Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163: Cậu chủ, cậu có khỏe không?
Rắc--
Khỉ Gầy lại dùng cùi chỏ nện vào lưng Triệu Đại Lực thêm lần nữa, một tiếng xương nứt giòn giã vang lên xuyên thủng màng nhĩ của người Nam Giang dưới khán đài!
"Anh Lực, làm ơn, mau nhận thua đi!"
"Anh Lực, đừng cố nữa!"
Khán giả xung quanh khóc lóc nức nở, ai cũng đỏ mắt van xin.
Nhưng Triệu Đại Lực vẫn nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn không có ý nhận thua.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ chết dưới tay Khỉ Gầy!
"Ha ha ha ha!"
Một tay Khỉ Gầy túm cổ Triệu Đại Lực, ngẩng đầu lên cười nhạo khán giả: "Đây là anh hùng Nam Giang của các người sao? Ha ha ha ha!"
"Đừng nói là tôi không cho các người cơ hội, nếu hắn muốn sống thì phải nhận thua, hoặc trong các người phải có một người lên đây đánh bại được tôi, bằng không các người đợi chuẩn bị lễ truy điệu cho anh hùng của các người đi, ha ha ha ha!"
Nói rồi, hắn lại tiếp tục dùng cùi chỏ thụi vào người Triệu Đại Lực.
"Anh Lực".
Xung quanh đã có những khán giả rơi lệ, một số người tính tình bốc đồng đã không kìm được mà lao vào sàn đấu.
Nhưng họ đâu phải đối thủ của Khỉ Gầy, chưa đến được gần đã bị Khỉ Gầy hạ gục.
Không những không cứu được anh Lực mà còn tự chuốc họa vào thân.
"Thằng khốn, tôi sẽ liều mạng với anh!"
Sắc mặt Trương Hiểu Đan xanh mét, hai mắt đỏ ngầu, chuẩn bị lao về phía võ đài.
"Hiểu Đan, cháu đừng làm loạn, giờ lao lên là chết đấy!"
Hạ Đức Minh túm chặt lấy Trương Hiểu Đan.
"Buông cháu ra, có chết cháu cũng phải cắn được thịt tên khốn này!"
Trương Hiểu Đan rít lên.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên vội vàng chạy tới bên cạnh cô ta, ‘phịch’ một cái liền quỳ xuống bên cạnh Trương Hiểu Đan.
"Đao Kiệt, anh đang làm gì vậy!"
Trương Hiểu Đan rất ngạc nhiên khi biết rằng người này là Đao Kiệt!
Đao Kiệt tay băng bó, liên tục đập đầu xuống đất van xin: "Làm ơn, xin hãy cứu anh Lực, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh Lực sẽ bị đánh chết mất, làm ơn đi anh Diệp, tôi lạy anh!"
Trương Hiểu Đan vô cùng khó hiểu: "Đao Kiệt, anh bình tĩnh lại đi, chúng ta có thể ... Hả? Anh Diệp?"
Mới nói được nửa câu, Trương Hiểu Đan đột nhiên phát hiện ra Đao Kiệt không phải đang quỳ lạy cô ta, mà là nhờ Diệp Vĩnh Khang giúp đỡ!
"Đao Kiệt, anh có bị điên không? Anh mau đứng dậy đi, chúng ta cùng xông lên cứu anh Lực".
Trương Hiểu Đan nghĩ rằng Đao Kiệt chắc chắn đã bị kích động đến mức phát điên rồi, nếu không, làm sao hắn lại có thể đi nhờ Diệp Vĩnh Khang giúp đỡ được chứ?
Diệp Vĩnh Khang hơi nheo mắt, có vẻ do dự.
Đao Kiệt quỳ xuống đất đập đầu ‘bồm bộp’ khiến máu chảy ròng ròng.
Bốn phía đều vang lên tiếng khóc nức nở, Triệu Đại Lực trên võ đài thậm chí còn bị Khỉ Gầy đánh càng lúc càng mạnh tay hơn.
Sau đó, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy, dùng tay phủi bụi trên vạt áo rồi chậm rãi đi về phía võ đài.
"Diệp Vĩnh Khang, anh cũng điên rồi sao?"
Trương Hiểu Đan hét lên.
Hạ Đức Minh cũng hoảng sợ: "Tiểu Diệp, con làm gì vậy, mau quay về đi!"
Nhưng mà Đao Kiệt bên cạnh lại trông vô cùng kích động: "Anh Diệp cuối cùng cũng chịu ra tay, anh Lực được cứu rồi!"
Dưới ánh nhìn của khán giả, Diệp Vĩnh Khang chậm rãi bước lên võ đài.
Khán giả xung quanh đột nhiên trở nên yên lặng, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cậu thanh niên có tướng mạo bình thường đang bước lên khán đài kia.
Nhưng chỉ vài giây sau, trên khán đài lại vang lên một tràng thở dài.
"Người anh em, mau xuống đi, đừng tự dâng đầu lên như thế".
"Nhìn cậu không phải người Nam Giang, không cần phải làm vậy đâu. Lòng tốt của cậu người Nam Giang chúng tôi xin nhận, cậu mau xuống đi".
Những người dân Nam Giang tốt bụng bắt đầu thuyết phục Diệp Vĩnh Khang đừng sa vào vũng lầy này.
Khỉ Gầy càng cười lớn, nhìn từ trên xuống dưới Diệp Vĩnh Khang một lượt, vẻ mặt chán ghét, cười nói: "Lại một thằng lao đầu vào chỗ chết, xem ra hôm nay có cái chơi rồi đây".
"Thằng nhãi, hai ta thỏa thuận trước với nhau đi? Tôi sẽ cho cậu đánh trước một trăm cú đấm ... Không, nếu cậu có thể lực, cứ đánh tùy ý, cho đến khi nào không đánh được nữa thì thôi".
"Đừng lo, tôi chắc chắn sẽ không đánh lại trong suốt quá trình này. Nếu cậu làm đau được tôi, coi như cậu thắng".
"Nhưng nếu cậu không làm đau được tôi, tôi sẽ phải đấm lại cậu một cú, ha ha ha ha, có phải rất hời không?"
"Anh... anh Diệp"
Triệu Đại Lực lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của Diệp Vĩnh Khang, thần kinh ngoan cường vốn dựa vào ý chí rốt cuộc cũng thả lỏng, hai mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.
Tuy nhiên, trên khóe miệng anh ta lại hiện lên một nụ cười, bởi vì anh ta biết anh Diệp tới, mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Khỉ Gầy cũng không để ý đến chi tiết này, đang lúc hăng máu, hai tay chống nạnh, ưỡn ngực, chế nhạo Diệp Vĩnh Khang: “Nào, bắt đầu đi. Dùng sức một chút, tôi không thích có người gãi ngứa cho tôi đâu".
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Từ từ từng bước tiến đến gần đối phương.
Khán giả xung quanh nín thở mong chờ một phép màu mờ nhạt sẽ xuất hiện.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, họ đã hoàn toàn thất vọng.
Diệp Vĩnh Khang đi tới chỗ Khỉ Gầy và từ từ vung bàn tay lên ...
Thấy vậy, khán giả xung quanh đều lắc đầu cười gượng, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Vốn dĩ còn ôm hy vọng, mong rằng người này có thể là một cao thủ giấu nghề, nhưng ...
Mẹ nó, lên sàn đầu giơ tay lên tát, có khác nào mấy bà bán thịt cá ngoài chợ đánh nhau đâu cơ chứ!
Khỉ Gầy không nhịn được cười ha ha: "Thật thú vị, ha ha ha, thật thú vị, tôi lớn như vậy rồi mà chưa bị ai tát bao giờ, dùng sức một chút, cho tôi thử trải qua cảm giác bị người ta tát là như thế nào, ha ha ha ha ……… "
Bốp!
Một âm thanh giòn giã vang lên.
Tiếng cười của Khỉ Gầy đột ngột dừng lại, thay vào đó là sự hoảng loạn, ngạc nhiên, sợ hãi và không thể tin được!
Ngay sau đó, cơ thể hắn bay về một bên sàn đấu như chiếc lá rụng, bay được mười mét, hắn mới rơi cái ‘rầm’ xuống đất.
Ọc--
Một ngụm máu trào ra từ miệng hắn.
"Không ... không thể nào…"
Khỉ Gầy trừng mắt và nói bốn từ cuối cùng của cuộc đời mình.
Toàn bộ đấu trường yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng của một chiếc kim rơi.
Tất cả mọi người như thể bị trúng tà vậy, há hốc mồm kinh ngạc.
Sau hơn mười giây, một tràng pháo tay bùng lên từ phía khán giả!
"Thắng rồi, thắng rồi, chúng ta thắng rồi!"
Sau khi Diệp Vĩnh Khang làm xong tất cả, mặt anh vẫn vô cảm, coi như không có chuyện gì xảy ra, bước xuống khỏi sàn đấu, từng bước đi về phía Diệp Thiên Minh.
Bốp bốp bốp!
Diệp Thiên Minh mỉm cười, vỗ tay bôm bốp, cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc vì Diệp Vĩnh Khang giết chết Khỉ Gầy.
"Thật không ngờ đấy, cậu chủ thò lò mũi xanh trước kia bây giờ đã thành cao thủ rồi, tôi nghĩ lão phu nhân mà biết chắc chắn sẽ rất kích động đây".
"Như này đi, đã gặp mặt nhau ở đây chứng tỏ là có duyên phận. Phiền cậu chủ đi thêm vài bước nữa. Chúng ta cùng nhau tới phòng trà ôn lại chuyện xưa. Chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi. Không biết ý cậu chủ thế nào?"
Khỉ Gầy lại dùng cùi chỏ nện vào lưng Triệu Đại Lực thêm lần nữa, một tiếng xương nứt giòn giã vang lên xuyên thủng màng nhĩ của người Nam Giang dưới khán đài!
"Anh Lực, làm ơn, mau nhận thua đi!"
"Anh Lực, đừng cố nữa!"
Khán giả xung quanh khóc lóc nức nở, ai cũng đỏ mắt van xin.
Nhưng Triệu Đại Lực vẫn nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn không có ý nhận thua.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ chết dưới tay Khỉ Gầy!
"Ha ha ha ha!"
Một tay Khỉ Gầy túm cổ Triệu Đại Lực, ngẩng đầu lên cười nhạo khán giả: "Đây là anh hùng Nam Giang của các người sao? Ha ha ha ha!"
"Đừng nói là tôi không cho các người cơ hội, nếu hắn muốn sống thì phải nhận thua, hoặc trong các người phải có một người lên đây đánh bại được tôi, bằng không các người đợi chuẩn bị lễ truy điệu cho anh hùng của các người đi, ha ha ha ha!"
Nói rồi, hắn lại tiếp tục dùng cùi chỏ thụi vào người Triệu Đại Lực.
"Anh Lực".
Xung quanh đã có những khán giả rơi lệ, một số người tính tình bốc đồng đã không kìm được mà lao vào sàn đấu.
Nhưng họ đâu phải đối thủ của Khỉ Gầy, chưa đến được gần đã bị Khỉ Gầy hạ gục.
Không những không cứu được anh Lực mà còn tự chuốc họa vào thân.
"Thằng khốn, tôi sẽ liều mạng với anh!"
Sắc mặt Trương Hiểu Đan xanh mét, hai mắt đỏ ngầu, chuẩn bị lao về phía võ đài.
"Hiểu Đan, cháu đừng làm loạn, giờ lao lên là chết đấy!"
Hạ Đức Minh túm chặt lấy Trương Hiểu Đan.
"Buông cháu ra, có chết cháu cũng phải cắn được thịt tên khốn này!"
Trương Hiểu Đan rít lên.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên vội vàng chạy tới bên cạnh cô ta, ‘phịch’ một cái liền quỳ xuống bên cạnh Trương Hiểu Đan.
"Đao Kiệt, anh đang làm gì vậy!"
Trương Hiểu Đan rất ngạc nhiên khi biết rằng người này là Đao Kiệt!
Đao Kiệt tay băng bó, liên tục đập đầu xuống đất van xin: "Làm ơn, xin hãy cứu anh Lực, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh Lực sẽ bị đánh chết mất, làm ơn đi anh Diệp, tôi lạy anh!"
Trương Hiểu Đan vô cùng khó hiểu: "Đao Kiệt, anh bình tĩnh lại đi, chúng ta có thể ... Hả? Anh Diệp?"
Mới nói được nửa câu, Trương Hiểu Đan đột nhiên phát hiện ra Đao Kiệt không phải đang quỳ lạy cô ta, mà là nhờ Diệp Vĩnh Khang giúp đỡ!
"Đao Kiệt, anh có bị điên không? Anh mau đứng dậy đi, chúng ta cùng xông lên cứu anh Lực".
Trương Hiểu Đan nghĩ rằng Đao Kiệt chắc chắn đã bị kích động đến mức phát điên rồi, nếu không, làm sao hắn lại có thể đi nhờ Diệp Vĩnh Khang giúp đỡ được chứ?
Diệp Vĩnh Khang hơi nheo mắt, có vẻ do dự.
Đao Kiệt quỳ xuống đất đập đầu ‘bồm bộp’ khiến máu chảy ròng ròng.
Bốn phía đều vang lên tiếng khóc nức nở, Triệu Đại Lực trên võ đài thậm chí còn bị Khỉ Gầy đánh càng lúc càng mạnh tay hơn.
Sau đó, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy, dùng tay phủi bụi trên vạt áo rồi chậm rãi đi về phía võ đài.
"Diệp Vĩnh Khang, anh cũng điên rồi sao?"
Trương Hiểu Đan hét lên.
Hạ Đức Minh cũng hoảng sợ: "Tiểu Diệp, con làm gì vậy, mau quay về đi!"
Nhưng mà Đao Kiệt bên cạnh lại trông vô cùng kích động: "Anh Diệp cuối cùng cũng chịu ra tay, anh Lực được cứu rồi!"
Dưới ánh nhìn của khán giả, Diệp Vĩnh Khang chậm rãi bước lên võ đài.
Khán giả xung quanh đột nhiên trở nên yên lặng, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cậu thanh niên có tướng mạo bình thường đang bước lên khán đài kia.
Nhưng chỉ vài giây sau, trên khán đài lại vang lên một tràng thở dài.
"Người anh em, mau xuống đi, đừng tự dâng đầu lên như thế".
"Nhìn cậu không phải người Nam Giang, không cần phải làm vậy đâu. Lòng tốt của cậu người Nam Giang chúng tôi xin nhận, cậu mau xuống đi".
Những người dân Nam Giang tốt bụng bắt đầu thuyết phục Diệp Vĩnh Khang đừng sa vào vũng lầy này.
Khỉ Gầy càng cười lớn, nhìn từ trên xuống dưới Diệp Vĩnh Khang một lượt, vẻ mặt chán ghét, cười nói: "Lại một thằng lao đầu vào chỗ chết, xem ra hôm nay có cái chơi rồi đây".
"Thằng nhãi, hai ta thỏa thuận trước với nhau đi? Tôi sẽ cho cậu đánh trước một trăm cú đấm ... Không, nếu cậu có thể lực, cứ đánh tùy ý, cho đến khi nào không đánh được nữa thì thôi".
"Đừng lo, tôi chắc chắn sẽ không đánh lại trong suốt quá trình này. Nếu cậu làm đau được tôi, coi như cậu thắng".
"Nhưng nếu cậu không làm đau được tôi, tôi sẽ phải đấm lại cậu một cú, ha ha ha ha, có phải rất hời không?"
"Anh... anh Diệp"
Triệu Đại Lực lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của Diệp Vĩnh Khang, thần kinh ngoan cường vốn dựa vào ý chí rốt cuộc cũng thả lỏng, hai mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.
Tuy nhiên, trên khóe miệng anh ta lại hiện lên một nụ cười, bởi vì anh ta biết anh Diệp tới, mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Khỉ Gầy cũng không để ý đến chi tiết này, đang lúc hăng máu, hai tay chống nạnh, ưỡn ngực, chế nhạo Diệp Vĩnh Khang: “Nào, bắt đầu đi. Dùng sức một chút, tôi không thích có người gãi ngứa cho tôi đâu".
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Từ từ từng bước tiến đến gần đối phương.
Khán giả xung quanh nín thở mong chờ một phép màu mờ nhạt sẽ xuất hiện.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, họ đã hoàn toàn thất vọng.
Diệp Vĩnh Khang đi tới chỗ Khỉ Gầy và từ từ vung bàn tay lên ...
Thấy vậy, khán giả xung quanh đều lắc đầu cười gượng, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Vốn dĩ còn ôm hy vọng, mong rằng người này có thể là một cao thủ giấu nghề, nhưng ...
Mẹ nó, lên sàn đầu giơ tay lên tát, có khác nào mấy bà bán thịt cá ngoài chợ đánh nhau đâu cơ chứ!
Khỉ Gầy không nhịn được cười ha ha: "Thật thú vị, ha ha ha, thật thú vị, tôi lớn như vậy rồi mà chưa bị ai tát bao giờ, dùng sức một chút, cho tôi thử trải qua cảm giác bị người ta tát là như thế nào, ha ha ha ha ……… "
Bốp!
Một âm thanh giòn giã vang lên.
Tiếng cười của Khỉ Gầy đột ngột dừng lại, thay vào đó là sự hoảng loạn, ngạc nhiên, sợ hãi và không thể tin được!
Ngay sau đó, cơ thể hắn bay về một bên sàn đấu như chiếc lá rụng, bay được mười mét, hắn mới rơi cái ‘rầm’ xuống đất.
Ọc--
Một ngụm máu trào ra từ miệng hắn.
"Không ... không thể nào…"
Khỉ Gầy trừng mắt và nói bốn từ cuối cùng của cuộc đời mình.
Toàn bộ đấu trường yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng của một chiếc kim rơi.
Tất cả mọi người như thể bị trúng tà vậy, há hốc mồm kinh ngạc.
Sau hơn mười giây, một tràng pháo tay bùng lên từ phía khán giả!
"Thắng rồi, thắng rồi, chúng ta thắng rồi!"
Sau khi Diệp Vĩnh Khang làm xong tất cả, mặt anh vẫn vô cảm, coi như không có chuyện gì xảy ra, bước xuống khỏi sàn đấu, từng bước đi về phía Diệp Thiên Minh.
Bốp bốp bốp!
Diệp Thiên Minh mỉm cười, vỗ tay bôm bốp, cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc vì Diệp Vĩnh Khang giết chết Khỉ Gầy.
"Thật không ngờ đấy, cậu chủ thò lò mũi xanh trước kia bây giờ đã thành cao thủ rồi, tôi nghĩ lão phu nhân mà biết chắc chắn sẽ rất kích động đây".
"Như này đi, đã gặp mặt nhau ở đây chứng tỏ là có duyên phận. Phiền cậu chủ đi thêm vài bước nữa. Chúng ta cùng nhau tới phòng trà ôn lại chuyện xưa. Chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi. Không biết ý cậu chủ thế nào?"
Bình luận facebook