• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 251-255

Chương 251 Trừng phạt Tư Vô Nhai

“Chúng ta là huynh đệ, không cần khách khí.” Thanh âm Ngu Thượng Nhung vô cùng ôn hoà độ lượng.

Minh Thế Nhân nghe vậy liền gật đầu liên tục.

Cốt khí và kiên cường hắn mất nửa ngày mới rặn ra, chỉ trong khoảnh khắc đã xẹp xuống như bong bóng xì hơi.

“Nhị sư huynh sao lại đến Hoàng Phong Sơn?”

Hoàng Phong Sơn là một nơi vắng vẻ rất khó tìm.

Minh Thế Nhân không cho rằng nhị sư huynh sẽ giống hắn, chạy chọt khắp nơi tìm kiếm manh mối như một thằng ngốc.

Ngu Thượng Nhung mỉm cười đáp: “Ta có hẹn với thất sư đệ.”

Nghe được câu này, toàn thân Minh Thế Nhân nổi lên một tầng da gà.

Hắn nhìn về phía Tư Vô Nhai đang đứng thẳng tắp dưới đất. Nếu nói tên Bạch Ngọc Thanh này là do Tư Vô Nhai cố ý mang về để phòng ngừa có cao thủ tìm tới, vậy thì trước đó hắn hẹn với nhị sư huynh đến đây đối phó Bạch Ngọc Thanh là có ý gì? Đây là sáo lộ gì?

Minh Thế Nhân không nhịn được muốn giơ ngón tay cái lên khen tặng Tư Vô Nhai.

Đúng là tâm cơ vô cùng!

Ba sư huynh đệ khách sáo hàn huyên một lúc, sau đó ánh mắt cả ba người đều nhìn về phía Bạch Ngọc Thanh.

Pháp thân Bạch Ngọc Thanh đã bị một kiếm của Ngu Thượng Nhung chém nát, đến bây giờ vẫn còn chưa thở nổi.

Ngu Thượng Nhung nhìn Bạch Ngọc Thanh rồi hỏi: “Ngươi chính là Bạch Ngọc Thanh, thủ toạ Bạch Hổ điện dưới trước đại sư huynh?”

Bạch Ngọc Thanh nuốt một ngụm nước bọt, cố chịu đựng cơn đau rồi chậm rãi ngồi thẳng người lên, một chân vẫn quỳ dưới đất.

Hắn chắp hai tay đáp: “Tham kiến nhị tiên sinh.”

Hắn không tức giận, cũng không dám tức giận mảy may.

Giáo chủ từng khuyên bọn hắn, trên con đường đại nghiệp của U Minh Giáo, gặp thần thì giết thần, gặp phật thì giết phật, duy chỉ có gặp hai người này là nhất định phải tránh né. Một người là tổ sư gia Ma Thiên Các, một người là Ngu Thượng Nhung.

Từ trước đến nay tứ đại hộ pháp vẫn khắc sâu quy củ này vào trong tâm khảm.

Tuy vậy, ở sâu trong nội tâm bọn họ vẫn có một loại khát khao được so chiêu với cao thủ cường đại cỡ này.

Chỉ có chân chính giao thủ mới biết được Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung trong truyền thuyết rốt cuộc có thật sự ngang hàng với Giáo chủ hay không.

Nếu lúc trước hắn còn mang tâm trạng hoài nghi thì bây giờ… đã hoàn toàn mất sạch.

Một kiếm vừa rồi của Ngu Thượng Nhung đã thể hiện vô cùng tinh tế sự chênh lệch giữa hai người.

Tuy chỉ chênh nhau một diệp.

Nhưng Bạch Ngọc Thanh hoàn toàn thua, thua tâm phục khẩu phục, không còn lời nào oán giận.

Ngu Thượng Nhung mỉm cười nói: “Không tệ.”

“Đa tạ nhị tiên sinh hạ thủ lưu tình…” Bạch Ngọc Thanh nói.

“Hình như ngươi rất thích dùng pháp thân để ức hiếp kẻ yếu?” Ngu Thượng Nhung hỏi.

“Chuyện này…”

Một chiêu dùng pháp thân lấy cứng chọi cứng vừa rồi của Bạch Ngọc Thanh đúng là rất ỷ mạnh hiếp yếu.

“Tại hạ phụng mệnh Giáo chủ bảo hộ sự an nguy của thất tiên sinh. Tại hạ cũng bất đắc dĩ mới phải ra chiêu này, mong nhị tiên sinh thông cảm!”

Ngu Thượng Nhung nghe vậy, ánh mắt lại dời sang phía Tư Vô Nhai. “Thất sư đệ, thật sự có chuyện này ư?”

Vừa hỏi xong lời này, hắn lại nói tiếp: “Không cần vội trả lời, cứ suy nghĩ cho rõ ràng. Chỉ cần đệ nói không phải, ta sẽ dùng một kiếm chấm dứt mạng sống của hắn… Ta rất tình nguyện giúp đại sư huynh thanh trừ những tên môn hạ dối trá láo toét.”

Bạch Ngọc Thanh: “. . .”

Minh Thế Nhân: “. . .”

Trong lòng Minh Thế Nhân khẽ run lên, nhị sư huynh vẫn luôn trước sau như một khiến người ta nhìn không thấu.

Rõ ràng nhị sư huynh rất khiêm tốn, nhưng lại cực kỳ khó nắm bắt.

Rất hiển nhiên, Ngu Thượng Nhung đem sinh tử của Bạch Ngọc Thanh giao vào tay Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai không hề do dự đã đáp lại: “Đương nhiên là phải.”

Ngu Thượng Nhung lập tức chắp tay với Bạch Ngọc Thanh: “Thật xin lỗi.”

Bạch Ngọc Thanh tê cả da đầu, vội vàng chắp tay lại: “Tại hạ không dám.”

Ngu Thượng Nhung không tiếp tục để ý Bạch Ngọc Thanh nữa mà quay sang nói với Tư Vô Nhai: “Thất sư đệ, nếu đây là vì bảo hộ đệ, vậy lỗi là ở đệ rồi.”

“Ớ?”

Mí mắt Tư Vô Nhai khẽ giật.

Ngu Thượng Nhung nói: “Tứ sư đệ ngoài mặt có vẻ tinh ranh nhưng kỳ thực là người trọng tình trọng nghĩa. Với tính tình của đệ ấy sao có thể làm chuyện gây nguy hiểm đến tính mạng của đệ?”

“Nhị sư huynh…”

“Không cần giải thích.”

Ngu Thượng Nhung uy nghiêm chậm rãi bay về phía trước.

Bay đến bên cạnh Bạch Ngọc Thanh.

Mồ hôi lạnh trên người Bạch Ngọc Thanh đã chảy đầm đìa, toàn thân phát run.

Nhưng Ngu Thượng Nhung không để ý tới Bạch Ngọc Thanh, chỉ thản nhiên nhìn Tư Vô Nhai rồi nói:

“Huynh trưởng giáo huấn huynh đệ nhà mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, sao đệ có thể bất kính với huynh trưởng như vậy?”

Trong lòng Tư Vô Nhai khẽ thở dài… đành bất đắc dĩ nói: “Nhị sư huynh dạy phải.”

Lúc này, Minh Thế Nhân cũng bay tới, hạ xuống bên cạnh Bạch Ngọc Thanh rồi nói: “Vẫn là nhị sư huynh hiểu lý lẽ… Lão thất, ngoan ngoãn cùng ta trở về gặp sư phụ đi.”

“Tứ sư đệ.”

Ngu Thượng Nhung mở miệng nói: “Nghe ta một câu.”

“Mời nhị sư huynh nói.”

“Thất sư đệ thông tuệ hơn người, những năm này đệ ấy đã giúp ta không ít… Nể tình sư huynh một lần đi.” Ngu Thượng Nhung nói.

Minh Thế Nhân xấu hổ cười khan một tiếng: “Vậy tuỳ nhị sư huynh làm chủ.”

“Vô Nhai sư đệ, giao Khổng Tước Linh ra đây để bồi tội với sư huynh của đệ đi.” Ngu Thượng Nhung cười nhạt nói. “Cũng để cho sư huynh của đệ khi trở về có cái giao nộp.”

Tư Vô Nhai: “. . .”

Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã hẹn gặp nhị sư huynh ở nơi này.

Đồng thời Tư Vô Nhai cũng đã nhận ra nhị sư huynh có vẻ không vui.

Sự không vui này hẳn là bắt nguồn từ đại sư huynh, cũng có thể bắt nguồn từ Bạch Ngọc Thanh…

Mà thôi, đoán mò cũng không có ý nghĩa gì.

Tư Vô Nhai chắp tay nói: “Nhị sư huynh nói chí phải.”

Nói rồi hắn thở dài cúi đầu với Minh Thế Nhân. “Tứ sư huynh, vừa rồi là ta vô lễ, ta xin chịu tội với huynh.”

Ma Thiên Các đã bao giờ giảng quy củ kiểu này đâu?

Đây đều là kiểu cũ của đám danh môn chính đạo, cứng nhắc hữu lễ. Đột nhiên phải ra vẻ quân tử, Minh Thế Nhân có hơi khó chịu.

Có điều…

Hắn cũng không dám có ý kiến ý cò gì, đành nói: “Đã như vậy ta cũng không so đo với đệ nữa. Dù sao ta cũng đã chuẩn bị tâm lý không đưa đệ đi được.”

Minh Thế Nhân đến đây vốn là định ăn may nhờ vận khí, vì thực lực Tư Vô Nhai không kém.

Chỉ là hắn không ngờ Tư Vô Nhai lại bị phong bế tu vi.

Lại còn do chính sư phụ ra tay.

Dạo gần đây rốt cuộc Tư Vô Nhai đã làm ra chuyện gì xấu xa rồi?

Nhưng bây giờ nói mấy chuyện này cũng không có tác dụng gì. Sau khi trở về Ma Thiên Các hắn sẽ hỏi lại các sư huynh sư muội.

Minh Thế Nhân vươn tay ra giơ trước mặt Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai phất tay với thuộc hạ bên cạnh.

Không bao lâu sau, tên thuộc hạ đã mang Khổng Tước Linh tới.

Từ bên ngoài nhìn vào, Khổng Tước Linh được đúc bằng vàng nguyên chất, có dạng hình ống tròn lấp lánh. Ống tròn có hai đầu then chốt, khi ấn xuống sẽ có thể ngưng khí thành cương rồi bắn ra ở đầu bên kia, trông xinh đẹp hệt như một chú chim khổng tước đang xoè đuôi, rực rỡ xán lạn. Thế nhưng trong giây phút ngươi bị cảnh tượng đẹp đẽ này làm cho chấn động thì nó đã lấy đi tính mệnh của ngươi.

Trên mặt Tư Vô Nhai không có biểu tình gì.

Minh Thế Nhân bước tới cầm lấy Khổng Tước Linh, miệng không ngừng tấm tắc.

Sau khi quan sát một lát, Minh Thế Nhân nói: “Đệ một là không có tu vi, hai là không còn vũ khí… Nhưng ít ra vẫn còn có thể dùng tới cái đầu.”

“Tứ sư huynh muốn đánh nát cả đầu ta sao?”

“Nể tình nhị sư huynh, ta không thèm chấp nhặt với đệ. Đừng trách sư huynh không nhắc nhở đệ, giới tu hành hiểm ác, không có Khổng Tước Linh lẫn tu vi, đệ cẩn thận chớ để kẻ thù để mắt tới nhé…”
Chương 252 Sư phụ già rồi

“Chuyện này không phiền sư huynh phải hao tâm tổn trí.” Tư Vô Nhai chắp tay nói rồi bày ra dáng vẻ tiễn khách.

Minh Thế Nhân khẽ hừ một tiếng, lười nói nhảm với hắn nên nhẹ nhàng tung người nhảy lên, đạp không mà đi.

“Sớm muộn gì đệ cũng sẽ rơi vào tay ta.”

Thanh âm dần dần đi xa, không ngừng vang vọng qua lại giữa dãy núi Hoàng Phong Sơn. Bóng dáng Minh Thế Nhân cũng dần biến mất.

Tư Vô Nhai chắp tay với Ngu Thượng Nhung: “Đa tạ sư huynh giải vây.”

“Giải vây gì chứ, đệ không chê ta phiền phức là tốt rồi.” Ngu Thượng Nhung cười nhạt nói.

“Đệ không dám.”

Hoàng Phong Sơn đã có Bạch Ngọc Thanh bảo hộ, Ngu Thượng Nhung lại đột nhiên xuất hiện, không chỉ đả thương Bạch Ngọc Thanh mà còn lấy đi vũ khí thiếp thân của Tư Vô Nhai, bảo sao Tư Vô Nhai không hối hận cho được?

Ngu Thượng Nhung nhìn thấu điều này nhưng không nói ra.

Hắn quay đầu nói với Bạch Ngọc Thanh: “Đại sư huynh phái ngươi tới đây?”

Bạch Ngọc Thanh cố nhịn đau đớn đáp lời: “Giáo chủ đã cẩn thận dặn dò, tại hạ không dám chống lại.”

Ngu Thượng Nhung nói: “Sau khi trở về thì nói với đại sư huynh, huynh ấy muốn làm gì ta không quan tâm, cũng lười quan tâm. Nhưng mà đừng quá đáng…”

“Chuyện này…”

Bạch Ngọc Thanh bất đắc dĩ nhìn sang Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai bèn nói: “Bạch huynh, huynh về đi thôi.”

Bạch Ngọc Thanh chắp tay: “Như vậy thì… xin thất tiên sinh bảo trọng.”

Hắn là thủ toạ Bạch Hổ điện, đương nhiên biết được mâu thuẫn giữa Ngu Thượng Nhung và Giáo chủ. Hai người này từ trước đến nay hành sự không hợp ý nhau, sau khi rời khỏi Ma Thiên Các thì loại không hợp này càng lúc càng trở nên gay gắt.

Bạch Ngọc Thanh nào dám tiếp tục ở lại đây.

Ngu Thượng Nhung đánh hắn bị thương, rõ ràng là đang cảnh cáo Giáo chủ.

Tính ra thì Bạch Ngọc Thanh hắn chỉ là lớp kem bị kẹp giữa hai miếng bánh bích quy mà thôi, xui xẻo trúng đạn.

Minh Thế Nhân bay một mạch về phía Ma Thiên Các.

Ngự không phi hành nửa ngày hắn mới đến được Canh Tử Trấn.

Ít ra trong tay hắn có Khổng Tước Linh, khi trở về cũng có cái để giao nộp cho sư phụ.

Lo lắng trong lòng Minh Thế Nhân cũng giảm đi không ít.

Đoạn thời gian này hắn chưa từng được nghỉ ngơi thật tốt, lúc nào cũng cẩn thận điều tra sự tình của Tư Vô Nhai, tâm thần mỏi mệt. Lại thêm trận chiến vừa rồi với Bạch Ngọc Thanh, tuy không bị thương nhưng ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng.

Thế nên Minh Thế Nhân quyết định dừng lại nghỉ ngơi một chút ở dịch trạm Canh Tử Trấn.

“Bình chướng Ma Thiên Các lại yếu đi rồi.” Có người chỉ tay về phía Kim Đình Sơn và nói.

Canh Tử Trấn cách Ma Thiên Các không xa, tuy vậy cũng không thể dùng mắt thường để nhìn thấy Ma Thiên Các được… Vậy mà những người này lại có thể ngồi đây đàm luận chuyện Ma Thiên Các.

Rõ ràng ở sau lưng có rất nhiều người vẫn luôn yên lặng chú ý đến mọi động tĩnh của Ma Thiên Các.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Ma Thiên Các không thể chống đỡ được thêm vài năm.”

“Ta thì lại rất thưởng thức cách làm của vị tổ sư gia này… Người sống thì phải có uy nghiêm mặt mũi, ta thà tuổi thọ mình bớt đi một chút cũng quyết không để cho bọn chuột nhắt giẫm đạp lên Ma Thiên Các!”

Minh Thế Nhân cũng không thấy lời nói này có gì kỳ lạ.

Đại Thiên thế giới không thiếu chuyện mới lạ, ma đạo vẫn tồn tại được là do có những người cùng chung chí hướng tụ lại với nhau.

Ma Thiên Các là môn phái nổi bật nhất của ma đạo, đương nhiên được người trong ma đạo kính sợ và sùng bái. Có không ít người còn muốn lên Kim Đình Sơn, trở thành đệ tử Ma Thiên Các.

Chỉ tiếc…

Sư phụ đã già thật rồi.

Không còn thu đồ đệ nữa.

“Uy nghiêm cũng chẳng được mấy năm. Hôm qua có người nhìn thấy lực lượng bình chướng bị suy giảm một phần ba. Ma Thiên Các dường như không định chữa trị bình chướng nữa.”

“Bình chướng nào có dễ chữa trị… cần đến mấy năm mới có khả năng khôi phục lại. Mà sau mấy năm thì tổ sư gia đã…”

“Có đạo lý…”

Minh Thế Nhân liếc nhìn mấy người đang trò chuyện, không xen vào mà chỉ lặng lẽ uống trà.

“Nghe nói Thiên Kiếm Môn đang chuẩn bị khai chiến với Ma Thiên Các… Thiên Kiếm Môn bây giờ là chó cùng rứt giậu rồi.”

Nghe thế, Minh Thế Nhân lập tức đứng lên, bước tới ngồi xuống trước mặt mấy tên tu hành giả kia rồi hỏi: “Thiên Kiếm Môn muốn đánh Ma Thiên Các?”

Tất cả mọi người đều thấy hành vi này của Minh Thế Nhân rất bình thường, không có chút nào là không hài hoà.

Dịch trạm chính là nơi như thế, người đến người đi, tin tức vô cùng linh thông.

“Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong chết trong tay tổ sư gia Ma Thiên Các, Lạc Hành Không chỉ có mỗi một đứa con trai đấy thôi. Hơn nữa, chắc các hạ không biết, đại đệ tử Chu Kỷ Phong của Thiên Kiếm Môn đã phản chiến đầu hàng Ma Thiên Các. Nghe nói chuyện này khiến Lạc Hành Không tức giận đến mức thức trắng ba đêm.” Một tu hành giả râu ria xồm xoàm ngồi bên trái nói.

“Lạc Hành Không đã gửi thiếp mời triệu tập đến các đại danh môn khác, không khéo trước khi tổ sư gia Ma Thiên Các đến kỳ đại nạn thì lại có một đợt tổng tiến công nữa không chừng.”

Minh Thế Nhân cười nói: “Lão bất tử Lạc Hành Không này lại lớn gan đến thế?”

Đám người đều nhìn về phía Minh Thế Nhân.

“Huynh đệ cần gì phải dùng từ cay nghiệt như vậy, câu chuyện trà dư tửu hậu mà thôi, đừng đặt tình cảm cá nhân vào làm gì.” Tu hành giả râu ria xồm xoàm cười nói.

Minh Thế Nhân chẳng thèm để ý. “Lạc Hành Không phát ra thiếp mời triệu tập?”

“Đúng vậy… Thập đại danh môn chính đạo ngoại trừ Tịnh Minh Đạo ra đều nhận được thư triệu tập. Không biết Vân Thiên La tam tông có tham dự hay không.”

“Lạc Hành Không làm thế để làm gì, Thiên Kiếm Môn đã biến thành dạng này rồi.”

Lúc này, một tu hành giả ngồi đối diện đáp lại: “Cũng không thể nói trước được, Lạc Hành Không bế quan đã nhiều năm, không thể khinh thường. Huống hồ gì bình chướng Ma Thiên Các lại đang ngày càng yếu đi. Có lẽ đây cũng là một cơ hội.”

Ha ha ha…

Minh Thế Nhân đứng lên cười ha hả: “Lần nào vây công Kim Đình Sơn bọn họ cũng đều bảo thế, ta đã nghe chán rồi… Cho dù không có tổ sư gia Ma Thiên Các thì vẫn còn đồ đệ của ông ta mà.”

“Có đạo lý.”

Nói xong những lời này, Minh Thế Nhân rời khỏi dịch trạm.

Cùng lúc đó, trong đại điện Ma Thiên Các.

Lục Châu nhìn giao diện Hệ thống, giá bán của pháp thân Bát Pháp Vận Thông là 20.000 điểm công đức.

Thấy mức giá trên trời này, Lục Châu quyết định rút thưởng một chút để thử vận may.

“Rút thưởng.”

[Ting — lần rút thưởng này tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Thẻ Nghịch Chuyển x 3.]

Vận khí không tệ.

Lần trước rút thưởng đã sử dụng hết điểm may mắn, lần này vừa rút đã có thưởng khiến Lục Châu hơi bất ngờ.

Rút thưởng đúng là phải xem mặt mũi và vận khí.

“Rút thưởng.”

[Ting — lần rút thưởng này tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được Đỡ Đòn Chí Mạng x 5.]

Thôi, có chút ít còn hơn không.

Thẻ đạo cụ này ngoại trừ lúc ban đầu có phát động một lần ra, cho đến nay không hề sử dụng lại.

Có vẻ rất cùi bắp.

“Rút thưởng.”

[Ting — lần rút thưởng này tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]

Đợt trúng thưởng liên tiếp cuối cùng cũng kết thúc.

Lục Châu đóng giao diện Hệ thống lại.

Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi tràn đầy vui vẻ chạy vọt vào, cao hứng nói: “Sư phụ, tứ sư huynh trở về rồi!”

“Tốt.”

Ánh mắt Lục Châu nhìn ra ngoài đại điện Ma Thiên Các.

Minh Thế Nhân bước vào, hai tay dâng lên Khổng Tước Linh.

“Sư phụ, đồ nhi đã điều tra rõ sự tình ở Vân Tước Lâu, đích thực là kế hoạch của phản đồ Tư Vô Nhai. Hoàng Phong Sơn là cứ điểm tình báo của hắn. Đáng tiếc bên

cạnh Tư Vô Nhai có cao thủ bảo hộ, đồ nhi chỉ mang được vũ khí của hắn về.”

Lục Châu nhớ lại hai lần Hệ thống gửi thông báo cho hắn vì đã trừng trị Tư Vô Nhai, liền gật đầu. “Trình lên.”

Minh Thế Nhân dâng Khổng Tước Linh lên bằng hai tay.

[Ting — thu hồi vũ khí thiên giai Khổng Tước Linh, cần phải luyện hoá lại lần nữa mới có thể sử dụng.]

Đây chính là vũ khí của Tư Vô Nhai.

Một loại ám khí vô cùng đặc biệt và hiếm thấy.
Chương 253 Chiếc rương cũ kỹ

Tiểu Diên Nhi chưa từng được nhìn thấy chân diện mục của Khổng Tước Linh, nàng chỉ nghe kể lại qua lời của các sư huynh sư tỷ.

Nay được tận mắt nhìn thấy, Tiểu Diên Nhi cũng bị kinh diễm trước vẻ ngoài xinh đẹp của Khổng Tước Linh.

“Thật là đẹp mắt…” Tiểu Diên Nhi vui vẻ khen ngợi, sau đó bổ sung thêm một câu, “Nhưng vẫn hơi thô một chút, không đẹp bằng Phạm Thiên Lăng của ta.”

Minh Thế Nhân: “. . .”

Từ khi có Phạm Thiên Lăng, tiểu sư muội chẳng còn nhìn vật nào vừa mắt nữa.

Một mớ vải đỏ thôi mà? Có đẹp như vậy sao?

Lục Châu nhìn Khổng Tước Linh, khẽ gật đầu: “Sao ngươi tìm được chỗ của lão thất?”

Minh Thế Nhân tinh thần tỉnh táo, cười nói: “Chuyện này nói ra cũng rất dài dòng…”

“Thôi, vậy thì khỏi nói.” Lục Châu cầm Khổng Tước Linh lên.

Minh Thế Nhân: “. . .”

Hình như mình vừa bỏ lỡ một cơ hội hoàn mỹ để trang bức thì phải.

“Sư phụ, đồ nhi còn gặp được Bạch Ngọc Thanh, một trong tứ đại hộ pháp của U Minh Giáo, ngoài ra còn có phản đồ Ngu Thượng Nhung.”

Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Tu vi của lão thất đã bị vi sư phong ấn lại, ngươi có thể chiến thắng hắn cũng chẳng có gì lạ. Nhưng tu vi của Bạch Ngọc Thanh cao hơn ngươi nhiều, nếu có hắn ở đó ngươi làm sao lấy được vật này?”

Cơ hội trang bức lại quay về rồi.

“Bạch Ngọc Thanh dù sao cũng là người của U Minh Giáo, đồ nhi vừa nhắc tới sư phụ thì hắn đã bị doạ đến tè ra quần, làm sao dám cản con nữa. Huống hồ gì phản đồ Ngu Thượng Nhung cũng có mặt ở đó…”

“Ngu Thượng Nhung muốn ngăn cản ngươi?” Lục Châu hỏi.

“Không có… đồ nhi nói đạo lý với huynh ấy rất nhiều, huynh ấy tự thấy đuối lý nên không dám tranh luận nữa, cũng không ngăn cản đồ nhi.” Minh Thế Nhân nói.

Tiểu Diên Nhi nhớ tới lúc đến An Dương thành, gặp được nhị sư huynh Ngu Thượng Nhung.

Nàng thầm nghĩ, nhị sư huynh có vẻ là người phân rõ phải trái trắng đen cơ mà?

“Cũng may đồ nhi thông minh, trước khi rời đi còn lấy đi Khổng Tước Linh của hắn… Tránh cho sau này hắn lại làm bậy, gây ra muôn vàn sóng gió.”

Lục Châu hài lòng gật đầu. “Chuyện này ngươi làm tốt lắm.”

Minh Thế Nhân khom người nói: “Đa tạ sư phụ khích lệ.”

“Nếu không còn chuyện gì khác thì lui xuống nghỉ ngơi đi.”

“Đồ nhi còn có việc bẩm báo.”

“Nói.”

“Trên đường đồ nhi quay về Ma Thiên Các có ghé qua dịch trạm Canh Tử Trấn. Nghe nói Môn chủ tiền nhiệm Lạc Hành Không của Thiên Kiếm Môn đang phát thiếp mời triệu tập đi các nơi, bọn hắn muốn vây công Ma Thiên Các một lần nữa.” Minh Thế Nhân nói.

Khi vừa trở về, Minh Thế Nhân đã cố ý quan sát bình chướng Kim Đình Sơn, phát hiện lực lượng bình chướng rõ ràng đã bị giảm đi rất nhiều.

Hắn thậm chí còn tìm đến Hoa trưởng lão để chứng thực, nhận được câu trả lời chắc chắn mới tin chắc lời đồn bên ngoài là thật.

Cho dù là đệ tử Ma Thiên Các hay các tu hành giả ngoại giới, ai ai cũng đều cho rằng lực lượng bình chướng bị sư phụ lão nhân gia người hút đi.

Động tĩnh trong mật thất có quá nhiều người nhìn thấy.

Lục Châu khinh thường đáp: “Lạc Hành Không chỉ còn lại thân thể tàn tạ, không đáng nhắc tới.”

Minh Thế Nhân liền vội vàng khom người nói: “Đồ nhi nguyện ý rời núi, đến Thiên Kiếm Môn giết Lạc Hành Không!”

Đúng lúc này từ bên ngoài, Chu Kỷ Phong bước nhanh vào đại điện.

Đến rất đúng lúc.

Chu Kỷ Phong vừa bước vào đã hành lễ với Lục Châu: “Bái kiến Các chủ, tứ tiên sinh, cửu tiên sinh…”

“Có chuyện gì?”

“Nghe tin tứ tiên sinh trở về, vãn bối cố ý đến thăm hỏi.” Chu Kỷ Phong có vẻ muốn nói lại thôi.

Trông hắn như một cô nương e e lệ lệ, Minh Thế Nhân ngứa mắt nói: “Có lời gì thì cứ việc nói thẳng, ở đó mà ấp a ấp úng. Bản sự thì không học cho tốt, cứ đi học mấy thứ diễn xuất rắm thúi của bọn chính đạo làm gì.”

Chu Kỷ Phong bị Minh Thế Nhân nói đến đỏ bừng mặt.

“Các chủ… vãn bối nguyện ý đến Thiên Kiếm Môn!”

“Ngươi đến Thiên Kiếm Môn làm gì? Chỉ dựa vào cái cảnh giới Thần Đình cảnh Ngự đạo của ngươi?” Minh Thế Nhân đả kích Chu Kỷ Phong không hề lưu tình.

Chu Kỷ Phong xấu hổ vò đầu nói: “Vãn bối… có thể thuyết phục bọn họ.”

“. . .”

Lục Châu lắc đầu. “Ngươi từng là đệ tử Thiên Kiếm Môn, nếu ngươi đi thì chỉ kích thích thêm mâu thuẫn của hai bên. Cho dù Lạc Hành Không bế quan đã nhiều năm thì bản toạ cũng chẳng để hắn vào mắt.”

“Sư phụ thần uy cái thế!” Minh Thế Nhân lập tức vỗ mông ngựa.

Chu Kỷ Phong chắp tay nói: “Lạc Hành Không bế quan không đơn giản, lúc trước khi vãn bối còn ở Thiên Kiếm Môn đã nghe nói hình như Lạc Hành Không tu luyện một loại công pháp có thể đề cao tu vi trong thời gian ngắn! Không thể không phòng.”

“Đề cao tu vi trong thời gian ngắn? Hắn không sợ tẩu hoả nhập ma, bạo thể mà chết à?” Minh Thế Nhân cười khẩy.

“Chuyện này vãn bối cũng không rõ…” Chu Kỷ Phong nói.

Con đường tu hành có pháp tắc của riêng nó, nếu muốn đột phá những pháp tắc này thì phải trả một cái giá tương ứng.

Lãnh La vì muốn chống cự lại lực lượng của thập vu nên lựa chọn bạo thể để trợ giúp Xuyên Vân phi liễn. Nếu không nhờ có Lục Châu xuất thủ thì Lãnh La sao còn sống được đến ngày hôm nay?

Tục ngữ nói, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Lỡ như lão thất phu Lạc Hành Không lén lút chạy đến chơi trò đồng quy vu tận như Lãnh La thì ai sẽ chống đỡ được?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Châu.

Nhưng Lục Châu chẳng thèm để ý chút nào. “Chỉ là Thiên Kiếm Môn mà cũng xứng so chiêu với bản toạ?”

Minh Thế Nhân nói:

“Đúng đấy, lúc trước khi thập đại cao thủ đồng thời vây công sư phụ cũng chẳng thể làm gì được người mà. Con trai chết lão cha lại nhảy ra… sáo lộ này khỏi nói cũng biết kết cục!”

Chu Kỷ Phong đáp: “Các chủ thần uy cái thế.”

Tiểu Diên Nhi đột nhiên nhảy ra. “Đừng có thần uy với không thần uy nữa, đi mau đi mau…”

“Cửu, cửu tiên sinh… có, có gì phân phó?” Chu Kỷ Phong vừa nghĩ tới Phạm Thiên Lăng đã cảm thấy tay chân rụng rời.

“Mau đi luyện độ ăn ý của Phạm Thiên Lăng với ta… Đừng lo lắng, lần trước là ta không đúng, lần này cam đoan sẽ không thương tổn ngươi.” Tiểu Diên Nhi mỉm cười nói.

Chu Kỷ Phong: “? ? ?”

Minh Thế Nhân: “. . .”

Đây thật là Tiểu Diên Nhi?

Sao phong cách có vẻ không đúng.

Bọn họ chưa bao giờ thấy tiểu sư muội nhận lỗi với ai ngoài sư phụ!

Minh Thế Nhân còn chưa kịp hiểu ra, Tiểu Diên Nhi đã nhanh chân chạy ra ngoài. Chu Kỷ Phong bèn chắp tay với Lục Châu rồi đi theo sau.

Lục Châu khẽ gật gù, Tiểu Diên Nhi hình như ngày càng hiểu chuyện.

Minh Thế Nhân dụi dụi con mắt, cảm thấy như thể mình đang nằm mơ giữa ban ngày.

Hắn đưa tay tự nhéo mình một cái.

Ui da ——

Đau nha!

Không phải nằm mơ, là thật rồi.

Lục Châu nhíu mày nhìn một loạt thao tác của Minh Thế Nhân.

“Sư phụ… con không sao, con rất bình thường… Con thật sự không có bị bệnh tâm thần mà…” Minh Thế Nhân lúng túng nói.

Đúng lúc này ——

Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương sải bước đi vào.

Bước chân Đoan Mộc Sinh mạnh mẽ hữu lực, mỗi bước giẫm trên mặt đất đều phát ra âm thanh nặng trịch.

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

Đoan Mộc Sinh đến đứng bên cạnh Minh Thế Nhân, vỗ vào vai hắn một cái.

Minh Thế Nhân lập tức đau khổ.

Huynh vấn an sư phụ, mắc mớ gì lại phải nặng tay với ta?

“Mật thất sửa chữa tới đâu rồi?” Lục Châu hỏi.

Từ lần trước bế quan, mật thất bị phá hỏng, đến nay Lục Châu vẫn chưa có địa phương khiến hắn yên tâm lĩnh hội Thiên thư.

Tuy ngồi trong Đông Các vẫn có thể lĩnh hội nhưng lại mất đi cảm giác đắm chìm vào cảm ngộ như khi ngồi trong mật thất.

“Chắc phải mười bữa nữa ạ. Trong lúc đồ nhi thu thập tạp vật phát hiện ra một chiếc rương dị thường. Mời sư phụ xem qua.” Đoan Mộc Sinh nói.

“Rương?”

Lúc này có hai nữ đệ tử xách một chiếc rương đi vào đại điện.

Trông chiếc rương có vẻ rất cũ kỹ nhưng bề mặt lại sạch sẽ, hẳn là đã được quét dọn một lần.

Chất liệu của nó cũng rất đặc biệt, vừa giống da thuộc vừa giống gỗ, có màu nâu đậm.

Khi hai người đặt chiếc rương xuống đất, Minh Thế Nhân tò mò đi tới.

“Trong này là cái gì thế?”

“Ta không biết.” Đoan Mộc Sinh nói.

“Mở ra xem không phải sẽ biết sao?”
Chương 254 Chìa khoá thất lạc

“Nếu có thể mở ra thì ta còn bảo người mang tới đây làm gì?” Đoan Mộc Sinh lườm hắn một cái.

“Tam sư huynh nói có lý.” Minh Thế Nhân lúng túng đáp.

Lục Châu chậm rãi đứng dậy, chắp tay đi xuống bậc thềm đến trước mặt chiếc rương.

Trong mật thất có không ít rương, hắn không hề chú ý tới.

Rất nhiều rương trong đó do không được quét dọn trong thời gian dài nên đã phủ một tầng bụi bặm thật dày.

“Sau khi mật thất bị hư hại, những chiếc rương khác đều bị vỡ, duy chỉ có chiếc rương này là còn nguyên vẹn. Đồ nhi cảm thấy kỳ quái nên mới đem tới cho người xem.” Đoan Mộc Sinh nói.

Minh Thế Nhân cười nói:

“Sư phụ, đồ vật này hẳn là bảo bối rồi.”

Lục Châu không để ý đến hai người mà cúi người xuống quan sát chiếc rương thật tỉ mỉ.

Đây hẳn là vật do Cơ Thiên Đạo lưu lại khi còn sống. Chỉ là thời gian đã quá lâu, ký ức trở nên mơ hồ.

Lục Châu trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra.

“Cấm chế.”

Lục Châu thấy xung quanh chiếc rương có chi chít đường vân, hắn nhận ra đây là một loại cấm chế vô cùng đặc thù.

Đường vân chạy xung quanh cả sáu mặt rương, nếu không nhìn kỹ còn cho rằng đây là một loại hoa văn tinh xảo.

Điều kỳ quái là… cấm chế hoặc trận pháp chỉ cần rót nguyên khí vào sẽ có thể khởi động.

Còn cấm chế này lại ở đâu ra?

Ngày đó hắn bế quan trong mật thất, sử dụng thần thông của Thiên thư…

Dưới uy lực cực lớn của thần thông, từ những chiếc rương đến các ngăn tủ, kể cả một số vũ khí có phẩm chất kém đều bị hư hại hoàn toàn.

Nhưng chiếc rương này có thể không chịu chút tổn hại nào từ lực lượng của Thiên thư, hoặc là nó được làm từ chất liệu đặc biệt, hoặc là nó có lực phòng hộ cực mạnh.

“Sư phụ, người rất hiểu biết về trận pháp và cấm chế, bên trên chiếc rương này rốt cuộc sử dụng loại cấm chế gì vậy?” Minh Thế Nhân quan sát cả buổi cũng chẳng thấy có chút manh mối nào.

Lục Châu không nói gì, chỉ tiếp tục quan sát.

Khi Lục Châu nhìn sang mặt bên chiếc rương, hắn thấy ở giữa bề mặt có một lỗ hổng nhỏ.

“Chìa khoá…”

Minh Thế Nhân cũng bước sang đó nhìn, cúi đầu xem xét rồi kinh ngạc nói: “Đúng thật là cần chìa khoá.”

Đoan Mộc Sinh cũng nhìn thấy lỗ khoá kia.

“Sư phụ, đồ nhi lập tức đi tìm chìa khoá.”

“Đi đi.”

Đoan Mộc Sinh xoay người rời đi.

Mật thất vẫn đang vô cùng lộn xộn, muốn tìm được chiếc chìa khoá nhỏ như thế cũng phải mất một khoảng thời gian.

Chẳng qua là, có lẽ chìa khoá không ở trong mật thất.

Lục Châu nhìn vào giao diện Hệ thống…

Quả nhiên, trong nhiệm vụ “Tìm chìa khoá thất lạc” đã xuất hiện thêm một đoạn nhắc nhở: “Dùng để mở bảo rương thất lạc.”

Trước đó không hề có dòng nhắc nhở này.

Có nghĩa là… chiếc rương trước mắt chính là bảo rương trong nhiệm vụ.

Đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công sức nào.

“Đưa đến Đông Các.” Lục Châu khẽ phất tay.

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Minh Thế Nhân mang chiếc rương đi.

Lục Châu tiện tay vung lên thu hồi Khổng Tước Linh rồi quay về Đông Các.

Trong chớp mắt, bảy ngày đã trôi qua.

Trải qua bảy ngày lĩnh hội Thiên thư, Lục Châu cảm giác được lực lượng phi phàm của Thiên thư đã tiến vào trạng thái bão hoà.

Lục Châu âm thầm gật đầu, điều này có nghĩa là hắn được sử dụng thần thông từ một đến hai lần.

Hiện tại hắn đang nắm giữ hai loại thần thông của Thiên thư. Một là thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm, cũng chính là âm công thần thông. Hai là thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí, là một loại thần thông có khả năng đẩy lui đối thủ.

Hai loại thần thông này đều cần khá nhiều lực lượng phi phàm của Thiên thư.

Mà muốn có được lực lượng phi phàm thì chỉ có thể lĩnh hội Thiên thư.

Trong lòng Lục Châu khẽ thở dài.

Lĩnh hội bảy ngày, thậm chí mười ngày mới đủ để sử dụng thần thông một lần.

Sử dụng thần thông cần dùng quá nhiều lực lượng phi phàm.

Nhưng vừa nghĩ đến uy lực của nó thì Lục Châu đã thấy thoải mái.

Trả giá càng nhiều thì càng được hồi báo tương xứng.

“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư.” Bên ngoài truyền đến thanh âm của Chiêu Nguyệt.

Từ khi Tiểu Diên Nhi mê luyến Phạm Thiên Lăng, nhiệm vụ nhận phi thư rơi vào tay Chiêu Nguyệt. Như thế cũng tốt, Chiêu Nguyệt làm việc vẫn ổn trọng hơn Tiểu Diên Nhi nhiều.

“Đọc đi.”

Chiêu Nguyệt mở phi thư ra, cung kính đọc:

“Lão tiền bối, ta có ba chuyện muốn nói cho ngài biết.”

“Một là, tiền nhiệm Môn chủ Lạc Hành Không của Thiên Kiếm Môn đã phát thiếp mời triệu tập các danh môn chính phái, kêu gọi thảo phạt Ma Thiên Các, tuy nhiên các môn phái khác dường như đều không có động tĩnh. Lạc Hành Không tức giận không ít, ngài nhất định phải cẩn thận.”

“Hai là, Giáo chủ U Minh Giáo, cũng tức là đại đồ đệ Vu Chính Hải của ngài, lại chiếm đoạt hai môn phái nhỏ trong ma đạo là Bách Luyện Tông và Vạn Ma Tông. Phải công nhận gần đây Vu Chính Hải rất sung sức…”

“Ba là, mời ngài xem trong bức phi thư tiếp theo.”

Lục Châu khẽ nhíu mày.

Nếu không hiểu rõ phong cách làm việc của Giang Ái Kiếm thì ai gặp được loại phi thư này cũng đều phải bó tay với hắn.

Tên gia hoả này, viết phi thư không thể lựa tờ giấy nào dài một chút hay sao?

Đọc phi thư xong, Chiêu Nguyệt cũng cảm thấy hơi xấu hổ, đứng đấy cũng kỳ mà rời đi cũng ngại.

“Lui xuống đi.” Lục Châu thản nhiên nói.

“Đồ nhi cáo lui. Sau khi nhận được bức phi thư tiếp theo đồ nhi sẽ đến báo cáo.” Chiêu Nguyệt nói xong bèn rời khỏi Đông Các.

Lục Châu khẽ nâng tay lên.

Khổng Tước Linh xuất hiện trong tay hắn.

Nhìn bề mặt bóng loáng của Khổng Tước Linh, Lục Châu âm thầm kinh ngạc.

Thời gian thất đồ đệ nhận được Khổng Tước Linh ngắn hơn rất nhiều thời gian Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung có được vũ khí thiên giai.

Có thể nhìn ra Tư Vô Nhai sử dụng Khổng Tước Linh rất thường xuyên.

Cầm Khổng Tước Linh trên tay, trong đầu Lục Châu chẳng hiểu vì sao lại hiện ra ba chữ Luyện Hóa Phù.

Nếu hắn luyện hoá vũ khí này, Tư Vô Nhai sẽ có cảm tưởng gì?

Lục Châu tiện tay vung lên.

Tấm Luyện Hóa Phù cuối cùng còn lại xuất hiện trong tay hắn.

Có lẽ do độ ăn ý đã đạt đến trình độ nhất định ——

Thế nên Tư Vô Nhai đang ngồi xếp bằng trong một tiểu trúc thanh tĩnh đột nhiên mở bừng mắt, mày cau lại.

Hắn khẽ thốt lên: “Khổng Tước Linh.”

Khi độ ăn ý giữa vũ khí thiên giai và chủ nhân đạt đến một cảnh giới đủ cao thì giữa hai bên dường như sẽ xuất hiện một tia tâm linh tương thông.

Không thể nói rõ, cũng không thể mô tả rõ ràng.

Tư Vô Nhai và Khổng Tước Linh của hắn chính là như thế.

Hắn cũng không hiểu được tại sao mình lại đột nhiên nghĩ đến Khổng Tước Linh…

“Giáo chủ.”

Một tên thuộc hạ mặc trường bào màu xám nghe thấy động tĩnh liền xuất hiện ở phụ cận.

“Ta không sao.” Tư Vô Nhai nói.

“Giáo chủ… hay là để thủ hạ đi một chuyến đến Thiên Sư Đạo?”

“Không cần.”

Tư Vô Nhai chậm rãi đứng dậy. “Đại sư huynh đã hứa hẹn sẽ phái người đến Thiên Sư Đạo. Nếu ta lại cho người đến đó chẳng khác nào là không tin tưởng đại sư huynh. Nhị sư huynh đả thương Bạch Ngọc Thanh, lúc này càng không nên chọc giận huynh ấy.”

“Vậy thủ hạ đi một chuyến đến Bình Đô Sơn?”

Tư Vô Nhai không vội trả lời.

Nếu là trước kia… hắn có lẽ sẽ trực tiếp hạ mệnh lệnh này.

Nhưng bây giờ hắn lại do dự.

“Chờ đã.”

“Xin Giáo chủ phân phó.”

“Gần đây Thiên Kiếm Môn có động tĩnh gì không?” Tư Vô Nhai hỏi.

“Thiên Kiếm Môn gửi thiếp mời triệu tập thề phải thảo phạt Ma Thiên Các, Lạc Hành Không nhịn không được đã muốn xuất thủ. Nhưng các môn phái khác chẳng ai phụ hoạ, Thiên Kiếm Môn thế lực đơn bạc chẳng làm nên được chuyện gì.”

Tư Vô Nhai gật đầu rồi hỏi: “Lão bát không có hồi âm?”

“Đã mười ngày nay bát tiên sinh không có động tĩnh.”

“Không ngoài dự liệu của ta, hẳn là hắn bị nhốt vào động diện bích rồi. Ta vốn cũng chẳng trông mong lão bát có thể cung cấp bao nhiêu manh mối. Hắn ở trong động diện bích sẽ được an toàn.” Tư Vô Nhai nói.

“Mặt khác, ta hoài nghi trong Ám Võng có gian tế… Từ hôm nay trở đi, phàm là chuyện gì có liên quan đến Ma Thiên Các, dù lớn hay nhỏ nhất định đều phải đưa ta xem qua.”

“Vâng!”

“Việc cuối cùng… thông tri cho Ngũ Thử, không cần nghĩ cách cứu viện lão bát nữa, đổi thành… trộm Khổng Tước Linh.”

“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ!”

Tên thuộc hạ mặc trường bào xám cung cung kính kính lui ra ngoài.
Chương 255 Mười ba bức thư khiêu chiến

Sau khi tên thuộc hạ rời đi.

Trên một ngọn cây cao chọc trời bên cạnh tiểu trúc thanh tĩnh…

Ngu Thượng Nhung ngồi trên chạc cây, tựa lưng vào thân cây, hai mắt nhắm lại mang theo nụ cười nhạt, hài lòng nói:

“Thất sư đệ… Làm như thế thì những cố gắng trước đó của đệ đều uổng phí.”

Tư Vô Nhai nhìn về phía Ngu Thượng Nhung trên chạc cây. “Là do ta đã đánh giá thấp năng lực của sư phụ…”

“Sao đệ biết?”

Tư Vô Nhai chậm rãi đàm đạo:

“Sở dĩ ta để lão bát về Ma Thiên Các là có hai lý do. Một là muốn cam đoan lão bát được an toàn, hai là ta cần lão bát cung cấp thông tin về những chuyện xảy ra trong Các. Lão bát tuy làm người vụng về nhưng sẽ không gặp hoạ sát thân, lúc cần thiết ta cũng có thể ra lệnh cho Ngũ Thử cứu hắn.”

Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng lắc đầu, cười xem thường: “Chỉ sợ Ngũ Thử đúng thật là chuột chạy qua đường.”

“Tiếp theo, ta cố ý giao Khổng Tước Linh cho tứ sư huynh… là để thăm dò năng lực của sư phụ. Nhưng mà vừa nãy…” Tư Vô Nhai dừng lại, “Khổng Tước Linh đang gặp nguy hiểm.”

“Điều kiện để luyện hoá vũ khí thiên giai vô cùng hà khắc. Ta đã giúp đệ rồi, đệ không nên hối hận.” Ngu Thượng Nhung nói.

“Nhị sư huynh dạy phải.”

“Đến lượt đệ giúp ta…”

Ngu Thượng Nhung mở mắt, ánh nắng xuyên thấu qua tầng tầng lá cây rơi vào ngũ quan góc cạnh rõ ràng của hắn.

Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng tung người nhảy xuống, thân hình thẳng tắp như tơ liễu bay đến trước mặt Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai nói: “Xin nhị sư huynh phân phó.”

“Chuyển lời cho đại sư huynh… Đao dù tốt cũng cần phải thường xuyên mài giũa mới có thể giữ được độ sắc bén. Nửa năm sau, gặp nhau ở Bình Đô Sơn.” Ngu Thượng Nhung nói.

Trong lòng Tư Vô Nhai run lên.

Từ khi hắn thành lập Ám Võng đến nay đã nghe qua vô số tin tức, có người sống, có người chết, mỗi ngày đều có những sự tình đặc biệt phát sinh, có chuyện lớn như trời sập, có chuyện nhỏ như hạt vừng.

Nhưng hắn đều chưa từng rung động đến thế.

Câu nói này của Ngu Thượng Nhung khiến lòng hắn run rẩy không thôi.

Tư Vô Nhai biết đại sư huynh và nhị sư huynh luôn luôn bất hoà.

Cũng biết phong cách làm việc của hai người rất khác nhau, đều không vừa lòng với cách hành sự của đối phương.

Hắn cũng biết giữa hai người tất sẽ có một trận chiến.

Chỉ là…

Không ngờ trận chiến đó lại đến sớm như vậy.

Sớm đến mức khiến hắn bất ngờ.

“Nhị sư huynh… chẳng lẽ không thể…”

Lời còn chưa dứt, Ngu Thượng Nhung đã giơ tay lên ngắt lời hắn. “Ý ta đã quyết, chỉ mong trong nửa năm này huynh ấy đừng bị thương.”

Cao thủ tịch mịch.

Đương nhiên sẽ hy vọng đối thủ của mình ứng phó trong trạng thái tốt nhất.

Đối phó với kẻ yếu rất vô vị, vô vị đến mức chẳng muốn ra tay.

“Với tu vi của đại sư huynh thì chỉ có mỗi sư phụ lão nhân gia người có thể làm huynh ấy bị thương. Thế nên, bảo huynh ấy chớ trêu chọc sư phụ.”

Nói xong câu đó.

Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng điểm mũi chân.

Toàn thân như cơn gió nhẹ ngự không bay đi.

Khi bay lên không trung cách mặt đất mấy chục mét, Ngu Thượng Nhung đột nhiên lăng không xoay người lại dặn dò: “Đệ nhớ bảo trọng.”

“Xin sư huynh yên tâm… ta có thể tự bảo vệ mình.”

“Sau này gặp lại.”

“Sau này gặp lại.”

Hai người ôm quyền nói lời tạm biệt.

Ngu Thượng Nhung không dừng lại lâu, hai tay hắn chắp sau lưng rồi ngự không bay đi, sau đó biến mất nơi chân trời.

Tư Vô Nhai lắc đầu, nhẹ giọng thở dài.

Hắn quay về tiểu trúc thanh tĩnh.

Nhìn đống tình báo chất như núi trên bàn, đồng thời nghĩ đến những sự tình cần làm trong tương lai… không biết vì cái gì, Tư Vô Nhai vốn đang bình tĩnh tỉnh táo đột nhiên phẫn nộ phất tay áo!

Roạt!

Chồng tư liệu tình báo trước mặt rơi tản mát đầy đất.

“Ta làm như vậy rốt cuộc để được cái gì?”

Đúng lúc này…

Tư Vô Nhai đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, khoé miệng chảy ra tơ máu.

Hắn không thèm để ý, chỉ giơ tay áo lên lau đi tiên huyết.

“Giáo chủ, thân thể của ngài…?” Một tên thuộc hạ mặc trường bào xám khác lại xuất hiện, quỳ một gối xuống.

“Ta không sao… chỉ là vì muốn xông phá Phược Thân Thần Chú nên bị phản phệ thôi.” Tư Vô Nhai cau mày.

“Xin Giáo chủ hãy bảo trọng thân thể.”

Cùng lúc đó.

[Ting — trừng trị nghiệt đồ Tư Vô Nhai, thu hoạch được 200 điểm công đức.]

Tuy Lục Châu không biết giờ khắc này Tư Vô Nhai đang làm gì, nhưng được ban thưởng 200 điểm công đức đã nói rõ hắn đang bị phản phệ.

Lục Châu lắc đầu nhìn Khổng Tước Linh. “Muốn phá vỡ trói buộc của Phược Thân Thần Chú sao? Nói thì dễ.”

Đừng nói Phược Thân Thần Chú này là do Hệ thống đánh ra, cho dù nó do một cao thủ tu hành lục diệp thất diệp của Thiên Sư Đạo thi triển, thì một khi bị đánh trúng, Tư Vô Nhai muốn xông phá cũng không hề dễ dàng.

Nhớ tới khoảng thời gian này Tư Vô Nhai làm ra đủ loại âm mưu, Lục Châu khẽ lắc đầu: “Nghiệt đồ… ta lấy lại vũ khí của ngươi trước vậy.”

Hắn vung tay lên, Luyện Hóa Phù biến mất.

Đây là lần đầu tiên sư đồ hai người cách không giao thủ, Tư Vô Nhai thất bại hoàn toàn.

Lục Châu đặt Khổng Tước Linh xuống.

Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của Chiêu Nguyệt ——

“Sư phụ, có hai bức phi thư.”

“Hai bức?”

“Một bức là phi thư của Giang Ái Kiếm, một bức là phi thư từ dưới núi truyền đến.”

“Đọc đi.”

Trước tiên Chiêu Nguyệt mở bức phi thư của Giang Ái Kiếm ra, đọc thầm:

“Lão tiền bối, tin tức thứ ba là chuyện quốc gia đại sự. Ban đầu ta không muốn nói, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy vẫn nên nói với ngài thì hơn.”

“Bốn tên phó tướng của Ngụy Trác Ngôn dẫn theo năm vạn quân đến Lương Châu bình loạn. Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh khải hoàn về triều… Ta biết lão tiền bối không quan tâm đến chiến loạn, nhưng hiện tại có biến động lớn, trong cung nhất định sẽ xuất hiện vấn đề. Cẩn thận Mạc Ly.”

Nghe xong lời này, sắc mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh.

Suy cho cùng, tin tức này có liên quan đến kẻ đứng sau màn là Mạc Ly, còn về những thế lực khác trong cung thì Lục Châu không có hứng thú quan tâm. “Ngụy Trác Ngôn” có thể đảm nhiệm công việc hay không là chuyện của hắn.

“Tiếp tục.” Lục Châu phân phó.

“Vâng.”

Chiêu Nguyệt mở bức phi thư thứ hai ra, nhìn thoáng qua rồi nói: “Là thư khiêu chiến của Thiên Kiếm Môn.”

Lục Châu nghe vậy, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường.

Đúng là thời buổi rối ren.

“Sư phụ, Lạc Hành Không bố trí lôi đài khiêu chiến, muốn đơn đấu với sư phụ một trận.” Chiêu Nguyệt ngại ngùng nói tóm tắt.

“Không cần để ý tới hắn.”

Một Thiên Kiếm Môn nho nhỏ, Lục Châu không hề để trong lòng.

Huống hồ hiện tại tâm tư của hắn đều đặt ở trên chiếc rương, chìa khoá và việc lĩnh hội Thiên thư… Đồng thời còn phải nghĩ biện pháp đối phó ba tên nghiệt đồ Tư Vô Nhai, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải.、Hắn nào có thời gian ngó ngàng đến mấy chuyện này.

“Đồ nhi minh bạch, đồ nhi cáo lui.” Chiêu Nguyệt xoay người rời đi.

Thế nhưng…

Đến sáng hôm sau.

Chiêu Nguyệt lại cầm một bức phi thư khác vào Đông Các.

“Sư phụ… lần này Lạc Hành Không phái người đưa thư tới… Vẫn là thư khiêu chiến như trước. Lạc Hành Không nói tu vi của hắn đã tăng lên nhiều, muốn được quyết đấu một trận công bằng với sư phụ.”

Lục Châu xem thường đáp: "Lá gan Lạc Hành Không đúng là không nhỏ…"

Thường ngày thập đại danh môn gặp Ma Thiên Các đều phải đi đường vòng, nay lại dám phái đệ tử đến đưa tin.

Đúng là bị mối thù mất con che mắt.

“Sau này thư của Thiên Kiếm Môn không cần báo với vi sư nữa.”

“Đồ nhi tuân mệnh.”

Sau đó liên tục mười ngày, mỗi ngày Ma Thiên Các đều nhận được một phong thư khiêu chiến.

Tất cả đều bị Chiêu Nguyệt chặn lại.

Mãi cho đến khi lá thư thứ mười ba được một nữ đệ tử đưa đến trước mặt Chiêu Nguyệt…

Chiêu Nguyệt cho rằng đây vẫn là thư khiêu chiến nên mở ra xem. Vừa xem xong nàng lập tức nhướng mày hỏi: “Kẻ đưa tin đâu rồi?”

“Ở dưới chân núi, vừa mới rời đi.”

“Bắt lại, loạn đao chém chết.” Chiêu Nguyệt lạnh lùng ra lệnh.

Hai nữ đệ tử dù sao cũng xuất thân từ Diễn Nguyệt Cung, nghe thấy mệnh lệnh này nên có hơi rụt rè.

Thanh âm Chiêu Nguyệt trầm thấp, trong giọng nói mang theo vẻ giận dữ: “Làm theo!”

“Tuân mệnh!”

Hai nữ đệ tử gấp gáp chạy xuống chân núi.

Chiêu Nguyệt cầm thư đi về phía Ma Thiên Các.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom