-
Chương 641-645
Chương641
CHƯƠNG 641
Lúc này, trang viên kia rất náo nhiệt, người ra vào tấp nập, quyền quý, hào môn, minh tinh…. bọn họ nghiêm chỉnh tạo thành từng vòng tròn không giống nhau.
Những vòng tròn này, lại bị thứ gọi là quyền thế, tạo thành một vòng tròn lớn.
Mà vòng tròn này, gọi là giang hồ.
Đúng vậy, giang hồ.
Nơi có người chính là giang hồ.
Mỗi một người đều là một phần không thể tách rời của giang hồ.
Mà giang hồ này, lại bị một thứ gọi là nhân tình thế sự liên kết chặt lại với nhau.
Đêm mưa năm đó, anh và mẹ, đã quỳ bên ngoài cửa lớn tràn đầy khí thế kia của nhà họ Vương.
Cảnh tượng trước mặt Vương Bác Thần, dường như lại biến thành đêm mưa kia.
Mẹ quỳ trên đất, ôm chặt lấy anh, nước mưa lạnh như băng tưới xuống người hai mẹ con anh.
“Hạo, Bác Thần là cốt nhục của anh, em cầu xin anh, giữ lại thằng bé, em không cầu xin điều gì cả, chỉ cầu xin anh đừng vứt bỏ con trai của mình.”
“Ông cụ, con lạy ông, Bác Thần là cháu trai của ông, cầu xin ông mở cửa ra, để thằng bé nhận tổ quy tông.”
Bịch Bịch Bịch.
Trán mẹ đập đến mức vỡ ra, máu và bùn đất ở trên mặt đất lẫn vào nhau.
Trong mắt đứa bé Vương Bác Thần, chỉ còn lại vũng nước cùng máu tươi chướng mắt kia.
Vương Kinh Hồng lạnh lùng nói: “Vương Hạo, tôi cho anh nửa tiếng để xử lý. Loại người này đưa theo đứa con hoang bò đến nhà họ Vương chúng ta, điều này là sự sỉ nhục với nhà họ Vương chúng ta.”
“Người đàn bà đê tiện này, ai biết được đứa con hoang này là con hoang của thằng đàn ông nào!”
Vương Hạo đứng trên bậc thềm, trong mắt là sự chán ghét, ghét bỏ không hề che giấu, ông ta cười ác độc nói: “Người đàn bà đê tiện, trong mắt tôi, cô chỉ là một món đồ chơi thôi, có hiểu không? Tôi chỉ chơi đùa với cô, có hiểu không? Một món hàng rách nát giống như cô, một năm không biết tôi đã chơi bao nhiêu người! Lẽ nào, tôi đã từng chơi cô, cô mang thai, chính là con của tôi? Cho dù là của tôi, tôi cho phép cô mang thai sao? Tôi cho phép cô sinh sao?”
Người mẹ đứt cả hơi, khản cả tiếng nói: “Vương Hạo! Bác Thần không phải là con hoang, thằng bé là con của anh, dòng máu chảy trong người thằng bé là của nhà họ Vương anh! Em không phải là người đàn bà đê tiện, từ nơi xa xôi chạy đến đây tìm anh, là em không có tự trọng! Nhưng, Bác Thần vô tội, thằng bé là con của anh! Anh vứt bỏ em, em không trách anh, anh phụ lòng Lý Kì em nhận, nhưng Bác Thần vô tội, thằng bé là con của anh!!”
“Cô im miệng cho tôi!”
Bịch!
Vương Hạo đạp một phát lên mặt người mẹ, cơ thể gầy gò của người mẹ ngã xuống vũng nước bùn, máu từ khóe miệng của bà chảy ra, nhưng bà vẫn cười, cười đến điên cuồng, cười đến tuyệt vọng, cười đến thê thảm.
“Vương Hạo, anh còn xứng là đàn ông sao? Anh không xứng làm đàn ông, anh không xứng!!”
“Đồ đê tiện, câm miệng cho tôi!!”
Vương Hạo thẹn quá hóa giận, đạp hết phát này đến phát khác lên mặt người mẹ.
“Không được đánh mẹ tôi, không được đánh mẹ tôi!”
Vương Bác Thần còn nhỏ tuổi xông đến, ôm chặt lấy chân Vương Hạo, cắn một phát.
Chương642
CHƯƠNG 642
“Đệch, đồ con hoang này, chết đi cho tao!”
Vương Hạo nổi giận, đá bay Vương Bác Thần.
“Bác Thần!”
Mẹ anh không quan tâm đến tính mạng, giãy giụa bò lên, bảo vệ Vương Bác Thần dưới người.
Mưa vẫn còn rơi.
Đợi đến khi Vương Bác Thần phản ứng lại, người mẹ đã bị Vương Hạo đánh đến mức hôn mê, trên mặt toàn là máu, cả khuôn mặt đã bị Vương Hạo đạp nát….
Làn khói màu trắng, từ từ bay lên.
Một điếu thuốc đã cháy hết.
Vương Bác Thần vê tàn thuốc, thờ ơ nhìn ‘giang hồ’ kia.
Hôm nay, anh đến để đạp nát cái ‘giang hồ’ lấy nhà họ Vương làm trung tâm này!
Khí thế là một thứ vô hình không thể diễn tả bằng lời.
Nhưng mỗi người đều tự mang trên mình khí thế khác nhau.
Khi một người bình thường đối mặt với một vị quan lớn, anh ta sẽ vô thức cảm thấy bản thân bị kìm hãm, đây chính là vì khí thế của đối phương đã gây áp lực lên người anh ta.
Tại sao những người có tiền có quyền lại trông vô cùng uy nghiêm khí thế? Mặt hất lên trời?
Đó là vì tiền tài và quyền lực giúp họ cảm thấy tự tin, và chính sự tự tin này đã khiến bọn họ sở hữu hào quang vô hình.
Không tin thì bạn thử nhìn xem, người càng giàu, địa vị càng cao thì càng xem thường người khác. Vì tiền tài quyền lực khiến lòng kiêu hãnh của bọn họ lớn hơn. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Còn những người có địa vị xã hội càng thấp thì càng để tâm tới người khác, dáng người càng lúc càng cúi thấp, cũng càng tự tin. Vì trong lòng họ không có thứ gì khiến họ tự tin cả.
Khí thế của Vương Bác Thần thì tới từ thực lực của anh.
Anh đi xuyên qua đám đông, mọi người đều bất giác đứng dạt sang hai bên. Người đàn ông này tựa hồ mang theo một cỗ khí lạnh, không, chính xác mà nói thì chính sự lạnh nhạt bất cần đời đó khiến toàn thân bọn họ trở nên khó chịu.
Anh bước thẳng tới cửa lớn nhà họ Vương. Nhiều người như thế nhưng họ đều vô thức nhường đường cho anh. Như một vị vua bước giữa đám đông, không ai dám chắn đường.
Mọi người đều cảm thấy áp lực trong tiềm thức, loại áp lực này tới từ chính người đàn ông kia.
“Đó là ai? Khí thế mạnh thật.”
Có người tò mò hỏi nhưng cũng không để ý quá nhiều.
Hôm nay, trong số những người có mặt ở đây, ai mà không phải là ông chủ hay giám đốc siêu quyền lực? Họ làm gì có thời gian đi chú ý một người lạ chứ.
“Thưa ngài, xin hãy trình thiệp mời.”
Hai bên cửa lớn nhà họ Vương là một đám cảnh sát vũ trang được trang bị súng thương đầy đủ. Trong các gia tộc hào môn nước R, có bao nhiêu gia tộc có thể mời được cảnh sát vũ trang chứ?
Thậm chí, người tiếp khách ở cửa và chịu trách nhiệm kiểm tra thiệp mời còn là một nữ diễn viên đình đám trong làng giải trí-Hạ Ly.
Chương643
CHƯƠNG 643
Nhưng hôm nay, chẳng ai cười nhạo cô ta cả, ngược lại họ còn vô cùng ngưỡng mộ.
Có thể trở thành người đón khách trong tiệc mừng thọ của ông lão nhà họ Vương chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ Hạ Ly đã lọt vào mắt xanh của ông Vương, là người nhà họ Vương!
Một khi đã mang cái danh nhà họ Vương thì dù cô ta có là một con heo cũng có thể nổi tiếng!
Từ đó có thể thấy được nhà họ Vương khủng thế nào!
Nhà Họ Vương chính là hào môn của hào môn, đỉnh lưu của đỉnh lưu đó!
Nếu nước R là một cái cây thì nhà họ Vương chính là một trong những chiếc lá hiếm hoi trên ngọn cây!
Nếu đây là thời cổ đại thì họ chính là dòng dõi vương tộc!
“Tôi không có thiệp mời.”
Vương Bác Thần bình tĩnh nói, bước chân không hề dừng lại.
Hạ Ly khẽ cau mày, một tia ác ý loé lên trong mắt cô ta, cô ta mất kiên nhẫn: “Thưa ngài, không có thiệp mời thì không thể vào đâu. Mời ngài đứng sang một bên, đừng chắn đường những vị khách khác.”
Vương Bác Thần vẫn thản nhiên: “Nếu tôi nhất quyết muốn vào thì sao?”
Hạ Ly lạnh lùng nhìn anh, nụ cười trên mặt cô ta lập tức biến mất. Cô ta trầm giọng nói: “Thưa ngài, nếu muốn gây sự thì ngài đã tới nhầm chỗ rồi. Mời ngài ra khỏi đây ngay lập tức, nếu không ngài sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.”
Nghe thế, mấy tên cảnh sát vũ trang bước lên nhìn chằm chằm Vương Bác Thần.
Sự việc bên này đã khiến không ít người chú ý, mọi người đều kinh ngạc.
“Thằng nhãi này muốn chết à? Dám đến nhà họ Vương gây sự sao?”
“Tôi nghĩ chắc hắn chán sống rồi, hắn tưởng đây là chỗ nào chứ? Không có thiệp mời mà đòi vào, nằm mơ đi!”
Mọi người vừa thì thầm bàn tán vừa cười lạnh nhìn về phía Vương Bác Thần.
Trong mắt bọn họ thì thằng nhãi này chắc chắn sẽ phải chết không toàn thây.
Nhà họ Vương là chỗ nào chứ? Không thấy lãnh đạo đứng đầu cả tỉnh cũng phải cung kính giao thiệp mời ra sao?
Không thấy mấy ông trùm giới giải trí cũng phải khúm núm khiêm tốn sao?
Hắn ta là cái thá gì mà dám kiêu ngạo như vậy! Tưởng mình là ông trời con thích giãy sao thì giãy à, cái đồ ngu này?
“Nếu tôi cứ muốn vào thì sao?”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói.
Nghe Vương Bác Thần nói thế, Hạ Ly liền biết tên này cố ý tới gây chuyện!
Cô ta thầm cười giễu, đôi mắt phượng nheo lại: “Đúng là đồ chán sống, không biết đây là chỗ gì sao? Còn dám tới đây gây sự, anh có tin cả gia đình của anh sẽ bị liên luỵ không? Người dám tới nhà họ Vương gây chuyện còn chưa từng xuất hiện cơ!”
“Ồ?”
Vương Bác Thần vẫn trả lời không mặn không nhạt như thế.
Mấy tên cảnh vệ đã đặt tay lên súng trên eo, chỉ cần Vương Bác Thần dám làm gì thì bọn họ sẽ nổ súng không chút do dự.
Hạ Ly cười lạnh: “Đúng là đồ mặt dày, thằng nhà quê này ở đâu tới thế, còn muốn bước vào nhà họ Vương? Một thân quê mùa như vậy mà dám tới đây à? Lôi hắn xuống!”
Mấy tên cảnh vệ lập tức bước lên.
Chương644
CHƯƠNG 644
“Sao, Hạ Ly, bạn tôi mà cô cũng dám động à? ai cho cô cái gan đó? Một diễn viên như cô mà dám làm khó bạn của Trần Anh Minh ta này à? Chắc cô muốn chết rồi.”
Đại công tử, đồng thời cũng là người thừa kế của nhà họ Trần ở Tinh Châu-Trần Anh Minh lập tức bước ra từ trong đám đông.
Lúc nãy anh ta đã thấy Vương Bác Thần rồi nhưng phản ứng đầu tiên là hoảng sợ chưa kịp hoàn hồn.
Nhà họ Trần ở Tinh Châu cũng là một gia tộc rất khủng nhưng mấy bữa nay, vì đứa em trai thứ hai của anh ta gây chuyện mà đích thân ba phải dẫn em trai tới cầu xin Vương Bác Thần tha cho nhà họ Trần.
Người khác không biết nhưng anh ta lại rất rõ. Chỉ cần một câu nói của Vương Bác Thần cũng đủ huỷ diệt toàn bộ nhà họ Trần!
Trần Anh Minh thầm lau mồ hôi, sau khi hoàn hồn thì vội tiến lên phía trước.
“Cậu Trần, thì ra là bạn của cậu, hiểu nhầm thôi hiểu nhầm thôi, mời hai vị vào trong.”
Vừa nhìn thấy Trần Anh Minh, mặt Hạ Ly lập tức trắng bệch.
Nhà họ Trần ở Tinh Châu chính là danh gia vọng tộc đó, không thua kém gì nhà họ Vương đâu.
“Thưa ngài, tôi đã hiểu nhầm ngài rồi, rất mong ngài thứ lỗi. Nếu ngài nói mình là bạn của cậu Trần thì chắc chắn tôi sẽ không ngăn ngài lại.”
Thái độ của Hạ Ly lập tức thay rồi, nụ cười nịnh nọt hiện trên mặt cô ta.
Trần Anh Minh cười lạnh: “Hiểu nhầm? Ngài Vương là khách quý của nhà họ Trần, qua miệng cô lại thành thằng nhà quê? Tự tát mười cái để xin lỗi ngài Vương đi!”
Hạ Ly tái mặt, cô ta đã tốn cả năm trời, còn tự hiến thân mới nắm được cơ hội này.
Hôm nay, nửa giới giải trí đều có mặt, nếu cô ta tự tát thật thì mặt mũi đều không còn mất!
Sắc mặt Hạ Ly trắng bệch: “Cậu Trần, là tôi có mắt không tròng, cầu xin ngài đại nhân không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, cậu đừng tính toán với một cô gái như tôi được không. Tôi thật lòng xin lỗi ngài đây, cầu xin ngài bỏ qua cho tôi.”
Vương Bác Thần không thèm để ý tới cô ta, anh đi thẳng vào trong phòng.
“Ngài Vương là người mà một diễn viên nhỏ bé như cô có thể đắc tội sao?”
Thấy Vương Bác Thần rời đi, Trần Anh Minh cũng mất kiên nhẫn. Anh ta nheo mắt lại, nếu có thể giúp đỡ ngài Vương thì đây sẽ trở thành một cơ hội mà cả nhà họ Trần cầu mà không được. Sao Trần Anh Minh có thể bỏ qua.
Nếu ngài Vương có chút hảo cảm với anh ta, với nhà họ Trần thì anh ta sẽ không tiếc công tiếc sức!
“Cậu Trần….”
Hạ Ly còn chưa nói hết câu thì cái tát của Trần Anh Minh đã giáng lên mặt cô ta!
Chát chát chát chát chát chát chát chát chát !
Một chuỗi âm thanh vang lên, Trần Anh Minh nắm lấy mái tóc cả trăm triệu của Hạ Ly rồi rồi cho cô ta mười cái tát liên tục.
“Dám xem thường ngài Vương, tôi phải dạy cho cô một bài học!”
Nói xong, Trần Anh Minh lập tức đuổi theo Vương Bác Thần.
Những người đứng quanh đều bị doạ tới ngu người.
Rốt cuộc người đó là ai mà đến cả người thừa kế của nhà họ Trần cũng phải nịnh nọt?
Chương645
CHƯƠNG 645
Trong đám đông, khi Sài Kiện-con trai cả của nhà họ Sài ở Đông Đảo vừa nhìn thấy Vương Bác Thần, anh ta liền nhớ lại trải nghiệm bị ăn đòn thảm thương.
Anh ta vừa suy ngẫm về thân phận của Vương Bác Thần, ánh mắt vừa trở nên u ám.
“Đm, làm ông đây phải nằm bẹp dí nửa tháng trời. Hôm nay mày không có vệ sĩ chứ gì? Để xem ông sẽ xử mày thế nào?
Sài Kiện âm trầm nhìn theo bóng lưng của Vương Bác Thần, anh ta không biết tại sao Trần Anh Minh lại cư xử khách khí với thằng ranh đó như vậy.
Lần trước ở cửa nhà họ Chu, anh ta bị người đeo đao đi bên cạnh thằng nhóc kia tẩn cho nửa tháng còn chưa xuống được giường.
Cơn tức này, anh ta vẫn còn nhớ như in đấy!
Hôm nay, tên người đeo đao kia không có ở đây, anh ta không thể không trút cơn tức này!
Cái người tên Sài Kiện này, mặc dù là cậu cả của nhà họ Sài ở Đông Đảo, nhưng cũng là một công tử bột chân chính. Bởi vì sau lưng có nhà họ Sài chống, nên anh ta chưa từng chịu thua thiệt.
Gia chủ nhà họ Sài cũng biết Sài Kiện không nên thân, nên ngay từ đầu đã không xem anh ta là người thừa kế để bồi dưỡng.
Cũng là công tử bột, nhưng nếu đổi lại là Trần Anh Kiệt của nhà họ Trần, lúc này nhất định đã nghĩ cách tạ tội với Vương Bác Thần. Bởi vì chưa cần xét đến chuyện Trần Anh Minh cư xử khách khí với Vương Bác Thần như vậy, thì việc lần trước ở trước cửa nhà họ Chu, bên cạnh Vương Bác Thần có một người đeo đao vô cùng khủng b0' đi theo, chỉ cần là người có đầu óc đều biết chắc chắn Vương Bác Thần không đơn giản.
Nhưng vẻ công tử bột của Trần Anh Kiệt là giả vờ, còn vẻ công tử bột của Sài Kiện lại là hàng thật giá thật!
Cũng bởi vì Sài Kiện là một tên công tử bột, tính tình cũng vô cùng nhỏ nhen, thích mang thù, có thù tất báo, thế nên anh ta chưa từng chịu thiệt thòi, dù đối phương có là ai thì cũng phải trả thù cho bằng được.
Vì vậy lần này khi gặp lại Vương Bác Thần, nếu anh ta không xả được cục tức này, e là mai mốt sẽ chẳng đêm nào ngon giấc.
Sài Kiện dẫn theo hai tên vệ sĩ được tuyển chọn tỉ mỉ, theo đuôi Vương Bác Thần và Trần Anh Kiệt từ phía xa xa.
Cạnh hồ nước.
“Ngài Vương, xin ngài trách phạt, mới vừa rồi là tôi trèo cao. “
Trần Anh Kiệt thận trọng nói.
Vương Bác Thần dừng bước, nói: “Thay tôi làm một chuyện.”
Trần Anh Kiệt mừng thầm trong lòng, vội kinh sợ đáp: “Có thể cống hiến sức lực vì ngài Vương, đây chính là vinh hạnh của Trần Anh Kiệt tôi, xin ngài Vương cứ nói.”
“Đợi ở đây.”
Vương Bác Thần dứt lời, lập tức bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.
Cả người Trần Anh Kiệt run lên, chân không dám xê dịch lấy một bước. Mặt anh ta đỏ lên vì phấn khích, hai tay nắm chặt, rồi lại sợ bị người khác nhìn thấy, bèn cắn thật mạnh vào lưỡi mình!
Một suy nghĩ không ngừng hiện lên trong đầu anh ta.
“Ngài Vương thế mà lại giao việc cho mình!”
“Ngài Vương đã tha thứ cho nhà họ Trần rồi!”
“Khi nào về đến nhà, nhất định mình phải kể rõ ràng mọi chuyện cho cha biết mới được, cha và em hai không cần lo lắng hãi hùng nữa!”
CHƯƠNG 641
Lúc này, trang viên kia rất náo nhiệt, người ra vào tấp nập, quyền quý, hào môn, minh tinh…. bọn họ nghiêm chỉnh tạo thành từng vòng tròn không giống nhau.
Những vòng tròn này, lại bị thứ gọi là quyền thế, tạo thành một vòng tròn lớn.
Mà vòng tròn này, gọi là giang hồ.
Đúng vậy, giang hồ.
Nơi có người chính là giang hồ.
Mỗi một người đều là một phần không thể tách rời của giang hồ.
Mà giang hồ này, lại bị một thứ gọi là nhân tình thế sự liên kết chặt lại với nhau.
Đêm mưa năm đó, anh và mẹ, đã quỳ bên ngoài cửa lớn tràn đầy khí thế kia của nhà họ Vương.
Cảnh tượng trước mặt Vương Bác Thần, dường như lại biến thành đêm mưa kia.
Mẹ quỳ trên đất, ôm chặt lấy anh, nước mưa lạnh như băng tưới xuống người hai mẹ con anh.
“Hạo, Bác Thần là cốt nhục của anh, em cầu xin anh, giữ lại thằng bé, em không cầu xin điều gì cả, chỉ cầu xin anh đừng vứt bỏ con trai của mình.”
“Ông cụ, con lạy ông, Bác Thần là cháu trai của ông, cầu xin ông mở cửa ra, để thằng bé nhận tổ quy tông.”
Bịch Bịch Bịch.
Trán mẹ đập đến mức vỡ ra, máu và bùn đất ở trên mặt đất lẫn vào nhau.
Trong mắt đứa bé Vương Bác Thần, chỉ còn lại vũng nước cùng máu tươi chướng mắt kia.
Vương Kinh Hồng lạnh lùng nói: “Vương Hạo, tôi cho anh nửa tiếng để xử lý. Loại người này đưa theo đứa con hoang bò đến nhà họ Vương chúng ta, điều này là sự sỉ nhục với nhà họ Vương chúng ta.”
“Người đàn bà đê tiện này, ai biết được đứa con hoang này là con hoang của thằng đàn ông nào!”
Vương Hạo đứng trên bậc thềm, trong mắt là sự chán ghét, ghét bỏ không hề che giấu, ông ta cười ác độc nói: “Người đàn bà đê tiện, trong mắt tôi, cô chỉ là một món đồ chơi thôi, có hiểu không? Tôi chỉ chơi đùa với cô, có hiểu không? Một món hàng rách nát giống như cô, một năm không biết tôi đã chơi bao nhiêu người! Lẽ nào, tôi đã từng chơi cô, cô mang thai, chính là con của tôi? Cho dù là của tôi, tôi cho phép cô mang thai sao? Tôi cho phép cô sinh sao?”
Người mẹ đứt cả hơi, khản cả tiếng nói: “Vương Hạo! Bác Thần không phải là con hoang, thằng bé là con của anh, dòng máu chảy trong người thằng bé là của nhà họ Vương anh! Em không phải là người đàn bà đê tiện, từ nơi xa xôi chạy đến đây tìm anh, là em không có tự trọng! Nhưng, Bác Thần vô tội, thằng bé là con của anh! Anh vứt bỏ em, em không trách anh, anh phụ lòng Lý Kì em nhận, nhưng Bác Thần vô tội, thằng bé là con của anh!!”
“Cô im miệng cho tôi!”
Bịch!
Vương Hạo đạp một phát lên mặt người mẹ, cơ thể gầy gò của người mẹ ngã xuống vũng nước bùn, máu từ khóe miệng của bà chảy ra, nhưng bà vẫn cười, cười đến điên cuồng, cười đến tuyệt vọng, cười đến thê thảm.
“Vương Hạo, anh còn xứng là đàn ông sao? Anh không xứng làm đàn ông, anh không xứng!!”
“Đồ đê tiện, câm miệng cho tôi!!”
Vương Hạo thẹn quá hóa giận, đạp hết phát này đến phát khác lên mặt người mẹ.
“Không được đánh mẹ tôi, không được đánh mẹ tôi!”
Vương Bác Thần còn nhỏ tuổi xông đến, ôm chặt lấy chân Vương Hạo, cắn một phát.
Chương642
CHƯƠNG 642
“Đệch, đồ con hoang này, chết đi cho tao!”
Vương Hạo nổi giận, đá bay Vương Bác Thần.
“Bác Thần!”
Mẹ anh không quan tâm đến tính mạng, giãy giụa bò lên, bảo vệ Vương Bác Thần dưới người.
Mưa vẫn còn rơi.
Đợi đến khi Vương Bác Thần phản ứng lại, người mẹ đã bị Vương Hạo đánh đến mức hôn mê, trên mặt toàn là máu, cả khuôn mặt đã bị Vương Hạo đạp nát….
Làn khói màu trắng, từ từ bay lên.
Một điếu thuốc đã cháy hết.
Vương Bác Thần vê tàn thuốc, thờ ơ nhìn ‘giang hồ’ kia.
Hôm nay, anh đến để đạp nát cái ‘giang hồ’ lấy nhà họ Vương làm trung tâm này!
Khí thế là một thứ vô hình không thể diễn tả bằng lời.
Nhưng mỗi người đều tự mang trên mình khí thế khác nhau.
Khi một người bình thường đối mặt với một vị quan lớn, anh ta sẽ vô thức cảm thấy bản thân bị kìm hãm, đây chính là vì khí thế của đối phương đã gây áp lực lên người anh ta.
Tại sao những người có tiền có quyền lại trông vô cùng uy nghiêm khí thế? Mặt hất lên trời?
Đó là vì tiền tài và quyền lực giúp họ cảm thấy tự tin, và chính sự tự tin này đã khiến bọn họ sở hữu hào quang vô hình.
Không tin thì bạn thử nhìn xem, người càng giàu, địa vị càng cao thì càng xem thường người khác. Vì tiền tài quyền lực khiến lòng kiêu hãnh của bọn họ lớn hơn. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Còn những người có địa vị xã hội càng thấp thì càng để tâm tới người khác, dáng người càng lúc càng cúi thấp, cũng càng tự tin. Vì trong lòng họ không có thứ gì khiến họ tự tin cả.
Khí thế của Vương Bác Thần thì tới từ thực lực của anh.
Anh đi xuyên qua đám đông, mọi người đều bất giác đứng dạt sang hai bên. Người đàn ông này tựa hồ mang theo một cỗ khí lạnh, không, chính xác mà nói thì chính sự lạnh nhạt bất cần đời đó khiến toàn thân bọn họ trở nên khó chịu.
Anh bước thẳng tới cửa lớn nhà họ Vương. Nhiều người như thế nhưng họ đều vô thức nhường đường cho anh. Như một vị vua bước giữa đám đông, không ai dám chắn đường.
Mọi người đều cảm thấy áp lực trong tiềm thức, loại áp lực này tới từ chính người đàn ông kia.
“Đó là ai? Khí thế mạnh thật.”
Có người tò mò hỏi nhưng cũng không để ý quá nhiều.
Hôm nay, trong số những người có mặt ở đây, ai mà không phải là ông chủ hay giám đốc siêu quyền lực? Họ làm gì có thời gian đi chú ý một người lạ chứ.
“Thưa ngài, xin hãy trình thiệp mời.”
Hai bên cửa lớn nhà họ Vương là một đám cảnh sát vũ trang được trang bị súng thương đầy đủ. Trong các gia tộc hào môn nước R, có bao nhiêu gia tộc có thể mời được cảnh sát vũ trang chứ?
Thậm chí, người tiếp khách ở cửa và chịu trách nhiệm kiểm tra thiệp mời còn là một nữ diễn viên đình đám trong làng giải trí-Hạ Ly.
Chương643
CHƯƠNG 643
Nhưng hôm nay, chẳng ai cười nhạo cô ta cả, ngược lại họ còn vô cùng ngưỡng mộ.
Có thể trở thành người đón khách trong tiệc mừng thọ của ông lão nhà họ Vương chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ Hạ Ly đã lọt vào mắt xanh của ông Vương, là người nhà họ Vương!
Một khi đã mang cái danh nhà họ Vương thì dù cô ta có là một con heo cũng có thể nổi tiếng!
Từ đó có thể thấy được nhà họ Vương khủng thế nào!
Nhà Họ Vương chính là hào môn của hào môn, đỉnh lưu của đỉnh lưu đó!
Nếu nước R là một cái cây thì nhà họ Vương chính là một trong những chiếc lá hiếm hoi trên ngọn cây!
Nếu đây là thời cổ đại thì họ chính là dòng dõi vương tộc!
“Tôi không có thiệp mời.”
Vương Bác Thần bình tĩnh nói, bước chân không hề dừng lại.
Hạ Ly khẽ cau mày, một tia ác ý loé lên trong mắt cô ta, cô ta mất kiên nhẫn: “Thưa ngài, không có thiệp mời thì không thể vào đâu. Mời ngài đứng sang một bên, đừng chắn đường những vị khách khác.”
Vương Bác Thần vẫn thản nhiên: “Nếu tôi nhất quyết muốn vào thì sao?”
Hạ Ly lạnh lùng nhìn anh, nụ cười trên mặt cô ta lập tức biến mất. Cô ta trầm giọng nói: “Thưa ngài, nếu muốn gây sự thì ngài đã tới nhầm chỗ rồi. Mời ngài ra khỏi đây ngay lập tức, nếu không ngài sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.”
Nghe thế, mấy tên cảnh sát vũ trang bước lên nhìn chằm chằm Vương Bác Thần.
Sự việc bên này đã khiến không ít người chú ý, mọi người đều kinh ngạc.
“Thằng nhãi này muốn chết à? Dám đến nhà họ Vương gây sự sao?”
“Tôi nghĩ chắc hắn chán sống rồi, hắn tưởng đây là chỗ nào chứ? Không có thiệp mời mà đòi vào, nằm mơ đi!”
Mọi người vừa thì thầm bàn tán vừa cười lạnh nhìn về phía Vương Bác Thần.
Trong mắt bọn họ thì thằng nhãi này chắc chắn sẽ phải chết không toàn thây.
Nhà họ Vương là chỗ nào chứ? Không thấy lãnh đạo đứng đầu cả tỉnh cũng phải cung kính giao thiệp mời ra sao?
Không thấy mấy ông trùm giới giải trí cũng phải khúm núm khiêm tốn sao?
Hắn ta là cái thá gì mà dám kiêu ngạo như vậy! Tưởng mình là ông trời con thích giãy sao thì giãy à, cái đồ ngu này?
“Nếu tôi cứ muốn vào thì sao?”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói.
Nghe Vương Bác Thần nói thế, Hạ Ly liền biết tên này cố ý tới gây chuyện!
Cô ta thầm cười giễu, đôi mắt phượng nheo lại: “Đúng là đồ chán sống, không biết đây là chỗ gì sao? Còn dám tới đây gây sự, anh có tin cả gia đình của anh sẽ bị liên luỵ không? Người dám tới nhà họ Vương gây chuyện còn chưa từng xuất hiện cơ!”
“Ồ?”
Vương Bác Thần vẫn trả lời không mặn không nhạt như thế.
Mấy tên cảnh vệ đã đặt tay lên súng trên eo, chỉ cần Vương Bác Thần dám làm gì thì bọn họ sẽ nổ súng không chút do dự.
Hạ Ly cười lạnh: “Đúng là đồ mặt dày, thằng nhà quê này ở đâu tới thế, còn muốn bước vào nhà họ Vương? Một thân quê mùa như vậy mà dám tới đây à? Lôi hắn xuống!”
Mấy tên cảnh vệ lập tức bước lên.
Chương644
CHƯƠNG 644
“Sao, Hạ Ly, bạn tôi mà cô cũng dám động à? ai cho cô cái gan đó? Một diễn viên như cô mà dám làm khó bạn của Trần Anh Minh ta này à? Chắc cô muốn chết rồi.”
Đại công tử, đồng thời cũng là người thừa kế của nhà họ Trần ở Tinh Châu-Trần Anh Minh lập tức bước ra từ trong đám đông.
Lúc nãy anh ta đã thấy Vương Bác Thần rồi nhưng phản ứng đầu tiên là hoảng sợ chưa kịp hoàn hồn.
Nhà họ Trần ở Tinh Châu cũng là một gia tộc rất khủng nhưng mấy bữa nay, vì đứa em trai thứ hai của anh ta gây chuyện mà đích thân ba phải dẫn em trai tới cầu xin Vương Bác Thần tha cho nhà họ Trần.
Người khác không biết nhưng anh ta lại rất rõ. Chỉ cần một câu nói của Vương Bác Thần cũng đủ huỷ diệt toàn bộ nhà họ Trần!
Trần Anh Minh thầm lau mồ hôi, sau khi hoàn hồn thì vội tiến lên phía trước.
“Cậu Trần, thì ra là bạn của cậu, hiểu nhầm thôi hiểu nhầm thôi, mời hai vị vào trong.”
Vừa nhìn thấy Trần Anh Minh, mặt Hạ Ly lập tức trắng bệch.
Nhà họ Trần ở Tinh Châu chính là danh gia vọng tộc đó, không thua kém gì nhà họ Vương đâu.
“Thưa ngài, tôi đã hiểu nhầm ngài rồi, rất mong ngài thứ lỗi. Nếu ngài nói mình là bạn của cậu Trần thì chắc chắn tôi sẽ không ngăn ngài lại.”
Thái độ của Hạ Ly lập tức thay rồi, nụ cười nịnh nọt hiện trên mặt cô ta.
Trần Anh Minh cười lạnh: “Hiểu nhầm? Ngài Vương là khách quý của nhà họ Trần, qua miệng cô lại thành thằng nhà quê? Tự tát mười cái để xin lỗi ngài Vương đi!”
Hạ Ly tái mặt, cô ta đã tốn cả năm trời, còn tự hiến thân mới nắm được cơ hội này.
Hôm nay, nửa giới giải trí đều có mặt, nếu cô ta tự tát thật thì mặt mũi đều không còn mất!
Sắc mặt Hạ Ly trắng bệch: “Cậu Trần, là tôi có mắt không tròng, cầu xin ngài đại nhân không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, cậu đừng tính toán với một cô gái như tôi được không. Tôi thật lòng xin lỗi ngài đây, cầu xin ngài bỏ qua cho tôi.”
Vương Bác Thần không thèm để ý tới cô ta, anh đi thẳng vào trong phòng.
“Ngài Vương là người mà một diễn viên nhỏ bé như cô có thể đắc tội sao?”
Thấy Vương Bác Thần rời đi, Trần Anh Minh cũng mất kiên nhẫn. Anh ta nheo mắt lại, nếu có thể giúp đỡ ngài Vương thì đây sẽ trở thành một cơ hội mà cả nhà họ Trần cầu mà không được. Sao Trần Anh Minh có thể bỏ qua.
Nếu ngài Vương có chút hảo cảm với anh ta, với nhà họ Trần thì anh ta sẽ không tiếc công tiếc sức!
“Cậu Trần….”
Hạ Ly còn chưa nói hết câu thì cái tát của Trần Anh Minh đã giáng lên mặt cô ta!
Chát chát chát chát chát chát chát chát chát !
Một chuỗi âm thanh vang lên, Trần Anh Minh nắm lấy mái tóc cả trăm triệu của Hạ Ly rồi rồi cho cô ta mười cái tát liên tục.
“Dám xem thường ngài Vương, tôi phải dạy cho cô một bài học!”
Nói xong, Trần Anh Minh lập tức đuổi theo Vương Bác Thần.
Những người đứng quanh đều bị doạ tới ngu người.
Rốt cuộc người đó là ai mà đến cả người thừa kế của nhà họ Trần cũng phải nịnh nọt?
Chương645
CHƯƠNG 645
Trong đám đông, khi Sài Kiện-con trai cả của nhà họ Sài ở Đông Đảo vừa nhìn thấy Vương Bác Thần, anh ta liền nhớ lại trải nghiệm bị ăn đòn thảm thương.
Anh ta vừa suy ngẫm về thân phận của Vương Bác Thần, ánh mắt vừa trở nên u ám.
“Đm, làm ông đây phải nằm bẹp dí nửa tháng trời. Hôm nay mày không có vệ sĩ chứ gì? Để xem ông sẽ xử mày thế nào?
Sài Kiện âm trầm nhìn theo bóng lưng của Vương Bác Thần, anh ta không biết tại sao Trần Anh Minh lại cư xử khách khí với thằng ranh đó như vậy.
Lần trước ở cửa nhà họ Chu, anh ta bị người đeo đao đi bên cạnh thằng nhóc kia tẩn cho nửa tháng còn chưa xuống được giường.
Cơn tức này, anh ta vẫn còn nhớ như in đấy!
Hôm nay, tên người đeo đao kia không có ở đây, anh ta không thể không trút cơn tức này!
Cái người tên Sài Kiện này, mặc dù là cậu cả của nhà họ Sài ở Đông Đảo, nhưng cũng là một công tử bột chân chính. Bởi vì sau lưng có nhà họ Sài chống, nên anh ta chưa từng chịu thua thiệt.
Gia chủ nhà họ Sài cũng biết Sài Kiện không nên thân, nên ngay từ đầu đã không xem anh ta là người thừa kế để bồi dưỡng.
Cũng là công tử bột, nhưng nếu đổi lại là Trần Anh Kiệt của nhà họ Trần, lúc này nhất định đã nghĩ cách tạ tội với Vương Bác Thần. Bởi vì chưa cần xét đến chuyện Trần Anh Minh cư xử khách khí với Vương Bác Thần như vậy, thì việc lần trước ở trước cửa nhà họ Chu, bên cạnh Vương Bác Thần có một người đeo đao vô cùng khủng b0' đi theo, chỉ cần là người có đầu óc đều biết chắc chắn Vương Bác Thần không đơn giản.
Nhưng vẻ công tử bột của Trần Anh Kiệt là giả vờ, còn vẻ công tử bột của Sài Kiện lại là hàng thật giá thật!
Cũng bởi vì Sài Kiện là một tên công tử bột, tính tình cũng vô cùng nhỏ nhen, thích mang thù, có thù tất báo, thế nên anh ta chưa từng chịu thiệt thòi, dù đối phương có là ai thì cũng phải trả thù cho bằng được.
Vì vậy lần này khi gặp lại Vương Bác Thần, nếu anh ta không xả được cục tức này, e là mai mốt sẽ chẳng đêm nào ngon giấc.
Sài Kiện dẫn theo hai tên vệ sĩ được tuyển chọn tỉ mỉ, theo đuôi Vương Bác Thần và Trần Anh Kiệt từ phía xa xa.
Cạnh hồ nước.
“Ngài Vương, xin ngài trách phạt, mới vừa rồi là tôi trèo cao. “
Trần Anh Kiệt thận trọng nói.
Vương Bác Thần dừng bước, nói: “Thay tôi làm một chuyện.”
Trần Anh Kiệt mừng thầm trong lòng, vội kinh sợ đáp: “Có thể cống hiến sức lực vì ngài Vương, đây chính là vinh hạnh của Trần Anh Kiệt tôi, xin ngài Vương cứ nói.”
“Đợi ở đây.”
Vương Bác Thần dứt lời, lập tức bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.
Cả người Trần Anh Kiệt run lên, chân không dám xê dịch lấy một bước. Mặt anh ta đỏ lên vì phấn khích, hai tay nắm chặt, rồi lại sợ bị người khác nhìn thấy, bèn cắn thật mạnh vào lưỡi mình!
Một suy nghĩ không ngừng hiện lên trong đầu anh ta.
“Ngài Vương thế mà lại giao việc cho mình!”
“Ngài Vương đã tha thứ cho nhà họ Trần rồi!”
“Khi nào về đến nhà, nhất định mình phải kể rõ ràng mọi chuyện cho cha biết mới được, cha và em hai không cần lo lắng hãi hùng nữa!”
Bình luận facebook