-
Chương 981-985
Chương981
CHƯƠNG 981
Tống Nguyên Lễ túm lấy cô ta rồi cười xấu xa bảo: “Nhưng tiếc là đêm nay ông đây không có hứng với cô, gọi hai người anh em đến đây, thoả mãn cô gái điế.m này.”
Hai người nổi tiếng dựa vào lượng fan đông đang ngồi bên cạnh lập tức vui mừng nhào đến, đẩy ngôi sao nhỏ kia xuống đất.
Trong đầu Tống Nguyên Lễ lúc này đều là vẻ ngoài xinh đẹp và vóc dáng gần như hoàn hảo của Triệu Thanh Hà, anh ta không còn nổi hứng thú với những người phụ nữ xung quanh mình lúc này.
Bọn họ vốn cũng khá vừa mắt, ai cũng là nữ thần mà đám nghèo hèn hằng mơ ước, nhưng sau khi gặp Triệu Thanh Hà, Tống Nguyên Lễ chỉ cảm thấy những người này ăn mặc th.ô tục, không có văn hoá, chẳng có chút thú vị nào.
“Mẹ kiếp, sao Vu lão Tam làm việc chậm chạp thế. Đã một tiếng rồi vẫn chưa gọi lại cho ông.”
Tống Nguyên Lễ mắng một tiếng nhưng cũng không để tâm, ở Ma Đô nhỏ bé này, không có người phụ nữ nào mà Tống Nguyên Lễ này không giải quyết được!
Triệu Thanh Hà kháng cự càng lâu càng thú vị, vừa bắt đã tóm được ngay thì còn gì thú vị nữa? Không kích thích!
Tống Nguyên Lễ nhấp một ngụm rượu vang, nhìn cảnh tượng khó coi trong phòng VIP, lại nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Triệu Thanh Hà, anh ta không khỏi phấn khích.
Mà lúc này, Vương Bác Thần và Nhạc Ẩn Long đã đến cửa quán bar.
Vu lão Tam đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trên thực tế khi ở phòng chấp pháp, anh ta đã tỉnh lại nhưng không dám mở mắt mà vẫn luôn giả vờ ngất, anh ta đã nghe thấy hết những lời của Nhạc Ẩn Long.
Đũng qu.ần anh ta đã ướt sũng vì sợ hãi.
Nếu không có Nhạc Ẩn Long xách cổ thì anh ta đã chẳng thể đi nổi một bước.
“Là… Là chỗ này ạ.”
Vu lão Tam nơm nớp lo sợ nói.
Nhân viên phục vụ ở quán bar thấy ba người đi tới cửa, nhìn thấy dáng vẻ này của Vu lão Tam thì lập tức nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng nói cho quản lý.
Chủ quán bar có thể mở quán bar ở đây và có thể khiến đám cậu chủ nhà giàu Tống Nguyên Lễ tới đây thì chắc chắn phải có gia thế và thực lực vững chắc.
Những người dưới quyền của quản lý bề ngoài là quản lý, nhưng thực chất lại là côn đồ.
Quản lý bình tĩnh bảo nhân viên phục vụ an ủi những anh em trong quán rồi tươi cười rạng rỡ bước tới hỏi: “Vu tam ca, hai người này là bạn của anh à? Có cần anh em chúng tôi giúp gì không?”
Vu lão Tam đã sợ tới mức chẳng dám đánh rắm, chỉ cúi đầu không nói gì.
Nhạc Ẩn Long ném Vu lão Tam xuống đất, quản lý hơi biến sắc, biết hai người này tới đây để gây rắc rối.
Vu lão Tam là người của cậu Tống, hai người này đến đây để gây sự với cậu Tống.
Vương Bác Thần hờ hững nói: “Tống Nguyên Lễ đang ở phòng nào?”
Quản lý cũng là người từng trải, biết đối phương đã dám tới thì sẽ không phải người dễ động đến, anh ta chỉ vào Vương Bác Thần trầm giọng hỏi: “Anh là ai mà lại dám ra tay với người của cậu Tống hả? Còn dám gọi thẳng tên cậu Tống ra nữa, chán sống rồi phải không?”
Chương982
CHƯƠNG 982
Chát!
Quản lý vừa nói xong, Nhạc Ẩn Long đã tát thẳng vào mặt anh ta: “Anh Vương đang hỏi anh đấy.”
“Chết tiệt, anh dám đánh tôi? Anh cũng không thử hỏi xem tôi là ai!”
Quản lý bị Nhạc Ẩn Long tát chảy máu khoé miệng, chảy ra một chút máu, anh ta gằn giọng: “Tôi thấy là anh chán sống rồi, đánh ông đây đúng không? Hôm nay tôi sẽ khiến hai người không bước ra được khỏi cánh cửa này!”
Chát!
Quản lý còn chưa kịp phản ứng thì Nhạc Ẩn Long đã lại cho anh ta thêm một cái tát nữa, lần này anh ta suýt thì ngã ngửa, nửa khuôn mặt tê dại.
“Anh Vương đang hỏi anh.”
Nhạc Ẩn Long vẫn nói câu đó.
“Con mẹ nó, dám đánh anh Long của chúng tao, chúng mày đúng là tự tìm cái chết!”
Lúc này, nhân viên phục vụ kia dẫn theo mười mấy tên đàn em tới.
Thoạt nhìn đã thấy nhóm người này không phải loại người tốt đẹp, ai cũng cởi trần, xăm rồng xăm hổ đầy người trông rất dữ tợn, trong tay còn cầm gậy gộc, dao phay.
Bọn chúng hung ác lao tới.
“Mẹ kiếp, muốn chết cũng không chọn chỗ!”
“Anh Long, anh không sao chứ?”
“Chém chết hai tên khốn kiếp này đi!”
Anh Long quản lý đứng dậy, ôm nửa khuôn mặt, tức giận nói: “Chặt tay bọn chúng cho ông!”
Đám thuộc hạ lập tức bao vây Vương Bác Thần và Nhạc Ẩn Long.
Khoé miệng bên trái của Nhạc Ẩn Long khẽ cong lên theo thói quen, lộ ra nụ cười nham hiểm, ánh mắt hiện lên vẻ khát máu, anh ta liếm môi: “Đúng là hơi nhớ những ngày tháng máu nhuộm đầy đường trước đây, từ khi đi theo anh Vương, tôi đã không làm đại ca rất nhiều năm rồi.”
Trước đây Nhạc Ẩn Long chỉ là một tay xã hội đen đầu đường xó chợ, với nghĩa khí giang hồ và lòng nghiệt huyết, đánh nhau là chuyện thường tình.
Thông thường anh ta không chém người khác sống dở chết dở thì là bị người khác chém sống dở chết dở.
Anh ta từng bước leo lên từ đáy xã hội, những việc đã trải qua vô cùng phức tạp, khiến cho tính cách của anh ta trở nên cực đoan, hung ác.
Nếu Vương Bác Thần không tình cờ phát hiện ra tài năng của anh ta, thì bây giờ anh ta đã bị chém chết trên phố từ lâu, hoặc trở thành lão đại của một vùng rồi.
“Mẹ kiếp, cũng thể hiện theo mới hay chứ.”
Anh Long quản lý đứng ở ngoài vòng vây nhổ ra mấy nhụm bọt máu, lúc này nửa khuôn mặt bên trái mới bắt đầu đau dữ dội, đã sưng tấy đỏ bừng lên.
Mấy tên côn đồ chém về phía Nhạc Ẩn Long, Nhạc Ẩn Long né đi, tiếng “rắc rắc” vang lên, anh ta đã bẻ gãy tay một tên côn đồ.
Sau đó cướp lấy con dao trong tay tên côn đồ, thoáng chốc chém ra hơn chục nhát dao!
Tên côn đồ chưa kịp phản ứng thì chân tay đã bay hết cả ra ngoài!
Mà với thực lực cấp bậc chiến vương như Nhạc Ẩn Long, anh ta có thể dễ dàng xử lý những người này.
Chương983
CHƯƠNG 983
Có thể nói, với thực lực của anh ta, anh ta có thể tiêu diệt hết đám người này trong vòng ba giây mà không thấy máu, nhưng tính cách cực đoan khiến anh ta lựa chọn cách đánh tàn nhẫn của côn đồ, hơn nữa còn rất tàn nhẫn.
Đây chính là Nhạc Ẩn Long!
Là cách làm việc của Nhạc Ẩn Long!
Tính tình độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn.
Cảnh tượng đẫm máu và tàn khốc này khiến đám người còn lại bàng hoàng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người tàn nhẫn như vậy.
Bọn họ cũng đã từng làm những việc như chặt tay và chân, nhưng cũng không dã man thế này.
Anh Long nuốt nước bọt, nhưng không sợ hãi, điều này đã thôi thúc tính hung ác trong lòng anh ta.
Bọn họ lăn lộn ngoài xã hội dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn, nếu bây giờ sợ thì sau này sẽ không có chỗ đứng nữa.
“Chém chết nó!”
Người phục vụ dùng dao chém Nhạc Ẩn Long, Nhạc Ẩn Long giơ tay vung ra một dao.
Đầu của người phục vụ rơi dưới chân anh Long.
Chết không nhắm mắt.
Đôi mắt như cá chết nhìn chằm chằm vào anh Long.
“Ma quỷ, mày là đồ ma quỷ!”
Anh Long sợ tới mức lùi lại, tuy bọn họ không phải người tốt, chưa làm chuyện thế này bao giờ.
Nhưng anh ta không ngờ đối phương lại tàn nhẫn và hung ác đến vậy.
Đám côn đồ còn lại sợ đến mức chân mềm nhũn, dao cầm trên tay còn không vững, làm sao còn dám ra tay nữa.
Một số người tâm lý kém còn sợ tới nỗi không tự chủ được tè ra quần.
“Tha cho tôi, tha cho tôi đi.”
“Tôi không đánh nữa, tôi không đánh nữa!”
Mấy tên côn đồ lập tức bỏ dao, sợ hãi quỳ xuống đất van xin.
Đôi mắt tam giác hung ác của Nhạc Ẩn Long nhìn thẳng vào anh Long, khoé miệng trái bất giác cong lên, nở nụ cười xấu xa: “Anh Vương đang hỏi anh đấy.”
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi nói, tôi nói.”
Anh Long quản lý sợ tới mức quỳ trên mặt đất, cầu xin tha thứ: “Cậu Tống ở phòng VIP Đế Vương, cậu Tống ở phòng VIP Đế Vương.”
Vương Bác Thần chẳng nhìn anh ta một lần đã đi thẳng đến phòng VIP Đế Vương.
Vu lão Tam sợ hãi không dám nói lời nào, nằm trên đất giả chết, bây giờ anh ta chỉ muốn giảm bớt cảm giác tồn tại, tốt nhất là khiến hai ác ma này quên mình.
Nhưng tiếc là Nhạc Ẩn Long vẫn xách anh ta lên, đi theo sau Vương Bác Thần.
Chương984
CHƯƠNG 984
Lúc này anh Long mới run lẩy bẩy lấy điện thoại ra, gọi điện, nhưng sợ tới mức không thốt ra được một câu hoàn chỉnh: “Kim… Ông Kim, xảy… xảy ra chuyện rồi, các anh em chết… chết rồi.”
Khi anh ta báo tin, Vương Bác Thần nghe thấy rõ ràng nhưng anh không quan tâm.
Nhạc Ẩn Long quay đầu lại, khóe miệng trái cong lên, lộ ra nụ cười xấu xa.
Anh Long hoảng sợ đến mức làm rơi điện thoại xuống đất, bỗng chốc cảm giác thấy hình như mình đã làm gì sai, không nên gọi cuộc gọi này.
Trong phòng VIP Đế Vương, Tống Nguyên Lễ đã không thể chờ được nữa, đang định gọi cho Vu lão Tam.
Nhưng đột nhiên, cánh cửa phòng VIP bị đá bật ra.
Anh ta còn chưa phản ứng lại thì một bóng đen đã lao thẳng lên người.
“Con mẹ nó, muốn chết à!”
Tống Nguyên Lễ đẩy bóng đen đó ra, lúc này mới phát hiện là Vu lão Tam!
“Mẹ kiếp, mày muốn chết à? Ông đây…”
Tống Nguyên Lễ chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, đuôi mắt liếc thấy hai người ở cửa.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt một người trong số họ, anh ta giật mình, vô thức thốt lên: “Vương… Vương Bác Thần?”
Để dụ được Triệu Thanh Hà lên giường, Tống Nguyên Lễ đã điều tra rõ về cô, bao gồm cả ảnh của Vương Bác Thần, anh ta cũng đã xem rất nhiều lần.
Chỉ là điều khiến anh ta ngạc nhiên là tên ở rể này lại tự tìm tới đây, tới để gây sự với anh ta ư?
“Anh là Tống Nguyên Lễ?”
Vương Bác Thần làm như không thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, nhìn Tống Nguyên Lễ.
“Chết tiệt, mày là ai, tên Tống Nguyên Lễ cũng là người mà mày có thể gọi được à?”
Một người nổi tiếng trên mạng trong đám con nhà giàu đứng lên, tiện tay lấy áo khoác lên người, nhặt chai bia lên chỉ vào Vương Bác Thần rồi hét.
Rầm!
Tên con nhà giàu còn chưa đi tới trước mặt Vương Bác Thần đã phát hiện trước mặt mình có thêm một người.
Khoé miệng bên trái của Nhạc Ẩn Long giật giật theo thói quen, anh ta nở nụ cười tà ác rồi cầm lấy tay tên đó, đập chai rượu lên đầu gã.
Anh ta nói với vẻ sát khí đằng đằng: “Anh Vương mà cậu cũng dám chỉ?”
Cảnh tượng bất chợt xuất hiện khiến những người khác giật mình tỉnh táo lại, đám đàn ông trai gái vội vàng tìm quần áo mặc vào.
Tống Nguyên Lễ chẳng nhìn tên con nhà giàu đang ngã gục dưới đất mà chỉ châm thuốc, thổi ra một vòng khói, lại nhấp một ngụm rượu, lãnh đạm nói: “Tôi còn tưởng là ai, hoá ra là ông xã ở rể của Triệu Thanh Hà, dám tìm tới đây, đúng là tôi đã coi thường anh.”
Tống Nguyên Lễ dựa vào sofa, hai chân gác lên bàn, nhẹ giọng nói: “Tôi thích vợ anh, ra giá đi, ngủ cùng tôi một đêm tôi sẽ bỏ qua cho tập đoàn Trần Thị và công ty Hoa Nguyên, nếu không chỉ cần một câu nói của tôi, tôi muốn nhà các anh nhà tan của nát thì nhà các anh sẽ nhà tan cửa nát, muốn anh sống không bằng chết thì anh sẽ sống không bằng chết!”
“Tôi rất tức giận.”
Giọng điệu của Vương Bác Thần bình thản, trên mặt anh cũng không có biểu cảm gì.
Chương985
CHƯƠNG 985
Nhưng Nhạc Ẩn Long lại sợ hãi, hai chân vô thức run lên.
Thần chủ thật sự tức giận rồi!
Thần chủ càng tỏ ra bình tĩnh thì cơn giận càng lớn!
Hồi trước một quốc gia hùng mạnh ở phương Tây gây chiến với nước R, Thần chủ dẫn dắt họ đánh bại quốc gia hùng mạnh đó, hai bên đã ngồi vào bàn đàm phán.
Nhưng đối phương lại ỷ vào có Đế Quốc nước A chống lưng, cực kỳ ngoan cố, còn uy hiếp sẽ khai chiến lần nữa. Để thể hiện sự uy hiếp, chúng còn giết mười mấy tù binh của nước R.
Thần chủ cũng như tối nay, bình thản nói một câu “tôi rất tức giận”.
Sau đó anh dẫn theo mấy người họ tới quốc gia đó, giết hết sáu mươi phần trăm thành viên của hoàng gia, chém chết người thừa kế của quốc gia đó ngay tại chỗ.
Nếu không phải Quốc chủ hạ lệnh bảo Thần chủ dừng tay thì hoàng thất của quốc gia đó đã bị giết hết rồi!
Bây giờ Thần chủ lại nói câu này, vẻ mặt bình tĩnh như thế, sao Nhạc Ẩn Long có thể không sợ!
Nhạc Ẩn Long chỉ biết một điều, nhà họ Tống sắp biến mất rồi!
Tất cả những người liên quan đều sẽ chết!
Không ai có thể cứu được bọn họ!
Dù gia thế có lớn đến đâu…
Đều! Không! Thể!
“Mẹ kiếp, lại còn biết tức giận nữa à? Ha ha ha ha.”
Tống Nguyên Lễ như nghe thấy chuyện cười, anh ta cười ngả nghiêng: “Yo, chỉ là một thằng ở rể thôi mà cũng biết tức giận à? Tôi sợ quá! Anh là một kẻ vô dụng, chạy đến nhà vợ để ở rể làm mất mặt và tôn nghiêm của đàn ông mà cũng biết giận à? Tôi cho anh một cơ hội nữa, ra giá đi rồi để vợ anh chơi với tôi một đêm, đừng ép tôi phải ra tay, nếu không anh sẽ biến mất khỏi thế giới này mãi mãi đấy.”
Tống Nguyên Lễ lại nhả khói, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Với thân phận và địa vị của tôi, chơi vợ anh là ban ơn cho anh, vinh hạnh của anh.”
“Trong mắt các anh, có lẽ nhà họ Trần rất quyền lực và giàu có, nhưng trong mắt ông đây thì nhà họ Trần chẳng là cái gì cả! Đồ vô dụng, tôi biết anh là quân nhân đã xuất ngũ, rất có bản lĩnh, nhưng thế giới này không phải đánh giỏi là được.”
Tống Nguyên Lễ đứng dậy, tay trái cầm ly rượu vang, tay phải kẹp điếu thuốc, cao ngạo nói: “Ông đây có tiền, có quyền, không phải tồn tại mà kẻ vô dụng ở rể như anh có thể tưởng tượng được. Với gia thế của ông đây, muốn đè bẹp nhà họ Trần là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Cạch.
Tống Nguyên Lễ uống nốt rượu trong ly rồi đặt mạnh ly rượu xuống trước mặt Vương Bác Thần, đạp một chân lên bàn, ngạo nghễ nói: “Ở Ma Đô, Tống Nguyên Lễ tôi là vương của Ma Đô, là pháp của Ma Đô, là thần của Ma Đô! Tên vô dụng ở rể như anh mà cũng dám chạy đến đây gây sự với tôi? Rất kiêu ngạo đấy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?”
Vương Bác Thần không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn Tống Nguyên Lễ.
Nhưng Nhạc Ẩn Long ở bên cạnh lại bỗng mất đi vẻ cà lơ phất phơ, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén.
Anh ta có thể cảm nhận đươc dưới vẻ ngoài bình tĩnh này của Vương Bác Thần ẩn giấu sát ý thế nào!
Đến anh ta cũng không dám cười đùa tí tửng.
Lần này cho dù gia thế của nhà họ Tống có lớn đến mấy cũng vô dụng!
CHƯƠNG 981
Tống Nguyên Lễ túm lấy cô ta rồi cười xấu xa bảo: “Nhưng tiếc là đêm nay ông đây không có hứng với cô, gọi hai người anh em đến đây, thoả mãn cô gái điế.m này.”
Hai người nổi tiếng dựa vào lượng fan đông đang ngồi bên cạnh lập tức vui mừng nhào đến, đẩy ngôi sao nhỏ kia xuống đất.
Trong đầu Tống Nguyên Lễ lúc này đều là vẻ ngoài xinh đẹp và vóc dáng gần như hoàn hảo của Triệu Thanh Hà, anh ta không còn nổi hứng thú với những người phụ nữ xung quanh mình lúc này.
Bọn họ vốn cũng khá vừa mắt, ai cũng là nữ thần mà đám nghèo hèn hằng mơ ước, nhưng sau khi gặp Triệu Thanh Hà, Tống Nguyên Lễ chỉ cảm thấy những người này ăn mặc th.ô tục, không có văn hoá, chẳng có chút thú vị nào.
“Mẹ kiếp, sao Vu lão Tam làm việc chậm chạp thế. Đã một tiếng rồi vẫn chưa gọi lại cho ông.”
Tống Nguyên Lễ mắng một tiếng nhưng cũng không để tâm, ở Ma Đô nhỏ bé này, không có người phụ nữ nào mà Tống Nguyên Lễ này không giải quyết được!
Triệu Thanh Hà kháng cự càng lâu càng thú vị, vừa bắt đã tóm được ngay thì còn gì thú vị nữa? Không kích thích!
Tống Nguyên Lễ nhấp một ngụm rượu vang, nhìn cảnh tượng khó coi trong phòng VIP, lại nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Triệu Thanh Hà, anh ta không khỏi phấn khích.
Mà lúc này, Vương Bác Thần và Nhạc Ẩn Long đã đến cửa quán bar.
Vu lão Tam đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trên thực tế khi ở phòng chấp pháp, anh ta đã tỉnh lại nhưng không dám mở mắt mà vẫn luôn giả vờ ngất, anh ta đã nghe thấy hết những lời của Nhạc Ẩn Long.
Đũng qu.ần anh ta đã ướt sũng vì sợ hãi.
Nếu không có Nhạc Ẩn Long xách cổ thì anh ta đã chẳng thể đi nổi một bước.
“Là… Là chỗ này ạ.”
Vu lão Tam nơm nớp lo sợ nói.
Nhân viên phục vụ ở quán bar thấy ba người đi tới cửa, nhìn thấy dáng vẻ này của Vu lão Tam thì lập tức nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng nói cho quản lý.
Chủ quán bar có thể mở quán bar ở đây và có thể khiến đám cậu chủ nhà giàu Tống Nguyên Lễ tới đây thì chắc chắn phải có gia thế và thực lực vững chắc.
Những người dưới quyền của quản lý bề ngoài là quản lý, nhưng thực chất lại là côn đồ.
Quản lý bình tĩnh bảo nhân viên phục vụ an ủi những anh em trong quán rồi tươi cười rạng rỡ bước tới hỏi: “Vu tam ca, hai người này là bạn của anh à? Có cần anh em chúng tôi giúp gì không?”
Vu lão Tam đã sợ tới mức chẳng dám đánh rắm, chỉ cúi đầu không nói gì.
Nhạc Ẩn Long ném Vu lão Tam xuống đất, quản lý hơi biến sắc, biết hai người này tới đây để gây rắc rối.
Vu lão Tam là người của cậu Tống, hai người này đến đây để gây sự với cậu Tống.
Vương Bác Thần hờ hững nói: “Tống Nguyên Lễ đang ở phòng nào?”
Quản lý cũng là người từng trải, biết đối phương đã dám tới thì sẽ không phải người dễ động đến, anh ta chỉ vào Vương Bác Thần trầm giọng hỏi: “Anh là ai mà lại dám ra tay với người của cậu Tống hả? Còn dám gọi thẳng tên cậu Tống ra nữa, chán sống rồi phải không?”
Chương982
CHƯƠNG 982
Chát!
Quản lý vừa nói xong, Nhạc Ẩn Long đã tát thẳng vào mặt anh ta: “Anh Vương đang hỏi anh đấy.”
“Chết tiệt, anh dám đánh tôi? Anh cũng không thử hỏi xem tôi là ai!”
Quản lý bị Nhạc Ẩn Long tát chảy máu khoé miệng, chảy ra một chút máu, anh ta gằn giọng: “Tôi thấy là anh chán sống rồi, đánh ông đây đúng không? Hôm nay tôi sẽ khiến hai người không bước ra được khỏi cánh cửa này!”
Chát!
Quản lý còn chưa kịp phản ứng thì Nhạc Ẩn Long đã lại cho anh ta thêm một cái tát nữa, lần này anh ta suýt thì ngã ngửa, nửa khuôn mặt tê dại.
“Anh Vương đang hỏi anh.”
Nhạc Ẩn Long vẫn nói câu đó.
“Con mẹ nó, dám đánh anh Long của chúng tao, chúng mày đúng là tự tìm cái chết!”
Lúc này, nhân viên phục vụ kia dẫn theo mười mấy tên đàn em tới.
Thoạt nhìn đã thấy nhóm người này không phải loại người tốt đẹp, ai cũng cởi trần, xăm rồng xăm hổ đầy người trông rất dữ tợn, trong tay còn cầm gậy gộc, dao phay.
Bọn chúng hung ác lao tới.
“Mẹ kiếp, muốn chết cũng không chọn chỗ!”
“Anh Long, anh không sao chứ?”
“Chém chết hai tên khốn kiếp này đi!”
Anh Long quản lý đứng dậy, ôm nửa khuôn mặt, tức giận nói: “Chặt tay bọn chúng cho ông!”
Đám thuộc hạ lập tức bao vây Vương Bác Thần và Nhạc Ẩn Long.
Khoé miệng bên trái của Nhạc Ẩn Long khẽ cong lên theo thói quen, lộ ra nụ cười nham hiểm, ánh mắt hiện lên vẻ khát máu, anh ta liếm môi: “Đúng là hơi nhớ những ngày tháng máu nhuộm đầy đường trước đây, từ khi đi theo anh Vương, tôi đã không làm đại ca rất nhiều năm rồi.”
Trước đây Nhạc Ẩn Long chỉ là một tay xã hội đen đầu đường xó chợ, với nghĩa khí giang hồ và lòng nghiệt huyết, đánh nhau là chuyện thường tình.
Thông thường anh ta không chém người khác sống dở chết dở thì là bị người khác chém sống dở chết dở.
Anh ta từng bước leo lên từ đáy xã hội, những việc đã trải qua vô cùng phức tạp, khiến cho tính cách của anh ta trở nên cực đoan, hung ác.
Nếu Vương Bác Thần không tình cờ phát hiện ra tài năng của anh ta, thì bây giờ anh ta đã bị chém chết trên phố từ lâu, hoặc trở thành lão đại của một vùng rồi.
“Mẹ kiếp, cũng thể hiện theo mới hay chứ.”
Anh Long quản lý đứng ở ngoài vòng vây nhổ ra mấy nhụm bọt máu, lúc này nửa khuôn mặt bên trái mới bắt đầu đau dữ dội, đã sưng tấy đỏ bừng lên.
Mấy tên côn đồ chém về phía Nhạc Ẩn Long, Nhạc Ẩn Long né đi, tiếng “rắc rắc” vang lên, anh ta đã bẻ gãy tay một tên côn đồ.
Sau đó cướp lấy con dao trong tay tên côn đồ, thoáng chốc chém ra hơn chục nhát dao!
Tên côn đồ chưa kịp phản ứng thì chân tay đã bay hết cả ra ngoài!
Mà với thực lực cấp bậc chiến vương như Nhạc Ẩn Long, anh ta có thể dễ dàng xử lý những người này.
Chương983
CHƯƠNG 983
Có thể nói, với thực lực của anh ta, anh ta có thể tiêu diệt hết đám người này trong vòng ba giây mà không thấy máu, nhưng tính cách cực đoan khiến anh ta lựa chọn cách đánh tàn nhẫn của côn đồ, hơn nữa còn rất tàn nhẫn.
Đây chính là Nhạc Ẩn Long!
Là cách làm việc của Nhạc Ẩn Long!
Tính tình độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn.
Cảnh tượng đẫm máu và tàn khốc này khiến đám người còn lại bàng hoàng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người tàn nhẫn như vậy.
Bọn họ cũng đã từng làm những việc như chặt tay và chân, nhưng cũng không dã man thế này.
Anh Long nuốt nước bọt, nhưng không sợ hãi, điều này đã thôi thúc tính hung ác trong lòng anh ta.
Bọn họ lăn lộn ngoài xã hội dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn, nếu bây giờ sợ thì sau này sẽ không có chỗ đứng nữa.
“Chém chết nó!”
Người phục vụ dùng dao chém Nhạc Ẩn Long, Nhạc Ẩn Long giơ tay vung ra một dao.
Đầu của người phục vụ rơi dưới chân anh Long.
Chết không nhắm mắt.
Đôi mắt như cá chết nhìn chằm chằm vào anh Long.
“Ma quỷ, mày là đồ ma quỷ!”
Anh Long sợ tới mức lùi lại, tuy bọn họ không phải người tốt, chưa làm chuyện thế này bao giờ.
Nhưng anh ta không ngờ đối phương lại tàn nhẫn và hung ác đến vậy.
Đám côn đồ còn lại sợ đến mức chân mềm nhũn, dao cầm trên tay còn không vững, làm sao còn dám ra tay nữa.
Một số người tâm lý kém còn sợ tới nỗi không tự chủ được tè ra quần.
“Tha cho tôi, tha cho tôi đi.”
“Tôi không đánh nữa, tôi không đánh nữa!”
Mấy tên côn đồ lập tức bỏ dao, sợ hãi quỳ xuống đất van xin.
Đôi mắt tam giác hung ác của Nhạc Ẩn Long nhìn thẳng vào anh Long, khoé miệng trái bất giác cong lên, nở nụ cười xấu xa: “Anh Vương đang hỏi anh đấy.”
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi nói, tôi nói.”
Anh Long quản lý sợ tới mức quỳ trên mặt đất, cầu xin tha thứ: “Cậu Tống ở phòng VIP Đế Vương, cậu Tống ở phòng VIP Đế Vương.”
Vương Bác Thần chẳng nhìn anh ta một lần đã đi thẳng đến phòng VIP Đế Vương.
Vu lão Tam sợ hãi không dám nói lời nào, nằm trên đất giả chết, bây giờ anh ta chỉ muốn giảm bớt cảm giác tồn tại, tốt nhất là khiến hai ác ma này quên mình.
Nhưng tiếc là Nhạc Ẩn Long vẫn xách anh ta lên, đi theo sau Vương Bác Thần.
Chương984
CHƯƠNG 984
Lúc này anh Long mới run lẩy bẩy lấy điện thoại ra, gọi điện, nhưng sợ tới mức không thốt ra được một câu hoàn chỉnh: “Kim… Ông Kim, xảy… xảy ra chuyện rồi, các anh em chết… chết rồi.”
Khi anh ta báo tin, Vương Bác Thần nghe thấy rõ ràng nhưng anh không quan tâm.
Nhạc Ẩn Long quay đầu lại, khóe miệng trái cong lên, lộ ra nụ cười xấu xa.
Anh Long hoảng sợ đến mức làm rơi điện thoại xuống đất, bỗng chốc cảm giác thấy hình như mình đã làm gì sai, không nên gọi cuộc gọi này.
Trong phòng VIP Đế Vương, Tống Nguyên Lễ đã không thể chờ được nữa, đang định gọi cho Vu lão Tam.
Nhưng đột nhiên, cánh cửa phòng VIP bị đá bật ra.
Anh ta còn chưa phản ứng lại thì một bóng đen đã lao thẳng lên người.
“Con mẹ nó, muốn chết à!”
Tống Nguyên Lễ đẩy bóng đen đó ra, lúc này mới phát hiện là Vu lão Tam!
“Mẹ kiếp, mày muốn chết à? Ông đây…”
Tống Nguyên Lễ chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, đuôi mắt liếc thấy hai người ở cửa.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt một người trong số họ, anh ta giật mình, vô thức thốt lên: “Vương… Vương Bác Thần?”
Để dụ được Triệu Thanh Hà lên giường, Tống Nguyên Lễ đã điều tra rõ về cô, bao gồm cả ảnh của Vương Bác Thần, anh ta cũng đã xem rất nhiều lần.
Chỉ là điều khiến anh ta ngạc nhiên là tên ở rể này lại tự tìm tới đây, tới để gây sự với anh ta ư?
“Anh là Tống Nguyên Lễ?”
Vương Bác Thần làm như không thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, nhìn Tống Nguyên Lễ.
“Chết tiệt, mày là ai, tên Tống Nguyên Lễ cũng là người mà mày có thể gọi được à?”
Một người nổi tiếng trên mạng trong đám con nhà giàu đứng lên, tiện tay lấy áo khoác lên người, nhặt chai bia lên chỉ vào Vương Bác Thần rồi hét.
Rầm!
Tên con nhà giàu còn chưa đi tới trước mặt Vương Bác Thần đã phát hiện trước mặt mình có thêm một người.
Khoé miệng bên trái của Nhạc Ẩn Long giật giật theo thói quen, anh ta nở nụ cười tà ác rồi cầm lấy tay tên đó, đập chai rượu lên đầu gã.
Anh ta nói với vẻ sát khí đằng đằng: “Anh Vương mà cậu cũng dám chỉ?”
Cảnh tượng bất chợt xuất hiện khiến những người khác giật mình tỉnh táo lại, đám đàn ông trai gái vội vàng tìm quần áo mặc vào.
Tống Nguyên Lễ chẳng nhìn tên con nhà giàu đang ngã gục dưới đất mà chỉ châm thuốc, thổi ra một vòng khói, lại nhấp một ngụm rượu, lãnh đạm nói: “Tôi còn tưởng là ai, hoá ra là ông xã ở rể của Triệu Thanh Hà, dám tìm tới đây, đúng là tôi đã coi thường anh.”
Tống Nguyên Lễ dựa vào sofa, hai chân gác lên bàn, nhẹ giọng nói: “Tôi thích vợ anh, ra giá đi, ngủ cùng tôi một đêm tôi sẽ bỏ qua cho tập đoàn Trần Thị và công ty Hoa Nguyên, nếu không chỉ cần một câu nói của tôi, tôi muốn nhà các anh nhà tan của nát thì nhà các anh sẽ nhà tan cửa nát, muốn anh sống không bằng chết thì anh sẽ sống không bằng chết!”
“Tôi rất tức giận.”
Giọng điệu của Vương Bác Thần bình thản, trên mặt anh cũng không có biểu cảm gì.
Chương985
CHƯƠNG 985
Nhưng Nhạc Ẩn Long lại sợ hãi, hai chân vô thức run lên.
Thần chủ thật sự tức giận rồi!
Thần chủ càng tỏ ra bình tĩnh thì cơn giận càng lớn!
Hồi trước một quốc gia hùng mạnh ở phương Tây gây chiến với nước R, Thần chủ dẫn dắt họ đánh bại quốc gia hùng mạnh đó, hai bên đã ngồi vào bàn đàm phán.
Nhưng đối phương lại ỷ vào có Đế Quốc nước A chống lưng, cực kỳ ngoan cố, còn uy hiếp sẽ khai chiến lần nữa. Để thể hiện sự uy hiếp, chúng còn giết mười mấy tù binh của nước R.
Thần chủ cũng như tối nay, bình thản nói một câu “tôi rất tức giận”.
Sau đó anh dẫn theo mấy người họ tới quốc gia đó, giết hết sáu mươi phần trăm thành viên của hoàng gia, chém chết người thừa kế của quốc gia đó ngay tại chỗ.
Nếu không phải Quốc chủ hạ lệnh bảo Thần chủ dừng tay thì hoàng thất của quốc gia đó đã bị giết hết rồi!
Bây giờ Thần chủ lại nói câu này, vẻ mặt bình tĩnh như thế, sao Nhạc Ẩn Long có thể không sợ!
Nhạc Ẩn Long chỉ biết một điều, nhà họ Tống sắp biến mất rồi!
Tất cả những người liên quan đều sẽ chết!
Không ai có thể cứu được bọn họ!
Dù gia thế có lớn đến đâu…
Đều! Không! Thể!
“Mẹ kiếp, lại còn biết tức giận nữa à? Ha ha ha ha.”
Tống Nguyên Lễ như nghe thấy chuyện cười, anh ta cười ngả nghiêng: “Yo, chỉ là một thằng ở rể thôi mà cũng biết tức giận à? Tôi sợ quá! Anh là một kẻ vô dụng, chạy đến nhà vợ để ở rể làm mất mặt và tôn nghiêm của đàn ông mà cũng biết giận à? Tôi cho anh một cơ hội nữa, ra giá đi rồi để vợ anh chơi với tôi một đêm, đừng ép tôi phải ra tay, nếu không anh sẽ biến mất khỏi thế giới này mãi mãi đấy.”
Tống Nguyên Lễ lại nhả khói, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Với thân phận và địa vị của tôi, chơi vợ anh là ban ơn cho anh, vinh hạnh của anh.”
“Trong mắt các anh, có lẽ nhà họ Trần rất quyền lực và giàu có, nhưng trong mắt ông đây thì nhà họ Trần chẳng là cái gì cả! Đồ vô dụng, tôi biết anh là quân nhân đã xuất ngũ, rất có bản lĩnh, nhưng thế giới này không phải đánh giỏi là được.”
Tống Nguyên Lễ đứng dậy, tay trái cầm ly rượu vang, tay phải kẹp điếu thuốc, cao ngạo nói: “Ông đây có tiền, có quyền, không phải tồn tại mà kẻ vô dụng ở rể như anh có thể tưởng tượng được. Với gia thế của ông đây, muốn đè bẹp nhà họ Trần là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Cạch.
Tống Nguyên Lễ uống nốt rượu trong ly rồi đặt mạnh ly rượu xuống trước mặt Vương Bác Thần, đạp một chân lên bàn, ngạo nghễ nói: “Ở Ma Đô, Tống Nguyên Lễ tôi là vương của Ma Đô, là pháp của Ma Đô, là thần của Ma Đô! Tên vô dụng ở rể như anh mà cũng dám chạy đến đây gây sự với tôi? Rất kiêu ngạo đấy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?”
Vương Bác Thần không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn Tống Nguyên Lễ.
Nhưng Nhạc Ẩn Long ở bên cạnh lại bỗng mất đi vẻ cà lơ phất phơ, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén.
Anh ta có thể cảm nhận đươc dưới vẻ ngoài bình tĩnh này của Vương Bác Thần ẩn giấu sát ý thế nào!
Đến anh ta cũng không dám cười đùa tí tửng.
Lần này cho dù gia thế của nhà họ Tống có lớn đến mấy cũng vô dụng!
Bình luận facebook