• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 1426-1430

Chương 1426

“Thế nhưng sao muội lại nghe tam sư huynh gọi lão tặc? Là đang nói với Lục Ngô sao?”

“Hẳn là vậy.”

U —— ——

Tiếng kêu của Thừa Hoàng vang vọng Hồ Tâm đảo, chim tước bốn phía bay tán loạn.

Lục Ngô liếc mắt nhìn về phía Thừa Hoàng, không nói một lời, bốn vó đạp xuống tầng băng.

Toàn bộ băng nhanh chóng chìm hẳn xuống hồ, tan ra thành nước. Lục Ngô lại thổi ra một luồng khói trắng.

“Dừng… tay!”

Rắc ——

Lần này, toàn bộ Hồ Tâm đảo đều bị băng phong.

Trong phương viên ngàn mét không có một chỗ nào là không đóng băng. Đám cây cối quanh hồ cũng không thoát khỏi cảnh này. Rất nhiều hung thú cả gan lại gần để quan sát đều chết cóng trong nháy mắt.

Thừa Hoàng cảm nhận được nguy hiểm, cấp tốc nhảy vọt ra sau, né tránh hàn khí.

Diệp Vô Thanh và Diệp Thành cả kinh, thi triển đại thần thông tránh né.

Toàn bộ Hồ Tâm đảo đã trở thành thế giới băng, kể cả Đoan Mộc Sinh và Lục Châu cũng đều bị đóng băng giữa không trung.

Lục Châu vung chưởng, chưởng ấn ẩn chứa Thái Huyền chi lực!

“Súc sinh, ngươi cho rằng ngươi vây được lão phu?!”

Ầm!

Lam chưởng phá vỡ tầng băng, phóng thẳng về phía chân trời.

Lục Ngô cả kinh lui lại như lâm đại địch, hai mắt trợn trừng nhìn Lục Châu đang phá băng mà ra.

“Lục Thiên Thông?!! Ta nhận ra ngươi, Lục… Thiên… Thông! Cho dù ngươi ẩn tàng khí tức, cho dù ngươi có hoá thành tro!”

Một câu cuối cùng Lục Ngô nói cực kỳ lưu loát, chẳng khác nào một con người thực thụ.

Trong trận chiến ở Kiếm Bắc quan, hầu hết thời gian Lục Châu đều chỉ sử dụng cương khí, Thái Huyền chi lực chỉ dùng khi kết hợp với kim sắc cương khí, chủ yếu là dùng Kim Thân ngũ trọng để đánh tan địch nhân. Lục Ngô lại bận rộn đối phó Lam Hi Hoà, mà khi đó Lục Châu vẫn trong trạng thái dịch dung thành lão giả.

Huống chi Lục Ngô cũng không dựa vào thị giác để phân biệt mục tiêu. Cách nó nhận ra dòng máu Đoan Mộc Điển trên người Đoan Mộc Sinh cũng là như thế.

“Có hoá thành tro… cũng nhận ra!” Lục Ngô nghiến răng ken két.

Nhưng trong mắt nó lúc này đã hiện lên một tia khiếp sợ —— nó đang lui về sau từng bước, tựa như nhìn thấy mục tiêu mà mình vô cùng chán ghét và không muốn đối mặt.

Lục Châu vẫn bình tĩnh như thường. Hắn đã từng bị Lục Thiên Sơn nhận nhầm, không hề cảm thấy kỳ quái. Lục Châu chỉ hơi ngạc nhiên là Lục Thiên Thông lại có quen biết với Lục Ngô.

Nhưng là… bằng hữu hay kẻ thù?

Lục Châu trầm giọng nói: “Ngươi thật muốn chết?!”

Nếu không phải nể tình Lục Ngô sử dụng tinh khí của bản thân để cứu sống Đoan Mộc Sinh, Lục Châu đã không do dự ném ra thẻ Một Kích Chí Mạng.

Đột nhiên Đoan Mộc Sinh lại vung Bá Vương Thương đâm về phía Lục Châu. “Lão tặc!”

“Nghiệt đồ!”

Lục Châu lại xuất chưởng. Chưởng ấn xuất hiện đầy trời từ bốn phương tám hướng đập vào người Đoan Mộc Sinh. Hoả lực càng lúc càng lớn, tựa như xem Đoan Mộc Sinh là bao cát mà không ngừng đập tới.

Lục Ngô lại đè thấp thân thể, lui về sau hai bước.

Nhìn Đoan Mộc Sinh đang ăn đòn tấp nập, nó mở miệng nói: “Vô sỉ… Lục Thiên Thông, có bản lĩnh… đánh chết hắn luôn đi!”

“Đau quá!” Đoan Mộc Sinh không chịu nổi cơn mưa đòn này, rơi thẳng vào trong hồ.

“Tính tính của sư phụ thật là…” Hải Loa tặc lưỡi nói.

“Đây đã là tốt lắm rồi, nếu là trước kia, tam sư huynh nhất định phải nằm trên giường ba tháng.”

“Ách…”

“Người bị sư phụ đánh đòn nhiều nhất, trừ đại sư huynh ra thì chính là tam sư huynh. Khả năng chịu đòn của tam sư huynh cũng từ đó mà ra.” Diệp Thiên Tâm nói.

“Chịu đòn mà cũng tính là bản lĩnh?” Hải Loa bó tay rồi.

“Đương nhiên là tính. Ta còn nhớ khi sư phụ toạ trấn Ma Thiên Các, Chính Nhất Đạo và Thiên Kiếm Môn thừa dịp bình chướng Kim Đình Sơn biến mất, tấn công vào Ma Thiên Các, bắt tam sư huynh đi. Tam sư huynh chống đỡ đến khi sư phụ trở về, nếu đổi lại là một người khác thì đã bị đám danh môn chính phái kia đánh chết rồi.”

“. . .”

Lục Châu đương nhiên sẽ không đánh chết đồ đệ của mình, hắn chỉ… treo lên đánh mà thôi.

[Ting — dạy dỗ Đoan Mộc Sinh, thu hoạch được 200 điểm công đức.]

[Ting — dạy dỗ Đoan Mộc Sinh, thu hoạch được 200 điểm công đức.]

Một phen dạy dỗ này thu được không ít điểm công đức.

Cho đến khi Đoan Mộc Sinh hư nhược lên tiếng: “Sư… phụ.” Bá Vương Thương rơi khỏi tay, Lục Châu mới dừng lại.

Trạng thái của Đoan Mộc Sinh chưa ổn định, tuy rằng tính mạng được bảo trụ nhưng phải cần thêm một ít thời gian mới có thể khống chế được lực lượng suy bại trong cơ thể.

Trong lúc bất tri bất giác, Lục Ngô đã lui ra xa mấy chục thước, đầu đè thấp, hai mắt nhìn chằm chằm Lục Châu, vẻ mặt hung tợn như lúc nào cũng có thể phóng tới.

Thấy Lục Châu chế phục được Đoan Mộc Sinh, nó nói: “Không có ta… hắn đã… chết!”

Lục Châu quay đầu nhìn Lục Ngô, thản nhiên nói: “Nếu không phải vì nể tình này, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đứng trước mặt lão phu?”

Lục Ngô lẩm bẩm trong miệng, không biết đang nói cái gì, tựa như không phục, lại có vẻ như đang mắng người.

Đứng quan sát ở đằng xa, Diệp Vô Thanh và Diệp Thành cũng nghi hoặc không kém.

“Diệp ca, sao Lục Ngô không động thủ?”

“Ta cũng rất tò mò. Người này sử dụng lam chưởng, có thể dẫn động thiên địa chi lực. Nhưng từ biểu hiện vừa rồi thì hắn không giống tu hành giả đã vượt hai Mệnh Quan. Có vẻ hơi yếu. Thật là phi lý.”

“Diệp ca, thế giới này lớn như vậy, không thiếu điều lạ. Có khi nào do bên phía kim liên giới đã phát sinh biến hoá cực lớn hay không?”

“Rất có thể.”

Ngay khi hai người còn đang nghi hoặc, hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện giữa không trung, đánh ra một đoá lam liên.

Lam liên bay về phía Đoan Mộc Sinh, càng đến gần càng nở rộ, cường đại sinh cơ bao phủ toàn thân Đoan Mộc Sinh, nung chảy nước trong hồ. Bầy cá dưới mặt hồ đã bị chết cứng, được sinh cơ tẩm bổ lập tức sống lại, bơi về phía xa.

Toàn bộ Hồ Tâm đảo đều bị lam liên bao trùm. Cây cối trên bờ xanh mướt um tùm, toả sáng sinh cơ, băng phong cũng hoàn toàn biến mất.

Lục Ngô vội vàng nhảy vọt lên không trung, hai mắt mở to nhìn đoá lam liên đầy cảnh giác.

“Lục… lão tặc.”

Lát sau, lam liên biến mất, Đoan Mộc Sinh rơi vào hôn mê, nhưng tình hình đã khả quan hơn nhiều. Tử khí, tinh khí và lực lượng suy bại đã hợp thành một.
Chương 1427

Lục Châu phất tay, Đoan Mộc Sinh bay về phía bờ.

Lục Ngô nói: “Ngươi không thể… mang thiếu chủ… đi.”

“Thiếu chủ?” Lục Châu nhướng mày.

“Đừng đánh trống lảng! Lục lão tặc… ngươi mà mang hắn đi… hắn sẽ chết!”

“Lão phu không phải là Lục Thiên Thông…”

“Không thể nào!” Lục Ngô căn bản không tin.

“Tuỳ ngươi.” Lục Châu hỏi, “Vì sao lại gọi hắn là thiếu chủ?”

Lục Ngô lại lầm bầm một trận.

“Ngươi đang mắng lão phu?”

“Nếu Đoan Mộc chân nhân ở đây… nhất định sẽ tuyệt giao với ngươi!” Lục Ngô tức giận đến trừng mắt.

“Đoan Mộc chân nhân?”

“Nhân loại… vô sỉ.” Lục Ngô nhận định hắn là Lục Thiên Thông.

“Ý ngươi là, Đoan Mộc Sinh chính là hậu nhân của Đoan Mộc chân nhân?” Lục Châu kinh ngạc nói.

Lục Ngô trầm mặc, toàn thân toát ra địch ý.

“Lão phu muốn dẫn hắn đi, ngươi làm sao ngăn cản?”

“Lục… lão tặc!”

Lục Ngô đạp mạnh chân xuống đất, nhảy lên tầng mây.

Lục Châu lăng không bay lên, song chưởng nâng kim sắc Tinh Bàn trải rộng như thiên mạc.

Oanh!

Thân thể khổng lồ của Lục Ngô rơi xuống đè vào Tinh Bàn, đẩy Lục Châu xuống thấp.

“Lên.”

Kim sắc Tinh Bàn dần chuyển thành màu lam, lực lượng cường đại nâng Lục Ngô lên.

Lục Ngô há miệng, phóng ra âm công.

Ô —— ——

Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư trong đầu, hoàn toàn không bị âm công ảnh hưởng.

Nhưng sóng âm cực lớn kia bắn vào mặt hồ lại tạo ra hiệu ứng như đạn pháo, sóng nước văng cao đến tận trời.

Lục Châu thu hồi Tinh Bàn, gọi ra Phiền Lung Ấn.

Phiền Lung Ấn bay ra, Lục Ngô xem nó như con ruồi, vươn trảo vỗ một cái.

Ầm!

Phiền Lung Ấn bay ra ngoài nhưng rất nhanh lại bay trở về, cấp tốc bành trướng, hoá thành một toà núi không thua gì thân thể Lục Ngô.

Lục Ngô bị trấn áp, rơi xuống hòn đảo. Nó tức giận phát lực, giơ hai móng vuốt đẩy mạnh Phiền Lung Ấn lên không trung, cái đuôi quét ngang.

Đại lượng đá vụn trên đảo xạ kích về phía Lục Châu.

Lục Châu gọi ra Tinh Bàn che chắn. Thấy Lục Ngô ngẩng đầu há to miệng phun ra làn sương trắng, Lục Châu đương nhiên sẽ không cho hắn cơ hội băng phong thêm lần nữa.

“Hoả Nộ Kim Liên!”

Nghiệp Hoả dưới chân bao vây lấy kim liên, đẩy Tinh Bàn tiếp tục tiến về phía trước.

“Nghiệp Hoả kim liên? Đây là năng lực Mệnh Quan của hắn?” Diệp Vô Thanh nhíu mày nói. “Người này thật quỷ dị.”

“Quỷ dị? Diệp ca, không phải huynh nói hắn chỉ có hai Mệnh Quan thôi sao? Thấy Chân nhân là phải chạy mà.”

Diệp Vô Thanh lắc đầu: “Bây giờ ta không chắc chắn nữa.”

Rất nhiều chuyện không thể nào chỉ nhìn mặt ngoài đã suy đoán được bản chất. Trên đời này có quá nhiều thứ gạt người, nhất là những người chỉ dùng hai mắt để nhìn là dễ bị lừa gạt nhất.

Thấy Hoả Nộ Kim Liên lượn vòng bay tới, Lục Ngô nói: “Chiêu mới? Lục lão tặc, đừng hòng… bắt ta… làm thí nghiệm!”

Nó thay đổi phương hướng, lại quét ngang vô số cự thạch, đạp đất bay về phía tầng mây. Ngay sau đó, trong tầng mây bắn ra băng truỳ rơi xuống như mưa.

Vù vù vù…

Hư ảnh Lục Châu không ngừng loé lên, thỉnh thoảng lại đánh ra lam chưởng phá nát băng truỳ.

Kéo dài một đoạn thời gian, Lục Ngô dừng lại uy hiếp: “Ngươi thật… muốn bức ta?”

Lục Châu bay vọt lên tầng mây, chưởng ấn xuất hiện đầy trời như hồ điệp, vây xung quanh Lục Ngô không ngừng tấn công.

“Đúng là phương thức tác chiến tinh diệu.” Diệp Vô Thanh không nhịn được tán thưởng.

“Xem không hiểu.”

“Thân thể Lục Ngô quá lớn, trong khi thân thể nhân loại thì nhỏ, hắn lợi dụng ưu thế này để bay quanh người Lục Ngô, dựa vào góc chết tránh né các đòn tấn công. Hèn gì hắn không gọi ra pháp thân vì hình thể pháp thân quá lớn, sẽ trở thành bia ngắm cho Lục Ngô.” Diệp Vô Thanh giải thích.

“Nhưng Lục Ngô biết băng phong mà!”

Rắc —— ——

Giữa không trung xuất hiện băng lãnh đến cực độ.

“Tuyệt Đối Linh Độ?” Lục Châu cảm nhận được nguy hiểm. Thứ này khiến hắn nhớ tới Hải Hồn Châu.

Ầm! Cự trảo chụp về phía Lục Châu.

Lục Châu nâng Tinh Bàn ngăn trở cự trảo, thân hình hạ xuống.

Không gian xung quanh xuất hiện tình trạng vặn vẹo.

“Không hổ là thú hoàng! Lui!” Diệp Vô Thanh và Diệp Thành cấp tốc lui về sau.

“Hình như hắn không phải đối thủ của Lục Ngô.” Diệp Thành nói.

“Đừng vội kết luận.”

. . .

Lục Châu phóng ra sóng âm càn quét bốn phía.

Lục Châu còn chưa rơi xuống đã đụng phải không gian phong bế. Hòn đảo, mặt hồ, tảng đá… khắp nơi đều giòn tan như giấy, bị sóng âm chấn vỡ.

Duy chỉ có Đoan Mộc Sinh là không bị ảnh hưởng đến một sợi tóc. Tink khí của Lục Ngô đã ngăn cản hàn khí chạm vào hắn.

Lục Châu cảm giác hai cánh tay mình cứng đờ, hai chân xuất hiện cảm giác tê liệt.

“Mạnh như vậy?”

Đúng lúc này, lam pháp thân trong đan điền khí hải tản ra Thái Huyền chi lực bám vào kỳ kinh bát mạch và huyết dịch Lục Châu, truyền đi khắp cơ thể.

Chỉ trong chớp mắt, hàn khí xung quanh bị đánh tan, lam pháp thân biến mất.

Lục Châu ngẩng mặt nhìn Lục Ngô, âm trầm nói: “Ngươi thích băng phong như vậy, lão phu thành toàn cho ngươi.”

Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện Tử Lưu Ly hợp cấp, nguyên khí thôi động, hàn khí lan tràn ra tứ phía, năng lực băng phong của Tử Lưu Ly cũng khiến không gian vặn vẹo, chỉ trong khoảnh khắc đã bao trùm Lục Ngô.

“lại là… chiêu mới? Hèn hạ!!!”

Diệp Vô Thanh sợ hãi thốt lên: “Thủ đoạn của chân nhân! Đi, đi mau!”

Bọn hắn cách rất xa, thấy không rõ lắm, nhưng mà có thể thắng được chiêu băng phong của Lục Ngô thì hẳn phải là chân nhân.

“Diệp ca, không xem nữa sao?”

“Mệnh quan trọng hơn!”

Hai người không quay đầu lại, nhanh như chớp biến mất trong rừng.

Diệp Thiên Tâm và Hải Loa có Thừa Hoàng bảo vệ, tiến lùi đúng mực nên không bị ảnh hưởng quá lớn.

Thân thể Lục Ngô cứng đờ, hoá thành bức tượng băng rơi xuống, chỉ có tròng mắt nó là chuyển động mấy lần.

Tinh khí Lục Ngô xuất hiện, bắt đầu xua tan hàn khí.

Oanh!

Một đạo chưởng ấn từ trên trời giáng xuống. Lục Châu không biết từ bao giờ đã xuất hiện phía trên Lục Ngô.

“Có phục hay không?” Lục Châu trầm giọng nói.

Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn tuần tự đánh vào người Lục Ngô đang đóng băng. Dưới trạng thái đóng băng cực hạn, cho dù là cương thiết cũng sẽ trở nên yếu đuối. Một khi băng vỡ thì Lục Ngô cũng vỡ vụn theo.

Bản năng cầu sinh của Lục Ngô cường đại hơn lúc nào hết, toàn bộ lông trên người nó dựng đứng, tinh khí bộc phát.

Ầm!
Chương 1428

Băng phong trăm trượng hoá thành bã vụn bắn ra tứ phương, nhưng chưởng ấn kia vẫn đang rơi xuống.

Oanh! Chưởng ấn đánh trúng xương sống của Lục Ngô.

Trong tay Lục Châu lại xuất hiện một tấm thẻ Lôi Cương. Lục Châu đạm mạc nói: “Sinh tử có số, phú quý do trời.”

Thân hình Lục Ngô xoay chuyển một vòng trên không trung, nó nhìn chằm chằm Lục Châu, không ngừng lùi lại.

Cảm nhận được một cỗ lực áp bách vô hình đánh tới, phòng tuyến tâm lý của nó rốt cuộc cũng bị đánh tan, đành mở miệng nói:

“Chờ đã…”

“Hửm?”

“Ta… phục.” Chân Lục Ngô hơi rung động. Trong mắt nó, Lục Châu chính là chân nhân, tiếp tục đánh sẽ chỉ thiệt thòi mà thôi.

Lục Châu thu hồi thẻ đạo cụ, hài lòng gật đầu: “Thế nhân đều nói ngươi có trí tuệ không kém gì nhân loại, nhưng trong mắt lão phu, ngươi thật ngu ngốc.”

“. . .”

Lục Ngô thấp giọng lầm bầm mấy tiếng.

Lục Châu tiếp tục nói: “Nếu ngươi thông minh một chút thì đã không bị nỗi đau da thịt như vừa rồi.”

Lục Ngô thở phì phò nói: “Đường đường là… chân nhân, lại lưu lạc tới mức… bắt nạt kẻ nhỏ yếu.”

“Nhỏ yếu?”

Nhìn kiểu gì cũng không thấy thú hoàng và hai chữ ‘nhỏ yếu’ có liên quan gì nhau.

“Lục Thiên Thông, ngươi thật sự… muốn mang hắn đi?” Lục Ngô vẫn không cam lòng.

Lục Châu vốn định giải thích một phen, nhưng thấy Lục Ngô cực kỳ kiêng kỵ Lục Thiên Thông, bèn tương kế tựu kế nói:

“Phải thì sao?”

Một con thú hoàng đã khó đối phó như thế, nếu gặp phải hung thú trong chỗ sâu bí ẩn chi địa thì làm sao mà đối phó? Nhất định phải mang Đoan Mộc Sinh đi…

Kẽo kẹt, kẽo kẹt.

Lục Ngô cào móng vuốt xuống đất. Nó khó chịu nha!

“Ngươi không thể… mang hắn đi. Thiếu chủ… phải lưu lại.”

Lục Châu nghi ngờ hỏi: “Nếu Đoan Mộc chân nhân là tổ tiên của Đoan Mộc Sinh, vậy ngươi và Đoan Mộc chân nhân có quan hệ gì?”

Lục Ngô đáp: “Chủ tớ.”

Đại khái là vì không quá hiểu rõ hàm nghĩa từ ngữ của nhân loại, Lục Ngô dùng chủ tớ để hình dung.

Trên thực tế, đối với toạ kỵ, mỗi người sẽ có cách lý giải không giống nhau. Có người xem toạ kỵ như bằng hữu và người thân. Có người xem chúng như công cụ di chuyển, lại có người đối xử với chúng như nô lệ… Lục Châu không biết Đoan Mộc Điển, không thể phán đoán được.

“Đã là chủ tớ, vậy thì Đoan Mộc Điển đâu?”

“Bị cân bằng giả trong Thái Hư… bắt đi rồi.”

Lục Châu chợt nhớ tới trước đó Lục Ngô có nói, nếu Đoan Mộc chân nhân có ở đây thì nhất định sẽ tuyệt giao với hắn, có thể thấy Lục Thiên Thông và Đoan Mộc Điển là bằng hữu với nhau.

“Vì sao Lục Thiên Thông không cứu hắn?” Lục Châu hỏi.

Hả?

Lục Ngô đứng thẳng người dậy, trong mắt nghi hoặc không thôi, có vẻ tức giận nói: “Ta đang muốn… hỏi ngươi đây.”

“Người trong Thái Hư mạnh cỡ nào, ngươi hẳn phải biết rõ.” Lục Châu đáp.

Cho đến nay, tu hành giới chỉ đánh giá Thái Hư bằng hai chữ —— cường đại.

Người có được hạt giống Thái Hư, tất thành Chí Tôn. Hạt giống Thái Hư mỗi ba mươi ngàn năm sẽ thành thục một lần. Thiên địa tồn tại đã bao nhiêu năm? Có bao nhiêu hạt giống? Nói cách khác, không tính những tu hành giả thật sự là thiên tài tự tu hành tới cảnh giới Chí Tôn, thì có bao nhiêu hạt giống Thái Hư sẽ có bấy nhiêu vị Chí Tôn.

Lục Ngô im lặng.

Thái Hư muốn bắt người, cho dù hắn có là Lục Thiên Thông thì có thể làm được gì?

Lục Ngô phun ra một ngụm trọc khí:

“Cho nên, ngươi không cứu Đoan Mộc… Hắn đã chết… mà ngươi thì còn sống!”

Lục Châu nói:

“Nói lại lần cuối, lão phu không phải là Lục Thiên Thông nào cả. Lão phu mặc kệ Đoan Mộc Sinh là hậu nhân của ai, lão phu đến đây là để đưa hắn trở về.”

Lục Ngô nhìn thoáng qua Đoan Mộc Sinh nằm dưới mặt đất: “Nhất định?”

“Nghiệt đồ dám can đảm khi sư diệt tổ, lão phu sẽ trừng trị thích đáng.”

Nghe vậy, Lục Ngô nhìn Lục Châu nói: “Nhân loại… còn máu lạnh hơn thú tộc!”

“Máu lạnh?” Lục Châu hừ một tiếng, “Ngươi có biết trong trận chiến ở Kiếm Bắc quan, có bao nhiêu nhân loại và hung thú đã chết không?”

Lục Ngô không trả lời được.

“Ngươi hy sinh nhiều đồng bọn như vậy, lại thiết kế hãm hại Hắc Hoàng, ai mới là kẻ máu lạnh?”

“Những nhân loại đó… chẳng khác gì bò sát… chết không đáng tiếc!” Lục Ngô đáp.

“Trong mắt lão phu, ngươi cũng chỉ là bò sát.”

“. . .”

Lục Ngô trầm mặc một hồi mới lên tiếng:

“Đoan Mộc Sinh… chỉ có ta che chở được.”

Lục Châu càng thêm nghi hoặc. “Vì cái gì?”

“Đoan Mộc chân nhân có ơn với ta… thiếu chủ gặp nạn… chỉ có ta mới cứu được hắn.” Lục Ngô tự tin nói.

“Dựa vào cái gì mà ngươi cho rằng lão phu không cứu được hắn?”

Lục Ngô lưu loát đáp:

“Ngươi có thể giữ mạng cho hắn, nhưng hắn nhất định sẽ bỏ lỡ đại kỳ ngộ!”

“Đại kỳ ngộ?”

“Hạt giống Thái Hư, lực lượng suy bại, thiên địa tinh hoa trong bí ẩn chi địa… lại thêm tinh khí ba mươi ngàn năm của ta, có thể trợ giúp hắn nghịch thiên cải mệnh… Ngươi làm được không?”

Lục Châu lâm vào suy tư.

Hắn đương nhiên biết tình huống của Đoan Mộc Sinh, cũng bởi vì vậy mà hắn mới cấp tốc đến bí ẩn chi địa cứu Đoan Mộc Sinh về. Nhưng thần thông Thiên thư chỉ có thể tẩy lễ, khu trừ toàn bộ lực lượng suy bại.

Đúng như Ninh Vạn Khoảnh nói, đây là một cơ hội đối với Đoan Mộc Sinh.

Nếu thật sự đưa Đoan Mộc Sinh về, vậy hắn sẽ lập tức trở lại như trước, đi trên con đường xưa. Huống chi việc Đoan Mộc Sinh có hạt giống Thái Hư đã có lời đồn đãi, Lục Châu thà đối thủ của mình là hung thú còn hơn là nhân loại.

Lục Châu nhìn Lục Ngô nói: “Chỉ là thú hoàng, làm sao che chở Đoan Mộc Sinh?”

“Dựa vào thứ này.”

Lục Ngô đứng thẳng người, chín cái đuôi đồng thời dựng lên. Nguyên khí trong thiên địa kịch liệt rung chuyển, từng đạo u quang từ chín cái đuôi chảy vào phần bụng!

Lục Châu không ngờ Lục Ngô lại còn biết ẩn giấu thực lực sâu như vậy.

“Thủ đoạn không ít.” Lục Châu nói.

“Chân nhân trở xuống, ta không sợ! Chân nhân trở lên…” Nói đến đây, Lục Ngô ngừng lại, không biết nên dùng từ gì cho thích hợp.

“Thì trốn chứ sao.” Hải Loa từ xa bay tới nói.

Thừa Hoàng chở Hải Loa và Diệp Thiên Tâm bay tới, nhẹ nhàng đáp xuống Hồ Tâm đảo.

Lòng cảnh giác của Lục Ngô rất mạnh, lông dựng thẳng, bản năng động vật khiến lực chú ý của nó đều đặt trên thân Thừa Hoàng.

“Cút mau…”
Chương 1429

“Bại tướng dưới tay sư phụ còn dám bảo Thừa Hoàng cút? Ngươi chắc chứ?” Hải Loa nói.

Lục Ngô liếc nhìn nàng, xem như ngươi lợi hại.

Lục Châu tiếp tục nói: “Ngươi đường đường là thú hoàng, có cơ hội trở về chỗ sâu trong bí ẩn chi địa, vì sao lại không về mà phải trốn đông trốn tây như thế?”

Lục Ngô lầm bầm một trận.

Hải Loa chỉ tay vào Lục Ngô nói: “Sư phụ, nó nói người là lão già hồ đồ, đã minh bạch mà cứ thích hỏi này hỏi nọ, thật là phiền!”

Lục Ngô: “?”

“Ngươi đúng là không biết tốt xấu.” Lục Châu hờ hững nói.

Lục Ngô nhìn Hải Loa đầy dò xét, lại lẩm bẩm mấy tiếng.

Hải Loa nói: “Ta không có đoán, ta hiểu được thú ngữ.”

Lục Ngô lui lại một bước, dùng ngôn ngữ nhân loại kinh ngạc nói: “Tuổi còn nhỏ… lại thông hiểu thú ngữ?”

Lục Châu cao giọng nói: “Hành tung của ngươi đã bại lộ. Nếu Đoan Mộc Sinh xảy ra chuyện thì phải làm sao?”

Nếu có thể đảm bảo Đoan Mộc Sinh an toàn, Lục Châu cũng thấy nên để hắn lại đây là tốt nhất.

Khát vọng được mạnh mẽ của Đoan Mộc Sinh cường thịnh hơn những người khác nhiều. Hắn có thể tại hậu sơn tập luyện thương thuật không ăn không uống không ngủ không nghỉ, cũng có thể nhẫn nhịn chịu khổ trong Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận.

Lục Châu tin tưởng, nếu ý thức Đoan Mộc Sinh thanh tỉnh cũng sẽ lựa chọn như vậy.

Lục Ngô bình tĩnh đáp: “Thiếu chủ còn, Lục Ngô còn. Thiếu chủ vong, Lục Ngô vong.”

“Tốt.”

Năm ngón tay Lục Châu vồ lấy Bá Vương Thương đang cắm trong tảng đá. Bá Vương Thương bay vào lòng bàn tay hắn.

“Lão phu thay nghiệt đồ bất hiếu ra quyết định này, để hắn lưu lại bên cạnh ngươi. Nếu hắn xảy ra chuyện bất trắc, lão phu sẽ tìm ngươi tính sổ.”

Bá Vương Thương nhao nhao rung động.

“Làm gì thế?” Lục Ngô nghi hoặc nhìn Lục Châu.

Lục Châu điểm mũi chân, thân ảnh bay ra giữa hồ. “Thương pháp này tên là Phá Trận Tử, lão phu diễn luyện một lần, ngươi hãy truyền lại cho hắn.”

Lục Châu huy động thân thương.

Xoẹt ——

Nước dưới hồ bắn lên tung toé, đều đặn như điểm binh trên sa trường. Chỉ trong khoảnh khắc, vô số thương cương trên không trung đã tạo thành pháp trận, chiến ý ngút trời.

Trong mắt Lục Ngô hiện tia kinh ngạc, lầm bầm nói: “Lại là chiêu mới…”

. . .

Thi triển thương pháp xong, Lục Châu phất tay, Bá Vương Thương bay lại nằm bên cạnh Đoan Mộc Sinh.

“Đi thôi.”

Hắn tung người nhảy lên lưng Thừa Hoàng. Thừa Hoàng ngửa mặt lên trời kêu một tiếng rồi phóng thẳng vào rừng.

Sau khi bóng dáng Thừa Hoàng biến mất, Lục Ngô mới cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

Đoan Mộc Sinh không phải cũng là đồ đệ của hắn sao? Tranh giành làm cái gì?

“…Ta lỗ to rồi?”

“Hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu!”

Nhưng mà… trong cánh rừng phía xa, Thừa Hoàng đột nhiên quay trở lại!

Hải Loa chỉ vào Lục Ngô, mách lẻo: “Sư phụ, nó đang mắng người á!”

Lục Ngô: “?”

Bản thú… quạo rồi nha!

Lục Châu đứng trên lưng Thừa Hoàng nói: “Lục Ngô, lão phu đột nhiên nhớ tới một việc… muốn nhờ ngươi giúp đỡ.”

“Không giúp!”

Nó cúi người xuống, hít sâu một hơi. Đoan Mộc Sinh và Bá Vương Thương bay vào miệng nó. Bốn vó đạp đất, Lục Ngô nhảy vọt vào trong mê vụ.

“Đuổi theo.”

U ——

Thừa Hoàng vừa truy đuổi vừa phát ra một tiếng hú dài vui sướng, tựa như đang chứng minh năng lực bản thân.

“Sư phụ, hơi kém một chút.” Hải Loa phát giác tốc độ Thừa Hoàng vẫn kém hơn Lục Ngô một bậc. Chênh lệch giữa thú hoàng và thú vương quả nhiên rất khó bù đắp.

Lục Châu cúi người xuống, vỗ ra một chưởng.

Thái Huyền chi lực truyền vào thân thể Thừa Hoàng. Bộ lông trên người nó biến thành màu xanh, nó đột nhiên hăng máu phóng đi, tốc độ tăng lên một mảng lớn!

Lục Ngô vượt qua rất nhiều núi non sông ngòi, thuận tiện phá huỷ một cái sào huyệt hung thú cỡ nhỏ. Đến một khu vực bí ẩn được ba mặt núi vây quanh, nó mới dừng lại nằm xuống, lộ vẻ đắc ý.

Miệng nó há ra, Đoan Mộc Sinh và Bá Vương Thương rơi xuống đất.

“Chỉ là thú vương… cũng muốn đuổi theo ta?”

“Hế nhô!”

Hải Loa lơ lửng giữa sừa núi, vẫy tay chào Lục Ngô.

Lục Ngô trợn tròn mắt. Trợn tròn theo nghĩa đen, con mắt của nó tròn xoe như viên bi.

Phía đối diện, Thừa Hoàng nhảy tới, đáp xuống trước mặt nó. Lục Châu và Diệp Thiên Tâm cũng đang nhìn nó không chớp mắt.

“Còn chạy nữa không?”

“. . .”

“Đến thú vương ngươi cũng không cắt đuôi được, giao Đoan Mộc Sinh cho ngươi lão phu không yên tâm gì hết.” Lục Châu lắc đầu nói.

“. . .”

Thú hoàng Lục Ngô cảm thấy mặt mũi mất hết, trong lỗ mũi không ngừng phun ra khí, cặp móng cào cào xuống đất.

Giận thiệt giận luôn đó!

“Ta không có… dùng hết toàn lực. Không tính!” Lục Ngô như một đứa trẻ, hầm hừ nói.

Lục Châu đương nhiên biết nó không dùng toàn lực. “Thôi đi, đường đường là thú hoàng lại đi so đo với một vãn bối, chắc cũng chỉ có mình ngươi làm được.”

Thừa Hoàng ngồi yên dưới đất, lỗ tai dựng lên, tỏ vẻ đắc ý.

Lục Ngô càng nhìn càng giận, quạu quọ nói: “Lục Thiên Thông… ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”

Lục Châu đáp: “Cho mượn Mệnh Cách Chi Tâm xài một chút đi.”

"Không —— thể —— nào!!!"

Thanh âm chấn động ba ngọn núi xung quanh. Dã thú trên núi đều bị doạ đến run lẩy bẩy.

Lục Ngô chưa bao giờ cảm thấy uỷ khuất như vậy. Vì thiếu chủ, nó nhịn. Không muốn đánh nhau với chân nhân, nó nhịn. Không so đo với vãn bối… nó cũng nhịn.

Nhưng muốn lấy đi Mệnh Cách Chi Tâm của nó thì không thể nhịn nha!

Lỗ mũi Lục Ngô phì ra một đống khói. Nó rất tức giận.

Lục Châu nói: “Không gì là không thể.”

“Ngươi là chân nhân!” Chân nhân thì còn cần đến Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng làm gì?

“Việc đó ngươi không cần để ý, lão phu mượn dùng xong sẽ trả lại.” Lục Châu thản nhiên nói.

Lục Ngô cúi thấp đầu, tròng mắt chuyển động mấy vòng. Trên mặt như muốn nói, ta tin ngươi mới là lạ, lão đầu tử xấu tính!

Hải Loa bay tới trước mặt nó nói: “Đừng chạy, ngoan.”

“. . .” Lục Ngô tức muốn thổ huyết.

Lục Châu nói: “Ngươi đã cho rằng lão phu là chân nhân… vậy ngươi có thấy lão phu nói dối bao giờ chưa?”

“Ngươi nói dối… còn ít chắc?” Lục Ngô trầm giọng tố cáo.

“. . .”

Lục Châu lắc đầu. Cái tên Lục Thiên Thông này làm người kiểu gì không biết, vậy mà lại có dung mạo giống lão phu là sao!

“Lục Ngô, ngươi cho lão phu mượn Mệnh Cách Chi Tâm, lão phu để Thừa Hoàng lại làm tin, thế nào?”

Thừa Hoàng: “? ? ?”

“Không được là không được!” Lục Ngô cấp tốc lắc đầu.
Chương 1430

Lục Châu lại tiếp tục dụ dỗ: “Ngươi có thể ra điều kiện với lão phu.”

“Không có điều kiện gì hết!”

Lúc này Diệp Thiên Tâm cũng nói vào: “Chúng ta có thể thay ngươi đi tìm Đoan Mộc chân nhân.”

Lục Ngô ngẩng đầu, thân thể cứng đờ.

Vạn vật trong thế gian đều có linh tính. Con người có cảm tình, những động vật khác sao lại không có?

Đoan Mộc chân nhân là chủ nhân, cũng là điểm yếu của nó.

Thấy nó do dự, Lục Châu liền biết có hy vọng, bèn nói:

“Lão phu biết Thái Hư rất mạnh… Năm đó Đoan Mộc chân nhân bị bắt đi, cho dù lão phu thật sự là Lục Thiên Thông thì cũng đành bất lực.”

“Lão phu chỉ mượn dùng Mệnh Cách Chi Tâm của ngươi, sau khi dùng xong sẽ trả ngay, đối với ngươi không có bất kỳ tổn hại gì.”

Lục Ngô cúi thấp đầu đánh hơi Đoan Mộc Sinh vài lần như muốn xác nhận, sau đó lại nghiêng đầu về phía Lục Châu, nhưng không nghe ra được khí tức quen thuộc nào.

Nó mở miệng nói: “Pháp thân.”

Lục Châu đáp: “Như ý ngươi.”

Ông ——

Vốn cho rằng pháp thân Thiên Giới Bà Sa ba Mệnh Quan sẽ xuất hiện, nhưng lúc này trong lòng bàn tay Lục Châu lại có một toà lam pháp thân cỡ nhỏ Bát Pháp Vận Thông.

Rất nhỏ yếu.

Đầu óc Diệp Thiên Tâm và Hải Loa mơ mơ hồ hồ chẳng hiểu vì sao.

Lục Ngô thì trợn trừng đến mức muốn rơi cả tròng mắt ra ngoài. Mặt nó dán sát vào lam pháp thân, giọng run lên:

“Được!”

Không biết vì cái gì, khi vừa nhìn thấy lam pháp thân, Lục Ngô lại đồng ý sảng khoái như thế.

Lục Châu vốn định đồng thời gọi ra hai pháp thân để gây ấn tượng với nó, nào ngờ một cái Bát Pháp Vận Thông đã dụ được nó rồi!

Trong lúc hắn còn đang nghi hoặc, Lục Ngô bỗng há miệng.

Một viên Mệnh Cách Chi Tâm sáng long lanh từ dưới bụng nó vọt lên, bay ra khỏi hàm răng sắc nhọn, tiến về phía Lục Châu.

Lục Châu thu hồi lam pháp thân, vươn tay cầm lấy. Viên Mệnh Cách Chi Tâm cấp thú hoàng toả ra hàn ý bức người, năng lực ngự thuỷ hơn xa của Bồ Di, đồng thời lại thêm năng lực băng phong siêu quần.

Trước đó năng lực băng phong của Lục Châu là dựa vào Tử Lưu Ly. Một khi có được viên Mệnh Cách Chi Tâm này, tu vi hắn càng đề cao thì năng lực băng phong sẽ càng mạnh, không thua gì thú hoàng.

“Nếu lão phu không trả Mệnh Cách Chi Tâm cho ngươi, thực lực ngươi sẽ hao tổn rất nhiều, khi đó đồ nhi của lão phu sẽ lâm vào hiểm cảnh.”

Lục Ngô nói: “Hy vọng ngươi tuân thủ… lời hứa hẹn. Chờ ngươi!”

Nó không hề do dự, nằm bẹp xuống đất.

Kỳ thực nó cũng không còn cách nào khác. Trong trận chiến ở Kiếm Bắc quan, nó đã hao tổn một trái tim. Còn chưa kịp khôi phục thì lại lấy ra một viên nữa, thực lực đại giảm. Nếu nó tuỳ tiện rời khỏi nơi này, hậu quả sẽ vô cùng khó lường.

Lục Châu cũng hiểu, hôm nay mình hù doạ được Lục Ngô là vì ba điểm: một, Lục Ngô cho rằng hắn là Lục Thiên Thông, cao thủ cấp bậc chân nhân. Hai, vì Đoan Mộc Sinh là hậu nhân của Đoan Mộc Điển. Ba, nếu chính diện lấy cứng đối cứng, Lục Ngô sợ.

Ngoài ra còn có một nguyên nhân rất quan trọng —— lam pháp thân.

Có thể thấy trước đây Lục Ngô đã từng nhìn thấy lam pháp thân.

Vấn đề này đợi một thời gian phải làm cho rõ ràng. Lục Châu không cho rằng trên đời này cũng có người tu hành lam pháp thân như mình.

“Sư phụ, chúng ta trở về sao?” Hải Loa hỏi.

Lục Châu lắc đầu: “Tìm một nơi bí ẩn để ẩn náu trước đã, viên Mệnh Cách Chi Tâm này còn phải trả cho Lục Ngô.”

Diệp Thiên Tâm và Hải Loa khẽ gật đầu.

Trong mắt đồ đệ, Lục Châu là cao thủ thông qua hai Mệnh Quan, cần Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng cũng không có gì lạ.

“Sư phụ, thật sự phải trả cho nó sao?” Hải Loa hỏi.

“. . .”

Lục Châu cốc một cái lên trán nàng: “Về sau đừng nghe Tiểu Diên Nhi nói bậy bạ nữa.”

Diệp Thiên Tâm che miệng cười trộm. Hải Loa sờ sờ trán, chẳng hiểu mình sai ở đâu.

“Lục Ngô thà rằng thiếu hụt tinh khí cũng muốn gbảo mệnh cho tam sư huynh ngươi, có thể thấy nó không hề tham muốn hạt giống Thái Hư. Nguyên khí trong bí ẩn chi địa rất phức tạp, có lực lượng suy bại, cũng có sinh cơ nồng đậm. Nếu vi sư đưa tam sư huynh ngươi về sẽ không thể cân bằng được lực lượng suy bại trong cơ thể hắn, chỉ còn cách diệt trừ tận gốc loại lực lượng này. Mà như thế thì tam sư huynh ngươi chắc chắn mất đi một đại kỳ ngộ.” Lục Châu giải thích.

Diệp Thiên Tâm gật đầu nói: “Tam sư huynh có truy cầu đối với đạo tu hành hơn hẳn người khác. Sư phụ làm thế rất đúng.”

“Vâng.” Hải Loa gật đầu phụ hoạ.

“Nếu không trả Mệnh Cách Chi Tâm cho Lục Ngô, thực lực của nó sẽ bị hao tổn mạnh, tam sư huynh cũng sẽ gặp nguy hiểm.” Diệp Thiên Tâm nói.

Hải Loa gật đầu.

Thừa Hoàng mang ba người đi đến một dãy sơn mạch khác.

Khi đi ngang qua một sơn động, Lục Châu bỗng lên tiếng: “Dừng lại.”

Sơn động khô ráo, hoàn cảnh bên trong không tệ lắm, nguyên khí xung quanh cũng đủ nồng đậm.

Để đảm bảo an toàn, Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư bao trùm phương viên mấy ngàn mét. Sau khi xác định không có hung thú cấp thú vương trở lên mới nói:

“Vi sư muốn ở chỗ này nghỉ ngơi vài ngày, hai tỷ muội các ngươi đừng đi xa.”

Diệp Thiên Tâm và Hải Loa đồng thanh đáp: “Vâng.”

Các nàng biết sư phụ muốn khai Mệnh Cách, không dám khinh suất, bèn tìm một vị trí ổn thoả ở gần đó để ẩn nấp.

. . .

Trong sơn động.

Lục Châu khoanh chân ngồi xếp bằng, lấy ra bản đồ Mệnh Cách, so sánh với Mệnh Cung.

Mệnh Cách chia làm ba khu vực, Thiên Địa Nhân. Rất nhiều Thiên Giới Bà Sa chỉ mở khu vực Nhân, một số thẩm phán giả mở từ một đến hai ô Mệnh Cách Địa. Đến cảnh giới như Tháp chủ Hắc Tháp Bạch Tháp mới có thể mở ra ô Mệnh Cách Thiên, thậm chí có khi còn không mở một ô Thiên nào, tuỳ vào thiên phú tu hành của từng người.

Ô Mệnh Cách Thiên còn được gọi là “đại Mệnh Cách”.

Đại Mệnh Cách yêu cầu Mệnh Cách Chi Tâm rất cao cấp, đương nhiên cũng sẽ gia tăng tu vi tương ứng.

Năm ô Nhân, ba ô Địa… Mệnh Cách thứ chín đã mở ô Thiên thì hơi sớm.” Lục Châu lẩm bẩm.

Nhưng để Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng vào ô Nhân thì mới là lãng phí.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom