• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Hot Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện (3 Viewers)

  • Chương 246-250

Chương 246 Vị bằng hữu họ Nhật

Vu Chính Hải xoay người lại nhìn ba vị hộ pháp. “U Minh Giáo có thế lực như ngày hôm nay, các ngươi có công lao rất lớn…”

“Thuộc hạ không dám tranh công.” Hoa Trọng Dương vội vàng nói.

“Từ khi bản toạ rời khỏi Ma Thiên Các đến nay, lập nên U Minh Giáo, tất cả đều là vì thiên hạ đại nghiệp.” Vu Chính Hải chậm rãi nói. “Mà các ngươi chính là cánh tay đắc lực nhất của bản toạ. Trong khắp thiên hạ này, người bản toạ tín nhiệm nhất chính là các ngươi.”

Ba người đến thở mạnh cũng không dám.

Vu Chính Hải chắp tay dạo bước, đi đến trước mặt Hoa Trọng Dương.

Hoa Trọng Dương quỳ một gối xuống, đầu cúi thấp, tay nắm thành quyền chống xuống đất nói: “Hoa Trọng Dương nguyện ý bị quạt! Người tự ý ra mệnh lệnh thay mặt Giáo chủ là thuộc hạ, không hề liên quan đến ba người bọn họ!”

Hắn vừa nói xong, Dương Viêm cũng quỳ một gối xuống nói: “Trọng Dương huynh cũng là suy nghĩ cho đại cục, chúng thuộc hạ toàn lực phối hợp, nếu muốn nhận phạt thì thuộc hạ nguyện ý cùng bị phạt!”

Địch Thanh cũng quỳ xuống: “Địch Thanh không có lời nào để nói, nguyện cùng bị phạt!”

Suy cho cùng bốn người bọn họ đã lựa chọn lui bước khi đối mặt với Ma Thiên Các.

Nếu bọn họ có thể tranh thủ cho Vu Chính Hải thêm một chút thời gian thì hắn đã có thể huỷ diệt toàn bộ Tịnh Minh Đạo.

Mục tiêu của bọn hắn là thiên hạ đại nghiệp, đâu phải trò chơi trẻ con, mà trong đó việc kiêng kỵ nhất chính là lâm trận lùi bước.

Nhưng mà…

Vu Chính Hải khoác hai tay lên vai Hoa Trọng Dương, đỡ hắn đứng dậy rồi nói: “Các ngươi là cánh tay đắc lực của bản toạ, sao bản toạ có thể trách các ngươi được?”

“Giáo chủ…”

“Chuyện này ngươi làm rất tốt.”

Hoa Trọng Dương: “? ? ?”

Dương Viêm: “. . .”

Địch Thanh: “. . .”

Gọi cả đám lại không phải là để trách phạt sao?

Sao đột nhiên Giáo chủ lại khen rồi?

Điều này khiến ba vị hộ pháp chẳng hiểu ra sao.

“Giáo chủ… Ngài, ngài nói như vậy… thuộc hạ, thuộc hạ… không chịu được đâu ạ!” Hoa Trọng Dương giật mình, lập tức quỳ gối xuống lần nữa, bảo trì tư thế cũ.

“Đứng lên rồi nói.”

Vu Chính Hải không tiếp tục nâng bọn hắn dậy mà nói: “Những lời vừa rồi của bản toạ câu nào cũng phát ra từ tận phế phủ. Các ngươi đều là cánh tay đắc lực nhất và đáng tín nhiệm nhất của bản toạ, sao bản toạ có thể phạt các ngươi được.”

Vu Chính Hải nhớ tới đạo Phược Thân Thần Chú kia.

Nếu không nhờ có thất sư đệ thế thân cho hắn thì hậu quả thật khó mà lường được.

Trong lòng hắn vô cùng kiêng kỵ sư phụ… nhưng lại không thể bộc lộ ra ngoài, uy tín và tôn nghiêm của một Giáo chủ sao có thể vứt bỏ.

Đám người Hoa Trọng Dương đều rất cảm động, lúc này mới đứng lên.

“Đa tạ Giáo chủ.”

Vu Chính Hải khẽ gật đầu rồi nói tiếp: “Có điều… sau này nếu gặp lại sư phụ lão nhân gia người…”

“Giáo chủ yên tâm, chúng thuộc hạ nhất định thề sống chết ngăn cản!” Hoa Trọng Dương vội vàng biểu đạt lòng trung thành.

“Không…” Vu Chính Hải lắc đầu. “Có thể tránh được bao xa thì tránh bấy xa…”

Ba người đưa mắt nhìn nhau.

Trong hồ lô của Giáo chủ bán thuốc gì đây?

Bọn hắn đương nhiên biết nếu không phải là việc vạn bất đắc dĩ thì không được xung đột với Ma Thiên Các, quy củ này từ khi U Minh Giáo sáng lập đến nay đều chưa từng thay đổi…

“Lui xuống đi.” Vu Chính Hải nói.

“Vâng.”

Hoa Trọng Dương đang định rời đi, chợt nhớ ra một chuyện bèn nói: “Giáo chủ, Bạch Ngọc Thanh một mình bảo hộ thất tiên sinh có phải là không đủ không?”

Vu Chính Hải nói: “Bản toạ tự có tính toán.”

Hoa Trọng Dương không dám nói thêm gì, đành cáo từ: “Thuộc hạ cáo lui.”

Một trong tứ đại hộ pháp, thủ toạ Bạch Hổ điện Bạch Ngọc Thanh giờ phút này không có mặt ở Bình Đô Sơn.

Vu Chính Hải thấy Tư Vô Nhai bị Phược Thân Thần Chú trói buộc tu vi, bèn phái Bạch Ngọc Thanh hộ tống hắn quay về Ngoạ Long.

Một canh giờ sau.

Phi liễn U Minh Giáo bay xuyên qua tầng tầng mây xanh.

Tư Vô Nhai ngồi yên trong phi liễn nhắm mắt dưỡng thần, thỉnh thoảng sẽ thử điều động nguyên khí xông phá thần chú.

Đáng tiếc nguyên khí trong cơ thể hắn lúc này rỗng tuếch.

Hiện tại hắn chẳng khác gì một phàm nhân tay trói gà không chặt. Ngoại trừ cường độ Thối Thể vẫn còn thì những thứ khác hoàn toàn mất sạch. Đối với tu hành giả mà nói, việc không thể điều động nguyên khí chẳng khác gì biến thành một phế nhân.

Hiện tại Tư Vô Nhai chính là phế nhân.

Hắn mở mắt ra, nhẹ giọng thở dài rồi mở miệng nói: “Dừng lại.”

Người cầm lái là Bạch Ngọc Thanh. Hắn dừng phi liễn lại, bảo trì trạng thái lơ lửng trên không trung.

“Thất tiên sinh, đã sắp tới Ngọa Long rồi… Tại sao lại dừng ở đây?” Bạch Ngọc Thanh hỏi.

“Sư phụ lão nhân gia người có thể từ Sấu Tây Hồ đuổi tới Tịnh Minh Đạo trong khoảng thời gian ngắn … rõ ràng là có người mật báo.” Tư Vô Nhai nói.

Bạch Ngọc Thanh khẽ giật mình nói: “Thất tiên sinh hoài nghi ta?”

Dù sao người chấp hành nhiệm vụ vây quét Mạc Khí ngày hôm đó chính là Bạch Ngọc Thanh.

Tư Vô Nhai lắc đầu cười. “Huynh hiểu lầm rồi…”

Hắn cũng không thể nói, trong đội nhân mã của Ngụy Trác Ngôn bên bờ Sấu Tây Hồ có tai mắt của hắn.

“Thay đổi phương hướng, chúng ta đi về phía Nam… Ngọa Long Cương chỉ là nơi tình báo tạm thời dùng để che mắt mọi người. Đi về phía Nam mười dặm sẽ đến một cứ điểm tình báo khác là Hoàng Phong Sơn. Nơi đó rất an toàn.” Tư Vô Nhai chỉ tay về phía đó.

Bạch Ngọc Thanh nói:

“Đã nghe nói thất tiên sinh cẩn thận hơn người. Quả nhiên là thế. Bội phục.”

Nói xong hắn lập tức thay đổi phương hướng, điều khiển phi liễn bay về phương Nam.

Một lát sau, phi liễn đáp xuống.

“Thất tiên sinh, đã đến Hoàng Phong Sơn.” Bạch Ngọc Thanh đáp phi liễn xuống mặt đất.

Hai người rời khỏi phi liễn.

Trong phòng nghị sự ở Hoàng Phong Sơn.

Tư Vô Nhai và Bạch Ngọc Thanh cùng nhau đi vào.

“Đa tạ Bạch huynh đã hộ tống ta suốt cả chặng đường, sau khi trở về, xin giúp ta tạ ơn đại sư huynh.” Tư Vô Nhai nói.

Bạch Ngọc Thanh cười đáp: “Giáo chủ đã căn dặn ta, tu vi của thất tiên sinh đã mất hết, thế nên trước khi tu vi huynh khôi phục, ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ huynh an toàn.”

Tư Vô Nhai giật mình. Sau đó hắn xoay người lại như thể không có việc gì. “Xin mời ngồi.”

Bạch Ngọc Thanh ôm quyền nói: “Nghe nói thất tiên sinh thích được yên tĩnh… Ta sẽ không quấy rầy nhiều, cứ để bọn họ an bài chỗ ở cho ta là được.”

Bạch Ngọc Thanh chủ động chỉ tay về phía các thành viên Ám Võng bên ngoài rồi bước đi.

Tư Vô Nhai không phản đối, để mặc Bạch Ngọc Thanh rời khỏi phòng nghị sự…

Bạch Ngọc Thanh vừa rời đi, trên mặt Tư Vô Nhai chợt nở nụ cười nhẹ.

Tên thuộc hạ phụ trách trông coi Hoàng Phong Sơn bước tới, khom người nói: “Giáo chủ đột nhiên giá lâm, thuộc hạ nghênh tiếp chậm trễ, xin Giáo chủ thứ tội.”

“Không sao. Bạch Ngọc Thanh là một trong tứ đại hộ pháp của U Minh Giáo, cũng là bằng hữu của bản Giáo chủ, không được có bất kỳ sơ xuất nào.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

“Nếu không còn chuyện gì khác thì lui xuống đi.”

Bị giày vò một phen, Tư Vô Nhai đã thấm mệt. Hắn muốn tìm cách xông phá Phược Thân Thần Chú một lần nữa.

“Thuộc hạ có một chuyện muốn bẩm báo.”

“Nói đi.”

“Mấy ngày trước có một vị khách quý họ Nhật đến thăm Hoàng Phong Sơn… Hắn muốn tìm Giáo chủ để xin một vật.”

Tư Vô Nhai nhíu mày. “Vị bằng hữu họ Nhật?”

Thứ Tư Vô Nhai không thích nhất chính là những nhân tố đột nhiên xuất hiện, nằm ngoài dự đoán và sự kiểm soát của hắn.

Người phụ trách bị Giáo chủ đặt ra nghi vấn, lập tức giật nảy mình. “Hắn không chỉ biết thân phận của Giáo chủ mà còn nói ra được ám hiệu… Chẳng lẽ là giả?”

“Hắn đang ở đâu?”

“Ngay trong Hoàng Phong Sơn làm khách…”

Không biết vì cái gì, Tư Vô Nhai đột nhiên nảy sinh một loại dự cảm xấu ——

Dường như mọi thứ đều có vẻ quá trùng hợp.

Bên ngoài chợt truyền đến một âm thanh quen thuộc:

“Thất sư đệ, đã lâu không gặp.”
Chương 247 Đều là đồng môn với nhau, cần gì phải gây khó dễ

Khi thanh âm kia vừa truyền tới, Tư Vô Nhai khẽ lắc đầu.

Hắn đã biết người đến là ai.

“Không còn việc của ngươi. Lui xuống đi.”

“Giáo chủ…”

“Hắn là bằng hữu của ta.”

“Thuộc hạ cáo lui.”

Cùng lúc đó, một nam tử mặc trang phục kỳ dị chắp tay đi đến, trên mặt hắn có chòm râu rất dài, búi tóc búi lại trên đỉnh đầu, trường bào mang theo phong cách của thương nhân vùng dị vực.

Thấy nam tử bước tới, Tư Vô Nhai đầu tiên hơi kinh ngạc, sau đó lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh rồi cười nói:

“Tứ sư huynh, đã lâu không gặp.”

Cái gì mà bằng hữu họ Nhật… chỉ do hắn thuận miệng bịa ra cái họ đó mà thôi.

Minh Thế Nhân giật rớt chòm râu trên mặt, cởi trường bào phong cách dị vực ra, chỉ trong chớp mắt đã khôi phục bộ dạng ban đầu, hí hửng nói: “Có bất ngờ không?”

Tư Vô Nhai ngồi xuống, ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh như không chuyện gì là hắn không biết…

Nhưng trong lòng đúng là có hơi bất ngờ.

“Là ý của sư phụ?”

“Sư phụ lệnh cho ta bắt ngươi về Ma Thiên Các.”

Minh Thế Nhân mỉm cười nói.

Nghe vậy, Tư Vô Nhai cảm thấy rất kỳ quái.

Nghĩ lại chuyện xảy ra ở Tịnh Minh Đạo, Tư Vô Nhai cảm thấy thật khó mà lý giải.

Sư phụ không tiếc dùng đến Xuyên Vân phi liễn, tự mình đi đến Tịnh Minh Đạo, thậm chí dùng cả Phược Thân Thần Chú. Nhưng tại sao lại chỉ phái một mình tứ sư huynh đến đây?

Vả lại, dường như tứ sư huynh đã đến Hoàng Phong Sơn đươc hai ngày.

Sư phụ trực tiếp đến đây ôm cây đợi thỏ không tốt hơn sao?

Tuy Tư Vô Nhai thông minh hơn người nhưng cũng nghĩ mãi không thông điểm mấu chốt.

Chỉ là…

Tư Vô Nhai vẫn bình tĩnh như nước. “Tứ sư huynh làm sao biết ta sẽ đến đây?”

Minh Thế Nhân không khách khí, hắn đặt mông ngồi xuống bàn đối diện, cầm ấm nước lên tự rót cho mình một chén trà rồi nói: “Chỉ một từ thôi: tra! Còn nhớ chiếc phi liễn ở Vân Tước Lâu không? Sư đệ, đệ chủ quan quá… cho dù đệ thuê nó từ ai thì phi liễn há có thể là thứ mà người bình thường có được?”

Tư Vô Nhai gật đầu, không kềm được phải vỗ tay tán thưởng: “Vậy làm sao sư huynh biết ám hiệu của Ngọa Long?”

“Ta đến Ngọa Long Cương ở hai ngày… Thật ngại quá… ta không ngồi yên được nên đã lật tung Ngọa Long lên.” Minh Thế Nhân nói. “Còn nữa, chỗ này cũng đã bị ta lục lọi mấy lần.”

“. . .”

Tư Vô Nhai nhìn Minh Thế Nhân bằng ánh mắt phức tạp.

Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Hắn không ngờ Minh Thế Nhân lại bỏ ra nhiều công sức để truy tra hành tung của hắn như thế.

“Tứ sư huynh vui là được rồi.” Tư Vô Nhai vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.

Minh Thế Nhân cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch rồi nhìn Tư Vô Nhai. “A? Sao sắc mặt đệ có vẻ khó coi quá vậy?”

Tư Vô Nhai trầm mặc.

Minh Thế Nhân cười nói: “Đừng nhỏ mọn vậy chứ. Lần này ta không thua đệ. Bại dưới tay ta một lần không tính là mất mặt.”

Thắng được Tư Vô Nhai khiến Minh Thế Nhân vui vẻ vô cùng.

Hắn có cảm giác vui sướng như tiểu nhân đắc chí.

“Tứ sư huynh, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo.” Tư Vô Nhai nói.

“… Nói đi.”

Không biết tại sao, bây giờ Minh Thế Nhân đang cực kỳ vui vẻ. Nói thật lòng thì hắn không hề chắc chắn được Tư Vô Nhai sẽ xuất hiện ở đây. Hắn hơi có cảm giác mình là mèo mù vớ cá rán.

Tuy nói có một phần nhờ may mắn nhưng kỳ thực may mắn cũng là một loại thực lực nha! Nhất là đối với loại người thông minh giảo hoạt như Tư Vô Nhai…

“Bình chướng Ma Thiên Các bị suy yếu trên diện rộng. Nghe nói là sư phụ lão nhân gia người vì muốn duy trì tu vi nên đã cưỡng ép hấp thu lực lượng bình chướng có phải không?” Tư Vô Nhai hỏi.

Khoảng thời gian này Minh Thế Nhân đâu có mặt ở Ma Thiên Các.

Hắn cũng đã nghe nói chuyện này… nhưng vì chưa tận mắt nhìn thấy nên cũng không phân biệt được thật giả.

“Thật xin lỗi, nếu đệ muốn biết… thì cùng ta về Ma Thiên Các đi thôi.” Minh Thế Nhân nói.

Tư Vô Nhai cười gật đầu. “Không thể không nói, tứ sư huynh đã thay đổi nhiều…”

“Hửm?”

“Ta còn nhớ rõ trước kia, người phản kháng nhiều nhất chính là tứ sư huynh.”

“Trước kia là trước kia. Bây giờ là bây giờ…”

“Vậy tại sao lần trước huynh không động thủ bắt ta trở về?” Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi.

“Bây giờ bắt cũng thế thôi.”

Minh Thế Nhân không thể nói rằng khi ấy thực lực của hắn chưa cho phép.

Tư Vô Nhai cười ha hả thành tiếng. “Đều là đồng môn với nhau, cần gì phải gây khó dễ?”

“Phản đồ chung quy cũng là phản đồ… Đệ hẳn nên cảm thấy may mắn vì hôm nay người đến là ta. Nếu sư phụ tự mình xuất thủ, người có dùng một bàn tay đập đệ

thành tro ta cũng không cảm thấy kỳ quái.”

“Tu vi của sư phụ thâm bất khả trắc, ta sao dám hoài nghi… Chỉ là, ta còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, lúc này trở về có chút không cam lòng.”

“Ta mặc kệ đệ còn chuyện gì… Bây giờ đệ phải cùng ta trở về Ma Thiên Các.” Minh Thế Nhân đứng dậy.

Trên người hắn xuất hiện nguyên khí ba động.

Tư Vô Nhai không hề sợ hãi mà vẫn tỉnh táo nói: “Cho dù ta trở về thì sao, có thể thay đổi được hiện trạng của Ma Thiên Các không? Năm năm sau lại sẽ thế nào?”

Đại nạn mười năm của sư phụ vì việc hấp thu năng lượng bình chướng hẳn đã giảm xuống còn năm năm.

Năm năm sau… Ma Thiên Các vẫn sẽ như cũ là đường ai nấy đi. Đạo lý này Tư Vô Nhai không biết đã nói với Minh Thế Nhân bao nhiêu lần!

“Chuyện sau này để sau này tính.” Minh Thế Nhân đáp.

Tư Vô Nhai xem thường nói: “Vậy ta phải bắt chước tứ sư huynh, nói ra một câu đại nghịch bất đạo… Nếu ta không muốn, cho dù là đích thân sư phụ lão nhân gia người tới cũng không làm gì được ta!”

“Phản đồ! Bây giờ ta phải thay sư phụ thanh lý môn hộ!”

Vừa nói xong, Minh Thế Nhân vỗ mạnh một chưởng xuống bàn.

Ầm!

Chiếc bàn vỡ vụn thành bột mịn.

Những đồ vật trên bàn cũng rơi xuống theo, biến thành bã vụn.

Sắc mặt Tư Vô Nhai vẫn lạnh nhạt, không hề nhúc nhích.

Minh Thế Nhân nhướng mày nói: “Cuồng vọng! Đệ cho rằng tu vi của ta vẫn dậm chân tại chỗ hay sao?”

Hắn đánh ra một chưởng!

Điều khiến Minh Thế Nhân không ngờ được là, chưởng ấn đánh thẳng vào lồng ngực Tư Vô Nhai!

Ầm!

Tư Vô Nhai bay ngược ra ngoài, đụng gãy cây cột và cánh cửa gỗ!

“Hả?” Minh Thế Nhân nghi hoặc không hiểu.

Hắn vốn cho rằng mình sẽ đánh bất phân thắng bại với Tư Vô Nhai… Không ngờ Tư Vô Nhai không chỉ không đánh lại mà còn cương ngạnh ăn một chưởng của hắn.

[Ting — trừng trị Tư Vô Nhai, thu hoạch được 200 điểm công đức.]

Lục Châu ở Ma Thiên Các, đang lĩnh hội Thiên thư trong Đông Các đột nhiên bị tiếng thông báo của Hệ thống làm cho giật mình, chẳng hiểu ra làm sao.

Hắn cẩn thận ngẫm lại… cũng chỉ có Minh Thế Nhân có thể làm được chuyện này.

Thế nhưng điều khiến Lục Châu kỳ quái là, tu vi của Minh Thế Nhân chỉ mới là kim liên khai diệp, sao có thể là đối thủ của Tư Vô Nhai cho được?

Minh Thế Nhân đi về phía Tư Vô Nhai bị đánh bay.

Tư Vô Nhai phun ra một ngụm máu tươi, hắn cố gắng chống đỡ thân thể rồi ngồi dậy.

Sau khi dò xét một lúc, Minh Thế Nhân rốt cuộc cũng minh bạch, Tư Vô Nhai không phải đang ẩn tàng khí tức mà là bị phong bế tu vi.

“Thì ra là bị người ta phong bế tu vi… Thất sư đệ, đệ cũng có ngày hôm nay.” Minh Thế Nhân ngồi trên một chân, quan sát Tư Vô Nhai.

Tư Vô Nhai không tức giận, chỉ nói: “Tứ sư huynh đúng là đã mạnh hơn so với trước đây… Chỉ là, nếu tu vi của ta vẫn còn thì huynh vẫn không là đối thủ của ta.”

“Bại tướng dưới tay. Đáng tiếc trên đời này không có hai chữ ‘nếu như’.” Minh Thế Nhân đáp.

“Thôi vậy…” Tư Vô Nhai lắc đầu, tỏ vẻ bình tĩnh. “Thua chính là thua. Tứ sư huynh, cứ hạ thủ đi.”

“Đệ tưởng là ta không dám?”

Minh Thế Nhân dùng một tay tóm lấy cổ áo Tư Vô Nhai, nâng hắn lên.

“Huynh thật sự dám sao?” Tư Vô Nhai không hề nao núng, nhìn thẳng Minh Thế Nhân.
Chương 248 Cùng ta trở về gặp sư phụ

Tư Vô Nhai hiểu rất rõ vị tứ sư huynh này.

Hắn dám chắc Minh Thế Nhân sẽ không dám hạ thủ.

Ai nói Tư Vô Nhai làm việc lúc nào cũng cẩn thận chặt chẽ, không có vạn nhất? Có đôi khi hắn cũng sẽ chọn đánh cược một lần.

Chẳng hạn như tình huống hiện tại.

Minh Thế Nhân nắm cổ áo Tư Vô Nhai, hai mắt như muốn bốc hoả.

Hắn không vội ra tay mà trừng mắt nhìn Tư Vô Nhai. “Dù sao ta cũng là sư huynh của đệ… Trước khi ta thật sự động thủ, ta muốn biết nguyên nhân thật sự khiến các người rời bỏ Ma Thiên Các.”

Các người ở đây là bao gồm cả đại sư huynh Vu Chính Hải và nhị sư huynh Ngu Thượng Nhung.

Tư Vô Nhai cười nói: “Nguyên nhân rất đơn giản, tính tình sư phụ nóng nảy, mà bọn ta cũng là người, cũng cần có tôn nghiêm… Cứ như thế mãi thì ai mà chịu được. Sau khi lấy được vũ khí và công pháp thì rời đi thôi, về sau đoạn tuyệt qua lại.”

“Đệ cho là ta sẽ tin? Việc phản bội sư môn mà đệ nói đến là thản nhiên, da mặt đệ từ bao giờ lại dày như thế hả?” Minh Thế Nhân cười khẩy nói.

“Kẻ tám lạng người nửa cân thôi… Khi cao thủ của thập đại danh môn vây công Kim Đình Sơn, ta nhớ rõ tứ sư huynh cũng đã nghĩ như vậy. Nói ra chắc huynh không tin, nhưng ngày đó trong số cao thủ vây công Kim Đình Sơn có không ít người là tai mắt nằm vùng của ta… Tứ sư huynh đúng là đã chọc giận sư phụ không ít nha.” Tư Vô Nhai chậm rãi nói, tựa như đã tận mắt nhìn thấy.

“Câm miệng!”

Một cỗ sóng âm đánh tới.

Tư Vô Nhai chỉ thoáng lay động thân thể rồi chắp tay nói: “Ta chỉ kể lại sự thật, mong sư huynh thứ lỗi.”

“Trước khác nay khác… Đệ không phải là bọn ta, sao có thể biết được tình hình trên Kim Đình Sơn?” Minh Thế Nhân nói.

“Tương tự, huynh cũng không phải là bọn ta, làm sao có thể lý giải được tâm tình bọn ta đây?”

“Còn có can đảm giảo biện!”

Trong tay Minh Thế Nhân phát lực đẩy Tư Vô Nhai văng ra ngoài.

Ầm!

Tư Vô Nhai tông vỡ hàng lan can, văng ra ngoài sân.

[Ting — trừng trị Tư Vô Nhai, thu hoạch được 200 điểm công đức.]

Lục Châu ở Ma Thiên Các chỉ trợn mắt một lúc rồi lại nhắm mắt tiếp tục tham ngộ Thiên thư.

Đối với tu hành giả đã tu qua Thối Thể cửu trọng, nếu đối phương không sử dụng nguyên khí thì loại công kích này chẳng gây ra mảy may thương tổn nào.

Minh Thế Nhân từ trong phòng nghị sự nhảy ra ngoài, kỳ quái nhìn Tư Vô Nhai rồi nói: “Thiên Đạo có luân hồi, tất có báo ứng. Người nào lại có bản lãnh phong bế tu vi của đệ, đến đệ mà cũng không thể giải khai?”

Tư Vô Nhai nghiêng người chống xuống đất, lau đi tia máu trên khoé môi.

Đồng thời hắn đưa mắt nhìn ra ngoài viện.

Minh Thế Nhân nói: “Đừng hy vọng có người tới cứu đệ.. Mấy ngày nay ta rảnh rỗi không có gì làm đều ở đây luyện công. Chắc bọn hắn bị doạ sợ nên trốn hết rồi.”

Tư Vô Nhai: “. . .”

Hắn đột nhiên phát hiện, vị tứ sư huynh này thông minh hơn hắn tưởng tượng nhiều lắm.

Tư Vô Nhai miễn cưỡng nở nụ cười: “Tứ sư huynh, hay là huynh gia nhập Ám Võng đi… Chức vụ Giáo chủ ta nhường cho huynh làm, ta cam nguyện phụ tá.”

“Không có thuốc chữa! Sư phụ không ở đây, ta sẽ thay sư phụ giáo huấn đệ một trận!”

Minh Thế Nhân vung ra một đạo chưởng ấn bay về phía Tư Vô Nhai.

Ngay khi đạo cương ấn này sắp đánh vào ngực Tư Vô Nhai thì…

Ầm!

Một đạo cương ấn khác càng nhanh hơn đã ngăn ở trước mặt Tư Vô Nhai.

Đạo cương ấn kia hùng hậu vô cùng, tốc độ nhanh như thiểm điện hoàn toàn triệt tiêu cương khí của Minh Thế Nhân.

Minh Thế Nhân quay đầu nhìn sang.

Trên nóc viện, một nam tử đứng chắp tay nói: Tại hạ là Bạch Hổ điện Bạch Ngọc Thanh của U Minh Giáo, tham kiến tứ tiên sinh.”

“U Minh Giáo…”

Minh Thế Nhân lui lại mấy bước rồi vội vàng nhìn quanh một chút, sợ đại sư huynh đột nhiên xuất hiện.

Bạch Ngọc Thanh cười nói: “Tứ tiên sinh không cần kinh hoảng, Giáo chủ có rất nhiều việc phải làm nên không thể đến đây.”

“Buồn cười, ta mà sợ huynh ấy sao?” Trong lòng Minh Thế Nhân khẽ thở phào một hơi.

“Tứ tiên sinh… vừa rồi ta nghe thấy bên này có động tĩnh. Giáo chủ đã dặn dò nhiều lần không được tuỳ ý nhúng tay vào việc riêng của các vị tiên sinh. Nhưng mà… Giáo chủ cũng đã căn dặn ta phải bảo vệ thất tiên sinh chu toàn. Tứ tiên sinh cần gì phải hùng hổ doạ người như vậy, làm khó dễ thất tiên sinh?” Bạch Ngọc Thanh nói.

“Giáo chủ ngươi đã dặn dò nhiều lần mà ngươi vẫn có can đảm chống lại… Ta mà là Giáo chủ nhà ngươi thì kẻ đầu tiên ta chém đầu chính là loại người không tuân thủ quy củ như ngươi đó!” Minh Thế Nhân ngẩng đầu nói.

“. . .” Bạch Ngọc Thanh cạn lời không biết nói gì.

Tư Vô Nhai miễn cưỡng đứng lên. “Tứ sư huynh cần gì phải tức giận. Cho dù huynh có giết ta cũng không thể giải quyết được việc gì.”

“Việc của ta chính là giải quyết đệ đó.”

Tư Vô Nhai: “. . .”

Tư Vô Nhai nhìn vị tứ sư huynh trước mắt, trong lúc nhất thời bỗng cảm thấy người này thật xa lạ. Hắn không hiểu được tại sao tứ sư huynh lại thay đổi đến thế. Minh Thế Nhân trước đây mà hắn biết khi còn ở Ma Thiên Các có thái độ không khác với bọn hắn bao nhiêu.

Trầm ngâm một lát, Tư Vô Nhai vén áo mình lên, để lộ dáng người hơi gầy nhưng có đủ sáu múi cơ bụng. Rất khó tưởng tượng kẻ có vẻ ngoài trông thư sinh yếu đuối như Tư Vô Nhai mà lại có thân hình đẹp như vậy.

Thế nhưng ——

Ngay giữa ngực hắn lúc này lại có một chữ “Trói” thật lớn viết theo thể chữ triện, con chữ màu đỏ rực như đã dung hợp vào làn da trông vô cùng nổi bật.

Chữ “Trói” kia gần như bao phủ hết toàn bộ lồng ngực hắn.

“Phược Thân Thần Chú?” Minh Thế Nhân cau mày, trong lòng vô cùng kinh hãi.

Khi ở Ma Thiên Các, để gia tăng tu vi nên Minh Thế Nhân cũng nghiên cứu không ít điển tịch trong Tây Các.

Khi ấy Thanh Mộc Tâm Pháp của Minh Thế Nhân còn chưa được hoàn thiện, kiến thức về các loại thần chú của hắn cũng được tích luỹ kha khá. Phược Thân Thần Chú trước mắt là một loại thủ đoạn trói buộc tu vi cực kỳ đáng sợ.

Minh Thế Nhân lúc này đã minh bạch tại sao vừa rồi Tư Vô Nhai không đánh trả, bởi vì toàn bộ tu vi của hắn đã bị phong ấn chứ không hề cố ý ẩn tàng.

Tư Vô Nhai cười nhạt nói: “Tứ sư huynh, huynh biết đây là bút tích của ai không?”

“Ta không tận mắt nhìn thấy làm sao mà biết được.” Minh Thế Nhân đáp.

Câu trả lời này của Minh Thế Nhân khiến Tư Vô Nhai càng thêm tin chắc hôm đó Minh Thế Nhân không có mặt trên Xuyên Vân phi liễn khi đến Tịnh Minh Đạo.

Như vậy… bây giờ Minh Thế Nhân có mặt ở Hoàng Phong Sơn không phải do sư phụ ra lệnh.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tư Vô Nhai khẽ buông lỏng không ít.

“Chiêu Phược Thân Thần Chú này chính là của sư phụ.” Tư Vô Nhai nói.

“Sư phụ?”

Minh Thế Nhân nghe vậy cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn nhớ dạo gần đây sư phụ thường xuyên sử dụng một số thủ đoạn phi thường, từ pháp ấn Phật môn tới đạo ấn Đạo môn, khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Bây giờ đến cả thần chú cũng xuất hiện rồi?

Tuy vậy Minh Thế Nhân vẫn cảm thấy hơi khó tin.

Tư Vô Nhai bèn nói: “Sư phụ không cần nghi ngờ, đây đích thực là bút tích của sư phụ lão nhân gia người. Chờ huynh về tới Ma Thiên Các thì sẽ minh bạch thôi.”

“Cho dù là vậy thì cũng là đáng đời đệ!”

“…Phược Thân Thần Chú khiến cho ta mất hết tu vi. Trong tu hành giới nguy cơ tứ phía, rất nhiều môn phái chỉ hận không thể rút gân lột da ta… Ngay cả sư huynh cũng có thể tìm được đến Hoàng Phong Sơn thì những người khác sẽ thế nào? Huynh không sợ sau này sư phụ cũng sẽ ra tay độc ác như vậy với huynh sao?” Tư Vô Nhai nói.

“Bớt đem hoa ngôn xảo ngữ ra mê hoặc ta đi! Phản bội sư môn, khi sư diệt tổ, sư phụ có giết đệ ta cũng không cảm thấy kỳ quái.” Minh Thế Nhân khẽ dừng lại một chút rồi nói. “Cùng ta trở về gặp sư phụ đi!”
Chương 249 Thủ đoạn của Minh Thế Nhân

Tư Vô Nhai tự xưng mình là thần cơ diệu toán nhưng lại không ngờ tứ sư huynh cố chấp đến mức độ này.

Thủ đoạn của Phược Thân Thần Chú có lực uy hiếp lớn đến mức ấy mà cũng có thể xem như không thấy.

Vậy hắn còn có thể dựa vào thứ gì để thay đổi suy nghĩ của Minh Thế Nhân đây?

Nói không thông, đành phải sử dụng biện pháp khác.

Tư Vô Nhai chỉnh lý lại quần áo rồi cười nhạt. “Tứ sư huynh, đúng là có lúc vũ lực rất quan trọng, nhưng thứ thật sự quyết định thắng thua không phải chỉ có vũ lực đâu… Huynh muốn mang ta đi sợ là không dễ dàng như vậy.”

“Phải thử mới biết.”

Bốn tiếng trên mang theo sóng âm hùng hậu đánh về phía Tư Vô Nhai.

Không gian phía trước như bị vặn vẹo.

Nhưng đạo sóng âm kia còn chưa đến trước mặt Tư Vô Nhai thì đã bị một cỗ cương khí trong suốt ngăn cản.

Như thể có một bức tường vô hình dày nặng đang chắn trước mặt hắn.

Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn về phía đại thủ toạ Bạch Hổ điện Bạch Ngọc Thanh đang đứng trên nóc nhà.

Bạch Ngọc Thanh chắp tay nói: “Thật xin lỗi tứ tiên sinh, ta phải bảo đảm thất tiên sinh được an toàn…”

Minh Thế Nhân nói: “Ngươi tên là gì ấy nhỉ?”

“Tại hạ là thủ toạ Bạch Hổ điện Bạch Ngọc Thanh của U Minh Giáo.”

“Tu vi không tệ, hay là gia nhập Ma Thiên Các đi?”

“Chuyện này…”

Bạch Ngọc Thanh xấu hổ nói: “Đa tạ ý tốt của tứ tiên sinh, ta đã gia nhập U Minh Giáo thì sẽ không nghĩ tới chuyện rời đi.”

Hắn vừa nói xong lời này, Minh Thế Nhân đã lập tức nhìn sang Tư Vô Nhai, trong khoé mắt như có ý cười mỉa mai.

Thấy không, đến người ta còn hiểu được không thể phản bội tông môn, nhìn lại bản thân ngươi xem…

Tư Vô Nhai không thèm để ý đến sự mỉa mai của sư huynh.

Rất nhiều năm qua, vô số người đều mỉa mai hắn như vậy… phản đồ, khi sư diệt tổ, bất trung bất nghĩa, việc ác bất tận, đùa bỡn tâm kế, âm mưu quỷ quyệt, tiểu nhân nham hiểm,… hắn sớm đã chết lặng trước những lời mắng chửi này.

“Được… ta nhớ kỹ ngươi rồi đó.” Minh Thế Nhân nhìn về phía Bạch Ngọc Thanh.

Cho dù Bạch Ngọc Thanh có tu vi cao hơn Minh Thế Nhân, nhưng nghe được lời này trong lòng hắn vẫn thấy hơi thấp thỏm.

Hắn nghĩ tới Giáo chủ đứng sau nâng đỡ và mấy vị huynh đệ, trong lòng mới thoáng thở phào một hơi. Huống hồ gì Tư Vô Nhai cũng đứng về phe U Minh Giáo. Ma Thiên Các… còn có thể chống đỡ được mấy năm nữa đâu?

Trong tu hành giới, thứ đáng tiền nhất chính là thời gian, mà thứ không đáng tiền nhất cũng là thời gian.

Bạch Ngọc Thanh chắp tay. “Đa tạ tứ tiên sinh đã thông cảm. Mời người trở về.”

“Trở về?”

Minh Thế Nhân giẫm mạnh chân.

Ầm!

Phòng ốc hai bên lập tức đổ sụp xuống.

Cả người Minh Thế Nhân bay vọt lên trời.

Khi bay lên cao hơn Bạch Ngọc Thanh, Minh Thế Nhân lăng không đứng đó nhìn xuống.

Ánh mắt Bạch Ngọc Thanh nghênh tiếp Minh Thế Nhân… Tận sâu trong lòng hắn rất muốn được giao thủ với đệ tử Ma Thiên Các.

Từ khi bước vào con đường tu hành đến nay, hắn đã được nghe rất nhiều về các truyền kỳ và sự tích về Ma Thiên Các. Người người đều kiêng kỵ Ma Thiên Các, nhất là chủ nhân của nó, đồng thời cũng là sư phụ của Giáo chủ. Lần trước khi tứ đại thủ toạ đồng thời đối mặt Ma Thiên Các, bọn hắn cũng không dám xuất thủ…

Nay có được một cơ hội khó gặp như vậy, sao hắn có thể không hưng phấn?

Bạch Ngọc Thanh chắp tay nói: “Tứ tiên sinh muốn động thủ?”

Vù!

Thân hình Minh Thế Nhân nhanh như thiểm điện bay vọt tới trước mặt Bạch Ngọc Thanh.

Sắc mặt Bạch Ngọc Thanh ngưng trọng không dám khinh thường, hắn lăng không đứng thẳng, song phương lao vào kịch đấu.

Trong lúc nhất thời, cương khí giao thoa bay tung toé đầy trời.

Cương ấn hai bên không ngừng va chạm.

Thấy thế Tư Vô Nhai khẽ lắc đầu.

Người phụ trách Hoàng Phong Sơn chạy vội tới, cúi thấp người nói: “Thuộc hạ có tội! Thuộc hạ không nên dẫn sói vào nhà!”

Tư Vô Nhai liếc nhìn hắn một cái. “Việc này không trách ngươi.”

“Đa tạ Giáo chủ! Đa tạ Giáo chủ khai ân.” Người phụ trách yên lòng thở phào một hơi.

Nhưng mà…

“Bây giờ ngươi cáo lão hồi hương, an hưởng tuổi già đi…”

“Giáo… Giáo chủ?”

“Đây là quy củ của Ám Võng. Niệm tình ngươi làm việc trung tâm nhiều năm nay, không cần phải cắt đầu lưỡi.” Tư Vô Nhai cực kỳ bình tĩnh nói ra mấy lời này.

Người phụ trách vốn còn định nói gì đó, nhưng thấy Giáo chủ đã nói tới nước này, hắn chẳng dám ý kiến thêm gì nữa, bèn thở dài một tiếng, thi lễ với Tư Vô Nhai rồi nói:

“Tạ Giáo chủ khai ân. Thuộc hạ cáo lui.”

Tư Vô Nhai không thèm nhìn hắn.

Cho đến khi người phụ trách rời đi hắn cũng không xoay người nhìn lấy một lần.

Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.

Có một số sai lầm không thể phạm phải, cũng không được phép tồn tại.

Không bao lâu sau lại có một người khác đến bên cạnh Tư Vô Nhai, vừa nhìn tình cảnh chiến đấu trên trời vừa nói: “Giáo chủ, mời vào phòng trong nghỉ ngơi.”

“Không cần.”

Tư Vô Nhai nào có tâm tư nghỉ ngơi lúc này. Hắn bước tới vài bước để nhìn cho rõ cuộc chiến giữa Bạch Ngọc Thanh và Minh Thế Nhân.

“Giáo chủ, hai người này đánh đến khó phân thắng bại, rốt cuộc ai sẽ thắng đây?”

“Đừng lo lắng.”

Tư Vô Nhai đáp. “Bạch Ngọc Thanh là cao thủ thất diệp, tuy tứ sư huynh có vũ khí thiên giai nhưng cũng không thể là đối thủ của hắn. Bạch Ngọc Thanh chỉ đang nể tình thôi.”

Vũ khí thiên giai tuy mạnh nhưng muốn dựa vào nó để chiến đấu vượt nhiều cấp như thế là chuyện gần như không thể.

“Thuộc hạ minh bạch.”

Tư Vô Nhai lại nói: “Đi thông báo xuống, điểm tình báo ở Hoàng Phong Sơn đã bị bại lộ. Các nhân viên hạch tâm mau chuyển đi.”

“Vâng.”

Đúng lúc này.

Cây cối bốn phía đều cao vọt lên.

Tư Vô Nhai tán thán. “Xem ra Thanh Mộc Tâm Pháp của tứ sư huynh đã hoàn chỉnh rồi. Sư phụ lão nhân gia người đã nghĩ thông suốt rồi sao?”

Trong tu hành giới, cho dù là đạo ấn Đạo môn hay phạn âm, pháp ấn Phật môn, hoặc là ma thiền, thậm chí là hạo nhiên chi khí của Nho môn… đều phải sử dụng nguyên khí. Hoặc là ngưng khí thành cương, hoặc là ôn hoà trị liệu, dù có biến hoá thế nào cũng không xa rời bản chất.

Mà Thanh Mộc Tâm Pháp của Ma Thiên Các lại khác biệt. Tâm pháp này lợi dụng nguyên khí để thúc đẩy thực vật sinh trưởng.

Dây leo cây cối chằng chịt đầy trời đồng thời tấn công về phía Bạch Ngọc Thanh.

Bạch Ngọc Thanh âm thầm kinh ngạc nhìn thân ảnh chớp lên của Minh Thế Nhân.

Bạch Ngọc Thanh không lưu thủ nữa.

“Tứ tiên sinh, ta sẽ không khách khí!”

Ông ——

Pháp thân cao bảy trượng xuất hiện!

Trong khoảnh khắc pháp thân xuất hiện, một cỗ cương khí cường đại lấy Bạch Ngọc Thanh làm trung tâm bắn ra tứ phía.

Đám thanh mộc bị cương khí hùng hồn phá huỷ chỉ trong giây lát.

Trước người Minh Thế Nhân xuất hiện cương khí hộ thuẫn hình giọt nước, lăng không giữa không trung.

Trong tay hắn, Ly Biệt Câu lấp loé hàn mang.

Khi thanh mộc bị đánh tan tác, Minh Thế Nhân lập tức phá không bay vụt tới.

“Hả?”

Bạch Ngọc Thanh cảm thấy một cỗ khí tức uy hiếp cực kỳ nguy hiểm, lập tức bộc phát nguyên khí toàn thân.

Trong thời gian cực ngắn, hai tay hắn đã đánh ra vô số chưởng ấn!

Phanh phanh phanh!

Minh Thế Nhân huy động Ly Biệt Câu không ngừng phá nát những chưởng ấn đang lao tới.

“Vũ khí thiên giai?” Bạch Ngọc Thanh thấy Ly Biệt Câu trong tay Minh Thế Nhân. “Không hổ là tứ tiên sinh Ma Thiên Các!”

“Nhưng mà… vẫn còn xa mới đủ!”

Bạch Ngọc Thanh quát lên một tiếng.

Pháp thân hắn đột nhiên co rụt lại.

Từ bảy trượng biến thành một trượng.

Sau đó lại bành trướng ra lần nữa!

“Đây là…” Tư Vô Nhai nghi hoặc. “Hạo Nhiên Thiên Cương?”

U Minh Giáo bị thế nhân xưng tụng là thiên hạ đệ nhất đại ma giáo, vậy mà thành viên ma giáo lại có người tu luyện Hạo Nhiên Thiên Cương.

Nhưng cho dù là công pháp chính đạo hay ma đạo thì phương pháp tu luyện của hai lưu phái vẫn khác biệt. U Minh Giáo có cao thủ Hạo Nhiên Thiên Cương như Bạch Ngọc Thanh cũng không có gì lạ.

Trong giây lát pháp thân bành trướng, Hạo Nhiên Thiên Cương lấy khí thế áp đảo đánh về phía Minh Thế Nhân.

Rốt cuộc cảnh giới của hai người chênh lệch quá xa, Minh Thế Nhân lăng không bay ra sau, lộn mấy vòng để làm giảm đi cỗ cương khí đang cuồn cuộn đánh tới không ngừng.
Chương 250 Thái độ của Ngu Thượng Nhung

Một chiêu Hạo Nhiên Thiên Cương này đã vượt ngoài dự liệu của Minh Thế Nhân.

Nhưng Minh Thế Nhân cũng đã chuẩn bị tốt chiêu phòng ngự.

Đường đường là một trong tứ đại hộ pháp của U Minh Giáo, sao có thể không có chút thủ đoạn?

Minh Thế Nhân liên tục xoay vòng lui lại vài trăm mét mới khống chế được thân thể lơ lửng giữa không trung.

Dù vậy… chiêu Hạo Nhiên Thiên Cương này cũng đã khiến khí huyết hắn dâng lên cuồn cuộn, toàn thân run lên.

Nếu không phải đã có phòng bị từ sớm thì chiêu này đã khiến hắn bị thương.

Minh Thế Nhân lăng không nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Thanh.

Bạch Ngọc Thanh thu hồi thân pháp.

Tất cả lại trở nên yên tĩnh.

Bạch Ngọc Thanh không hề cảm thấy tự hào vì đã chiến thắng Minh Thế Nhân, ngược lại trong lòng hắn đang rất kinh ngạc.

Hắn có thể ước lượng được thực lực của Minh Thế Nhân… nói cách khác, hắn cảm thấy Minh Thế Nhân vẫn còn giữ lại thực lực.

Mặc dù Bạch Ngọc Thanh có thể nắm chắc trăm phần trăm chiến thắng, nhưng trong lòng hắn vẫn kinh thán không thôi…

Ma Thiên Các khiến người kiêng kỵ quả nhiên có nguyên nhân của nó. Phàm là những đệ tử đã rời khỏi Ma Thiên Các đều có năng lực xưng bá một phương, điều này tuyệt đối không phải nói ngoa.

“Đã nhường.”

Bạch Ngọc Thanh khiêm tốn chắp tay.

“Lão thất, ta đã coi thường đệ rồi. Đệ vậy mà lại mời được người trợ giúp đến.” Minh Thế Nhân lăng không nói.

Tư Vô Nhai đáp: “Tứ sư huynh, tội gì phải cực khổ như vậy?”

“Thất sư đệ, cần gì phải thế?”

“Nói nhiều vô ích… Mời tứ sư huynh trở về đi. Thay ta nói với sư phụ một lời, nói với người rằng hiện tại ta đang sống rất tốt… ta và đại sư huynh sẽ không làm ra chuyện gì khiến người tức giận.” Tư Vô Nhai nói.

“Đồ hỗn trướng!”

Minh Thế Nhân trách mắng. “Đệ còn có mặt mũi nói câu sẽ không làm sư phụ tức giận? Đại nghịch bất đạo!”

Nói rồi Minh Thế Nhân quay sang Bạch Ngọc Thanh, trầm giọng nói: “Ta khuyên ngươi tốt nhất chớ có xen vào việc của người khác! Cút đi.”

Tiếng quát mang theo sóng âm càn quét về phía Bạch Ngọc Thanh.

Khi đến trước người Bạch Ngọc Thanh mấy thước đã tiêu tán.

Bạch Ngọc Thanh bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu tứ tiên sinh vẫn chấp mê bất ngộ thì tại hạ đành không khách khí.”

Ông!

Pháp thân cao bảy trượng lại xuất hiện lần nữa, sừng sững giữa trời. Nguyên khí chung quanh hội tụ lại với tốc độ vô cùng đáng sợ.

Minh Thế Nhân nhíu mày… có hơi không cam tâm nhìn về phía toà pháp thân kia.

Khoảng thời gian này hắn tỉ mỉ điều tra, mai danh ẩn tích tìm hiểu ngọn ngành, thật vất vả mới tìm được tới Hoàng Phong Sơn ôm cây đợi thỏ.

Tất cả cố gắng của hắn lại bởi vì tên Bạch Ngọc Thanh này mà phí công nhọc sức, đổ sông đổ bể… Minh Thế Nhân sao có thể cam tâm.

Cương khí vờn quanh toàn thân Minh Thế Nhân.

Bạch Ngọc Thanh điểm nhẹ mũi chân, cả người và pháp thân đều phóng lên thiên không.

Minh Thế Nhân cảm nhận được một cỗ áp lực nặng nề bèn nhanh chóng lui lại.

Bạch Ngọc Thanh không hề có ý định nương tay.

Toàn thân hắn mang theo pháp thân phóng tới Minh Thế Nhân như một mũi tên.

Đây là đấu pháp nghiền ép hữu hiệu nhất đối với những đối thủ chênh lệch cảnh giới!

Lúc trước, trưởng lão Chính Nhất Đạo là Trương Xuân Lai cũng đã dùng phương pháp này để phá mất Bát Phương Trận của Chư Hồng Cộng.

Tất cả mánh khoé đều không còn chút ý nghĩa nào trước mặt pháp thân.

Tư Vô Nhai ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn một màn trên bầu trời.

Bóng dáng Bạch Ngọc Thanh thẳng tắp lao về phía trước, đi cùng hắn là pháp thân như bóng với hình.

Tư Vô Nhai nhẹ giọng tự hỏi: “Đại sư huynh, đây thật sự là ý của huynh sao?”

Minh Thế Nhân lại cấp tốc lui ra sau…

Tốc độ của pháp thân quá nhanh.

Các thành viên Ám Võng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía một chiêu kinh thiên của tuyệt đỉnh cao thủ U Minh Giáo.

E là chuyến này tứ tiên sinh của Ma Thiên Các phải ăn khổ rồi.

Suy cho cùng, Minh Thế Nhân là đệ tử Ma Thiên Các, nếu bị cao thủ nghiền ép như vậy thì còn mặt mũi nào mà tồn tại?

Đám người đều lắc đầu thở dài.

Trong khoảnh khắc pháp thân Bạch Ngọc Thanh lao đến trước người Minh Thế Nhân ——

Ba đạo thân ảnh màu xanh đột ngột xuất hiện trước mặt Bạch Ngọc Thanh.

“Hả?”

Pháp thân của hắn cũng phải dừng lại.

Ba đạo hợp lại thành hai đạo… Hai đạo thân ảnh trông lờ mờ như bóng in trên mặt nước.

Tóc dài tung bay, thân mặc thanh bào.

Thân ảnh đó đứng khoanh tay, lăng không lơ lửng, trên lưng đeo một thanh trường kiếm đang rung động ông ông không ngừng.

Bạch Ngọc Thanh đã hoàn toàn dừng lại, không cách nào tiến lên phía trước.

Hắn nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa!

Hai đạo biến thành một đạo… là thân ảnh của một thanh bào kiếm khách.

Trường kiếm trên lưng thanh bào kiếm khách đột nhiên bay lên.

Kiếm ra khỏi vỏ!

Trong lòng Bạch Ngọc Thanh nặng nề như đeo chì. Não hải hắn chợt hiện ra một cái tên cực kỳ đáng sợ: Ngu Thượng Nhung.

Trường Sinh Kiếm toả ra quang mang trước đây chưa từng thấy.

Tựa như pháo hoa nở rộ hình cánh quạt, chém thẳng một đường vào pháp thân của Bạch Ngọc Thanh.

Roạt ——

Tốc độ cực hạn khiến tất cả mọi người đều rung động.

Pháp thân bị cắt thành hai nửa ngay lập tức tiêu tán giữa không trung.

Bản tôn Bạch Ngọc Thanh đình trệ một giây rồi rơi thẳng xuống phía dưới, đồng thời hắn ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi.

Pháp thân bị phá chẳng khác nào bị trọng thương.

Một kiếm này đủ để Bạch Ngọc Thanh phải nằm tịnh dưỡng nửa năm.

Trong lúc rơi xuống, Bạch Ngọc Thanh trợn tròn mắt nhìn lên bầu trời, nhìn về phía thanh bào kiếm khách.

Trên mặt thanh bào kiếm khách mang theo nụ cười nhẹ, cơn gió thổi bay mái tóc dài của hắn, Trường Sinh Kiếm màu đỏ rực lại tra vào vỏ!

Hắn tiếp tục rơi xuống.

Trong khoảnh khắc sắp chạm đất, Bạch Ngọc Thanh đột nhiên chưởng một chưởng vào không trung, lăng không xoay người một trăm tám mươi độ.

Hắn đáp xuống đất trong tư thế quỳ một chân, một tay chống đỡ cả cơ thể.

Bạch Ngọc Thanh ở yên đó không dám động đậy.

Phốc ——

Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, máu vấy lên mu bàn tay hắn đỏ rực như một đoá hoa mai kiều diễm.

Bạch Ngọc Thanh thở hổn hển.

Hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.

Hắn đã biết người vừa đến là ai —— vị thanh bào kiếm khách này chính là nhị đệ tử Ma Thiên Các: Ngu Thượng Nhung.

Trên không trung.

Minh Thế Nhân cũng hoàn toàn sửng sốt, nghi hoặc nhìn bóng lưng thanh bào kiếm khách trước mặt…

Đây chính là nhị sư huynh của hắn, Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung. Hắn xoắn xuýt không biết có nên nói lời cảm tạ nhị sư huynh hay không. Dù sao một kiếm kinh thiên vừa rồi là do nhị sư huynh ra tay giúp hắn… Nhưng mà nhị sư huynh cũng là một trong những phản đồ của Ma Thiên Các.

Biểu hiện của Tư Vô Nhai lại bình tĩnh dị thường.

Đám thủ hạ của Tư Vô Nhai đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Có kẻ run rẩy, có kẻ hoảng sợ, có kẻ vừa run rẩy vừa hoảng sợ…

Sau khi tung ra một kiếm…

Cả thế giới dường như đều trở nên yên tĩnh.

Người dẫn đầu phá vỡ sự im lặng lại là Tư Vô Nhai ——

“Tham kiến nhị sư huynh.”

Những người khác cũng khom người hành lễ. “Tham kiến nhị tiên sinh.”

Ngu Thượng Nhung lăng không trên bầu trời lộ ra nụ cười ấm áp rồi phất tay với mọi người. “Không cần đa lễ.”

Đám người đều thở phào một hơi.

Thái độ của Ngu Thượng Nhung khiến bọn họ cảm thấy bất ngờ.

Đây nào phải ma đầu tội ác tày trời, rõ ràng là một quân tử ôn hoà khiêm tốn hữu lễ.

Nhưng Minh Thế Nhân, người đang lăng không đứng phía sau Ngu Thượng Nhung lại có tâm tình khác.

Hắn vẫn còn đang xoắn xuýt không biết có nên nói lời tạ ơn hay không… Hừ, cảm tạ cái gì mà cảm tạ? Tuy Ngu Thượng Nhung giúp hắn nhưng phản đồ vẫn là phản đồ! Huynh ấy còn có thể làm gì được hắn chứ! Có sư phụ làm chỗ dựa, hắn không sợ nhị sư huynh dám làm gì mình.

Ngu Thượng Nhung không xoay người lại mà nghiêng đầu nói, trên mặt nở nụ cười ôn hoà ấm áp: “Tứ sư đệ có bị thương không?”

“A? Không có, không có… Đa tạ nhị sư huynh ra tay giúp đỡ.” Minh Thế Nhân vội vàng đáp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom