• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • Chương 308: Nhân vật lớn của Đông Hải!

Bởi vì khi đó A Minh mới sáu, bảy tuổi, vì vậy mẹ của A Minh cũng không nghĩ nhiều, cho rằng ông lão đó vì quá cô đơn nên mới thường đưa A Minh đi chơi.

Cho đến một ngày, vài người lạ đến nhà, mang theo rất nhiều đồ ăn và quần áo, thậm chí còn ném một vài tờ tiền màu đỏ xuống bàn.

Mẹ của A Minh không thể hiểu được, mấy người đó liền cười nói rằng bọn họ chỉ muốn tới thăm vua cờ bạc nhí mà thôi.

Đêm đó là lần đầu tiên mẹ A Minh đánh cậu bé, hơn nữa đánh rất đau, vừa đánh vừa khóc, khóc một cách rất thương tâm.

“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa được không, con sai rồi”.

A Minh ngây thơ quỳ gối trước mặt mẹ.

“Con có biết bố con chết như thế nào không? Là bị cờ bạc hại chết đấy!”

“Con trai, dù nghèo thế nào cũng được, nhưng nhất định không được dính vào cờ bạc!”

“Mẹ không trách con, nhưng mẹ thật sự rất sợ, con phải tin lời mẹ, cờ bạc chỉ biết hại người, hơn nữa nhất định sẽ hại người, người đắm chìm trong cờ bạc sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, con đồng ý với mẹ đi, sau này không được đánh bạc nữa, được không?”

Mẹ của A Minh cũng quỳ gối trước mặt cậu bé, chua xót cầu xin.

“Mẹ, mẹ đứng dậy đi, con đồng ý với mẹ rằng sẽ không bao giờ đánh bạc nữa”.

Từ đó về sau, A Minh thật sự không bao giờ động vào cờ bạc nữa.

Bọn họ chuyển đến một ngôi làng khác ngay trong đêm, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, cuộc sống tuy khó khăn nhưng cũng êm đềm bình yên.

Cuộc sống như vậy kéo dài hơn mười năm, nhưng một lần nữa lại bị sự cố phá vỡ.

Bởi vì làm việc vất vả, mẹ của A Minh đột ngột đổ bệnh.

Làm phẫu thuật cần tốn rất nhiều tiền.

Nhìn người mẹ bất tỉnh trên giường bệnh và đống hóa đơn thuốc men khổng lồ trên đầu giường, A Minh nghiến răng xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.

Chưa đầy ba tiếng sau, A Minh đã quay lại, nhẹ nhàng thanh toán toàn bộ hóa đơn, mẹ được cứu chữa kịp thời, cứu được một mạng từ tay tử thần.

A Minh nói với mẹ rằng số tiền này là do những nhà hảo tâm quyên góp, đây là lần đầu tiên cậu ta nói dối mẹ mình.

Cậu ta nghĩ chỉ lần này thôi, sau này sẽ không bao giờ đánh bạc nữa.

Nhưng cậu ta không ngờ rằng mẹ cậu ta nói đúng rằng cờ bạc thực sự sẽ hại người, và lần này, cậu ta đã gặp phải rắc rối lớn.

Mấy ngày sau, có người tới tìm A Minh, muốn nhờ cậu ta giúp đỡ.

Dù đưa ra điều kiện hào phóng đến đâu đều bị A Minh từ chối.

Không dụ dỗ được, đối phương bắt đầu nhe nanh đe dọa.

Nhưng A Minh rất kiên cường, chịu đựng đủ mọi loại hình thức giày vò, cắn răng quyết không gật đầu, nói rằng đã đồng ý với mẹ rồi, sẽ không bao giờ cờ bạc nữa.

Đối phương tức muốn điên: “Được, mày nghe lời mẹ như vậy, vậy thì dùng tính mạng của mẹ mày đánh cược đi, một là ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tao sẽ ném mẹ mày xuống sông cho cá ăn!”

Sau khi nghe những chuyện xảy ra với A Minh, Diệp Vĩnh Khang và Tần Hạc đều bùi ngùi không thôi.

“A Minh, nếu như cậu đã có thể đạt được trình độ muốn thắng là thắng, vậy thì đám người đó tại sao không dắt cậu tới một nơi thật lớn để kiếm bộn tiền mà lại bảo cậu tới nơi nhỏ bé này của chúng tôi?”

Tần Hạc nghi ngờ hỏi.

Với kỹ năng đánh bài siêt việt của A Minh, cho dù đến Las Vegas cũng có thể thắng được tất cả đối thủ.

A Minh lắc đầu: “Tôi không biết, họ nói thế nào thì tôi làm theo vậy”.

Thấy dáng vẻ của A Minh không giống nói dối, Tần Hạc vô cùng mơ hồ, quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh.

Diệp Vĩnh Khang trầm mặc xoa cằm một lúc, hỏi: “Bọn họ có nói cho cậu biết địa điểm cuối cùng là ở đâu không?”

A Minh nghĩ một chút rồi nói: “Họ không nói thẳng với tôi, nhưng tôi nghe người giám sát gọi điện có từng nói, hình như ông ta bảo đảm với người đó, nhất định sẽ lấy được sòng bạc này”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Tần Hạc nói: “Thời gian này có ai đề xuất mua lại sòng bạc này không?”

Tần Hạc vỗ đùi, nói: “Có thật đấy, thời gian trước có hai người tới nói rằng muốn mua lại sòng bạc, vừa mở miệng ra đã trả hai tỷ”.

“Nói thật là lúc đó tôi cũng có chút rung động, nhưng bố tôi nói rằng không phải vấn đề tiền bạc, nếu như bán sòng bạc cho người ngoài thì chẳng khác nào dắt sói vào nhà, hậu quả kéo theo sẽ rất rắc rối, dù bao nhiêu tiền thì cũng sẽ không bán, sau đó tôi liền từ chối”.

“Sau này hai người đó vẫn liên lạc với tôi vài lần, điều kiện càng lúc càng hấp dẫn, khi thấy thái độ vô cùng kiên định của tôi thì mới không tiếp tục gọi điện nữa”.

“Chuyện này tôi vẫn luôn thấy khó hiểu, nếu như đối phương nói là thật, cái giá mà họ đưa ra đủ để mua mười sòng bạc, bọn họ rốt cuộc đang âm mưu gì?”

Lúc này mọi chuyện đã rất rõ ràng, đối phương bắt A Minh đến đây gây rối hoàn toàn không phải vì tiền mà là vì sòng bạc này.

Ý định ban đầu của họ là sử dụng kỹ năng đánh bạc điêu luyện của A Minh để khiến sòng bạc phá sản, sau đó tiếp quản sòng bạc một cách tự nhiên.

Nhưng không ngờ rằng Hoàng Thử Lang lại đột nhiên chen chân vào, vì vậy đối phương mới ra lệnh cho A Minh làm những chuyện đó.

Dù sao bằng mọi giá cũng phải khiến sòng bạc này mang tiếng, sau đó phải đóng cửa.

Nhưng từ suy luận logic thông thường, chuyện này không thể nào lý giải được.

Bên kia không thiếu tiền, A Minh là thần tài có thể mang tới nguồn tài nguyên vô hạn, nhưng bọn họ vì sao lại có ý định dù phải hi sinh A Minh cũng phải lấy được sòng bạc này bằng mọi cách?

Nếu như chỉ muốn cạnh tranh thực lực thì vẫn còn rất nhiều cách khác, vì sao bọn họ lại phải sống chết cạnh tranh với sòng bạc quy mô nhỏ này?

Diệp Vĩnh Khang khẽ xoa cằm, suy nghĩ một hồi rồi nói với Tần Mạch: “Đối phương nhất định không phải kẻ ngốc, bọn chúng làm như vậy chứng tỏ rằng sòng bạc này phải có một vị trí rất đặc biệt”.

“Điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là án binh bất động, cử thêm người trông coi sòng bạc, sau đó quan sát chuyển biến”.

Tần Hạc gật đầu, thở dài nói: “Cũng chỉ có thể như vậy, à đúng rồi A Minh, cậu có biết thân phận của những người đó không?”

A Minh lắc đầu nói: “Không biết, tuy nhiên tôi nghe người giám sát tôi gọi điện thoại và nhắc đến một cái tên rất nhiều lần, và mỗi lần nhắc đến cái tên đó, ông ta đều tỏ ra rất tôn trọng”.

“Tên gì?”

“Lương Vương”.

“Cái gì, Lương Vương!”

Nghe thấy hai từ này, sắc mặt Tần Hạc lập tức thay đổi rõ rệt!

“Chuyện gì thế, có gì đặc biệt sao?”

Diệp Vĩnh Khang khó hiểu hỏi, lần đầu tiên anh thấy Tần Hạc phản ứng mạnh như vậy.

Tần Hạc nuốt nước bọt, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Lương Vương quả thực là một nhân vật đặc biệt”.

“Hầu hết mọi người đều biết rằng ở Đông Hải có Vua Đông Hải, nhưng rất ít người biết ngoài Vua Đông Hải còn có một Lương Vương”.

“Không ai có thể nói rõ được thực lực của Lương Vương, nhưng ít nhất sẽ không chênh lệch quá nhiều so với Vua Đông Hải hay thậm chí là còn trên cơ ông ấy”.

“Sở dĩ không nhiều người biết đến Lương Vương vì ông ta tuy thực lực mạnh nhưng ít khi nhúng tay vào chuyện giang hồ”.

“Nói chính xác thì ông ta không thuộc thế giới ngầm, ông ta không có tài sản, không có địa bàn cũng không kinh doanh”.

“Nhưng dường như ông ta có rất nhiều tiền để tiêu, cũng không thích tiếp xúc với người khác, dành hầu hết thời gian để câu cá và trồng hoa trong trang viên của mình”.

“Nhưng điều đó không có nghĩa rằng ông ta dễ chọc vào, một khi ai động vào ông ta hoặc là bị ông ta nhắm trúng, đến giờ vẫn chưa có ai sống sót trốn thoát”.

“Dù sao chỉ cần là người biết đến Lương Vương, nhắc đến cái tên này thì đều không phải tầm thường. A men, chuyện này lần rắc rối to rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom