• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 151: Gặp bố mẹ vợ

"Diệp Vĩnh Khang đang ở đâu?"

Đào Xuân Yến lạnh lùng nói.

Hạ Chí Tài vội vàng nói: "Thưa cô Đào, Diệp Vĩnh Khang vẫn không có nghề nghiệp ổn định như trước, sống bám vào con ranh Hạ Huyền Trúc”.

"Thật ra lần trước Diệp Vĩnh Khang đánh gãy tay của cô, tôi cũng căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, ngay cả nằm mơ cũng muốn báo thù cho cô”.

"Chỉ có điều sau đó vì Diệp Vĩnh Khang và con ranh kia giở trò quỷ kế nên nhà họ Hạ chúng tôi lâm vào cảnh sa sút, không còn thế lực để có thể báo thù cho cô Đào nữa”.

"Hôm nay ông trời có mắt, cô Đào lần này có thể trở lại, đối với nhà họ Hạ của tôi mà nói, quả thật là sự ưu ái trời ban!"

"Từ nay về sau, nhà họ Hạ chúng tôi bằng lòng đi theo phục tùng cô Đào suốt đời, cô Đào chỉ đâu ngồi đó, chỉ cầu xin cô Đào giúp chúng tôi xả cục tức này, giết chết Diệp Vĩnh Khang và con đàn bà đê tiện Hạ Huyền Trúc, đây là nguyện vọng cả đời này của cả nhà họ Hạ chúng tôi!"

Hạ Chí Tài đúng là một con cáo già, lão nói ra lời này một cách trơn tru dõng dạc, vừa khéo léo hắt lửa giận lên người Diệp Vĩnh Khang, vừa nói bóng nói gió tìm đường lui cho lão và nhà họ Hạ.

Hạ Tuyết Cầm ở bên cạnh nghe thấy những lời này, lập tức hiểu ý Hạ Chí Tài, vội vàng quỳ xuống đất nói: "Chị Đào, còn một chuyện nữa, trước đây có một lần tôi gặp lại tên khốn kiếp Diệp Vĩnh Khang, hắn còn hỏi tôi tay của con chó giữ cửa nhà tôi sao rồi”.

"Hắn còn nói hối hận vì chỉ đánh gãy một cánh tay của chị, bắt tôi giao chị ra, hắn bảo phải từ từ hành hạ chị...”

"Im miệng!"

Đào Xuân Yến tức giận đến mức đập mạnh xuống bàn, hai mắt như sắp bắn ra tia lửa.

Hạ Chí Tài vội vàng nói: "Cô Đào, tên Diệp Vĩnh Khang thật đáng hận, cho dù cô từ bi rộng lượng có thể bỏ qua, nhưng chúng tôi không nhịn được, thế mà hắn lại dám nói những lời ác độc như vậy với cô”.

"Cô Đào, chi bằng bây giờ cô cử người đến bắt hắn lại, tôi nhất định phải tự tay giết chết tên khốn nạn ấy trước mặt cô, để trút giận cho cô Đào!"

Lúc này, một người nhà họ Hạ đột nhiên nói: “Ông nội, sáng nay khi đi nhặt đồng nát bên Nam Thành cháu đã thấy Diệp Vĩnh Khang và người nhà hắn lái ô tô, hình như họ đang đi về phía Nam Giang”.

"Cái gì, bỏ chạy rồi sao?"

Hạ Chí Tài vội vàng nói với Đào Xuân Yến: "Cô Đào, cô nhanh chóng phái người đuổi theo bọn chúng đi, đừng để bọn chúng chạy mất!"

Đào Xuân Yến cau mày: "Bọn chúng không biết rằng tôi đã trở lại, chắc không phải bỏ trốn đâu”.

Lúc này, Hạ Tuyết Cầm đột nhiên nói: “Chị Đào, tôi biết rồi, hôm nay là Tết Trùng Dương, chắc chắn bọn chúng tới nhà mẹ đẻ của Hạ Huyền Trúc, nhà mẹ Hạ Huyền Trúc ở Nam Giang!"

"Đúng vậy, chắc chắn là như vậy, cô Đào, bây giờ cô mau cử người đuổi tới Nam Giang...”

Hạ Chí Tài đang nói nửa chừng, Đào Xuân Yến chợt hét lên: "Câm miệng!"

Sắc mặt Đào Xuân Yến trông rất tệ, trầm giọng nói: "Ông không biết Nam Giang là cấm địa của nhà họ Đào chúng tôi sao?"

Hạ Chí Tài sửng sốt, lúc này lão mới nhớ ra rằng hình như quả thật là như thế.

Đào Vân Thiên có thể hô mưa gọi gió ở đây, nhưng chỉ có Nam Giang là ngoại lệ, bởi Đào Vân Thiên và Hạ Nguyên Thành ở Nam Giang là đối thủ không đội trời chung.

Hơn nữa Hạ Nguyên Thành không chỉ là một thương nhân, người ta đồn rằng người này đã từng là một nhân vật nổi tiếng trong giới lính đánh thuê nước ngoài, mấy năm trước đã lặng lẽ về nước cắm rễ ở Nam Giang.

Nhờ vào khả năng hơn người và thủ đoạn tàn nhẫn của mình, trong vòng chưa đầy một năm, ông ta đã trở thành bá chủ số một của Nam Giang, được người ta gọi với cái tên Nam Giang Vương.

Nghe nói Đào Vân Thiên từng có xích mích với Hạ Nguyên Thành vì một mảnh đất, hai bên đã giao đấu nhiều lần, trong tối cũng có ngoài sáng cũng có, nhưng bất phân thắng bại.

Trong trận chiến cuối cùng, Hạ Nguyên Thành vì khinh địch nên đã phải chịu tổn thất lớn trước Đào Vân Thiên, ông ta phẫn nộ ngay tại trận đòi giết chết Đào Vân Thiên.

Nhưng Đào Vân Thiên cũng không phải là người bình thường, với thế lực cắm sâu ở tỉnh, đã vô số lần khiến Hạ Nguyên Thành thất bại mà quay về.

Sau đó, Hạ Nguyên Thành đã đưa ra một lệnh cấm, chỉ cần nhà họ Đào đặt một bước tới đất Nam Giang, thì ông ta sẽ khiến họ một đi không trở lại!

Vì vậy Đào Vân Thiên cũng đã áp đặt lệnh cấm đối với gia đình mình, không cho bất kỳ ai được đặt chân đến Nam Giang khi chưa được sự cho phép!

Đào Xuân Yến sa sầm mặt mày, mọi người trong nhà họ Hạ đều im lặng, nhất thời bầu không khí có vẻ nghiêm nghị.

"Chị Đào, bọn chúng chỉ đi thăm người thân, mấy ngày nữa sẽ về, lúc đó xử lý sau cũng không muộn, để chúng thoải mái thêm mấy hôm nữa đi!"

Hạ Tuyết Cầm vội vàng nói: "Mấy ngày đó chúng ta có thể phá hoại công ty của cô ta, xử lý hết mấy người liên quan đến chúng!"

"Ngu dốt!"

Đào Xuân Yến lạnh lùng mắng chửi: "Cô muốn Diệp Vĩnh Khang biết tôi trở lại, sau đó bọn chúng trốn luôn ở Nam Giang không trở lại hả?"

Hạ Tuyết Cầm toát mồ hôi lạnh: "Không, không, tôi xin lỗi chị Đào, tôi không có ý đó, ý tôi là...”

"Câm miệng cho tôi!"

Đào Xuân Yến quát lớn, cau mày suy nghĩ một hồi, trong mắt đột nhiên lóe lên vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nói: "Diệp Vĩnh Khang đối với tôi mà nói chỉ là con kiến, nhưng mà bóp chết nó một cách dễ dàng như vậy không có gì vui”.

"Cô Đào, ý cô là gì?"

Hạ Chí Tài nghi ngờ hỏi.

Đào Xuân Yến nở nụ cười lạnh lùng, liếc nhìn đám người nhà họ Hạ, nghiền ngẫm nói: "Tôi có thể cho nhà họ Hạ các ông cơ hội giàu có trở lại, nhưng các ông phải làm việc giúp tôi...”

Sau khi Đào Xuân Yến nói ra kế hoạch của mình, mọi người trong nhà họ Hạ đều vô cùng kích động.

"Cao tay, quả thật là cao tay, ha ha, cô Đào quả nhiên là trí dũng song toàn!"

"Ha ha, đầu tiên để Diệp Vĩnh Khang thoải mái hai ngày đã, sau khi hắn về chắc sẽ khóc ngất, ha ha ha ha!"

Ba giờ sau đó.

Gia đình Diệp Vĩnh Khang cuối cùng đã đến Nam Giang, đến nhà mẹ của Hạ Huyền Trúc.

Từ xa đã thấy hai ông bà đứng ở cổng khu dân cư.

Hai người khoảng năm mươi tuổi, người phụ nữ trang điểm đậm chống nạnh, người đàn ông hơi gầy, cúi đầu đứng bên cạnh người phụ nữ, hai người đều đang nhìn trước ngó sau.

"Bà ngoại!"

Xe còn chưa dừng, Diệp Tiểu Trân đã dùng hết sức vẫy bàn tay nhỏ bé với hai người họ.

"Đó là bố mẹ của em, bố em rất tốt, nhưng còn mẹ em đôi khi nói chuyện hơi khó nghe, lát nữa anh đừng để bụng những lời mẹ nói nhé”.

Hạ Huyền Trúc dặn dò Diệp Vĩnh Khang, Diệp Vĩnh Khang gật đầu, sau đó mở cửa xe, dẫn vợ và con gái tươi cười đi về phía hai người.

"Bà ngoại!"

Diệp Tiểu Trân trông vô cùng phấn khích, cứ như một quả cầu lửa nhỏ, dang rộng hai tay chạy về phía mẹ của Hạ Huyền Trúc.

"Tránh ra, tránh ra, đừng gọi tôi là bà ngoại, thứ nhóc ranh, vừa gặp đã thấy phiền!"

Trương Hoa Phương khó chịu giơ tay đẩy Diệp Tiểu Trân ra, vẻ mặt chán ghét.

Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, mặc dù người đó là mẹ vợ anh, nói vài câu khó chịu với anh thì cũng không sao.

Nhưng bà ta đối xử với Diệp Tiểu Trân bằng thái độ này, Diệp Vĩnh Khang tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.

Đúng lúc này, Trương Hoa Phương đột nhiên lấy từ trong túi ra một viên kẹo bơ sữa hình con thỏ trắng, nhét vào trong túi của Diệp Tiểu Trân.

"Ôi, đây là kẹo thỏ trắng yêu thích nhất của cháu, cám ơn bà ngoại!"

Diệp Tiểu Trân trông rất vui vẻ.

Trương Hoa Phương liếc mắt nói: "Cảm ơn cái gì, mấy viên kẹo này bà nhặt được ở trên đường đấy, cháu chỉ xứng đáng ăn kẹo nhặt được thôi!"

Vừa nói chuyện, bà ta vừa làm ảo thuật lấy trong người ra một chiếc chong chóng nhỏ, chán ghét nói: "Bà nhặt được cái chong chóng này từ bãi rác, cháu mau cất đi, bà sợ vi khuẩn trên đó làm bẩn tay bà!"

Lúc này, người đàn ông gầy gò bên cạnh mới thắc mắc: "Nếu đã sợ vi khuẩn thì sao bà lại nhặt nó mang theo bên mình? Bà nhặt từ khi nào vậy, sao tôi không thấy?"

Trương Hoa Phương giơ tay vỗ nhẹ sau đầu người đàn ông, tức giận nói: "Liên quan gì đến ông, ai cho ông chen ngang, ông muốn làm phản sao?"

"Không... tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi”.

Người đàn ông nhanh chóng bước sang một bên, nháy mắt ra hiệu với Hạ Huyền Trúc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom