-
Chương 381-385
Chương 381 Cảm giác bị bao vây thế nào?
Trong trí nhớ của Lục Châu, Cơ Thiên Đạo vì muốn gia tăng thọ mệnh nên đã từng tìm kiếm vật này, phàm là những đan dược có liên quan đến thọ mệnh hắn đều đã từng nghiên cứu qua.
Vấn đề là…
Cho dù có luyện hoá đề cao phẩm chất đan dược thì cũng có tí ích lợi nào với hắn đâu?
Thẻ Nghịch Chuyển đã có, cho dù là Tăng Thọ Đan cấp bậc cao nhất cũng chẳng thơm!
Nhưng nghĩ lại, nếu mình không dùng đến thì để lại cho đám đồ đệ cũng không tệ.
Lục Châu thuận tiện nhấc tay. Một tấm Luyện Hoá Phù xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Sau đó, Luyện Hoá Phù biến thành một ngọn lửa cháy rừng rực. Lục Châu không hề do dự ném Tăng Thọ Đan vào trong ngọn lửa.
Một lát sau, quá trình luyện đan kết thúc.
[Ting — thu hoạch được một viên Tăng Thọ Đan phẩm chất cao, ban thưởng 500 điểm công đức.]
Một tấm Luyện Hóa Phù đổi lại 500 điểm công đức, coi như không lỗ.
Một viên Tăng Thọ Đan phẩm chất cao có thể gia tăng hai trăm năm tuổi thọ. Điều kiện tiên quyết là đại nạn của người đó không nằm trong hai trăm năm này, nếu không Tăng Thọ Đan sẽ không phát huy tác dụng.
Nói cách khác, Lục Châu ăn thứ này cũng chả nhận được tí tác dụng nào.
Lục Châu cất viên Tăng Thọ Đan đi, sau đó lại tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
——————
Màn đêm buông xuống, trên trời lấp lánh ánh sao.
Một đạo hắc ảnh lao vụt đi nhanh chóng trong Nam Các. Hai chân hắc y nhân dường như không chạm đất nên không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Hắc y nhân nhẹ nhàng mở cửa phòng, toàn thân nhẹ như cơn gió lướt qua.
Phanh phanh phanh!
Hàn mang hiện lên, từng đạo cương nhận quỷ dị đâm vào giường.
Sau khi nhận ra trên giường không có ai, thân hình hắc y nhân lập tức lui ra sau.
Đúng lúc này, một thanh âm từ trên nóc nhà truyền xuống:
“Huynh đệ, ngươi đến chậm rồi… Có muốn lên đây cùng ta ngắm trăng không?”
Hắc y nhân kia ngẩng đầu nhìn lên, quả quyết từ bỏ việc truy kích, quay đầu lách mình biến mất.
Giang Ái Kiếm ngồi trên nóc nhà cũng phải giật mình: “Tốc độ nhanh vậy sao?”
Hắc y nhân nhanh chóng lao vụt đi, vượt qua hành lang và một quảng trường.
Ngay khi hắn sắp rời khỏi Nam Các, trên lối vào đột nhiên vang lên một giọng nói đầy trêu tức: “Êi, đêm hôm khuya khoắt mà đi đâu đấy?”
Hắc y nhân ngẩng đầu, thấy Minh Thế Nhân đang treo ngược trên xà ngang lối vào, thân hình hắn vừa vặn nằm giữa hai chữ “Nam Các”.
Hắc y nhân không hề tỏ ra căng thẳng mà cương quyết thay đổi phương hướng…
Hắn tung người nhảy lên, vọt sang Tây Các. Tây Các thông đến Bắc Các, vượt qua Bắc Các mới có thể xuống núi.
Hắc y nhân không ngự không mà đi, vẫn linh động lướt nhanh trên mặt đất, trên nóc nhà và các loại công trình kiến trúc.
Vừa tiến vào Tây Các hắn đã nghe một tiếng quát: “Ai đó?”
Hắc y nhân ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt truyền tới.
“Êi, đến uống rượu với lão hủ nào…”
Hắc y nhân nhướng mày, lại lui về sau. Hiện tại trong tứ các, Đông Các không thể đi vì nơi đó có lão ma đầu, Bắc Các thì lại không qua được.
Nghĩ một chốc, mũi chân hắc y nhân điểm nhẹ, toàn thân bay lên không trung lao về phía Bắc Các.
Hắn vừa bay lên đã cảm thấy không ổn. Tại sao bọn họ không đuổi theo?
Ý nghĩ này vừa loé lên thì giữa không trung đã xuất hiện một mũi tên toả ra kim quang tựa như sao băng phá không bắn tới!
Ầm!
Hắc y nhân lật tay đánh ra một chưởng, lăng không xoay người! Nhưng ngay sau đó, khoảng mười đạo mũi tên cương khí lại lần nữa đánh tới!
Vù vù vù!
Nở rộ giữa trời như pháo hoa.
Thân pháp hắc y nhân rất linh động, né tránh từng mũi tên cương khí, đồng thời hạ xuống một sân viện trong Bắc Các.
Bên tai hắn lại vang lên một giọng nói trầm khàn. “Cảm giác bị bao vây thế nào?”
Hả? Hắc y nhân nhìn về phía bóng đen trước mặt đang đưa lưng về phía hắn.
Sau đó đối phương chậm rãi xoay người lại. Ánh trăng rọi sáng chiếc mặt nạ màu bạc trên mặt kẻ đó.
“Lý Vân Triệu đã từng khuyên ngươi không nên hành động tuỳ tiện…” Lãnh La trầm khàn nói.
“Ta không có lựa chọn nào khác.” Hắc y nhân đáp.
“Đừng nói là ngươi, ngay cả Lãnh mỗ cũng phải tuân theo quy củ của Ma Thiên Các. Ngươi cảm thấy mạng của mình dài hơn Lãnh mỗ sao?” Giọng Lãnh La rất chậm rãi nhưng từng từ đều đâm vào tim gan.
Hắc y nhân đáp: “Ta biết rõ chuyện này rất khó…”
“Biết rõ mình phải chết?”
“Chết?”
Hắc y nhân chậm rãi cúi thấp người. “Nói ta chết thì còn quá sớm.”
Vù!
Một luồng sương mù màu đen bốc lên, hắc y nhân biến mất tại chỗ.
Ông!
Lấy Lãnh La làm trung tâm, một toà pháp thân cao mười trượng đột nhiên xuất hiện, năng lượng phát tiết ra tứ phía!
Oanh!
Sau đó pháp thân co rút lại với tốc độ cực nhanh!
“Đạo ẩn dị tộc?”
Lãnh La vốn tu luyện Đạo ẩn chi thuật, đương nhiên hiểu rõ chiêu thức này đại biểu cho điều gì.
Thế nên khi hắc y nhân biến mất, Lãnh La lập tức bộc phát ra năng lượng, đánh trúng mục tiêu trong phạm vi lớn.
Bốn bề lại trở nên yên tĩnh.
Đúng lúc này, đám người Giang Ái Kiếm chạy tới. Phan Ly Thiên cũng chậm rãi bước vào sân viện.
“Lão Lãnh, rốt cuộc ngươi có được hay không đây?” Phan Ly Thiên lười biếng nói.
Hoa Nguyệt Hành lơ lửng giữa không trung, cung tên bằng cương khí trong tay nàng tiêu tán.
Giang Ái Kiếm nói: “Không thể nào? Là đồng đạo? Ấy phi phi phi… ai thèm là đồng đạo với hắn, ý ta là, vậy mà hắn cũng trốn được?”
Minh Thế Nhân nhún vai: “Ai bảo các người cứ đòi chơi trò mèo vờn chuột xem hắn sẽ chạy đi đâu… Giờ thì hay rồi.”
Lãnh La giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng. “Lãnh mỗ đã làm hắn bị thương. Hắn chạy không được xa.”
Phan Ly Thiên tỏ ra không quan trọng, lại uống thêm ngụm rượu rồi lười biếng nói: “Tiểu Ái, đừng lo lắng, hắn chạy không thoát đâu.”
Cái gì mà Tiểu Ái??? Con mẹ nó ta tên là Giang Ái Kiếm nha!
“Người này đã tu luyện đạo ẩn của dị tộc.” Lãnh La nói. “Năm đó khi trăm nước giao lưu, rất nhiều người dị tộc tu luyện công pháp của Đại Viêm, trong đó có Đạo ẩn chi thuật. Rốt cuộc lại để người dị tộc nghiên cứu ra được kỹ xảo chạy trốn cực hạn.”
“Nói vậy là hắn đã chạy thoát rồi?” Giang Ái Kiếm mở to mắt.
Tên đó đến để ám sát hắn, những người khác thì không quan trọng nhưng sao Giang Ái Kiếm có thể không quan tâm cho được.
“Hắn chạy không thoát.”
Phan Ly Thiên cười ha hả nói: “Phải xem xem ai bắt được con chuột này trước!”
Hoa Vô Đạo nói: “Lãnh trưởng lão ra tay quá nặng, vừa rồi phương thức bành trướng nguyên khí bằng pháp thân quá mạnh, hắn làm sao mà trốn được? Có bắt được cũng không thấy thú vị.”
Tuy nói vậy nhưng thân hình hắn vẫn loé lên bay về một hướng khác, đồng thời quanh thân xuất hiện Lục Hợp Đạo Ấn.
Lãnh La ngẩng đầu nói với Hoa Nguyệt Hành: “Trên không là lãnh địa của ngươi, giao cho ngươi đó.”
Hoa Nguyệt Hành phấn khởi chắp tay nói: “Xin Lãnh trưởng lão yên tâm, chỉ sợ hắn không dám xuất hiện trên không trung mà thôi.”
Lãnh La chắp tay sau lưng cất bước, một giây sau thân hình cũng biến mất.
Chương 382 Ngươi chọc nhầm người
Giang Ái Kiếm ngơ ngác nhìn xung quanh. Các đại lão, đừng có bốc đồng như vậy chớ? Tiểu đệ còn chờ các người bảo bọc ta đây, có thể nghiêm túc lên một chút không hả?
Minh Thế Nhân vỗ vỗ vai hắn, lườm một cái: “Dù sao ngươi cũng là cao thủ ngũ diệp cơ mà.”
Ngũ diệp thì sao chứ? Ngũ diệp thì không biết sợ hay gì?
Trong lòng Giang Ái Kiếm thầm oán nhưng ngoài miệng lại nói: “Minh ca giáo huấn rất đúng, một câu của Minh ca như đánh thức người trong mộng!”
“Tránh ra, đừng có dựa sát người ta! Ta cảm thấy ngươi nên tìm bát sư đệ tâm sự chuyện nhân sinh thì hơn. Ta với ngươi không cùng một loại người! Phải có khí khái, có cốt khí, hiểu không?”
Nói xong Minh Thế Nhân lách mình biến mất.
“. . .”
——————
Hậu sơn, bên ngoài động diện bích.
Màn đêm đen kịt, giơ tay cũng không thấy rõ.
Một hắc y nhân tay che ngực nhìn về phía động diện bích. Hắn nhìn xung quanh một lát, xác định không có người mới chậm rãi di chuyển.
Trên bầu trời, một chiếc hồ lô màu vàng óng lướt qua.
Hắc y nhân nằm rạp xuống đất, không phát ra chút khí tức nào… Chờ chiếc hồ lô bay đi mất, hắn mới ngẩng đầu.
Sự cường đại của Ma Thiên Các vượt xa tưởng tượng của hắn. Tất cả phương hướng đều có năng lượng cường đại trấn giữ ngăn cản đường lui của hắn.
Chỉ có hậu sơn…
Hắc y nhân cố nén khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, tăng tốc di chuyển.
Lúc này, Ngu Thượng Nhung đang ngồi xếp bằng tĩnh toạ trong động, hai mắt khép hờ đột nhiên lỗ tai khẽ động.
“Ai đó?”
“Suỵt ——”
Hắc y nhân bước qua tầng bình chướng, lách mình đến bên cạnh Ngu Thượng Nhung.
Khương Lương quanh năm đều ở Thần Đô, chỉ có khi chấp hành nhiệm vụ mới ra ngoài, kiến thức của hắn về Ma Thiên Các cũng không khá hơn mấy lời đồn là bao.
Đáng tiếc, hắn không nhận ra người trước mắt, chỉ cho rằng đó là kẻ thù của Ma Thiên Các nên mới bị giam giữ ở đây.
“Không được lên tiếng, nếu không… ta lấy mạng ngươi.” Khương Lương vừa che ngực vừa nhìn sang Ngu Thượng Nhung.
Đứng ở khoảng cách gần, Khương Lương mới nhận ra người này không có nguyên khí ba động, trong lòng hắn càng thả lỏng hơn.
“Huynh đài, ngươi bị thương.” Ngu Thượng Nhung ôn hoà nói.
Khương Lương cau mày hỏi: “Ngươi bị Ma Thiên Các bắt tới?”
“Đúng vậy.” Ngu Thượng Nhung thẳng thắn đáp.
“Tại sao không trốn?” Khương Lương hỏi.
“Trốn?” Ngu Thượng Nhung mỉm cười lắc đầu. “Nếu có thể chạy thoát thì ta đã trốn từ lâu, cần gì đợi đến bây giờ?”
Khương Lương khẽ gật đầu. “Xem ra… ta đã xem thường Ma Thiên Các rồi.”
Ngu Thượng Nhung vừa định đứng lên, Khương Lương đã trầm giọng nói: “Không được nhúc nhích.”
“Ngươi sợ hãi?”
“Ta đã kinh động rất nhiều cao thủ Ma Thiên Các, bất kỳ hành động gì cũng có thể khiến bọn họ chú ý. Cho dù có chết ta cũng sẽ kéo ngươi theo làm đệm lưng.” Khương Lương nói.
Ngu Thượng Nhung nhìn ra bóng đêm bên ngoài hang động. “Ngươi muốn giết ta?”
Khương Lương lại dò xét Ngu Thượng Nhung lần nữa. Thấy sắc mặt hắn ôn hoà bèn nói: “Tự bảo vệ mình mà thôi, đừng oán ta.”
“Huynh đài không cần sợ hãi. Nếu là trước kia, ở trước mặt ta ngươi sẽ không thể sống quá một hơi thở.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói.
“. . .”
Khương Lương lại nhíu chặt chân mày, hừ một tiếng: “Nếu không phải do ta nhất thời chủ quan… ta mà không bị thương thì đã nắm chắc cơ hội đào tẩu.”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu. “Ngươi vẫn quá coi thường Ma Thiên Các.”
“Ngươi có ý gì?”
“Đừng nói là ngươi, cho dù là ta lúc còn tu vi cũng không thể chạy khỏi Ma Thiên Các.” Ngu Thượng Nhung nói.
Khương Lương khinh thường nói: “Đó là ngươi thôi.”
“Tự tin quá mức sẽ thành tự phụ.” Ngu Thượng Nhung chợt nhớ tới lời sư phụ dạy bảo hắn. Bây giờ xem ra điều này rất có đạo lý.
“Một tên tù nhân không xứng đánh đồng với ta.” Khương Lương cẩn thận nhìn ra bên ngoài hang động.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đứng lên. “Thật xin lỗi.”
“Hả?”
“Ngươi chọc nhầm người.”
Ngu Thượng Nhung nói chuyện rất ngắn gọn khiến Khương Lương chẳng hiểu ra sao. Thấy Ngu Thượng Nhung cất bước tiến về phía trước, Khương Lương lách mình lao lên, chuỷ thủ trong tay hắn loé ra hàn mang.
Chính lúc này, Ngu Thượng Nhung đột nhiên rút kiếm! Trường Sinh Kiếm ra khỏi vỏ, chém xoẹt một đường theo góc bốn mươi lăm độ.
Vù! Lại tra vào vỏ.
Toàn bộ động tác nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi. Cuộc chiến kết thúc.
Keng!
Chuỷ thủ trong tay Khương Lương đứt ra làm đôi, một nửa rơi xuống đất, một nửa bị hắn nắm chặt. Trong mắt hắn lúc này tràn đầy sợ hãi.
Hắn cảm giác được đan điền khí hải đã bị người ta rạch một đường, cũng cảm thấy thân thể như có vết rách, từ phần bụng dưới bên trái đến bả vai bên phải xuất hiện một vết nứt hẹp dài, từ từ vỡ ra.
Đối phương không có nguyên khí, chỉ dựa vào lực lượng cánh tay đã làm được chuyện này.
Khương Lương nghiêng đầu nhìn Trường Sinh Kiếm bên cạnh. Từ trong vỏ kiếm toát ra một đạo hồng quang nhàn nhạt phiêu tán ra ngoài rồi biến mất không còn gì nữa.
Rất rõ ràng, đây là vũ khí cấp thiên giai.
Ngu Thượng Nhung có vẻ không vui nói: “Dưới tình huống bình thường thì hẳn là ngươi đã chết ngay. Thật xin lỗi vì đã để ngươi chịu đựng thống khổ…”
Máu tươi nhuộm đỏ bộ y phục dạ hành của Khương Lương. Hắn cắn răng nói: “Nếu như ta không trọng thương… thì ngươi đã không giết được ta…”
“Nếu như?”
Ngu Thượng Nhung chỉ cười nhạt một tiếng rồi quay trở lại chỗ cũ ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, không nói gì nữa.
Sinh mệnh Khương Lương dần trôi qua. Phịch! Hắn ngã ngồi xuống. Trong khoảnh khắc khí hải bị xé rách, hắn đã không thể điều động nguyên khí được nữa, lại thêm tầng tầng vết thương, Khương Lương chỉ có thể chờ chết.
Trong mắt hắn tràn ngập sự không cam lòng. Thời khắc hấp hối, hắn nhìn về phía Ngu Thượng Nhung ngồi đối diện, khẽ nói: “Ngươi là ai? Ta muốn biết… người nào… giết mình.”
Ngu Thượng Nhung mở mắt nhìn thoáng qua Khương Lương rồi mỉm cười: “Tại hạ là Ngu Thượng Nhung.”
Nếu như? Làm gì có thứ gọi là nếu như. Ha ha…
Nếu như hắn không bị thương, nếu như Ngu Thượng Nhung vẫn còn tu vi, thì hắn chỉ có chết thảm hại hơn mà thôi.
Trong thời khắc này, đầu Khương Lương xuất hiện rất nhiều ý niệm, có hối hận, có xúc động, có không cam lòng, nhưng đều không quan trọng nữa.
Khi trút hơi thở cuối cùng, Khương Lương thốt ra một chữ: “Được.”
Rồi ngoẹo đầu sang một bên, không còn khí tức.
Bóng đêm tĩnh lặng.
Không biết đã qua bao lâu, khi ánh trăng bên ngoài lại một lần nữa chiếu vào động diện bích…
Mái tóc dài của Ngu Thượng Nhung đã bạc trắng phân nửa.
Ngu Thượng Nhung khẽ mở mắt, cúi đầu nhìn những sợi tơ bạc vương trên vai. Hắn không kinh ngạc, không bất ngờ, lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Bên ngoài động diện bích có năng lượng cường đại lướt qua.
Không biết trải qua bao lâu mới có một giọng nói truyền vào ——
“Nhị sư huynh.”
Thanh âm thanh thuý linh động, Ngu Thượng Nhung nở nụ cười nói: “Tiểu sư muội.”
Hắn chậm rãi đứng lên, cầm lấy Trường Sinh Kiếm bước ra khỏi động diện bích.
Dưới ánh trăng, Tiểu Diên Nhi xuất hiện ngoài cửa động. Ban đầu nàng rất vui vì được gặp nhị sư huynh, nhưng khi nhìn thấy mái tóc bạc của hắn, nàng vừa kinh ngạc vừa lo lắng nói:
“Nhị sư huynh, tóc.. tóc của huynh…”
“Ta không sao.”
Chương 383 Bạc mái đầu xanh
Ngu Thượng Nhung đến trước mặt Tiểu Diên Nhi, ngẩng đầu nhìn sao trên trời và ánh trăng sáng vằng vặc rồi cúi đầu nhìn nàng.
“Hình như muội lại cao lên rồi.”
“Hì hì… người đều sẽ lớn lên mà.”
“Đúng vậy… người đều sẽ lớn.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Ba vị trưởng lão và mấy sư huynh chạy khắp nơi gây rối, ta rảnh rỗi nên đến thăm nhị sư huynh.” Tiểu Diên Nhi nói.
Trên bầu trời, Hoa Vô Đạo mang theo pháp thân thất diệp và Lục Hợp Đạo Ấn lướt qua. Thấy dưới động diện bích có động tĩnh, hắn lăng không dừng lại quan sát.
Ngu Thượng Nhung không thèm ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nói: “Hắn chết rồi, bên trong động diện bích.”
Hoa Vô Đạo cả kinh hạ xuống, thu hồi pháp thân và đạo ấn bước vào trong động, thấy Khương Lương đã chết tự bao giờ.
Hoa Vô Đạo cúi người xuống quan sát vết thương trên người Khương Lương, xác định kẻ này chết bởi một nhát kiếm, trong lòng lại càng dậy sóng.
Ngu Thượng Nhung bị phong bế tu vi, điều này cả Ma Thiên Các đều biết. Khương Lương có thế nào thì cũng là cao thủ Nguyên Thần cảnh, tuy đang bị thương nhưng đâu phải là kẻ mà một người không có tu vi có thể dễ dàng giết được?
Rốt cuộc Ngu Thượng Nhung đã làm thế nào?
Hoa Vô Đạo nghiêng đầu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung đứng dưới ánh trăng. Mái tóc đã bạc một nửa, sắc mặt thong dong, điềm nhiên như không có việc gì.
Hoa Vô Đạo không nghĩ ra bèn không thèm nghĩ nữa. Hắn rời khỏi động diện bích, gọi người tới mang thi thể đi.
Khi Tiểu Diên Nhi thấy thi thể kia cũng kinh hãi nói: “Nhị sư huynh… là huynh giết sao?”
Ngu Thượng Nhung gật đầu.
Hoa Vô Đạo bèn chắp tay hỏi: “Xin hỏi nhị tiên sinh làm sao giết được Khương Lương?”
“Dùng lực vung kiếm là đủ.” Ngu Thượng Nhung trả lời.
“. . .”
Đáp án này đúng là không thể bắt bẻ được. Hoa Vô Đạo đành chắp tay nói: “Thụ giáo.”
Sau đó xoay người rời đi.
Tiểu Diên Nhi giơ ngón tay cái lên cười hì hì với Ngu Thượng Nhung: “Nhị sư huynh thật lợi hại… Nhị sư huynh, rốt cuộc huynh lợi hại đến cỡ nào nha?”
Vấn đề này không ngờ lại làm khó được Ngu Thượng Nhung. Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nghiêm túc đáp: “So với sư phụ thì kém một chút…”
“Kém một chút?”
“Ừm… Kém một bậc.”
“… Rốt cuộc là kém một chút hay là kém một bậc?” Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu, đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Chuyện này không quan trọng.” Ngu Thượng Nhung bước ra khỏi khu vực được ánh trăng chiếu sáng, tiến vào bóng tối.
Bóng lưng này đột nhiên làm Tiểu Diên Nhi nhớ tới một người, nàng bèn nói: “Nhị sư huynh, thật ra tóc lục sư tỷ còn trắng hơn tóc của huynh nữa đó.”
Ngu Thượng Nhung xoay người lại. “Diệp Thiên Tâm?”
Tiểu Diên Nhi vừa nghĩ tới Diệp Thiên Tâm đã thấy thổn thức. “Thiên Tâm sư tỷ thật đáng thương, tiếc là tỷ ấy đã bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn.”
Ngu Thượng Nhung nở nụ cười. “Tiểu sư muội tâm địa thiện lương thật đáng quý.”
“Tạ ơn nhị sư huynh.” Tiểu Diên Nhi đáp.
Ngu Thượng Nhung thấy nàng mặc trang phục thông thường bèn nghi hoặc hỏi: “Vân Thường Vũ Y không tốt sao?”
“Không phải đâu, Vân Thường Vũ Y rất tốt đó. Nhưng mà sư phụ không cho ta mặc, nói là sẽ ảnh hưởng đến việc đề cao tu vi.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Sư phụ nói đúng.”
Tiểu Diên Nhi tự hào khoe: “Gần đây ta rất có tiến bộ, nhị sư huynh, chúng ta luận bàn một chút đi. Lần trước không gặp được huynh, lần này nhất định không cho huynh đi!”
Ngu Thượng Nhung: “. . .”
Hắn còn chưa kịp mở miệng đồng ý, pháp thân cao một trượng của Tiểu Diên Nhi đã xuất hiện sau lưng nàng, trông linh động đáng yêu không khác gì người thật…
Ngu Thượng Nhung kinh ngạc nhìn toà pháp thân, khẽ nói: “Chúc mừng tiểu sư muội.”
Trong thời gian ngắn như vậy đã bước vào Nguyên Thần cảnh, ngưng kết pháp thân Bách Kiếp Động Minh, thậm chí còn khai một diệp… Có lẽ không bao lâu nữa, tiểu sư muội của hắn sẽ đứng trên tầng đỉnh phong trong tu hành giới.
Tương lai của nàng cực kỳ xán lạn.
Mà bản thân hắn thì… mất hết tu vi.
Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm bỗng truyền đến ——
“Diên Nhi, không được hồ nháo.”
Tiểu Diên Nhi vội vàng xoay người lại, thấy sư phụ chậm rãi bước đi dưới ánh trăng, nàng vội vàng khom người hành lễ: “Sư phụ.”
Ngu Thượng Nhung thoáng sửng sốt rồi bước đến bên cạnh tiểu sư muội, khe khẽ thở dài.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía mái tóc bạc của Ngu Thượng Nhung rồi quay sang nói với Tiểu Diên Nhi: “Diên Nhi, vi sư có lời muốn nói với nhị sư huynh con, con tạm thời lui ra đi.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi tuy có chút không tình nguyện nhưng nàng luôn luôn tuân theo mệnh lệnh của sư phụ, bèn quay đầu khoát tay với Ngu Thượng Nhung:
“Nhị sư huynh, hôm nào ta lại tìm huynh luận bàn… Ta đi trước nha!”
“Ừ.” Ngu Thượng Nhung gật đầu.
Chờ Tiểu Diên Nhi rời đi, Lục Châu mới vươn tay ra, thản nhiên nói: “Trường Sinh Kiếm.”
Ngu Thượng Nhung biết mình không có cách nào kháng cự, do dự một lúc đành đặt Trường Sinh Kiếm vào tay sư phụ.
Lục Châu chạm tay vào thanh kiếm, cảm giác năng lượng ẩn chứa bên trong nó đã không còn nhiều.
Lục Châu ném Trường Sinh Kiếm lại cho Ngu Thượng Nhung rồi nói: “Không hối hận sao? Ngươi vốn có thể sống thêm hai trăm năm nữa.”
Lục Châu lúc này đã xác định, Ngu Thượng Nhung dùng năng lượng còn lại trong Trường Sinh Kiếm để giết chết Khương Lương.
Trường Sinh Kiếm tên xứng với thực, có thể tăng thọ mệnh, cũng có thể giết người.
Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đáp: “Mỗi khi đồ nhi vung ra một kiếm đều chưa từng hối hận. Quá khứ, hiện tại hay tương lai cũng đều như vậy.”
Lục Châu chắp tay sau lưng, khẽ nói:
“Việc đã đến nước này… ngươi vẫn cho rằng lão phu muốn giết ngươi?”
Ngu Thượng Nhung sững sờ.
Từ sau khi trở về Ma Thiên Các, tuy sư đồ hai người không trò chuyện nhiều nhưng Ngu Thượng Nhung vẫn có thể cảm giác được rõ ràng sư phụ đã thay đổi rất nhiều.
“Nói không chừng sau này người sẽ làm thế.” Ngu Thượng Nhung suy nghĩ rồi đáp.
“Sau này? Ngươi còn sống được bao lâu nữa mà đòi tính chuyện sau này?”
Ngu Thượng Nhung nhất thời nghẹn lời.
Không biết qua bao lâu, Ngu Thượng Nhung mới mở miệng nói: “Người đã từng nói muốn bước qua cánh cửa cửu diệp.”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn trời… ánh trăng càng lúc càng tỏ.
“Mặc kệ trước kia lão phu từng làm ra chuyện gì, nhưng tất cả đều đã là quá khứ…”
Ngu Thượng Nhung không biết nên nói gì. Hắn nghe ra được sư phụ tự xưng là “lão phu”, nói rõ giữa hai người có hiềm khích, lại nhớ tới những chuyện trước kia, Ngu Thượng Nhung chỉ biết im lặng không nói.
Lúc này, Lục Châu chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía Ngu Thượng Nhung.
“Trước kia lão phu giết ngươi, tất có nguyên do nào đó… Nhưng mặc kệ nguyên do đó là gì thì ngươi và lão phu vẫn là sư đồ.”
“Tóc ngươi đã bạc như vậy, nếu nghĩ rõ ràng rồi thì hãy đến Đông Các.”
Nói xong câu đó, không chờ Ngu Thượng Nhung đáp lời, Lục Châu đã rời khỏi động diện bích.
Một lúc lâu sau, ánh trăng nghiêng nghiêng rọi lên bóng dáng cao gầy của Ngu Thượng Nhung, năm ngón tay khẽ run của hắn nắm chặt lấy Trường Sinh Kiếm rồi trở về động diện bích.
[Ting — dạy dỗ Ngu Thượng Nhung, thu hoạch được 500 điểm công đức.]
Chương 384 Vĩnh Ninh công chúa
Sáng sớm hôm sau, mặt trời dần nhô cao ở phía Đông, ánh nắng sớm rọi vào động diện bích.
Tiểu Diên Nhi nhảy nhót xuất hiện bên ngoài cửa động.
“Nhị sư huynh.” Tiểu Diên Nhi gọi một tiếng.
“Tiểu sư muội, chào buổi sáng.”
Ngu Thượng Nhung ôm Trường Sinh Kiếm bước ra khỏi động diện bích. Nhưng điều khác biệt so với hôm qua là ——
Mái tóc Ngu Thượng Nhung đã hoàn toàn bạc trắng.
Tiểu Diên Nhi trợn trừng mắt, kinh ngạc chỉ tay hô lên: “Nhị sư huynh, tóc của huynh…”
“Không sao đâu.” Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn mặt trời phía đông, hài lòng nở nụ cười.
“Ta đi tìm sư phụ.”
“Không cần.”
Ngu Thượng Nhung bước tới trước mặt Tiểu Diên Nhi, khẽ mỉm cười. “Tiểu sư muội, tu vi ta đã mất hết, nếu muốn tìm ta luận bàn thì muội phải nhường ta đó…”
“Nh… nhường…” Tiểu Diên Nhi nói không ra lời.
Lúc này, trước cửa động diện bích xuất hiện không ít người. Phan Trọng, Chu Kỷ Phong, Hoa Nguyệt Hành, Chiêu Nguyệt, Minh Thế Nhân, Chư Hồng Cộng… và một đám nữ đệ tử đều ngừng chân quan sát.
Bọn họ nghe nói Ngu Thượng Nhung tuy đã bị trói buộc tu vi nhưng có thể tay không giết chết Nguyên Thần cảnh, lại nghe nói chuyện tóc hắn đã bạc…
Bây giờ đến xem mới biết, đâu chỉ là bạc một nửa.
Một đêm tóc đã trắng phau.
Biết được xuất thân của Ngu Thượng Nhung, đám người đều cảm khái không thôi. Quân Tử Quốc có Huân Hoa Thảo, sớm nở tối tàn.
Ngu Thượng Nhung nhìn đám người trước mặt, rất phong độ nói: “Chào buổi sáng.”
Tất cả mọi người đồng thời chắp tay: “Chào buổi sáng nhị tiên sinh.”
Tiểu Diên Nhi nói: “Nhị sư huynh, ta đi cầu sư phụ, sư phụ nhất định có biện pháp.”
“Không phải muội muốn tìm ta luận bàn sao?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Chuyện này…” Tiểu Diên Nhi ngẫm nghĩ rồi đáp, “Được nha.”
——————
Trong Đông Các.
Lục Châu lĩnh hội Thiên thư cả đêm, tinh thần rất sảng khoái, bèn đứng trước Đông Các hoạt động thân thể.
Lúc này, Lý Vân Triệu và Giang Ái Kiếm đột nhiên đi tới, khom người hành lễ.
Lý Vân Triệu nói: “Ta thay Thái hậu khấu tạ lão tiên sinh. Nhờ lão tiên sinh ra tay tương trợ, bệnh tình của Thái hậu đã chuyển biến tốt đẹp. Hôm nay chúng ta sẽ trở về hoàng cung, ta đến đây để từ biệt lão tiên sinh.”
Giang Ái Kiếm khom người nói: “Ta đi tiễn bọn họ.”
Lục Châu sao có thể không biết suy nghĩ của hắn, bèn nói:
“Lý Vân Triệu… sau khi trở về Thần Đô, ngươi hãy nói Giang Ái Kiếm đã chết. Ngoài ra, nói lại với Thái tử, món nợ này Ma Thiên Các ghi nhớ.”
Nghe vậy, Lý Vân Triệu lập tức quỳ xuống định dập đầu cầu xin tha thứ, nhưng Giang Ái Kiếm đã lên tiếng:
“Đừng cầu, ngươi còn không hiểu tính tình của lão tiền bối sao? Đi thôi.”
“Chuyện này…”
Lý Vân Triệu dù sao cũng là người hoàng thất, hắn muốn thay hoàng thất cầu xin tha thứ cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là Giang Ái Kiếm cũng được xem là người trong hoàng thất, nhưng dù là Lưu Hoán hay Lưu Chấp thì hắn cũng không hề tỏ ra quan tâm đến ai.
Lục Châu nhìn theo bóng Giang Ái Kiếm kéo Lý Vân Triệu rời khỏi Đông Các, không khỏi thở dài.
“Vĩnh Thọ ơi Vĩnh Thọ, đám hậu nhân của ngươi chẳng có đứa nào ra hồn cả.”
Ngẫm lại thì lời này cũng không đúng lắm.
Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh là tướng tài trấn thủ biên cương, được xem là người có công với đất nước.
Ngũ hoàng tử Lưu Hoành, trời sinh tính tình nhu nhược không làm hại ai.
Suýt chút đã quên… Giang Ái Kiếm, tam hoàng tử Lưu Trầm cũng chẳng phải hạng người đại gian đại ác.
——————
Cùng lúc đó.
Trong một phân đà bí mật của U Minh Giáo.
Vu Chính Hải đi qua đi lại nhìn Tư Vô Nhai đang ngồi yên trên ghế, nôn nóng hỏi:
“Thất sư đệ, có đối sách gì không?”
Tư Vô Nhai lắc đầu: “Không ngờ Giang Ái Kiếm lại tung ra chiêu này, trốn vào Ma Thiên Các. Người của ta không cách nào đến gần.”
“Nhất định phải bắt hắn à?” Vu Chính Hải hỏi.
“Giang Ái Kiếm là tam hoàng tử Đại Viêm, được Thái hậu yêu thích. Nếu bắt được hắn, U Minh Giáo sẽ có thêm một quân cờ tốt. Đáng tiếc… tên này quá giảo hoạt.”
“Hiện nay bình chướng Kim Đình Sơn đã biến mất, trong tay đệ nếu có người nào mạnh như Ngũ Thử thì bảo bọn hắn nghĩ cách lẻn vào giết Giang Ái Kiếm là được.”
“Không thể.”
Tư Vô Nhai lại nhớ tới cảnh tượng lam liên nở rộ. “Giang Ái Kiếm không thể giết được. Sư phụ lão nhân gia người rõ ràng muốn bảo vệ hắn. Hơn nữa tai mắt của ta ở bên cạnh Thái tử đã hồi báo, Thái tử sai người đến ám sát Giang Ái Kiếm.”
“Thái tử muốn giết tam hoàng tử?”
“Hẳn là Thái tử không biết Giang Ái Kiếm là tam hoàng tử, muốn giết hắn chẳng qua là để báo thù cho nhị hoàng tử Lưu hoán, tạo nên uy danh cho chính mình mà thôi.”
Nghe đến đó, Vu Chính Hải bỗng trở nên vui vẻ, cười ha hả một tiếng, bước tới vỗ vai Tư Vô Nhai khiến Tư Vô Nhai phải nhíu mày nghi hoặc.
Vu Chính Hải cười nói: “Có đôi khi ta rất hiếu kỳ, sao đệ lại có nhiều tai mắt trong cung như thế?”
Tư Vô Nhai: “. . .”
“Đừng xấu hổ, vi huynh sẽ không cười đệ đâu.” Vu Chính Hải nói.
“. . .” Tư Vô Nhai lại càng thêm xấu hổ.
“Thật sự là Vĩnh Ninh công chúa?”
Nghe nhắc tới Vĩnh Ninh, Tư Vô Nhai lắc đầu đáp: “Đại sư huynh hiểu lầm rồi, ta không có tình yêu nam nữ với nàng ấy đâu.”
Vu Chính Hải lộ ra vẻ mặt ta hiểu rồi ta hiểu rồi, gật gù nói:
“Chẳng trách Hàn Ngọc Nguyên không dám động tới đệ. Một cô nương tốt như vậy mà đệ cũng không để vào mắt… Sư đệ, đệ đúng là yêu cầu quá cao rồi.”
Tư Vô Nhai không còn gì để nói, bèn chuyển sang đề tài khác:
“Chúng ta nói về kế hoạch hành động tiếp theo của U Minh Giáo đi.”
“Được đó được đó! Chính hợp ý ta.” Vu Chính Hải lập tức tỉnh táo tinh thần, không thèm nhiều chuyện về mấy thứ nhi nữ tình trường nhàm chán kia nữa.
Địa đồ trải rộng trên mặt bàn, Tư Vô Nhai chỉ ngón tay về vị trí Lương Châu.
——————
Bảy ngày lại trôi qua trong chớp mắt.
Sau khi Lục Châu liên tục rút thưởng xịt mười lần, hắn bèn rời khỏi phòng để thanh tỉnh đầu óc một chút.
Cái trò rút thưởng này rất dễ làm người ta sa ngã. Dân cờ bạc không sợ có được nhiều hay ít, chỉ sợ rốt cuộc chẳng được gì.
Lúc hắn đang hoạt động gân cốt, Tiểu Diên Nhi bỗng nhiên tiến vào sân viện.
“Sư phụ, sư phụ! Đã nhiều ngày nay nhị sư huynh không rời khỏi động diện bích, đồ nhi sợ huynh ấy xảy ra chuyện, sư phụ có nên đến xem một chút không?”
Lục Châu nhíu mày. Đã bảy ngày còn chưa nghĩ rõ ràng?
“Tình hình hắn thế nào rồi?”
“Trước đó thì một đêm tóc đã trắng phau, bây giờ tinh thần sa sút rất nhiều, hình như cả kiếm cũng không cầm nổi nữa.”
Lục Châu chậm rãi xoay người.
Đúng lúc này, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Chư Hồng Cộng và cả Phan Trọng, Chu Kỷ Phong cùng một đám nữ đệ tử đều lần lượt tràn vào Đông Các.
Dường như đã thương lượng từ trước, cả đám đồng loạt quỳ phịch xuống.
“Cầu sư phụ xuất thủ!”
Ánh mắt Lục Châu đảo qua đám người rồi vuốt râu nói: “Vì nghiệt đồ kia mà cầu tình?”
Minh Thế Nhân đáp: “Tuy là nhị sư huynh đã sai, nhưng mấy năm gần đây huynh ấy đã chém giết không ít những tên xấu xa ngấp nghé Ma Thiên Các. Thỉnh cầu sư phụ xuất thủ!”
Những người khác cũng cúi đầu.
Chương 385 Có thứ gì quan trọng hơn mạng của mình sao?
Lục Châu lắc đầu nói: “Nếu muốn cầu tình thì bảo hắn tới đây.”
“Sư phụ!”
“Câm miệng.”
Giọng Lục Châu trầm hẳn. “Nếu bản toạ nhân từ nương tay thì Ma Thiên Các sao có được như ngày hôm nay? Nói với hắn, nếu muốn chết thì bản toạ thành toàn!”
Nói xong, Lục Châu phất tay áo quay về phòng.
Hắn không phải Minh Thế Nhân, không phải Chiêu Nguyệt, không phải bất kỳ người nào trong nhóm sư huynh đệ bọn họ.
Hắn là chủ nhân Ma Thiên Các.
Đám người ngẩn ngơ quỳ tại chỗ. Bên tai vẫn còn vang vọng câu nói của Lục Châu. Nếu nhân từ nương tay thì Ma Thiên Các đã không còn từ lâu rồi. Nếu sau này đồ đệ nào phản bội cũng được tha thứ thì còn ai ở lại Ma Thiên Các nữa?
Sư phụ nói không sai, ngay cả cầu tình cũng phải để người khác đi thay thì sư phụ làm sao còn uy danh trong Ma Thiên Các này?
Đúng lúc này Đoan Mộc Sinh đi đến, nhìn thấy tất cả mọi người đều quỳ dưới đất, hắn khẽ thở dài.
“Tam sư huynh, huynh có biện pháp nào không?” Minh Thế Nhân hỏi.
Đoan Mộc Sinh đáp: “Thật ra sư phụ nói rất đúng. Ma Thiên Các sừng sững không ngã cho đến ngày nay, nếu sư phụ luôn nhân từ nương tay thì đã không có Ma Thiên Các của hiện tại. Lúc trước khi thập đại danh môn vây công Kim Đình Sơn chẳng phải cũng do một mình sư phụ xoay chuyển tình thế hay sao?”
Minh Thế Nhân thở dài gật đầu. “Nhưng bây giờ chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu.”
Chiêu Nguyệt nói: “Tứ sư huynh, huynh nghĩ cách gì đi.”
“Cách thì có… nhưng mà rất khó.” Minh Thế Nhân nhìn quanh một chút rồi nói. “Thái hậu tặng cho sư phụ một viên Tăng Thọ Đan. Bây giờ thứ có thể cứu nhị sư huynh chỉ có viên đan dược đó thôi. Nhưng mà…”
“Sư phụ lão nhân gia người tuổi đã cao, chắc chắn sẽ xem viên đan dược đó như trân bảo… Chúng ta làm như thế chẳng khác gì là bức sư phụ. Sư phụ không nổi giận trách tội đã là may mắn lắm rồi! Tất cả đứng lên, đi ra ngoài…”
Mọi người nghe Minh Thế Nhân nói xong đều liên tục gật đầu. Đại nạn của Các chủ sắp tới, hẳn là người đang tìm kiếm phương pháp gia tăng tuổi thọ. Cho dù viên Tăng Thọ Đan không phát huy được giá trị của mình nhưng đó cũng không phải là lý do để Các chủ phải nhường lại.
Ra khỏi Đông Các, Minh Thế Nhân lại nói:
“Nếu không còn chuyện gì thì tản đi. Tiểu sư muội, muội đi cùng ta tới động diện bích.”
“Vâng.”
Đám người đều ngoan ngoãn rời đi.
Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi đi trong hành lang Bắc Các tiến về phía hậu sơn.
Đến trước cửa động, Minh Thế Nhân khom người nói: “Bái kiến nhị sư huynh.”
Tiểu Diên Nhi cũng hành lễ: “Bái kiến nhị sư huynh.”
Lần này Ngu Thượng Nhung không bước ra ngoài mà chỉ đáp: “Vào đi.”
Giọng hắn rất ôn hoà và nhẹ bẫng.
Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi đều là người tu hành, sao có thể không nghe ra sự yếu ớt trong giọng nói đó.
Vào trong động, hai người thấy nhị sư huynh đang ngồi xếp bằng.
“Tứ sư đệ, tiểu sư muội, ngồi xuống đi.” Ngu Thượng Nhung nở nụ cười.
“Nhị sư huynh, cần gì phải thế chứ?” Minh Thế Nhân không ngồi mà hỏi thẳng.
Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn Minh Thế Nhân. “Chúng ta là đồng môn, đệ muốn gì cứ nói thẳng đi.”
Minh Thế Nhân hít sâu một hơi rồi đánh bạo nói: “Nhị sư huynh, nghe lời khuyên của ta, đi cầu sư phụ đi. Ta có thể nhìn ra được sư phụ lão nhân gia người vẫn nhớ tới tình cũ, nếu không đã chẳng để huynh sống tới ngày hôm nay.”
Hắn đưa mắt nhìn tình cảnh trong động diện bích, tuy vừa lạnh lẽo vừa đơn sơ nhưng đây là loại hình phạt nhẹ nhất từ trước đến giờ của sư phụ.
“Đệ còn muốn nói gì nữa?”
“Trong tay sư phụ có một viên Tăng Thọ Đan có thể giúp huynh giải quyết được vấn đề. Mặc kệ trước kia giữa hai người đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng có thứ gì quan trọng hơn mạng của mình sao?” Minh Thế Nhân nói.
Ngu Thượng Nhung trầm mặc.
Minh Thế Nhân đột nhiên nhận ra nhị sư huynh không phải là người bảo thủ không biết nghe lời khuyên của người khác.
Thế là hắn lại càng tận tình khuyên bảo: “Sư phụ hiện tại rất khác so với trước kia, không chỉ ban thưởng Ly Biệt Câu cho đệ mà còn ban thưởng Phạm Thiên Lăng cho tiểu sư muội, ngay cả lão bát cũng có Lệ Ngân Quyền Sáo.”
“Đúng vậy á!” Tiểu Diên Nhi lấy Phạm Thiên Lăng ra múa may cho Ngu Thượng Nhung xem.
Phạm Thiên Lăng là vũ khí thiên giai thượng đẳng, tuy độ phù hợp với chủ nhân còn chưa đạt tới cực hạn nhưng Ngu Thượng Nhung có thể cảm giác được điểm đặc biệt của vũ khí này.
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn về phía hai người. “Nếu như người sư phụ muốn giết là các ngươi thì các ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Nhưng vấn đề là huynh vẫn sống rất tốt đó thôi!” Minh Thế Nhân nói.
Ngu Thượng Nhung nhất thời nghẹn lời.
Minh Thế Nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nhị sư huynh, thứ cho ta nói ra lời đại bất kính, với tu vi của sư phụ, nếu người muốn giết huynh thật thì huynh đã là một cỗ thi thể từ lâu rồi! Sao còn có thể sống sót cho đến bây giờ?”
Minh Thế Nhân biết lời này sẽ chọc giận Ngu Thượng Nhung, nhưng hắn nhất định phải nói ra.
Tim Ngu Thượng Nhung thắt lại. Phong thái vân đạm phong khinh của hắn rốt cuộc cũng biến mất.
“Nhị sư huynh không tin?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Ta tin.”
Ngu Thượng Nhung không xảo biện nữa, chỉ khẽ nói: “Tứ sư đệ, tiểu sư muội, hai đứa về đi.”
“Được.”
Minh Thế Nhân không nói thêm nữa, quay sang nháy mắt với Tiểu Diên Nhi rồi hai người cùng rời khỏi động diện bích.
Ra đến bên ngoài Nam Các, Tiểu Diên Nhi mới hỏi: “Tứ sư huynh, nhị sư huynh sẽ chết sao?”
“Không đâu.”
“Làm sao huynh biết?”
“Nhị sư huynh không phải là người nhỏ mọn như vậy. Vừa rồi ta đã đả thông tư tưởng cho huynh ấy, bây giờ chỉ còn chờ xem sư phụ sẽ xử trí thế nào.” Minh Thế Nhân đáp.
“Vâng.”
——————
Màn đêm buông xuống.
Lục Châu cảm nhận được tu vi mình đang đề thăng, tiến vào trạng thái bình cảnh. Hắn nhìn về phía giao diện Hệ thống ——
Tuổi thọ còn lại: 6.864 ngày
Hiện tại Lục Châu đã biết một điều, muốn đột phá cửu diệp phải chấp nhận tổn hao thọ mệnh. Vậy thì hơn sáu ngàn ngày này vẫn còn quá ít.
Điểm công đức: 24.250 điểm
Chỉ cần vượt qua cấp độ pháp thân Thập Phương Càn Khôn là có thể bước vào cảnh giới Nguyên Thần cảnh, bắt đầu khai diệp.
Nghĩ ngợi một lúc, Lục Châu quyết định rút thưởng thêm mười lần.
Điểm may mắn của hắn lại tăng lên 20 điểm.
Có đôi lúc tâm trạng người ta rất kỳ quái, mỗi khi nghe được tiếng thông báo cảm ơn đã tham gia trò chơi là trong lòng lại nghĩ, lần sau nhất định sẽ trúng thưởng ——
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 20 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 10.]
Đồ tốt!
Lão phu rốt cuộc không phải là đồ xui xẻo!
Bây giờ Lục Châu cảm thấy chỉ cần không phải là “tạ ơn ký chủ đã tham gia trò chơi” thì trúng gì hắn cũng vui vẻ hết.
Huống hồ gì tồn trữ Thẻ Nghịch Chuyển nhiều một chút chỉ có lợi chứ không hại, coi như chuẩn bị để sau này đột phá cửu diệp.
Được đồ tốt rồi, lão phu không thèm rút nữa.
Nhìn lại giao diện thẻ đạo cụ, Lục Châu thấy mình đã có 31 tấm Thẻ Nghịch Chuyển.
Trong trí nhớ của Lục Châu, Cơ Thiên Đạo vì muốn gia tăng thọ mệnh nên đã từng tìm kiếm vật này, phàm là những đan dược có liên quan đến thọ mệnh hắn đều đã từng nghiên cứu qua.
Vấn đề là…
Cho dù có luyện hoá đề cao phẩm chất đan dược thì cũng có tí ích lợi nào với hắn đâu?
Thẻ Nghịch Chuyển đã có, cho dù là Tăng Thọ Đan cấp bậc cao nhất cũng chẳng thơm!
Nhưng nghĩ lại, nếu mình không dùng đến thì để lại cho đám đồ đệ cũng không tệ.
Lục Châu thuận tiện nhấc tay. Một tấm Luyện Hoá Phù xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Sau đó, Luyện Hoá Phù biến thành một ngọn lửa cháy rừng rực. Lục Châu không hề do dự ném Tăng Thọ Đan vào trong ngọn lửa.
Một lát sau, quá trình luyện đan kết thúc.
[Ting — thu hoạch được một viên Tăng Thọ Đan phẩm chất cao, ban thưởng 500 điểm công đức.]
Một tấm Luyện Hóa Phù đổi lại 500 điểm công đức, coi như không lỗ.
Một viên Tăng Thọ Đan phẩm chất cao có thể gia tăng hai trăm năm tuổi thọ. Điều kiện tiên quyết là đại nạn của người đó không nằm trong hai trăm năm này, nếu không Tăng Thọ Đan sẽ không phát huy tác dụng.
Nói cách khác, Lục Châu ăn thứ này cũng chả nhận được tí tác dụng nào.
Lục Châu cất viên Tăng Thọ Đan đi, sau đó lại tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
——————
Màn đêm buông xuống, trên trời lấp lánh ánh sao.
Một đạo hắc ảnh lao vụt đi nhanh chóng trong Nam Các. Hai chân hắc y nhân dường như không chạm đất nên không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Hắc y nhân nhẹ nhàng mở cửa phòng, toàn thân nhẹ như cơn gió lướt qua.
Phanh phanh phanh!
Hàn mang hiện lên, từng đạo cương nhận quỷ dị đâm vào giường.
Sau khi nhận ra trên giường không có ai, thân hình hắc y nhân lập tức lui ra sau.
Đúng lúc này, một thanh âm từ trên nóc nhà truyền xuống:
“Huynh đệ, ngươi đến chậm rồi… Có muốn lên đây cùng ta ngắm trăng không?”
Hắc y nhân kia ngẩng đầu nhìn lên, quả quyết từ bỏ việc truy kích, quay đầu lách mình biến mất.
Giang Ái Kiếm ngồi trên nóc nhà cũng phải giật mình: “Tốc độ nhanh vậy sao?”
Hắc y nhân nhanh chóng lao vụt đi, vượt qua hành lang và một quảng trường.
Ngay khi hắn sắp rời khỏi Nam Các, trên lối vào đột nhiên vang lên một giọng nói đầy trêu tức: “Êi, đêm hôm khuya khoắt mà đi đâu đấy?”
Hắc y nhân ngẩng đầu, thấy Minh Thế Nhân đang treo ngược trên xà ngang lối vào, thân hình hắn vừa vặn nằm giữa hai chữ “Nam Các”.
Hắc y nhân không hề tỏ ra căng thẳng mà cương quyết thay đổi phương hướng…
Hắn tung người nhảy lên, vọt sang Tây Các. Tây Các thông đến Bắc Các, vượt qua Bắc Các mới có thể xuống núi.
Hắc y nhân không ngự không mà đi, vẫn linh động lướt nhanh trên mặt đất, trên nóc nhà và các loại công trình kiến trúc.
Vừa tiến vào Tây Các hắn đã nghe một tiếng quát: “Ai đó?”
Hắc y nhân ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt truyền tới.
“Êi, đến uống rượu với lão hủ nào…”
Hắc y nhân nhướng mày, lại lui về sau. Hiện tại trong tứ các, Đông Các không thể đi vì nơi đó có lão ma đầu, Bắc Các thì lại không qua được.
Nghĩ một chốc, mũi chân hắc y nhân điểm nhẹ, toàn thân bay lên không trung lao về phía Bắc Các.
Hắn vừa bay lên đã cảm thấy không ổn. Tại sao bọn họ không đuổi theo?
Ý nghĩ này vừa loé lên thì giữa không trung đã xuất hiện một mũi tên toả ra kim quang tựa như sao băng phá không bắn tới!
Ầm!
Hắc y nhân lật tay đánh ra một chưởng, lăng không xoay người! Nhưng ngay sau đó, khoảng mười đạo mũi tên cương khí lại lần nữa đánh tới!
Vù vù vù!
Nở rộ giữa trời như pháo hoa.
Thân pháp hắc y nhân rất linh động, né tránh từng mũi tên cương khí, đồng thời hạ xuống một sân viện trong Bắc Các.
Bên tai hắn lại vang lên một giọng nói trầm khàn. “Cảm giác bị bao vây thế nào?”
Hả? Hắc y nhân nhìn về phía bóng đen trước mặt đang đưa lưng về phía hắn.
Sau đó đối phương chậm rãi xoay người lại. Ánh trăng rọi sáng chiếc mặt nạ màu bạc trên mặt kẻ đó.
“Lý Vân Triệu đã từng khuyên ngươi không nên hành động tuỳ tiện…” Lãnh La trầm khàn nói.
“Ta không có lựa chọn nào khác.” Hắc y nhân đáp.
“Đừng nói là ngươi, ngay cả Lãnh mỗ cũng phải tuân theo quy củ của Ma Thiên Các. Ngươi cảm thấy mạng của mình dài hơn Lãnh mỗ sao?” Giọng Lãnh La rất chậm rãi nhưng từng từ đều đâm vào tim gan.
Hắc y nhân đáp: “Ta biết rõ chuyện này rất khó…”
“Biết rõ mình phải chết?”
“Chết?”
Hắc y nhân chậm rãi cúi thấp người. “Nói ta chết thì còn quá sớm.”
Vù!
Một luồng sương mù màu đen bốc lên, hắc y nhân biến mất tại chỗ.
Ông!
Lấy Lãnh La làm trung tâm, một toà pháp thân cao mười trượng đột nhiên xuất hiện, năng lượng phát tiết ra tứ phía!
Oanh!
Sau đó pháp thân co rút lại với tốc độ cực nhanh!
“Đạo ẩn dị tộc?”
Lãnh La vốn tu luyện Đạo ẩn chi thuật, đương nhiên hiểu rõ chiêu thức này đại biểu cho điều gì.
Thế nên khi hắc y nhân biến mất, Lãnh La lập tức bộc phát ra năng lượng, đánh trúng mục tiêu trong phạm vi lớn.
Bốn bề lại trở nên yên tĩnh.
Đúng lúc này, đám người Giang Ái Kiếm chạy tới. Phan Ly Thiên cũng chậm rãi bước vào sân viện.
“Lão Lãnh, rốt cuộc ngươi có được hay không đây?” Phan Ly Thiên lười biếng nói.
Hoa Nguyệt Hành lơ lửng giữa không trung, cung tên bằng cương khí trong tay nàng tiêu tán.
Giang Ái Kiếm nói: “Không thể nào? Là đồng đạo? Ấy phi phi phi… ai thèm là đồng đạo với hắn, ý ta là, vậy mà hắn cũng trốn được?”
Minh Thế Nhân nhún vai: “Ai bảo các người cứ đòi chơi trò mèo vờn chuột xem hắn sẽ chạy đi đâu… Giờ thì hay rồi.”
Lãnh La giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng. “Lãnh mỗ đã làm hắn bị thương. Hắn chạy không được xa.”
Phan Ly Thiên tỏ ra không quan trọng, lại uống thêm ngụm rượu rồi lười biếng nói: “Tiểu Ái, đừng lo lắng, hắn chạy không thoát đâu.”
Cái gì mà Tiểu Ái??? Con mẹ nó ta tên là Giang Ái Kiếm nha!
“Người này đã tu luyện đạo ẩn của dị tộc.” Lãnh La nói. “Năm đó khi trăm nước giao lưu, rất nhiều người dị tộc tu luyện công pháp của Đại Viêm, trong đó có Đạo ẩn chi thuật. Rốt cuộc lại để người dị tộc nghiên cứu ra được kỹ xảo chạy trốn cực hạn.”
“Nói vậy là hắn đã chạy thoát rồi?” Giang Ái Kiếm mở to mắt.
Tên đó đến để ám sát hắn, những người khác thì không quan trọng nhưng sao Giang Ái Kiếm có thể không quan tâm cho được.
“Hắn chạy không thoát.”
Phan Ly Thiên cười ha hả nói: “Phải xem xem ai bắt được con chuột này trước!”
Hoa Vô Đạo nói: “Lãnh trưởng lão ra tay quá nặng, vừa rồi phương thức bành trướng nguyên khí bằng pháp thân quá mạnh, hắn làm sao mà trốn được? Có bắt được cũng không thấy thú vị.”
Tuy nói vậy nhưng thân hình hắn vẫn loé lên bay về một hướng khác, đồng thời quanh thân xuất hiện Lục Hợp Đạo Ấn.
Lãnh La ngẩng đầu nói với Hoa Nguyệt Hành: “Trên không là lãnh địa của ngươi, giao cho ngươi đó.”
Hoa Nguyệt Hành phấn khởi chắp tay nói: “Xin Lãnh trưởng lão yên tâm, chỉ sợ hắn không dám xuất hiện trên không trung mà thôi.”
Lãnh La chắp tay sau lưng cất bước, một giây sau thân hình cũng biến mất.
Chương 382 Ngươi chọc nhầm người
Giang Ái Kiếm ngơ ngác nhìn xung quanh. Các đại lão, đừng có bốc đồng như vậy chớ? Tiểu đệ còn chờ các người bảo bọc ta đây, có thể nghiêm túc lên một chút không hả?
Minh Thế Nhân vỗ vỗ vai hắn, lườm một cái: “Dù sao ngươi cũng là cao thủ ngũ diệp cơ mà.”
Ngũ diệp thì sao chứ? Ngũ diệp thì không biết sợ hay gì?
Trong lòng Giang Ái Kiếm thầm oán nhưng ngoài miệng lại nói: “Minh ca giáo huấn rất đúng, một câu của Minh ca như đánh thức người trong mộng!”
“Tránh ra, đừng có dựa sát người ta! Ta cảm thấy ngươi nên tìm bát sư đệ tâm sự chuyện nhân sinh thì hơn. Ta với ngươi không cùng một loại người! Phải có khí khái, có cốt khí, hiểu không?”
Nói xong Minh Thế Nhân lách mình biến mất.
“. . .”
——————
Hậu sơn, bên ngoài động diện bích.
Màn đêm đen kịt, giơ tay cũng không thấy rõ.
Một hắc y nhân tay che ngực nhìn về phía động diện bích. Hắn nhìn xung quanh một lát, xác định không có người mới chậm rãi di chuyển.
Trên bầu trời, một chiếc hồ lô màu vàng óng lướt qua.
Hắc y nhân nằm rạp xuống đất, không phát ra chút khí tức nào… Chờ chiếc hồ lô bay đi mất, hắn mới ngẩng đầu.
Sự cường đại của Ma Thiên Các vượt xa tưởng tượng của hắn. Tất cả phương hướng đều có năng lượng cường đại trấn giữ ngăn cản đường lui của hắn.
Chỉ có hậu sơn…
Hắc y nhân cố nén khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, tăng tốc di chuyển.
Lúc này, Ngu Thượng Nhung đang ngồi xếp bằng tĩnh toạ trong động, hai mắt khép hờ đột nhiên lỗ tai khẽ động.
“Ai đó?”
“Suỵt ——”
Hắc y nhân bước qua tầng bình chướng, lách mình đến bên cạnh Ngu Thượng Nhung.
Khương Lương quanh năm đều ở Thần Đô, chỉ có khi chấp hành nhiệm vụ mới ra ngoài, kiến thức của hắn về Ma Thiên Các cũng không khá hơn mấy lời đồn là bao.
Đáng tiếc, hắn không nhận ra người trước mắt, chỉ cho rằng đó là kẻ thù của Ma Thiên Các nên mới bị giam giữ ở đây.
“Không được lên tiếng, nếu không… ta lấy mạng ngươi.” Khương Lương vừa che ngực vừa nhìn sang Ngu Thượng Nhung.
Đứng ở khoảng cách gần, Khương Lương mới nhận ra người này không có nguyên khí ba động, trong lòng hắn càng thả lỏng hơn.
“Huynh đài, ngươi bị thương.” Ngu Thượng Nhung ôn hoà nói.
Khương Lương cau mày hỏi: “Ngươi bị Ma Thiên Các bắt tới?”
“Đúng vậy.” Ngu Thượng Nhung thẳng thắn đáp.
“Tại sao không trốn?” Khương Lương hỏi.
“Trốn?” Ngu Thượng Nhung mỉm cười lắc đầu. “Nếu có thể chạy thoát thì ta đã trốn từ lâu, cần gì đợi đến bây giờ?”
Khương Lương khẽ gật đầu. “Xem ra… ta đã xem thường Ma Thiên Các rồi.”
Ngu Thượng Nhung vừa định đứng lên, Khương Lương đã trầm giọng nói: “Không được nhúc nhích.”
“Ngươi sợ hãi?”
“Ta đã kinh động rất nhiều cao thủ Ma Thiên Các, bất kỳ hành động gì cũng có thể khiến bọn họ chú ý. Cho dù có chết ta cũng sẽ kéo ngươi theo làm đệm lưng.” Khương Lương nói.
Ngu Thượng Nhung nhìn ra bóng đêm bên ngoài hang động. “Ngươi muốn giết ta?”
Khương Lương lại dò xét Ngu Thượng Nhung lần nữa. Thấy sắc mặt hắn ôn hoà bèn nói: “Tự bảo vệ mình mà thôi, đừng oán ta.”
“Huynh đài không cần sợ hãi. Nếu là trước kia, ở trước mặt ta ngươi sẽ không thể sống quá một hơi thở.” Ngu Thượng Nhung thản nhiên nói.
“. . .”
Khương Lương lại nhíu chặt chân mày, hừ một tiếng: “Nếu không phải do ta nhất thời chủ quan… ta mà không bị thương thì đã nắm chắc cơ hội đào tẩu.”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu. “Ngươi vẫn quá coi thường Ma Thiên Các.”
“Ngươi có ý gì?”
“Đừng nói là ngươi, cho dù là ta lúc còn tu vi cũng không thể chạy khỏi Ma Thiên Các.” Ngu Thượng Nhung nói.
Khương Lương khinh thường nói: “Đó là ngươi thôi.”
“Tự tin quá mức sẽ thành tự phụ.” Ngu Thượng Nhung chợt nhớ tới lời sư phụ dạy bảo hắn. Bây giờ xem ra điều này rất có đạo lý.
“Một tên tù nhân không xứng đánh đồng với ta.” Khương Lương cẩn thận nhìn ra bên ngoài hang động.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đứng lên. “Thật xin lỗi.”
“Hả?”
“Ngươi chọc nhầm người.”
Ngu Thượng Nhung nói chuyện rất ngắn gọn khiến Khương Lương chẳng hiểu ra sao. Thấy Ngu Thượng Nhung cất bước tiến về phía trước, Khương Lương lách mình lao lên, chuỷ thủ trong tay hắn loé ra hàn mang.
Chính lúc này, Ngu Thượng Nhung đột nhiên rút kiếm! Trường Sinh Kiếm ra khỏi vỏ, chém xoẹt một đường theo góc bốn mươi lăm độ.
Vù! Lại tra vào vỏ.
Toàn bộ động tác nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi. Cuộc chiến kết thúc.
Keng!
Chuỷ thủ trong tay Khương Lương đứt ra làm đôi, một nửa rơi xuống đất, một nửa bị hắn nắm chặt. Trong mắt hắn lúc này tràn đầy sợ hãi.
Hắn cảm giác được đan điền khí hải đã bị người ta rạch một đường, cũng cảm thấy thân thể như có vết rách, từ phần bụng dưới bên trái đến bả vai bên phải xuất hiện một vết nứt hẹp dài, từ từ vỡ ra.
Đối phương không có nguyên khí, chỉ dựa vào lực lượng cánh tay đã làm được chuyện này.
Khương Lương nghiêng đầu nhìn Trường Sinh Kiếm bên cạnh. Từ trong vỏ kiếm toát ra một đạo hồng quang nhàn nhạt phiêu tán ra ngoài rồi biến mất không còn gì nữa.
Rất rõ ràng, đây là vũ khí cấp thiên giai.
Ngu Thượng Nhung có vẻ không vui nói: “Dưới tình huống bình thường thì hẳn là ngươi đã chết ngay. Thật xin lỗi vì đã để ngươi chịu đựng thống khổ…”
Máu tươi nhuộm đỏ bộ y phục dạ hành của Khương Lương. Hắn cắn răng nói: “Nếu như ta không trọng thương… thì ngươi đã không giết được ta…”
“Nếu như?”
Ngu Thượng Nhung chỉ cười nhạt một tiếng rồi quay trở lại chỗ cũ ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, không nói gì nữa.
Sinh mệnh Khương Lương dần trôi qua. Phịch! Hắn ngã ngồi xuống. Trong khoảnh khắc khí hải bị xé rách, hắn đã không thể điều động nguyên khí được nữa, lại thêm tầng tầng vết thương, Khương Lương chỉ có thể chờ chết.
Trong mắt hắn tràn ngập sự không cam lòng. Thời khắc hấp hối, hắn nhìn về phía Ngu Thượng Nhung ngồi đối diện, khẽ nói: “Ngươi là ai? Ta muốn biết… người nào… giết mình.”
Ngu Thượng Nhung mở mắt nhìn thoáng qua Khương Lương rồi mỉm cười: “Tại hạ là Ngu Thượng Nhung.”
Nếu như? Làm gì có thứ gọi là nếu như. Ha ha…
Nếu như hắn không bị thương, nếu như Ngu Thượng Nhung vẫn còn tu vi, thì hắn chỉ có chết thảm hại hơn mà thôi.
Trong thời khắc này, đầu Khương Lương xuất hiện rất nhiều ý niệm, có hối hận, có xúc động, có không cam lòng, nhưng đều không quan trọng nữa.
Khi trút hơi thở cuối cùng, Khương Lương thốt ra một chữ: “Được.”
Rồi ngoẹo đầu sang một bên, không còn khí tức.
Bóng đêm tĩnh lặng.
Không biết đã qua bao lâu, khi ánh trăng bên ngoài lại một lần nữa chiếu vào động diện bích…
Mái tóc dài của Ngu Thượng Nhung đã bạc trắng phân nửa.
Ngu Thượng Nhung khẽ mở mắt, cúi đầu nhìn những sợi tơ bạc vương trên vai. Hắn không kinh ngạc, không bất ngờ, lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Bên ngoài động diện bích có năng lượng cường đại lướt qua.
Không biết trải qua bao lâu mới có một giọng nói truyền vào ——
“Nhị sư huynh.”
Thanh âm thanh thuý linh động, Ngu Thượng Nhung nở nụ cười nói: “Tiểu sư muội.”
Hắn chậm rãi đứng lên, cầm lấy Trường Sinh Kiếm bước ra khỏi động diện bích.
Dưới ánh trăng, Tiểu Diên Nhi xuất hiện ngoài cửa động. Ban đầu nàng rất vui vì được gặp nhị sư huynh, nhưng khi nhìn thấy mái tóc bạc của hắn, nàng vừa kinh ngạc vừa lo lắng nói:
“Nhị sư huynh, tóc.. tóc của huynh…”
“Ta không sao.”
Chương 383 Bạc mái đầu xanh
Ngu Thượng Nhung đến trước mặt Tiểu Diên Nhi, ngẩng đầu nhìn sao trên trời và ánh trăng sáng vằng vặc rồi cúi đầu nhìn nàng.
“Hình như muội lại cao lên rồi.”
“Hì hì… người đều sẽ lớn lên mà.”
“Đúng vậy… người đều sẽ lớn.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Ba vị trưởng lão và mấy sư huynh chạy khắp nơi gây rối, ta rảnh rỗi nên đến thăm nhị sư huynh.” Tiểu Diên Nhi nói.
Trên bầu trời, Hoa Vô Đạo mang theo pháp thân thất diệp và Lục Hợp Đạo Ấn lướt qua. Thấy dưới động diện bích có động tĩnh, hắn lăng không dừng lại quan sát.
Ngu Thượng Nhung không thèm ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nói: “Hắn chết rồi, bên trong động diện bích.”
Hoa Vô Đạo cả kinh hạ xuống, thu hồi pháp thân và đạo ấn bước vào trong động, thấy Khương Lương đã chết tự bao giờ.
Hoa Vô Đạo cúi người xuống quan sát vết thương trên người Khương Lương, xác định kẻ này chết bởi một nhát kiếm, trong lòng lại càng dậy sóng.
Ngu Thượng Nhung bị phong bế tu vi, điều này cả Ma Thiên Các đều biết. Khương Lương có thế nào thì cũng là cao thủ Nguyên Thần cảnh, tuy đang bị thương nhưng đâu phải là kẻ mà một người không có tu vi có thể dễ dàng giết được?
Rốt cuộc Ngu Thượng Nhung đã làm thế nào?
Hoa Vô Đạo nghiêng đầu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung đứng dưới ánh trăng. Mái tóc đã bạc một nửa, sắc mặt thong dong, điềm nhiên như không có việc gì.
Hoa Vô Đạo không nghĩ ra bèn không thèm nghĩ nữa. Hắn rời khỏi động diện bích, gọi người tới mang thi thể đi.
Khi Tiểu Diên Nhi thấy thi thể kia cũng kinh hãi nói: “Nhị sư huynh… là huynh giết sao?”
Ngu Thượng Nhung gật đầu.
Hoa Vô Đạo bèn chắp tay hỏi: “Xin hỏi nhị tiên sinh làm sao giết được Khương Lương?”
“Dùng lực vung kiếm là đủ.” Ngu Thượng Nhung trả lời.
“. . .”
Đáp án này đúng là không thể bắt bẻ được. Hoa Vô Đạo đành chắp tay nói: “Thụ giáo.”
Sau đó xoay người rời đi.
Tiểu Diên Nhi giơ ngón tay cái lên cười hì hì với Ngu Thượng Nhung: “Nhị sư huynh thật lợi hại… Nhị sư huynh, rốt cuộc huynh lợi hại đến cỡ nào nha?”
Vấn đề này không ngờ lại làm khó được Ngu Thượng Nhung. Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nghiêm túc đáp: “So với sư phụ thì kém một chút…”
“Kém một chút?”
“Ừm… Kém một bậc.”
“… Rốt cuộc là kém một chút hay là kém một bậc?” Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu, đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Chuyện này không quan trọng.” Ngu Thượng Nhung bước ra khỏi khu vực được ánh trăng chiếu sáng, tiến vào bóng tối.
Bóng lưng này đột nhiên làm Tiểu Diên Nhi nhớ tới một người, nàng bèn nói: “Nhị sư huynh, thật ra tóc lục sư tỷ còn trắng hơn tóc của huynh nữa đó.”
Ngu Thượng Nhung xoay người lại. “Diệp Thiên Tâm?”
Tiểu Diên Nhi vừa nghĩ tới Diệp Thiên Tâm đã thấy thổn thức. “Thiên Tâm sư tỷ thật đáng thương, tiếc là tỷ ấy đã bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn.”
Ngu Thượng Nhung nở nụ cười. “Tiểu sư muội tâm địa thiện lương thật đáng quý.”
“Tạ ơn nhị sư huynh.” Tiểu Diên Nhi đáp.
Ngu Thượng Nhung thấy nàng mặc trang phục thông thường bèn nghi hoặc hỏi: “Vân Thường Vũ Y không tốt sao?”
“Không phải đâu, Vân Thường Vũ Y rất tốt đó. Nhưng mà sư phụ không cho ta mặc, nói là sẽ ảnh hưởng đến việc đề cao tu vi.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Sư phụ nói đúng.”
Tiểu Diên Nhi tự hào khoe: “Gần đây ta rất có tiến bộ, nhị sư huynh, chúng ta luận bàn một chút đi. Lần trước không gặp được huynh, lần này nhất định không cho huynh đi!”
Ngu Thượng Nhung: “. . .”
Hắn còn chưa kịp mở miệng đồng ý, pháp thân cao một trượng của Tiểu Diên Nhi đã xuất hiện sau lưng nàng, trông linh động đáng yêu không khác gì người thật…
Ngu Thượng Nhung kinh ngạc nhìn toà pháp thân, khẽ nói: “Chúc mừng tiểu sư muội.”
Trong thời gian ngắn như vậy đã bước vào Nguyên Thần cảnh, ngưng kết pháp thân Bách Kiếp Động Minh, thậm chí còn khai một diệp… Có lẽ không bao lâu nữa, tiểu sư muội của hắn sẽ đứng trên tầng đỉnh phong trong tu hành giới.
Tương lai của nàng cực kỳ xán lạn.
Mà bản thân hắn thì… mất hết tu vi.
Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm bỗng truyền đến ——
“Diên Nhi, không được hồ nháo.”
Tiểu Diên Nhi vội vàng xoay người lại, thấy sư phụ chậm rãi bước đi dưới ánh trăng, nàng vội vàng khom người hành lễ: “Sư phụ.”
Ngu Thượng Nhung thoáng sửng sốt rồi bước đến bên cạnh tiểu sư muội, khe khẽ thở dài.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía mái tóc bạc của Ngu Thượng Nhung rồi quay sang nói với Tiểu Diên Nhi: “Diên Nhi, vi sư có lời muốn nói với nhị sư huynh con, con tạm thời lui ra đi.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi tuy có chút không tình nguyện nhưng nàng luôn luôn tuân theo mệnh lệnh của sư phụ, bèn quay đầu khoát tay với Ngu Thượng Nhung:
“Nhị sư huynh, hôm nào ta lại tìm huynh luận bàn… Ta đi trước nha!”
“Ừ.” Ngu Thượng Nhung gật đầu.
Chờ Tiểu Diên Nhi rời đi, Lục Châu mới vươn tay ra, thản nhiên nói: “Trường Sinh Kiếm.”
Ngu Thượng Nhung biết mình không có cách nào kháng cự, do dự một lúc đành đặt Trường Sinh Kiếm vào tay sư phụ.
Lục Châu chạm tay vào thanh kiếm, cảm giác năng lượng ẩn chứa bên trong nó đã không còn nhiều.
Lục Châu ném Trường Sinh Kiếm lại cho Ngu Thượng Nhung rồi nói: “Không hối hận sao? Ngươi vốn có thể sống thêm hai trăm năm nữa.”
Lục Châu lúc này đã xác định, Ngu Thượng Nhung dùng năng lượng còn lại trong Trường Sinh Kiếm để giết chết Khương Lương.
Trường Sinh Kiếm tên xứng với thực, có thể tăng thọ mệnh, cũng có thể giết người.
Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đáp: “Mỗi khi đồ nhi vung ra một kiếm đều chưa từng hối hận. Quá khứ, hiện tại hay tương lai cũng đều như vậy.”
Lục Châu chắp tay sau lưng, khẽ nói:
“Việc đã đến nước này… ngươi vẫn cho rằng lão phu muốn giết ngươi?”
Ngu Thượng Nhung sững sờ.
Từ sau khi trở về Ma Thiên Các, tuy sư đồ hai người không trò chuyện nhiều nhưng Ngu Thượng Nhung vẫn có thể cảm giác được rõ ràng sư phụ đã thay đổi rất nhiều.
“Nói không chừng sau này người sẽ làm thế.” Ngu Thượng Nhung suy nghĩ rồi đáp.
“Sau này? Ngươi còn sống được bao lâu nữa mà đòi tính chuyện sau này?”
Ngu Thượng Nhung nhất thời nghẹn lời.
Không biết qua bao lâu, Ngu Thượng Nhung mới mở miệng nói: “Người đã từng nói muốn bước qua cánh cửa cửu diệp.”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn trời… ánh trăng càng lúc càng tỏ.
“Mặc kệ trước kia lão phu từng làm ra chuyện gì, nhưng tất cả đều đã là quá khứ…”
Ngu Thượng Nhung không biết nên nói gì. Hắn nghe ra được sư phụ tự xưng là “lão phu”, nói rõ giữa hai người có hiềm khích, lại nhớ tới những chuyện trước kia, Ngu Thượng Nhung chỉ biết im lặng không nói.
Lúc này, Lục Châu chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía Ngu Thượng Nhung.
“Trước kia lão phu giết ngươi, tất có nguyên do nào đó… Nhưng mặc kệ nguyên do đó là gì thì ngươi và lão phu vẫn là sư đồ.”
“Tóc ngươi đã bạc như vậy, nếu nghĩ rõ ràng rồi thì hãy đến Đông Các.”
Nói xong câu đó, không chờ Ngu Thượng Nhung đáp lời, Lục Châu đã rời khỏi động diện bích.
Một lúc lâu sau, ánh trăng nghiêng nghiêng rọi lên bóng dáng cao gầy của Ngu Thượng Nhung, năm ngón tay khẽ run của hắn nắm chặt lấy Trường Sinh Kiếm rồi trở về động diện bích.
[Ting — dạy dỗ Ngu Thượng Nhung, thu hoạch được 500 điểm công đức.]
Chương 384 Vĩnh Ninh công chúa
Sáng sớm hôm sau, mặt trời dần nhô cao ở phía Đông, ánh nắng sớm rọi vào động diện bích.
Tiểu Diên Nhi nhảy nhót xuất hiện bên ngoài cửa động.
“Nhị sư huynh.” Tiểu Diên Nhi gọi một tiếng.
“Tiểu sư muội, chào buổi sáng.”
Ngu Thượng Nhung ôm Trường Sinh Kiếm bước ra khỏi động diện bích. Nhưng điều khác biệt so với hôm qua là ——
Mái tóc Ngu Thượng Nhung đã hoàn toàn bạc trắng.
Tiểu Diên Nhi trợn trừng mắt, kinh ngạc chỉ tay hô lên: “Nhị sư huynh, tóc của huynh…”
“Không sao đâu.” Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn mặt trời phía đông, hài lòng nở nụ cười.
“Ta đi tìm sư phụ.”
“Không cần.”
Ngu Thượng Nhung bước tới trước mặt Tiểu Diên Nhi, khẽ mỉm cười. “Tiểu sư muội, tu vi ta đã mất hết, nếu muốn tìm ta luận bàn thì muội phải nhường ta đó…”
“Nh… nhường…” Tiểu Diên Nhi nói không ra lời.
Lúc này, trước cửa động diện bích xuất hiện không ít người. Phan Trọng, Chu Kỷ Phong, Hoa Nguyệt Hành, Chiêu Nguyệt, Minh Thế Nhân, Chư Hồng Cộng… và một đám nữ đệ tử đều ngừng chân quan sát.
Bọn họ nghe nói Ngu Thượng Nhung tuy đã bị trói buộc tu vi nhưng có thể tay không giết chết Nguyên Thần cảnh, lại nghe nói chuyện tóc hắn đã bạc…
Bây giờ đến xem mới biết, đâu chỉ là bạc một nửa.
Một đêm tóc đã trắng phau.
Biết được xuất thân của Ngu Thượng Nhung, đám người đều cảm khái không thôi. Quân Tử Quốc có Huân Hoa Thảo, sớm nở tối tàn.
Ngu Thượng Nhung nhìn đám người trước mặt, rất phong độ nói: “Chào buổi sáng.”
Tất cả mọi người đồng thời chắp tay: “Chào buổi sáng nhị tiên sinh.”
Tiểu Diên Nhi nói: “Nhị sư huynh, ta đi cầu sư phụ, sư phụ nhất định có biện pháp.”
“Không phải muội muốn tìm ta luận bàn sao?” Ngu Thượng Nhung hỏi.
“Chuyện này…” Tiểu Diên Nhi ngẫm nghĩ rồi đáp, “Được nha.”
——————
Trong Đông Các.
Lục Châu lĩnh hội Thiên thư cả đêm, tinh thần rất sảng khoái, bèn đứng trước Đông Các hoạt động thân thể.
Lúc này, Lý Vân Triệu và Giang Ái Kiếm đột nhiên đi tới, khom người hành lễ.
Lý Vân Triệu nói: “Ta thay Thái hậu khấu tạ lão tiên sinh. Nhờ lão tiên sinh ra tay tương trợ, bệnh tình của Thái hậu đã chuyển biến tốt đẹp. Hôm nay chúng ta sẽ trở về hoàng cung, ta đến đây để từ biệt lão tiên sinh.”
Giang Ái Kiếm khom người nói: “Ta đi tiễn bọn họ.”
Lục Châu sao có thể không biết suy nghĩ của hắn, bèn nói:
“Lý Vân Triệu… sau khi trở về Thần Đô, ngươi hãy nói Giang Ái Kiếm đã chết. Ngoài ra, nói lại với Thái tử, món nợ này Ma Thiên Các ghi nhớ.”
Nghe vậy, Lý Vân Triệu lập tức quỳ xuống định dập đầu cầu xin tha thứ, nhưng Giang Ái Kiếm đã lên tiếng:
“Đừng cầu, ngươi còn không hiểu tính tình của lão tiền bối sao? Đi thôi.”
“Chuyện này…”
Lý Vân Triệu dù sao cũng là người hoàng thất, hắn muốn thay hoàng thất cầu xin tha thứ cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là Giang Ái Kiếm cũng được xem là người trong hoàng thất, nhưng dù là Lưu Hoán hay Lưu Chấp thì hắn cũng không hề tỏ ra quan tâm đến ai.
Lục Châu nhìn theo bóng Giang Ái Kiếm kéo Lý Vân Triệu rời khỏi Đông Các, không khỏi thở dài.
“Vĩnh Thọ ơi Vĩnh Thọ, đám hậu nhân của ngươi chẳng có đứa nào ra hồn cả.”
Ngẫm lại thì lời này cũng không đúng lắm.
Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh là tướng tài trấn thủ biên cương, được xem là người có công với đất nước.
Ngũ hoàng tử Lưu Hoành, trời sinh tính tình nhu nhược không làm hại ai.
Suýt chút đã quên… Giang Ái Kiếm, tam hoàng tử Lưu Trầm cũng chẳng phải hạng người đại gian đại ác.
——————
Cùng lúc đó.
Trong một phân đà bí mật của U Minh Giáo.
Vu Chính Hải đi qua đi lại nhìn Tư Vô Nhai đang ngồi yên trên ghế, nôn nóng hỏi:
“Thất sư đệ, có đối sách gì không?”
Tư Vô Nhai lắc đầu: “Không ngờ Giang Ái Kiếm lại tung ra chiêu này, trốn vào Ma Thiên Các. Người của ta không cách nào đến gần.”
“Nhất định phải bắt hắn à?” Vu Chính Hải hỏi.
“Giang Ái Kiếm là tam hoàng tử Đại Viêm, được Thái hậu yêu thích. Nếu bắt được hắn, U Minh Giáo sẽ có thêm một quân cờ tốt. Đáng tiếc… tên này quá giảo hoạt.”
“Hiện nay bình chướng Kim Đình Sơn đã biến mất, trong tay đệ nếu có người nào mạnh như Ngũ Thử thì bảo bọn hắn nghĩ cách lẻn vào giết Giang Ái Kiếm là được.”
“Không thể.”
Tư Vô Nhai lại nhớ tới cảnh tượng lam liên nở rộ. “Giang Ái Kiếm không thể giết được. Sư phụ lão nhân gia người rõ ràng muốn bảo vệ hắn. Hơn nữa tai mắt của ta ở bên cạnh Thái tử đã hồi báo, Thái tử sai người đến ám sát Giang Ái Kiếm.”
“Thái tử muốn giết tam hoàng tử?”
“Hẳn là Thái tử không biết Giang Ái Kiếm là tam hoàng tử, muốn giết hắn chẳng qua là để báo thù cho nhị hoàng tử Lưu hoán, tạo nên uy danh cho chính mình mà thôi.”
Nghe đến đó, Vu Chính Hải bỗng trở nên vui vẻ, cười ha hả một tiếng, bước tới vỗ vai Tư Vô Nhai khiến Tư Vô Nhai phải nhíu mày nghi hoặc.
Vu Chính Hải cười nói: “Có đôi khi ta rất hiếu kỳ, sao đệ lại có nhiều tai mắt trong cung như thế?”
Tư Vô Nhai: “. . .”
“Đừng xấu hổ, vi huynh sẽ không cười đệ đâu.” Vu Chính Hải nói.
“. . .” Tư Vô Nhai lại càng thêm xấu hổ.
“Thật sự là Vĩnh Ninh công chúa?”
Nghe nhắc tới Vĩnh Ninh, Tư Vô Nhai lắc đầu đáp: “Đại sư huynh hiểu lầm rồi, ta không có tình yêu nam nữ với nàng ấy đâu.”
Vu Chính Hải lộ ra vẻ mặt ta hiểu rồi ta hiểu rồi, gật gù nói:
“Chẳng trách Hàn Ngọc Nguyên không dám động tới đệ. Một cô nương tốt như vậy mà đệ cũng không để vào mắt… Sư đệ, đệ đúng là yêu cầu quá cao rồi.”
Tư Vô Nhai không còn gì để nói, bèn chuyển sang đề tài khác:
“Chúng ta nói về kế hoạch hành động tiếp theo của U Minh Giáo đi.”
“Được đó được đó! Chính hợp ý ta.” Vu Chính Hải lập tức tỉnh táo tinh thần, không thèm nhiều chuyện về mấy thứ nhi nữ tình trường nhàm chán kia nữa.
Địa đồ trải rộng trên mặt bàn, Tư Vô Nhai chỉ ngón tay về vị trí Lương Châu.
——————
Bảy ngày lại trôi qua trong chớp mắt.
Sau khi Lục Châu liên tục rút thưởng xịt mười lần, hắn bèn rời khỏi phòng để thanh tỉnh đầu óc một chút.
Cái trò rút thưởng này rất dễ làm người ta sa ngã. Dân cờ bạc không sợ có được nhiều hay ít, chỉ sợ rốt cuộc chẳng được gì.
Lúc hắn đang hoạt động gân cốt, Tiểu Diên Nhi bỗng nhiên tiến vào sân viện.
“Sư phụ, sư phụ! Đã nhiều ngày nay nhị sư huynh không rời khỏi động diện bích, đồ nhi sợ huynh ấy xảy ra chuyện, sư phụ có nên đến xem một chút không?”
Lục Châu nhíu mày. Đã bảy ngày còn chưa nghĩ rõ ràng?
“Tình hình hắn thế nào rồi?”
“Trước đó thì một đêm tóc đã trắng phau, bây giờ tinh thần sa sút rất nhiều, hình như cả kiếm cũng không cầm nổi nữa.”
Lục Châu chậm rãi xoay người.
Đúng lúc này, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Chư Hồng Cộng và cả Phan Trọng, Chu Kỷ Phong cùng một đám nữ đệ tử đều lần lượt tràn vào Đông Các.
Dường như đã thương lượng từ trước, cả đám đồng loạt quỳ phịch xuống.
“Cầu sư phụ xuất thủ!”
Ánh mắt Lục Châu đảo qua đám người rồi vuốt râu nói: “Vì nghiệt đồ kia mà cầu tình?”
Minh Thế Nhân đáp: “Tuy là nhị sư huynh đã sai, nhưng mấy năm gần đây huynh ấy đã chém giết không ít những tên xấu xa ngấp nghé Ma Thiên Các. Thỉnh cầu sư phụ xuất thủ!”
Những người khác cũng cúi đầu.
Chương 385 Có thứ gì quan trọng hơn mạng của mình sao?
Lục Châu lắc đầu nói: “Nếu muốn cầu tình thì bảo hắn tới đây.”
“Sư phụ!”
“Câm miệng.”
Giọng Lục Châu trầm hẳn. “Nếu bản toạ nhân từ nương tay thì Ma Thiên Các sao có được như ngày hôm nay? Nói với hắn, nếu muốn chết thì bản toạ thành toàn!”
Nói xong, Lục Châu phất tay áo quay về phòng.
Hắn không phải Minh Thế Nhân, không phải Chiêu Nguyệt, không phải bất kỳ người nào trong nhóm sư huynh đệ bọn họ.
Hắn là chủ nhân Ma Thiên Các.
Đám người ngẩn ngơ quỳ tại chỗ. Bên tai vẫn còn vang vọng câu nói của Lục Châu. Nếu nhân từ nương tay thì Ma Thiên Các đã không còn từ lâu rồi. Nếu sau này đồ đệ nào phản bội cũng được tha thứ thì còn ai ở lại Ma Thiên Các nữa?
Sư phụ nói không sai, ngay cả cầu tình cũng phải để người khác đi thay thì sư phụ làm sao còn uy danh trong Ma Thiên Các này?
Đúng lúc này Đoan Mộc Sinh đi đến, nhìn thấy tất cả mọi người đều quỳ dưới đất, hắn khẽ thở dài.
“Tam sư huynh, huynh có biện pháp nào không?” Minh Thế Nhân hỏi.
Đoan Mộc Sinh đáp: “Thật ra sư phụ nói rất đúng. Ma Thiên Các sừng sững không ngã cho đến ngày nay, nếu sư phụ luôn nhân từ nương tay thì đã không có Ma Thiên Các của hiện tại. Lúc trước khi thập đại danh môn vây công Kim Đình Sơn chẳng phải cũng do một mình sư phụ xoay chuyển tình thế hay sao?”
Minh Thế Nhân thở dài gật đầu. “Nhưng bây giờ chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu.”
Chiêu Nguyệt nói: “Tứ sư huynh, huynh nghĩ cách gì đi.”
“Cách thì có… nhưng mà rất khó.” Minh Thế Nhân nhìn quanh một chút rồi nói. “Thái hậu tặng cho sư phụ một viên Tăng Thọ Đan. Bây giờ thứ có thể cứu nhị sư huynh chỉ có viên đan dược đó thôi. Nhưng mà…”
“Sư phụ lão nhân gia người tuổi đã cao, chắc chắn sẽ xem viên đan dược đó như trân bảo… Chúng ta làm như thế chẳng khác gì là bức sư phụ. Sư phụ không nổi giận trách tội đã là may mắn lắm rồi! Tất cả đứng lên, đi ra ngoài…”
Mọi người nghe Minh Thế Nhân nói xong đều liên tục gật đầu. Đại nạn của Các chủ sắp tới, hẳn là người đang tìm kiếm phương pháp gia tăng tuổi thọ. Cho dù viên Tăng Thọ Đan không phát huy được giá trị của mình nhưng đó cũng không phải là lý do để Các chủ phải nhường lại.
Ra khỏi Đông Các, Minh Thế Nhân lại nói:
“Nếu không còn chuyện gì thì tản đi. Tiểu sư muội, muội đi cùng ta tới động diện bích.”
“Vâng.”
Đám người đều ngoan ngoãn rời đi.
Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi đi trong hành lang Bắc Các tiến về phía hậu sơn.
Đến trước cửa động, Minh Thế Nhân khom người nói: “Bái kiến nhị sư huynh.”
Tiểu Diên Nhi cũng hành lễ: “Bái kiến nhị sư huynh.”
Lần này Ngu Thượng Nhung không bước ra ngoài mà chỉ đáp: “Vào đi.”
Giọng hắn rất ôn hoà và nhẹ bẫng.
Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi đều là người tu hành, sao có thể không nghe ra sự yếu ớt trong giọng nói đó.
Vào trong động, hai người thấy nhị sư huynh đang ngồi xếp bằng.
“Tứ sư đệ, tiểu sư muội, ngồi xuống đi.” Ngu Thượng Nhung nở nụ cười.
“Nhị sư huynh, cần gì phải thế chứ?” Minh Thế Nhân không ngồi mà hỏi thẳng.
Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn Minh Thế Nhân. “Chúng ta là đồng môn, đệ muốn gì cứ nói thẳng đi.”
Minh Thế Nhân hít sâu một hơi rồi đánh bạo nói: “Nhị sư huynh, nghe lời khuyên của ta, đi cầu sư phụ đi. Ta có thể nhìn ra được sư phụ lão nhân gia người vẫn nhớ tới tình cũ, nếu không đã chẳng để huynh sống tới ngày hôm nay.”
Hắn đưa mắt nhìn tình cảnh trong động diện bích, tuy vừa lạnh lẽo vừa đơn sơ nhưng đây là loại hình phạt nhẹ nhất từ trước đến giờ của sư phụ.
“Đệ còn muốn nói gì nữa?”
“Trong tay sư phụ có một viên Tăng Thọ Đan có thể giúp huynh giải quyết được vấn đề. Mặc kệ trước kia giữa hai người đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng có thứ gì quan trọng hơn mạng của mình sao?” Minh Thế Nhân nói.
Ngu Thượng Nhung trầm mặc.
Minh Thế Nhân đột nhiên nhận ra nhị sư huynh không phải là người bảo thủ không biết nghe lời khuyên của người khác.
Thế là hắn lại càng tận tình khuyên bảo: “Sư phụ hiện tại rất khác so với trước kia, không chỉ ban thưởng Ly Biệt Câu cho đệ mà còn ban thưởng Phạm Thiên Lăng cho tiểu sư muội, ngay cả lão bát cũng có Lệ Ngân Quyền Sáo.”
“Đúng vậy á!” Tiểu Diên Nhi lấy Phạm Thiên Lăng ra múa may cho Ngu Thượng Nhung xem.
Phạm Thiên Lăng là vũ khí thiên giai thượng đẳng, tuy độ phù hợp với chủ nhân còn chưa đạt tới cực hạn nhưng Ngu Thượng Nhung có thể cảm giác được điểm đặc biệt của vũ khí này.
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn về phía hai người. “Nếu như người sư phụ muốn giết là các ngươi thì các ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Nhưng vấn đề là huynh vẫn sống rất tốt đó thôi!” Minh Thế Nhân nói.
Ngu Thượng Nhung nhất thời nghẹn lời.
Minh Thế Nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nhị sư huynh, thứ cho ta nói ra lời đại bất kính, với tu vi của sư phụ, nếu người muốn giết huynh thật thì huynh đã là một cỗ thi thể từ lâu rồi! Sao còn có thể sống sót cho đến bây giờ?”
Minh Thế Nhân biết lời này sẽ chọc giận Ngu Thượng Nhung, nhưng hắn nhất định phải nói ra.
Tim Ngu Thượng Nhung thắt lại. Phong thái vân đạm phong khinh của hắn rốt cuộc cũng biến mất.
“Nhị sư huynh không tin?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Ta tin.”
Ngu Thượng Nhung không xảo biện nữa, chỉ khẽ nói: “Tứ sư đệ, tiểu sư muội, hai đứa về đi.”
“Được.”
Minh Thế Nhân không nói thêm nữa, quay sang nháy mắt với Tiểu Diên Nhi rồi hai người cùng rời khỏi động diện bích.
Ra đến bên ngoài Nam Các, Tiểu Diên Nhi mới hỏi: “Tứ sư huynh, nhị sư huynh sẽ chết sao?”
“Không đâu.”
“Làm sao huynh biết?”
“Nhị sư huynh không phải là người nhỏ mọn như vậy. Vừa rồi ta đã đả thông tư tưởng cho huynh ấy, bây giờ chỉ còn chờ xem sư phụ sẽ xử trí thế nào.” Minh Thế Nhân đáp.
“Vâng.”
——————
Màn đêm buông xuống.
Lục Châu cảm nhận được tu vi mình đang đề thăng, tiến vào trạng thái bình cảnh. Hắn nhìn về phía giao diện Hệ thống ——
Tuổi thọ còn lại: 6.864 ngày
Hiện tại Lục Châu đã biết một điều, muốn đột phá cửu diệp phải chấp nhận tổn hao thọ mệnh. Vậy thì hơn sáu ngàn ngày này vẫn còn quá ít.
Điểm công đức: 24.250 điểm
Chỉ cần vượt qua cấp độ pháp thân Thập Phương Càn Khôn là có thể bước vào cảnh giới Nguyên Thần cảnh, bắt đầu khai diệp.
Nghĩ ngợi một lúc, Lục Châu quyết định rút thưởng thêm mười lần.
Điểm may mắn của hắn lại tăng lên 20 điểm.
Có đôi lúc tâm trạng người ta rất kỳ quái, mỗi khi nghe được tiếng thông báo cảm ơn đã tham gia trò chơi là trong lòng lại nghĩ, lần sau nhất định sẽ trúng thưởng ——
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 20 điểm may mắn, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 10.]
Đồ tốt!
Lão phu rốt cuộc không phải là đồ xui xẻo!
Bây giờ Lục Châu cảm thấy chỉ cần không phải là “tạ ơn ký chủ đã tham gia trò chơi” thì trúng gì hắn cũng vui vẻ hết.
Huống hồ gì tồn trữ Thẻ Nghịch Chuyển nhiều một chút chỉ có lợi chứ không hại, coi như chuẩn bị để sau này đột phá cửu diệp.
Được đồ tốt rồi, lão phu không thèm rút nữa.
Nhìn lại giao diện thẻ đạo cụ, Lục Châu thấy mình đã có 31 tấm Thẻ Nghịch Chuyển.
Bình luận facebook