-
Chương 261-265
Chương 261 Làm rạng danh Ma Thiên Các (2)
“Lĩnh một kiếm của ta!”
Hai chân Lạc Chinh đạp mạnh, toàn thân thẳng tắp bay về phía trước, hai tay cầm kiếm bắn ra nhanh như mũi tên đâm về phía Tiểu Diên Nhi.
Trên mũi kiếm lấp loé kim quang.
Minh Thế Nhân nhướng mày, do dự không biết có nên ra tay giúp Tiểu Diên Nhi hay không.
Ông!
Pháp thân sau lưng Tiểu Diên Nhi xuất hiện. Hơn nữa phương thức xuất hiện của pháp thân có hơi đặc biệt, trông như một đứa trẻ đã lớn.
Hay nói đúng hơn… pháp thân của nàng đã cao hơn trước một trượng.
Điều này cũng có nghĩa là… pháp thân khai diệp!
“Sao có thể? Nàng ta khai diệp!”
“Khai diệp trong chiến đấu? Là pháp thân Nguyên Thần cảnh nhất diệp! Không phải là Thần Đình cảnh!”
Biểu hiện của Tiểu Diên Nhi đã thay đổi nhận biết của tất cả mọi người về Ma Thiên Các.
Rất nhiều người có thiên phú tu hành, nhưng trong khoảng thời gian chưa tới sáu năm đã tiến vào cảnh giới Nguyên Thần cảnh nhất diệp thì chỉ có mình Tiểu Diên Nhi.
Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
Tiểu Diên Nhi nhìn Lạc Chinh đang đánh tới, không những nàng không lui bước mà còn tiến lên nghênh tiếp.
“Muộn rồi!” Lạc Chinh hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay hắn từ một hoá hai, từ hai hoá bốn, từ bốn hoá tám.
Tám đạo kiếm cương đánh tới.
Dưới ảnh hưởng của Minh Kính Đài, uy lực kiếm chiêu đại tăng.
Ông!
“Đó là cái gì?”
“Không phải chứ… Vân Thường Vũ Y?”
“Không chỉ là Vân Thường Vũ Y, còn có Đạp Vân Ngoa!”
Đạp Vân Ngoa phối hợp với Thất Tinh Thải Vân Bộ.
Tiểu Diên Nhi cầm Phạm Thiên Lăng nghênh đón kiếm cương của Lạc Chinh.
Nghe tiếng nhắc nhở, đám khán giả lúc này mới chú ý thấy toàn thân Tiểu Diên Nhi đang toả ra quang mang màu xanh lam của y phục và giày.
Kiếm cương bị triệt tiêu hoàn toàn.
Chính lúc này… Tiểu Diên Nhi đã đến trước mặt Lạc Chinh.
Nàng nở nụ cười đùa bỡn: “Ngươi quá yếu!”
Sau đó đá hắn một cước!
Ầm!
[Ting — đánh giết một mục tiêu Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
Cả hai tầng Liên Hoa đài đều trở nên yên tĩnh.
Đám khán giả nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt trợn trừng nhìn Lạc Chinh rơi thẳng xuống đất.
Đường đường là trưởng lão Thiên Kiếm Môn mà bị người ta đá một cước chết tươi?
“Lạc trưởng lão!”
Hai tên đệ tử chạy lên kiểm tra.
“Lạc Chinh trưởng lão chết rồi!”
Tiểu Diên Nhi không thèm để ý chút nào. Nàng lăng không ngoắc tay với Lạc Hành Không:
“Bọn hắn chịu đòn kém quá. Ngươi lên đi.”
Tứ đại trưởng lão Thiên Kiếm Môn không thể nhịn được nữa.
“Lạc Vĩnh, bắt nha đầu này lại, báo thù cho Lạc Chinh!”
Lạc Vĩnh là một trong ngũ đại trưởng lão.
“Tiểu sư muội, tốc độ của muội chậm quá! Để hắn cho ta đi ——”
Minh Thế Nhân chậm rãi bay ra khỏi phi liễn.
Ánh mắt đám khán giả chuyền dời về phía Minh Thế Nhân…
“Hẳn là tứ đệ tử Ma Thiên Các.”
Tiểu Diên Nhi dẩu môi: “Sư huynh, ta còn chưa đánh đủ mà!”
“Ngoan, muội trang bức đủ rồi.”
“Hừ.”
Tiểu Diên Nhi đạp không trở về phi liễn.
Minh Thế Nhân chắp tay đứng trên Liên Hoa đài nhìn về phía đám người Thiên Kiếm Môn đối diện.
“Ta không phải tiểu sư muội, ra tay không biết phân tấc. Lên đi.”
Đám khán giả lúc này đã minh bạch.
Ma Thiên Các không chỉ muốn tiêu diệt Thiên Kiếm Môn.
Mà còn muốn chứng minh với tu hành giới, Ma Thiên Các vẫn mạnh như vậy… Thậm chí còn muốn tái tạo lại huy hoàng năm đó!
Tất cả mọi người đều đã xem nhẹ một chuyện rất quan trọng.
Đại đệ tử, nhị đệ tử và thất đệ tử đúng là đã rời khỏi Ma Thiên Các, thế nhưng… Ma Thiên Các còn có những đệ tử khác. Trông dáng vẻ này thì bọn họ rất có khí khái của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung năm đó.
“Cuồng vọng!”
Lạc Vĩnh cầm trường kiếm trong tay nghiêng đi 45 độ.
Ánh mắt hắn lạnh lùng như thể đã nhìn thấu sinh tử. Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi rồi lại chậm rãi mở mắt ra.
“Đây là Lạc Vĩnh một trong năm vị trưởng lão, am hiểu kỹ thuật nhất kích tất sát… Nghe đồn các tu hành giả đứng trước mặt hắn đều sống không quá ba chiêu.”
“Mạnh vậy sao?”
“Dù sao cũng là trưởng lão Thiên Kiếm Môn, lại còn thấy chết không sờn, Ma Thiên Các lẽ ra nên gọi Hoa Vô Đạo ra đánh tiếp.”
Trên mặt Lạc Vĩnh không có biểu tình gì, chỉ nhìn chằm chằm Minh Thế Nhân đứng trước mặt.
Trường kiếm rung động, nguyên khí bộc phát! Thân ảnh hắn loé lên lưu lại từng đạo tàn ảnh!
Đám người kinh hô, gắt gao nhìn chằm chằm một màn này.
Tốc độ Lạc Vĩnh quá nhanh, tưởng như có tới mấy chục đạo thân ảnh đồng thời đánh về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân mỉm cười, thân hình lấp loé vọt về phía trước.
Xoẹt!
Tiếng xé rách truyền đi khắp Liên Hoa đài.
Tiếng nguyên khí rung động và tiếng thân kiếm ba động đột nhiên im bặt.
Tất cả đều yên tĩnh lại.
Hai người lúc này đã đổi vị trí cho nhau, lưng đối lưng.
Tròng mắt Lạc Vĩnh trợn to, toàn thân bất động. Bờ môi hắn khẽ run run thì thào: “Sao… sao có thể…”
Phịch.
Hắn ngã xuống đất.
[Ting — đánh giết một mục tiêu Nguyên Thần cảnh, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Lạc Hành Không cau mày nhìn Minh Thế Nhân.
Đám khán giả hoàn toàn kinh hãi.
Từ đầu tới cuối chỉ dùng một chiêu?
Sao có thể?
Rất nhiều người có tu vi thấp không thể nhìn được rõ ràng chiêu thức vừa rồi, chẳng qua chỉ cảm thấy hai bóng người khẽ chạm, chỉ trong chốc lát đã dừng lại, chiến đấu cứ thế mà kết thúc.
Không có cương khí va chạm một cách hoa lệ, không có đạo ấn pháp ấn nào xuất hiện.
“Còn ai nữa không?” Giọng Minh Thế Nhân nhàn nhạt vang lên.
Ngũ đại trưởng lão lúc này chỉ còn lại ba người, chẳng làm nên được trò trống gì.
Đám khán giả lắc đầu.
“Thất bại đã định, Thiên Kiếm Môn xong đời rồi.”
“Có Minh Kính Đài trợ giúp mà còn bị nghiền ép như thế! Tu hành giới đã đánh giá Ma Thiên Các quá thấp.”
“Ba vị trưởng lão còn lại cũng chỉ là Thần Đình cảnh đỉnh phong, sao có thể là đối thủ của Ma Thiên Các?”
Ánh mắt Minh Thế Nhân đảo qua đám người rồi lại mở miệng: “Lạc Hành Không, ngươi lên đi.”
Lạc Hành Không chẳng hề động đậy. Tuy hắn đang vô cùng tức giận nhưng vẫn ngồi án binh bất động.
Dường như hắn đang chờ.
Chờ một cơ hội để ra tay.
Thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía phi liễn.
Chỉ tiếc là…
Lục Châu trên phi liễn vẫn luôn nhắm mắt, tỏ vẻ không quan tâm đến thế sự.
Trong lòng Lạc Hành Không cảm thấy khó chịu đến cùng cực.
Hắn lại lần nữa quay đầu nhìn về phía hậu phương phe mình.
Rỗng tuếch.
“Tứ sư đệ, đến phiên ta.” Đoan Mộc Sinh huy động Bá Vương Thương.
Minh Thế Nhân: “. . .”
Đừng vậy chứ, ta còn chưa trang bức đủ mà.
Con ngươi Minh Thế Nhân đảo một vòng rồi nói: “Tam sư huynh, trận đấu quy mô nhỏ thế này không cần huynh phải ra tay đâu. Huynh cứ giống như sư phụ ấy, loại đối thủ như thế này sẽ làm giảm thân phận của huynh mất!”
Vậy mà hắn cũng nói cho được!
Nhưng lời này lọt vào tai đám khán giả lại biến thành một ý tứ khác.
Chẳng lẽ vị đệ tử thứ ba của Ma Thiên Các lại là cao thủ cùng cấp bậc với tổ sư gia hay sao?
Suy đoán này rất có khả năng là thật. Dù sao thì đại đồ đệ Vu Chính Hải và nhị đồ đệ Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung cũng đều là cao thủ tu hành nhất đẳng đương thời. Có lời đồn bọn họ đã sớm vào cảnh giới bát diệp.
Tam đồ đệ đứng thứ ba, nhập môn đã lâu… Có lẽ tu vi bây giờ rất cao!
Minh Thế Nhân nói với đám người Thiên Kiếm Môn đối diện: “Không còn ai sao?”
Thanh âm trầm thấp, không khí ngưng trệ.
Chương 262 Phơi bày sự thật
Lạc Hành Không quay đầu nhìn ba vị trưởng lão.
Ba vị trưởng lão kia không ngờ lại lui về sau một bước.
Con mẹ nó làm sao mà chơi lại!
Ma Thiên Các tuỳ tiện lôi ra một tên đệ tử đều có thể nghiền ép trưởng lão Thiên Kiếm Môn…
Chẳng lẽ bảo bọn họ lao lên dâng đầu cho kẻ khác?
“Ta từ bỏ!”
Một vị trưởng lão đột nhiên ném trường kiếm xuống đất.
Quanh Liên Hoa đài lập tức xôn xao một mảnh.
Trong danh môn chính đạo, việc phản bội sư môn và lâm trận lùi bước đều là hành vi không thể tha thứ khiến thế nhân khinh thường.
Thiên Kiếm Môn đường đường là một trong thập đại danh môn lại dám ở trước mặt người trong thiên hạ mà làm ra hành vi như thế, Lạc Hành Không sao có thể không tức giận.
“Ta cũng từ bỏ!”
Trong ba vị trưởng lão đã có hai người ném trường kiếm đi.
Ánh mắt Lạc Hành Không biến đổi, tay phải nhấc lên!
Một thủ ấn lập loè kim quang bay nhanh về phía hai trưởng lão.
Ầm ầm!
Hai vị trưởng lão đồng thời bỏ mạng!
Lạc Hành Không mặt không đổi sắc nói: “Trưởng lão Thiên Kiếm Môn Lạc Tường và Lạc Hoành lâm trận phản bội, xử quyết ngay tại chỗ!”
“. . .”
Đám khán giả mặt mũi tràn đầy kinh hãi.
Thủ đoạn thật tàn nhẫn.
Dường như bọn họ cũng đã ý thức được mâu thuẫn hai bên đã lên đến đỉnh điểm, trò hay sắp đến.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lạc Hành Không.
Từ đầu đến cuối, trên mặt Lạc Hành Không chỉ có biểu hiện lạnh lùng phẫn nộ và thù hận.
Đúng lúc này.
Trên Xuyên Vân phi liễn đột nhiên truyền tới một thanh âm ——
“Lạc Môn chủ… cần gì chứ?”
Mọi người quay đầu nhìn sang.
Người vừa lên tiếng không phải Lục Châu, cũng không phải Hoa Vô Đạo.
Mà là… tiền nhiệm đại đệ tử Thiên Kiếm Môn: Chu Kỷ Phong.
“Phản đồ!” Lạc Hành Không ngẩng đầu nhìn lên, miệng trách cứ.
Trước tiên Chu Kỷ Phong chắp tay với Lục Châu.
Lục Châu không mở mắt, chỉ khẽ phất tay trái.
Được sự đồng ý của Lục Châu, Chu Kỷ Phong đạp không rời khỏi phi liễn.
Hắn lăng không dừng lại, nhìn đám người bốn phía rồi ôm quyền nói: “Các vị, hôm nay ở đây ta cần phải làm sáng tỏ một sự thật.”
Có phốt để hóng rồi.
Con người chính là như thế!
Cái gì mà đánh nhau với chả thắng thua, đều không quan trọng.
Tất cả mọi người đều dỏng tai lên nhìn về phía Chu Kỷ Phong đang lăng không giữa trời.
Hắn đã từng là đại đệ tử Thiên Kiếm Môn. Lời hắn nói có độ tin cậy rất lớn nha!
Chu Kỷ Phong xuất hiện khiến đám quần chúng ăn dưa vô cùng hào hứng.
Dù sao mấy cuộc chiến đấu nghiền ép vừa rồi đều không thú vị, một hai trận xem còn thấy thán phục, chứ nhiều quá lại đâm chán.
Đám đệ tử Thiên Kiếm Môn vừa nhìn thấy Chu Kỷ Phong đã chửi ầm lên ——
“Chu Kỷ Phong, tên phản đồ của Thiên Kiếm Môn, ngươi đã gia nhập Ma Thiên Các mà còn có mặt mũi xuất hiện ở đây?”
“Phản đồ!”
“Tên phản đồ đáng chết!”
Từ xưa tới nay, phản đồ đều bị cả tu hành giới xem thường bất kể là ma đạo hay chính đạo.
Huống chi trong tình huống Thiên Kiếm Môn và Ma Thiên Các đang xảy ra xung đột, Thiên Kiếm Môn không tiếc dùng cái chết để khiêu khích Ma Thiên Các. Vào loại tình huống mấu chốt này, Chu Kỷ Phong đột nhiên xuất hiện để làm gì?
Lạc Hành Không ngẩng đầu, trầm giọng nói:
“Chu Kỷ Phong, lão phu thật hối hận vì đã không bảo Trường Phong một chưởng đánh chết ngươi, để cho ngươi sống đến ngày hôm nay!”
Chu Kỷ Phong quay đầu nhìn về phía Lạc Hành Không rồi nói: “Lạc Trường Phong bồi dưỡng ta chẳng qua là vì để đề thăng tu vi cảnh giới của hắn. Hắn giết cha mẹ ta, nhục cả nhà ta… Bút trướng này ta tính sổ với ai đây?”
Lời nói của Chu Kỷ Phong tuy thanh âm bình tĩnh nhưng lại cuốn theo nguyên khí hùng hậu truyền đi khắp bốn phía Liên Hoa đài.
Đám quần chúng thấp giọng nghị luận.
Lạc Trường Phong được xem là tấm gương cho danh môn chính phái, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Hơn nữa Chu Kỷ Phong còn là một trong những đệ tử được Lạc Trường Phong coi trọng nhất.
Trên mặt đám khán giả đầy vẻ không tin.
“Nói hưu nói vượn! Khuyển tử làm việc luôn quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm. Bây giờ ngươi là người trong Ma Thiên Các rồi, lại dám nói ra những lời ngậm máu phun người như thế?”
Chu Kỷ Phong đã sớm dự liệu sẽ chẳng ai tin tưởng.
Thế là hắn cất cao giọng nói: “Ta vốn họ Khương, thuộc Khương gia ở Ích Châu…”
“Khương gia? Chính là Khương gia ở Ích Châu, đời nào cũng có thiên tài tu hành sao?” Có người kinh hô lên.
“Chu Kỷ Phong xuất thân từ Khương gia? Chuyện này… làm sao mà chứng minh được?”
Chu Kỷ Phong tiếp tục nói: “Trên người ta có ấn ký đặc thù của Khương gia… Đạo tu hành của ta hoàn toàn ăn khớp với Lạc Trường Phong. Nguyên Thần cảnh chia thành ba đại cảnh giới Đạo nguyên, Hỗn nguyên và Hợp đạo. Duy chỉ có Hợp đạo có thể hợp hai thành một…”
Đúng lúc này.
Trường kiếm trên lưng hắn ong ong rung động.
Nó bay vọt lên lượn mấy vòng, khi nguyên khí rung động trường kiếm lại hoá thành mấy đạo bóng ảnh, cuối cùng hợp lại thành một thể.
“Quả nhiên là phương pháp ngự kiếm mà Lạc Trường Phong am hiểu nhất… Thiên Kiếm Môn không có ai học được, không ngờ Chu Kỷ Phong lại có thể nắm giữ.”
Xoẹt…
Trường kiếm Chu Kỷ Phong lướt qua người hắn, kiếm ảnh ngàn trọng được khống chế vô cùng tinh tế.
Y phục trên người hắn bị một kiếm này chém rớt.
Đám người lại phát ra tiếng kinh hô.
Tuy một chiêu này uy lực không lớn nhưng khả năng ngự kiếm chính xác tỉ mỉ như thế vẫn rất hiếm thấy.
Nhanh như gió lại nhẹ như liễu, đây đúng thật là đạo tu hành của Lạc Trường Phong.
Tấm lưng trần của Chu Kỷ Phong hiện ra trước mặt mọi người…
Trên bả vai bên trái của hắn có một vết bớt hẹp dài vô cùng đặc thù.
Quần chúng đông như vậy, chắc chắn sẽ có người nhận ra.
“Đúng thật là ấn ký đặc hữu của Khương gia… Tại Khương gia mỗi khi có một đứa trẻ ra đời sẽ được khắc ấn ký lên lưng, chính là vết bớt này không sai.”
“Ba mươi năm trước, Khương gia bị diệt môn chỉ trong một đêm! Nghe nói hung thủ là cao thủ kiếm đạo…”
Chu Kỷ Phong nhìn khắp bốn phía, cất cao giọng nói: “Diệt cả nhà ta không phải là Ma Thiên Các mà chính là kẻ luôn tự xưng là danh môn chính phái —— Lạc Trường Phong của Thiên Kiếm Môn!”
Tiếng nói của hắn quanh quẩn vang vọng giữa Liên Hoa đài, tay chỉ thẳng vào Thiên Kiếm Môn.
Một người, hai người có thể nói không ai tin… Nhưng khi một đám người nói, thì dù trong đó có kẻ không tin cũng sẽ dần dần bị thuyết phục ——
“Ta khinh! Không ngờ Thiên Kiếm Môn lại hèn hạ như thế!”
“Phi!”
“Luôn miệng nói mình là danh môn chính phái, thế mà lại làm ra chuyện khiến nhân thần công phẫn!”
Đám khán giả quần chúng xúc động và phẫn nộ lên án.
Nước miếng văng tung toé khắp nơi!
Miệng nhiều người gộp lại có thể làm xói mòn cả vàng, một khi đã mắng thì còn khó nghe hơn mười ba bức thư khiêu chiến kia gấp chục lần.
“Lạc Hành Không, ta đúng là thấy xấu hổ thay cho ngươi. Có đứa con không biết xấu hổ như vậy mà ngươi còn quang minh chính đại đòi thảo phạt người ta… Nếu ta là ngươi thì đã tìm một chỗ không người để tự cắt cổ mình rồi!”
“. . .” (Phần này đã giản lược đi một vạn chữ thô tục.)
Chương 263 Không xứng giao thủ với bản toạ
Lạc Hành Không là người cực kỳ trọng sĩ diện.
Trong mắt hắn chứa không được một hạt cát, không cho phép bất kỳ sự sỉ nhục bại hoại thanh danh nào… Sao có thể chịu được cảnh tượng bị người người nhục mạ?
“Ngươi… ngươi ——” Lạc Hành Không trừng mắt nhìn Chu Kỷ Phong lăng không đứng giữa trời, toàn than lảo đảo lui lại một bước.
Phốc ——
Hắn phun ra một ngụm máu tươi.
"Môn chủ!"
Hai tên đệ tử vội vàng vọt lên đỡ lấy Lạc Hành Không.
Không ngờ hắn lại bị chọc giận đến mức thổ huyết. Người xung quanh cũng không vì vậy mà ngưng nhục mạ, ngược lại còn chế giễu nhiều hơn.
Đáng đời, trừng phạt đúng tội, báo ứng… Đủ loại lời cười chê mắng Lạc Hành Không đến chóng mặt hoa mắt.
Minh Thế Nhân cười nói: “Thì ra lão ta đã bị nội thương từ trước…”
Dáng vẻ này của Lạc Hành Không đủ thấy hắn sẽ không sống được quá lâu, chẳng trách lại muốn nhanh chóng báo thù.
Chu Kỷ Phong lặng lẽ nhìn Lạc Hành Không rồi nói: “Ta không thể tự tay giết Lạc Trường Phong báo thù… Bây giờ ta phải giết ngươi!”
Trường kiếm trên người Chu Kỷ Phong lập tức vũ động, mấy chục đạo kiếm cương chỉnh tề bay về phía Lạc Hành Không.
Lạc Hành Không nhấc tay, hai tên đệ tử lảo đảo lui lại.
Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, cho dù Lạc Hành Không bị chọc giận đến mức khiến vết thương cũ tái phát thì một Thần Đình cảnh như Chu Kỷ Phong cũng không có khả năng ức hiếp hắn.
Hắn dang tay ra.
Cương khí như sóng cuộn đánh tan mấy chục đạo kiếm cương.
Ông!
Một toà pháp thân bỗng xuất hiện trước người Chu Kỷ Phong, ngăn cản mọi thế tấn công của Lạc Hành Không.
Minh Thế Nhân cười nói: “Đối thủ của ngươi là ta…”
“Ngươi có thể ngăn cản được chiêu thức của lão phu?” Hai mắt Lạc Hành Không bốc hoả.
“Chậc chậc chậc… bọn hắn nói đúng lắm, lão già ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ.” Minh Thế Nhân ngoắc ngoắc tay.
Lạc Hành Không quay đầu nhìn về phía Lục Châu, lạnh lùng cất tiếng:
“Ngươi giết con ta, ta giết đồ đệ của ngươi… xem như công bằng.”
Hắn không nhìn Lục Châu nữa mà chăm chú nhìn về phía Minh Thế Nhân đang lăng không giữa không trung.
Lạc Hành Không dựng thẳng tay phải, giữa các ngón tay xuất hiện từng đạo nguyên khí hẹp dài ba động.
Từ phía hàng ghế sau lưng hắn bỗng nhiên bay ra một thanh bảo kiếm.
“Bồi Nguyên Kiếm.”
“Chuẩn thiên giai đấy.”
Gần đó có người thốt lên.
Bồi Nguyên Kiếm xoay vòng trong lòng bàn tay Lạc Hành Không.
Kiếm cương hình thành, thế như vũ bão đâm tới.
Minh Thế Nhân thu hồi pháp thân, hạ thấp xuống.
Ầm ầm ầm!
Ly Biệt Câu xuất hiện.
“Chỉ là nhất diệp mà cũng xứng giao thủ với lão phu?” Lạc Hành Không lại càng thêm ra sức.
Đột nhiên ——
Minh Thế Nhân xông phá kiếm cương, lách mình vọt tới.
Ầm!
Ly Biệt Câu đâm thẳng về phía trước, bàn tay Lạc Hành Không khẽ nhấc, cương khí va chạm tạo thành âm thanh chấn động.
Lạc Hành Không nhanh chóng thối lui!
“Hay!” Đám người kinh hô.
“Chiêu cận thân này đánh rất hay!”
“Không hổ là đệ tử Ma Thiên Các, biết phải tránh đi phong mang, phát huy sở trường.”
Một chiêu cận thân này không hề yếu.
Dưới lực ảnh hưởng của vũ khí thiên giai Ly Biệt Câu, Lạc Hành Không phải lui lại mấy bước mới có thể miễn cưỡng ổn định thân thể.
Minh Thế Nhân đứng thẳng người, cười nói: “Ai nói với ngươi ta chỉ là nhất diệp?”
Lạc Hành Không nhướng mày: “Nhị diệp thì cũng có thấm vào đâu.”
“Ai nói với ngươi ta chỉ là nhị diệp?” Minh Thế Nhân lại mỉm cười.
“. . .”
Đám khán giả cả kinh.
Nhưng khi Minh Thế Nhân nhìn xuống ——
Vòng tròn toát ra ánh sáng màu xanh lục dưới đất lại sáng lên lần nữa.
“Lại là Minh Kính Đài của Phật môn!”
“Quanh đây có cao nhân!”
Minh Kính Đài được xem là một loại trận pháp, sau khi bố trí chỉ có thể sử dụng một lần.
Nếu muốn tiếp tục sử dụng thì phải có cao thủ Phật môn gần đó ra tay thi triển… Điều này chứng minh, có cao thủ Phật môn nấp trong bóng tối trợ giúp Thiên Kiếm Môn.
Đây chính là chỗ dựa để Thiên Kiếm Môn bày ra lôi đài sinh tử sao?
Vòng sáng dưới đất không ngờ lại từ từ lớn lên, vừa vặn bao trùm Minh Thế Nhân.
Cùng lúc đó.
Phía hậu phương Lạc Hành Không bỗng nhiên có khoảng mười người đạp không bay tới.
“Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.”
Đám quần chúng đứng quanh Liên Hoa đài đều bị thu hút sự chú ý.
“Ni cô của Vân Chiếu Am?”
Chung quanh vang lên từng trận kinh hô.
Hơn mười ni cô hạ xuống, thi lễ với đám người.
“Bần ni Vô Niệm của Vân Chiếu Am, các vị thí chủ hữu lễ.”
Sự xuất hiện của pháp sư Vô Niệm Vân Chiếu Am khiến cả Liên Hoa đài yên tĩnh trở lại.
Thiên Kiếm Môn có người giúp đỡ… như vậy thắng bại cũng chưa thể nào xác định.
Lạc Hành Không chắp tay với Vô Niệm: “Đa tạ pháp sư ra tay tương trợ.”
Chẳng ai ngờ được Vân Chiếu Am lại lựa chọn trợ giúp Thiên Kiếm Môn.
Hoa Vô Đạo quay đầu nhìn về phía Lục Châu đang nhắm mắt dưỡng thần, khẽ nói: “Các chủ.”
“Đã biết.” Lục Châu vẫn không mở mắt ra.
Đương nhiên trong lòng Lục Châu đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối phương có người giúp đỡ.
Vả lại còn không chỉ là một nhóm.
Vô Niệm nhìn Lạc Hành Không, một bàn tay chắp trước ngực, miệng nhẹ nhàng niệm một câu phật chú rồi vung phất trần.
Dưới chân Lạc Hành Không xuất hiện vòng sáng màu lam nhạt lấp lánh từng điểm quang mang.
“Là thủ đoạn chữa thương của Phật môn, Từ Hàng Phổ Độ.”
Lạc Hành Không rất cảm động, lại lần nữa lên tiếng: “Đa tạ pháp sư.”
Vô Niệm khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn Minh Thế Nhân nói: “Thí chủ, bần ni ở trong lầu các đằng kia quan sát đã lâu… Thiên Kiếm Môn đã bị thương nặng, Ma Thiên Các ỷ mạnh hiếp yếu như thế làm mất đi phong thái quân tử.”
Ha ha ha!
Minh Thế Nhân nở nụ cười: “Ngươi nói phong thái quân tử với ta làm gì? Ta nào có phải quân tử? Ta chính là thích ỷ mạnh hiếu yếu đó thì làm sao? Ngươi không phục thì lên đánh với ta một trận.”
Nói xong, Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ.
Ta con mẹ nó thích nhất chính là cảm giác chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này đó!
“Thí chủ, lời nói cần gì phải thô bỉ như vậy… Công đạo ở trong lòng người, không có lửa sao có khói. Bần ni thật sự không nhìn được nữa nên mới ra đây luận đạo lý với thí chủ.”
Minh Thế Nhân trợn trắng mắt: “Lại một tên thích giảng đạo lý.”
Vô Niệm nói: “Bần Ni chỉ muốn dàn xếp ổn thoả, không muốn làm tình thế trầm trọng hơn.”
“Vừa rồi lúc hắn đánh người Ma Thiên Các sao ngươi không ra? Bây giờ lại chạy đến… Muốn bảo vệ tiểu tình lang của ngươi à?” Minh Thế Nhân cười nói.
“Ngươi ——”
Vô Niệm là cao thủ Vân Chiếu Am, trước nay vẫn luôn được thế nhân kính sợ tán thưởng, nào có chịu được loại vũ nhục như vậy?
Bà ta vừa định nổi giận thì ——
“Vô Niệm.”
Tiếng gọi đột nhiên lọt vào tai.
Tất cả mọi người quanh Liên Hoa đài đều nghe được âm thanh này rất rõ ràng.
Âm thanh truyền đến từ Xuyên Vân phi liễn.
Đám người ngẩng đầu nhìn lên.
Lục Châu mở mắt, chậm rãi đứng dậy bước ra rìa phi liễn, chắp tay sau lưng quan sát cảnh tượng bên dưới.
Pháp sư Vô Niệm ngẩng đầu, trên gương mặt già nua hiện ra một tia kinh ngạc rồi lập tức nói: “Lão thí chủ.”
“Ngươi nhận ra bản toạ?” Lục Châu hỏi.
Vô Niệm lắc đầu: “Lần đầu gặp mặt.”
“Tịnh Ngôn gần đây khoẻ chứ?”
“… Lão thí chủ nhận biết gia sư?” Trong lòng Vô Niệm cả kinh, giọng nói trở nên kích động.
Lục Châu thở dài nói: “Dạy không nghiêm là lỗi của thầy… Sao Tịnh Ngôn lại có loại đồ đệ không phân biệt đúng sai như ngươi?”
“Lão thí chủ cớ gì lại nói ra lời này?” Vô Niệm nói.
“Bản toạ vốn tưởng rằng ban thưởng Ngọc Phất Trần cho Tịnh Ngôn sẽ khiến nàng an tâm tu hành, quản lý Vân Chiếu Am… Đáng tiếc thay…”
Nhắc tới ba chữ Ngọc Phất Trần, Vô Niệm lập tức biến sắc.
Chương 264 Pháp sư Tịnh Ngôn
Ngọc Phất Trần đến từ Ma Thiên Các?
Đám quần chúng lập tức xôn xao một mảnh.
Thấy sắc mặt Vô Niệm khó coi, Lạc Hành Không vội vàng nói: “Pháp sư đừng bị lão ma đầu này mê hoặc, hãy giúp ta…”
Lạc Hành Không đến chắn trước người Vô Niệm, ngẩng đầu nhìn Lục Châu quát to: “Lão ma đầu, ngươi tưởng là lão phu sẽ sợ chắc?”
Lục Châu nhìn lầu các bốn phía.
Trong lòng hắn vẫn luôn suy nghĩ, một kẻ khác đứng trong bóng tối giúp đỡ Thiên Kiếm Môn đang trốn ở đâu?
Không xuất hiện sao?
“Bản toạ vốn tưởng rằng, ngươi thân là tiền nhiệm Môn chủ Thiên Kiếm Môn sẽ phân rõ thị phi trắng đen, thế nhưng những chuyện vừa rồi xảy ra trên Liên Hoa đài… khiến bản toạ rất thất vọng.”
Âm thanh Lục Châu vừa hùng hậu vừa hoà hoãn bình tĩnh.
“Miệng đầy nhân nghĩa đạo đức nhưng lại diệt môn cả tộc người ta. Tự xưng là chính đạo nhưng lời nói lại thô bỉ tục tằn. Cho đến bây giờ vẫn không tự biết mình biết người, khăng khăng cho là mình đúng. Mặt mũi của Môn chủ Thiên Kiếm Môn các đời đều bị lão thất phu nhà ngươi làm cho mất sạch rồi!”
“Ngươi ——” Lạc Hành Không đột nhiên cảm thấy lồng ngực tức nghẹn.
Nhất là lời nói này lại xuất ra từ miệng của Lục Châu, lực sát thương lại càng mạnh thêm.
Minh Thế Nhân bổ thêm một đao: “Chẳng lẽ ngươi còn không biết… tất cả mọi người đều đang cười vào mặt ngươi.”
Bốn phía quanh Liên Hoa đài truyền đến từng trận tiếng cười.
Có ai quan tâm ngươi là chính đạo hay ma đạo, danh môn hay tiểu môn phái?
Bọn họ chỉ nhớ rõ Lạc Trường Phong đã làm ra những hành vi khiến người người khinh thường.
Trong tai Lạc Hành Không lúc này chỉ toàn là tiếng cười lạnh từ bốn phía, tiếng nhục mạ càng lúc càng khó nghe…
Có người cao giọng nói: “Lạc Hành Không, uổng cho ngươi sống qua biết bao năm tháng dài đằng đẵng, vậy mà đến đồ đệ của người ta ngươi cũng đánh không lại, còn đòi giao thủ với gia sư nhà người! Đúng là không biết xấu hổ!”
“Lão tặc này quá coi trọng chính mình rồi. Già yếu suy tàn chỉ có thể sủa loạn gâu gâu… Thật là vô sỉ đến cực điểm!”
Phốc!
Hai mắt Lạc Hành Không trừng to, luồng khí tích tụ trong lồng ngực kéo theo máu tươi phun trào ra ngoài.
“Môn chủ!”
“Môn chủ!”
Đám đệ tử Thiên Kiếm Môn đều chạy đến đỡ hắn.
Tròng mắt Lạc Hành Không trừng to như muốn rơi ra ngoài.
Lồng ngực thở phập phồng kịch liệt.
Pháp sư Vô Niệm thấy thế lập tức nói: “A di đà phật, mau mau tránh ra!”
Đám đệ tử Thiên Kiếm Môn lui ra sau một bước.
Vô Niệm huy động Ngọc Phất Trần, lam quang nhàn nhạt rơi xuống người Lạc Hành Không!
Phốc!
Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi.
Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Hắn bị nộ hoả công tâm, loại công pháp chữa thương như Từ Hàng Phổ Độ sẽ chỉ làm hắn chết càng thêm nhanh mà thôi!”
Pháp sư Vô Niệm nghe vậy vội vàng thu hồi Ngọc Phất Trần.
Mười tên ni cô bước tới vây xung quanh Lạc Hành Không, chắp tay hành lễ, tụng niệm kinh văn.
“Tĩnh Tâm Chú?”
Minh Thế Nhân cười nói: “Lão tặc, đừng cố chống đỡ nữa. Cần gì phải thế? Ngươi còn sống thì lại tiếp tục bị thế nhân lăng mạ thôi.”
“Ngươi… ngươi… ngươi…” Lạc Hành Không thở hổn hển.
“Chết là hết nợ, sẽ không còn phải bận tâm lo lắng chuyện gì nữa… Nghe lời khuyên của ta đi, nhắm mắt xuôi tay lên đường. Dù sao ngươi cũng không có khả năng thắng nổi sư phụ ta.”
“Như thế này cũng tốt, ngươi sẽ là đối thủ đầu tiên bị Ma Thiên Các làm cho tức chết, cũng rất có mặt mũi đó nha.”
Phốc!!!
Lạc Hành Không nộ hoả công tâm. Nguyên khí hỗn loạn trong kinh mạch bạo liệt.
Hắn lập tức khí tuyệt bỏ mình!
Đầu ngoẹo sang bên, ngã sấp xuống đất.
Bốn phía Liên Hoa đài lặng ngắt như tờ.
Mười ni cô đang tụng niệm Tĩnh Tâm Chú cũng ngừng lại.
Đám khán giả vẻ mặt ngơ ngắc chẳng hiểu gì…
Đường đường là tiền nhiệm Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Hành Không, cứ như vậy mà tức chết rồi?
Xung quanh lúc này yên tĩnh đến cực điểm, một tiếng kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng.
Lục Châu nghe thấy tiếng Hệ thống thông báo mình nhận được 1.500 điểm công đức.
Xem ra Lạc Hành Không bị tức chết đúng là do Ma Thiên Các gây ra rồi.
Lục Châu thật sự không ngờ Lạc Hành Không lại chết như vậy…
Ngay cả cơ hội cho Lục Châu xuất thủ cũng không có.
E rằng chuyện này sẽ trở thành trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong tu hành giới.
Minh Thế Nhân vẻ mặt vô tội nói: “Mọi người đừng có nhìn ta… Có liên quan gì tới ta đâu, ta chỉ hảo tâm khuyên nhủ hắn một chút thôi mà!”
“A di đà phật… lời nói độc ác đả thương người, bần ni đã cố hết sức.”
Vô Niệm nhẹ giọng thở dài rồi xoay người nhìn về phía mười đệ tử ni cô, thản nhiên nói: “Về thôi.”
Lục Châu đột nhiên cất tiếng: “Ngươi đi không được.”
Đám đồ nhi hiểu ý, người đầu tiên động thủ là Đoan Mộc Sinh đã bị nghẹn thật lâu.
Đoan Mộc Sinh vung tay lên, giơ cao Bá Vương Thương rồi dùng sức ném đi.
Bá Vương Thương được cương khí bao bọc, mũi thương lập loè quang mang xông phá bầu trời!
Người sáng suốt chỉ cần liếc nhìn đã biết đây chính là một thanh vũ khí cực phẩm thiên giai…
Cho dù là vũ khí thiên giai cũng có phân chia cao thấp, chỉ là trong tu hành giới không có phân định rõ ràng loại cấp bậc này mà thôi.
Chẳng hạn như Trường Sinh Kiếm của Ngu Thượng Nhung có thể chặt đứt Thư Hùng Song Kiếm của Trác Bình, từ đó đã có thể nhìn ra cao thấp.
Huống chi kẻ có thể khống chế vũ khí thiên giai chỉ có cao thủ Nguyên Thần cảnh. Nhất diệp chỉ là nhập môn, đến ngũ diệp mới xem như gia nhập cảnh giới cường giả, thực lực và tu vi phối hợp tốt với vũ khí mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất.
Thế nên…
Khi Đoan Mộc Sinh ném thương đi, xung quanh vang lên một tràng vỗ tay.
Ầm!
Bá Vương Thương mang theo cương khí ghim thẳng xuống nền đất trước mặt pháp sư Vô Niệm.
Lấy mũi thương làm trung tâm, trên mặt đất xuất hiện vết rạn nứt kéo dài hơn mười mét.
Cùng lúc đó.
Tiểu Diên Nhi tung Phạm Thiên Lăng ra, mảnh vải đỏ rực trải dài thành một con đường. Nàng bước đi trên Phạm Thiên Lăng, lách mình xuất hiện trước mặt đám ni cô.
Minh Thế Nhân khoanh tay, thoải mái tự nhiên đi đến bên cạnh cây trụ gần nhất, Ly Biệt Câu hung hăng cắm phập vào thân trụ… Trong khoé mắt hắn tràn đầy ý cười.
Đám khán giả lại trở nên hào hứng.
Có lẽ vì thân phận đối phương nên độ hào hứng của bọn họ lại càng cao hơn trước.
Trải qua sự tình của Thiên Kiếm Môn Lạc Hành Không, đa số mọi người đều cảm thấy chán ghét tác phong làm việc của Thiên Kiếm Môn. Mà các ni cô của Vân Chiếu Am lại vờ vịt dối trá khiến mọi người đâm ghét lây.
Vô Niệm nghi hoặc không hiểu.
“A di đà phật… lão thí chủ làm vậy là có ý gì?”
Lục Châu đứng trên phi liễn nhìn xuống pháp sư Vô Niệm, ánh mắt hắn rơi vào Ngọc Phất Trần trên tay bà ta: “Để lại Ngọc Phất Trần, tự phế tu vi thì có thể rời đi.”
Pháp sư Vô Niệm: “. . .”
Giọng Lục Châu không vội không chậm, không nặng không nhẹ.
Tựa như đang nói một chuyện rất thông thường không đáng chú ý.
Nhưng vì thân phận Lục Châu nên khi hắn nói chuyện, tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe.
Tuy Lục Châu không hề sử dụng nguyên khí truyền âm nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe được rõ ràng.
“Lão thí chủ, Vân Chiếu Am và Ma Thiên Các không thù không oán, tại sao người cứ phải nhắm vào bần ni?” Vô Niệm tỏ vẻ vô tội.
Lục Châu thở dài lắc đầu, không thèm tra hỏi mà chỉ nói: “Tịnh Ngôn thật sự chưa từng nói với ngươi sao?”
Pháp sư Vô Niệm chẳng hiểu gì. Trực giác nói với bà ta vị Các chủ Ma Thiên Các trên phi liễn có quan hệ đặc thù với sư phụ Tịnh Ngôn.
Từ nhỏ bà ta vào Vân Chiếu Am rồi lớn lên ở đó, bái Tịnh Ngôn làm thầy. Nhưng trăm năm qua bà ta chưa từng nghe sư phụ nhắc tới Ma Thiên Các lấy một lần…
Chương 265 Chuyện cũ năm xưa
“Lão thí chủ, bần ni nghe mà hồ đồ. Xin ngài giải thích rõ.” Pháp sư Vô Niệm chắp một tay trước ngực.
Lục Châu mắng: “Vô liêm sỉ.”
Hắn có thể biết rõ chuyện này cũng là nhờ ký ức của Cơ Thiên Đạo.
Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra từ trăm năm trước, đoạn ký ức này của Cơ Thiên Đạo cực kỳ rõ ràng.
Đáng tiếc vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.
“Lão thí chủ sao lại mắng chửi người khác?”
Mười ni cô sau lưng Vô Niệm lập tức bày binh bố trận, vây pháp sư Vô Niệm vào giữa. Vô Niệm lầm rầm đọc kinh văn Phật môn, mười ni cô cũng chắp một tay trước ngực tụng niệm.
Pháp sư Vô Niệm thở dài nói với Lục Châu: “Tuy không biết quan hệ giữa lão thí chủ và gia sư là thế nào, nhưng bần ni không thẹn với lương tâm. Nếu có thể, mời lão thí chủ tới Vân Chiếu Am, bần ni nguyện cùng lão thí chủ luận đạo.”
“Cáo từ.”
Ông ——
Dưới chân mười ni cô xuất hiện từng đạo vòng tròn.
Đó chính là Minh Kính Đài phiên bản nâng cấp, có thể di động theo bước chân người.
Trong vòng tròn có hoa văn phức tạp và năng lượng đặc thù ba động.
Đây là một trong những thủ đoạn thường dùng nhất, cũng là thủ đoạn phụ trợ khó khăn nhất của Phật môn.
Mười một người lăng không lơ lửng.
Lấy Vô Niệm làm trung tâm, vòng sáng bao phủ cả mười một người rồi bay lên.
Đoan Mộc Sinh hừ nhẹ một tiếng, đạp không vọt tới. Bá Vương Thương dưới đất bị một cỗ cương khí hút nhanh, phát ra tiếng ong ong rung động.
Vù!
Bá Vương Thương bay trở lại tay Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh đâm thẳng một thương về phía trước.
“Đây là tam đệ tử Đoan Mộc Sinh của Ma Thiên Các. Nghe nói hắn tu luyện Thiên Nhất Quyết vô cùng bá đạo hung mãnh. Hôm nay được thấy tận mắt, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Pháp sư Vô Niệm lắc đầu thở dài.
Vòng tròn sáng lên.
Ầm!
Bá Vương Thương đánh trúng vòng sáng… Mười một người vẫn tiếp tục bay lên.
Đoan Mộc Sinh trừng mắt hô: “Bách Kiếp Động Minh.”
Pháp thân nhị diệp kim liên xuất hiện bên cạnh, hai phiến lá sen cấp tốc xoay tròn, tốc độ nhanh đến cực hạn, trông như thập diệp hợp thành một thể.
Pháp sư Vô Niệm nhíu mày: “A di đà phật… Phá!”
Ngọc Phất Trần đột nhiên toả ra hào quang.
Từ trong vòng sáng, những hạt cương khí rơi xuống như mưa tuôn xối xả.
Thanh âm tụng niệm của mười ni cô càng lúc càng lớn.
Loại đấu pháp mới mẻ này của Phật môn khiến mọi người kinh hồn táng đảm, trợn mắt há mồm.
Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nhìn về phía tam đệ tử Đoan Mộc Sinh của Ma Thiên Các.
Đoan Mộc Sinh quét ngang Bá Vương Thương.
Phanh phanh phanh…
Pháp thân ngăn trở cơn mưa cương khí, nhưng chịu lực tác động nên Đoan Mộc Sinh không thể không hạ xuống.
Khi tiếp đất, hai chân hắn đạp mạnh vào sàn đá cẩm thạch khiến đá vụn bay tung toé khắp nơi.
Trên mặt đất xuất hiện vết rạn nứt thật lớn.
Đám khán giả đều lui về phía sau nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía bầu trời.
“Để ta.”
Hoa Nguyệt Hành bắn ra một mũi tên cương khí như nước chảy mây trôi.
Ầm!
“Còn có cung tiễn thủ?”
“Ma Thiên Các quá nghịch thiên rồi!”
“Tuy mũi tên này không thể phá được chiêu Minh Kính Đài của Phật môn nhưng uy lực cỡ này hẳn là cao thủ Nguyên Thần cảnh.”
Vừa dứt lời…
Lại có thêm mười mũi tên cương khí bắn ra, trong không trung xẹt qua mười đạo kim quang.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi và Minh Thế Nhân cũng nhanh như thiểm điện lao tới.
Phạm Thiên Lăng đỏ rực nở rộ giữa trời như một bông hoa hồng hấp dẫn hầu hết ánh mắt của các tu hành giả.
Ánh mắt Minh Thế Nhân kiên định, Ly Biệt Câu trong tay hiện lên dị sắc.
Thấy cảnh này, pháp sư Vô Niệm khẽ hừ một tiếng rồi nói: “Là do các ngươi tự tìm. A di đà phật ——”
Bốn ký hiệu Phật môn đại ấn bay ra từ Ngọc Phất Trần.
Mười ni cô đột nhiên tản ra tạo thành một vòng tròn lớn.
Vòng sáng dưới chân bị bọn họ kéo giãn ra, trở nên to lớn vô cùng, gần như bao trùm toàn bộ trung tâm Liên Hoa đài.
Năng lượng trong vòng sáng ồ ạt trút xuống bên dưới…
“Khổ Hải Vô Biên.”
Tiếng tụng niệm kinh văn tập trung vào một chỗ, cảm giác đau khổ bao phủ bốn phía khiến người xung quanh lâm vào tình trạng tinh khí thần tan rã.
Hoa Vô Đạo vừa định đứng dậy thì Lục Châu đã giơ tay ngăn lại: “Nhân quả do chính tay bản toạ gieo xuống thì để bản toạ tự gặt lấy.”
Hoa Vô Đạo khẽ gật đầu lui sang một bên.
Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đều bị luồng năng lượng này bao phủ không thể tiến lên.
Lục Châu đạp hư không bay ra khỏi Xuyên Vân phi liễn.
Ánh mắt tất cả mọi người lập tức dồn về phía Lục Châu.
Khí tức trên người hắn ba động không mạnh. Hắn khẽ nhấc tay lên.
“Đồ vô sỉ!”
Tiếng hừ nhẹ trầm thấp mà hữu lực vang vọng khắp Liên Hoa đài.
Lọt vào tai pháp sư Vô Niệm và đám đệ tử ni cô.
Bọn hắn đã nhìn thấy Lục Châu đạp không xuất hiện, trong lòng lập tức căng thẳng!
Tổ sư gia Ma Thiên Các rốt cuộc xuất thủ!
Lục Châu khẽ vung tay áo, hất về phía trước một cách ung dung chậm rãi.
Không gian khẽ động, nguyên khí hội tụ!
Trong lòng bàn tay hắn, không gian tựa như bị vặn vẹo!
Một chữ “trói” lớn bằng bàn tay nhanh chóng lao đi.
Một số người sáng suốt vừa nhìn đã nhận ra lai lịch chữ “trói” này ——
“Phược Thân Thần Chú!”
Đạo Phược Thân Thần Chú này bay với tốc độ còn nhanh hơn mũi tên cương khí của Hoa Nguyệt Hành nhiều.
Không có đại khai đại hợp, cũng không có quang mang hoa lệ.
Ầm!
Chữ “trói” trông như một ngôi sao băng nhẹ nhõm bay xuyên qua vòng sáng năng lượng.
“Chuyện này… làm sao có thể?”
Phốc ——
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Phược Thân Thần Chú đã đánh trúng pháp sư Vô Niệm.
Vô Niệm gào lên một tiếng đau đớn, âm thanh tụng niệm ngừng lại ngay lập tức.
Mười ni cô không chịu nổi nguồn năng lượng phản phệ, đồng loạt bị đánh bay phun ra máu tươi.
Bồ đề bản vô thụ
Minh kính diệc phi đài.
Uy lực của Minh Kính Đài càng lớn thì càng cần nhiều năng lượng.
Không có pháp sư Vô Niệm ở giữa truyền năng lượng thì chiêu thức của bọn họ cũng giống như toà nhà bị người ta rút đi cây cột trụ, cho dù kiến trúc to lớn cỡ nào thì kết cục cũng chỉ có sụp đổ.
Năng lượng khuếch tán ra bên ngoài rồi tiêu thất.
Mười ni cô bị bắn bay ra xa tới vài trăm mét.
Sắc mặt pháp sư Vô Niệm đại biến, bà ta muốn điều động nguyên khí trong cơ thể nhưng lại phát hiện thể nội rỗng tuếch không có chút nguyên khí ba động nào.
Khi vòng năng lượng tiêu tán cũng là lúc bà ta rơi thẳng xuống đất!
Tiểu Diên Nhi rút Phạm Thiên Lăng về.
Minh Thế Nhân thấy thế khẽ mắng một tiếng: “Lại chơi sáo lộ… Ta trốn!”
Hắn đạp không né tránh.
Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh đột nhiên thay đổi phương hướng, quay đầu cắm thẳng xuống đất.
Choang!
Đoan Mộc Sinh đứng trên đuôi thương, mặt không đổi sắc khoanh tay nhìn pháp sư Vô Niệm rơi xuống.
Ầm!
Toàn thân pháp sư Vô Niệm nện xuống nền đá cẩm thạch.
Tu hành giả không có tu vi chỉ có thể rơi thẳng xuống đất. Với trình độ thối thể sẵn có, toàn thân Vô Niệm như một khối sắt đập mạnh xuống nền.
Tạo thành một cái hố lớn hình người.
“Lĩnh một kiếm của ta!”
Hai chân Lạc Chinh đạp mạnh, toàn thân thẳng tắp bay về phía trước, hai tay cầm kiếm bắn ra nhanh như mũi tên đâm về phía Tiểu Diên Nhi.
Trên mũi kiếm lấp loé kim quang.
Minh Thế Nhân nhướng mày, do dự không biết có nên ra tay giúp Tiểu Diên Nhi hay không.
Ông!
Pháp thân sau lưng Tiểu Diên Nhi xuất hiện. Hơn nữa phương thức xuất hiện của pháp thân có hơi đặc biệt, trông như một đứa trẻ đã lớn.
Hay nói đúng hơn… pháp thân của nàng đã cao hơn trước một trượng.
Điều này cũng có nghĩa là… pháp thân khai diệp!
“Sao có thể? Nàng ta khai diệp!”
“Khai diệp trong chiến đấu? Là pháp thân Nguyên Thần cảnh nhất diệp! Không phải là Thần Đình cảnh!”
Biểu hiện của Tiểu Diên Nhi đã thay đổi nhận biết của tất cả mọi người về Ma Thiên Các.
Rất nhiều người có thiên phú tu hành, nhưng trong khoảng thời gian chưa tới sáu năm đã tiến vào cảnh giới Nguyên Thần cảnh nhất diệp thì chỉ có mình Tiểu Diên Nhi.
Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
Tiểu Diên Nhi nhìn Lạc Chinh đang đánh tới, không những nàng không lui bước mà còn tiến lên nghênh tiếp.
“Muộn rồi!” Lạc Chinh hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay hắn từ một hoá hai, từ hai hoá bốn, từ bốn hoá tám.
Tám đạo kiếm cương đánh tới.
Dưới ảnh hưởng của Minh Kính Đài, uy lực kiếm chiêu đại tăng.
Ông!
“Đó là cái gì?”
“Không phải chứ… Vân Thường Vũ Y?”
“Không chỉ là Vân Thường Vũ Y, còn có Đạp Vân Ngoa!”
Đạp Vân Ngoa phối hợp với Thất Tinh Thải Vân Bộ.
Tiểu Diên Nhi cầm Phạm Thiên Lăng nghênh đón kiếm cương của Lạc Chinh.
Nghe tiếng nhắc nhở, đám khán giả lúc này mới chú ý thấy toàn thân Tiểu Diên Nhi đang toả ra quang mang màu xanh lam của y phục và giày.
Kiếm cương bị triệt tiêu hoàn toàn.
Chính lúc này… Tiểu Diên Nhi đã đến trước mặt Lạc Chinh.
Nàng nở nụ cười đùa bỡn: “Ngươi quá yếu!”
Sau đó đá hắn một cước!
Ầm!
[Ting — đánh giết một mục tiêu Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
Cả hai tầng Liên Hoa đài đều trở nên yên tĩnh.
Đám khán giả nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt trợn trừng nhìn Lạc Chinh rơi thẳng xuống đất.
Đường đường là trưởng lão Thiên Kiếm Môn mà bị người ta đá một cước chết tươi?
“Lạc trưởng lão!”
Hai tên đệ tử chạy lên kiểm tra.
“Lạc Chinh trưởng lão chết rồi!”
Tiểu Diên Nhi không thèm để ý chút nào. Nàng lăng không ngoắc tay với Lạc Hành Không:
“Bọn hắn chịu đòn kém quá. Ngươi lên đi.”
Tứ đại trưởng lão Thiên Kiếm Môn không thể nhịn được nữa.
“Lạc Vĩnh, bắt nha đầu này lại, báo thù cho Lạc Chinh!”
Lạc Vĩnh là một trong ngũ đại trưởng lão.
“Tiểu sư muội, tốc độ của muội chậm quá! Để hắn cho ta đi ——”
Minh Thế Nhân chậm rãi bay ra khỏi phi liễn.
Ánh mắt đám khán giả chuyền dời về phía Minh Thế Nhân…
“Hẳn là tứ đệ tử Ma Thiên Các.”
Tiểu Diên Nhi dẩu môi: “Sư huynh, ta còn chưa đánh đủ mà!”
“Ngoan, muội trang bức đủ rồi.”
“Hừ.”
Tiểu Diên Nhi đạp không trở về phi liễn.
Minh Thế Nhân chắp tay đứng trên Liên Hoa đài nhìn về phía đám người Thiên Kiếm Môn đối diện.
“Ta không phải tiểu sư muội, ra tay không biết phân tấc. Lên đi.”
Đám khán giả lúc này đã minh bạch.
Ma Thiên Các không chỉ muốn tiêu diệt Thiên Kiếm Môn.
Mà còn muốn chứng minh với tu hành giới, Ma Thiên Các vẫn mạnh như vậy… Thậm chí còn muốn tái tạo lại huy hoàng năm đó!
Tất cả mọi người đều đã xem nhẹ một chuyện rất quan trọng.
Đại đệ tử, nhị đệ tử và thất đệ tử đúng là đã rời khỏi Ma Thiên Các, thế nhưng… Ma Thiên Các còn có những đệ tử khác. Trông dáng vẻ này thì bọn họ rất có khí khái của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung năm đó.
“Cuồng vọng!”
Lạc Vĩnh cầm trường kiếm trong tay nghiêng đi 45 độ.
Ánh mắt hắn lạnh lùng như thể đã nhìn thấu sinh tử. Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi rồi lại chậm rãi mở mắt ra.
“Đây là Lạc Vĩnh một trong năm vị trưởng lão, am hiểu kỹ thuật nhất kích tất sát… Nghe đồn các tu hành giả đứng trước mặt hắn đều sống không quá ba chiêu.”
“Mạnh vậy sao?”
“Dù sao cũng là trưởng lão Thiên Kiếm Môn, lại còn thấy chết không sờn, Ma Thiên Các lẽ ra nên gọi Hoa Vô Đạo ra đánh tiếp.”
Trên mặt Lạc Vĩnh không có biểu tình gì, chỉ nhìn chằm chằm Minh Thế Nhân đứng trước mặt.
Trường kiếm rung động, nguyên khí bộc phát! Thân ảnh hắn loé lên lưu lại từng đạo tàn ảnh!
Đám người kinh hô, gắt gao nhìn chằm chằm một màn này.
Tốc độ Lạc Vĩnh quá nhanh, tưởng như có tới mấy chục đạo thân ảnh đồng thời đánh về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân mỉm cười, thân hình lấp loé vọt về phía trước.
Xoẹt!
Tiếng xé rách truyền đi khắp Liên Hoa đài.
Tiếng nguyên khí rung động và tiếng thân kiếm ba động đột nhiên im bặt.
Tất cả đều yên tĩnh lại.
Hai người lúc này đã đổi vị trí cho nhau, lưng đối lưng.
Tròng mắt Lạc Vĩnh trợn to, toàn thân bất động. Bờ môi hắn khẽ run run thì thào: “Sao… sao có thể…”
Phịch.
Hắn ngã xuống đất.
[Ting — đánh giết một mục tiêu Nguyên Thần cảnh, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
Lạc Hành Không cau mày nhìn Minh Thế Nhân.
Đám khán giả hoàn toàn kinh hãi.
Từ đầu tới cuối chỉ dùng một chiêu?
Sao có thể?
Rất nhiều người có tu vi thấp không thể nhìn được rõ ràng chiêu thức vừa rồi, chẳng qua chỉ cảm thấy hai bóng người khẽ chạm, chỉ trong chốc lát đã dừng lại, chiến đấu cứ thế mà kết thúc.
Không có cương khí va chạm một cách hoa lệ, không có đạo ấn pháp ấn nào xuất hiện.
“Còn ai nữa không?” Giọng Minh Thế Nhân nhàn nhạt vang lên.
Ngũ đại trưởng lão lúc này chỉ còn lại ba người, chẳng làm nên được trò trống gì.
Đám khán giả lắc đầu.
“Thất bại đã định, Thiên Kiếm Môn xong đời rồi.”
“Có Minh Kính Đài trợ giúp mà còn bị nghiền ép như thế! Tu hành giới đã đánh giá Ma Thiên Các quá thấp.”
“Ba vị trưởng lão còn lại cũng chỉ là Thần Đình cảnh đỉnh phong, sao có thể là đối thủ của Ma Thiên Các?”
Ánh mắt Minh Thế Nhân đảo qua đám người rồi lại mở miệng: “Lạc Hành Không, ngươi lên đi.”
Lạc Hành Không chẳng hề động đậy. Tuy hắn đang vô cùng tức giận nhưng vẫn ngồi án binh bất động.
Dường như hắn đang chờ.
Chờ một cơ hội để ra tay.
Thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía phi liễn.
Chỉ tiếc là…
Lục Châu trên phi liễn vẫn luôn nhắm mắt, tỏ vẻ không quan tâm đến thế sự.
Trong lòng Lạc Hành Không cảm thấy khó chịu đến cùng cực.
Hắn lại lần nữa quay đầu nhìn về phía hậu phương phe mình.
Rỗng tuếch.
“Tứ sư đệ, đến phiên ta.” Đoan Mộc Sinh huy động Bá Vương Thương.
Minh Thế Nhân: “. . .”
Đừng vậy chứ, ta còn chưa trang bức đủ mà.
Con ngươi Minh Thế Nhân đảo một vòng rồi nói: “Tam sư huynh, trận đấu quy mô nhỏ thế này không cần huynh phải ra tay đâu. Huynh cứ giống như sư phụ ấy, loại đối thủ như thế này sẽ làm giảm thân phận của huynh mất!”
Vậy mà hắn cũng nói cho được!
Nhưng lời này lọt vào tai đám khán giả lại biến thành một ý tứ khác.
Chẳng lẽ vị đệ tử thứ ba của Ma Thiên Các lại là cao thủ cùng cấp bậc với tổ sư gia hay sao?
Suy đoán này rất có khả năng là thật. Dù sao thì đại đồ đệ Vu Chính Hải và nhị đồ đệ Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung cũng đều là cao thủ tu hành nhất đẳng đương thời. Có lời đồn bọn họ đã sớm vào cảnh giới bát diệp.
Tam đồ đệ đứng thứ ba, nhập môn đã lâu… Có lẽ tu vi bây giờ rất cao!
Minh Thế Nhân nói với đám người Thiên Kiếm Môn đối diện: “Không còn ai sao?”
Thanh âm trầm thấp, không khí ngưng trệ.
Chương 262 Phơi bày sự thật
Lạc Hành Không quay đầu nhìn ba vị trưởng lão.
Ba vị trưởng lão kia không ngờ lại lui về sau một bước.
Con mẹ nó làm sao mà chơi lại!
Ma Thiên Các tuỳ tiện lôi ra một tên đệ tử đều có thể nghiền ép trưởng lão Thiên Kiếm Môn…
Chẳng lẽ bảo bọn họ lao lên dâng đầu cho kẻ khác?
“Ta từ bỏ!”
Một vị trưởng lão đột nhiên ném trường kiếm xuống đất.
Quanh Liên Hoa đài lập tức xôn xao một mảnh.
Trong danh môn chính đạo, việc phản bội sư môn và lâm trận lùi bước đều là hành vi không thể tha thứ khiến thế nhân khinh thường.
Thiên Kiếm Môn đường đường là một trong thập đại danh môn lại dám ở trước mặt người trong thiên hạ mà làm ra hành vi như thế, Lạc Hành Không sao có thể không tức giận.
“Ta cũng từ bỏ!”
Trong ba vị trưởng lão đã có hai người ném trường kiếm đi.
Ánh mắt Lạc Hành Không biến đổi, tay phải nhấc lên!
Một thủ ấn lập loè kim quang bay nhanh về phía hai trưởng lão.
Ầm ầm!
Hai vị trưởng lão đồng thời bỏ mạng!
Lạc Hành Không mặt không đổi sắc nói: “Trưởng lão Thiên Kiếm Môn Lạc Tường và Lạc Hoành lâm trận phản bội, xử quyết ngay tại chỗ!”
“. . .”
Đám khán giả mặt mũi tràn đầy kinh hãi.
Thủ đoạn thật tàn nhẫn.
Dường như bọn họ cũng đã ý thức được mâu thuẫn hai bên đã lên đến đỉnh điểm, trò hay sắp đến.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lạc Hành Không.
Từ đầu đến cuối, trên mặt Lạc Hành Không chỉ có biểu hiện lạnh lùng phẫn nộ và thù hận.
Đúng lúc này.
Trên Xuyên Vân phi liễn đột nhiên truyền tới một thanh âm ——
“Lạc Môn chủ… cần gì chứ?”
Mọi người quay đầu nhìn sang.
Người vừa lên tiếng không phải Lục Châu, cũng không phải Hoa Vô Đạo.
Mà là… tiền nhiệm đại đệ tử Thiên Kiếm Môn: Chu Kỷ Phong.
“Phản đồ!” Lạc Hành Không ngẩng đầu nhìn lên, miệng trách cứ.
Trước tiên Chu Kỷ Phong chắp tay với Lục Châu.
Lục Châu không mở mắt, chỉ khẽ phất tay trái.
Được sự đồng ý của Lục Châu, Chu Kỷ Phong đạp không rời khỏi phi liễn.
Hắn lăng không dừng lại, nhìn đám người bốn phía rồi ôm quyền nói: “Các vị, hôm nay ở đây ta cần phải làm sáng tỏ một sự thật.”
Có phốt để hóng rồi.
Con người chính là như thế!
Cái gì mà đánh nhau với chả thắng thua, đều không quan trọng.
Tất cả mọi người đều dỏng tai lên nhìn về phía Chu Kỷ Phong đang lăng không giữa trời.
Hắn đã từng là đại đệ tử Thiên Kiếm Môn. Lời hắn nói có độ tin cậy rất lớn nha!
Chu Kỷ Phong xuất hiện khiến đám quần chúng ăn dưa vô cùng hào hứng.
Dù sao mấy cuộc chiến đấu nghiền ép vừa rồi đều không thú vị, một hai trận xem còn thấy thán phục, chứ nhiều quá lại đâm chán.
Đám đệ tử Thiên Kiếm Môn vừa nhìn thấy Chu Kỷ Phong đã chửi ầm lên ——
“Chu Kỷ Phong, tên phản đồ của Thiên Kiếm Môn, ngươi đã gia nhập Ma Thiên Các mà còn có mặt mũi xuất hiện ở đây?”
“Phản đồ!”
“Tên phản đồ đáng chết!”
Từ xưa tới nay, phản đồ đều bị cả tu hành giới xem thường bất kể là ma đạo hay chính đạo.
Huống chi trong tình huống Thiên Kiếm Môn và Ma Thiên Các đang xảy ra xung đột, Thiên Kiếm Môn không tiếc dùng cái chết để khiêu khích Ma Thiên Các. Vào loại tình huống mấu chốt này, Chu Kỷ Phong đột nhiên xuất hiện để làm gì?
Lạc Hành Không ngẩng đầu, trầm giọng nói:
“Chu Kỷ Phong, lão phu thật hối hận vì đã không bảo Trường Phong một chưởng đánh chết ngươi, để cho ngươi sống đến ngày hôm nay!”
Chu Kỷ Phong quay đầu nhìn về phía Lạc Hành Không rồi nói: “Lạc Trường Phong bồi dưỡng ta chẳng qua là vì để đề thăng tu vi cảnh giới của hắn. Hắn giết cha mẹ ta, nhục cả nhà ta… Bút trướng này ta tính sổ với ai đây?”
Lời nói của Chu Kỷ Phong tuy thanh âm bình tĩnh nhưng lại cuốn theo nguyên khí hùng hậu truyền đi khắp bốn phía Liên Hoa đài.
Đám quần chúng thấp giọng nghị luận.
Lạc Trường Phong được xem là tấm gương cho danh môn chính phái, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Hơn nữa Chu Kỷ Phong còn là một trong những đệ tử được Lạc Trường Phong coi trọng nhất.
Trên mặt đám khán giả đầy vẻ không tin.
“Nói hưu nói vượn! Khuyển tử làm việc luôn quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm. Bây giờ ngươi là người trong Ma Thiên Các rồi, lại dám nói ra những lời ngậm máu phun người như thế?”
Chu Kỷ Phong đã sớm dự liệu sẽ chẳng ai tin tưởng.
Thế là hắn cất cao giọng nói: “Ta vốn họ Khương, thuộc Khương gia ở Ích Châu…”
“Khương gia? Chính là Khương gia ở Ích Châu, đời nào cũng có thiên tài tu hành sao?” Có người kinh hô lên.
“Chu Kỷ Phong xuất thân từ Khương gia? Chuyện này… làm sao mà chứng minh được?”
Chu Kỷ Phong tiếp tục nói: “Trên người ta có ấn ký đặc thù của Khương gia… Đạo tu hành của ta hoàn toàn ăn khớp với Lạc Trường Phong. Nguyên Thần cảnh chia thành ba đại cảnh giới Đạo nguyên, Hỗn nguyên và Hợp đạo. Duy chỉ có Hợp đạo có thể hợp hai thành một…”
Đúng lúc này.
Trường kiếm trên lưng hắn ong ong rung động.
Nó bay vọt lên lượn mấy vòng, khi nguyên khí rung động trường kiếm lại hoá thành mấy đạo bóng ảnh, cuối cùng hợp lại thành một thể.
“Quả nhiên là phương pháp ngự kiếm mà Lạc Trường Phong am hiểu nhất… Thiên Kiếm Môn không có ai học được, không ngờ Chu Kỷ Phong lại có thể nắm giữ.”
Xoẹt…
Trường kiếm Chu Kỷ Phong lướt qua người hắn, kiếm ảnh ngàn trọng được khống chế vô cùng tinh tế.
Y phục trên người hắn bị một kiếm này chém rớt.
Đám người lại phát ra tiếng kinh hô.
Tuy một chiêu này uy lực không lớn nhưng khả năng ngự kiếm chính xác tỉ mỉ như thế vẫn rất hiếm thấy.
Nhanh như gió lại nhẹ như liễu, đây đúng thật là đạo tu hành của Lạc Trường Phong.
Tấm lưng trần của Chu Kỷ Phong hiện ra trước mặt mọi người…
Trên bả vai bên trái của hắn có một vết bớt hẹp dài vô cùng đặc thù.
Quần chúng đông như vậy, chắc chắn sẽ có người nhận ra.
“Đúng thật là ấn ký đặc hữu của Khương gia… Tại Khương gia mỗi khi có một đứa trẻ ra đời sẽ được khắc ấn ký lên lưng, chính là vết bớt này không sai.”
“Ba mươi năm trước, Khương gia bị diệt môn chỉ trong một đêm! Nghe nói hung thủ là cao thủ kiếm đạo…”
Chu Kỷ Phong nhìn khắp bốn phía, cất cao giọng nói: “Diệt cả nhà ta không phải là Ma Thiên Các mà chính là kẻ luôn tự xưng là danh môn chính phái —— Lạc Trường Phong của Thiên Kiếm Môn!”
Tiếng nói của hắn quanh quẩn vang vọng giữa Liên Hoa đài, tay chỉ thẳng vào Thiên Kiếm Môn.
Một người, hai người có thể nói không ai tin… Nhưng khi một đám người nói, thì dù trong đó có kẻ không tin cũng sẽ dần dần bị thuyết phục ——
“Ta khinh! Không ngờ Thiên Kiếm Môn lại hèn hạ như thế!”
“Phi!”
“Luôn miệng nói mình là danh môn chính phái, thế mà lại làm ra chuyện khiến nhân thần công phẫn!”
Đám khán giả quần chúng xúc động và phẫn nộ lên án.
Nước miếng văng tung toé khắp nơi!
Miệng nhiều người gộp lại có thể làm xói mòn cả vàng, một khi đã mắng thì còn khó nghe hơn mười ba bức thư khiêu chiến kia gấp chục lần.
“Lạc Hành Không, ta đúng là thấy xấu hổ thay cho ngươi. Có đứa con không biết xấu hổ như vậy mà ngươi còn quang minh chính đại đòi thảo phạt người ta… Nếu ta là ngươi thì đã tìm một chỗ không người để tự cắt cổ mình rồi!”
“. . .” (Phần này đã giản lược đi một vạn chữ thô tục.)
Chương 263 Không xứng giao thủ với bản toạ
Lạc Hành Không là người cực kỳ trọng sĩ diện.
Trong mắt hắn chứa không được một hạt cát, không cho phép bất kỳ sự sỉ nhục bại hoại thanh danh nào… Sao có thể chịu được cảnh tượng bị người người nhục mạ?
“Ngươi… ngươi ——” Lạc Hành Không trừng mắt nhìn Chu Kỷ Phong lăng không đứng giữa trời, toàn than lảo đảo lui lại một bước.
Phốc ——
Hắn phun ra một ngụm máu tươi.
"Môn chủ!"
Hai tên đệ tử vội vàng vọt lên đỡ lấy Lạc Hành Không.
Không ngờ hắn lại bị chọc giận đến mức thổ huyết. Người xung quanh cũng không vì vậy mà ngưng nhục mạ, ngược lại còn chế giễu nhiều hơn.
Đáng đời, trừng phạt đúng tội, báo ứng… Đủ loại lời cười chê mắng Lạc Hành Không đến chóng mặt hoa mắt.
Minh Thế Nhân cười nói: “Thì ra lão ta đã bị nội thương từ trước…”
Dáng vẻ này của Lạc Hành Không đủ thấy hắn sẽ không sống được quá lâu, chẳng trách lại muốn nhanh chóng báo thù.
Chu Kỷ Phong lặng lẽ nhìn Lạc Hành Không rồi nói: “Ta không thể tự tay giết Lạc Trường Phong báo thù… Bây giờ ta phải giết ngươi!”
Trường kiếm trên người Chu Kỷ Phong lập tức vũ động, mấy chục đạo kiếm cương chỉnh tề bay về phía Lạc Hành Không.
Lạc Hành Không nhấc tay, hai tên đệ tử lảo đảo lui lại.
Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, cho dù Lạc Hành Không bị chọc giận đến mức khiến vết thương cũ tái phát thì một Thần Đình cảnh như Chu Kỷ Phong cũng không có khả năng ức hiếp hắn.
Hắn dang tay ra.
Cương khí như sóng cuộn đánh tan mấy chục đạo kiếm cương.
Ông!
Một toà pháp thân bỗng xuất hiện trước người Chu Kỷ Phong, ngăn cản mọi thế tấn công của Lạc Hành Không.
Minh Thế Nhân cười nói: “Đối thủ của ngươi là ta…”
“Ngươi có thể ngăn cản được chiêu thức của lão phu?” Hai mắt Lạc Hành Không bốc hoả.
“Chậc chậc chậc… bọn hắn nói đúng lắm, lão già ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ.” Minh Thế Nhân ngoắc ngoắc tay.
Lạc Hành Không quay đầu nhìn về phía Lục Châu, lạnh lùng cất tiếng:
“Ngươi giết con ta, ta giết đồ đệ của ngươi… xem như công bằng.”
Hắn không nhìn Lục Châu nữa mà chăm chú nhìn về phía Minh Thế Nhân đang lăng không giữa không trung.
Lạc Hành Không dựng thẳng tay phải, giữa các ngón tay xuất hiện từng đạo nguyên khí hẹp dài ba động.
Từ phía hàng ghế sau lưng hắn bỗng nhiên bay ra một thanh bảo kiếm.
“Bồi Nguyên Kiếm.”
“Chuẩn thiên giai đấy.”
Gần đó có người thốt lên.
Bồi Nguyên Kiếm xoay vòng trong lòng bàn tay Lạc Hành Không.
Kiếm cương hình thành, thế như vũ bão đâm tới.
Minh Thế Nhân thu hồi pháp thân, hạ thấp xuống.
Ầm ầm ầm!
Ly Biệt Câu xuất hiện.
“Chỉ là nhất diệp mà cũng xứng giao thủ với lão phu?” Lạc Hành Không lại càng thêm ra sức.
Đột nhiên ——
Minh Thế Nhân xông phá kiếm cương, lách mình vọt tới.
Ầm!
Ly Biệt Câu đâm thẳng về phía trước, bàn tay Lạc Hành Không khẽ nhấc, cương khí va chạm tạo thành âm thanh chấn động.
Lạc Hành Không nhanh chóng thối lui!
“Hay!” Đám người kinh hô.
“Chiêu cận thân này đánh rất hay!”
“Không hổ là đệ tử Ma Thiên Các, biết phải tránh đi phong mang, phát huy sở trường.”
Một chiêu cận thân này không hề yếu.
Dưới lực ảnh hưởng của vũ khí thiên giai Ly Biệt Câu, Lạc Hành Không phải lui lại mấy bước mới có thể miễn cưỡng ổn định thân thể.
Minh Thế Nhân đứng thẳng người, cười nói: “Ai nói với ngươi ta chỉ là nhất diệp?”
Lạc Hành Không nhướng mày: “Nhị diệp thì cũng có thấm vào đâu.”
“Ai nói với ngươi ta chỉ là nhị diệp?” Minh Thế Nhân lại mỉm cười.
“. . .”
Đám khán giả cả kinh.
Nhưng khi Minh Thế Nhân nhìn xuống ——
Vòng tròn toát ra ánh sáng màu xanh lục dưới đất lại sáng lên lần nữa.
“Lại là Minh Kính Đài của Phật môn!”
“Quanh đây có cao nhân!”
Minh Kính Đài được xem là một loại trận pháp, sau khi bố trí chỉ có thể sử dụng một lần.
Nếu muốn tiếp tục sử dụng thì phải có cao thủ Phật môn gần đó ra tay thi triển… Điều này chứng minh, có cao thủ Phật môn nấp trong bóng tối trợ giúp Thiên Kiếm Môn.
Đây chính là chỗ dựa để Thiên Kiếm Môn bày ra lôi đài sinh tử sao?
Vòng sáng dưới đất không ngờ lại từ từ lớn lên, vừa vặn bao trùm Minh Thế Nhân.
Cùng lúc đó.
Phía hậu phương Lạc Hành Không bỗng nhiên có khoảng mười người đạp không bay tới.
“Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.”
Đám quần chúng đứng quanh Liên Hoa đài đều bị thu hút sự chú ý.
“Ni cô của Vân Chiếu Am?”
Chung quanh vang lên từng trận kinh hô.
Hơn mười ni cô hạ xuống, thi lễ với đám người.
“Bần ni Vô Niệm của Vân Chiếu Am, các vị thí chủ hữu lễ.”
Sự xuất hiện của pháp sư Vô Niệm Vân Chiếu Am khiến cả Liên Hoa đài yên tĩnh trở lại.
Thiên Kiếm Môn có người giúp đỡ… như vậy thắng bại cũng chưa thể nào xác định.
Lạc Hành Không chắp tay với Vô Niệm: “Đa tạ pháp sư ra tay tương trợ.”
Chẳng ai ngờ được Vân Chiếu Am lại lựa chọn trợ giúp Thiên Kiếm Môn.
Hoa Vô Đạo quay đầu nhìn về phía Lục Châu đang nhắm mắt dưỡng thần, khẽ nói: “Các chủ.”
“Đã biết.” Lục Châu vẫn không mở mắt ra.
Đương nhiên trong lòng Lục Châu đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối phương có người giúp đỡ.
Vả lại còn không chỉ là một nhóm.
Vô Niệm nhìn Lạc Hành Không, một bàn tay chắp trước ngực, miệng nhẹ nhàng niệm một câu phật chú rồi vung phất trần.
Dưới chân Lạc Hành Không xuất hiện vòng sáng màu lam nhạt lấp lánh từng điểm quang mang.
“Là thủ đoạn chữa thương của Phật môn, Từ Hàng Phổ Độ.”
Lạc Hành Không rất cảm động, lại lần nữa lên tiếng: “Đa tạ pháp sư.”
Vô Niệm khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn Minh Thế Nhân nói: “Thí chủ, bần ni ở trong lầu các đằng kia quan sát đã lâu… Thiên Kiếm Môn đã bị thương nặng, Ma Thiên Các ỷ mạnh hiếp yếu như thế làm mất đi phong thái quân tử.”
Ha ha ha!
Minh Thế Nhân nở nụ cười: “Ngươi nói phong thái quân tử với ta làm gì? Ta nào có phải quân tử? Ta chính là thích ỷ mạnh hiếu yếu đó thì làm sao? Ngươi không phục thì lên đánh với ta một trận.”
Nói xong, Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ.
Ta con mẹ nó thích nhất chính là cảm giác chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này đó!
“Thí chủ, lời nói cần gì phải thô bỉ như vậy… Công đạo ở trong lòng người, không có lửa sao có khói. Bần ni thật sự không nhìn được nữa nên mới ra đây luận đạo lý với thí chủ.”
Minh Thế Nhân trợn trắng mắt: “Lại một tên thích giảng đạo lý.”
Vô Niệm nói: “Bần Ni chỉ muốn dàn xếp ổn thoả, không muốn làm tình thế trầm trọng hơn.”
“Vừa rồi lúc hắn đánh người Ma Thiên Các sao ngươi không ra? Bây giờ lại chạy đến… Muốn bảo vệ tiểu tình lang của ngươi à?” Minh Thế Nhân cười nói.
“Ngươi ——”
Vô Niệm là cao thủ Vân Chiếu Am, trước nay vẫn luôn được thế nhân kính sợ tán thưởng, nào có chịu được loại vũ nhục như vậy?
Bà ta vừa định nổi giận thì ——
“Vô Niệm.”
Tiếng gọi đột nhiên lọt vào tai.
Tất cả mọi người quanh Liên Hoa đài đều nghe được âm thanh này rất rõ ràng.
Âm thanh truyền đến từ Xuyên Vân phi liễn.
Đám người ngẩng đầu nhìn lên.
Lục Châu mở mắt, chậm rãi đứng dậy bước ra rìa phi liễn, chắp tay sau lưng quan sát cảnh tượng bên dưới.
Pháp sư Vô Niệm ngẩng đầu, trên gương mặt già nua hiện ra một tia kinh ngạc rồi lập tức nói: “Lão thí chủ.”
“Ngươi nhận ra bản toạ?” Lục Châu hỏi.
Vô Niệm lắc đầu: “Lần đầu gặp mặt.”
“Tịnh Ngôn gần đây khoẻ chứ?”
“… Lão thí chủ nhận biết gia sư?” Trong lòng Vô Niệm cả kinh, giọng nói trở nên kích động.
Lục Châu thở dài nói: “Dạy không nghiêm là lỗi của thầy… Sao Tịnh Ngôn lại có loại đồ đệ không phân biệt đúng sai như ngươi?”
“Lão thí chủ cớ gì lại nói ra lời này?” Vô Niệm nói.
“Bản toạ vốn tưởng rằng ban thưởng Ngọc Phất Trần cho Tịnh Ngôn sẽ khiến nàng an tâm tu hành, quản lý Vân Chiếu Am… Đáng tiếc thay…”
Nhắc tới ba chữ Ngọc Phất Trần, Vô Niệm lập tức biến sắc.
Chương 264 Pháp sư Tịnh Ngôn
Ngọc Phất Trần đến từ Ma Thiên Các?
Đám quần chúng lập tức xôn xao một mảnh.
Thấy sắc mặt Vô Niệm khó coi, Lạc Hành Không vội vàng nói: “Pháp sư đừng bị lão ma đầu này mê hoặc, hãy giúp ta…”
Lạc Hành Không đến chắn trước người Vô Niệm, ngẩng đầu nhìn Lục Châu quát to: “Lão ma đầu, ngươi tưởng là lão phu sẽ sợ chắc?”
Lục Châu nhìn lầu các bốn phía.
Trong lòng hắn vẫn luôn suy nghĩ, một kẻ khác đứng trong bóng tối giúp đỡ Thiên Kiếm Môn đang trốn ở đâu?
Không xuất hiện sao?
“Bản toạ vốn tưởng rằng, ngươi thân là tiền nhiệm Môn chủ Thiên Kiếm Môn sẽ phân rõ thị phi trắng đen, thế nhưng những chuyện vừa rồi xảy ra trên Liên Hoa đài… khiến bản toạ rất thất vọng.”
Âm thanh Lục Châu vừa hùng hậu vừa hoà hoãn bình tĩnh.
“Miệng đầy nhân nghĩa đạo đức nhưng lại diệt môn cả tộc người ta. Tự xưng là chính đạo nhưng lời nói lại thô bỉ tục tằn. Cho đến bây giờ vẫn không tự biết mình biết người, khăng khăng cho là mình đúng. Mặt mũi của Môn chủ Thiên Kiếm Môn các đời đều bị lão thất phu nhà ngươi làm cho mất sạch rồi!”
“Ngươi ——” Lạc Hành Không đột nhiên cảm thấy lồng ngực tức nghẹn.
Nhất là lời nói này lại xuất ra từ miệng của Lục Châu, lực sát thương lại càng mạnh thêm.
Minh Thế Nhân bổ thêm một đao: “Chẳng lẽ ngươi còn không biết… tất cả mọi người đều đang cười vào mặt ngươi.”
Bốn phía quanh Liên Hoa đài truyền đến từng trận tiếng cười.
Có ai quan tâm ngươi là chính đạo hay ma đạo, danh môn hay tiểu môn phái?
Bọn họ chỉ nhớ rõ Lạc Trường Phong đã làm ra những hành vi khiến người người khinh thường.
Trong tai Lạc Hành Không lúc này chỉ toàn là tiếng cười lạnh từ bốn phía, tiếng nhục mạ càng lúc càng khó nghe…
Có người cao giọng nói: “Lạc Hành Không, uổng cho ngươi sống qua biết bao năm tháng dài đằng đẵng, vậy mà đến đồ đệ của người ta ngươi cũng đánh không lại, còn đòi giao thủ với gia sư nhà người! Đúng là không biết xấu hổ!”
“Lão tặc này quá coi trọng chính mình rồi. Già yếu suy tàn chỉ có thể sủa loạn gâu gâu… Thật là vô sỉ đến cực điểm!”
Phốc!
Hai mắt Lạc Hành Không trừng to, luồng khí tích tụ trong lồng ngực kéo theo máu tươi phun trào ra ngoài.
“Môn chủ!”
“Môn chủ!”
Đám đệ tử Thiên Kiếm Môn đều chạy đến đỡ hắn.
Tròng mắt Lạc Hành Không trừng to như muốn rơi ra ngoài.
Lồng ngực thở phập phồng kịch liệt.
Pháp sư Vô Niệm thấy thế lập tức nói: “A di đà phật, mau mau tránh ra!”
Đám đệ tử Thiên Kiếm Môn lui ra sau một bước.
Vô Niệm huy động Ngọc Phất Trần, lam quang nhàn nhạt rơi xuống người Lạc Hành Không!
Phốc!
Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi.
Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Hắn bị nộ hoả công tâm, loại công pháp chữa thương như Từ Hàng Phổ Độ sẽ chỉ làm hắn chết càng thêm nhanh mà thôi!”
Pháp sư Vô Niệm nghe vậy vội vàng thu hồi Ngọc Phất Trần.
Mười tên ni cô bước tới vây xung quanh Lạc Hành Không, chắp tay hành lễ, tụng niệm kinh văn.
“Tĩnh Tâm Chú?”
Minh Thế Nhân cười nói: “Lão tặc, đừng cố chống đỡ nữa. Cần gì phải thế? Ngươi còn sống thì lại tiếp tục bị thế nhân lăng mạ thôi.”
“Ngươi… ngươi… ngươi…” Lạc Hành Không thở hổn hển.
“Chết là hết nợ, sẽ không còn phải bận tâm lo lắng chuyện gì nữa… Nghe lời khuyên của ta đi, nhắm mắt xuôi tay lên đường. Dù sao ngươi cũng không có khả năng thắng nổi sư phụ ta.”
“Như thế này cũng tốt, ngươi sẽ là đối thủ đầu tiên bị Ma Thiên Các làm cho tức chết, cũng rất có mặt mũi đó nha.”
Phốc!!!
Lạc Hành Không nộ hoả công tâm. Nguyên khí hỗn loạn trong kinh mạch bạo liệt.
Hắn lập tức khí tuyệt bỏ mình!
Đầu ngoẹo sang bên, ngã sấp xuống đất.
Bốn phía Liên Hoa đài lặng ngắt như tờ.
Mười ni cô đang tụng niệm Tĩnh Tâm Chú cũng ngừng lại.
Đám khán giả vẻ mặt ngơ ngắc chẳng hiểu gì…
Đường đường là tiền nhiệm Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Hành Không, cứ như vậy mà tức chết rồi?
Xung quanh lúc này yên tĩnh đến cực điểm, một tiếng kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng.
Lục Châu nghe thấy tiếng Hệ thống thông báo mình nhận được 1.500 điểm công đức.
Xem ra Lạc Hành Không bị tức chết đúng là do Ma Thiên Các gây ra rồi.
Lục Châu thật sự không ngờ Lạc Hành Không lại chết như vậy…
Ngay cả cơ hội cho Lục Châu xuất thủ cũng không có.
E rằng chuyện này sẽ trở thành trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong tu hành giới.
Minh Thế Nhân vẻ mặt vô tội nói: “Mọi người đừng có nhìn ta… Có liên quan gì tới ta đâu, ta chỉ hảo tâm khuyên nhủ hắn một chút thôi mà!”
“A di đà phật… lời nói độc ác đả thương người, bần ni đã cố hết sức.”
Vô Niệm nhẹ giọng thở dài rồi xoay người nhìn về phía mười đệ tử ni cô, thản nhiên nói: “Về thôi.”
Lục Châu đột nhiên cất tiếng: “Ngươi đi không được.”
Đám đồ nhi hiểu ý, người đầu tiên động thủ là Đoan Mộc Sinh đã bị nghẹn thật lâu.
Đoan Mộc Sinh vung tay lên, giơ cao Bá Vương Thương rồi dùng sức ném đi.
Bá Vương Thương được cương khí bao bọc, mũi thương lập loè quang mang xông phá bầu trời!
Người sáng suốt chỉ cần liếc nhìn đã biết đây chính là một thanh vũ khí cực phẩm thiên giai…
Cho dù là vũ khí thiên giai cũng có phân chia cao thấp, chỉ là trong tu hành giới không có phân định rõ ràng loại cấp bậc này mà thôi.
Chẳng hạn như Trường Sinh Kiếm của Ngu Thượng Nhung có thể chặt đứt Thư Hùng Song Kiếm của Trác Bình, từ đó đã có thể nhìn ra cao thấp.
Huống chi kẻ có thể khống chế vũ khí thiên giai chỉ có cao thủ Nguyên Thần cảnh. Nhất diệp chỉ là nhập môn, đến ngũ diệp mới xem như gia nhập cảnh giới cường giả, thực lực và tu vi phối hợp tốt với vũ khí mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất.
Thế nên…
Khi Đoan Mộc Sinh ném thương đi, xung quanh vang lên một tràng vỗ tay.
Ầm!
Bá Vương Thương mang theo cương khí ghim thẳng xuống nền đất trước mặt pháp sư Vô Niệm.
Lấy mũi thương làm trung tâm, trên mặt đất xuất hiện vết rạn nứt kéo dài hơn mười mét.
Cùng lúc đó.
Tiểu Diên Nhi tung Phạm Thiên Lăng ra, mảnh vải đỏ rực trải dài thành một con đường. Nàng bước đi trên Phạm Thiên Lăng, lách mình xuất hiện trước mặt đám ni cô.
Minh Thế Nhân khoanh tay, thoải mái tự nhiên đi đến bên cạnh cây trụ gần nhất, Ly Biệt Câu hung hăng cắm phập vào thân trụ… Trong khoé mắt hắn tràn đầy ý cười.
Đám khán giả lại trở nên hào hứng.
Có lẽ vì thân phận đối phương nên độ hào hứng của bọn họ lại càng cao hơn trước.
Trải qua sự tình của Thiên Kiếm Môn Lạc Hành Không, đa số mọi người đều cảm thấy chán ghét tác phong làm việc của Thiên Kiếm Môn. Mà các ni cô của Vân Chiếu Am lại vờ vịt dối trá khiến mọi người đâm ghét lây.
Vô Niệm nghi hoặc không hiểu.
“A di đà phật… lão thí chủ làm vậy là có ý gì?”
Lục Châu đứng trên phi liễn nhìn xuống pháp sư Vô Niệm, ánh mắt hắn rơi vào Ngọc Phất Trần trên tay bà ta: “Để lại Ngọc Phất Trần, tự phế tu vi thì có thể rời đi.”
Pháp sư Vô Niệm: “. . .”
Giọng Lục Châu không vội không chậm, không nặng không nhẹ.
Tựa như đang nói một chuyện rất thông thường không đáng chú ý.
Nhưng vì thân phận Lục Châu nên khi hắn nói chuyện, tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe.
Tuy Lục Châu không hề sử dụng nguyên khí truyền âm nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe được rõ ràng.
“Lão thí chủ, Vân Chiếu Am và Ma Thiên Các không thù không oán, tại sao người cứ phải nhắm vào bần ni?” Vô Niệm tỏ vẻ vô tội.
Lục Châu thở dài lắc đầu, không thèm tra hỏi mà chỉ nói: “Tịnh Ngôn thật sự chưa từng nói với ngươi sao?”
Pháp sư Vô Niệm chẳng hiểu gì. Trực giác nói với bà ta vị Các chủ Ma Thiên Các trên phi liễn có quan hệ đặc thù với sư phụ Tịnh Ngôn.
Từ nhỏ bà ta vào Vân Chiếu Am rồi lớn lên ở đó, bái Tịnh Ngôn làm thầy. Nhưng trăm năm qua bà ta chưa từng nghe sư phụ nhắc tới Ma Thiên Các lấy một lần…
Chương 265 Chuyện cũ năm xưa
“Lão thí chủ, bần ni nghe mà hồ đồ. Xin ngài giải thích rõ.” Pháp sư Vô Niệm chắp một tay trước ngực.
Lục Châu mắng: “Vô liêm sỉ.”
Hắn có thể biết rõ chuyện này cũng là nhờ ký ức của Cơ Thiên Đạo.
Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra từ trăm năm trước, đoạn ký ức này của Cơ Thiên Đạo cực kỳ rõ ràng.
Đáng tiếc vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.
“Lão thí chủ sao lại mắng chửi người khác?”
Mười ni cô sau lưng Vô Niệm lập tức bày binh bố trận, vây pháp sư Vô Niệm vào giữa. Vô Niệm lầm rầm đọc kinh văn Phật môn, mười ni cô cũng chắp một tay trước ngực tụng niệm.
Pháp sư Vô Niệm thở dài nói với Lục Châu: “Tuy không biết quan hệ giữa lão thí chủ và gia sư là thế nào, nhưng bần ni không thẹn với lương tâm. Nếu có thể, mời lão thí chủ tới Vân Chiếu Am, bần ni nguyện cùng lão thí chủ luận đạo.”
“Cáo từ.”
Ông ——
Dưới chân mười ni cô xuất hiện từng đạo vòng tròn.
Đó chính là Minh Kính Đài phiên bản nâng cấp, có thể di động theo bước chân người.
Trong vòng tròn có hoa văn phức tạp và năng lượng đặc thù ba động.
Đây là một trong những thủ đoạn thường dùng nhất, cũng là thủ đoạn phụ trợ khó khăn nhất của Phật môn.
Mười một người lăng không lơ lửng.
Lấy Vô Niệm làm trung tâm, vòng sáng bao phủ cả mười một người rồi bay lên.
Đoan Mộc Sinh hừ nhẹ một tiếng, đạp không vọt tới. Bá Vương Thương dưới đất bị một cỗ cương khí hút nhanh, phát ra tiếng ong ong rung động.
Vù!
Bá Vương Thương bay trở lại tay Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh đâm thẳng một thương về phía trước.
“Đây là tam đệ tử Đoan Mộc Sinh của Ma Thiên Các. Nghe nói hắn tu luyện Thiên Nhất Quyết vô cùng bá đạo hung mãnh. Hôm nay được thấy tận mắt, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Pháp sư Vô Niệm lắc đầu thở dài.
Vòng tròn sáng lên.
Ầm!
Bá Vương Thương đánh trúng vòng sáng… Mười một người vẫn tiếp tục bay lên.
Đoan Mộc Sinh trừng mắt hô: “Bách Kiếp Động Minh.”
Pháp thân nhị diệp kim liên xuất hiện bên cạnh, hai phiến lá sen cấp tốc xoay tròn, tốc độ nhanh đến cực hạn, trông như thập diệp hợp thành một thể.
Pháp sư Vô Niệm nhíu mày: “A di đà phật… Phá!”
Ngọc Phất Trần đột nhiên toả ra hào quang.
Từ trong vòng sáng, những hạt cương khí rơi xuống như mưa tuôn xối xả.
Thanh âm tụng niệm của mười ni cô càng lúc càng lớn.
Loại đấu pháp mới mẻ này của Phật môn khiến mọi người kinh hồn táng đảm, trợn mắt há mồm.
Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nhìn về phía tam đệ tử Đoan Mộc Sinh của Ma Thiên Các.
Đoan Mộc Sinh quét ngang Bá Vương Thương.
Phanh phanh phanh…
Pháp thân ngăn trở cơn mưa cương khí, nhưng chịu lực tác động nên Đoan Mộc Sinh không thể không hạ xuống.
Khi tiếp đất, hai chân hắn đạp mạnh vào sàn đá cẩm thạch khiến đá vụn bay tung toé khắp nơi.
Trên mặt đất xuất hiện vết rạn nứt thật lớn.
Đám khán giả đều lui về phía sau nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía bầu trời.
“Để ta.”
Hoa Nguyệt Hành bắn ra một mũi tên cương khí như nước chảy mây trôi.
Ầm!
“Còn có cung tiễn thủ?”
“Ma Thiên Các quá nghịch thiên rồi!”
“Tuy mũi tên này không thể phá được chiêu Minh Kính Đài của Phật môn nhưng uy lực cỡ này hẳn là cao thủ Nguyên Thần cảnh.”
Vừa dứt lời…
Lại có thêm mười mũi tên cương khí bắn ra, trong không trung xẹt qua mười đạo kim quang.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi và Minh Thế Nhân cũng nhanh như thiểm điện lao tới.
Phạm Thiên Lăng đỏ rực nở rộ giữa trời như một bông hoa hồng hấp dẫn hầu hết ánh mắt của các tu hành giả.
Ánh mắt Minh Thế Nhân kiên định, Ly Biệt Câu trong tay hiện lên dị sắc.
Thấy cảnh này, pháp sư Vô Niệm khẽ hừ một tiếng rồi nói: “Là do các ngươi tự tìm. A di đà phật ——”
Bốn ký hiệu Phật môn đại ấn bay ra từ Ngọc Phất Trần.
Mười ni cô đột nhiên tản ra tạo thành một vòng tròn lớn.
Vòng sáng dưới chân bị bọn họ kéo giãn ra, trở nên to lớn vô cùng, gần như bao trùm toàn bộ trung tâm Liên Hoa đài.
Năng lượng trong vòng sáng ồ ạt trút xuống bên dưới…
“Khổ Hải Vô Biên.”
Tiếng tụng niệm kinh văn tập trung vào một chỗ, cảm giác đau khổ bao phủ bốn phía khiến người xung quanh lâm vào tình trạng tinh khí thần tan rã.
Hoa Vô Đạo vừa định đứng dậy thì Lục Châu đã giơ tay ngăn lại: “Nhân quả do chính tay bản toạ gieo xuống thì để bản toạ tự gặt lấy.”
Hoa Vô Đạo khẽ gật đầu lui sang một bên.
Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đều bị luồng năng lượng này bao phủ không thể tiến lên.
Lục Châu đạp hư không bay ra khỏi Xuyên Vân phi liễn.
Ánh mắt tất cả mọi người lập tức dồn về phía Lục Châu.
Khí tức trên người hắn ba động không mạnh. Hắn khẽ nhấc tay lên.
“Đồ vô sỉ!”
Tiếng hừ nhẹ trầm thấp mà hữu lực vang vọng khắp Liên Hoa đài.
Lọt vào tai pháp sư Vô Niệm và đám đệ tử ni cô.
Bọn hắn đã nhìn thấy Lục Châu đạp không xuất hiện, trong lòng lập tức căng thẳng!
Tổ sư gia Ma Thiên Các rốt cuộc xuất thủ!
Lục Châu khẽ vung tay áo, hất về phía trước một cách ung dung chậm rãi.
Không gian khẽ động, nguyên khí hội tụ!
Trong lòng bàn tay hắn, không gian tựa như bị vặn vẹo!
Một chữ “trói” lớn bằng bàn tay nhanh chóng lao đi.
Một số người sáng suốt vừa nhìn đã nhận ra lai lịch chữ “trói” này ——
“Phược Thân Thần Chú!”
Đạo Phược Thân Thần Chú này bay với tốc độ còn nhanh hơn mũi tên cương khí của Hoa Nguyệt Hành nhiều.
Không có đại khai đại hợp, cũng không có quang mang hoa lệ.
Ầm!
Chữ “trói” trông như một ngôi sao băng nhẹ nhõm bay xuyên qua vòng sáng năng lượng.
“Chuyện này… làm sao có thể?”
Phốc ——
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Phược Thân Thần Chú đã đánh trúng pháp sư Vô Niệm.
Vô Niệm gào lên một tiếng đau đớn, âm thanh tụng niệm ngừng lại ngay lập tức.
Mười ni cô không chịu nổi nguồn năng lượng phản phệ, đồng loạt bị đánh bay phun ra máu tươi.
Bồ đề bản vô thụ
Minh kính diệc phi đài.
Uy lực của Minh Kính Đài càng lớn thì càng cần nhiều năng lượng.
Không có pháp sư Vô Niệm ở giữa truyền năng lượng thì chiêu thức của bọn họ cũng giống như toà nhà bị người ta rút đi cây cột trụ, cho dù kiến trúc to lớn cỡ nào thì kết cục cũng chỉ có sụp đổ.
Năng lượng khuếch tán ra bên ngoài rồi tiêu thất.
Mười ni cô bị bắn bay ra xa tới vài trăm mét.
Sắc mặt pháp sư Vô Niệm đại biến, bà ta muốn điều động nguyên khí trong cơ thể nhưng lại phát hiện thể nội rỗng tuếch không có chút nguyên khí ba động nào.
Khi vòng năng lượng tiêu tán cũng là lúc bà ta rơi thẳng xuống đất!
Tiểu Diên Nhi rút Phạm Thiên Lăng về.
Minh Thế Nhân thấy thế khẽ mắng một tiếng: “Lại chơi sáo lộ… Ta trốn!”
Hắn đạp không né tránh.
Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh đột nhiên thay đổi phương hướng, quay đầu cắm thẳng xuống đất.
Choang!
Đoan Mộc Sinh đứng trên đuôi thương, mặt không đổi sắc khoanh tay nhìn pháp sư Vô Niệm rơi xuống.
Ầm!
Toàn thân pháp sư Vô Niệm nện xuống nền đá cẩm thạch.
Tu hành giả không có tu vi chỉ có thể rơi thẳng xuống đất. Với trình độ thối thể sẵn có, toàn thân Vô Niệm như một khối sắt đập mạnh xuống nền.
Tạo thành một cái hố lớn hình người.
Bình luận facebook