-
Chương 631-635
Chương631
CHƯƠNG 631
“Bộ quần áo này của con đã mặc được hai năm rồi, ngay cả một bộ quần áo mới, một món đồ trang điểm con cũng không dám mua, tại sao hả? Còn không phải là bởi vì mọi người à. Mẹ luôn miệng nói mẹ là mẹ con, nhưng mẹ có quan tâm đến sự sống chết của con chưa, mẹ chê bai ba con không có năng lực, cao bay xa chạy với người đàn ông khác, ba con qua đời, mẹ có từng đến thăm ông ấy lần nào không. Mẹ và người đàn ông khác sinh ra một tên dã chủng, dựa vào cái gì lại kêu con nuôi nó, nó là em trai con ư.”
Chát!
Mẹ Lan thẹn quá hóa giận vung tay tát vào mặt Lan Tầm, tức giận không thể kiềm chế: “Tao làm mẹ mày, mày lại dám ăn nói với tao như thế, nếu như nói dã chủng thì mày mới là dã chủng đó, tao sinh mày ra đời thì mày phải nghe lời tao, quan tâm em trai làm cái gì, nó vẫn còn là con nít.”
Lỗ Tử Minh đầu nhuộm vàng chỉ thẳng vào mặt Lan Tầm mà mắng: “Mẹ nó, mày nói ai là dã chủng hả? Mày nói thêm một câu nữa xem, con đàn bà thối! Nếu như không phải mày cho ông đây tiền sinh hoạt thì mày có tư cách gì bắt ông đây gọi mày một tiếng chị, mày là cái thá…
Triệu Thanh Hà vẫn luôn kéo Vương Bác Thần đã không nhẫn nhịn được nữa, cô trực tiếp nới lỏng tay.
Răng rắc.
Vương Bác Thần đã không thể chịu đựng nổi hai mẹ con cực phẩm nhà này, anh lập tức bẻ gãy ngón tay đang chỉ trỏ của Lỗ Tử Minh.
“A, ngón tay của tao, tay của tao, buông tay tao ra, con mẹ nó mày buông tay tao ra nhanh. Lan Tầm, mày dám tìm đàn ông đến đánh tao, tao muốn chơi chết mày.”
Bốp!
Vương Bác Thần tán mạnh vào mặt cậu ta, đánh làm Lỗ Tử Minh nổi đom đóm mắt: “Cậu mắng chị cậu thêm một câu nữa xem?”
“Mày dựa vào cái gì mà đánh con trai tao, mày buông tay ra cho tao.”
Mẹ Lan tức giận thở hổn hển, giương nanh múa vuốt muốn bổ nhào vào Vương Bác Thần, Vương Bác Thần liền trở tay đánh bà ta ngã xuống đất lăn vài vòng.
“Bà có xứng làm mẹ không?”
“Buông tay, buông tay tao ra nhanh lên. Tôi sai rồi, tôi không mắng nữa đâu, anh buông tay tôi ra đi.”
Lỗ Tử Minh đau đến phát khóc, dứt khoát quỳ gối cầu xin tha thứ.
Lan Tầm bị hai mẹ con bọn họ làm cho đau lòng, lau sạch nước mắt, ép buộc mình phải cứng rắn, không thèm để ý đến tiếng hét của bọn họ.
“Giết người, giết người rồi, cứu với, giết người rồi.”
Mẹ Lan đặt mông ngồi xuống đất, hai tay vỗ đùi, nhắm mắt lại gào lên như heo bị chọc tiết.
Vương Bác Thần hất cậu ta ra, lạnh lùng nói: “Nếu còn không ngậm miệng, tôi lại đánh vào cái mồm rộng của bà đó có tin không hả.”
Nghe xong lời này, mẹ Lan hoảng sợ ngậm miệng lại, đàn bà chanh chua như bà ta chỉ sợ người dám đánh thật, càng xuống nước với bà ta thì bà ta lại càng mạnh miệng hơn.
Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Các người muốn ba tỷ có đúng không, tôi cho các người, từ nay về sau Tầm không còn quan hệ gì với các người, nếu còn dám tìm Tầm, thế thì không đơn giản là chỉ gãy một ngón tay như thế đâu.”
Đây là lần đầu tiên mà Vương Bác Thần nổi giận với người bình thường.
Đều là mẹ.
Mẹ của anh vì anh mà liều mạng, thà rằng mình có chết thì cũng phải bảo vệ cho anh.
Chương632
CHƯƠNG 632
Mẹ vợ vì bảo vệ cho Triệu Thanh Hà mà không tiếc gì quỳ xuống với đám người bà cụ Triệu, vì Triệu Thanh Hà mà không tiếc buông bỏ quá khứ, bắt đầu chấp nhận Vương Bác Thần, một người đã từng khiến gia đình bọn họ tổn thương.
Nhưng mà mẹ của Lan Tầm căn bản không xứng đáng làm mẹ.
Xem con gái mình như hàng hóa, ngay cả một chút đồng cảm cũng không có chứ đừng nói chi là tình yêu.
Lan Tầm chăm lo tiền học phí và tiền sinh hoạt của đứa em trai cùng mẹ khác ba, như thế này là đã đủ rồi.
Cô cũng chỉ mới tốt nghiệp một năm, mẹ Lan lại vì tiền mà muốn gả cô cho một người đàn ông hơn năm mươi tuổi.
Đây mà là mẹ à?
Là ma cà rồng mới đúng!
Triệu Thanh Hà đã sớm không kiềm chế được nữa, cô xoạc xoạc viết một tờ chi phiếu rồi ném cho mẹ Lan: “Đây là chi phiếu ba tỷ, từ nay về sau, hy vọng các người đừng đến tìm Tầm, nếu không thì tôi sẽ đến tòa án bắt đầu tố tụng các người.”
Vừa nhìn thấy chi phiếu, mẹ Lan nào còn tâm tình để ý đến một bàn tay mình vừa mới hứng chịu, bà ta đứng lên nhanh như chớp, đếm con số 0 trên tờ chi phiếu, sau đó nắm chặt ở trong tay: “Được thôi, cái này là cô nói đó. Ba tỷ này là của chúng tôi, dù sao cũng đưa tiền rồi, con gái tôi đi cùng ai cũng không quan trọng, bây giờ nó là của các người.”
Nói xong, giống như sợ Triệu Thanh Hà sẽ đổi ý mà vội vàng dẫn con trai chạy đi.
Lan Tầm tức chết không thôi, cười thảm nói với Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần: “Anh rể, chị Thanh Hà, cảm ơn hai người đã giải vây giúp em. Chị Thanh Hà, ba tỷ này cứ trừ vào tiền lương của em đi, bắt đầu từ tháng sau, em không lấy tiền lương và hoa hồng nữa.”
Triệu Thanh Hà đau lòng ôm lấy cô ấy, tức giận trách móc: “Nói tào lao cái gì vậy, em đã gọi chị một tiếng chị, gọi Bác Thần một tiếng anh rể, vậy thì chúng ta chính là người nhà. Lúc chị khó khăn em cũng không hề rời bỏ, làm sao chị có thể mặc kệ em được chứ. Sau này đừng suy nghĩ mấy chuyện khiến mình buồn lòng như thế nữa, em còn có cuộc sống tốt đẹp hơn, không thể bởi vì gặp phải một vài người thối nát mà mất đi hi vọng với cuộc sống này.”
Vương Bác Thần thở dài: “Thanh Hà nói không sai, sau này em là em gái anh, em cũng không cần phải để ý tới ba tỷ đó đâu, bây giờ chị Thanh Hà của em là phú bà đó, anh còn được chị ấy nuôi nữa kìa, chị ấy không quan tâm ba tỷ đó đâu.”
Triệu Thanh Hà giận dỗi trừng mắt liếc anh: “Tầm, chúng ta về nhà trước đi, chị cho em nghỉ phép một tuần, em hãy thả lỏng tâm trạng, quá khứ chính là quá khứ, đừng suy nghĩ đến những chuyện bực mình đó nữa.”
“Chị à, em không sao đâu, không cần phải xin nghỉ phép.”
Lan Tầm lắc đầu: “Em đã quen rồi.”
Nghe thấy câu nói cuối cùng, lòng Vương Bác Thần có chút chua xót.
Bị người khác bắt nạt đã thành thói quen, điều này đáng sợ đến cỡ nào.
Nhưng người bắt nạt cô ấy đều là người nhà của cô ấy.
Cô ấy chỉ là một đứa con gái, lại có thể làm thế nào đây?
Về đến nhà kể cho Trần Ngọc nghe đầu đuôi câu chuyện, bà tức giận nói không nên lời, vành mắt đỏ hoe: “Sao lại có một người mẹ như thế này chứ? Làm như vậy không phải là đang đẩy Tầm vào con đường chết à, Tầm, sau này cháu đừng để ý tới bọn họ nữa, chuyện này Bác Thần làm rất đúng, cho bọn họ ba tỷ, hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ với bọn họ đi. Sau này, đây chính là nhà của cháu, nếu như cháu không chê thì cháu cứ nhận dì làm mẹ nuôi, sau này ai mà dám bắt nạt con, mẹ nuôi sẽ trút giận giúp con, nếu như bọn họ còn dám đến đây tìm con, xem xem mẹ có đánh chết bọn họ không.”
Chương633
CHƯƠNG 633
Lan Tầm liên tục gật đầu, gọi một tiếng mẹ nuôi.
Trần Ngọc kéo tay Lan Tầm, cảm khái nói: “Đứa bé số khổ, bọn họ không thương con thì mẹ nuôi thương con.”
An ủi Lan Tầm một hồi, Vương Bác Thần hỏi: “Mẹ ơi, Dao Dao đâu rồi?”
Trần Ngọc trả lời: “Con không đi đón con bé hả, hai ngày nay con đi đón, mẹ tưởng là con đi đón nó.”
Vương Bác Thần dở khóc dở cười: “Ngày hôm nay con bận rộn cả ngày, con tưởng là mẹ đi đón con bé rồi, vậy để con đi đón Dao Dao, chắc là đang giận con đây này.”
Trần Ngọc bất mãn nói: “Con làm ba mà lại không đầy đủ trách nhiệm gì hết, còn không đi nhanh đi, nếu như cháu gái của mẹ tức giận, xem xem mẹ xử lý con như thế nào.”
Vương Bác Thần vừa định đứng dậy, bỗng dưng nhận được điện thoại của Canh Phong.
Canh Phong gấp đến phát khóc: “Thần chủ, xảy ra chuyện rồi, ảnh vệ bảo vệ công chúa nhỏ đều đã bị gi3t chết, đội trưởng Tô Thiệu bị người đánh vỡ tim, sắp chết rồi, công chúa nhỏ đã bị đưa đi.”
“Cái gì!”
Vương Bác Thần bỗng đứng vụt vậy, điện thoại rơi xuống đất.
Sắc mặt của Vương Bác Thần thay đổi, anh như bị sét đánh, anh là người luôn không lộ rõ buồn vui, lúc này lại đột nhiên thất thố.
Dao Dao bị người đưa đi.
Ảnh vệ bảo vệ Dao Dao đều đã bị gi3t chết.
Ngay cả đội trưởng Tô Thiệu cũng bị thương nặng.
Một nhóm nhỏ có khoảng bốn ảnh vệ.
Thế mà bây giờ lại chết hết.
Là ai lại có lá gan như thế, dám ra tay với ảnh vệ?
Nhưng bây giờ, Vương Bác Thần không có thời gian suy nghĩ nhiều như thế, tin tức này thật sự rất chấn động.
Vương Bác Thần bỗng nhiên lại biến sắc, hành động thô lỗ hơn bình thường đã hù dọa Trần Ngọc, Triệu Thanh Hà và Lan Tầm.
“Bác Thần, sao vậy?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Triệu Thanh Hà không khỏi lo lắng, có thể khiến Vương Bác Thần thô lỗ như thế, thậm chí còn phải nói là hốt hoảng, chắc chắn không phải là chuyện bình thường.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”
Trần Ngọc vội vàng hỏi.
Nhìn vợ và mẹ vợ lo lắng hỏi thăm, trong lòng Vương Bác Thần nhói lên, trái tim hung hăng co rút, dường như bị người khác đâm một dao.
Nhưng anh không thể khiến hai người lo lắng, càng không thể để hai người chịu đựng đả kích về chuyện Dao Dao bị người khác bắt đi.
Huống hồ gì, bây giờ còn chưa biết là ai đã bắt Dao Dao đi.
Não bộ Vương Bác Thần choáng váng, sau khi thần trí quay lại, anh miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, an ủi mọi người: “Không có chuyện gì đâu, để con đi đón Dao Dao. À, tối nay con muốn dẫn Dao Dao ra ngoài tụ tập với mấy người chiến hữu, mẹ, Thanh Hà, mọi người không cần phải chờ con.”
Nói xong, Vương Bác Thần như chạy trốn mà rời khỏi nhà.
Chương634
CHƯƠNG 634
Không hiểu sao trong lòng Triệu Thanh Hà cảm thấy sốt ruột, cô nhíu mày, cứ cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, nhưng mà cô cũng không suy nghĩ gì nhiều.
“Sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?”
Trần Ngọc thì thầm một câu, đừng nói là Triệu Thanh Hà, ngay cả bà cũng cảm thấy chắc chắn là Vương Bác Thần có chuyện gì đó đang giấu diếm.
Nếu không thì tại sao bình thường Vương Bác Thần là một người khá thờ ơ, vậy mà bây giờ lại thất thố như vậy.
Mà lúc này, sau khi Vương Bác Thần ra khỏi nhà thì ở bên ngoài đã có một chiếc xe việt dã chờ anh.
Canh Phong vừa lái xe, vừa tự trách: “Thần chủ, đây là lỗi của chúng tôi.”
Vương Bác Thần lạnh lùng lắc đầu: “Chuyện này không liên quan đến các người, bọn họ là muốn nhằm vào tôi, tình huống của Tô Thiệu như thế nào?”
Canh Phong lau nước mắt: “Anh ta vừa mới dứt hơi thở cuối cùng, anh ta nói đối phương có hai người, rất mạnh, ngay cả cơ hội đánh trả mà bọn họ cũng không có. Mà trước đó Tô Thiệu vừa mới đột phá vào võ tôn không lâu, thực lực của đối phương ít nhất là cấp bậc chiến tướng (võ tông).”
Võ giả, võ sư, tông sư, đại tông sư, võ tôn, võ tông (chiến tướng), võ vương (chiến vương), võ hoàng (chiến thần), đây là cấp bậc về năng lực võ đạo do giới đương kim võ đạo phân chia.
Mỗi một cấp bậc đều có sự chênh lệch vô cùng lớn.
Tô Thiệu là tiểu đội trưởng ảnh vệ, có thực lực cấp bậc võ tôn, vậy mà lại có thể bị người khác giết dễ và trở bàn tay.
Ảnh vệ do Vương Bác Thần tự tay huấn luyện, thực lực của mỗi người đều từ tông sư trở lên.
Là lính đặc chủng trong lính đặc chủng, binh vương trong binh vương.
Nhưng hôm nay lại bị gi3t chết toàn bộ.
Thậm chí còn không có cơ hội phản kháng.
Cấp bậc của đối phương thấp nhất là chiến tướng (võ tông).
“Còn có manh mối gì nữa không?”
Vương Bác Thần lòng đau như cắt, những người đó đều là người mà anh đã lựa chọn, mỗi một người đều là hảo hán từng vào sinh ra tử.
Trên chiến trường cửu tử nhất sinh, bọn họ có thể sống sót, bây giờ lại bị người khác gi3t chết ở nước R.
Làm sao Vương Bác Thần có thể không đau lòng được chứ.
Quan trọng là đối phương còn bắt Dao Dao đi.
Vương Bác Thần thật sự không nghĩ ra một đứa nhỏ chưa đến bốn tuổi, rốt cuộc là đã đắc tội với ai.
Đối phương là nhằm vào anh, nhưng đối phương lại không dám đối mặt với anh, bèn dùng thủ đoạn hèn hạ ra tay với một đứa con nít.
Hoàn toàn nổi điên!
“An táng mọi người Tô Thiệu, chu cấp cho người nhà bọn họ.”
“Phát động thông báo trên toàn hệ thống, lập tức điều tra hai tên cặn bã đó cho tôi, điều tra kẻ chủ mưu đứng phía sau. Cho dù là ai, tôi cũng sẽ khiến cho bọn họ chết không có chỗ chôn!”
Chương635
CHƯƠNG 635
Thủ đô.
Lưu Tư Kì ưu nhã bưng một ly cà phê, ánh mắt hững hờ nhìn điện thoại.
Không đầy một lúc, có một cuộc điện thoại gọi tới.
“Chủ mẫu, đã hoàn thành rồi. Nhưng mà hình như có hơi phiền phức, bên cạnh tiểu dã chủng có ba tông sư, một đại tông sư, một võ tôn bảo vệ, nhưng đã bị chúng tôi gi3t chết hết rồi. Có đều là nhìn cách làm việc của bọn họ, hình như là người trong quân đội.”
Lưu Tư Kì nhíu nhíu mày, nghi ngờ nói: “Tại sao bên cạnh tiểu dã chủng lại có nhiều cao thủ bảo vệ như thế, còn có người trong quân đội? Ừ, để tôi điều tra chuyện này, hai người cẩn thận một chút, đừng để lại manh mối gì.”
“Chủ mẫu yên tâm đi, năm người đó đã bị chúng tôi gi3t chết ngay tại chỗ, không để lại bất cứ manh mối nào, cho dù là người trong quân đội thì cũng không có ai có thể điều tra ra được. Chủ mẫu, vậy tôi cúp máy trước đây, bây giờ không tiện nhiều lời, tránh để lại chứng cứ.”
Cúp điện thoại, Lưu Tư Kì nghi ngờ lẩm bẩm: “Sao lại có người trong quân đội bảo vệ? Ba tông sư, một đại tông sư, một võ tôn, còn là người trong quân đội, rốt cuộc là ai đã phái đến, là ai đang bảo vệ tiểu dã chủng?”
“Chẳng lẽ là Vương Hạo âm thầm lợi dụng mối quan hệ, hay là ông cụ muốn bảo vệ cho đứa con riêng Vương Bác Thần, âm thầm tìm người giúp đỡ?”
Lưu Tư Kì nghĩ mãi mà nghĩ không ra, thế là gọi điện thoại cho ai đó: “Cậu điều tra xem có phải là ông cụ đã liên lạc với ai đó phái người đến thành phố Hà Châu, hay là chồng tôi liên hệ với ai đó cho người đến thành phố Hà Châu.”
Không lâu sau đó, bên kia liền truyền đến tin tức, ở bên phía nhà họ Vương không có ai phái người đến Hà Châu, cũng không có sử dụng mối quan hệ để người nào đến Hà Châu.
Người duy nhất đến Hà Châu là Kim Nguyên.
“Chẵng lẽ Kim Nguyên âm thầm nhận mệnh của ông cụ, lấp li3m qua mặt mình, điều động cao thủ?”
Nghĩ đến đây, Lưu Tư Kì nhanh chóng gọi Kim Nguyên vào.
Lưu Tư Kì âm trầm cười nói: “Tên chó già, ông đúng là to gan.”
Kim Nguyên giật mình vội vàng hỏi lại: “Chủ mẫu, ngài như vậy làm tôi sợ, không biết là chủ mẫu có ý gì.”
Lưu Tư Kì tán một cái vào gương mặt già nua của Kim Nguyên, giận dữ nói: “Có phải là ông âm thầm nghe mệnh lệnh của ông cụ điều cao thủ đến Hà Châu bảo vệ tiểu dã chủng kia, bây giờ ông nói cụ thể cho tôi biết, tôi còn giữ lại cho ông cái mạng chó này.”
Kim Nguyên vội vàng nói: “Chủ mẫu, oan cho tôi quá, tôi đến Hà Châu là do chủ mẫu phân phó, ngoại trừ cái đó ra không có bất cứ người nào sai tôi làm gì.”
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của ông ta, Lưu Tư Kì cau mày: “Không phải là ông, vậy thì là ai chứ?”
Kim Nguyên âm thầm thở phào một hơi, cẩn thận hỏi: “Chủ mẫu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Tư Kì thản nhiên nói: “Ra ngoài đi.”
Chờ sau khi Kim Nguyên đi rồi, Lưu Tư Kì bực bội ném điện thoại lên trên ghế sofa, lông mày nhíu chặt lại.
Chuyện này thật sự quá kỳ quái.
“Tên dã chủng Vương Bác Thần đã từng đi lính, không phải là cậu ta quen biết với ai đó nên nhờ người ta bảo vệ tiểu dã chủng? Nhưng mà cho dù cậu ta có quen biết đi nữa thì cũng không làm nên chuyện gì.”
CHƯƠNG 631
“Bộ quần áo này của con đã mặc được hai năm rồi, ngay cả một bộ quần áo mới, một món đồ trang điểm con cũng không dám mua, tại sao hả? Còn không phải là bởi vì mọi người à. Mẹ luôn miệng nói mẹ là mẹ con, nhưng mẹ có quan tâm đến sự sống chết của con chưa, mẹ chê bai ba con không có năng lực, cao bay xa chạy với người đàn ông khác, ba con qua đời, mẹ có từng đến thăm ông ấy lần nào không. Mẹ và người đàn ông khác sinh ra một tên dã chủng, dựa vào cái gì lại kêu con nuôi nó, nó là em trai con ư.”
Chát!
Mẹ Lan thẹn quá hóa giận vung tay tát vào mặt Lan Tầm, tức giận không thể kiềm chế: “Tao làm mẹ mày, mày lại dám ăn nói với tao như thế, nếu như nói dã chủng thì mày mới là dã chủng đó, tao sinh mày ra đời thì mày phải nghe lời tao, quan tâm em trai làm cái gì, nó vẫn còn là con nít.”
Lỗ Tử Minh đầu nhuộm vàng chỉ thẳng vào mặt Lan Tầm mà mắng: “Mẹ nó, mày nói ai là dã chủng hả? Mày nói thêm một câu nữa xem, con đàn bà thối! Nếu như không phải mày cho ông đây tiền sinh hoạt thì mày có tư cách gì bắt ông đây gọi mày một tiếng chị, mày là cái thá…
Triệu Thanh Hà vẫn luôn kéo Vương Bác Thần đã không nhẫn nhịn được nữa, cô trực tiếp nới lỏng tay.
Răng rắc.
Vương Bác Thần đã không thể chịu đựng nổi hai mẹ con cực phẩm nhà này, anh lập tức bẻ gãy ngón tay đang chỉ trỏ của Lỗ Tử Minh.
“A, ngón tay của tao, tay của tao, buông tay tao ra, con mẹ nó mày buông tay tao ra nhanh. Lan Tầm, mày dám tìm đàn ông đến đánh tao, tao muốn chơi chết mày.”
Bốp!
Vương Bác Thần tán mạnh vào mặt cậu ta, đánh làm Lỗ Tử Minh nổi đom đóm mắt: “Cậu mắng chị cậu thêm một câu nữa xem?”
“Mày dựa vào cái gì mà đánh con trai tao, mày buông tay ra cho tao.”
Mẹ Lan tức giận thở hổn hển, giương nanh múa vuốt muốn bổ nhào vào Vương Bác Thần, Vương Bác Thần liền trở tay đánh bà ta ngã xuống đất lăn vài vòng.
“Bà có xứng làm mẹ không?”
“Buông tay, buông tay tao ra nhanh lên. Tôi sai rồi, tôi không mắng nữa đâu, anh buông tay tôi ra đi.”
Lỗ Tử Minh đau đến phát khóc, dứt khoát quỳ gối cầu xin tha thứ.
Lan Tầm bị hai mẹ con bọn họ làm cho đau lòng, lau sạch nước mắt, ép buộc mình phải cứng rắn, không thèm để ý đến tiếng hét của bọn họ.
“Giết người, giết người rồi, cứu với, giết người rồi.”
Mẹ Lan đặt mông ngồi xuống đất, hai tay vỗ đùi, nhắm mắt lại gào lên như heo bị chọc tiết.
Vương Bác Thần hất cậu ta ra, lạnh lùng nói: “Nếu còn không ngậm miệng, tôi lại đánh vào cái mồm rộng của bà đó có tin không hả.”
Nghe xong lời này, mẹ Lan hoảng sợ ngậm miệng lại, đàn bà chanh chua như bà ta chỉ sợ người dám đánh thật, càng xuống nước với bà ta thì bà ta lại càng mạnh miệng hơn.
Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Các người muốn ba tỷ có đúng không, tôi cho các người, từ nay về sau Tầm không còn quan hệ gì với các người, nếu còn dám tìm Tầm, thế thì không đơn giản là chỉ gãy một ngón tay như thế đâu.”
Đây là lần đầu tiên mà Vương Bác Thần nổi giận với người bình thường.
Đều là mẹ.
Mẹ của anh vì anh mà liều mạng, thà rằng mình có chết thì cũng phải bảo vệ cho anh.
Chương632
CHƯƠNG 632
Mẹ vợ vì bảo vệ cho Triệu Thanh Hà mà không tiếc gì quỳ xuống với đám người bà cụ Triệu, vì Triệu Thanh Hà mà không tiếc buông bỏ quá khứ, bắt đầu chấp nhận Vương Bác Thần, một người đã từng khiến gia đình bọn họ tổn thương.
Nhưng mà mẹ của Lan Tầm căn bản không xứng đáng làm mẹ.
Xem con gái mình như hàng hóa, ngay cả một chút đồng cảm cũng không có chứ đừng nói chi là tình yêu.
Lan Tầm chăm lo tiền học phí và tiền sinh hoạt của đứa em trai cùng mẹ khác ba, như thế này là đã đủ rồi.
Cô cũng chỉ mới tốt nghiệp một năm, mẹ Lan lại vì tiền mà muốn gả cô cho một người đàn ông hơn năm mươi tuổi.
Đây mà là mẹ à?
Là ma cà rồng mới đúng!
Triệu Thanh Hà đã sớm không kiềm chế được nữa, cô xoạc xoạc viết một tờ chi phiếu rồi ném cho mẹ Lan: “Đây là chi phiếu ba tỷ, từ nay về sau, hy vọng các người đừng đến tìm Tầm, nếu không thì tôi sẽ đến tòa án bắt đầu tố tụng các người.”
Vừa nhìn thấy chi phiếu, mẹ Lan nào còn tâm tình để ý đến một bàn tay mình vừa mới hứng chịu, bà ta đứng lên nhanh như chớp, đếm con số 0 trên tờ chi phiếu, sau đó nắm chặt ở trong tay: “Được thôi, cái này là cô nói đó. Ba tỷ này là của chúng tôi, dù sao cũng đưa tiền rồi, con gái tôi đi cùng ai cũng không quan trọng, bây giờ nó là của các người.”
Nói xong, giống như sợ Triệu Thanh Hà sẽ đổi ý mà vội vàng dẫn con trai chạy đi.
Lan Tầm tức chết không thôi, cười thảm nói với Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần: “Anh rể, chị Thanh Hà, cảm ơn hai người đã giải vây giúp em. Chị Thanh Hà, ba tỷ này cứ trừ vào tiền lương của em đi, bắt đầu từ tháng sau, em không lấy tiền lương và hoa hồng nữa.”
Triệu Thanh Hà đau lòng ôm lấy cô ấy, tức giận trách móc: “Nói tào lao cái gì vậy, em đã gọi chị một tiếng chị, gọi Bác Thần một tiếng anh rể, vậy thì chúng ta chính là người nhà. Lúc chị khó khăn em cũng không hề rời bỏ, làm sao chị có thể mặc kệ em được chứ. Sau này đừng suy nghĩ mấy chuyện khiến mình buồn lòng như thế nữa, em còn có cuộc sống tốt đẹp hơn, không thể bởi vì gặp phải một vài người thối nát mà mất đi hi vọng với cuộc sống này.”
Vương Bác Thần thở dài: “Thanh Hà nói không sai, sau này em là em gái anh, em cũng không cần phải để ý tới ba tỷ đó đâu, bây giờ chị Thanh Hà của em là phú bà đó, anh còn được chị ấy nuôi nữa kìa, chị ấy không quan tâm ba tỷ đó đâu.”
Triệu Thanh Hà giận dỗi trừng mắt liếc anh: “Tầm, chúng ta về nhà trước đi, chị cho em nghỉ phép một tuần, em hãy thả lỏng tâm trạng, quá khứ chính là quá khứ, đừng suy nghĩ đến những chuyện bực mình đó nữa.”
“Chị à, em không sao đâu, không cần phải xin nghỉ phép.”
Lan Tầm lắc đầu: “Em đã quen rồi.”
Nghe thấy câu nói cuối cùng, lòng Vương Bác Thần có chút chua xót.
Bị người khác bắt nạt đã thành thói quen, điều này đáng sợ đến cỡ nào.
Nhưng người bắt nạt cô ấy đều là người nhà của cô ấy.
Cô ấy chỉ là một đứa con gái, lại có thể làm thế nào đây?
Về đến nhà kể cho Trần Ngọc nghe đầu đuôi câu chuyện, bà tức giận nói không nên lời, vành mắt đỏ hoe: “Sao lại có một người mẹ như thế này chứ? Làm như vậy không phải là đang đẩy Tầm vào con đường chết à, Tầm, sau này cháu đừng để ý tới bọn họ nữa, chuyện này Bác Thần làm rất đúng, cho bọn họ ba tỷ, hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ với bọn họ đi. Sau này, đây chính là nhà của cháu, nếu như cháu không chê thì cháu cứ nhận dì làm mẹ nuôi, sau này ai mà dám bắt nạt con, mẹ nuôi sẽ trút giận giúp con, nếu như bọn họ còn dám đến đây tìm con, xem xem mẹ có đánh chết bọn họ không.”
Chương633
CHƯƠNG 633
Lan Tầm liên tục gật đầu, gọi một tiếng mẹ nuôi.
Trần Ngọc kéo tay Lan Tầm, cảm khái nói: “Đứa bé số khổ, bọn họ không thương con thì mẹ nuôi thương con.”
An ủi Lan Tầm một hồi, Vương Bác Thần hỏi: “Mẹ ơi, Dao Dao đâu rồi?”
Trần Ngọc trả lời: “Con không đi đón con bé hả, hai ngày nay con đi đón, mẹ tưởng là con đi đón nó.”
Vương Bác Thần dở khóc dở cười: “Ngày hôm nay con bận rộn cả ngày, con tưởng là mẹ đi đón con bé rồi, vậy để con đi đón Dao Dao, chắc là đang giận con đây này.”
Trần Ngọc bất mãn nói: “Con làm ba mà lại không đầy đủ trách nhiệm gì hết, còn không đi nhanh đi, nếu như cháu gái của mẹ tức giận, xem xem mẹ xử lý con như thế nào.”
Vương Bác Thần vừa định đứng dậy, bỗng dưng nhận được điện thoại của Canh Phong.
Canh Phong gấp đến phát khóc: “Thần chủ, xảy ra chuyện rồi, ảnh vệ bảo vệ công chúa nhỏ đều đã bị gi3t chết, đội trưởng Tô Thiệu bị người đánh vỡ tim, sắp chết rồi, công chúa nhỏ đã bị đưa đi.”
“Cái gì!”
Vương Bác Thần bỗng đứng vụt vậy, điện thoại rơi xuống đất.
Sắc mặt của Vương Bác Thần thay đổi, anh như bị sét đánh, anh là người luôn không lộ rõ buồn vui, lúc này lại đột nhiên thất thố.
Dao Dao bị người đưa đi.
Ảnh vệ bảo vệ Dao Dao đều đã bị gi3t chết.
Ngay cả đội trưởng Tô Thiệu cũng bị thương nặng.
Một nhóm nhỏ có khoảng bốn ảnh vệ.
Thế mà bây giờ lại chết hết.
Là ai lại có lá gan như thế, dám ra tay với ảnh vệ?
Nhưng bây giờ, Vương Bác Thần không có thời gian suy nghĩ nhiều như thế, tin tức này thật sự rất chấn động.
Vương Bác Thần bỗng nhiên lại biến sắc, hành động thô lỗ hơn bình thường đã hù dọa Trần Ngọc, Triệu Thanh Hà và Lan Tầm.
“Bác Thần, sao vậy?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Triệu Thanh Hà không khỏi lo lắng, có thể khiến Vương Bác Thần thô lỗ như thế, thậm chí còn phải nói là hốt hoảng, chắc chắn không phải là chuyện bình thường.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”
Trần Ngọc vội vàng hỏi.
Nhìn vợ và mẹ vợ lo lắng hỏi thăm, trong lòng Vương Bác Thần nhói lên, trái tim hung hăng co rút, dường như bị người khác đâm một dao.
Nhưng anh không thể khiến hai người lo lắng, càng không thể để hai người chịu đựng đả kích về chuyện Dao Dao bị người khác bắt đi.
Huống hồ gì, bây giờ còn chưa biết là ai đã bắt Dao Dao đi.
Não bộ Vương Bác Thần choáng váng, sau khi thần trí quay lại, anh miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, an ủi mọi người: “Không có chuyện gì đâu, để con đi đón Dao Dao. À, tối nay con muốn dẫn Dao Dao ra ngoài tụ tập với mấy người chiến hữu, mẹ, Thanh Hà, mọi người không cần phải chờ con.”
Nói xong, Vương Bác Thần như chạy trốn mà rời khỏi nhà.
Chương634
CHƯƠNG 634
Không hiểu sao trong lòng Triệu Thanh Hà cảm thấy sốt ruột, cô nhíu mày, cứ cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, nhưng mà cô cũng không suy nghĩ gì nhiều.
“Sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?”
Trần Ngọc thì thầm một câu, đừng nói là Triệu Thanh Hà, ngay cả bà cũng cảm thấy chắc chắn là Vương Bác Thần có chuyện gì đó đang giấu diếm.
Nếu không thì tại sao bình thường Vương Bác Thần là một người khá thờ ơ, vậy mà bây giờ lại thất thố như vậy.
Mà lúc này, sau khi Vương Bác Thần ra khỏi nhà thì ở bên ngoài đã có một chiếc xe việt dã chờ anh.
Canh Phong vừa lái xe, vừa tự trách: “Thần chủ, đây là lỗi của chúng tôi.”
Vương Bác Thần lạnh lùng lắc đầu: “Chuyện này không liên quan đến các người, bọn họ là muốn nhằm vào tôi, tình huống của Tô Thiệu như thế nào?”
Canh Phong lau nước mắt: “Anh ta vừa mới dứt hơi thở cuối cùng, anh ta nói đối phương có hai người, rất mạnh, ngay cả cơ hội đánh trả mà bọn họ cũng không có. Mà trước đó Tô Thiệu vừa mới đột phá vào võ tôn không lâu, thực lực của đối phương ít nhất là cấp bậc chiến tướng (võ tông).”
Võ giả, võ sư, tông sư, đại tông sư, võ tôn, võ tông (chiến tướng), võ vương (chiến vương), võ hoàng (chiến thần), đây là cấp bậc về năng lực võ đạo do giới đương kim võ đạo phân chia.
Mỗi một cấp bậc đều có sự chênh lệch vô cùng lớn.
Tô Thiệu là tiểu đội trưởng ảnh vệ, có thực lực cấp bậc võ tôn, vậy mà lại có thể bị người khác giết dễ và trở bàn tay.
Ảnh vệ do Vương Bác Thần tự tay huấn luyện, thực lực của mỗi người đều từ tông sư trở lên.
Là lính đặc chủng trong lính đặc chủng, binh vương trong binh vương.
Nhưng hôm nay lại bị gi3t chết toàn bộ.
Thậm chí còn không có cơ hội phản kháng.
Cấp bậc của đối phương thấp nhất là chiến tướng (võ tông).
“Còn có manh mối gì nữa không?”
Vương Bác Thần lòng đau như cắt, những người đó đều là người mà anh đã lựa chọn, mỗi một người đều là hảo hán từng vào sinh ra tử.
Trên chiến trường cửu tử nhất sinh, bọn họ có thể sống sót, bây giờ lại bị người khác gi3t chết ở nước R.
Làm sao Vương Bác Thần có thể không đau lòng được chứ.
Quan trọng là đối phương còn bắt Dao Dao đi.
Vương Bác Thần thật sự không nghĩ ra một đứa nhỏ chưa đến bốn tuổi, rốt cuộc là đã đắc tội với ai.
Đối phương là nhằm vào anh, nhưng đối phương lại không dám đối mặt với anh, bèn dùng thủ đoạn hèn hạ ra tay với một đứa con nít.
Hoàn toàn nổi điên!
“An táng mọi người Tô Thiệu, chu cấp cho người nhà bọn họ.”
“Phát động thông báo trên toàn hệ thống, lập tức điều tra hai tên cặn bã đó cho tôi, điều tra kẻ chủ mưu đứng phía sau. Cho dù là ai, tôi cũng sẽ khiến cho bọn họ chết không có chỗ chôn!”
Chương635
CHƯƠNG 635
Thủ đô.
Lưu Tư Kì ưu nhã bưng một ly cà phê, ánh mắt hững hờ nhìn điện thoại.
Không đầy một lúc, có một cuộc điện thoại gọi tới.
“Chủ mẫu, đã hoàn thành rồi. Nhưng mà hình như có hơi phiền phức, bên cạnh tiểu dã chủng có ba tông sư, một đại tông sư, một võ tôn bảo vệ, nhưng đã bị chúng tôi gi3t chết hết rồi. Có đều là nhìn cách làm việc của bọn họ, hình như là người trong quân đội.”
Lưu Tư Kì nhíu nhíu mày, nghi ngờ nói: “Tại sao bên cạnh tiểu dã chủng lại có nhiều cao thủ bảo vệ như thế, còn có người trong quân đội? Ừ, để tôi điều tra chuyện này, hai người cẩn thận một chút, đừng để lại manh mối gì.”
“Chủ mẫu yên tâm đi, năm người đó đã bị chúng tôi gi3t chết ngay tại chỗ, không để lại bất cứ manh mối nào, cho dù là người trong quân đội thì cũng không có ai có thể điều tra ra được. Chủ mẫu, vậy tôi cúp máy trước đây, bây giờ không tiện nhiều lời, tránh để lại chứng cứ.”
Cúp điện thoại, Lưu Tư Kì nghi ngờ lẩm bẩm: “Sao lại có người trong quân đội bảo vệ? Ba tông sư, một đại tông sư, một võ tôn, còn là người trong quân đội, rốt cuộc là ai đã phái đến, là ai đang bảo vệ tiểu dã chủng?”
“Chẳng lẽ là Vương Hạo âm thầm lợi dụng mối quan hệ, hay là ông cụ muốn bảo vệ cho đứa con riêng Vương Bác Thần, âm thầm tìm người giúp đỡ?”
Lưu Tư Kì nghĩ mãi mà nghĩ không ra, thế là gọi điện thoại cho ai đó: “Cậu điều tra xem có phải là ông cụ đã liên lạc với ai đó phái người đến thành phố Hà Châu, hay là chồng tôi liên hệ với ai đó cho người đến thành phố Hà Châu.”
Không lâu sau đó, bên kia liền truyền đến tin tức, ở bên phía nhà họ Vương không có ai phái người đến Hà Châu, cũng không có sử dụng mối quan hệ để người nào đến Hà Châu.
Người duy nhất đến Hà Châu là Kim Nguyên.
“Chẵng lẽ Kim Nguyên âm thầm nhận mệnh của ông cụ, lấp li3m qua mặt mình, điều động cao thủ?”
Nghĩ đến đây, Lưu Tư Kì nhanh chóng gọi Kim Nguyên vào.
Lưu Tư Kì âm trầm cười nói: “Tên chó già, ông đúng là to gan.”
Kim Nguyên giật mình vội vàng hỏi lại: “Chủ mẫu, ngài như vậy làm tôi sợ, không biết là chủ mẫu có ý gì.”
Lưu Tư Kì tán một cái vào gương mặt già nua của Kim Nguyên, giận dữ nói: “Có phải là ông âm thầm nghe mệnh lệnh của ông cụ điều cao thủ đến Hà Châu bảo vệ tiểu dã chủng kia, bây giờ ông nói cụ thể cho tôi biết, tôi còn giữ lại cho ông cái mạng chó này.”
Kim Nguyên vội vàng nói: “Chủ mẫu, oan cho tôi quá, tôi đến Hà Châu là do chủ mẫu phân phó, ngoại trừ cái đó ra không có bất cứ người nào sai tôi làm gì.”
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của ông ta, Lưu Tư Kì cau mày: “Không phải là ông, vậy thì là ai chứ?”
Kim Nguyên âm thầm thở phào một hơi, cẩn thận hỏi: “Chủ mẫu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Tư Kì thản nhiên nói: “Ra ngoài đi.”
Chờ sau khi Kim Nguyên đi rồi, Lưu Tư Kì bực bội ném điện thoại lên trên ghế sofa, lông mày nhíu chặt lại.
Chuyện này thật sự quá kỳ quái.
“Tên dã chủng Vương Bác Thần đã từng đi lính, không phải là cậu ta quen biết với ai đó nên nhờ người ta bảo vệ tiểu dã chủng? Nhưng mà cho dù cậu ta có quen biết đi nữa thì cũng không làm nên chuyện gì.”
Bình luận facebook