• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

  • chương 213: Vĩnh Khang, hãy chăm sóc tốt cho con gái của chúng ta

Vị bác sĩ mặc áo khoác trắng này tầm ba mươi lăm tuổi, tên là Tần Minh, trước khi đến bệnh viện làm việc đã từng làm công việc pháp y.

Có thể là vì tính chất đặc biệt của công việc mà anh ta đã từng chứng kiến sự sống chết của nhiều người, cho nên bây giờ gặp bất cứ chuyện gì cũng vô cùng bình tĩnh.

Vậy mà lúc này, anh ta lại bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Anh ta chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào khóc thành bộ dạng này.

Làm sao để hình dung kiểu khóc đó đây?

Không phải giày vò tâm can, không phải đấm ngực giậm chân, mà là một loại run rẩy, không tiếng động, thậm chí khóc còn không ra nước mắt.

Nếu một người thật sự đau lòng đến cùng cực thì anh ta sẽ khóc không ra tiếng và cũng không rơi nước mắt.

Diệp Vĩnh Khang cuộn mình trong góc phòng khám bệnh, cơ thể khẽ run lên, trong tay cầm tờ giấy đầy nét chữ đẹp đẽ.

Vĩnh Khang, em rất tiếc khi phải nói lời chào tạm biệt anh theo cách này, anh luôn nói gặp được em là niềm hạnh phúc nhất đời anh, nhưng đối với em, có thể gặp được anh mới là sự ban ơn lớn nhất mà ông trời dành cho em.

Anh yêu em, bảo vệ em, nhường nhịn em, anh biết em thích ăn gì, anh biết tất cả mọi sở thích của em, thậm chí có lúc em không cần nói, anh cũng có thể nhìn thấu những lo lắng và cảm xúc của em.

Anh không bao giờ để em động tay đến việc nhà, chưa từng để em vào bếp, nhiều khi em còn bị anh phàn nàn khi tiện tay dọn dẹp, anh nói em đang lãng phí cơ hội được anh nuông chiều.

Vĩnh Khang, em có quá nhiều điều muốn nói, có lẽ cả đời cũng không viết ra hết được, nhưng bây giờ em không còn nhiều thời gian nữa, em sắp phải đến một nơi thật xa, ở nơi đó, em sẽ tiếp tục yêu anh theo một cách khác.

Anh nói cả đời này sẽ nghe theo lời em, vì vậy bây giờ anh phải hứa với em rằng không được buồn phiền, không được đau lòng, phải ăn thật no, ngủ thật ngon, ngày nào cũng phải vui vẻ nhé!

Anh hãy nói với con gái chúng ta rằng mẹ đi công tác xa, đợi sau khi Tiểu Trân lớn thì mẹ sẽ trở về.

Hãy chăm sóc bản thân và con gái chúng ta thật tốt!

Vợ yêu của anh, Hạ Huyền Trúc.

“Anh Diệp, anh cần giúp đỡ gì sao?”

Tần Minh đứng bên cạnh nhẹ giọng nói, lúc này anh ta cũng không biết nên dùng từ ngữ nào để an ủi người đàn ông trẻ đang đau buồn đến cùng cục này.

Diệp Vĩnh Khang chậm rãi đứng dậy dựa vào góc tường, thời khắc anh ngẩng đầu lên, Tần Minh đột nhiên cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó đâm thật mạnh.

Đôi mắt của người đàn ông trước mắt đỏ ngầu, khóe mắt có vệt máu, mỉm cười nói: “Cảm ơn bác sĩ, thật xin lỗi, hôm nay làm ảnh hưởng đến công việc của anh rồi”.

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang như một cái xác biết đi, bước từng bước ra ngoài với nụ cười và vệt máu tươi ở khóe mắt.

Người đàn ông trung niên đến khám bệnh trước đó nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Vĩnh Khang liền sững sờ nói: “Này chàng trai, tôi xin lỗi, lúc nãy tôi không nên dùng thái độ đó với cậu...”

“Tôi xin lỗi”.

Người đàn ông trung niên còn chưa kịp nói xong, chàng thanh niên trước mắt đã cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi chuyện lúc nãy, xin hãy tha thứ cho tôi”.

Khóe miệng Diệp Vĩnh Khang vẫn nở nụ cười, cúi đầu chân thành xin lỗi đối phương, sau đó tiếp tục đi liêu xiêu từng bước về phía cửa.

Mười phút sau.

Rất nhiều doanh nghiệp ở Giang Bắc bất ngờ thông báo tạm ngừng làm việc, toàn bộ công nhân viên cầm ảnh đi khắp các con đường ngõ hẻm ở Giang Bắc.

Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải, Tần Long Tượng và Tần Hạc sử dụng tất cả các mối quan hệ để bắt đầu cuộc tìm người khắp thành phố.

Đặc biệt, Trần Tiểu Túy còn nói nếu ai tìm được Hạ Huyền Trúc thì cô ấy sẵn sàng tặng tất cả tài sản, cổ phiếu, tiền bạc cho người đó.

Ba chiến đoàn của Cục tác chiến Giang Bắc được điều động, toàn bộ phương tiện qua lại tại các ngã tư trong thành phố đều bị kiểm tra từng chiếc một.

Những người không biết chuyện còn cho rằng Giang Bắc đã xảy ra hỗn loạn gì đó.

Màn đêm dần dần buông xuống, Vương Học Văn trán đầy mồ hôi, lấy hết dũng khí nghiến răng nói: “Anh Diệp, thực xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi nhưng vẫn không tìm được cô Hạ”.

Vừa nói, cơ thể Vương Học Văn khẽ run lên, chờ cơn bão ập đến.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại không hề nổi giận, thậm chí còn mỉm cười, tự nói: “Tôi biết vợ tôi là một cười cực kỳ thông minh, nếu cô ấy đã muốn trốn thì các ông không tìm được cô ấy đâu”.

“Thật đấy, tôi không nói dối. Vợ tôi là một người rất thông minh, ông nói xem sao cô ấy lại ưu tú vậy chứ? Vừa xinh đẹp vừa thông minh, cô ấy thực sự là một người tài giỏi!”

Vương Học Văn không biết phải tiếp lời thế nào khi người đàn ông trẻ có thân phận đặc biệt này vừa nói vừa mỉm cười, ánh mắt tràn ngập yêu thương và hạnh phúc.

Nhưng Vương Học Văn lại cảm nhận được một nỗi buồn khó tả.

“Cô ấy nhất định sẽ trở về bên cạnh tôi, ông tin không?”

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hỏi.

Vương Học Văn vội vàng gật đầu: “Tôi tin, cô Hạ nhất định sẽ trở về!”

Cùng lúc này.

Ở một bãi đất trống dưới chân núi ở ngoại ô phía Nam tỉnh lỵ.

“Thưa bố, toàn bộ binh lực đã tập hợp đủ rồi!”

“Con cháu nhà họ Đào, đội bảo vệ, các gia tộc kết thành đồng minh với nhà họ Đào và toàn bộ đệ tử đều đã có mặt ở đây, số lượng là bảy nghìn sáu trăm ba mươi hai người, mong bố hãy ra lệnh!”

Đào Thiên Hổ vác cây gậy trên vai, báo cáo với Đào Vân Thiên với khuôn mặt đỏ bừng.

Dưới chân núi đủ loại phương tiện, người chen chúc vô cùng khí thế.

Đào Vân Thiên gật đầu hài lòng, vung tay hô lớn: “Tất cả con cháu nhà họ Đào, đội bảo vệ, thành viên của các gia tộc lớn, cũng như đệ tử môn sinh cùng nghe lệnh!”

“Diệp Vĩnh Khang ở Giang Bắc đã lần lượt giết chết con trai và con gái của tôi, mối thù hận đẫm máu này không đội trời chung!”

“Hôm nay, với tư cách là gia chủ nhà họ Đào, chính thức ban hành thẻ lệnh của nhà họ Đào đến Giang Bắc!”

“Ai có bất cứ quan hệ gì đến Diệp Vĩnh Khang đều không tha!”

“Hôm nay, tôi nhất định phải khiến Giang Bắc máu chảy thành sông để tế con trai con gái trên trời của tôi!”

Hàng nhìn người đồng loạt giơ tay hô to: “Tàn sát Giang Bắc, tàn sát Giang Bắc, tàn sát Giang Bắc!”

Tiếng hô vang trời, tràn ngập sát khí, sắc trời u ám.

Đúng lúc này, một người nhà họ Đào vội vàng chạy tới: “Bẩm gia chủ, có một người phụ nữ tự xưng là vợ của Diệp Vĩnh Khang đến xin gặp gia chủ”.

“Cái gì? Vợ Diệp Vĩnh Khang?”

Đào Vân Thiên hơi kinh ngạc nói: “Có bao nhiêu người tới?”

“Chỉ có một mình cô ta thôi!”

“Một mình cô ta?”

Đào Vân Thiên khẽ cau mày, trầm mặc một lát rồi đưa tay lên nói: “Dẫn người tới đây!”

“Rõ!”

Một cô gái thanh tú, mái tóc bồng bềnh, mặc váy lụa trắng chậm rãi tiến vào.

Vẻ mặt của cô vô cùng bình tĩnh, đôi mắt tĩnh lặng như mặt ao phẳng trong thung lũng.

Hàng nghìn người xung quanh im lặng trong giây lát, tự động dạt ra thành một con đường ở giữa. Ánh mắt tất cả mọi người đổ dồn vào cô gái như nàng tiên giữa trần gian này.

“Xin chào gia chủ Đào, tôi là vợ Diệp Vĩnh Khang, tên là Hạ Huyền Trúc”.

Cô gái nhẹ nhàng nói, giọng điệu từ tốn và bình tĩnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom