-
Chương 396-400
Chương 396 Vô đề
Không thể không nói, đề nghị này của Tiểu Diên Nhi rất không tệ. Lấy Bệ Ngạn ra áp chế toạ kỵ này hẳn là thích hợp.
Lục Châu vừa định gọi Bệ Ngạn tới thì Đan Vân Tranh đột ngột quát lên một tiếng, điểm mũi chân bay lên không.
Nàng ta lơ lửng trên không trung, ánh mắt lăng lệ. “Súc sinh!”
Năm ngón tay cong lại ngưng tụ ra một đạo tiễn cương, cung tên trong tay tráng kiện như của các binh sĩ thủ thành.
Đầu mũi tiễn cương trông đỏ rực như bị nung đỏ. Khi mọi người nhìn thấy tiễn cương này đều kinh ngạc không thôi.
Năm ngón tay buông ra!
Ầm!
Tiễn cương rời cung xạ kích về phía mục tiêu!
Có lẽ đã cảm nhận được uy hiếp, toạ kỵ lập tức ngừng phun khí độc, quay đầu bỏ chạy.
Loại toạ kỵ này một khi đã bay đi xa đến một khoảng cách nhất định thì tu hành giả tuyệt không có khả năng đuổi kịp.
Nhưng nó còn chưa đi đủ xa đã bị tiễn cương bắn tới cắm phập vào người!
Ngaooooo!
Toạ kỵ bị đau bèn ngửa mặt lên trời kêu thảm một tiếng.
Cương khí hộ thể vỡ ra tứ tán!
“Con toạ kỵ này sao lại có lực phòng ngự mạnh mẽ đến thế?” Hoa Vô Đạo tán thán.
Chiêu tiễn cương này Đan Vân Tranh đã dùng toàn lực bắn, nhưng chỉ có thể làm toạ kỵ bị thương chứ không cách nào giết được nó.
Đan Vân Tranh gấp gáp vô cùng.
Nàng ta biết rõ phải giết chết con toạ kỵ này thì mới xoá được hiềm nghi cho La Tông.
Đan Vân Tranh hạ xuống đất, chắp tay nói với Lục Châu: “Xin Các chủ cho ta mượn vũ khí dùng một lát!”
Nàng ta rất biết điều, chỉ dám dùng từ “mượn”. Rất rõ ràng, Đan Vân Tranh muốn mượn Lạc Nguyệt Cung.
Có Lạc Nguyệt Cung, tầm bắn sẽ gia tăng gấp mấy lần, uy lực cũng nhân lên rất nhiều, tốc độ càng trở nên đáng sợ.
Nhưng mà…
Lục Châu lại lắc đầu nói: “Toạ kỵ này bị người khác điều khiển.”
Con toạ kỵ bay quanh quẩn trên không trung Ma Thiên Các. Dường như nhận ra uy lực tiễn cương đó không thể giết chết mình, nó lại tiếp tục phun ra khí độc.
“Chẳng trách nó lại giảo hoạt như thế. Thì ra là có người điều khiển sau lưng!” Phan Trọng kinh ngạc thốt lên.
Đan Vân Tranh nhướng mày nói: “Lão tiền bối, sao lại thế?”
“Con toạ kỵ này tên là Ba Vu, chính là toạ kỵ của cao thủ đến từ Lâu Lan, sư huynh của Mạc Ly. Trên Liên Hoa đài bản toạ từng cùng đánh với nó một trận.”
Tiếng kêu trầm thấp nghẹn ngào trên Liên Hoa đài từ từ hiện ra trong ký ức đám đệ tử.
Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đều có ấn tượng, lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Lục Châu vừa vuốt râu gật đầu vừa nhìn về phía toạ kỵ Ba Vu trên bầu trời.
Toạ kỵ này có thể ngăn cản năng lượng của lam liên trên Liên Hoa đài, lực phòng ngự của nó đúng là rất kinh người.
Thả Bệ Ngạn ra e là không dễ dàng đối phó. Hơn nữa Ba Vu bị người điều khiển, rất thông minh, lại có thể phóng thích vu thuật.
“Các chủ, xin mượn vũ khí dùng một lát.” Đan Vân Tranh lại nói.
Lục Châu ném vũ khí cho nàng ta. “Việc của La Tông, La Tông tự xử lý đi.”
Thực ra Lục Châu muốn xem thử lực phòng ngự của Ba Vu mạnh đến mức nào, từ đó tính toán xem nên sử dụng bao nhiêu lực lượng phi phàm của Thiên thư để giết chết nó. Nếu vẫn không được, hắn sẽ cân nhắc tới việc sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng.
Đan Vân Tranh cầm Lạc Nguyệt Cung trên tay, cảm thấy tự tin hơn trước rất nhiều.
Mũi chân điểm nhẹ, Đan Vân Tranh lại lăng không bay lên, từng đạo cương khí bao phủ thân cung như vừa dát lên một lớp vàng, toả ra kim quang nhàn nhạt.
Dưới tác dụng phụ trợ của cương khí, Lạc Nguyệt Cung vốn trông nhỏ nhắn mềm mại lại trở nên to lớn hơn rất nhiều.
Ngay sau đó, Lạc Nguyệt Cung khẽ rung động, ông ông cộng hưởng. Năm ngón tay phải kéo căng dây cung, một đạo tiễn cương cực kỳ cường đại xuất hiện.
Đây chính là thần xạ thủ lục diệp.
Mọi người đều dồn mắt nhìn về phía tiễn cương này, kể cả Hoa Nguyệt Hành. Cho dù nàng có phát huy bản thân thế nào cũng không thể so sánh với Đan Vân Tranh khi cầm Lạc Nguyệt Cung.
Đan Vân Tranh nín thở ngưng thần, ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía Ba Vu đang chạy nghênh ngang trên bầu trời.
Tiễn cương hoàn thành. Năm ngón tay khẽ buông! Lạc Nguyệt Cung phát ra tiếng vang thanh thuý, tiễn cương phá không bay đi.
Ba Vu lại cảm giác được uy hiếp, nó đột nhiên dừng lại, co cuộn toàn thân, lông dựng thẳng lên trông chẳng khác gì một con nhím.
Ầm!
Tiễn cương đánh trúng Ba Vu, cương khí vung đầy trời, nó hét thảm một tiếng vang vọng đến chân trời. Năng lượng màu tím trên thân nó bắt đầu phiêu tán.
“Nó bị thương rồi.” Phan Trọng nói.
“Đáng tiếc vẫn không giết được nó… Nó trốn kìa!”
Ba Vu sợ rồi. Nó không ngờ trên Kim Đình Sơn lại có thần xạ thủ cường đại như thế.
Chủ nhân của nó quyết định từ bỏ kế hoạch ban đầu, lập tức quay đầu phi nước đại.
Đan Vân Tranh không hoàn toàn hài lòng với tiễn cương vừa rồi… Dưới cái nhìn của nàng ta, cho dù tiễn cương kia không giết được Ba Vu thì cũng nên bắn nó bị trọng thương mới phải.
Nàng ta lại kéo căng Lạc Nguyệt Cung lần nữa, thêm một đạo tiễn cương bắn ra ngoài.
Ầm!
Tốc độ phi hành của Ba Vu quá nhanh, khi tiễn cương bắn trúng người nó lần nữa thì uy lực rõ ràng đã yếu hơn trước rất nhiều.
“Súc sinh!” Đan Vân Tranh tức giận mắng.
Càng gấp gáp thì nàng ta càng khó phát huy thực lực. Khí tức và nguyên khí điều động đã trở nên hoảng loạn, mất đi tiết tấu ban đầu.
“Thôi xong. Nó chạy thoát rồi.”
Ba Vu đã bị thương, nó không ngừng phi nước đại chạy trốn. Đan Vân Tranh đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng trong lòng nàng ta cũng đã thả lỏng hơn. Chỉ cần con súc sinh này không tiếp tục phóng độc và gây sự ở Ma Thiên Các thì những chuyện khác đều dễ nói hơn.
Đan Vân Tranh hạ xuống, nhìn theo bóng toạ kỵ Ba Vu ngày càng xa dần nơi chân trời rồi quay sang nói với Lục Châu:
“Con toạ kỵ này không hề tầm thường, mong Các chủ minh xét.”
“Từ bao giờ mà La Tông lại cấu kết với người Lâu Lan?” Lục Châu khẽ nâng tay lên.
Cương khí rung động, Lạc Nguyệt Cung rời khỏi tay Đan Vân Tranh bay về trong lòng bàn tay Lục Châu.
Đan Vân Tranh nhìn theo Lạc Nguyệt Cung, lòng tràn đầy cảm giác không nỡ…
Lục Châu nhẹ nhàng bay lên cao, tốc độ không nhanh, trông chẳng có gì đặc biệt.
“Các chủ định làm gì?”
Đám người ngẩng đầu nhìn lên.
Tay trái Lục Châu nắm chặt Lạc Nguyệt Cung, mắt sáng như đuốc nhìn về phía tây bắc dõi theo bóng dáng Ba Vu đang ngày xa dần, ngày càng nhỏ lại…
Lạc Nguyệt Cung rung động ông ông.
Trong não hải Lục Châu hiện ra khẩu quyết của đại thần thông thứ ba Túc Trụ Tuỳ Niệm.
Lực lượng phi phàm của Thiên thư rung động, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng quanh các kẽ tay Lục Châu xuất hiện ánh sáng màu xanh lam.
Thấy Lục Châu quyết định tự mình ra tay, người của Ma Thiên Các đều phấn khởi ngước nhìn.
Đan Vân Tranh cũng nhìn về phía Lục Châu, ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Nàng ta rất am hiểu về xạ kích. Trong nhận thức của Đan Vân Tranh, ở khoảng cách xa như vậy, con súc sinh kia lại không ngừng phi nước đại, hoàn toàn thoát ra khỏi tầm bắn, gần như không có khả năng bắn trúng nó chứ đừng nói tới việc giết nó.
Đan Vân Tranh âm thầm lắc đầu.
Chương 397 Vô đề
Đúng lúc này ——
Lạc Nguyệt Cung rung động càng thêm kịch liệt.
Ba Vu đã ở tận chân trời, thân hình nó lúc này chỉ bé bằng hạt đậu, qua mấy hơi thở nữa sẽ hoàn toàn biến mất ở chân trời.
Tay phải Lục Châu kéo căng dây cung. Ngón trỏ tay phải và ngón giữa hình thành một đạo tiễn cương màu xanh lam!
Đan Vân Tranh mở to hai mắt, đáy lòng tràn ngập kinh hãi! Đạo tiễn cương này sao lại giống hệt tiễn cương nàng ta vừa thi triển lúc nãy?
Đây là công pháp ngưng tụ tiễn cương do chính nàng ta sáng tạo ra, chưa từng truyền thụ cho ai, sao có thể như vậy?
Chỉ có một khả năng, đó là vừa rồi khi nàng ta thi triển ra chiêu thức này đã bị Các chủ nhìn thấy, sau đó học tập ngay tại chỗ!
Vừa nghĩ tới đây, Đan Vân Tranh kinh hãi và rung động vô cùng, khẽ thốt ra danh tự của nó.
“Lưu Tinh Cản Nguyệt?”
Nàng ta đặt cho chiêu thức này cái tên đó, ý nghĩa là tiễn cương bắn ra như sao băng đuổi theo mặt trăng, đồng thời cũng rất hợp với tên của Lạc Nguyệt Cung.
Ông ——
Toàn thân Lạc Nguyệt Cung được bao bọc bởi cương khí màu xanh lam, thân cung nở rộng, dường như đã to ra gấp hai lần, biến thành một cung tiễn cực lớn.
Đám người cả kinh!
Nhưng Đan Vân Tranh chợt phát hiện đạo tiễn cương kia lại bị Lục Châu áp súc nhỏ đi.
“Cải tiến rồi?”
Nàng ta vừa định nhìn cho kỹ xem Lục Châu đã cải tiến thế nào thì chợt “phanh” một tiếng.
Lưu Tinh Cản Nguyệt thuận thế bay đi.
Tiễn cương màu xanh lam bay vụt đi, đuổi theo bóng dáng toạ kỵ Ba Vu lúc này đã nhỏ bằng hạt vừng.
Xa như vậy sao có thể đánh trúng?
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn theo đạo tiễn cương.
Tại các thôn làng dưới chân núi, bách tính đang cày ruộng, thỉnh thoảng lại có các tu hành giả bay ngang qua, ai nấy đều bị âm thanh đặc thù này hấp dẫn phải ngẩng đầu lên nhìn.
“Đó là cái gì thế?”
“Đồ vật này bay ra từ Ma Thiên Các, thật là kỳ quái.”
“Thôi đừng nhiều chuyện, đồ của Ma Thiên Các sao có thể bình thường cho được…”
Bách tính rất thông minh, bọn họ chưa bao giờ đối địch với Ma Thiên Các, ngược lại còn rất an nhàn sống ở những vùng đất màu mỡ quanh Kim Đình Sơn, thoải mái trồng trọt và sinh tồn.
Đối với bọn họ mà nói thì chẳng có cái gì là ma đạo và chính đạo cả. Chỉ cần không gây hoạ cho bọn họ thì không gọi là ác.
Hầu như bọn họ đều đã quen thuộc với sự tồn tại của Ma Thiên Các, thỉnh thoảng cũng sẽ ngừng chân ngừng tay đứng nhìn từ xa xem náo nhiệt.
——————
Vì muốn nhìn thấy cho rõ ràng, đám người Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi lăng không bay lên nhìn về phương xa.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng ngự không lơ lửng quan sát.
Ngay cả Đan Vân Tranh, Hoa Nguyệt Hành và Hoa Vô Đạo cũng tò mò bay lên xem thế nào, bàn tay che trán nhìn về phía chân trời.
Một màn chói lọi xuất hiện.
Tiễn cương ở tít chân trời nở rộ như pháo hoa, sau đó luồng khí màu tím bạo liệt vỡ tan. Có lẽ do khoảng cách quá xa nên một lúc sau bọn họ mới nghe được âm thanh truyền tới.
ẦM!
Rất trầm muộn và ngắn ngủi.
“Trúng rồi!”
“Sư phụ thần uy cái thế!”
“Vậy… vậy mà cũng trúng?”
Đan Vân Tranh kinh ngạc và rung động, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi, toàn thân run rẩy.
Dù sao nàng ta cũng là thần xạ thủ lục diệp, khi nhìn thấy Ba Vu ở khoảng cách xa như vậy, nàng ta đã hoàn toàn từ bỏ, biết rằng mình không thể bắn trúng đích.
Nhưng sự thật đã thắng mọi lời hùng biện.
Một tiễn cương kinh thế hãi tục bắn ra đã làm được! Luồng khí độc màu tím phát tiết ra ở chân trời, một lúc sau mới từ từ biến mất.
[Ting — đánh giết một con toạ kỵ, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Giết toạ kỵ mà cũng thu được điểm công đức, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Năng lượng màu lam nhạt trên tay Lục Châu biến mất, hắn đã dùng hết một phần ba lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Lần bộc phát này còn mạnh hơn lúc luận đạo ở Liên Hoa đài. Từ đó có thể suy ra, lực lượng phi phàm của Thiên thư khi tồn trữ đầy đủ có thể phóng thích ra chiêu thức có uy lực cỡ này ba lần.
Đương nhiên, nếu như đối thủ quá cường đại thì phải bộc phát ra toàn bộ lực lượng phi phàm trong một lần, khi đó uy lực sẽ mạnh nhất.
“Mang thi thể nó về đây.” Lục Châu hạ lệnh.
Lão bát Chư Hồng Cộng đột nhiên cao giọng nói: “Để ta… Mọi người đừng động!”
Cả đám nghi hoặc nhìn sang lão bát, không biết hắn lại giở trò gì.
“Loại công việc vừa bẩn thỉu vừa mệt nhọc thế này sao ta có thể để các sư huynh sư tỷ sư muội làm được. Để lão bát ta đi thôi… Các người không biết ấy chứ, toạ kỵ thế này rất bẩn, da dày thịt béo, mang vác rất nặng.”
Mọi người lập tức gật đầu.
Lão bát, ngươi thật là biết hy sinh nha, đúng là người co được dãn được.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Đi đi. Chú ý đề phòng vu thuật còn sót lại trên người nó.”
Chư Hồng Cộng lăng không bay lên, gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh rồi lao nhanh về phía khu vực Ba Vu vừa rơi xuống.
Cùng lúc đó, trong một gian phòng âm u.
Phốc ——
Ba Mã mở bừng mắt, phun ra một ngụm máu tươi!
“Sao có thể?”
Vừa rồi hắn đang điều khiển toạ kỵ từ xa. Toạ kỵ chết, đương nhiên hắn bị phản phệ dẫn tới bị thương nặng. Đây chính là khuyết điểm của vu thuật.
Trên mặt Ba Mã đầy vẻ kinh hãi…
Hắn đã chuẩn bị kế hoạch này thật lâu. Lần hành động này một là có thể ra tay với Ma Thiên Các, hai là có thể châm ngòi ly gián, làm dấy lên mâu thuẫn giữa La Tông và Ma Thiên Các.
Lui lại một bước mà nói, cho dù Ba Vu thất bại thì ít nhất cũng có thể thoải mái rời đi!
Nhưng bây giờ thì…
Xem ra hắn đã đánh giá thấp thực lực của Ma Thiên Các!
Ba Mã đưa tay lên che ngực, thảng thốt nói: “Đan Vân Tranh không thể nào có thực lực bậc này! Làm sao ả ta làm được?”
Lực phòng ngự của Ba Vu mạnh đến cỡ nào, hắn hiểu hơn ai hết.
Cho dù là cao thủ Nguyên Thần cảnh thất diệp hay bát diệp cũng không thể đánh giết Ba Vu trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Vả lại tốc độ chạy trốn của Ba Vu thuộc hàng nhất lưu, vừa rồi ở khoảng cách xa như vậy, thông qua hai mắt của toạ kỵ, Ba Mã gần như không còn nhìn thấy Ma Thiên Các, chỉ có thể lờ mờ trông thấy hình dáng của Kim Đình Sơn.
Đan Vân Tranh chỉ là lục diệp, sao có thể mạnh đến thế?
Ba Mã không tin là nàng ta làm!
Toạ kỵ chết khiến hắn bị đả kích nặng nề. Sắc mặt Ba Mã trắng bệch, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Vu thuật trận trước mặt hắn giúp điều khiển vật từ xa đã trở nên mờ nhạt, ảm đạm.
“Ma Thiên Các…” Ba Mã không cam lòng gằn lên ba tiếng.
——————
Lục Châu chậm rãi hạ xuống.
Đan Vân Tranh lập tức chạy đến trước mặt Lục Châu, cung kính nói:
“Một tiễn kinh thế hãi tục của Các chủ đã khiến vãn bối mở rộng tầm mắt! Vãn bối muốn thỉnh giáo Các chủ, mũi tên vừa rồi là…”
Lục Châu giơ tay lên ngắt lời nàng ta.
“Ngươi không có tư cách thỉnh giáo bản toạ.”
“. . .”
Lời này quả thật chẳng sai.
Phan Trọng cũng cất tiếng phụ hoạ: “Đúng đó, ngươi không phải là đồ đệ của Các chủ, dựa vào cái gì muốn người dạy ngươi?”
Chương 398 Vô đề
“Chúng ta là người Ma Thiên Các mà còn chưa có tư cách này đâu!” Chu Kỷ Phong rất nghiêm túc nói.
“Có thể cho ngươi đứng ở đây quan sát Các chủ thi triển thần uy đã là nể mặt ngươi lắm rồi đó.”
Hai người kẻ tung người hứng khiến đám người xung quanh nghe đến ngơ ngác.
Lục Châu không thèm liếc nhìn Đan Vân Tranh lấy một cái, thản nhiên chắp một tay sau lưng, một tay ném Lạc Nguyệt Cung đi.
Lạc Nguyệt Cung bay về phía Hoa Nguyệt Hành.
Hoa Nguyệt Hành lập tức đón lấy, trong mắt tràn đầy sửng sốt: “Các chủ…”
“Lạc Nguyệt Cung vốn thuộc về ngươi. Bản toạ làm chủ cho ngươi đòi lại công đạo. Lạc Nguyệt Cung đương nhiên phải trả về cho cố chủ.” Lục Châu nói.
Hoa Nguyệt Hành nghe vậy cực kỳ kích động, lập tức nâng Lạc Nguyệt Cung bằng hai tay, quỳ xuống đất dập đầu với Lục Châu.
“Thuộc hạ khấu tạ Các chủ!”
Sắc mặt Đan Vân Tranh cực kỳ khó coi. Hoa Nguyệt Hành vốn là đồ đệ của nàng ta, nhìn Lạc Nguyệt Cung lại thuộc về Hoa Nguyệt Hành, trong lòng nàng ta dâng lên đủ loại cảm giác, nói không ra lời.
Hoa Nguyệt Hành đứng sang một bên, ôm Lạc Nguyệt Cung thưởng thức mãi không thôi. Trên thân cung quả thật có khắc ba chữ “Hoa Nguyệt Hành”.
Hoa Vô Đạo cười ha hả. “Chúc mừng.”
“Đa tạ Hoa trưởng lão cổ vũ.”
“Chỉ tiếc thanh Lạc Nguyệt Cung này đã nhận Đan Vân Tranh làm chủ. Muốn phát huy uy lực của nó, ngươi nhất định phải luyện hoá lại lần nữa.” Hoa Vô Đạo nói.
Nghe thấy hai chữ “nhận chủ”, Đan Vân Tranh càng cảm thấy xấu hổ, không dám nói câu nào.
Lục Châu vuốt râu liếc nhìn Đan Vân Tranh rồi nói:
“Năm đó bản toạ cũng có chút giao tình với Vân Thiên La… Tiễn thuật của Vân Thiên La mạnh hơn ngươi rất nhiều.”
Đan Vân Tranh nghe vậy cả kinh.
“Thì ra Các chủ và tổ sư gia có giao tình… Xin Các chủ nể tình tổ sư gia mà bỏ qua cho vãn bối.” Trán Đan Vân Tranh ướt đẫm mồ hôi.
Lục Châu vuốt râu nhìn Đan Vân Tranh. “Toạ kỵ Ba Vu… là vật sở hữu của người nào?”
Đan Vân Tranh đáp: “Tam trưởng lão Lộ Bình!”
“Quay về nói với hắn, bản toạ muốn gặp hắn.”
“Vâng!”
Đan Vân Tranh mừng rỡ, điều này cũng có nghĩa là Ma Thiên Các đã tha cho nàng ta.
Còn về phần Lộ Bình, nàng ta chẳng việc gì phải quan tâm. Chỉ cần nghĩ tới Lộ Bình đưa cho mình con toạ kỵ này suýt chút nữa đã gây ra đại hoạ là muốn nổi nóng. Ma Thiên Các muốn gặp Lộ Bình, Đan Vân Tranh còn cảm thấy hả hê.
Lục Châu phất tay áo.
Đan Vân Tranh lập tức mang theo bốn tên thuộc hạ tiu nghỉu rời khỏi Ma Thiên Các.
Một lúc sau, Chư Hồng Cộng khiêng toạ kỵ Ba Vu về.
Ầm!
Hắn vứt thân thể Ba Vu xuống đất.
Mọi người vây lại xem, thấy vẻ ngoài toạ kỵ Ba Vu giống như sói hoang, lông lại có màu tím, hai mắt lồi ra, răng nanh chìa ra khỏi miệng trông cực kỳ xấu xí.
“Xấu quá đi!” Tiểu Diên Nhi che mũi nói, đầy vẻ ghét bỏ.
“Tiểu sư muội, rất nhiều con toạ kỵ khác trông còn xấu hơn con này.” Chư Hồng Cộng vừa cười vừa nói.
Những người khác không ngừng đánh giá toạ kỵ. Tuy Ba Vu đã chết nhưng nó cũng thuộc loại toạ kỵ kiếm có, quan sát một chút để tăng thêm kiến thức cũng là chuyện tốt.
“Sư phụ… Mời người định đoạt.”
Chư Hồng Cộng xoay người làm tư thế mời. Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn xác Ba Vu.
Chư Hồng Cộng nói: “Sư phụ, con toạ kỵ này hẳn là sinh trưởng ở Thiên Tiệm Sâm Lâm phía tây nam, lông rất dày không sợ rét lạnh. Da nó có thể bán được ngàn lượng bạc, bộ răng nanh này cũng là vật quý hiếm, có thể dùng làm thuốc hoặc bán giá năm trăm lượng, còn thịt của nó thì không đáng tiền, loại hung thú này thịt rất cứng, lại còn hôi.”
Mọi người nghi hoặc nhìn Chư Hồng Cộng, chẳng hiểu hắn đang nói cái gì.
Thấy ánh mắt khác thường của những người chung quanh, Chư Hồng Cộng lập tức bừng tỉnh, gãi gãi đầu:
“Thói quen, thói quen… thật xin lỗi…”
Ma Thiên Các còn thiếu mấy thứ đồ này sao?
Chư Hồng Cộng lại nói: “Một tiễn này của sư phụ đúng là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.”
“Mang đi đi.” Lục Châu xua tay nói: “Lấy lửa thiêu rồi vùi lại.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Chư Hồng Cộng không nói nhiều lời, cương khí rung động cuốn xác toạ kỵ lên bay về phía hậu sơn.
Ngay khi Lục Châu chuẩn bị xoay người rời đi, Hoa Nguyệt Hành bỗng nhiên khom người nói: “Các chủ, thuộc hạ có một chuyện thỉnh giáo.”
“Nói đi.”
“Thuộc hạ… thuộc hạ muốn học Lưu Tinh Cản Nguyệt.”
Lục Châu vuốt râu, chậm rãi nói: “Tiễn thuật này chẳng có gì cao minh, trong Tây Các và Bắc Các có mấy điển tịch về tiễn thuật tốt hơn nhiều, ngươi có thể đến đó tham khảo. Đợi sau khi ngươi vào ngũ diệp thì hãy cân nhắc đến chuyện tự mình sáng tạo tiễn thuật.”
Hoa Nguyệt Hành nghe vậy liền nói: “Đa tạ Các chủ chỉ điểm.”
“Còn việc để cho Lạc Nguyệt Cung nhận chủ thì chờ khi nào bản toạ có thời gian rảnh sẽ luyện hoá cho ngươi.”
Nói xong, Lục Châu quay người đi về Ma Thiên Các.
Hoa Nguyệt Hành còn đang sửng sốt nhìn theo bóng lưng Lục Châu thì Hoa Vô Đạo đã nhanh chóng nói thay nàng: “Đa tạ Các chủ!”
Việc luyện hoá lại vũ khí không phải là việc nhỏ. Lúc này Hoa Nguyệt Hành mới kịp tỉnh táo lại, khom người thật sâu với Lục Châu.
“Chúc mừng.”
“Chúc mừng nha!”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong sôi nổi chắp tay, nhìn cung tên trong tay Hoa Nguyệt Hành mà âm thầm ước ao ganh tị.
Khi nào bọn hắn mới được ban thưởng vũ khí như thế chứ!
Đoan Mộc Sinh sao không nhìn ra suy nghĩ của bọn họ, bèn dộng mạnh Bá Vương Thương xuống đất.
Roạt!
Mặt đất nứt ra.
“Khi nào các ngươi vào Nguyên Thần cảnh thì hãy nghĩ tới chuyện có vũ khí.”
“Tam tiên sinh dạy phải.”
Hoa Vô Đạo đồng ý gật đầu. “Tất cả mọi người giải tán đi. Ta và Lãnh trưởng lão còn không có vũ khí đây này, cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.”
Nghe vậy tâm lý của đám thanh niên hậu bối cũng thấy bình ổn hơn nhiều. Thân phận và tu vi của người ta cao như vậy còn không có vũ khí, loại hậu bối như bọn hắn đương nhiên chẳng có quyền lên tiếng.
Hơn nữa, Lạc Nguyệt Cung vốn thuộc về Hoa Nguyệt Hành, cũng chỉ thích hợp với mỗi mình nàng.
——————
Về tới Đông Các.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên xem lại điểm công đức.
Điểm công đức: 33.200 điểm
Nghĩ ngợi giây lát, Lục Châu quyết định rút thưởng một vài lần, lỡ đâu rút được Thập Phương Càn Khôn thì xem như lời to.
“Rút thưởng.”
[Ting — lần rút thưởng này tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 1.]
Khởi đầu tốt đẹp, vận khí không tệ nha.
Nhưng mà mười lần rút thưởng tiếp theo đều là cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi.
Lục Châu nhìn đống điểm may mắn, lại quyết tâm nói: “Rút thưởng.”
[Ting — lần rút thưởng này tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 10 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 10.]
Lục Châu nhíu mày. Gần đây Hệ thống xả hàng Thẻ Nghịch Chuyển hay gì?
Hoặc có lẽ là Hệ thống đang nhắc nhở hắn?
Dù sao thì có cũng còn hơn không. Lục Châu lại rút thưởng liên tục hai mươi lần nữa.
Rất tốt, rất may mắn, toàn bộ đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi. Lần này hắn hoàn toàn bỏ đi ý tưởng tiếp tục rút thưởng.
Trầm ngâm một chút, Lục Châu bèn mở giao diện Thương thành ra mua pháp thân Thập Phương Càn Khôn.
[Ting — thu hoạch được pháp thân Thập Phương Càn Khôn, tiêu hao 30.000 điểm công đức. Xin hỏi có sử dụng không?]
Chương 399 Vô đề
Lục Châu không lập tức sử dụng pháp thân mà kéo xuống xem giá bán của pháp thân Bách Kiếp Động Minh ——
100.000 điểm công đức.
“. . .”
Cố nhịn lại tiếng chửi thề, Lục Châu xem lại điểm công đức còn thừa của mình: 1.600 điểm.
Đáng tiếc không rút thưởng được Luyện Hóa Phù, món đồ này không có trong giao diện Thương thành.
Xem ra muốn luyện hoá Lạc Nguyệt Cung thì chỉ có thể đợi đến khi thần may mắn đến.
Số điểm công đức còn lại của Lục Châu hiện giờ chẳng đủ để mua cái gì, muốn bổ sung thẻ Một Kích Chí Mạng cũng không đủ.
Ngay khi Lục Châu đang cảm thán bản thân mình thật nghèo thì ——
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
Lục Châu đã không còn cảm thấy kinh ngạc với loại thông báo này, chỉ là trong lòng hắn lại dâng lên nghi hoặc, chẳng biết vị trưởng lão nhà nào lại bị Ngu Thượng Nhung để mắt tới.
Nhớ lại những cái tên trong danh sách kia, Lục Châu chẳng thèm quan tâm nữa, kẻ có tên trên đó không đáng được thương hại.
“Sử dụng.” Lục Châu âm thầm mặc niệm.
Ngay sau đó, năng lượng tràn ngập toàn thân hắn, pháp thân Cửu Chuyển Âm Dương tiêu tán, thay vào đó là pháp thân Thập Phương Càn Khôn.
——————
Màn đêm buông xuống, trên nóc một gian phòng, Phan Ly Thiên và Giang Ái Kiếm cùng nâng cốc đối ẩm.
“Ngươi là tam hoàng tử, sao không nói cho Thái hậu biết?” Phan Ly Thiên ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên đầu.
“Phan trưởng lão, ông là tứ thế tổ của Phan Trọng, sao lại không nói cho hắn biết?” Giang Ái Kiếm cười ha hả.
“Hắc… lão hủ đang hỏi ngươi, sao ngươi hỏi ngược lại ta… Ấy không đúng, làm sao ngươi biết được?” Phan Ly Thiên ngồi thẳng người dậy.
Giang Ái Kiếm cười đáp: “Chuyện này rất đơn giản mà. Ông từng trấn thủ biên cương tây nam, lại có giao tình với tứ hoàng tử, ta đã điều tra nội tình của ông rồi.”
“Tiểu tử ngươi đúng là giảo hoạt.”
Hai người đang trò chuyện thì chợt chú ý thấy Đông Các xuất hiện năng lượng ba động.
Giang Ái Kiếm chỉ mới ở Ma Thiên Các trong một khoảng thời gian ngắn, thấy thế bèn nhướng mày: “Có người xâm lấn Ma Thiên Các sao?”
Phan Ly Thiên lắc đầu không chút kinh ngạc. “Quen là được. Các chủ rất thích làm ra loại động tĩnh cổ quái như vậy đó.”
“Còn có chuyện này à?”
Oanh!
Sau khi năng lượng hội tụ xong, Đông Các lại rơi vào yên tĩnh.
Giang Ái Kiếm khẽ gật đầu, vừa định nói tiếp đề tài vừa rồi thì lại nghe thấy một trận năng lượng ba động mãnh liệt!
Ầm ầm!
Ba động này còn mạnh hơn Đông Các gấp nhiều lần.
“Lần này đúng thật là ngoại địch xâm lấn rồi!” Giang Ái Kiếm gãi đầu nói. “Xem ra mị lực của ta không yếu, cho dù truyền đi tin tức ta đã chết nhưng vẫn có người nhìn chằm chằm không chịu buông tay! Thật là buồn quá mà!”
Phan Ly Thiên cũng bị trận năng lượng ba động thu hút sự chú ý, lập tức quay đầu nhìn.
Hắn không phải là loại thanh niên vãn bối như Giang Ái Kiếm, xét về kinh nghiệm, lịch duyệt hay kiến thức của hắn đều vượt xa Giang Ái Kiếm.
Ngoại trừ những động tĩnh từ Đông Các mà hắn chưa bao giờ hiểu được thì động tĩnh vừa phát ra từ Nam Các chẳng có gì kỳ lạ.
Phan Ly Thiên không hề hoài nghi phán đoán của mình, bèn châm chọc Giang Ái Kiếm. “Cửu nha đầu nói đúng, tiểu tử ngươi đúng là đồ da mặt dày.”
Giang Ái Kiếm sờ sờ gương mặt và cằm mình rồi đáp: “Đâu có dày, râu ria còn đâm qua được mà.”
Phan Ly Thiên lườm hắn một cái rồi nhìn về phía Nam Các.
“Nóng lạnh luân chuyển theo bốn phương tám hướng, từng tầng chồng lên nhau. Đây là biểu hiện của pháp thân Thập Phương Càn Khôn tấn thăng lên Bách Kiếp Động Minh.” Phan Ly Thiên giải thích.
Giang Ái Kiếm bất đắc dĩ nói: “Ta còn tưởng là có người đến ám sát mình chứ, không ngờ lại là đột phá. Là ai đây?”
“Chẳng lẽ là là tên nhóc tứ thế tôn thiên phú ngu dốt của lão hủ?” Hai mắt Phan Ly Thiên toả sáng.
“Nghĩ hay thật đấy. Phan Trọng ở Tây Các, không phải Nam Các.”
Phan Ly Thiên bất đắc dĩ nói: “Đệ tử duy nhất của Ma Thiên Các chưa có pháp thân Bách Kiếp Động Minh chỉ còn mỗi mình Chiêu Nguyệt…”
“Vị muội muội này của ta đúng là may mắn.”
Năng lượng ba động liên tục trong nửa giờ mới ngừng hẳn. Nam Các rốt cuộc yên tĩnh trở lại.
Phan Ly Thiên cầm hồ lô rượu nói: “Một người là tam hoàng tử, một người là công chúa hoàng thất. Hoàng thất Đại Viêm cũng chỉ còn lại tứ hoàng tử điện hạ là ra hình ra dáng. Đáng tiếc hắn cũng không thể kế thừa đại nghiệp, sứ mệnh của hắn là trấn thủ biên cương.”
“Hắn cứu mạng ông, đương nhiên ông phải nói tốt cho hắn. Nhưng ông chưa thấy được bộ dạng nịnh nọt của hắn trước mặt Lưu Hoán đâu.” Giang Ái Kiếm nói.
“Đều là để sống sót… chẳng phải ngươi cũng thế sao?” Phan Ly Thiên nói.
Giang Ái Kiếm nhất thời nghẹn lời.
Phan Ly Thiên trầm mặc một lát rồi mới nói:
“Tứ hoàng tử điện hạ đúng thật đã cứu mạng lão hủ. Vì muốn báo đáp hắn nên lão hủ tòng quân mấy chục năm, giết địch vô số, cuối cùng tu vi mất hết, cũng xem như đã trả hết nợ ân tình cho hắn.”
——————
Sáng hôm sau, tại Đông Các.
“Sư phụ, đồ nhi không phụ mong đợi của sư phụ, đã bước vào Nguyên Thần cảnh.”
Lục Châu đang lĩnh hội Thiên thư chợt nghe được âm thanh của Chiêu Nguyệt ngoài sân. Hắn mở mắt, chắp tay bước ra khỏi phòng.
Chiêu Nguyệt hưng phấn khom người hành lễ:
“sư phụ.”
Lục Châu nhìn nàng, vuốt râu gật gù. “Tốt.”
“Đồ nhi nghe mọi người nói tối qua sư phụ lại cô đọng Thập Phương Càn Khôn lần nữa nên không dám đến sớm quấy rầy.” Chiêu Nguyệt nói.
“Ôn luyện thường xuyên tất có chỗ tốt, các ngươi khi tu hành cũng có thể sử dụng phương pháp này.” Lục Châu mặt không đỏ tim không đập nói.
Đám nghiệt đồ của hắn thiên phú kinh người, bảo bọn họ ôn luyện lại các cấp độ cũ sẽ chỉ có lợi thêm.
“Đồ nhi tuân mệnh.” Tâm tình Chiêu Nguyệt cực tốt.
“Đã lĩnh hội hết Minh Ngọc Công chưa?” Lục Châu hỏi.
“Về cơ bản đã lĩnh hội hết.”
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Minh Ngọc Công nóng lạnh luân chuyển, âm dương điều hoà, rất thích hợp để ngươi tu luyện.”
“Đồ nhi may mắn được sư phụ chỉ điểm, ân tình của sư phụ không thể nào báo đáp.” Chiêu Nguyệt quỳ xuống hành lễ.
Lục Châu thấy độ trung thành của nàng đang tăng cao, đã vượt qua ngưỡng 80 điểm.
Đó là nhờ khoảng thời gian này Lục Châu quan tâm dạy dỗ, lại trị liệu cho Thái hậu, có được lòng trung thành của nàng là chuyện rất hiển nhiên.
Tay phải Lục Châu nâng lên, một thanh chuỷ thủ màu xanh lục xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Khẽ vung tay một cái, Bích Lạc Nhận bay về phía Chiêu Nguyệt. Chiêu Nguyệt ngơ ngơ ngác ngác tiếp lấy.
Thanh chuỷ thủ phát ra luồng khí lạnh buốt, toàn thân được điêu khắc vô cùng tinh xảo, không ngừng toát ra quang mang màu xanh lục.
“Vi sư vốn định ban thưởng Lệ Ngân Quyền Sáo cho ngươi, nhưng nghĩ đến ngươi là nữ nhi chắc không thích loại hình vũ khí này nên đã ban cho lão bát… Thanh chuỷ thủ Bích Lạc Nhận này tuy nhỏ nhưng cũng là vũ khí không tệ, vi sư ban nó cho ngươi, ngươi có ý kiến gì không?” Lục Châu hỏi.
Nếu ngươi có ý kiến thì lão phu thu lại.
Chiêu Nguyệt nhớ tới cặp quyền sáo vừa thô vừa to kia của lão bát, toàn thân khẽ run, lập tức nói: “Đồ nhi không có ý kiến, đồ nhi rất thích Bích Lạc Nhận!”
Lệ Ngân Quyền Sáo thật sự là xấu muốn chết!
“Thế thì tốt. Vi sư ban thưởng Bích Lạc Nhận cho ngươi, nhớ sử dụng cho tốt.” Lục Châu hài lòng nói.
“Đồ nhi bái tạ sư phụ!”
Chương 400 Vô đề
Chiêu Nguyệt vui mừng quá đỗi, lập tức cung kính khấu đầu với Lục Châu, sau đó nàng bắt đầu kích hoạt nhận chủ Bích Lạc Nhận.
[Ting — kích hoạt vũ khí Bích Lạc Nhận, phẩm cấp: thiên giai, nhận chủ: Chiêu Nguyệt, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Nghe được tiếng thông báo của Hệ thống, Lục Châu cũng không mấy kinh ngạc, nhưng hắn đột nhiên nhớ ra khi ban thưởng Lệ Ngân Quyền Sáo cho Chư Hồng Cộng lại không nghe tiếng Hệ thống thông báo kích hoạt và ban thưởng điểm công đức.
Chiêu Nguyệt nhận được vũ khí thiên giai Bích Lạc Nhận, trong lòng hưng phấn không thôi.
Đúng lúc này, một nữ đệ tử đứng ngoài cửa viện khom người nói: “Các chủ, người của La Tông đã tới. Tứ tiên sinh dẫn bọn họ lên núi.”
“Đã biết.”
Lục Châu phất tay áo đi về phía đại điện Ma Thiên Các.
“Đồ nhi cung tiễn sư phụ.” Chiêu Nguyệt khom người hành lễ.
Nếu là lúc bình thường nàng nhất định sẽ theo chân sư phụ đến đại điện, nhưng lực hấp dẫn của Bích Lạc Nhận quá lớn nên nàng chỉ muốn dành thời gian tìm tòi nghiên cứu nó.
——————
Trong đại điện Ma Thiên Các.
Ngoại trừ Chiêu Nguyệt và đám trưởng lão của Lão Niên Các, những người khác đều đã có mặt.
Lục Châu ngồi trên ghế chủ toạ nhìn xuống đám người La Tông.
“Vãn bối bái kiến Các chủ.”
La Tông đến Ma Thiên Các tổng cộng có mười người, năm người đứng phía trước.
Ánh mắt Lục Châu nhìn tới người trẻ tuổi trong số năm người này. “Ngươi chính là tam trưởng lão của La Tông?”
“Chính là tại hạ.” Lộ Bình là trưởng lão trẻ tuổi nhất của La Tông, đương nhiên có một chút ngạo khí.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa dò xét đám người trước mắt.
Đoan Mộc Sinh bỗng lạnh lùng cất tiếng: “Quỳ xuống!”
Lộ Bình sững sờ, những người khác của La Tông cũng giật mình!
Chẳng phải Đan Vân Tranh đã nói Các chủ là người rất dễ nói chuyện sao? Hà cớ gì thái độ hôm nay lại ác liệt như vậy?
“Nghe không hiểu lời ta?” Đoan Mộc Sinh giơ Bá Vương Thương lên gõ mạnh xuống đất.
Răng rắc.
Lộ Bình lập tức quỳ xuống, những người khác cũng quỳ theo.
Trong lòng Lộ Bình thầm mắng nhị trưởng lão Đan Vân Tranh cả trăm lần, nhưng ngoài miệng chỉ có thể chắp tay nói:
“Vãn bối ra mắt Cơ lão tiền bối.”
Lúc này Lục Châu mới lên tiếng:
“Ngươi lệnh cho toạ kỵ Ba Vu đầu độc Ma Thiên Các, dựa theo quy củ Ma Thiên Các thì bây giờ ngươi đã là một người chết.”
Lộ Bình nghe vậy toàn thân run rẩ, vội nói:
“Lão tiền bối, con toạ kỵ đó không phải của vãn bối! Vãn bối bị người mê hoặc, sinh lòng hư vinh, có người muốn hãm hại vãn bối nên mới đưa cho vãn bối toạ kỵ này!”
Lục Châu đương nhiên biết kẻ đứng đằng sau giở trò quỷ là Ba Mã, nhưng hắn không nói ra.
“Đan Vân Tranh là người thức thời, bản toạ đã bỏ qua cho nàng ta… Còn ngươi, phải làm thế nào để bản toạ bỏ qua cho ngươi được đây?” Lục Châu thản nhiên nhìn Lộ Bình.
Đám người La Tông bị doạ đến run rẩy, không ai dám nói lời nào.
Lộ Bình chắp tay nói: “Vãn, vãn bối có một ít đồ vật, xin dâng lên để thỉnh tội với lão tiền bối!”
Năm người đứng phía sau nhanh chóng lấy đồ vật ra. Có lô đỉnh, có chuỳ luyện, còn có các loại vật liệu trân quý như luyện hoá thạch, tinh thiết khối, tụ nguyên thạch…
Mọi người không khỏi ghé mắt nhìn.
Giang Ái Kiếm âm thầm tặc lưỡi. “La Tông không hổ là đại tông môn, tài đại khí thô. Lão tiền bối doạ dẫm một chút đã kiếm bộn, cả đời này ta cũng không thể so sánh được.”
Ánh mắt Lục Châu cũng nhìn về phía đống tạp vật kia. Hắn đương nhiên nhận ra những thứ này… Lộ Bình đến đây nhận lỗi, sao lại mang theo những vật này?
Còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Lộ Bình đã chắp tay nói:
“Cơ lão tiền bối, bốn vị này là cánh tay đắc lực nhất của ta tại La Tông, am hiểu về luyện hoá vũ khí. Nghe tin Đan Vân Tranh tặng Lạc Nguyệt Cung cho Hoa Nguyệt Hành cô nương…”
Răng rắc.
“Khoan đã!”
Đoan Mộc Sinh xách Bá Vương Thương đi tới, ngắt lời Lộ Bình. Dáng vẻ khôi ngô cường tráng của hắn khiến Lộ Bình có hơi khẩn trương.
Tuy hắn là tam trưởng lão La Tông nhưng lại chẳng có chút cốt khí nào trên Ma Thiên Các.
“Ta phải sửa lại lời ngươi nói… Lạc Nguyệt Cung là vật hoàn cố chủ, sao lại nói là tặng được?” Đoan Mộc Sinh trừng mắt nhìn Lộ Bình.
“Đúng đúng đúng… là vật hoàn cố chủ.”
Lộ Bình nhanh nhẹn lấy tay vỗ trán, trong lòng lại thầm mắng Đan Vân Tranh trăm lần.
“Lạc Nguyệt Cung đã nhận Đan Vân Tranh làm chủ, vừa vặn ta có bốn vị huynh đệ có thể giúp luyện hoá lại Lạc Nguyệt Cung lần nữa.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, thầm nghĩ, mình không rút thưởng được Luyện Hóa Phù, thôi thì để bọn hắn làm thử cũng được.
Trong tu hành giới có không ít người có bản sự luyện hoá vũ khí. La Tông có được năng lực này cũng chẳng có gì lạ.
“Khả năng thành công là bao nhiêu?” Lục Châu hỏi.
“Hơn sáu thành.” Lộ Bình tự hào nói.
Xác suất thành công này là rất cao. Cho dù thất bại thì chỉ cần luyện hoá thêm lần nữa sẽ có thể thành công.
“Bao lâu?”
“Mười ngày.”
Đây cũng là tốc độ tương đối nhanh.
Đương nhiên với điều kiện vật liệu phải đầy đủ sung túc. Nếu không có đủ vật liệu thì phải mất ít nhất nửa năm mới có thể hoàn thành.
Lộ Bình tiếp tục nói:
“Lộ Bình thành tâm nhận lỗi, mong lão tiền bối thông cảm bỏ qua cho vãn bối.”
Lục Châu đứng lên, chậm rãi bước xuống bậc thềm. “Tên tu hành giả vu thuật kia làm sao quen biết ngươi?”
Lục Châu cầm lên một khối tụ nguyên thạch và tinh thiết khối, nhìn thoáng qua rồi đặt xuống.
“Mười ngày trước vãn bối đến Thần Đô, kết bạn được với một người. Tất cả là do vãn bối ham hư vinh nên mới thu nhận con toạ kỵ này.” Lộ Bình nói.
“Kẻ này đang ở đâu?”
“Hẳn là vẫn còn ở Thần Đô.” Lộ Bình bất đắc dĩ đáp. “Sau khi toạ kỵ mất khống chế, vãn bối cũng không liên lạc được với hắn nữa.”
Lục Châu không ngờ kẻ này lại vẫn còn ở Thần Đô.
Nhị hoàng tử đã chết, Mạc Ly đã chết, người này hẳn là không còn chỗ đặt chân ở Thần Đô. Như vậy tiếp theo hắn sẽ đi đâu?
“Mong lão tiền bối minh xét.”
Lục Châu đạm mạc nói: “Bản toạ cho ngươi một cơ hội… Bản toạ hỏi gì ngươi phải thành thật đáp nấy.”
Lộ Bình vội vàng khom người: “Vãn bối biết gì nói nấy.”
“Rất tốt.” Lục Châu chắp tay sau lưng nói. “Vân Thiên La hiện đang ở đâu?”
Nếu là người khác hỏi câu này, Lộ Bình đã phẫn nộ đứng dậy, nhưng người trước mắt là lão tiền bối của Ma Thiên Các, là người cùng cấp bậc với tổ sư gia Vân Thiên La, cũng chỉ có Lục Châu mới có dũng khí gọi thẳng tên tổ sư gia.
Lộ Bình không dám thất lễ, bèn đáp: “Tổ sư gia vẫn luôn bế quan.”
“Tìm kiếm đột phá?” Lục Châu hỏi.
“Chuyện này…”
Lộ Bình ấp úng, chuyện này liên quan đến cơ mật của La Tông, nhưng thấy sắc mặt lão tiền bối rất nghiêm túc, hắn bèn đáp: “Vâng.”
“Vân Thiên La đã vào bát diệp từ lâu, đến nay vẫn chưa đột phá cửu diệp sao?”
Nhắc tới hai chữ cửu diệp, trong lòng Lộ Bình cả kinh.
“Lão tiền bối cần gì phải nói đùa, phá cửu diệp là chuyện khó khăn bậc nào…” Hắn vốn định nói, ngay cả ngài cũng không đột phá được cửu diệp thì nói gì đến tổ sư gia nhà ta, nhưng sợ đắc tội nên bèn nhịn lại.
“Đại nạn của Vân Thiên La còn bao lâu nữa?” Lục Châu lại hỏi ra một câu hỏi nặng ký.
Thọ mệnh của Vân Thiên La vốn là chuyện cơ mật. Cơ Thiên Đạo lớn hơn Vân Thiên La trăm tuổi, nhưng nếu Vân Thiên La muốn phá cửu diệp thì phải tiêu hao thọ mệnh, rất có thể đại nạn của hắn sẽ đến sớm.
Không thể không nói, đề nghị này của Tiểu Diên Nhi rất không tệ. Lấy Bệ Ngạn ra áp chế toạ kỵ này hẳn là thích hợp.
Lục Châu vừa định gọi Bệ Ngạn tới thì Đan Vân Tranh đột ngột quát lên một tiếng, điểm mũi chân bay lên không.
Nàng ta lơ lửng trên không trung, ánh mắt lăng lệ. “Súc sinh!”
Năm ngón tay cong lại ngưng tụ ra một đạo tiễn cương, cung tên trong tay tráng kiện như của các binh sĩ thủ thành.
Đầu mũi tiễn cương trông đỏ rực như bị nung đỏ. Khi mọi người nhìn thấy tiễn cương này đều kinh ngạc không thôi.
Năm ngón tay buông ra!
Ầm!
Tiễn cương rời cung xạ kích về phía mục tiêu!
Có lẽ đã cảm nhận được uy hiếp, toạ kỵ lập tức ngừng phun khí độc, quay đầu bỏ chạy.
Loại toạ kỵ này một khi đã bay đi xa đến một khoảng cách nhất định thì tu hành giả tuyệt không có khả năng đuổi kịp.
Nhưng nó còn chưa đi đủ xa đã bị tiễn cương bắn tới cắm phập vào người!
Ngaooooo!
Toạ kỵ bị đau bèn ngửa mặt lên trời kêu thảm một tiếng.
Cương khí hộ thể vỡ ra tứ tán!
“Con toạ kỵ này sao lại có lực phòng ngự mạnh mẽ đến thế?” Hoa Vô Đạo tán thán.
Chiêu tiễn cương này Đan Vân Tranh đã dùng toàn lực bắn, nhưng chỉ có thể làm toạ kỵ bị thương chứ không cách nào giết được nó.
Đan Vân Tranh gấp gáp vô cùng.
Nàng ta biết rõ phải giết chết con toạ kỵ này thì mới xoá được hiềm nghi cho La Tông.
Đan Vân Tranh hạ xuống đất, chắp tay nói với Lục Châu: “Xin Các chủ cho ta mượn vũ khí dùng một lát!”
Nàng ta rất biết điều, chỉ dám dùng từ “mượn”. Rất rõ ràng, Đan Vân Tranh muốn mượn Lạc Nguyệt Cung.
Có Lạc Nguyệt Cung, tầm bắn sẽ gia tăng gấp mấy lần, uy lực cũng nhân lên rất nhiều, tốc độ càng trở nên đáng sợ.
Nhưng mà…
Lục Châu lại lắc đầu nói: “Toạ kỵ này bị người khác điều khiển.”
Con toạ kỵ bay quanh quẩn trên không trung Ma Thiên Các. Dường như nhận ra uy lực tiễn cương đó không thể giết chết mình, nó lại tiếp tục phun ra khí độc.
“Chẳng trách nó lại giảo hoạt như thế. Thì ra là có người điều khiển sau lưng!” Phan Trọng kinh ngạc thốt lên.
Đan Vân Tranh nhướng mày nói: “Lão tiền bối, sao lại thế?”
“Con toạ kỵ này tên là Ba Vu, chính là toạ kỵ của cao thủ đến từ Lâu Lan, sư huynh của Mạc Ly. Trên Liên Hoa đài bản toạ từng cùng đánh với nó một trận.”
Tiếng kêu trầm thấp nghẹn ngào trên Liên Hoa đài từ từ hiện ra trong ký ức đám đệ tử.
Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đều có ấn tượng, lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Lục Châu vừa vuốt râu gật đầu vừa nhìn về phía toạ kỵ Ba Vu trên bầu trời.
Toạ kỵ này có thể ngăn cản năng lượng của lam liên trên Liên Hoa đài, lực phòng ngự của nó đúng là rất kinh người.
Thả Bệ Ngạn ra e là không dễ dàng đối phó. Hơn nữa Ba Vu bị người điều khiển, rất thông minh, lại có thể phóng thích vu thuật.
“Các chủ, xin mượn vũ khí dùng một lát.” Đan Vân Tranh lại nói.
Lục Châu ném vũ khí cho nàng ta. “Việc của La Tông, La Tông tự xử lý đi.”
Thực ra Lục Châu muốn xem thử lực phòng ngự của Ba Vu mạnh đến mức nào, từ đó tính toán xem nên sử dụng bao nhiêu lực lượng phi phàm của Thiên thư để giết chết nó. Nếu vẫn không được, hắn sẽ cân nhắc tới việc sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng.
Đan Vân Tranh cầm Lạc Nguyệt Cung trên tay, cảm thấy tự tin hơn trước rất nhiều.
Mũi chân điểm nhẹ, Đan Vân Tranh lại lăng không bay lên, từng đạo cương khí bao phủ thân cung như vừa dát lên một lớp vàng, toả ra kim quang nhàn nhạt.
Dưới tác dụng phụ trợ của cương khí, Lạc Nguyệt Cung vốn trông nhỏ nhắn mềm mại lại trở nên to lớn hơn rất nhiều.
Ngay sau đó, Lạc Nguyệt Cung khẽ rung động, ông ông cộng hưởng. Năm ngón tay phải kéo căng dây cung, một đạo tiễn cương cực kỳ cường đại xuất hiện.
Đây chính là thần xạ thủ lục diệp.
Mọi người đều dồn mắt nhìn về phía tiễn cương này, kể cả Hoa Nguyệt Hành. Cho dù nàng có phát huy bản thân thế nào cũng không thể so sánh với Đan Vân Tranh khi cầm Lạc Nguyệt Cung.
Đan Vân Tranh nín thở ngưng thần, ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía Ba Vu đang chạy nghênh ngang trên bầu trời.
Tiễn cương hoàn thành. Năm ngón tay khẽ buông! Lạc Nguyệt Cung phát ra tiếng vang thanh thuý, tiễn cương phá không bay đi.
Ba Vu lại cảm giác được uy hiếp, nó đột nhiên dừng lại, co cuộn toàn thân, lông dựng thẳng lên trông chẳng khác gì một con nhím.
Ầm!
Tiễn cương đánh trúng Ba Vu, cương khí vung đầy trời, nó hét thảm một tiếng vang vọng đến chân trời. Năng lượng màu tím trên thân nó bắt đầu phiêu tán.
“Nó bị thương rồi.” Phan Trọng nói.
“Đáng tiếc vẫn không giết được nó… Nó trốn kìa!”
Ba Vu sợ rồi. Nó không ngờ trên Kim Đình Sơn lại có thần xạ thủ cường đại như thế.
Chủ nhân của nó quyết định từ bỏ kế hoạch ban đầu, lập tức quay đầu phi nước đại.
Đan Vân Tranh không hoàn toàn hài lòng với tiễn cương vừa rồi… Dưới cái nhìn của nàng ta, cho dù tiễn cương kia không giết được Ba Vu thì cũng nên bắn nó bị trọng thương mới phải.
Nàng ta lại kéo căng Lạc Nguyệt Cung lần nữa, thêm một đạo tiễn cương bắn ra ngoài.
Ầm!
Tốc độ phi hành của Ba Vu quá nhanh, khi tiễn cương bắn trúng người nó lần nữa thì uy lực rõ ràng đã yếu hơn trước rất nhiều.
“Súc sinh!” Đan Vân Tranh tức giận mắng.
Càng gấp gáp thì nàng ta càng khó phát huy thực lực. Khí tức và nguyên khí điều động đã trở nên hoảng loạn, mất đi tiết tấu ban đầu.
“Thôi xong. Nó chạy thoát rồi.”
Ba Vu đã bị thương, nó không ngừng phi nước đại chạy trốn. Đan Vân Tranh đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng trong lòng nàng ta cũng đã thả lỏng hơn. Chỉ cần con súc sinh này không tiếp tục phóng độc và gây sự ở Ma Thiên Các thì những chuyện khác đều dễ nói hơn.
Đan Vân Tranh hạ xuống, nhìn theo bóng toạ kỵ Ba Vu ngày càng xa dần nơi chân trời rồi quay sang nói với Lục Châu:
“Con toạ kỵ này không hề tầm thường, mong Các chủ minh xét.”
“Từ bao giờ mà La Tông lại cấu kết với người Lâu Lan?” Lục Châu khẽ nâng tay lên.
Cương khí rung động, Lạc Nguyệt Cung rời khỏi tay Đan Vân Tranh bay về trong lòng bàn tay Lục Châu.
Đan Vân Tranh nhìn theo Lạc Nguyệt Cung, lòng tràn đầy cảm giác không nỡ…
Lục Châu nhẹ nhàng bay lên cao, tốc độ không nhanh, trông chẳng có gì đặc biệt.
“Các chủ định làm gì?”
Đám người ngẩng đầu nhìn lên.
Tay trái Lục Châu nắm chặt Lạc Nguyệt Cung, mắt sáng như đuốc nhìn về phía tây bắc dõi theo bóng dáng Ba Vu đang ngày xa dần, ngày càng nhỏ lại…
Lạc Nguyệt Cung rung động ông ông.
Trong não hải Lục Châu hiện ra khẩu quyết của đại thần thông thứ ba Túc Trụ Tuỳ Niệm.
Lực lượng phi phàm của Thiên thư rung động, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng quanh các kẽ tay Lục Châu xuất hiện ánh sáng màu xanh lam.
Thấy Lục Châu quyết định tự mình ra tay, người của Ma Thiên Các đều phấn khởi ngước nhìn.
Đan Vân Tranh cũng nhìn về phía Lục Châu, ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Nàng ta rất am hiểu về xạ kích. Trong nhận thức của Đan Vân Tranh, ở khoảng cách xa như vậy, con súc sinh kia lại không ngừng phi nước đại, hoàn toàn thoát ra khỏi tầm bắn, gần như không có khả năng bắn trúng nó chứ đừng nói tới việc giết nó.
Đan Vân Tranh âm thầm lắc đầu.
Chương 397 Vô đề
Đúng lúc này ——
Lạc Nguyệt Cung rung động càng thêm kịch liệt.
Ba Vu đã ở tận chân trời, thân hình nó lúc này chỉ bé bằng hạt đậu, qua mấy hơi thở nữa sẽ hoàn toàn biến mất ở chân trời.
Tay phải Lục Châu kéo căng dây cung. Ngón trỏ tay phải và ngón giữa hình thành một đạo tiễn cương màu xanh lam!
Đan Vân Tranh mở to hai mắt, đáy lòng tràn ngập kinh hãi! Đạo tiễn cương này sao lại giống hệt tiễn cương nàng ta vừa thi triển lúc nãy?
Đây là công pháp ngưng tụ tiễn cương do chính nàng ta sáng tạo ra, chưa từng truyền thụ cho ai, sao có thể như vậy?
Chỉ có một khả năng, đó là vừa rồi khi nàng ta thi triển ra chiêu thức này đã bị Các chủ nhìn thấy, sau đó học tập ngay tại chỗ!
Vừa nghĩ tới đây, Đan Vân Tranh kinh hãi và rung động vô cùng, khẽ thốt ra danh tự của nó.
“Lưu Tinh Cản Nguyệt?”
Nàng ta đặt cho chiêu thức này cái tên đó, ý nghĩa là tiễn cương bắn ra như sao băng đuổi theo mặt trăng, đồng thời cũng rất hợp với tên của Lạc Nguyệt Cung.
Ông ——
Toàn thân Lạc Nguyệt Cung được bao bọc bởi cương khí màu xanh lam, thân cung nở rộng, dường như đã to ra gấp hai lần, biến thành một cung tiễn cực lớn.
Đám người cả kinh!
Nhưng Đan Vân Tranh chợt phát hiện đạo tiễn cương kia lại bị Lục Châu áp súc nhỏ đi.
“Cải tiến rồi?”
Nàng ta vừa định nhìn cho kỹ xem Lục Châu đã cải tiến thế nào thì chợt “phanh” một tiếng.
Lưu Tinh Cản Nguyệt thuận thế bay đi.
Tiễn cương màu xanh lam bay vụt đi, đuổi theo bóng dáng toạ kỵ Ba Vu lúc này đã nhỏ bằng hạt vừng.
Xa như vậy sao có thể đánh trúng?
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn theo đạo tiễn cương.
Tại các thôn làng dưới chân núi, bách tính đang cày ruộng, thỉnh thoảng lại có các tu hành giả bay ngang qua, ai nấy đều bị âm thanh đặc thù này hấp dẫn phải ngẩng đầu lên nhìn.
“Đó là cái gì thế?”
“Đồ vật này bay ra từ Ma Thiên Các, thật là kỳ quái.”
“Thôi đừng nhiều chuyện, đồ của Ma Thiên Các sao có thể bình thường cho được…”
Bách tính rất thông minh, bọn họ chưa bao giờ đối địch với Ma Thiên Các, ngược lại còn rất an nhàn sống ở những vùng đất màu mỡ quanh Kim Đình Sơn, thoải mái trồng trọt và sinh tồn.
Đối với bọn họ mà nói thì chẳng có cái gì là ma đạo và chính đạo cả. Chỉ cần không gây hoạ cho bọn họ thì không gọi là ác.
Hầu như bọn họ đều đã quen thuộc với sự tồn tại của Ma Thiên Các, thỉnh thoảng cũng sẽ ngừng chân ngừng tay đứng nhìn từ xa xem náo nhiệt.
——————
Vì muốn nhìn thấy cho rõ ràng, đám người Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi lăng không bay lên nhìn về phương xa.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng ngự không lơ lửng quan sát.
Ngay cả Đan Vân Tranh, Hoa Nguyệt Hành và Hoa Vô Đạo cũng tò mò bay lên xem thế nào, bàn tay che trán nhìn về phía chân trời.
Một màn chói lọi xuất hiện.
Tiễn cương ở tít chân trời nở rộ như pháo hoa, sau đó luồng khí màu tím bạo liệt vỡ tan. Có lẽ do khoảng cách quá xa nên một lúc sau bọn họ mới nghe được âm thanh truyền tới.
ẦM!
Rất trầm muộn và ngắn ngủi.
“Trúng rồi!”
“Sư phụ thần uy cái thế!”
“Vậy… vậy mà cũng trúng?”
Đan Vân Tranh kinh ngạc và rung động, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi, toàn thân run rẩy.
Dù sao nàng ta cũng là thần xạ thủ lục diệp, khi nhìn thấy Ba Vu ở khoảng cách xa như vậy, nàng ta đã hoàn toàn từ bỏ, biết rằng mình không thể bắn trúng đích.
Nhưng sự thật đã thắng mọi lời hùng biện.
Một tiễn cương kinh thế hãi tục bắn ra đã làm được! Luồng khí độc màu tím phát tiết ra ở chân trời, một lúc sau mới từ từ biến mất.
[Ting — đánh giết một con toạ kỵ, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Giết toạ kỵ mà cũng thu được điểm công đức, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Năng lượng màu lam nhạt trên tay Lục Châu biến mất, hắn đã dùng hết một phần ba lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Lần bộc phát này còn mạnh hơn lúc luận đạo ở Liên Hoa đài. Từ đó có thể suy ra, lực lượng phi phàm của Thiên thư khi tồn trữ đầy đủ có thể phóng thích ra chiêu thức có uy lực cỡ này ba lần.
Đương nhiên, nếu như đối thủ quá cường đại thì phải bộc phát ra toàn bộ lực lượng phi phàm trong một lần, khi đó uy lực sẽ mạnh nhất.
“Mang thi thể nó về đây.” Lục Châu hạ lệnh.
Lão bát Chư Hồng Cộng đột nhiên cao giọng nói: “Để ta… Mọi người đừng động!”
Cả đám nghi hoặc nhìn sang lão bát, không biết hắn lại giở trò gì.
“Loại công việc vừa bẩn thỉu vừa mệt nhọc thế này sao ta có thể để các sư huynh sư tỷ sư muội làm được. Để lão bát ta đi thôi… Các người không biết ấy chứ, toạ kỵ thế này rất bẩn, da dày thịt béo, mang vác rất nặng.”
Mọi người lập tức gật đầu.
Lão bát, ngươi thật là biết hy sinh nha, đúng là người co được dãn được.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Đi đi. Chú ý đề phòng vu thuật còn sót lại trên người nó.”
Chư Hồng Cộng lăng không bay lên, gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh rồi lao nhanh về phía khu vực Ba Vu vừa rơi xuống.
Cùng lúc đó, trong một gian phòng âm u.
Phốc ——
Ba Mã mở bừng mắt, phun ra một ngụm máu tươi!
“Sao có thể?”
Vừa rồi hắn đang điều khiển toạ kỵ từ xa. Toạ kỵ chết, đương nhiên hắn bị phản phệ dẫn tới bị thương nặng. Đây chính là khuyết điểm của vu thuật.
Trên mặt Ba Mã đầy vẻ kinh hãi…
Hắn đã chuẩn bị kế hoạch này thật lâu. Lần hành động này một là có thể ra tay với Ma Thiên Các, hai là có thể châm ngòi ly gián, làm dấy lên mâu thuẫn giữa La Tông và Ma Thiên Các.
Lui lại một bước mà nói, cho dù Ba Vu thất bại thì ít nhất cũng có thể thoải mái rời đi!
Nhưng bây giờ thì…
Xem ra hắn đã đánh giá thấp thực lực của Ma Thiên Các!
Ba Mã đưa tay lên che ngực, thảng thốt nói: “Đan Vân Tranh không thể nào có thực lực bậc này! Làm sao ả ta làm được?”
Lực phòng ngự của Ba Vu mạnh đến cỡ nào, hắn hiểu hơn ai hết.
Cho dù là cao thủ Nguyên Thần cảnh thất diệp hay bát diệp cũng không thể đánh giết Ba Vu trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Vả lại tốc độ chạy trốn của Ba Vu thuộc hàng nhất lưu, vừa rồi ở khoảng cách xa như vậy, thông qua hai mắt của toạ kỵ, Ba Mã gần như không còn nhìn thấy Ma Thiên Các, chỉ có thể lờ mờ trông thấy hình dáng của Kim Đình Sơn.
Đan Vân Tranh chỉ là lục diệp, sao có thể mạnh đến thế?
Ba Mã không tin là nàng ta làm!
Toạ kỵ chết khiến hắn bị đả kích nặng nề. Sắc mặt Ba Mã trắng bệch, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Vu thuật trận trước mặt hắn giúp điều khiển vật từ xa đã trở nên mờ nhạt, ảm đạm.
“Ma Thiên Các…” Ba Mã không cam lòng gằn lên ba tiếng.
——————
Lục Châu chậm rãi hạ xuống.
Đan Vân Tranh lập tức chạy đến trước mặt Lục Châu, cung kính nói:
“Một tiễn kinh thế hãi tục của Các chủ đã khiến vãn bối mở rộng tầm mắt! Vãn bối muốn thỉnh giáo Các chủ, mũi tên vừa rồi là…”
Lục Châu giơ tay lên ngắt lời nàng ta.
“Ngươi không có tư cách thỉnh giáo bản toạ.”
“. . .”
Lời này quả thật chẳng sai.
Phan Trọng cũng cất tiếng phụ hoạ: “Đúng đó, ngươi không phải là đồ đệ của Các chủ, dựa vào cái gì muốn người dạy ngươi?”
Chương 398 Vô đề
“Chúng ta là người Ma Thiên Các mà còn chưa có tư cách này đâu!” Chu Kỷ Phong rất nghiêm túc nói.
“Có thể cho ngươi đứng ở đây quan sát Các chủ thi triển thần uy đã là nể mặt ngươi lắm rồi đó.”
Hai người kẻ tung người hứng khiến đám người xung quanh nghe đến ngơ ngác.
Lục Châu không thèm liếc nhìn Đan Vân Tranh lấy một cái, thản nhiên chắp một tay sau lưng, một tay ném Lạc Nguyệt Cung đi.
Lạc Nguyệt Cung bay về phía Hoa Nguyệt Hành.
Hoa Nguyệt Hành lập tức đón lấy, trong mắt tràn đầy sửng sốt: “Các chủ…”
“Lạc Nguyệt Cung vốn thuộc về ngươi. Bản toạ làm chủ cho ngươi đòi lại công đạo. Lạc Nguyệt Cung đương nhiên phải trả về cho cố chủ.” Lục Châu nói.
Hoa Nguyệt Hành nghe vậy cực kỳ kích động, lập tức nâng Lạc Nguyệt Cung bằng hai tay, quỳ xuống đất dập đầu với Lục Châu.
“Thuộc hạ khấu tạ Các chủ!”
Sắc mặt Đan Vân Tranh cực kỳ khó coi. Hoa Nguyệt Hành vốn là đồ đệ của nàng ta, nhìn Lạc Nguyệt Cung lại thuộc về Hoa Nguyệt Hành, trong lòng nàng ta dâng lên đủ loại cảm giác, nói không ra lời.
Hoa Nguyệt Hành đứng sang một bên, ôm Lạc Nguyệt Cung thưởng thức mãi không thôi. Trên thân cung quả thật có khắc ba chữ “Hoa Nguyệt Hành”.
Hoa Vô Đạo cười ha hả. “Chúc mừng.”
“Đa tạ Hoa trưởng lão cổ vũ.”
“Chỉ tiếc thanh Lạc Nguyệt Cung này đã nhận Đan Vân Tranh làm chủ. Muốn phát huy uy lực của nó, ngươi nhất định phải luyện hoá lại lần nữa.” Hoa Vô Đạo nói.
Nghe thấy hai chữ “nhận chủ”, Đan Vân Tranh càng cảm thấy xấu hổ, không dám nói câu nào.
Lục Châu vuốt râu liếc nhìn Đan Vân Tranh rồi nói:
“Năm đó bản toạ cũng có chút giao tình với Vân Thiên La… Tiễn thuật của Vân Thiên La mạnh hơn ngươi rất nhiều.”
Đan Vân Tranh nghe vậy cả kinh.
“Thì ra Các chủ và tổ sư gia có giao tình… Xin Các chủ nể tình tổ sư gia mà bỏ qua cho vãn bối.” Trán Đan Vân Tranh ướt đẫm mồ hôi.
Lục Châu vuốt râu nhìn Đan Vân Tranh. “Toạ kỵ Ba Vu… là vật sở hữu của người nào?”
Đan Vân Tranh đáp: “Tam trưởng lão Lộ Bình!”
“Quay về nói với hắn, bản toạ muốn gặp hắn.”
“Vâng!”
Đan Vân Tranh mừng rỡ, điều này cũng có nghĩa là Ma Thiên Các đã tha cho nàng ta.
Còn về phần Lộ Bình, nàng ta chẳng việc gì phải quan tâm. Chỉ cần nghĩ tới Lộ Bình đưa cho mình con toạ kỵ này suýt chút nữa đã gây ra đại hoạ là muốn nổi nóng. Ma Thiên Các muốn gặp Lộ Bình, Đan Vân Tranh còn cảm thấy hả hê.
Lục Châu phất tay áo.
Đan Vân Tranh lập tức mang theo bốn tên thuộc hạ tiu nghỉu rời khỏi Ma Thiên Các.
Một lúc sau, Chư Hồng Cộng khiêng toạ kỵ Ba Vu về.
Ầm!
Hắn vứt thân thể Ba Vu xuống đất.
Mọi người vây lại xem, thấy vẻ ngoài toạ kỵ Ba Vu giống như sói hoang, lông lại có màu tím, hai mắt lồi ra, răng nanh chìa ra khỏi miệng trông cực kỳ xấu xí.
“Xấu quá đi!” Tiểu Diên Nhi che mũi nói, đầy vẻ ghét bỏ.
“Tiểu sư muội, rất nhiều con toạ kỵ khác trông còn xấu hơn con này.” Chư Hồng Cộng vừa cười vừa nói.
Những người khác không ngừng đánh giá toạ kỵ. Tuy Ba Vu đã chết nhưng nó cũng thuộc loại toạ kỵ kiếm có, quan sát một chút để tăng thêm kiến thức cũng là chuyện tốt.
“Sư phụ… Mời người định đoạt.”
Chư Hồng Cộng xoay người làm tư thế mời. Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn xác Ba Vu.
Chư Hồng Cộng nói: “Sư phụ, con toạ kỵ này hẳn là sinh trưởng ở Thiên Tiệm Sâm Lâm phía tây nam, lông rất dày không sợ rét lạnh. Da nó có thể bán được ngàn lượng bạc, bộ răng nanh này cũng là vật quý hiếm, có thể dùng làm thuốc hoặc bán giá năm trăm lượng, còn thịt của nó thì không đáng tiền, loại hung thú này thịt rất cứng, lại còn hôi.”
Mọi người nghi hoặc nhìn Chư Hồng Cộng, chẳng hiểu hắn đang nói cái gì.
Thấy ánh mắt khác thường của những người chung quanh, Chư Hồng Cộng lập tức bừng tỉnh, gãi gãi đầu:
“Thói quen, thói quen… thật xin lỗi…”
Ma Thiên Các còn thiếu mấy thứ đồ này sao?
Chư Hồng Cộng lại nói: “Một tiễn này của sư phụ đúng là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.”
“Mang đi đi.” Lục Châu xua tay nói: “Lấy lửa thiêu rồi vùi lại.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Chư Hồng Cộng không nói nhiều lời, cương khí rung động cuốn xác toạ kỵ lên bay về phía hậu sơn.
Ngay khi Lục Châu chuẩn bị xoay người rời đi, Hoa Nguyệt Hành bỗng nhiên khom người nói: “Các chủ, thuộc hạ có một chuyện thỉnh giáo.”
“Nói đi.”
“Thuộc hạ… thuộc hạ muốn học Lưu Tinh Cản Nguyệt.”
Lục Châu vuốt râu, chậm rãi nói: “Tiễn thuật này chẳng có gì cao minh, trong Tây Các và Bắc Các có mấy điển tịch về tiễn thuật tốt hơn nhiều, ngươi có thể đến đó tham khảo. Đợi sau khi ngươi vào ngũ diệp thì hãy cân nhắc đến chuyện tự mình sáng tạo tiễn thuật.”
Hoa Nguyệt Hành nghe vậy liền nói: “Đa tạ Các chủ chỉ điểm.”
“Còn việc để cho Lạc Nguyệt Cung nhận chủ thì chờ khi nào bản toạ có thời gian rảnh sẽ luyện hoá cho ngươi.”
Nói xong, Lục Châu quay người đi về Ma Thiên Các.
Hoa Nguyệt Hành còn đang sửng sốt nhìn theo bóng lưng Lục Châu thì Hoa Vô Đạo đã nhanh chóng nói thay nàng: “Đa tạ Các chủ!”
Việc luyện hoá lại vũ khí không phải là việc nhỏ. Lúc này Hoa Nguyệt Hành mới kịp tỉnh táo lại, khom người thật sâu với Lục Châu.
“Chúc mừng.”
“Chúc mừng nha!”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong sôi nổi chắp tay, nhìn cung tên trong tay Hoa Nguyệt Hành mà âm thầm ước ao ganh tị.
Khi nào bọn hắn mới được ban thưởng vũ khí như thế chứ!
Đoan Mộc Sinh sao không nhìn ra suy nghĩ của bọn họ, bèn dộng mạnh Bá Vương Thương xuống đất.
Roạt!
Mặt đất nứt ra.
“Khi nào các ngươi vào Nguyên Thần cảnh thì hãy nghĩ tới chuyện có vũ khí.”
“Tam tiên sinh dạy phải.”
Hoa Vô Đạo đồng ý gật đầu. “Tất cả mọi người giải tán đi. Ta và Lãnh trưởng lão còn không có vũ khí đây này, cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.”
Nghe vậy tâm lý của đám thanh niên hậu bối cũng thấy bình ổn hơn nhiều. Thân phận và tu vi của người ta cao như vậy còn không có vũ khí, loại hậu bối như bọn hắn đương nhiên chẳng có quyền lên tiếng.
Hơn nữa, Lạc Nguyệt Cung vốn thuộc về Hoa Nguyệt Hành, cũng chỉ thích hợp với mỗi mình nàng.
——————
Về tới Đông Các.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên xem lại điểm công đức.
Điểm công đức: 33.200 điểm
Nghĩ ngợi giây lát, Lục Châu quyết định rút thưởng một vài lần, lỡ đâu rút được Thập Phương Càn Khôn thì xem như lời to.
“Rút thưởng.”
[Ting — lần rút thưởng này tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 1.]
Khởi đầu tốt đẹp, vận khí không tệ nha.
Nhưng mà mười lần rút thưởng tiếp theo đều là cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi.
Lục Châu nhìn đống điểm may mắn, lại quyết tâm nói: “Rút thưởng.”
[Ting — lần rút thưởng này tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 10 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 10.]
Lục Châu nhíu mày. Gần đây Hệ thống xả hàng Thẻ Nghịch Chuyển hay gì?
Hoặc có lẽ là Hệ thống đang nhắc nhở hắn?
Dù sao thì có cũng còn hơn không. Lục Châu lại rút thưởng liên tục hai mươi lần nữa.
Rất tốt, rất may mắn, toàn bộ đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi. Lần này hắn hoàn toàn bỏ đi ý tưởng tiếp tục rút thưởng.
Trầm ngâm một chút, Lục Châu bèn mở giao diện Thương thành ra mua pháp thân Thập Phương Càn Khôn.
[Ting — thu hoạch được pháp thân Thập Phương Càn Khôn, tiêu hao 30.000 điểm công đức. Xin hỏi có sử dụng không?]
Chương 399 Vô đề
Lục Châu không lập tức sử dụng pháp thân mà kéo xuống xem giá bán của pháp thân Bách Kiếp Động Minh ——
100.000 điểm công đức.
“. . .”
Cố nhịn lại tiếng chửi thề, Lục Châu xem lại điểm công đức còn thừa của mình: 1.600 điểm.
Đáng tiếc không rút thưởng được Luyện Hóa Phù, món đồ này không có trong giao diện Thương thành.
Xem ra muốn luyện hoá Lạc Nguyệt Cung thì chỉ có thể đợi đến khi thần may mắn đến.
Số điểm công đức còn lại của Lục Châu hiện giờ chẳng đủ để mua cái gì, muốn bổ sung thẻ Một Kích Chí Mạng cũng không đủ.
Ngay khi Lục Châu đang cảm thán bản thân mình thật nghèo thì ——
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
Lục Châu đã không còn cảm thấy kinh ngạc với loại thông báo này, chỉ là trong lòng hắn lại dâng lên nghi hoặc, chẳng biết vị trưởng lão nhà nào lại bị Ngu Thượng Nhung để mắt tới.
Nhớ lại những cái tên trong danh sách kia, Lục Châu chẳng thèm quan tâm nữa, kẻ có tên trên đó không đáng được thương hại.
“Sử dụng.” Lục Châu âm thầm mặc niệm.
Ngay sau đó, năng lượng tràn ngập toàn thân hắn, pháp thân Cửu Chuyển Âm Dương tiêu tán, thay vào đó là pháp thân Thập Phương Càn Khôn.
——————
Màn đêm buông xuống, trên nóc một gian phòng, Phan Ly Thiên và Giang Ái Kiếm cùng nâng cốc đối ẩm.
“Ngươi là tam hoàng tử, sao không nói cho Thái hậu biết?” Phan Ly Thiên ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên đầu.
“Phan trưởng lão, ông là tứ thế tổ của Phan Trọng, sao lại không nói cho hắn biết?” Giang Ái Kiếm cười ha hả.
“Hắc… lão hủ đang hỏi ngươi, sao ngươi hỏi ngược lại ta… Ấy không đúng, làm sao ngươi biết được?” Phan Ly Thiên ngồi thẳng người dậy.
Giang Ái Kiếm cười đáp: “Chuyện này rất đơn giản mà. Ông từng trấn thủ biên cương tây nam, lại có giao tình với tứ hoàng tử, ta đã điều tra nội tình của ông rồi.”
“Tiểu tử ngươi đúng là giảo hoạt.”
Hai người đang trò chuyện thì chợt chú ý thấy Đông Các xuất hiện năng lượng ba động.
Giang Ái Kiếm chỉ mới ở Ma Thiên Các trong một khoảng thời gian ngắn, thấy thế bèn nhướng mày: “Có người xâm lấn Ma Thiên Các sao?”
Phan Ly Thiên lắc đầu không chút kinh ngạc. “Quen là được. Các chủ rất thích làm ra loại động tĩnh cổ quái như vậy đó.”
“Còn có chuyện này à?”
Oanh!
Sau khi năng lượng hội tụ xong, Đông Các lại rơi vào yên tĩnh.
Giang Ái Kiếm khẽ gật đầu, vừa định nói tiếp đề tài vừa rồi thì lại nghe thấy một trận năng lượng ba động mãnh liệt!
Ầm ầm!
Ba động này còn mạnh hơn Đông Các gấp nhiều lần.
“Lần này đúng thật là ngoại địch xâm lấn rồi!” Giang Ái Kiếm gãi đầu nói. “Xem ra mị lực của ta không yếu, cho dù truyền đi tin tức ta đã chết nhưng vẫn có người nhìn chằm chằm không chịu buông tay! Thật là buồn quá mà!”
Phan Ly Thiên cũng bị trận năng lượng ba động thu hút sự chú ý, lập tức quay đầu nhìn.
Hắn không phải là loại thanh niên vãn bối như Giang Ái Kiếm, xét về kinh nghiệm, lịch duyệt hay kiến thức của hắn đều vượt xa Giang Ái Kiếm.
Ngoại trừ những động tĩnh từ Đông Các mà hắn chưa bao giờ hiểu được thì động tĩnh vừa phát ra từ Nam Các chẳng có gì kỳ lạ.
Phan Ly Thiên không hề hoài nghi phán đoán của mình, bèn châm chọc Giang Ái Kiếm. “Cửu nha đầu nói đúng, tiểu tử ngươi đúng là đồ da mặt dày.”
Giang Ái Kiếm sờ sờ gương mặt và cằm mình rồi đáp: “Đâu có dày, râu ria còn đâm qua được mà.”
Phan Ly Thiên lườm hắn một cái rồi nhìn về phía Nam Các.
“Nóng lạnh luân chuyển theo bốn phương tám hướng, từng tầng chồng lên nhau. Đây là biểu hiện của pháp thân Thập Phương Càn Khôn tấn thăng lên Bách Kiếp Động Minh.” Phan Ly Thiên giải thích.
Giang Ái Kiếm bất đắc dĩ nói: “Ta còn tưởng là có người đến ám sát mình chứ, không ngờ lại là đột phá. Là ai đây?”
“Chẳng lẽ là là tên nhóc tứ thế tôn thiên phú ngu dốt của lão hủ?” Hai mắt Phan Ly Thiên toả sáng.
“Nghĩ hay thật đấy. Phan Trọng ở Tây Các, không phải Nam Các.”
Phan Ly Thiên bất đắc dĩ nói: “Đệ tử duy nhất của Ma Thiên Các chưa có pháp thân Bách Kiếp Động Minh chỉ còn mỗi mình Chiêu Nguyệt…”
“Vị muội muội này của ta đúng là may mắn.”
Năng lượng ba động liên tục trong nửa giờ mới ngừng hẳn. Nam Các rốt cuộc yên tĩnh trở lại.
Phan Ly Thiên cầm hồ lô rượu nói: “Một người là tam hoàng tử, một người là công chúa hoàng thất. Hoàng thất Đại Viêm cũng chỉ còn lại tứ hoàng tử điện hạ là ra hình ra dáng. Đáng tiếc hắn cũng không thể kế thừa đại nghiệp, sứ mệnh của hắn là trấn thủ biên cương.”
“Hắn cứu mạng ông, đương nhiên ông phải nói tốt cho hắn. Nhưng ông chưa thấy được bộ dạng nịnh nọt của hắn trước mặt Lưu Hoán đâu.” Giang Ái Kiếm nói.
“Đều là để sống sót… chẳng phải ngươi cũng thế sao?” Phan Ly Thiên nói.
Giang Ái Kiếm nhất thời nghẹn lời.
Phan Ly Thiên trầm mặc một lát rồi mới nói:
“Tứ hoàng tử điện hạ đúng thật đã cứu mạng lão hủ. Vì muốn báo đáp hắn nên lão hủ tòng quân mấy chục năm, giết địch vô số, cuối cùng tu vi mất hết, cũng xem như đã trả hết nợ ân tình cho hắn.”
——————
Sáng hôm sau, tại Đông Các.
“Sư phụ, đồ nhi không phụ mong đợi của sư phụ, đã bước vào Nguyên Thần cảnh.”
Lục Châu đang lĩnh hội Thiên thư chợt nghe được âm thanh của Chiêu Nguyệt ngoài sân. Hắn mở mắt, chắp tay bước ra khỏi phòng.
Chiêu Nguyệt hưng phấn khom người hành lễ:
“sư phụ.”
Lục Châu nhìn nàng, vuốt râu gật gù. “Tốt.”
“Đồ nhi nghe mọi người nói tối qua sư phụ lại cô đọng Thập Phương Càn Khôn lần nữa nên không dám đến sớm quấy rầy.” Chiêu Nguyệt nói.
“Ôn luyện thường xuyên tất có chỗ tốt, các ngươi khi tu hành cũng có thể sử dụng phương pháp này.” Lục Châu mặt không đỏ tim không đập nói.
Đám nghiệt đồ của hắn thiên phú kinh người, bảo bọn họ ôn luyện lại các cấp độ cũ sẽ chỉ có lợi thêm.
“Đồ nhi tuân mệnh.” Tâm tình Chiêu Nguyệt cực tốt.
“Đã lĩnh hội hết Minh Ngọc Công chưa?” Lục Châu hỏi.
“Về cơ bản đã lĩnh hội hết.”
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Minh Ngọc Công nóng lạnh luân chuyển, âm dương điều hoà, rất thích hợp để ngươi tu luyện.”
“Đồ nhi may mắn được sư phụ chỉ điểm, ân tình của sư phụ không thể nào báo đáp.” Chiêu Nguyệt quỳ xuống hành lễ.
Lục Châu thấy độ trung thành của nàng đang tăng cao, đã vượt qua ngưỡng 80 điểm.
Đó là nhờ khoảng thời gian này Lục Châu quan tâm dạy dỗ, lại trị liệu cho Thái hậu, có được lòng trung thành của nàng là chuyện rất hiển nhiên.
Tay phải Lục Châu nâng lên, một thanh chuỷ thủ màu xanh lục xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Khẽ vung tay một cái, Bích Lạc Nhận bay về phía Chiêu Nguyệt. Chiêu Nguyệt ngơ ngơ ngác ngác tiếp lấy.
Thanh chuỷ thủ phát ra luồng khí lạnh buốt, toàn thân được điêu khắc vô cùng tinh xảo, không ngừng toát ra quang mang màu xanh lục.
“Vi sư vốn định ban thưởng Lệ Ngân Quyền Sáo cho ngươi, nhưng nghĩ đến ngươi là nữ nhi chắc không thích loại hình vũ khí này nên đã ban cho lão bát… Thanh chuỷ thủ Bích Lạc Nhận này tuy nhỏ nhưng cũng là vũ khí không tệ, vi sư ban nó cho ngươi, ngươi có ý kiến gì không?” Lục Châu hỏi.
Nếu ngươi có ý kiến thì lão phu thu lại.
Chiêu Nguyệt nhớ tới cặp quyền sáo vừa thô vừa to kia của lão bát, toàn thân khẽ run, lập tức nói: “Đồ nhi không có ý kiến, đồ nhi rất thích Bích Lạc Nhận!”
Lệ Ngân Quyền Sáo thật sự là xấu muốn chết!
“Thế thì tốt. Vi sư ban thưởng Bích Lạc Nhận cho ngươi, nhớ sử dụng cho tốt.” Lục Châu hài lòng nói.
“Đồ nhi bái tạ sư phụ!”
Chương 400 Vô đề
Chiêu Nguyệt vui mừng quá đỗi, lập tức cung kính khấu đầu với Lục Châu, sau đó nàng bắt đầu kích hoạt nhận chủ Bích Lạc Nhận.
[Ting — kích hoạt vũ khí Bích Lạc Nhận, phẩm cấp: thiên giai, nhận chủ: Chiêu Nguyệt, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Nghe được tiếng thông báo của Hệ thống, Lục Châu cũng không mấy kinh ngạc, nhưng hắn đột nhiên nhớ ra khi ban thưởng Lệ Ngân Quyền Sáo cho Chư Hồng Cộng lại không nghe tiếng Hệ thống thông báo kích hoạt và ban thưởng điểm công đức.
Chiêu Nguyệt nhận được vũ khí thiên giai Bích Lạc Nhận, trong lòng hưng phấn không thôi.
Đúng lúc này, một nữ đệ tử đứng ngoài cửa viện khom người nói: “Các chủ, người của La Tông đã tới. Tứ tiên sinh dẫn bọn họ lên núi.”
“Đã biết.”
Lục Châu phất tay áo đi về phía đại điện Ma Thiên Các.
“Đồ nhi cung tiễn sư phụ.” Chiêu Nguyệt khom người hành lễ.
Nếu là lúc bình thường nàng nhất định sẽ theo chân sư phụ đến đại điện, nhưng lực hấp dẫn của Bích Lạc Nhận quá lớn nên nàng chỉ muốn dành thời gian tìm tòi nghiên cứu nó.
——————
Trong đại điện Ma Thiên Các.
Ngoại trừ Chiêu Nguyệt và đám trưởng lão của Lão Niên Các, những người khác đều đã có mặt.
Lục Châu ngồi trên ghế chủ toạ nhìn xuống đám người La Tông.
“Vãn bối bái kiến Các chủ.”
La Tông đến Ma Thiên Các tổng cộng có mười người, năm người đứng phía trước.
Ánh mắt Lục Châu nhìn tới người trẻ tuổi trong số năm người này. “Ngươi chính là tam trưởng lão của La Tông?”
“Chính là tại hạ.” Lộ Bình là trưởng lão trẻ tuổi nhất của La Tông, đương nhiên có một chút ngạo khí.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa dò xét đám người trước mắt.
Đoan Mộc Sinh bỗng lạnh lùng cất tiếng: “Quỳ xuống!”
Lộ Bình sững sờ, những người khác của La Tông cũng giật mình!
Chẳng phải Đan Vân Tranh đã nói Các chủ là người rất dễ nói chuyện sao? Hà cớ gì thái độ hôm nay lại ác liệt như vậy?
“Nghe không hiểu lời ta?” Đoan Mộc Sinh giơ Bá Vương Thương lên gõ mạnh xuống đất.
Răng rắc.
Lộ Bình lập tức quỳ xuống, những người khác cũng quỳ theo.
Trong lòng Lộ Bình thầm mắng nhị trưởng lão Đan Vân Tranh cả trăm lần, nhưng ngoài miệng chỉ có thể chắp tay nói:
“Vãn bối ra mắt Cơ lão tiền bối.”
Lúc này Lục Châu mới lên tiếng:
“Ngươi lệnh cho toạ kỵ Ba Vu đầu độc Ma Thiên Các, dựa theo quy củ Ma Thiên Các thì bây giờ ngươi đã là một người chết.”
Lộ Bình nghe vậy toàn thân run rẩ, vội nói:
“Lão tiền bối, con toạ kỵ đó không phải của vãn bối! Vãn bối bị người mê hoặc, sinh lòng hư vinh, có người muốn hãm hại vãn bối nên mới đưa cho vãn bối toạ kỵ này!”
Lục Châu đương nhiên biết kẻ đứng đằng sau giở trò quỷ là Ba Mã, nhưng hắn không nói ra.
“Đan Vân Tranh là người thức thời, bản toạ đã bỏ qua cho nàng ta… Còn ngươi, phải làm thế nào để bản toạ bỏ qua cho ngươi được đây?” Lục Châu thản nhiên nhìn Lộ Bình.
Đám người La Tông bị doạ đến run rẩy, không ai dám nói lời nào.
Lộ Bình chắp tay nói: “Vãn, vãn bối có một ít đồ vật, xin dâng lên để thỉnh tội với lão tiền bối!”
Năm người đứng phía sau nhanh chóng lấy đồ vật ra. Có lô đỉnh, có chuỳ luyện, còn có các loại vật liệu trân quý như luyện hoá thạch, tinh thiết khối, tụ nguyên thạch…
Mọi người không khỏi ghé mắt nhìn.
Giang Ái Kiếm âm thầm tặc lưỡi. “La Tông không hổ là đại tông môn, tài đại khí thô. Lão tiền bối doạ dẫm một chút đã kiếm bộn, cả đời này ta cũng không thể so sánh được.”
Ánh mắt Lục Châu cũng nhìn về phía đống tạp vật kia. Hắn đương nhiên nhận ra những thứ này… Lộ Bình đến đây nhận lỗi, sao lại mang theo những vật này?
Còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Lộ Bình đã chắp tay nói:
“Cơ lão tiền bối, bốn vị này là cánh tay đắc lực nhất của ta tại La Tông, am hiểu về luyện hoá vũ khí. Nghe tin Đan Vân Tranh tặng Lạc Nguyệt Cung cho Hoa Nguyệt Hành cô nương…”
Răng rắc.
“Khoan đã!”
Đoan Mộc Sinh xách Bá Vương Thương đi tới, ngắt lời Lộ Bình. Dáng vẻ khôi ngô cường tráng của hắn khiến Lộ Bình có hơi khẩn trương.
Tuy hắn là tam trưởng lão La Tông nhưng lại chẳng có chút cốt khí nào trên Ma Thiên Các.
“Ta phải sửa lại lời ngươi nói… Lạc Nguyệt Cung là vật hoàn cố chủ, sao lại nói là tặng được?” Đoan Mộc Sinh trừng mắt nhìn Lộ Bình.
“Đúng đúng đúng… là vật hoàn cố chủ.”
Lộ Bình nhanh nhẹn lấy tay vỗ trán, trong lòng lại thầm mắng Đan Vân Tranh trăm lần.
“Lạc Nguyệt Cung đã nhận Đan Vân Tranh làm chủ, vừa vặn ta có bốn vị huynh đệ có thể giúp luyện hoá lại Lạc Nguyệt Cung lần nữa.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, thầm nghĩ, mình không rút thưởng được Luyện Hóa Phù, thôi thì để bọn hắn làm thử cũng được.
Trong tu hành giới có không ít người có bản sự luyện hoá vũ khí. La Tông có được năng lực này cũng chẳng có gì lạ.
“Khả năng thành công là bao nhiêu?” Lục Châu hỏi.
“Hơn sáu thành.” Lộ Bình tự hào nói.
Xác suất thành công này là rất cao. Cho dù thất bại thì chỉ cần luyện hoá thêm lần nữa sẽ có thể thành công.
“Bao lâu?”
“Mười ngày.”
Đây cũng là tốc độ tương đối nhanh.
Đương nhiên với điều kiện vật liệu phải đầy đủ sung túc. Nếu không có đủ vật liệu thì phải mất ít nhất nửa năm mới có thể hoàn thành.
Lộ Bình tiếp tục nói:
“Lộ Bình thành tâm nhận lỗi, mong lão tiền bối thông cảm bỏ qua cho vãn bối.”
Lục Châu đứng lên, chậm rãi bước xuống bậc thềm. “Tên tu hành giả vu thuật kia làm sao quen biết ngươi?”
Lục Châu cầm lên một khối tụ nguyên thạch và tinh thiết khối, nhìn thoáng qua rồi đặt xuống.
“Mười ngày trước vãn bối đến Thần Đô, kết bạn được với một người. Tất cả là do vãn bối ham hư vinh nên mới thu nhận con toạ kỵ này.” Lộ Bình nói.
“Kẻ này đang ở đâu?”
“Hẳn là vẫn còn ở Thần Đô.” Lộ Bình bất đắc dĩ đáp. “Sau khi toạ kỵ mất khống chế, vãn bối cũng không liên lạc được với hắn nữa.”
Lục Châu không ngờ kẻ này lại vẫn còn ở Thần Đô.
Nhị hoàng tử đã chết, Mạc Ly đã chết, người này hẳn là không còn chỗ đặt chân ở Thần Đô. Như vậy tiếp theo hắn sẽ đi đâu?
“Mong lão tiền bối minh xét.”
Lục Châu đạm mạc nói: “Bản toạ cho ngươi một cơ hội… Bản toạ hỏi gì ngươi phải thành thật đáp nấy.”
Lộ Bình vội vàng khom người: “Vãn bối biết gì nói nấy.”
“Rất tốt.” Lục Châu chắp tay sau lưng nói. “Vân Thiên La hiện đang ở đâu?”
Nếu là người khác hỏi câu này, Lộ Bình đã phẫn nộ đứng dậy, nhưng người trước mắt là lão tiền bối của Ma Thiên Các, là người cùng cấp bậc với tổ sư gia Vân Thiên La, cũng chỉ có Lục Châu mới có dũng khí gọi thẳng tên tổ sư gia.
Lộ Bình không dám thất lễ, bèn đáp: “Tổ sư gia vẫn luôn bế quan.”
“Tìm kiếm đột phá?” Lục Châu hỏi.
“Chuyện này…”
Lộ Bình ấp úng, chuyện này liên quan đến cơ mật của La Tông, nhưng thấy sắc mặt lão tiền bối rất nghiêm túc, hắn bèn đáp: “Vâng.”
“Vân Thiên La đã vào bát diệp từ lâu, đến nay vẫn chưa đột phá cửu diệp sao?”
Nhắc tới hai chữ cửu diệp, trong lòng Lộ Bình cả kinh.
“Lão tiền bối cần gì phải nói đùa, phá cửu diệp là chuyện khó khăn bậc nào…” Hắn vốn định nói, ngay cả ngài cũng không đột phá được cửu diệp thì nói gì đến tổ sư gia nhà ta, nhưng sợ đắc tội nên bèn nhịn lại.
“Đại nạn của Vân Thiên La còn bao lâu nữa?” Lục Châu lại hỏi ra một câu hỏi nặng ký.
Thọ mệnh của Vân Thiên La vốn là chuyện cơ mật. Cơ Thiên Đạo lớn hơn Vân Thiên La trăm tuổi, nhưng nếu Vân Thiên La muốn phá cửu diệp thì phải tiêu hao thọ mệnh, rất có thể đại nạn của hắn sẽ đến sớm.
Bình luận facebook