Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 239: Một cước đá văng
Khi nghe thấy ba chữ "tới nhà cô", Hoàng Thu Hà sợ đến mức xụi lơ, cô ta hiểu ba chữ này là muốn đưa cô ta về với ông bà tổ tiên.
"Đại ca, tôi sai rồi, tôi có thể đưa tiền cho anh, rất rất nhiều tiền, anh đừng giết tôi…”
Hoàng Thu Hà từ nhỏ tới lớn luôn kiêu ngạo ngang ngược, hôm nay là lần đầu tiên cô ta cảm thấy cái chết đang ở gần mình như vậy.
Vừa rồi khi bị người đàn ông này dùng một tay bóp lấy cổ đè sát vào tường, cô ta thật sự cảm thấy mình sắp chết.
Cũng chính vào lúc đó, cô ta mới nhận ra thân phận cô cả nhà họ Hoàng ở Đông Hải không thể khiến cô ta bất khả xâm phạm.
Trước đây ngang ngược bao nhiêu, bây giờ sợ chết bấy nhiêu.
"Tôi muốn hỏi là, nhà của cô ở đâu?”
Giọng điệu Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh, nhưng lại có khí tức khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
"Hả?"
Hoàng Thu Hà sững sờ, hoàn toàn không hiểu tại sao anh lại hỏi câu này.
Sau khi phản ứng lại, cô ta vội vàng nói: "Ở gần đây, cách đây không xa lắm, lái xe chỉ hai mươi phút là tới, đại ca đừng lo, đợi đến nhà của tôi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa”.
Theo như Hoàng Thu Hà thấy thì anh muốn tự mình đến nhà cô để lấy tiền.
Dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Thu Hà, Diệp Vĩnh Khang mất khoảng hơn mười phút lái xe đến cửa trang viên khổng lồ nhà họ Hoàng.
Xe vừa dừng hẳn lại, Hoàng Thu Hà đột nhiên kéo cửa xe nhảy xuống, nhấc chân chạy vào bên trong, vừa chạy vừa hét lớn lên: "Người đâu, người đâu, mau tới đây!"
Sau khi nghe thấy động tĩnh, bảy tám mươi bảo vệ của nhà họ Hoàng, bố Hoàng Thu Hà và một nhóm người nhà họ Hoàng đồng loạt chạy ùa ra khỏi biệt thự.
"Thu Hà, có chuyện gì vậy?"
Hoàng Phúc Đào nhìn thấy dáng vẻ của con gái mình, đột nhiên trở nên lo lắng.
Khi nhìn thấy vết hằn trên cổ Hoàng Thu Hà và dấu tay sưng đỏ trên mặt cô ta, ông ta nhất thời đau lòng đến mức nổi giận đùng đùng, phẫn nộ nói: "Ai đã làm chuyện này?"
"Bố, có người muốn giết con, đừng để hắn chạy thoát!"
Hoàng Thu Hà quay lại, chỉ vào xe của Diệp Vĩnh Khang đang đậu ở cửa.
"Chặn chiếc xe đó lại!"
Hoàng Phúc Đào ra lệnh.
Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang lại không hề có dấu hiệu định bỏ chạy mà cho xe dừng lại đâu vào đấy, sau đó mở cửa rồi thong dong bước ra ngoài.
Bảy tám mươi bảo vệ của nhà họ Hoàng lập tức bao vây anh lại.
Hoàng Thu Hà thu lại dáng vẻ đáng thương vừa nãy, chỉ vào Diệp Vĩnh Khang tức giận nói: "Thằng chó, thêm cả lần vừa rồi, mày đã đánh tao tổng cộng hai lần rồi!"
"Từ nhỏ đến giờ tao chưa từng chịu uất ức như vậy, còn muốn lấy tiền phải không? Yên tâm, chờ bà đây bẻ mày thành tám đoạn nhất định sẽ đốt thêm cho mày chút vàng mã, để mày ở bên kia có thể đủ tiêu, đánh hắn đi!"
Ngay khi mấy chục bảo vệ chuẩn bị lao về phía trước, Hoàng Phúc Đào lớn tiếng nói: "Dừng lại!"
"Bố...”
Hoàng Thu Hà không hiểu tại sao bố lại muốn ngăn cản cô ta trả thù.
Hoàng Phúc Đào vung tay lên, nhìn chằm chằm đánh giá Diệp Vĩnh Khang một lượt bằng ánh mắt vô cùng tức giận và ác độc, lạnh lùng nói: "Con gái tao lớn như vậy, ngay cả tao cũng không nỡ đụng vào một đầu ngón tay của nó đâu!"
"Thằng ranh coi trời bằng vung này, một đao giết chết thì quá dễ dàng cho mày rồi, người đâu, trước tiên chặt chân tên khốn kiếp này, sau bắt cả nhà hắn lại, đem ra núi sau chôn sống!"
Thực ra, trong lòng Hoàng Phúc Đào còn tức giận hơn cả Hoàng Thu Hà, đây là đứa con gái duy nhất của ông ta, từ thuở nhỏ ông ta đã vô cùng chiều chuộng, cho dù Hoàng Thu Hà có gây nên họa gì, trước giờ Hoàng Phúc Đào cũng đều không trách móc nửa câu.
Còn Hoàng Thu Hà lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cũng khó tránh được việc trở thành dáng vẻ như bây giờ.
"Đúng, cứ làm như vậy đi, giết hết cả nhà hắn, ha ha!"
Hoàng Thu Hà vỗ tay đồng tình, trong mắt cô ta, mạng sống của người khác không khác gì con kiến.
Vù!
Sau khi nhận lệnh, bảo vệ xung quanh lập tức trở nên hung hăng, cầm dao lao về phía Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng trên mặt Diệp Vĩnh Khang không hề hoảng sợ, thậm chí còn không có nhấc lên mí mắt lên.
Khi đám bảo vệ xung quanh còn cách anh khoảng hai mét, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nâng chân giậm mạnh xuống đất "bịch" một tiếng.
Bùm!
Sau tiếng nổ lớn như tiếng sấm, một dòng đối lưu cực kỳ mạnh mẽ như một cơn lốc xoáy tản ra bốn phía.
Mấy chục tên bảo vệ giống như những chiếc lá khô trong cơn gió lớn, ngay lập tức bị luồng khí tức đánh mạnh đến mức hồn bay phách lạc, bật ra trên không trung rồi ngã xuống đất cách mười mấy thước, giống hệt như những giọt mưa rơi lách tách trên mặt đất.
Hoàng Phúc Đào, Hoàng Thu Hà và đám người nhà họ Hoàng, mặc dù đứng cách đó khá xa, không đến nỗi bị luồng khí tức đánh bật ra, nhưng họ cũng loạng choạng lùi lại vài mét.
Khi bọn họ mở mắt chậm rãi định thần lại, vẻ mặt của mọi người ngay lập tức trở nên đông cứng lại!
Cảnh tượng trước mắt đã vượt xa phạm vi nhận thức của họ về thế giới này!
Họ vẫn không dám tin, một người có thể bằng một chân giẫm nát mặt đất trong bán kính hơn mười mét!
Lấy chân trái của Diệp Vĩnh Khang là trung tâm, các vết nứt dày đặc tỏa ra xung quanh, giống như một mạng nhện khổng lồ!
Còn đám bảo vệ bị quật ngã, đồng loạt nằm dưới đất nôn ra máu, thậm chí phần lớn đều chẳng thấy động đậy gì, sống chết không rõ!
"Mày... mày là ai?"
Hoàng Phúc Đào đổ mồ hôi hột, với tư cách là gia chủ nhà họ Hoàng tiếng tăm lừng lẫy ở Đông Hải, ông ta cũng không phải là người chưa trải sự đời.
Cũng đã từng thấy có người dùng một chân đá gãy một thân cây to bằng bắp đùi, cũng đã thấy có người một tay đấm vỡ bức tường vững chắc.
Nhưng ông ta chưa từng thấy một người chỉ cần giậm chân lại có thể tạo ra sức mạnh có lực sát thương khủng khiếp như vậy!
"Vừa rồi ông nói muốn chôn sống nhà tôi sao?"
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh lên tiếng, nhưng trong lời nói lại có một tia sát ý lạnh lẽo.
Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân chính là điểm chí mạng của Diệp Vĩnh Khang, hơn nữa Hạ Huyền Trúc mấy ngày nay xảy ra chuyện lớn như vậy, giờ lại nghe có người nói muốn chôn sống gia đình mình, cảm xúc lâu nay tích tụ trong Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn bùng nổ!
Hơn nữa vừa rồi quyết định đến nhà họ Hoàng, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc để nhà họ Hoàng sống sót trên đời này.
Anh phải làm gì đó cho Sở Phi Yến, người sắp bị anh làm tổn thương.
"Không... Không phải, cậu nghe nhầm rồi!"
Hoàng Phúc Đào nhanh chóng giải thích: "Tôi chưa từng nói như vậy, tôi ban nãy chỉ nói... chỉ nói...”
Hoàng Phúc Đào vừa lùi lại vừa lặng lẽ đặt tay ra sau lưng lấy điện thoại.
Nhưng cảnh tượng này đã bị Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy rõ ràng.
"Muốn gọi cứu binh thì cứ đường đường chính chính mà gọi, tốt nhất là ông gọi cho tất cả người quen của mình tới đây”.
Diệp Vĩnh Khang dõng dạc nói.
Để tránh Sở Phi Yến gặp phải một số phiền phức không đáng có sau khi anh rời khỏi Đông Hải, lần này Diệp Vĩnh Khang định xuống đao giết người, nhổ cỏ tận gốc, cũng coi là lời giải thích với Sở Phi Yến!
Hoàng Phúc Đào bị dọa run lẩy bẩy khi thấy những hành động nhỏ của mình bị bại lộ, có điều nhìn dáng vẻ của đối phương, dường như không phải đang nói đùa với ông ta.
Nhưng ông ta vẫn không đủ can đảm để gọi đi.
"Mau gọi đi!"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên trầm giọng quát.
Hoàng Phúc Đào bị dọa giật mình, vội vàng cắn răng bấm số gọi: "Alo, sĩ quan Triệu, tôi là Hoàng Phúc Đào...”
"Đại ca, tôi sai rồi, tôi có thể đưa tiền cho anh, rất rất nhiều tiền, anh đừng giết tôi…”
Hoàng Thu Hà từ nhỏ tới lớn luôn kiêu ngạo ngang ngược, hôm nay là lần đầu tiên cô ta cảm thấy cái chết đang ở gần mình như vậy.
Vừa rồi khi bị người đàn ông này dùng một tay bóp lấy cổ đè sát vào tường, cô ta thật sự cảm thấy mình sắp chết.
Cũng chính vào lúc đó, cô ta mới nhận ra thân phận cô cả nhà họ Hoàng ở Đông Hải không thể khiến cô ta bất khả xâm phạm.
Trước đây ngang ngược bao nhiêu, bây giờ sợ chết bấy nhiêu.
"Tôi muốn hỏi là, nhà của cô ở đâu?”
Giọng điệu Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh, nhưng lại có khí tức khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
"Hả?"
Hoàng Thu Hà sững sờ, hoàn toàn không hiểu tại sao anh lại hỏi câu này.
Sau khi phản ứng lại, cô ta vội vàng nói: "Ở gần đây, cách đây không xa lắm, lái xe chỉ hai mươi phút là tới, đại ca đừng lo, đợi đến nhà của tôi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa”.
Theo như Hoàng Thu Hà thấy thì anh muốn tự mình đến nhà cô để lấy tiền.
Dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Thu Hà, Diệp Vĩnh Khang mất khoảng hơn mười phút lái xe đến cửa trang viên khổng lồ nhà họ Hoàng.
Xe vừa dừng hẳn lại, Hoàng Thu Hà đột nhiên kéo cửa xe nhảy xuống, nhấc chân chạy vào bên trong, vừa chạy vừa hét lớn lên: "Người đâu, người đâu, mau tới đây!"
Sau khi nghe thấy động tĩnh, bảy tám mươi bảo vệ của nhà họ Hoàng, bố Hoàng Thu Hà và một nhóm người nhà họ Hoàng đồng loạt chạy ùa ra khỏi biệt thự.
"Thu Hà, có chuyện gì vậy?"
Hoàng Phúc Đào nhìn thấy dáng vẻ của con gái mình, đột nhiên trở nên lo lắng.
Khi nhìn thấy vết hằn trên cổ Hoàng Thu Hà và dấu tay sưng đỏ trên mặt cô ta, ông ta nhất thời đau lòng đến mức nổi giận đùng đùng, phẫn nộ nói: "Ai đã làm chuyện này?"
"Bố, có người muốn giết con, đừng để hắn chạy thoát!"
Hoàng Thu Hà quay lại, chỉ vào xe của Diệp Vĩnh Khang đang đậu ở cửa.
"Chặn chiếc xe đó lại!"
Hoàng Phúc Đào ra lệnh.
Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang lại không hề có dấu hiệu định bỏ chạy mà cho xe dừng lại đâu vào đấy, sau đó mở cửa rồi thong dong bước ra ngoài.
Bảy tám mươi bảo vệ của nhà họ Hoàng lập tức bao vây anh lại.
Hoàng Thu Hà thu lại dáng vẻ đáng thương vừa nãy, chỉ vào Diệp Vĩnh Khang tức giận nói: "Thằng chó, thêm cả lần vừa rồi, mày đã đánh tao tổng cộng hai lần rồi!"
"Từ nhỏ đến giờ tao chưa từng chịu uất ức như vậy, còn muốn lấy tiền phải không? Yên tâm, chờ bà đây bẻ mày thành tám đoạn nhất định sẽ đốt thêm cho mày chút vàng mã, để mày ở bên kia có thể đủ tiêu, đánh hắn đi!"
Ngay khi mấy chục bảo vệ chuẩn bị lao về phía trước, Hoàng Phúc Đào lớn tiếng nói: "Dừng lại!"
"Bố...”
Hoàng Thu Hà không hiểu tại sao bố lại muốn ngăn cản cô ta trả thù.
Hoàng Phúc Đào vung tay lên, nhìn chằm chằm đánh giá Diệp Vĩnh Khang một lượt bằng ánh mắt vô cùng tức giận và ác độc, lạnh lùng nói: "Con gái tao lớn như vậy, ngay cả tao cũng không nỡ đụng vào một đầu ngón tay của nó đâu!"
"Thằng ranh coi trời bằng vung này, một đao giết chết thì quá dễ dàng cho mày rồi, người đâu, trước tiên chặt chân tên khốn kiếp này, sau bắt cả nhà hắn lại, đem ra núi sau chôn sống!"
Thực ra, trong lòng Hoàng Phúc Đào còn tức giận hơn cả Hoàng Thu Hà, đây là đứa con gái duy nhất của ông ta, từ thuở nhỏ ông ta đã vô cùng chiều chuộng, cho dù Hoàng Thu Hà có gây nên họa gì, trước giờ Hoàng Phúc Đào cũng đều không trách móc nửa câu.
Còn Hoàng Thu Hà lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cũng khó tránh được việc trở thành dáng vẻ như bây giờ.
"Đúng, cứ làm như vậy đi, giết hết cả nhà hắn, ha ha!"
Hoàng Thu Hà vỗ tay đồng tình, trong mắt cô ta, mạng sống của người khác không khác gì con kiến.
Vù!
Sau khi nhận lệnh, bảo vệ xung quanh lập tức trở nên hung hăng, cầm dao lao về phía Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng trên mặt Diệp Vĩnh Khang không hề hoảng sợ, thậm chí còn không có nhấc lên mí mắt lên.
Khi đám bảo vệ xung quanh còn cách anh khoảng hai mét, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nâng chân giậm mạnh xuống đất "bịch" một tiếng.
Bùm!
Sau tiếng nổ lớn như tiếng sấm, một dòng đối lưu cực kỳ mạnh mẽ như một cơn lốc xoáy tản ra bốn phía.
Mấy chục tên bảo vệ giống như những chiếc lá khô trong cơn gió lớn, ngay lập tức bị luồng khí tức đánh mạnh đến mức hồn bay phách lạc, bật ra trên không trung rồi ngã xuống đất cách mười mấy thước, giống hệt như những giọt mưa rơi lách tách trên mặt đất.
Hoàng Phúc Đào, Hoàng Thu Hà và đám người nhà họ Hoàng, mặc dù đứng cách đó khá xa, không đến nỗi bị luồng khí tức đánh bật ra, nhưng họ cũng loạng choạng lùi lại vài mét.
Khi bọn họ mở mắt chậm rãi định thần lại, vẻ mặt của mọi người ngay lập tức trở nên đông cứng lại!
Cảnh tượng trước mắt đã vượt xa phạm vi nhận thức của họ về thế giới này!
Họ vẫn không dám tin, một người có thể bằng một chân giẫm nát mặt đất trong bán kính hơn mười mét!
Lấy chân trái của Diệp Vĩnh Khang là trung tâm, các vết nứt dày đặc tỏa ra xung quanh, giống như một mạng nhện khổng lồ!
Còn đám bảo vệ bị quật ngã, đồng loạt nằm dưới đất nôn ra máu, thậm chí phần lớn đều chẳng thấy động đậy gì, sống chết không rõ!
"Mày... mày là ai?"
Hoàng Phúc Đào đổ mồ hôi hột, với tư cách là gia chủ nhà họ Hoàng tiếng tăm lừng lẫy ở Đông Hải, ông ta cũng không phải là người chưa trải sự đời.
Cũng đã từng thấy có người dùng một chân đá gãy một thân cây to bằng bắp đùi, cũng đã thấy có người một tay đấm vỡ bức tường vững chắc.
Nhưng ông ta chưa từng thấy một người chỉ cần giậm chân lại có thể tạo ra sức mạnh có lực sát thương khủng khiếp như vậy!
"Vừa rồi ông nói muốn chôn sống nhà tôi sao?"
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh lên tiếng, nhưng trong lời nói lại có một tia sát ý lạnh lẽo.
Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân chính là điểm chí mạng của Diệp Vĩnh Khang, hơn nữa Hạ Huyền Trúc mấy ngày nay xảy ra chuyện lớn như vậy, giờ lại nghe có người nói muốn chôn sống gia đình mình, cảm xúc lâu nay tích tụ trong Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn bùng nổ!
Hơn nữa vừa rồi quyết định đến nhà họ Hoàng, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc để nhà họ Hoàng sống sót trên đời này.
Anh phải làm gì đó cho Sở Phi Yến, người sắp bị anh làm tổn thương.
"Không... Không phải, cậu nghe nhầm rồi!"
Hoàng Phúc Đào nhanh chóng giải thích: "Tôi chưa từng nói như vậy, tôi ban nãy chỉ nói... chỉ nói...”
Hoàng Phúc Đào vừa lùi lại vừa lặng lẽ đặt tay ra sau lưng lấy điện thoại.
Nhưng cảnh tượng này đã bị Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy rõ ràng.
"Muốn gọi cứu binh thì cứ đường đường chính chính mà gọi, tốt nhất là ông gọi cho tất cả người quen của mình tới đây”.
Diệp Vĩnh Khang dõng dạc nói.
Để tránh Sở Phi Yến gặp phải một số phiền phức không đáng có sau khi anh rời khỏi Đông Hải, lần này Diệp Vĩnh Khang định xuống đao giết người, nhổ cỏ tận gốc, cũng coi là lời giải thích với Sở Phi Yến!
Hoàng Phúc Đào bị dọa run lẩy bẩy khi thấy những hành động nhỏ của mình bị bại lộ, có điều nhìn dáng vẻ của đối phương, dường như không phải đang nói đùa với ông ta.
Nhưng ông ta vẫn không đủ can đảm để gọi đi.
"Mau gọi đi!"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên trầm giọng quát.
Hoàng Phúc Đào bị dọa giật mình, vội vàng cắn răng bấm số gọi: "Alo, sĩ quan Triệu, tôi là Hoàng Phúc Đào...”
Bình luận facebook