Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 304: Tôi muốn tăng thêm đạn
"Chết tiệt, mẹ kiếp...”
Ngay khi Hoàng Thử Lang chuẩn bị tiến lên cướp khẩu súng, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên làm ra một động tác khó có thể tưởng tượng.
Anh khẽ lắc cổ tay, ổ đạn xoay màu bạc bật ra ngoài, sau đó vỗ nhẹ lên mặt bàn, hai viên đạn màu vàng đột nhiên nảy lên cao.
Bụp!
Tay Diệp Vĩnh Khang cầm súng giơ về phía trước, hai viên đạn được gài chính xác vào khe đạn, rồi nhanh chóng xoay chuyển kèm theo tiếng lách cách, đồng thời lập tức được xếp đúng vị trí trong tích tắc.
Loạt động tác tháo lắp súng này đã khiến toàn bộ mọi người có mặt ở đó chấn động.
Đang quay phim à?
"Anh có ý gì?"
Chàng trai đeo kính khó hiểu hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: “Theo quy tắc, người trung gian có thể tăng thêm đạn, đúng không?"
Chàng trai đeo kính chậm rãi gật đầu: “Nhưng...”
"Vậy là đủ rồi!"
Diệp Vĩnh Khang ngắt lời, sau đó chĩa súng vào trán Hoàng Thử Lang.
"Ôi ôi!"
Hoàng Thử Lang sợ hãi hét toáng lên, vừa định bỏ chạy nhưng bị Diệp Vĩnh Khang dùng một tay giữ chặt vai hắn.
"Mẹ kiếp, tao đào mồ tổ tiên nhà mày, chết tiệt...”
Cạch...
Hoàng Thử Lang còn chưa nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã nhẹ nhàng bóp cò.
Một âm thanh va chạm với kim loại giòn giã vang lên.
Hoàng Thử Lang sợ đến mức mồ hôi nhễ nhại như vừa bị dội một gáo nước lạnh.
Cả sảnh lớn im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Vài giây sau, Hoàng Thử Lang mới hét a một tiếng, rồi nhảy cẫng lên: “Vãi chưởng, tôi vẫn chưa chết, ha ha ha ha, mẹ kiếp, chết tiệt, người anh em đỉnh của chóp, tối nay tôi mời anh nhậu một bữa no nê, ha ha ha ha”.
Những người xung quanh phản ứng lại cũng đồng loạt thán phục, họ thấy chuyện này thật không thể tin được.
"Anh Diệp, vừa nãy anh làm trò gì vậy, tôi sợ đến mức toát cả mồ hôi lạnh!"
Tần Hạc vẫn còn sợ hãi nói, vừa nãy khi Diệp Vĩnh Khang lắp đạn vào súng, anh ta còn tưởng rằng Diệp Vĩnh Khang định làm gì đấy.
Tuy nhiên, anh ta không ngờ rằng, sau khi lắp đạn, Diệp Vĩnh Khang lại bắn thẳng vào đầu Hoàng Thử Lang, hắn muốn ngăn lại cũng chẳng kịp.
May thay, súng không nổ.
"Này, ranh con, đến lượt cậu rồi!"
Lúc này, Hoàng Thử Lang không thèm quan tâm đến việc tỏ ra mình là người có học thức, mang theo biểu cảm muốn báo thù khiêu khích chàng trai đeo kính: “Nói trước nhé, bây giờ cậu muốn bỏ cuộc cũng chẳng còn cơ hội nữa đâu, nếu cậu không dám nổ súng thì tôi rất vui lòng làm người trung gian”.
Lúc này, ánh mắt của mọi người nhìn chàng trai đeo kính không khác gì nhìn xác chết.
Ổ đạn tám viên thì có sáu viên vào nòng, vừa nãy đã dùng mất một lượt trống.
Nói cách khác, xác suất chàng trai đeo kính muốn sống sót sau cú bắn này chỉ còn lại 1/8, đây không khác gì đưa cậu ta vào chỗ chết.
Tuy nhiên, tâm trạng của chàng trai đeo kính không thay đổi quá nhiều.
Cậu ta vẫn mang dáng vẻ hèn nhát và yếu ớt, đối với cậu ta mà nói, dường như cái chết sớm đã nằm trong dự đoán.
"Phiền anh đưa súng cho tôi, cảm ơn”.
Chàng trai đeo kính đưa tay về phía Diệp Vĩnh Khang một cách lịch sự.
Khí chất bình tĩnh và điềm nhiên này một lần nữa khiến tất cả mọi người thán phục.
Nhiều người còn giơ ngón tay trỏ với chàng trai đeo kính, tỏ ý khen cậu ta dũng cảm và gan dạ!
Còn Hoàng Thử Lang - người như một anh hùng vừa nãy đã bị gạt sang một bên, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
“Thằng ranh, cậu đừng diễn kịch ở đây nữa, cũng chẳng ai cười nhạo cậu đâu, cố tỏ ra cứng rắn thì thú vị lắm sao?"
Hoàng Thử Lang nói lớn: "Cậu cứ nói thật đi, cậu có sợ không? Nếu cậu sợ thì tôi sẽ làm người trung gian giúp cậu. Yên tâm, vận may của tôi cũng tốt lắm, nói không chừng cậu còn có khả năng thắng nữa đấy”.
Diễn kịch đối với Hoàng Thử Lang chính là tín ngưỡng và tôn nghiêm, vì vậy hắn sẽ không bao giờ cho phép ai diễn sâu hơn hắn, do đó hắn mới nghĩ mọi cách để vạch trần ý đồ xấu xa của đối phương.
Tuy nhiên, chàng trai đeo kính bình thản trả lời: "Tôi không sợ, thực sự không sợ, anh thấy đấy, tôi thậm chí còn không đổ mồ hôi”.
Cậu ta vừa nói vừa chỉ tay vào tóc và áo quần ướt đẫm của Hoàng Thử Lang.
"Tôi…"
Mặt Hoàng Thử Lang đỏ bừng: “Tôi đổ mồ hôi vì nóng thôi, thật đấy, người anh em, đừng nói nhảm với cậu ta nữa, mau đưa súng cho cậu ta đi”.
Hoàng Thử Lang vừa nói, vừa nóng lòng muốn giơ tay cướp khẩu súng.
Lúc này hắn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, nếu không thì hôm nay hắn không ngủ yên được mất.
Nhưng vào lúc này, Diệp Vĩnh Khang lại làm ra một động tác còn khó tin hơn!
Ngay khi Hoàng Thử Lang đưa tay ra, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ súng chĩa thẳng vào thái dương của anh!
Bầu không khí đóng băng ngay lập tức.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó lập tức hóa đá tại chỗ, cảm thấy đầu óc chưa phản ứng kịp.
Ngay cả Tần Hạc cũng rơi vào trạng thái chết lặng.
"Phát súng vừa nãy là cậu cá cược với sòng bạc, còn phát súng này là cậu và tôi cá cược với nhau, tôi sẽ bắn trước”.
"Nếu như cậu thua thì mạng của cậu sẽ giao cho tôi, còn nếu cậu thắng thì tôi không chỉ bảo đảm cậu rời khỏi nơi này bình an vô sự, mà tôi còn cho cậu thêm ba mươi triệu tệ”.
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi nói.
Hả?
Vừa dứt lời, đám đông đồng loạt xuýt xoa.
"E là người này chưa uống thuốc nhỉ?”
"Vừa nãy tôi đã thấy anh ta có gì đó không đúng lắm!"
"Hóa ra là một kẻ điên, xem ra vừa nãy ông chủ Hoàng gặp may!"
Mọi người nhao nhao bàn luận, vừa nãy Hoàng Thử Lang mới đổ mồ hôi, bây giờ lại toát mồ hôi như mưa.
"Ông nội nhà anh, vừa nãy tôi còn tưởng anh là cao thủ, không ngờ lại là một kẻ điên, chết tiệt, nếu không phải mạng tôi lớn, suýt chút nữa đã chết trong tay anh rồi!”
Hoàng Thử Lang sợ thót tim, mắng chửi.
"Diệp...”
Tần Hạc định thần lại, vừa mới mở lời đã đã thấy Diệp Vĩnh Khang giơ tay lên, ra hiệu bình tĩnh đừng nóng vội.
“Cậu dám cược với tôi không?"
Ánh mắt Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào chàng trai đeo kính, phớt lờ những lời bàn tán xung quanh.
Tuy nhiên, phản ứng của chàng trai đeo kính hơi kỳ lạ, với xác suất chết như vừa nãy, cậu ta tỏ ra vô cùng bình tĩnh, coi như không hề có chuyện gì xảy ra.
Nhưng lúc này rủi ro đã chuyển hướng, hơn nữa còn có thêm ba mươi triệu tiền cược có thể nói là thắng chắc, nhưng vẻ mặt của cậu ta vẫn rất khó coi, ánh mắt liếc qua liếc lại, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Vài giây sau, chàng trai đeo kính đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, mạnh mẽ gật đầu đáp: "Được!"
"Tốt!"
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt nói, sau đó ngón trỏ chậm rãi bóp cò súng.
Bầu không khí trong sảnh lớn như đông cứng lại.
Tất cả đều nín thở, có người nhát gan thậm chí còn nhắm mắt lại, không dám đối mặt với cảnh tượng đẫm máu sau đó.
Tần Hạc càng siết chặt tay, toàn thân lấm tấm mồ hôi lạnh, anh ta nghĩ mãi vẫn không hiểu sao Diệp Vĩnh Khang lại đột nhiên làm như vậy.
Chỉ có Hoàng Thử Lang ở bên cạnh đang gân cổ lên nói với giọng điệu châm chọc: "Có cần lấy cho anh một cái đệm lót không? Bằng không lúc nổ nát óc sẽ khó coi lắm đấy”.
Diệp Vĩnh Khang cười khẩy đáp: “Cảm ơn, không cần”.
Ngay lập tức, ngón trỏ khẽ ấn!
Cạch!
Âm thanh va chạm kim loại lanh lảnh vang lên.
Lúc này, mọi người có mặt đồng loạt há hốc mồm!
Lại là ổ đạn trống không!
Ngay khi Hoàng Thử Lang chuẩn bị tiến lên cướp khẩu súng, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên làm ra một động tác khó có thể tưởng tượng.
Anh khẽ lắc cổ tay, ổ đạn xoay màu bạc bật ra ngoài, sau đó vỗ nhẹ lên mặt bàn, hai viên đạn màu vàng đột nhiên nảy lên cao.
Bụp!
Tay Diệp Vĩnh Khang cầm súng giơ về phía trước, hai viên đạn được gài chính xác vào khe đạn, rồi nhanh chóng xoay chuyển kèm theo tiếng lách cách, đồng thời lập tức được xếp đúng vị trí trong tích tắc.
Loạt động tác tháo lắp súng này đã khiến toàn bộ mọi người có mặt ở đó chấn động.
Đang quay phim à?
"Anh có ý gì?"
Chàng trai đeo kính khó hiểu hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: “Theo quy tắc, người trung gian có thể tăng thêm đạn, đúng không?"
Chàng trai đeo kính chậm rãi gật đầu: “Nhưng...”
"Vậy là đủ rồi!"
Diệp Vĩnh Khang ngắt lời, sau đó chĩa súng vào trán Hoàng Thử Lang.
"Ôi ôi!"
Hoàng Thử Lang sợ hãi hét toáng lên, vừa định bỏ chạy nhưng bị Diệp Vĩnh Khang dùng một tay giữ chặt vai hắn.
"Mẹ kiếp, tao đào mồ tổ tiên nhà mày, chết tiệt...”
Cạch...
Hoàng Thử Lang còn chưa nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã nhẹ nhàng bóp cò.
Một âm thanh va chạm với kim loại giòn giã vang lên.
Hoàng Thử Lang sợ đến mức mồ hôi nhễ nhại như vừa bị dội một gáo nước lạnh.
Cả sảnh lớn im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Vài giây sau, Hoàng Thử Lang mới hét a một tiếng, rồi nhảy cẫng lên: “Vãi chưởng, tôi vẫn chưa chết, ha ha ha ha, mẹ kiếp, chết tiệt, người anh em đỉnh của chóp, tối nay tôi mời anh nhậu một bữa no nê, ha ha ha ha”.
Những người xung quanh phản ứng lại cũng đồng loạt thán phục, họ thấy chuyện này thật không thể tin được.
"Anh Diệp, vừa nãy anh làm trò gì vậy, tôi sợ đến mức toát cả mồ hôi lạnh!"
Tần Hạc vẫn còn sợ hãi nói, vừa nãy khi Diệp Vĩnh Khang lắp đạn vào súng, anh ta còn tưởng rằng Diệp Vĩnh Khang định làm gì đấy.
Tuy nhiên, anh ta không ngờ rằng, sau khi lắp đạn, Diệp Vĩnh Khang lại bắn thẳng vào đầu Hoàng Thử Lang, hắn muốn ngăn lại cũng chẳng kịp.
May thay, súng không nổ.
"Này, ranh con, đến lượt cậu rồi!"
Lúc này, Hoàng Thử Lang không thèm quan tâm đến việc tỏ ra mình là người có học thức, mang theo biểu cảm muốn báo thù khiêu khích chàng trai đeo kính: “Nói trước nhé, bây giờ cậu muốn bỏ cuộc cũng chẳng còn cơ hội nữa đâu, nếu cậu không dám nổ súng thì tôi rất vui lòng làm người trung gian”.
Lúc này, ánh mắt của mọi người nhìn chàng trai đeo kính không khác gì nhìn xác chết.
Ổ đạn tám viên thì có sáu viên vào nòng, vừa nãy đã dùng mất một lượt trống.
Nói cách khác, xác suất chàng trai đeo kính muốn sống sót sau cú bắn này chỉ còn lại 1/8, đây không khác gì đưa cậu ta vào chỗ chết.
Tuy nhiên, tâm trạng của chàng trai đeo kính không thay đổi quá nhiều.
Cậu ta vẫn mang dáng vẻ hèn nhát và yếu ớt, đối với cậu ta mà nói, dường như cái chết sớm đã nằm trong dự đoán.
"Phiền anh đưa súng cho tôi, cảm ơn”.
Chàng trai đeo kính đưa tay về phía Diệp Vĩnh Khang một cách lịch sự.
Khí chất bình tĩnh và điềm nhiên này một lần nữa khiến tất cả mọi người thán phục.
Nhiều người còn giơ ngón tay trỏ với chàng trai đeo kính, tỏ ý khen cậu ta dũng cảm và gan dạ!
Còn Hoàng Thử Lang - người như một anh hùng vừa nãy đã bị gạt sang một bên, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
“Thằng ranh, cậu đừng diễn kịch ở đây nữa, cũng chẳng ai cười nhạo cậu đâu, cố tỏ ra cứng rắn thì thú vị lắm sao?"
Hoàng Thử Lang nói lớn: "Cậu cứ nói thật đi, cậu có sợ không? Nếu cậu sợ thì tôi sẽ làm người trung gian giúp cậu. Yên tâm, vận may của tôi cũng tốt lắm, nói không chừng cậu còn có khả năng thắng nữa đấy”.
Diễn kịch đối với Hoàng Thử Lang chính là tín ngưỡng và tôn nghiêm, vì vậy hắn sẽ không bao giờ cho phép ai diễn sâu hơn hắn, do đó hắn mới nghĩ mọi cách để vạch trần ý đồ xấu xa của đối phương.
Tuy nhiên, chàng trai đeo kính bình thản trả lời: "Tôi không sợ, thực sự không sợ, anh thấy đấy, tôi thậm chí còn không đổ mồ hôi”.
Cậu ta vừa nói vừa chỉ tay vào tóc và áo quần ướt đẫm của Hoàng Thử Lang.
"Tôi…"
Mặt Hoàng Thử Lang đỏ bừng: “Tôi đổ mồ hôi vì nóng thôi, thật đấy, người anh em, đừng nói nhảm với cậu ta nữa, mau đưa súng cho cậu ta đi”.
Hoàng Thử Lang vừa nói, vừa nóng lòng muốn giơ tay cướp khẩu súng.
Lúc này hắn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, nếu không thì hôm nay hắn không ngủ yên được mất.
Nhưng vào lúc này, Diệp Vĩnh Khang lại làm ra một động tác còn khó tin hơn!
Ngay khi Hoàng Thử Lang đưa tay ra, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ súng chĩa thẳng vào thái dương của anh!
Bầu không khí đóng băng ngay lập tức.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó lập tức hóa đá tại chỗ, cảm thấy đầu óc chưa phản ứng kịp.
Ngay cả Tần Hạc cũng rơi vào trạng thái chết lặng.
"Phát súng vừa nãy là cậu cá cược với sòng bạc, còn phát súng này là cậu và tôi cá cược với nhau, tôi sẽ bắn trước”.
"Nếu như cậu thua thì mạng của cậu sẽ giao cho tôi, còn nếu cậu thắng thì tôi không chỉ bảo đảm cậu rời khỏi nơi này bình an vô sự, mà tôi còn cho cậu thêm ba mươi triệu tệ”.
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi nói.
Hả?
Vừa dứt lời, đám đông đồng loạt xuýt xoa.
"E là người này chưa uống thuốc nhỉ?”
"Vừa nãy tôi đã thấy anh ta có gì đó không đúng lắm!"
"Hóa ra là một kẻ điên, xem ra vừa nãy ông chủ Hoàng gặp may!"
Mọi người nhao nhao bàn luận, vừa nãy Hoàng Thử Lang mới đổ mồ hôi, bây giờ lại toát mồ hôi như mưa.
"Ông nội nhà anh, vừa nãy tôi còn tưởng anh là cao thủ, không ngờ lại là một kẻ điên, chết tiệt, nếu không phải mạng tôi lớn, suýt chút nữa đã chết trong tay anh rồi!”
Hoàng Thử Lang sợ thót tim, mắng chửi.
"Diệp...”
Tần Hạc định thần lại, vừa mới mở lời đã đã thấy Diệp Vĩnh Khang giơ tay lên, ra hiệu bình tĩnh đừng nóng vội.
“Cậu dám cược với tôi không?"
Ánh mắt Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào chàng trai đeo kính, phớt lờ những lời bàn tán xung quanh.
Tuy nhiên, phản ứng của chàng trai đeo kính hơi kỳ lạ, với xác suất chết như vừa nãy, cậu ta tỏ ra vô cùng bình tĩnh, coi như không hề có chuyện gì xảy ra.
Nhưng lúc này rủi ro đã chuyển hướng, hơn nữa còn có thêm ba mươi triệu tiền cược có thể nói là thắng chắc, nhưng vẻ mặt của cậu ta vẫn rất khó coi, ánh mắt liếc qua liếc lại, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Vài giây sau, chàng trai đeo kính đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, mạnh mẽ gật đầu đáp: "Được!"
"Tốt!"
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt nói, sau đó ngón trỏ chậm rãi bóp cò súng.
Bầu không khí trong sảnh lớn như đông cứng lại.
Tất cả đều nín thở, có người nhát gan thậm chí còn nhắm mắt lại, không dám đối mặt với cảnh tượng đẫm máu sau đó.
Tần Hạc càng siết chặt tay, toàn thân lấm tấm mồ hôi lạnh, anh ta nghĩ mãi vẫn không hiểu sao Diệp Vĩnh Khang lại đột nhiên làm như vậy.
Chỉ có Hoàng Thử Lang ở bên cạnh đang gân cổ lên nói với giọng điệu châm chọc: "Có cần lấy cho anh một cái đệm lót không? Bằng không lúc nổ nát óc sẽ khó coi lắm đấy”.
Diệp Vĩnh Khang cười khẩy đáp: “Cảm ơn, không cần”.
Ngay lập tức, ngón trỏ khẽ ấn!
Cạch!
Âm thanh va chạm kim loại lanh lảnh vang lên.
Lúc này, mọi người có mặt đồng loạt há hốc mồm!
Lại là ổ đạn trống không!
Bình luận facebook