• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 166: Huấn luyện bài bản

“Hiểu Đan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Hạ Huyền Trúc cũng khó hiểu, cô em gái này của cô trước giờ vẫn rất bất mãn với Diệp Vĩnh Khang, sao chỉ mới một lát mà thái độ bỗng thay đổi một trăm tám mươi độ thế này?

Trương Hiểu Đan vung tay vung chân nói: “Mọi người vẫn chưa biết nhỉ, vừa nãy lúc trên đấu trường, anh rể quả thật rất oai phong, lật ngược tình thế, khí thế có thể nuốt chửng cả sơn hà, đẹp trai cực kỳ”.

Sau đó Trương Hiểu Đan kể lại những gì đã xảy ra ở đấu trường lúc nãy, Hạ Đức Minh thỉnh thoảng phụ họa thêm vài câu, hai người hệt như đang kể chuyện hài.

“Chị à, em thật sự rất ngưỡng mộ chị, thế mà lại có một người chồng anh hùng như thế”.

Trương Hiểu Đan hết sức ngưỡng mộ nhìn Hạ Huyền Trúc, sau đó lại quay đầu nhìn Trương Hoa Phương: “Dì à, cháu cũng rất ngưỡng mộ dì có thể có một chàng rể tốt như thế”.

Cô ta hất tóc tự hào nói tiếp: “Cháu cũng ngưỡng mộ mình nữa, thế mà lại có anh rể siêu anh hùng như vậy, ha ha ha, cháu thật sự vui quá đi mất”.

“Vui cái beep!”

Trương Hoa Phương quở trách Diệp Vĩnh Khang: “Tôi nói này, cậu lớn đầu thế rồi sao làm gì cũng chẳng biết chừng mực thế?”

“Tiểu Trân còn nhỏ, ngộ nhỡ cậu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Đều đã là người lớn rồi mà còn khoe tài này nọ làm gì”.

“Lần này tha thứ cho cậu, không có lần sau đâu, có bị thương ở đâu không?”

Diệp Vĩnh Khang vội cười nói: “Con biết rồi mẹ, con vẫn ổn, chúng không làm con bị thương được”.

“Xem cậu khoe mẽ kìa, nhìn thấy cậu là thấy bực mình, sao tôi lại gặp phải thằng con rể như này chứ. Tối nay cậu muốn ăn gì, giờ tôi đi nấu cho cậu”.

“Cảm ơn mẹ, con muốn ăn sườn nướng khoai tây của mẹ, phải là kiểu cực cay ấy”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói.

“Cực cay cái con khỉ, ăn cay hại sức khỏe thì sao, thật là!”

Trương Hoa Phương vừa oán trách vừa đeo tạp dề lên đi vào phòng bếp.

Một đêm trôi qua.

Sáng sớm hôm sau cả nhà đến quảng trường Tân Giang, bởi vì hôm nay sẽ có một cuộc đua thuyền cực lớn, đây cũng là phần long trọng nhất trong Tết Trùng Dương ở Nam Giang.

Còn hơn một tiếng nữa cuộc đua thuyền mới chính thức bắt đầu, cả nhà dẫn Diệp Tiểu Trân đến khu vui chơi bên cạnh chơi.

Mặc dù Diệp Tiểu Trân là một cô bé, nhưng không hề nhát gan, sau khi chơi trò thuyền Hải Tặc mặt cô bé không những không đổi sắc, ngược lại còn cảm thấy chưa đủ kích thích, lại kéo Trương Hiểu Đan đi trải nghiệm tháp thả với cô bé.

Đừng thấy bình thường Trương Hiểu Đan lớn mồm mà lầm, cô ta có chứng sợ độ cao nghiêm trọng, sau khi chơi xong tháp thả cô ta nhào đến cạnh thùng rác ói lên ói xuống, chọc cho mọi người bật cười.

“Dì ơi, cháu còn muốn chơi con lắc lớn”.

Diệp Tiểu Trân vẫn chưa chơi đã, chỉ vào con lắc lớn kích thích phía trước.

“Hả?”

Trương Hiểu Đan hoảng sợ đến độ mặt mày trắng bệch: “Tiểu Trân, à… Hôm nay bà dì của dì đến, hơi không tiện, hay là lần sau chúng ta chơi nhé”.

Diệp Tiểu Trân khó hiểu nghiêng đầu hỏi: “Bà dì của dì? Chẳng phải bà dì của dì là bà ngoại cháu đó sao? Bà ngoại cháu đến thì tại sao dì không thể chơi con lắc lớn ạ?”

“Dì…”

Trương Hiểu Đan ngượng đỏ ửng mặt, không biết nên giải thích với Diệp Tiểu Trân thế nào.

“Ha ha ha ha!”

Diệp Vĩnh Khang đứng một bên bị chọc cười: “Tiểu Trân, bố chơi với con nhé”.

“Ôi, tốt quá ạ, lát nữa con muốn ngồi ở nơi cao nhất đó”.

Diệp Tiểu Trân vui mừng kéo Diệp Vĩnh Khang đi về phía trò con lắc lớn.

Vừa đi được vài bước, Diệp Vĩnh Khang bỗng dừng chân.

“Bố làm gì thế, sắp bắt đầu rồi ạ”.

Diệp Tiểu Trân gấp gáp nói.

“Tiểu Trân ngoan, con đừng nói chuyện”.

Vẻ mặt vui vẻ, hiền hòa vừa rồi của Diệp Vĩnh Khang bỗng dần trở nên nghiêm trọng.

Khoảng năm giây sau, ánh mắt Diệp Vĩnh Khang co rút lại.

Súng!

Diệp Vĩnh Khang sống trong mưa bom bão đạn thời gian dài nên đã có phản ứng theo bản năng không thể giải thích được bằng khoa học với súng ống.

Chỉ cần có súng chĩa về phía anh trong vòng ba mươi mét, anh cũng có thể “ngửi” được mùi quen thuộc này trước.

Hơn nữa lần này không chỉ một khẩu súng mà theo phán đoán về mùi của Diệp Vĩnh Khang thì xung quanh ít nhất có hơn mười khẩu súng đang chĩa về phía này.

Nếu chỉ có một mình Diệp Vĩnh Khang thì chuyện này chẳng là gì với anh cả, anh có thể sống sót với cả máy bay đạn pháo thì còn sợ mười mấy khẩu súng này được sao.

Nhưng bây giờ thì khác, mười mấy khẩu súng đó không phải đang nhắm vào anh mà là Diệp Tiểu Trân, Hạ Huyền Trúc, Trương Hoa Phương, Hạ Đức Minh, Trương Hiểu Đan.

Mặc dù Diệp Vĩnh Khang có lòng tin có thể tìm ra rồi diệt sạch mấy tên sát thủ đang ẩn náu trong tối này trong thời gian ngắn nhất.

Nhưng chỉ cần là chuyện đe dọa đến sự an toàn của người nhà, nếu không nắm chắc một trăm phần trăm, dù chỉ là chín mươi chín chấm chín phần trăm, Diệp Vĩnh Khang cũng sẽ không dám mạo hiểm.

“Tiểu Trân, bố bỗng muốn đi vệ sinh, con có thể ở đây đợi bố một lát không? Bố sẽ quay lại dẫn con đi chơi”.

Diệp Vĩnh Khang dịu dàng cười nói với Diệp Tiểu Trân.

“Vâng, được ạ, bố đi nhanh đi, con đợi bố quay lại”.

Diệp Tiểu Trân ngoan ngoãn gật đầu.

Diệp Vĩnh Khang xoay người khẽ cười với mấy người Hạ Huyền Trúc, sau đó đi thẳng về phía nhà vệ sinh.

Khi đi ngang qua một du khách đang đeo chiếc balo hai vai, tay cầm kính viễn vọng, Diệp Vĩnh Khang khẽ dừng bước: “Có chuyện gì thì cứ tìm tôi đừng chĩa súng vào người nhà của tôi”.

Du khách đó khẽ cười: “Thị lực tốt đấy, chỉ cần anh ngoan ngoãn đi theo tôi một chuyến, tôi có thể đảm bảo người nhà anh được an toàn”.

Nói rồi du khách đó đi về phía chiếc tàu du lịch kiểu lớn đang đỗ bên dòng sông.

Diệp Vĩnh Khang không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành sải bước lên theo.

Vừa bước vào cửa cabin của tàu du lịch, xung quanh bỗng xuất hiện mấy người đàn ông đeo mặt nạ tay cầm súng AK, mặc đồ rằn ri chĩa họng súng đen ngòm vào đầu Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, không phải vì anh sợ mà là tại sao nơi này lại xuất hiện vũ khí đặc chế như AK?

Hơn nữa từ động tác cầm súng của mấy người này có thể thấy chắc chắn là người từng được huấn luyện chuyên nghiệp.

Xem ra lần này gặp phiền phức rồi.

“Mời anh Diệp”.

Người đàn ông cải trang du khách đó đứng ở đầu cầu thang mỉm cười làm động tác mời.

Diệp Vĩnh Khang đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó bình tĩnh đi theo đối phương lên tầng.

Mấy người đeo mặt nạ cầm súng AK đó cũng đi theo phía sau.

Ngoài ra, Diệp Vĩnh Khang còn phát hiện trên chiếc tàu du lịch này không chỉ có mấy khẩu AK này, ở những nơi không nhìn thấy cũng có vài khẩu súng đang chĩa vào đầu mình.

Hơn nữa vị trí bắn, người đứng gác ở đầu cầu thang và hành lang được chúng bố trí vô cùng chuyên nghiệp.

Rốt cuộc đám người này có lai lịch thế nào?

Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, lẽ nào người của thế lực ở nước ngoài tìm đến tận cửa rồi sao?

Nhưng cũng không đúng, mặc dù đám người này được huấn luyện rất bài bản nhưng vẫn có sự cách biệt khá lớn với tổ chức lính đánh thuê chính thức ở nước ngoài đó.

Không lâu sau họ đã đi đến trước một cánh cửa ở cuối hành lang tầng ba, người đàn ông cải trang du khách đó cười nói: “Mời!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom