Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 211: Hạ Huyền Trúc mất tích
Hạ Huyền Trúc cười nói: “Lạ lắm sao? Em thấy rất bình thường mà, em chỉ làm chuyện một người vợ và một người mẹ nên làm thôi, những người vợ, người mẹ khác không như thế sao?”
Diệp Vĩnh Khang nói: “Không giống, vợ và mẹ của người khác chắc chắn không xinh bằng vợ anh”.
“Anh dẻo miệng thật đấy, được rồi, em phải đi làm rồi, có cần em đưa anh về không?”
Hạ Huyền Trúc cười nói.
“Không cần đâu, anh đi bộ về là được, dù sao cũng đang rảnh xem như tập thể dục một chút, em lái xe từ từ thôi”.
Diệp Vĩnh Khang vẫy tay với Hạ Huyền Trúc, sau đó đút hai tay vào túi quần nhàn nhã đi về nhà, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
Sau khi về nhà, Diệp Vĩnh Khang bắt đầu dọn dẹp vệ sinh nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp như ngày thường.
Sau đó pha một ấm trà rồi bấm gọi vào số của Khấu Thiên Dũng.
“Khấu Thiên Dũng – Tổng chỉ huy chiến đoàn số hai Giang Bắc đợi chỉ thị của quân hầu”.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói khỏe khoắn của Khấu Thiên Dũng.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Tôi muốn tố cáo”.
Đầu bên kia sửng sốt, Khấu Thiên Dũng khó hiểu nói: “Quân hầu muốn tố cáo gì ạ?”
Diệp Vĩnh Khang nói: “Tỉnh này sẽ có một đám người đến Giang Bắc, có khả năng họ sẽ mang theo vũ khí nóng tự động với số lượng lớn khoảng bốn đến năm trăm cái, cũng không loại trừ trường hợp có mấy thứ khác ngoài vũ khí nóng tự động”.
“Tôi nghĩ chuyện này hẳn là chuyện lớn ở nước Long Hạ, các anh có quản lý không?”
Đầu bên kia ngừng khoảng vài giây, sau đó Khấu Thiên Dũng nghiêm nghị nói: “Nếu là thế thật thì đó là trách nhiệm của quân đội chúng tôi”.
“Quân hầu hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Ừ, chuyện này không phải là lệnh của tôi, tôi chỉ tố cáo với thân phận là một người dân bình thường thôi”.
Khấu Thiên Dũng có thể hiểu ý Diệp Vĩnh Khang: “Thưa anh, chúng tôi đã nhận được báo cáo của anh, chúng tôi lập tức triển khai các biện pháp tương ứng”.
Diệp Vĩnh Khang hài lòng mỉm cười, tiếp xúc với những người thông minh bao giờ cũng khá thoải mái.
Diệp Vĩnh Khang không thèm để ý đến thẻ lệnh thối nát gì đó của nhà họ Đào, anh bảo Khấu Thiên Dũng đi giải quyết chuyện này đơn giản là vì anh khá lười mà thôi.
So đo tính toán với đám người đó mặc dù đơn giản nhưng đằng nào cũng vướng víu, có suy nghĩ này thì chi bằng ở nhà nghiên cứu vài món ngon cho vợ và con gái.
Dù sao bây giờ anh cũng đang mang danh hầu quân tướng, tất nhiên phải tận dụng.
Thật ra với thân phận của mình, Diệp Vĩnh Khang có thể ra lệnh cho Khấu Thiên Dũng, hơn nữa không cần phải giải thích gì nhiều.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại muốn giải quyết chuyện này với thân phận là người tố cáo để tránh cho lão cáo già Trịnh Thiên Khải tìm cớ bắt chẹt anh.@
Từ sau khi anh mang danh hiệu hầu quân tướng, lão cáo già đó để mắt đến anh nhiều hơn chỉ để đợi thời cơ nắm lấy sơ hở, sau đó xem như là một con bài mặc cả tiện cho sau này bảo anh làm việc giúp lão.
Diệp Vĩnh Khang cũng không ngốc, thật ra chuyện điều động ba chiến đoàn Giang Bắc tiêu diệt Đào Xuân Yến lần trước dù xét từ phương diện nào, Diệp Vĩnh Khang cũng không làm gì sai trái.
Nhưng cuối cùng vẫn bị lão cáo già Trịnh Thiên Khải nhảy ra nhặt khúc xương trong kiêng dè.
Mấy người có vũ khí nóng trên người thì không cần nói nữa, nếu Trịnh Thiên Khải dám ép buộc làm gì đó, chắc chắn Diệp Vĩnh Khang sẽ mắng chửi lão.
Khúc xương lão nhặt đó là của Đào Xuân Yến, vì trên người Đào Xuân Yến không mang theo vũ khí nào, Trịnh Thiên Khải không nói Diệp Vĩnh Khang giải quyết chuyện này quá cực đoan, sau đó cảnh cáo lần đầu với Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang tức đến độ suýt nữa đã bay đến tìm lão tranh cãi một trận ngay tại chỗ.
Vừa nói chuyện với Khấu Thiên Dũng xong, điện thoại trong tay Diệp Vĩnh Khang lại đổ chuông, là Đường Văn Nguyên gọi.
“Anh Diệp, không ổn rồi, bên nhà họ Đào phát thẻ lệnh với anh, họ nói…”
Đường Văn Nguyên ở đầu bên kia vô cùng sốt ruột hệt như lửa cháy đến mông.
“Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ giải quyết, ông đừng lo lắng”.
Diệp Vĩnh Khang lên tiếng ngắt lời ông ta, không muốn nghe đối phương cằn nhằn.
Đường Văn Nguyên vẫn không yên tâm nói: “Vâng, anh Diệp biết rồi thì tốt nhưng vẫn phải để ý nhiều hơn, không thể khinh địch. Thẻ lệnh của nhà họ Đào không đơn giản như tưởng tượng, tôi nghĩ để an toàn anh Diệp vẫn nên tìm nơi trốn trước đi, sau đó…”
Không để đối phương nói hết câu, Diệp Vĩnh Khang đã cúp máy, nếu không vẫn không biết ông lão này lại lải nhải đến khi nào.
Vừa cúp điện thoại của Đường Văn Nguyên xong thì ngay sau đó Lưu Đại Hải gọi đến, cũng lo lắng nói chuyện của nhà họ Đào, tai Diệp Vĩnh Khang lại phải chịu một trận cằn nhằn nữa.
“Quen với mấy người này đúng là không biết nên vui hay nên tức giận nữa”.
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, mặc dù hai người này hơi cằn nhằn một chút, nhưng dù sao cũng vì muốn tốt cho mình, Diệp Vĩnh Khang không thể mắng họ được.
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang vừa định bật sang chế độ im lặng thì một suy nghĩ bỗng thoáng hiện lên trong đầu.
Nếu Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải đã biết chuyện thẻ lệnh của nhà họ Đào chứng tỏ chuyện này đã không còn là bí mật nữa, e là không lâu nữa sẽ truyền đến tai Hạ Huyền Trúc.
Để tránh Hạ Huyền Trúc biết chuyện rồi lo lắng, Diệp Vĩnh Khang quyết định chủ động gọi đến nói chuyện này với cô.
Nhưng liên tục gọi mấy lần, điện thoại của Hạ Huyền Trúc đều hiển thị không thể kết nối.
Diệp Vĩnh Khang hơi nhíu mày, cảm thấy chuyện này không ổn, điện thoại Hạ Huyền Trúc luôn mở máy hai mươi bốn giờ, hơn nữa cô có thói quen để điện thoại bên tay, sao tự dưng lại không gọi được?
Sau đó Diệp Vĩnh Khang lập tức gọi đến số của Thiên Diệp Nhi.
“Chào anh Diệp, cho hỏi có chuyện gì không?”
Lúc thường Thiên Diệp Nhi không cần chú trọng mấy lễ nghi của điện Long Thần với Diệp Vĩnh Khang, cô ấy phải hòa mình vào vai vệ sĩ của Hạ Huyền Trúc.
“Cô nói sếp Hạ nghe máy đi”.
Diệp Vĩnh Khang nói.
“Sếp Hạ đến phòng tiếp khách gặp khách hàng rồi, nếu là chuyện khẩn cấp thì giờ tôi đi tìm sếp Hạ ngay”.
Diệp Thiên Nhi đáp.
“Tiếp khách?”
Diệp Vĩnh Khang nghĩ dù là gặp khách hàng thì không đến nỗi điện thoại không liên lạc được chứ?
“Bây giờ cô đến phòng tiếp khách ngay, đừng quấy rầy cô ấy, chỉ xem thử cô ấy có ở đó hay không, khoan cúp máy đã”.
Diệp Vĩnh Khang nói, không biết tại sao anh bỗng dưng cảm thấy không yên tâm cứ như có chuyện lớn sắp xảy ra.
Không lâu sau, đầu bên kia điện thoại bỗng vang lên giọng nói sốt sắng của Thiên Diệp Nhi: “Phòng tiếp khách không có người, hơn nữa người bên bộ phận quan hệ nói hôm nay không có khách hàng nào đến phòng tiếp khách cả”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy tim thắt lại: “Lập tức đến những chỗ khác tìm xem, tôi qua đó ngay!”
Cúp điện thoại, Diệp Vĩnh Khang vội vàng chạy đến công ty Hạ Huyền Trúc.
“Anh Diệp!”
Thiên Diệp Nhi đã đợi ở dưới lầu, nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang vội vàng chạy đến sốt ruột nói: “Đã tìm khắp nơi rồi nhưng không thấy sếp Hạ đâu cả”.
Diệp Vĩnh Khang nghiêm mặt nói: “Lập tức kiểm tra camera”.
“Không cần, tôi vừa đến phòng giám sát xong”.
Thiên Diệp Nhi nói: “Nhân viên trực phòng giám sát nói vừa rồi sếp Hạ gửi tin nhắn cho họ qua phần mềm quản lý nội bộ của công ty, bảo họ tạm thời dừng giám sát trong mười phút, nói là phải bảo trì”.
“Vậy có người nhìn thấy cô ấy không?”
“Tôi đã đến hỏi các bộ phận nhưng không ai nhìn thấy sếp Hạ, tôi nghĩ chắc chắn chị ấy đã rời khỏi bằng đường chuyên dụng, ở đó có cửa sau, trong công ty chỉ có vài người mới có quyền đi đường đó”.
Thiên Diệp Nhi nói.
Diệp Vĩnh Khang vội chạy đến con đường chuyên dụng phát hiện quả nhiên cửa ở đó đang mở.
“Điện Chủ, thật xin lỗi, là tôi không làm tốt bổn phận, tôi sẵn sàng chịu phạt”.
Thiên Diệp Nhi sốt ruột đến mức sắp phát khóc, Điện Chủ giao chuyện quan trọng như thế cho cô ấy nhưng cô ấy lại để người mất tích.
“Người đã mất tích rồi, giờ cô nói mấy lời này có tác dụng sao? Trước tiên cứ tìm cô ấy về đã, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội cô”.
Diệp Vĩnh Khang khàn giọng nói.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Không giống, vợ và mẹ của người khác chắc chắn không xinh bằng vợ anh”.
“Anh dẻo miệng thật đấy, được rồi, em phải đi làm rồi, có cần em đưa anh về không?”
Hạ Huyền Trúc cười nói.
“Không cần đâu, anh đi bộ về là được, dù sao cũng đang rảnh xem như tập thể dục một chút, em lái xe từ từ thôi”.
Diệp Vĩnh Khang vẫy tay với Hạ Huyền Trúc, sau đó đút hai tay vào túi quần nhàn nhã đi về nhà, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
Sau khi về nhà, Diệp Vĩnh Khang bắt đầu dọn dẹp vệ sinh nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp như ngày thường.
Sau đó pha một ấm trà rồi bấm gọi vào số của Khấu Thiên Dũng.
“Khấu Thiên Dũng – Tổng chỉ huy chiến đoàn số hai Giang Bắc đợi chỉ thị của quân hầu”.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói khỏe khoắn của Khấu Thiên Dũng.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Tôi muốn tố cáo”.
Đầu bên kia sửng sốt, Khấu Thiên Dũng khó hiểu nói: “Quân hầu muốn tố cáo gì ạ?”
Diệp Vĩnh Khang nói: “Tỉnh này sẽ có một đám người đến Giang Bắc, có khả năng họ sẽ mang theo vũ khí nóng tự động với số lượng lớn khoảng bốn đến năm trăm cái, cũng không loại trừ trường hợp có mấy thứ khác ngoài vũ khí nóng tự động”.
“Tôi nghĩ chuyện này hẳn là chuyện lớn ở nước Long Hạ, các anh có quản lý không?”
Đầu bên kia ngừng khoảng vài giây, sau đó Khấu Thiên Dũng nghiêm nghị nói: “Nếu là thế thật thì đó là trách nhiệm của quân đội chúng tôi”.
“Quân hầu hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Ừ, chuyện này không phải là lệnh của tôi, tôi chỉ tố cáo với thân phận là một người dân bình thường thôi”.
Khấu Thiên Dũng có thể hiểu ý Diệp Vĩnh Khang: “Thưa anh, chúng tôi đã nhận được báo cáo của anh, chúng tôi lập tức triển khai các biện pháp tương ứng”.
Diệp Vĩnh Khang hài lòng mỉm cười, tiếp xúc với những người thông minh bao giờ cũng khá thoải mái.
Diệp Vĩnh Khang không thèm để ý đến thẻ lệnh thối nát gì đó của nhà họ Đào, anh bảo Khấu Thiên Dũng đi giải quyết chuyện này đơn giản là vì anh khá lười mà thôi.
So đo tính toán với đám người đó mặc dù đơn giản nhưng đằng nào cũng vướng víu, có suy nghĩ này thì chi bằng ở nhà nghiên cứu vài món ngon cho vợ và con gái.
Dù sao bây giờ anh cũng đang mang danh hầu quân tướng, tất nhiên phải tận dụng.
Thật ra với thân phận của mình, Diệp Vĩnh Khang có thể ra lệnh cho Khấu Thiên Dũng, hơn nữa không cần phải giải thích gì nhiều.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại muốn giải quyết chuyện này với thân phận là người tố cáo để tránh cho lão cáo già Trịnh Thiên Khải tìm cớ bắt chẹt anh.@
Từ sau khi anh mang danh hiệu hầu quân tướng, lão cáo già đó để mắt đến anh nhiều hơn chỉ để đợi thời cơ nắm lấy sơ hở, sau đó xem như là một con bài mặc cả tiện cho sau này bảo anh làm việc giúp lão.
Diệp Vĩnh Khang cũng không ngốc, thật ra chuyện điều động ba chiến đoàn Giang Bắc tiêu diệt Đào Xuân Yến lần trước dù xét từ phương diện nào, Diệp Vĩnh Khang cũng không làm gì sai trái.
Nhưng cuối cùng vẫn bị lão cáo già Trịnh Thiên Khải nhảy ra nhặt khúc xương trong kiêng dè.
Mấy người có vũ khí nóng trên người thì không cần nói nữa, nếu Trịnh Thiên Khải dám ép buộc làm gì đó, chắc chắn Diệp Vĩnh Khang sẽ mắng chửi lão.
Khúc xương lão nhặt đó là của Đào Xuân Yến, vì trên người Đào Xuân Yến không mang theo vũ khí nào, Trịnh Thiên Khải không nói Diệp Vĩnh Khang giải quyết chuyện này quá cực đoan, sau đó cảnh cáo lần đầu với Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang tức đến độ suýt nữa đã bay đến tìm lão tranh cãi một trận ngay tại chỗ.
Vừa nói chuyện với Khấu Thiên Dũng xong, điện thoại trong tay Diệp Vĩnh Khang lại đổ chuông, là Đường Văn Nguyên gọi.
“Anh Diệp, không ổn rồi, bên nhà họ Đào phát thẻ lệnh với anh, họ nói…”
Đường Văn Nguyên ở đầu bên kia vô cùng sốt ruột hệt như lửa cháy đến mông.
“Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ giải quyết, ông đừng lo lắng”.
Diệp Vĩnh Khang lên tiếng ngắt lời ông ta, không muốn nghe đối phương cằn nhằn.
Đường Văn Nguyên vẫn không yên tâm nói: “Vâng, anh Diệp biết rồi thì tốt nhưng vẫn phải để ý nhiều hơn, không thể khinh địch. Thẻ lệnh của nhà họ Đào không đơn giản như tưởng tượng, tôi nghĩ để an toàn anh Diệp vẫn nên tìm nơi trốn trước đi, sau đó…”
Không để đối phương nói hết câu, Diệp Vĩnh Khang đã cúp máy, nếu không vẫn không biết ông lão này lại lải nhải đến khi nào.
Vừa cúp điện thoại của Đường Văn Nguyên xong thì ngay sau đó Lưu Đại Hải gọi đến, cũng lo lắng nói chuyện của nhà họ Đào, tai Diệp Vĩnh Khang lại phải chịu một trận cằn nhằn nữa.
“Quen với mấy người này đúng là không biết nên vui hay nên tức giận nữa”.
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, mặc dù hai người này hơi cằn nhằn một chút, nhưng dù sao cũng vì muốn tốt cho mình, Diệp Vĩnh Khang không thể mắng họ được.
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang vừa định bật sang chế độ im lặng thì một suy nghĩ bỗng thoáng hiện lên trong đầu.
Nếu Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải đã biết chuyện thẻ lệnh của nhà họ Đào chứng tỏ chuyện này đã không còn là bí mật nữa, e là không lâu nữa sẽ truyền đến tai Hạ Huyền Trúc.
Để tránh Hạ Huyền Trúc biết chuyện rồi lo lắng, Diệp Vĩnh Khang quyết định chủ động gọi đến nói chuyện này với cô.
Nhưng liên tục gọi mấy lần, điện thoại của Hạ Huyền Trúc đều hiển thị không thể kết nối.
Diệp Vĩnh Khang hơi nhíu mày, cảm thấy chuyện này không ổn, điện thoại Hạ Huyền Trúc luôn mở máy hai mươi bốn giờ, hơn nữa cô có thói quen để điện thoại bên tay, sao tự dưng lại không gọi được?
Sau đó Diệp Vĩnh Khang lập tức gọi đến số của Thiên Diệp Nhi.
“Chào anh Diệp, cho hỏi có chuyện gì không?”
Lúc thường Thiên Diệp Nhi không cần chú trọng mấy lễ nghi của điện Long Thần với Diệp Vĩnh Khang, cô ấy phải hòa mình vào vai vệ sĩ của Hạ Huyền Trúc.
“Cô nói sếp Hạ nghe máy đi”.
Diệp Vĩnh Khang nói.
“Sếp Hạ đến phòng tiếp khách gặp khách hàng rồi, nếu là chuyện khẩn cấp thì giờ tôi đi tìm sếp Hạ ngay”.
Diệp Thiên Nhi đáp.
“Tiếp khách?”
Diệp Vĩnh Khang nghĩ dù là gặp khách hàng thì không đến nỗi điện thoại không liên lạc được chứ?
“Bây giờ cô đến phòng tiếp khách ngay, đừng quấy rầy cô ấy, chỉ xem thử cô ấy có ở đó hay không, khoan cúp máy đã”.
Diệp Vĩnh Khang nói, không biết tại sao anh bỗng dưng cảm thấy không yên tâm cứ như có chuyện lớn sắp xảy ra.
Không lâu sau, đầu bên kia điện thoại bỗng vang lên giọng nói sốt sắng của Thiên Diệp Nhi: “Phòng tiếp khách không có người, hơn nữa người bên bộ phận quan hệ nói hôm nay không có khách hàng nào đến phòng tiếp khách cả”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy tim thắt lại: “Lập tức đến những chỗ khác tìm xem, tôi qua đó ngay!”
Cúp điện thoại, Diệp Vĩnh Khang vội vàng chạy đến công ty Hạ Huyền Trúc.
“Anh Diệp!”
Thiên Diệp Nhi đã đợi ở dưới lầu, nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang vội vàng chạy đến sốt ruột nói: “Đã tìm khắp nơi rồi nhưng không thấy sếp Hạ đâu cả”.
Diệp Vĩnh Khang nghiêm mặt nói: “Lập tức kiểm tra camera”.
“Không cần, tôi vừa đến phòng giám sát xong”.
Thiên Diệp Nhi nói: “Nhân viên trực phòng giám sát nói vừa rồi sếp Hạ gửi tin nhắn cho họ qua phần mềm quản lý nội bộ của công ty, bảo họ tạm thời dừng giám sát trong mười phút, nói là phải bảo trì”.
“Vậy có người nhìn thấy cô ấy không?”
“Tôi đã đến hỏi các bộ phận nhưng không ai nhìn thấy sếp Hạ, tôi nghĩ chắc chắn chị ấy đã rời khỏi bằng đường chuyên dụng, ở đó có cửa sau, trong công ty chỉ có vài người mới có quyền đi đường đó”.
Thiên Diệp Nhi nói.
Diệp Vĩnh Khang vội chạy đến con đường chuyên dụng phát hiện quả nhiên cửa ở đó đang mở.
“Điện Chủ, thật xin lỗi, là tôi không làm tốt bổn phận, tôi sẵn sàng chịu phạt”.
Thiên Diệp Nhi sốt ruột đến mức sắp phát khóc, Điện Chủ giao chuyện quan trọng như thế cho cô ấy nhưng cô ấy lại để người mất tích.
“Người đã mất tích rồi, giờ cô nói mấy lời này có tác dụng sao? Trước tiên cứ tìm cô ấy về đã, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội cô”.
Diệp Vĩnh Khang khàn giọng nói.
Bình luận facebook