• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 152: Bố mẹ vợ dễ thương

"Mẹ”.

Hạ Huyền Trúc mỉm cười đi về phía trước: "Bên ngoài nóng như vậy, thật ra mẹ không cần xuống dưới này chờ bọn con đâu, bọn con tự đi lên được mà”.

"Tránh ra xa một chút, đừng gọi tôi là mẹ, ai là mẹ của cô!"

Trương Hoa Phương quay mặt sang một bên, lạnh lùng nói: "Sao lúc trước khi cô chống đối tôi lại không biết tôi là mẹ của cô?"

"Còn nữa, tôi xuống lầu đi dạo vừa quay lại, đúng lúc gặp ở cổng khu dân cư, ai hơi đâu xuống lầu chờ cô chứ? Đừng có mà suy diễn lung tung!"

Vừa nói xong, bà ta tức giận quát người đàn ông gầy gò: "Còn ngây ra đó làm gì, không thấy nó đang xách một túi đồ lớn à, còn không mau đi kiểm tra, lỡ là bom thì làm sao?"

Nói xong, bà ta bế Diệp Tiểu Trân, không vui nói: "Còn con nhóc này nữa, có phải lúc đi bộ cố ý lảo đảo để giở trò lừa gạt người khác đúng không? Yên tâm đi, bà sẽ không bị lừa đâu, bà bế như thế này xem cháu còn giả vờ ngã thế nào được!"

Nhìn thấy Trương Hoa Phương bế Diệp Tiểu Trân quay người đi, Hạ Huyền Trúc quay đầu lại cười ngượng ngùng với Diệp Vĩnh Khang nói: "Anh đừng để trong lòng, tình tình mẹ em là như vậy”.

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười phất tay đáp: "Mẹ vợ anh đáng yêu đấy chứ”.

Về đến nhà, trên bàn ăn đã bày sẵn một bàn đồ ăn lớn thơm nức mũi, sườn xào, thịt kho tàu, gà, vịt, cá đều đầy đủ hết cả, còn phong phú hơn cả ngày Tết.

Nền nhà và cửa sổ cũng rất sạch sẽ, vẫn còn lưu lại một vài vết nước, có thể nhìn ra vừa mới được lau dọn.

"Thật là, đám người này nói rõ ràng là nói đến nhà ăn cơm, không ngờ cuối cùng lại cho mình leo cây, tiếc một bàn đồ ăn này của mình!"

Trương Hoa Phương trách mắng, trợn mắt nhìn Hạ Huyền Trúc nói: "Ngồi xuống ăn cơm đi, lần này coi như cô gặp may, kiếm được một món hời lớn, vốn cả bàn đồ ăn này là để mời người khác đấy!"

"Cảm ơn mẹ!"

Hạ Huyền Trúc vừa cười vừa nắm tay kéo Diệp Vĩnh Khang ngồi xuống.

"Cảm ơn cái con khỉ, cô không nghe thấy sao? Bàn đồ ăn này là mời người khác ăn, đừng tưởng bở!"

Trương Hoa Phương liếc mắt, gắp một cái đùi gà ném vào bát của Diệp Tiểu Trân.

Mấy người vây quanh bàn ăn, Diệp Vĩnh Khang vừa bưng bát lên định bắt đầu ăn thì đột nhiên nghe thấy Trương Hoa Phương ho khan vài tiếng.

Hạ Huyền Trúc mỉm cười, biết ý của mẹ, nhanh chóng nói: "Mẹ, đây là Diệp Vĩnh Khang, bố của Tiểu Trân”.

"Vĩnh Khang, còn không mau chào bố mẹ”.

Diệp Vĩnh Khang vội đặt bát đũa xuống, mỉm cười với cả hai rồi gọi: "Bố, mẹ".

Bộp!

Trương Hoa Phương đập mạnh đũa xuống bàn, thét lên: "Ai là mẹ cậu? Tôi nói cho cậu biết cậu đừng gọi lung tung, tôi không có đứa con rể vô dụng như cậu”.

"Sao vậy, ban đầu hại con gái tôi còn chưa đủ hay sao? Vừa nhìn thấy cậu là tôi đã khó chịu rồi, sau này đừng gọi tôi là mẹ nữa!"

Nói xong, bà ta đột nhiên quay đầu tức giận nói với Hạ Đức Minh: "Uống cái gì mà uống? Không phải tôi đã nói không cho ông uống rượu nữa sao? Ông không nghe lời tôi phải không? Còn muốn uống rượu sao? Haiz, bỏ đi bỏ đi, hôm nay là ngày lễ, để ông uống một chút vậy!"

Hạ Đức Minh ngơ ngác: "Tôi đâu có nói là muốn uống...”

"Im miệng cho tôi, còn dám cãi lại hả?"

Trương Hoa Phương hung hăng giẫm lên mu bàn chân của Hạ Đức Minh.

Hạ Đức Minh kêu lên một tiếng, vội vàng đứng dậy chạy vào phòng, một lúc sau, giọng Hạ Đức Minh truyền đến: "Bà nó ơi, sao rượu Mao Đài của nhà ta chỉ còn chai không vậy? Tôi nhớ lần trước vẫn còn hơn nửa chai mà?"

Trương Hoa Phương hắng giọng nói: "Cái gì mà rượu Mao Đài chứ, rượu đó dùng để tiếp khách quý. Mang chai nước khoáng bên cạnh ra đây!"

Một lúc sau, Hạ Đức Minh cầm chai nước khoáng đi ra, Trương Hoa Phương cầm chai ném về phía Diệp Vĩnh Khang, trợn mắt nói: "Người như cậu chỉ đáng uống loại rượu trắng bán lẻ này thôi, còn muốn uống rượu Mao Đài của tôi thì cậu nằm mơ đi!"

Diệp Vĩnh Khang mở nắp ra, một mùi hương thuần khiết của rượu Mao Đài xông vào mũi: "Cảm ơn mẹ!"

Trương Hoa Phương không hề để miệng mình nghỉ ngơi lúc nào trong bữa ăn này, từ đầu đến cuối đều lầm rầm chửi bới, không chửi người này thì chửi người kia.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc không hề cảm thấy khó chịu một chút nào, ngược lại thấy bầu không khí rất vui vẻ và hài hòa.

Sau khi ăn xong, Diệp Vĩnh Khang muốn thể hiện một chút, anh chủ động chạy vào phòng bếp rửa bát, nhưng lại bị Trương Hoa Phương đẩy ra: "Ra ngoài đi, bát của tôi đắt tiền, lỡ cậu làm vỡ thì sao?"

Diệp Vĩnh Khang chỉ có thể lúng túng rời khỏi phòng bếp, nhìn bố vợ nháy mắt với mình, lập tực mỉm cười đi tới.

Nhờ bố vợ dẫn đường, cả hai ra ban công.

"Vĩnh Khang à, tình tính mẹ con chính là như vậy, khẩu xà tâm phật, con đừng để trong lòng”.

Hạ Đức Minh cười nói với Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang khẽ cười phất tay: "Không sao đâu bố, mẹ đối xử tốt với con, con đều ghi nhớ hết”.

"Vậy thì tốt, bố sợ con hiểu lầm, à phải rồi, bình thường con có hút thuốc không? Cho bố một điếu”.

Hạ Đức Minh xoa tay cười nói.

Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng lấy ra một điếu thuốc đưa cho ông ấy, còn dùng bật lửa giúp ông ấy châm thuốc.

"Khà khà, thuốc này hút đã quá, lâu rồi không thấy sảng khoái như vậy, mẹ con ngày thường không cho bố hút, bố nhịn một tuần nay rồi”.

Vẻ mặt Hạ Đức Minh hưởng thụ thả ra vài vòng khói.

Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ hỏi: "Vậy sao hôm nay bố lại dám hút thuốc?"

Hạ Đức Minh nở nụ cười thần bí: "Ha ha, lát nữa con sẽ biết”.

"Sao lại có mùi khói thuốc vậy, Hạ Đức Minh, có phải ông lại lén lút hút thuốc không?"

Lúc này, Trương Hoa Phương đột nhiên tức giận cầm chiếc cán bột của mình xông ra khỏi bếp.

Hạ Đức Minh nhanh như chớp ném nửa điếu thuốc xuống đất, sau đó lớn tiếng nói với Diệp Vĩnh Khang: "Vĩnh Khang, bố nói bao nhiêu lần rồi, mũi mẹ con không ngửi được mùi thuốc, cho dù con muốn hút thuốc, cũng phải ra ngoài để hút chứ”.

Diệp Vĩnh Khang: ???

"Bà nó à, tôi không hút thuốc, là Vĩnh Khang hút, nó không biết bà không ngửi được mùi khói thuốc, niệm tình nó lần đầu tiên phạm lỗi, tha cho nó lần này đi”.

Hạ Đức Minh nghiêm nghị nói với Diệp Vĩnh Khang: "Vĩnh Khang, còn không mau xin lỗi mẹ con đi!"

Diệp Vĩnh Khang cạn lời, hóa ra ngay từ đầu bố vợ đã tự đào một cái hố lớn cho anh!

Chỉ là lúc này mà phản bội bố vợ thì có vẻ không hay lắm. Ngay khi Diệp Vĩnh Khang đang ở trong tình thế khó xử, Trương Hoa Phương đột nhiên nhìn chằm chằm vào Hạ Đức Minh với ánh mắt kỳ quái.

"Ha ha, bà nó à, sao lại nhìn tôi như vậy?”

Hạ Đức Minh hơi chột dạ gãi đầu.

Sau khi Trương Hoa Phương nhìn chằm chằm Hạ Đức Minh một lúc, mới nói: "Nếu là lần đầu thì nhất định tha thứ, nhưng nếu tái phạm thì sao?"

Hạ Đức Minh sửng sốt, vội vàng cười đáp: "Nếu là tái phạm, như vậy nhất định phải nghiêm trị. Đây là vấn đề thái độ ... A, bà nó à, sao bà lại đánh tôi!"

Hạ Đức Minh còn chưa nói xong, trên vai đã bị cán bột đập mạnh.

"Hạ Đức Minh, ông thật sự coi tôi là đồ ngốc sao? Nếu ông không hút thuốc, sao lúc nói chuyện lại có khói từ trong miệng bay ra? Hôm nay tôi phải để ông nhớ cho kỹ!"

Trương Hoa Phương đập thanh cán bột vào người Hạ Đức Minh, ông ấy bị đánh la oai oái.

Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh cười nghiêng ngả, lần đầu tiên phát hiện bạo lực gia đình thực sự có thể vui vẻ như vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom