• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 282: Thỏ Vương quyến rũ

Những ai thích cuộc sống về đêm ở thành phố Đông Hải đều biết có một quán bar tên Mị Thỏ ở khu Thị Đông.

Quán bar này có quy mô nhỏ, trang trí bên trong cũng rất bình thường, nhưng đồ uống lại bán đắt gấp mấy lần những quán bar cao cấp khác.

Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến độ đông khách của quán mỗi đêm. Nếu không đặt chỗ trước thì phải báo mức chi tiêu thấp nhất, nếu vào ngày lễ tết hoặc cuối tuần, nếu mức chi tiêu thấp nhất không từ năm mươi nghìn tệ trở lên thì chắc chắn sẽ không giành được chỗ.

Tất nhiên, những người chi tiền vào nơi này cũng không phải là kẻ ngốc, mặc dù nơi đây được trang trí đơn giản, đồ uống đắt hơn một chút, nhưng quán bar này lại có một báu vật mà những quán bar khác không thể sánh được.

Báu vật này chính là bà chủ quán bar, một người phụ nữ được gọi là chị Thỏ.

Không ai biết tuổi thật của chị Thỏ, trên người cô ta vừa có sức sống của một cô gái tuổi đôi mươi, vừa có nét quyến rũ riêng của một người phụ nữ ba mươi, cũng như sự lãnh đạm của một người phụ nữ bốn mươi tuổi.

Cô ta vô cùng thích mặc bộ đồ bó sát màu hồng và quần tất mỏng màu trắng, trên đầu luôn đội hai chiếc tai thỏ bông, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cô ta cũng thấy tâm tư rối loạn.

Chị Thỏ rất dễ tính, hay cười với mọi người, thậm chí nếu gặp khách hàng đẹp trai thì cô ta sẽ chủ động mời đối phương uống ly cocktail do mình tự pha.

Vô số người đàn ông tình nguyện bỏ ra số tiền lớn để nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của chị Thỏ.

Nhưng bọn họ chỉ ngưỡng mộ, thán phục chị Thỏ chứ trong lòng không có ý gì khác.

Có một điều chắc chắn rằng, nhiều năm nay ở quán bar này, chưa từng có bất cứ người đàn ông nào dám trêu đùa, vượt qua ranh giới với chị Thỏ.

Không phải đám người này có phẩm chất tốt, mà là bọn họ không có gan làm điều đó.

Vì ngoài thân phận là bà chủ quán bar, chị Thỏ còn có một thân phận khác là Thỏ Vương trong số mười hai Cầm Tinh Vương của gia tộc nhà họ Mã.

Vả lại, bên trên còn có một Hổ Vương lạnh lùng. Nghe nói người này đang theo đuổi chị Thỏ, nếu ai dám gây rối ở đây thì sẽ được đi gặp Diêm Vương ngay lập tức.

“Cậu Diệp, sau khi vào chúng ta làm gì?”

Lãnh Tu đứng trước cửa quán bar Mị Thỏ, trong lòng hơi lo lắng.

Mặc dù anh ta không phải là người nhát gan, nhưng điều này với lỗ mãng là hai chuyện khác nhau.

Trong quán bar Mị Thỏ không chỉ có Thỏ Vương và Hổ Vương, mà còn có những Cầm Tinh Vương khác xuất hiện nếu nơi này xảy ra sự cố.

Ngay cả bốn vị tướng nhà họ Mã cũng sẽ lập tức đến ngay từ bốn phía.

Cho nên anh ta rất muốn biết lát nữa Diệp Vĩnh Khang sẽ làm gì.

“Đến quán bar đương nhiên là để uống rượu!”

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, sau đó đút hai tay vào túi quần, ung dung đi về phía của quán bar.

“Cậu Diệp... này!”

Lãnh Tu nghiến răng, cũng nhanh chóng đi theo.

“Thưa anh, xin hỏi anh đã đặt chỗ trước chưa?”

Nhân viên bảo vệ ở cửa lịch sự hỏi.

Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn tấm biển ở lối vào quán bar có ghi “Chi tiêu thấp nhất ba mươi nghìn tệ nếu chưa đặt trước”, sau đó bình tĩnh nói: “Ba trăm nghìn tệ!”

Nhân viên bảo vệ vội vàng hét vào trong: “Có hai vị khách quý đến!”

Lúc này đã là một giờ sáng, quán bar nhỏ vô cùng sôi động, hầu như đều là khách nam thành đạt.

Diệp Vĩnh Khang báo chi tiêu thấp nhất là ba trăm nghìn tệ, nên được xếp chỗ ở một bàn gần quầy bar.

Từ góc độ này có thể nhìn thấy rõ “chị Thỏ” trong truyền thuyết đang uốn éo tạo dáng uyển chuyển, hai tay cầm ly cocktail, động tác di chuyển mềm mại khiến ai cũng phải trầm trồ.

Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy thích thú, xem ra chị Thỏ này cũng không phải là hư danh, mà quả thực là người đẹp hiếm thấy.

“Lãnh Tu, anh cảm thấy cô gái này thế nào?”

Diệp Vĩnh Khang hỏi đùa.

Lãnh Tu sững sờ, thành thực gật đầu nói: “Rất đẹp”.

“Vậy lát nữa anh đi tán tỉnh cô ta đi”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói.

“Hả?”

Lãnh Tu há to miệng, nhanh chóng lắc đầu: “Tán không nổi, hơn nữa cô ta là kẻ thù, không thể tán được”.

Đối mặt với một tên không biết đùa, đầu óc bảo thủ chuyện gì cũng tính toán như Lãnh Tu, Diệp Vĩnh Khang thật sự dở khóc dở cười.

“Nhất định phải tán, đây là mệnh lệnh!”

Diệp Vĩnh Khang cố ý làm vẻ mặt nghiêm túc.

“Tôi...”

Lãnh Tu đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, cắn răng nói: “Tuân lệnh... Nhưng... Tôi chưa từng tán gái bao giờ, không biết phải làm thế nào”.

Diệp Vĩnh Khang hỏi: “Anh chưa từng có bạn gái sao?”

Lãnh Tu lắc đầu, khuôn mặt bỗng ửng hồng.

Bộ dạng này của đối phương khiến Diệp Vĩnh Khang cười lớn, càng ngày cảm thấy tên đầu óc bảo thủ này càng thú vị.

“Phụ nữ thích đàn ông dũng cảm, lát nữa cô ta pha rượu xong, anh qua đó nói to hỏi xem cô ta có muốn đi khách sạn với anh không, rồi nói anh sẵn sàng chi sáu trăm tệ để qua đêm”.

Diệp Vĩnh Khang nói.

Lãnh Tu hoang mang.

“Làm vậy... được sao?”

“Không sao đâu, đây là kỹ năng độc môn của tôi, chỉ cần là phụ nữ thì không thể cưỡng lại chiêu này, lát nữa anh phải tự tin lên, dũng cảm ăn to nói lớn hơn chút, giống như con công đực, nhất định phải thể hiện được bản lĩnh đàn ông của mình, anh biết chưa?”

“Nhưng…”

“Đây là mệnh lệnh!”

“Haiz… được thôi!”

Sau khi bản nhạc nhẹ nhàng kết thúc, Thỏ Vương cũng điều chế xong ly rượu cocktail đặc trưng, trong vắt mang tên “Mị Thỏ”.

“Quy tắc cũ”.

Thỏ Vương mỉm cười rồi nhẹ nhàng đặt ly cocktail xuống bàn.

“Một trăm nghìn tệ!”

Cuộc đấu giá lập tức bắt đầu.

“Hai trăm nghìn tệ!”

“Bốn trăm nghìn tệ!”

“Sáu trăm nghìn tệ!”

Một ly cocktail có giá chưa đến một trăm tệ, hương vị cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã có giá cao ngất trời.

Cuối cùng đã được một thương nhân bất động sản nổi tiếng ở Đông Hải đấu giá với mức giá tám trăm nghìn tệ, dưới ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị của mọi người, tên thương nhân bất động sản kia hào hứng đi về phía quầy bar.

Đám người có tiền này chắc chắn không phải muốn mua ly cocktail kia mà là muốn có cơ hội được gần chị Thỏ.

Trong quán bar này có một điều cấm kỵ không thể vượt qua.

Đó là nếu không được sự cho phép của chị Thỏ thì không ai được phép đến gần quầy bar cách đó quá ba mét.

Bất kể là vì lý do gì, chỉ cần có người vi phạm điều cấm kỵ này thì đều sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.

Nếu chân trái bước vào thì chặt chân trái, chân phải bước vào thì chặt chân phải.

Nếu cả hai chân cùng bước vào thì chặt cả hai chân.

Chỉ có người mua được ly cocktail “Mị Thỏ” duy nhất mỗi đêm là có thể bước qua ranh giới ba mét, hơn nữa còn có thể ngồi cạnh quầy bar gần chị thỏ, từ từ nhấm nháp ly cocktail, đồng thời thưởng thức hương thơm từ cơ thể chị Thỏ, cảm nhận sức hấp dẫn của chị Thỏ.

Nếu may mắn, chị Thỏ còn chủ động nói chuyện cùng vài câu, thậm chí nếu được tổ tiên phù hộ thì chị Thỏ sẽ để lại một tấm danh thiếp.

Chỉ cần có được tấm danh thiếp này thì tương đương với việc người đó sẽ có vai trò quan trọng trong các mối quan hệ của chị Thỏ sau này.

Vì vậy ly cocktail tám trăm nghìn tệ này quả thực không hề đắt chút nào.

Lúc tên thương nhân bất động sản kia vừa bước đến quầy bar thì Diệp Vĩnh Khang đột nhiên khẽ đá Lãnh Tu bên cạnh: “Còn ngây ra đấy làm gì, có người cướp người phụ nữ của anh rồi kìa, còn không mau đi đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom