Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212: Hóa ra là vậy
Diệp Vĩnh Khang hầu như tận dụng hết mọi mối quan hệ mà mình có để tìm Hạ Huyền Trúc, thậm chí ngay cả thành vệ và Cục tác chiến cũng tham gia tìm người.
Hầu như anh đã lật tung toàn bộ Giang Bắc hết một lượt rồi nhưng vẫn không tra được bất kỳ tung tích nào liên quan đến Hạ Huyền Trúc, giống như cô đã bốc hơi khỏi thế gian này rồi vậy.
Đội trưởng đội điều tra thành vệ Vương Học Văn sau khi khám xét toàn bộ hiện trường xong thì đưa ra phán đoán: “Từ dấu vết ở hiện trường và tình hình lúc đó mà nói, cơ bản là có thể loại trừ khả năng bị bắt cóc”.
“Có khả năng nhất, chính là cô Hạ tắt camera, sau đó đi theo con đường chuyên dụng, dọc theo góc tường, xuyên qua dàn hoa bên cạnh đường hẻm, đi vào khu vực mà camera không quan sát được”.
“Nơi đó bốn phương thông suốt, nằm trong góc chết của camera, rất dễ để cô Hạ che giấu tung tích của mình”.
“Ở đây có rất nhiều xe kéo và taxi bất hợp pháp, mỗi ngày những chuyến xe này chở vô số khách hàng, chắc chắn sẽ không để ý một người nào, cho dù có vặn hỏi bọn họ cùng không tìm được điều gì”.
Diệp Vĩnh Khang hít thở sâu vài hơi, bắt buộc bản thân nhất định phải giữ được bình tĩnh, cắn răng hỏi: “Ý ông là, cô ấy cố ý mất tích sao?”
Vương Học Văn gật đầu: “Trừ điều này ra, tôi thật sự không nghĩ ra được lý do thứ hai”.
“Nhưng vì sao cô ấy lại cố ý biến mất? Dù sao thì cũng phải có động cơ chứ?”
Diệp Vĩnh Khang thực sự không nghĩ ra bất kỳ nguyên nhân nào khiến Hạ Huyền Trúc chủ động mất tích.
Vương Học Văn đáp lời: “Dạo gần đây cô Hạ có điều gì không bình thường như hành động hay lời nói, hoặc có việc gì đặc biệt xảy ra không?”
Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ lại, trái tim đột nhiên quặn thắt!
Chẳng trách từ tối hôm qua, Diệp Vĩnh Khang cứ thấy Hạ Huyền Trúc là lạ.
Đặc biệt là hành động sáng nay của cô vô cùng khác thường, bởi vì Diệp Vĩnh Khang chưa bao giờ nghĩ đến việc Hạ Huyền Trúc sẽ hành động như vậy nên không xem trọng những điều này.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, từ ngày hôm qua cho đến sáng nay đưa Tiểu Trân đi nhà trẻ, tất cả hành động của Hạ Huyền Trúc đều như đang nói tạm biệt với anh và Tiểu Trân!
Cho nên điều này chứng tỏ rằng, từ tối hôm qua hoặc cũng có thể là từ trước đó, Hạ Huyền Trúc đã có ý định chủ động mất tích.
Nhưng vì sao cô phải làm như vậy?
Công việc sự nghiệp như mặt trời ban trưa, con cái ngoan ngoãn lanh lợi, anh cũng yêu thương cô ấy vô cùng, bất kể phương diện nào đều không thể khiến Hạ Huyền Trúc hành động như vậy!
“Tôi nhớ ra rồi!”
Lúc này, Thiên Diệp Nhi đột nhiên nói: “Chiều hôm qua, sếp Hạ đột nhiên thấy choáng đầu, đến cả đi đường cũng không vững, nên tôi bắt buộc chị ấy phải đến bệnh viện kiểm tra”.
“Sau khi kiểm tra xong, tôi mới hỏi chị ấy sao rồi, sếp Hạ lại bảo là không có gì đáng ngại, chẳng qua do khoảng thời gian này quá mệt nhọc, đợi lúc hết bận nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe là được”.
“Lúc đó tôi thấy không có gì, nhưng giờ suy nghĩ lại, tôi chưa hề xem báo cáo kiểm tra, nói không chừng ở đây lại có tình tiết ẩn gì!”
“Bệnh viện nào?”
“Bệnh viện thành phố số hai, phòng khám 207”.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì không nói lời nào, lập tức lao vào xe ô tô, lái nhanh như điện chạy đến bệnh viện thành phố số hai.
Đến cửa phòng khám 207, Diệp Vĩnh Khang định đi vào thì một y tá bên cạnh đột nhiên chặn lại: “Xin lỗi anh, anh phải lấy số trước, sau đó xếp hàng theo số thứ tự ạ…”
“Tránh ra!”
Diệp Vĩnh Khang đẩy y tá ra, đi thẳng vào phòng khám, hét lên với một bác sĩ mặc blouse trắng: “Có phải hôm qua có một bệnh nhân tên Hạ Huyền Trúc đến đây khám không? Kết quả sức khỏe cô ấy thế nào?”
Một người đàn ông trung niên đang khám bệnh bên cạnh, bất mãn nói: “Sao cậu không có chút lịch sự nào vậy, ai tới trước khám trước chứ, mau cút khỏi đây ngay cho tôi…”
“Không muốn chết thì im miệng!”
Diệp Vĩnh Khang giận dữ quát lên, hai mắt tràn đầy sát khí ngút trời, người đàn ông trung niên kia sợ đến mức mềm nhũn cả người, tuột từ trên ghế xuống mặt đất.
Vị bác sĩ mặc blouse trắng lại rất bình tĩnh, nói với người đàn ông trung niên rằng: “Xin lỗi ông, phiền ông thông cảm trì hoãn thêm một lúc”.
Người đàn ông trung niên đâu dám nói nửa chữ không, sợ đến mức lăn một vòng rồi chạy khỏi phòng khám.
“Anh là anh Diệp Vĩnh Khang nhỉ?”
Bác sĩ cười nói với Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt: “Sao anh biết tên tôi?”
Bác sĩ lấy một tập hồ sơ trong ngăn kéo ra, nói: “Hôm qua thật sự có một cô gái họ Hạ đến khám bệnh, cô ấy nói sẽ có một người tên Diệp Vĩnh Khang trước sau gì cũng tìm đến hỏi, lúc đó thì giao vật này cho anh”.
Diệp Vĩnh Khang vội vàng mở hồ sơ ra, bên trong là một quyển sổ khám bệnh và một lá thư.
Vội vàng mở sổ khám bệnh ra, vừa liếc nhìn thì sắc mặt Diệp Vĩnh Khang đã tái mét!
Độc tố thần kinh chưa xác định đã xâm nhập vào tế bào, tạo thành thương tổn không thể chữa trị!
“Bác sĩ, đây là cái gì… Ý…”
Ngay cả việc mở miệng nói chuyện cũng khiến Diệp Vĩnh Khang run rẩy, mặc dù đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy loại báo cáo chẩn đoán này nhưng anh vẫn có thể đọc hiểu mấy chữ “không thể chữa trị”!
Bác sĩ khẽ than thở: “Cơ thể của cô Hạ bị nhiễm phải một loại độc tố thần kinh rất đặc thù, tạo thành thương tổn không thể chữa trị cho tế bào, cô ấy… mấy ngày này, nếu cô ấy có mong muốn gì thì cố hết sức thực hiện đi”.
“Mấy ngày này… rốt cuộc là ý gì?”
Giọng nói Diệp Vĩnh Khang run rẩy.
Bác sĩ cũng hơi không biết phải làm sao, thở dài đáp: “Sinh mệnh của cô Hạ không thể kéo dài hơn ba ngày, thật sự xin lỗi!”
“Không thể nào, mẹ kiếp, anh có phải bác sĩ không, nhất định là anh khám sai rồi, đang yên đang lành sao cô ấy lại nhiễm phải độc tố thần kinh được, chết tiệt, anh đang lừa tôi phải không?”
Lúc này Diệp Vĩnh Khang đã hoàn toàn mất đi lý trí, hung tợn xách cổ áo bác sĩ lên và lớn tiếng gào thét: “Tốt nhất là anh mau khai thật cho tôi, cô ấy thực ra không có chuyện gì phải không, nếu anh dám lừa gạt tôi, tôi sẽ lập tức bẻ gãy cổ anh!”
Bác sĩ lắc đầu, thở dài nói: “Thưa anh, quả thực xin lỗi, chức trách của tôi là chẩn đoán bệnh tình, còn việc vì sao cô Hạ lại bị nhiễm độc tố thần kinh thì tôi cũng không thể nói rõ ràng được”.
“Nhưng căn cứ vào độ lây nhiễm của độc tố mà suy đoán, thời gian cô Hạ bị nhiễm độc hẳn rơi vào khoảng ngày 25 đến 27 tháng trước, anh có thể nghĩ lại thêm, xem thử quãng thời gian này cô Hạ có gặp chuyện gì đặc thù không.
Ngày 25 đến 27 tháng trước?
Diệp Vĩnh Khang ngây người, bất chợt nghĩ đến một chuyện!
Ngày Tiểu Trân bị Hạ Tuyết Cầm bắt cóc đúng vào ngày 27 tháng trước!
Lúc ấy, dưới sự uy hiếp của Hạ Tuyết Cầm, anh và Hạ Huyền Trúc hết lần này đến lần khác lướt qua Quỷ Môn Quan.
Khi đó có một trò chơi, Hạ Tuyết Cầm đặt hai ly nước lên bàn, tuyên bố là một trong hai ly có chưa kịch độc, uống vào sẽ lập tức toi mạng!
Hôm ấy Hạ Huyền Trúc vì bảo vệ anh đã cố ý thua xúc xắc, may mắn là ly mà cô ấy chọn không phải ly nước có thể giết người ngay lập tức.
Nhưng hình như từ đầu đến cuối Hạ Tuyết Cầm không nói trong ly còn lại có chứa cái gì.
Đêm ấy, Diệp Vĩnh Khang đi tìm Đào Xuân Yến – kẻ đứng sau xúi giục Hạ Tuyết Cầm – tính sổ, trước khi chết, Đào Xuân Yến đã nói Hạ Huyền Trúc trúng kịch độc, chỉ có cô ta mới biết cách giải!
Hơn nữa, từ hôm đó trở đi, Hạ Huyền Trúc thật sự có nhiều chỗ rất khác thường, ví dụ như lúc nào cũng buồn ngủ vô cớ, tinh thần u buồn.
Người luôn làm việc một cách trật tự như cô ấy mà khoảng thời gian này cũng thường xuyên mơ mơ màng màng, giống như vô cùng buồn ngủ.
Nhưng lúc đó, Diệp Vĩnh Khang cũng không nghĩ gì quá nhiều, chỉ cảm thấy có thể là do Hạ Huyền Trúc quá mệt mỏi mà thôi.
Anh tuyệt đối không ngờ rằng, đây lại là biểu hiện của việc cô bị trúng độc tố thần kinh!
Hầu như anh đã lật tung toàn bộ Giang Bắc hết một lượt rồi nhưng vẫn không tra được bất kỳ tung tích nào liên quan đến Hạ Huyền Trúc, giống như cô đã bốc hơi khỏi thế gian này rồi vậy.
Đội trưởng đội điều tra thành vệ Vương Học Văn sau khi khám xét toàn bộ hiện trường xong thì đưa ra phán đoán: “Từ dấu vết ở hiện trường và tình hình lúc đó mà nói, cơ bản là có thể loại trừ khả năng bị bắt cóc”.
“Có khả năng nhất, chính là cô Hạ tắt camera, sau đó đi theo con đường chuyên dụng, dọc theo góc tường, xuyên qua dàn hoa bên cạnh đường hẻm, đi vào khu vực mà camera không quan sát được”.
“Nơi đó bốn phương thông suốt, nằm trong góc chết của camera, rất dễ để cô Hạ che giấu tung tích của mình”.
“Ở đây có rất nhiều xe kéo và taxi bất hợp pháp, mỗi ngày những chuyến xe này chở vô số khách hàng, chắc chắn sẽ không để ý một người nào, cho dù có vặn hỏi bọn họ cùng không tìm được điều gì”.
Diệp Vĩnh Khang hít thở sâu vài hơi, bắt buộc bản thân nhất định phải giữ được bình tĩnh, cắn răng hỏi: “Ý ông là, cô ấy cố ý mất tích sao?”
Vương Học Văn gật đầu: “Trừ điều này ra, tôi thật sự không nghĩ ra được lý do thứ hai”.
“Nhưng vì sao cô ấy lại cố ý biến mất? Dù sao thì cũng phải có động cơ chứ?”
Diệp Vĩnh Khang thực sự không nghĩ ra bất kỳ nguyên nhân nào khiến Hạ Huyền Trúc chủ động mất tích.
Vương Học Văn đáp lời: “Dạo gần đây cô Hạ có điều gì không bình thường như hành động hay lời nói, hoặc có việc gì đặc biệt xảy ra không?”
Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ lại, trái tim đột nhiên quặn thắt!
Chẳng trách từ tối hôm qua, Diệp Vĩnh Khang cứ thấy Hạ Huyền Trúc là lạ.
Đặc biệt là hành động sáng nay của cô vô cùng khác thường, bởi vì Diệp Vĩnh Khang chưa bao giờ nghĩ đến việc Hạ Huyền Trúc sẽ hành động như vậy nên không xem trọng những điều này.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, từ ngày hôm qua cho đến sáng nay đưa Tiểu Trân đi nhà trẻ, tất cả hành động của Hạ Huyền Trúc đều như đang nói tạm biệt với anh và Tiểu Trân!
Cho nên điều này chứng tỏ rằng, từ tối hôm qua hoặc cũng có thể là từ trước đó, Hạ Huyền Trúc đã có ý định chủ động mất tích.
Nhưng vì sao cô phải làm như vậy?
Công việc sự nghiệp như mặt trời ban trưa, con cái ngoan ngoãn lanh lợi, anh cũng yêu thương cô ấy vô cùng, bất kể phương diện nào đều không thể khiến Hạ Huyền Trúc hành động như vậy!
“Tôi nhớ ra rồi!”
Lúc này, Thiên Diệp Nhi đột nhiên nói: “Chiều hôm qua, sếp Hạ đột nhiên thấy choáng đầu, đến cả đi đường cũng không vững, nên tôi bắt buộc chị ấy phải đến bệnh viện kiểm tra”.
“Sau khi kiểm tra xong, tôi mới hỏi chị ấy sao rồi, sếp Hạ lại bảo là không có gì đáng ngại, chẳng qua do khoảng thời gian này quá mệt nhọc, đợi lúc hết bận nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe là được”.
“Lúc đó tôi thấy không có gì, nhưng giờ suy nghĩ lại, tôi chưa hề xem báo cáo kiểm tra, nói không chừng ở đây lại có tình tiết ẩn gì!”
“Bệnh viện nào?”
“Bệnh viện thành phố số hai, phòng khám 207”.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì không nói lời nào, lập tức lao vào xe ô tô, lái nhanh như điện chạy đến bệnh viện thành phố số hai.
Đến cửa phòng khám 207, Diệp Vĩnh Khang định đi vào thì một y tá bên cạnh đột nhiên chặn lại: “Xin lỗi anh, anh phải lấy số trước, sau đó xếp hàng theo số thứ tự ạ…”
“Tránh ra!”
Diệp Vĩnh Khang đẩy y tá ra, đi thẳng vào phòng khám, hét lên với một bác sĩ mặc blouse trắng: “Có phải hôm qua có một bệnh nhân tên Hạ Huyền Trúc đến đây khám không? Kết quả sức khỏe cô ấy thế nào?”
Một người đàn ông trung niên đang khám bệnh bên cạnh, bất mãn nói: “Sao cậu không có chút lịch sự nào vậy, ai tới trước khám trước chứ, mau cút khỏi đây ngay cho tôi…”
“Không muốn chết thì im miệng!”
Diệp Vĩnh Khang giận dữ quát lên, hai mắt tràn đầy sát khí ngút trời, người đàn ông trung niên kia sợ đến mức mềm nhũn cả người, tuột từ trên ghế xuống mặt đất.
Vị bác sĩ mặc blouse trắng lại rất bình tĩnh, nói với người đàn ông trung niên rằng: “Xin lỗi ông, phiền ông thông cảm trì hoãn thêm một lúc”.
Người đàn ông trung niên đâu dám nói nửa chữ không, sợ đến mức lăn một vòng rồi chạy khỏi phòng khám.
“Anh là anh Diệp Vĩnh Khang nhỉ?”
Bác sĩ cười nói với Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt: “Sao anh biết tên tôi?”
Bác sĩ lấy một tập hồ sơ trong ngăn kéo ra, nói: “Hôm qua thật sự có một cô gái họ Hạ đến khám bệnh, cô ấy nói sẽ có một người tên Diệp Vĩnh Khang trước sau gì cũng tìm đến hỏi, lúc đó thì giao vật này cho anh”.
Diệp Vĩnh Khang vội vàng mở hồ sơ ra, bên trong là một quyển sổ khám bệnh và một lá thư.
Vội vàng mở sổ khám bệnh ra, vừa liếc nhìn thì sắc mặt Diệp Vĩnh Khang đã tái mét!
Độc tố thần kinh chưa xác định đã xâm nhập vào tế bào, tạo thành thương tổn không thể chữa trị!
“Bác sĩ, đây là cái gì… Ý…”
Ngay cả việc mở miệng nói chuyện cũng khiến Diệp Vĩnh Khang run rẩy, mặc dù đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy loại báo cáo chẩn đoán này nhưng anh vẫn có thể đọc hiểu mấy chữ “không thể chữa trị”!
Bác sĩ khẽ than thở: “Cơ thể của cô Hạ bị nhiễm phải một loại độc tố thần kinh rất đặc thù, tạo thành thương tổn không thể chữa trị cho tế bào, cô ấy… mấy ngày này, nếu cô ấy có mong muốn gì thì cố hết sức thực hiện đi”.
“Mấy ngày này… rốt cuộc là ý gì?”
Giọng nói Diệp Vĩnh Khang run rẩy.
Bác sĩ cũng hơi không biết phải làm sao, thở dài đáp: “Sinh mệnh của cô Hạ không thể kéo dài hơn ba ngày, thật sự xin lỗi!”
“Không thể nào, mẹ kiếp, anh có phải bác sĩ không, nhất định là anh khám sai rồi, đang yên đang lành sao cô ấy lại nhiễm phải độc tố thần kinh được, chết tiệt, anh đang lừa tôi phải không?”
Lúc này Diệp Vĩnh Khang đã hoàn toàn mất đi lý trí, hung tợn xách cổ áo bác sĩ lên và lớn tiếng gào thét: “Tốt nhất là anh mau khai thật cho tôi, cô ấy thực ra không có chuyện gì phải không, nếu anh dám lừa gạt tôi, tôi sẽ lập tức bẻ gãy cổ anh!”
Bác sĩ lắc đầu, thở dài nói: “Thưa anh, quả thực xin lỗi, chức trách của tôi là chẩn đoán bệnh tình, còn việc vì sao cô Hạ lại bị nhiễm độc tố thần kinh thì tôi cũng không thể nói rõ ràng được”.
“Nhưng căn cứ vào độ lây nhiễm của độc tố mà suy đoán, thời gian cô Hạ bị nhiễm độc hẳn rơi vào khoảng ngày 25 đến 27 tháng trước, anh có thể nghĩ lại thêm, xem thử quãng thời gian này cô Hạ có gặp chuyện gì đặc thù không.
Ngày 25 đến 27 tháng trước?
Diệp Vĩnh Khang ngây người, bất chợt nghĩ đến một chuyện!
Ngày Tiểu Trân bị Hạ Tuyết Cầm bắt cóc đúng vào ngày 27 tháng trước!
Lúc ấy, dưới sự uy hiếp của Hạ Tuyết Cầm, anh và Hạ Huyền Trúc hết lần này đến lần khác lướt qua Quỷ Môn Quan.
Khi đó có một trò chơi, Hạ Tuyết Cầm đặt hai ly nước lên bàn, tuyên bố là một trong hai ly có chưa kịch độc, uống vào sẽ lập tức toi mạng!
Hôm ấy Hạ Huyền Trúc vì bảo vệ anh đã cố ý thua xúc xắc, may mắn là ly mà cô ấy chọn không phải ly nước có thể giết người ngay lập tức.
Nhưng hình như từ đầu đến cuối Hạ Tuyết Cầm không nói trong ly còn lại có chứa cái gì.
Đêm ấy, Diệp Vĩnh Khang đi tìm Đào Xuân Yến – kẻ đứng sau xúi giục Hạ Tuyết Cầm – tính sổ, trước khi chết, Đào Xuân Yến đã nói Hạ Huyền Trúc trúng kịch độc, chỉ có cô ta mới biết cách giải!
Hơn nữa, từ hôm đó trở đi, Hạ Huyền Trúc thật sự có nhiều chỗ rất khác thường, ví dụ như lúc nào cũng buồn ngủ vô cớ, tinh thần u buồn.
Người luôn làm việc một cách trật tự như cô ấy mà khoảng thời gian này cũng thường xuyên mơ mơ màng màng, giống như vô cùng buồn ngủ.
Nhưng lúc đó, Diệp Vĩnh Khang cũng không nghĩ gì quá nhiều, chỉ cảm thấy có thể là do Hạ Huyền Trúc quá mệt mỏi mà thôi.
Anh tuyệt đối không ngờ rằng, đây lại là biểu hiện của việc cô bị trúng độc tố thần kinh!
Bình luận facebook