-
Chương 36-40
Chương 36 Mỹ Thực Sư
Thế giới này có nhiều loại nghề nghiệp, mỹ thực sư là một trong số đó. Những người này rất mẫn cảm với hương vị và có khả năng phân biệt mùi vị vượt xa người thường.
Mặc dù tu vi của họ không hẳn cao, nhưng một số tiệm cơm, quán rượu đều thuê với mức lương cao, để kiểm nghiệm hương vị và chất lượng của nguyên liệu nấu ăn. Vì vậy, thu nhập của họ rất khá.
Tuy nhiên, nghề này chỉ được coi là hạ đẳng, không được coi trọng.
Nghề nghiệp trong thiên hạ có mấy ngàn loại, những nghề như pháp sư là đường đường chính chính, có ích cho tu vi võ học, thuộc về thượng đẳng. trong khi đó, mỹ thực sư chỉ được xem là bàng môn tà đạo, hạ đẳng.
Trầm Bích Như nghĩ, việc thiếu niên này có thể nói ra chỗ thiếu sót của những món ăn, thức uống kia chỉ có thể là mỹ thực sư mới làm được.
-Ngươi có thể nghĩ như vậy! – Trương Huyền cũng không giải thích.
Thiên Đạo thư viện không chỉ nhìn ra tu vi mà có thể thông qua nếm thử những món ăn này để nhận biết sự thiếu hụt. Từ đó, việc thu thập Ngô chấp sự dễ như trở bàn tay.
-Đa tạ ngươi hôm nay đã giải vây cho ta… - Thấy đối phương thừa nhận, Trầm Bích Như nói.
Nếu không phải thiếu niên này có khả năng phân biệt thức ăn ngon, hôm nay nàng đã phải mất mặt.
-Không có gì! – Trương Huyền xua tay.
-Bữa cơm này là ngươi giải quyết, không tính ta mời khách. Lần sau ta lại mời ngươi! – Trầm Bích Như nói.
-Lần sau lại mời ta? – Trương Huyền suy nghi một chút, lắc đầu:
-Hay là thôi đi! Ta còn muốn sống thêm mấy ngày!
Cùng mỹ nữ ăn cơm mặc dù không tệ, nhưng hắn tự biết thân mình. Danh tiếng của hắn tệ như vậy, đối phương chắc chắn sẽ không ưa thích!
Hắn không thích nàng, cũng không muốn bị người khác ghen ghét, phải nghĩ biện pháp đối phó những kẻ theo đuổi nàng. Hắn còn nhiều việc muốn làm, đâu có nhiều thời gian rảnh như vậy!
-Ngươi… - Mới vừa cảm thấy đối phương nói chuyện bình thường, nghe được câu này, Trầm Bích Như cảm thấy lồng ngực tắc nghẹn, muốn điên!
Bao nhiêu người muốn mời nàng ăn cơm, nàng đều không đi. Gia hỏa này ngược lại, bản thân mời đối phương lại giống như mời ông bà nội vậy.
Đáng giận!
-Được rồi! Cơm cũng ăn xong rồi. Nếu không có chuyện gì, ta đi trước. Ta rất bận rộn! – Không thấy đối phương đang tức giận, Trương Huyền xua tay, nhấc chân rời đi.
-Đừng vội! Ta còn chưa nói xong! – Cố nén tức giận, Trầm Bích Như bình ổn lại hơi thở, đôi mắt đẹp nhìn sang:
-Mặc dù hôm nay ngươi giúp ta giải vây, thân phận mỹ thực sư có tác dụng rất lớn, nhưng… chung quy vẫn là bàng môn tà đạo. Võ giả vẫn phải lấy tu luyện là chính…
Võ giả, tu luyện tới cảnh giới nhất định có thể tích cốc, mỹ thực cũng không có tác dụng. Dù cho bây giờ có thể kiếm chút lợi nhuận nhưng về lâu dài vẫn không phải con đường đúng đắn.
Sau nửa ngày tiếp xúc, nàng đã nhận ra Trương Huyền không hề giống như trong lời đồn là đại phế vật. Có lẽ vì toàn bộ tinh thần của hắn đều tập trung tại đồ ăn ngon nên mới dẫn đến thành tích khảo hạch kém như vậy.
Nghĩ tới điều này khiến nàng tức gần chết, không nhịn được nhắc nhở.
-Ừm! – Biết đối phương có ý tốt, Trương Huyền gật đầu, đang muốn rời đi liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân.
-Trương Huyền, ta xem ngươi trốn ở đâu! Hôm nay đừng hòng chạy! – Ngay sau đó một tiếng oán độc vang lên. Hai người một thú ngăn tại trước mặt.
Chính là hai người Thượng Bân và Tào Hùng. Lúc này, bọn họ đều có dấu chân không lồ in trên mặt, đường nét rõ ràng, nửa mặt sưng đỏ, tràn đầy máu tươi, không còn bộ dáng tiêu sái trước đó.
Nhất là Thượng Bân, vết thương buổi sáng chưa hồi phục, giờ lại chịu thêm một cú đá, miệng lệch sang một bên như treo hai cái lạp xưởng, đâu còn sót lại nửa phần anh tuấn.
Hắn đã lên kế hoạch hoàn hảo để ra vẻ trâu bò trước mặt nữ thần. Chẳng ngờ không chỉ thất bại mà còn bị đánh thành dạng này, quan hệ với Hồng Thiên lâu cũng hỏng mất. Tệ hơn nữa, hắn có thể bị ông nội mắng một trận. Loại sỉ nhục này hắn không thể nuốt trôi được!
Càng nghĩ càng giận, hắn xông thẳng tới chỗ Trương Huyền.
-Thượng Bân, ngươi muốn làm gì? – Trầm Bích Như không nghĩ hắn sẽ đuổi theo gây rắc rối. nàng bước lên trước ngăn trước mặt Trương Huyền.
-Trầm lão sư hãy tránh ra! Đây là ân oán cá nhân của ta với Trương Huyền!
Không thấy còn đỡ, vừa thấy nàng che chở cho phế vật nổi tiếng cả học viện này, Thượng Bân càng tức méo miệng.
Ghen tỵ mãnh liệt làm hắn trở nên điên cuồng, lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu niên:
-Trương Huyền, ngươi có phải nam nhân hay không? Là nam nhân thì đừng trốn sau lưng nữ nhân, có gan cùng ta quyết đấu!
Thấy gia hỏa này đã mất trí, Trương Huyền nhấc mí mắt:
-Tránh sau lưng nữ nhân thì sao? Đây mới là có bản lĩnh. Ngươi có năng lực cũng tìm một nữ nhân để trốn sau lưng đi!
-Ngươi… - Thượng Bân suýt chút nữa phun máu.
Chỉ cần là nam nhân, bị người mắng như vậy, không phải sẽ cảm thấy nhục nhã, tức giận phản kích sao? Tại sao gia hỏa này không cư xử theo lẽ thường?
Trong mắt người khác là sự việc vô cùng mất mặt, trong miệng hắn lại trở thành đương nhiên, còn hào hùng đầy lí lẽ như vậy?
* *, sao mặt dày như vậy?
-Trầm lão sư, làm phiền ngươi giải quyết hai người này. Ta còn có việc, đi trước!
Là người xuyên việt, tình cảnh nào chưa từng thấy, không biết xấu hổ sao? Nói đùa! Kiếp trước là thời đại bùng nổ công nghệ thông tin… Ngươi đã thấy ai biết xấu hổ chưa?
Hắn không ngại khi có người giúp mình giải quyết vấn đề.
Không phải hắn e ngại gia hỏa đó, mà tu vi hiện tại của hắn chưa thể bại lộ. Hơn nữa, ông nội của đối phương là trưởng lão, một khi chó cùng rứt giậu sẽ mất thời gian đối phó. Đã có người ngăn cản đương nhiên vui mừng bớt phiền phức rồi!
-… - Thấy thiếu niên vô sỉ như vậy, Trầm Bích Như cạn lời.
Vừa rồi nàng sợ đối phương bị Thượng Bân chọc giận, thật sự quyết đấu. Hiện tại nàng tự thấy mình nghĩ nhiều quá rồi…
Gia hỏa này mà giận quá mất khôn, chấp nhận quyết đấu thì heo mẹ cũng có thể leo cây!
-Trương Huyền, ngươi đứng đó cho ta! Hôm nay, nếu không giết được ngươi, ta sẽ không tên là Thượng Bân!
Thấy bộ dáng này của đối phương, Thượng Bân càng giận dữ hơn, gân xanh nổi lên, mặt tái xám. Nhìn thấy Trầm Bích Như cản trước mặt, không có ý định tránh lui, hắn rít lên:
-Bạo Thiên Sư, giết hắn! Chỉ cần ngươi động thủ, mỗi ngày ta sẽ dẫn ngươi đi ăn ngon! Còn nữa, gia gia vừa cho ta một viên Nhuận Huyệt đan, cũng cho ngươi dùng!
Bạo Thiên Sư là Man thú cấp sau, lại bị người thuần phục nên có thể nghe hiểu tiếng người.
Nó là sủng vật của gia gia nhưng chỉ bảo vệ hắn không bị thương, căn bản không thèm để ý mệnh lệnh của hắn. Để nó động thủ, hắn phải hứa tất cả các loại lượi ích cho nó ngay lập tức.
-Rống! – Quả nhiên, nghe lời hứa hẹn của hắn, Bạo Thiên Sư sáng mắt lên.
Man thú đạt tới Ích Huyệt cảnh muốn mở huyệt đạo, không giống con người có thể sử dụng Chân khí oanh mở, chỉ có thể dựa vào biến hóa của thân thể, tăng dần lực lượng. Nếu như có Nhuận Huyệt đan trợ giúp, thực lực nhất định tăng lớn!
Nhuận Huyệt đan là đan dược chuyên được chuẩn bị cho võ giả tầng sáu, có thể tưới nhuần huyệt đạo, giúp cho Ích Huyệt cảnh cường giả tiến bộ lớn.
Lúc này Thượng Bân đã đạt tới võ giả tầng năm Đỉnh lực cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu một chút liền có thể tích huyệt. Vì vậy Thượng Thần trưởng lão bỏ ra giá tiền lớn tìm viên đan dược này để giúp đỡ hắn.
Lúc đầu Thượng Bân cũng không nỡ bỏ ra, nhưng nghĩ tới bị một phế vật làm mất hết mặt mũi, hắn không nhịn được nữa!
Hôm nay nếu không giết Trương Huyền, hắn sợ rằng sẽ không còn mặt mũi đứng trong học viện này nữa.
Nhất là nữ thần trước mắt, chỉ sợ sẽ không thèm liếc hắn một cái! Loại tình huống này làm sao hắn nhịn xuống được!
-Thượng Bân, ngươi muốn làm gì? Sát hại đồng sự trong học viện là tội lớn…
Không nghĩ tới Thượng Bân điên cuồng như vậy, để Bạo Thiên Sư động thủ. Con ngươi Trầm Bích Như co lại, muôn xông tới bảo vệ Trương Huyền, lại bị Thượng Bân ngăn lại, sốt ruột la lên.
Trong học viện, giữa các lão sư với nhau không thể chém giết, nếu không sẽ bị coi là vi phạm quy củ, là tội lớn.
-Là Trương Huyền muốn giết ta, Bạo Thiên Sư vì bảo vệ ta mà phản kích. Ta phòng vệ chính đáng, ai có thể nói gì? – Hai mắt Thượng Bân xích hồng, triệt điện cuồng:
-Bạo Thiên Sư còn do dự gì, mau ra tay!
-Ngươi… - Trong lòng Trầm Bích Như chợt lạnh.
Quá vô sỉ!
Nếu hắn thực sự nói như vậy, lại có Thượng Thần trưởng lão giúp đỡ, có lẽ thực sự có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không! Thậm chí hắn sẽ không bị xử phạt.
Mà Trương Huyền nhất định sẽ mất mạng!
Dù sao đây cũng là Ma thú cấp sáu, Ích Huyệt cảnh cường giả bình thường cũng không phải là đối thủ. Hắn chỉ là một gia hỏa đứng thứ nhất từ dưới đếm lên trong kỳ sát hạch, sao có thể ngăn cản?
-Rống!
Bạo Thiên Sư gầm lên giậm dữ, vọt đến chỗ thiếu niên. Chưa tới trước mặt, khí tức cường đại của nó liền hình thành gió lớn đem cỏ cây xung quanh đổ rạp.
Chương 37 Đại tỷ, ngươi bỏ qua cho ta đi!
- Trương Huyền...
Trầm Bích Như muốn thoát khỏi Thượng Bân, chạy tới cứu người, liên tục mấy lần đều bị Thượng Bân cản lại, không có bất kỳ biện pháp nào.
Thượng Bân cùng nàng tu vi tương đồng, mặc dù coi như công tử bột, thực lực cũng không phải giả, nàng coi như mạnh hơn đối phương, nhưng đối phương một mực lấy phòng ngự thủ thế, nàng căn bản không đột phá nổi!
- Là ta hại ngươi...
Thấy không cách nào cứu đối phương, Trầm Bích Như lòng tràn đầy hổ thẹn.
Dưới cái nhìn của nàng, Thượng Bân sở dĩ đối phó người lão sư này, khẳng định là bởi vì chính mình!
Nếu không, một cái thiên chi kiêu tử, cháu trai của trưởng lão, với một cái lão sư có tiếng rác rưởi, không có bất kỳ bối cảnh gì, hai người chút liên hệ đều không có, làm sao có khả năng có mâu thuẫn?
Chính mình hại đối phương, nhưng không có biện pháp trợ giúp, càng nghĩ nàng càng áy náy!
- Không có động tĩnh? Lẽ nào Trương Huyền đã bị giết rồi?
Càng sốt ruột càng không cách nào đột phá, bị Thượng Bân chặn lại rồi tầm mắt, cũng không nhìn thấy tình huống bên phía Trương Huyền, chỉ thấy được xung quanh cực kỳ yên tĩnh, liền âm thanh phản kháng cũng không có.
Xem ra chỉ có một loại tình huống... Trương Huyền còn không có kịp phản kháng, đã bị Bạo Thiên Sư đập chết!
Dù sao, Man Thú có thể so với Ích Huyệt cảnh cường giả, coi như là nàng, sợ là một chiêu cũng không chống đỡ được!
- Ha ha, hắn đã chết, ngươi bây giờ coi như muốn ra tay cũng đã chậm...
Nghe đến phía sau không còn động tĩnh, Thượng Bân ánh mắt sáng lên, biết Bạo Thiên Sư ra tay, tên rác rưởi này, khẳng định không chống đỡ được, hưng phấn cười to một tiếng, cũng không ngăn cản Trầm Bích Như nữa, hướng về sau nhảy một cái.
- Trương Huyền...
Thấy hắn tránh ra, Trầm Bích Như không có rảnh triền đấu, vội vàng nhìn về phía trước, ngay khi nàng cho rằng, khẳng định nhìn thấy máu tươi đầy đất cùng một cái thi thể thê thảm, đột nhiên thân thể mềm mại cứng đờ, sững sờ ở tại chỗ.
- Chuyện này... Chuyện này... Xảy ra chuyện gì?
Vốn tưởng rằng nữ thần trước mắt, sẽ trực tiếp sợ đến khóc ra thành tiếng, nhưng nhìn thấy dáng dấp của nàng lúc này, Thượng Bân cũng vội vàng quay đầu nhìn lại, vừa nhìn, con ngươi cũng trợn tròn, thiếu chút nữa ngất đi.
Chỉ thấy Bạo Thiên Sư, vừa nãy hung mãnh cực kỳ, đối với Trương Huyền xông lại, hận không thể đem hắn xé thành mảnh nhỏ, giờ khắc này chính nằm sấp ở trước mặt hắn, giống như chó bông, đang liếm bàn tay của hắn.
Mà cái tay còn lại của Trương Huyền đang vuốt ve đầu, lỗ tai Bạo Thiên Sư, trông nó có vẻ rất hưởng thụ.
- Giời ạ? Xảy ra chuyện gì?
Thượng Bân sắp khóc.
Đầu Bạo Thiên Sư này, là thú sủng của gia gia hắn, kiêu ngạo không chịu được, coi như là hắn, đừng nói sờ đầu, cho dù chạm thử, cũng sẽ nổi giận!
Từ chỗ của gia gia mang ra mới nửa ngày, đồ ngon đút hắn ăn không ít, cái tên này chính là không cảm kích, vẫn lạnh nhạt với mình, làm sao... Gia hỏa cao ngạo như vậy, đến trước mặt Trương Huyền, sao lại biến thành chó bông rồi?
Ngươi là muốn đi giết hắn, nằm sấp ở trước mặt hắn, liếm bàn tay của hắn, như vậy là sao?
Thượng Bân chỉ cảm thấy trong đầu mê muội, sắp điên rồi.
- Bạo Thiên Sư, ngươi làm gì chứ? Mau giết hắn!
Rít lên một tiếng.
Bạo Thiên Sư không nhúc nhích, vẫn như cũ híp mắt tùy ý Trương Huyền vuốt ve đầu.
- Ngươi... Mau giết hắn! Chỉ cần động thủ, sau đó ngươi muốn ăn cái gì ta liền mua cho ngươi cái đó... - Thượng Bân nóng nảy gào thét.
- Ầm ĩ quá, để cho hắn câm miệng lại đi.
Xoa xoa Bạo Thiên Sư, Trương Huyền đứng dậy khoát tay áo một cái.
Rống!
Bạo Thiên Sư đứng dậy, hung hãn nhìn về phía Thượng Bân.
- Ngươi muốn làm gì?
Thượng Bân sợ hết hồn, liên tiếp lui về phía sau.
Bất quá, còn không có lui bao xa, Bạo Thiên Sư liền xông tới, móng vuốt to lớn nhẹ nhàng quét qua.
Oành!
Thượng Bân liền phản ứng đều không có kịp, giống như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài, va đầu vào một cây đại thụ, máu tươi đầy mặt.
- Đây rốt cuộc là có chuyện gì... Ngươi là thú sủng của gia gia ta cơ mà...
Thượng Bân khóc.
Đầu Bạo Thiên Sư này là gia gia dùng để bảo vệ hắn, dựa theo đạo lý nên nghe hắn, đối phó người ngoài, làm sao nghe người ngoài đánh chính mình rồi?
Oành!
Còn không có khóc xong, lại một bóng người ngã xuống trước mặt, chính là Tào Hùng.
Cái tên này nhìn tình cảnh không ổn xoay người bỏ chạy, nhưng làm sao có thể thoát khỏi Man Thú cấp sáu Bạo Thiên Sư, cũng bị một cái tát bay trở về.
Rống!
Đem hai người này đánh bay, Bạo Thiên Sư giống như là làm một sự kiện đáng giá khoe khoang, vài bước đi tới trước mặt Trương Huyền, vẻ mặt như muốn tranh công xin thưởng.
- Hừm, làm không sai, làm được rất tốt!
Trương Huyền vỗ vỗ đầu của đối phương.
Rống!
Bạo Thiên Sư gật đầu liên tục, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới trước mặt hai người nằm dưới đất, một mặt kiêu ngạo, sợ bọn họ đào tẩu, không khác nào một cái quản gia chuyên nghiệp.
- ...
Thượng Bân, Tào Hùng vốn còn muốn đào tẩu, thấy vậy khóc không ra nước mắt.
- Trương Huyền... Ngươi... Ngươi làm sao làm được?
Đem tình cảnh này nhìn ở trong mắt, đang dại ra ở một bên, Trầm Bích Như rốt cục phản ứng lại, tràn đầy kỳ quái nhìn sang.
- Làm sao làm được? - Trương Huyền gãi đầu một cái: - tên Bạo Thiên Sư này cũng rất dễ nói chuyện a, có thể là ta dáng dấp hơi đẹp trai đi!
- Đẹp trai?
Trầm Bích Như chớp con mắt, thân thể mềm mại lảo đảo suýt ngã.
Bạo Thiên Sư là Man Thú, muốn nói đẹp trai, cũng khẳng định là nhìn Bạo Thiên Sư đực, ngươi có đẹp trai hay không mắc mớ gì đến nó?
Lại nói, thật xét vẻ đẹp trai, Thượng Bân này có khí chất hơn ngươi nhiều...
- Tốt! Cáo từ! - Trương Huyền cũng không giải thích, xoay người rời đi.
Thiên Đạo Thư Viện có thể nhìn ra khuyết điểm của người, tự nhiên cũng có thể nhìn ra khuyết điểm của Bạo Thiên Sư.
Cái tên này xem ra khí thế phi phàm, trên thực tế là có không ít bệnh ngầm, bằng không, cũng không thể cam tâm tình nguyện làm thú sủng của Thượng Thần trưởng lão.
Thư viện nhìn ra khuyết điểm này, Trương Huyền lợi dụng điều đó, tiện tay giúp nó giải quyết đơn giản một chút, Bạo Thiên Sư tự nhiên sẽ nghe hắn, không có nửa phần chần chờ.
Cho tới lời hứa của Thượng Bân, đồ ăn có ngon, đan dược có nhiều hơn nữa, cũng không thể nào so sánh với việc giải quyết đi bệnh ngầm.
Đương nhiên, những điều này là thuộc về bí mật của hắn, không thể nói cho Trầm Bích Như.
- Ngươi... Đừng đi, còn chưa nói rõ ràng Bạo Thiên Sư vì sao nghe lời ngươi đây...
Thấy hắn xoay người rời đi, Trầm Bích Như lần thứ hai đuổi theo.
Cùng thiếu niên này tiếp xúc càng nhiều, nàng đột nhiên phát hiện đối phương càng lợi hại cùng bí ẩn, càng ngày càng khó lấy nhìn rõ ràng.
Nhìn một lần có thể thuộc được nhiều thư tịch như vậy, biết rõ ràng đáp án, nhưng thời điểm khảo hạch lại bị không điểm, tùy tiện ăn cơm, lại phát hiện hắn nắm giữ thân phận mỹ thực sư, còn có thể ung dung để Man Thú cấp sáu nghe lời...
Ở trong mắt người khác những chuyện không có khả năng hoàn thành, ở trước mặt thiếu niên này, đơn giản đến cực điểm, để người ta khó có thể tin!
Hắn đến cùng làm sao làm được?
Trầm Bích Như đối với thiếu niên ở trước mắt, càng ngày càng hiếu kỳ.
- Đại tỷ!
Không biết nàng nghĩ cái gì, thấy nàng lại đuổi theo, Trương Huyền dừng bước, một mặt bất đắc dĩ: - Ta còn muốn sống thêm một đoạn thời gian, ta sợ lại đi cùng với ngươi, sẽ không còn sống được đến ngày mai mất! Ngươi hãy bỏ qua ta đi...
- Đại tỷ, ngươi mới là đại tỷ, cả nhà ngươi đều là đại tỷ!
Trầm Bích Như sắc mặt đỏ lên.
Nàng là mỹ nữ, mặc dù tuổi tác hơi lớn hơn Trương Huyền một ít, nhưng nhìn nàng cùng thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi không khác nhau gì cả, cái tên này trực tiếp xưng hô đại tỷ, quả thực... Làm cho nàng phát rồ.
- Tốt, ta là đại tỷ, ngươi để cho ta đi đi.
Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
- Xì!
Nghe được hắn nói mình là đại tỷ, Trầm Bích Như “Xì!” Bật cười: - Tốt, ngươi đi đi, ta ngày mai tới tìm ngươi nữa!
- ...
Trương Huyền.
Chương 38 Toa Âm Linh Đang
Hồng Thiên lâu loạn thành một đám.
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? Sao ta mới ra ngoài không bao lâu, mọi thứ lại thành ra như vầy ?
Trong phòng, có một lão già lạnh lùng nhìn Ngô chấp sự Ngô Sầu đang quỳ gối trước mặt mình. Lão già đó chính là ông chủ của Hồng Thiên lâu, Hồng Hạo trưởng lão.
- Hồi bẩm trưởng lão, là như vậy, cháu của Thượng Thần trưởng lão là Thượng Bân tới. . . - Ngô chấp sự không dám có chút giấu diếm, nói ra toàn bộ mọi chuyện.
Trong đó cũng có chuyện hắn đem Rượu Thần Tiên đổi thành Thanh Nham Nhưỡng.
- Ngô Sầu, ngươi thật là lớn gan mà!
Vừa mới nghe xong những lời này, sắc mặt Hồng Hạo trưởng lão liền trầm xuống, tức giận đến nỗi đạp Ngô Sầu một cái.
Bành!
Ngô chấp sự lập tức bay ra ngoài, sắc mặt ảm đạm, phun ra từng ngụm, từng ngúm máu tươi:
- Trưởng lão tha mạng, ta… mặc dù tội của ta là không thể tha, nhưng này tên nhóc kia còn ghê tởm hơn, nói ra những chuyện này trước mặt nhiều người như vậy, để cho Hồng Thiên lâu của chúng ta mất hết thể diện, hoàn toàn không coi trưởng lão ra gì. . .
- Hừ! Tự mình làm chuyện xấu, còn không dám cho người khác nói ? - Sắc mặt Hồng Hạo trưởng lão âm trầm, tựa như sắp nổi trận lôi đình.
- Ta. . .
Ngô chấp sự run lẩy bẩy.
Thay đổi thành phần rượu, thu lợi bất chính, đây đều là chuyện hắn tự mình gây nên, vốn cho rằng sẽ không có ai biết, bây giờ lại bị một thiếu niên vạch trần trước mặt mọi người, trong lòng tất nhiên là tràn đầy uất hận.
- Ta cho ngươi thời gian năm ngày, nhanh chóng giải quyết triệt để chuyện này cho ta, làm những ảnh hướng trái chiều giảm đến mức thấp nhất! Ta còn chưa so đo với ngươi tội tham ô, nếu không, mạng của ngươi cũng đừng mong có thể giữ được! - Hồng Hạo trưởng lão đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng như tuyết:
- Còn nữa, tên của thiếu niên đó là gì ? Là vị lão sư nào của học viện? Khám phá ra được những thứ này, nếu hắn lặng lẽ nói cho ta biết, có lẽ ta sẽ ban thưởng cho hắn rất hậu hĩnh, nhưng đằng này hắn lại quấy rối trước mặt mọi người, chà đạp danh dự của Hồng Thiên lâu chúng ta, ngày mai ta phải đến xem hắn là ai mà lại có lá gan lớn đến như vậy!
Gầm lên một tiếng, khí tức cuồng bạo khuấy động trong không gian, giống như sương lạnh quất vào mặt, khiến cho người ta không rét mà run.
Võ giả cấp bảy, Thông Huyền cảnh!
Vị Hồng Hạo trưởng lão này lại là cường giả Thông Huyền cảnh! Thảo nào lúc trước hắn có thể tranh đoạt chức vị viện trưởng, tu vi như vầy, đúng là làm cho người ta khiếp sợ!
- Là. . . là. . . Trương Huyền lão sư!
Ngô chấp sự vội nói.
- Trương Huyền ? Lão sư khảo hạch hạng nhất từ dưới đếm lên Trương Huyền ? - Hồng Hạo trưởng lão sững sờ.
Lão sư khảo hạch hạng nhất đếm ngược, nổi tiếng đến nỗi ngay cả Hồng Hạo trưởng lão cũng đã nghe qua. Bởi vì học viện Hồng Thiên được thành lập mấy trăm năm qua cũng chưa từng có chuyện như vậy xảy ra.
- Chính là hắn. . . - Ngô chấp sự gật đầu.
- Một tên phế vật mà cũng dám chà đạp tôn nghiêm của Hồng Thiên lâu, được lắm! - Hồng Hạo trưởng lão xiết chặt nắm đấm, ánh mắt sáng lên, nồng nặc sát khí.
Nếu như đối phương là một lão sư uyên bác, là một người hết sức quan trọng của học viện, lão còn có chút chần chừ không dám ra tay giáo huấn, đằng này chỉ là một tên phế vật. . . Vậy cũng đừng trách lão vô tình!
...
- Ai, thật là phiền phức!
Trở lại chỗ ở, Trương Huyền xoa xoa mi tâm.
Chỉ ăn bữa cơm thôi mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại đến nước này.
- Được rồi, không thèm nghĩ nữa, vẫn nên nghĩ cách làm thế nào để đột phá Ích Huyệt cảnh đi!
Rất nhanh, hắn liền ném toàn bộ phiền não ra khỏi đầu.
Mặc dù thân là xuyên việt giả, nhưng hắn biết, trong cái thế giới thực lực vi tôn này, chỉ cần có đầy đủ thực lực, tất cả phiền phức đều sẽ không phải là vấn đề nan giải.
Thực lực của hắn hiện nay đã đạt đến Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong, muốn đột phá, nhất định phải học tập cách tu luyện công pháp của võ giả cấp sáu!
Mà công pháp cấp sáu, lão sư bình thường trong học viện cũng không có tư cách xem, chỉ có thể hỏi ý của trưởng lão, sau khi người đó đồng ý, mới có thể sao chép một bản!
Lần trước hắn khảo hạch chỉ là võ giả cấp ba, nếu như bây giờ đến tìm trưởng lão xin công pháp tầng sáu, nhất định sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, vô cùng phiền phức.
Hơn nữa, cho dù được sự đồng ý của đối phương, sao chép một bản. . . Cũng không có cách nào để tu luyện!
Từ Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết cấp năm có thể nhận ra được bộ công pháp này có quá nhiều khuyết điểm, nếu như không so sánh với nhiều loại công pháp, tìm kiếm phương pháp chính xác để tu luyện, cho dù có tu luyện không ngừng, thì dù có tu luyện mấy năm đi chăng nữa cũng không có kết quả gì!
Với hắn mà nói, việc cấp bách nhất hiện nay vẫn là tìm được công pháp đại lượng của võ giả cấp sáu, so sánh tham khảo, tìm kiếm chính xác phương pháp tu luyện.
- Ừ, nghe nói Thiên Huyền Vương thành có không ít giao dịch, công pháp đã được bày bán, nếu như có thể mua mấy quyển công pháp tầng sáu về, có lẽ sẽ có thể giải quyết không ít vấn đề!
Đột nhiên, nghĩ đến một sự kiện, ánh mắt của Trương Huyền sáng lên.
Hồng Thiên học viện vị trí chính là Vương thành của Vương quốc Thiên Huyền, nơi này vô cùng phồn hoa, các loại giao dịch lớn đều có, công pháp tầng sáu tuy rằng rất quý, nhưng vẫn có không ít chỗ bán.
Đối với mình mà nói, kỳ thật cũng không cần phải mua gấp, chỉ cần nghĩ cách để làm tăng công lực lên gấp bội, như vậy chẳng khác nào chiếm được bí tịch.
Có được Thiên Đạo thư viện, bí tịch quý hay không quý cũng không sao, chỉ cần số lượng nhiều, có thể tổng hợp từ vô số những sai lầm trong đó mà tìm tới con đường tu luyện chính xác, tự động hình thành Thiên Đạo Thần Công, vô cùng lợi hại.
- Sắc trời còn sớm, ra ngoài đi dạo, có lẽ sẽ tìm được mấy quyển! - Nghĩ như vậy, Trương Huyền không do dự nữa, lập tức đứng dậy.
Hiện tại trời vừa mới sập tối không bao lâu, chính là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu, dù sao hắn cũng rảnh rỗi, đúng lúc có thể đi đến thương thành tìm xem, có lẽ sẽ tìm được vật gì đó hữu dụng.
Thiên Vũ thương thành là nơi giao lưu buôn bán lớn nhất Thiên Huyền thành, nghe nói chỉ cần có tiền, dạng vật phẩm gì cũng có thể mua được.
Đi vào trong đó, nhìn thấy vật phẩm rực rỡ muôn màu, Trương Huyền có chút lóa mắt.
Tiền thân chỉ là một lão sư nhỏ bình thường, tiền lương thấp, đãi ngộ kém, nơi sang trọng như thế này cũng chưa từng tới bao giờ, không ít thứ giờ phút này cho dù đã nhìn thấy rồi cũng nhận không ra.
Trong Thương Thành có không ít quán ăn nhỏ, mỗi cái đều có chủ quán, bán rất nhiều các loại vật phẩm đa dạng.
Binh khí, đan dược, dược liệu, khôi giáp, da thú, Thú Đan. . .
Các loại đồ dùng cần cho tu luyện, hầu như đều có thể được tìm thấy ở đây.
Bất quá, chủng loại và số lượng quá nhiều, rất khó để phân biệt thật giả.
- Ta nhận không ra, nhưng Thiên Đạo thư viện có thể nhận ra mà!
Trong lòng hơi động, Trương Huyền đi vào một cái quầy hàng trước mặt.
- Vị công tử này, ngươi muốn tìm cái gì ? Chỗ của ta cái gì cũng có, bảo đảm sẽ làm ngươi hài lòng! - Chủ quán vội vàng nghênh đón.
- Ta chỉ xem qua thôi! - Trương Huyền cười cười, thuận tay cầm lên một vật phẩm phía trên.
Là một Linh Đang không lớn.
- Linh Đang này là do một chuyên gia luyện khí sư điều chế, công hiệu phi phàm, chỉ cần 50 đồng vàng, giá cả vừa phải, ta không gạt người đâu! Công tử nếu thích, ta có thể giảm giá cho ngươi. . . 20 đồng vàng là được rồi! - Chủ quán nói.
Trương Huyền cũng không trả lời, mà là đem Linh Đang cầm ở trong tay dạo qua một vòng.
Ông!
Thư viện nhẹ nhàng chấn động, một cái thư tịch xuất hiện trong đó.
- Toa m Linh Đang, có thể phóng thích toa âm, khiến cho người ta có cảm giác choáng váng, hữu hiệu đối với võ giả cấp một! Được chế tạo ở Thanh Vân phường, thành phần Ô Kim thiết. . .
- Khuyết điểm: Một, toa âm sinh ra tốc độ chậm, muốn cho người mê muội nhiều nhất chỉ trong một nén nhang, không có bất cứ gì hiệu quả gì trong chiến đấu; hai, công kích không phân biệt bạn thù, ngay cả người dùng cũng sẽ nhận tổn thương. . .
- Quả nhiên có thể! - Trương Huyền cười một tiếng.
Xem ra những vật này bản thân không biết không sao, chỉ cần tiếp xúc với bàn tay, đem cầm lên, thư viện liền có thể tự động hình thành thư tịch đối chiếu!
Hơn nữa trong thư tịch chẳng những giới thiệu lai lịch của thứ này rất kỹ càng, thành phần, xuất xứ, ngay cả các loại các dạng khuyết điểm, chỉ cần nhìn lên một cái, liền có thể biết liệu nó có đáng tiền hay không.
Cái này chủ quán mới vừa nói giá là 50 đồng vàng, người không biết có lẽ sẽ mua thật, nhìn nội dung giới thiệu bên trong thư tịch, mới biết được cái đồ chơi này e rằng còn không đáng giá hai đồng vàng!
Còn cái gì mà do chuyên gia luyện khí sư điều chế. . . Thanh Vân phường chính là nơi chuyên chế tạo hàng giả.
Thợ thủ công trong đó là kém nhất thành.
Những người chế tạo vật phẩm thủ công gọi chung là thợ thủ công, bình thường chia làm chín bậc, bậc một là kém cỏi nhất, bậc chín là cao nhất.
Đồ vật do thợ thủ công bậc một kém nhất chế tạo, có thể đáng bao nhiêu tiền ?
- Có thư viện, ta không cần phải lo mình mua phải hàng giả. . .
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng.
Xem ra cái thế giới này giống như kiếp trước, có hàng thật, cũng có hàng giả, dựa vào nhãn lực trước kia của hắn, chắc chắn là không thể phân biệt được tốt xấu. Nhưng giờ phút này thư viện trong tay, những thứ này liền không cần phải lo lắng nữa.
Bất quá, mỗi một thứ đều phải chạm vào mới có thể xuất hiện thư tịch, toàn bộ cửa hàng, đủ thứ vật phẩm to to nhỏ nhỏ, sỉ sỉ lẻ lẻ, số lượng không dưới mấy ngàn vạn, bắt hắn sờ từng cái, không phải sẽ mệt chết sao ?
Lại nói, tùy tiện nhìn một cái, sẽ không khiến cho người khác chú ý, còn đằng này cái nào cũng sờ tới sờ lui, chỉ sợ không bao lâu, sẽ bị chủ cửa hàng đá ra khỏi cửa.
Chương 39 Hàn Dương Mẫu Thảo
-Đúng rồi, nơi này có Hàn Dương Thảo không? – Lắc đầu đem suy nghĩ lung tung xóa bỏ, Trương Huyền hỏi.
Gian hàng này không chỉ bán một chút hàng linh tinh mà còn có một số dược liệu.
Sau khi xem hết sách tại Tàng Thư Các, hắn đã biết phương pháp giải quyết vấn đề của Triệu Nhã. Thân thể Thuần Âm cần tu luyện công pháp ôn hòa trung tính để giải quyết vấn đề âm khí tích tụ.
Tuy nhiên, nàng đã tu luyện công pháp Thuần Âm quá lâu, kinh mạch trong cơ thể đã thích ứng. Nếu đột ngột thay đổi, không cẩn thận sẽ làm bản thân bị thương nặng, tu vi giảm mạnh. Để đề phòng hiện tượng này, hắn cần chuẩn bị trước.
Một trong số đó chính là dùng dược liệu ôn dưỡng kinh mạch!
Hàn Dương Thảo sinh trưởng nơi âm hàn, nhưng lại yêu thích ánh nắng, ẩn chứa linh khí. Từ đó, lạnh nóng tương xung, âm dương giao hòa, chính là sự lựa chọn lý tưởng để nuôi dưỡng kinh mạch của nàng. Nếu đã đến cửa hàng, hắn thuận tiện hỏi một chút.
-Hàn Dương Thảo? Ngươi hỏi rất đúng lúc. Không phải khoe khoang, nhưng ta đảm bảo là nhà cung cấp duy nhất trong cả Thiên Vũ thương thành này. Ta đã hái được ở một nơi nguy hiểm trong Thiên Huyền rừng rậm, tổng cộng 10 cây, 100 kim tệ một cây. Ngươi muốn mấy cây?
Chủ quán cười một tiếng, mở ra chiếc rương, bên trong có mấy cây thảo dược tươi tốt.
Rễ cây, lá cây màu đỏ, hoa trắng như tuyết.
-Ta xem một chút! – Trương Huyền chỉ biết đến Hàn Dương Thảo qua thư tịch nên không thể nhận biết trong thực tế. Hắn với lấy một cây đặt trong lòng bàn tay.
Ông!
Thư viện chấn động, một quyển sách xuất huyện.
-Hàn Dương Thảo, thu hoạch từ Thiên Huyền rừng rậm trong một sơn cốc không tên sâu 200km, hai năm tuổi… Khuyết điểm…
Trên sách viết tên dược liệu, nơi sản sinh cùng cả khuyết điểm.
-Đúng là Hàn Dương Thảo. Gia hỏa này không lừa ta!
Thấy tên xuất hiện trong sách không sai, Trương Huyền biết đối phương không lừa mình, đây là dược liệu thật. Gật đầu nhẹ, đang muốn nói chuyện, đột nhiên hắn nhìn vào đáy rương.
-Cây Hàn Dương Thảo này sao lại khô héo như vậy? Có phải do phương pháp hái không đúng nên bị chết không?
Hái dược liệu cần thủ pháp chính xác. Phương pháp sai lầm sẽ rất khó bảo vệ được dược hiệu, giá cả cũng giảm bớt đi nhiều.
Hắn thấy cây Hàn Dương Thảo này khô héo nhỏ gầy, giống như chưa trưởng thành. Hơn nữa lại héo úa, nhìn như lúc nào cũng có thể khô cạn.
-Vị công tử này đùa rồi. Ta dựa vào công việc này để sinh sống, sao có thể làm hỏng được! Bản thân bụi dược liệu này đã không tốt, lúc ta hái đã như vậy. Nếu ngươi muốn, ta giảm giá một nửa, bán giá 50 kim tệ. – Chủ quán nói.
-Ừ! – Trương Huyền cầm lấy cây Hàn Dương Thảo khô héo này.
Ông!
-Hàn Dương Mẫu Thảo, nguồn cây của Hàn Dương Thảo, thu hoạch sâu 200km tại sơn cốc không tên trong Thiên Huyền rừng rậm, 15 năm tuổi… - Lật mở cuốn sách, tên của thảo mộc và chi tiết đã được ghi lại.
-Hàn Dương Mẫu Thảo? – Đôi mắt của Trương Huyền sáng lên.
Thứ này hắn từng thấy qua trên thư tịch, vô cùng quý giá, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, là nguồn cây của Hàn Dương Thảo. Lấy thứ này làm thuốc sẽ có hiệu quả ít nhất gấp mười lần!
Không nghĩ đến mua Hàn Dương Thảo lại gặp thứ này, hơn nữa còn là 15 năm tuổi, giá trị không nhỏ!
Nếu Triệu Nhã dùng Hàn Dương Thảo ôn dưỡng kinh mạch sẽ phải dùng thêm một chút thủ đoạn trong một thời gian mới có thể thay đổi công pháp. Nhưng với Hàn Dương Mẫu Thảo, nàng có thể dễ dàng giải quyết vấn đề, không cần dùng các thủ đoạn khác cũng không ảnh hưởng nhiều.
Đây là dược liệu thích hợp với Triệu Nhã nhất, không có loại thứ hai.
-Gói cây này cho ta! – Kích động trong lòng nhưng ngoài mặt không hề biểu lộ gì, hắn tiện tay đưa cho chủ quán.
Nếu như để đối phương biết đây là cây mẹ mà không phải cây cỏ úa, chỉ sợ giá cả sẽ lập tức tăng mạnh gấp mười lần. Hơn nữa, chưa chắc hắn đã mua được.
Là một “thanh niên bốn có” tiếp thu văn minh hiện đại, có thể chiếm tiện nghi của người khác tất nhiên hắn sẽ làm.
-50 kim tệ!
Chủ quán nhìn thanh niên này quần áo ngăn nắp, vốn nghĩ rằng sẽ mua vài cọng với giá cao. Không nghĩ tới hắn chỉ mua một cây bị bệnh. Nhếch miệng, chủ sạp tiện tay gói lại, không còn nhiệt tình.
Bán đồ cũng phải nhìn người. Vị trước mắt này đến tiền mua dược liệu cũng không nỡ bỏ ra, nhất định là quỷ nghèo. Hắn có nói nhiều cũng chỉ lãng phí thời gian.
- Được!
Cầm lấy dược liệu, Trương Huyền sờ vào túi, bỗng trở nên lúng túng.
Vừa rồi hắn mải nghĩ đến sự tình ở thư viện nên quên mất mang tiền… Tiền thân hắn là một lão sư cấp thấp, tiền lương không cao. Vì thi khảo hạch không điểm, hắn bị trừ phần lớn tiền… Nói thật, túi tiền của hắn 10 kim tệ đều không lấy ra được, đừng nói đến 50 kim tệ!
-Thế nào? – Thấy sắc mặt hắn kỳ lạ, chủ quán nhìn qua.
-Khụ khụ… ngươi có thể… Bán cho ta tám đồng vàng được không? – Trương Huyền rút tay từ túi tiền, đếm kỹ vẫn chỉ có tám kim tệ.
-Tám? Ngươi mơ à? Không mang tiền còn đòi đi mua đồ…
Thấy hắn moi ra mấy đồng xu lẻ, chủ quán suýt nữa ngã nhào ra đất. Chủ quán gặp qua nhiều kẻ túng, nhưng chưa gặp kẻ nào túng như hắn!
Tám kim tệ liền muốn mua Hàn Dương Thảo? Ngươi chưa tỉnh ngủ à? Dù cho cây này bị bệnh cũng không thể bán giá ấy được a!
Chộp lấy bụi cây, hắn không nhịn được xua tay:
-Không có tiền thì đi đi! Ta không rảnh tranh luận với ngươi về vấn đề này!
-Khụ khụ! Ta thực sự không mang theo tiền. Nhưng mà, ngươi chắc chắn không bán cho ta? – Thấy đối phương như vậy, Trương Huyền lắc đầu.
-Nói nhảm! Cây Hàn Dương Thảo này khó coi nhưng dược hiệu vẫn còn. Tệ hơn nữa cũng có thể bán ba mươi, bốn mươi kim tệ. Ngươi đòi bán tám kim tệ? Nói đùa gì vậy! Mau cút đi nếu không ta sẽ gọi chấp pháp đội!
Chủ quán thấy gia hỏa này không có tiền là lằng nhằng không chịu đi bèn tức giận khoát tay áo.
Để ngăn chặn hành vi cưỡng ép mua bán hay những người gây rối, hầu hết các thương thành lớn đều có một đội thực thi pháp luật tuần tra trong phạm vị của họ. Chỉ cần có người gọi một tiếng, dù là cường giả tầng năm Đỉnh Lực đều trực tiếp bị đuổi ra khỏi thành.
Hơn nữa, chống lại đội chấp pháp chẳng khác nào chống đối toàn bộ thương thành. Người bình thường không có lá gan này.
Chủ quán thấy gia hỏa này không có tiền còn không chịu đi bèn nhận định hắn là kẻ gây rối, trực tiếp mở miệng.
-Đừng gọi đội chấp pháp. Ta thực sự muốn mua! – Trương Huyền cắt ngang lời hắn với vẻ bình tĩnh, cười khẽ:
-Mặc dù ta không có tiền, nhưng không có nghĩa là quấy rối. Ngươi có tin chỉ cần ta mở miệng, một lát nữa ngươi chẳng những cam tâm tình nguyện bán cho ta, thậm chí còn tặng miễn phí không?
-Tặng miễn phí? Ngươi chưa tỉnh ngủ à?
Không nghĩ đến gia hỏa không có tiền lại nói ra những lời này, chủ quán giận quá hóa cười, nhìn thiếu niên như nhìn thằng ngốc:
-Nếu như ta tặng miễn phí cho ngươi thật, ta sẽ gọi ngươi là ông nội!
Hắn nghĩ, tiểu tử này khẳng định là não tàn. Đi mua đồ không mang tiền thì thôi, còn nghĩ ta sẽ tặng hắn miễn phí…
Bản thân ta không bị điên, tại sao đi tặng không cho ngươi? Ngươi nghĩ mình là ai?
-Kêu ta là ông nội? Không cần đâu! – Trương Huyền lắc đầu, cười khanh khách nhìn về phía đối phương:
-Ta nói ngươi tặng miễn phí thì chắc chắn sẽ như vậy. Nếu không tin.. ngươi đi hai bước… khụ khụ… đánh một quyền ta xem!
Chương 40 Đại sư đến rồi
- Đánh một quyền ? - Chủ quán không biết thiếu niên này muốn làm cái quỷ gì.
- Đúng vậy a! - Trương Huyền gật đầu.
- Ngươi giỡn mặt với ta sao! – Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của đối phương, lửa giận của chủ quán lại dâng lên, đập một quyền.
Hắn có bệnh không, chưa từng thấy người nào bệnh nặng như hắn, còn muốn mình đánh hắn một quyền, vậy thì tốt, có tin lão tử đánh chết ngươi không ?
Quyền pháp vừa ra tay, lập tức dùng sức mạnh toàn thân, tiếng gió rít gào cũng cho thấy tu vi của hắn, võ giả tầng ba sơ cấp Chân Khí cảnh!
- Không tệ! - Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, thân thể khẽ động, tránh né.
Hắn đã đạt tới võ giả cấp năm của Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong, võ giả cấp ba hơn nữa chỉ ở mức sơ cấp, tất nhiên không thể khiến hắn bị thương!
- Hả ?
Vốn cho rằng thiếu niên này chỉ tới quấy rối, không có tu vi gì, nên khi nhìn thấy hắn nhẹ nhành tránh khỏi công kích, lập tức biết thực lực của hắn vậy mà còn cao hơn mình, chủ quán nhịn không được ngừng lại, đồng thời trong lòng cảm thấy kỳ quái, một tên nhóc võ giả chỉ đạt đến tầng ba, không biết có phải hắn thật sự chỉ mang theo 8 đồng vàng để đi mua đồ không. . .
- Nếu như ta không nhìn lầm, ngươi là người ở ấp Hạ Bình thì phải!
Chủ quán vừa mới ra tay, trong đầu Trương Huyền đã có một quyển sách ghi lại toàn bộ thông tin về người này, khiến hắn tự tin mỉm cười.
- Ngươi. . . Làm sao ngươi biết ? - Chủ quán sững sờ.
Hạ Bình ấp là một huyện thị giáp Vương thành Thiên Huyền, diện tích không lớn, ở một thành thị nhỏ như vậy, người từ đó đến Vương thành làm ăn không có một trăm thì ít nhất cũng có tám mươi, tên nhóc này đột nhiên nói ra, khiến hắn tràn đầy bất ngờ và hoài nghi.
Chủ quán nhịn không được cúi đầu nhìn lại bản thân mình một chút, toàn thân cao thấp hầu như không có bất kỳ điểm đặc thù nào để hắn có thể nhìn ra bản thân mình từ đâu tới!
- Đừng quan tâm chuyện làm sao mà ta biết được! - Trương Huyền tỏ vẻ nghiêm trang, nhìn về phía đối phương lần nữa, trên mặt đầy đạm nhiên ngạo khí:
- Nửa năm trước ngươi ở trong rừng Thiên Huyền, hẳn là gặp được một lần nguy hiểm, từng bị 【Rắn Lãnh Trúc】cắn bị thương! Mặc dù lúc ấy giữ được tính mệnh, nhưng thận bị tổn thương, nếu như ta không nhìn lầm. . . Lúc ngươi làm mấy chuyện kia, rất khó thể hiện bản lĩnh nam nhân!
- Ngươi. . . Ngươi. . .
Chủ quán lui về sau hai bước, con mắt trừng lớn, tròng mắt suýt chút nữa rơi xuống đất.
Nửa năm trước, hắn đúng là trong một lần đi rừng Thiên Huyền bị rắn Lãnh Trúc cắn bị thương! Về sau chuyện kia. . . đúng là có thật.
Nhưng chuyện này, ngoại trừ một mình hắn và cô nương ở thanh lâu kia biết, hắn chưa bao giờ nói với bất cứ ai, làm sao mà thiếu niên này biết được ?
Chẳng lẽ hắn có thể coi bói ? Nên biết trước ?
Chủ quán thật sự không thể tin được.
- Thế nào, ta nói không đúng sao? - Nhìn thấy biểu hiện của đối phương, Trương Huyền biết Thiên Đạo thư viện chắc chắn sẽ không nói sai, trên mặt hắn liền lộ ra vẻ đáng tiếc:
- Nếu như ngươi cảm thấy ta nói không đúng, dược liệu ta có thể không lấy, bước ra khỏi đây ngay, bất quá. . . Cơ hội tốt duy nhất để chữa trị cho ngươi cũng rất có khả năng đánh mất theo cái xoay người của ta! Ai, nếu sau này ngươi không thể làm một người nam nhân nữa, thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. . .
- Ta. . . Công tử chớ đi!
Nghe nói với mới có thể chữa cho tốt, toàn thân chủ quán chấn động, vội vàng tiến về phía trước một bước:
- Ngươi. . . Ngươi thật sự có thể giúp ta chữa lành bệnh sao ?
Đối với một nam nhân mà nói, không có chuyện gì bi thảm bằng việc đánh mất phong độ vốn có của nam nhân, những ngày hắn bị bằng hữu gọi ra ngoài, hắn đều không dám đi, sợ bị mọi người nhìn ra vấn đề, chịu đựng bao nhiêu là dày vò, cũng tìm không ít đại phu, kết quả lại nhận được một kết luận duy nhất, đó là khó mà trị liệu, biện pháp duy nhất chính là cắt. . .
Không ngờ tới một ngày y có thể gặp được một người đến mua đồ mà nói được ra bệnh tình của hắn, còn nói có thể điều trị, khiến hắn có chút không dám tin.
- Ngươi tin cũng được, không tin cũng không sao, ta không ép buộc ngươi ! Bất quá, nếu ta có thể nhìn ra bệnh của ngươi, tất nhiên có biện pháp chữa trị! - Trương Huyền nói.
- Cầu xin công tử ra tay cứu chữa, chỉ cần có thể chữa lành. . . Đừng nói chỉ là một gốc Hàn Dương Thảo, những dược liệu này ngươi lấy đi hết cũng được! - Chủ quán vội vàng cầu khẩn Trương Huyền.
Thiên hạ có quá nhiều kỳ nhân dị sỉ có sở trường, vừa rồi Trương Huyền nói không sai, nếu hắn có thể nhìn ra bệnh của y, chắc chắn sẽ có biện pháp điều trị!
Hơn nữa, cho dù chỉ là một tia hi vọng, hắn cũng phải thử một lần, dù sao cũng liên quan đến hạnh phúc sau này của bản thân. . .
- Ừ, ngươi là bị rắn Lãnh Trúc cắn bị thương, loài này trời sinh âm hàn, một khi bị cắn bị thương, khí âm hàn sẽ lập tức xâm nhập vào nội thể, bất kỳ thuốc nào cũng không thể giải trừ, khiến cho công năng của người ta mất đi! Thậm chí dù là một luyện đan sư cũng đều bất lực!
- Nhưng điều khiến cho mọi người cảm thấy kỳ lạ là, tuy toàn thân của loại rắn này đều lạnh, nhưng mật của nó lại nóng, ngươi chỉ cần tìm một con khác, lột da giết chết, lấy mật rắn rồi nuốt vào bụng, liền có thể bài trừ triệt để hàn khí trong cơ thể, vết thương ở thận cũng có thể khôi phục, lại trở thành một người đàn ông mạnh mẽ như xưa! - Trương Huyền nói.
Độc của rắn Lãnh Trúc mặc dù có nhiều loại thuốc giải, nhưng loại thuốc giải tốt nhất lại nằm trên chính cơ thể của nó, mật rắn chính là một loại thuốc giải hoàn hảo để hóa giải hàn khí đặc biệt của nó.
Điều này đã được viết kỹ càng trong một quyển sách ở Hồng Thiên tàng thư các, nghĩ đến rắn Lãnh Trúc, trong đầu Trương Huyền liền lập tức xuất hiện thông tin này.
Chính là bởi vì ỷ vào Thiên đạo thư viện, hắn mới biết rắn Lãnh Trúc, không phải, Thiên Đạo thư viện có thể cho biết vô số khuyết điểm, tùy tiện nói một cái có thể tìm tới cách giải quyết là được, không cần phải nghĩ nhiều.
- Ăn mật của rắn Lãnh Trúc? - Chủ quán còn có chút không tin.
Chỉ đơn giản như vậy ?
Nếu chỉ như vậy, sao bản thân chủ quán đã tìm nhiều đại phu như vậy lại không có ai nói cho hắn biết ?
- Ở thương thành này có bán rắn Lãnh Trúc đúng không? Nếu không tin ngươi có thể mua một con về ăn thử xem, sẽ thấy được kết quả ngay thôi, đi mua đi, ta chờ ở đây! - Trương Huyền nói.
Thiên Vũ thương thành không chỉ có vô số dược liệu, bảo vật các loại, mà còn có Man Thú, động vật được bán ra, rắn Lãnh Trúc là một loại Man Thú cấp thấp, mặc dù thân ngậm kịch độc, nhưng lại có thể làm thuốc, chắc chắn sẽ có người bán.
- Vậy thì,… ngươi chờ. . .
Chần chờ một chút, chủ quán xoay người rời đi, thời gian không lâu, y đã mang theo một cái chiếc lồng đi tới, bên trong có một con rắn Lãnh Trúc đang cuộn người lại.
Thân là võ giả Chân Khí cảnh, chỉ cần sớm có chuẩn bị, giết chết một con rắn Lãnh Trúc là chuyện rất đơn giản, không bao lâu sau, mật rắn liền bị lấy ra ngoài, chủ quán không chần chờ gì, liền trực tiếp nuốt vào.
- Ừm ?
Không bao lâu sau, ánh mắt chủ quán sáng lên.
Có hiệu quả hay không, hắn hiển nhiên đã biết.
- Đa tạ công tử cứu chữa, những thứ này Hàn Dương Thảo đều là của ngươi! - Hai mắt hưng phấn của chủ quán tỏa ánh sáng, chỉ còn thiếu quỳ xuống bái Trương Huyền một lạy.
Chuyện này từ trước đến nay luôn là tâm bệnh của hắn, có một đoạn thời gian hắn thậm chí còn không muốn sống nữa, bởi vì trị liệu mấy năm cũng không có hiệu quả gì rõ rệt, nên có nằm mơ hắn cũng không ngờ đến, bệnh này có thể được chữa khỏi một cách đơn giản như vậy!
- Thấy không, ta không có gạt ngươi chứ!
Đối phương đưa tặng, Trương Huyền cũng không khách khí, tiện tay cầm cả rương Hàn Dương Thảo chủ quán tặng.
Tri thức cũng là tài sản quý báu, bản thân có thể giúp chữa khỏi bệnh của đối phương, thu về một chút thù lao là chuyện phải đạo.
- Công tử đại tài, là ta có mắt mà không biết Thái Sơn. . . Xin công tử bỏ qua cho! - Chủ quán vò đầu, tràn đầy áy náy.
Mới vừa rồi còn lời thề son sắt mà nói, nếu như mình thật sự phải đưa tặng Hàn Dương Thảo cho đối phương, thì sẽ gọi hắn là ông nội, không nghĩ tới thật sự mình phải làm như vậy. . .
- Không có gì! - Trương Huyền khoát khoát tay, đang muốn rời đi, đột nhiên nhìn thấy một đám người sốt ruột chạy về phía trước, sắc mặt ai cũng kích động ửng hồng.
- Nhanh lên, Mặc Dương đại sư đến rồi!
- Có thể được Mặc Dương đại sư chỉ điểm, là vinh hạnh ngàn năm có một, lần này nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội!
- Lần này phải nhờ Mặc Dương đại sư giúp ta xem xét một bảo vật, bao nhiêu tiền ta cũng phải mua!
- Đúng vậy a, lần trước bỏ mất cơ hội, thực sự là đáng tiếc. . .
. . .
Đám người vừa đi vừa bàn luận.
- Có chuyện gì vậy ?
Nhìn thấy bộ dáng của đám người này như vậy, giống như nhìn thấy minh tinh nổi tiếng ở thời đại của mình vậy, Trương Huyền cảm thấy kỳ quái.
- Là Mặc Dương đại sư đến rồi! - Mặt chủ quán cũng đầy hưng phấn, hai mắt tỏa sáng.
Thế giới này có nhiều loại nghề nghiệp, mỹ thực sư là một trong số đó. Những người này rất mẫn cảm với hương vị và có khả năng phân biệt mùi vị vượt xa người thường.
Mặc dù tu vi của họ không hẳn cao, nhưng một số tiệm cơm, quán rượu đều thuê với mức lương cao, để kiểm nghiệm hương vị và chất lượng của nguyên liệu nấu ăn. Vì vậy, thu nhập của họ rất khá.
Tuy nhiên, nghề này chỉ được coi là hạ đẳng, không được coi trọng.
Nghề nghiệp trong thiên hạ có mấy ngàn loại, những nghề như pháp sư là đường đường chính chính, có ích cho tu vi võ học, thuộc về thượng đẳng. trong khi đó, mỹ thực sư chỉ được xem là bàng môn tà đạo, hạ đẳng.
Trầm Bích Như nghĩ, việc thiếu niên này có thể nói ra chỗ thiếu sót của những món ăn, thức uống kia chỉ có thể là mỹ thực sư mới làm được.
-Ngươi có thể nghĩ như vậy! – Trương Huyền cũng không giải thích.
Thiên Đạo thư viện không chỉ nhìn ra tu vi mà có thể thông qua nếm thử những món ăn này để nhận biết sự thiếu hụt. Từ đó, việc thu thập Ngô chấp sự dễ như trở bàn tay.
-Đa tạ ngươi hôm nay đã giải vây cho ta… - Thấy đối phương thừa nhận, Trầm Bích Như nói.
Nếu không phải thiếu niên này có khả năng phân biệt thức ăn ngon, hôm nay nàng đã phải mất mặt.
-Không có gì! – Trương Huyền xua tay.
-Bữa cơm này là ngươi giải quyết, không tính ta mời khách. Lần sau ta lại mời ngươi! – Trầm Bích Như nói.
-Lần sau lại mời ta? – Trương Huyền suy nghi một chút, lắc đầu:
-Hay là thôi đi! Ta còn muốn sống thêm mấy ngày!
Cùng mỹ nữ ăn cơm mặc dù không tệ, nhưng hắn tự biết thân mình. Danh tiếng của hắn tệ như vậy, đối phương chắc chắn sẽ không ưa thích!
Hắn không thích nàng, cũng không muốn bị người khác ghen ghét, phải nghĩ biện pháp đối phó những kẻ theo đuổi nàng. Hắn còn nhiều việc muốn làm, đâu có nhiều thời gian rảnh như vậy!
-Ngươi… - Mới vừa cảm thấy đối phương nói chuyện bình thường, nghe được câu này, Trầm Bích Như cảm thấy lồng ngực tắc nghẹn, muốn điên!
Bao nhiêu người muốn mời nàng ăn cơm, nàng đều không đi. Gia hỏa này ngược lại, bản thân mời đối phương lại giống như mời ông bà nội vậy.
Đáng giận!
-Được rồi! Cơm cũng ăn xong rồi. Nếu không có chuyện gì, ta đi trước. Ta rất bận rộn! – Không thấy đối phương đang tức giận, Trương Huyền xua tay, nhấc chân rời đi.
-Đừng vội! Ta còn chưa nói xong! – Cố nén tức giận, Trầm Bích Như bình ổn lại hơi thở, đôi mắt đẹp nhìn sang:
-Mặc dù hôm nay ngươi giúp ta giải vây, thân phận mỹ thực sư có tác dụng rất lớn, nhưng… chung quy vẫn là bàng môn tà đạo. Võ giả vẫn phải lấy tu luyện là chính…
Võ giả, tu luyện tới cảnh giới nhất định có thể tích cốc, mỹ thực cũng không có tác dụng. Dù cho bây giờ có thể kiếm chút lợi nhuận nhưng về lâu dài vẫn không phải con đường đúng đắn.
Sau nửa ngày tiếp xúc, nàng đã nhận ra Trương Huyền không hề giống như trong lời đồn là đại phế vật. Có lẽ vì toàn bộ tinh thần của hắn đều tập trung tại đồ ăn ngon nên mới dẫn đến thành tích khảo hạch kém như vậy.
Nghĩ tới điều này khiến nàng tức gần chết, không nhịn được nhắc nhở.
-Ừm! – Biết đối phương có ý tốt, Trương Huyền gật đầu, đang muốn rời đi liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân.
-Trương Huyền, ta xem ngươi trốn ở đâu! Hôm nay đừng hòng chạy! – Ngay sau đó một tiếng oán độc vang lên. Hai người một thú ngăn tại trước mặt.
Chính là hai người Thượng Bân và Tào Hùng. Lúc này, bọn họ đều có dấu chân không lồ in trên mặt, đường nét rõ ràng, nửa mặt sưng đỏ, tràn đầy máu tươi, không còn bộ dáng tiêu sái trước đó.
Nhất là Thượng Bân, vết thương buổi sáng chưa hồi phục, giờ lại chịu thêm một cú đá, miệng lệch sang một bên như treo hai cái lạp xưởng, đâu còn sót lại nửa phần anh tuấn.
Hắn đã lên kế hoạch hoàn hảo để ra vẻ trâu bò trước mặt nữ thần. Chẳng ngờ không chỉ thất bại mà còn bị đánh thành dạng này, quan hệ với Hồng Thiên lâu cũng hỏng mất. Tệ hơn nữa, hắn có thể bị ông nội mắng một trận. Loại sỉ nhục này hắn không thể nuốt trôi được!
Càng nghĩ càng giận, hắn xông thẳng tới chỗ Trương Huyền.
-Thượng Bân, ngươi muốn làm gì? – Trầm Bích Như không nghĩ hắn sẽ đuổi theo gây rắc rối. nàng bước lên trước ngăn trước mặt Trương Huyền.
-Trầm lão sư hãy tránh ra! Đây là ân oán cá nhân của ta với Trương Huyền!
Không thấy còn đỡ, vừa thấy nàng che chở cho phế vật nổi tiếng cả học viện này, Thượng Bân càng tức méo miệng.
Ghen tỵ mãnh liệt làm hắn trở nên điên cuồng, lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu niên:
-Trương Huyền, ngươi có phải nam nhân hay không? Là nam nhân thì đừng trốn sau lưng nữ nhân, có gan cùng ta quyết đấu!
Thấy gia hỏa này đã mất trí, Trương Huyền nhấc mí mắt:
-Tránh sau lưng nữ nhân thì sao? Đây mới là có bản lĩnh. Ngươi có năng lực cũng tìm một nữ nhân để trốn sau lưng đi!
-Ngươi… - Thượng Bân suýt chút nữa phun máu.
Chỉ cần là nam nhân, bị người mắng như vậy, không phải sẽ cảm thấy nhục nhã, tức giận phản kích sao? Tại sao gia hỏa này không cư xử theo lẽ thường?
Trong mắt người khác là sự việc vô cùng mất mặt, trong miệng hắn lại trở thành đương nhiên, còn hào hùng đầy lí lẽ như vậy?
* *, sao mặt dày như vậy?
-Trầm lão sư, làm phiền ngươi giải quyết hai người này. Ta còn có việc, đi trước!
Là người xuyên việt, tình cảnh nào chưa từng thấy, không biết xấu hổ sao? Nói đùa! Kiếp trước là thời đại bùng nổ công nghệ thông tin… Ngươi đã thấy ai biết xấu hổ chưa?
Hắn không ngại khi có người giúp mình giải quyết vấn đề.
Không phải hắn e ngại gia hỏa đó, mà tu vi hiện tại của hắn chưa thể bại lộ. Hơn nữa, ông nội của đối phương là trưởng lão, một khi chó cùng rứt giậu sẽ mất thời gian đối phó. Đã có người ngăn cản đương nhiên vui mừng bớt phiền phức rồi!
-… - Thấy thiếu niên vô sỉ như vậy, Trầm Bích Như cạn lời.
Vừa rồi nàng sợ đối phương bị Thượng Bân chọc giận, thật sự quyết đấu. Hiện tại nàng tự thấy mình nghĩ nhiều quá rồi…
Gia hỏa này mà giận quá mất khôn, chấp nhận quyết đấu thì heo mẹ cũng có thể leo cây!
-Trương Huyền, ngươi đứng đó cho ta! Hôm nay, nếu không giết được ngươi, ta sẽ không tên là Thượng Bân!
Thấy bộ dáng này của đối phương, Thượng Bân càng giận dữ hơn, gân xanh nổi lên, mặt tái xám. Nhìn thấy Trầm Bích Như cản trước mặt, không có ý định tránh lui, hắn rít lên:
-Bạo Thiên Sư, giết hắn! Chỉ cần ngươi động thủ, mỗi ngày ta sẽ dẫn ngươi đi ăn ngon! Còn nữa, gia gia vừa cho ta một viên Nhuận Huyệt đan, cũng cho ngươi dùng!
Bạo Thiên Sư là Man thú cấp sau, lại bị người thuần phục nên có thể nghe hiểu tiếng người.
Nó là sủng vật của gia gia nhưng chỉ bảo vệ hắn không bị thương, căn bản không thèm để ý mệnh lệnh của hắn. Để nó động thủ, hắn phải hứa tất cả các loại lượi ích cho nó ngay lập tức.
-Rống! – Quả nhiên, nghe lời hứa hẹn của hắn, Bạo Thiên Sư sáng mắt lên.
Man thú đạt tới Ích Huyệt cảnh muốn mở huyệt đạo, không giống con người có thể sử dụng Chân khí oanh mở, chỉ có thể dựa vào biến hóa của thân thể, tăng dần lực lượng. Nếu như có Nhuận Huyệt đan trợ giúp, thực lực nhất định tăng lớn!
Nhuận Huyệt đan là đan dược chuyên được chuẩn bị cho võ giả tầng sáu, có thể tưới nhuần huyệt đạo, giúp cho Ích Huyệt cảnh cường giả tiến bộ lớn.
Lúc này Thượng Bân đã đạt tới võ giả tầng năm Đỉnh lực cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu một chút liền có thể tích huyệt. Vì vậy Thượng Thần trưởng lão bỏ ra giá tiền lớn tìm viên đan dược này để giúp đỡ hắn.
Lúc đầu Thượng Bân cũng không nỡ bỏ ra, nhưng nghĩ tới bị một phế vật làm mất hết mặt mũi, hắn không nhịn được nữa!
Hôm nay nếu không giết Trương Huyền, hắn sợ rằng sẽ không còn mặt mũi đứng trong học viện này nữa.
Nhất là nữ thần trước mắt, chỉ sợ sẽ không thèm liếc hắn một cái! Loại tình huống này làm sao hắn nhịn xuống được!
-Thượng Bân, ngươi muốn làm gì? Sát hại đồng sự trong học viện là tội lớn…
Không nghĩ tới Thượng Bân điên cuồng như vậy, để Bạo Thiên Sư động thủ. Con ngươi Trầm Bích Như co lại, muôn xông tới bảo vệ Trương Huyền, lại bị Thượng Bân ngăn lại, sốt ruột la lên.
Trong học viện, giữa các lão sư với nhau không thể chém giết, nếu không sẽ bị coi là vi phạm quy củ, là tội lớn.
-Là Trương Huyền muốn giết ta, Bạo Thiên Sư vì bảo vệ ta mà phản kích. Ta phòng vệ chính đáng, ai có thể nói gì? – Hai mắt Thượng Bân xích hồng, triệt điện cuồng:
-Bạo Thiên Sư còn do dự gì, mau ra tay!
-Ngươi… - Trong lòng Trầm Bích Như chợt lạnh.
Quá vô sỉ!
Nếu hắn thực sự nói như vậy, lại có Thượng Thần trưởng lão giúp đỡ, có lẽ thực sự có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không! Thậm chí hắn sẽ không bị xử phạt.
Mà Trương Huyền nhất định sẽ mất mạng!
Dù sao đây cũng là Ma thú cấp sáu, Ích Huyệt cảnh cường giả bình thường cũng không phải là đối thủ. Hắn chỉ là một gia hỏa đứng thứ nhất từ dưới đếm lên trong kỳ sát hạch, sao có thể ngăn cản?
-Rống!
Bạo Thiên Sư gầm lên giậm dữ, vọt đến chỗ thiếu niên. Chưa tới trước mặt, khí tức cường đại của nó liền hình thành gió lớn đem cỏ cây xung quanh đổ rạp.
Chương 37 Đại tỷ, ngươi bỏ qua cho ta đi!
- Trương Huyền...
Trầm Bích Như muốn thoát khỏi Thượng Bân, chạy tới cứu người, liên tục mấy lần đều bị Thượng Bân cản lại, không có bất kỳ biện pháp nào.
Thượng Bân cùng nàng tu vi tương đồng, mặc dù coi như công tử bột, thực lực cũng không phải giả, nàng coi như mạnh hơn đối phương, nhưng đối phương một mực lấy phòng ngự thủ thế, nàng căn bản không đột phá nổi!
- Là ta hại ngươi...
Thấy không cách nào cứu đối phương, Trầm Bích Như lòng tràn đầy hổ thẹn.
Dưới cái nhìn của nàng, Thượng Bân sở dĩ đối phó người lão sư này, khẳng định là bởi vì chính mình!
Nếu không, một cái thiên chi kiêu tử, cháu trai của trưởng lão, với một cái lão sư có tiếng rác rưởi, không có bất kỳ bối cảnh gì, hai người chút liên hệ đều không có, làm sao có khả năng có mâu thuẫn?
Chính mình hại đối phương, nhưng không có biện pháp trợ giúp, càng nghĩ nàng càng áy náy!
- Không có động tĩnh? Lẽ nào Trương Huyền đã bị giết rồi?
Càng sốt ruột càng không cách nào đột phá, bị Thượng Bân chặn lại rồi tầm mắt, cũng không nhìn thấy tình huống bên phía Trương Huyền, chỉ thấy được xung quanh cực kỳ yên tĩnh, liền âm thanh phản kháng cũng không có.
Xem ra chỉ có một loại tình huống... Trương Huyền còn không có kịp phản kháng, đã bị Bạo Thiên Sư đập chết!
Dù sao, Man Thú có thể so với Ích Huyệt cảnh cường giả, coi như là nàng, sợ là một chiêu cũng không chống đỡ được!
- Ha ha, hắn đã chết, ngươi bây giờ coi như muốn ra tay cũng đã chậm...
Nghe đến phía sau không còn động tĩnh, Thượng Bân ánh mắt sáng lên, biết Bạo Thiên Sư ra tay, tên rác rưởi này, khẳng định không chống đỡ được, hưng phấn cười to một tiếng, cũng không ngăn cản Trầm Bích Như nữa, hướng về sau nhảy một cái.
- Trương Huyền...
Thấy hắn tránh ra, Trầm Bích Như không có rảnh triền đấu, vội vàng nhìn về phía trước, ngay khi nàng cho rằng, khẳng định nhìn thấy máu tươi đầy đất cùng một cái thi thể thê thảm, đột nhiên thân thể mềm mại cứng đờ, sững sờ ở tại chỗ.
- Chuyện này... Chuyện này... Xảy ra chuyện gì?
Vốn tưởng rằng nữ thần trước mắt, sẽ trực tiếp sợ đến khóc ra thành tiếng, nhưng nhìn thấy dáng dấp của nàng lúc này, Thượng Bân cũng vội vàng quay đầu nhìn lại, vừa nhìn, con ngươi cũng trợn tròn, thiếu chút nữa ngất đi.
Chỉ thấy Bạo Thiên Sư, vừa nãy hung mãnh cực kỳ, đối với Trương Huyền xông lại, hận không thể đem hắn xé thành mảnh nhỏ, giờ khắc này chính nằm sấp ở trước mặt hắn, giống như chó bông, đang liếm bàn tay của hắn.
Mà cái tay còn lại của Trương Huyền đang vuốt ve đầu, lỗ tai Bạo Thiên Sư, trông nó có vẻ rất hưởng thụ.
- Giời ạ? Xảy ra chuyện gì?
Thượng Bân sắp khóc.
Đầu Bạo Thiên Sư này, là thú sủng của gia gia hắn, kiêu ngạo không chịu được, coi như là hắn, đừng nói sờ đầu, cho dù chạm thử, cũng sẽ nổi giận!
Từ chỗ của gia gia mang ra mới nửa ngày, đồ ngon đút hắn ăn không ít, cái tên này chính là không cảm kích, vẫn lạnh nhạt với mình, làm sao... Gia hỏa cao ngạo như vậy, đến trước mặt Trương Huyền, sao lại biến thành chó bông rồi?
Ngươi là muốn đi giết hắn, nằm sấp ở trước mặt hắn, liếm bàn tay của hắn, như vậy là sao?
Thượng Bân chỉ cảm thấy trong đầu mê muội, sắp điên rồi.
- Bạo Thiên Sư, ngươi làm gì chứ? Mau giết hắn!
Rít lên một tiếng.
Bạo Thiên Sư không nhúc nhích, vẫn như cũ híp mắt tùy ý Trương Huyền vuốt ve đầu.
- Ngươi... Mau giết hắn! Chỉ cần động thủ, sau đó ngươi muốn ăn cái gì ta liền mua cho ngươi cái đó... - Thượng Bân nóng nảy gào thét.
- Ầm ĩ quá, để cho hắn câm miệng lại đi.
Xoa xoa Bạo Thiên Sư, Trương Huyền đứng dậy khoát tay áo một cái.
Rống!
Bạo Thiên Sư đứng dậy, hung hãn nhìn về phía Thượng Bân.
- Ngươi muốn làm gì?
Thượng Bân sợ hết hồn, liên tiếp lui về phía sau.
Bất quá, còn không có lui bao xa, Bạo Thiên Sư liền xông tới, móng vuốt to lớn nhẹ nhàng quét qua.
Oành!
Thượng Bân liền phản ứng đều không có kịp, giống như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài, va đầu vào một cây đại thụ, máu tươi đầy mặt.
- Đây rốt cuộc là có chuyện gì... Ngươi là thú sủng của gia gia ta cơ mà...
Thượng Bân khóc.
Đầu Bạo Thiên Sư này là gia gia dùng để bảo vệ hắn, dựa theo đạo lý nên nghe hắn, đối phó người ngoài, làm sao nghe người ngoài đánh chính mình rồi?
Oành!
Còn không có khóc xong, lại một bóng người ngã xuống trước mặt, chính là Tào Hùng.
Cái tên này nhìn tình cảnh không ổn xoay người bỏ chạy, nhưng làm sao có thể thoát khỏi Man Thú cấp sáu Bạo Thiên Sư, cũng bị một cái tát bay trở về.
Rống!
Đem hai người này đánh bay, Bạo Thiên Sư giống như là làm một sự kiện đáng giá khoe khoang, vài bước đi tới trước mặt Trương Huyền, vẻ mặt như muốn tranh công xin thưởng.
- Hừm, làm không sai, làm được rất tốt!
Trương Huyền vỗ vỗ đầu của đối phương.
Rống!
Bạo Thiên Sư gật đầu liên tục, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới trước mặt hai người nằm dưới đất, một mặt kiêu ngạo, sợ bọn họ đào tẩu, không khác nào một cái quản gia chuyên nghiệp.
- ...
Thượng Bân, Tào Hùng vốn còn muốn đào tẩu, thấy vậy khóc không ra nước mắt.
- Trương Huyền... Ngươi... Ngươi làm sao làm được?
Đem tình cảnh này nhìn ở trong mắt, đang dại ra ở một bên, Trầm Bích Như rốt cục phản ứng lại, tràn đầy kỳ quái nhìn sang.
- Làm sao làm được? - Trương Huyền gãi đầu một cái: - tên Bạo Thiên Sư này cũng rất dễ nói chuyện a, có thể là ta dáng dấp hơi đẹp trai đi!
- Đẹp trai?
Trầm Bích Như chớp con mắt, thân thể mềm mại lảo đảo suýt ngã.
Bạo Thiên Sư là Man Thú, muốn nói đẹp trai, cũng khẳng định là nhìn Bạo Thiên Sư đực, ngươi có đẹp trai hay không mắc mớ gì đến nó?
Lại nói, thật xét vẻ đẹp trai, Thượng Bân này có khí chất hơn ngươi nhiều...
- Tốt! Cáo từ! - Trương Huyền cũng không giải thích, xoay người rời đi.
Thiên Đạo Thư Viện có thể nhìn ra khuyết điểm của người, tự nhiên cũng có thể nhìn ra khuyết điểm của Bạo Thiên Sư.
Cái tên này xem ra khí thế phi phàm, trên thực tế là có không ít bệnh ngầm, bằng không, cũng không thể cam tâm tình nguyện làm thú sủng của Thượng Thần trưởng lão.
Thư viện nhìn ra khuyết điểm này, Trương Huyền lợi dụng điều đó, tiện tay giúp nó giải quyết đơn giản một chút, Bạo Thiên Sư tự nhiên sẽ nghe hắn, không có nửa phần chần chờ.
Cho tới lời hứa của Thượng Bân, đồ ăn có ngon, đan dược có nhiều hơn nữa, cũng không thể nào so sánh với việc giải quyết đi bệnh ngầm.
Đương nhiên, những điều này là thuộc về bí mật của hắn, không thể nói cho Trầm Bích Như.
- Ngươi... Đừng đi, còn chưa nói rõ ràng Bạo Thiên Sư vì sao nghe lời ngươi đây...
Thấy hắn xoay người rời đi, Trầm Bích Như lần thứ hai đuổi theo.
Cùng thiếu niên này tiếp xúc càng nhiều, nàng đột nhiên phát hiện đối phương càng lợi hại cùng bí ẩn, càng ngày càng khó lấy nhìn rõ ràng.
Nhìn một lần có thể thuộc được nhiều thư tịch như vậy, biết rõ ràng đáp án, nhưng thời điểm khảo hạch lại bị không điểm, tùy tiện ăn cơm, lại phát hiện hắn nắm giữ thân phận mỹ thực sư, còn có thể ung dung để Man Thú cấp sáu nghe lời...
Ở trong mắt người khác những chuyện không có khả năng hoàn thành, ở trước mặt thiếu niên này, đơn giản đến cực điểm, để người ta khó có thể tin!
Hắn đến cùng làm sao làm được?
Trầm Bích Như đối với thiếu niên ở trước mắt, càng ngày càng hiếu kỳ.
- Đại tỷ!
Không biết nàng nghĩ cái gì, thấy nàng lại đuổi theo, Trương Huyền dừng bước, một mặt bất đắc dĩ: - Ta còn muốn sống thêm một đoạn thời gian, ta sợ lại đi cùng với ngươi, sẽ không còn sống được đến ngày mai mất! Ngươi hãy bỏ qua ta đi...
- Đại tỷ, ngươi mới là đại tỷ, cả nhà ngươi đều là đại tỷ!
Trầm Bích Như sắc mặt đỏ lên.
Nàng là mỹ nữ, mặc dù tuổi tác hơi lớn hơn Trương Huyền một ít, nhưng nhìn nàng cùng thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi không khác nhau gì cả, cái tên này trực tiếp xưng hô đại tỷ, quả thực... Làm cho nàng phát rồ.
- Tốt, ta là đại tỷ, ngươi để cho ta đi đi.
Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
- Xì!
Nghe được hắn nói mình là đại tỷ, Trầm Bích Như “Xì!” Bật cười: - Tốt, ngươi đi đi, ta ngày mai tới tìm ngươi nữa!
- ...
Trương Huyền.
Chương 38 Toa Âm Linh Đang
Hồng Thiên lâu loạn thành một đám.
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? Sao ta mới ra ngoài không bao lâu, mọi thứ lại thành ra như vầy ?
Trong phòng, có một lão già lạnh lùng nhìn Ngô chấp sự Ngô Sầu đang quỳ gối trước mặt mình. Lão già đó chính là ông chủ của Hồng Thiên lâu, Hồng Hạo trưởng lão.
- Hồi bẩm trưởng lão, là như vậy, cháu của Thượng Thần trưởng lão là Thượng Bân tới. . . - Ngô chấp sự không dám có chút giấu diếm, nói ra toàn bộ mọi chuyện.
Trong đó cũng có chuyện hắn đem Rượu Thần Tiên đổi thành Thanh Nham Nhưỡng.
- Ngô Sầu, ngươi thật là lớn gan mà!
Vừa mới nghe xong những lời này, sắc mặt Hồng Hạo trưởng lão liền trầm xuống, tức giận đến nỗi đạp Ngô Sầu một cái.
Bành!
Ngô chấp sự lập tức bay ra ngoài, sắc mặt ảm đạm, phun ra từng ngụm, từng ngúm máu tươi:
- Trưởng lão tha mạng, ta… mặc dù tội của ta là không thể tha, nhưng này tên nhóc kia còn ghê tởm hơn, nói ra những chuyện này trước mặt nhiều người như vậy, để cho Hồng Thiên lâu của chúng ta mất hết thể diện, hoàn toàn không coi trưởng lão ra gì. . .
- Hừ! Tự mình làm chuyện xấu, còn không dám cho người khác nói ? - Sắc mặt Hồng Hạo trưởng lão âm trầm, tựa như sắp nổi trận lôi đình.
- Ta. . .
Ngô chấp sự run lẩy bẩy.
Thay đổi thành phần rượu, thu lợi bất chính, đây đều là chuyện hắn tự mình gây nên, vốn cho rằng sẽ không có ai biết, bây giờ lại bị một thiếu niên vạch trần trước mặt mọi người, trong lòng tất nhiên là tràn đầy uất hận.
- Ta cho ngươi thời gian năm ngày, nhanh chóng giải quyết triệt để chuyện này cho ta, làm những ảnh hướng trái chiều giảm đến mức thấp nhất! Ta còn chưa so đo với ngươi tội tham ô, nếu không, mạng của ngươi cũng đừng mong có thể giữ được! - Hồng Hạo trưởng lão đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng như tuyết:
- Còn nữa, tên của thiếu niên đó là gì ? Là vị lão sư nào của học viện? Khám phá ra được những thứ này, nếu hắn lặng lẽ nói cho ta biết, có lẽ ta sẽ ban thưởng cho hắn rất hậu hĩnh, nhưng đằng này hắn lại quấy rối trước mặt mọi người, chà đạp danh dự của Hồng Thiên lâu chúng ta, ngày mai ta phải đến xem hắn là ai mà lại có lá gan lớn đến như vậy!
Gầm lên một tiếng, khí tức cuồng bạo khuấy động trong không gian, giống như sương lạnh quất vào mặt, khiến cho người ta không rét mà run.
Võ giả cấp bảy, Thông Huyền cảnh!
Vị Hồng Hạo trưởng lão này lại là cường giả Thông Huyền cảnh! Thảo nào lúc trước hắn có thể tranh đoạt chức vị viện trưởng, tu vi như vầy, đúng là làm cho người ta khiếp sợ!
- Là. . . là. . . Trương Huyền lão sư!
Ngô chấp sự vội nói.
- Trương Huyền ? Lão sư khảo hạch hạng nhất từ dưới đếm lên Trương Huyền ? - Hồng Hạo trưởng lão sững sờ.
Lão sư khảo hạch hạng nhất đếm ngược, nổi tiếng đến nỗi ngay cả Hồng Hạo trưởng lão cũng đã nghe qua. Bởi vì học viện Hồng Thiên được thành lập mấy trăm năm qua cũng chưa từng có chuyện như vậy xảy ra.
- Chính là hắn. . . - Ngô chấp sự gật đầu.
- Một tên phế vật mà cũng dám chà đạp tôn nghiêm của Hồng Thiên lâu, được lắm! - Hồng Hạo trưởng lão xiết chặt nắm đấm, ánh mắt sáng lên, nồng nặc sát khí.
Nếu như đối phương là một lão sư uyên bác, là một người hết sức quan trọng của học viện, lão còn có chút chần chừ không dám ra tay giáo huấn, đằng này chỉ là một tên phế vật. . . Vậy cũng đừng trách lão vô tình!
...
- Ai, thật là phiền phức!
Trở lại chỗ ở, Trương Huyền xoa xoa mi tâm.
Chỉ ăn bữa cơm thôi mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại đến nước này.
- Được rồi, không thèm nghĩ nữa, vẫn nên nghĩ cách làm thế nào để đột phá Ích Huyệt cảnh đi!
Rất nhanh, hắn liền ném toàn bộ phiền não ra khỏi đầu.
Mặc dù thân là xuyên việt giả, nhưng hắn biết, trong cái thế giới thực lực vi tôn này, chỉ cần có đầy đủ thực lực, tất cả phiền phức đều sẽ không phải là vấn đề nan giải.
Thực lực của hắn hiện nay đã đạt đến Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong, muốn đột phá, nhất định phải học tập cách tu luyện công pháp của võ giả cấp sáu!
Mà công pháp cấp sáu, lão sư bình thường trong học viện cũng không có tư cách xem, chỉ có thể hỏi ý của trưởng lão, sau khi người đó đồng ý, mới có thể sao chép một bản!
Lần trước hắn khảo hạch chỉ là võ giả cấp ba, nếu như bây giờ đến tìm trưởng lão xin công pháp tầng sáu, nhất định sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, vô cùng phiền phức.
Hơn nữa, cho dù được sự đồng ý của đối phương, sao chép một bản. . . Cũng không có cách nào để tu luyện!
Từ Hồng Thiên Cửu Trọng Quyết cấp năm có thể nhận ra được bộ công pháp này có quá nhiều khuyết điểm, nếu như không so sánh với nhiều loại công pháp, tìm kiếm phương pháp chính xác để tu luyện, cho dù có tu luyện không ngừng, thì dù có tu luyện mấy năm đi chăng nữa cũng không có kết quả gì!
Với hắn mà nói, việc cấp bách nhất hiện nay vẫn là tìm được công pháp đại lượng của võ giả cấp sáu, so sánh tham khảo, tìm kiếm chính xác phương pháp tu luyện.
- Ừ, nghe nói Thiên Huyền Vương thành có không ít giao dịch, công pháp đã được bày bán, nếu như có thể mua mấy quyển công pháp tầng sáu về, có lẽ sẽ có thể giải quyết không ít vấn đề!
Đột nhiên, nghĩ đến một sự kiện, ánh mắt của Trương Huyền sáng lên.
Hồng Thiên học viện vị trí chính là Vương thành của Vương quốc Thiên Huyền, nơi này vô cùng phồn hoa, các loại giao dịch lớn đều có, công pháp tầng sáu tuy rằng rất quý, nhưng vẫn có không ít chỗ bán.
Đối với mình mà nói, kỳ thật cũng không cần phải mua gấp, chỉ cần nghĩ cách để làm tăng công lực lên gấp bội, như vậy chẳng khác nào chiếm được bí tịch.
Có được Thiên Đạo thư viện, bí tịch quý hay không quý cũng không sao, chỉ cần số lượng nhiều, có thể tổng hợp từ vô số những sai lầm trong đó mà tìm tới con đường tu luyện chính xác, tự động hình thành Thiên Đạo Thần Công, vô cùng lợi hại.
- Sắc trời còn sớm, ra ngoài đi dạo, có lẽ sẽ tìm được mấy quyển! - Nghĩ như vậy, Trương Huyền không do dự nữa, lập tức đứng dậy.
Hiện tại trời vừa mới sập tối không bao lâu, chính là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu, dù sao hắn cũng rảnh rỗi, đúng lúc có thể đi đến thương thành tìm xem, có lẽ sẽ tìm được vật gì đó hữu dụng.
Thiên Vũ thương thành là nơi giao lưu buôn bán lớn nhất Thiên Huyền thành, nghe nói chỉ cần có tiền, dạng vật phẩm gì cũng có thể mua được.
Đi vào trong đó, nhìn thấy vật phẩm rực rỡ muôn màu, Trương Huyền có chút lóa mắt.
Tiền thân chỉ là một lão sư nhỏ bình thường, tiền lương thấp, đãi ngộ kém, nơi sang trọng như thế này cũng chưa từng tới bao giờ, không ít thứ giờ phút này cho dù đã nhìn thấy rồi cũng nhận không ra.
Trong Thương Thành có không ít quán ăn nhỏ, mỗi cái đều có chủ quán, bán rất nhiều các loại vật phẩm đa dạng.
Binh khí, đan dược, dược liệu, khôi giáp, da thú, Thú Đan. . .
Các loại đồ dùng cần cho tu luyện, hầu như đều có thể được tìm thấy ở đây.
Bất quá, chủng loại và số lượng quá nhiều, rất khó để phân biệt thật giả.
- Ta nhận không ra, nhưng Thiên Đạo thư viện có thể nhận ra mà!
Trong lòng hơi động, Trương Huyền đi vào một cái quầy hàng trước mặt.
- Vị công tử này, ngươi muốn tìm cái gì ? Chỗ của ta cái gì cũng có, bảo đảm sẽ làm ngươi hài lòng! - Chủ quán vội vàng nghênh đón.
- Ta chỉ xem qua thôi! - Trương Huyền cười cười, thuận tay cầm lên một vật phẩm phía trên.
Là một Linh Đang không lớn.
- Linh Đang này là do một chuyên gia luyện khí sư điều chế, công hiệu phi phàm, chỉ cần 50 đồng vàng, giá cả vừa phải, ta không gạt người đâu! Công tử nếu thích, ta có thể giảm giá cho ngươi. . . 20 đồng vàng là được rồi! - Chủ quán nói.
Trương Huyền cũng không trả lời, mà là đem Linh Đang cầm ở trong tay dạo qua một vòng.
Ông!
Thư viện nhẹ nhàng chấn động, một cái thư tịch xuất hiện trong đó.
- Toa m Linh Đang, có thể phóng thích toa âm, khiến cho người ta có cảm giác choáng váng, hữu hiệu đối với võ giả cấp một! Được chế tạo ở Thanh Vân phường, thành phần Ô Kim thiết. . .
- Khuyết điểm: Một, toa âm sinh ra tốc độ chậm, muốn cho người mê muội nhiều nhất chỉ trong một nén nhang, không có bất cứ gì hiệu quả gì trong chiến đấu; hai, công kích không phân biệt bạn thù, ngay cả người dùng cũng sẽ nhận tổn thương. . .
- Quả nhiên có thể! - Trương Huyền cười một tiếng.
Xem ra những vật này bản thân không biết không sao, chỉ cần tiếp xúc với bàn tay, đem cầm lên, thư viện liền có thể tự động hình thành thư tịch đối chiếu!
Hơn nữa trong thư tịch chẳng những giới thiệu lai lịch của thứ này rất kỹ càng, thành phần, xuất xứ, ngay cả các loại các dạng khuyết điểm, chỉ cần nhìn lên một cái, liền có thể biết liệu nó có đáng tiền hay không.
Cái này chủ quán mới vừa nói giá là 50 đồng vàng, người không biết có lẽ sẽ mua thật, nhìn nội dung giới thiệu bên trong thư tịch, mới biết được cái đồ chơi này e rằng còn không đáng giá hai đồng vàng!
Còn cái gì mà do chuyên gia luyện khí sư điều chế. . . Thanh Vân phường chính là nơi chuyên chế tạo hàng giả.
Thợ thủ công trong đó là kém nhất thành.
Những người chế tạo vật phẩm thủ công gọi chung là thợ thủ công, bình thường chia làm chín bậc, bậc một là kém cỏi nhất, bậc chín là cao nhất.
Đồ vật do thợ thủ công bậc một kém nhất chế tạo, có thể đáng bao nhiêu tiền ?
- Có thư viện, ta không cần phải lo mình mua phải hàng giả. . .
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng.
Xem ra cái thế giới này giống như kiếp trước, có hàng thật, cũng có hàng giả, dựa vào nhãn lực trước kia của hắn, chắc chắn là không thể phân biệt được tốt xấu. Nhưng giờ phút này thư viện trong tay, những thứ này liền không cần phải lo lắng nữa.
Bất quá, mỗi một thứ đều phải chạm vào mới có thể xuất hiện thư tịch, toàn bộ cửa hàng, đủ thứ vật phẩm to to nhỏ nhỏ, sỉ sỉ lẻ lẻ, số lượng không dưới mấy ngàn vạn, bắt hắn sờ từng cái, không phải sẽ mệt chết sao ?
Lại nói, tùy tiện nhìn một cái, sẽ không khiến cho người khác chú ý, còn đằng này cái nào cũng sờ tới sờ lui, chỉ sợ không bao lâu, sẽ bị chủ cửa hàng đá ra khỏi cửa.
Chương 39 Hàn Dương Mẫu Thảo
-Đúng rồi, nơi này có Hàn Dương Thảo không? – Lắc đầu đem suy nghĩ lung tung xóa bỏ, Trương Huyền hỏi.
Gian hàng này không chỉ bán một chút hàng linh tinh mà còn có một số dược liệu.
Sau khi xem hết sách tại Tàng Thư Các, hắn đã biết phương pháp giải quyết vấn đề của Triệu Nhã. Thân thể Thuần Âm cần tu luyện công pháp ôn hòa trung tính để giải quyết vấn đề âm khí tích tụ.
Tuy nhiên, nàng đã tu luyện công pháp Thuần Âm quá lâu, kinh mạch trong cơ thể đã thích ứng. Nếu đột ngột thay đổi, không cẩn thận sẽ làm bản thân bị thương nặng, tu vi giảm mạnh. Để đề phòng hiện tượng này, hắn cần chuẩn bị trước.
Một trong số đó chính là dùng dược liệu ôn dưỡng kinh mạch!
Hàn Dương Thảo sinh trưởng nơi âm hàn, nhưng lại yêu thích ánh nắng, ẩn chứa linh khí. Từ đó, lạnh nóng tương xung, âm dương giao hòa, chính là sự lựa chọn lý tưởng để nuôi dưỡng kinh mạch của nàng. Nếu đã đến cửa hàng, hắn thuận tiện hỏi một chút.
-Hàn Dương Thảo? Ngươi hỏi rất đúng lúc. Không phải khoe khoang, nhưng ta đảm bảo là nhà cung cấp duy nhất trong cả Thiên Vũ thương thành này. Ta đã hái được ở một nơi nguy hiểm trong Thiên Huyền rừng rậm, tổng cộng 10 cây, 100 kim tệ một cây. Ngươi muốn mấy cây?
Chủ quán cười một tiếng, mở ra chiếc rương, bên trong có mấy cây thảo dược tươi tốt.
Rễ cây, lá cây màu đỏ, hoa trắng như tuyết.
-Ta xem một chút! – Trương Huyền chỉ biết đến Hàn Dương Thảo qua thư tịch nên không thể nhận biết trong thực tế. Hắn với lấy một cây đặt trong lòng bàn tay.
Ông!
Thư viện chấn động, một quyển sách xuất huyện.
-Hàn Dương Thảo, thu hoạch từ Thiên Huyền rừng rậm trong một sơn cốc không tên sâu 200km, hai năm tuổi… Khuyết điểm…
Trên sách viết tên dược liệu, nơi sản sinh cùng cả khuyết điểm.
-Đúng là Hàn Dương Thảo. Gia hỏa này không lừa ta!
Thấy tên xuất hiện trong sách không sai, Trương Huyền biết đối phương không lừa mình, đây là dược liệu thật. Gật đầu nhẹ, đang muốn nói chuyện, đột nhiên hắn nhìn vào đáy rương.
-Cây Hàn Dương Thảo này sao lại khô héo như vậy? Có phải do phương pháp hái không đúng nên bị chết không?
Hái dược liệu cần thủ pháp chính xác. Phương pháp sai lầm sẽ rất khó bảo vệ được dược hiệu, giá cả cũng giảm bớt đi nhiều.
Hắn thấy cây Hàn Dương Thảo này khô héo nhỏ gầy, giống như chưa trưởng thành. Hơn nữa lại héo úa, nhìn như lúc nào cũng có thể khô cạn.
-Vị công tử này đùa rồi. Ta dựa vào công việc này để sinh sống, sao có thể làm hỏng được! Bản thân bụi dược liệu này đã không tốt, lúc ta hái đã như vậy. Nếu ngươi muốn, ta giảm giá một nửa, bán giá 50 kim tệ. – Chủ quán nói.
-Ừ! – Trương Huyền cầm lấy cây Hàn Dương Thảo khô héo này.
Ông!
-Hàn Dương Mẫu Thảo, nguồn cây của Hàn Dương Thảo, thu hoạch sâu 200km tại sơn cốc không tên trong Thiên Huyền rừng rậm, 15 năm tuổi… - Lật mở cuốn sách, tên của thảo mộc và chi tiết đã được ghi lại.
-Hàn Dương Mẫu Thảo? – Đôi mắt của Trương Huyền sáng lên.
Thứ này hắn từng thấy qua trên thư tịch, vô cùng quý giá, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, là nguồn cây của Hàn Dương Thảo. Lấy thứ này làm thuốc sẽ có hiệu quả ít nhất gấp mười lần!
Không nghĩ đến mua Hàn Dương Thảo lại gặp thứ này, hơn nữa còn là 15 năm tuổi, giá trị không nhỏ!
Nếu Triệu Nhã dùng Hàn Dương Thảo ôn dưỡng kinh mạch sẽ phải dùng thêm một chút thủ đoạn trong một thời gian mới có thể thay đổi công pháp. Nhưng với Hàn Dương Mẫu Thảo, nàng có thể dễ dàng giải quyết vấn đề, không cần dùng các thủ đoạn khác cũng không ảnh hưởng nhiều.
Đây là dược liệu thích hợp với Triệu Nhã nhất, không có loại thứ hai.
-Gói cây này cho ta! – Kích động trong lòng nhưng ngoài mặt không hề biểu lộ gì, hắn tiện tay đưa cho chủ quán.
Nếu như để đối phương biết đây là cây mẹ mà không phải cây cỏ úa, chỉ sợ giá cả sẽ lập tức tăng mạnh gấp mười lần. Hơn nữa, chưa chắc hắn đã mua được.
Là một “thanh niên bốn có” tiếp thu văn minh hiện đại, có thể chiếm tiện nghi của người khác tất nhiên hắn sẽ làm.
-50 kim tệ!
Chủ quán nhìn thanh niên này quần áo ngăn nắp, vốn nghĩ rằng sẽ mua vài cọng với giá cao. Không nghĩ tới hắn chỉ mua một cây bị bệnh. Nhếch miệng, chủ sạp tiện tay gói lại, không còn nhiệt tình.
Bán đồ cũng phải nhìn người. Vị trước mắt này đến tiền mua dược liệu cũng không nỡ bỏ ra, nhất định là quỷ nghèo. Hắn có nói nhiều cũng chỉ lãng phí thời gian.
- Được!
Cầm lấy dược liệu, Trương Huyền sờ vào túi, bỗng trở nên lúng túng.
Vừa rồi hắn mải nghĩ đến sự tình ở thư viện nên quên mất mang tiền… Tiền thân hắn là một lão sư cấp thấp, tiền lương không cao. Vì thi khảo hạch không điểm, hắn bị trừ phần lớn tiền… Nói thật, túi tiền của hắn 10 kim tệ đều không lấy ra được, đừng nói đến 50 kim tệ!
-Thế nào? – Thấy sắc mặt hắn kỳ lạ, chủ quán nhìn qua.
-Khụ khụ… ngươi có thể… Bán cho ta tám đồng vàng được không? – Trương Huyền rút tay từ túi tiền, đếm kỹ vẫn chỉ có tám kim tệ.
-Tám? Ngươi mơ à? Không mang tiền còn đòi đi mua đồ…
Thấy hắn moi ra mấy đồng xu lẻ, chủ quán suýt nữa ngã nhào ra đất. Chủ quán gặp qua nhiều kẻ túng, nhưng chưa gặp kẻ nào túng như hắn!
Tám kim tệ liền muốn mua Hàn Dương Thảo? Ngươi chưa tỉnh ngủ à? Dù cho cây này bị bệnh cũng không thể bán giá ấy được a!
Chộp lấy bụi cây, hắn không nhịn được xua tay:
-Không có tiền thì đi đi! Ta không rảnh tranh luận với ngươi về vấn đề này!
-Khụ khụ! Ta thực sự không mang theo tiền. Nhưng mà, ngươi chắc chắn không bán cho ta? – Thấy đối phương như vậy, Trương Huyền lắc đầu.
-Nói nhảm! Cây Hàn Dương Thảo này khó coi nhưng dược hiệu vẫn còn. Tệ hơn nữa cũng có thể bán ba mươi, bốn mươi kim tệ. Ngươi đòi bán tám kim tệ? Nói đùa gì vậy! Mau cút đi nếu không ta sẽ gọi chấp pháp đội!
Chủ quán thấy gia hỏa này không có tiền là lằng nhằng không chịu đi bèn tức giận khoát tay áo.
Để ngăn chặn hành vi cưỡng ép mua bán hay những người gây rối, hầu hết các thương thành lớn đều có một đội thực thi pháp luật tuần tra trong phạm vị của họ. Chỉ cần có người gọi một tiếng, dù là cường giả tầng năm Đỉnh Lực đều trực tiếp bị đuổi ra khỏi thành.
Hơn nữa, chống lại đội chấp pháp chẳng khác nào chống đối toàn bộ thương thành. Người bình thường không có lá gan này.
Chủ quán thấy gia hỏa này không có tiền còn không chịu đi bèn nhận định hắn là kẻ gây rối, trực tiếp mở miệng.
-Đừng gọi đội chấp pháp. Ta thực sự muốn mua! – Trương Huyền cắt ngang lời hắn với vẻ bình tĩnh, cười khẽ:
-Mặc dù ta không có tiền, nhưng không có nghĩa là quấy rối. Ngươi có tin chỉ cần ta mở miệng, một lát nữa ngươi chẳng những cam tâm tình nguyện bán cho ta, thậm chí còn tặng miễn phí không?
-Tặng miễn phí? Ngươi chưa tỉnh ngủ à?
Không nghĩ đến gia hỏa không có tiền lại nói ra những lời này, chủ quán giận quá hóa cười, nhìn thiếu niên như nhìn thằng ngốc:
-Nếu như ta tặng miễn phí cho ngươi thật, ta sẽ gọi ngươi là ông nội!
Hắn nghĩ, tiểu tử này khẳng định là não tàn. Đi mua đồ không mang tiền thì thôi, còn nghĩ ta sẽ tặng hắn miễn phí…
Bản thân ta không bị điên, tại sao đi tặng không cho ngươi? Ngươi nghĩ mình là ai?
-Kêu ta là ông nội? Không cần đâu! – Trương Huyền lắc đầu, cười khanh khách nhìn về phía đối phương:
-Ta nói ngươi tặng miễn phí thì chắc chắn sẽ như vậy. Nếu không tin.. ngươi đi hai bước… khụ khụ… đánh một quyền ta xem!
Chương 40 Đại sư đến rồi
- Đánh một quyền ? - Chủ quán không biết thiếu niên này muốn làm cái quỷ gì.
- Đúng vậy a! - Trương Huyền gật đầu.
- Ngươi giỡn mặt với ta sao! – Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của đối phương, lửa giận của chủ quán lại dâng lên, đập một quyền.
Hắn có bệnh không, chưa từng thấy người nào bệnh nặng như hắn, còn muốn mình đánh hắn một quyền, vậy thì tốt, có tin lão tử đánh chết ngươi không ?
Quyền pháp vừa ra tay, lập tức dùng sức mạnh toàn thân, tiếng gió rít gào cũng cho thấy tu vi của hắn, võ giả tầng ba sơ cấp Chân Khí cảnh!
- Không tệ! - Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, thân thể khẽ động, tránh né.
Hắn đã đạt tới võ giả cấp năm của Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong, võ giả cấp ba hơn nữa chỉ ở mức sơ cấp, tất nhiên không thể khiến hắn bị thương!
- Hả ?
Vốn cho rằng thiếu niên này chỉ tới quấy rối, không có tu vi gì, nên khi nhìn thấy hắn nhẹ nhành tránh khỏi công kích, lập tức biết thực lực của hắn vậy mà còn cao hơn mình, chủ quán nhịn không được ngừng lại, đồng thời trong lòng cảm thấy kỳ quái, một tên nhóc võ giả chỉ đạt đến tầng ba, không biết có phải hắn thật sự chỉ mang theo 8 đồng vàng để đi mua đồ không. . .
- Nếu như ta không nhìn lầm, ngươi là người ở ấp Hạ Bình thì phải!
Chủ quán vừa mới ra tay, trong đầu Trương Huyền đã có một quyển sách ghi lại toàn bộ thông tin về người này, khiến hắn tự tin mỉm cười.
- Ngươi. . . Làm sao ngươi biết ? - Chủ quán sững sờ.
Hạ Bình ấp là một huyện thị giáp Vương thành Thiên Huyền, diện tích không lớn, ở một thành thị nhỏ như vậy, người từ đó đến Vương thành làm ăn không có một trăm thì ít nhất cũng có tám mươi, tên nhóc này đột nhiên nói ra, khiến hắn tràn đầy bất ngờ và hoài nghi.
Chủ quán nhịn không được cúi đầu nhìn lại bản thân mình một chút, toàn thân cao thấp hầu như không có bất kỳ điểm đặc thù nào để hắn có thể nhìn ra bản thân mình từ đâu tới!
- Đừng quan tâm chuyện làm sao mà ta biết được! - Trương Huyền tỏ vẻ nghiêm trang, nhìn về phía đối phương lần nữa, trên mặt đầy đạm nhiên ngạo khí:
- Nửa năm trước ngươi ở trong rừng Thiên Huyền, hẳn là gặp được một lần nguy hiểm, từng bị 【Rắn Lãnh Trúc】cắn bị thương! Mặc dù lúc ấy giữ được tính mệnh, nhưng thận bị tổn thương, nếu như ta không nhìn lầm. . . Lúc ngươi làm mấy chuyện kia, rất khó thể hiện bản lĩnh nam nhân!
- Ngươi. . . Ngươi. . .
Chủ quán lui về sau hai bước, con mắt trừng lớn, tròng mắt suýt chút nữa rơi xuống đất.
Nửa năm trước, hắn đúng là trong một lần đi rừng Thiên Huyền bị rắn Lãnh Trúc cắn bị thương! Về sau chuyện kia. . . đúng là có thật.
Nhưng chuyện này, ngoại trừ một mình hắn và cô nương ở thanh lâu kia biết, hắn chưa bao giờ nói với bất cứ ai, làm sao mà thiếu niên này biết được ?
Chẳng lẽ hắn có thể coi bói ? Nên biết trước ?
Chủ quán thật sự không thể tin được.
- Thế nào, ta nói không đúng sao? - Nhìn thấy biểu hiện của đối phương, Trương Huyền biết Thiên Đạo thư viện chắc chắn sẽ không nói sai, trên mặt hắn liền lộ ra vẻ đáng tiếc:
- Nếu như ngươi cảm thấy ta nói không đúng, dược liệu ta có thể không lấy, bước ra khỏi đây ngay, bất quá. . . Cơ hội tốt duy nhất để chữa trị cho ngươi cũng rất có khả năng đánh mất theo cái xoay người của ta! Ai, nếu sau này ngươi không thể làm một người nam nhân nữa, thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. . .
- Ta. . . Công tử chớ đi!
Nghe nói với mới có thể chữa cho tốt, toàn thân chủ quán chấn động, vội vàng tiến về phía trước một bước:
- Ngươi. . . Ngươi thật sự có thể giúp ta chữa lành bệnh sao ?
Đối với một nam nhân mà nói, không có chuyện gì bi thảm bằng việc đánh mất phong độ vốn có của nam nhân, những ngày hắn bị bằng hữu gọi ra ngoài, hắn đều không dám đi, sợ bị mọi người nhìn ra vấn đề, chịu đựng bao nhiêu là dày vò, cũng tìm không ít đại phu, kết quả lại nhận được một kết luận duy nhất, đó là khó mà trị liệu, biện pháp duy nhất chính là cắt. . .
Không ngờ tới một ngày y có thể gặp được một người đến mua đồ mà nói được ra bệnh tình của hắn, còn nói có thể điều trị, khiến hắn có chút không dám tin.
- Ngươi tin cũng được, không tin cũng không sao, ta không ép buộc ngươi ! Bất quá, nếu ta có thể nhìn ra bệnh của ngươi, tất nhiên có biện pháp chữa trị! - Trương Huyền nói.
- Cầu xin công tử ra tay cứu chữa, chỉ cần có thể chữa lành. . . Đừng nói chỉ là một gốc Hàn Dương Thảo, những dược liệu này ngươi lấy đi hết cũng được! - Chủ quán vội vàng cầu khẩn Trương Huyền.
Thiên hạ có quá nhiều kỳ nhân dị sỉ có sở trường, vừa rồi Trương Huyền nói không sai, nếu hắn có thể nhìn ra bệnh của y, chắc chắn sẽ có biện pháp điều trị!
Hơn nữa, cho dù chỉ là một tia hi vọng, hắn cũng phải thử một lần, dù sao cũng liên quan đến hạnh phúc sau này của bản thân. . .
- Ừ, ngươi là bị rắn Lãnh Trúc cắn bị thương, loài này trời sinh âm hàn, một khi bị cắn bị thương, khí âm hàn sẽ lập tức xâm nhập vào nội thể, bất kỳ thuốc nào cũng không thể giải trừ, khiến cho công năng của người ta mất đi! Thậm chí dù là một luyện đan sư cũng đều bất lực!
- Nhưng điều khiến cho mọi người cảm thấy kỳ lạ là, tuy toàn thân của loại rắn này đều lạnh, nhưng mật của nó lại nóng, ngươi chỉ cần tìm một con khác, lột da giết chết, lấy mật rắn rồi nuốt vào bụng, liền có thể bài trừ triệt để hàn khí trong cơ thể, vết thương ở thận cũng có thể khôi phục, lại trở thành một người đàn ông mạnh mẽ như xưa! - Trương Huyền nói.
Độc của rắn Lãnh Trúc mặc dù có nhiều loại thuốc giải, nhưng loại thuốc giải tốt nhất lại nằm trên chính cơ thể của nó, mật rắn chính là một loại thuốc giải hoàn hảo để hóa giải hàn khí đặc biệt của nó.
Điều này đã được viết kỹ càng trong một quyển sách ở Hồng Thiên tàng thư các, nghĩ đến rắn Lãnh Trúc, trong đầu Trương Huyền liền lập tức xuất hiện thông tin này.
Chính là bởi vì ỷ vào Thiên đạo thư viện, hắn mới biết rắn Lãnh Trúc, không phải, Thiên Đạo thư viện có thể cho biết vô số khuyết điểm, tùy tiện nói một cái có thể tìm tới cách giải quyết là được, không cần phải nghĩ nhiều.
- Ăn mật của rắn Lãnh Trúc? - Chủ quán còn có chút không tin.
Chỉ đơn giản như vậy ?
Nếu chỉ như vậy, sao bản thân chủ quán đã tìm nhiều đại phu như vậy lại không có ai nói cho hắn biết ?
- Ở thương thành này có bán rắn Lãnh Trúc đúng không? Nếu không tin ngươi có thể mua một con về ăn thử xem, sẽ thấy được kết quả ngay thôi, đi mua đi, ta chờ ở đây! - Trương Huyền nói.
Thiên Vũ thương thành không chỉ có vô số dược liệu, bảo vật các loại, mà còn có Man Thú, động vật được bán ra, rắn Lãnh Trúc là một loại Man Thú cấp thấp, mặc dù thân ngậm kịch độc, nhưng lại có thể làm thuốc, chắc chắn sẽ có người bán.
- Vậy thì,… ngươi chờ. . .
Chần chờ một chút, chủ quán xoay người rời đi, thời gian không lâu, y đã mang theo một cái chiếc lồng đi tới, bên trong có một con rắn Lãnh Trúc đang cuộn người lại.
Thân là võ giả Chân Khí cảnh, chỉ cần sớm có chuẩn bị, giết chết một con rắn Lãnh Trúc là chuyện rất đơn giản, không bao lâu sau, mật rắn liền bị lấy ra ngoài, chủ quán không chần chờ gì, liền trực tiếp nuốt vào.
- Ừm ?
Không bao lâu sau, ánh mắt chủ quán sáng lên.
Có hiệu quả hay không, hắn hiển nhiên đã biết.
- Đa tạ công tử cứu chữa, những thứ này Hàn Dương Thảo đều là của ngươi! - Hai mắt hưng phấn của chủ quán tỏa ánh sáng, chỉ còn thiếu quỳ xuống bái Trương Huyền một lạy.
Chuyện này từ trước đến nay luôn là tâm bệnh của hắn, có một đoạn thời gian hắn thậm chí còn không muốn sống nữa, bởi vì trị liệu mấy năm cũng không có hiệu quả gì rõ rệt, nên có nằm mơ hắn cũng không ngờ đến, bệnh này có thể được chữa khỏi một cách đơn giản như vậy!
- Thấy không, ta không có gạt ngươi chứ!
Đối phương đưa tặng, Trương Huyền cũng không khách khí, tiện tay cầm cả rương Hàn Dương Thảo chủ quán tặng.
Tri thức cũng là tài sản quý báu, bản thân có thể giúp chữa khỏi bệnh của đối phương, thu về một chút thù lao là chuyện phải đạo.
- Công tử đại tài, là ta có mắt mà không biết Thái Sơn. . . Xin công tử bỏ qua cho! - Chủ quán vò đầu, tràn đầy áy náy.
Mới vừa rồi còn lời thề son sắt mà nói, nếu như mình thật sự phải đưa tặng Hàn Dương Thảo cho đối phương, thì sẽ gọi hắn là ông nội, không nghĩ tới thật sự mình phải làm như vậy. . .
- Không có gì! - Trương Huyền khoát khoát tay, đang muốn rời đi, đột nhiên nhìn thấy một đám người sốt ruột chạy về phía trước, sắc mặt ai cũng kích động ửng hồng.
- Nhanh lên, Mặc Dương đại sư đến rồi!
- Có thể được Mặc Dương đại sư chỉ điểm, là vinh hạnh ngàn năm có một, lần này nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội!
- Lần này phải nhờ Mặc Dương đại sư giúp ta xem xét một bảo vật, bao nhiêu tiền ta cũng phải mua!
- Đúng vậy a, lần trước bỏ mất cơ hội, thực sự là đáng tiếc. . .
. . .
Đám người vừa đi vừa bàn luận.
- Có chuyện gì vậy ?
Nhìn thấy bộ dáng của đám người này như vậy, giống như nhìn thấy minh tinh nổi tiếng ở thời đại của mình vậy, Trương Huyền cảm thấy kỳ quái.
- Là Mặc Dương đại sư đến rồi! - Mặt chủ quán cũng đầy hưng phấn, hai mắt tỏa sáng.
Bình luận facebook