• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (1 Viewer)

  • Chương 916-920

Chương 916 Vô đề

Theo như lời Mạnh Trường Đông nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Chiếc hộp này nhìn thế nào cũng không thấy quý giá, lại tuỳ tiện đặt ở một nơi lộ thiên thế này, dù là ai cũng không nghĩ nó cất giấu một bảo vật kỳ bí.

Lục Châu mở nắp hộp, lấy nửa khối thuỷ tinh cầu ra. Một cảm giác lạnh buốt quen thuộc xộc vào não hải, xác định đây chính là thuỷ tinh cầu ký ức, Lục Châu bèn cất nó vào ống tay áo.

“Mạnh trưởng lão.” Đúng lúc này ngoài cửa chợt vang lên tiếng gọi.

Có người giám thị?

Mạnh Trường Đông từng nói, mỗi khi hắn nghiên cứu thuỷ tinh cầu đều sẽ có đệ tử ở bên cạnh quan sát, tai vách mạch rừng.

Lục Châu nhìn quanh, bên tai xuất hiện lam quang, vận dụng thính lực thần thông.

“Lão già Mạnh Trường Đông lần này ăn phải quả đắng mà không chết, đúng là may mắn.”

“Hắn là cửu diệp mà lại chẳng có tác dụng gì, toàn bộ đều nhờ vào Diệp trưởng lão. Một mình Diệp trưởng lão ăn đứt mười tên cửu diệp ấy.”

Lực lượng phi phàm mở rộng, tiến lại gần Trung Chỉ Phong.

“Diệp trưởng lão, Mạnh Trường Đông đã trở về, hiện đang ở trong phòng hắn, lát nữa sẽ tới gặp ngài.”

“Đã biết.”

Lục Châu thu hồi thần thông nhìn ra bên ngoài. Nho sinh kia vẫn còn đang gõ cửa. “Mạnh trưởng lão?”

Lục Châu mở cửa ra nhìn hắn. Nho sinh cười nói: “Ta còn tưởng là Mạnh trưởng lão đã quên mất công vụ… Mời.”

Sắc mặt Lục Châu thản nhiên như không, nâng tay đánh tới. Chát!

Nho sinh hoàn toàn không ngờ Lục Châu lại đột nhiên xuất thủ, bàn tay tát thẳng vào mặt hắn, trên gương mặt xuất hiện năm ngón tay đỏ như máu, cảm giác đau rát truyền tới khiến hắn ngây ngẩn cả người.

“Mạnh trưởng lão!” Đôi mắt nho sinh trợn trừng, một tay ôm má tức giận kêu lên.

Đám đệ tử trong Thực Chỉ Phong vội vàng tụ tập lại, ai nấy đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này với vẻ không thể tin nổi. Bọn hắn chưa bao giờ thấy Mạnh Trường Đông đánh người!

Cho dù muốn đánh cũng đâu thể đánh người này… nho sinh này chính là đệ tử quan môn Giang Tiểu Sinh của Diệp Chân đó!

Lục Châu hờ hững liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Chỉ là một đệ tử mà cũng dám khoa tay múa chân với bản trưởng lão?”

Ngữ khí, thái độ và khí thế của ‘Mạnh Trường Đông’ hôm nay hoàn toàn khác biệt so với lúc trước. Các đệ tử khác giật mình nhìn Lục Châu. Mạnh trưởng lão… rốt cuộc cũng trở nên mạnh mẽ hơn rồi sao? Nhưng mà làm sao bàn giao với bên phía Diệp trưởng lão bây giờ?

Không ai dám nói chuyện, cũng không ai dám chỉ trích nho sinh kia.

Nhưng nho sinh dường như kế thừa bản tính của Diệp Chân, hắn nhịn xuống, nhanh chóng bình phục tâm trạng rồi khom người chắp tay nói: “Đệ tử đã biết sai… Diệp trưởng lão mời ngài qua đó.”

Ngữ khí nho sinh lần này khiêm tốn lễ độ hơn, không còn vẻ vênh váo lúc trước.

“Dẫn đường.” Lục Châu nói.

Giang Tiểu Sinh xoay người bay đi, trong nháy mắt đó gương mặt hắn lộ vẻ âm trầm, nhưng chỉ chợt loé lên rồi biến mất.

Không bao lâu sau…

Hai người bay tới một đạo trường gần biệt uyển trên Trung Chỉ Phong.

Lục Châu nhìn cây hoa anh đào trồng bên ngoài đạo trường, trong lòng không khỏi sinh nghi. Trên Vạn Trượng Đà Sơn bốn mùa đều là mùa đông, sao lại có hoa anh đào mọc ở nơi này?

Kiến trúc của đạo trường khiến Lục Châu nhớ tới phong cách của một quốc gia nào đó trên Địa Cầu.

Cửa gỗ mở ra. “Mạnh trưởng lão, mời.”

Lục Châu bước vào đạo trường. Dưới chân là sàn gỗ màu vàng nhạt, bên trên có giếng trời trong suốt đón nhận ánh nắng, vật liệu xây dựng là gỗ thượng đẳng, khắp nơi đều treo tranh sơn thuỷ.

Giữa chính đường có treo một bức tranh chữ: Nho. Ngồi ngay ngắn bên dưới chính là đại trưởng lão Diệp Chân quyền thế ngập trời. Rất khó tưởng tượng người thanh niên có khí tức nho nhã trước mặt lại là đại trưởng lão Phi Tinh Trai.

“Sư phụ, Mạnh trưởng lão đã đến.” Khi nho sinh kia hành lễ, hắn cố ý bày ra vẻ đau đớn.

Diệp Chân mở mắt nhìn hắn, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: “Mặt của ngươi làm sao vậy?”

“Đồ nhi bị trừng phạt đúng tội, đồ nhi không cẩn thận đụng phải Mạnh trưởng lão.” Giang Tiểu Sinh quỳ xuống nói.

Ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía ‘Mạnh Trường Đông’, đôi mắt thâm thuý như biết nói chuyện. Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Lục Châu đã nhìn ra rất nhiều thứ.

Bình tĩnh, sát khí, kinh ngạc, thong dong…

“Mời ngồi.” Diệp Chân đưa tay làm tư thế mời.

Lục Châu đang nghĩ, nếu bây giờ hắn dùng thẻ Một Kích Chí Mạng lấy mạng kẻ này thì sao nhỉ? Nhưng hắn không vội làm thế mà lạnh nhạt đi tới, ngồi xếp bằng ở phía đối diện Diệp Chân.

Diệp Chân lộ vẻ xin lỗi: “Ta thay mặt Giang Tiểu Sinh bồi tội với Mạnh trưởng lão. Đệ tử phải làm đúng bổn phận của đệ tử, sao có thể bất kính với trưởng lão.”

Lục Châu hài lòng gật đầu, nói lời kinh người: “Nuôi không dạy là lỗi của cha, dạy không nghiêm là lỗi của thầy. Mỗi vị sư trưởng đều nên hiểu được đạo lý mình phải là tấm gương tốt trước đã.”

Sự kinh ngạc chỉ xẹt qua mắt Diệp Chân trong giây lát, sau đó hắn nho nhã đáp: “Mạnh trưởng lão nói có lý, Giang Tiểu Sinh, ngươi đã phạm sai lầm gì?”

Giang Tiểu Sinh vốn cho rằng sư phụ sẽ xả giận cho mình, lúc này mới ngơ ngác quỳ xuống đất nói: “Đồ nhi tự tiện xông vào biệt uyển của Mạnh trưởng lão, động chạm… động chạm đến Mạnh trưởng lão.”

“Đệ tử quan môn tội càng nặng thêm một bậc. Diệp trưởng lão, ngươi nói có phải không?” Lục Châu bình tĩnh nói.

“Cứ làm theo lời Mạnh trưởng lão, kéo ra ngoài phạt đánh ba mươi trượng, cấm túc một tháng.” Diệp Chân phất tay áo, một cơn gió nhẹ thổi Giang Tiểu Sinh bay ra khỏi đạo trường.

“Sư phụ thứ tội, sư phụ thứ tội…”

Trên mặt Diệp Chân lộ ý cười. “Mạnh trưởng lão đã hài lòng chưa?”

“Bản trưởng lão sao lại phải tính toán chi li với đám vãn bối làm gì. Chỉ là tôn ti khác biệt, lớn nhỏ đều phải có thứ tự. Từ xưa đến nay dù là bách tính thường dân hay đế vương thiên hạ đều phải dựa vào quy củ để làm việc. Giang Tiểu Sinh nhiều lần vi phạm môn quy Phi Tinh Trai, lý ra nên xử phạt. Diệp trưởng lão vì đại nghĩa diệt thân thật khiến người kính nể.”

Lục Châu ngay từ đầu đã không có ý định bắt chước Mạnh Trường Đông, điều đó không phù hợp với tác phong trước sau như một của hắn, cho dù ngũ quan bây giờ đã biến đổi.
Chương 917 Vô đề

Diệp Chân vẫn duy trì nụ cười thản nhiên trên môi: “Mạnh trưởng lão nói có lý, trong một môn phái, dù là phụ tử huynh đệ cũng phải có trật tự, có tôn ti lớn nhỏ, nếu không ắt sẽ loạn. Nhà bình thường còn như thế, nói gì đến Phi Tinh Trai có mấy vạn đệ tử như chúng ta.”

Diệp Chân là một người cực kỳ giảo hoạt, lúc nào cũng tỏ ra hiểu chuyện như thế. Dù nghe Lục Châu tự xưng là ‘bản trưởng lão’ thì hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh như vậy.

Lục Châu hỏi: “Diệp trưởng lão tìm ta có việc gì?”

Diệp Chân đáp: “Hôm nay Mạnh trưởng lão dẫn theo ngàn tu hành giả đến vây quét Thiên Liễu Quan, cao thủ Tạ Huyền của mười hai tông Vân Sơn bị tu hành giả kim liên giết. Lúc chuyện xảy ra, Mạnh trưởng lão đang ở đâu?”

Ngữ khí của hắn chậm rãi nhẹ nhàng, rõ ràng nội dung là chất vấn nhưng lại không nghe ra ý tứ chỉ trích nào.

“Thiên Liễu Quan có cao thủ che chở, ngay cả Tạ Huyền cũng phải mất mạng, bản trưởng lão đương nhiên lựa chọn rút lui.” Chuyện này không có gì là mất mặt.

Đứng ở góc độ của Mạnh Trường Đông thì lựa chọn ẩn nấp của hắn không có vấn đề, nếu để Ngu Thượng Nhung đuổi kịp thì chờ đợi hắn chính là cái chết. Chỉ là hắn ngàn tính vạn tính lại không tính tới sẽ gặp phải lão phu.

Nhưng từ lời này cũng có thể nghe ra được, trong đội ngũ của Mạnh Trường Đông có không ít tai mắt của Diệp Chân. Diệp Chân nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.

“Nay Tạ Huyền đã chết, mười hai tông Vân Sơn nhất định sẽ hỏi tội chúng ta, Mạnh trưởng lão có giải thích gì không?”

“Chuyện này trong lòng Diệp trưởng lão vốn đã biết rõ. Biết Thiên Liễu Quan có quan hệ với Cửu Trọng Điện, Diệp trưởng lão còn khăng khăng muốn phái người vây quét bọn hắn là có mục đích gì?”

Nghe vậy, Diệp Chân vẫn không tức giận mà ôn hoà đáp:

“Ngươi sai rồi. Khi ta và Trai chủ đến Cửu Trọng Điện vốn có lòng tin sẽ bắt được Tư Không Bắc Thần… Việc vây quét Thiên Liễu Quan chỉ là thuận thế mà làm.”

Xưng hô của hắn đối với ‘Mạnh Trường Đông’ đã thay đổi.

“Thuận thế mà làm?” Lục Châu mỉm cười nói, “Lỗ Tùng, Lương Tự Đạo và Huyền Minh đạo trưởng vốn là tướng tài đắc lực của Phi Tinh Trai, nay chết không minh bạch cũng gọi là thuận thế mà làm?”

Diệp Chân nghe ra được ý tứ phản bác của Lục Châu nhưng biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi, tiếp tục cười nói:

“Ba người này làm việc lỗ mãng, không được sự đồng ý của ta đã đến Thiên Liễu Quan gây chuyện, chết cũng chưa hết tội. Hôm nay vây quét Thiên Liễu Quan, trong hơn một ngàn tu hành giả có ba trăm người đến từ Thiên Vũ Viện, năm trăm người đến từ mười hai tông Vân Sơn, một trăm năm mươi tán tu, chỉ có năm mươi người là đệ tử Phi Tinh Trai. Sau khi hạ lệnh rút lui, năm mươi người này đều thành công chạy trốn, không tổn thất một người nào.”

“. . .”

Nếu hỏi Lục Châu thấy được loại khí chất gì trên người Diệp Chân, Lục Châu sẽ nói đó chính là năng lực khống chế.

Ngoài mặt người thủ lĩnh chuyến vây quét này là Mạnh Trường Đông, nhưng kẻ đứng phía sau lại chính là Diệp Chân. Cực kỳ giảo hoạt.

Diệp Chân tiếp tục nói: “Ta chỉ là hơi hiếu kỳ, Mạnh trưởng lão làm sao mà chạy trốn?”

“Bản trưởng lão am hiểu độn thuật, chạy trốn không thành vấn đề.” Lục Châu đáp.

Diệp Chân gật đầu. “Mạnh trưởng lão không hỏi xem ta và Trai chủ đã gặp phải chuyện gì ở Cửu Trọng Điện sao?”

Trong lòng Lục Châu khẽ động, hắn luôn cảm thấy đôi mắt của Diệp Chân đã nhìn ra điều gì, kẻ này làm việc không theo sáo lộ khiến người ta nhìn không thấu.

“Diệp trưởng lão muốn nói, bản trưởng lão rửa tai lắng nghe.”

Diệp Chân nâng tay, cửa gỗ hai bên đạo trường tự động kéo lại.

“Ngươi mà cũng sợ tai vách mạch rừng?” Lục Châu hỏi.

Nơi này là biệt uyển ở Trung Chỉ Phong, là đạo trường của Diệp Chân. Ai lại dám can đảm chạy tới đây nghe lén?

Diệp Chân đáp: “Bây giờ không giống như xưa.”

Hắn chậm rãi đứng dậy, nho bào rủ xuống, sống lưng thẳng tắp, dáng người cao gầy tạo thành một cái bóng dài in trên sàn gỗ.

“Ta và Trai chủ tới Cửu Trọng Điện là vì muốn xác minh tình trạng của Tư Không Bắc Thần và chân tướng cái chết của Trần Bắc Chinh…”

“Ồ?” Lục Châu lộ vẻ nghi hoặc.

“Tư Không Bắc Thần nắm giữ một loại kiếm đạo mới nhưng vẫn không đủ bản lãnh và đảm lượng giết chết Trần Bắc Chinh, vì điều đó tương đương với việc đắc tội triều đình. Cửu Trọng Điện đang ngày càng suy tàn, năm vị thủ toạ không có lấy một người nắm giữ Nghiệp Hoả, cho nên hung thủ giết Trần Bắc Chinh là một cao nhân khác.” Diệp Chân chắp tay sau lưng, vừa dạo bước vừa nói.

“Có lý.” Lục Châu ứng thanh.

“Tư Không Bắc Thần nói người đó họ Lục, có năng lực đánh giết Trần Bắc Chinh, khả năng đang cư ngụ tại Thiên Liễu Quan.” Diệp Chân dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Đệ tử đến vây quét Thiên Liễu Quan báo đã nhìn thấy hai tu hành giả kim liên cửu diệp, Mạnh trưởng lão có tận mắt nhìn thấy không?”

“Thật có việc này.”

“Tốt.” Diệp Chân gật đầu, quay trở về chỗ cũ ngồi xếp bằng. “Vậy mời Mạnh trưởng lão làm giúp ta hai việc.”

Lục Châu im lặng nhìn xem hắn muốn làm trò gì.

“Việc thứ nhất, Phi Tinh Trai không muốn hao tổn nhân tài, nếu không có việc gì thì khoảng thời gian này đừng đi ra ngoài. Việc thứ hai, thuỷ tinh cầu ký ức rất quan trọng, ta đã bàn bạc với Thiên Vũ Viện sẽ giao thuỷ tinh cầu cho bọn hắn nghiên cứu. Mạnh trưởng lão không cần phải phiền não vì thứ này nữa. Mạnh trưởng lão thấy thế nào?”

Nói xong hắn lặng lẽ nhìn Lục Châu, chờ hồi đáp.

Lục Châu trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chẳng qua là muốn bản trưởng lão giao ra thuỷ tinh cầu thôi…”

Điều khiến Lục Châu cảm thấy kỳ quái là Diệp Chân vốn đã không ưa gì Mạnh Trường Đông, vì sao không diệt trừ mà lại còn cấm túc, cẩn thận bảo hộ hắn?

Diệp Chân cười, bàn tay chầm chậm chìa ra trước mặt Lục Châu. “Vậy làm phiền Mạnh trưởng lão.”

Lục Châu nhìn bàn tay hắn, đạm mạc nói: “Ngươi rất muốn có được thứ này?”

Trên mặt Diệp Chân xuất hiện một nụ cười thâm thuý. “Thực ra thuỷ tinh cầu không có bao nhiêu ý nghĩa đối với ta. Thiên Vũ Viện muốn nên ta tác thành cho bọn hắn thôi. Đương nhiên, nếu ngươi muốn thì ta sẽ suy nghĩ lại, ngươi nói xem… bằng hữu?”
Chương 918 Vô đề

Hai tiếng ‘bằng hữu’ vang lên rất nhẹ lại rất chậm… mang ý nghĩa Diệp Chân biết rõ Lục Châu không phải là Mạnh Trường Đông. Hắn nhìn thẳng vào mặt Lục Châu, muốn nhìn thấy biểu lộ kinh ngạc bối rối…

Nhưng Lục Châu vẫn bình tĩnh dị thường.

Thuỷ tinh cầu đã lấy được vào tay, Lục Châu cũng không để ý mấy việc nhỏ này. Từ khi gặp Diệp Chân, Lục Châu đã biết người này rất khó đối phó.

“Ngươi đúng là có nhãn lực tốt.”

Diệp Chân cười đáp: “Từ khi các hạ bước chân vào đạo trường, ta đã biết các hạ không phải là Mạnh Trường Đông.”

Điều này khiến Lục Châu có chút bất ngờ. Người thông minh có thể thông qua việc trò chuyện để nhận ra thân phận của đối phương, nhưng vừa nhìn thấy đã nhận ra thì Diệp Chân đúng là có bản sự.

“Mạnh trưởng lão chỉ mới bước vào cửu diệp, khí tức sẽ không trầm ổn được như các hạ. Tu vi của các hạ vượt xa Mạnh trưởng lão.” Diệp Chân giải thích.

Chẳng trách Diệp Chân chẳng hề tức giận.

Diệp Chân tiếp tục nói: “Khắp thiên hạ này có rất nhiều người nắm giữ dịch dung thuật. Các hạ tuy dịch dung nhưng lời nói cử chỉ lại không hề muốn cải biến. Có thể thấy các hạ không e ngại việc thân phận của mình bị bại lộ, chỉ một lòng muốn lấy thuỷ tinh cầu đi.”

Lục Châu gật đầu: “Người thông minh đều có một nhược điểm, đó là hay tự cho mình là đúng. Ngươi cũng không ngoại lệ.”

Diệp Chân không phủ nhận mà còn gật gật đầu, sau đó khẽ phất tay. Các bức tranh sơn thuỷ treo trên bốn vách tường đạo trường đột nhiên xuất hiện từng đạo đường vân đỏ rực.

“Cửu Trọng Điện đã không còn được như xưa, các hạ cần gì phải theo bọn hắn? Hiện nay Phi Tinh Trai như mặt trời ban trưa, sau này tất sẽ trở thành đệ nhất tông môn tại Đại Đường, sao các hạ không liên thủ với ta?”

“Liên thủ với ngươi?” Lục Châu nhìn Diệp Chân với vẻ dò xét.

“Thuỷ tinh cầu các hạ cứ giữ lấy, đó là thành ý của ta.” Diệp Chân thẳng thắn nói, hai bàn tay đặt hờ trên chân. “Sau khi trở về, mong các hạ chuyển lời lại với Lục tiền bối rằng ta nguyện cùng người giao hảo, mong các hạ hãy suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định.”

Lục Châu vốn tưởng rằng Diệp Chân chỉ là người tu vi khó lường, âm hiểm giảo hoạt, nay nói chuyện với hắn một phen Lục Châu mới hiểu, kẻ này có dã tâm xưng bá vô cùng mãnh liệt.

“Mạnh Trường Đông đã bị bắt làm tù binh, Phi Tinh Trai chỉ còn lại Trai chủ và ngươi, thực lực tổng thể kém xa Cửu Trọng Điện, làm sao mà liên thủ?” Lục Châu nói.

“Có ta là đủ.” Diệp Chân tự tin đáp.

Hắn nói xong, tranh sơn thuỷ bốn phía rung động như dòng nước chảy, trong không trung tràn ngập nguyên khí nhàn nhạt. Đạo văn lưu động, hai tay Diệp Chân chập lại.

Phía sau lưng Lục Châu đột nhiên xuất hiện một toà pháp thân kim liên cỡ nhỏ, chính mảnh liên diệp từ từ nở rộ…

Lục Châu quay đầu lại nhìn, sau đó nhìn kỹ những bức tranh sơn thuỷ xung quanh. Đạo trường này lợi dụng bốn bức tranh sơn thuỷ treo trên bốn mặt tường để tạo thành một khu vực trận pháp kỳ diệu.

“Vào đạo trường, mọi hư huyễn đều phải lộ ra chân tướng.” Diệp Chân buông tay, đạo văn từ từ tiêu tán. “Trong đạo trường của ta, ta chính là chúa tể.”

Lục Châu quay lại nhìn Diệp Chân. Rất rõ ràng, Diệp Chân thể hiện năng lực của hắn và gọi đó là ‘thành ý hợp tác’.

“Chúa tể?”

Diệp Chân lạnh nhạt nói: “Tâm là đạo, đạo là trời, hiểu rõ tâm tức là biết đạo trời… Pháp thân của các hạ đã lộ diện rồi.”

Lục Châu có một bảo bối có tác dụng tương tự tên là Thái Hư Kính. Không ngờ Diệp Chân dựa vào lực lượng của đạo văn và đạo trường cũng có thể làm được đến bước này, chỉ là toà kim liên được chiếu rọi không hiện ra nghiệp lực. Chẳng trách Diệp Chân lại chắc chắn Lục Châu không phải là ‘Lục tiền bối’.

Lục Châu thản nhiên nói: “Chuyện thuỷ tinh cầu, không cần ngươi đồng ý thì bản trưởng lão cũng sẽ lấy đi, không ai có thể ngăn cản. Còn việc liên thủ, nếu bản trưởng lão không đồng ý thì sao?”

Diệp Chân lắc đầu:

“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, kiệt ngạo bất tuân chỉ là đồ đần mà thôi. Các hạ đi xa vạn dặm, vượt qua Vô Tận Hải để đến đây, cần gì phải có thêm một cường địch. Các hạ chẳng có lý do gì để cự tuyệt…”

Không thể không nói, Diệp Chân suy nghĩ rất có đạo lý. Trong tình huống bình thường, việc hợp tác với Diệp Chân đúng là một lựa chọn tốt.

“Ngươi sai rồi.” Lục Châu lạnh nhạt nói.

“Hửm?” Diệp Chân lộ vẻ kinh ngạc.

“Ngươi ngàn tính vạn tính, duy chỉ không tính ra được một chuyện…” Lục Châu khẽ dừng lại một chút rồi nói, “Ngươi khiến người khác cảm thấy chán ghét.”

Nụ cười trên mặt Diệp Chân biến mất. “Đây mà là lý do?”

“Một lý do rất đầy đủ.” Lục Châu đáp.

Diệp Chân lại chập tay, đạo văn bốn bề như nước chảy rung động ông ông, trên bầu trời biệt uyển truyền đến tiếng vù vù, đạo văn dường như được cộng hưởng, năng lượng trở nên càng mạnh hơn trước.

“Thật không dám giấu diếm, thuỷ tinh cầu kia ta đã từng nghiên cứu qua, đáng tiếc dùng sức hơi mạnh nên đã khiến nó bị hư hao.” Diệp Chân nói.

Lục Châu khẽ nhíu mày. Nếu nói những hành vi trước đó của Diệp Chân chỉ khiến Lục Châu cảm thấy chán ghét, thì hành động vừa rồi của hắn đã chạm tới giới hạn của Lục Châu.

Tại thời khắc này, trong lòng Lục Châu đã có quyết định —— ngày sau kẻ này tất sẽ thành mối hoạ lớn, nhất định không thể lưu hắn lại.

“Tuy câu trả lời của các hạ khiến ta rất thất vọng, nhưng ta vẫn muốn nghe được câu trả lời của chính Lục tiền bối. Để thuỷ tinh cầu lại, các hạ có thể rời đi.” Giọng Diệp Chân vẫn bình tĩnh như thường, không hề nghe ra chút thất vọng nào.

Từ đầu đến cuối, Diệp Chân vốn không định để người trước mặt lấy đi thuỷ tinh cầu. Tất cả chỉ là thăm dò mà thôi. Cuộc đọ sức thật sự chỉ vừa mới bắt đầu.

Lục Châu nhìn chằm chằm Diệp Chân rồi chậm rãi đứng lên: “Dừng ở đây đi.”

Đúng lúc đó, tranh sơn thuỷ bốn phía bắn ra hồng sắc đạo văn, một màn kỳ dị xuất hiện. Hồng sắc đạo văn nối liền với nhau bằng tốc độ cực nhanh tạo thành một trận văn cực kỳ đặc thù.

“Để lại thuỷ tinh cầu mới được rời đi.” Diệp Chân lạnh nhạt nói.

Lục Châu tung ra một chưởng, kim sắc chưởng ấn đánh về phía Diệp Chân. Thân ảnh Diệp Chân nhoáng lên né tránh, chưởng ấn thất bại.
Chương 919 Vô đề

“Trong đạo trường này… ta là chúa tể! Bên trong Tuyệt Thiên Trận, tu vi ngươi càng mạnh thì ta cũng sẽ càng mạnh.”

“Gặp mạnh thì mạnh… Thú vị.” Lục Châu gật đầu, “Chỉ tiếc, ta sẽ không để lại thuỷ tinh cầu cho ngươi.”

Diệp Chân chầm chậm lắc đầu. “Ngươi chẳng biết gì về ta cả.”

Từ trong bốn bức tranh sơn thuỷ bay ra mấy trăm tự phù và tự ấn đỏ như máu. Lục Châu lập tức gọi ra Kết Định Ấn, vòng tròn kim sắc sáng lên ngăn cản toàn bộ tự ấn và tự phù.

Bốn phương tám hướng lúc này đều xuất hiện thân ảnh của Diệp Chân.

Huyễn thuật? Từ đầu đến cuối người nói chuyện với lão phu đều không phải là Diệp Chân thật mà chỉ là huyễn thuật?

Nhưng Lục Châu vẫn không vội vã, hắn có đầy đủ năng lực rời khỏi nơi này. “Pháp thân.”

Khi pháp thân cửu diệp xuất hiện, độ cao và kích cỡ của nó bị hạn chế, chỉ cao bằng một người bình thường, ngay cả Nghiệp Hoả cũng không còn.

Đây cũng là một trong những hiệu quả của Tuyệt Thiên Trận, trận này cao minh hơn Thập Tuyệt Trận rất nhiều. Thập Tuyệt Trận chặt đứt toàn bộ cương khí trong trận, ngay cả chủ nhân của trận cũng bị hạn chế. Nhưng Tuyệt Thiên Trận thì không như vậy, nó không chỉ làm suy yếu đối thủ mà còn tăng cường sức mạnh cho chủ nhân.

Diệp Chân xuất hiện trước mặt Lục Châu chỉ cách có nửa mét. Lục Châu không hoảng hốt, tung chưởng đánh tới. Quanh thân Diệp Chân xuất hiện hồng sắc trận văn hấp thu toàn bộ kim sắc chưởng ấn, khí tức của hắn càng lúc càng cường đại.

Diệp Chân lạnh nhạt, chắp tay sau lưng nói: “Ta đã nói, ngươi chẳng biết gì về ta cả.”

Lục Châu rốt cuộc cũng hiểu, thu hồi pháp thân và Kết Định Ấn. Nguyên khí quanh người cũng biến mất, đan điền khí hải hoàn toàn thu liễm, kỳ kinh bát mạch cũng khoá lại.

“Hửm?” Diệp Chân không khỏi vỗ tay. “Ngươi là người đầu tiên nhìn ra phương pháp thoát khỏi Tuyệt Thiên Trận của ta. Đáng tiếc… ngươi như vậy sẽ trở thành kẻ trói gà không chặt.”

Hồng tuyến, hồng quang và tự ấn trong đạo trường từ từ tiêu biến. Lục Châu vẫn im lặng không nói, chỉ bình tĩnh đi từng bước đến trước mặt Diệp Chân như một người bình thường, bàn tay vươn ra đẩy một chưởng về phía trước.

Diệp Chân vẫn đứng yên bất động, không điều động nguyên khí, tay chắp sau lưng. Trong mắt hắn lúc này, Lục Châu chính là một phàm nhân không hơn không kém.

Thế nhưng…

Trong khoảnh khắc Lục Châu vươn tay tung chưởng, lực lượng phi phàm bắn ra, Diệp Chân chỉ cảm thấy ngực mình như bị một cây chuỳ sắt đập mạnh vào, con ngươi hắn co rụt lại, nhưng đã chậm.

Ầm! Toàn thân Diệp Chân bị bắn văng ra xa như một viên đạn pháo, đâm vỡ bức tường treo bức tranh chữ “Nho” rồi ghim thẳng vào thân cây anh đào mọc giữa sân.

Diệp Chân hoảng hốt mở to mắt nhìn lỗ hổng hình người trên bức tường trước mặt do hắn tạo ra.

Lục Châu vân đạm phong khinh bước đi, hư ảnh loé lên, một giây sau đã xuất hiện trước mắt hắn, lại tung ra một chưởng khác!

Diệp Chân không tài nào hiểu được vì sao Tuyệt Thiên Trận lại mất đi hiệu lực. Hắn rõ ràng đã tận mắt thấy Lục Châu phong bế đan điền khí hải và kỳ kinh bát mạch, vì sao bây giờ vẫn mạnh như vậy?

Hắn bất ngờ đến mức trở tay không kịp.

Diệp Chân vỗ tay, pháp thân hiện ra, toà pháp thân hồng liên cao mười lăm trượng chiếu rọi cả Vạn Trượng Đà Sơn khiến mấy ngàn đệ tử đều ngẩng đầu nhìn lên.

Nghiệp Hoả xuất hiện, cả bầu trời bị nhuộm trong màu đỏ tươi như máu.

Diệp Chân chập tay lại, bốn phương tám hướng xuất hiện vô số tự phù của Nho gia, ngàn vạn tự phù xông về phía trước.

Đáng tiếc, người đứng trước mặt hắn bỗng lên tiếng ——

“Người chẳng biết gì… chính là ngươi.”

Thẻ Một Kích Chí Mạng trong tay Lục Châu vỡ vụn, năm ngón tay ấn xuống, giữa các ngón tay bắn ra kim quang.

Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn, Đại Trùng Hư Bảo Ấn, Ngoại Viên Huyền Ấn, Nội Bát Tự Ấn, Vô Thúc Phược Ấn, Vạn Thần Ấn, Bát Quái Ấn, Bảo Hồ Lô Ấn, Nhật Nguyệt Ấn lần lượt theo thứ tự ập xuống.

Ầm!

Từng đạo chưởng ấn thế như chẻ tre đánh xuyên pháp thân hồng liên, sau đó đâm thẳng vào lồng ngực Diệp Chân. Phanh phanh phanh…

Oanh! Đạo chưởng ấn cuối cùng đánh trúng mặt đất.

[Ting — đánh giết một mục tiêu, ban thưởng 4.500 điểm công đức.]

“Không có ban thưởng của địa giới?” Lục Châu nghi hoặc nghĩ. Chẳng lẽ Diệp Chân không phải là người của hồng liên giới?

Nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp để suy nghĩ. Lục Châu giải khai kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải, tu vi lập tức trở về.

Tuy rằng sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng sẽ thua lỗ rất nhiều nhưng Diệp Chân sau này chắc chắn sẽ thành hoạ lớn, bóp chết trước khi hắn kịp hô phong hoán vũ mới là thủ đoạn đúng đắn nhất.

Đám đệ tử Phi Tinh Trai bị Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn thu hút tới, kể cả Trai chủ Trần Thiên Đô…

“Khai trận ——” Trần Thiên Đô quát to một tiếng như sấm sét vang vọng cả Vạn Trượng Đà Sơn.

Âm thanh năng lượng cộng hưởng vang lên liên tục, từ bên Ngũ Chỉ Phong xuất hiện mấy toà pháp thân hồng liên cao mười trượng vội vàng chạy đến, mà trên Trung Chỉ Phong cũng có khí tức năng lượng của cường giả thập diệp rung động.

Lục Châu chỉ còn lại một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, nếu huyết chiến thì cũng có thể, nhưng trận pháp trên Ngũ Chỉ Phong có vẻ rất quỷ dị, tốt hơn hết vẫn không nên ở lại Vạn Trượng Đà Sơn. Nhưng nhìn đám điểm công đức di động đang không ngừng kéo tới… Lục Châu cảm thấy tim rất đau.

Ông ông ——

Trận pháp đạo văn đã sắp hình thành, lực lượng phi phàm lại không còn được bao nhiêu… Thôi, vì lý do ổn thoả, cứ rời đi trước đã.

Lục Châu thi triển thần thông Túc Trụ Tùy Niệm, sử dụng lực lượng phi phàm để mô phỏng đại thần thông thuật, không ngừng lấp loé na di đến phương bắc.

Mấy toà pháp thân bát diệp chỉ kịp nhìn thấy một vệt ánh sáng màu xanh lam đang nhanh chóng rời đi, bèn quát lớn: “Có người xâm lấn! Mau đuổi theo!”

Khoảng năm toà pháp thân bát diệp sử dụng đại thần thông thuật đuổi theo Lục Châu, những người có tu vi thấp chỉ có thể phi hành ở phía sau.

Đám đệ tử còn lại thì lao về phía nơi Diệp Chân rơi xuống ban nãy.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Dù rằng động tĩnh rất lớn nhưng khi mọi người chạy tới chỉ kịp nhìn thấy trên bầu trời loé lên một bóng người và pháp thân hồng liên, sau đó chưởng ấn liên tục ập xuống.
Chương 920 Vô đề

“Nếu ta không nhìn nhầm thì hình như có cửu diệp bị người đánh giết. Chẳng lẽ là… Diệp trưởng lão?”

“Không có khả năng, từ trước đến giờ chỉ có Diệp trưởng lão giết người khác thôi!”

Trận pháp trên Vạn Trượng Đà Sơn đã hình thành, bao trùm bốn phía, đạo văn trên bầu trời lưu chuyển không ngừng.

Lúc này, có đệ tử đã quan sát xong bèn hô lên: “Trong hố không có người!”

Trong hố sâu hình bàn tay chỉ có một cái hố nhỏ hình người, còn lại chẳng có ai. Trong hố nhỏ hình người còn có vết máu.

“Sao có thể? Ta rõ ràng đã nhìn thấy có tu hành giả hồng liên rơi xuống, lại còn là cửu diệp!” Có đệ tử nói lớn.

Những người khác cũng không hiểu được vì sao, bèn lần lượt nhảy xuống hố sâu để tìm kiếm… nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thấy gì.

“Thật kỳ quái… người đâu rồi?”

“Người đó bay từ Trung Chỉ Phong ra, chẳng lẽ thật sự là Diệp trưởng lão?!”

Sắc mặt mọi người trắng bệch, đám tu hành giả Nguyên Thần cảnh vội vàng bay về phía Trung Chỉ Phong rồi đáp xuống biệt viện của Diệp Chân.

Nhìn thấy lỗ hổng hình người trên vách tường và cây hoa anh đào, đám đệ tử bèn đi tới cửa đạo trường, khom người nói:

“Đệ tử bái kiến Diệp trưởng lão!”

Trong đạo trường hoàn toàn yên tĩnh khiến đám người nghi hoặc vô cùng. Xảy ra chuyện lớn như vậy, Diệp trưởng lão không có khả năng không nhìn thấy.

Bọn hắn lấy hết can đảm bước đến gần đạo trường, quy củ của Trung Chỉ Phong đó là nếu không được Diệp Chân cho phép thì không ai được phép đến gần đạo trường, ngoại trừ đệ tử quan môn của hắn ra. Thế nên đám đệ tử Phi Tinh Trai cực kỳ cẩn thận.

Khi bọn hắn đến gần, đệ tử quan môn Giang Tiểu Sinh đột nhiên kéo cửa ra mắng to: “Cút!”

Đám đệ tử sững sờ, không ai dám có bất kỳ nghi vấn nào, vội vàng khom người rời khỏi đó.

“Cảnh cáo các ngươi, ai còn dám tự tiện xông vào đạo trường của sư phụ ta sẽ bị nghiêm trị không tha.” Trong mắt Giang Tiểu Sinh lộ ra hung quang.

Đám đệ tử run rẩy bỏ chạy. Giang Tiểu Sinh lúc này mới đóng cửa gỗ lại, trên mặt ướt đẫm mồ hôi. Hắn vỗ vỗ ngực, ngưng trọng nói: “Mạnh Trường Đông sao có thể giết được sư phụ?!”

. . .

Trong một vùng rừng núi phía bắc Vạn Trượng Đà Sơn, ánh hoàng hôn len lỏi giữa rừng cây, sắc trời dần dần tối.

Dưới một gốc đại thụ, Diệp Chân chống một tay xuống đất, phun ra một vũng máu. Hắn thở hổn hển rồi ngồi phịch xuống, tựa lưng vào gốc cây ngẩng đầu nhìn đám đệ tử bát diệp truy kích Lục Châu.

“Ngươi... rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

Diệp Chân từ từ bình phục, hắn phất tay phủi sạch cát bụi trên nho bào, sửa sang lại cổ áo. Dù vậy trên cổ áo vẫn còn dính không ít máu tươi.

Không biết vì sao, khi nhìn thấy vết máu này Diệp Chân bỗng tâm phiền ý loạn, tức giận giật bộ nho bào trên người xuống quăng ra phía trước.

Phụt ——

Nghiệp Hoả xuất hiện thiêu đốt, bộ nho bào trong nháy mắt tan biến thành tro bụi.

Trên thân Diệp Chân chỉ còn lại một bộ trường bào trắng. Diệp Chân sửa sang bộ trường bào, tâm tình dần bình phục trở lại.

Hắn ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu hô hấp thổ nạp…

. . .

Cùng lúc đó, Lục Châu bay khỏi khu vực trận pháp Vạn Trượng Đà Sơn, tiến vào một mảnh rừng khác ở phía bắc.

Lục Châu không tiếp tục phi hành mà lăng không dừng lại, đứng im bất động. Không bao lâu sau năm tu hành giả bát diệp của Phi Tinh Trai đã đuổi tới.

“Kẻ nào lớn mật dám xông vào Phi Tinh Trai?”

Lục Châu chậm rãi xoay người lại.

Năm người kia lập tức cả kinh. “Mạnh trưởng lão?”

“Các ngươi đang đuổi theo lão phu?” Lục Châu hỏi lại. Khí thế, giọng điệu nói chuyện và ánh mắt hoàn toàn khác biệt với Mạnh Trường Đông.

“Mạnh Trường Đông, ngươi làm trò gì mà lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, ngươi định bàn giao với Diệp trưởng lão thế nào?”

“Mạnh trưởng lão, pháp thân hồng liên xuất hiện trên Trung Chỉ Phong là của ngươi sao? Vì sao lại làm như thế?”

Năm người thay nhau chất vấn, mà sắc mặt Lục Châu vẫn hờ hững.

“Chỉ là bát diệp cũng dám khiêu khích lão phu?” Lục Châu nhấc tay, chưởng ấn lóng lánh kim quang bay ra ngoài, dưới chân xuất hiện toà kim liên cửu diệp, Kim Diễm bốc cháy rừng rực.

Năm người lập tức cả kinh. “Kim liên nghiệp lực! Không xong rồi, chia nhau ra chạy trốn!”

Có người tự đưa đầu đến, Lục Châu sao lại không nhận. Năm người này còn tưởng rằng mình đang đuổi theo kẻ bị Diệp Chân đánh trọng thương.

Năm người phân tán ra năm hướng. Chưởng ấn đánh trúng một người khiến hắn rơi xuống đất.

Hắn nằm ngửa dưới đất, sắc mặt kinh hãi nhìn thấy một cảnh tượng cả đời khó quên ——

Chỉ thấy sau lưng Lục Châu xuất hiện pháp thân mười lăm trượng, Kim Diễm cháy hừng hực, trong tay Lục Châu xuất hiện một cây cung tinh xảo, năm ngón tay kéo căng cung tiễn.

Bốn đạo tiễn cương toả ra lam quang rạng rỡ lao vụt đi mang theo hoả diễm đang không ngừng thiêu đốt bắn về phía bốn người chạy ở bốn hướng khác nhau.

Lục Châu không nhìn đến bốn người này, bốn tiễn vừa rồi không chỉ tiêu hao một phần hai lực lượng phi phàm mà còn sử dụng cả Kim Diễm, lại thêm lực lượng của cửu diệp, nếu bốn người này còn sống mới là không thể lý giải nổi.

Pháp thân biến mất, Vị Danh Cung tiêu thất, Kim Diễm và lam quang trên tay tiêu tán. Dung mạo Lục Châu từ từ khôi phục thành bộ dạng vốn có.

Tu hành giả bát diệp nằm dưới đất cách Lục Châu trăm mét nhìn lão giả đang từng bước tiến về phía mình với vẻ sợ hãi không cách nào che giấu.

Bên tai Lục Châu vang lên bốn tiếng thông báo liên tục:

[Ting — đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.]

Chỉ trong chớp mắt đã có thêm mười ngàn điểm, Lục Châu không vui sao được. Lục Châu nhìn chằm chằm vào tên bát diệp duy nhất còn sống sót, vừa vuốt râu vừa lắc đầu nói: “Thích đuổi theo lão phu đến vậy sao?”

“. . .”

Nam tử kia lúc này đã chẳng còn tôn nghiêm gì, dập đầu ầm ầm xuống đất không ngừng cầu xin: "Mạnh trưởng lão, xin tha mạng… à không, lão tiền bối tha mạng, lão tiền bối tha mạng!"

"Diệp Chân rốt cuộc là thần thánh phương nào?"

Nhớ lại tiếng thông báo ban thưởng sau khi Diệp Chân chết, Lục Châu cảm thấy vô cùng quỷ dị. Rõ ràng là pháp thân hồng liên vậy mà lại không có ban thưởng địa giới… Vừa rồi dùng tiễn cương giết chết bốn tên bát diệp cũng được ban thưởng, sao giết Diệp Chân lại không có?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom