• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện

  • Chương 366-370

Chương 366 Thỉnh giáo nhị sư huynh

Sáng hôm sau, Lục Châu mở mắt ra, hoàn toàn không cảm nhận được mới đó mà đã trôi qua cả đêm.

[Ting — lĩnh hội Tam Quyển Thiên Thư 200 lần, thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển (thượng).]

Lục Châu hài lòng gật đầu.

Theo quy luật này thì cứ mỗi lần lĩnh hội Thiên thư được 100 lần sẽ được ban thưởng một phần Thiên Thư Khai Quyển.

Nhưng lần này Hệ thống khá keo kiệt, chỉ ban thưởng có mỗi một món.

Tính ra thì muốn lĩnh hội 100 lần cũng phải mất thời gian khá dài, đâu thể chỉ tuỳ tiện lật đến cuối là tính một lần.

Ầm ầm!

Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng động huyên náo.

Lục Châu còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã có người đến bẩm báo ——

“Các chủ, hình như bát tiên sinh đã đột phá.”

“Đã biết.”

Lục Châu chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng bước ra khỏi Đông Các nhưng trong lòng lại hơi nghẹn khuất.

Chẳng lẽ cứ mặc kệ bọn chúng thì mới nhanh đột phá sao? Chiêu Nguyệt quanh năm đều ở trên núi, sau khi đến Ma Thiên Các thì Lục Châu hắn lại chỉ điểm cho nàng không ít, thậm chí còn bài trừ hàn độc trong người nàng. Theo lý thuyết thì Chiêu Nguyệt có danh sư chỉ điểm phải đột phá nhanh hơn lão bát mới đúng chứ!

Cùng lúc đó, trong động diện bích.

Lão bát Chư Hồng Cộng hưng phấn ngắm nhìn pháp thân Bách Kiếp Động Minh do mình cực khổ ngưng kết ra. Tuy rằng vẫn chưa khai diệp, pháp thân lại còn thấp hơn bản thể của hắn, nhưng dù sao đây cũng là Bách Kiếp Động Minh nha…

“Đa tạ nhị sư huynh chỉ điểm!” Chư Hồng Cộng vái Ngu Thượng Nhung một cái thật sâu.

Ngu Thượng Nhung ngồi yên tĩnh trên băng ghế đá, tay trái đặt trên Trường Sinh Kiếm nằm trên bàn, nhẹ nhàng mỉm cười.

“Thiên phú của đệ vốn không kém, tuy trước đây công pháp có thiếu hụt nhưng đã giúp đệ tồn trữ một lượng lớn nguyên khí, Bảo Thiền Y cũng có tác dụng rất lớn.”

“Nhị sư huynh nói rất đúng… Trong lòng ta, nhị sư huynh luôn là người mạnh nhất!” Chư Hồng Cộng lập tức vỗ mông ngựa.

Ngu Thượng Nhung liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Thật sao?”

Chư Hồng Cộng vội vàng đáp: “Mỗi câu lão bát ta nói đều là thật, xuất phát từ tận đáy lòng… Nhị sư huynh, huynh đừng trêu chọc ta nữa, dựa vào đầu óc của ta làm sao có thể lừa gạt được huynh…”

Ngay lúc Chư Hồng Cộng đang không ngừng vỗ mông ngựa thì ngoài động chợt vang lên tiếng nói ——

“Đoan Mộc Sinh bái kiến nhị sư huynh.” Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương trong tay, đứng bên ngoài động diện bích nói.

Đám người Lãnh La, Hoa Vô Đạo, Hoa Nguyệt Hành và Phan Ly Thiên sau khi nghe Phan Trọng nhiều chuyện kể lể sự tình, cũng tò mò kéo tới gần đó quan sát.

Đoạn Hành thân là khách nhân, chỉ dám đứng nhìn từ xa. Thiên tài kiếm đạo kinh thế hãi tục ở trước mặt mình, nếu nói không có chút tò mò nào thì chỉ là nguỵ biện.

Vì thế, mọi người đều nhìn thấy Đoan Mộc Sinh đến trước cửa động hành lễ.

“Tam sư đệ… đệ vẫn giống như trước.”

Ngu Thượng Nhung xuất hiện ở cửa động, đứng khoanh tay cất tiếng chào hỏi.

Đoan Mộc Sinh lại lần nữa chắp tay nói với Ngu Thượng Nhung: “Nghe Phan Trọng nói nhị sư huynh bị sư phụ bắt về nhốt trong động diện bích. Thân là sư đệ, ta sao có thể không đến bái kiến.”

Trong lời nói có giấu kim. Ngoài mặt thì cung kính hành lễ nhưng ai cũng nghe ra được hàm ý chế nhạo trong đó.

Phan Trọng đứng cách đó không xa, nghe thấy câu này lập tức lảo đảo…

Con mẹ nó ta biết sống sao? Ta có lòng tốt thông báo cho các vị biết, sao đến miệng tam tiên sinh lại biến thành mùi thuốc súng thế này?

Phan Ly Thiên nắm lấy cánh tay Phan Trọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sợ cái gì mà sợ?”

“Không sợ sao được… lão, lão Phan… Đây chính là… nhị tiên sinh đó!” Phan Trọng vô lực nói.

“Lão hủ biết.”

“Lão không sợ chút nào sao?”

“Sợ thì không có… chỉ là kính trọng cường giả thôi.”

“. . .”

Rõ ràng là sợ hãi mà ông cũng có thể nói thành đường hoàng như thế! Phan Trọng lườm Phan Ly Thiên một cái rồi không nói gì nữa.

Từ trước đến nay Phan Ly Thiên vào Nam ra Bắc, trải qua nhiều trận chiến sinh tử, thậm chí còn đi qua Hắc Mộc Sâm Lâm. Khoảng thời gian này Phan Trọng đã nghe Phan Ly Thiên nói khoác về quá khứ của hắn không ít lần…

Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp lời Đoan Mộc Sinh: “Tam sư đệ đã mạnh hơn trước không ít.”

“Được sư phụ chỉ điểm, có chút thành công.”

“Mấy diệp rồi?”

“Chưa vượt qua tam diệp.”

“Chúc mừng đệ.”

Đoan Mộc Sinh nói: “Nghe Phan Trọng nói nhị sư huynh đã bị phong bế tu vi… sư đệ bất tài, muốn được luận bàn với nhị sư huynh một chút.”

Dạo gần đây Đoan Mộc Sinh rất chăm chỉ tu luyện theo lời sư phụ, nghiêm ngặt đứng dưới thác nước rèn luyện. Hắn không hề sử dụng nguyên khí, chỉ đang thiếu đối tượng tập luyện cùng.

Đám lão gia hoả Lão Niên Các thì không cách nào làm đối tượng luyện tập cho hắn được, khi không có nguyên khí thì bọn họ chỉ là mấy ông già vô lực.

Luyện tập nhiều mà không có đối thủ làm thí nghiệm thì trong lòng rất là ngứa ngáy. Vừa nghe thấy nhị sư huynh trở về, lại còn bị trói buộc tu vi, Đoan Mộc Sinh đã lập tức chạy tới.

Dù biết sẽ thua nhưng hắn vẫn muốn đến thử một chút.

Hoa Vô Đạo cảm thán nói: “Cái tính tình này của Đoan Mộc Sinh thật là… một lời khó nói hết.”

Hoa Nguyệt Hành thầm nói: “Hình như đã lâu rồi tam tiên sinh không đến tìm ngài luận bàn.”

“Khụ khụ…” Gương mặt già của Hoa Vô Đạo cứng đờ, bèn giả vờ ho khan mấy tiếng.

“Ngài bị làm sao thế?”

“Ta không sao.”

Ngu Thượng Nhung nhìn kỹ Đoan Mộc Sinh rồi ôn hoà nói: “Nghe lời khuyên của sư huynh, đệ bây giờ còn rất yếu.”

“Không thử thì làm sao biết yếu hay không?” Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương trong tay lên. “Ta sẽ không lợi dụng việc huynh bị trói buộc tu vi. Khi luận bàn ta không dùng tới nguyên khí.”

Lúc này Chư Hồng Cộng cũng bước ra khỏi động, liên tục xua tay: “Hai vị sư huynh, cần gì chứ!”

“Lão bát, đệ tránh ra.” Đoan Mộc Sinh không thèm nhìn tới Chư Hồng Cộng.

Ngu Thượng Nhung lắc đầu thở dài. “Thôi được.”

Hắn cầm Trường Sinh Kiếm lên, rút kiếm ra khỏi vỏ. Tay trái cầm kiếm vẩy một cái về phía tầng bình chướng.

Soạt!

Bình chướng tách ra thành một lối đi. Ngu Thượng Nhung thản nhiên bước qua.

Thấy cảnh này, Phan Ly Thiên gật đầu tán thưởng: “Đúng là giống như lão hủ dự đoán.”

“Nghĩa là sao?”

“Khi độ phù hợp giữa chủ nhân và vũ khí đạt đến cấp hoàn mỹ thì có thể khống chế nhập vi… Nếu là người hiểu biết về trận pháp sẽ có thể dễ dàng tìm được lỗ hổng trên bình chướng, thoải mái ra vào.” Phan Ly Thiên đáp.

Điểm này Phan Ly Thiên đã từng nói cho Tiểu Diên Nhi biết.

Ngu Thượng Nhung bước ra khỏi động diện bích, đi thẳng đến trước mặt Đoan Mộc Sinh, chỉ đứng cách hắn có nửa thước.

Ngu Thượng Nhung cao hơn Đoan Mộc Sinh một chút, dáng người lại thon dài hơn, còn Đoan Mộc Sinh thì khôi ngô hơn.

Ngu Thượng Nhung chính là kẻ tài cao gan lớn. Dưới tình huống không có nguyên khí trong người nhưng hắn vẫn thản nhiên bước tới cách Đoan Mộc Sinh chỉ có nửa thước.

Quả nhiên ——

Đoan Mộc Sinh lùi về sau một bước.

“Nhị sư huynh, xin chỉ giáo.” Đoan Mộc Sinh chắp tay nói.

“Đồng môn luận bàn, không cần đa lễ.”

Ngu Thượng Nhung vân đạm phong khinh cắm Trường Sinh Kiếm xuống đất, bình tĩnh nhìn Đoan Mộc Sinh.
Chương 367 Kiếm đạo của Ngu Thượng Nhung

Tư thế này của Ngu Thượng Nhung khiến Đoan Mộc Sinh rất tức giận, không nói nhiều, lập tức nhấc Bá Vương Thương lên đâm thẳng tới.

Thương thuật và kiếm thuật đều có cùng nguồn gốc, trăm sông đổ về một biển, Thiên Nhất Quyết vốn là công pháp áp dụng được cho cả thương thuật và kiếm thuật.

Người có thể chỉ đơn thuần dựa vào lực lượng cơ thể mà điều khiển Bá Vương Thương đến cảnh giới này như Đoan Mộc Sinh đúng là rất hiếm thấy.

Nhưng Ngu Thượng Nhung vẫn đứng im bất động.

Vù!

Mũi thương mang theo hàn mang lao vọt đến trước mặt Ngu Thượng Nhung. Ngu Thượng Nhung khẽ nghiêng người, đưa tay lên…

Ngón trở và ngón giữa tay phải cứ thế kẹp lấy mũi thương!

Mọi người kinh hô một tiếng, như vậy mà cũng làm được?

Đoan Mộc Sinh đẩy mạnh mũi thương về phía trước, Ngu Thượng Nhung lách mình sang một bên, tung ra một chưởng.

Ầm!

Sắc mặt Đoan Mộc Sinh biến hoá, toàn thân lui ra sau. Ngu Thượng Nhung chậm rãi nói: “Lực lượng nhiều hơn kỹ xảo, kinh nghiệm thực chiến rất ít… Sư đệ, đệ còn yếu lắm.”

Đoan Mộc Sinh vốn là người tranh cường háo thắng, về mặt háo thắng thì hắn hơn xa cả Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.

Những lời này của Ngu Thượng Nhung đã hoàn toàn chọc giận Đoan Mộc Sinh. Hắn gầm lên một tiếng, hai tay cầm Bá Vương Thương, chân đạp đại địa lăng không vọt lên.

Bá Vương Thương bay múa trên không trung sinh long hoạt hổ, lăng lệ vô cùng. Ngu Thượng Nhung lại nhàn nhã bước từng bước, khi thì lui lại, khi thì tránh né.

Vù vù vù!

Mũi thương luôn phải dừng lại cách người Ngu Thượng Nhung nửa tấc, không cách nào chạm đến thân hắn.

Bá Vương Thương tạo thành thương ảnh đầy trời khiến mọi người không ngừng kinh hô. Chỉ dựa vào lực lượng mà có thể phát huy tốc độ Bá Vương Thương tới mức này, rõ ràng Đoan Mộc Sinh đã có tiến bộ rất lớn nhờ luyện tập dưới thác nước. Thấy thế mọi người liên tục tán thưởng.

Tốc độ của Bá Vương Thương càng lúc càng nhanh, xuất hiện từng đạo trọng ảnh. Hoa Vô Đạo gật đầu nói:

“Đây chính là chiêu Liệu Nguyên Bách Kích trong Thiên Nhất Quyết, một thương đánh ra có thể tạo thành trăm đạo thương ảnh, nếu sử dụng nguyên khí có thể xuyên thủng Tứ tự Lục Hợp Đạo Ấn của ta.”

“Vẫn là Hoa trưởng lão hiểu rõ nhất, thụ giáo.”

Lời này nghe cứ thấy cấn cấn chỗ nào.

Hoa trưởng lão sao có thể không hiểu rõ? Một chiêu Liệu Nguyên Bách Kích này Hoa Vô Đạo đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần. Có một khoảng thời gian dài mỗi khi đi ngủ hắn đều mơ thấy Bá Vương Thương đang đâm về phía hắn.

“Chiêu tiếp theo Liệu Nguyên Bách Kích chính là Điệp Lãng Thiên Trọng… xem ra đối thủ của Đoan Mộc Sinh đã khinh địch rồi.” Hoa Vô Đạo nói.

“Điệp Lãng Thiên Trọng?”

Vừa mới nói xong, trăm đạo thương ảnh của Bá Vương Thương đột nhiên chồng chất lên nhau đánh xuống.

Khi mọi người đều cho rằng Ngu Thượng Nhung sẽ thua thiệt vì khinh địch, Ngu Thượng Nhung chỉ khẽ mỉm cười, rút Trường Sinh Kiếm ra ——

Vù vù!

Kiếm ảnh đánh ra càng nhanh hơn và khoa trương hơn.

Phanh phanh phanh!

Hai vũ khí thiên giai va chạm, tia lửa bắn ra khắp nơi!

Mỗi một kiếm đều đánh trúng Bá Vương Thương! Vô cùng chuẩn xác, đạt đến cực hạn!

Ầm!

Một kiếm cuối cùng từ dưới đâm lên, chém thẳng vào mũi nhọn của Bá Vương Thương. Điệp Lãng Thiên Trọng còn chưa hoàn thành đã bị đánh bay ra ngoài.

Đoan Mộc Sinh lăng không lộn ra sau, khi rơi xuống còn chịu lực tác động phải liên tục lui ra mấy chục bước, lưng đâm vào vách đá khiến đá vụn rơi xuống không dứt.

Hai bên dừng tay lại.

Đây là chiêu thức mạnh nhất của Đoan Mộc Sinh, nhưng ở trước mặt Ngu Thượng Nhung lại chịu không nổi một kích.

Đoan Mộc Sinh khó lòng tiếp nhận nổi sự thật này!

Đám người đứng quan sát chung quanh đều trầm mặc không nói. Bọn họ đã bị một chiêu trông như rất đơn giản của Ngu Thượng Nhung làm cho chấn kinh, nhất là Phan Ly Thiên, Lãnh La và Hoa Vô Đạo.

Đoan Mộc Sinh không phục, tay nắm chặt Bá Vương Thương nhìn gương mặt lạnh nhạt của Ngu Thượng Nhung, lại định tiếp tục xông lên.

Nhưng Ngu Thượng Nhung đã cất tiếng: “Từ bỏ đi.” Sau đó tra kiếm vào vỏ. “Không có ý nghĩa đâu.”

“Tại sao lại không có ý nghĩa?” Đoan Mộc Sinh không hiểu. Nếu vừa gặp cường giả đã nhận thua thì sau này làm sao mà tiến bộ?

Ngu Thượng Nhung chỉ mỉm cười không giải thích, đưa mắt nhìn về phía đám người đang quan sát.

Ngụ ý là, Kim Đình Sơn lớn như vậy lại không có ai biết xử sự đúng mực? Đám người các ngươi mau đến khuyên can tên nhóc miệng còn hôi sữa này đi.

Hoa Vô Đạo bèn nói: “Đoan Mộc Sinh, đừng đánh nữa.”

“Ngay cả Hoa trưởng lão cũng cho rằng ta đánh không lại nhị sư huynh?” Đoan Mộc Sinh nhíu mày không vui hỏi.

Hoa Vô Đạo ho khan hai tiếng:

“Đến cấp độ như nhị tiên sinh, dù là kiếm thuật hay thương thuật cũng đều là thuật giết người, trải qua đủ loại rèn luyện một mất một còn… Ngươi chưa được gọt giũa thực nghiệm, dù có luyện dưới thác nước bao lâu đi nữa cũng không thể chiến thắng được nhị tiên sinh.”

Lãnh La gật đầu. “Đúng là như thế.”

Phan Ly Thiên cũng nói: “Lão hủ cũng nghĩ như vậy.”

Những người còn lại đều ngạc nhiên nhìn đám lão giả Lão Niên Các. Bình thường bọn họ đều gọi thẳng tên các đệ tử Ma Thiên Các, nay gặp Ngu Thượng Nhung lại gọi là “nhị tiên sinh”. Rõ ràng đối xử vô cùng khác biệt.

Đoan Mộc Sinh hừ lạnh một tiếng: “Chưa chắc!”

Hắn đột nhiên cưỡng ép nâng thương lên, công kích càng mãnh liệt hơn, thế như dời non lấp biển.

Mọi người lên tiếng kinh hô, không ngờ hắn lại đột nhiên công kích.

Ngu Thượng Nhung mỉm cười, thân mình liên tục nghiêng đi tránh né. “Quá chậm.”

Thương ảnh đánh tới như mưa, càng ngày càng dày đặc khiến người ta hoa cả mắt.

Vù vù vù…

Bá Vương Thương đâm tới như mũi tên xé gió, Ngu Thượng Nhung thủ thế không lui mà còn tiến về phía trước.

Đoan Mộc Sinh không thể không lui lại, nếu không Bá Vương Thương dài như vậy sẽ không thể phát huy uy lực.

Hắn chưa kịp lui thì Ngu Thượng Nhung lại lần nữa tiến lên, tốc độ càng nhanh hơn hẳn.

Vù!

Trường thương xoay một đường một trăm tám mươi độ về phía trước, cánh tay vung mạnh.

“Không tệ. Đáng tiếc quá chậm.”

Ngu Thượng Nhung đã đứng sát bên người Đoan Mộc Sinh.

Mọi người đều lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài. Đây chính là chênh lệch giữa hai người. Chênh lệch lớn như trời với đất.

Ngay khi mọi người đều cho rằng Đoan Mộc Sinh tất sẽ bại…

Đoan Mộc Sinh đột nhiên bộc phát nguyên khí phóng xạ ra bốn phía!

Ầm!

Tu vi Ngu Thượng Nhung vốn đang bị trói buộc, lập tức toàn thân bị đẩy bay ra xa!

Ngu Thượng Nhung sử dụng kỹ xảo, toàn thân tiêu sái thẳng tắp lui lại rồi chậm rãi hạ xuống, trông chẳng hề chật vật chút nào. Tuy ngoài mặt bình tĩnh như vậy nhưng khí huyết trong người hắn đã cuồn cuộn.

[Ting — trừng trị Ngu Thượng Nhung, ban thưởng 300 điểm công đức.]

Toàn trường lặng ngắt như tờ. Rõ ràng Đoan Mộc Sinh đã phá hỏng quy tắc. Hắn sử dụng nguyên khí.

Sau khi bộc phát nguyên khí, Đoan Mộc Sinh lập tức uể oải, hoàn toàn mất đi ý định tiếp tục chiến đấu.

Hắn hổ thẹn đến mức muốn chui xuống đất.

Dưới tình huống sử dụng nguyên khí, Đoan Mộc Sinh vẫn không thể đánh bại Ngu Thượng Nhung, chỉ bức hắn lui về sau.

Đoan Mộc Sinh còn lời gì để nói nữa chứ?

Kẻ yếu chỉ biết kiếm cớ.

Bầu không khí trở nên xấu hổ. Mọi người đều không biết nên xử lý thế nào.
Chương 368 Đôi khi sự kiêu ngạo sẽ hại ngươi

Trầm mặc một lát, Đoan Mộc Sinh mới đi đến trước mặt Ngu Thượng Nhung, cung kính thở dài: “Nhị sư huynh, là ta vô lễ…”

“Việc nhỏ.” Ngu Thượng Nhung không để bụng nói.

Đám người xung quanh cũng rất bất đắc dĩ. Ngay cả Đoan Mộc Sinh cũng không thể thắng được thì những người khác lại càng khỏi phải nói.

Đúng lúc này, từ phía sau đột nhiên vang lên tiếng trách cứ ——...
Chương 369 Vì sao ngươi không lên cửu diệp?

Đám người vây xem lập tức kinh hô một trận. Ngu Thượng Nhung trông trẻ như vậy mà…

Chuyện này sao có thể không khiến cho người ta ghen tị! Quay đầu lại nhìn đám Lão Niên Các xem. Hầy… người so với người, đúng là tức chết.

Người xấu hổ nhất là Hoa Vô Đạo, xét về tướng mạo thì trông hắn còn già hơn cả Lãnh La và Phan Ly Thiên, nhưng hắn lại chỉ mới thất diệp, muốn bước...
Chương 370 Vô kiếm thắng hữu kiếm

Lục Châu thu tay lại, chắp sau lưng, hờ hững nhìn Trường Sinh Kiếm dưới mặt đất.

Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Tuy đây chỉ là một cuộc chiến không sử dụng nguyên khí nhưng xét về mặt kỹ xảo thì Lục Châu đã toàn thắng.

Cho dù cả hai dùng tới nguyên khí, liều mạng đánh nhau như trên chiến trường thì Ngu Thượng Nhung cũng không có phần thắng.

Đến tu vi của ngươi...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom