-
Chương 391-395
Chương 391 Vô đề
Các đệ tử Đoan Lâm Học Phái nghe được ba tiếng “Ngu Thượng Nhung” thì chỉ còn biết trợn mắt há mồm.
Bọn hắn cũng biết đến sự cường đại của Kiếm Ma, nhưng tận mắt nhìn thấy kiếm cương như cuồng phong vũ bão thế này thì trong lòng vẫn cực kỳ sợ hãi và chấn động.
Tại sườn núi xuất hiện một hố sâu.
Thực lực giữa hai người chênh lệch quá nhiều nên phạm vi chiến đấu cũng không bị mở rộng.
Không một ai dám nhúng tay vào chuyện này.
Ngu Thượng Nhung buông tay ra, Trường Sinh Kiếm chủ động tra vào vỏ kiếm sau lưng. Ngu Thượng Nhung lại thản nhiên bay về tổng đàn như thể chưa phát sinh chuyện gì.
Nhìn xuống đám đệ tử đứng yên không dám động đậy bên dưới, Ngu Thượng Nhung khẽ nói: “Đã quấy rầy. Xin cáo từ.”
Thân ảnh nhoáng lên, Ngu Thượng Nhung biến mất giữa cánh rừng già.
Một tháng sau.
Đại trưởng lão Trương Tiến của Hoành Cừ Học Phái chết.
Đại trưởng lão Trương Đạo Nhiên của Thiên Sư Đạo chết.
Thập đại danh môn trong tu hành giới đều bàng hoàng. Danh sách tử vong của Ma Thiên Các được truyền đi nhanh chóng.
Một số kẻ từng tham dự cuộc vây công Ma Thiên Các đều lần lượt rời khỏi tông môn.
——————
Phía nam Đại Viêm, La Tông.
Tin tức về danh sách tử vong đã truyền đến La Tông. Tam trưởng lão Lộ Bình vội vã đi về phía phòng nghị sự, trên mặt tràn đầy vẻ u sầu.
Hắn được xem là trưởng lão trẻ tuổi nhất La Tông, tiền đồ không thể hạn lượng, được phép triệu tập mọi người đến phòng nghị sự.
“Lộ trưởng lão.”
“Lộ trưởng lão.”
Hai tên thủ vệ đứng canh gác trước cửa phòng nghị sự lập tức khom người hành lễ.
“Đan trưởng lão có trong đó không?”
“Bẩm Lộ trưởng lão, Đan trưởng lão đang ở trong phòng nghị sự.”
Lộ Bình không do dự nữa, nhanh chóng bước vào.
Bên trong phòng, hơn mười người đã ngồi chỉnh tề hai bên trái phải, thấy Lộ Bình vội vã tiến vào bèn nghi hoặc ngẩng đầu.
“Lộ trưởng lão, có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”
Các vị trưởng lão đều nhìn về phía Lộ Bình.
Lộ Bình nói thẳng vào vấn đề. “Đan trưởng lão, đại sự không ổn. Hiện nay tu hành giới đang đồn Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung đã quay về Ma Thiên Các.”
Giọng hắn trở nên trầm hẳn. “Ma Thiên Các đã lập ra danh sách của những người từng vây công Kim Đình Sơn lúc trước. Phàm là người có tên trên danh sách đều là vong hồn dưới kiếm Ngu Thượng Nhung.”
Đám người lập tức cả kinh.
Thực lực của Ngu Thượng Nhung sâu không lường được!
Vân Thiên La tam tông, ngoại trừ Vân Tông có ân oán với Ma Thiên Các ra thì Thiên Tông không màng thế sự, La Tông cũng chỉ thỉnh thoảng mới qua lại với thập đại danh môn, trước nay chưa từng có ân oán gì với Ma Thiên Các.
Lần ân oán gần nhất chính là Vân Tông bị Diệp Thiên Tâm mê hoặc, xuất động hơn mười tên cường giả Thần Đình cảnh đến Thanh Dương Sơn vây công lão ma đầu, rốt cuộc nếm quả đắng.
“Vân Tông từng tham dự âm mưu của Diệp Thiên Tâm, oan có đầu nợ có chủ, liên can gì đến La Tông chúng ta?” Có người cất tiếng.
“Lộ Bình, người đừng nâng cao sĩ khí cho người khác mà diệt đi uy phong phe mình. Chỉ là một bản danh sách mà thôi, có gì phải kinh hoảng như vậy?”
Lộ Bình nghe vậy liền nhướng mày ——
“Nghe ta nói hết rồi các ngươi hãy lại kết luận.”
“Đại trưởng lão Trương Tiến của Hoành Cừ Học Phái, Hồ Thần Đao của Thất Tinh Sơn Trang, đại trưởng lão Trương Đạo Nhiên của Thiên Sư Đạo… đều đã chết.”
“. . .”
Đám người hít sâu một hơi, nhìn Lộ Bình vẻ không thể tin nổi.
“Kiếm Ma chỉ giết người có trong danh sách. Phàm là những ai có tên trên đó đều là vong hồn dưới kiếm hắn. Một tháng trước, chưởng môn Thường Kiên của Đoan Lâm Học Phái chính là người đầu tiên trong danh sách bị Kiếm Ma giết chết. Ta đã phái người sang đó dò hỏi, Thường chưởng môn vừa bước vào thất diệp đỉnh phong đã bị Kiếm Ma đánh áp đảo…”
Toàn bộ phòng nghị sự lặng ngắt như tờ. Đám người đều đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đan Vân Tranh cũng ngẩng đầu, sắc mặt nặng nề.
Có người lên tiếng: “Vừa rồi ngươi bảo là danh sách đó chỉ bao gồm những người từng vây công Kim Đình Sơn?”
“Đúng vậy.”
Đám người khẽ thở phào một hơi. May quá, La Tông không có tham dự việc này.
“Đan trưởng lão.” Lộ Bình nhìn về phía Đan Vân Tranh.
Đan Vân Tranh là nhị trưởng lão La Tông, cũng là trưởng lão nữ duy nhất, là một tay cung tiễn thủ thiện xạ nhất La Tông.
Thần Đô đồn rằng, trong tam đại thần xạ thủ Thần Đô vốn có một chỗ dành cho Đan Vân Tranh. Nhưng khi đồ đệ nàng ta là Hoa Nguyệt Hành hoành không xuất thế kinh tài tuyệt diễm, vị trí đó liền dành cho Hoa Nguyệt Hành.
Về tu vi thì Hoa Nguyệt Hành không bằng Đan Vân Tranh, nhưng nàng có tiềm lực to lớn, tương lai chắc chắn sẽ vượt xa sư phụ.
Đám người đều nhìn về phía Đan Vân Tranh.
“Trên danh sách có tên của ngươi.”
“. . .”
Đan Vân Tranh tưởng như có người vừa lấy chuỳ sắt nện vào ngực mình.
Cho dù nàng ta cố hết sức trấn tĩnh, nhưng khi nghe thấy câu nói này, trong lồng ngực vẫn cảm thấy khó thở.
Biểu tình của những người khác rất đặc sắc. Ngoài mặt thì tràn đầy thông cảm nhưng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy như trút được gánh nặng, lại có phần cười trên nỗi đau của người khác.
Trong phòng nghị sự yên lặng thật lâu, Đan Vân Tranh mới mở miệng hỏi: “Tông chủ có biết chuyện này không?”
“Còn chưa biết.”
“Vậy cứ coi như không biết.” Đan Vân Tranh nói.
“Hả?”
Lời này là có ý gì? Trên danh sách tử vong có tên ngươi mà ngươi lại muốn làm như không biết?
Lộ Bình chắp tay nói: “Đan trưởng lão, chuyện này chúng ta nhất định phải xử lý cẩn thận… Đợi đến lúc Kiếm Ma tìm đến đây thì đã quá muộn.”
“Đan trưởng lão, ta cảm thấy Lộ trưởng lão nói rất có lý. Chuyện này phải thận trọng xử lý mới được, không thể qua loa tuỳ tiện.” Tứ trưởng lão nói.
Đan Vân Tranh đột ngột đứng bật dậy, ánh mắt đảo qua đám người. “Các ngươi sợ lắm sao?”
Đám người lộ ra nụ cười khinh thường. “La Tông sao phải e ngại một mình hắn?”
“Không nói tới việc có sợ hãi hay không, Đan trưởng lão, tiếp theo cô định làm như thế nào?”
Đám người lại lần nữa nhìn Đan Vân Tranh.
Đan Vân Tranh thản nhiên nói: “La Tông có thập đại thánh địa, toàn bộ trải rộng khắp ngọn La Phong, Tử Vân Phong và hai mươi toà núi khác. Mỗi toà thánh địa đều có hơn vạn đệ tử, có bình chướng và trận pháp thủ hộ, có các cường giả tinh thông trận pháp và đạo ấn.”
“Mà nơi này lại càng là đệ nhất thánh địa, trận pháp nơi đây đã truyền suốt mười đời chưởng môn, các vị trưởng lão lại càng là lực lượng trung kiên của La Tông… Các vị nên cùng ta đối kháng với Kiếm Ma! Tu hành giới lớn như vậy, ma đạo sao có thể thắng được chính đạo?”
Đám người trong phòng nghị sự đều trầm mặc.
“Đan trưởng lão nói có lý. Ma rốt cuộc vẫn là ma, không thể lấn át chính đạo được. Trận pháp La Tông tuy kém Thập Tuyệt Trận của Thần Đô nhưng không phải ai cũng có thể tuỳ tiện phá.”
Lúc này, một vị trưởng lão ngồi trong cùng chợt lên tiếng:
“Nếu Kiếm Ma vẫn luôn chờ đợi ở bên ngoài thì sao? Dù sao hắn cũng là ma đạo… Tục ngữ có câu, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Đại thủ toạ Kiếm đàn của Vân Tông là Kiếm thánh La Sĩ Tam cũng không phải là đối thủ của Kiếm Ma…”
Chương 392 Vô đề
Lời này nói rất có lý.
Không sợ tặc đến trộm, chỉ sợ tặc mãi nhớ thương.
Ai dám chắc tên Kiếm Ma kia sẽ không đợi đến lúc ngươi bất cẩn mà đâm một nhát?
Đúng lúc này ——
Một tên đệ tử nhanh chân chạy đến cửa phòng nghị sự, lớn tiếng nói vọng vào trong: “Các vị trưởng lão, có phi thư.”
“Phi thư ai gửi đến?”
“Kiếm Ma.”
Trong lòng đám trưởng lão đều trầm hẳn xuống. Rốt cuộc cũng đến rồi.
Đan Vân Tranh nhướng mày, phất tay nói: “Đọc đi.”
Nàng ta hiểu rằng, loại sự tình này nhất định phải trói chặt đám người lại cùng một chỗ, nếu không… với lực lượng của một mình nàng ta, tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi lưỡi kiếm của Kiếm Ma.
Tên đệ tử mở thư ra, nhìn lướt qua nội dung thư, trên mặt hiện ra vẻ khó chịu nhưng vẫn hắng giọng đọc:
“Tại hạ Ngu Thượng Nhung, mời báo lại cho nhị trưởng lão Đan Vân Tranh của La Tông biết… Phàm là những người có tên trên danh sách đều là vong hồn dưới kiếm. Nay Ma Thiên Các phá lệ khai ân cho Đan trưởng lão có được cơ hội thỉnh tội. Kể từ ngày hôm nay, cứ mỗi bảy ngày Ma Thiên Các không thấy Đan trưởng lão đến thỉnh tội thì tại hạ sẽ thêm một người vào danh sách, cho đến khi trưởng lão La Tông không còn một ai.”
“Tại hạ không giỏi nói chuyện, xin thông cảm nhiều hơn.”
Sau khi đọc xong, tên đệ tử ngây ngẩn cả người. Mẹ nó cái thứ này thật sự là bút tích của Kiếm Ma?
Đừng nói là hắn, ngay cả các vị trưởng lão có mặt ở đây cũng không hiểu ra sao.
Vẻ mặt Đan Vân Tranh cực kỳ phức tạp, nàng ta hít sâu một hơi rồi nói: “Chính là hắn. Không sai được.”
“Thật sự là hắn?”
“Trước kia ở trên đỉnh đệ tam thánh địa, ta từng lấy tiễn tập kích hắn. Nhưng người này có cương khí cực kỳ hùng hậu nên không thành công. Không ngờ hắn lại là kẻ có thù tất báo.” Đan Vân Tranh nói. “Chư vị không cần phải sợ hắn.”
Đám người quay sang nhìn Đan Vân Tranh.
Có thể nói việc mình đánh lén người khác đường hoàng tới vậy chỉ sợ có mỗi Đan Vân Tranh làm được.
“Không đúng.”
Lộ Bình đưa tay ngăn lại. “Trong phi thư có nói, Đan trưởng lão có thể đến Ma Thiên Các thỉnh tội!”
“Lộ trưởng lão nói có lý.”
“Tán thành.”
Đan Vân Tranh sững sờ, nhìn quanh bốn phía, phát hiện ánh mắt và thái độ của mọi người đã hoàn toàn khác với lúc nãy.
“Ý gì đây?” Đan Vân Tranh nói thẳng.
“Đan trưởng lão… lấy đại cục làm trọng, ta cảm thấy cô nên đi thỉnh tội thì hơn.”
“Đúng vậy… theo lệ cũ của Ma Thiên Các thì lẽ ra bọn hắn sẽ giết cô, nhưng nay lại cho một cơ hội đi thỉnh tội thì chắc sẽ không ra tay quá nặng.”
“Đan trưởng lão, tuy La Tông không yếu nhưng cũng không cần thiết phải đối địch với Ma Thiên Các. Hãy lấy đại cục làm trọng.”
Đám người trăm miệng một lời, đồng thanh nói: “Mời Đan trưởng lão lấy đại cục làm trọng.”
Tình cảnh này khiến Đan Vân Tranh bất ngờ.
“Hừ…” Đan Vân Tranh chắp tay nói. “Hay cho một cái danh sách tử vong… Nếu ta không đi thì sao?”
Lộ Bình nghiêm túc nói: “Vậy chúng tôi chỉ có thể mời trưởng lão đi.”
Hắn nhấn tiếng “mời” rất mạnh.
Từ đầu tới cuối thái độ của Lộ Bình rất kiên định chứ không gió chiều nào theo chiều nấy như các trưởng lão khác. Hắn cho rằng ai đắc tội với Ma Thiên Các thì kẻ đó nên tự mình chịu chết!
Phải biết rằng… đối phương chính là Kiếm Ma!
Tự Đan Vân Tranh tạo nghiệt, hà cớ gì lại bắt cả La Tông phải gánh trách nhiệm?
“Được, ta đi!” Đan Vân Tranh trừng mắt nói.
Lộ Bình đáp: “Như vầy đi, ta có một bằng hữu có toạ kỵ, ta sẽ mượn về cho Đan trưởng lão cưỡi toạ kỵ tới Ma Thiên Các.”
“Như thế rất tốt.”
“Như thế rất tốt.”
Các trưởng lão khác đều gật đầu tán thưởng.
Đan Vân Tranh cảm thấy khí huyết trong lồng ngực cuồn cuộn nhưng vẫn phải ráng nhịn xuống.
Sự tình về danh sách tử vong chỉ trong một thời gian ngắn đã lan truyền khắp tu hành giới.
Có người nói Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung vì muốn bức người ta xuất hiện mà dùng thủ đoạn thêm người vào danh sách, lạm sát kẻ vô tội khắp nơi.
Chỉ trong một tháng, Ngu Thượng Nhung đã nghiễm nhiên đứng hạng thứ hai trên Hắc Bảng.
Nhưng sự thật là chỉ có một mình Đan Vân Tranh được nhận đãi ngộ này.
——————
Ba ngày sau, trong đại điện Ma Thiên Các.
Tâm tình Lục Châu vô cùng tốt. Trong khoảng thời gian Ngu Thượng Nhung đi xử lý những người trong danh sách, điểm công đức của Lục Châu nhanh chóng bay vọt lên.
Điểm công đức: 32.250 điểm.
Điều này có nghĩa là hắn đã có thể mua được pháp thân Thập Phương Càn Khôn. Vượt qua được ngưỡng cửa này, hắn sẽ tiến vào Nguyên Thần cảnh.
Nhưng Lục Châu không định gấp gáp như vậy.
Đúng lúc này ——
Chu Kỷ Phong bước vào đại điện, khom người thông báo: “Các chủ, Đan Vân Tranh đã đến.”
“Hửm?” Lục Châu chắp tay đi xuống bậc thềm.
Chu Kỷ Phong nói: “Tu hành giới hiện đang đồn rằng nhị tiên sinh gửi phi thư cho La Tông, nói là nếu Đan Vân Tranh không đến Ma Thiên Các thỉnh tội thì mỗi ngày nhị tiên sinh sẽ tăng thêm ba người La Tông vào danh sách.” Chu Kỷ Phong nói.
Lục Châu nhíu mày.
Ngu Thượng Nhung tuy thích vác kiếm đi khiêu chiến cao thủ nhưng không phải là loại người đam mê giết chóc, sao có thể ngang ngược như thế?
“Ngươi nghe ai nói?” Lục Châu hỏi.
“Hôm qua đệ tử Ma Thiên Các đi tới Canh Tử Trấn mua sắm vật dụng, đã nghe người trong dịch trạm nói thế.”
“Đồn đại linh tinh.” Lục Châu lắc đầu. “Đưa Đan Vân Tranh tới đây.”
“Vâng.”
Chu Kỷ Phong rời khỏi đại điện. Lục Châu cũng quay về ghế chủ toạ.
Đám người Hoa Nguyệt Hành nghe tin liền nhanh chóng chạy tới.
Không bao lâu sau, nhóm năm người Đan Vân Tranh được Chu Kỷ Phong dẫn đường tiến vào Ma Thiên Các.
Có lẽ đây là lần đầu tiên bọn hắn tới Ma Thiên Các trong truyền thuyết nên ai nấy đều lộ vẻ căng thẳng.
Vào đại điện, bốn người hạ rương xuống, khom người hành lễ. Đan Vân Tranh đứng phía trước chắp tay nói: “La Tông Đan Vân Tranh đến thỉnh tội.”
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt Đan Vân Tranh nhìn về phía lão giả ngồi trên đại điện, sau đó khoé mắt tình cờ trông thấy thân ảnh Hoa Nguyệt Hành, nàng ta lập tức cả kinh, tức giận quát:
“Là tên nghiệt đồ nhà ngươi? Nghiệt đồ, ngươi dám bái nhập nơi này?”
Hoa Nguyệt Hành biến sắc, lui lại ba bước.
Cũng chính lúc này, Lục Châu khẽ nhấc tay lên. Một Đạo môn chưởng ấn cỡ nhỏ bay tới.
Đan Vân Tranh đưa hai tay lên đón đỡ, cương khí hộ thể xuất hiện khiến chưởng ấn tiêu tán.
Vù vù!
Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh đột nhiên bay vụt tới! Thương ảnh chi chít chồng lên thành ngàn trọng.
Phanh phanh phanh!
Cho dù Đan Vân Tranh là cao thủ lục diệp nhưng bị Đoan Mộc Sinh đột nhiên tập kích ở khoảng cách gần như vậy cũng thấy không chịu đựng nổi.
Huống chi Đoan Mộc Sinh ngày ngày đều luyện tập với cao thủ thất diệp Hoa Vô Đạo, lực công kích đã mạnh hơn xưa rất nhiều.
Mà Đan Vân Tranh lại là cung tiễn thủ, một khi bị đối thủ đánh cận thân thì cho dù có mạnh hơn đối phương tam diệp cũng khó lòng thi triển thủ đoạn, nàng ta không thể không lùi ra sau!
Cương khí hộ thể toàn thân liên tục rung động cho đến khi vỡ vụn!
Ầm!
Đan Vân Tranh bay ngược ra sau, lăng không xoay người hạ xuống.
Chương 393 Vô đề
Hai mắt nàng ta trợn to nhìn người thanh niên khôi ngô tay cầm Bá Vương Thương đầy bá khí, đầu thương có long văn toả ra cương khí vàng rực.
Thật mạnh!
Ma Thiên Các tuỳ tiện xuất ra một người đã mạnh mẽ đến vậy, Đan Vân Tranh sao có thể không sợ hãi.
“Lui ra.” Lục Châu cất tiếng.
Đoan Mộc Sinh xoay người lại, hành lễ với Lục Châu: “Đồ nhi tuân mệnh.”
Đồ nhi?
Đan Vân Tranh cố dằn lại nỗi sợ hãi trong lòng.
La Tông không giống với Vân Tông và thập đại danh môn. La Tông và Thiên Tông như nhau, đều không có xích mích gì với Ma Thiên Các. Thật không ngờ vì một sai lầm lúc trước mà bây giờ nàng ta lại phải đối diện với cường địch bậc này…
Đan Vân Tranh nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành, trong lòng không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ là do nghiệt đồ ở sau lưng nói xấu mình?
Nhưng Đan Vân Tranh làm sao dám nói ra miệng, đành im lặng quay về đứng giữa đại điện.
Lục Châu chỉ tay về phía Hoa Nguyệt Hành, thản nhiên nói: “Hoa Nguyệt Hành là người Ma Thiên Các… Ngươi gọi một tiếng nghiệt đồ là đang bất kính với bản toạ.”
Trái tim Đan Vân Tranh thót lại.
Lục Châu tiếp tục nói: “Bản toạ vốn định để Hoa Nguyệt Hành vả miệng ngươi… nhưng dù sao ngươi cũng từng là sư phụ của nó, đồ đệ đánh sư phụ là làm trái đạo trời, bản toạ sẽ thay nó vả miệng ngươi.”
Bàn tay chậm rãi nâng lên, chưởng ấn cỡ nhỏ hệt như lúc nãy lại xuất hiện rồi bay về phía Đan Vân Tranh.
Chát! Tát mạnh vào mặt nàng ta.
Lần này Đan Vân Tranh không dám nổi giận nữa, chỉ biết trơ mặt ra ăn một cái tát này.
Chưởng ấn không nhẹ, chốc lát sau trên mặt Đan Vân Tranh đã xuất hiện dấu ấn hình năm ngón tay.
Thấy chưởng ấn này, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong bội phục đến mức muốn rạp đầu xuống đất.
“Lực lượng trong chưởng ấn của Các chủ chẳng khác gì lực lượng của ta, nhưng ta đánh ra thì ai cũng ngăn lại được, còn Các chủ đánh ra chẳng một ai dám đỡ! Khoảng cách một trời một vực!”
“Loại như ngươi mà cũng xứng đem ra so sánh với Các chủ?”
“Ta sai, ta sai.”
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đứng một bên, thích chí nhìn cảnh tượng này. Hai người khi ở tông môn cũ đều là kẻ bị vứt bỏ, thế nên mới tìm đến Ma Thiên Các.
Lúc mới gia nhập thì còn cố kỵ đủ điều, nay chỉ cảm thấy cực kỳ an tâm. Đan Vân Tranh nói năng lỗ mãng một câu đã bị tát sưng mặt, người của Ma Thiên Các sao có thể để cho nàng ta chà đạp?
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong chợt nhớ tới Các chủ từng nói một câu —— nếu Các chủ nhân từ nương tay thì sao Ma Thiên Các được như ngày hôm nay?
Đan Vân Tranh không dám nổi giận, cũng không thể nổi giận. Ăn một cái tát xong, nàng ta trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.
Lục Châu phất tay áo ngồi xuống, nghiêng đầu nói: “Hoa Nguyệt Hành, ngươi có ý kiến gì không?”
Hoa Nguyệt Hành chỉ là một cô nương trẻ tuổi, nào đã thấy qua cảnh tượng này. Lúc còn nhỏ học nghệ với Đan Vân Tranh, cho đến bây giờ trong lòng nàng vẫn còn bóng ma tâm lý.
Nghe được câu hỏi của Lục Châu, toàn thân Hoa Nguyệt Hành run lên, vội vàng nói: “Không có ý kiến.”
“Không có?”
Lục Châu vuốt râu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu ngươi đã không có chủ ý gì thì bản toạ sẽ quyết định thay ngươi.”
“Xin Các chủ làm chủ!” Hoa Nguyệt Hành đương nhiên không có ý kiến gì.
Cả đại điện trở nên yên tĩnh. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Đan Vân Tranh.
Lúc này nàng ta mới chắp tay, khom người nói: “Đan Vân Tranh tham kiến lão tiền bối.”
“Ngươi có biết tại sao ta bảo ngươi tới đây không?” Lục Châu nói.
Đan Vân Tranh nhìn thoáng qua Hoa Nguyệt Hành, nghĩ ngợi rồi đáp:
“Hoa Nguyệt Hành trước kia học nghệ ở chỗ ta, bái ta làm thầy, sau đó vì nhiều nguyên nhân nên ta trục xuất nó khỏi sư môn. Nếu nó có lòng oán hận, ta nguyện ý chịu tội với nó tại đây.”
“Ngươi có thế nào cũng là nhị trưởng lão La Tông, được người người kính ngưỡng… Với thiên phú của Hoa Nguyệt Hành, tại sao ngươi lại đuổi nó đi?” Lục Châu hỏi.
Người bình thường mà có đồ đệ thiên tài như vậy đều sẽ trân trọng bồi dưỡng, để sau này đồ đệ kế thừa y bát của mình, làm rạng danh môn phái.
Sắc mặt Đan Vân Tranh phức tạp, ấp a ấp úng đáp:
“Bây giờ nói tới chuyện đó cũng không có ý nghĩa gì. Ta nguyện ý nhận lỗi với nó… Ma Thiên Các muốn truy cứu trách nhiệm, ta cũng sẽ tiếp nhận vô điều kiện.”
Giác ngộ rất cao nha.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền đến âm thanh trầm thấp:
“Đan Vân Tranh, ngươi đúng là làm mất hết thể diện của La Tông!”
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Hoa Vô Đạo đang âm trầm bước vào đại điện.
Ai cũng biết Hoa Vô Đạo và Hoa Nguyệt Hành rất thân thiết, cả hai đều mang họ Hoa, một người đến từ Vân Tông, một người xuất thân La Tông, suy cho cùng đều có chung một gốc rễ.
Chỉ là không biết quan hệ thật sự là gì.
Đan Vân Tranh thấy Hoa Vô Đạo hầm hầm bước vào, khẽ nhướng mày…
“Hoa Vô Đạo?”
“Ngươi cũng biết ta?”
“Trong khoảng thời gian ta bế quan có nghe người khác nói ngươi đã gia nhập Ma Thiên Các, ta còn không tin. Không ngờ ngươi thật sự đã đến đây rồi.” Đan Vân Tranh nói.
Hoa Vô Đạo chắp tay với Lục Châu rồi quay sang gằn giọng với Đan Vân Tranh:
“Ngươi trục xuất Hoa Nguyệt Hành ra khỏi La Tông chẳng qua chỉ vì muốn cướp đoạt Lạc Nguyệt Cung mà thôi!”
Lạc Nguyệt Cung?
Nghe tên thôi đã biết đây không phải là vũ khí tầm thường.
Lời chất vấn của Hoa Vô Đạo đã để lộ lý do vì sao Đan Vân Tranh trục xuất Hoa Nguyệt Hành.
“Hoa trưởng lão, Lạc Nguyệt Cung là do tổ sư gia Vân Thiên La ban tặng đích danh cho Đan Vân Tranh ta, sao ngươi lại bịa chuyện nói xấu ta như vậy?”
“Câm miệng!”
Hoa Vô Đạo quát to một tiếng khiến Đan Vân Tranh giật mình, không dám nói nữa. Lúc này nàng ta mới nhớ ra đây không phải là La Tông mà là địa bàn Ma Thiên Các.
“Tổ sư gia Vân Thiên La vốn định ban tặng cung này cho Hoa Nguyệt Hành, ngươi còn dám giảo biện?!”
Chuyện tới nước này cũng đã rõ ràng.
Đối với một tông môn thì tài nguyên tốt đương nhiên phải ban cho người mình. Hoa Nguyệt Hành một khi rời khỏi tông môn thì cho dù nàng là thiên tài tu hành bậc nào cũng không thể có được Lạc Nguyệt Cung nữa.
Lục Châu vuốt râu nhìn Hoa Nguyệt Hành. “Lời Hoa trưởng lão nói có phải là thật không?”
Hoa Nguyệt Hành khom người đáp: “Là thật.”
Sắc mặt Đan Vân Tranh trắng bệch, lui ra sau mấy bước.
Lục Châu nhìn sang Đan Vân Tranh, thản nhiên hỏi: “Lạc Nguyệt Cung phẩm giai là gì?”
Đan Vân Tranh lắc đầu không nói, nhưng Hoa Vô Đạo thì chẳng kiêng kỵ gì. “Trung phẩm thiên giai.”
Đám người xôn xao cả lên.
Quả nhiên là thiên giai, chẳng cần biết nó là hạ phẩm hay trung phẩm, chỉ cần là thiên giai đã khiến cho vô số người ao ước. Chẳng trách Đan Vân Tranh lại đuổi Hoa Nguyệt Hành đi để độc chiếm.
Chỉ một thanh vũ khí thiên giai thôi đã đủ lý do để nàng ta sinh ra ý đồ xấu, thậm chí còn có đủ động cơ để giết chết Hoa Nguyệt Hành!
Lục Châu vuốt râu, khẽ gật đầu. “Đan Vân Tranh, bản toạ luôn là người phân rõ phải trái, sẽ không tin vào lý lẽ của một bên. Đối với lời chất vấn của Hoa trưởng lão, ngươi có lời gì muốn nói không?”
Chương 394 Vô đề
Đan Vân Tranh lập tức xua tay nói:
“Thanh vũ khí này thật sự do tổ sư gia Vân Thiên La ban tặng cho ta. Các đệ tử La Tông đều có thể làm chứng, xin Các chủ minh xét!”
“Vân Thiên La sau khi thành lập Tam Tông đã lui về ở ẩn, không màng thế sự khiến Tam Tông dần phân liệt thành ba thế lực. Tại sao hắn lại chỉ ban thưởng cho một mình ngươi?” Ngữ khí Lục Châu rất nhẹ nhàng.
“Trong Tam Tông, ta là cung thủ thiện xạ nhất!” Đan Vân Tranh tự tin nói.
Hoa Vô Đạo lập tức chửi ầm lên: “Đánh rắm!” Tiếng rống của hắn lại hù doạ Đan Vân Tranh một trận.
Hoa Vô Đạo đi đến trước mặt Đan Vân Tranh, khinh thường nói:
“Xét về tiễn thuật, thiên phú của Hoa Nguyệt Hành không hề kém ngươi. Hơn nữa theo ta được biết, trên Lạc Nguyệt Cung có khắc danh tự của người thừa kế. Không cần đấu võ mồm làm gì, ngươi cứ lấy Lạc Nguyệt Cung ra đây xem thử, chẳng phải sẽ rõ ràng hay sao?”
“Ngươi ——”
Đan Vân Tranh trừng to mắt, nói không nên lời.
Đoan Mộc Sinh sờ lên thân Bá Vương Thương, thầm nói: “Thì ra còn có thể khắc tên mình lên… lát nữa ta cũng phải khắc vào mới được.”
Chu Kỷ Phong chắp tay giải thích:
“Tam tiên sinh có điều chưa biết, việc khắc danh tự sẽ làm tổn hại đến trận văn trên thân vũ khí. Long văn trên Bá Vương Thương hết sức dày đặc, một khi bị phá hỏng thì uy lực của nó sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Nếu ngài thật sự muốn khắc danh tự lên thì phải tránh ra những chỗ có long văn, đồng thời sử dụng chân hoả để luyện hoá. Sau khi khắc xong sẽ gần như không thể xoá đi được, trừ khi ngài chấp nhận mạo hiểm huỷ đi thanh vũ khí. Thế nên… ngay cả các đại tu hành giả cực kỳ cường đại cũng rất e ngại việc phải luyện hoá vũ khí cướp được từ tay người khác.”
“Nếu không thì sao vũ khí thiên giai lại quý giá đến như vậy chứ?” Phan Trọng cười nói.
Đoan Mộc Sinh gật đầu. “Thì ra là thế.”
Sau cuộc trò chuyện của bọn họ, đại điện lại lâm vào yên tĩnh. Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía Đan Vân Tranh.
Đan Vân Tranh lòng nặng trĩu, theo bản năng lui ra sau một bước.
Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương lên, hà hơi rồi dùng tay áo lau lau, miệng thì thầm: “Nói ra thì hơi ngại, Bá Vương Thương của ta từ khi sử dụng tới nay còn chưa đâm chết cường giả Nguyên Thần cảnh bao giờ.”
“. . .” Toàn thân Đan Vân Tranh run lên.
“Thật ngại quá Đan trưởng lão, ngươi cứ tiếp tục đi.” Đoan Mộc Sinh miệng thì nói mà tay vẫn không ngừng lau lau.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, Đan Vân Tranh rốt cuộc không chịu nổi nữa bèn quỳ phịch xuống:
“Xin Các chủ tha cho ta một lần… Ta đến Ma Thiên Các là để thỉnh tội! Chuyện của Lạc Nguyệt Cung ta nguyện ý nhận lỗi.”
Nàng ta vung tay lên, bốn tên thuộc hạ đi theo phía sau chuyển chiếc rương tới. Nắp rương mở ra, bên trong toàn bộ đều là vàng bạc châu báu.
Vân Thiên La tam tông quả nhiên là nhà giàu nứt đố đổ vách. Nhưng những vật này chỉ là đồ phàm tục, đối với Ma Thiên Các mà nói thì chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Hơn nữa… Ma Thiên Các mà còn thiếu tiền hay sao? Chỉ cần tuỳ tiện lấy ra một món đồ linh tinh trong Bắc Các hoặc Tây Các đem bán là đã giàu sụ rồi.
Lục Châu nhàn nhạt nhìn Đan Vân Tranh, chắp tay bước xuống bậc thềm.
“Nếu không nhờ có Hoa Nguyệt Hành, ngươi làm sao có cơ hội được đến đây thỉnh tội?”
“. . .”
“Bản toạ cho ngươi một cơ hội…”
Đan Vân Tranh nghe vậy lập tức mừng rỡ vô cùng, vội vàng nói: “Đa tạ Các chủ.”
“Giao Lạc Nguyệt Cung ra đây, bản toạ sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
Đan Vân Tranh sửng sốt, nhất thời nói không nên lời.
“Ngươi không muốn?” Lục Châu quan sát Đan Vân Tranh, dường như có thể ra tay với nàng ta bất cứ lúc nào.
Loại áp chế tâm lý đến cực hạn này khiến Đan Vân Tranh vã mồ hôi, không còn lựa chọn nào khác đành nói: “Ta… ta giao…”
Đan Vân Tranh miễn cưỡng cho tay vào bên trong áo choàng, lấy ra một cây cung tinh xảo xinh đẹp vô cùng.
Thân cung màu đen nhánh, thon dài, thoạt nhìn thì trông giống với một cây cung cỡ nhỏ.
Mọi người dồn mắt vào ngắm nhìn, ngay cả Hoa Vô Đạo cũng phải tán thưởng. Không ngờ Lạc Nguyệt Cung trông xinh đẹp đáng yêu như vậy.
Nhưng nhỏ nhắn tinh xảo thế này liệu có bắn ra được mũi tên có uy lực lớn không? Mọi người đều cảm thấy hoài nghi.
Đan Vân Tranh cung kính nâng Lạc Nguyệt Cung bằng hai tay, dâng lên trước mặt Lục Châu.
Lục Châu vung tay, Lạc Nguyệt Cung bay vào tay hắn. Nhớ lại khi lần đầu nhìn thấy Bích Lạc Cung ở Vân Tước cửu trọng lâu hắn đã thấy nó khá nhỏ, mà Lạc Nguyệt Cung lại còn nhỏ nhắn hơn thế.
[Ting — thu hoạch được vũ khí thiên giai Lạc Nguyệt Cung, cần luyện hoá lại một lần nữa mới có thể sử dụng.]
“Hoa Nguyệt Hành.” Lục Châu đọc lên cái tên được khắc trên thân cung.
Đan Vân Tranh cúi thấp đầu, không dám giảo biện nữa. Sự thật đã thắng mọi lời hùng biện. Nàng ta cảm thấy gương mặt mình đỏ bừng lên vì xấu hổ, nóng như thiêu như đốt.
Lục Châu hờ hững nói: “Bản toạ thu lại vũ khí của ngươi, ngươi có phục không?”
Đan Vân Tranh không còn lựa chọn nào khác, bây giờ tên nàng ta còn đang chễm chệ trên danh sách tử vong kia kìa. Đến mạng cũng không còn thì có vũ khí để làm gì?
“Phục…” Đan Vân Tranh nói.
“Tốt.”
Lục Châu nhìn thoáng qua Hoa Nguyệt Hành và Hoa Vô Đạo rồi nói: “Niệm tình ngươi là người thức thời, cũng từng là sư phụ của Hoa Nguyệt Hành, bản toạ sẽ không giết ngươi.”
Đan Vân Tranh thở phào một hơi. Nhưng vừa nghĩ tới Lạc Nguyệt Cung bị lấy đi, trong lòng nàng ta đầy buồn rầu hụt hẫng.
“Đa tạ Các chủ.”
Ngay khi Đan Vân Tranh cảm giác như mình được đại xá, chuẩn bị rời đi thì ——
Một nữ đệ tử từ bên ngoài bước vào đại điện, khom người bẩm báo: “Các chủ, toạ kỵ của La Tông mất khống chế.”
Đan Vân Tranh nhướng mày.
Phan Trọng cười ha hả nói: “Không ngờ La Tông lại có năng lực đến thế, có được cả toạ kỵ cơ!”
Ngaooooo ——
Tiếng rống kỳ quái truyền vào đại điện. Lục Châu cứ cảm thấy âm thanh này nghe rất quen nhưng trong một lúc lại không nhớ ra.
“Sư phụ, đồ nhi nguyện ý xử lý con toạ kỵ này. Kim Đình Sơn nào có phải là nơi để nó đến làm càn!” Đoan Mộc Sinh nâng thương nói.
Đan Vân Tranh vội lên tiếng:
“Hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm… Con toạ kỵ này là do tam trưởng lão La Tông mượn tới, ta chỉ dùng để cưỡi đến đây, không hề thuần phục nó… Mong Các chủ khai ân, ta sẽ lập tức dẫn nó rời đi ngay!”
Ngaooooo ——
Lại một nữ đệ tử đi tới, lần này sắc mặt nàng hấp tấp, vội bẩm báo:
“Các chủ, không xong rồi, con toạ kỵ đó đang… phóng độc!”
“Phóng độc?”
“Chuyện này sao có thể…?” Đan Vân Tranh hoàn toàn ngây người.
Lục Châu khẽ quát một tiếng: “Nghiệt súc! Các ngươi theo bản toạ đi ra ngoài xem.”
Đan Vân Tranh lúc này rất muốn khóc. Lạc Nguyệt Cung phải giao lại để đền tội thì thôi đi, chẳng lẽ bây giờ đến toạ kỵ cũng phải để lại đây?
Toạ kỵ thật ra còn quý hơn cả vũ khí thiên giai. Thông thường sau khi toạ kỵ đã nhận chủ, những kẻ khác rất khó có thể thuần phục được nó… Thế nên gần như chẳng có ai đi ngấp nghé toạ kỵ của người khác.
Chương 395 Vô đề
Mọi người theo Lục Châu bước ra khỏi đại điện.
Trong lòng Đan Vân Tranh loạn thành một đoàn, nàng ta và bốn tên thuộc hạ nhanh chân chạy ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên bầu trời, một con toạ kỵ có tướng mạo trông như loài sói, toàn thân được bao bọc bởi luồng khí màu tím đang phóng như điên.
Nó không ngừng phóng thích ra luồng khí tím khiến đầy trời đều là sương mù.
“Có độc.”
Ông!
Ông!
Tất cả mọi người đều mở cương khí hộ thể lên, ngăn sương mù tím thấm vào cơ thể.
“Đây là toạ kỵ gì thế?” Phan Trọng tò mò hỏi.
“Thừa dịp khí độc còn chưa nhiều, mau gọi nó xuống đi!” Chu Kỷ Phong thúc giục.
Đan Vân Tranh lập tức ngự không bay lên, quát to: “Súc sinh, mau xuống đây!”
Đúng lúc này ——
Con toạ kỵ kia đột nhiên quay đầu lại, hai mắt hiện lên tinh quang, công kích về phía Đan Vân Tranh nhanh như thiểm điện.
“Đan trưởng lão!” Bốn tên thuộc hạ vội la lên.
Một chiêu này của toạ kỵ quá bất ngờ, Đan Vân Tranh vốn là cung tiễn thủ, hoàn toàn không ngờ toạ kỵ sẽ quay đầu lại công kích mình.
Ầm!
Đan Vân Tranh rơi xuống. Cũng may cương khí hộ thể đã cản đi hầu hết lực công kích!
Ngaoooooo ——
Toạ kỵ trông như con sói kia đột nhiên thân hình phình to, trông nó càng lúc càng xấu xí.
“Sư phụ, đồ nhi thỉnh cầu được xuất chiến, bắt lại con súc sinh này!” Đoan Mộc Sinh kích động nói.
Lục Châu nhìn hắn, khẽ lắc đầu. “Đây không phải là độc thông thường, mà là độc có chứa vu thuật…”
“Vu thuật?!”
Đám người cả kinh. Nhắc tới vu thuật, tất cả mọi người đồng loạt nghĩ tới Mạc Ly.
Sao con toạ kỵ này lại có vu thuật được?
Trên bầu trời, toạ kỵ càng lúc càng phóng thích ra nhiều khí độc.
Đan Vân Tranh quỳ xuống nói: “Các chủ, đây chắc chắn là hiểu lầm! Nếu thật sự La Tông muốn đối địch với Ma Thiên Các thì ta đã không tự chui đầu vào lưới! Nhất định là có kẻ muốn châm ngòi ly gián!”
Đúng lúc này, Hoa Nguyệt Hành giương cung lên, mũi tên toả ra kim quang bạo phát.
Vù!
Phanh phanh phanh ——
Ba đạo tiễn cương tựa như sao băng bay vụt lên bầu trời, cắm phập vào thân toạ kỵ.
Đây chính là ý nghĩa tồn tại của cung tiễn thủ.
Cho dù là để công thành hay giao chiến thì cung tiễn thủ đều là những kẻ chú trọng tính bất ngờ và tốc độ ra tay.
Đan Vân Tranh cũng quả quyết đứng lên, kéo căng tiễn cương. Cung tiễn thủ lục diệp đúng là rất bất phàm, ba đạo tiễn cương phá không mà đi.
Ầm!
Rõ ràng là bắn tiễn cương sau Hoa Nguyệt Hành nhưng lại cùng lúc đánh trúng thân toạ kỵ khiến đám người sinh lòng kinh ngạc.
Hoa Nguyệt Hành cúi đầu xấu hổ, nhưng Hoa Vô Đạo đã vỗ vai nàng an ủi:
“Cần gì phải để ý chuyện này. Chỉ cần vài năm nữa thôi ngươi chắc chắn sẽ vượt qua nàng ta. Hiện tại ngươi mới nhị diệp, mà nàng ta đã là lục diệp.”
“Vâng, đa tạ Hoa trưởng lão cổ vũ.” Hoa Nguyệt Hành nói.
Đan Vân Tranh không thèm để ý mấy chuyện này, ánh mắt nàng ta chuyên chú, điểm đặc biệt của cung tiễn thủ lúc này đã thể hiện hết ra ngoài.
Nàng ta nhất định phải tóm được con súc sinh này, nếu không La Tông thật sự sẽ kết thù với Ma Thiên Các mất!
Từng đạo tiễn cương cường đại thoát ra khỏi tay Đan Vân Tranh xạ kích về phía toạ kỵ trên bầu trời.
Ban đầu là ba đạo, nay đã là mười đạo, nở rộ như pháo hoa.
Thế nhưng con toạ kỵ kia có lực phòng ngự cực kỳ dị thường, ngoại trừ thét lên vài tiếng ra thì nó chẳng hề bị thụ thương, ngược lại tốc độ phóng khí độc còn nhanh hơn trước.
Dường như toạ kỵ đã hoàn toàn trở nên điên cuồng.
Ngaooooo ——
Nó chạy như điên trên bầu trời. Loại tốc độ này ai mà đuổi kịp? Trừ phi có đại tu hành giả không ngừng thi triển đại thần thông mới có thể miễn cưỡng đuổi theo, càng đừng nói tới khả năng hàng phục nó!
Lục Châu vẫn luôn quan sát con toạ kỵ kia. Rốt cuộc là hắn đã từng thấy nó ở đâu nhỉ?
Trên người toạ kỵ phát tán ra loại khí tức cực kỳ quen thuộc.
Hoa Nguyệt Hành tuy có chút tự ti mặc cảm, nhưng thấy Đan Vân Tranh cố gắng công kích, nàng cũng không dám buông lòng, bèn tiếp tục kéo tiễn cương xạ kích về phía toạ kỵ.
Khi mới gia nhập Ma Thiên Các, Lục Châu từng bảo nàng tập luyện công pháp Tốc Xạ Ngưng Cương. Thế nên khi xạ kích, tốc độ của nàng đặc biệt nhanh, nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt.
Có lẽ việc từng bị Đan Vân Tranh trục xuất khỏi sư môn đã kích phát lòng háo thắng của Hoa Nguyệt Hành. Uy lực không bằng người, độ chính xác không bằng người, thậm chí khí tức cũng không bằng người, nhưng chắc chắn sẽ có thứ gì đó ta vượt qua được người.
Ánh mắt Hoa Nguyệt Hành trở nên chấp nhất, bắt đầu tăng tốc xạ kích.
Từng đạo tiễn cương ngưng tụ giữa các ngón tay, giương về phía toạ kỵ rồi… Vù vù vù! Bay đi như sao băng.
Ưu thế của cũng tiễn thủ không chỉ nằm ở việc tấn công từ khoảng cách xa mà còn là tỷ lệ trúng tên cực kỳ đáng sợ.
Bọn họ không giống với các cung nỏ thủ thành hoặc binh sĩ dùng cung tiễn.
Đối với tu hành giả, một khi bước vào cảnh giới Nguyên Thần cảnh liền có thể ngưng tụ ra cung tiễn và tiễn cương.
Lấy cung tiễn bắn ra tiễn cương, uy lực sẽ càng lớn hơn kiếm cương hoặc đao cương đơn thuần, tốc độ cũng nhanh hơn hẳn khi tấn công vào đối tượng ở khoảng cách xa.
Một tay Hoa Nguyệt Hành có thể giương được ba đạo tiễn cương. Trừ ngón tay cái, khe hở giữa hai ngón tay đều hình thành một đạo tiễn cương, tam đạo tiễn cương đồng thời bắn ra.
Hoa Nguyệt Hành có thể bắn liên tục ba lần như thế, đây là cực hạn của Nguyên Thần cảnh nhị diệp, cũng tức là tổng cộng chín đạo tiễn cương.
Sau khi tu luyện công pháp Tốc Xạ Ngưng Cương, Hoa Nguyệt Hành đã có thể miễn cưỡng bắn bốn lần, thậm chí là năm lần trong một hơi thở.
Loại tốc độ này phải là thần xạ thủ ngũ diệp trở lên mới có thể thi triển.
Ban đầu Đan Vân Tranh không chú ý tới, về sau khi phát giác được người bên cạnh bắn tiễn cương như bắn pháo hoa bèn liếc mắt nhìn qua, trong lòng cả kinh.
Nha đầu này sao lại có tốc độ nhanh đến vậy?
Liên tục xạ kích cũng có tác dụng đặc biệt của nó. Toạ kỵ kia dưới cơn mưa tiễn cương của hai người bắt đầu kêu la thảm thiết.
Từng tiếng ngaoooo ngaooooo vang vọng khắp Kim Đình Sơn.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn đám khí độc đầy trời rồi nói: “Hoa trưởng lão, Lục Hợp Đạo Ấn.”
Hoa Vô Đạo gật đầu lĩnh hội, bước lên một bước, dưới chân xuất hiện bát quái ấn, quanh người xuất hiện chín chữ triện lớn không ngừng xoay tròn.
Lấy Hoa Vô Đạo làm trung tâm, Lục Hợp Đạo Ấn khuếch tán ra ngoài tạo thành một hình cầu có vách ngăn mỏng.
Chiêu thức này không phải để phòng ngự mà là để xua tan khí độc.
Hiệu quả rất rõ ràng. Lục Hợp Đạo Ấn như một quả bóng dần phình ra, đám sương mù màu tím đều bị quả bóng đẩy bật ra ngoài, trôi ngược lại bầu trời.
Ngaooooooo ——
Vốn đã bị tiễn cương bắn đau rát, nay nhìn thấy khí độc bị đẩy ngược lại, toạ kỵ đột nhiên trở nên táo bạo, càng điên cuồng hơn lúc nãy.
Nó chạy quanh trên không trung ba vòng, quai hàm bạnh ra, má phồng lên rồi phun ra một ngụm khí độc cực lớn.
“Sư phụ, thả Bệ Ngạn ra cắn nó đi!”
Tiểu Diên Nhi đứng cách đó không xa, một tay chống nạnh một tay chỉ về phía toạ kỵ.
Các đệ tử Đoan Lâm Học Phái nghe được ba tiếng “Ngu Thượng Nhung” thì chỉ còn biết trợn mắt há mồm.
Bọn hắn cũng biết đến sự cường đại của Kiếm Ma, nhưng tận mắt nhìn thấy kiếm cương như cuồng phong vũ bão thế này thì trong lòng vẫn cực kỳ sợ hãi và chấn động.
Tại sườn núi xuất hiện một hố sâu.
Thực lực giữa hai người chênh lệch quá nhiều nên phạm vi chiến đấu cũng không bị mở rộng.
Không một ai dám nhúng tay vào chuyện này.
Ngu Thượng Nhung buông tay ra, Trường Sinh Kiếm chủ động tra vào vỏ kiếm sau lưng. Ngu Thượng Nhung lại thản nhiên bay về tổng đàn như thể chưa phát sinh chuyện gì.
Nhìn xuống đám đệ tử đứng yên không dám động đậy bên dưới, Ngu Thượng Nhung khẽ nói: “Đã quấy rầy. Xin cáo từ.”
Thân ảnh nhoáng lên, Ngu Thượng Nhung biến mất giữa cánh rừng già.
Một tháng sau.
Đại trưởng lão Trương Tiến của Hoành Cừ Học Phái chết.
Đại trưởng lão Trương Đạo Nhiên của Thiên Sư Đạo chết.
Thập đại danh môn trong tu hành giới đều bàng hoàng. Danh sách tử vong của Ma Thiên Các được truyền đi nhanh chóng.
Một số kẻ từng tham dự cuộc vây công Ma Thiên Các đều lần lượt rời khỏi tông môn.
——————
Phía nam Đại Viêm, La Tông.
Tin tức về danh sách tử vong đã truyền đến La Tông. Tam trưởng lão Lộ Bình vội vã đi về phía phòng nghị sự, trên mặt tràn đầy vẻ u sầu.
Hắn được xem là trưởng lão trẻ tuổi nhất La Tông, tiền đồ không thể hạn lượng, được phép triệu tập mọi người đến phòng nghị sự.
“Lộ trưởng lão.”
“Lộ trưởng lão.”
Hai tên thủ vệ đứng canh gác trước cửa phòng nghị sự lập tức khom người hành lễ.
“Đan trưởng lão có trong đó không?”
“Bẩm Lộ trưởng lão, Đan trưởng lão đang ở trong phòng nghị sự.”
Lộ Bình không do dự nữa, nhanh chóng bước vào.
Bên trong phòng, hơn mười người đã ngồi chỉnh tề hai bên trái phải, thấy Lộ Bình vội vã tiến vào bèn nghi hoặc ngẩng đầu.
“Lộ trưởng lão, có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”
Các vị trưởng lão đều nhìn về phía Lộ Bình.
Lộ Bình nói thẳng vào vấn đề. “Đan trưởng lão, đại sự không ổn. Hiện nay tu hành giới đang đồn Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung đã quay về Ma Thiên Các.”
Giọng hắn trở nên trầm hẳn. “Ma Thiên Các đã lập ra danh sách của những người từng vây công Kim Đình Sơn lúc trước. Phàm là người có tên trên danh sách đều là vong hồn dưới kiếm Ngu Thượng Nhung.”
Đám người lập tức cả kinh.
Thực lực của Ngu Thượng Nhung sâu không lường được!
Vân Thiên La tam tông, ngoại trừ Vân Tông có ân oán với Ma Thiên Các ra thì Thiên Tông không màng thế sự, La Tông cũng chỉ thỉnh thoảng mới qua lại với thập đại danh môn, trước nay chưa từng có ân oán gì với Ma Thiên Các.
Lần ân oán gần nhất chính là Vân Tông bị Diệp Thiên Tâm mê hoặc, xuất động hơn mười tên cường giả Thần Đình cảnh đến Thanh Dương Sơn vây công lão ma đầu, rốt cuộc nếm quả đắng.
“Vân Tông từng tham dự âm mưu của Diệp Thiên Tâm, oan có đầu nợ có chủ, liên can gì đến La Tông chúng ta?” Có người cất tiếng.
“Lộ Bình, người đừng nâng cao sĩ khí cho người khác mà diệt đi uy phong phe mình. Chỉ là một bản danh sách mà thôi, có gì phải kinh hoảng như vậy?”
Lộ Bình nghe vậy liền nhướng mày ——
“Nghe ta nói hết rồi các ngươi hãy lại kết luận.”
“Đại trưởng lão Trương Tiến của Hoành Cừ Học Phái, Hồ Thần Đao của Thất Tinh Sơn Trang, đại trưởng lão Trương Đạo Nhiên của Thiên Sư Đạo… đều đã chết.”
“. . .”
Đám người hít sâu một hơi, nhìn Lộ Bình vẻ không thể tin nổi.
“Kiếm Ma chỉ giết người có trong danh sách. Phàm là những ai có tên trên đó đều là vong hồn dưới kiếm hắn. Một tháng trước, chưởng môn Thường Kiên của Đoan Lâm Học Phái chính là người đầu tiên trong danh sách bị Kiếm Ma giết chết. Ta đã phái người sang đó dò hỏi, Thường chưởng môn vừa bước vào thất diệp đỉnh phong đã bị Kiếm Ma đánh áp đảo…”
Toàn bộ phòng nghị sự lặng ngắt như tờ. Đám người đều đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đan Vân Tranh cũng ngẩng đầu, sắc mặt nặng nề.
Có người lên tiếng: “Vừa rồi ngươi bảo là danh sách đó chỉ bao gồm những người từng vây công Kim Đình Sơn?”
“Đúng vậy.”
Đám người khẽ thở phào một hơi. May quá, La Tông không có tham dự việc này.
“Đan trưởng lão.” Lộ Bình nhìn về phía Đan Vân Tranh.
Đan Vân Tranh là nhị trưởng lão La Tông, cũng là trưởng lão nữ duy nhất, là một tay cung tiễn thủ thiện xạ nhất La Tông.
Thần Đô đồn rằng, trong tam đại thần xạ thủ Thần Đô vốn có một chỗ dành cho Đan Vân Tranh. Nhưng khi đồ đệ nàng ta là Hoa Nguyệt Hành hoành không xuất thế kinh tài tuyệt diễm, vị trí đó liền dành cho Hoa Nguyệt Hành.
Về tu vi thì Hoa Nguyệt Hành không bằng Đan Vân Tranh, nhưng nàng có tiềm lực to lớn, tương lai chắc chắn sẽ vượt xa sư phụ.
Đám người đều nhìn về phía Đan Vân Tranh.
“Trên danh sách có tên của ngươi.”
“. . .”
Đan Vân Tranh tưởng như có người vừa lấy chuỳ sắt nện vào ngực mình.
Cho dù nàng ta cố hết sức trấn tĩnh, nhưng khi nghe thấy câu nói này, trong lồng ngực vẫn cảm thấy khó thở.
Biểu tình của những người khác rất đặc sắc. Ngoài mặt thì tràn đầy thông cảm nhưng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy như trút được gánh nặng, lại có phần cười trên nỗi đau của người khác.
Trong phòng nghị sự yên lặng thật lâu, Đan Vân Tranh mới mở miệng hỏi: “Tông chủ có biết chuyện này không?”
“Còn chưa biết.”
“Vậy cứ coi như không biết.” Đan Vân Tranh nói.
“Hả?”
Lời này là có ý gì? Trên danh sách tử vong có tên ngươi mà ngươi lại muốn làm như không biết?
Lộ Bình chắp tay nói: “Đan trưởng lão, chuyện này chúng ta nhất định phải xử lý cẩn thận… Đợi đến lúc Kiếm Ma tìm đến đây thì đã quá muộn.”
“Đan trưởng lão, ta cảm thấy Lộ trưởng lão nói rất có lý. Chuyện này phải thận trọng xử lý mới được, không thể qua loa tuỳ tiện.” Tứ trưởng lão nói.
Đan Vân Tranh đột ngột đứng bật dậy, ánh mắt đảo qua đám người. “Các ngươi sợ lắm sao?”
Đám người lộ ra nụ cười khinh thường. “La Tông sao phải e ngại một mình hắn?”
“Không nói tới việc có sợ hãi hay không, Đan trưởng lão, tiếp theo cô định làm như thế nào?”
Đám người lại lần nữa nhìn Đan Vân Tranh.
Đan Vân Tranh thản nhiên nói: “La Tông có thập đại thánh địa, toàn bộ trải rộng khắp ngọn La Phong, Tử Vân Phong và hai mươi toà núi khác. Mỗi toà thánh địa đều có hơn vạn đệ tử, có bình chướng và trận pháp thủ hộ, có các cường giả tinh thông trận pháp và đạo ấn.”
“Mà nơi này lại càng là đệ nhất thánh địa, trận pháp nơi đây đã truyền suốt mười đời chưởng môn, các vị trưởng lão lại càng là lực lượng trung kiên của La Tông… Các vị nên cùng ta đối kháng với Kiếm Ma! Tu hành giới lớn như vậy, ma đạo sao có thể thắng được chính đạo?”
Đám người trong phòng nghị sự đều trầm mặc.
“Đan trưởng lão nói có lý. Ma rốt cuộc vẫn là ma, không thể lấn át chính đạo được. Trận pháp La Tông tuy kém Thập Tuyệt Trận của Thần Đô nhưng không phải ai cũng có thể tuỳ tiện phá.”
Lúc này, một vị trưởng lão ngồi trong cùng chợt lên tiếng:
“Nếu Kiếm Ma vẫn luôn chờ đợi ở bên ngoài thì sao? Dù sao hắn cũng là ma đạo… Tục ngữ có câu, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Đại thủ toạ Kiếm đàn của Vân Tông là Kiếm thánh La Sĩ Tam cũng không phải là đối thủ của Kiếm Ma…”
Chương 392 Vô đề
Lời này nói rất có lý.
Không sợ tặc đến trộm, chỉ sợ tặc mãi nhớ thương.
Ai dám chắc tên Kiếm Ma kia sẽ không đợi đến lúc ngươi bất cẩn mà đâm một nhát?
Đúng lúc này ——
Một tên đệ tử nhanh chân chạy đến cửa phòng nghị sự, lớn tiếng nói vọng vào trong: “Các vị trưởng lão, có phi thư.”
“Phi thư ai gửi đến?”
“Kiếm Ma.”
Trong lòng đám trưởng lão đều trầm hẳn xuống. Rốt cuộc cũng đến rồi.
Đan Vân Tranh nhướng mày, phất tay nói: “Đọc đi.”
Nàng ta hiểu rằng, loại sự tình này nhất định phải trói chặt đám người lại cùng một chỗ, nếu không… với lực lượng của một mình nàng ta, tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi lưỡi kiếm của Kiếm Ma.
Tên đệ tử mở thư ra, nhìn lướt qua nội dung thư, trên mặt hiện ra vẻ khó chịu nhưng vẫn hắng giọng đọc:
“Tại hạ Ngu Thượng Nhung, mời báo lại cho nhị trưởng lão Đan Vân Tranh của La Tông biết… Phàm là những người có tên trên danh sách đều là vong hồn dưới kiếm. Nay Ma Thiên Các phá lệ khai ân cho Đan trưởng lão có được cơ hội thỉnh tội. Kể từ ngày hôm nay, cứ mỗi bảy ngày Ma Thiên Các không thấy Đan trưởng lão đến thỉnh tội thì tại hạ sẽ thêm một người vào danh sách, cho đến khi trưởng lão La Tông không còn một ai.”
“Tại hạ không giỏi nói chuyện, xin thông cảm nhiều hơn.”
Sau khi đọc xong, tên đệ tử ngây ngẩn cả người. Mẹ nó cái thứ này thật sự là bút tích của Kiếm Ma?
Đừng nói là hắn, ngay cả các vị trưởng lão có mặt ở đây cũng không hiểu ra sao.
Vẻ mặt Đan Vân Tranh cực kỳ phức tạp, nàng ta hít sâu một hơi rồi nói: “Chính là hắn. Không sai được.”
“Thật sự là hắn?”
“Trước kia ở trên đỉnh đệ tam thánh địa, ta từng lấy tiễn tập kích hắn. Nhưng người này có cương khí cực kỳ hùng hậu nên không thành công. Không ngờ hắn lại là kẻ có thù tất báo.” Đan Vân Tranh nói. “Chư vị không cần phải sợ hắn.”
Đám người quay sang nhìn Đan Vân Tranh.
Có thể nói việc mình đánh lén người khác đường hoàng tới vậy chỉ sợ có mỗi Đan Vân Tranh làm được.
“Không đúng.”
Lộ Bình đưa tay ngăn lại. “Trong phi thư có nói, Đan trưởng lão có thể đến Ma Thiên Các thỉnh tội!”
“Lộ trưởng lão nói có lý.”
“Tán thành.”
Đan Vân Tranh sững sờ, nhìn quanh bốn phía, phát hiện ánh mắt và thái độ của mọi người đã hoàn toàn khác với lúc nãy.
“Ý gì đây?” Đan Vân Tranh nói thẳng.
“Đan trưởng lão… lấy đại cục làm trọng, ta cảm thấy cô nên đi thỉnh tội thì hơn.”
“Đúng vậy… theo lệ cũ của Ma Thiên Các thì lẽ ra bọn hắn sẽ giết cô, nhưng nay lại cho một cơ hội đi thỉnh tội thì chắc sẽ không ra tay quá nặng.”
“Đan trưởng lão, tuy La Tông không yếu nhưng cũng không cần thiết phải đối địch với Ma Thiên Các. Hãy lấy đại cục làm trọng.”
Đám người trăm miệng một lời, đồng thanh nói: “Mời Đan trưởng lão lấy đại cục làm trọng.”
Tình cảnh này khiến Đan Vân Tranh bất ngờ.
“Hừ…” Đan Vân Tranh chắp tay nói. “Hay cho một cái danh sách tử vong… Nếu ta không đi thì sao?”
Lộ Bình nghiêm túc nói: “Vậy chúng tôi chỉ có thể mời trưởng lão đi.”
Hắn nhấn tiếng “mời” rất mạnh.
Từ đầu tới cuối thái độ của Lộ Bình rất kiên định chứ không gió chiều nào theo chiều nấy như các trưởng lão khác. Hắn cho rằng ai đắc tội với Ma Thiên Các thì kẻ đó nên tự mình chịu chết!
Phải biết rằng… đối phương chính là Kiếm Ma!
Tự Đan Vân Tranh tạo nghiệt, hà cớ gì lại bắt cả La Tông phải gánh trách nhiệm?
“Được, ta đi!” Đan Vân Tranh trừng mắt nói.
Lộ Bình đáp: “Như vầy đi, ta có một bằng hữu có toạ kỵ, ta sẽ mượn về cho Đan trưởng lão cưỡi toạ kỵ tới Ma Thiên Các.”
“Như thế rất tốt.”
“Như thế rất tốt.”
Các trưởng lão khác đều gật đầu tán thưởng.
Đan Vân Tranh cảm thấy khí huyết trong lồng ngực cuồn cuộn nhưng vẫn phải ráng nhịn xuống.
Sự tình về danh sách tử vong chỉ trong một thời gian ngắn đã lan truyền khắp tu hành giới.
Có người nói Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung vì muốn bức người ta xuất hiện mà dùng thủ đoạn thêm người vào danh sách, lạm sát kẻ vô tội khắp nơi.
Chỉ trong một tháng, Ngu Thượng Nhung đã nghiễm nhiên đứng hạng thứ hai trên Hắc Bảng.
Nhưng sự thật là chỉ có một mình Đan Vân Tranh được nhận đãi ngộ này.
——————
Ba ngày sau, trong đại điện Ma Thiên Các.
Tâm tình Lục Châu vô cùng tốt. Trong khoảng thời gian Ngu Thượng Nhung đi xử lý những người trong danh sách, điểm công đức của Lục Châu nhanh chóng bay vọt lên.
Điểm công đức: 32.250 điểm.
Điều này có nghĩa là hắn đã có thể mua được pháp thân Thập Phương Càn Khôn. Vượt qua được ngưỡng cửa này, hắn sẽ tiến vào Nguyên Thần cảnh.
Nhưng Lục Châu không định gấp gáp như vậy.
Đúng lúc này ——
Chu Kỷ Phong bước vào đại điện, khom người thông báo: “Các chủ, Đan Vân Tranh đã đến.”
“Hửm?” Lục Châu chắp tay đi xuống bậc thềm.
Chu Kỷ Phong nói: “Tu hành giới hiện đang đồn rằng nhị tiên sinh gửi phi thư cho La Tông, nói là nếu Đan Vân Tranh không đến Ma Thiên Các thỉnh tội thì mỗi ngày nhị tiên sinh sẽ tăng thêm ba người La Tông vào danh sách.” Chu Kỷ Phong nói.
Lục Châu nhíu mày.
Ngu Thượng Nhung tuy thích vác kiếm đi khiêu chiến cao thủ nhưng không phải là loại người đam mê giết chóc, sao có thể ngang ngược như thế?
“Ngươi nghe ai nói?” Lục Châu hỏi.
“Hôm qua đệ tử Ma Thiên Các đi tới Canh Tử Trấn mua sắm vật dụng, đã nghe người trong dịch trạm nói thế.”
“Đồn đại linh tinh.” Lục Châu lắc đầu. “Đưa Đan Vân Tranh tới đây.”
“Vâng.”
Chu Kỷ Phong rời khỏi đại điện. Lục Châu cũng quay về ghế chủ toạ.
Đám người Hoa Nguyệt Hành nghe tin liền nhanh chóng chạy tới.
Không bao lâu sau, nhóm năm người Đan Vân Tranh được Chu Kỷ Phong dẫn đường tiến vào Ma Thiên Các.
Có lẽ đây là lần đầu tiên bọn hắn tới Ma Thiên Các trong truyền thuyết nên ai nấy đều lộ vẻ căng thẳng.
Vào đại điện, bốn người hạ rương xuống, khom người hành lễ. Đan Vân Tranh đứng phía trước chắp tay nói: “La Tông Đan Vân Tranh đến thỉnh tội.”
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt Đan Vân Tranh nhìn về phía lão giả ngồi trên đại điện, sau đó khoé mắt tình cờ trông thấy thân ảnh Hoa Nguyệt Hành, nàng ta lập tức cả kinh, tức giận quát:
“Là tên nghiệt đồ nhà ngươi? Nghiệt đồ, ngươi dám bái nhập nơi này?”
Hoa Nguyệt Hành biến sắc, lui lại ba bước.
Cũng chính lúc này, Lục Châu khẽ nhấc tay lên. Một Đạo môn chưởng ấn cỡ nhỏ bay tới.
Đan Vân Tranh đưa hai tay lên đón đỡ, cương khí hộ thể xuất hiện khiến chưởng ấn tiêu tán.
Vù vù!
Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh đột nhiên bay vụt tới! Thương ảnh chi chít chồng lên thành ngàn trọng.
Phanh phanh phanh!
Cho dù Đan Vân Tranh là cao thủ lục diệp nhưng bị Đoan Mộc Sinh đột nhiên tập kích ở khoảng cách gần như vậy cũng thấy không chịu đựng nổi.
Huống chi Đoan Mộc Sinh ngày ngày đều luyện tập với cao thủ thất diệp Hoa Vô Đạo, lực công kích đã mạnh hơn xưa rất nhiều.
Mà Đan Vân Tranh lại là cung tiễn thủ, một khi bị đối thủ đánh cận thân thì cho dù có mạnh hơn đối phương tam diệp cũng khó lòng thi triển thủ đoạn, nàng ta không thể không lùi ra sau!
Cương khí hộ thể toàn thân liên tục rung động cho đến khi vỡ vụn!
Ầm!
Đan Vân Tranh bay ngược ra sau, lăng không xoay người hạ xuống.
Chương 393 Vô đề
Hai mắt nàng ta trợn to nhìn người thanh niên khôi ngô tay cầm Bá Vương Thương đầy bá khí, đầu thương có long văn toả ra cương khí vàng rực.
Thật mạnh!
Ma Thiên Các tuỳ tiện xuất ra một người đã mạnh mẽ đến vậy, Đan Vân Tranh sao có thể không sợ hãi.
“Lui ra.” Lục Châu cất tiếng.
Đoan Mộc Sinh xoay người lại, hành lễ với Lục Châu: “Đồ nhi tuân mệnh.”
Đồ nhi?
Đan Vân Tranh cố dằn lại nỗi sợ hãi trong lòng.
La Tông không giống với Vân Tông và thập đại danh môn. La Tông và Thiên Tông như nhau, đều không có xích mích gì với Ma Thiên Các. Thật không ngờ vì một sai lầm lúc trước mà bây giờ nàng ta lại phải đối diện với cường địch bậc này…
Đan Vân Tranh nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành, trong lòng không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ là do nghiệt đồ ở sau lưng nói xấu mình?
Nhưng Đan Vân Tranh làm sao dám nói ra miệng, đành im lặng quay về đứng giữa đại điện.
Lục Châu chỉ tay về phía Hoa Nguyệt Hành, thản nhiên nói: “Hoa Nguyệt Hành là người Ma Thiên Các… Ngươi gọi một tiếng nghiệt đồ là đang bất kính với bản toạ.”
Trái tim Đan Vân Tranh thót lại.
Lục Châu tiếp tục nói: “Bản toạ vốn định để Hoa Nguyệt Hành vả miệng ngươi… nhưng dù sao ngươi cũng từng là sư phụ của nó, đồ đệ đánh sư phụ là làm trái đạo trời, bản toạ sẽ thay nó vả miệng ngươi.”
Bàn tay chậm rãi nâng lên, chưởng ấn cỡ nhỏ hệt như lúc nãy lại xuất hiện rồi bay về phía Đan Vân Tranh.
Chát! Tát mạnh vào mặt nàng ta.
Lần này Đan Vân Tranh không dám nổi giận nữa, chỉ biết trơ mặt ra ăn một cái tát này.
Chưởng ấn không nhẹ, chốc lát sau trên mặt Đan Vân Tranh đã xuất hiện dấu ấn hình năm ngón tay.
Thấy chưởng ấn này, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong bội phục đến mức muốn rạp đầu xuống đất.
“Lực lượng trong chưởng ấn của Các chủ chẳng khác gì lực lượng của ta, nhưng ta đánh ra thì ai cũng ngăn lại được, còn Các chủ đánh ra chẳng một ai dám đỡ! Khoảng cách một trời một vực!”
“Loại như ngươi mà cũng xứng đem ra so sánh với Các chủ?”
“Ta sai, ta sai.”
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng đứng một bên, thích chí nhìn cảnh tượng này. Hai người khi ở tông môn cũ đều là kẻ bị vứt bỏ, thế nên mới tìm đến Ma Thiên Các.
Lúc mới gia nhập thì còn cố kỵ đủ điều, nay chỉ cảm thấy cực kỳ an tâm. Đan Vân Tranh nói năng lỗ mãng một câu đã bị tát sưng mặt, người của Ma Thiên Các sao có thể để cho nàng ta chà đạp?
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong chợt nhớ tới Các chủ từng nói một câu —— nếu Các chủ nhân từ nương tay thì sao Ma Thiên Các được như ngày hôm nay?
Đan Vân Tranh không dám nổi giận, cũng không thể nổi giận. Ăn một cái tát xong, nàng ta trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.
Lục Châu phất tay áo ngồi xuống, nghiêng đầu nói: “Hoa Nguyệt Hành, ngươi có ý kiến gì không?”
Hoa Nguyệt Hành chỉ là một cô nương trẻ tuổi, nào đã thấy qua cảnh tượng này. Lúc còn nhỏ học nghệ với Đan Vân Tranh, cho đến bây giờ trong lòng nàng vẫn còn bóng ma tâm lý.
Nghe được câu hỏi của Lục Châu, toàn thân Hoa Nguyệt Hành run lên, vội vàng nói: “Không có ý kiến.”
“Không có?”
Lục Châu vuốt râu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu ngươi đã không có chủ ý gì thì bản toạ sẽ quyết định thay ngươi.”
“Xin Các chủ làm chủ!” Hoa Nguyệt Hành đương nhiên không có ý kiến gì.
Cả đại điện trở nên yên tĩnh. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Đan Vân Tranh.
Lúc này nàng ta mới chắp tay, khom người nói: “Đan Vân Tranh tham kiến lão tiền bối.”
“Ngươi có biết tại sao ta bảo ngươi tới đây không?” Lục Châu nói.
Đan Vân Tranh nhìn thoáng qua Hoa Nguyệt Hành, nghĩ ngợi rồi đáp:
“Hoa Nguyệt Hành trước kia học nghệ ở chỗ ta, bái ta làm thầy, sau đó vì nhiều nguyên nhân nên ta trục xuất nó khỏi sư môn. Nếu nó có lòng oán hận, ta nguyện ý chịu tội với nó tại đây.”
“Ngươi có thế nào cũng là nhị trưởng lão La Tông, được người người kính ngưỡng… Với thiên phú của Hoa Nguyệt Hành, tại sao ngươi lại đuổi nó đi?” Lục Châu hỏi.
Người bình thường mà có đồ đệ thiên tài như vậy đều sẽ trân trọng bồi dưỡng, để sau này đồ đệ kế thừa y bát của mình, làm rạng danh môn phái.
Sắc mặt Đan Vân Tranh phức tạp, ấp a ấp úng đáp:
“Bây giờ nói tới chuyện đó cũng không có ý nghĩa gì. Ta nguyện ý nhận lỗi với nó… Ma Thiên Các muốn truy cứu trách nhiệm, ta cũng sẽ tiếp nhận vô điều kiện.”
Giác ngộ rất cao nha.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền đến âm thanh trầm thấp:
“Đan Vân Tranh, ngươi đúng là làm mất hết thể diện của La Tông!”
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Hoa Vô Đạo đang âm trầm bước vào đại điện.
Ai cũng biết Hoa Vô Đạo và Hoa Nguyệt Hành rất thân thiết, cả hai đều mang họ Hoa, một người đến từ Vân Tông, một người xuất thân La Tông, suy cho cùng đều có chung một gốc rễ.
Chỉ là không biết quan hệ thật sự là gì.
Đan Vân Tranh thấy Hoa Vô Đạo hầm hầm bước vào, khẽ nhướng mày…
“Hoa Vô Đạo?”
“Ngươi cũng biết ta?”
“Trong khoảng thời gian ta bế quan có nghe người khác nói ngươi đã gia nhập Ma Thiên Các, ta còn không tin. Không ngờ ngươi thật sự đã đến đây rồi.” Đan Vân Tranh nói.
Hoa Vô Đạo chắp tay với Lục Châu rồi quay sang gằn giọng với Đan Vân Tranh:
“Ngươi trục xuất Hoa Nguyệt Hành ra khỏi La Tông chẳng qua chỉ vì muốn cướp đoạt Lạc Nguyệt Cung mà thôi!”
Lạc Nguyệt Cung?
Nghe tên thôi đã biết đây không phải là vũ khí tầm thường.
Lời chất vấn của Hoa Vô Đạo đã để lộ lý do vì sao Đan Vân Tranh trục xuất Hoa Nguyệt Hành.
“Hoa trưởng lão, Lạc Nguyệt Cung là do tổ sư gia Vân Thiên La ban tặng đích danh cho Đan Vân Tranh ta, sao ngươi lại bịa chuyện nói xấu ta như vậy?”
“Câm miệng!”
Hoa Vô Đạo quát to một tiếng khiến Đan Vân Tranh giật mình, không dám nói nữa. Lúc này nàng ta mới nhớ ra đây không phải là La Tông mà là địa bàn Ma Thiên Các.
“Tổ sư gia Vân Thiên La vốn định ban tặng cung này cho Hoa Nguyệt Hành, ngươi còn dám giảo biện?!”
Chuyện tới nước này cũng đã rõ ràng.
Đối với một tông môn thì tài nguyên tốt đương nhiên phải ban cho người mình. Hoa Nguyệt Hành một khi rời khỏi tông môn thì cho dù nàng là thiên tài tu hành bậc nào cũng không thể có được Lạc Nguyệt Cung nữa.
Lục Châu vuốt râu nhìn Hoa Nguyệt Hành. “Lời Hoa trưởng lão nói có phải là thật không?”
Hoa Nguyệt Hành khom người đáp: “Là thật.”
Sắc mặt Đan Vân Tranh trắng bệch, lui ra sau mấy bước.
Lục Châu nhìn sang Đan Vân Tranh, thản nhiên hỏi: “Lạc Nguyệt Cung phẩm giai là gì?”
Đan Vân Tranh lắc đầu không nói, nhưng Hoa Vô Đạo thì chẳng kiêng kỵ gì. “Trung phẩm thiên giai.”
Đám người xôn xao cả lên.
Quả nhiên là thiên giai, chẳng cần biết nó là hạ phẩm hay trung phẩm, chỉ cần là thiên giai đã khiến cho vô số người ao ước. Chẳng trách Đan Vân Tranh lại đuổi Hoa Nguyệt Hành đi để độc chiếm.
Chỉ một thanh vũ khí thiên giai thôi đã đủ lý do để nàng ta sinh ra ý đồ xấu, thậm chí còn có đủ động cơ để giết chết Hoa Nguyệt Hành!
Lục Châu vuốt râu, khẽ gật đầu. “Đan Vân Tranh, bản toạ luôn là người phân rõ phải trái, sẽ không tin vào lý lẽ của một bên. Đối với lời chất vấn của Hoa trưởng lão, ngươi có lời gì muốn nói không?”
Chương 394 Vô đề
Đan Vân Tranh lập tức xua tay nói:
“Thanh vũ khí này thật sự do tổ sư gia Vân Thiên La ban tặng cho ta. Các đệ tử La Tông đều có thể làm chứng, xin Các chủ minh xét!”
“Vân Thiên La sau khi thành lập Tam Tông đã lui về ở ẩn, không màng thế sự khiến Tam Tông dần phân liệt thành ba thế lực. Tại sao hắn lại chỉ ban thưởng cho một mình ngươi?” Ngữ khí Lục Châu rất nhẹ nhàng.
“Trong Tam Tông, ta là cung thủ thiện xạ nhất!” Đan Vân Tranh tự tin nói.
Hoa Vô Đạo lập tức chửi ầm lên: “Đánh rắm!” Tiếng rống của hắn lại hù doạ Đan Vân Tranh một trận.
Hoa Vô Đạo đi đến trước mặt Đan Vân Tranh, khinh thường nói:
“Xét về tiễn thuật, thiên phú của Hoa Nguyệt Hành không hề kém ngươi. Hơn nữa theo ta được biết, trên Lạc Nguyệt Cung có khắc danh tự của người thừa kế. Không cần đấu võ mồm làm gì, ngươi cứ lấy Lạc Nguyệt Cung ra đây xem thử, chẳng phải sẽ rõ ràng hay sao?”
“Ngươi ——”
Đan Vân Tranh trừng to mắt, nói không nên lời.
Đoan Mộc Sinh sờ lên thân Bá Vương Thương, thầm nói: “Thì ra còn có thể khắc tên mình lên… lát nữa ta cũng phải khắc vào mới được.”
Chu Kỷ Phong chắp tay giải thích:
“Tam tiên sinh có điều chưa biết, việc khắc danh tự sẽ làm tổn hại đến trận văn trên thân vũ khí. Long văn trên Bá Vương Thương hết sức dày đặc, một khi bị phá hỏng thì uy lực của nó sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Nếu ngài thật sự muốn khắc danh tự lên thì phải tránh ra những chỗ có long văn, đồng thời sử dụng chân hoả để luyện hoá. Sau khi khắc xong sẽ gần như không thể xoá đi được, trừ khi ngài chấp nhận mạo hiểm huỷ đi thanh vũ khí. Thế nên… ngay cả các đại tu hành giả cực kỳ cường đại cũng rất e ngại việc phải luyện hoá vũ khí cướp được từ tay người khác.”
“Nếu không thì sao vũ khí thiên giai lại quý giá đến như vậy chứ?” Phan Trọng cười nói.
Đoan Mộc Sinh gật đầu. “Thì ra là thế.”
Sau cuộc trò chuyện của bọn họ, đại điện lại lâm vào yên tĩnh. Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía Đan Vân Tranh.
Đan Vân Tranh lòng nặng trĩu, theo bản năng lui ra sau một bước.
Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương lên, hà hơi rồi dùng tay áo lau lau, miệng thì thầm: “Nói ra thì hơi ngại, Bá Vương Thương của ta từ khi sử dụng tới nay còn chưa đâm chết cường giả Nguyên Thần cảnh bao giờ.”
“. . .” Toàn thân Đan Vân Tranh run lên.
“Thật ngại quá Đan trưởng lão, ngươi cứ tiếp tục đi.” Đoan Mộc Sinh miệng thì nói mà tay vẫn không ngừng lau lau.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, Đan Vân Tranh rốt cuộc không chịu nổi nữa bèn quỳ phịch xuống:
“Xin Các chủ tha cho ta một lần… Ta đến Ma Thiên Các là để thỉnh tội! Chuyện của Lạc Nguyệt Cung ta nguyện ý nhận lỗi.”
Nàng ta vung tay lên, bốn tên thuộc hạ đi theo phía sau chuyển chiếc rương tới. Nắp rương mở ra, bên trong toàn bộ đều là vàng bạc châu báu.
Vân Thiên La tam tông quả nhiên là nhà giàu nứt đố đổ vách. Nhưng những vật này chỉ là đồ phàm tục, đối với Ma Thiên Các mà nói thì chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Hơn nữa… Ma Thiên Các mà còn thiếu tiền hay sao? Chỉ cần tuỳ tiện lấy ra một món đồ linh tinh trong Bắc Các hoặc Tây Các đem bán là đã giàu sụ rồi.
Lục Châu nhàn nhạt nhìn Đan Vân Tranh, chắp tay bước xuống bậc thềm.
“Nếu không nhờ có Hoa Nguyệt Hành, ngươi làm sao có cơ hội được đến đây thỉnh tội?”
“. . .”
“Bản toạ cho ngươi một cơ hội…”
Đan Vân Tranh nghe vậy lập tức mừng rỡ vô cùng, vội vàng nói: “Đa tạ Các chủ.”
“Giao Lạc Nguyệt Cung ra đây, bản toạ sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
Đan Vân Tranh sửng sốt, nhất thời nói không nên lời.
“Ngươi không muốn?” Lục Châu quan sát Đan Vân Tranh, dường như có thể ra tay với nàng ta bất cứ lúc nào.
Loại áp chế tâm lý đến cực hạn này khiến Đan Vân Tranh vã mồ hôi, không còn lựa chọn nào khác đành nói: “Ta… ta giao…”
Đan Vân Tranh miễn cưỡng cho tay vào bên trong áo choàng, lấy ra một cây cung tinh xảo xinh đẹp vô cùng.
Thân cung màu đen nhánh, thon dài, thoạt nhìn thì trông giống với một cây cung cỡ nhỏ.
Mọi người dồn mắt vào ngắm nhìn, ngay cả Hoa Vô Đạo cũng phải tán thưởng. Không ngờ Lạc Nguyệt Cung trông xinh đẹp đáng yêu như vậy.
Nhưng nhỏ nhắn tinh xảo thế này liệu có bắn ra được mũi tên có uy lực lớn không? Mọi người đều cảm thấy hoài nghi.
Đan Vân Tranh cung kính nâng Lạc Nguyệt Cung bằng hai tay, dâng lên trước mặt Lục Châu.
Lục Châu vung tay, Lạc Nguyệt Cung bay vào tay hắn. Nhớ lại khi lần đầu nhìn thấy Bích Lạc Cung ở Vân Tước cửu trọng lâu hắn đã thấy nó khá nhỏ, mà Lạc Nguyệt Cung lại còn nhỏ nhắn hơn thế.
[Ting — thu hoạch được vũ khí thiên giai Lạc Nguyệt Cung, cần luyện hoá lại một lần nữa mới có thể sử dụng.]
“Hoa Nguyệt Hành.” Lục Châu đọc lên cái tên được khắc trên thân cung.
Đan Vân Tranh cúi thấp đầu, không dám giảo biện nữa. Sự thật đã thắng mọi lời hùng biện. Nàng ta cảm thấy gương mặt mình đỏ bừng lên vì xấu hổ, nóng như thiêu như đốt.
Lục Châu hờ hững nói: “Bản toạ thu lại vũ khí của ngươi, ngươi có phục không?”
Đan Vân Tranh không còn lựa chọn nào khác, bây giờ tên nàng ta còn đang chễm chệ trên danh sách tử vong kia kìa. Đến mạng cũng không còn thì có vũ khí để làm gì?
“Phục…” Đan Vân Tranh nói.
“Tốt.”
Lục Châu nhìn thoáng qua Hoa Nguyệt Hành và Hoa Vô Đạo rồi nói: “Niệm tình ngươi là người thức thời, cũng từng là sư phụ của Hoa Nguyệt Hành, bản toạ sẽ không giết ngươi.”
Đan Vân Tranh thở phào một hơi. Nhưng vừa nghĩ tới Lạc Nguyệt Cung bị lấy đi, trong lòng nàng ta đầy buồn rầu hụt hẫng.
“Đa tạ Các chủ.”
Ngay khi Đan Vân Tranh cảm giác như mình được đại xá, chuẩn bị rời đi thì ——
Một nữ đệ tử từ bên ngoài bước vào đại điện, khom người bẩm báo: “Các chủ, toạ kỵ của La Tông mất khống chế.”
Đan Vân Tranh nhướng mày.
Phan Trọng cười ha hả nói: “Không ngờ La Tông lại có năng lực đến thế, có được cả toạ kỵ cơ!”
Ngaooooo ——
Tiếng rống kỳ quái truyền vào đại điện. Lục Châu cứ cảm thấy âm thanh này nghe rất quen nhưng trong một lúc lại không nhớ ra.
“Sư phụ, đồ nhi nguyện ý xử lý con toạ kỵ này. Kim Đình Sơn nào có phải là nơi để nó đến làm càn!” Đoan Mộc Sinh nâng thương nói.
Đan Vân Tranh vội lên tiếng:
“Hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm… Con toạ kỵ này là do tam trưởng lão La Tông mượn tới, ta chỉ dùng để cưỡi đến đây, không hề thuần phục nó… Mong Các chủ khai ân, ta sẽ lập tức dẫn nó rời đi ngay!”
Ngaooooo ——
Lại một nữ đệ tử đi tới, lần này sắc mặt nàng hấp tấp, vội bẩm báo:
“Các chủ, không xong rồi, con toạ kỵ đó đang… phóng độc!”
“Phóng độc?”
“Chuyện này sao có thể…?” Đan Vân Tranh hoàn toàn ngây người.
Lục Châu khẽ quát một tiếng: “Nghiệt súc! Các ngươi theo bản toạ đi ra ngoài xem.”
Đan Vân Tranh lúc này rất muốn khóc. Lạc Nguyệt Cung phải giao lại để đền tội thì thôi đi, chẳng lẽ bây giờ đến toạ kỵ cũng phải để lại đây?
Toạ kỵ thật ra còn quý hơn cả vũ khí thiên giai. Thông thường sau khi toạ kỵ đã nhận chủ, những kẻ khác rất khó có thể thuần phục được nó… Thế nên gần như chẳng có ai đi ngấp nghé toạ kỵ của người khác.
Chương 395 Vô đề
Mọi người theo Lục Châu bước ra khỏi đại điện.
Trong lòng Đan Vân Tranh loạn thành một đoàn, nàng ta và bốn tên thuộc hạ nhanh chân chạy ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên bầu trời, một con toạ kỵ có tướng mạo trông như loài sói, toàn thân được bao bọc bởi luồng khí màu tím đang phóng như điên.
Nó không ngừng phóng thích ra luồng khí tím khiến đầy trời đều là sương mù.
“Có độc.”
Ông!
Ông!
Tất cả mọi người đều mở cương khí hộ thể lên, ngăn sương mù tím thấm vào cơ thể.
“Đây là toạ kỵ gì thế?” Phan Trọng tò mò hỏi.
“Thừa dịp khí độc còn chưa nhiều, mau gọi nó xuống đi!” Chu Kỷ Phong thúc giục.
Đan Vân Tranh lập tức ngự không bay lên, quát to: “Súc sinh, mau xuống đây!”
Đúng lúc này ——
Con toạ kỵ kia đột nhiên quay đầu lại, hai mắt hiện lên tinh quang, công kích về phía Đan Vân Tranh nhanh như thiểm điện.
“Đan trưởng lão!” Bốn tên thuộc hạ vội la lên.
Một chiêu này của toạ kỵ quá bất ngờ, Đan Vân Tranh vốn là cung tiễn thủ, hoàn toàn không ngờ toạ kỵ sẽ quay đầu lại công kích mình.
Ầm!
Đan Vân Tranh rơi xuống. Cũng may cương khí hộ thể đã cản đi hầu hết lực công kích!
Ngaoooooo ——
Toạ kỵ trông như con sói kia đột nhiên thân hình phình to, trông nó càng lúc càng xấu xí.
“Sư phụ, đồ nhi thỉnh cầu được xuất chiến, bắt lại con súc sinh này!” Đoan Mộc Sinh kích động nói.
Lục Châu nhìn hắn, khẽ lắc đầu. “Đây không phải là độc thông thường, mà là độc có chứa vu thuật…”
“Vu thuật?!”
Đám người cả kinh. Nhắc tới vu thuật, tất cả mọi người đồng loạt nghĩ tới Mạc Ly.
Sao con toạ kỵ này lại có vu thuật được?
Trên bầu trời, toạ kỵ càng lúc càng phóng thích ra nhiều khí độc.
Đan Vân Tranh quỳ xuống nói: “Các chủ, đây chắc chắn là hiểu lầm! Nếu thật sự La Tông muốn đối địch với Ma Thiên Các thì ta đã không tự chui đầu vào lưới! Nhất định là có kẻ muốn châm ngòi ly gián!”
Đúng lúc này, Hoa Nguyệt Hành giương cung lên, mũi tên toả ra kim quang bạo phát.
Vù!
Phanh phanh phanh ——
Ba đạo tiễn cương tựa như sao băng bay vụt lên bầu trời, cắm phập vào thân toạ kỵ.
Đây chính là ý nghĩa tồn tại của cung tiễn thủ.
Cho dù là để công thành hay giao chiến thì cung tiễn thủ đều là những kẻ chú trọng tính bất ngờ và tốc độ ra tay.
Đan Vân Tranh cũng quả quyết đứng lên, kéo căng tiễn cương. Cung tiễn thủ lục diệp đúng là rất bất phàm, ba đạo tiễn cương phá không mà đi.
Ầm!
Rõ ràng là bắn tiễn cương sau Hoa Nguyệt Hành nhưng lại cùng lúc đánh trúng thân toạ kỵ khiến đám người sinh lòng kinh ngạc.
Hoa Nguyệt Hành cúi đầu xấu hổ, nhưng Hoa Vô Đạo đã vỗ vai nàng an ủi:
“Cần gì phải để ý chuyện này. Chỉ cần vài năm nữa thôi ngươi chắc chắn sẽ vượt qua nàng ta. Hiện tại ngươi mới nhị diệp, mà nàng ta đã là lục diệp.”
“Vâng, đa tạ Hoa trưởng lão cổ vũ.” Hoa Nguyệt Hành nói.
Đan Vân Tranh không thèm để ý mấy chuyện này, ánh mắt nàng ta chuyên chú, điểm đặc biệt của cung tiễn thủ lúc này đã thể hiện hết ra ngoài.
Nàng ta nhất định phải tóm được con súc sinh này, nếu không La Tông thật sự sẽ kết thù với Ma Thiên Các mất!
Từng đạo tiễn cương cường đại thoát ra khỏi tay Đan Vân Tranh xạ kích về phía toạ kỵ trên bầu trời.
Ban đầu là ba đạo, nay đã là mười đạo, nở rộ như pháo hoa.
Thế nhưng con toạ kỵ kia có lực phòng ngự cực kỳ dị thường, ngoại trừ thét lên vài tiếng ra thì nó chẳng hề bị thụ thương, ngược lại tốc độ phóng khí độc còn nhanh hơn trước.
Dường như toạ kỵ đã hoàn toàn trở nên điên cuồng.
Ngaooooo ——
Nó chạy như điên trên bầu trời. Loại tốc độ này ai mà đuổi kịp? Trừ phi có đại tu hành giả không ngừng thi triển đại thần thông mới có thể miễn cưỡng đuổi theo, càng đừng nói tới khả năng hàng phục nó!
Lục Châu vẫn luôn quan sát con toạ kỵ kia. Rốt cuộc là hắn đã từng thấy nó ở đâu nhỉ?
Trên người toạ kỵ phát tán ra loại khí tức cực kỳ quen thuộc.
Hoa Nguyệt Hành tuy có chút tự ti mặc cảm, nhưng thấy Đan Vân Tranh cố gắng công kích, nàng cũng không dám buông lòng, bèn tiếp tục kéo tiễn cương xạ kích về phía toạ kỵ.
Khi mới gia nhập Ma Thiên Các, Lục Châu từng bảo nàng tập luyện công pháp Tốc Xạ Ngưng Cương. Thế nên khi xạ kích, tốc độ của nàng đặc biệt nhanh, nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt.
Có lẽ việc từng bị Đan Vân Tranh trục xuất khỏi sư môn đã kích phát lòng háo thắng của Hoa Nguyệt Hành. Uy lực không bằng người, độ chính xác không bằng người, thậm chí khí tức cũng không bằng người, nhưng chắc chắn sẽ có thứ gì đó ta vượt qua được người.
Ánh mắt Hoa Nguyệt Hành trở nên chấp nhất, bắt đầu tăng tốc xạ kích.
Từng đạo tiễn cương ngưng tụ giữa các ngón tay, giương về phía toạ kỵ rồi… Vù vù vù! Bay đi như sao băng.
Ưu thế của cũng tiễn thủ không chỉ nằm ở việc tấn công từ khoảng cách xa mà còn là tỷ lệ trúng tên cực kỳ đáng sợ.
Bọn họ không giống với các cung nỏ thủ thành hoặc binh sĩ dùng cung tiễn.
Đối với tu hành giả, một khi bước vào cảnh giới Nguyên Thần cảnh liền có thể ngưng tụ ra cung tiễn và tiễn cương.
Lấy cung tiễn bắn ra tiễn cương, uy lực sẽ càng lớn hơn kiếm cương hoặc đao cương đơn thuần, tốc độ cũng nhanh hơn hẳn khi tấn công vào đối tượng ở khoảng cách xa.
Một tay Hoa Nguyệt Hành có thể giương được ba đạo tiễn cương. Trừ ngón tay cái, khe hở giữa hai ngón tay đều hình thành một đạo tiễn cương, tam đạo tiễn cương đồng thời bắn ra.
Hoa Nguyệt Hành có thể bắn liên tục ba lần như thế, đây là cực hạn của Nguyên Thần cảnh nhị diệp, cũng tức là tổng cộng chín đạo tiễn cương.
Sau khi tu luyện công pháp Tốc Xạ Ngưng Cương, Hoa Nguyệt Hành đã có thể miễn cưỡng bắn bốn lần, thậm chí là năm lần trong một hơi thở.
Loại tốc độ này phải là thần xạ thủ ngũ diệp trở lên mới có thể thi triển.
Ban đầu Đan Vân Tranh không chú ý tới, về sau khi phát giác được người bên cạnh bắn tiễn cương như bắn pháo hoa bèn liếc mắt nhìn qua, trong lòng cả kinh.
Nha đầu này sao lại có tốc độ nhanh đến vậy?
Liên tục xạ kích cũng có tác dụng đặc biệt của nó. Toạ kỵ kia dưới cơn mưa tiễn cương của hai người bắt đầu kêu la thảm thiết.
Từng tiếng ngaoooo ngaooooo vang vọng khắp Kim Đình Sơn.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn đám khí độc đầy trời rồi nói: “Hoa trưởng lão, Lục Hợp Đạo Ấn.”
Hoa Vô Đạo gật đầu lĩnh hội, bước lên một bước, dưới chân xuất hiện bát quái ấn, quanh người xuất hiện chín chữ triện lớn không ngừng xoay tròn.
Lấy Hoa Vô Đạo làm trung tâm, Lục Hợp Đạo Ấn khuếch tán ra ngoài tạo thành một hình cầu có vách ngăn mỏng.
Chiêu thức này không phải để phòng ngự mà là để xua tan khí độc.
Hiệu quả rất rõ ràng. Lục Hợp Đạo Ấn như một quả bóng dần phình ra, đám sương mù màu tím đều bị quả bóng đẩy bật ra ngoài, trôi ngược lại bầu trời.
Ngaooooooo ——
Vốn đã bị tiễn cương bắn đau rát, nay nhìn thấy khí độc bị đẩy ngược lại, toạ kỵ đột nhiên trở nên táo bạo, càng điên cuồng hơn lúc nãy.
Nó chạy quanh trên không trung ba vòng, quai hàm bạnh ra, má phồng lên rồi phun ra một ngụm khí độc cực lớn.
“Sư phụ, thả Bệ Ngạn ra cắn nó đi!”
Tiểu Diên Nhi đứng cách đó không xa, một tay chống nạnh một tay chỉ về phía toạ kỵ.
Bình luận facebook