• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 376-380

Chương 376 Lệ Ngân Quyền Sáo

Động tác này của Chư Hồng Cộng khiến mọi người đều choáng váng. Đúng là không phục hắn không được mà!

Lục Châu nhìn Chư Hồng Cộng vừa quỳ vừa lạy, chân mày cũng nhíu lại.

Ra đến giữa đại điện, Chư Hồng Cộng lại dập đầu lạy: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

Minh Thế Nhân liếc mắt nhìn Chư Hồng Cộng. “Lão bát, có chuyện gì mà đệ lại trịnh trọng như vậy? Tốt xấu gì đệ cũng là đệ tử Ma Thiên Các, làm thế không sợ mất mặt hay sao?”

“Đồ nhi thực tình muốn lễ bái sư phụ… Từ khi trở về Ma Thiên Các đến nay con chưa từng chính thức quỳ bái người. Lễ ba quỳ chín lạy này làm xong, trong lòng đồ nhi mới có thể yên tâm.”

Lục Châu dùng Chân Thực Chi Nhãn quan sát Chư Hồng Cộng lần nữa.

Tính danh: Chư Hồng Cộng

Thân phận: Nhân tộc Đại Viêm

Cảnh giới: Nguyên Thần cảnh

Tuy hắn chỉ là Nguyên Thần cảnh chưa ngưng kết ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh nhưng đây cũng là một cảnh giới mà Thần Đình cảnh không thể nào so sánh được.

“Đứng lên rồi nói.” Lục Châu phất tay.

Chư Hồng Cộng đứng lên, toét miệng cười: “Tạ ơn sư phụ.”

“Gọi ra pháp thân cho vi sư nhìn xem.”

Đây là công đoạn cực kỳ mấu chốt của tu hành giả. Rất nhiều người không thể trở thành đại tu hành giả chỉ vì không ngưng tụ ra được pháp thân Bách Kiếp Động Minh, tu vi đều dừng lại ở pháp thân Thập Phương Càn Khôn.

Khi ngưng tụ ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh, chỉ cần quan sát độ hoàn chỉnh, độ mạnh yếu của pháp thân đã có thể đoán được tương lai kẻ đó có mạnh hay không.

Pháp thân của Tiểu Diên Nhi cực kỳ hoàn chỉnh, thậm chí còn có vẻ linh động phấn chấn tinh thần như chính con người nàng, tương lai của nàng chắc chắn rất xán lạn.

Một số tu hành giả có pháp thân Bách Kiếp Động Minh dị dạng, loại pháp thân này muốn khai một diệp cũng cực kỳ khó khăn.

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Chư Hồng Cộng điều động nguyên khí, gọi ra pháp thân. Một pháp thân béo tròn cao bằng nửa thân người xuất hiện trước mặt mọi người.

Đám người quay sang nhìn, suýt chút nữa phì cười. Người nào pháp thân nấy, đều béo mập như nhau.

Có điều độ hoàn chỉnh của pháp thân cũng không tệ, nguyên khí rung động rất sung túc.

Đoạn Hành âm thầm tặc lưỡi. Bát đệ tử của Ma Thiên Các rất có thiên phú, sau này việc tu hành còn tịnh tiến tới mức nào?

Cửu đệ tử thì càng khỏi phải nói, bên ngoài vẫn luôn đồn rằng thiên phú của cửu đệ tử Từ Diên Nhi cực kỳ đáng sợ, chỉ mới năm năm đã vào Thần Đình cảnh, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.

Chư Hồng Cộng tự hào nhìn pháp thân của mình, sống lưng cũng trở nên thẳng tắp.

Chiêu Nguyệt nhìn pháp thân của Chư Hồng Cộng, ngưỡng mộ thì không nhưng hổ thẹn thì nhiều. Dù sao nàng cũng nhập môn sớm hơn hắn, Minh Ngọc Công tu luyện đã lâu mà không có đột phá. Thấy đến Chư Hồng Cộng mà cũng có pháp thân, trong lòng nàng lập tức cảm thấy buồn phiền.

Lục Châu vuốt râu gật đầu, bàn tay vung nhẹ.

Vù! Một chiếc rương màu bạc hiện ra trước mặt Chư Hồng Cộng.

Chư Hồng Cộng cầm rương lên dò xét rồi nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, đây là…?”

Lục Châu lại vung tay lên lần nữa. Chiếc rương vỡ ra làm hai nửa, tạo thành hình thù kỳ quái.

“Vi sư ban thưởng cho ngươi Lệ Ngân Quyền Sáo, ngươi hãy sử dụng cho tốt.” Lục Châu nói.

Từ khi mở được bảo rương, Lục Châu vẫn luôn cất giữ nó. Hắn cảm thấy thứ này cực kỳ thích hợp với Cửu Kiếp Lôi Cương của Chư Hồng Cộng.

Vả lại, Lục Châu cần đám đồ đệ phải nhanh chóng đề thăng tu vi.

Chư Hồng Cộng vừa nghe vậy đã kích động đến mức chảy nước mắt, vội vàng quỳ xuống: “Đa tạ sư phụ! Đa tạ sư phụ!”

Đoạn Hành đứng một bên nhìn mà chảy nước miếng.

Chiêu Nguyệt hâm mộ lão bát không thôi. Trong chín đồ đệ cũng chỉ có mình Chiêu Nguyệt nàng chưa có vũ khí, nàng không hâm mộ sao được?

Có lẽ vũ khí này trời sinh đã thích hợp với Chư Hồng Cộng. Mọi người còn chưa kịp nhìn ra hình dạng của nó thì lão bát đã loạt soạt đeo quyền sáo vào một cách dễ dàng.

[Ting — kích hoạt Lệ Ngân Tương, mục tiêu nhận chủ: Chư Hồng Cộng, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]

“Chúc mừng bát tiên sinh.” Đoạn Hành chắp tay.

“Chúc mừng lão bát.”

Minh Thế Nhân vừa cười nói vừa bước đến bên cạnh Chư Hồng Cộng. “Món đồ này rất rắn chắc, cho dù là Bích Ngọc Đao của đại sư huynh cũng chém không đứt. Đệ kiếm lời rồi nha.”

“Thật sao?” Chư Hồng Cộng lấy làm kinh hãi, không ngờ vũ khí này lại lợi hại như vậy.

“Đương nhiên, ta lừa đệ làm gì. Hơn nữa, vũ khí do sư phụ tặng sao có thể là đồ kém cỏi được?”

Nói xong, Minh Thế Nhân thầm nghĩ, vũ khí này đúng là rất chắc chắn, thế nhưng lại quá xấu xí, ráng khen vài câu cho lão bát vui vậy.

Chư Hồng Cộng cực kỳ vui sướng, yêu thích đến mức không nỡ buông tay.

“Đồ nhi nhất định không phụ kỳ vọng của sư phụ.”

Lục Châu vuốt râu gật đầu, hắn chú ý thấy độ trung thành của Chư Hồng Cộng đã dâng lên cao, đạt đến mức lòng trung thành ổn định khó thay đổi.

Đây cũng là điều mà Lục Châu đã dự đoán từ trước.

Chư Hồng Cộng lui sang một bên, vẻ mặt hạnh phúc nhìn ngắm quyền sáo của mình.

Lục Châu không quan tâm đến hắn nữa mà dời mắt nhìn về phía Chiêu Nguyệt. “Chiêu Nguyệt…”

“Có đồ nhi.”

“Khoảng thời gian ở trong cung này tu vi của ngươi đã thụt lùi không ít.” Lục Châu nói.

“Đồ nhi sẽ cố gắng hơn, không phụ kỳ vọng của sư phụ.” Gương mặt Chiêu Nguyệt đỏ ửng vì hổ thẹn.

Đoạn Hành cười nói: “Đồ đệ của lão tiền bối đều tận tâm tận lực, thật khiến vãn bối bội phục…”

“Đoạn Hành, ở Vân Chiếu lâm địa ngươi biểu hiện không tệ, bản toạ sẽ không bạc đãi ngươi… Vầy đi, ngươi cứ nói ra yêu cầu của mình, bản toạ sẽ cố gắng thoả mãn ngươi.”

Đoạn Hành nghe vậy lập tức kinh hỉ, khom người nói: “Vãn bối không dám! Vãn bối cam tâm tình nguyện ra sức vì lão tiền bối, không dám tranh công.”

“Rất tốt.” Lục Châu gật đầu.

“. . .”

Ủa khoan đã.

Sáo lộ này không đúng. Không phải ngài nên nói thêm mấy câu khách sáo sao?

Đoạn Hành lập tức ngây ngẩn cả người, hắn đã nghĩ tới việc nên đưa ra yêu cầu gì với Ma Thiên Các từ lâu, nay đều bị nghẹn lại trong bụng không thốt ra được.

Lục Châu nhìn Đoạn Hành rồi nói: “Nếu U Minh Giáo thức thời thì sau này sẽ không động tới Ma Sát Tông nữa.”

“Đa tạ lão tiền bối.”

Có câu nói này của Lục Châu, ít nhất Ma Sát Tông đã được đảm bảo yên ổn. Còn những yêu cầu xa vời khác thì hắn không dám nghĩ đến nữa.

“Tiễn khách.” Lục Châu phất tay.

Sau khi Đoạn Hành rời khỏi Ma Thiên Các, Lục Châu cũng phất tay nói: “Không còn chuyện gì nữa thì tất cả giải tán đi.”

“Đồ nhi cáo lui.”

“Cung tiễn lão tiền bối.”

Lục Châu đứng dậy đi về Đông Các.

————————

Hoàng thành Thần Đô, trong Thọ Ninh cung.

“Hoàng tổ mẫu, dù sao Chiêu Nguyệt cũng là người Ma Thiên Các, người phải cẩn thận nàng ta.”

Vị hoàng tử đang đứng trong tẩm cung Thái hậu chính là đương kim thái tử Lưu Chấp.

Đôi mắt Thái hậu khép hờ không thèm nhìn Lưu Chấp, nói giọng uy nghiêm: “Ngươi cũng muốn nhìn thấy ai gia chết?”

Sắc mặt Lưu Chấp khẽ biến, vội quỳ xuống đất nói: “Tôn nhi không dám, tôn nhi chỉ sợ người xảy ra chuyện!”

“Nếu ai gia xảy ra chuyện thì ở Thuận Thiên Uyển đã xong đời rồi, còn chờ tới bây giờ sao?” Thái hậu nhẹ nhàng nói.
Chương 377 Bí mật của Ngu Thượng Nhung

Sau những chuyện xảy ra ở Thuận Thiên Uyển, hiện tại Thái hậu cực kỳ phản cảm đối với đám hoàng tử vương tôn.

Lưu Chấp quỳ dưới đất nói: “Hoàng tổ mẫu, chuyện của nhị đệ, tôn nhi nhất định sẽ cho người một công đạo, người ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng nữa.”

Lúc này, Lý Vân Triệu vẫn luôn đứng yên bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Điện hạ, ta có một câu không biết có nên nói hay không.”

“Nói đi.”

Dù sao Lý Vân Triệu cũng là hồng nhân bên cạnh Thái hậu, Lưu Chấp không dám coi thường kẻ này.

“Bệnh của Thái hậu không thể tiếp tục kéo dài được nữa, huống hồ bệ hạ đã ân chuẩn cho Thái hậu đến Ma Thiên Các trị bệnh… Nếu điện hạ muốn tận lòng hiếu tâm thì càng nên thông cảm cho Thái hậu. Hơn nữa…”

Lý Vân Triệu nhìn ra bên ngoài cung điện rồi nhẹ giọng nói: “Nhị điện hạ chết khiến Thái hậu rất đau lòng. Ngài không cần phải liên tục nhắc tới chuyện đó trước mặt Thái hậu như vậy.”

“Lý công công nói có lý.”

Lưu Chấp đứng lên, khom người nói: “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi có tên thị vệ thiếp thân tu vi rất cao. Nếu người đã nhất định muốn đi thì tôn nhi phái hắn theo hộ tống người.”

“Lui xuống đi.” Thái hậu vẫn không mở mắt, chỉ khẽ phất tay.

“Tôn nhi cáo lui.” Lưu Chấp rời khỏi Thọ Ninh cung.

Vừa ra khỏi cung điện, Lưu Chấp chắp tay sau lưng nói với tên thị vệ đi bên cạnh.

“Bảo Khương Lương hộ tống Hoàng tổ mẫu đến Ma Thiên Các. Người nhà của hắn bản thái tử sẽ thay hắn chăm sóc. Mang được đầu người về sẽ trọng thưởng.”

“Vâng!”

————————

Một tuần sau.

Lục Châu ở trong Đông Các lĩnh hội Thiên thư cho đến khi lực lượng phi phàm đạt mức bão hoà.

Sau khi lực lượng phi phàm đã bão hoà, tiếp tục lĩnh hội Thiên thư sẽ chỉ gia tăng số lần lĩnh hội, không còn tác dụng gì khác.

Lục Châu dừng lại, mở mắt.

Giao diện Hệ thống hiển thị tuổi thọ còn lại: 6.574 ngày.

“Đột phá cửu diệp sẽ hao tổn thọ mệnh… Nếu số lượng Thẻ Nghịch Chuyển đầy đủ thì liệu có phải sẽ xông phá được tầng bình cảnh này không?” Lục Châu lại nghĩ tới vấn đề này.

Hắn còn 22 tấm Thẻ Nghịch Chuyển. Lục Châu tiện tay sử dụng một tấm.

Tựa như trước đây, sinh cơ năng lượng khắp bốn phương tám hướng Đông Các dần dần hội tụ. Không bao lâu sau thọ mệnh của hắn đã tăng lên.

Tuổi thọ còn lại: 6.874 ngày.

Cửu diệp có liên quan đến thọ mệnh, như vậy giá trị của Thẻ Nghịch Chuyển càng trở nên quan trọng. Lục Châu nhìn lại giá cả Thẻ Nghịch Chuyển trong Thương thành… rất tốt, vẫn không tăng giá.

Dường như giá cả của Thẻ Nghịch Chuyển không hề bị ảnh hưởng.

Lục Châu lại nhìn về phía giao diện nhiệm vụ. Cả hai nhiệm phụ phụ tuyến đều có liên quan đến Ngu Thượng Nhung: một, thọ mệnh của Huân Hoa Thảo; hai, tân Thiên Thư Khai Quyển.

Hai nhiệm vụ vẫn hiển thị là chưa hoàn thành. Lục Châu có thể xác định Huân Hoa Thảo có liên quan chặt chẽ đến Ngu Thượng Nhung.

“Trường Sinh Kiếm.” Lục Châu nghĩ tới thanh kiếm kia.

Cùng lúc đó, trong động diện bích.

Ngu Thượng Nhung ngồi xếp bằng, Trường Sinh Kiếm hiện ra hồng quang kỳ diệu như có cảm ứng, thỉnh thoảng lại bắn ra vài hạt năng lượng màu đỏ rồi dung nhập vào cơ thể Ngu Thượng Nhung.

Ông…. Ông…

Trường Sinh Kiếm khẽ rung động.

Màn đêm buông xuống, khi ánh trăng trở nên rực rỡ nhất, Trường Sinh Kiếm bỗng yên tĩnh trở lại, không động đậy nữa.

Đột nhiên, Ngu Thượng Nhung kêu lên một tiếng đau đớn, khoé miệng chảy ra tia máu.

Hắn mở mắt nhìn thoáng qua cơ thể của mình. Giống như Tư Vô Nhai, Ngu Thượng Nhung cũng muốn thử phá vỡ trói buộc tu vi.

Đáng tiếc là… chỉ phải nhận lấy thất bại.

Đến kẻ thông minh như Tư Vô Nhai còn không có biện pháp nào phá giải được, huống chi là những người khác?

Chỉ là, con người vốn đều như thế, nếu không đụng phải vách tường sẽ không chịu quay đầu lại. Ngu Thượng Nhung nhìn Trường Sinh Kiếm nằm bên cạnh mình, khẽ lắc đầu. “Không chết được.”

[Ting — trừng trị Ngu Thượng Nhung, thu hoạch được 300 điểm công đức.]

“Muốn giải khai thần chú?”

Ngu Thượng Nhung chưa kịp nhắm mắt lại tĩnh toạ đã nghe thấy một giọng nói khiến hắn nao nao.

“Sư phụ?”

Lục Châu chắp tay sau lưng, bước qua tầng bình chướng, ánh mắt nhìn về phía Ngu Thượng Nhung đang ngồi xếp bằng, khoé miệng còn vương tơ máu.

Nghe tiếng Hệ thống thông báo ban thưởng điểm công đức, Lục Châu biết ngay nghiệt đồ này đang nghĩ biện pháp phái giải Phược Thân Thần Chú.

“Phí công thôi.” Lục Châu đạm mạc nói.

“Dù sao vẫn hơn là ngồi không chẳng làm gì.” Ngu Thượng Nhung đáp.

Lục Châu bước tới ngồi xuống băng ghế đá rồi chỉ tay về phía đối diện. “Ngồi đi.”

Ngu Thượng Nhung có hơi kinh ngạc. Trong những năm học nghệ ở Ma Thiên Các, hắn chưa từng được sư phụ đối xử nhẹ nhàng như vậy.

Nhìn sư phụ sắc mặt thong dong, lời nói cử chỉ đều khác biệt rất lớn so với lúc trước, Ngu Thượng Nhung thật khó có thể tin được.

Ngu Thượng Nhung đứng lên, ngồi vào băng ghế đá đối diện. Ánh trăng rọi vào bên trong động soi sáng hai thầy trò.

Lục Châu vuốt râu nói: “Ngươi đã gọi lão phu một tiếng sư phụ, vậy hãy thành thật trả lời câu hỏi của lão phu.”

Ngu Thượng Nhung nhíu mày. Hắn không biết sư phụ muốn hỏi chuyện gì nhưng theo bản năng chỉ muốn kháng cự.

“Trừ chuyện ký ức ra thì đồ nhi sẽ trả lời sư phụ.” Ngu Thượng Nhung đáp.

Lục Châu cũng đoán được điều này. Thật ra việc ký ức bị mất, dù Ngu Thượng Nhung không nói Lục Châu cũng có thể suy đoán ra một phần, nên ép buộc nghiệt đồ trả lời cũng không có ý nghĩa gì.

“Ngươi thật sự chưa từng xung kích cửu diệp?” Lục Châu hỏi.

“Đã từng.”

Ngu Thượng Nhung thẳng thắn trả lời. “Là một tu hành giả bát diệp đỉnh phong, đứng trước ngưỡng cửa cửu diệp, không ai có thể nhịn được lòng hiếu kỳ mà không đẩy mở cánh cửa kia để xem bên trong có gì…”

Hắn tiếp tục nói: “Chỉ tiếc, phía sau cánh cửa này lại là bóng tối vô tận, không thể nhìn thấy tương lai và hy vọng.”

Lục Châu gật đầu. “Ngươi đến từ Quân Tử Quốc, thọ mệnh cũng giống như Huân Hoa Thảo.”

Ngu Thượng Nhung nghe vậy, trái tim khẽ thót lại. Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại khôi phục bình tĩnh. Đây cũng không phải là bí mật động trời gì.

Huân Hoa Thảo là thực vật đặc thù ở Quân Tử Quốc, Ma Thiên Các lớn như vậy chắc chắn sẽ có người biết tới nó.

“Bát diệp chỉ có thể giúp ngươi có tuổi thọ cao lắm là năm trăm năm…” Lục Châu bổ sung.

Đột nhiên, Ngu Thượng Nhung cấp tốc nắm chặt lấy Trường Sinh Kiếm.

Hắn vừa định đứng dậy nhưng lại phát hiện sư phụ vẫn đang ngồi ngay ngắn trên băng ghế đá không hề di chuyển, chẳng có vẻ gì là định cướp Trường Sinh Kiếm của hắn cả.

Lục Châu vuốt râu, để lộ biểu tình mọi việc vẫn nằm trong dự đoán. “Nếu lão phu muốn thu hồi vũ khí của ngươi thì ai cản được?”

Bàn tay Lục Châu khẽ nhấc, một đạo cương phong cuốn tới.

Ngu Thượng Nhung nắm chặt Trường Sinh Kiếm, nhưng hắn không còn tu vi, làm sao có thể chống lại sư phụ?

Tuy Lục Châu chỉ có tu vi Thần Đình cảnh nhưng muốn thắng một Ngu Thượng Nhung bị trói buộc tu vi thì chẳng hề khó gì.

Vù!

Trường Sinh Kiếm bay vào lòng bàn tay Lục Châu.

Ngu Thượng Nhung xông lên muốn đoạt lại Trường Sinh Kiếm nhưng đã bị vách tường cương khí do Lục Châu tạo ra ngăn lại.
Chương 378 Cố nhân của Tiên hoàng

Vụt!

Lục Châu rút Trường Sinh Kiếm ra khỏi vỏ. Lưỡi kiếm toát ra ánh sáng màu đỏ rực.

Ngay sau đó, Lục Châu cảm nhận được sinh mệnh lực toát ra từ Trường Sinh Kiếm…

“Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh.” Lục Châu vừa đánh giá Trường Sinh Kiếm vừa ngâm lên câu thơ.

(Dịch nghĩa: Tiên nhân khe khẽ vỗ đầu tôi, kết tóc nhận được phép trường sinh.)

Có tin đồn rằng mỗi khi Trường Sinh Kiếm giết một người thì sẽ hấp thu một tia sinh mệnh lực của kẻ đó.

Xem ra đây là sự thật.

Khó trách Ngu Thượng Nhung lại coi trọng thanh kiếm này đến thế. Hắn phải dựa vào thanh kiếm này để tồn tại. Thanh kiếm này chính là mệnh của hắn.

“Sư phụ!”

Ngu Thượng Nhung quỳ xuống!

Lục Châu lắc đầu nói: “Đây chính là bí mật trường thọ của ngươi?”

Khi Cơ Thiên Đạo ban tặng thanh Trường Sinh Kiếm này cho Ngu Thượng Nhung cũng không ngờ được thanh vũ khí này có thể làm tới mức ấy.

Nhiều năm trôi qua, Ngu Thượng Nhung bỏ biết bao tâm huyết vào thanh kiếm này, sợ là chỉ mình hắn biết rõ.

“Huân Hoa Thảo sáng nở tối tàn, đồ nhi không thể không làm vậy!” Ngu Thượng Nhung nói.

“Ngươi cho rằng mình thật sự có thể trường sinh?”

“Trường Sinh Kiếm không thể giúp đồ nhi trường sinh… Nó chỉ có thể giúp đồ nhi được giống như những tu hành giả khác!” Ngu Thượng Nhung thành thật đáp.

Hắn là một tu hành giả bát diệp nhưng ngàn năm tuổi thọ lại quá xa vời với hắn.

Vụt!

Trường Sinh Kiếm lại tra vào vỏ. Lục Châu vung tay lên, vách tường cương khí biến mất.

Lục Châu ném Trường Sinh Kiếm vào ngực Ngu Thượng Nhung rồi thở dài nói: “Trường Sinh Kiếm cũng không phá được đại nạn ngàn năm.”

Ngu Thượng Nhung nắm lấy Trường Sinh Kiếm, bất ngờ nhìn sư phụ. Hắn không ngờ sư phụ sẽ trả Trường Sinh Kiếm lại cho mình.

Ngu Thượng Nhung trầm mặc không nói lời nào.

Lục Châu quay người nhìn về phía Ngu Thượng Nhung: “Ngươi rất hận lão phu?”

“Đồ nhi không dám!” Ngu Thượng Nhung nói.

“Ngu Thượng Nhung.” Lục Châu đột nhiên gọi thẳng tên hắn.

Tim Ngu Thượng Nhung thót lên, bàn tay lại nắm chặt Trường Sinh Kiếm.

Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu nói: “Lão phu nói rõ ràng cho ngươi biết… cánh cửa cửu diệp này lão phu nhất định có thể bước vào.”

Ngu Thượng Nhung đứng yên như trời trồng.

Lục Châu phất tay rời khỏi động diện bích.

Đúng lúc này… Trường Sinh Kiếm ông ông rung động… năng lượng trên thân Trường Sinh Kiếm đột nhiên phiêu tán ra bốn phía.

Ngu Thượng Nhung cau mày, vừa vịn chặt Trường Sinh Kiếm vừa tự nhủ: “Ta đã từng nói… sau khi đấu một trận với đại sư huynh ta sẽ mai danh ẩn tích. Cần gì phải làm ta khó xử chứ?”

Ngu Thượng Nhung nhìn về phía sư phụ rời đi, lòng thầm than nhẹ. “Những sinh mệnh lực còn lại… ta không cần nữa. Sau khi ta xuống mồ, ngươi sẽ chôn cùng một chỗ với ta.”

Ngu Thượng Nhung cảm nhận được sinh mệnh lực còn lại trong Trường Sinh Kiếm. Lưỡi kiếm hiện ra quang mang màu đỏ nhưng đã nhạt hơn trước rất nhiều.

Ngu Thượng Nhung quay về sâu bên trong động diện bích, ngồi xếp bằng tĩnh toạ, không tiếp tục cố gắng phá vỡ Phược Thân Thần Chú nữa.

————————

Ba ngày sau.

Một toà phi liễn xuất phát từ Thần Đô, bay phía trên thành trì tiến về phía Ma Thiên Các.

Trên phi liễn, Lý Vân Triệu nói với Thái hậu: “Thái hậu, ngài cứ yên tâm đi, ta đã từng tiếp xúc với Các chủ Ma Thiên Các, người này không phải là loại ma đầu giết người như ngoé đâu. Huống hồ Chiêu Nguyệt công chúa lại là đồ đệ của hắn, nếu hắn thật sự là kẻ tàn ác thì sao Chiêu Nguyệt công chúa lại quay về Ma Thiên Các làm gì?”

Thái hậu nằm trên ghế đáp: “Có lời này của ngươi thì ai gia yên tâm.”

Lúc này, Khương Lương đứng khoanh tay bên cạnh bánh lái chợt lên tiếng: “Thái hậu, ma rốt cuộc cũng là ma, chuyến đi này vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Lý Vân Triệu xem thường nói: “Khương Lương, ngươi đi theo thái tử điện hạ nhiều năm nhưng có rất nhiều chuyện ngươi không biết.”

“Lý công công có cao kiến gì?”

“Trong trận chiến ở Liên Hoa đài, tổ sư gia Ma Thiên Các ngăn cơn sóng dữ, cứu không ít tu hành giả có mặt ở đó. Chuyện này đã truyền đi khắp tu hành giới. Còn một việc nữa… ngoại trừ đại đệ tử Vu Chính Hải ra, những người khác trên Ma Thiên Các đã hoàn toàn biến mất khỏi Hắc Bảng.” Lý Vân Triệu nói.

“Chỉ mong là vậy.” Khương Lương gật đầu.

“Ta biết ngươi có tu vi thâm hậu, nhưng ta vẫn khuyên ngươi một câu. Sau khi đến Ma Thiên Các ngàn vạn lần đừng hành sự nông nổi. Đến lúc đó cho dù là ta và Thái hậu cũng không cứu được ngươi đâu.” Lý Vân Triệu dặn dò.

“Lý công công, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Nhiệm vụ của ta trong chuyến hành trình này là bảo vệ an toàn cho Thái hậu.” Khương Lương đáp.

“Vậy là tốt nhất.”

Lúc này, Thái hậu nằm trên ghế thái sư đột nhiên cất tiếng nói: “Khương Lương.”

Khương Lương vội vàng khom người: “Thái hậu.”

“Ai gia nghe nói tu vi ngươi rất cao?”

“Chỉ là mọi người đề cao ta thôi.”

“Ngươi xem Lý công công bên cạnh ai gia, tu vi hắn so với ngươi thế nào?” Giọng Thái hậu rất nhẹ nhàng, tựa như đang trò chuyện linh tinh.

“Chuyện này…” Khương Lương ngẫm nghĩ rồi đáp, “Nếu toàn lực ứng phó thì Khương Lương không phải là đối thủ của Lý công công, nhưng nếu bàn về thủ đoạn khác thì… Khương Lương có lòng tin chắc thắng.”

Lý Vân Triệu cười nói: “Thái hậu còn có chỗ không biết, Khương hộ vệ từng đơn thương độc mã lẻn vào Nhu Lợi Quốc của Nhung Bắc, thành công ám sát Quốc chủ, lập được kỳ công. Chỉ cần là người Khương hộ vệ để mắt tới thì không có người nào là hắn không giết được.”

Thái hậu nở nụ cười: “Vậy ngươi là tướng tài của Đại Viêm rồi. Sau này phải tận trung với triều đình đấy.”

Khương Lương khom người nói: “Lòng Khương Lương vẫn luôn hướng về triều đình.”

“Lý công công phụng dưỡng ai gia đã nhiều năm, ai gia tin tưởng vào phán đoán của hắn. Ngươi cũng nên nghe theo lời của Lý công công.” Thái hậu nói.

“Vi thần tuân chỉ.”

Phi liễn tiếp tục bay về phía Ma Thiên Các.

Lý công công nhìn quanh rồi đi đến bên cạnh Khương Lương, vẫy tay ra hiệu với hắn: “Khương hộ vệ…”

Khương Lương giật mình không biết Lý công công muốn làm gì, đành đi theo ông ta ra bên ngoài.

Trong phi liễn lúc này có hai tên ngự y cũng là tu hành giả, có bọn họ chăm sóc Thái hậu nên không cần phải lo lắng quá mức.

Đến bên ngoài phi liễn, Lý Vân Triệu nói: “Ta có vài câu xuất phát từ tâm can muốn tâm sự với Khương hộ vệ.”

“Mời Lý công công nói.”

“Khương hộ vệ nghe lời Thái tử đến Ma Thiên Các để chấp hành nhiệm vụ gì?” Lý Vân Triệu nói thẳng vào vấn đề.

Trong lòng Khương Lương cả kinh, vội nói: “Sao Lý công công lại nói như vậy?”

“Ngươi am hiểu việc ám sát, nếu Thái tử thật sự muốn bảo vệ Thái hậu thì phái ngươi đi làm gì?”

Khương Lương nhất thời nghẹn lời.

Lý Vân Triệu cười nói: “Ngươi có biết vì sao bệ hạ yên tâm để cho Thái hậu đến Ma Thiên Các không?”

Khương Lương lắc đầu, việc này cũng khiến hắn rất khó hiểu. Thái hậu là người tôn quý bậc nào, nếu để người tự thân mạo hiểm đến Ma Thiên Các, sao bệ hạ có thể yên tâm cho được?

Lý Vân Triệu khẽ nói: “Đó là vì… chủ nhân Ma Thiên Các Cơ Thiên Đạo… là cố nhân của Tiên hoàng.”
Chương 379 Gặp lại cố nhân

Lý Vân Triệu vừa nói xong, Khương Lương đã trừng to mắt.

Thật không ngờ đại ma đầu người người đòi đánh đòi giết lại có quan hệ với Tiên hoàng!

Khương Lương nói: “Nếu là cố nhân vậy tại sao Ma Thiên Các lại nhiều lần làm địch nhân của Hoàng thất?”

“Ngươi sai rồi.” Lý công công chân thành nói.

“Sai sao?”

“Ma Thiên Các chưa từng là địch của Hoàng thất… Kẻ thật sự dẫn ra mâu thuẫn là đại đệ tử Vu Chính Hải và thất đệ tử Tư Vô Nhai.” Lý Vân Triệu nói.

Khương Lương nghe mà chẳng hiểu ra sao.

“Lý công công, ngài có ý gì cứ việc nói thẳng ra đi. Khương mỗ chỉ là hạng vũ phu, rất ngu dốt trong mấy chuyện này.” Khương Lương nói.

Lý Vân Triệu gật đầu: “Điều ta muốn nói vẫn là câu lúc nãy. Ta khuyên ngươi Khương hộ vệ, sau khi đến Ma Thiên Các thì tốt nhất là ngoan ngoãn một chút. Nếu ngươi làm hỏng việc, đừng nói là Thái hậu, cho dù là Thái tử điện hạ cũng không cứu được ngươi đâu. Lợi và hại chính ngươi tự cân nhắc đi.”

Nói xong, Lý Vân Triệu phất tay áo rời đi, để lại Khương Lương đứng cau mày tại chỗ.

————————

Trời chạng vạng tối, trên Ma Thiên Các.

Lục Châu đang ở trong Đông Các nghiên cứu về đại nạn thọ mệnh. Trên chiếc bàn trước mặt hắn bày đầy thư tịch, thỉnh thoảng lại có nữ đệ tử đưa thêm thư tịch vào Đông Các.

“Các chủ, tất cả những thư tịch liên quan đến thọ mệnh đều đã đưa tới.”

Lục Châu không ngẩng đầu lên mà đáp: “Đã biết.”

Lúc này, bên ngoài chợt truyền đến thanh âm Tiểu Diên Nhi: “Sư phụ, có phi liễn từ Thần Đô đến, ngũ sư tỷ đã đi đón tiếp… A? Sư phụ, người đang đọc sách sao?”

Tiểu Diên Nhi vừa bước vào Đông Các đã thấy trên bàn bày đầy thư tịch.

Lục Châu chỉ chọn ra vài quyển cầm lên đọc. Hắn không có nhiều tinh lực để đọc hết đống sách này.

“Diên Nhi.”

“Có đồ nhi.”

“Đến động diện bích trông chừng một chút… Nếu có gì dị động thì nhanh chóng báo cáo cho vi sư.” Lục Châu nói.

“Đồ nhi tuân mệnh.” Tiểu Diên Nhi nhận nhiệm vụ xong lập tức rời khỏi Đông Các.

Ánh mắt Lục Châu nhìn vào đống điển tịch trước mặt, thầm nói: “Thọ mệnh người Quân Tử Quốc ngắn ngủi, dựa vào việc tu hành để tăng tuổi thọ. Người trường thọ nhất cũng không sống quá năm trăm năm.”

Nói cách khác, cho dù Ngu Thượng Nhung có Trường Sinh Kiếm thì hắn cũng chỉ có một nửa thọ mệnh của tu hành giả thông thường.

Ngay khi Lục Châu đang suy tư thì ——

Minh Thế Nhân từ bên ngoài bước vào, khom người bẩm báo: “Sư phụ, người của Thần Đô đã chờ sẵn ở đại điện.”

“Đã biết.” Lục Châu phất tay rồi rời khỏi Đông Các.

————————

Trong đại điện Ma Thiên Các.

Đứng ở giữa đại điện chính là đám người Lý Vân Triệu. Sau lưng Lý Vân Triệu là Chiêu Nguyệt đang đỡ tay một lão phụ nhân ung dung hoa quý. Giang Ái Kiếm đứng cách đó không xa vẫn đang nhìn chằm chằm lão phụ nhân này không chớp mắt.

“Mời ngồi.”

Lục Châu không phải đang nể mặt hoàng thất mà là nể mặt Giang Ái Kiếm và Chiêu Nguyệt. Thế nên hắn không bước tới ngồi vào ghế chủ toạ mà ngồi đối diện Thái hậu.

Lý Vân Triệu cũng hiểu rõ. Nơi này là Ma Thiên Các chứ không phải hoàng cung, tất cả đều không cần làm theo quy củ trong cung.

Thái hậu tuổi tác đã cao, sớm nhìn thấu những chuyện này nên cũng không để ý.

Khi ánh mắt Thái hậu nhìn về phía Lục Châu, lông mày bà khẽ nhướng lên, trên gương mặt tiều tuỵ dường như đã phát hiện ra điều gì.

Bà ngồi thẳng người lên, nói bằng ngữ khí nhu hoà: “Lão tiên sinh thật giống với một vị cố nhân mà ai gia từng biết.”

Lục Châu vuốt râu không đáp.

Năm đó Cơ Thiên Đạo từng gặp Vĩnh Thọ hoàng đế và vị Thái hậu trước mắt này… Khi đó bọn họ còn đang tuổi tráng niên.

Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất. Không ngờ vị Thái hậu này chỉ liếc mắt đã nhận ra hắn. Ai dám bảo bà ta mắt mờ tuổi cao mà hồ đồ?

Nhưng… những chuyện này đều không quan trọng. Lục Châu phất tay nói: “Người không có phận sự lui ra.”

Rất nhiều người muốn đến xem náo nhiệt đều phải ngậm ngùi rời khỏi đại điện.

Lý Vân Triệu, hai ngự y và Khương Lương không rời đi. Giang Ái Kiếm và Chiêu Nguyệt cũng ở lại trong đại điện.

Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Thái hậu… Có lẽ vì tác dụng của lực lượng phi phàm nên Lục Châu cảm thấy trạng thái tinh thần và thị lực của mình đều tốt hơn trước rất nhiều. Hắn có thể nhìn ra trên người Thái hậu có luồng khí màu tím nhàn nhạt.

Đúng là vu thuật.

Đây không phải là loại vu thuật muốn lấy mạng người, nhưng nó có thể gây nhiễu loạn nhân tâm khiến người ta khó lòng yên giấc.

Hẳn là Ba Mã và Mạc Ly không dám khai đao với Thái hậu, chỉ dám làm chút thủ đoạn nhỏ thế này thôi.

Thấy Lục Châu không nói gì, Lý Vân Triệu bèn lên tiếng: “Còn không mau nói rõ tình huống với lão tiên sinh.”

Tên ngự y bên trái vẫn không ngừng run rẩy. Cho dù là ở trong cung hắn cũng không thấy sợ hãi như vậy, nhưng nhìn vị lão giả trước mắt, toàn thân hắn lại tự động run rẩy.

Rốt cuộc hắn cũng nói ra miệng: “Lão, lão tiên sinh… sau khi Thái hậu trở về từ Thuận Thiên Uyển, người vẫn thường trằn trọc khó ngủ, đêm không thể yên giấc…”

Lời còn chưa nói xong, Lục Châu đã giơ tay lên ngăn lại. “Không cần giới thiệu, bệnh của Thái hậu lão phu đã biết rõ.”

Hai tên ngự y đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ là đại biểu cho y thuật của hoàng thất, cho dù trong việc tu hành có hơi yếu nhưng về mặt nghiên cứu y thuật thì rất có tạo nghệ. Bọn họ đã vất vả nghiên cứu chứng bệnh của Thái hậu bấy lâu, vậy mà Ma Thiên Các lại không cần biết tới? Chuyện này… đúng là đả kích người ta.

Lý Vân Triệu khom người nói: “Lão tiên sinh, có cách nào trị khỏi hay không?”

Lục Châu chắp tay đứng dậy. “Lão phu tự có phương pháp tiêu trừ chứng bệnh.”

Nghe vậy, Lý Vân Triệu vội vàng khom người đầy thành kính: “Xin lão tiên sinh xuất thủ!”

Chiêu Nguyệt cũng khom người nói: “Sư phụ…”

Giang Ái Kiếm nói khẽ: “Lão tiền bối.”

“Lão phu có một câu không thể không nói cho Thái hậu biết.”

Thái hậu nghe vậy bèn ngẩng đầu lên, đôi mắt già nua nhìn về phía Lục Châu đang chắp tay đứng thẳng.

“Mời lão tiên sinh nói.”

“Lão phu có thể diệt trừ chứng bệnh, nhưng mà… đại nạn của Thái hậu sắp tới, phải chuẩn bị sẵn tâm lý.”

“. . .”

Trong đại điện lặng ngắt như tờ.

Nếu là ở trong cung, kẻ dám nói ra lời đại nghịch bất đạo thế này đã bị lôi đi chém đầu. Hai tên ngự y cúi thấp đầu, rõ ràng cũng đã biết chuyện này từ trước.

Sắc mặt Chiêu Nguyệt và Giang Ái Kiếm tái xanh nhìn về phía Thái hậu.

Nhưng Thái hậu lại thoải mái cười một tiếng, vung tay áo nói: “Ai gia còn tưởng là chuyện gì… Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, ai gia cũng phải có lúc chết, không có gì nghiêm trọng.”

Lục Châu xoay người đối diện với Thái hậu, vốn định nói gì đó nhưng rồi lại lắc đầu. “Thôi vậy, lão phu tôn trọng quyết định của bà.”

Lục Châu vung tay áo. Hai tên ngự y lập tức lùi ra sau. Bàn tay Lục Châu giơ lên lăng không đánh ra một chưởng.

Mọi người mở to mắt nhìn cảnh tượng này, trái tim đã dâng lên tới cổ họng. Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện một luồng lực lượng màu xanh lam rung động!

Vù!
Chương 380 Tăng Thọ Đan

Cùng lúc đó, trong một căn phòng tối tăm.

Ba Mã mở choàng mắt, nhướng mày: “Giải được vu thuật rồi?”

Trừ vẻ hơi kinh ngạc ra thì hắn không còn biểu tình gì khác.

“Thủ đoạn của hoàng thất đúng là không thể coi thường… Mạc Ly ơi Mạc Ly, uổng cho đệ trà trộn trong cung thất nhiều năm, vậy mà ngay cả át chủ bài của hoàng thất đệ cũng không thăm dò ra được.”

Ba Mã lắc đầu thở dài.

“Nhưng mà đệ yên tâm… sư huynh nhất định sẽ khiến bọn hắn phải chôn cùng đệ.”

——————

Một chưởng của Lục Châu cách không phá giải vu thuật khiến mọi người đều kinh hãi.

Thái hậu kêu lên một tiếng đau đớn, khẽ chau mày. Luồng khí màu tím trên người bà bị lực lượng màu xanh lam xua tan đi chỉ trong khoảnh khắc.

Lục Châu không hề cảm thấy bất ngờ. Lực lượng phi phàm của Thiên thư trời sinh đã khắc chế được vu thuật, điều này đã được nghiệm chứng từ lâu.

Lý Vân Triệu vội vàng tiến lên đỡ lấy cánh tay Thái hậu. “Thái hậu, người thấy sao rồi?”

“Ai gia… ai gia không sao.” Thái hậu nhắm mắt lại, trên trán ướt đẫm mồ hôi, muốn nói chuyện nhưng lại cảm thấy vô lực.

Hai ngự y vội vàng tiến lên khom người, thay phiên nhau bắt mạch cho Thái hậu.

Sau khi kiểm tra xong, ngự y vui mừng quỳ xuống. “Chúc mừng Thái hậu, chúc mừng Thái hậu… vu thuật đã được giải!”

Lục Châu vuốt râu, sắc mặt vẫn lạnh nhạt. Một chút vu thuật nhỏ bé như vậy mà cũng không giải được thì mặt mo lão phu còn biết giấu vào đâu?

Lục Châu thản nhiên gọi. “Lý Vân Triệu.”

Sự kính sợ của Lý Vân Triệu đối với Lục Châu đã đề cao lên một cấp độ mới, hắn vội vàng đáp: “Xin lão tiên sinh phân phó.”

“Thái hậu bệnh nặng vừa khỏi, cứ tạm thời ở lại Nam Các tịnh dưỡng một hôm, ngày mai hẵng về.” Lục Châu nói.

“Thế thì tốt quá, thế thì tốt quá! Ta xin khấu tạ lão tiên sinh…”

Lý Vân Triệu quỳ xuống, hai tay giơ ra phía trước, trán chạm đất.

Thấy vậy Khương Lương và hai tên ngự y đều âm thầm kinh ngạc… Lý Vân Triệu tuy chỉ là thái giám thiếp thân của Thái hậu nhưng địa vị lại không nhỏ. Cho dù gặp Thái tử điện hạ hắn cũng chưa từng hành đại lễ lớn như thế.

Lục Châu chỉ nhìn thoáng qua Lý Vân Triệu rồi phất tay, ra hiệu cho hắn lui xuống.

Lý Vân Triệu và các ngự y đỡ Thái hậu rời khỏi đại điện. Chiêu Nguyệt an bài phòng ốc cho Thái hậu vào Nam Các.

——————

Trời chạng vạng tối.

Trong Nam Các.

Lý Vân Triệu cung kính đứng bên giường nhìn sắc mặt Thái hậu đã chuyển biến tốt, vui mừng nói: “Thái hậu, sắc mặt người trông rạng rỡ hơn trước nhiều.”

Thái hậu dựa người vào đầu giường, khẽ đáp: “Ai gia đây là được hưởng phúc từ Chiêu Nguyệt…”

“Hiện nay Chiêu Nguyệt công chúa đã quay về hoàng thất, Thái hậu đừng tự trách nữa.” Lý Vân Triệu nói.

“Tiểu Lý Tử… lấy đồ ai gia mang tới đem ra đây.”

Lý Vân Triệu hơi sửng sốt, miễn cưỡng cúi người xuống mở rương đồ mang theo, lấy ra một hộp gấm đưa tới trước mặt Thái hậu.

“Thái hậu, đây chính là viên Tăng Thọ Đan của người… thật sự phải làm như vậy sao?”

Thái hậu thở dài nói: “Trên đời này có rất nhiều người theo đuổi sự trường thọ trường sinh, kể cả Vĩnh Thọ hoàng đế cũng thế… Nhưng ai gia lại cảm thấy được thuận theo tự nhiên cũng là chuyện may mắn.”

“Thần đã hiểu.” Lý Vân Triệu khom người đáp.

“Sau khi đại nạn của ai gia đến, hãy để ai gia được hạ táng cùng một nơi với Vĩnh Thọ hoàng đế… làm một buổi hỉ tang, như vậy là ai gia vui rồi.” Thái hậu nhẹ nhàng nói.

Lý Vân Triệu chỉ lắc đầu không nói.

Thái hậu đưa hộp gấm trong tay cho Lý Vân Triệu. “Tặng vật này cho lão tiên sinh, xem như là quà tạ lễ cho việc lão tiên sinh đã ra tay tương trợ.”

“Vâng.”

“Lúc đi ra ngoài thì gọi Chiêu Nguyệt đến, ai gia muốn tâm sự với con bé.”

“Vâng.”

Lý Vân Triệu rời khỏi phòng.

——————

Trong Đông Các.

Được Minh Thế Nhân dẫn đường, Lý Vân Triệu đến trước mặt Lục Châu, hai tay dâng lên hộp gấm, khom người nói:

“Tại hạ phụng chỉ Thái hậu, đến đây khấu tạ lão tiên sinh. Thái hậu lệnh cho tại hạ mang vật này giao cho Ma Thiên Các, mong lão tiên sinh nhất định phải thu nhận.”

Minh Thế Nhân nói: “Sư phụ, đây là Tăng Thọ Đan.”

Tăng Thọ Đan, tên như ý nghĩa, là một loại đan dược có khả năng gia tăng tuổi thọ.

Muốn luyện chế Tăng Thọ Đan cần dùng thiên tài địa bảo cực kỳ trân quý, đồng thời phải được tu hành giả cường đại tỉ mỉ rèn luyện, vô cùng hà khắc.

Đan Tâm Tông là tông phái lấy việc luyện đan làm chủ, vậy mà suốt cả ngàn năm qua cũng chỉ mới luyện chế ra được từ ba tới năm viên Tăng Thọ Đan.

Mỗi viên Tăng Thọ Đan có thể gia tăng một trăm năm tuổi thọ, nhưng tuổi tác càng lớn thì hiệu quả càng yếu, vì Tăng Thọ Đan không thể nào trợ giúp tu hành giả phá vỡ đại nạn thọ mệnh ngàn năm.

Tuy vậy Tăng Thọ Đan vẫn là một vật quý giá được rất nhiều tu hành giả theo đuổi, dù sao đâu phải tu hành giả nào cũng có thể sống tới cả ngàn năm.

“Trình lên.”

Thanh âm Lục Châu uy nghiêm mà trầm thấp.

Lý Vân Triệu đưa hộp gấm cho Minh Thế Nhân, Minh Thế Nhân rất cẩn thận nhận lấy rồi đặt lên bàn trước mặt sư phụ.

Thấy sư phụ vẫn nhắm mắt dưỡng thần, bọn hắn không dám quấy rầy nữa bèn cung kính lui ra ngoài.

“Tại hạ cáo lui.” Lý Vân Triệu đã hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng rời khỏi Đông Các.

“Đồ nhi cáo lui.” Minh Thế Nhân cũng bước ra theo.

Bên ngoài Đông Các, Minh Thế Nhân túm chặt lấy Lý Vân Triệu hỏi han: “Êi êi, Lý thái giám, chờ một chút.”

Lý Vân Triệu nhướng mày. “Hửm?”

“Ta nhầm mồm, nhầm mồm… Lý công công, bên chỗ ông có còn dư Tăng Thọ Đan không?” Minh Thế Nhân đến bên cạnh Lý Vân Triệu khẽ hỏi.

Lý Vân Triệu lắc đầu. “Xem ngài nói kìa, Tăng Thọ Đan đâu phải là vật tầm thường, sao có thể dư thừa được chứ. Viên Tăng Thọ Đan này là do năm đó Tiên hoàng đi khắp nơi tìm được tặng cho Thái hậu, Thái hậu vẫn để dành đến nay không dùng tới. Đổi lại là người khác thì đã dùng từ lâu rồi.”

Minh Thế Nhân bất đắc dĩ nói: “Được rồi… Nhưng ông đúng là rất biết cách làm người, nhiều năm trước gia sư từng đi tìm Tăng Thọ Đan, tiếc là chỉ tìm được có một viên.”

Lý Vân Triệu cười đáp: “Lão tiên sinh xuất thủ cứu giúp, đương nhiên phải dâng đại lễ cảm tạ người.”

Minh Thế Nhân khẽ gật đầu. “Ông đúng là biết ăn nói… Thôi ta không nói linh tinh với ông nữa, buồn ngủ quá…”

Nói xong, Minh Thế Nhân duỗi lưng vươn vai đi về phía Nam Các.

——————

Lục Châu từ từ mở mắt, nhìn thoáng qua chiếc hộp gấm đặt trên bàn rồi lắc đầu. Lão phu lấy thứ này để làm gì?

Hắn khẽ phất tay, hộp gấm soàn soạt mở ra.

[Ting — thu hoạch được Tăng Thọ Đan đã bị tiêu hao x 1, có thể luyện hoá lại lần nữa để gia tăng phẩm chất.]

Nghe tiếng nhắc nhở của Hệ thống, Lục Châu có chút bất ngờ. Không ngờ Tăng Thọ Đan còn có thể luyện hoá được.

Lục Châu đặt Tăng Thọ Đan vào lòng bàn tay, vừa chạm vào làn da, Tăng Thọ Đan đã toả ra một cảm giác ấm áp cực kỳ dễ chịu.

“Phẩm chất tạm được, độ tinh khiết tạm được, năng lượng tạm được…” Lục Châu đưa ra đánh giá. Tuy hắn không hiểu nhiều về luyện đan nhưng cũng được xem là người có kiến thức rộng rãi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom