• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 306: Hoàng Thử Lang ẩn giấu thân phận

Gã đàn ông mặc vest tỏ ra bình tĩnh sau khi bị vạch trần, bò dậy từ mặt đất, vỗ bụi trên người, giễu cợt nói: “Hay lắm, không ngờ rằng có một ngày tao lại rơi vào tay một thằng quê mùa như vậy”.

“Mẹ kiếp, mày nói ai là thằng quê mùa đấy, đồ chó má này, tao đánh gãy chân mày!”

Hoàng Thử Lang giận dữ nhảy dựng lên, hắn luôn coi rằng mình là dòng dõi hoàng tộc quyền quý, là người có văn hóa lịch lãm.

Thường ngày điều cấm kỵ nhất là người khác gọi mình là đồ nhà quê, lúc này thuận tay xốc lên một cái ghế chuẩn bị đập tới.

“Từ đã”.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng giơ tay lên ra hiệu cho Hoàng Thử Lang đứng sang một bên.

Sau khi nhìn chằm chằm vào gã đàn ông mặc vest vài giây, anh nhẹ giọng nói: “Có hai lựa chọn, thứ nhất, nói ra tất cả những gì tôi muốn biết, hậu quả có thể nhẹ nhàng hơn chút”.

“Thứ hai, người nhà quê này của tôi làm việc có chút lỗ mãng, muốn thử xem cái đầu quý tộc này của ông có cứng hay không?”

Gã đàn ông mặc vest sau khi nghe xong liền cười to, chỉ vào mặt anh giễu cợt: “Sao cơ? Dựa vào chúng mày cũng xứng để uy hiếp tao á? Biết hậu quả như thế nào không? Muốn thử xem đầu tao có cứng không à? Nào, tới đây, cứ bắn vào đây này, mày có gan không…”

Bằng!

Gã đàn ông mặc vest còn chưa nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã giơ súng lên.

Chính giữa lông mày, một phát chết tươi!

Gã đàn ông ngửa mặt lên trời, một lỗ nhỏ xuất hiện giữa hàng lông mày, máu tươi rỉ ra.

Hai mắt trợn trừng, cho tới lúc chết ông ta cũng không ngờ được đối phương lại ra tay nhanh gọn lẹ như vậy.

Ngay cả Tần Hạc và Hoàng Thử Lang ở bên cạnh cũng có chút ngỡ ngàng.

Tuy rằng bọn họ đã lăn lộn trên con đường này nhiều năm, khung cảnh này cũng không phải là chưa nhìn thấy. Nhưng phong cách không buồn nói lời nào, giơ súng lên bắn nổ tung đầu đối phương này của Diệp Vĩnh Khang vẫn khiến cho họ cảm thấy có chút hãi hùng.

Cho dù thế nào đây cũng là một mạng người đấy.

Nhưng đối với Diệp Vĩnh Khang không khác nào đập chết một con ruồi.

“Anh Diệp, người này chết rồi, manh mối đứt rồi”.

Tần Hạc khẽ nhíu mày, cảm thấy lần này Diệp Vĩnh Khang hơi cẩu thả, dù sao vẫn chưa lấy được chút tin tức nào từ miệng đối phương.

Diệp Vĩnh Khang cười lãnh đạm, ánh mắt rơi vào người chàng trai đeo kính, đang chuẩn bị lên tiếng, Hoàng Thử Lang ở bên cạnh đã nhanh chóng đẩy một cái ghế tới, cười gian trá nói: “Anh Diệp, anh ngồi uống hút điếu thuốc trước đi, chuyện này tôi có thể giải quyết được”.

“Đối phó với một nhân vật nhỏ như vậy, nếu như anh đích thân ra mặt vậy thì hạ thấp giá trị của bản thân quá, để tôi tới trước, nếu như làm không tốt thì anh ra mặt sau, được không?”

Nhìn vẻ mặt cười hi hi gian xảo của Hoàng Thử Lang, Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc hỏi: “Anh biết tôi muốn làm gì à?”

Tần Hạc ở bên cạnh nói đùa: “Dù sao cũng không vội, chi bằng để lão Hoàng thử trước đi”.

Diệp Vĩnh Khang do dự một chút, sau đó ngồi xuống ghế, Hoàng Thử Lang bắt đầu châm thuốc dâng trà cứ như một người hầu vậy.

Sau khi hai vị đại ca đã yên vị, Hoàng Thử Lang cũng kéo một cái ghế sang, trong lúc Diệp Vĩnh Khang tưởng rằng hắn định ngồi xuống, Hoàng Thử Lang đột nhiên mỉm cười với chàng trai đeo kính, nói: “Người anh em à, đứng lâu như vậy mệt rồi đúng không, ngồi xuống uống miếng trà”.

Trước lời mời nồng nhiệt của Hoàng Thử Lang, chàng trai đeo kính thận trọng ngồi xuống ghế, Hoàng Thử Lang vội vàng dâng điếu thuốc bằng hai tay, sau đó đích thân châm lửa.

“Khụ khụ!”

Không ngờ rằng chàng trai đeo kính vừa hút một hơi đột nhiên ôm chặt cổ họng ho sặc sụa.

“Ha ha, người anh em, cậu đừng nói với tôi rằng cậu không biết hút thuốc đấy nhé”.

Hoàng Thử Lang cười gian trá nói.

Chàng trai đeo kính gật đầu: “Nghe nói hút thuốc có thể khiến người ta bình tĩnh lại nên tôi muốn thử chút”.

“Này, đừng nghe người khác nói lung tung, hút thuốc có hại cho sức khỏe lắm, không hút là tốt nhất, nói thật lòng tôi cũng bị dị ứng với mùi thuốc lá”.

Trong lúc nói chuyện, Hoàng Thử Lang lập tức lấy lại điếu thuốc đang cháy đỏ rực, sau đó vất xuống đất giẫm bẹp.

“Anh em, cậu là người ở đâu?”

“Đông Hải, ở nông thôn”.

“Ồ, nhìn dáng vẻ của cậu chắc là sinh viên đại học nhỉ?”

“Không phải, tôi còn chưa học hết tiểu học, hồi nhỏ nhà nghèo quá”.

“Ồ ồ, không sao, không sao, học vấn không đại diện cho năng lực, giống như tôi này, tôi tốt nghiệp Thanh Bắc, bây giờ không phải vẫn phải quản lý mấy công ty niêm yết mệt như chó đấy thôi. Haiz, sớm biết thế này ngày xưa lúc thi đại học tôi đã không đi tranh chức thủ khoa rồi”.

“À, đúng rồi, người anh em à, vừa rồi cậu nói cậu là người Đông Hải, cậu nhất định là biết Vua Đông Hải đúng không, đó là người bạn lâu năm của tôi, từ nhỏ tôi và ông ta cùng nhau cởi chuồng lớn lên đấy, ha ha”.

“A? Cái này không đúng lắm, Vua Đông Hải hơn sáu mươi tuổi rồi, nhưng anh mới…”

“À à, hồi nhỏ ông ấy ăn nhiều nên lớn nhanh đấy mà, ha ha, kể chuyện hồi nhỏ của tôi và ông ấy có ba ngày ba đêm cũng không hết được, à đúng rồi, trong nhà cậu còn có anh chị em gì không?”

Hoàng Thử Lang cười cười nói nói, buôn chuyện với chàng trai đeo kính.

Mặc dù Hoàng Thử Lang chỉ giỏi phét lác, nhưng lần này Diệp Vĩnh Khang không những không cười nhạo, thậm chí còn âm thầm gật đầu, lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Nhìn bề ngoài, cuộc nói chuyện phiếm này của Hoàng Thử Lang tưởng chừng như là cuộc tán gẫu vô nghĩa nhưng thực chất lại ẩn chứa những bí mật vô cùng tinh vi.

Đầu tiên là thả lỏng cảm xúc của đối phương, kéo đối phương lại gần mình.

Thứ hai, từ những thông tin cơ bản về gia đình như này, chàng trai này đã vô tình tiết lộ rất nhiều thông tin có liên quan đến bản thân.

Ví dụ, cậu ta là người Đông Hải, gia đình rất khó khăn, chỉ có một người mẹ già, hai người sống nương tựa vào nhau, không học hành gì, năm nay vừa mới hai mươi tuổi, chưa từng đi đâu xa, lớn thế này đây là lần đầu tiên cậu ta ra khỏi Đông Hải.

Từ những thông tin này cùng với những hành động vừa rồi của chàng trai đeo kính, có thể đưa ra phán đoán sơ bộ.

Cậu ta thậm chí không sợ chết, điều đó có nghĩa là có điều gì khiến cậu ta lo lắng còn hơn cả cái chết.

Cậu ta không có bạn bè, không có người thân, cũng chưa từng yêu đương, mối quan hệ với người khác không hề đơn giản.

Như vậy đại khái có thể đoán được đối với cậu ta, người quan trọng nhất đó chính là người mẹ già.

Bằng cách này, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.

Thấy thời cơ sắp tới, Hoàng Thử Lang đột nhiên nói: “Những người đó đúng thật là, mẹ của cậu đã lớn tuổi như vậy rồi còn đối xử với bà ấy như vậy, bà ấy không bị đói rét chứ?”

Khi lời này vừa được nói ra, Diệp Vĩnh Khang và Tần Hạc cũng tập trung chú ý, biết rằng trọng điểm tới rồi.

Quả nhiên, chàng trai đeo kính mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần trước mặt Hoàng Thử Lang lúc này cũng trút bỏ lớp phòng bị, không suy nghĩ nhiều liền lắc đầu nói: “Cũng không hẳn, chỉ là nếu tôi không làm theo lời bọn họ, bọn họ sẽ ném mẹ tôi xuống sông cho cá ăn”.

Khi vừa dứt lời, chàng trai đeo kính đột nhiên phản ứng lại, sắc mặt lập tức thay đổi, căng thẳng nói: “Không, không, không, không phải như vậy, ý của tôi là… là…”

Hoàng Thử Lang mỉm cười xua tay, chỉ vào xác gã đàn ông mặc vest bên cạnh, nói: “Người anh em, cậu đừng lo, người theo dõi cậu đã chết rồi, vì vậy cậu có nói gì cũng không cần lo bị người ta biết đâu”.

“Nói thật lòng, tôi khá đồng cảm với những chuyện cậu gặp phải, cũng tôn trọng sự lựa chọn của cậu, nếu như cậu có khó khăn gì không thể nói ra, tôi cũng sẽ không ép buộc”.

“Tuy nhiên với tư cách là một người bạn, tôi rất muốn cho cậu vài lời khuyên”.

“Bây giờ người chịu trách nhiệm giám sát cậu đã chết rồi, hơn nữa tôi nghĩ cậu cũng khó mà hoàn thành được nhiệm vụ mà họ đã giao”.

“Mà tất cả những điều này đã không thể xoay chuyển được nữa rồi, cũng có nghĩa là chuyện này sớm muộn cũng sẽ bại lộ, mẹ của cậu chắc chắn sẽ chết”.

“Không!”

Chàng trai đeo kính chuẩn bị bùng phát, Hoàng Thử Lang đột nhiên vươn tay đặt lên vai đối phương, sau đó tăng cao âm lượng: “Nghe này, cậu hò hét ở đây thì có cứu được mẹ cậu không?”

“Bây giờ sự thật đã bày ra trước mặt cậu rồi, chỉ còn một sự lựa chọn duy nhất thôi!”

“Đó chính là lập tức hợp tác với chúng tôi, thực lực của chúng tôi cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, nếu như chúng tôi ra tay giúp đỡ thì có thể có một chút hi vọng”.

“Đương nhiên, nếu như cậu kiên quyết trung thành với đám côn đồ bắt cóc mẹ cậu, cửa lớn ở ngay bên cạnh, tôi không cản cậu, cậu tự mình chọn đi!”

“Cậu có thể ra ngoài suy nghĩ một lúc, khi nào nghĩ kỹ rồi thì nói, tuy nhiên có một điều cậu phải nhớ kỹ, lãng phí thêm một giây, tính mạng của mẹ cậu sẽ thêm một phần nguy hiểm!”

Nói xong, Hoàng Thử Lang xoay người đi về phía cửa mà không ngoái đầu lại.

“Không, tôi nói, tôi nói, tôi nói hết!”

Chàng trai đeo kính đột nhiên quỳ phịch xuống đất, hàng phòng ngự tâm lý của cậu ta đã bị đánh bại hoàn toàn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom