• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 153: Không tin kẻ cặn bã biết quay đầu

Nửa tiếng đồng hồ sau.

Mặt mày Hạ Đức Minh sưng vù, quỳ trên sân thượng, bên dưới đầu gối còn lót thêm hai quả sầu riêng.

“Mẹ, bố chỉ hút điếu thuốc mà thôi, cũng đã quỳ trên sân thượng nửa tiếng đồng hồ rồi, con thấy hay là thôi bỏ đi”.

Hạ Huyền Trúc thực sự không thể nhìn thêm được nữa.

“Con đừng thương xót ông ấy, lẽ nào con đã quên rồi sao? Lần trước bởi tên đần này ký tên lên giấy chuyển nhượng quyền cổ phần của công ty, suýt thì kéo con vào đống lửa, hôm nay nợ cũ thù mới tính cả thể luôn!”

Trương Hoa Phương tuỳ ý ngồi trên ghế, vừa cắn hạt dưa vừa tức giận nói.

Hạ Huyền Trúc ngơ ngác, không khỏi lắc đầu cười gượng.

Trước đây bố cô quả thực đã bị Hạ Tuyết Cầm lừa một lần, lấy giấy chuyển nhượng quyền cổ phần lừa Hạ Đức Minh kí tên lên trên, kết quả khiến Hạ Huyền Trúc phải gánh vác cả một công ty nợ nần chồng chất.

Có điều Hạ Huyền Trúc đã quên chuyện này từ lâu, không ngờ Trương Hoa Phương vẫn còn nhớ.

“Mẹ, không sao mà, chuyện đó Vĩnh Khang đã giúp đỡ giải quyết xong xuôi, đều qua cả rồi, mẹ đừng trách mắng bố nữa”.

Hạ Huyền Trúc vội vàng nói.

“Mẹ biết, khi đó mẹ đã chuẩn bị cả dao phay rồi, nếu như chuyện này thật sự dồn con đến ngõ cụt thì mẹ sẽ đi tìm lão già Hạ Chí Tài đó để liều mạng một phen!”

Trương Hoa Phương phun một cái vỏ hạt dưa ra khỏi miệng, vừa nhét nhân hạt dưa vào trong miệng Diệp Tiểu Trân vừa ngẩng đầu lạnh lùng nói với Diệp Vĩnh Khang: “Mặc dù tôi rất không thoải mái với loại bỏ đi như cậu, thế nhưng chuyện đó cậu xử lý cũng coi như ổn thoả”.

“Có điều cậu đừng vui mừng sớm quá, hiện giờ mới chỉ là thời gian thử nghiệm của cậu thôi, một khi để tôi phát hiện ra cậu dám đối xử không tốt dù chỉ một chút với con gái cưng và cháu ngoại của tôi thì tôi có thể cho cậu cút xéo bất kỳ lúc nào đấy!”

“Yên tâm đi mẹ, Huyền Trúc và Tiểu Trân chính là sinh mạng của con, con chắc chắn sẽ đối xử tốt với bọn họ”.

Diệp Vĩnh Khang vội vàng cười nói.

“Ai là Diệp Vĩnh Khang?”

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói đáng yêu.

Một cô gái tầm mười tám mười chín tuổi, tóc nhuộm màu đỏ rượu, mặc một chiếc quần bò rách với lối trang điểm như mấy cô gái ăn chơi bực tức bước từ ngoài cửa vào.

“Đồ chó má, anh chính là Diệp Vĩnh Khang đúng không, hôm nay tôi phải xé xác anh ra mới được!”

Cô gái đó liếc mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang đang ngồi trên ghế sô pha, nhấc một băng ghế lên muốn ném về phía Diệp Vĩnh Khang.

“Hiểu Đan, em đang làm gì thế, mau bỏ ghế xuống đi!”

Hạ Huyền Trúc vội vàng tiến lên trước giữ lấy cánh tay của đối phương.

“Chị, chị đừng cản em, hôm nay em nhất định phải xé xác gã đàn ông cặn bã này ra!”

Cô gái trẻ khí thế bừng bừng, trừng mắt lên, dáng vẻ muốn liều mạng một phen.

“Trương Hiểu Đan, cháu bình tĩnh lại đã, coi dì như là không khí rồi à?”

Lúc này, Trương Hoa Phương đột nhiên quát lên, cô gái trẻ đó mới hậm hực buông ghế xuống, bực tức nói với Trương Hoa Phương: “Dì cả, loại chó má này đến đây mà sao dì lại không nói trước với cháu một tiếng”.

“Gan cũng to thật đấy, mấy năm trước anh gây hoạ cho chị tôi xong xách quần lên chơi trò mất tích, loại đàn ông cặn bã giống như anh sống trên đời này đúng là lãng phí tài nguyên!”

“Vậy cháu cả ngày không chuyên tâm học hành, nhuộm tóc, xăm mình, uống rượu, đánh nhau thì không phải lãng phí tài nguyên hay sao? Mau ngồi xuống đi!”

Trương Hoa Phương phẫn nộ trách mắng.

“Dì à, cháu…”

Trương Hiểu Đan rõ ràng hơi sợ Trương Hoa Phương, chỉ đành tức tối ngồi xuống, dùng đôi mắt xinh đẹp uất ức trừng mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang.

“Hiểu Đan, em hiểu nhầm Vĩnh Khang rồi”.

Hạ Huyền Trúc vội vàng giải thích: “Vĩnh Khang khi đó không phải cố ý muốn đi, cũng là bởi vì có chuyện khác nên không còn cách nào”.

“Bây giờ anh ấy quay về rồi, đối xử với chị và Tiểu Trân cực kỳ tốt, thật đó, không tin em hỏi Tiểu Trân mà xem”.

Diệp Tiểu Trân vội vàng phối hợp: “Dì à, mẹ cháu, không nói dối đâu, bố thật sự đối xử với bọn cháu rất tốt, bố cháu là người bố tốt nhất trần đời luôn, dì đừng mắng bố cháu nữa được không?”

Sau khi nghe xong mấy lời này thì lửa giận trong lòng Trương Hiểu Đan mới miễn cưỡng nguôi đi một chút.

Cô ta vừa lấy một gói kẹo sữa từ trong túi ra ném về phía Diệp Tiểu Trúc vừa trừng mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang vừa nói: “Đồ đểu, anh nghe kỹ đây cho tôi, chị tôi và Tiểu Trân đơn thuần dễ bị dụ nhưng tôi thì không dễ lừa thế đâu”.

“Nếu như ngày nào đó anh lòi đuôi ra mà để tôi tóm được thì tôi bảo đảm sẽ cho anh biết thế nào là tới số!”

Diệp Vĩnh Khang chỉ biết cười gượng, trong lòng thầm nghĩ gen nhà mẹ vợ thật là đặc biệt, sao tính khí của mọi người không có hổ báo nhất chỉ có hổ báo hơn vậy chứ?

“Yên tâm đi, tôi có phụ ai thì đi nữa thì cũng tuyệt đối không phụ chị cô và Tiểu Trân đâu”.

Diệp Vĩnh Khang chỉ biết cười giải thích.

Trương Hiểu Đan tức giận quay đầu sang một bên, dáng vẻ rõ ràng không hề tin tưởng.

Có điều Diệp Vĩnh Khang cũng không so đo những điều này, bởi vì những năm vừa qua anh quả thực vô cùng có lỗi với Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân.

Sau khi Trương Hoa Phương dọn dẹp xong phòng bếp thì nóng lòng muốn dẫn Diệp Tiểu Trân ra ngoài dạo phố.

“Tiểu Trân, bà ngoại dẫn cháu đến một nơi, chỗ đó có rất rất nhiều thứ hay ho và cả đồ ăn ngon nữa, muốn gì là có đó, bà ngoại đều sẽ mua cho cháu hết!”

Lúc này Trương Hoa Phương cũng không giả vờ nữa, sự cưng chiều đối với Tiểu Trân cứ thế bộc lộ ra ngoài không chút che đậy.

“Cảm ơn bà ngoại!”

Diệp Tiểu Trân vui vẻ khua chân múa tay.

Cả nhà đến một con phố thương mại sầm uất bên trong nội thành, Trương Hoa Phương nắm tay Diệp Tiểu Trân nhìn ngó khắp nơi, chẳng bao lâu đã mua được mấy túi đồ lớn, tất cả đều là đồ chơi, đồ ăn còn cả quần áo mới dành cho mấy bé gái.

“Mẹ, mẹ đừng tiêu tiền linh tinh, vừa vừa thôi là được, thế này là quá nhiều rồi”.

Hạ Huyền Trúc vội vàng tiến lên trước nói.

“Con im miệng đi, mẹ tiêu tiền cho cháu gái của mẹ thì liên quan gì đến con?”

Trương Hoa Phương không vui trừng mắt nói: “Hơn nữa, mẹ mua đồ cho cháu gái mẹ sao lại là tiêu tiền linh tinh ? Mẹ thích thế đấy, con làm gì được mẹ nào!”

“Tiểu Trân, đừng để ý tới bọn họ, hôm nay cháu thích cái gì thì bà ngoại sẽ mua cho cháu cái đó!”

Hạ Huyền Trúc chỉ đành lắc đầu mỉm cười, trước đây cô cảm thấy Diệp Vĩnh Khang đã đủ chiều con gái rồi, ai ngờ mẹ cô còn chiều con bé hơn cả Diệp Vĩnh Khang.

“Vợ à, em muốn cái gì thì anh cũng mua cho em”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói với Hạ Huyền Trúc.

“Em muốn cái đó!”

Hạ Huyền Trúc khoác tay Diệp Vĩnh Khang, chỉ vào một con thú nhồi bông bên trong cửa kính, cười nói.

Năm người cùng đi, Trương Hoa Phương cưng chiều Diệp Tiểu Trân, Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc ân ân ái ái, Hạ Đức Minh thì lững thững đi sau cùng, phụ trách xách đồ.

Trương Hiểu Đan đột nhiên cảm thấy mình thật đơn độc, nhìn dáng vẻ Hạ Huyền Trúc và Diệp Vĩnh Khang cười cười nói nói mà càng nổi điên.

“Loại đàn ông cặn bã nhà anh, cứ tiếp tục diễn trò đi, tôi xem anh có thể giả vờ tới lúc nào!”

Trương Hiểu Đan tức tối lẩm bẩm một câu, ngay từ đầu cô ta đã không tin Diệp Vĩnh Khang “quay đầu là bờ”.

Theo cô ta thấy, một gã đàn ông cặn bã năm xưa có thể vứt bỏ vợ con, xách quần lên là bặt vô âm tín thì tuyệt đối không thể thấy cắn rứt lương tâm.

Vậy nên Diệp Vĩnh Khang nhất định đang diễn trò lừa bịp, hôm nay nhất định phải lột bỏ lớp mặt nạ của anh ta xuống!

Con ngươi trong mắt Trương Hiểu Đan đảo qua đảo lại, chẳng mấy chốc đã nảy sinh ý đồ, cô ta rút điện thoại ra đi tới bên cạnh khẽ khàng gọi đi.

“Diệp Vĩnh Khang, tôi hỏi anh, anh có thật sự yêu chị tôi hay không?”

Sau khi gọi điện thoại xong, Trương Hiểu Đan vội vàng đuổi theo.

Diệp Vĩnh Khang ôm lấy eo của Hạ Huyền Trúc, cười đáp lời: “Ban nãy không phải đã nói rồi sao, tình cảm của tôi dành cho chị cô chắc chắn là thật lòng”.

Trương Hiểu Đan nở nụ cười sâu xa, gật đầu nói: “Ừ, tôi tin anh thật sự yêu thương chị tôi!”

Mặc dù nói như vậy, thế nhưng trong lòng Trương Hiểu Đan lại thầm nghĩ: Có phải là yêu thật lòng hay không thì sẽ biết ngay thôi, hôm nay tôi nhất định phải lột lớp mặt nạ của gã đàn ông cặn bã nhà anh xuống!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom