Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150: Tạo hóa xoay vần
Hạ Tuyết Cầm ngẩng đầu: "Cô là?"
Người phụ nữ cười khẩy: "Cô Tuyết Cầm, cô đúng là hay quên. Tôi hầu hạ nhà cô nhiều năm như vậy, vậy mà cô đã quên tôi rồi sao?"
Hạ Tuyết Cầm sửng sốt một hồi, sau khi nhìn kỹ hơn, cô ta thốt lên: "Là cô!"
Sáng hôm sau.
Hạ Tuyết Cầm quỳ trên mặt đất trong một tòa nhà dân cư đổ nát ở khu kết hợp thành thị-nông thôn Giang Bắc, quỳ lạy người phụ nữ để tỏ lòng biết ơn.
Hạ Chí Tài thậm chí còn cúi người bưng trà rót nước, những người còn lại của nhà họ Hạ cũng đang đứng bên cạnh lão.
"Xuân Yến, cháu quay lại là tốt rồi. Từ khi cháu đi, ông cứ mãi nhớ về cháu. Giờ nhìn cháu sống tốt như vậy ông thật sự rất mừng cho cháu".
Hạ Chí Tài mỉm cười cúi đầu khom lưng cung kính, vẻ mặt đầy nịnh nọt và lấy lòng.
Người phụ nữ kẹp trên tay một điếu thuốc lá dành cho nữ thon dài, nhả ra một ngụm khói, lạnh lùng nói: “Nhớ đến tôi sao? Ha ha, tôi cũng rất nhớ các người".
"Tôi nhớ các người mở mồm là chửi tôi, giơ tay lên là tát tôi, nhớ các người chưa từng coi tôi là con người".
"Còn nhớ lúc trước tôi khổ sở cầu xin, nhưng các người đã đuổi tôi ra khỏi nhà trong lúc tôi bất lực nhất. Tất cả những chuyện này, tôi nhớ không sót một cái nào!"
Người phụ nữ này không phải ai khác, cô ta chính là Đào Xuân Yến, người đã làm nữ giúp việc trong nhà họ Hạ mười năm kia!
Về sau, Đào Xuân Yến nhục mạ Diệp Tiểu Trân, bị Diệp Vĩnh Khang bẻ gãy tay, nhà họ Hạ không những không quan tâm Đào Xuân Yến đau khổ cầu xin ngược lại còn vì cô ta đã thành người tàn phế mà đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Họ vĩnh viễn không ngờ rằng có một ngày tạo hóa xoay vần, Đào Xuân Yến sau một thời gian biến mất lại xuất hiện trước mặt họ theo cách này!
Phịch!
Hạ Chí Tài sợ đến mức đầu gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất thở hồng hộc: "Xuân Yến, chúng tôi năm xưa đã sai, xin cô hãy tha cho chúng tôi một mạng. Nhà họ Hạ bây giờ đã đủ khốn khổ rồi, xin hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi!"
Những người còn lại trong nhà họ Hạ cũng đồng loạt quỳ trên mặt đất, khóc lóc dập đầu cầu xin sự thương xót.
Kể từ sự cố đấu thầu lần trước, nhà họ Hạ đã phải chịu một đòn chí mạng, công ty phá sản, cơ sở kinh doanh của gia tộc được tích lũy qua nhiều thập kỷ làm việc chăm chỉ đã ngay lập tức bị xóa sổ.
Họ từng sống trong biệt thự, nhưng giờ đây họ chỉ có thể chen chúc trong căn nhà dột nát ở khu thành thị kết hợp nông thôn này, trông chờ vào những gánh hàng rong bán rau hàng ngày, thường xuyên bữa đói bữa no, cuộc sống vô cùng khổ sở.
Nhìn thấy đám người nhà họ Hạ huênh hoang trước đây, nay lại quỳ trước mặt mình như con chó van xin lòng thương xót, Đào Xuân Yến cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Sàn nhà các người bẩn quá, tiếc cho giày của tôi, tôi có thói quen sạch sẽ, bẩn như này rồi sau sao mà mang được nữa đây?"
Đào Xuân Yến vắt chéo chân và lắc nhẹ đôi giày cao gót phiên bản giới hạn trên chân cô ta được mua với giá hơn một trăm nghìn tệ.
Khóe miệng Hạ Tuyết Cầm giật giật, cô ta hiểu rất rõ ý của Đào Xuân Yến.
Mặc dù bây giờ cô ta đã rơi xuống hố sâu, nhưng bên trong cô ta vẫn còn sót lại dấu vết cuối cùng của lòng tự trọng.
"Xuân Yến, tôi sẽ giúp chị".
Vào lúc này, Hạ Tuyết Cầm đột nhiên quỳ xuống di chuyển đến trước mặt Đào Xuân Yến, cúi đầu xuống, không do dự liếm giày cao gót của Đào Xuân Yến.
"Xuân Yến, đã liếm sạch rồi, chị có hài lòng không?"
Sau khi Hạ Tuyết Cầm liếm giày xong, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Đào Xuân Yến như một con pug, nói: "Xuân Yến ... Không, chị Đào, về sau cho tôi theo với. Chị muốn tôi làm gì cũng được, đừng tống tôi trở lại nhà tù, tôi thực sự không thể chịu đựng được!"
Đối với Hạ Tuyết Cầm lúc này, chỉ cần cô ta có thể thoát khỏi nhà tù, đừng nói là liếm giày, bảo cô ta liếm nhà xí cũng được.
Chỉ có bản thân cô ta mới biết mình đã sống sót như thế nào trong khoảng thời gian qua, ký ức ngắn ngủi trong tù này, đối với cô ta mà nói, đơn giản chính là một cơn ác mộng địa ngục!
"Ồ? Thật sao? Nếu tôi muốn cô làm chó pug cho tôi thì sao?"
Đào Xuân Yến cười ranh mãnh.
"Tôi sẵn lòng, chỉ cần không đem tôi về nhà ngục, tôi nguyện làm chó cho chị Đào!"
Lúc này Hạ Tuyết Cầm chả còn chút tôn nghiêm nào nữa, khí chất cô chủ kiêu kì đã sớm bị khoảng thời gian khắc nghiệt này đập tan từ lâu rồi.
"Thật không? Nhưng mà làm chó phải khiến tôi hài lòng mới được cơ, như này đi, cô kêu hai tiếng sau đó vẫy đuôi cho tôi xem, để tôi xem cô có đủ tiêu chuẩn hay không".
Đào Xuân Yến nghịch chiếc bật lửa trên tay, ánh mắt đầy mỉa mai và vui sướng.
Khi còn là người giúp việc trong nhà họ Hạ, kẻ không coi cô ta là người nhất chính là Hạ Tuyết Cầm.
"Gâu, gâu gâu!"
Hạ Tuyết Cầm không do dự sủa lên, vừa sủa, vừa học theo dáng vẻ vẫy đuôi của chó.
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
Đào Xuân Yến cười to: "Không tồi, sau cô làm chó bên cạnh tôi đi. Ngày nào gặp tôi cũng phải vẫy đuôi. Chỉ cần tôi vui vẻ, tôi sẽ cho cô đồ ăn ngon nhất trên đời này của chó. Ha ha ha ha! "
Trước những lời lẽ vô cùng nhục nhã đó, Hạ Tuyết Cầm không những không cảm thấy không vui mà còn nở nụ cười nịnh nọt và biết ơn: "Cảm ơn chị Đào, sau tôi sẽ cố gắng làm một con chó thật ngoan cho chị".
"Ha ha ha, ngoan, nào, vẫy đuôi lần nữa cho tôi xem nào”.
Đào Xuân Yến bật cười.
Sau khi chơi đùa Hạ Tuyết Cầm một lúc, ánh mắt của Đào Xuân Yến từ từ hướng về phía Hạ Chí Tài.
"Xuân Yến, trước đây là tôi sai, tôi sẽ liếm giày cho cô!"
Hạ Chí Tài bị dọa sợ run rẩy, lão đã không còn sự huênh hoang kiêu ngạo trước kia nữa từ lâu rồi, ước mong lớn nhất của lão bây giờ là có thể tiếp tục sống sót, mỗi ngày có cơm ăn là mãn nguyện lắm rồi.
"Cút đi, lưỡi ông bẩn vãi!"
Đào Xuân Yến duỗi chân ra đá vào mặt Hạ Chí Tài.
"Xuân Yến, tôi thực sự sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi, bây giờ tôi đã thảm lắm rồi, xin đừng làm khó tôi nữa, tôi cầu xin cô!"
Hạ Chí Tài khóc lóc thảm thiết van xin.
Đào Xuân Yến lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Chí Tài trong vài giây, sau đó khẽ nghiêng cổ, nói: "Thôi được rồi, ai bảo con người tôi rộng lượng quá làm gì cơ chứ?"
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ở một góc độ nào đó, tôi phải cảm ơn nhà họ Hạ các người đấy".
"Nếu các người không đuổi cổ tôi, tôi cũng sẽ không sống trên cầu để xin ăn, cũng đã không gặp lại bố ruột của mình".
"Nhân tiện, để tôi giới thiệu với các người, bố ruột của tôi là Đào Vân Thiên!"
"Cái gì, Đào Vân Thiên!"
Nghe đến cái tên này, mọi người đều rùng mình!
Đào Vân Thiên, một ông trùm bất động sản tỉnh thành có tiếng, bắt đầu từ con số không, từng bước có được ngày hôm nay, trở thành nhà phát triển bất động sản một tay che trời!
Người này tính tình nóng nảy, chuyên dùng thủ đoạn tàn ác, toàn tỉnh không ai không biết, là nhân vật làm mưa làm gió số một tỉnh!
Không ngờ Đào Xuân Yến hóa ra lại là con gái ruột của Đào Vân Thiên!
Có rất nhiều câu chuyện về Đào Vân Thiên được lưu truyền trên thị trường, có tin đồn rằng Đào Vân Thiên khi mới bắt đầu đã có một cuộc sống rất khó khăn, thậm chí mấy ngày liền đều không cơm ăn.
Sau đó, không còn cách nào khác, ông ta đành bỏ đứa con gái ruột chưa đầy hai tuổi vào thùng các-tông, để lại tên và ngày tháng năm sinh, rồi bỏ ở lối vào trại trẻ mồ côi.
Bây giờ xem ra, có vẻ chuyện này là sự thật rồi!
"Xuân Yến ... Không, cô Đào, xin đừng so đo với tôi. Tôi vẫn luôn cảm thấy tội lỗi về những gì đã xảy ra hồi đó, người đã đánh gãy tay cô là Diệp Vĩnh Khang, quả thật không liên quan đến tôi!"
Toàn thân Hạ Chí Tài ướt đẫm mồ hôi lạnh, đó là bởi vì Đào Xuân Yến là con gái ruột của Đào Vân Thiên, đừng nói bây giờ, ngay cả trong thời kỳ huy hoàng nhất của nhà họ Hạ, muốn giết ông ta cũng giống như nhả một hơi khói thôi.
"Diệp Vĩnh Khang".
Đào Xuân Yến nhẹ nhàng nhả ra một hơi khói, một tia sáng lạnh lẽo hung ác lóe lên trong mắt cô ta!
Người phụ nữ cười khẩy: "Cô Tuyết Cầm, cô đúng là hay quên. Tôi hầu hạ nhà cô nhiều năm như vậy, vậy mà cô đã quên tôi rồi sao?"
Hạ Tuyết Cầm sửng sốt một hồi, sau khi nhìn kỹ hơn, cô ta thốt lên: "Là cô!"
Sáng hôm sau.
Hạ Tuyết Cầm quỳ trên mặt đất trong một tòa nhà dân cư đổ nát ở khu kết hợp thành thị-nông thôn Giang Bắc, quỳ lạy người phụ nữ để tỏ lòng biết ơn.
Hạ Chí Tài thậm chí còn cúi người bưng trà rót nước, những người còn lại của nhà họ Hạ cũng đang đứng bên cạnh lão.
"Xuân Yến, cháu quay lại là tốt rồi. Từ khi cháu đi, ông cứ mãi nhớ về cháu. Giờ nhìn cháu sống tốt như vậy ông thật sự rất mừng cho cháu".
Hạ Chí Tài mỉm cười cúi đầu khom lưng cung kính, vẻ mặt đầy nịnh nọt và lấy lòng.
Người phụ nữ kẹp trên tay một điếu thuốc lá dành cho nữ thon dài, nhả ra một ngụm khói, lạnh lùng nói: “Nhớ đến tôi sao? Ha ha, tôi cũng rất nhớ các người".
"Tôi nhớ các người mở mồm là chửi tôi, giơ tay lên là tát tôi, nhớ các người chưa từng coi tôi là con người".
"Còn nhớ lúc trước tôi khổ sở cầu xin, nhưng các người đã đuổi tôi ra khỏi nhà trong lúc tôi bất lực nhất. Tất cả những chuyện này, tôi nhớ không sót một cái nào!"
Người phụ nữ này không phải ai khác, cô ta chính là Đào Xuân Yến, người đã làm nữ giúp việc trong nhà họ Hạ mười năm kia!
Về sau, Đào Xuân Yến nhục mạ Diệp Tiểu Trân, bị Diệp Vĩnh Khang bẻ gãy tay, nhà họ Hạ không những không quan tâm Đào Xuân Yến đau khổ cầu xin ngược lại còn vì cô ta đã thành người tàn phế mà đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Họ vĩnh viễn không ngờ rằng có một ngày tạo hóa xoay vần, Đào Xuân Yến sau một thời gian biến mất lại xuất hiện trước mặt họ theo cách này!
Phịch!
Hạ Chí Tài sợ đến mức đầu gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất thở hồng hộc: "Xuân Yến, chúng tôi năm xưa đã sai, xin cô hãy tha cho chúng tôi một mạng. Nhà họ Hạ bây giờ đã đủ khốn khổ rồi, xin hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi!"
Những người còn lại trong nhà họ Hạ cũng đồng loạt quỳ trên mặt đất, khóc lóc dập đầu cầu xin sự thương xót.
Kể từ sự cố đấu thầu lần trước, nhà họ Hạ đã phải chịu một đòn chí mạng, công ty phá sản, cơ sở kinh doanh của gia tộc được tích lũy qua nhiều thập kỷ làm việc chăm chỉ đã ngay lập tức bị xóa sổ.
Họ từng sống trong biệt thự, nhưng giờ đây họ chỉ có thể chen chúc trong căn nhà dột nát ở khu thành thị kết hợp nông thôn này, trông chờ vào những gánh hàng rong bán rau hàng ngày, thường xuyên bữa đói bữa no, cuộc sống vô cùng khổ sở.
Nhìn thấy đám người nhà họ Hạ huênh hoang trước đây, nay lại quỳ trước mặt mình như con chó van xin lòng thương xót, Đào Xuân Yến cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Sàn nhà các người bẩn quá, tiếc cho giày của tôi, tôi có thói quen sạch sẽ, bẩn như này rồi sau sao mà mang được nữa đây?"
Đào Xuân Yến vắt chéo chân và lắc nhẹ đôi giày cao gót phiên bản giới hạn trên chân cô ta được mua với giá hơn một trăm nghìn tệ.
Khóe miệng Hạ Tuyết Cầm giật giật, cô ta hiểu rất rõ ý của Đào Xuân Yến.
Mặc dù bây giờ cô ta đã rơi xuống hố sâu, nhưng bên trong cô ta vẫn còn sót lại dấu vết cuối cùng của lòng tự trọng.
"Xuân Yến, tôi sẽ giúp chị".
Vào lúc này, Hạ Tuyết Cầm đột nhiên quỳ xuống di chuyển đến trước mặt Đào Xuân Yến, cúi đầu xuống, không do dự liếm giày cao gót của Đào Xuân Yến.
"Xuân Yến, đã liếm sạch rồi, chị có hài lòng không?"
Sau khi Hạ Tuyết Cầm liếm giày xong, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Đào Xuân Yến như một con pug, nói: "Xuân Yến ... Không, chị Đào, về sau cho tôi theo với. Chị muốn tôi làm gì cũng được, đừng tống tôi trở lại nhà tù, tôi thực sự không thể chịu đựng được!"
Đối với Hạ Tuyết Cầm lúc này, chỉ cần cô ta có thể thoát khỏi nhà tù, đừng nói là liếm giày, bảo cô ta liếm nhà xí cũng được.
Chỉ có bản thân cô ta mới biết mình đã sống sót như thế nào trong khoảng thời gian qua, ký ức ngắn ngủi trong tù này, đối với cô ta mà nói, đơn giản chính là một cơn ác mộng địa ngục!
"Ồ? Thật sao? Nếu tôi muốn cô làm chó pug cho tôi thì sao?"
Đào Xuân Yến cười ranh mãnh.
"Tôi sẵn lòng, chỉ cần không đem tôi về nhà ngục, tôi nguyện làm chó cho chị Đào!"
Lúc này Hạ Tuyết Cầm chả còn chút tôn nghiêm nào nữa, khí chất cô chủ kiêu kì đã sớm bị khoảng thời gian khắc nghiệt này đập tan từ lâu rồi.
"Thật không? Nhưng mà làm chó phải khiến tôi hài lòng mới được cơ, như này đi, cô kêu hai tiếng sau đó vẫy đuôi cho tôi xem, để tôi xem cô có đủ tiêu chuẩn hay không".
Đào Xuân Yến nghịch chiếc bật lửa trên tay, ánh mắt đầy mỉa mai và vui sướng.
Khi còn là người giúp việc trong nhà họ Hạ, kẻ không coi cô ta là người nhất chính là Hạ Tuyết Cầm.
"Gâu, gâu gâu!"
Hạ Tuyết Cầm không do dự sủa lên, vừa sủa, vừa học theo dáng vẻ vẫy đuôi của chó.
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
Đào Xuân Yến cười to: "Không tồi, sau cô làm chó bên cạnh tôi đi. Ngày nào gặp tôi cũng phải vẫy đuôi. Chỉ cần tôi vui vẻ, tôi sẽ cho cô đồ ăn ngon nhất trên đời này của chó. Ha ha ha ha! "
Trước những lời lẽ vô cùng nhục nhã đó, Hạ Tuyết Cầm không những không cảm thấy không vui mà còn nở nụ cười nịnh nọt và biết ơn: "Cảm ơn chị Đào, sau tôi sẽ cố gắng làm một con chó thật ngoan cho chị".
"Ha ha ha, ngoan, nào, vẫy đuôi lần nữa cho tôi xem nào”.
Đào Xuân Yến bật cười.
Sau khi chơi đùa Hạ Tuyết Cầm một lúc, ánh mắt của Đào Xuân Yến từ từ hướng về phía Hạ Chí Tài.
"Xuân Yến, trước đây là tôi sai, tôi sẽ liếm giày cho cô!"
Hạ Chí Tài bị dọa sợ run rẩy, lão đã không còn sự huênh hoang kiêu ngạo trước kia nữa từ lâu rồi, ước mong lớn nhất của lão bây giờ là có thể tiếp tục sống sót, mỗi ngày có cơm ăn là mãn nguyện lắm rồi.
"Cút đi, lưỡi ông bẩn vãi!"
Đào Xuân Yến duỗi chân ra đá vào mặt Hạ Chí Tài.
"Xuân Yến, tôi thực sự sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi, bây giờ tôi đã thảm lắm rồi, xin đừng làm khó tôi nữa, tôi cầu xin cô!"
Hạ Chí Tài khóc lóc thảm thiết van xin.
Đào Xuân Yến lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Chí Tài trong vài giây, sau đó khẽ nghiêng cổ, nói: "Thôi được rồi, ai bảo con người tôi rộng lượng quá làm gì cơ chứ?"
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ở một góc độ nào đó, tôi phải cảm ơn nhà họ Hạ các người đấy".
"Nếu các người không đuổi cổ tôi, tôi cũng sẽ không sống trên cầu để xin ăn, cũng đã không gặp lại bố ruột của mình".
"Nhân tiện, để tôi giới thiệu với các người, bố ruột của tôi là Đào Vân Thiên!"
"Cái gì, Đào Vân Thiên!"
Nghe đến cái tên này, mọi người đều rùng mình!
Đào Vân Thiên, một ông trùm bất động sản tỉnh thành có tiếng, bắt đầu từ con số không, từng bước có được ngày hôm nay, trở thành nhà phát triển bất động sản một tay che trời!
Người này tính tình nóng nảy, chuyên dùng thủ đoạn tàn ác, toàn tỉnh không ai không biết, là nhân vật làm mưa làm gió số một tỉnh!
Không ngờ Đào Xuân Yến hóa ra lại là con gái ruột của Đào Vân Thiên!
Có rất nhiều câu chuyện về Đào Vân Thiên được lưu truyền trên thị trường, có tin đồn rằng Đào Vân Thiên khi mới bắt đầu đã có một cuộc sống rất khó khăn, thậm chí mấy ngày liền đều không cơm ăn.
Sau đó, không còn cách nào khác, ông ta đành bỏ đứa con gái ruột chưa đầy hai tuổi vào thùng các-tông, để lại tên và ngày tháng năm sinh, rồi bỏ ở lối vào trại trẻ mồ côi.
Bây giờ xem ra, có vẻ chuyện này là sự thật rồi!
"Xuân Yến ... Không, cô Đào, xin đừng so đo với tôi. Tôi vẫn luôn cảm thấy tội lỗi về những gì đã xảy ra hồi đó, người đã đánh gãy tay cô là Diệp Vĩnh Khang, quả thật không liên quan đến tôi!"
Toàn thân Hạ Chí Tài ướt đẫm mồ hôi lạnh, đó là bởi vì Đào Xuân Yến là con gái ruột của Đào Vân Thiên, đừng nói bây giờ, ngay cả trong thời kỳ huy hoàng nhất của nhà họ Hạ, muốn giết ông ta cũng giống như nhả một hơi khói thôi.
"Diệp Vĩnh Khang".
Đào Xuân Yến nhẹ nhàng nhả ra một hơi khói, một tia sáng lạnh lẽo hung ác lóe lên trong mắt cô ta!
Bình luận facebook