-
Chương 386-390
Chương 386 Vô đề
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới giọng nói của Ngu Thượng Nhung:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Dường như hắn đang quỳ dưới đất.
Lục Châu không bước ra ngoài mà vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ, vừa vuốt râu vừa nói: “Đã nghĩ rõ ràng chưa?”
“Đồ nhi muốn được tiếp tục sống.” Ngu Thượng Nhung hồi đáp, giọng nói cũng trong trẻo hơn trước.
“Vào đây.”
Được sư phụ đồng ý, Ngu Thượng Nhung đẩy cửa bước vào phòng.
Két ——
Dưới ánh đèn, gương mặt Lục Châu lộ vẻ nghiêm túc và uy nghiêm.
“Ngồi đi.” Lục Châu chỉ tay vào tấm bồ đoàn đối diện.
Ngu Thượng Nhung âm thầm nhớ lại, giữa hắn và sư phụ chưa từng giáp mặt trò chuyện thế này. Có lẽ tứ sư đệ đã nói đúng.
Ngu Thượng Nhung ngồi xuống đối diện Lục Châu, đặt Trường Sinh Kiếm bên cạnh người.
Ánh mắt Lục Châu thâm thuý nhìn hắn. “Năm đó lão phu thật sự muốn giết ngươi?”
Câu hỏi này khiến bầu không khí trong phòng trở nên ngưng trệ và kềm nén, nhưng Ngu Thượng Nhung chẳng có vẻ gì là bị ảnh hưởng, hắn gật đầu thay cho câu trả lời.
“Tại sao?”
“Người muốn đột phá cửu diệp…”
Ngu Thượng Nhung cảm giác được ngón tay mình khẽ run, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Đồ nhi và đại sư huynh rơi vào đường cùng nên mới rời đi.”
Ngoài mặt Lục Châu bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc. Giết đồ đệ để đột phá cửu diệp? Đây là loại logic gì?
Rõ ràng là trong chuyện này còn rất nhiều vấn đề phức tạp.
Ngu Thượng Nhung nhìn thẳng vào mắt Lục Châu.
“Mệnh của người Quân Tử Quốc tuy sớm nở tối tàn nhưng bọn họ lại có một loại bản sự…” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp. “Đó là họ có khả năng hấp thu thọ mệnh để kéo dài sinh mạng.”
“Có lẽ sư phụ muốn có được năng lực giống như vậy.”
Nghe được câu này, Lục Châu không cảm thấy bất ngờ. Trước đó hắn đã đoán đúng, bây giờ chỉ là xác nhận lại mà thôi.
Nếu vậy thì…
“Vu Chính Hải cũng giống như vậy sao?”
“Đồ nhi chỉ biết là đại sư huynh có khả năng chịu đòn rất tốt… những chuyện khác thì người phải hỏi huynh ấy.”
Sư đồ hai người đều biết đối phương đang nghĩ gì. Trầm mặc một lát, Ngu Thượng Nhung mới lên tiếng:
“Thất sư đệ nói người phong ấn ký ức vào một quả cầu thuỷ tinh… có lẽ trong thuỷ tinh cầu đó có tất cả đáp án mà người muốn.”
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Thì ra đó là lý do Lục Châu bị thiếu mất một phần ký ức.
Lục Châu vuốt râu theo bản năng. “Thuỷ tinh cầu đang ở đâu?”
“Không biết.” Ngu Thượng Nhung đáp. “Nhưng trước đó người đã đi đến rất nhiều nơi, trong đó có cả Nhung Bắc và Nhung Tây…”
“Ngươi không sợ lão phu khôi phục ký ức rồi sẽ lại giết ngươi sao?” Lục Châu bỗng hỏi.
“Tứ sư đệ đã nói, với tu vi của người, muốn giết đồ nhi và đại sư huynh là việc dễ như trở bàn tay.” Ngu Thượng Nhung nói. “Còn có rất nhiều chuyện khác…”
Lục Châu gật đầu. “Nói đi.”
“Người rất thích đánh đại sư huynh, người thích để huynh ấy cầm lái phi liễn. Người chỉ thích luận bàn kiếm đạo với đồ nhi, người còn thường xuyên bảo thất sư đệ bóp chân cho mình,…”
Ngu Thượng Nhung chưa nói xong đã thấy sư phụ giơ tay lên ngăn lại.
“Mấy chuyện không liên quan đến cửu diệp thì không cần kể lại.”
“Vâng.”
Sau đó Ngu Thượng Nhung im lặng.
Nhìn bộ dạng này của hắn nghĩa là chuyện về cửu diệp đã nói hết rồi?
Lục Châu vẫn chờ mong nhìn Ngu Thượng Nhung khiến hắn mất tự nhiên, đành phải cúi đầu nhìn tay chân, nhìn tóc tai mình, toàn thân đều không được thoải mái.
Nghĩ cũng phải… nếu Ngu Thượng Nhung biết được bí mật về cửu diệp thì sao còn kẹt lại ở bát diệp đây? Thậm chí còn rơi vào tình trạng tóc tai bạc trắng?
Căn phòng lại lần nữa trở nên yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Ngu Thượng Nhung đột nhiên cúi người nói: “Đồ nhi muốn được tiếp tục sống…”
Thật kỳ quái. Nhìn dáng vẻ này của hắn, Lục Châu không thấy tức giận mà ngược lại còn cảm thấy vui mừng…
Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, ai rồi cũng sẽ phải chết. Chỉ có sống sót mới là động lực để con người ta cố gắng và hy vọng ——
“Nghĩ thông suốt rồi thì tốt.”
Lục Châu vung tay lên, hộp gấm trên mặt bàn bay đến trước mặt Ngu Thượng Nhung.
“Vi sư ban thưởng cho ngươi Tăng Thọ Đan, vi sư muốn nhìn thấy ngươi tiếp tục sống.”
Lục Châu nhấn mạnh ba chữ “tiếp tục sống” khiến toàn thân Ngu Thượng Nhung run lên.
Nghe thấy sư phụ tự xưng là vi sư, lại thấy người kỳ vọng mình “tiếp tục sống”, trong lòng Ngu Thượng Nhung dâng trào cảm xúc nói không nên lời.
Hắn lại lần nữa quỳ bái Lục Châu.
Không có ngôn ngữ hoa mỹ, không có cử chỉ quá mức, không có quá nhiều giải thích và biểu đạt dư thừa.
Ngu Thượng Nhung chỉ run giọng nói:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Khi một người đã có lại hy vọng sống, điều duy nhất ngươi có thể làm chính là nói với hắn, cho dù phía trước là một mảnh hắc ám thì vẫn phải tiến tới không ngừng, bởi vì chúng ta không có đường lui. Hy vọng chính là động lực tốt nhất để con người ta bước tiếp.
Lục Châu nhìn Ngu Thượng Nhung quỳ rạp dưới đất, trong lòng vô cùng cảm khái.
Trầm mặc một lúc hắn mới cất tiếng: “Đứng lên đi.”
Ngu Thượng Nhung đứng dậy, cầm lấy hộp gấm màu đen kia.
Lục Châu nói: “Viên đan dược này không tầm thường, có thể tăng cho ngươi hai trăm năm tuổi thọ.”
“Hai trăm năm đã đủ rồi.” Ngu Thượng Nhung không hề tham lam. Năng lượng Trường Sinh Kiếm mất đi khi vung ra một kiếm kia cũng ngang với hai trăm năm.
Lục Châu nói: “Như thế không đủ, còn thiếu rất nhiều. Chỉ hai trăm năm làm sao đủ cho ngươi đột phá cửu diệp?”
Ngu Thượng Nhung nghi hoặc.
Lục Châu tiếp tục nói: “Ngươi tin rằng đằng sau cánh cửa cửu diệp đều là hắc ám… Nhưng vi sư lại không cho là vậy.”
Chẳng có con đường nào dễ đi. Từ nhất diệp lên bát diệp đều tràn đầy chông gai, bát diệp muốn lên cửu diệp sao có thể đơn giản dễ dàng?
Ngu Thượng Nhung rất kinh ngạc. Lúc trước trong động diện bích, hắn tưởng rằng sư phụ nói muốn xung kích cửu diệp chỉ là tức giận nhất thời. Nay xem ra hắn đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Lục Châu thấy Ngu Thượng Nhung không hiểu ra sao, bèn không tiếp tục nói đề tài này mà chỉ tay về phía hộp gấm. “Ăn đan dược đi.”
Ngu Thượng Nhung mở hộp gấm ra, bên trong là một viên Tăng Thọ Đan màu đen toả ra ám quang, mùi hương nồng đậm của viên thuốc như thấm vào lòng người, đồng thời còn có năng lượng ba động cực kỳ mãnh liệt.
Ngu Thượng Nhung kinh ngạc nói: “Đây là đan dược mới vừa luyện chế xong.”
Tăng Thọ Đan có thể tăng tuổi thọ là vì trên đan dược có lượng năng lượng rất lớn, nhưng loại năng lượng này sẽ dần bay hơi đi theo thời gian. Đan dược không giống rượu, để càng lâu càng thơm, mà thời gian càng lâu sẽ càng mất đi giá trị.
Không ngờ viên Tăng Thọ Đan này lại còn mới như vậy. Để luyện chế một viên Tăng Thọ Đan phải tốn bao nhiêu tinh lực, Ngu Thượng Nhung sao có thể không biết.
“Ăn đi.” Lục Châu nói.
Ngu Thượng Nhung không hề do dự thả viên đan dược vào trong miệng.
Lúc mới ăn vào, viên đan dược toả ra luồng khí ấm áp, nhưng rất nhanh sau đó cảm giác thiêu đốt mãnh liệt đã xuất hiện.
Đan dược tựa như vật thể sống, trơn tuột trong cổ họng rồi trượt vào khoang bụng, không để ai kịp nhấm nháp. Cảm giác này chẳng khác nào nuốt trọn một quả táo nhỏ vào bụng.
Chương 387 Vô đề
Ngay sau đó, cảm giác thiêu đốt kia cháy rừng rực trong bụng Ngu Thượng Nhung, sinh mệnh tiềm lực bị kích phát.
Cũng chính lúc này, Lục Châu vỗ một chưởng vào người Ngu Thượng Nhung. “Đừng nhúc nhích.”
Ngu Thượng Nhung muốn động cũng không được. Toàn thân không còn tu vi lại chịu tác động của đan dược khiến hắn không cách nào động đậy.
Một chưởng cách không của Lục Châu đánh vào người Ngu Thượng Nhung mang đến cảm giác mát lạnh sảng khoái, triệt tiêu đi một nửa cảm giác thiêu đốt trong người.
Ngu Thượng Nhung hiểu sư phụ đang đang giải khai Phược Thân Thần Chú cho hắn.
Chỉ trong giây lát, cảm giác trói buộc của Phược Thân Thần Chú lập tức tiêu tán. Lực lượng đã lâu không xuất hiện đột nhiên tuôn trào trong đan điền như dòng dung nham trong núi lửa, truyền đến kỳ kinh bát mạch toàn thân.
Dưới lực lượng sẵn có của tu hành giả bát diệp, sức nóng từ viên Tăng Thọ Đan chẳng còn ý nghĩa gì.
Dược lực của Tăng Thọ Đan thấm vào toàn thân, mái tóc Ngu Thượng Nhung dần dần đen nhánh trở lại.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút… Ngu Thượng Nhung vẫn đắm chìm trong việc hấp thu lực lượng.
Lục Châu chú ý thấy khi Ngu Thượng Nhung quỳ lạy mình, độ trung thành của hắn đã xuất hiện và đang không ngừng tăng cao.
Con người là loài động vật rất kỳ quái. Chỉ một ý niệm cách nhau đường tơ kẽ tóc đã có thể khiến người ta hồi tâm chuyển ý.
Rạng sáng hôm sau.
Ngu Thượng Nhung cảm giác được dược lực đã được hấp thu toàn bộ bèn chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt hắn là hình ảnh sư phụ đang ngồi xếp bằng trước mặt mình, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi.
Trên bàn bày đầy các loại thư tịch, hầu hết đều là thư tịch có liên quan đến vấn đề thọ mệnh, vài bức địa đồ và một số phương pháp tu hành ở cảnh giới bát diệp.
Trên giá sách còn có rất nhiều thư tịch chưa lấy xuống.
Ngu Thượng Nhung ngây ngẩn cả người. Đêm qua tối trời nên hắn không chú ý, nay nhìn lại mới thấy, hoá ra sư phụ lão nhân gia người vẫn luôn chuẩn bị những thứ này.
Điều càng khiến hắn cảm khái hơn chính là ——
Rõ ràng sư phụ đã ngồi cả đêm để trông chừng hắn.
Ngu Thượng Nhung cảm nhận được năng lượng trong cơ thể đã khôi phục, vấn đề còn lại chỉ là trạng thái tinh thần.
Hắn lại quỳ xuống lạy Lục Châu một cái rồi lặng lẽ cầm Trường Sinh Kiếm lên, xoay người bước ra khỏi phòng.
Còn chưa ra khỏi Đông Các, sau lưng hắn đã truyền tới một giọng nói uy nghiêm: “Về Nam Các đi.”
Ngu Thượng Nhung đáp: “Vâng.”
Lục Châu chậm rãi mở mắt. Cả đêm hắn lĩnh hội Thiên thư khiến tinh thần rất sảng khoái.
Mở giao diện Hệ thống lên, Lục Châu chú ý thấy nhiệm vụ thọ mệnh của Huân Hoa Thảo đã hoàn thành.
Đúng như hắn đoán, Huân Hoa Thảo ám chỉ Ngu Thượng Nhung.
Nhiệm vụ hoàn thành, Lục Châu được ban thưởng 2.000 điểm công đức.
Hiện tại vẫn còn một nhiệm vụ phụ tuyến là tân Thiên Thư Khai Quyển. Tấm bản đồ da dê cổ hiển thị khu vực góc tây bắc, hẳn chính là nơi đó…
Thấy sắc trời còn sớm, Lục Châu nhắm mắt lại, tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
——————
Tại Nam Các.
Đoan Mộc Sinh xách Bá Vương Thương đến đứng trước cửa phòng Minh Thế Nhân. “Lão tứ, đi luyện thương với ta nào…”
Minh Thế Nhân: “. . .”
Hắn nhăn nhó bước ra nói: “Tam sư huynh, con đường tu luyện của hai chúng ta không giống nhau. Ta đề nghị huynh đến tìm lão bát, hắn có Bảo Thiền Y, còn có quyền sáo, khả năng chịu đòn rất tốt.”
“Hắn còn chưa khai diệp…” Đoan Mộc Sinh tóm Minh Thế Nhân lại.
“Vậy thì huynh tìm Hoa trưởng lão đi!”
“Co đầu rụt cổ đại pháp rất phiền!”
Minh Thế Nhân nghẹn lời, thầm nghĩ, ta lúc nào cũng trốn tránh sao huynh không thấy phiền?
“Đừng đừng đừng… ta còn phải đến thăm nhị sư huynh. Nếu vấn đề của nhị sư huynh đã được giải quyết thì huynh tìm huynh ấy mà luận bàn.” Minh Thế Nhân nói.
“Nhị sư huynh? Hiện tại huynh ấy mất sạch tu vi, không phải là đối thủ của ta.” Đoan Mộc Sinh nói xong lời này tự thấy xấu hổ, bèn bổ sung. “Chiến đấu mà không có nguyên khí thì không thể phát huy được uy thế của ta.”
“Tam sư huynh nói đúng, nhị sư huynh sao là đối thủ của huynh được.”
Ầm!
Một âm thanh vang dội truyền tới, hai người sửng sốt nhìn ra bên ngoài Nam Các.
Có chuyện gì đây? Ai dám đến Ma Thiên Các gây sự?
Ngay cả kẻ ngủ say như lợn chết là Chư Hồng Cộng cũng phải giật mình tỉnh giấc.
“Tên đui mù nào đây? Ra ngoài xem thử.” Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh bước ra khỏi Nam Các.
Không bao lâu sau bọn họ đã đến quảng trường tu luyện. Nơi đó đang có không ít nữ đệ tử vây quanh quan sát.
“Nhị sư huynh?”
“Không phải chứ…”
Ở giữa quảng trường, trên một cây cột đá chính là thân ảnh của Ngu Thượng Nhung oai phong đón gió, trong tay ôm lấy Trường Sinh Kiếm.
Mái tóc trắng nay đã đen trở lại khiến mọi người đều kinh ngạc không thôi.
“Kiếm của nhị tiên sinh thật lạnh…”
“Khí chất cũng rất lạnh…”
“Đứng ở trên đó hẳn là cũng rất lạnh…”
Nghe Phan Trọng lảm nhảm, Chu Kỷ Phong lập tức liếc hắn một cái. “Câm miệng! Không thấy Hoa trưởng lão rất đáng thương sao? Lạnh lạnh cái đầu ngươi!”
Đối diên cây cột đá chính là Hoa trưởng lão Hoa Vô Đạo am hiểu nhất là phòng ngự.
Hoa Vô Đạo vốn đang ở gần Nam Các, thấy Ngu Thượng Nhung đã khôi phục tu vi bèn khiêu chiến một phen. Hắn biết mình không thắng nổi Ngu Thượng Nhung, chỉ muốn nhân cơ hội này thử xem lực phòng ngự của Lục Hợp Đạo Ấn.
Ai ngờ đến một chiêu của người ta cũng không đỡ nổi.
Hoa Vô Đạo ngẩng đầu nhìn Ngu Thượng Nhung, trong lòng có hơi không vui.
“Lại lần nữa.” Hoa Vô Đạo hét lên một tiếng.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đứng từ trên cột đá nhìn xuống. “Ngươi rất yếu, yếu đến mức… Thôi, hãy cố gắng nhiều hơn.”
Hoa Vô Đạo cắn răng nói: “Ta không tin mình không đỡ nổi lấy một chiêu.”
Lục Hợp Đạo Ấn mở ra, chín chữ triện lớn lập loè kim quang xoay tròn quanh thân.
Đám người lập tức lui lại.
Lục Hợp cương ấn bao phủ Hoa Vô Đạo, chân đạp bát quái ấn.
“Yêu cầu của Hoa trưởng lão thấp đến vậy sao? Chỉ cần chịu được một chiêu?” Minh Thế Nhân cất tiếng trêu chọc.
Thân hình Hoa Vô Đạo lảo đảo. Lời này khiến mặt già của hắn đỏ ửng. Từ khi nào mà việc đỡ được một chiêu đã trở nên xa xỉ đến thế?
Ngu Thượng Nhung đứng trên trụ đá, khẽ nói: “Cẩn thận.”
Vù!
Nguyên khí rung động, Trường Sinh Kiếm ra khỏi vỏ.
Tuy năng lượng bên trong Trường Sinh Kiếm đã tiêu tán nhưng đặc tính của nó vẫn khiến người ta phải kiêng dè.
Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về thân ảnh Ngu Thượng Nhung.
Lấy khí ngự kiếm, kiếm cương xuất hiện.
Ngu Thượng Nhung lao vụt xuống.
Không gian phía trước cột đá mông lung vặn vẹo như phủ một lớp sương mù. Thân ảnh Ngu Thượng Nhung từ một phân làm ba: trái, giữa, phải.
Hoa Vô Đạo trợn trừng mắt, khi hắn nhìn rõ cảnh tượng trước mặt thì ba đạo thân ảnh đã hợp lại làm một, Trường Sinh Kiếm đã tiến vào khu vực bên trong Lục Hợp Đạo Ấn.
Trường Sinh Kiếm trong tay Ngu Thượng Nhung chĩa thẳng vào mặt Hoa Vô Đạo.
Hoa Vô Đạo có chút khó chịu, thường ngày khi luận bàn với Đoan Mộc Sinh, tuy Đoan Mộc Sinh không thua nhưng cũng không làm gì được Lục Hợp Đạo Ấn.
Vậy mà khi luận bàn với nhị tiên sinh, chênh lệch giữa hai người lại lớn đến vậy!
Cực kỳ khó chịu nha!
Chương 388 Vô đề
Vụt!
Ngu Thượng Nhung thu hồi Trường Sinh Kiếm. “Đừng tự ti, Trường Sinh Kiếm đã theo ta nhiều năm, từng phá vô số trận pháp.”
“. . .”
Đây là đang an ủi sao?
Hoa Vô Đạo thu hồi Lục Hợp Đạo Ấn, lảo đảo lui ra sau.
Phan Ly Thiên và Lãnh La đứng từ xa quan sát cũng không khỏi lắc đầu.
“Lão Lãnh, ngươi cũng là bát diệp, tiến lên luận bàn với nhị tiên sinh thử xem?” Phan Ly Thiên xúi giục.
“Tu vi Lãnh mỗ còn chưa khôi phục, để hôm khác đi… Lão Phan, ngươi có Hắc Mộc Liên tương trợ, hẳn là tu vi khôi phục tốt hơn ta nhiều, sao ngươi không lên thử?” Lãnh La nói.
“Lão hủ đột nhiên nhớ tới trong viện còn có một vò rượu ủ trăm năm… Lão Lãnh, hay là chúng ta về Bắc Các uống?”
“Như thế rất tốt.”
Hai người rất vui sướng đồng lòng quay người rời đi.
Hoa Nguyệt Hành đỡ lấy Hoa Vô Đạo. Hoa Vô Đạo khẽ nói: “Ta không sao… đa tạ nhị tiên sinh chỉ giáo.”
Minh Thế Nhân bước ra khỏi đám đông, tiến lên nói: “Hoa trưởng lão, ngươi đừng có tâm lý bóng ma nha. Một chiêu Nhập Tam Hồn này chính là chiêu thức thành danh của nhị sư huynh ta. Ngươi có dũng khí đối mặt với chiêu này đã là không tệ rồi.”
Nói xong, hắn nháy nháy mắt với Hoa Vô Đạo.
Hoa Vô Đạo quay đầu nhìn lại, nào còn thấy bóng dáng của Lãnh La và Phan Ly Thiên, trong lòng lập tức cân bằng hơn rất nhiều.
Vừa rồi còn tưởng là đã mất hết mặt mũi chứ!
Ngu Thượng Nhung không giải thích, chỉ chắp tay nói: “Đã là người Ma Thiên Các thì Ngu Thượng Nhung sẽ toàn lực chỉ điểm.”
“. . .”
“Xin hỏi còn cần chỉ điểm nữa không?” Ngu Thượng Nhung ôn hoà nói.
“. . .”
Rõ ràng biết hắn có ý tốt, dự định ban đầu cũng là muốn chỉ điểm mọi người… nhưng mà lời này nghe cứ thấy quái quái thế nào.
“Tam sư huynh!” Minh Thế Nhân lập tức gọi Đoan Mộc Sinh.
Nhưng Đoan Mộc Sinh lại xách theo Bá Vương Thương xông tới, tóm lấy cổ áo Minh Thế Nhân xách lên: “Đệ đã đồng ý đi luyện thương với ta! Đệ dám không nhận?”
“Ách… nhận nhận nhận…”
Sau đó Đoan Mộc Sinh cưỡng ép lôi Minh Thế Nhân rời khỏi Nam Các.
“Sư, sư huynh… chậm, chậm chút.”
Đám người không còn lời gì để nói.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi xuất hiện trên nóc nhà Nam Các, cất tiếng nói: “Nhị sư huynh, chào buổi sáng.”
“Tiểu sư muội, chào buổi sáng.”
“Sư phụ gọi huynh qua đó.”
“Được.”
——————
Trong đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu đặt bút lông sang một bên, đọc lướt qua bảng danh sách trên bàn rồi gật gù.
Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi và đám người Phan Trọng bước vào trong đại điện.
“Bái kiến sư phụ.”
“Bái kiến Các chủ.”
Lục Châu nhìn sang Ngu Thượng Nhung. “Luận bàn thế nào rồi?”
Ngu Thượng Nhung đáp: “Một chiêu đã thắng.”
Khi nói ra lời này, trong thoáng chốc hai người bỗng có cảm giác quay về thời quá khứ.
Năm đó khi Ngu Thượng Nhung còn đang học nghệ, vẫn chỉ luyện tập bằng kiếm gỗ nhưng đã có thói quen thích đi khiêu chiến các cao thủ khác.
Khi ấy mỗi khi Ngu Thượng Nhung chiến thắng trở về, hắn đều nói một câu, một chiêu đã thắng.
Hắn vốn rất kiêu ngạo.
Lục Châu nói: “Lòng tự trọng của Hoa trưởng lão rất mạnh, sau này nhớ nhường nhịn vài chiêu.”
Đám người: “. . .”
Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Đồ nhi đã biết.”
Dù sao Hoa Vô Đạo cũng là một đại tướng của Ma Thiên Các, đừng để chưa kịp ra ngoài lập công đã bị người nhà chà đạp đến tàn phế, rất không có lời.
Lục Châu khẽ vung tay. Tờ giấy trắng trên mặt bàn bay về phía Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung nhanh tay đón lấy, đọc nhanh những cái tên trên danh sách, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Lục Châu vuốt râu nói: “Vi sư có hai nhiệm vụ giao cho ngươi… ngươi có đồng ý tiếp nhận không?”
Ngu Thượng Nhung đáp không hề do dự: “Sư phụ chỉ cần phân phó.”
“Được.”
Lục Châu đứng lên bước xuống bậc thềm, chậm rãi đến trước mặt Ngu Thượng Nhung nói: “Phàm là những kẻ có tên trên danh sách… một người cũng không tha.”
Giọng Lục Châu không nhẹ không nặng, ngữ điệu không nhanh không chậm, nhưng khi truyền vào tai mọi người lại khiến bọn họ cả kinh hít sâu một hơi.
Bọn họ không biết trên danh sách có những ai… nhưng bất kể đó là ai thì hễ có tên trên danh sách đều sẽ trở thành vong hồn dưới kiếm Kiếm Ma tiền bối.
Ngu Thượng Nhung nhìn thoáng qua danh sách lần nữa, thản nhiên nói: “Yếu.”
Những cái tên có trên danh sách đích thực là quá yếu, những người này trước đây hắn còn chả thèm nhìn tới.
Có lẽ thấy nhiệm vụ thế này cực kỳ không thú vị, Ngu Thượng Nhung chắp tay nói: “Đồ nhi thỉnh cầu thêm người vào danh sách.”
Đám người: “. . .”
Lục Châu nhàn nhạt đáp lại: “Được.”
Ngu Thượng Nhung đến bên bàn, cầm bút lông lên viết thêm mấy cái tên.
Chốc lát sau, trên tờ giấy trắng vốn có rất nhiều chỗ trống nay đã lít nhít đầy chữ.
Ngu Thượng Nhung viết xong, dâng tờ giấy lên trước mặt Lục Châu: “Mời sư phụ xem qua.”
“Vi sư không cần xem. Ngươi cảm thấy đáng giết thì cứ giết.”
Đây gọi là tín nhiệm.
Nghi ngờ thì không dùng người. Dùng người thì không nghi ngờ.
Đám người: “. . .”
Đám người Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cảm thấy tâm tình và tam quan của mình đang sụp đổ ầm ầm.
Tiểu Diên Nhi thì cực kỳ tò mò, chạy đến bên cạnh nhị sư huynh hỏi: “Nhị sư huynh, ta muốn xem một chút.”
“Ừm.” Ngu Thượng Nhung không ngần ngại đưa tờ giấy cho Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi cầm tờ giấy lên, khẽ đọc: “Chưởng môn Chính Nhất Đạo Trương Viễn Sơn, chưởng môn Đoan Lâm Học Phái Thường Kiên, đại trưởng lão Thiên Sư Đạo Trương Đạo Nhiên, đại trưởng lão Hoành Cừ Học Phái Trương Tiến, chủ trì Như Ý Am Diệu Chân pháp sư, Thất Tinh Sơn Trang Hồ Thần Đao…”
Mỗi một cái tên được đọc ra đều khiến trái tim đám người nảy lên một cái.
Tất cả đều là đại lão. Bất kỳ một cái tên nào cũng là nhân vật danh chấn một phương. Đương nhiên bọn họ cũng chính là đám cao thủ thập đại danh môn đã vây công Kim Đình Sơn.
Thanh âm Tiểu Diên Nhi cực kỳ trong trẻo vang vọng trong đại điện.
Đọc một lát, Tiểu Diên Nhi chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn Ngu Thượng Nhung. “Nhị sư huynh, huynh thêm vào nhiều người ghê.”
Ngu Thượng Nhung chỉ cười không nói.
Tiểu Diên Nhi tiếp tục đọc: “Đại trưởng lão Vân Tông Triệu Cực, nhị trưởng lão Vân Tông Tôn Hồng…”
Đây là danh sách đại lão của Vân Tông, một trong Tam Tông ở phía nam Đại Viêm.
Trái tim mọi người đập phanh phanh trong lồng ngực. Tam Tông là thế lực còn chói mắt hơn cả thập đại danh môn. Quy mô của bọn họ cực kỳ khổng lồ, thập đại danh môn không cách nào so sánh.
Đọc một lúc lâu, Tiểu Diên Nhi cuối cùng cũng đọc đến cái tên duy nhất còn lại trên danh sách: “Nhị trưởng lão La Tông, Đan Vân Tranh.”
Nghe thấy cái tên này, thân hình Hoa Nguyệt Hành bỗng nhiên lảo đảo, hai mắt mở to.
Chu Kỷ Phong thấy vậy, quay đầu nhìn Hoa Nguyệt Hành hỏi han: “Ngươi làm sao thế?”
Hoa Nguyệt Hành đáp: “Ta, ta không sao…”
Trong đại diện im ắng, mọi cử chỉ đều có thể khiến mọi người chú ý.
Lục Châu sao có thể không chú ý đến sắc mặt Hoa Nguyệt Hành đã thay đổi.
“Danh sách của bản toạ đều là những kẻ có ý đồ gây rối với Ma Thiên Các… Danh môn chính phái trong thiên hạ rất nhiều, vì cái gì lại giết những người này, các ngươi có nghĩ tới không?” Lục Châu nói.
Chương 389 Vô đề
Hắn vốn không cần giải thích với bọn họ, nhưng Ma Thiên Các ngày nay không giống khi xưa. Trong số những người ở đây có vài người xuất thân từ các môn phái khác.
Không đợi Lục Châu giải thích, Phan Trọng đã nói: “Danh sách của Các chủ và nhị tiên sinh đều là những kẻ đáng chết. Ngày đó khi bọn hắn vây công Ma Thiên Các nào có ngờ tới ngày hôm nay!”
Những người khác cũng lần lượt gật đầu.
“Hoa Nguyệt Hành.” Lục Châu nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành.
Nàng vội vàng khom người đáp: “Các chủ.”
“Đan Vân Tranh là nhị trưởng lão La Tông… ngươi có ý kiến gì về việc bản toạ muốn giết ả?” Lục Châu hỏi.
Vừa rồi hắn có chú ý thấy khi Tiểu Diên Nhi đọc cái tên này lên, sắc mặt Hoa Nguyệt Hành mới trở nên trắng bệch.
Hoa Nguyệt Hành đáp: “Nhị tiên sinh muốn giết Đan Vân Tranh, thuộc hạ không có ý kiến. Chỉ là có hơi cảm khái mà thôi.”
“Hửm?”
“Đan Vân Tranh đã từng là gia sư… Nhưng khi thuộc hạ rời khỏi La Tông đã đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với nàng ấy…” Hoa Nguyệt Hành nói.
Đám người nghe vậy đều gật gù, chẳng trách Hoa Nguyệt Hành lại phản ứng như thế. Dù sao đó cũng từng là sư phụ mình, cho dù có lãnh huyết cỡ nào cũng không đến mức xem như không quen.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Đan Vân Tranh?”
Hoa Nguyệt Hành khom người gật đầu: “Đúng vậy.”
Lục Châu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung. Dù sao đây cũng là cái tên do Ngu Thượng Nhung bổ sung vào.
Ngu Thượng Nhung rốt cuộc cũng lên tiếng: “Nếu là như vậy, người cuối cùng ta ra tay sẽ là ả… Trước lúc đó, nếu ả chịu tỉnh ngộ thì ta sẽ không giết.”
Những lời này của Ngu Thượng Nhung là nói với Hoa Nguyệt Hành.
Hoa Nguyệt Hành vội nói: “Đa tạ Các chủ, đa tạ nhị tiên sinh.”
Suy cho cùng người đó cũng từng là sư phụ, nàng làm đến mức này đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Lục Châu đương nhiên không có ý kiến gì. Kỳ thực hắn chẳng có ấn tượng gì với cái tên này cả.
Lúc trước có rất nhiều cao thủ thập đại danh môn đến vây công Kim Đình Sơn. Ngoại trừ thập đại cao thủ ra thì những người còn lại hắn chỉ nhớ được vài cái tên.
Đến địa vị của hắn thì không phải con chó con mèo nào cũng có thể lọt vào mắt.
Thấy đã giải quyết xong, Ngu Thượng Nhung cất kỹ danh sách vào ngực rồi nói: “Xin sư phụ phân phó nhiệm vụ thứ hai.”
Lục Châu lại vung tay lên, tấm giấy trắng thứ hai trên bàn bay tới.
Ngu Thượng Nhung đưa tay đón lấy, đọc lướt qua… bên trên đều là những chữ viết và ký hiệu xiêu xiêu vẹo vẹo. Hắn đọc chẳng hiểu gì cả.
Tiểu Diên Nhi lại tò mò chạy tới, kiễng mũi chân nhảy lên vài lần mới thấy được nội dung ghi trên giấy, nhưng nàng cũng chẳng hiểu gì.
Lục Châu nói: “Nhiệm vụ thứ hai chính là, ngươi phải đi một chuyến đến Tiểu Hàm Sơn, tìm kiếm thư tịch có ký hiệu giống như vậy.”
Ngu Thượng Nhung nghi hoặc nhìn tờ giấy. Tiểu Hàm Sơn chính là quê hương của hắn.
Hắn không hiểu đám ký hiệu này có ý nghĩa gì, nhưng sư phụ để hắn về Tiểu Hàm Sơn cũng là nghĩ cho hắn.
Nghĩ lại đúng là đã rất lâu rồi hắn chưa về thăm quê hương.
Thiết luật thứ hai của Ma Thiên Các chính là vào Ma Thiên Các phải cắt đứt hoàn toàn với quá khứ… Nay được sư phụ khai ân, sao hắn có thể không lĩnh tình?
Ngu Thượng Nhung cúi người nói: “Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh… Chỉ là việc tìm kiếm cao thủ thập đại danh môn cũng không dễ, nhiệm vụ này hẳn sẽ mất kha khá thời gian.”
“Ngươi cứ liệu mà làm.” Lục Châu nói.
Không chỉ phải tìm ra bọn họ, còn phải giết chết. Có một số tu hành giả cực kỳ sợ chết, bọn họ thường trốn trong bình chướng và trận pháp, rất khó giết được.
Thế nên, tuy tu vi Ngu Thượng Nhung cực cao nhưng muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
“Đồ nhi lĩnh mệnh!” Ngu Thượng Nhung nói.
Lục Châu đột nhiên tiến lại gần Ngu Thượng Nhung, nói nhỏ vào tai hắn: “Nếu gặp phải kẻ mạnh thì cứ tránh đi, giao lại cho vi sư xử lý.”
Đại Thiên thế giới không thiếu chuyện lạ, tuy ngươi là bát diệp nhưng không có nghĩa là ngươi có thể ngạo thị thiên hạ.
Ngu Thượng Nhung sững sờ một lát rồi nhanh chóng gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.
Mọi người nhìn theo bóng dáng hắn rời đi mà sinh lòng cảm khái.
Nhị tiên sinh vừa về Ma Thiên Các đã tiếp nhận nhiệm vụ quan trọng như vậy, thử hỏi có bao nhiêu người làm được như hắn.
Mà Các chủ lại cho hắn đầy đủ tự do mà hắn muốn…
Cao thủ như vậy, đã định sẵn một đời cô độc.
Ngu Thượng Nhung cũng rất thích nhiệm vụ thế này… độc lai độc vãng, dùng kiếm chống lại các loại cao thủ trong thiên hạ.
Nhiệm vụ này chẳng khác gì đưa hắn quay lại cuộc sống thuở ban đầu.
Hai ngày sau, Ngu Thượng Nhung rời khỏi Ma Thiên Các.
Không có ai thích hợp hơn Ngu Thượng Nhung để chấp hành nhiệm vụ này. Lục Châu cũng từng nghĩ tới việc bảo Ngu Thượng Nhung bắt lão thất trở về, nhưng Tư Vô Nhai hẳn đang ở cạnh Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung ngang tài ngang sức, muốn bắt hắn về đúng là rất khó khăn. Huống chi phân đà U Minh Giáo rất nhiều, lại phân bổ khắp thiên hạ, muốn tìm được Vu Chính Hải cũng phải tốn rất nhiều thời gian.
——————
Cùng lúc đó.
Tin tức Giang Ái Kiếm đã chết truyền ra trong tu hành giới. Hoàng thất Đại Viêm cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trên triều đình.
Văn võ bá quan vì việc này mà tranh cãi rất nhiều, nhưng Vĩnh Thanh hoàng đế đã nhiều ngày không vào triều nên đều phải gác lại.
Bảy ngày sau, Ích Châu đại loạn.
Triều đình và hoàng thất đành phải đặt mọi lực chú ý vào Ích Châu, thế là chuyện của nhị hoàng tử Lưu Hoán chẳng còn ai nói đến.
Trường Thanh cung, trong thư phòng.
Một tên thái giám run rẩy đi vào, quỳ xuống đất nói: “Bệ hạ, tiền tuyến cấp báo, Ích Châu đại loạn.”
Nam nhân đứng bên cạnh bàn, dưới cằm có chòm râu dài, hai mắc thâm thuý có thần, gương mặt trông như một lão nhân đã sáu mươi tuổi chính là đương kim hoàng đế Lưu Thương.
Lưu Thương không ngừng chấm mực vung bút, dường như chẳng quan tâm đến việc Ích Châu đại loạn mà chỉ tập trung tinh thần vẽ tranh viết chữ.
Không biết qua bao lâu…
Lưu Thương mới buông bút xuống. “Gửi phi thư cho Ngụy Trác Ngôn, lập tức trấn áp.”
Tên thái giám giật mình, vốn định hỏi bệ hạ chuyện quan trọng như vậy có nên lâm triều để thảo luận chính sự, nhưng thấy sắc mặt bệ hạ thong dong chẳng màng để ý bèn nhịn xuống, đáp: “Tuân chỉ.”
“Bên chỗ Thái hậu thế nào rồi?” Lưu Thương chắp tay sau lưng hỏi.
“Thái hậu đến Ma Thiên Các, bênh đã được chữa khỏi. Nhưng mà Khương hộ vệ hộ tống Thái hậu đã chết. Giang Ái Kiếm, kẻ đã ám sát nhị hoàng tử điện hạ cũng đã đền tội.”
Lưu Thương khẽ gật đầu nói:
“Truyền ý chỉ của trẫm, cấm túc Thái tử ba tháng. Ngoài ra vị trí của Hàn Ngọc Nguyên phải mau chóng tìm người thay thế, lệnh cho văn võ bá quan gửi danh sách đến cho trẫm.”
“Tuân chỉ.”
Tên thái giám cung kính rời khỏi thư phòng. Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.
Lưu Thương nâng tay phải lên, bàn tay từ từ nắm lại để lộ từng đạo gân xanh, khẽ thầm thì:
“Đợi đến khi trẫm đột phá cửu diệp thì đâu chỉ Cửu Châu, mà lãnh thổ của cả vạn quốc đều sẽ thuộc về trẫm!”
Chương 390 Vô đề
Bảy ngày sau.
Trên tổng đàn của Đoan Lâm Học Phái ở Đại Hoàn Sơn.
Đoan Lâm Học Phái vốn là một trong những môn phái nhỏ thuộc Nho môn, cũng là thế lực nhỏ nhất trong số thập đại danh môn vây công Kim Đình Sơn khi trước. Vì thế nó không có bình chướng và trận pháp bảo hộ.
Nhưng do nơi này vắng vẻ, địa hình lại gập ghềnh, muốn đến Đại Hoàn Sơn phải vượt qua một khe núi hẹp, trong khe núi có rất nhiều dã thú và phi cầm đáng sợ. Vì vậy khe núi này đã trở thành tấm bùa hộ mệnh của Đoan Lâm Học Phái.
Mặt trời đã lên cao. Đám đệ tử đang diễn đọc thư văn trên quảng trường.
Đột nhiên trên bầu trời tổng đàn xuất hiện một thân ảnh mặc thanh bào, lưng đeo trường kiếm, lăng không lơ lửng.
“Ai?!”
Đám đệ tử cấp tốc tụ lại một chỗ, ngẩng đầu nhìn lên thanh bào kiếm khách.
Bọn hắn không dám cất tiếng mắng chửi, vì biết rõ người có thể đến được tổng đàn Đoan Lâm Học Phái ít nhất phải là cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Thanh bào kiếm khách mỉm cười: “Thật xin lỗi vì đã quấy rầy, đây có phải là Đoan Lâm Học Phái?”
“Đây chính là Đoan Lâm Học Phái. Không biết tiền bối tìm đến có việc gì?” Một đệ tử can đảm hỏi.
“Chưởng môn Thường Kiên có đây không?” Thanh bào kiếm khách nói.
Đám đệ tử nghe vậy bèn đưa mắt nhìn nhau.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm uy nghiêm từ đại điện giữa sườn núi vọng tới.
“Ai muốn gặp bản toạ?”
Phía trên đại điện, một cường giả Nguyên Thần cảnh toàn thân lập loè cương khí bay thẳng lên trời.
“Chưởng môn đột phá!”
“Quá tốt rồi, Chưởng môn đột phá!”
Đám đệ tử nhảy cẫng lên hoan hô.
Điều này đồng nghĩa với việc Đoan Lâm Học Phái sẽ có chỗ đứng hơn trong tu hành giới.
Khi thấy thân ảnh kẻ đó xuất hiện, thanh bào kiếm khách không vội vã, cho tay vào trong ngực áo lấy ra một tờ giấy…
Đám đệ tử Đoan Lâm Học Phái không hiểu ra sao, chỉ biết mờ mịt nhìn hắn.
Thanh bào kiếm khách lại lấy từ trong ngực ra một vật màu đen, gạch một đường ngang trên tên của Thường Kiên.
Tuy không thấy được trên tờ giấy có viết cái gì nhưng động tác của thanh bào kiếm khách đã khiến đám đệ tử chú ý.
Cũng chính lúc này, Thường Kiên thi triển đại thần thông, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở tổng đàn.
Cương khí trên người hắn không ngừng phát tán ra tứ phía, rõ ràng là vừa mới đột phá. Chính vì thế hắn không nhịn được muốn thể hiện thực lực của mình.
Ánh mắt Thường Kiên nhìn về phía thanh bào kiếm khách.
Hắn có thể cảm giác được đối phương không đơn giản, không dám khinh thị bèn chắp tay nói: “Các hạ đến Đoan Lâm Học Phái không biết là có việc gì?”
“Ngươi chính là Thường Kiên?” thanh bào kiếm khách mỉm cười hỏi.
Bị người ta gọi ra cả tên lẫn họ không phải là cảm giác gì hay ho, huống chi hắn còn là chưởng môn của một tông phái.
Nhưng Thường Kiên vẫn đè nén cảm xúc xuống, đáp: “Đúng vậy.”
“Vậy là được rồi.” Thanh bào kiếm khách cất tờ giấy kia vào ngực áo.
“Đó là…?”
“Các hạ thứ lỗi, trí nhớ của tại hạ không tốt lắm, đành phải mang theo danh sách.” Thanh bào kiếm khách vẫn lễ phép đáp lời.
“Danh sách?”
Thanh bào kiếm khách đưa mắt nhìn đám người bên dưới, cất tiếng an ủi: “Những người khác không cần lo lắng.”
Ý muốn nói hắn chỉ tìm người có tên trong danh sách.
“. . .”
Thường Kiên cau mày, hai mắt toé lửa nhìn chằm chằm thanh bào kiếm khách, chợt nghĩ tới một cái tên danh chấn thiên hạ, trong lòng hắn chợt run lên. “Các hạ muốn giết ta?”
“Thật xin lỗi.” Thanh bào kiếm khách nâng tay lên, Trường Sinh Kiếm từ sau lưng bay tới nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Ta đã biết các hạ là ai… Các hạ có thể cho ta nói hai câu?” Thường Kiên cau mày, ngạo khí và tự tin trước đó đều bốc hơi mất khi nhìn thấy Trường Sinh Kiếm.
“Mời nói.”
“Ta vừa bước vào thất diệp đỉnh phong… Thư thả cho ta ba ngày, ta sẽ đến lĩnh tội.” Thường Kiên nói.
Thanh bào kiếm khách nở nụ cười thản nhiên. “Không được.”
“. . .”
Tục ngữ có câu, chó cùng rứt giậu. Thường Kiên chính là người như thế.
“Các vị trưởng lão, giúp ta!” Thường Kiên quát to một tiếng.
Trên tổng đàn đột nhiên xuất hiện rất nhiều tu hành giả, số lượng càng lúc càng nhiều.
Công thêm đám đệ tử đứng bên dưới, nơi đây đã có hơn nghìn người.
Thế trận thật lớn.
Thanh bào kiếm khách lạnh nhạt khép chặt năm ngón tay nắm Trường Sinh Kiếm.
Dường như cảm nhận được chiến ý của chủ nhân, Trường Sinh Kiếm cũng rung động ông ông phối hợp.
Thanh kiếm đã lâu không nhiễm tiên huyết, một khi có cơ hội sẽ càng đáng sợ hơn xưa.
“…Phàm là những người có tên trong danh sách đều trở thành vong hồn dưới kiếm.”
“Người không liên quan xin chớ ngăn cản.”
“Ngu Thượng Nhung đa tạ.”
Ba tiếng Ngu Thượng Nhung tựa như Định thân thuật khiến toàn thân mọi người run rẩy, đứng yên tại chỗ.
Đám đệ tử và trưởng lão đang ùn ùn kéo tới chi viện đột nhiên trừng to mắt, không biết phải làm sao.
Đúng lúc này ——
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên, biến thành ba đạo thân ảnh, sau đó nhanh chóng hợp nhất rồi bắn về phía Thường Kiên nhanh như sao băng xẹt qua bầu trời…
Trong đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu đang nghĩ đến chuyện của cửu diệp, bên tai bỗng truyền đến tiếng thông báo.
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Trên Đại Hoàn Sơn lúc này trở nên yên tĩnh dị thường.
Một chiêu Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn của Ngu Thượng Nhung kết hợp với đại thần thông đã đánh lui Chưởng môn của Đoan Lâm Học Phái bay ra sau mấy trăm mét, mất đi hơn một nửa sức chiến đấu.
Sau đó chính là màn biểu diễn cá nhân của Ngu Thượng Nhung.
Kiếm cương tung bay đầy trời như cuồng phong vũ bão không ngừng nghiền ép Chưởng môn Thường Kiên.
Tựa như bị kiềm nén thật lâu đến thời khắc này mới được phát tiết. Bát diệp cuồng đánh thất diệp, còn có chuyện nào hợp tình hợp lý hơn?
Kiếm đạo đạt đến cực hạn chính là như thế.
Nguyên lý của kiếm cương chính là điều động nguyên khí, ngưng khí thành cương, lại ngưng tụ cương thành bộ dạng của kiếm… Nếu không có vũ khí thì việc ngưng kết kiếm cương sẽ rất tốn sức, lúc thi triển cũng tiêu hao nhiều năng lượng hơn.
Dưới tình huống này, vũ khí trở nên cực kỳ quan trọng.
Có vũ khí sẽ có thể lấy khí bao bọc bên ngoài vũ khí, tạo thành kiếm cương. Những kiếm cương khác chỉ việc phục chế bản gốc là đủ.
Vũ khí hoàng giai có thể đề cao ba phần uy lực của kiếm cương, ba phần tốc độ ngưng khí thành cương và ba phần số lượng cương khí… Từ đó suy ra, vũ khí huyền giai lại đề cao thêm ba phần uy lực của vũ khí hoàng giai.
Đến thiên giai, vũ khí sẽ tăng thêm đặc tính phá cương khí, đồng thời đề cao uy lực, số lượng và tốc độ ngưng khí thành cương lên gấp ba lần, cũng chính là gấp ba lần vũ khí địa giai.
Đây là điểm đáng sợ của vũ khí thiên giai.
Ngoài ra còn phải kể đến độ ăn ý giữa chủ nhân và vũ khí.
Ngu Thượng Nhung và Trường Sinh Kiếm có độ ăn ý đạt tới hoàn mỹ, thế nên đây không còn là gấp ba lần địa giai nữa mà là gấp năm lần, thậm chí là mười lần.
Kiếm cương rơi xuống như mưa. Các công trình kiến trúc trên tổng đàn Đoan Lâm Học Phái đều bị phá huỷ.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới giọng nói của Ngu Thượng Nhung:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Dường như hắn đang quỳ dưới đất.
Lục Châu không bước ra ngoài mà vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ, vừa vuốt râu vừa nói: “Đã nghĩ rõ ràng chưa?”
“Đồ nhi muốn được tiếp tục sống.” Ngu Thượng Nhung hồi đáp, giọng nói cũng trong trẻo hơn trước.
“Vào đây.”
Được sư phụ đồng ý, Ngu Thượng Nhung đẩy cửa bước vào phòng.
Két ——
Dưới ánh đèn, gương mặt Lục Châu lộ vẻ nghiêm túc và uy nghiêm.
“Ngồi đi.” Lục Châu chỉ tay vào tấm bồ đoàn đối diện.
Ngu Thượng Nhung âm thầm nhớ lại, giữa hắn và sư phụ chưa từng giáp mặt trò chuyện thế này. Có lẽ tứ sư đệ đã nói đúng.
Ngu Thượng Nhung ngồi xuống đối diện Lục Châu, đặt Trường Sinh Kiếm bên cạnh người.
Ánh mắt Lục Châu thâm thuý nhìn hắn. “Năm đó lão phu thật sự muốn giết ngươi?”
Câu hỏi này khiến bầu không khí trong phòng trở nên ngưng trệ và kềm nén, nhưng Ngu Thượng Nhung chẳng có vẻ gì là bị ảnh hưởng, hắn gật đầu thay cho câu trả lời.
“Tại sao?”
“Người muốn đột phá cửu diệp…”
Ngu Thượng Nhung cảm giác được ngón tay mình khẽ run, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Đồ nhi và đại sư huynh rơi vào đường cùng nên mới rời đi.”
Ngoài mặt Lục Châu bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc. Giết đồ đệ để đột phá cửu diệp? Đây là loại logic gì?
Rõ ràng là trong chuyện này còn rất nhiều vấn đề phức tạp.
Ngu Thượng Nhung nhìn thẳng vào mắt Lục Châu.
“Mệnh của người Quân Tử Quốc tuy sớm nở tối tàn nhưng bọn họ lại có một loại bản sự…” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp. “Đó là họ có khả năng hấp thu thọ mệnh để kéo dài sinh mạng.”
“Có lẽ sư phụ muốn có được năng lực giống như vậy.”
Nghe được câu này, Lục Châu không cảm thấy bất ngờ. Trước đó hắn đã đoán đúng, bây giờ chỉ là xác nhận lại mà thôi.
Nếu vậy thì…
“Vu Chính Hải cũng giống như vậy sao?”
“Đồ nhi chỉ biết là đại sư huynh có khả năng chịu đòn rất tốt… những chuyện khác thì người phải hỏi huynh ấy.”
Sư đồ hai người đều biết đối phương đang nghĩ gì. Trầm mặc một lát, Ngu Thượng Nhung mới lên tiếng:
“Thất sư đệ nói người phong ấn ký ức vào một quả cầu thuỷ tinh… có lẽ trong thuỷ tinh cầu đó có tất cả đáp án mà người muốn.”
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Thì ra đó là lý do Lục Châu bị thiếu mất một phần ký ức.
Lục Châu vuốt râu theo bản năng. “Thuỷ tinh cầu đang ở đâu?”
“Không biết.” Ngu Thượng Nhung đáp. “Nhưng trước đó người đã đi đến rất nhiều nơi, trong đó có cả Nhung Bắc và Nhung Tây…”
“Ngươi không sợ lão phu khôi phục ký ức rồi sẽ lại giết ngươi sao?” Lục Châu bỗng hỏi.
“Tứ sư đệ đã nói, với tu vi của người, muốn giết đồ nhi và đại sư huynh là việc dễ như trở bàn tay.” Ngu Thượng Nhung nói. “Còn có rất nhiều chuyện khác…”
Lục Châu gật đầu. “Nói đi.”
“Người rất thích đánh đại sư huynh, người thích để huynh ấy cầm lái phi liễn. Người chỉ thích luận bàn kiếm đạo với đồ nhi, người còn thường xuyên bảo thất sư đệ bóp chân cho mình,…”
Ngu Thượng Nhung chưa nói xong đã thấy sư phụ giơ tay lên ngăn lại.
“Mấy chuyện không liên quan đến cửu diệp thì không cần kể lại.”
“Vâng.”
Sau đó Ngu Thượng Nhung im lặng.
Nhìn bộ dạng này của hắn nghĩa là chuyện về cửu diệp đã nói hết rồi?
Lục Châu vẫn chờ mong nhìn Ngu Thượng Nhung khiến hắn mất tự nhiên, đành phải cúi đầu nhìn tay chân, nhìn tóc tai mình, toàn thân đều không được thoải mái.
Nghĩ cũng phải… nếu Ngu Thượng Nhung biết được bí mật về cửu diệp thì sao còn kẹt lại ở bát diệp đây? Thậm chí còn rơi vào tình trạng tóc tai bạc trắng?
Căn phòng lại lần nữa trở nên yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Ngu Thượng Nhung đột nhiên cúi người nói: “Đồ nhi muốn được tiếp tục sống…”
Thật kỳ quái. Nhìn dáng vẻ này của hắn, Lục Châu không thấy tức giận mà ngược lại còn cảm thấy vui mừng…
Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, ai rồi cũng sẽ phải chết. Chỉ có sống sót mới là động lực để con người ta cố gắng và hy vọng ——
“Nghĩ thông suốt rồi thì tốt.”
Lục Châu vung tay lên, hộp gấm trên mặt bàn bay đến trước mặt Ngu Thượng Nhung.
“Vi sư ban thưởng cho ngươi Tăng Thọ Đan, vi sư muốn nhìn thấy ngươi tiếp tục sống.”
Lục Châu nhấn mạnh ba chữ “tiếp tục sống” khiến toàn thân Ngu Thượng Nhung run lên.
Nghe thấy sư phụ tự xưng là vi sư, lại thấy người kỳ vọng mình “tiếp tục sống”, trong lòng Ngu Thượng Nhung dâng trào cảm xúc nói không nên lời.
Hắn lại lần nữa quỳ bái Lục Châu.
Không có ngôn ngữ hoa mỹ, không có cử chỉ quá mức, không có quá nhiều giải thích và biểu đạt dư thừa.
Ngu Thượng Nhung chỉ run giọng nói:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Khi một người đã có lại hy vọng sống, điều duy nhất ngươi có thể làm chính là nói với hắn, cho dù phía trước là một mảnh hắc ám thì vẫn phải tiến tới không ngừng, bởi vì chúng ta không có đường lui. Hy vọng chính là động lực tốt nhất để con người ta bước tiếp.
Lục Châu nhìn Ngu Thượng Nhung quỳ rạp dưới đất, trong lòng vô cùng cảm khái.
Trầm mặc một lúc hắn mới cất tiếng: “Đứng lên đi.”
Ngu Thượng Nhung đứng dậy, cầm lấy hộp gấm màu đen kia.
Lục Châu nói: “Viên đan dược này không tầm thường, có thể tăng cho ngươi hai trăm năm tuổi thọ.”
“Hai trăm năm đã đủ rồi.” Ngu Thượng Nhung không hề tham lam. Năng lượng Trường Sinh Kiếm mất đi khi vung ra một kiếm kia cũng ngang với hai trăm năm.
Lục Châu nói: “Như thế không đủ, còn thiếu rất nhiều. Chỉ hai trăm năm làm sao đủ cho ngươi đột phá cửu diệp?”
Ngu Thượng Nhung nghi hoặc.
Lục Châu tiếp tục nói: “Ngươi tin rằng đằng sau cánh cửa cửu diệp đều là hắc ám… Nhưng vi sư lại không cho là vậy.”
Chẳng có con đường nào dễ đi. Từ nhất diệp lên bát diệp đều tràn đầy chông gai, bát diệp muốn lên cửu diệp sao có thể đơn giản dễ dàng?
Ngu Thượng Nhung rất kinh ngạc. Lúc trước trong động diện bích, hắn tưởng rằng sư phụ nói muốn xung kích cửu diệp chỉ là tức giận nhất thời. Nay xem ra hắn đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Lục Châu thấy Ngu Thượng Nhung không hiểu ra sao, bèn không tiếp tục nói đề tài này mà chỉ tay về phía hộp gấm. “Ăn đan dược đi.”
Ngu Thượng Nhung mở hộp gấm ra, bên trong là một viên Tăng Thọ Đan màu đen toả ra ám quang, mùi hương nồng đậm của viên thuốc như thấm vào lòng người, đồng thời còn có năng lượng ba động cực kỳ mãnh liệt.
Ngu Thượng Nhung kinh ngạc nói: “Đây là đan dược mới vừa luyện chế xong.”
Tăng Thọ Đan có thể tăng tuổi thọ là vì trên đan dược có lượng năng lượng rất lớn, nhưng loại năng lượng này sẽ dần bay hơi đi theo thời gian. Đan dược không giống rượu, để càng lâu càng thơm, mà thời gian càng lâu sẽ càng mất đi giá trị.
Không ngờ viên Tăng Thọ Đan này lại còn mới như vậy. Để luyện chế một viên Tăng Thọ Đan phải tốn bao nhiêu tinh lực, Ngu Thượng Nhung sao có thể không biết.
“Ăn đi.” Lục Châu nói.
Ngu Thượng Nhung không hề do dự thả viên đan dược vào trong miệng.
Lúc mới ăn vào, viên đan dược toả ra luồng khí ấm áp, nhưng rất nhanh sau đó cảm giác thiêu đốt mãnh liệt đã xuất hiện.
Đan dược tựa như vật thể sống, trơn tuột trong cổ họng rồi trượt vào khoang bụng, không để ai kịp nhấm nháp. Cảm giác này chẳng khác nào nuốt trọn một quả táo nhỏ vào bụng.
Chương 387 Vô đề
Ngay sau đó, cảm giác thiêu đốt kia cháy rừng rực trong bụng Ngu Thượng Nhung, sinh mệnh tiềm lực bị kích phát.
Cũng chính lúc này, Lục Châu vỗ một chưởng vào người Ngu Thượng Nhung. “Đừng nhúc nhích.”
Ngu Thượng Nhung muốn động cũng không được. Toàn thân không còn tu vi lại chịu tác động của đan dược khiến hắn không cách nào động đậy.
Một chưởng cách không của Lục Châu đánh vào người Ngu Thượng Nhung mang đến cảm giác mát lạnh sảng khoái, triệt tiêu đi một nửa cảm giác thiêu đốt trong người.
Ngu Thượng Nhung hiểu sư phụ đang đang giải khai Phược Thân Thần Chú cho hắn.
Chỉ trong giây lát, cảm giác trói buộc của Phược Thân Thần Chú lập tức tiêu tán. Lực lượng đã lâu không xuất hiện đột nhiên tuôn trào trong đan điền như dòng dung nham trong núi lửa, truyền đến kỳ kinh bát mạch toàn thân.
Dưới lực lượng sẵn có của tu hành giả bát diệp, sức nóng từ viên Tăng Thọ Đan chẳng còn ý nghĩa gì.
Dược lực của Tăng Thọ Đan thấm vào toàn thân, mái tóc Ngu Thượng Nhung dần dần đen nhánh trở lại.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút… Ngu Thượng Nhung vẫn đắm chìm trong việc hấp thu lực lượng.
Lục Châu chú ý thấy khi Ngu Thượng Nhung quỳ lạy mình, độ trung thành của hắn đã xuất hiện và đang không ngừng tăng cao.
Con người là loài động vật rất kỳ quái. Chỉ một ý niệm cách nhau đường tơ kẽ tóc đã có thể khiến người ta hồi tâm chuyển ý.
Rạng sáng hôm sau.
Ngu Thượng Nhung cảm giác được dược lực đã được hấp thu toàn bộ bèn chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt hắn là hình ảnh sư phụ đang ngồi xếp bằng trước mặt mình, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi.
Trên bàn bày đầy các loại thư tịch, hầu hết đều là thư tịch có liên quan đến vấn đề thọ mệnh, vài bức địa đồ và một số phương pháp tu hành ở cảnh giới bát diệp.
Trên giá sách còn có rất nhiều thư tịch chưa lấy xuống.
Ngu Thượng Nhung ngây ngẩn cả người. Đêm qua tối trời nên hắn không chú ý, nay nhìn lại mới thấy, hoá ra sư phụ lão nhân gia người vẫn luôn chuẩn bị những thứ này.
Điều càng khiến hắn cảm khái hơn chính là ——
Rõ ràng sư phụ đã ngồi cả đêm để trông chừng hắn.
Ngu Thượng Nhung cảm nhận được năng lượng trong cơ thể đã khôi phục, vấn đề còn lại chỉ là trạng thái tinh thần.
Hắn lại quỳ xuống lạy Lục Châu một cái rồi lặng lẽ cầm Trường Sinh Kiếm lên, xoay người bước ra khỏi phòng.
Còn chưa ra khỏi Đông Các, sau lưng hắn đã truyền tới một giọng nói uy nghiêm: “Về Nam Các đi.”
Ngu Thượng Nhung đáp: “Vâng.”
Lục Châu chậm rãi mở mắt. Cả đêm hắn lĩnh hội Thiên thư khiến tinh thần rất sảng khoái.
Mở giao diện Hệ thống lên, Lục Châu chú ý thấy nhiệm vụ thọ mệnh của Huân Hoa Thảo đã hoàn thành.
Đúng như hắn đoán, Huân Hoa Thảo ám chỉ Ngu Thượng Nhung.
Nhiệm vụ hoàn thành, Lục Châu được ban thưởng 2.000 điểm công đức.
Hiện tại vẫn còn một nhiệm vụ phụ tuyến là tân Thiên Thư Khai Quyển. Tấm bản đồ da dê cổ hiển thị khu vực góc tây bắc, hẳn chính là nơi đó…
Thấy sắc trời còn sớm, Lục Châu nhắm mắt lại, tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
——————
Tại Nam Các.
Đoan Mộc Sinh xách Bá Vương Thương đến đứng trước cửa phòng Minh Thế Nhân. “Lão tứ, đi luyện thương với ta nào…”
Minh Thế Nhân: “. . .”
Hắn nhăn nhó bước ra nói: “Tam sư huynh, con đường tu luyện của hai chúng ta không giống nhau. Ta đề nghị huynh đến tìm lão bát, hắn có Bảo Thiền Y, còn có quyền sáo, khả năng chịu đòn rất tốt.”
“Hắn còn chưa khai diệp…” Đoan Mộc Sinh tóm Minh Thế Nhân lại.
“Vậy thì huynh tìm Hoa trưởng lão đi!”
“Co đầu rụt cổ đại pháp rất phiền!”
Minh Thế Nhân nghẹn lời, thầm nghĩ, ta lúc nào cũng trốn tránh sao huynh không thấy phiền?
“Đừng đừng đừng… ta còn phải đến thăm nhị sư huynh. Nếu vấn đề của nhị sư huynh đã được giải quyết thì huynh tìm huynh ấy mà luận bàn.” Minh Thế Nhân nói.
“Nhị sư huynh? Hiện tại huynh ấy mất sạch tu vi, không phải là đối thủ của ta.” Đoan Mộc Sinh nói xong lời này tự thấy xấu hổ, bèn bổ sung. “Chiến đấu mà không có nguyên khí thì không thể phát huy được uy thế của ta.”
“Tam sư huynh nói đúng, nhị sư huynh sao là đối thủ của huynh được.”
Ầm!
Một âm thanh vang dội truyền tới, hai người sửng sốt nhìn ra bên ngoài Nam Các.
Có chuyện gì đây? Ai dám đến Ma Thiên Các gây sự?
Ngay cả kẻ ngủ say như lợn chết là Chư Hồng Cộng cũng phải giật mình tỉnh giấc.
“Tên đui mù nào đây? Ra ngoài xem thử.” Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh bước ra khỏi Nam Các.
Không bao lâu sau bọn họ đã đến quảng trường tu luyện. Nơi đó đang có không ít nữ đệ tử vây quanh quan sát.
“Nhị sư huynh?”
“Không phải chứ…”
Ở giữa quảng trường, trên một cây cột đá chính là thân ảnh của Ngu Thượng Nhung oai phong đón gió, trong tay ôm lấy Trường Sinh Kiếm.
Mái tóc trắng nay đã đen trở lại khiến mọi người đều kinh ngạc không thôi.
“Kiếm của nhị tiên sinh thật lạnh…”
“Khí chất cũng rất lạnh…”
“Đứng ở trên đó hẳn là cũng rất lạnh…”
Nghe Phan Trọng lảm nhảm, Chu Kỷ Phong lập tức liếc hắn một cái. “Câm miệng! Không thấy Hoa trưởng lão rất đáng thương sao? Lạnh lạnh cái đầu ngươi!”
Đối diên cây cột đá chính là Hoa trưởng lão Hoa Vô Đạo am hiểu nhất là phòng ngự.
Hoa Vô Đạo vốn đang ở gần Nam Các, thấy Ngu Thượng Nhung đã khôi phục tu vi bèn khiêu chiến một phen. Hắn biết mình không thắng nổi Ngu Thượng Nhung, chỉ muốn nhân cơ hội này thử xem lực phòng ngự của Lục Hợp Đạo Ấn.
Ai ngờ đến một chiêu của người ta cũng không đỡ nổi.
Hoa Vô Đạo ngẩng đầu nhìn Ngu Thượng Nhung, trong lòng có hơi không vui.
“Lại lần nữa.” Hoa Vô Đạo hét lên một tiếng.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đứng từ trên cột đá nhìn xuống. “Ngươi rất yếu, yếu đến mức… Thôi, hãy cố gắng nhiều hơn.”
Hoa Vô Đạo cắn răng nói: “Ta không tin mình không đỡ nổi lấy một chiêu.”
Lục Hợp Đạo Ấn mở ra, chín chữ triện lớn lập loè kim quang xoay tròn quanh thân.
Đám người lập tức lui lại.
Lục Hợp cương ấn bao phủ Hoa Vô Đạo, chân đạp bát quái ấn.
“Yêu cầu của Hoa trưởng lão thấp đến vậy sao? Chỉ cần chịu được một chiêu?” Minh Thế Nhân cất tiếng trêu chọc.
Thân hình Hoa Vô Đạo lảo đảo. Lời này khiến mặt già của hắn đỏ ửng. Từ khi nào mà việc đỡ được một chiêu đã trở nên xa xỉ đến thế?
Ngu Thượng Nhung đứng trên trụ đá, khẽ nói: “Cẩn thận.”
Vù!
Nguyên khí rung động, Trường Sinh Kiếm ra khỏi vỏ.
Tuy năng lượng bên trong Trường Sinh Kiếm đã tiêu tán nhưng đặc tính của nó vẫn khiến người ta phải kiêng dè.
Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về thân ảnh Ngu Thượng Nhung.
Lấy khí ngự kiếm, kiếm cương xuất hiện.
Ngu Thượng Nhung lao vụt xuống.
Không gian phía trước cột đá mông lung vặn vẹo như phủ một lớp sương mù. Thân ảnh Ngu Thượng Nhung từ một phân làm ba: trái, giữa, phải.
Hoa Vô Đạo trợn trừng mắt, khi hắn nhìn rõ cảnh tượng trước mặt thì ba đạo thân ảnh đã hợp lại làm một, Trường Sinh Kiếm đã tiến vào khu vực bên trong Lục Hợp Đạo Ấn.
Trường Sinh Kiếm trong tay Ngu Thượng Nhung chĩa thẳng vào mặt Hoa Vô Đạo.
Hoa Vô Đạo có chút khó chịu, thường ngày khi luận bàn với Đoan Mộc Sinh, tuy Đoan Mộc Sinh không thua nhưng cũng không làm gì được Lục Hợp Đạo Ấn.
Vậy mà khi luận bàn với nhị tiên sinh, chênh lệch giữa hai người lại lớn đến vậy!
Cực kỳ khó chịu nha!
Chương 388 Vô đề
Vụt!
Ngu Thượng Nhung thu hồi Trường Sinh Kiếm. “Đừng tự ti, Trường Sinh Kiếm đã theo ta nhiều năm, từng phá vô số trận pháp.”
“. . .”
Đây là đang an ủi sao?
Hoa Vô Đạo thu hồi Lục Hợp Đạo Ấn, lảo đảo lui ra sau.
Phan Ly Thiên và Lãnh La đứng từ xa quan sát cũng không khỏi lắc đầu.
“Lão Lãnh, ngươi cũng là bát diệp, tiến lên luận bàn với nhị tiên sinh thử xem?” Phan Ly Thiên xúi giục.
“Tu vi Lãnh mỗ còn chưa khôi phục, để hôm khác đi… Lão Phan, ngươi có Hắc Mộc Liên tương trợ, hẳn là tu vi khôi phục tốt hơn ta nhiều, sao ngươi không lên thử?” Lãnh La nói.
“Lão hủ đột nhiên nhớ tới trong viện còn có một vò rượu ủ trăm năm… Lão Lãnh, hay là chúng ta về Bắc Các uống?”
“Như thế rất tốt.”
Hai người rất vui sướng đồng lòng quay người rời đi.
Hoa Nguyệt Hành đỡ lấy Hoa Vô Đạo. Hoa Vô Đạo khẽ nói: “Ta không sao… đa tạ nhị tiên sinh chỉ giáo.”
Minh Thế Nhân bước ra khỏi đám đông, tiến lên nói: “Hoa trưởng lão, ngươi đừng có tâm lý bóng ma nha. Một chiêu Nhập Tam Hồn này chính là chiêu thức thành danh của nhị sư huynh ta. Ngươi có dũng khí đối mặt với chiêu này đã là không tệ rồi.”
Nói xong, hắn nháy nháy mắt với Hoa Vô Đạo.
Hoa Vô Đạo quay đầu nhìn lại, nào còn thấy bóng dáng của Lãnh La và Phan Ly Thiên, trong lòng lập tức cân bằng hơn rất nhiều.
Vừa rồi còn tưởng là đã mất hết mặt mũi chứ!
Ngu Thượng Nhung không giải thích, chỉ chắp tay nói: “Đã là người Ma Thiên Các thì Ngu Thượng Nhung sẽ toàn lực chỉ điểm.”
“. . .”
“Xin hỏi còn cần chỉ điểm nữa không?” Ngu Thượng Nhung ôn hoà nói.
“. . .”
Rõ ràng biết hắn có ý tốt, dự định ban đầu cũng là muốn chỉ điểm mọi người… nhưng mà lời này nghe cứ thấy quái quái thế nào.
“Tam sư huynh!” Minh Thế Nhân lập tức gọi Đoan Mộc Sinh.
Nhưng Đoan Mộc Sinh lại xách theo Bá Vương Thương xông tới, tóm lấy cổ áo Minh Thế Nhân xách lên: “Đệ đã đồng ý đi luyện thương với ta! Đệ dám không nhận?”
“Ách… nhận nhận nhận…”
Sau đó Đoan Mộc Sinh cưỡng ép lôi Minh Thế Nhân rời khỏi Nam Các.
“Sư, sư huynh… chậm, chậm chút.”
Đám người không còn lời gì để nói.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi xuất hiện trên nóc nhà Nam Các, cất tiếng nói: “Nhị sư huynh, chào buổi sáng.”
“Tiểu sư muội, chào buổi sáng.”
“Sư phụ gọi huynh qua đó.”
“Được.”
——————
Trong đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu đặt bút lông sang một bên, đọc lướt qua bảng danh sách trên bàn rồi gật gù.
Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi và đám người Phan Trọng bước vào trong đại điện.
“Bái kiến sư phụ.”
“Bái kiến Các chủ.”
Lục Châu nhìn sang Ngu Thượng Nhung. “Luận bàn thế nào rồi?”
Ngu Thượng Nhung đáp: “Một chiêu đã thắng.”
Khi nói ra lời này, trong thoáng chốc hai người bỗng có cảm giác quay về thời quá khứ.
Năm đó khi Ngu Thượng Nhung còn đang học nghệ, vẫn chỉ luyện tập bằng kiếm gỗ nhưng đã có thói quen thích đi khiêu chiến các cao thủ khác.
Khi ấy mỗi khi Ngu Thượng Nhung chiến thắng trở về, hắn đều nói một câu, một chiêu đã thắng.
Hắn vốn rất kiêu ngạo.
Lục Châu nói: “Lòng tự trọng của Hoa trưởng lão rất mạnh, sau này nhớ nhường nhịn vài chiêu.”
Đám người: “. . .”
Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Đồ nhi đã biết.”
Dù sao Hoa Vô Đạo cũng là một đại tướng của Ma Thiên Các, đừng để chưa kịp ra ngoài lập công đã bị người nhà chà đạp đến tàn phế, rất không có lời.
Lục Châu khẽ vung tay. Tờ giấy trắng trên mặt bàn bay về phía Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung nhanh tay đón lấy, đọc nhanh những cái tên trên danh sách, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Lục Châu vuốt râu nói: “Vi sư có hai nhiệm vụ giao cho ngươi… ngươi có đồng ý tiếp nhận không?”
Ngu Thượng Nhung đáp không hề do dự: “Sư phụ chỉ cần phân phó.”
“Được.”
Lục Châu đứng lên bước xuống bậc thềm, chậm rãi đến trước mặt Ngu Thượng Nhung nói: “Phàm là những kẻ có tên trên danh sách… một người cũng không tha.”
Giọng Lục Châu không nhẹ không nặng, ngữ điệu không nhanh không chậm, nhưng khi truyền vào tai mọi người lại khiến bọn họ cả kinh hít sâu một hơi.
Bọn họ không biết trên danh sách có những ai… nhưng bất kể đó là ai thì hễ có tên trên danh sách đều sẽ trở thành vong hồn dưới kiếm Kiếm Ma tiền bối.
Ngu Thượng Nhung nhìn thoáng qua danh sách lần nữa, thản nhiên nói: “Yếu.”
Những cái tên có trên danh sách đích thực là quá yếu, những người này trước đây hắn còn chả thèm nhìn tới.
Có lẽ thấy nhiệm vụ thế này cực kỳ không thú vị, Ngu Thượng Nhung chắp tay nói: “Đồ nhi thỉnh cầu thêm người vào danh sách.”
Đám người: “. . .”
Lục Châu nhàn nhạt đáp lại: “Được.”
Ngu Thượng Nhung đến bên bàn, cầm bút lông lên viết thêm mấy cái tên.
Chốc lát sau, trên tờ giấy trắng vốn có rất nhiều chỗ trống nay đã lít nhít đầy chữ.
Ngu Thượng Nhung viết xong, dâng tờ giấy lên trước mặt Lục Châu: “Mời sư phụ xem qua.”
“Vi sư không cần xem. Ngươi cảm thấy đáng giết thì cứ giết.”
Đây gọi là tín nhiệm.
Nghi ngờ thì không dùng người. Dùng người thì không nghi ngờ.
Đám người: “. . .”
Đám người Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cảm thấy tâm tình và tam quan của mình đang sụp đổ ầm ầm.
Tiểu Diên Nhi thì cực kỳ tò mò, chạy đến bên cạnh nhị sư huynh hỏi: “Nhị sư huynh, ta muốn xem một chút.”
“Ừm.” Ngu Thượng Nhung không ngần ngại đưa tờ giấy cho Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi cầm tờ giấy lên, khẽ đọc: “Chưởng môn Chính Nhất Đạo Trương Viễn Sơn, chưởng môn Đoan Lâm Học Phái Thường Kiên, đại trưởng lão Thiên Sư Đạo Trương Đạo Nhiên, đại trưởng lão Hoành Cừ Học Phái Trương Tiến, chủ trì Như Ý Am Diệu Chân pháp sư, Thất Tinh Sơn Trang Hồ Thần Đao…”
Mỗi một cái tên được đọc ra đều khiến trái tim đám người nảy lên một cái.
Tất cả đều là đại lão. Bất kỳ một cái tên nào cũng là nhân vật danh chấn một phương. Đương nhiên bọn họ cũng chính là đám cao thủ thập đại danh môn đã vây công Kim Đình Sơn.
Thanh âm Tiểu Diên Nhi cực kỳ trong trẻo vang vọng trong đại điện.
Đọc một lát, Tiểu Diên Nhi chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn Ngu Thượng Nhung. “Nhị sư huynh, huynh thêm vào nhiều người ghê.”
Ngu Thượng Nhung chỉ cười không nói.
Tiểu Diên Nhi tiếp tục đọc: “Đại trưởng lão Vân Tông Triệu Cực, nhị trưởng lão Vân Tông Tôn Hồng…”
Đây là danh sách đại lão của Vân Tông, một trong Tam Tông ở phía nam Đại Viêm.
Trái tim mọi người đập phanh phanh trong lồng ngực. Tam Tông là thế lực còn chói mắt hơn cả thập đại danh môn. Quy mô của bọn họ cực kỳ khổng lồ, thập đại danh môn không cách nào so sánh.
Đọc một lúc lâu, Tiểu Diên Nhi cuối cùng cũng đọc đến cái tên duy nhất còn lại trên danh sách: “Nhị trưởng lão La Tông, Đan Vân Tranh.”
Nghe thấy cái tên này, thân hình Hoa Nguyệt Hành bỗng nhiên lảo đảo, hai mắt mở to.
Chu Kỷ Phong thấy vậy, quay đầu nhìn Hoa Nguyệt Hành hỏi han: “Ngươi làm sao thế?”
Hoa Nguyệt Hành đáp: “Ta, ta không sao…”
Trong đại diện im ắng, mọi cử chỉ đều có thể khiến mọi người chú ý.
Lục Châu sao có thể không chú ý đến sắc mặt Hoa Nguyệt Hành đã thay đổi.
“Danh sách của bản toạ đều là những kẻ có ý đồ gây rối với Ma Thiên Các… Danh môn chính phái trong thiên hạ rất nhiều, vì cái gì lại giết những người này, các ngươi có nghĩ tới không?” Lục Châu nói.
Chương 389 Vô đề
Hắn vốn không cần giải thích với bọn họ, nhưng Ma Thiên Các ngày nay không giống khi xưa. Trong số những người ở đây có vài người xuất thân từ các môn phái khác.
Không đợi Lục Châu giải thích, Phan Trọng đã nói: “Danh sách của Các chủ và nhị tiên sinh đều là những kẻ đáng chết. Ngày đó khi bọn hắn vây công Ma Thiên Các nào có ngờ tới ngày hôm nay!”
Những người khác cũng lần lượt gật đầu.
“Hoa Nguyệt Hành.” Lục Châu nhìn về phía Hoa Nguyệt Hành.
Nàng vội vàng khom người đáp: “Các chủ.”
“Đan Vân Tranh là nhị trưởng lão La Tông… ngươi có ý kiến gì về việc bản toạ muốn giết ả?” Lục Châu hỏi.
Vừa rồi hắn có chú ý thấy khi Tiểu Diên Nhi đọc cái tên này lên, sắc mặt Hoa Nguyệt Hành mới trở nên trắng bệch.
Hoa Nguyệt Hành đáp: “Nhị tiên sinh muốn giết Đan Vân Tranh, thuộc hạ không có ý kiến. Chỉ là có hơi cảm khái mà thôi.”
“Hửm?”
“Đan Vân Tranh đã từng là gia sư… Nhưng khi thuộc hạ rời khỏi La Tông đã đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với nàng ấy…” Hoa Nguyệt Hành nói.
Đám người nghe vậy đều gật gù, chẳng trách Hoa Nguyệt Hành lại phản ứng như thế. Dù sao đó cũng từng là sư phụ mình, cho dù có lãnh huyết cỡ nào cũng không đến mức xem như không quen.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Đan Vân Tranh?”
Hoa Nguyệt Hành khom người gật đầu: “Đúng vậy.”
Lục Châu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung. Dù sao đây cũng là cái tên do Ngu Thượng Nhung bổ sung vào.
Ngu Thượng Nhung rốt cuộc cũng lên tiếng: “Nếu là như vậy, người cuối cùng ta ra tay sẽ là ả… Trước lúc đó, nếu ả chịu tỉnh ngộ thì ta sẽ không giết.”
Những lời này của Ngu Thượng Nhung là nói với Hoa Nguyệt Hành.
Hoa Nguyệt Hành vội nói: “Đa tạ Các chủ, đa tạ nhị tiên sinh.”
Suy cho cùng người đó cũng từng là sư phụ, nàng làm đến mức này đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Lục Châu đương nhiên không có ý kiến gì. Kỳ thực hắn chẳng có ấn tượng gì với cái tên này cả.
Lúc trước có rất nhiều cao thủ thập đại danh môn đến vây công Kim Đình Sơn. Ngoại trừ thập đại cao thủ ra thì những người còn lại hắn chỉ nhớ được vài cái tên.
Đến địa vị của hắn thì không phải con chó con mèo nào cũng có thể lọt vào mắt.
Thấy đã giải quyết xong, Ngu Thượng Nhung cất kỹ danh sách vào ngực rồi nói: “Xin sư phụ phân phó nhiệm vụ thứ hai.”
Lục Châu lại vung tay lên, tấm giấy trắng thứ hai trên bàn bay tới.
Ngu Thượng Nhung đưa tay đón lấy, đọc lướt qua… bên trên đều là những chữ viết và ký hiệu xiêu xiêu vẹo vẹo. Hắn đọc chẳng hiểu gì cả.
Tiểu Diên Nhi lại tò mò chạy tới, kiễng mũi chân nhảy lên vài lần mới thấy được nội dung ghi trên giấy, nhưng nàng cũng chẳng hiểu gì.
Lục Châu nói: “Nhiệm vụ thứ hai chính là, ngươi phải đi một chuyến đến Tiểu Hàm Sơn, tìm kiếm thư tịch có ký hiệu giống như vậy.”
Ngu Thượng Nhung nghi hoặc nhìn tờ giấy. Tiểu Hàm Sơn chính là quê hương của hắn.
Hắn không hiểu đám ký hiệu này có ý nghĩa gì, nhưng sư phụ để hắn về Tiểu Hàm Sơn cũng là nghĩ cho hắn.
Nghĩ lại đúng là đã rất lâu rồi hắn chưa về thăm quê hương.
Thiết luật thứ hai của Ma Thiên Các chính là vào Ma Thiên Các phải cắt đứt hoàn toàn với quá khứ… Nay được sư phụ khai ân, sao hắn có thể không lĩnh tình?
Ngu Thượng Nhung cúi người nói: “Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh… Chỉ là việc tìm kiếm cao thủ thập đại danh môn cũng không dễ, nhiệm vụ này hẳn sẽ mất kha khá thời gian.”
“Ngươi cứ liệu mà làm.” Lục Châu nói.
Không chỉ phải tìm ra bọn họ, còn phải giết chết. Có một số tu hành giả cực kỳ sợ chết, bọn họ thường trốn trong bình chướng và trận pháp, rất khó giết được.
Thế nên, tuy tu vi Ngu Thượng Nhung cực cao nhưng muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
“Đồ nhi lĩnh mệnh!” Ngu Thượng Nhung nói.
Lục Châu đột nhiên tiến lại gần Ngu Thượng Nhung, nói nhỏ vào tai hắn: “Nếu gặp phải kẻ mạnh thì cứ tránh đi, giao lại cho vi sư xử lý.”
Đại Thiên thế giới không thiếu chuyện lạ, tuy ngươi là bát diệp nhưng không có nghĩa là ngươi có thể ngạo thị thiên hạ.
Ngu Thượng Nhung sững sờ một lát rồi nhanh chóng gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi đại điện Ma Thiên Các.
Mọi người nhìn theo bóng dáng hắn rời đi mà sinh lòng cảm khái.
Nhị tiên sinh vừa về Ma Thiên Các đã tiếp nhận nhiệm vụ quan trọng như vậy, thử hỏi có bao nhiêu người làm được như hắn.
Mà Các chủ lại cho hắn đầy đủ tự do mà hắn muốn…
Cao thủ như vậy, đã định sẵn một đời cô độc.
Ngu Thượng Nhung cũng rất thích nhiệm vụ thế này… độc lai độc vãng, dùng kiếm chống lại các loại cao thủ trong thiên hạ.
Nhiệm vụ này chẳng khác gì đưa hắn quay lại cuộc sống thuở ban đầu.
Hai ngày sau, Ngu Thượng Nhung rời khỏi Ma Thiên Các.
Không có ai thích hợp hơn Ngu Thượng Nhung để chấp hành nhiệm vụ này. Lục Châu cũng từng nghĩ tới việc bảo Ngu Thượng Nhung bắt lão thất trở về, nhưng Tư Vô Nhai hẳn đang ở cạnh Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung ngang tài ngang sức, muốn bắt hắn về đúng là rất khó khăn. Huống chi phân đà U Minh Giáo rất nhiều, lại phân bổ khắp thiên hạ, muốn tìm được Vu Chính Hải cũng phải tốn rất nhiều thời gian.
——————
Cùng lúc đó.
Tin tức Giang Ái Kiếm đã chết truyền ra trong tu hành giới. Hoàng thất Đại Viêm cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trên triều đình.
Văn võ bá quan vì việc này mà tranh cãi rất nhiều, nhưng Vĩnh Thanh hoàng đế đã nhiều ngày không vào triều nên đều phải gác lại.
Bảy ngày sau, Ích Châu đại loạn.
Triều đình và hoàng thất đành phải đặt mọi lực chú ý vào Ích Châu, thế là chuyện của nhị hoàng tử Lưu Hoán chẳng còn ai nói đến.
Trường Thanh cung, trong thư phòng.
Một tên thái giám run rẩy đi vào, quỳ xuống đất nói: “Bệ hạ, tiền tuyến cấp báo, Ích Châu đại loạn.”
Nam nhân đứng bên cạnh bàn, dưới cằm có chòm râu dài, hai mắc thâm thuý có thần, gương mặt trông như một lão nhân đã sáu mươi tuổi chính là đương kim hoàng đế Lưu Thương.
Lưu Thương không ngừng chấm mực vung bút, dường như chẳng quan tâm đến việc Ích Châu đại loạn mà chỉ tập trung tinh thần vẽ tranh viết chữ.
Không biết qua bao lâu…
Lưu Thương mới buông bút xuống. “Gửi phi thư cho Ngụy Trác Ngôn, lập tức trấn áp.”
Tên thái giám giật mình, vốn định hỏi bệ hạ chuyện quan trọng như vậy có nên lâm triều để thảo luận chính sự, nhưng thấy sắc mặt bệ hạ thong dong chẳng màng để ý bèn nhịn xuống, đáp: “Tuân chỉ.”
“Bên chỗ Thái hậu thế nào rồi?” Lưu Thương chắp tay sau lưng hỏi.
“Thái hậu đến Ma Thiên Các, bênh đã được chữa khỏi. Nhưng mà Khương hộ vệ hộ tống Thái hậu đã chết. Giang Ái Kiếm, kẻ đã ám sát nhị hoàng tử điện hạ cũng đã đền tội.”
Lưu Thương khẽ gật đầu nói:
“Truyền ý chỉ của trẫm, cấm túc Thái tử ba tháng. Ngoài ra vị trí của Hàn Ngọc Nguyên phải mau chóng tìm người thay thế, lệnh cho văn võ bá quan gửi danh sách đến cho trẫm.”
“Tuân chỉ.”
Tên thái giám cung kính rời khỏi thư phòng. Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.
Lưu Thương nâng tay phải lên, bàn tay từ từ nắm lại để lộ từng đạo gân xanh, khẽ thầm thì:
“Đợi đến khi trẫm đột phá cửu diệp thì đâu chỉ Cửu Châu, mà lãnh thổ của cả vạn quốc đều sẽ thuộc về trẫm!”
Chương 390 Vô đề
Bảy ngày sau.
Trên tổng đàn của Đoan Lâm Học Phái ở Đại Hoàn Sơn.
Đoan Lâm Học Phái vốn là một trong những môn phái nhỏ thuộc Nho môn, cũng là thế lực nhỏ nhất trong số thập đại danh môn vây công Kim Đình Sơn khi trước. Vì thế nó không có bình chướng và trận pháp bảo hộ.
Nhưng do nơi này vắng vẻ, địa hình lại gập ghềnh, muốn đến Đại Hoàn Sơn phải vượt qua một khe núi hẹp, trong khe núi có rất nhiều dã thú và phi cầm đáng sợ. Vì vậy khe núi này đã trở thành tấm bùa hộ mệnh của Đoan Lâm Học Phái.
Mặt trời đã lên cao. Đám đệ tử đang diễn đọc thư văn trên quảng trường.
Đột nhiên trên bầu trời tổng đàn xuất hiện một thân ảnh mặc thanh bào, lưng đeo trường kiếm, lăng không lơ lửng.
“Ai?!”
Đám đệ tử cấp tốc tụ lại một chỗ, ngẩng đầu nhìn lên thanh bào kiếm khách.
Bọn hắn không dám cất tiếng mắng chửi, vì biết rõ người có thể đến được tổng đàn Đoan Lâm Học Phái ít nhất phải là cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Thanh bào kiếm khách mỉm cười: “Thật xin lỗi vì đã quấy rầy, đây có phải là Đoan Lâm Học Phái?”
“Đây chính là Đoan Lâm Học Phái. Không biết tiền bối tìm đến có việc gì?” Một đệ tử can đảm hỏi.
“Chưởng môn Thường Kiên có đây không?” Thanh bào kiếm khách nói.
Đám đệ tử nghe vậy bèn đưa mắt nhìn nhau.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm uy nghiêm từ đại điện giữa sườn núi vọng tới.
“Ai muốn gặp bản toạ?”
Phía trên đại điện, một cường giả Nguyên Thần cảnh toàn thân lập loè cương khí bay thẳng lên trời.
“Chưởng môn đột phá!”
“Quá tốt rồi, Chưởng môn đột phá!”
Đám đệ tử nhảy cẫng lên hoan hô.
Điều này đồng nghĩa với việc Đoan Lâm Học Phái sẽ có chỗ đứng hơn trong tu hành giới.
Khi thấy thân ảnh kẻ đó xuất hiện, thanh bào kiếm khách không vội vã, cho tay vào trong ngực áo lấy ra một tờ giấy…
Đám đệ tử Đoan Lâm Học Phái không hiểu ra sao, chỉ biết mờ mịt nhìn hắn.
Thanh bào kiếm khách lại lấy từ trong ngực ra một vật màu đen, gạch một đường ngang trên tên của Thường Kiên.
Tuy không thấy được trên tờ giấy có viết cái gì nhưng động tác của thanh bào kiếm khách đã khiến đám đệ tử chú ý.
Cũng chính lúc này, Thường Kiên thi triển đại thần thông, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở tổng đàn.
Cương khí trên người hắn không ngừng phát tán ra tứ phía, rõ ràng là vừa mới đột phá. Chính vì thế hắn không nhịn được muốn thể hiện thực lực của mình.
Ánh mắt Thường Kiên nhìn về phía thanh bào kiếm khách.
Hắn có thể cảm giác được đối phương không đơn giản, không dám khinh thị bèn chắp tay nói: “Các hạ đến Đoan Lâm Học Phái không biết là có việc gì?”
“Ngươi chính là Thường Kiên?” thanh bào kiếm khách mỉm cười hỏi.
Bị người ta gọi ra cả tên lẫn họ không phải là cảm giác gì hay ho, huống chi hắn còn là chưởng môn của một tông phái.
Nhưng Thường Kiên vẫn đè nén cảm xúc xuống, đáp: “Đúng vậy.”
“Vậy là được rồi.” Thanh bào kiếm khách cất tờ giấy kia vào ngực áo.
“Đó là…?”
“Các hạ thứ lỗi, trí nhớ của tại hạ không tốt lắm, đành phải mang theo danh sách.” Thanh bào kiếm khách vẫn lễ phép đáp lời.
“Danh sách?”
Thanh bào kiếm khách đưa mắt nhìn đám người bên dưới, cất tiếng an ủi: “Những người khác không cần lo lắng.”
Ý muốn nói hắn chỉ tìm người có tên trong danh sách.
“. . .”
Thường Kiên cau mày, hai mắt toé lửa nhìn chằm chằm thanh bào kiếm khách, chợt nghĩ tới một cái tên danh chấn thiên hạ, trong lòng hắn chợt run lên. “Các hạ muốn giết ta?”
“Thật xin lỗi.” Thanh bào kiếm khách nâng tay lên, Trường Sinh Kiếm từ sau lưng bay tới nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Ta đã biết các hạ là ai… Các hạ có thể cho ta nói hai câu?” Thường Kiên cau mày, ngạo khí và tự tin trước đó đều bốc hơi mất khi nhìn thấy Trường Sinh Kiếm.
“Mời nói.”
“Ta vừa bước vào thất diệp đỉnh phong… Thư thả cho ta ba ngày, ta sẽ đến lĩnh tội.” Thường Kiên nói.
Thanh bào kiếm khách nở nụ cười thản nhiên. “Không được.”
“. . .”
Tục ngữ có câu, chó cùng rứt giậu. Thường Kiên chính là người như thế.
“Các vị trưởng lão, giúp ta!” Thường Kiên quát to một tiếng.
Trên tổng đàn đột nhiên xuất hiện rất nhiều tu hành giả, số lượng càng lúc càng nhiều.
Công thêm đám đệ tử đứng bên dưới, nơi đây đã có hơn nghìn người.
Thế trận thật lớn.
Thanh bào kiếm khách lạnh nhạt khép chặt năm ngón tay nắm Trường Sinh Kiếm.
Dường như cảm nhận được chiến ý của chủ nhân, Trường Sinh Kiếm cũng rung động ông ông phối hợp.
Thanh kiếm đã lâu không nhiễm tiên huyết, một khi có cơ hội sẽ càng đáng sợ hơn xưa.
“…Phàm là những người có tên trong danh sách đều trở thành vong hồn dưới kiếm.”
“Người không liên quan xin chớ ngăn cản.”
“Ngu Thượng Nhung đa tạ.”
Ba tiếng Ngu Thượng Nhung tựa như Định thân thuật khiến toàn thân mọi người run rẩy, đứng yên tại chỗ.
Đám đệ tử và trưởng lão đang ùn ùn kéo tới chi viện đột nhiên trừng to mắt, không biết phải làm sao.
Đúng lúc này ——
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung loé lên, biến thành ba đạo thân ảnh, sau đó nhanh chóng hợp nhất rồi bắn về phía Thường Kiên nhanh như sao băng xẹt qua bầu trời…
Trong đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu đang nghĩ đến chuyện của cửu diệp, bên tai bỗng truyền đến tiếng thông báo.
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Trên Đại Hoàn Sơn lúc này trở nên yên tĩnh dị thường.
Một chiêu Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn của Ngu Thượng Nhung kết hợp với đại thần thông đã đánh lui Chưởng môn của Đoan Lâm Học Phái bay ra sau mấy trăm mét, mất đi hơn một nửa sức chiến đấu.
Sau đó chính là màn biểu diễn cá nhân của Ngu Thượng Nhung.
Kiếm cương tung bay đầy trời như cuồng phong vũ bão không ngừng nghiền ép Chưởng môn Thường Kiên.
Tựa như bị kiềm nén thật lâu đến thời khắc này mới được phát tiết. Bát diệp cuồng đánh thất diệp, còn có chuyện nào hợp tình hợp lý hơn?
Kiếm đạo đạt đến cực hạn chính là như thế.
Nguyên lý của kiếm cương chính là điều động nguyên khí, ngưng khí thành cương, lại ngưng tụ cương thành bộ dạng của kiếm… Nếu không có vũ khí thì việc ngưng kết kiếm cương sẽ rất tốn sức, lúc thi triển cũng tiêu hao nhiều năng lượng hơn.
Dưới tình huống này, vũ khí trở nên cực kỳ quan trọng.
Có vũ khí sẽ có thể lấy khí bao bọc bên ngoài vũ khí, tạo thành kiếm cương. Những kiếm cương khác chỉ việc phục chế bản gốc là đủ.
Vũ khí hoàng giai có thể đề cao ba phần uy lực của kiếm cương, ba phần tốc độ ngưng khí thành cương và ba phần số lượng cương khí… Từ đó suy ra, vũ khí huyền giai lại đề cao thêm ba phần uy lực của vũ khí hoàng giai.
Đến thiên giai, vũ khí sẽ tăng thêm đặc tính phá cương khí, đồng thời đề cao uy lực, số lượng và tốc độ ngưng khí thành cương lên gấp ba lần, cũng chính là gấp ba lần vũ khí địa giai.
Đây là điểm đáng sợ của vũ khí thiên giai.
Ngoài ra còn phải kể đến độ ăn ý giữa chủ nhân và vũ khí.
Ngu Thượng Nhung và Trường Sinh Kiếm có độ ăn ý đạt tới hoàn mỹ, thế nên đây không còn là gấp ba lần địa giai nữa mà là gấp năm lần, thậm chí là mười lần.
Kiếm cương rơi xuống như mưa. Các công trình kiến trúc trên tổng đàn Đoan Lâm Học Phái đều bị phá huỷ.
Bình luận facebook