-
Chương 1436-1440
Chương 1436
“Ồ, có vết thương cũ? Ngươi đúng là xui xẻo.”
Tốc độ kéo động tiễn cương của Phó Nguyễn Đông càng lúc càng nhanh, ầm ầm bắn về phía Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh đột nhiên mở bừng mắt, toàn thân như biến thành một người khác, tử long uốn lượn quanh thân, hai mắt bộc phát sát khí.
“Giết!”
Bá Vương Thương ngăn trở tiễn cương, tử long cuốn lấy Bá Vương Thương tấn công tấm lưới như cuồng phong vũ bão.
Phanh phanh phanh…
“Nhập ma?” Tào Chiết Xuân kinh ngạc nói.
“Tiểu tử này không đơn giản.” Từ Trọng Hạ cau mày nói, “Lão đại, chúng ta giải quyết hắn trước đi.”
Tào Chiết Xuân hạ lệnh: “Tứ muội, muội đối phó hắn. Nhị đệ, gia cố Hắc Thiên Ma Trận. Những người khác tiếp tục tấn công Lục Ngô, nó đã bị thương, đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta!”
“Được!” Đám người lập tức hồi đáp.
Đại thần xạ thủ Phó Nguyễn Đông không ngừng kéo động tiễn cương bắn về phía Đoan Mộc Sinh. Tu vi Đoan Mộc Sinh quá yếu, chung quy vẫn bị nàng ta áp chế. Đoan Mộc Sinh bị đánh rơi xuống đất, trên người đã đầy vết máu.
Lục Ngô cũng không khá hơn chút nào, lông tóc toàn thân rối bời, cơn đau truyền đến. Cảm giác nguy hiểm khiến nó rốt cuộc quyết định phản kích.
“Nhân loại vô sỉ hèn mọn, bản hoàng lấy mạng các ngươi!!”
Soạt.
Lục Ngô đứng giữa màn đêm, trên đầu nó xuất hiện một cái sừng, răng nanh dài ra mấy chục trượng, chín cái đuôi từ đen biến thành xanh lục tựa như khổng tước xoè đuôi, chĩa ra chín hướng.
Lấy Lục Ngô làm trung tâm, hàn ý mênh mông toả ra tứ phía.
Oanh —— ——
Hắc Thiên Ma Trận giòn tan vỡ ra rơi lả tả, ba toà sơn phong bị bắn bay, cự thạch rơi xuống. Đám hung thú xung quanh bị điều khiển, chưa kịp chạy tới đã bị băng tiễn miểu sát.
Toàn bộ thành viên liệp đội U Linh, bao gồm cả Diệp Vô Thanh và Diệp Thành đều bay ngược ra sau, phun máu đầy trời.
“Không có khả năng!!”
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi biến mất. Khắp nơi đều là tiếng kêu thảm đầy tuyệt vọng.
Chỉ một chiêu, bốn mươi hai người đều bị cướp đi một Mệnh Cách!
. . .
Xung quanh yên tĩnh trở lại.
Trong phạm vi mấy ngàn mét không còn một chỗ nào lành lặn, mảnh rừng núi lập tức trở thành phế tích.
Có lúc ngay cả Lục Ngô cũng không nhịn được mà nghĩ, vì sao nhất định phải đánh nhau đến ngươi chết ta sống? Vì sao cứ nhất định phải bức nó? Trời đất bao la, chẳng lẽ không có một chỗ nào cho nó dung thân?
Chín cái đuôi Lục Ngô dần rủ xuống.
Sau khi phóng thích ra tuyệt chiêu, thần thái của nó trông già đi ba phần, mí mắt khép lại.
Nó đi tới bên cạnh Đoan Mộc Sinh, nằm mọp xuống, đầu cúi thấp, nhiệt khí từ mũi nó bay ra thổi đi chút hàn ý đang vây quanh người Đoan Mộc Sinh.
Lục Ngô nói: “Bản hoàng mệt mỏi…”
Sau đó nó chậm rãi nhắm mắt, thở đều.
. . .
Bên ngoài ba toà sơn phong, chỉ còn một người lăng không lơ lửng là Tào Chiết Xuân.
Những người khác đều nằm dưới đất, nhìn ba ngọn núi bị thổi bay với vẻ khó có thể tin nổi. Bọn hắn thở hổn hển, cố nén cảm giác sợ hãi… Cho dù là liệp đội U Linh quanh năm du tẩu trên lưỡi đao cũng không chịu nổi tuyệt chiêu vừa rồi.
Lần này bọn hắn thua thiệt lớn, đại giới chính là bốn mươi Mệnh Cách!
Diệp Vô Thanh và Diệp Thành vô cùng sợ hãi, thấp thỏm nhìn về phía Lục Ngô.
Không biết đã trải qua bao lâu… Đám người mới từ từ đứng dậy.
Bọn hắn biết dù nước cờ này đi sai, cũng phải theo kế hoạch đi cho tới đích. Trực giác nói cho bọn hắn, sau khi phóng thích tuyệt chiêu, Lục Ngô đã là nỏ mạnh hết đà, không còn sức chống cự.
Đám người chấn chỉnh tâm tình, chậm rãi bay lên.
Đây cũng chính là điểm đáng sợ của liệp đội U Linh. Dù ở hoàn cảnh nào, bọn hắn cũng có thể chấn chỉnh tinh thần, đứng lên một lần nữa.
Tào Chiết Xuân phất tay: “Tập hợp.”
Đám người nhanh chóng tụ tập lại. Quyền trượng trong tay Tào Chiết Xuân nở rộ quang mang, từng vòng sáng xanh biếc xuất hiện dưới chân.
Đây là Minh Kính Đài của Phật gia.
Vết thương trên người đám tu hành giả nhanh chóng được chữa trị, biến mất trong nháy mắt. Ngoại trừ tu vi hạ xuống, bọn hắn trông như chưa từng bị bất kỳ tổn thương nào.
Đám người theo chân Tào Chiết Xuân bay lên cao, cúi đầu nhìn xuống.
Lục Ngô đang thổi nhiệt khí xua đuổi hàn ý cho Đoan Mộc Sinh, cây cỏ bốn phía đã biến thành băng điêu, không còn chút sinh cơ nào.
Tào Chiết Xuân nói:
“Lục Ngô, thắng làm vua thua làm giặc, ngươi lấy bốn mươi Mệnh Cách của bọn ta, bọn ta lấy mạng của hai ngươi.”
Thanh âm hắn trầm xuống, trong giọng nói chất chứa thù hận và phẫn nộ: “Động thủ!”
“Để ta!”
Phó Nguyễn Đông bay ra, trong mắt bắn ra sát khí. Cây cung trên tay nở rộ quang mang, nàng ta dùng chân đạp dây cung, dùng thân làm vật dẫn, hai tay phát lực kéo căng tiễn cương.
“Trên đời này có rất nhiều người chết dưới tay ta, thêm ngươi cũng không tính là bao.”
Một đạo tiễn cương vô cùng cường đại xuất hiện. Phó Nguyễn Đông hờ hững nói: “Tạm biệt.”
Ầm!
Âm thanh chấn động vang lên, đại địa rung chuyển, tiếng vọng trong núi sâu thẳm mà thanh thuý.
Nhưng kỳ quái là, Đoan Mộc Sinh vẫn đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không có việc gì.
“Hả?”
Đám người nhìn Đoan Mộc Sinh, tràn đầy kinh ngạc. Sau đó ý thức được điều gì, đám người lập tức quay đầu nhìn lại.
“Tứ muội!!!”
Giữa ngực Phó Nguyễn Đông bị một mũi tiễn cương hẹp dài toả ra quang mang màu u lam xuyên thủng.
Hai mắt Phó Nguyễn Đông trừng lớn, khoé miệng từ từ rỉ ra vết máu. Tiễn cương trong tay nàng ta trở nên ảm đạm rồi biến mất.
Tào Chiết Xuân quá sợ hãi, vội vàng thi triển thuật trị liệu bao bọc toàn thân Phó Nguyễn Đông.
Hắn rút tiễn cương ra. Xoẹt ——
Tiễn cương tiêu tán giữa không trung.
“Là ai?!”
“Kim liên giới?”
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi biến mất, Phó Nguyễn Đông hao tổn một Mệnh Cách, dù Tào Chiết Xuân có thuật trị liệu thông thiên cũng không cứu nổi Mệnh Cách này của nàng.
“Ai dám động, lão phu giết kẻ đó.”
Thừa Hoàng từ trên tầng mây lao xuống ba toà sơn phong. Oanh!
Đám người liệp đội U Linh lập tức lui về sau mấy chục mét.
Lục Châu đứng trên trán Thừa Hoàng, vừa nhìn đã hiểu tình huống của Lục Ngô và Đoan Mộc Sinh.
Tào Chiết Xuân nói: “Các hạ, mọi thứ đều phải tuân theo quy củ trước sau. Ngươi làm việc không theo quy củ như vậy là không tốt đâu.”
Chương 1437
“Ngươi nói quy củ với lão phu?” Lục Châu nhìn hắn.
“Đúng vậy, chính là quy củ! Đây là pháp tắc sinh tồn trong bí ẩn chi địa!” Tào Chiết Xuân nói.
“Quy củ của ngươi là muốn giết đồ nhi của lão phu?”
“?” Tào Chiết Xuân nhíu chặt mày.
“Quy củ của ngươi là muốn động đến thú hoàng do đồ nhi của lão phu hàng phục?” Lục Châu liên tục hỏi hai câu khiến Tào Chiết Xuân nói không ra lời.
Từ Trọng Hạ tiến về phía trước nói:
“Nếu hắn là đồ đệ của ngươi, vậy mời ngươi dẫn hắn rời đi. Bây giờ chúng ta muốn đối phó Lục Ngô.”
Đám người gật đầu. Mũi tên kia khiến bọn hắn hiểu được người này không hề đơn giản.
Thừa Hoàng cúi đầu nhìn Lục Ngô đang nằm rạp dưới đất. Tào Chiết Xuân lập tức ý thức được con thú vương kia chính là Thừa Hoàng trước mặt.
“Sư phụ…” Đoan Mộc Sinh yếu ớt gọi một tiếng, sau đó ngả người ra sau.
Đám người nhìn sang, phát hiện trên người Đoan Mộc Sinh nhuốm đầy máu tươi, từng đạo khí tức màu xanh nhạt bốc lên, duy trì sinh mệnh cho hắn.
Từ Trọng Hạ nhìn thấy cảnh này, vội vàng đến bên cạnh Tào Chiết Xuân, thấp giọng nói: “Đại ca, là hạt giống Thái Hư.”
Hai mắt Tào Chiết Xuân trợn trừng.
“Chuẩn bị!”
Toàn bộ liệp đội U Linh vây xung quanh ba ngọn sơn phong, nhao nhao gọi ra Tinh Bàn.
Tào Chiết Xuân cũng gọi ra Tinh Bàn, lúc này hắn còn mười bốn Mệnh Cách. Hai người khác có mười Mệnh Cách, một người chín Mệnh Cách, còn lại đều là tu hành giả bốn đến sáu Mệnh Cách.
Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, chuyện đã đến nước này, mọi đạo lý quy củ đều chỉ là nói nhảm.
Tào Chiết Xuân nói: “Lục Ngô đoạt Mệnh Cách của chúng ta, thù này không báo, sau này liệp đội U Linh chúng ta làm sao còn mặt mũi tồn tại?”
Lục Châu khẽ lắc đầu thở dài, trong lòng khóc không ra nước mắt.
Thẻ Thái Huyền đúng là cầm chưa nóng tay đã phải xuỳ ra rồi sao?
Lúc này Lục Ngô bỗng nhiên mở mắt nhìn Lục Châu: “Trả Mệnh Cách cho ta.”
Lục Châu tiện tay vung lên, viên Mệnh Cách Chi Tâm sáng lóng lánh bay về phía Lục Ngô.
Tào Chiết Xuân quả quyết hạ lệnh: “Xông lên!”
Hơn mười người từ bốn phương tám hướng đồng thời tấn công.
Lục Châu mặc niệm thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí, lam liên nở rộ, lực lượng mênh mông tản ra tứ phía.
Phanh phanh phanh…
Mười người này bị chấn bay ngược ra sau.
“Thiên địa chi lực?” Tào Chiết Xuân tay cầm quyền trượng, vòng sáng bay ra chữa trị cho các huynh đệ bị thương.
Lục Châu nhíu mày. Đối thủ mười bốn Mệnh Cách không ngờ lại là siêu cấp vú em?
“Cao thủ hai Mệnh Quan. Đáng tiếc ngươi gặp phải liệp đội U Linh chúng ta.”
Tào Chiết Xuân lại huy động quyền trượng, từng đạo thanh sắc thuỷ long bay về phía đồng bọn, Tinh Bàn của bọn hắn mở rộng lên một phần, dưới chân xuất hiện trận pháp bao trùm phương viên mấy ngàn mét.
Đây là trận pháp tăng phúc.
Nói cách khác, trong phạm vi của trận pháp này, thực lực của bọn hắn được đề thăng lên một Mệnh Cách!
Kiếm cương phô thiên cái địa đánh tới. Lục Châu gọi ra Tinh Bàn ngăn trở.
Phanh phanh phanh…
Tinh Bàn bị lõm vào, Lục Châu đành lui lại.
Một đạo quang mang quỷ dị trong tay Tào Chiết Xuân rọi tới, rơi vào Tinh Bàn của Lục Châu. Toàn bộ khu vực Mệnh Cách trên Tinh Bàn hiện ra rõ ràng không sót chỗ nào.
“Đánh giá cao ngươi, thì ra chỉ là chín Mệnh Cách! Ai cho ngươi dũng khí này?!” Lòng tin của Tào Chiết Xuân tăng vọt.
“Trang bức nửa ngày, tưởng gì hoá ra là chín Mệnh Cách! Phế hắn đi!” Đám người hô to.
Diệp Vô Thanh lẩn trốn trong bóng tối thấy cảnh này không khỏi nghi hoặc. Sao có thể là chín Mệnh Cách? Ta rõ ràng nhìn thấy hắn đánh thắng Lục Ngô!
Hàng tấn kiếm cương áp xuống, Lục Châu bị hạ thấp độ cao.
Lục Ngô nuốt Mệnh Cách Chi Tâm xong, phần bụng khẽ động. Nó nhìn thoáng qua Lục Châu rồi nói: “Đi!”
“Sư phụ?” Diệp Thiên Tâm nghi hoặc nhìn sư phụ ứng phó gian nan. Nàng cưỡi Thừa Hoàng bay tới, Thừa Hoàng rít lên một tiếng cao vút.
Một đạo sóng âm quỷ dị càn quét qua đám người, khiến toàn bộ địch nhân đình trệ giữa không trung, lỗ tai ù ù, đầu óc trống rỗng.
Tào Chiết Xuân thấy thế, vỗ mạnh vào quyền trượng.
Gợn sóng cực lớn dập dờn bay ra đẩy ngược sóng âm ra ngoài, trạng thái đình trệ của đám người được giải trừ.
“Con súc sinh Thừa Hoàng này cũng không được bỏ qua.”
“Vâng.”
Phó Nguyễn Đông bay lên cao, trong mắt ngập tràn sát khí.
Được Tào Chiết Xuân trị liệu và trận pháp tăng phúc, nàng ta đã khôi phục lại bộ dáng cũ, nhưng trong lòng đang bị thù hận và lửa giận thiêu đốt. Nàng ta lạnh lùng nói:
“Đám đoạt Mệnh Cách của lão nương… Lão nương khiến ngươi vĩnh viễn bỏ mạng tại đây!”
Vù vù vù… Mưa tiễn cương như cuồng phong vũ bão đánh tới. Thừa Hoàng bị đau, vội vàng vọt về phía sau.
Lục Châu nâng Tinh Bàn lên ngăn trước mặt, Thái Huyền chi lực gia cố Tinh Bàn, ngăn chặn mọi đòn tấn công.
Nhưng tiếp tục như vậy không phải là biện pháp. Hắn quay đầu nhìn về phía Lục Ngô.
Lục Ngô bị thương không nhẹ, Mệnh Cách Chi Tâm vừa thu hồi cũng cần chút thời gian tịnh dưỡng, huống chi trước đó nó đã bị thương.
Tinh Bàn tuy không thể phá vỡ nhưng lực lượng trùng kích liên tục vẫn khiến Lục Châu phải lui về sau.
Tào Chiết Xuân nói: “Các huynh đệ, tuy hắn có thể điều động thiên địa chi lực nhưng tu vi quá yếu! Đánh cho ta, đánh chết hắn!”
“Vâng!”
Sức tấn công càng lúc càng mãnh liệt, hai chân Lục Châu ghim sâu vào lòng đất, Thái Huyền chi lực không ngừng tiêu hao, Tinh Bàn rung động.
“Cho tới bây giờ ta còn chưa thấy chín Mệnh Cách chịu đòn tốt như vậy. Người kim liên giới đều như thế?”
Có Tào Chiết Xuân duy trì, đám người có thể tấn công mười bữa nửa tháng. Hoả lực mạnh mẽ như thế, dù là chân nhân, nếu không hoàn thủ mà chỉ phòng ngự thì cũng gánh không nổi.
Lục Ngô nghiêng đầu nhìn Lục Châu, trầm giọng nói: “Lục Thiên Thông… ngươi đang làm cái gì?”
Tinh Bàn Lục Châu xuất hiện mấy vết lõm.
Lục Châu lắc đầu, trong lòng bàn tay xuất hiện Thẻ Thái Huyền rồi bóp nát. Thái Huyền chi lực trong nháy mắt tràn đầy viên mãn.
Tinh Bàn lại trở nên tròn trịa, ngăn chặn ngàn vạn đao cương kiếm cương.
“Ngăn hắn lại! Đừng để hắn bay lên!” Từ Trọng Hạ hô.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư. Pháp Diệt Tẫn Trí! Lam liên dưới chân nở rộ.
Toàn bộ kiếm cương đao cương bị đánh lùi!
“Cút.”
Thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm!
Chương 1438
Sóng âm tạo thành sóng xung kích bắn ra tám hướng, ba toà sơn phong vốn đã bị thủng lỗ chỗ như ong vò vẽ, nay hoàn toàn bị chém đứt.
Thần thông Túc Trụ Tùy Niệm!
Đại thần thông thuật lấp loé, Lục Châu xuất hiện trước mặt Phó Nguyễn Đông. Nàng ta lúc này đã hoá đá tại chỗ, hai mắt trợn to.
Vì sao lại đột nhiên mạnh như vậy?!
Lục Châu hờ hững nói: “Loại tiễn thuật kém như vậy cũng xứng so chiêu với lão phu?”
Hắn vung tay lên, không chút thương hương tiếc ngọc vỗ mạnh vào ngực nàng ta!
Ầm!
Tuyệt Thánh Khí Trí mang theo toàn bộ Thái Huyền chi lực đánh tới, Phó Nguyễn Đông chỉ trong chớp mắt đã mất đi một Mệnh Cách, ngã lăn xuống đất.
“Tha mạng!” Phó Nguyễn Đông thảm thiết hô lên một tiếng không chút ý nghĩa.
Tào Chiết Xuân mộng bức… Khi hắn vừa định thi triển thủ đoạn trị liệu ——
Cánh tay Lục Châu đặt úp sấp xuống, liên tục mười đạo lam sắc Tuyệt Thánh Khí Trí mang theo khí thế phô thiên cái địa đánh vào người Phó Nguyễn Đông.
Tào Chiết Xuân, Từ Trọng Hạ, Dư Vấn Thu: “. . .”
Lục Ngô liếc mắt nhìn cảnh này, lầm bầm một tiếng: “Nhàm chán.” Tựa hồ việc Lục Châu đột nhiên xuất ra thực lực kinh hoàng chẳng khiến nó ngạc nhiên tí nào, ngược lại còn có mấy phần phê phán.
Các thành viên liệp đội U Linh lập tức gọi ra cương khí hộ thể và Tinh Bàn.
“Tản ra!” Tào Chiết Xuân la lớn.
Lam đồng nở rộ, Lục Châu sử dụng khứu giác thần thông và thính lực thần thông, thân ảnh lấp loé đầy trời, xuất hiện trước mặt Tào Chiết Xuân.
Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn đánh ra liên tiếp chín trọng chưởng, mỗi chưởng đều chứa đầy Thái Huyền chi lực nện vào Tinh Bàn Tào Chiết Xuân.
Khi đạo chưởng ấn cuối cùng đánh tới, Tinh Bàn đã hoàn toãn lõm vào sắp gãy.
“Là chân nhân sao?” Tào Chiết Xuân trừng lớn hai mắt, miệng đầy máu tươi. “Chân nhân không phải như vậy! Không phải ——”
Hắn cố gắng thu hồi Tinh Bàn. Lại một hàng chưởng ấn đập xuống.
Phanh phanh phanh…
Tào Chiết Xuân bị đánh sâu vào lòng đất.
Hiện tại siêu cấp vú em cho dù có năng lực thông thiên cũng không có khả năng khôi phục Mệnh Cách nữa. Đám người còn lại chỉ là năm bè bảy mảng.
Lục Châu bắt đầu thi triển đại thần thông thuật, mỗi chưởng đánh ra đều chứa đầy Thái Huyền chi lực. Bầu trời phủ đầy một màu lam sắc.
Ầm ầm ầm…
Chưởng ấn xuất ra liên tục cho đến khi không còn một tu hành giả nào có thể lăng không lơ lửng nữa.
Lục Châu không dừng lại. Thời gian rất cấp bách, hắn nhất định phải hạ thấp tu vi tất cả những kẻ có năng lực uy hiếp mình trong vòng ba mươi giây.
Tào Chiết Xuân mười bốn Mệnh Cách đã mất hơn phân nửa tu vi, Phó Nguyễn Đông mười Mệnh Cách cũng chẳng còn Mệnh Cách nào. Nàng ta mơ hồ nhìn lên thân ảnh Lục Châu trên bầu trời, trong đầu chỉ nghĩ được một câu: Tử thần đến rồi sao?
Liệp đội U Linh người nào người nấy đều bị trọng thương, chạy trốn tán loạn. Dưới tình huống này chỉ có thể cược xem ai xui xẻo bị đuổi theo, ai may mắn có hy vọng sống.
Lục Châu bay lên cao, Vị Danh Cung xuất hiện.
Ông ——
Năm ngón tay co lại nhanh chóng kéo động tiễn cương, để lại từng đạo tàn ảnh. Tiễn cương màu xanh lam bay ra che phủ bầu trời tựa như lam sắc pháo hoa, chói lọi vô cùng.
Mỗi một đạo tiễn cương đều mang theo toàn bộ Thái Huyền chi lực, bắn về phía đám tu hành giả liệp đội U Linh với lực lượng không cách nào kháng cự…
Phó Nguyễn Đông nằm yên dưới đất, không còn cảm nhận được cơn đau đớn, khoé môi nàng ta hiện ra ý cười, thưởng thức lam sắc pháo hoa.
“Có lẽ đây… mới thật sự là… tiễn thuật…”
Nói xong, hàn khí chạy dọc cơ thể, hai mắt nàng ta trở nên vô thần, không còn khí tức.
Khi tất cả tu hành giả đều nằm bẹp dưới đất không thể động đậy, chỉ biết giương mắt chờ đợi tử vong phủ tới, Lục Châu đột nhiên ngừng bắn tên.
Hắn bay lướt qua Tào Chiết Xuân và Phó Nguyễn Đông, lấy đi hai thanh vũ khí, sau đó thu hồi cung tiễn, bay đến phía trên đầu Lục Ngô, trầm giọng nói:
“Đừng nhúc nhích.”
Lục Ngô ngẩng đầu nhìn, không rõ Lục Châu định làm gì.
Thấy Thẻ Thái Huyền chỉ còn lại mấy giây, Lục Châu không nói một lời, vung tay đẩy ra liên chưởng.
“Lão tặc!”
Lục Ngô giật nảy mình, tưởng rằng Lục Châu muốn ra tay giết mình. Nhưng khi lam liên xuất hiện, nó mới cảm giác được một luồng sinh cơ cực kỳ nồng đậm tấp thẳng vào mặt.
Mà không chỉ có một đoá lam liên. Liên tiếp mười đoá lam liên rơi vào đỉnh đầu Lục Ngô.
Nhân loại trị liệu cho nhau, độ khó khá ít vì thể tích con người nhỏ, cần nguồn năng lượng sinh cơ không nhiều. Nhưng loại hung thú cường đại như Lục Ngô, thân thể khổng lồ như một ngọn núi thì việc chữa thương cho nó là vô cùng gian nan và hao tổn năng lượng.
Lục Ngô không ngờ Lục Châu lại trị liệu cho mình, trong lúc nhất thời đứng sững sờ tại chỗ.
Những vết thương trên người nó đều được khôi phục với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Sinh cơ mênh mông cuồn cuộn giúp Mệnh Cách Chi Tâm của nó khôi phục, một viên Mệnh Cách Chi Tâm bị hao tổn trước đó cũng được chữa trị hoàn toàn…
Lục Châu đáp xuống đất.
Thời gian của Thẻ Thái Huyền đã kết thúc.
Khu vực tam sơn trở lại yên tĩnh và u ám vô quang như trước. Cuồng phong rất nhanh đã thổi bay mùi máu tươi và khí tức chiến đấu, tựa như nơi này chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ còn lại đám thi thể nằm rải rác dưới đất đã chứng minh hết thảy không phải là mộng.
Lục Châu cúi người xuống bắt mạch cho Đoan Mộc Sinh.
Lực lượng suy bại trong cơ thể hắn đã trộn lẫn với hạt giống Thái Hư, lại thêm tinh khí của Lục Ngô khiến ba luồng lực lượng trở nên cân bằng, thậm chí bắt đầu dung hợp.
Lục Châu không khỏi kinh ngạc nói: “Thật không thể tưởng tượng…”
“Sư phụ, tam sư huynh như thế nào?” Hải Loa hỏi.
“Hắn không có việc gì, còn tốt hơn trong tưởng tượng của vi sư.”
“Nhưng vì sao huynh ấy vẫn chưa tỉnh lại?”
Lục Châu đứng dậy, chắp tay nói: “Ba loại lực lượng trong cơ thể hắn chưa hoàn toàn kết hợp với nhau, với tu vi hiện tại, Đoan Mộc Sinh rất khó có thể tiếp nhận được lực lượng lớn như vậy.”
“Vâng.”
“Nơi này không nên ở lâu.” Lục Châu nói.
“Chờ đã.” Lục Ngô bỗng lên tiếng, toàn thân đứng thẳng tựa như một toà sơn phong.
Chương 1439
“Có việc gì?” Lục Châu hỏi.
“Lực lượng của ngươi… bại lộ rồi. Hạt giống Thái Hư… cũng bại lộ. Không thể tha cho bọn hắn!”
“Nhưng muốn giết sạch cũng không dễ.” Lục Châu nói.
Nếu thời gian của Thẻ Thái Huyền là vô hạn thì việc đuổi tận giết tuyệt liệp đội U Linh chẳng khó khăn gì. Nhưng thời gian sử dụng quá ngắn, bọn hắn có thể bay ra bốn phương tám hướng, Lục Châu rất khó có thể xử lý hết.
Nhưng nếu là chân nhân thì khác.
Lục Ngô quay đầu nhìn Lục Châu: “Nhân từ là huỷ diệt. Lục Thiên Thông, ngươi… thay đổi rồi.”
Sắc mặt Lục Châu bình tĩnh, không phản bác nó.
Oanh!
Lục Ngô bốn vó đạp đất, nhảy lên tầng mây, chín cái đuôi đột nhiên nở rộ!
“Bản hoàng muốn đòi mạng… Các ngươi nạp mạng đi!”
Vân vụ bị đè ép, hàn ý phô thiên cái địa ập xuống.
Rắc —— ——
Xung quanh mấy chục dặm, vạn vật lập tức hoá thành băng điêu!
Những thành viên liệp đội U Linh đang trốn tránh trong các ngõ ngách đều bị đóng băng. Những kẻ trốn dưới nước là thảm nhất, trực tiếp hoá thành một phần dưới đáy hồ.
“Thú hoàng… lại có thể mạnh như vậy…”
Từng người một bị đóng băng, Mệnh Cách không ngừng tiêu hao, cho đến khi tử thần giáng thế.
Tiểu đội truyền kỳ trong bí ẩn chi địa rốt cuộc bởi vì thiếu hiểu biết về thú hoàng mà trở thành phân bón tại nơi này.
Trong mắt hung thú, nhân loại cũng chỉ là một loài bò sát… Chúng nó sẽ không biết thương cảm và đồng tình, cũng sẽ không có cái gọi là “nhân từ” như con người.
Từ đầu đến cuối, Lục Ngô chỉ có một mục đích duy nhất —— giết sạch đám người này.
. . .
Tầng mây khôi phục lại bộ dáng lúc trước. Lục Ngô khép đuôi lại, hạ xuống đất.
Lục Châu nhìn xung quanh với vẻ kinh ngạc rồi nói: “Đây là năng lực lớn nhất của ngươi?”
“Biết rõ còn cố hỏi.” Lục Ngô hầm hừ.
“Lão phu trị liệu cho ngươi là muốn báo đáp việc ngươi cho mượn Mệnh Cách Chi Tâm. Bây giờ ngươi lại tiêu xài hết toàn bộ lực lượng, làm sao bảo hộ đồ nhi của lão phu?” Lục Châu đúng là không còn gì để nói với nó.
Hắn đương nhiên muốn nhổ cỏ tận gốc đám liệp đội U Linh, nhưng làm xong thì sau đó hết sạch át chủ bài.
Liệp đội U Linh có thể tìm tới nơi này chứng tỏ thủ đoạn truy tung của thanh liên giới rất cường đại. Lục Ngô lại làm ra động tĩnh lớn như thế, chẳng phải là đang kéo người đến xem hay sao?
Lục Ngô thản nhiên đáp: “Còn có ngươi mà.”
“. . .”
Được rồi, ngươi thắng.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư bao trùm bốn phía. Sau khi xác định không còn sinh cơ tồn tại mới thu hồi thần thông. “Đi thôi.”
Lục Ngô há miệng, Đoan Mộc Sinh bay vào mồm nó. Diệp Thiên Tâm và Hải Loa cấp tốc bay lên lưng Thừa Hoàng.
Lục Ngô nhìn sang Lục Châu, khẽ nói: “Ngươi tuân thủ hứa hẹn… bản hoàng có thể chở ngươi một lần.”
Lục Châu cười nhạt nhưng không cự tuyệt, bay lên lưng nó rồi nói với Thừa Hoàng: “Đuổi theo.”
U ——
Lục Ngô tung người nhảy lên, ba ngọn sơn phong gặp phải rung động kịch liệt, hoàn toàn sụp đổ.
Đám băng điêu xung quanh bị đè nát bấy, vỡ vụn như pha lê.
“Mau đuổi theo!” Hải Loa chỉ tay nói.
Thừa Hoàng cấp tốc phóng theo. Nhưng Lục Ngô thân là thú hoàng, lại ngã một lần nên khôn ra, đương nhiên không cho Thừa Hoàng cơ hội đuổi kịp mình. Trong chớp mắt, thân ảnh của nó biến mất trong tầng mây.
“Ơ…” Hải Loa mờ mịt nói, “Sư phụ sẽ không vứt chúng ta lại đây chớ?”
“Yên tâm đi, không có đâu.” Diệp Thiên Tâm cười nói.
Lòng háo thắng của Lục Ngô quá mạnh, lần này mà không thể hiện ra lực lượng nghiền ép, nó sẽ không hài lòng.
Quả nhiên, chạy được một canh giờ, lướt qua biết bao núi non sông ngòi, Thừa Hoàng cũng chẳng tìm thấy tung tích Lục Ngô đâu.
U ——
Nó tiu nghỉu kêu một tiếng. Hải Loa vỗ vỗ đầu nó an ủi: “Đừng giận, sớm muộn gì ngươi cũng bắt kịp Lục Ngô mà.”
Nàng vừa dứt lời, Lục Ngô từ trên trời giáng xuống đứng ở trước mặt Thừa Hoàng, ánh mắt hiện rõ vẻ khoái trá, thần thái ngạo nghễ phun ra hai chữ:
“Quá chậm.”
Thừa Hoàng: “. . .”
Thừa Hoàng dựng tai lên, trong miệng phát ra tiếng u u tựa như không phục.
Lục Châu đứng trên lưng Lục Ngô, phất tay nói: “Thôi, đi nào. Nhớ thu liễm khí tức, bọn hắn có thủ đoạn truy tung khí tức rất cao minh.”
Lục Ngô gật đầu nói: “Nhân loại đáng ghét.”
Nó lại nhún người nhảy lên, tiếp tục chạy. Lần này tốc độ của nó không quá nhanh, cố ý chờ cho Thừa Hoàng đuổi kịp.
Trên đường đi cũng thuận lợi, không gặp phải hung thú nào. Lục Ngô vô cùng quen thuộc với nơi này…
“Lục Ngô, trước kia ngươi từng nhìn thấy lam pháp thân?” Lục Châu bỗng hỏi.
Lỗ tai Lục Ngô khẽ động: “Biết rõ còn cố hỏi.”
“. . .” Lục Châu thản nhiên nói, “Còn có ai nắm giữ thứ này?”
“Trong thiên hạ, chỉ có ngươi.”
“. . .”
Nhưng lão phu thật sự không phải là cái tên Lục Thiên Thông không giữ chữ tín kia nha.
“Ngươi đã bại lộ, bản hoàng giết sạch bọn hắn… Ngươi hẳn nên cảm tạ bản hoàng!” Lục Ngô trầm thấp nói.
“Còn có người khác biết?”
“Khai sáng ra một phương pháp tu hành mới rất khó khăn… hoặc được thế nhân kính sợ, hoặc trở thành kẻ địch của toàn thế gian.”
Phương pháp tu hành mới?
Nếu lam pháp thân là một loại phương pháp tu hành mới, lại tạo thành ảnh hưởng lớn lao mà không ai lường được, như vậy nó bị những kẻ đi theo con đường tu hành chính thống xa lánh cũng là đương nhiên.
Lục Ngô nhận định Lục Châu là Lục Thiên Thông, chứng tỏ Lục Thiên Thông cũng tu hành lam pháp thân.
Lục Châu khẽ lắc đầu… Rốt cuộc bí mật đằng sau những chuyện này là gì?
Ngay cả Tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà cũng nhắc nhở mình phải ẩn tàng thiên địa chi lực.
“Thiên địa chi lực…” Lục Châu âm thầm suy tư.
Hệ thống bảo với Lục Châu đây là lực lượng phi phàm và lực lượng Thái Huyền, tuy không phải là thiên địa chi lực nhưng rất nhiều người đều hiểu lầm. Loại hiểu lầm này sẽ mang lại phiền toái không cần thiết. Tại bốn giới hắc bạch kim hồng, Lục Châu có thể sử dụng không kiêng nể, nhưng tại bí ẩn chi địa và Thái Hư thì phải thu liễm lại.
. . .
Năm ngày sau.
Khu vực tam sơn bị băng phong đã trở thành một mảnh hỗn độn với nào là máu tươi, bã vụn, cây cối gãy lìa, đất đá sụp đổ… trông tiêu điều hoang vu vô cùng.
Trong làn mê vụ mờ ảo, một thân ảnh như ẩn như hiện, xuyên qua biển mây, từ từ bay tới.
Chương 1440
Đến phía trên khu vực tam sơn, hắn dừng lại.
Trên người hắn mặc một bộ trường bào nho sinh màu xám, gương mặt gầy gầy, rõ ràng không già nhưng bên tóc mai lại có một lọn tóc trắng.
Hắn bình tĩnh quan sát khu vực bên dưới. Lát sau mới than nhẹ một tiếng:
“Rốt cuộc vẫn tới chậm.”
Hư ảnh loé lên, hắn liên tục na di khắp tam sơn, cuối cùng dừng lại cạnh một tảng đá lớn, nhẹ nhàng nâng tay.
Lòng bàn tay bắn ra quang mang xanh biếc bao vây cự thạch, cự thạch bị chấn bay ra ngoài, bên dưới là một băng điêu. Băng điêu nhanh chóng bị quang mang hoà tan thành nước, để lộ một người đang nằm yên không nhúc nhích, con ngươi phóng đại.
Nho sinh đánh ra một chưởng, quang mang xanh biếc rơi vào thân thể người này.
Một tiếng hít thật sâu vang lên, thân thể người này phát run lập cập.
“Diệp Vô Thanh.” Nho sinh gọi.
Trong mắt Diệp Vô Thanh tràn ngập sợ hãi, lắp bắp nói: “Chân… chân nhân…”
“Lục Ngô ở đâu?”
“Chạy… chạy rồi… Liệp đội U Linh… bốn mươi người… đều bị giết sạch…” Hắn vừa nói vừa nức nở, trong mắt lộ vẻ bi thương, “Diệp Thành… ta có lỗi với đệ… là lỗi của ta…”
Huynh đệ của hắn chẳng biết đã chết ở chỗ nào, chỉ sợ không thể tìm được toàn thây.
Nho sinh chính là chân nhân của Diệp gia, Diệp Chính.
Diệp Chính hỏi: “Chỉ dựa vào mỗi Lục Ngô?”
“Còn… còn có một người… Hắn thật đáng sợ… thật đáng sợ…” Diệp Vô Thanh run rẩy, ý thức hỗn loạn.
“Ai?”
“Không, không biết… không phải người thanh liên… không nhớ rõ, không nhớ rõ…” Diệp Vô Thanh nói năng lộn xộn.
Diệp Chính lại nhấc chưởng. Quang mang rơi vào thân thể Diệp Vô Thanh.
“Nhìn ta.” Trong giọng nói Diệp Chính mang theo ma lực khiến Diệp Vô Thanh không cách nào kháng cự.
Diệp Vô Thanh mờ mịt ngẩng đầu.
“Hít thở.”
Diệp Vô Thanh ngoan ngoãn hít thở thật sâu.
“Bình tĩnh lại.”
Biểu tình trên mặt Diệp Vô Thanh từ từ an tĩnh.
Diệp Chính khẽ gật đầu, hỏi lại lần nữa: “Hắn là ai?”
“Không… quen biết.” Diệp Vô Thanh trả lời như một cái máy.
“Hắn đang ở đâu?”
“Không biết.”
Diệp Chính lẳng lặng nhìn Diệp Vô Thanh, không hài lòng với mấy câu trả lời này.
Diệp Vô Thanh là người duy nhất sống sót trong trận chiến, tự mình chứng kiến mọi việc, nhưng hỏi cái gì cũng không biết. Diệp Vô Thanh vốn là nhân tài của Diệp gia, được phái tới bí ẩn chi địa để hành sự, trải qua không ít sinh tử tang thương, vậy mà bây giờ lại có bộ dáng thất hồn lạc phách này.
Ngoại trừ một chút thất vọng, Diệp Chính vẫn rất bình tĩnh.
Lát sau, Diệp Vô Thanh từ từ ổn định lại, bò ra khỏi hố, thành kính quỳ xuống đất:
“Hạt giống Thái Hư xuất hiện.” Hắn run rẩy nói.
Không có gì mang nhiều ma lực bằng bốn chữ hạt giống Thái Hư.
Trong mắt Diệp Chính rốt cuộc hiện ra một tia kinh ngạc: “Ở đâu?”
“Người này luôn đi cùng Lục Ngô. Một tháng trước ta tra ra được Lục Ngô xuất hiện ở gần Hồ Tâm đảo, bèn cùng Diệp Thành chạy đến. Khi nói chuyện với Lục Ngô, ta nhìn thấy người mang khí tức Thái Hư.”
“Thế là ta truyền lại tin tức này cho Diệp gia ngay lập tức. Sau đó để phòng ngừa Lục Ngô chạy thoát, ta liên hệ với liệp đội U Linh…”
Suy nghĩ của hắn đã khôi phục, bắt đầu kể lại tất cả những gì mình biết cho Diệp Chính nghe.
Nghe xong, Diệp Chính thở dài một tiếng:
“Hạt giống Thái Hư mỗi ba mươi ngàn năm lại xuất hiện một lần. Chỉ có cái lần cách đây ba trăm năm, toàn bộ hạt giống biến mất, đến nay vẫn không tra ra tung tích. Nhân tài trong thiên hạ nhiều như thế vẫn không một người nào tìm được, không ngờ bây giờ lại xuất hiện tại bí ẩn chi địa.”
Diệp Vô Thanh vội vàng dập đầu nói:
“Cầu chân nhân thứ tội, ta không cố ý giấu diếm không báo… cầu chân nhân thứ tội!”
Hắn ra sức dập đầu, hy vọng chân nhân có thể nể tình hắn nhiều năm làm việc cho Diệp gia mà khôi phục Mệnh Cách cho hắn.
Biểu tình trên mặt Diệp Chính vẫn rất bình tĩnh. Diệp Vô Thanh trong mắt hắn chính là một đứa nhỏ còn chưa lớn, làm sao giấu được chút tâm tư này?
“Người đánh bại Lục Ngô trên Hồ Tâm đảo là chân nhân?” Diệp Chính hỏi.
Diệp Vô Thanh lắc đầu: “Tuyệt đối không phải chân nhân. Tu vi của hắn rất quỷ dị, lực lượng cực kỳ không hợp lý. Cương khí của hắn có màu lam… đúng vậy, chính là màu xanh lam!”
“Lam?” Lông mày Diệp Chính khẽ nhíu lại.
“Nhưng ta có thể xác định hắn đến từ kim liên giới.” Diệp Vô Thanh vừa nói vừa dập đầu, liên tục cam đoan mình nói từng câu đều là thật.
Diệp Chính phất tay, vòng sáng đáp lên người Diệp Vô Thanh.
“Mệnh Cách của ngươi đã không còn, có thể bình an trở lại Diệp gia hay không thì phải xem tạo hoá của ngươi.”
Thân thể Diệp Vô Thanh run lên, không dám có bất kỳ dị nghị nào, chỉ biết cung kính dập đầu cho đến khi giọng nói kia biến mất.
Thưởng phạt phân minh chính là nguyên tắc làm việc của Diệp Chính.
. . .
Thân ảnh Diệp Chính xuất hiện trên bầu trời khu vực tam sơn.
Hắn cảm nhận được khí tức trong không trung và vết tích sau trận chiến.
“Lục Ngô có vẻ mạnh lên… Người trợ giúp Lục Ngô cũng không kém.”
Hắn phất tay, biến mất tại chỗ. Thân ảnh như u linh xé rách không gian bay đi, không tạo thành bất kỳ nguyên khí ba động nào.
Nửa ngày sau.
Diệp Chính đứng trên một toà sơn phong, ngẩng đầu nhìn mê vụ lăn lộn không ngừng. Trong tầng mây vang lên tiếng kinh lôi.
Diệp Chính ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Cân bằng?”
Hắn nhìn thoáng qua đại địa, sau đó xoay người biến mất.
Cùng lúc đó, trong một toà cung điện bạch sắc.
Một nữ hầu đi tới ngoài cửa điện, khom người nói: “Chủ nhân, Thánh Điện truyền tới tin tức, sau khi Cán Cân Công Chính phát động thì đã khôi phục ngay lập tức.”
Trong điện bay ra hai đạo quang mang, một nhật một nguyệt, hoà lẫn trên không trung.
“Tiếp tục quan sát.”
“Vâng.”
. . .
Đang trên đường trở lại Nguyệt Quang lâm địa, Lục Châu đột nhiên hô một tiếng: “Ngừng lại.”
Đám người vội dừng theo. Hải Loa tò mò quan sát bốn phía: “Sư phụ, sao thế ạ?”
Lục Ngô cũng xoay người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Mê vụ đang từ từ lắng xuống.
Nó mở miệng nói: “Cân bằng.”
“Cân bằng?”
“Truyền thuyết… trong thời kỳ thượng cổ… có lẽ chỉ có người trong Thái Hư… mới có thể giải thích.” Lục Ngô cúi đầu, tỏ vẻ đừng có hỏi ta, ta cũng không biết.
Lục Châu nói: “Ngươi có biết Lam Hi Hoà không?”
Lục Ngô lắc đầu.
“Ồ, có vết thương cũ? Ngươi đúng là xui xẻo.”
Tốc độ kéo động tiễn cương của Phó Nguyễn Đông càng lúc càng nhanh, ầm ầm bắn về phía Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh đột nhiên mở bừng mắt, toàn thân như biến thành một người khác, tử long uốn lượn quanh thân, hai mắt bộc phát sát khí.
“Giết!”
Bá Vương Thương ngăn trở tiễn cương, tử long cuốn lấy Bá Vương Thương tấn công tấm lưới như cuồng phong vũ bão.
Phanh phanh phanh…
“Nhập ma?” Tào Chiết Xuân kinh ngạc nói.
“Tiểu tử này không đơn giản.” Từ Trọng Hạ cau mày nói, “Lão đại, chúng ta giải quyết hắn trước đi.”
Tào Chiết Xuân hạ lệnh: “Tứ muội, muội đối phó hắn. Nhị đệ, gia cố Hắc Thiên Ma Trận. Những người khác tiếp tục tấn công Lục Ngô, nó đã bị thương, đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta!”
“Được!” Đám người lập tức hồi đáp.
Đại thần xạ thủ Phó Nguyễn Đông không ngừng kéo động tiễn cương bắn về phía Đoan Mộc Sinh. Tu vi Đoan Mộc Sinh quá yếu, chung quy vẫn bị nàng ta áp chế. Đoan Mộc Sinh bị đánh rơi xuống đất, trên người đã đầy vết máu.
Lục Ngô cũng không khá hơn chút nào, lông tóc toàn thân rối bời, cơn đau truyền đến. Cảm giác nguy hiểm khiến nó rốt cuộc quyết định phản kích.
“Nhân loại vô sỉ hèn mọn, bản hoàng lấy mạng các ngươi!!”
Soạt.
Lục Ngô đứng giữa màn đêm, trên đầu nó xuất hiện một cái sừng, răng nanh dài ra mấy chục trượng, chín cái đuôi từ đen biến thành xanh lục tựa như khổng tước xoè đuôi, chĩa ra chín hướng.
Lấy Lục Ngô làm trung tâm, hàn ý mênh mông toả ra tứ phía.
Oanh —— ——
Hắc Thiên Ma Trận giòn tan vỡ ra rơi lả tả, ba toà sơn phong bị bắn bay, cự thạch rơi xuống. Đám hung thú xung quanh bị điều khiển, chưa kịp chạy tới đã bị băng tiễn miểu sát.
Toàn bộ thành viên liệp đội U Linh, bao gồm cả Diệp Vô Thanh và Diệp Thành đều bay ngược ra sau, phun máu đầy trời.
“Không có khả năng!!”
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi biến mất. Khắp nơi đều là tiếng kêu thảm đầy tuyệt vọng.
Chỉ một chiêu, bốn mươi hai người đều bị cướp đi một Mệnh Cách!
. . .
Xung quanh yên tĩnh trở lại.
Trong phạm vi mấy ngàn mét không còn một chỗ nào lành lặn, mảnh rừng núi lập tức trở thành phế tích.
Có lúc ngay cả Lục Ngô cũng không nhịn được mà nghĩ, vì sao nhất định phải đánh nhau đến ngươi chết ta sống? Vì sao cứ nhất định phải bức nó? Trời đất bao la, chẳng lẽ không có một chỗ nào cho nó dung thân?
Chín cái đuôi Lục Ngô dần rủ xuống.
Sau khi phóng thích ra tuyệt chiêu, thần thái của nó trông già đi ba phần, mí mắt khép lại.
Nó đi tới bên cạnh Đoan Mộc Sinh, nằm mọp xuống, đầu cúi thấp, nhiệt khí từ mũi nó bay ra thổi đi chút hàn ý đang vây quanh người Đoan Mộc Sinh.
Lục Ngô nói: “Bản hoàng mệt mỏi…”
Sau đó nó chậm rãi nhắm mắt, thở đều.
. . .
Bên ngoài ba toà sơn phong, chỉ còn một người lăng không lơ lửng là Tào Chiết Xuân.
Những người khác đều nằm dưới đất, nhìn ba ngọn núi bị thổi bay với vẻ khó có thể tin nổi. Bọn hắn thở hổn hển, cố nén cảm giác sợ hãi… Cho dù là liệp đội U Linh quanh năm du tẩu trên lưỡi đao cũng không chịu nổi tuyệt chiêu vừa rồi.
Lần này bọn hắn thua thiệt lớn, đại giới chính là bốn mươi Mệnh Cách!
Diệp Vô Thanh và Diệp Thành vô cùng sợ hãi, thấp thỏm nhìn về phía Lục Ngô.
Không biết đã trải qua bao lâu… Đám người mới từ từ đứng dậy.
Bọn hắn biết dù nước cờ này đi sai, cũng phải theo kế hoạch đi cho tới đích. Trực giác nói cho bọn hắn, sau khi phóng thích tuyệt chiêu, Lục Ngô đã là nỏ mạnh hết đà, không còn sức chống cự.
Đám người chấn chỉnh tâm tình, chậm rãi bay lên.
Đây cũng chính là điểm đáng sợ của liệp đội U Linh. Dù ở hoàn cảnh nào, bọn hắn cũng có thể chấn chỉnh tinh thần, đứng lên một lần nữa.
Tào Chiết Xuân phất tay: “Tập hợp.”
Đám người nhanh chóng tụ tập lại. Quyền trượng trong tay Tào Chiết Xuân nở rộ quang mang, từng vòng sáng xanh biếc xuất hiện dưới chân.
Đây là Minh Kính Đài của Phật gia.
Vết thương trên người đám tu hành giả nhanh chóng được chữa trị, biến mất trong nháy mắt. Ngoại trừ tu vi hạ xuống, bọn hắn trông như chưa từng bị bất kỳ tổn thương nào.
Đám người theo chân Tào Chiết Xuân bay lên cao, cúi đầu nhìn xuống.
Lục Ngô đang thổi nhiệt khí xua đuổi hàn ý cho Đoan Mộc Sinh, cây cỏ bốn phía đã biến thành băng điêu, không còn chút sinh cơ nào.
Tào Chiết Xuân nói:
“Lục Ngô, thắng làm vua thua làm giặc, ngươi lấy bốn mươi Mệnh Cách của bọn ta, bọn ta lấy mạng của hai ngươi.”
Thanh âm hắn trầm xuống, trong giọng nói chất chứa thù hận và phẫn nộ: “Động thủ!”
“Để ta!”
Phó Nguyễn Đông bay ra, trong mắt bắn ra sát khí. Cây cung trên tay nở rộ quang mang, nàng ta dùng chân đạp dây cung, dùng thân làm vật dẫn, hai tay phát lực kéo căng tiễn cương.
“Trên đời này có rất nhiều người chết dưới tay ta, thêm ngươi cũng không tính là bao.”
Một đạo tiễn cương vô cùng cường đại xuất hiện. Phó Nguyễn Đông hờ hững nói: “Tạm biệt.”
Ầm!
Âm thanh chấn động vang lên, đại địa rung chuyển, tiếng vọng trong núi sâu thẳm mà thanh thuý.
Nhưng kỳ quái là, Đoan Mộc Sinh vẫn đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không có việc gì.
“Hả?”
Đám người nhìn Đoan Mộc Sinh, tràn đầy kinh ngạc. Sau đó ý thức được điều gì, đám người lập tức quay đầu nhìn lại.
“Tứ muội!!!”
Giữa ngực Phó Nguyễn Đông bị một mũi tiễn cương hẹp dài toả ra quang mang màu u lam xuyên thủng.
Hai mắt Phó Nguyễn Đông trừng lớn, khoé miệng từ từ rỉ ra vết máu. Tiễn cương trong tay nàng ta trở nên ảm đạm rồi biến mất.
Tào Chiết Xuân quá sợ hãi, vội vàng thi triển thuật trị liệu bao bọc toàn thân Phó Nguyễn Đông.
Hắn rút tiễn cương ra. Xoẹt ——
Tiễn cương tiêu tán giữa không trung.
“Là ai?!”
“Kim liên giới?”
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi biến mất, Phó Nguyễn Đông hao tổn một Mệnh Cách, dù Tào Chiết Xuân có thuật trị liệu thông thiên cũng không cứu nổi Mệnh Cách này của nàng.
“Ai dám động, lão phu giết kẻ đó.”
Thừa Hoàng từ trên tầng mây lao xuống ba toà sơn phong. Oanh!
Đám người liệp đội U Linh lập tức lui về sau mấy chục mét.
Lục Châu đứng trên trán Thừa Hoàng, vừa nhìn đã hiểu tình huống của Lục Ngô và Đoan Mộc Sinh.
Tào Chiết Xuân nói: “Các hạ, mọi thứ đều phải tuân theo quy củ trước sau. Ngươi làm việc không theo quy củ như vậy là không tốt đâu.”
Chương 1437
“Ngươi nói quy củ với lão phu?” Lục Châu nhìn hắn.
“Đúng vậy, chính là quy củ! Đây là pháp tắc sinh tồn trong bí ẩn chi địa!” Tào Chiết Xuân nói.
“Quy củ của ngươi là muốn giết đồ nhi của lão phu?”
“?” Tào Chiết Xuân nhíu chặt mày.
“Quy củ của ngươi là muốn động đến thú hoàng do đồ nhi của lão phu hàng phục?” Lục Châu liên tục hỏi hai câu khiến Tào Chiết Xuân nói không ra lời.
Từ Trọng Hạ tiến về phía trước nói:
“Nếu hắn là đồ đệ của ngươi, vậy mời ngươi dẫn hắn rời đi. Bây giờ chúng ta muốn đối phó Lục Ngô.”
Đám người gật đầu. Mũi tên kia khiến bọn hắn hiểu được người này không hề đơn giản.
Thừa Hoàng cúi đầu nhìn Lục Ngô đang nằm rạp dưới đất. Tào Chiết Xuân lập tức ý thức được con thú vương kia chính là Thừa Hoàng trước mặt.
“Sư phụ…” Đoan Mộc Sinh yếu ớt gọi một tiếng, sau đó ngả người ra sau.
Đám người nhìn sang, phát hiện trên người Đoan Mộc Sinh nhuốm đầy máu tươi, từng đạo khí tức màu xanh nhạt bốc lên, duy trì sinh mệnh cho hắn.
Từ Trọng Hạ nhìn thấy cảnh này, vội vàng đến bên cạnh Tào Chiết Xuân, thấp giọng nói: “Đại ca, là hạt giống Thái Hư.”
Hai mắt Tào Chiết Xuân trợn trừng.
“Chuẩn bị!”
Toàn bộ liệp đội U Linh vây xung quanh ba ngọn sơn phong, nhao nhao gọi ra Tinh Bàn.
Tào Chiết Xuân cũng gọi ra Tinh Bàn, lúc này hắn còn mười bốn Mệnh Cách. Hai người khác có mười Mệnh Cách, một người chín Mệnh Cách, còn lại đều là tu hành giả bốn đến sáu Mệnh Cách.
Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, chuyện đã đến nước này, mọi đạo lý quy củ đều chỉ là nói nhảm.
Tào Chiết Xuân nói: “Lục Ngô đoạt Mệnh Cách của chúng ta, thù này không báo, sau này liệp đội U Linh chúng ta làm sao còn mặt mũi tồn tại?”
Lục Châu khẽ lắc đầu thở dài, trong lòng khóc không ra nước mắt.
Thẻ Thái Huyền đúng là cầm chưa nóng tay đã phải xuỳ ra rồi sao?
Lúc này Lục Ngô bỗng nhiên mở mắt nhìn Lục Châu: “Trả Mệnh Cách cho ta.”
Lục Châu tiện tay vung lên, viên Mệnh Cách Chi Tâm sáng lóng lánh bay về phía Lục Ngô.
Tào Chiết Xuân quả quyết hạ lệnh: “Xông lên!”
Hơn mười người từ bốn phương tám hướng đồng thời tấn công.
Lục Châu mặc niệm thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí, lam liên nở rộ, lực lượng mênh mông tản ra tứ phía.
Phanh phanh phanh…
Mười người này bị chấn bay ngược ra sau.
“Thiên địa chi lực?” Tào Chiết Xuân tay cầm quyền trượng, vòng sáng bay ra chữa trị cho các huynh đệ bị thương.
Lục Châu nhíu mày. Đối thủ mười bốn Mệnh Cách không ngờ lại là siêu cấp vú em?
“Cao thủ hai Mệnh Quan. Đáng tiếc ngươi gặp phải liệp đội U Linh chúng ta.”
Tào Chiết Xuân lại huy động quyền trượng, từng đạo thanh sắc thuỷ long bay về phía đồng bọn, Tinh Bàn của bọn hắn mở rộng lên một phần, dưới chân xuất hiện trận pháp bao trùm phương viên mấy ngàn mét.
Đây là trận pháp tăng phúc.
Nói cách khác, trong phạm vi của trận pháp này, thực lực của bọn hắn được đề thăng lên một Mệnh Cách!
Kiếm cương phô thiên cái địa đánh tới. Lục Châu gọi ra Tinh Bàn ngăn trở.
Phanh phanh phanh…
Tinh Bàn bị lõm vào, Lục Châu đành lui lại.
Một đạo quang mang quỷ dị trong tay Tào Chiết Xuân rọi tới, rơi vào Tinh Bàn của Lục Châu. Toàn bộ khu vực Mệnh Cách trên Tinh Bàn hiện ra rõ ràng không sót chỗ nào.
“Đánh giá cao ngươi, thì ra chỉ là chín Mệnh Cách! Ai cho ngươi dũng khí này?!” Lòng tin của Tào Chiết Xuân tăng vọt.
“Trang bức nửa ngày, tưởng gì hoá ra là chín Mệnh Cách! Phế hắn đi!” Đám người hô to.
Diệp Vô Thanh lẩn trốn trong bóng tối thấy cảnh này không khỏi nghi hoặc. Sao có thể là chín Mệnh Cách? Ta rõ ràng nhìn thấy hắn đánh thắng Lục Ngô!
Hàng tấn kiếm cương áp xuống, Lục Châu bị hạ thấp độ cao.
Lục Ngô nuốt Mệnh Cách Chi Tâm xong, phần bụng khẽ động. Nó nhìn thoáng qua Lục Châu rồi nói: “Đi!”
“Sư phụ?” Diệp Thiên Tâm nghi hoặc nhìn sư phụ ứng phó gian nan. Nàng cưỡi Thừa Hoàng bay tới, Thừa Hoàng rít lên một tiếng cao vút.
Một đạo sóng âm quỷ dị càn quét qua đám người, khiến toàn bộ địch nhân đình trệ giữa không trung, lỗ tai ù ù, đầu óc trống rỗng.
Tào Chiết Xuân thấy thế, vỗ mạnh vào quyền trượng.
Gợn sóng cực lớn dập dờn bay ra đẩy ngược sóng âm ra ngoài, trạng thái đình trệ của đám người được giải trừ.
“Con súc sinh Thừa Hoàng này cũng không được bỏ qua.”
“Vâng.”
Phó Nguyễn Đông bay lên cao, trong mắt ngập tràn sát khí.
Được Tào Chiết Xuân trị liệu và trận pháp tăng phúc, nàng ta đã khôi phục lại bộ dáng cũ, nhưng trong lòng đang bị thù hận và lửa giận thiêu đốt. Nàng ta lạnh lùng nói:
“Đám đoạt Mệnh Cách của lão nương… Lão nương khiến ngươi vĩnh viễn bỏ mạng tại đây!”
Vù vù vù… Mưa tiễn cương như cuồng phong vũ bão đánh tới. Thừa Hoàng bị đau, vội vàng vọt về phía sau.
Lục Châu nâng Tinh Bàn lên ngăn trước mặt, Thái Huyền chi lực gia cố Tinh Bàn, ngăn chặn mọi đòn tấn công.
Nhưng tiếp tục như vậy không phải là biện pháp. Hắn quay đầu nhìn về phía Lục Ngô.
Lục Ngô bị thương không nhẹ, Mệnh Cách Chi Tâm vừa thu hồi cũng cần chút thời gian tịnh dưỡng, huống chi trước đó nó đã bị thương.
Tinh Bàn tuy không thể phá vỡ nhưng lực lượng trùng kích liên tục vẫn khiến Lục Châu phải lui về sau.
Tào Chiết Xuân nói: “Các huynh đệ, tuy hắn có thể điều động thiên địa chi lực nhưng tu vi quá yếu! Đánh cho ta, đánh chết hắn!”
“Vâng!”
Sức tấn công càng lúc càng mãnh liệt, hai chân Lục Châu ghim sâu vào lòng đất, Thái Huyền chi lực không ngừng tiêu hao, Tinh Bàn rung động.
“Cho tới bây giờ ta còn chưa thấy chín Mệnh Cách chịu đòn tốt như vậy. Người kim liên giới đều như thế?”
Có Tào Chiết Xuân duy trì, đám người có thể tấn công mười bữa nửa tháng. Hoả lực mạnh mẽ như thế, dù là chân nhân, nếu không hoàn thủ mà chỉ phòng ngự thì cũng gánh không nổi.
Lục Ngô nghiêng đầu nhìn Lục Châu, trầm giọng nói: “Lục Thiên Thông… ngươi đang làm cái gì?”
Tinh Bàn Lục Châu xuất hiện mấy vết lõm.
Lục Châu lắc đầu, trong lòng bàn tay xuất hiện Thẻ Thái Huyền rồi bóp nát. Thái Huyền chi lực trong nháy mắt tràn đầy viên mãn.
Tinh Bàn lại trở nên tròn trịa, ngăn chặn ngàn vạn đao cương kiếm cương.
“Ngăn hắn lại! Đừng để hắn bay lên!” Từ Trọng Hạ hô.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư. Pháp Diệt Tẫn Trí! Lam liên dưới chân nở rộ.
Toàn bộ kiếm cương đao cương bị đánh lùi!
“Cút.”
Thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm!
Chương 1438
Sóng âm tạo thành sóng xung kích bắn ra tám hướng, ba toà sơn phong vốn đã bị thủng lỗ chỗ như ong vò vẽ, nay hoàn toàn bị chém đứt.
Thần thông Túc Trụ Tùy Niệm!
Đại thần thông thuật lấp loé, Lục Châu xuất hiện trước mặt Phó Nguyễn Đông. Nàng ta lúc này đã hoá đá tại chỗ, hai mắt trợn to.
Vì sao lại đột nhiên mạnh như vậy?!
Lục Châu hờ hững nói: “Loại tiễn thuật kém như vậy cũng xứng so chiêu với lão phu?”
Hắn vung tay lên, không chút thương hương tiếc ngọc vỗ mạnh vào ngực nàng ta!
Ầm!
Tuyệt Thánh Khí Trí mang theo toàn bộ Thái Huyền chi lực đánh tới, Phó Nguyễn Đông chỉ trong chớp mắt đã mất đi một Mệnh Cách, ngã lăn xuống đất.
“Tha mạng!” Phó Nguyễn Đông thảm thiết hô lên một tiếng không chút ý nghĩa.
Tào Chiết Xuân mộng bức… Khi hắn vừa định thi triển thủ đoạn trị liệu ——
Cánh tay Lục Châu đặt úp sấp xuống, liên tục mười đạo lam sắc Tuyệt Thánh Khí Trí mang theo khí thế phô thiên cái địa đánh vào người Phó Nguyễn Đông.
Tào Chiết Xuân, Từ Trọng Hạ, Dư Vấn Thu: “. . .”
Lục Ngô liếc mắt nhìn cảnh này, lầm bầm một tiếng: “Nhàm chán.” Tựa hồ việc Lục Châu đột nhiên xuất ra thực lực kinh hoàng chẳng khiến nó ngạc nhiên tí nào, ngược lại còn có mấy phần phê phán.
Các thành viên liệp đội U Linh lập tức gọi ra cương khí hộ thể và Tinh Bàn.
“Tản ra!” Tào Chiết Xuân la lớn.
Lam đồng nở rộ, Lục Châu sử dụng khứu giác thần thông và thính lực thần thông, thân ảnh lấp loé đầy trời, xuất hiện trước mặt Tào Chiết Xuân.
Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn đánh ra liên tiếp chín trọng chưởng, mỗi chưởng đều chứa đầy Thái Huyền chi lực nện vào Tinh Bàn Tào Chiết Xuân.
Khi đạo chưởng ấn cuối cùng đánh tới, Tinh Bàn đã hoàn toãn lõm vào sắp gãy.
“Là chân nhân sao?” Tào Chiết Xuân trừng lớn hai mắt, miệng đầy máu tươi. “Chân nhân không phải như vậy! Không phải ——”
Hắn cố gắng thu hồi Tinh Bàn. Lại một hàng chưởng ấn đập xuống.
Phanh phanh phanh…
Tào Chiết Xuân bị đánh sâu vào lòng đất.
Hiện tại siêu cấp vú em cho dù có năng lực thông thiên cũng không có khả năng khôi phục Mệnh Cách nữa. Đám người còn lại chỉ là năm bè bảy mảng.
Lục Châu bắt đầu thi triển đại thần thông thuật, mỗi chưởng đánh ra đều chứa đầy Thái Huyền chi lực. Bầu trời phủ đầy một màu lam sắc.
Ầm ầm ầm…
Chưởng ấn xuất ra liên tục cho đến khi không còn một tu hành giả nào có thể lăng không lơ lửng nữa.
Lục Châu không dừng lại. Thời gian rất cấp bách, hắn nhất định phải hạ thấp tu vi tất cả những kẻ có năng lực uy hiếp mình trong vòng ba mươi giây.
Tào Chiết Xuân mười bốn Mệnh Cách đã mất hơn phân nửa tu vi, Phó Nguyễn Đông mười Mệnh Cách cũng chẳng còn Mệnh Cách nào. Nàng ta mơ hồ nhìn lên thân ảnh Lục Châu trên bầu trời, trong đầu chỉ nghĩ được một câu: Tử thần đến rồi sao?
Liệp đội U Linh người nào người nấy đều bị trọng thương, chạy trốn tán loạn. Dưới tình huống này chỉ có thể cược xem ai xui xẻo bị đuổi theo, ai may mắn có hy vọng sống.
Lục Châu bay lên cao, Vị Danh Cung xuất hiện.
Ông ——
Năm ngón tay co lại nhanh chóng kéo động tiễn cương, để lại từng đạo tàn ảnh. Tiễn cương màu xanh lam bay ra che phủ bầu trời tựa như lam sắc pháo hoa, chói lọi vô cùng.
Mỗi một đạo tiễn cương đều mang theo toàn bộ Thái Huyền chi lực, bắn về phía đám tu hành giả liệp đội U Linh với lực lượng không cách nào kháng cự…
Phó Nguyễn Đông nằm yên dưới đất, không còn cảm nhận được cơn đau đớn, khoé môi nàng ta hiện ra ý cười, thưởng thức lam sắc pháo hoa.
“Có lẽ đây… mới thật sự là… tiễn thuật…”
Nói xong, hàn khí chạy dọc cơ thể, hai mắt nàng ta trở nên vô thần, không còn khí tức.
Khi tất cả tu hành giả đều nằm bẹp dưới đất không thể động đậy, chỉ biết giương mắt chờ đợi tử vong phủ tới, Lục Châu đột nhiên ngừng bắn tên.
Hắn bay lướt qua Tào Chiết Xuân và Phó Nguyễn Đông, lấy đi hai thanh vũ khí, sau đó thu hồi cung tiễn, bay đến phía trên đầu Lục Ngô, trầm giọng nói:
“Đừng nhúc nhích.”
Lục Ngô ngẩng đầu nhìn, không rõ Lục Châu định làm gì.
Thấy Thẻ Thái Huyền chỉ còn lại mấy giây, Lục Châu không nói một lời, vung tay đẩy ra liên chưởng.
“Lão tặc!”
Lục Ngô giật nảy mình, tưởng rằng Lục Châu muốn ra tay giết mình. Nhưng khi lam liên xuất hiện, nó mới cảm giác được một luồng sinh cơ cực kỳ nồng đậm tấp thẳng vào mặt.
Mà không chỉ có một đoá lam liên. Liên tiếp mười đoá lam liên rơi vào đỉnh đầu Lục Ngô.
Nhân loại trị liệu cho nhau, độ khó khá ít vì thể tích con người nhỏ, cần nguồn năng lượng sinh cơ không nhiều. Nhưng loại hung thú cường đại như Lục Ngô, thân thể khổng lồ như một ngọn núi thì việc chữa thương cho nó là vô cùng gian nan và hao tổn năng lượng.
Lục Ngô không ngờ Lục Châu lại trị liệu cho mình, trong lúc nhất thời đứng sững sờ tại chỗ.
Những vết thương trên người nó đều được khôi phục với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Sinh cơ mênh mông cuồn cuộn giúp Mệnh Cách Chi Tâm của nó khôi phục, một viên Mệnh Cách Chi Tâm bị hao tổn trước đó cũng được chữa trị hoàn toàn…
Lục Châu đáp xuống đất.
Thời gian của Thẻ Thái Huyền đã kết thúc.
Khu vực tam sơn trở lại yên tĩnh và u ám vô quang như trước. Cuồng phong rất nhanh đã thổi bay mùi máu tươi và khí tức chiến đấu, tựa như nơi này chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ còn lại đám thi thể nằm rải rác dưới đất đã chứng minh hết thảy không phải là mộng.
Lục Châu cúi người xuống bắt mạch cho Đoan Mộc Sinh.
Lực lượng suy bại trong cơ thể hắn đã trộn lẫn với hạt giống Thái Hư, lại thêm tinh khí của Lục Ngô khiến ba luồng lực lượng trở nên cân bằng, thậm chí bắt đầu dung hợp.
Lục Châu không khỏi kinh ngạc nói: “Thật không thể tưởng tượng…”
“Sư phụ, tam sư huynh như thế nào?” Hải Loa hỏi.
“Hắn không có việc gì, còn tốt hơn trong tưởng tượng của vi sư.”
“Nhưng vì sao huynh ấy vẫn chưa tỉnh lại?”
Lục Châu đứng dậy, chắp tay nói: “Ba loại lực lượng trong cơ thể hắn chưa hoàn toàn kết hợp với nhau, với tu vi hiện tại, Đoan Mộc Sinh rất khó có thể tiếp nhận được lực lượng lớn như vậy.”
“Vâng.”
“Nơi này không nên ở lâu.” Lục Châu nói.
“Chờ đã.” Lục Ngô bỗng lên tiếng, toàn thân đứng thẳng tựa như một toà sơn phong.
Chương 1439
“Có việc gì?” Lục Châu hỏi.
“Lực lượng của ngươi… bại lộ rồi. Hạt giống Thái Hư… cũng bại lộ. Không thể tha cho bọn hắn!”
“Nhưng muốn giết sạch cũng không dễ.” Lục Châu nói.
Nếu thời gian của Thẻ Thái Huyền là vô hạn thì việc đuổi tận giết tuyệt liệp đội U Linh chẳng khó khăn gì. Nhưng thời gian sử dụng quá ngắn, bọn hắn có thể bay ra bốn phương tám hướng, Lục Châu rất khó có thể xử lý hết.
Nhưng nếu là chân nhân thì khác.
Lục Ngô quay đầu nhìn Lục Châu: “Nhân từ là huỷ diệt. Lục Thiên Thông, ngươi… thay đổi rồi.”
Sắc mặt Lục Châu bình tĩnh, không phản bác nó.
Oanh!
Lục Ngô bốn vó đạp đất, nhảy lên tầng mây, chín cái đuôi đột nhiên nở rộ!
“Bản hoàng muốn đòi mạng… Các ngươi nạp mạng đi!”
Vân vụ bị đè ép, hàn ý phô thiên cái địa ập xuống.
Rắc —— ——
Xung quanh mấy chục dặm, vạn vật lập tức hoá thành băng điêu!
Những thành viên liệp đội U Linh đang trốn tránh trong các ngõ ngách đều bị đóng băng. Những kẻ trốn dưới nước là thảm nhất, trực tiếp hoá thành một phần dưới đáy hồ.
“Thú hoàng… lại có thể mạnh như vậy…”
Từng người một bị đóng băng, Mệnh Cách không ngừng tiêu hao, cho đến khi tử thần giáng thế.
Tiểu đội truyền kỳ trong bí ẩn chi địa rốt cuộc bởi vì thiếu hiểu biết về thú hoàng mà trở thành phân bón tại nơi này.
Trong mắt hung thú, nhân loại cũng chỉ là một loài bò sát… Chúng nó sẽ không biết thương cảm và đồng tình, cũng sẽ không có cái gọi là “nhân từ” như con người.
Từ đầu đến cuối, Lục Ngô chỉ có một mục đích duy nhất —— giết sạch đám người này.
. . .
Tầng mây khôi phục lại bộ dáng lúc trước. Lục Ngô khép đuôi lại, hạ xuống đất.
Lục Châu nhìn xung quanh với vẻ kinh ngạc rồi nói: “Đây là năng lực lớn nhất của ngươi?”
“Biết rõ còn cố hỏi.” Lục Ngô hầm hừ.
“Lão phu trị liệu cho ngươi là muốn báo đáp việc ngươi cho mượn Mệnh Cách Chi Tâm. Bây giờ ngươi lại tiêu xài hết toàn bộ lực lượng, làm sao bảo hộ đồ nhi của lão phu?” Lục Châu đúng là không còn gì để nói với nó.
Hắn đương nhiên muốn nhổ cỏ tận gốc đám liệp đội U Linh, nhưng làm xong thì sau đó hết sạch át chủ bài.
Liệp đội U Linh có thể tìm tới nơi này chứng tỏ thủ đoạn truy tung của thanh liên giới rất cường đại. Lục Ngô lại làm ra động tĩnh lớn như thế, chẳng phải là đang kéo người đến xem hay sao?
Lục Ngô thản nhiên đáp: “Còn có ngươi mà.”
“. . .”
Được rồi, ngươi thắng.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư bao trùm bốn phía. Sau khi xác định không còn sinh cơ tồn tại mới thu hồi thần thông. “Đi thôi.”
Lục Ngô há miệng, Đoan Mộc Sinh bay vào mồm nó. Diệp Thiên Tâm và Hải Loa cấp tốc bay lên lưng Thừa Hoàng.
Lục Ngô nhìn sang Lục Châu, khẽ nói: “Ngươi tuân thủ hứa hẹn… bản hoàng có thể chở ngươi một lần.”
Lục Châu cười nhạt nhưng không cự tuyệt, bay lên lưng nó rồi nói với Thừa Hoàng: “Đuổi theo.”
U ——
Lục Ngô tung người nhảy lên, ba ngọn sơn phong gặp phải rung động kịch liệt, hoàn toàn sụp đổ.
Đám băng điêu xung quanh bị đè nát bấy, vỡ vụn như pha lê.
“Mau đuổi theo!” Hải Loa chỉ tay nói.
Thừa Hoàng cấp tốc phóng theo. Nhưng Lục Ngô thân là thú hoàng, lại ngã một lần nên khôn ra, đương nhiên không cho Thừa Hoàng cơ hội đuổi kịp mình. Trong chớp mắt, thân ảnh của nó biến mất trong tầng mây.
“Ơ…” Hải Loa mờ mịt nói, “Sư phụ sẽ không vứt chúng ta lại đây chớ?”
“Yên tâm đi, không có đâu.” Diệp Thiên Tâm cười nói.
Lòng háo thắng của Lục Ngô quá mạnh, lần này mà không thể hiện ra lực lượng nghiền ép, nó sẽ không hài lòng.
Quả nhiên, chạy được một canh giờ, lướt qua biết bao núi non sông ngòi, Thừa Hoàng cũng chẳng tìm thấy tung tích Lục Ngô đâu.
U ——
Nó tiu nghỉu kêu một tiếng. Hải Loa vỗ vỗ đầu nó an ủi: “Đừng giận, sớm muộn gì ngươi cũng bắt kịp Lục Ngô mà.”
Nàng vừa dứt lời, Lục Ngô từ trên trời giáng xuống đứng ở trước mặt Thừa Hoàng, ánh mắt hiện rõ vẻ khoái trá, thần thái ngạo nghễ phun ra hai chữ:
“Quá chậm.”
Thừa Hoàng: “. . .”
Thừa Hoàng dựng tai lên, trong miệng phát ra tiếng u u tựa như không phục.
Lục Châu đứng trên lưng Lục Ngô, phất tay nói: “Thôi, đi nào. Nhớ thu liễm khí tức, bọn hắn có thủ đoạn truy tung khí tức rất cao minh.”
Lục Ngô gật đầu nói: “Nhân loại đáng ghét.”
Nó lại nhún người nhảy lên, tiếp tục chạy. Lần này tốc độ của nó không quá nhanh, cố ý chờ cho Thừa Hoàng đuổi kịp.
Trên đường đi cũng thuận lợi, không gặp phải hung thú nào. Lục Ngô vô cùng quen thuộc với nơi này…
“Lục Ngô, trước kia ngươi từng nhìn thấy lam pháp thân?” Lục Châu bỗng hỏi.
Lỗ tai Lục Ngô khẽ động: “Biết rõ còn cố hỏi.”
“. . .” Lục Châu thản nhiên nói, “Còn có ai nắm giữ thứ này?”
“Trong thiên hạ, chỉ có ngươi.”
“. . .”
Nhưng lão phu thật sự không phải là cái tên Lục Thiên Thông không giữ chữ tín kia nha.
“Ngươi đã bại lộ, bản hoàng giết sạch bọn hắn… Ngươi hẳn nên cảm tạ bản hoàng!” Lục Ngô trầm thấp nói.
“Còn có người khác biết?”
“Khai sáng ra một phương pháp tu hành mới rất khó khăn… hoặc được thế nhân kính sợ, hoặc trở thành kẻ địch của toàn thế gian.”
Phương pháp tu hành mới?
Nếu lam pháp thân là một loại phương pháp tu hành mới, lại tạo thành ảnh hưởng lớn lao mà không ai lường được, như vậy nó bị những kẻ đi theo con đường tu hành chính thống xa lánh cũng là đương nhiên.
Lục Ngô nhận định Lục Châu là Lục Thiên Thông, chứng tỏ Lục Thiên Thông cũng tu hành lam pháp thân.
Lục Châu khẽ lắc đầu… Rốt cuộc bí mật đằng sau những chuyện này là gì?
Ngay cả Tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà cũng nhắc nhở mình phải ẩn tàng thiên địa chi lực.
“Thiên địa chi lực…” Lục Châu âm thầm suy tư.
Hệ thống bảo với Lục Châu đây là lực lượng phi phàm và lực lượng Thái Huyền, tuy không phải là thiên địa chi lực nhưng rất nhiều người đều hiểu lầm. Loại hiểu lầm này sẽ mang lại phiền toái không cần thiết. Tại bốn giới hắc bạch kim hồng, Lục Châu có thể sử dụng không kiêng nể, nhưng tại bí ẩn chi địa và Thái Hư thì phải thu liễm lại.
. . .
Năm ngày sau.
Khu vực tam sơn bị băng phong đã trở thành một mảnh hỗn độn với nào là máu tươi, bã vụn, cây cối gãy lìa, đất đá sụp đổ… trông tiêu điều hoang vu vô cùng.
Trong làn mê vụ mờ ảo, một thân ảnh như ẩn như hiện, xuyên qua biển mây, từ từ bay tới.
Chương 1440
Đến phía trên khu vực tam sơn, hắn dừng lại.
Trên người hắn mặc một bộ trường bào nho sinh màu xám, gương mặt gầy gầy, rõ ràng không già nhưng bên tóc mai lại có một lọn tóc trắng.
Hắn bình tĩnh quan sát khu vực bên dưới. Lát sau mới than nhẹ một tiếng:
“Rốt cuộc vẫn tới chậm.”
Hư ảnh loé lên, hắn liên tục na di khắp tam sơn, cuối cùng dừng lại cạnh một tảng đá lớn, nhẹ nhàng nâng tay.
Lòng bàn tay bắn ra quang mang xanh biếc bao vây cự thạch, cự thạch bị chấn bay ra ngoài, bên dưới là một băng điêu. Băng điêu nhanh chóng bị quang mang hoà tan thành nước, để lộ một người đang nằm yên không nhúc nhích, con ngươi phóng đại.
Nho sinh đánh ra một chưởng, quang mang xanh biếc rơi vào thân thể người này.
Một tiếng hít thật sâu vang lên, thân thể người này phát run lập cập.
“Diệp Vô Thanh.” Nho sinh gọi.
Trong mắt Diệp Vô Thanh tràn ngập sợ hãi, lắp bắp nói: “Chân… chân nhân…”
“Lục Ngô ở đâu?”
“Chạy… chạy rồi… Liệp đội U Linh… bốn mươi người… đều bị giết sạch…” Hắn vừa nói vừa nức nở, trong mắt lộ vẻ bi thương, “Diệp Thành… ta có lỗi với đệ… là lỗi của ta…”
Huynh đệ của hắn chẳng biết đã chết ở chỗ nào, chỉ sợ không thể tìm được toàn thây.
Nho sinh chính là chân nhân của Diệp gia, Diệp Chính.
Diệp Chính hỏi: “Chỉ dựa vào mỗi Lục Ngô?”
“Còn… còn có một người… Hắn thật đáng sợ… thật đáng sợ…” Diệp Vô Thanh run rẩy, ý thức hỗn loạn.
“Ai?”
“Không, không biết… không phải người thanh liên… không nhớ rõ, không nhớ rõ…” Diệp Vô Thanh nói năng lộn xộn.
Diệp Chính lại nhấc chưởng. Quang mang rơi vào thân thể Diệp Vô Thanh.
“Nhìn ta.” Trong giọng nói Diệp Chính mang theo ma lực khiến Diệp Vô Thanh không cách nào kháng cự.
Diệp Vô Thanh mờ mịt ngẩng đầu.
“Hít thở.”
Diệp Vô Thanh ngoan ngoãn hít thở thật sâu.
“Bình tĩnh lại.”
Biểu tình trên mặt Diệp Vô Thanh từ từ an tĩnh.
Diệp Chính khẽ gật đầu, hỏi lại lần nữa: “Hắn là ai?”
“Không… quen biết.” Diệp Vô Thanh trả lời như một cái máy.
“Hắn đang ở đâu?”
“Không biết.”
Diệp Chính lẳng lặng nhìn Diệp Vô Thanh, không hài lòng với mấy câu trả lời này.
Diệp Vô Thanh là người duy nhất sống sót trong trận chiến, tự mình chứng kiến mọi việc, nhưng hỏi cái gì cũng không biết. Diệp Vô Thanh vốn là nhân tài của Diệp gia, được phái tới bí ẩn chi địa để hành sự, trải qua không ít sinh tử tang thương, vậy mà bây giờ lại có bộ dáng thất hồn lạc phách này.
Ngoại trừ một chút thất vọng, Diệp Chính vẫn rất bình tĩnh.
Lát sau, Diệp Vô Thanh từ từ ổn định lại, bò ra khỏi hố, thành kính quỳ xuống đất:
“Hạt giống Thái Hư xuất hiện.” Hắn run rẩy nói.
Không có gì mang nhiều ma lực bằng bốn chữ hạt giống Thái Hư.
Trong mắt Diệp Chính rốt cuộc hiện ra một tia kinh ngạc: “Ở đâu?”
“Người này luôn đi cùng Lục Ngô. Một tháng trước ta tra ra được Lục Ngô xuất hiện ở gần Hồ Tâm đảo, bèn cùng Diệp Thành chạy đến. Khi nói chuyện với Lục Ngô, ta nhìn thấy người mang khí tức Thái Hư.”
“Thế là ta truyền lại tin tức này cho Diệp gia ngay lập tức. Sau đó để phòng ngừa Lục Ngô chạy thoát, ta liên hệ với liệp đội U Linh…”
Suy nghĩ của hắn đã khôi phục, bắt đầu kể lại tất cả những gì mình biết cho Diệp Chính nghe.
Nghe xong, Diệp Chính thở dài một tiếng:
“Hạt giống Thái Hư mỗi ba mươi ngàn năm lại xuất hiện một lần. Chỉ có cái lần cách đây ba trăm năm, toàn bộ hạt giống biến mất, đến nay vẫn không tra ra tung tích. Nhân tài trong thiên hạ nhiều như thế vẫn không một người nào tìm được, không ngờ bây giờ lại xuất hiện tại bí ẩn chi địa.”
Diệp Vô Thanh vội vàng dập đầu nói:
“Cầu chân nhân thứ tội, ta không cố ý giấu diếm không báo… cầu chân nhân thứ tội!”
Hắn ra sức dập đầu, hy vọng chân nhân có thể nể tình hắn nhiều năm làm việc cho Diệp gia mà khôi phục Mệnh Cách cho hắn.
Biểu tình trên mặt Diệp Chính vẫn rất bình tĩnh. Diệp Vô Thanh trong mắt hắn chính là một đứa nhỏ còn chưa lớn, làm sao giấu được chút tâm tư này?
“Người đánh bại Lục Ngô trên Hồ Tâm đảo là chân nhân?” Diệp Chính hỏi.
Diệp Vô Thanh lắc đầu: “Tuyệt đối không phải chân nhân. Tu vi của hắn rất quỷ dị, lực lượng cực kỳ không hợp lý. Cương khí của hắn có màu lam… đúng vậy, chính là màu xanh lam!”
“Lam?” Lông mày Diệp Chính khẽ nhíu lại.
“Nhưng ta có thể xác định hắn đến từ kim liên giới.” Diệp Vô Thanh vừa nói vừa dập đầu, liên tục cam đoan mình nói từng câu đều là thật.
Diệp Chính phất tay, vòng sáng đáp lên người Diệp Vô Thanh.
“Mệnh Cách của ngươi đã không còn, có thể bình an trở lại Diệp gia hay không thì phải xem tạo hoá của ngươi.”
Thân thể Diệp Vô Thanh run lên, không dám có bất kỳ dị nghị nào, chỉ biết cung kính dập đầu cho đến khi giọng nói kia biến mất.
Thưởng phạt phân minh chính là nguyên tắc làm việc của Diệp Chính.
. . .
Thân ảnh Diệp Chính xuất hiện trên bầu trời khu vực tam sơn.
Hắn cảm nhận được khí tức trong không trung và vết tích sau trận chiến.
“Lục Ngô có vẻ mạnh lên… Người trợ giúp Lục Ngô cũng không kém.”
Hắn phất tay, biến mất tại chỗ. Thân ảnh như u linh xé rách không gian bay đi, không tạo thành bất kỳ nguyên khí ba động nào.
Nửa ngày sau.
Diệp Chính đứng trên một toà sơn phong, ngẩng đầu nhìn mê vụ lăn lộn không ngừng. Trong tầng mây vang lên tiếng kinh lôi.
Diệp Chính ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Cân bằng?”
Hắn nhìn thoáng qua đại địa, sau đó xoay người biến mất.
Cùng lúc đó, trong một toà cung điện bạch sắc.
Một nữ hầu đi tới ngoài cửa điện, khom người nói: “Chủ nhân, Thánh Điện truyền tới tin tức, sau khi Cán Cân Công Chính phát động thì đã khôi phục ngay lập tức.”
Trong điện bay ra hai đạo quang mang, một nhật một nguyệt, hoà lẫn trên không trung.
“Tiếp tục quan sát.”
“Vâng.”
. . .
Đang trên đường trở lại Nguyệt Quang lâm địa, Lục Châu đột nhiên hô một tiếng: “Ngừng lại.”
Đám người vội dừng theo. Hải Loa tò mò quan sát bốn phía: “Sư phụ, sao thế ạ?”
Lục Ngô cũng xoay người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Mê vụ đang từ từ lắng xuống.
Nó mở miệng nói: “Cân bằng.”
“Cân bằng?”
“Truyền thuyết… trong thời kỳ thượng cổ… có lẽ chỉ có người trong Thái Hư… mới có thể giải thích.” Lục Ngô cúi đầu, tỏ vẻ đừng có hỏi ta, ta cũng không biết.
Lục Châu nói: “Ngươi có biết Lam Hi Hoà không?”
Lục Ngô lắc đầu.
Bình luận facebook