• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Thiên đạo hữu khuyết (1 Viewer)

  • Chương 51-55

Chương 51 Thiên Đạo Kim Thân

Bên trong góc,thư tịch được xếp lít nha lít nhít trên một giá sách nhỏ, đều là các loại hình công pháp tu luyện, có võ giả tầng một, tầng hai, cũng có tầng ba, tầng bốn. Giống như ở Hồng Thiên học viện, càng cao cấp thì số lượng càng ít, còn tầng thứ sáu công pháp, chỉ có chừng mười bản.

- Tuy rằng ít, nhưng có còn hơn không!”

Vốn tưởng rằng có thể giống như Tàng Thư Các, có loại hơn mấy trăm, có loại hơn một nghìn bản, để hắn sàng lọc, bây giờ nhìn lại, mình đã nghĩ nhiều quá rồi!

Bất quá, ngẫm lại cũng là bừng tỉnh. Học viện giáo thư có nói, thể chất mỗi người là không giống nhau, công pháp thích hợp cũng không hoàn toàn giống nhau. Tất cả đều giống hệt nhau thì làm sao có thể tùy theo tài năng tới đâu mà dạy tới đó? Tự nhiên sẽ phải cần càng nhiều bí kỹ để khai thác tư duy.

Mà một người sưu tập thì lại khác, công pháp thích hợp với hắn, cũng chỉ có một hai dạng thôi, có thể thu tập hơn mười bản, đã coi như là không tệ!

Tiện tay cầm lấy chừng mười quyển sách này, nhẹ nhàng lật một cái, ào ào ào, trong đầu nhiều hơn một quyển bí tịch.

- Thế nào, những công pháp này cấp quá thấp, không vào mắt tiểu huynh đệ?

Thấy thiếu niên chỉ là cầm lấy, nhẹ nhàng lật một chút, đến cả nội dung bên trong sợ là cũng không có xem liền để xuống, Lục Trầm đại sư nghi ngờ hỏi.

- Không có, ta cũng chỉ là tùy tiện nhìn thôi! - Trương Huyền lắc đầu một cái, nhìn lướt qua, phát hiện ra chỉ có mấy bản công pháp này, đang định cáo từ, đột nhiên sững sờ chỉ về một đống thư tịch cách đó không xa: - Những này là...

- Há há, đây là do tên nhi tử bất hiếu của ta lưu lại! Hắn yêu thích man lực nên sưu tập không ít bí tịch liên quan đến việc tăng lên lực lượng thân thể! Thậm chí còn đi tới vương quốc Tàng Thư Các, đem hết tất cả thư tịch có nội dung liên quan đều mang về đây! - Lục Trầm đại sư một mặt cười khổ: - Võ giả tu luyện, Chân Khí mới là trọng yếu nhất, thân thể bất quá chỉ là da lông mà thôi, không đáng nhắc tới!

Võ giả tu luyện, tuy rằng cũng có Bì Cốt cảnh, rèn luyện da thịt, xương cốt, nhưng thật sự tính ra thì Chân Khí mới là trọng yếu nhất, chỉ có Chân Khí tinh khiết, tinh thuần, thực lực mới chính thức mạnh mẽ!

Cho nên đối với thân thể, ở trong mắt không ít người tu luyện, chỉ là phụ trợ tiểu đạo thôi, không quá quan trọng!

- Ta có thể xem được không?

Thấy Đống thư tịch tăng cường lực lượng thân thể kia có tới mấy ngàn bản, Trương Huyền có chút động lòng, không nhịn được hỏi.

Hắn nắm giữ Thiên Đạo Thư Viện, không cần công pháp cao thâm cỡ nào, chỉ cần số lượng có đủ nhiều, liền có thể khứ vu tồn tinh, khứ ngụy tồn chân, lưu lại đồ vật cần thiết để phát triển.

*khứ vu tồn tinh: loại bỏ những thứ tạp nham, lưu giữ lại tinh hoa

*khứ ngụy tồn chân: loại bỏ những thứ giả dối, giữ lại ý nghĩa chân chính

Tu luyện thân thể mặc dù coi như là da lông, cũng không thể để thực lực nhanh chóng tiến bộ, nhưng nếu như có nhiều thư tịch như vậy xóa sai lầm, đi đến con đường chính xác, có lẽ hiệu quả liền hoàn toàn khác biệt.

Ngược lại hiện tại cũng không đủ công pháp tầng sáu, còn không bằng xem trước một chút những thứ này, có thể có được một ít gợi ý.

- Tiểu huynh đệ muốn xem sao, tùy tiện đi! - Lục Trầm đại sư khẽ mỉm cười.

Nếu dẫn hắn đi vào, tự nhiên là sẽ không keo kiệt, muốn nhìn sao thì nhìn.

- Vậy ta cũng không khách khí! - Trương Huyền gật gù, đi đến đống thư tịch kia, vẫn giống như trước, tiện tay lật xem.

Ào ào ào! Ào ào ào!

- Hắn đây là...

Một bên Lục Trầm đại sư nhìn thấy hành động này, vẻ mặt không rõ vì sao.

Hắn không phải muốn xem sách sao? Chạy tới lật qua lật lại làm gì?

Lẽ nào những cuốn sách này... Cũng không phù hợp khẩu vị của hắn?

Cũng đúng, vị tiểu huynh đệ này có thể đi tìm công pháp tu luyện của võ giả sáu tầng, e rằng thực lực từ lâu đã đạt đến võ giả năm tầng đỉnh cao, thực lực như vậy, đã sớm trải qua Bì Cốt cảnh, thân thể tu luyện cùng không tu luyện, đều không trọng yếu.

Sở dĩ muốn xem, khả năng cũng là hiếu kì.

Nghĩ tới đây, cũng là bừng tỉnh, không nghĩ nhiều nữa, tự mình cũng tiện tay cầm lên một bản bút ký của một vị đại sư lưu lại, cẩn thận quan sát lên.

Hơn mười phút về sau, một đống luyện thể công pháp liền bị hắn toàn bộ lật hết.

- Phương pháp tu luyện chính xác.

Nhìn bên trong Thiên Đạo Thư Viện nhiều thêm ra mấy ngàn bản thư tịch, Trương Huyền tinh thần hơi động, trước mắt ánh sáng lóe lên, một bản thư tịch xuất hiện ở thức hải.

Cũng giống như lúc trước sáng tạo công pháp, bản thư tịch mới này trích lục con đường chính xác trong mấy ngàn bản thư tịch, hoàn mỹ liên hợp lại cùng nhau.

- Xem trước một chút...

Tiện tay mở ra mặt giấy, một đoạn văn tự lập tức phả vào mặt, tiến vào đầu óc.

- Chân Khí như nước, thân thể là bình chứa đựng nước, bình chứa kiên cố, mới có thể chứa đựng càng nhiều nước, chứa được nước chất lượng cao hơn...

Câu nói đầu tiên liền để hắn tự nhiên hiểu ra.

- Đúng vậy!

Trương Huyền ánh mắt sáng lên.

Trước hắn cũng nghĩ giống như những người khác, cảm thấy thân thể tu luyện hay không tu luyện đều không trọng yếu, quan trọng nhất chính là tu vi chân khí.

Nhìn thấy giờ mới hiểu được, loại ý nghĩ này là nông cạn cỡ nào.

Da cũng không còn lông bám vào đâu?

Chân Khí cùng thân thể quan hệ cũng là như vậy, chỉ có thân thể mạnh mẽ, mới có thể chịu được Chân Khí lực lượng cuồng bạo, phát huy ra uy lực càng mạnh mẽ hơn.

Phảng phất một tấm đại môn bị đẩy ra, Trương Huyền không nhịn được tiếp tục nhìn xuống dưới, càng xem càng hưng phấn, Chân Khí trong cơ thể cũng không nhịn được dựa theo phương thức ghi chép trên thư tịch, liên tục vận chuyển khắp cơ thể.

Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!

Theo chân khí di chuyển, thân thể của hắn nguyên bản không kém, lần thứ hai phát sinh lột xác, từng sợi cơ bắp cũng từ từ trở nên thô to, da trở nên càng thêm dày, tất cả hướng về con đường càng hợp lý, càng chính xác đi tới.

Răng rắc! Răng rắc!

Tâm thần đắm chìm trong thư tịch giảng giải, Trương Huyền cũng không biết cơ thể hắn chính đang phát sinh lột xác kinh người, giống như là sắt thép được đổ bêtông, để thân thể của hắn chậm rãi biến thành một cái binh khí lợi hại vô cùng,

Sau một canh giờ.

Trương Huyền rốt cục đem này bản thư tịch xem xong, Chân Khí cũng dựa theo phương thức ghi lại ở mặt trên, triệt để ở trên thân chạy một lần.

- Không hổ là công pháp do thư viện sàng lọc đi ra, quả nhiên lợi hại! Sau đó liền gọi Thiên Đạo Kim Thân!

Vù!

Nương theo hắn mệnh danh, thư tịch trước mắt loé sáng, bìa xuất hiện bốn chữ lớn “Thiên Đạo Kim Thân!”.

- Sau đó cố gắng tu luyện... Hả? Ta đã tu luyện xong?

Xem sách, đang định trở lại cố gắng tu luyện, lại phát hiện, vừa nãy trong lúc đang nhìn công pháp, bất tri bất giác, dĩ nhiên đã đem bộ công pháp này tu luyện xong!

Nói cách khác, bộ công pháp này, hắn đã triệt để luyện thành.

- Thiên Đạo Công Pháp không có sai lầm, tu luyện rất nhanh, ta đã sớm biết, chỉ là không nghĩ đến bản Thiên Đạo Kim Thân này là ở tình huống ta không biết chuyện mà luyện thành...

Trước đã có kinh nghiệm tu luyện Thiên Đạo Công Pháp, công pháp không có sai lầm, tu luyện làm chơi ăn thật, tốc độ cực nhanh, cũng ngờ tới sau đó tu luyện Thiên Đạo Kim Thân sẽ không quá khó, chỉ là không nghĩ tới... Chỉ nhìn nội dung thư tịch một lần, liền tu luyện hoàn thành.

Để hắn có chút dở khóc dở cười.

- Trước tiên mặc kệ, tuy rằng không tìm được đầy đủ công pháp cho võ giả tầng sáu, có bộ luyện thể công pháp này, thực lực hẳn là cũng có tiến bộ không ít!

Lần này tới nhà Lục Trầm đại sư, tuy rằng không đạt đến mục tiêu đặt ra lúc đầu, tuy tìm tới không được nhiều công pháp cho võ giả tầng sáu, nhưng cũng đã nhận được Thiên Đạo Kim Thân, xem như là kiếm lời.

Chỉ có điều, thân thể cùng Chân Khí không giống, Chân Khí số lượng có thể thấy rõ ràng, tu luyện hoàn thành về sau, rốt cuộc có thực lực gì, vừa nhìn liền biết, mà thân thể ẩn giấu ở dưới da, rất khó để biết được rõ ràng.

Nói cách khác, hắn tuy rằng luyện xong Thiên Đạo Kim Thân, nhưng cũng không biết thực lực của mình gia tăng được bao nhiêu, càng không biết thân thể đến cùng tăng trưởng hay không tăng trưởng.

Đương nhiên, cũng không quá quan trọng, ngược lại đã tu luyện xong, trở lại chỉ cần tìm được trụ đá đo lực lượng, thử một chút thì sẽ biết.

- Trương Huyền tiểu huynh đệ, đến cùng đang làm gì?

Cùng theo một lúc tới Lục Trầm đại sư, giờ khắc này trên đầu viết đầy dấu chấm hỏi.

Hắn đang đọc sách, đồng thời cũng thỉnh thoảng nhìn về phía đối phương, cái tên này chỉ lật ra một hồi thư tịch, về sau liền đứng tại chỗ không nhúc nhích, vừa đứng liền một canh giờ, làm cái gì?

Không phải là đọc sách nhìn ra quá nhiều, có chút tẩu hỏa nhập ma chứ?

Tình huống như thế cũng không phải chưa từng xảy ra.

Trước đây Thiên Huyền Vương Thành liền có một cái thiên tài siêu cấp, người khác học một bộ công pháp, võ kỹ cần hai năm thậm chí ba năm mới đại thành, thậm chí càng lâu, mà hắn, chỉ cần hai ba ngày!

Chính vì như thế, hắn đối với công pháp gì, võ kỹ đều học, muốn thông hiểu đạo lí, một mình sáng tác một môn, kết quả... Cái môn công pháp mới lạ này còn không có sáng tạo ra, tự mình liền tẩu hỏa nhập ma trước.

Người thiếu niên trước mắt này, tuổi còn trẻ liền đem tu vi tu luyện tới võ giả tầng năm đỉnh phong, thư họa lại đạt đến đại sư cảnh giới. Thật là rất giống vị tiền bối kia, tham thì thâm, xảy ra vấn đề gì đi!

- Trương Huyền tiểu huynh đệ...

Lòng tràn đầy nghi hoặc, cũng không nhịn được nữa, đi tới trước mặt Trương Huyền, đưa tay muốn đánh gãy suy nghĩ của hắn, đừng làm cho hắn rơi vào càng sâu.

Trương Huyền chính là đang cảm khái Thiên Đạo Thần Công mạnh mẽ, liền nghe đến một tiếng người gọi tên hắn, tiếp theo một cái bàn tay đụng tới thân thể của chính mình.

- Hả, Lục Trầm đại sư...

Phục hồi tinh thần lại, nóng nảy quay người lại, vai vô ý đụng vào người sau một cái.

Oành!

Một tiếng vang trầm thấp, tiếp theo liền thấy Lục Trầm đại sư trong nháy mắt bay ngược ra ngoài, lưng đánh vào trên một loạt giá sách, ào ào ào, cùng thư tịch ngã thành một đống.
Chương 52 Lục Trầm đại sư sắp khóc

- A?

Trương Huyền giật nảy mình.

Vừa rồi, tốc độ xoay người hắn không nhanh, cũng không hề dùng chút khí lực nào, làm sao có thể khiến Lục Trầm đại sư bay ra ngoài ?

Chẳng lẽ là mình nhảy chơi ?

- Đại sư...

Trương Huyền vội vàng đi tới, muốn đi kéo đói phương lên một chút, bàn tay đặt sau lưng hắn vừa tiến tới nhấc Lục Trầm lên.

- Ta không sao...

Sưu!

Lời còn chưa nói hết, Lục Trầm đại sư đã cảm thấy cả người nhẹ một chút, ngã nhào một cái về phía trước, đụng đầu vào một cái giá sách khác, bị các thư tịch rơi xuống đè trúng người.

- Ta... - Đại sư khóc không ra nước mắt.

Có phải ngươi đang chơi ta hay không ? Dìu ta một chút, lại dùng nhiều sức như vậy làm gì ?

- Đại sư...

Nhìn thấy đại sư chật vật với đống sách như vậy, Trương Huyền đang muốn xông tới, tiếp tục đỡ ông lên thì Lục Trầm đại sư đã vội vàng giũ hết sách trên người rồi đứng lên:

- Ngươi... Đừng tới đây, ta tự đứng lên được!

- y...

Trương Huyền đành phải ngừng lại, nháy con mắt, trong lòng cảm thấy cực kỳ kỳ quái, nghi ngờ nhìn về phía đại sư trước mắt, nhịn không được hỏi ra hết những nghi vấn trong lòng:

- Đại sư, ngươi đây là nhảy chơi ?

- Nhảy chơi... - Lục Trầm đại sư kém chút nữa là khóc lên.

Em gái ngươi, ngươi mới nhảy chơi, cả nhà ngươi đều nhảy chơi!

Ta đường đường là thư hoạ đại sư, là một người văn nhã như thế, nên cho dù ta có rảnh đến mức nào đi chăng nữa, cũng không giống những người năng động nhảy tưng tưng có phải không ? Hơn nữa, cho dù là có muốn nhảy cũng không thể nhảy ở chỗ này nha! Cái này đều là tàng thư của ta, bảo bối của ta...

Lục Trầm đại sư chỉ cảm thấy ngực khó chịu, có chút không thở được.

- Ngươi sao vậy ? Ngực không thoải mái sao ?

Trương Huyền đi vào trước mặt, muốn đi đến sau lưng giúp hắn đấm bóp.

- Không...

Bành!

Nắm đấm mới vừa rơi xuống trên lưng đối phương, Lục Trầm đại sư còn chưa kịp nói hết lời, con ngươi liền kinh hoảng co rụt lại.

- Sưu! – Lục Trầm đại sư nhào lên phía trước, đụng đầu vào tường ngay phía trước thư phòng, mặt mũi đầy bụi đất, vách tưởng bị thủng một lỗ lớn.

- Đại sư...

Thấy hắn lại xông ra ngoài, Trương Huyền không ngừng vò đầu, lòng tràn đầy nghi hoặc.

Rốt cuộc là vị đại sư này muốn làm gì ?

Khi thì nhảy lùi về sau, khi thì nhào về trước, phát bệnh kinh phong sao?

Nếu thật là giật kinh phong, Trương Huyền cũng không thể mặc kệ a, lúc này hắn liền đuổi theo hai bước, đi đến trước mặt, muốn đỡ Lục Trầm đại sư dậy.

- Ngươi đừng tới...

Lục Trầm đại sư lau máu tươi trên khóe miệng, liên tiếp lùi về phía sau, nhìn thiếu niên ở trước mắt như thấy quái vật, sắp rơi nước mắt.

Ta còn chưa muốn chết, ngươi cứ đánh ta hết chưởng này đến chưởng khác... Ôi trời ơi , cánh tay già nua của ta, đôi chân rệu rã của ta...

- Đại sư, rốt cuộc chuyện này là như thế nào ?

Nhìn thấy bộ dáng của đại sư như vậy, Trương Huyền cũng nhịn không được nữa.

Trước đó không phải đại sư vẫn còn rất bình thường sao, sao bây giờ lại nhảy tới nhảy lui, cuối cùng là đang muốn làm gì ?

- Xảy ra chuyện gì ? - Lục Trầm đại sư trừng mắt nhìn Trương Huyền như thấy quái vật, sắp khóc.

- Chuyện gì xảy ra ngươi cũng không biết sao ?

- Ta sợ ngươi tẩu hỏa nhập ma, có lòng tốt đi qua nhắc nhở, kết quả ngươi xoay người một cái, đã đánh bay ta, sau đó chạy tới đẩy ta một cái, lần cuối cùng thậm chí còn ác hơn, đập vào lưng ta một cái, nếu không phải ta còn có chút tu vi, chỉ sợ lần này, đã sớm mất mạng với ba chưởng của ngươi rồi... Vậy mà ngươi còn hỏi ta xảy ra chuyện gì ?

Lục Trầm đại sư đang muốn nổi giận, lập tức nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của thiếu niên, không giống như đang giả vờ giả vịt, trong lòng hơi động, nhớ tới một sự kiện, trừng mắt không thể tin được:

- Ngươi... Chẳng lẽ vừa rồi ngươi đã có đột phá ?

- Đúng vậy a! - Trương Huyền gật đầu.

Tu luyện Thiên Đạo Kim Thân, cũng nên tính là có một chút đột phá đi!

- Nhưng là... Cho dù là có đột phá đi chăng nữa, cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy chứ...

Lục Trầm đại sư rốt cuộc cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng lão vẫn không thể tin được như cũ.

Một số người sử dụng phương pháp đặc thù nào đó, sẽ có thể khiến cho tu vi tăng gấp nhiều lần chỉ trong nháy mắt, nhưng một lúc tăng quá nhiều công lực như vậy sẽ khiến người đó không thích ứng được, sẽ xuất hiện hiện tượng không thể khống chế được, lực mà hắn cho rằng không tốn chút công sức nào, trong mắt người khác, biến thành dùng hết toàn lực để đánh.

Cái này giống như ngươi lúc đầu có được 100 kg lực lượng, dùng một phần mười chỉ có 10 kg, cầm một cái ly lên, không là gì cả, nhưng đột nhiên bạo tăng đến 10 000 kg rồi, vẫn dùng lực lượng một phần mười cầm cái chén như cũ, lực lượng lúc này đã tăng lên đến 1000 kg, đủ có thể khiến cái chén không chịu nổi, bể tan tành ngay lập tức!

Bây giờ hình như trường hợp của Trương Huyền chính là như vậy, lực lượng đột nhiên bạo tăng, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không biết tăng lên bao nhiêu, lại dùng lực như bình thường, tất nhiên sẽ khiến Lục Trầm lão sư chịu không nổi!

Tình hình này, lão đã từng nhìn thấy trong sách, loại lực lượng này cần phải có thời gian để từ từ thích ứng với nó, mà thậm chí là phải mất một khoản thời gian dài mới có thể thích ứng được.

Vốn cho rằng chuyện này chỉ có thể xảy ra trong lý thuyết sách vở, không ngờ... Thật sự tình huống này sẽ phát sinh ngoài đời thật!

Chỉ là, Lục Trầm đại sư không thể nào hiểu được, tại sao tên tiểu tử này chỉ mới đứng bên cạnh giá sách, nhìn sách một hồi, phát ngốc một chút, lại có thể có được một lực lượng lớn nhanh đến như vậy rồi?

Chẳng lẽ là hậu tích bạc phát gì đó, đúng lúc đọc thấy một quyển sách vi diệu nào đó, một chút liền bừng tỉnh đại ngộ, trực tiếp đột phá ?

Nếu là như vậy, bản thân lão không phải là đã quá xui xẻo rồi sao?

- Đi với ta đến phòng khách!

Nghi ngờ trong lòng, Lục Trầm đại sư không nói thêm lời nào, dẫn đầu đi về phía trước.

Biết rằng đây không phải là tình huống đơn giản, chỉ cần tìm được trụ đá đo lực kiểm tra một chút là biết ngay.

Nếu thiếu niên tìm kiếm công pháp võ giả cấp sáu, chắc chắn sẽ không có đột phá ngay lập tức như vậy, không thể nào có thể đạt tới võ giả tầng sáu, cấp mạnh nhất của ngũ trọng đỉnh phong bất quá cũng chỉ có được bốn đỉnh chi lực mà thôi!

Nếu như lực lượng vượt qua cái này, vậy liền cho thấy đúng thật là công lực của hắn đã tiến bộ rất nhiều trong chớp mắt.

Tình huống vừa rồi cũng có thể giải thích được ngay.

... ... ... ... ... ... ...

Trong phòng khách.

Hai người Hoàng Ngữ, Bạch Tốn còn không có rời đi, vẫn ngồi ở trong phòng như cũ, nhìn về phía thư phòng, lòng đầy sốt ruột.

Bọn họ chạy tới có việc, kết quả Lục Trầm đại sư khảo nghiệm Trương Huyền xong liền dẫn hắn đi, ngay cả cơ hội nói chuyện với Đế sư cũng không có, tất nhiên cũng đi không được, chỉ có thể chờ.

- Tiểu Ngữ, vừa rồi cái tên... Trương Huyền đại sư, thực sự cũng đạt tới võ giả đỉnh phong cấp năm rồi sao?

Giờ phút này Bạch Tốn lại không có căm thù đối với Trương Huyền như trước đó nữa, mà trong giọng nói lại mang theo hưng phấn nhàn nhạt.

Kỳ thật hắn không có hứng thú quá lớn đối với thư hoạ, nếu không phải cha hắn bắt buộc, hắn tuyệt đối sẽ không tới đây!

Với hắn mà nói, cảm giác hứng thú chân chính là đạt được tu vi cao.

Gặp được cường giả, hắn mới cảm thấy hưng phấn.

Hắn luôn luôn cảm thấy mình là thiên tài, năm nay mười tám tuổi, đã đạt tới võ giả đỉnh phong cấp năm, như vậy đã được cho là tu luyện cực nhanh rồi, toàn bộ Vương thành mấy ai có thể so sánh được với hắn! Không ngờ cái tên nhóc không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi lại là một chân nhân bất lộ tướng, cũng đạt tới loại cảnh giới này!

Hắn làm sao không hưng phấn cho được?

- Ta cũng không biết, ta đã nói với ngươi, hắn chỉ là người ta quen trong lúc đi mua sách... Ta đối với hắn cũng không biết gì nhiều ! Bất quá, nếu hắn đang tìm công pháp võ giả tầng sáu khắp nơi, thì rất có thể hắn cũng đã đạt tới võ giả đỉnh phong cấp năm! - Hoàng Ngữ nói.

Rốt cuộc Trương Huyền có thực lực gì, bởi vì không có xuất thủ, hai người họ cũng không thể xác định rõ ràng được, bất quá, nếu tìm kiếm thư tịch cấp sáu, hẳn là đã đạt tới võ giả đỉnh phong cấp năm.

Nếu không, cho dù có tìm thư tịch cao như vậy cũng vô dụng thôi!

- Những người còn trẻ mà đã đạt đến cấp độ này thật sự rất hiếm thấy, cũng không biết sức chiến đấu của hắn như thế nào, lát nữa ta phải đi lĩnh giáo một chút... - Bạch Tốn cười hắc hắc.

Hắn là võ sĩ, có thể tìm thấy người đủ trình độ để tỷ thí với mình, nhất là còn cùng cấp bậc, tuổi tác chênh lệch không bao nhiêu, trong lòng đã sớm không kìm nén được ý nghĩ muốn tỉ thí này.

Cộc cộc cộc!

Hai người đang nói chuyện, liền thấy có người đi đến, nhìn về phía người đến, hai người đều đứng nguyên tại chỗ chờ đợi.

Chỉ thấy Lục Trầm đại sư mới vừa rồi còn ưu nhã vô cùng, giờ phút này mặt lão lại xám xịt, mũi đầy máu tươi, chật vật đi vào.
Chương 53 Bạch Tốn tan vỡ!

- Cái này… - Đám người chết lặng đưa mắt nhìn nhau.

Lục Trầm đại sư, đường đường là Đế sư, ai dám đánh hắn ra nông nỗi này? Hơn nữa, các ngươi không phải vừa đi phòng sách sao? Tại sao vừa ra đây… lại thành như vậy?

Chẳng lẽ bọn họ đi thư phòng không phải để đọc sách, mà là… đi đánh nhau?

Lục Trầm đại sư nho nhã cũng có sở thích này?

- Ta không sao… - Lục Trầm đại sư lúng túng xua tay.

Hắn cũng không thể nói… vì Trương Huyền đột phá, không khống chế được lực lượng nên vô tình khiến hắn thành ra như vậy!

Hắn biết có giải thích cũng không thông. Lục Trầm đại sư bước về vị trí sảnh chính, quay đầu nhìn Thành bá:

- A thành, ngươi đi lấy một cây trụ đá đo lực đến đây!

Hắn là bậc thầy về vẽ tranh, không phải một chiến binh. Vì vậy, đá đo lực không thể đặt tại phòng khách. Nhưng thứ này có quan hệ với tu luyện, vì vậy trong nhà có một cây là đủ.

- Vâng! – Thành bá không biết chủ nhân muốn làm gì, vẫn gật đầu lui ra ngoài.

- Trương đại sư, thực lực của ngươi đã đạt tới võ giả tầng năm đỉnh phong sao? – Thấy gian phòng yên tĩnh lại, Bạch Tốn không nhịn được đi lên phía trước, hưng phấn nói.

- Ừm! - Ở học viện hắn không tiện nói ra. Nhưng ở chỗ này không cần giữ bí mật nên Trương Huyền cũng không giấu giếm nữa.

- Ta cũng ở cấp độ này, có thể lĩnh giáo ngươi mấy chiêu không? – Nghe thấy thiếu niên không phủ nhận, trong mắt Bạch Tốn đầy hưng phấn.

- Bạch Tốn, ngươi làm gì vậy? Ngươi không xem đây là nơi nào… - Hoàng Ngữ bó tay, vội nói.

Lục Trầm đại sư là một người phong nhã. Hắn ghét nhất chính là đánh nhau, cãi lộn. Khiêu chiến trong phòng khách của hắn chẳng phải là nói đùa sao?

Đúng như Hoàng Ngữ nói, Lục Trầm hoàn toàn chính xác không thích người khác ở trước mặt hắn động tay động chân, đánh đấm lẫn nhau. Tuy nhiên, đá đo lực vẫn chưa ở đây, cách kiểm tra sự tiến bộ của Trương Huyền là thật hay giả, Bạch Tốn chính là phương pháp tốt nhất.

Hắn biết Trương Huyền đã đạt tới võ giả tầng năm đỉnh phong. Cùng một tầng tu vi, hắn có thể nhìn ra lực lượng của Trương Huyền tăng mạnh bao nhiêu.

Nghĩ vậy, Lục Trầm ngẩng đầu lên, nói:

- Nếu là so tài bình thường, ta không có ý kiến. Chú ý đừng quá giới hạn là được!

- Ưm! – Bạch Tốn vốn tưởng Lục Trầm đại sư sẽ cự tuyệt, nghe vậy bèn hưng phấn kém chút nhảy lên, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý. Hai bước đi vào phòng khách, hắn vẫy tay với Trương Huyền, bày ra một tư thế hắn cho là đẹp trai:

- Mời!

- Được! – Trương Huyền vừa tu luyện Thiên Đạo Kim thân xong nên cũng muốn nhìn xem lực lượng đạt đến mức độ nào nên cũng có không cự tuyệt, đi vào giữa phòng.

- Lực quyền của ta rất lớn, hãy cẩn thận! – Bạch Tốn không còn bộ dáng công tử, thay vào đó là khí tức vô cùng cường đại.

Cùng là võ giả tầng năm đỉnh phong, nếu chỉ tính riêng lực lượng, hắn còn trên Thượng Bân một bậc!

Soạt!

Ngưng tụ khí thế xong, Bạch Tốn ra quyền hướng về phía Trương Huyền, quyền phong như đao, lực lượng như kiếm.

Bởi vì là kiểm tra tu vi nên Trương Huyền cũng không nhìn vào khuyết điểm xuất hiện trong Thiên Đạo thư viện. Thay vào đó, hắn dùng quyền đối quyền với Bạch Tốn.

Hô!

Hai quyền chạm nhau trong không trung. Trương Huyền nhíu mày.

- Tại sao lực quyền của hắn lại yếu như vậy? Chẳng lẽ hắn không phải võ giả tầng năm đỉnh phong?

Đối mặt với nắm đấm của đối phương, lực lượng của Trương Huyền không hề dừng lại, gào thét hướng trước mặt nghiền ép. Cảnh tượng như hòn đá va vào bọt biển, không chịu được một quyền.

Cảm nhận được như vậy, Trương Huyền tưởng vì đối phương chưa chuẩn bị xong, nên lực lượng không phát huy đến cực hạn, bèn vội vàng đem lực lượng thu lại hơn nửa.

Nhưng dù vậy, Bạch Tốn vẫn như bóng da, “Sưu!” bị đánh bay ra ngoài, mãi đến khi lưng hắn đụng mạnh lên cây trụ đá mới dừng lại được! Bạch Tốn biến sắc.

- Tại sao ngươi không dùng hết toàn lực? – Trương Huyền thu quyền, đi đến trước mặt Bạch Tốn định kéo hắn dậy.

- Đừng… - Thấy cảnh này, con ngươi Lục Trầm đại sư co rụt lại, muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn.

Sưu!

Bạch Tốn bị thiếu niên kéo một cái liền giống như chơi thả diều, tiếng gió gào thét… bay ra ngoài!

Vù…Hự…

Bạch Tốn đáng thương sau khi bay mấy chục mét, mặt tiếp xúc thân mật với tường, trực tiếp hôn mê. Máu mồm máu mũi thi nhảy phun ra.

Ô…ô…ô…

Bạch Tốn rất muốn khóc!

Đại ca! Ta biết mình không đánh lại ngươi. Nhưng ngươi đừng ác như vậy được không? Gương mặt soái ca của ta, trả lại cho ta a…

- Ngươi sao vậy…? – Trương Huyền vẻ mặt vô tội, vò đầu bứt tai. Tại sao vừa kéo một cái, Bạch Tốn đã bay ra ngoài vậy?

Làm gì vậy?

Hết Lục Trầm đại sư lại đến Bạch Tốn nhảy tới nhảy lui, các ngươi ổn cả chứ?

Nếu như hai người họ biết suy nghĩ của hắn, nhất định sẽ thổ huyết tại chỗ.

Ngươi mới nhảy tới nhảy lui đó… Chúng ta bị ngươi ném ra ngoài đấy, có biết không?

- Gia hỏa này… - Hoàng Ngữ đứng một bên run rẩy. Nàng sắp điên rồi!

Trong thế hệ trẻ tuổi, Bạch Tốn được xếp hàng đầu. Ngoại trừ vài người khác, gần như không ai thắng được hắn, vì vậy mới tạo thành tính cách ưa thích tranh đấu, không chịu thua. Hắn vốn nghĩ rằng Trương Huyền nhất định sẽ thua, nằm mơ đều không ngờ bản thân bị một quyền đánh bay.

Bại triệt để như vậy!

Gia hỏa này nhìn rất bình thường, tại sao lại có sức mạnh lớn như vậy?

- Ngươi không sao chứ? – Không biết suy nghĩ của đám người, Trương Huyền đầy áy này đi đến trước mặt Bạch Tốn.

- Ta không sao… - Bạch Tốn giãy dụa đứng lên, phủi bụi trên người.

Võ giả tầng năm đã trải qua quá trình rèn luyện da và xương, vì vậy những vết thương bình thường cũng không có gì đáng ngại.

- Vậy thì tốt! Vừa rồi ngươi không dùng toàn lực, hay là chúng ta dùng hết sức đánh lại lần nữa… - Trương Huyền nói đầy nghiêm túc.

- Còn đánh? – Da mặt Bạch Tốn co lại, suýt khóc thành tiếng. Nếu đánh tiếp, e rằng sẽ bán rẻ cái mạng nhỏ này đấy… Nghĩ vậy hắn liền xua tay lia lịa:

- Không cần! Thực lực của đại sư mạnh hơn ta rất nhiều, không cần đánh nữa…

- Đừng khách khí! Mọi người cùng nhau luận bàn, ngươi đừng câu nệ như vậy. Hơn nữa, ngươi đừng gọi đại sư đại sư… cảm giác rất xa lạ…

Trương Huyền tưởng rằng đối phương e ngại thân phận hắn ngang hàng với Lục Trầm đại sư nên không dám dùng toàn lực nên mới yếu như vậy, bèn vội vàng giải thích.

Lúc tu vi vừa đạt tầng năm đỉnh phong, hắn từng giao thủ với Diêu Hàn. Mặc dù thực lực của đối phương cao hơn Bạch Tốn một chút, nhưng khiến cho hắn rất áp lực. Lực lượng của Bạch Tốn không kém Diêu Hàn nhiều, nhưng lại bị một quyền của hắn đánh bay. Vì vậy hắn vẫn cho rằng là do không phát huy toàn lực.

Không phải chứ? Mình cũng có lực lượng tám đỉnh. Dù cho đối phương hạ thủ lưu tình cũng không thể bị một quyền bốn đỉnh tầng năm đỉnh phong đánh bay a?

- Luận bàn? – Bạch Tốn giật mình. Mẹ hắn đây cũng gọi là luận bàn? Ngươi đánh xuống một quyền, ta sắp ngỏm rồi có biết không?

Còn nữa! Ngươi và Lục Trầm đại sư vai vế ngang hàng, không gọi đại sư thì gọi là gì?

Như nhớ tới cái gì, mặt hắn nhăn như táo tàu, sắp khóc lên:

- Gọi đại sư ngươi kêu xa lạ. Không phải ngươi muốn ta gọi gia gia chứ? Trương gia gia, ta nhận sai rồi không được sao? Vừa rồi ta không nên nhằm vào ngươi. Xin ngươi… đừng tìm ta so tài nữa!

- Đá đo lực đến rồi! – Đúng lúc này, Thành bá đi đến. Thấy cảnh tượng trước mắt và tiếng la của Bạch Tốn, hắn ngây ra như phỗng, hóa đá tại chỗ:

- Hả?
Chương 54 Hồng Kim Châu Quả

Vị Bạch Tốn này là ai?

Con trai độc nhất của Trấn Nam Vương. Mà Trấn Nam Vương là ai?

Người được gọi là đệ nhất quyền thần của Thiên Huyền vương quốc

Vậy mà hiện tại, vị Bạch tiểu vương gia này lại khóc trời đập đất gọi Trương Huyền gia gia? Ta không nghe lầm chứ...

Thành bá chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa , sắp té xỉu trên đất.

Ta chỉ là đi cầm cái thạch trụ kiểm tra lực lượng thôi mà... Xảy ra chuyện gì? Ai có thể nói cho ta biết một hồi...

- Khụ khụ, tốt, Trương tiểu huynh đệ, sau đó có cơ hội lại tiếp tục luận bàn, Bạch Tốn bị thương, cũng cần điều chỉnh một chút! Thạch trụ kiểm tra lực lượng đã đem ra, ta nhìn ngươi vẫn là thử một chút sức mạnh đi!

Thấy tình cảnh lúng túng, Lục Trầm đại sư vội vã đánh gãy.

- Được rồi! - Thấy Bạch Tốn cũng chưa muốn so tài, Trương Huyền cũng có chút ít tiếc nuối lắc đầu một cái, nhìn về phía thạch trụ kiểm tra lực lượng vừa được đem ra, đi lên trước vài bước, khẽ mỉm cười: - Kỳ thực, ngày hôm qua ta mới đo qua, lực lượng cũng chỉ là bốn đỉnh tả hữu mà thôi, ngày hôm nay không cần kiểm tra cũng được, có lẽ khác biệt không lớn...

Đem Diêu Hàn đánh thành đầu heo, là sự tình rạng sáng ngày hôm nay, lúc trước hắn cũng mới đo qua, lực lượng là tám đỉnh!

Hôm nay bận bịu rối tinh rối mù, hơn nữa không có công pháp, huyệt đạo không mở ra một cái nào, sức mạnh hẳn là sẽ không tăng trưởng, còn tuy rằng tu luyện Thiên Đạo Kim Thân, nhưng theo Trương Huyền, thân thể cho dù có tiến bộ, cũng không thể so với Chân Khí mạnh hơn được!

Vì sao hắn nói bốn đỉnh, chứ không nói thật. Đơn giản là vì Đỉnh Lực cảnh đỉnh cao đều là lực lượng ở cấp độ này, hắn không muốn bại lộ quá nhiều, quá mức thì một lúc nữa khảo nghiệm, lưu một nửa khí lực là tốt rồi.

- Nếu đều đã lấy tới thì cũng nên thử một chút đi! - Lục Trầm đại sư nói.

- Được! – Biết không thể từ chối nữa, Trương Huyền nhẹ nhàng nở nụ cười, quyết định chỉ dùng một nửa khí lực, một quyền nện vào thạch trụ ở trước mắt.

Quyền phong gào thét, lực lượng như lôi đình.

Oành!

Hào quang lóe lên, chữ viết chậm rãi hiện lên.

- Các vị nhìn xem, chỉ là bốn đỉnh thôi mà... - Nhìn thấy chữ số hiện lên phía trên thạch trụ, Trương Huyền cười xua tay, quay đầu cười nói, bất quá lời còn chưa nói hết, liền thấy đám người Bạch Tốn, Lục Trầm đại sư, Hoàng Ngữ nhìn về phía hắn giống như là nhìn thấy quái vật.

Từng cái con ngươi như đều sắp rơi trên mặt đất.

- Thế nào? - Trương Huyền cau mày.

Cúi đầu nhìn mình một chút, không có cái gì không đúng a?

- Ngươi nhìn lại thạch trụ kiểm tra lực lượng một chút đi! - Hoàng Ngữ không nhịn được nói.

- Thạch trụ kiểm tra lực lượng thế nào? Không phải là bốn đỉnh sao? Làm gì mà kinh ngạc đến như vậy...

Quay đầu nhìn sang, vừa nhìn xuống phía dưới ( chữ viết của Trung Quốc cổ đại là theo hàng dọc, nên main mới phải nhìn xuống phía dưới), Trương Huyền thân thể giật mình một cái, kém chút đứng không vững ngã ra đất, mặt sau chữ “Bốn” chẳng biết lúc nào hiện lên chữ “chín”.

Hiện lên chính là... Bốn mươi chín!

- Ta vừa nãy một quyền đánh ra... Bốn mươi chín đỉnh?

Trương Huyền cũng sợ hết hồn.

Sáng nay, hắn mới đo được tám đỉnh lực lượng, vừa nãy lại cố ý để lại một nửa sức mạnh, lực lượng làm sao có khả năng đạt đến bốn mươi chín đỉnh?

Nếu như không lưu một nửa sức mạnh, chẳng phải biểu thị một quyền xuống dĩ nhiên tiếp cận trăm đỉnh?

Võ giả năm tầng Đỉnh Lực cảnh đỉnh cao là bốn Đỉnh Lực lượng, viên mãn cũng sẽ không vượt qua tám mươi đỉnh, một quyền trăm đỉnh, chẳng phải biểu thị dĩ nhiên có thể sánh ngang cùng võ giả sáu tầng Ích Huyệt cảnh, thậm chí còn vượt qua?

Chuyện này...

- Có phải là... cái thạch trụ kiểm tra lực lượng này hỏng rồi hay không?

Một ý nghĩ xông ra, Trương Huyền không nhịn được nói.

- Trụ đá không hỏng, ngươi vừa rồi tại thư phòng không phải đột phá sao? Tu vi đột phá, lực lượng tăng mạnh, điểm mấu chốt nhất chính là, ngươi không thích ứng được loại sức mạnh này, không hề có cảm giác, cho nên mới đem... Bạch Tốn đánh thảm như vậy!

Lục Trầm đại sư thấy ý nghĩ của chính mình nhận được sự xác minh và giải thích.

Nguyên bản muốn nói mình cũng bị đánh thảm như vậy, thời khắc mấu chốt ngừng lại, bất kể nói thế nào, mình cũng là đại sư, phải chú ý danh tiếng...

- Tu vi đột phá? Từ bốn đỉnh cao lên tới bốn mươi chín đỉnh? Lẽ nào một hồi mở ra bốn mươi lăm cái huyệt đạo?

Không nghe giải thích còn tốt, vừa nghe giải thích, Bạch Tốn, Hoàng Ngữ kém chút không ngất đi tại chỗ.

Không có nói đùa chớ?

Võ giả sáu tầng Ích Huyệt cảnh, mở ra thân thể huyệt đạo, tăng cường tu vi, mỗi lần mở ra một chỗ huyệt đạo, lực lượng tăng cường một đỉnh.

Truyền thuyết, thân thể tổng cộng có một trăm lẻ tám vị trí huyệt đạo, nhưng có thể mở ra, bất quá chỉ có bảy mươi hai chỗ, hơn nữa những huyệt đạo này làm sao mở ra là có trình tự cả, thể chất mỗi người là không giống nhau, nên trình tự mở huyệt đạo cũng khác nhau, chỉ có tìm được trình tự chính xác mới có thể đạt đến hiệu quả tốt nhất, không tìm được trình tự, cả một đời, cũng chỉ có thể mở ra ba, bốn mươi huyệt đạo, rồi sẽ không cách nào tiến bộ.

Bình thường đều là mở ra từng chỗ huyệt đạo một, sức mạnh cũng là tiến lên dần dần, một đỉnh lại một đỉnh, Trương Huyền thì một lần tăng lên bốn mươi lăm đỉnh...

Đại ca, ngươi đây là muốn nghịch thiên a!

Từng gặp đột phá, nhưng chưa từng thấy... đột phá khủng bố như thế đi!

Kỳ thực không riêng mọi người rung động choáng váng đầu hoa mắt, khó có thể tin tưởng được, liền ngay cả Trương Huyền cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Vừa tu luyện bộ Thiên Đạo Kim Thân kia xong, liền có tiến bộ như thế? Để lực lượng thân thể tăng thêm hơn chín mươi đỉnh?

Dựa theo tình huống bình thường, vừa nãy tiện tay đem Lục Trầm đại sư vứt bay, đem Bạch Tốn đánh bại, hắn nên rõ ràng mình đã có tiến bộ rất lớn, lực lượng tăng lên, mà không phải không biết gì cả.

Nhưng hắn là người xuyên việt, tu luyện cũng mới là chuyện của một hai ngày này, có thể khống chế được tu vi phát huy bao nhiêu phần lực lượng cũng rất không tệ, nếu bắt hắn có thể khống chế tỉ mỉ, đối với sức mạnh nắm giữ viên mãn như ý, thì làm khó hắn quá.

Giống như là một người bình thường, trực tiếp nắm giữ sức mạnh của siêu nhân, vừa mới bắt đầu khẳng định cũng không thích ứng, thậm chí đều không làm rõ được.

Trương Huyền hiện tại chính là tình huống như thế, nguyên bản lực lượng chỉ có tám đỉnh, một hồi liền tăng thêm 90 đỉnh, gia tăng đến hơn mười lần, then chốt vẫn là thân thể, không cách nào cảm thấy... Có thể sớm rõ ràng mới là lạ!

Không có chỗ đem Bạch Tốn đánh thành bánh thịt, cũng đã rất không tệ.

- Trương tiểu huynh đệ, ngươi không biết vừa nãy đã... Mở ra bốn mươi lăm nơi huyệt đạo sao?

Thấy hắn đờ ra, Lục Trầm đại sư không nhịn được nói.

Một hồi mở ra bốn mươi lăm nơi huyệt đạo, chuyện này đến hắn cũng chưa từng nghe nói a... Có thể nếu không phải như vậy, làm sao có thể sau một lúc lực lượng chợt bạo tăng như vậy?

- Ta... Vẫn là Đỉnh Lực cảnh đỉnh cao, tu vi vẫn chưa tiến bộ, chỉ là... lực lượng thân thể gia tăng một ít! - Trương Huyền nói.

- Thân thể? - Lục Trầm đại sư kinh ngạc, tràn đầy vẻ không thể tin được: - Ta nghe nói, trong thiên địa có một ít thiên tài địa bảo, chỉ cần phục dụng là có thể để cho thân thể sánh ngang sắt thép, nắm giữ lực lượng có thể so với Ích Huyệt cảnh đỉnh cao, lẽ nào... Tu luyện cũng có thể?

- Ây... Ta ngày hôm nay thật giống như vô tình ăn một cái trái cây không biết tên, vừa mới bắt đầu cảm thấy toàn thân toả nhiệt, vẫn chưa để ý, có thể là khi đó lực lượng thân thể đột nhiên gia tăng dữ dội a! - Trương Huyền nói.

Là một người hiện đại, đương nhiên biết chuyện thất phu vô tội hoài bích có tội, nếu quả thật nói mình tu luyện một hồi, liền đạt đến mức độ này, nhất định sẽ có vô số người đỏ mắt tìm mình yêu cầu công pháp!

Thậm chí còn có thể có người bắt mình đi nghiên cứu.

Nếu Lục Trầm đại sư nói có thiên tài địa bảo có thể để lực lượng thân thể tiến nhanh, vừa vặn hắn cũng thuận theo mà bịa ra một câu chuyện.

- Cơ duyên a, đây thực sự là cơ duyên to lớn! - Lục Trầm đại sư không nghi ngờ gì.

Kỳ thực không phải hắn không nghi ngờ, mà là coi như có hoài nghi, cũng phải tin tưởng mới được a!

Tu luyện một canh giờ liền có thể để lực lượng thân thể gia tăng mấy chục đỉnh?

Đây không phải nằm mộng giữa ban ngày hay sao?

Cũng buồn cười như chuyện nam nhân sinh con vậy!

Thay vì tin tưởng chuyện này, còn không bằng tin tưởng ăn một cái thiên tài địa bảo nào đó.

- Không biết trái cây mà tiểu huynh đệ ăn được có dáng dấp ra sao? - Lục Trầm đại sư hỏi tiếp.

- Dáng dấp gì sao? - Trương Huyền vò đầu, hắn chỉ là nói bậy, nào có biết hình dáng gì? Bất quá, nếu bức đến nước này, không nói, nhất định sẽ bị hoài nghi, liền nói ngay: - Là một trái cây màu đỏ, phía trên có đường vân như những vòng xoáy...

Trước ở trong Tàng Thư Các của học viện, thời điểm đọc sách có vẻ như cũng xem qua một chỗ thư tịch có ghi chép tương tự , bất quá là một cái truyền thuyết, chính là ăn một loại trái cây màu đỏ, đột nhiên lực lượng tăng mạnh, giờ khắc này cũng chỉ đành mèo mù chạm chuột chết, thử vận khí một chút.

- Màu đỏ? Lẽ nào là màu đỏ loét? Quả nhiên là vật kia!

Lục Trầm đại sư giống là nghĩ đến cái gì, hô hấp dồn dập.

- Đại sư biết là quả gì sao?

- Là Hồng Kim Châu Quả! Truyền thuyết chỉ cần ăn, có thể trực tiếp để lực lượng thân thể bạo tăng, Ích Huyệt cảnh đỉnh cao cũng khó mà chống lại! - Lục Trầm đại sư hưng phấn nói.

- Hồng Kim Châu Quả?

Trương Huyền một mặt quái lạ.

Lẽ nào... Thật là có vật này?
Chương 55 Bị chặn đánh

Lại hàn huyên một lát, khi mọi người hỏi đến Hồng Kim Châu Quả từ đâu mà có, Trương Huyền thuận miệng nói hắn ngẫu nhiên tìm được ở cửa hàng, làm cho đám người Lục Trầm đại sư hô to may mắn.

- Đúng rồi, Trương Huyền huynh đệ, không biết ngươi là người ở đây hay là. . . - Lục Trầm hỏi.

- Ta là lão sư ở học viện Hồng Thiên! - Trương Huyền nói.

- Thì ra là vậy, khó trách thực lực của ngươi lại tốt như thế, đối với thư hoạ lại có những lý giải cao thâm như vậy! - Lục Trầm đại sư tán dương một tiếng, nhịn không được quay đầu nhìn về phía Hoàng Ngữ, Bạch Tốn đang ngồi bên cạnh:

- Thư hoạ có thể hun đúc tình cảm sâu đậm của một người, tôi luyện tâm tính, đừng suốt ngày cứ nghĩ đến mấy chuyện đánh đánh giết giết nữa! Nếu Trương Huyền huynh đệ là lão sư ở học viện, các ngươi cũng phải thường đi lĩnh giáo một chút, ai học được bản lĩnh thật sự, ta tự nhiên sẽ cân nhắc cho người đó thông qua kỳ khảo hạch, cho người đó đồ vật mà họ mong muốn!

- Dạ! - Vẻ mặt Hoàng Ngữ đầy đau khổ, Bạch Tốn thì hoàn toàn ngược lại, ánh mắt hưng phấn lập lóe.

Thông qua giao thủ, hắn đã biết thực lực của Trương Huyền vượt xa hắn, có thể lĩnh giáo với cường giả cấp cao hơn như vậy, so với việc chỉ nhìn những hình ảnh khô khan trong sách có thể giúp hắn tiến bộ vượt bậc hơn rất nhiều!

Chí ít lĩnh giáo hắn cũng thoải mái hơn so với học về thư hoạ của Lục Trầm đại sư một chút.

- Hôm nay đã quấy rầy mọi người nhiều rồi, cũng không còn sớm nữa, cáo từ đại sư, hôm nào rảnh ta sẽ lại tới thăm! - Việc cần phải làm cũng đã làm xong, Trương Huyền cũng sẽ không tốn nhiều thời gian nữa, đứng dậy ôm quyền nói.

- Ngươi lần này muốn tới đây tìm công pháp võ giả cấp sáu, ở đây ta không có, qua mấy ngày nữa ta nói với Trầm Truy một chút, sẽ có người dẫn ngươi đến Tàng Thư Các của Vương quốc tìm thử xem sao! Hình như mấy ngày nay hắn đã ra ngoài săn thú, không có ở trong cung! - Lục Trầm đại sư nói.

- Vậy thì cám ơn đại sư! - Nghe Lục Trầm đại sư nói như thế, ánh mắt của Trương Huyền liền sáng lên.

Công pháp võ giả tầng sáu ở các thư các bình thường đúng thật là tìm không ra mấy quyển, nhưng nếu như là Tàng Thư Các của Vương quốc này, nơi được mệnh danh là thư viện lưu trữ toàn bộ tất cả các thư tịch củaThiên Huyền Vương quốc, nhất định có thể tìm thấy không ít sách rồi!

Nếu quả thật có thể vào đó một chuyến, công pháp võ giả cấp sáu, có lẽ sẽ có thể hình thành Thiên Đạo Thần Công ngay lập tức, để tu vi tăng đột phá!

- Đừng khách sáo. . . - Lục Trầm cười gật đầu.

Sau khi rời khỏi phủ đệ của Lục Trầm đại sư, Trương Huyền liền đi về phía học viện.

Lúc ăn cơm với Trầm Bích Như, trời đã tối, bây giờ mặt trăng treo ở giữa không trung, chiếu trên mặt đất như một màn sương mỏng bàn bạc, nếu như so sánh với thời gian ở kiếp trước, chắc lúc này cũng đã là mười hai giờ khuya!

Mặc dù trễ như vậy, nhưng hắn cũng không có chút mệt mỏi rã rời nào, ngược lại hai mắt còn hưng phấn tỏa sáng.

Không thể không nói, chuyến đi tới phủ đệ của Lục Trầm đại sư này thật giá trị!

Công pháp ngưng tụ ra Thiên Đạo này, giúp cho hắn công lực của hắn tăng nhanh, thực lực tăng đột phá, dựa vào tu vi hiện tại, cho dù có gặp được cường giả Ích Huyệt cảnh đỉnh phong, cũng không cần phải e dè gì nữa!

Hơn nữa hắn còn tìm được mười mấy bản công pháp võ giả cấp sáu, cho dù không thể hình thành Thiên Đạo Thần Công hoàn chỉnh, nhưng đối với tu luyện của mình cũng phải có tác dụngnhất định.

- Nhục thân có thể đạt tới công lực hơn chín mươi đỉnh, nếu như tìm được phương pháp tu luyện cấp bậc nhục thân càng cao, có phải sẽ càng lợi hại hơn hay không ?

Mặc dù bí kỹ tu luyện thân thể trong thư phòng của Lục Trầm đại sư khá nhiều, nhưng đều là những quyển đơn giản nhất, là pháp quyết tu luyện cơ bản nhất, loại sách này dù có dùng Thiên Đạo thư viện sửa sang lại, cũng chỉ có thể có công hiệu như vậy, về sau chỉnh sửa ra pháp quyết tu luyện nhục thân cao thâm hơn, há không phải sẽ càng thêm lợi hại sao ?

Hình như là vậy, chỉ sợ nhục thân cũng sẽ biến hắn trở thành một người lúc nào cũng muốn chiến đấu!

Đang lúc âm thầm cao hứng, đột nhiên lỗ tai Trương Huyền nghe thấy tiếng động rất khẽ.

Sức mạnh thân thể tăng nhiều, tai và mắt cũng trở nên linh hoạt hơn, hắn phát hiện sau lưng hình như có người theo dõi!

Bước chân nhoáng một cái, ngừng lại:

- Người bằng hữu đang theo dõi, ra đi!

- Hắc hắc, không ngờ ngươi vẫn rất cảnh giác!

- Ta cảnh giác thì có tác dụng gì! Tiểu tử, ngươi làm hại chúng ta tiền lừa không thành, hôm nay cũng đừng hòng đi. . .

Rầm rầm!

Người đó vừa nói xong, vài bóng người từ trong bóng tối chui ra, vây chung quanh Trương Huyền, lạnh lùng nhìn về phía hắn, giống như là nhìn một người chết.

- Là các ngươi ? -Trương Huyền nhận ra được.

Chính là Mặc Dương đại sư và tên chủ quán thông đồng với nhau bị mình vạch trần lừa đảo và thân phận của hắntại cửa hàng tới.

Về phần mấy người còn lại hẳn là những được được sắp xếp lẫn trong đám đông.

- Bắt lại.

Lúc này,sắc mặt của "Mặc Dương đại sư" sưng đỏ, vành mắt đen nhánh, quần áo cũng bị xé toang mấy mảnh, không còn bộ dáng vân đạm phong, khinh phiêu phiêu dục tiên trước đó, ném hắn ở trên đường nói hắn là ăn mày, chắc cũng có người tin.

Xem ra sau khi bị vạch trần thân phận, những "Người bị hại" kia không có để hắn yên thân.

Chuyện này cũng đúng, có thể chi một số tiền lớn như vậy cho những món bảo vật, chắc chắn là người có quyền thế không ít rồi.

Biết mình bị người lừa gạt, không đánh chết kẻ lừa đảo này cũng đã là may mắn cho hắn lắm rồi.

Chủ quán thoạt nhìn cũng thê thảm không kém, hai cái mắt đen thui, trên miệng giống như là ngậm cái gì trong đó, sưng đến nỗi lời nói cũng nghe không rõ ràng.

Hai người họ nhìn về phía Trương Huyền, ánh mắt lộ ra hận ý không che dấu.

Bọn hắn hao tốn một số tiền rất lớn mới có thể thiết lập ra một cục diện tốt như vậy, kết quả bị tên thiếu niên này phá hư, không tính mỡ tới miệng mèo không ăn được phải phun ra ngoài, còn bị đánh đến thừa sống thiếu chết, tất nhiên hận ý trong lòng lúc này đã dâng lên đến đỉnh điểm.

- Tiểu súc sinh này, ngươi chạy rất nhanh a, ta xem bây giờ ngươi còn có thể trốn đằng nào! - Trong mắt chủ quán lóe lên một tia hưng phấn và dữ tợn.

- Các ngươi muốn giết ta ? - Cảm nhận được âm hàn khí tức từ bốn phía, Trương Huyền nhướng mày.

- Có trách thì trách bản thân ngươi nhiều chuyện, lời không nên nói đều nói hết ra, kiếp sau lúc đầu thai nhớ giữ mồm giữ miệng của mình cho kỹ! - Mặc Dương đại sư cũng nhe răng cười một tiếng, nắm bóp bàn tay, tạo ra thanh âm kèn kẹt.

Tất cả những lừa gạt của bọn họ đều vì tên nhóc này mà thất bại, từ nãy đến giờ tìm rất lâu mới có thể tìm được hắn, tất nhiên không thể bỏ qua!

- Xin lỗi, ta tạm thời chưa muốn chết, cũng không muốn tự bịt miệng của mình! - Trương Huyền nói.

- Không muốn chết ? -Trong mắt Mặc Dương đại sư lóe lên một tia tàn nhẫn:

- Cái này không phải do ngươi nói là được, các huynh đệ, giết hắn, băm thành thịt nát cho chó ăn!

- Được! - Một tiếng hưng phấn mà hừ lạnh, một tiếng ‘giết’ vang lên. Cánh tay giơ lên, một chưởng liền tiến thẳng về phía người Trương Huyền.

Vừa ra tay, tu vi của đối phương liền hiện ra, võ giả đỉnh phong cấp năm!

Khó trách hắn đang bị Lưu Chu vương quốc truy nã, mà vẫn còn có thể chạy đến Vương quốc Thiên Huyền lừa gạt người khác, quả nhiên có chút thực lực.

Nếu là tối qua, Trương Huyền muốn thắng qua tên lừa đảo này, chắc chắn cần phải mượn Thiên Đạo thư viện, thẩm tra khuyết điểm, nhưng bây giờ sức mạnh nhục thân đã tăng nhanh, có gần một trăm đỉnh cự lực, một cái Đỉnh Lực đỉnh phong cấp năm không nhằm nhò gì với hắn cả.

Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, quất tới một cái tát.

- Không biết sống chết!

- Lão tứ danh xưng thiết chưởng, một đôi tay có thể làm vỡ bia nứt đá, lúc trước ở vương quốc Lưu Chu một tên Ích Huyệt cảnh sơ kỳ đã bị một chưởng của hắn đánh chết tươi, tiểu tử này lại dám tay không đánh trả? Đúng là điếc không sợ súng.

- Vậy mà chúng ta lại bị một tên như thế làm cho sống dở chết dở, thực là xúi quẩy!

. . .

Thấy tên nhóc này không có chút tránh né nào trực tiếp nghênh chiến, tất cả đám người của Mặc Dương đại sư đều cười nhạo.

Cái "Nắm tay" này mặc dù không thu hút, nhưng chắc chắn không phải là bình hoa để trang trí, nhất là đôi bàn tay đều có thể đập nát sắt thép, một tên thiếu niên mười mấy tuổi, tay không tấc sắt nghênh đón, đây không phải muốn chết thì là gì ?

Lúc bọn chúng nhìn thấy Trương Huyền chắc chắn sẽ bị một chưởng này đánh cho tàn phế thì lập tức nhìn thấy thiết chưởng của "Lão tứ" bọn hắn giống như đậu hũ yếu ớt đã bị người ta ngậm vào miệng, không kịp ngăn cản, liền bị quất một cái vỡ vụn ra, xương ngực bị chèn ép xuống, sau đó bay ngược ra, một đầu cắm trên mặt đất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom