• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 156: Tiểu Diêm Vương

Vù--

Cú vồ của Đao Kiệt rất nhanh và tàn nhẫn, quả đúng là cao thủ.

Chỉ là, danh hiệu "cao thủ" của hắn cũng chỉ để so với người thường mà thôi.

Về phần Diệp Vĩnh Khang ...

A--

Ngay sau đó, một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Mấy tên đàn em cùng cô gái bên cạnh theo bản năng chuẩn bị tán thưởng khoe khoang, nhưng sau một khắc, hai mắt bọn họ đột nhiên mở to!

Tiếng hét thảm thiết này phát ra từ Đao Kiệt!

Không ai có thể nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đã ra tay như thế nào!

Ngay cả bản thân Đao Kiệt cũng hoàn toàn bối rối, cú vồ của hắn hoàn hảo về cả khoảng cách và tốc độ.

Nhưng ngay lúc hắn vồ tới, đối phương chỉ khẽ nâng khuỷu tay lên một chút, sau đó hắn bị đối phương bắt ngược lại một cách kỳ lạ!

"Đệch, buông ra!"

Mấy đàn em bên cạnh lập tức giận dữ hét lên, lần lượt lôi vũ khí từ trên người xuống.

Khớp của Đao Kiệt bị vặn ngược ra sau, đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng miệng lưỡi vẫn rất cứng: "Mẹ kiếp, tao là Đao Kiệt, mày nhanh buông tay ra ngay, nếu không…"

Rắc!

Cổ tay của Diệp Vĩnh Khang dùng sức nhẹ, cánh tay của Đao Kiệt trong phút chốc đã xoắn lại thành một vòng cung khủng khiếp.

"A!"

Đao Kiệt hét lên một tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng.

"Cánh tay trái, cái mày vừa chọn".

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt một tiếng, sau đó nhẹ nhàng buông tay ra, Đao Kiệt lập tức ôm lấy cánh tay ngã xuống đất, mặt mũi méo mó, kêu gào thảm thiết.

"Đệch, muốn chết à?”

Sau khi mấy tên đàn em bên cạnh phản ứng lại, liền cầm vũ khí lên, định lao tới.

Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang vô cùng bình tĩnh, chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn mấy người đó một cái.

Chính cái nhìn này đã khiến trong đáy mắt mấy tên đàn em lập tức ánh lên sự hoảng sợ run rẩy không thể giải thích được, vội vàng ném vũ khí trong tay đi, đứng đờ tại chỗ, đến không khí cũng không dám hít thở mạnh.

Hai tay Diệp Vĩnh Khang đút vào túi quần, cười nhạt nhìn mấy tên đó, sau đó xoay người chậm rãi rời đi.

"Anh Đao, anh mau gọi điện đi, không được để hắn cứ vậy mà đi được, em không nuốt nổi cục tức này…"

Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang nghênh ngang rời đi, cô gái khóc lóc thảm thiết với Đao Kiệt.

Bốp!

"Mẹ kiếp!"

Đao Kiệt tức giận đến mức đạp cô gái này ngã lăn ra đất: "Đánh con đàn bà đê tiện này một trận cho tao!"

Mấy tên đàn em không nói không rằng giơ chân đá vào người cô gái trên mặt đất.

"Anh Đào, em đã làm gì chứ, đừng đánh nữa mà, em không chịu nổi nữa!"

Cô gái bị đánh đập la hét liên tục.

Phẹt!

Đao Kiệt nhổ nước bọt vào mặt cô gái: "Mẹ nhà mày, ông đây bị thương đến mức này rồi mà đến một câu hỏi thăm mày cũng không có, chỉ nghĩ đến việc báo thù cho bản thân mày thôi, đồ khốn nạn, sau hãy tránh xa ông mày ra, còn con xe BMW của ông mày nữa, tự trả tiền sửa nó rồi đem về cho tao, nếu không tao cho mày đẹp mặt đấy!"

"Anh Đao, chuyện này phải làm sao đây?"

Một tên đàn em hỏi.

Đao Kiệt nhe răng, hung ác nói: "Gọi điện thoại cho anh Lực!"

…….

Khi Trương Hoa Phương và Trương Hiểu Đan nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang bước vào nhà, họ vô cùng kích động, như bị giẫm phải đuôi vậy, lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha rồi bắt đầu chửi bới!

"Mày có còn là đàn ông nữa không vậy?”

"Đồ bỏ đi, đúng là mất mặt chết đi được!"

"Phi, đồ cặn bã, sau tránh xa chị gái tôi ra!"

"Cứ tưởng mình lấy phải thằng chồng bỏ đi rồi, không ngờ còn có thằng bỏ đi hơn, sau này tránh xa con gái tôi ra!"

Hai người giống như hai khẩu súng máy, nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang liền xả đạn.

"Mẹ, Hiểu Đan, hai người đừng nói nữa!"

Hạ Huyền Trúc nhanh chóng đứng lên bảo vệ Diệp Vĩnh Khang: "Vĩnh Khang, anh mau nói cho em biết xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì đi".

Hạ Huyền Trúc sẽ không bao giờ tin Diệp Vĩnh Khang là loại người bỏ rơi vợ và con gái mình.

"Không có chuyện gì đâu, gặp phải người quen thôi".

Diệp Vĩnh Khang khẽ cười, sau đó quay đầu cười với Trương Hiểu Đan: "Sau này nếu có tìm diễn viên, tốt xấu gì cũng nên tìm mấy người chuyên nghiệp một tí. Lúc diễn đừng luôn dùng ánh mắt để giao tiếp với cô như vậy".

"Tôi…"

Trương Hiểu Đan nghiến răng tức giận, mặc dù chuyện này đã lột được lớp mặt nạ của tên Diệp Vĩnh Khang ‘cặn bã’ này, nhưng vừa rồi cũng bị Trương Hoa Phương mắng cho không ít.

"Anh đừng ở đây ra vẻ nữa, rõ ràng vừa rồi anh rất sợ hãi, nếu không anh giải thích xem tại sao lại chạy nhanh như vậy? Cặn bã!"

Trương Hiểu Đan trừng mắt chất vấn.

Diệp Vĩnh Khang thở ra một hơi, đường nhiên sẽ không kể chuyện về Sử Nam Bắc ra rồi, đồng thời cũng không muốn so đo với con nhỏ này, đành phải gật đầu nói: “Ừ, tôi sợ đấy, tôi không được to gan như cô đâu”.

Khi Trương Hoa Phương và Trương Hiểu Đan nghe thấy những lời này, họ lại nhanh chóng tấn công Diệp Vĩnh Khang.

Nếu không có sự ngăn cản của Hạ Huyền Trúc, hai người họ đã suýt ra tay rồi.

Diệp Vĩnh Khang không giải thích quá nhiều, chỉ ngồi trên sô pha suy nghĩ về chuyện của Sử Nam Bắc.

Di di——

Lúc này, điện thoại của Trương Hiểu Đan đột nhiên vang lên.

"Cậu nói cái gì? Đao Kiệt bị đánh? Ai làm vậy?"

"Không biết? Đệch, cậu có nhìn nhầm không đấy, Nam Giang có mấy người dám động vào Đao Kiệt chứ, là đứa nào không muốn sống nữa vậy?"

"Chỉ cần không phải người của chúng ta là được, mau gửi ảnh chụp cho tôi xem. Tôi muốn xem xem ai lại thích lao đầu vào chỗ chết như vậy".

Vẻ mặt của Trương Hiểu Đan vô cùng kinh ngạc, ngay sau đó cô ta đã nhận được bức ảnh chụp Đao Kiệt bị đánh lúc nãy.

"Người này sao nhìn quen vậy nhỉ?"

Trương Hiểu Đan nhìn bức ảnh gãi đầu nghi ngờ, mấy giây sau, khuôn mặt đột nhiên đanh lại, cô ta lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang!

"Hiểu Đan, sao vậy?"

Hạ Huyền Trúc vội hỏi.

Trương Hiểu Đan mặc kệ, hoảng sợ đi tới, dí màn hình điện thoại đến trước mặt Diệp Vĩnh Khang: "Đây là anh à?"

Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu liếc qua, bình tĩnh gật đầu.

"Cái gì, là anh thật à?"

Trương Hiểu Đan lập tức biến sắc: "Anh có biết anh đã gây ra đại họa rồi không, anh chính là kẻ gây ra tai họa!"

"Hiểu Đan, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Trương Hoa Phương cũng vội nghi ngờ hỏi.

Trương Hiểu Đan cuống hết cả lên: "Dì cả, thằng con rể rác rưởi của dì vừa đánh Đao Kiệt này!"

"Đao Kiệt, Đao Kiệt nào?"

Trương Hoa Phương chất vấn.

"Còn là Đao Kiệt nào nữa, chính là tên đẩy người ta từ tầng năm xuống ấy!"

Trương Hiểu Đan lớn tiếng nói.

"Cái gì?”

Trương Hoa Phương nhất thời trợn to hai mắt: "Tên đó là Tiểu Diêm Vương của Nam Giang đấy, chọc vào hắn thì sao mà được đây?"

Sau đó quay đầu tức giận nói với Diệp Vĩnh Khang: "Đồ bỏ đi nhà mày, mày ăn gan hùm tim báo rồi hay sao hả, mau cút đi, cút xa xa vào, đừng liên lụy đến chúng tao!"

Đao Kiệt rất nổi tiếng ở Nam Giang, ngay cả những bà nội trợ như Trương Hoa Phương cũng đã từng nghe đến biệt danh Tiểu Diêm Vương này.

Thường khi gặp loại người này ngoài đường, người ta đều phải tránh xa, vì sợ gặp rắc rối.

Nhưng bây giờ thì hay rồi, Tiểu Diêm Vương đã bị Diệp Vĩnh Khang đánh, to chuyện rồi!

"Vĩnh Khang, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mặc dù Hạ Huyền Trúc chưa bao giờ nghe nói về Đao Kiệt, nhưng cô cũng cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang vẫn rất bình tĩnh, nói: "Hắn khiêu khích anh trước, cánh tay cũng do hắn chọn bên trái, anh đánh gãy tay của hắn cũng là hợp lý".

"Cái gì, mày nói mày phế tay của Đao Kiệt rồi hả?"

Nghe vậy, Trương Hoa Phương và Trương Hiểu Đan đều kinh ngạc đến mức choáng váng, suýt nữa thì ngã xuống đất!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom