-
Chương 856-860
Chương 856 Đỉnh phong đan đấu 3
Ước chừng một lúc lâu sau, Giang Trần âm thầm cảm ứng được, trong lò đan của Thẩm Thanh Hồng, đã dần dần hình thành đan tượng.
Bên Giang Trần, hỏa hầu cũng không sai biệt lắm đến một bước này.
Án lấy tiết tấu của Thẩm Thanh Hồng, Giang Trần khống chế lấy tiết tấu của mình.
Trong lúc đó, Thiên Cực Đỉnh của Thẩm Thanh Hồng phát ra thanh âm Long Ngâm Hổ Khiếu.
Cơ hồ cùng lúc đó, Thiên Toa Đỉnh của Giang Trần, cũng phát ra từng đạo thanh âm đồng dạng.
Đây là dấu hiệu thành đan.
Tất cả mọi người chấn động, hai người dĩ nhiên là đồng thời thành đan.
Lại có sự tình trùng hợp như vậy?
Mặc dù kiến thức rộng rãi như Lăng Bích Nhi cùng Quân Mặc Bạch, cũng nhìn nhau, trong ánh mắt đều bắn ra sắc thái khó có thể tin.
Lăng Huệ Nhi vỗ nhẹ bộ ngực:
- Làm ta sợ muốn chết, như thế nào cùng lúc phát ra đan âm? Bọn họ là ước hẹn sao?
Lăng Bích Nhi quát:
- Không cần nhiều lời.
Bên Thẩm Thanh Hồng kia, mặt mũi cũng tràn đầy kinh ngạc, nhìn qua Giang Trần.
Giang Trần là người duy nhất biết nguyên nhân, nhưng lúc này, làm bộ đương nhiên phải làm đủ, cũng bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
Cử động này của hắn, ngay cả Mộc Cao Kỳ cũng không nhận ra.
Đón lấy, ánh mắt của Thẩm Thanh Hồng cùng Giang Trần, đều đồng thời nhìn về phía Lăng Bích Nhi.
Lăng Bích Nhi trầm ngâm nói:
- Thời gian thành đan của nhị vị, là ở đồng nhất khắc. Ở trên thời gian, nhất định là phân không ra thắng bại. Chỉ nhìn tầng thứ đan dược của các ngươi.
Giang Trần khoan thai cười cười, nhìn Thẩm Thanh Hồng:
- Thẩm sư huynh, ta lại muốn bán cái nút rồi. Ngươi là khách, ngươi lấy ra đan dược trước đi.
Giang Trần không phải là không muốn lấy ra trước, mà là hắn không biết nên cầm cấp độ nào ra.
Bởi vì hắn phát hiện, trong Thiên Toa Đỉnh, thậm chí có một viên Cực phẩm. Nếu lấy ra cái này, nhất định sẽ miểu sát Thẩm Thanh Hồng.
Thế nhưng mà, có thể lấy ra sao? Không thể a.
Chỉ có thể để cho Thẩm Thanh Hồng lấy ra trước, hắn chiếu theo xứng đôi là được.
Thế hoà không phân thắng bại, ván này, phải là thế hoà không phân thắng bại.
Thẩm Thanh Hồng cười cười, mở lòng bàn tay, lấy ra một viên Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan.
- Giang Trần, phẩm chất cao nhất của ta, là Thượng phẩm. Lấy ra đan dược của ngươi đi. Nếu ngươi có thể lấy ra Cực phẩm, liền có thể thắng ta rồi.
Tất cả mọi người kinh hô, Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan.
Đây chính là số ít mấy trưởng lão của Bản Thảo Đường mới có thể luyện chế a.
Ngay cả Lăng Bích Nhi cũng rung động lắc lư. Nàng một mực không rõ thiên phú đan đạo của Thẩm Thanh Hồng như thế nào, nhìn đến Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan, nghi vấn trong lòng nàng, thoáng cái đã bị đánh tan.
Thiên phú đan đạo của Thẩm Thanh Hồng, tuyệt đối sẽ không thua nàng, Thẩm Thanh Hồng có chỗ dựa, có Thiên Cực Đỉnh, thành tựu đan đạo, so với Lăng Bích Nhi nàng chỉ mạnh không yếu
Trong lúc nhất thời, trong nội tâm Lăng Bích Nhi có một loại buồn vô cớ, kìm lòng không được nhìn lại Giang Trần.
Ánh mắt của mọi người, đều nhìn Giang Trần.
Hiển nhiên, giờ phút này, mọi người đều nhìn không tốt Giang Trần. Đại Mộng Thiên Thu đan, không phải dễ dàng luyện chế như vậy. Ngay cả trưởng lão cự đầu tông môn, cũng luyện không ra Cực phẩm.
Giang Trần có thể luyện chế ra Cực phẩm mới lạ.
Ngay cả Mộc Cao Kỳ, cũng có chút khẩn trương nhìn Giang Trần, lòng bàn tay đều chảy ra mồ hôi.
Bọn người Nhiếp Trùng và Nhung Tử Phong, càng vênh váo tự đắc, một bộ chờ chê cười Giang Trần.
Giang Trần đối mặt ánh mắt của mọi người, lại khoan thai cười cười.
- Ta không cần Cực phẩm a? Nếu như nhớ không lầm, hoà là được rồi? Ta vừa vặn cũng luyện chế ra một khỏa Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan, mời đánh giá.
Tay áo Giang Trần quét qua, đem Đại Mộng Thiên Thu đan khác chứa vào trong bình, lòng bàn tay giơ một viên Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan.
Mọi người nhìn lại, một viên Đại Mộng Thiên Thu đan phẩm chất thuần khiết, chân chính là Thượng phẩm.
Trong lúc nhất thời, ngay cả Thẩm Thanh Hồng cũng triệt để im lặng.
Nhiếp Trùng cùng Nhung Tử Phong, vốn là vênh váo tự đắc, trong lúc nhất thời cũng lâm vào trạng thái hóa đá.
Thời điểm mọi người ở đây giống như hòn đá xơ cứng tại chỗ, Giang Trần đã dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai, bỏ một vạn Linh Thạch của Thẩm Thanh Hồng vào trong túi.
Nhếch miệng cười to:
- Mới vừa rồi đã nói, Thẩm sư huynh không có thua ta, nhưng mà không có thắng ta. Thế hoà không phân thắng bại, một vạn Linh Thạch này liền cho ta. Ha ha ha, Giang mỗ đành phải thu nhận a.
Tiếng cười chói tai, diễn xuất như thần giữ của, làm cho không khí hiện trường thoáng cái biến vị rồi.
Cái này là người nào a?
Đánh cuộc đan đấu, hắn không thèm để ý cái khác, lại nhìn chằm chằm vào một vạn Thượng phẩm Linh Thạch kia. Thằng này, chẳng lẽ thật sự bị quỷ tiền bám vào người sao?
Thẩm Thanh Hồng im lặng, bất quá trong lòng cũng nhẹ nhõm, lưng ứa ra mồ hôi lạnh.
Một trận chiến này, tuy không thắng, nhưng ít ra không thua, mặt mũi xem như bảo trụ, mình cũng tìm được một cái bậc thang đi xuống.
Lập tức cười nhạt một tiếng:
- Giang Trần, đã nói trước, Linh Thạch này đưa ngươi lại có làm sao?
Nói xong, vung tay lên, mang theo thủ hạ còn chưa có lấy lại tinh thần đi ra.
Đừng nhìn Thẩm Thanh Hồng đi tiêu sái, kỳ thật trong lòng của hắn là khiếp sợ không hiểu. Một trận chiến này, hắn tĩnh hạ tâm lai tưởng tượng, cảm thấy điểm đáng ngờ nhiều lắm.
Nhưng cụ thể đáng ngờ ở địa phương nào, hắn lại nói không nên lời.
Chỉ là, trận chiến này thật sự quá quỷ dị, loại sự tình đồng thời thành đan này, cơ hồ là không thể nào xuất hiện, lại hết lần này tới lần khác xuất hiện.
Nếu như nói Giang Trần cố ý nhường mình, Thẩm Thanh Hồng có chút không tin.
Nhưng vô luận như thế nào, Thẩm Thanh Hồng có thể kết luận, thiên phú đan đạo của Giang Trần, tuyệt đối không dưới hắn, thậm chí có khả năng trên hắn.
Bởi vì, lần này hắn luyện chế Đại Mộng Thiên Thu đan, là gặp may mắn. Bởi vì lúc trước hắn luyện chế qua viên thuốc này. Mà Giang Trần, lại là lần đầu tiên tiếp xúc.
Chính là vì có rất nhiều nguyên nhân, nên Thẩm Thanh Hồng mới không có nhiều lời nói nhảm, lưu loát ly khai.
Hắn biết rõ, việc này dừng ở đây, mình theo lối thoát đi, là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Tiếp tục dây dưa, có khả năng tự rước lấy nhục.
Mà cử động tham tài của Giang Trần, Thẩm Thanh Hồng cẩn thận ngẫm lại, vẫn cảm thấy có chút kỳ quặc. Thấy thế nào, Giang Trần này đều không có lý do gì xem tài như mạng như vậy.
Chẳng lẽ, đây hết thảy, đều là Giang Trần cố ý giả vờ?
Thẩm Thanh Hồng quả thực không dám nghĩ tới, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Bởi vậy, một cuộc chiến đỉnh phong, dùng thế hoà quỷ dị chấm dứt.
Về phần một vạn Linh Thạch, Thẩm Thanh Hồng tự nhiên sẽ không để ý. Chút tổn thất ấy với hắn mà nói, chỉ là nhổ một sợi lông mà thôi.
Ngược lại là Quân Mặc Bạch, ý vị thâm trường nhìn bóng lưng của Thẩm Thanh Hồng, lại nhìn Giang Trần đang vui rạo rực một chút.
Bỗng nhiên cười nói:
- Giang sư đệ, chúc mừng a. Từ nay về sau, Chí Tôn khu này, không còn bọn đạo chích dám can đảm nghi vấn địa vị cùng thành tích của ngươi.
Chương 857 Một trận chiến chi uy
Giang Trần tùy ý cười cười:
- Đa tạ đa tạ, đa tạ chư vị cổ động.
Nghe ý tứ này, hiển nhiên là không có ý mời mọi người vào động phủ ngồi xuống.
Quân Mặc Bạch vốn có ý kết giao Giang Trần, nhưng nghe khẩu khí kia, biết rõ hôm nay Giang Trần không có ý tứ mời mọi người.
Lập tức tiêu sái cười cười, hướng Giang Trần ôm quyền nói:
- Giang sư đệ, vẫn là câu nói kia, lúc nào rảnh, đến động phủ của ta tâm sự, Quân mỗ tùy thời xin đợi.
- Dễ nói, dễ nói.
Giang Trần khách sáo vài câu.
Sau khi Quân Mặc Bạch rời đi, thân ảnh ngọc thụ như tuyết kia của Lăng Bích Nhi, chân thành đi đến trước mặt Giang Trần.
- Giang sư đệ, có thể hỏi ngươi một vấn đề không?
Giang Trần cười nói:
- Hỏi gì?
- Thuần túy là hiếu kỳ, có thể nhìn xem mấy khỏa Đại Mộng Thiên Thu đan còn lại của Giang sư đệ không?
Ngữ khí của Lăng Bích Nhi lạnh nhạt, như Lãnh Nguyệt mênh mông.
Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, âm thầm nghiêm nghị, Lăng Bích Nhi này, chẳng lẽ nhìn ra sơ hở gì? Vừa rồi Giang Trần cố ý thu Đại Mộng Thiên Thu đan còn lại vào, chính là vì tránh tai mắt của người, sợ người bên ngoài phát giác được khỏa Cực phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan kia.
Nếu người ngoài phát hiện, vậy thì lòi đuôi rồi. Hắn truy cầu thế hoà, sẽ tuyên cáo thất bại.
- Ha ha, may mắn luyện chế ra một viên Thượng phẩm, mặt khác đều là tàn thứ phẩm, khó nhập pháp nhãn của sư tỷ.
Giang Trần cười hắc hắc, đem đề tài này qua loa tắc trách đi qua.
Lăng Bích Nhi nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt thanh tú có nhiều ý tứ, liếc nhìn Giang Trần thật sâu.
- Nếu như thế, cáo từ.
Quay người nói với Lăng Huệ Nhi:
- Huệ nhi, trở về.
Lăng Huệ Nhi mặt trẻ ngực to, hai cái đùi tràn ngập sức sống, như nai con chạy đến trước mặt Giang Trần, tăng thêm váy ngắn da báo, tràn đầy dã tính thanh xuân.
- Giang Trần, ngay cả Thẩm sư huynh cũng không thắng được ngươi. Xem ra, lần trước bại trong tay ngươi, thật là không oan đây này.
- Ha ha, Huệ nhi sư muội, thiên phú đan đạo của ngươi cũng không thấp. Chờ đến niên kỷ như ta, trình độ đan đạo của ngươi, nói không chừng vượt qua ta đây này.
Giang Trần qua loa nói.
Lăng Huệ Nhi khanh khách một tiếng:
- Nói như ngươi so với ta lớn hơn nhiều vậy. Năm nay ta 17 tuổi rồi, tỷ tỷ hai mươi tuổi. Giang Trần, ngươi bao nhiêu?
Tiểu cô nương này, ngây thơ rực rỡ, một bộ mặt em bé, để cho người rất khó sinh ra tâm lý kháng cự.
Giang Trần cười cười:
- Ta tính toán hai mươi mốt a.
- Cái gì gọi là tính toán hai mươi mốt? Chẳng lẽ ngươi bao nhiêu tuổi cũng không biết?
Lăng Huệ Nhi vểnh cái miệng nhỏ nhắn, phảng phất phát giác được Giang Trần đang qua loa nàng.
Giang Trần cười khổ, hắn đi tới nơi này, đối với tuổi của mình, thật đúng là không quá quan tâm. Cẩn thận tính toán, có lẽ vừa vặn hai mươi mốt a.
Lăng Bích Nhi lông mày kẻ đen cau lại, cô muội muội này của mình, nàng cũng là không có biện pháp. Lại bại lộ tuổi của Lăng Bích Nhi nàng.
- Huệ nhi, còn không đi?
Lăng Huệ Nhi thấy tỷ tỷ có chút tức giận, cũng lóe lóe đầu lưỡi:
- Giang Trần, nhớ kỹ a, có rảnh dạy ta luyện đan, lần sau ta tới tìm ngươi.
Nhìn bóng lưng hai tỷ muội đi xa, Mộc Cao Kỳ thở dài:
- Cao ngạo giống như lãnh nguyệt, nhiệt tình giống như lửa. Hai tỷ muội cùng một mẹ sinh, vì cái gì tính cách bất đồng như vậy. Mỗi người một vẻ, không thẹn là hoa tỷ muội xuất chúng nhất Đan Càn Cung a.
Giang Trần một cước đạp bay Mộc Cao Kỳ:
- Nhìn chút tiền đồ kia của ngươi.
Mộc Cao Kỳ một cái xoay người, đứng lên, vỗ vỗ bờ mông, cười hắc hắc:
- Trần ca, đừng như vậy a. Ta cũng không có ý cùng ngươi đoạt. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, bất quá, ta cảm giác, hoa tỷ muội này, sớm muộn gì cũng trốn không thoát ma chưởng của Trần ca ngươi... A
Lại một cước đạp tới, trực tiếp đạp Mộc Cao Kỳ bay hơn 10m.
- Trần ca, không nên ác như vậy a.
Mộc Cao Kỳ ôm bờ mông, tiếng kêu thảm truyền đến xa xa.
- Tỷ tỷ, tại sao ngươi muốn xem những Đại Mộng Thiên Thu đan còn lại của Giang Trần? Chẳng lẽ ngươi có hứng thú với phế đan sao?
Vừa rồi Lăng Huệ Nhi cùng Giang Trần nhiều lời vài câu, sợ tỷ tỷ sinh khí, cố ý nói sang chuyện khác.
Đột nhiên Lăng Bích Nhi ngừng chân, ánh mắt thanh hàn chỉ có nhìn muội muội, mới nhiều thêm vài phần nhu hòa.
- Huệ nhi, ngươi nhớ lâu một chút được chứ?
Lăng Huệ Nhi rất oan uổng:
- Tỷ, Huệ nhi lại thế nào a? Lại giáo huấn người ta.
- Vì cái gì ngươi nói ra tuổi của chúng ta?
Lăng Bích Nhi hỏi.
Lăng Huệ Nhi cười hì hì:
- Tỷ a, ngươi là vì chuyện này mà tức giận sao? Tuổi của chúng ta, chỉ cần người có tâm, liền có thể thăm dò được, hơn nữa, ta cảm thấy Giang sư huynh không phải là người xấu.
Lăng Bích Nhi than nhẹ một tiếng, khẽ lắc đầu, lại không nói cái gì nữa.
Đối với cô muội muội này, nàng đã trìu mến, lại đau đầu, quả thực là vô kế khả thi.
Thấy tỷ tỷ không để ý tới nàng, lại đi lên phía trước, Lăng Huệ Nhi khẽ cười một tiếng, chạy chậm tiến lên, dắt lấy cánh tay của Lăng Bích Nhi:
- Tỷ, ngươi còn không có nói cho ta biết, tại sao muốn xem những phế đan kia? Không phải ngươi vừa ý Giang sư huynh, nên dùng loại phương pháp vụng về này tiếp cận hắn chứ?
Cả người Lăng Bích Nhi hóa đá rồi, cô muội muội thần kinh không ổn định này, thật sự là cái gì cũng dám nói a.
- Lăng Huệ Nhi….
Khuôn mặt thanh tú của Lăng Bích Nhi trầm xuống:
- Ngươi lại nói hưu nói vượn, thì đừng gọi ta là tỷ tỷ.
- Hì hì, dù sao ta cũng cảm thấy rất kỳ quái. Tất cả mọi người nói ngươi là Băng Sơn mỹ nhân. Băng Sơn mỹ nhân chủ động muốn xem phế đan của nam hài tử, cái kia...
Lăng Bích Nhi bỗng nhiên nói:
- Huệ nhi, ngươi thực cảm thấy, những đan dược còn lại của Giang Trần là phế đan?
Lăng Huệ Nhi nghe ra ngữ khí của tỷ tỷ khác thường, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng lên, kinh ngạc hỏi:
- Đây không phải Giang Trần tự nói ra sao? Hắn nói chỉ là một ít tàn thứ phẩm.
- Cho nên nói ngươi quá ngây thơ rồi.
Lăng Bích Nhi thở khẽ như lan, ngữ khí sâu kín.
- Giang Trần lấy ra khỏa Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan kia, ta đứng vô cùng gần, ẩn ẩn phát giác, trong Thiên Toa Đỉnh có Linh lực chấn động, vượt xa Thiên Cực Đỉnh của Thẩm Thanh Hồng.
- Cái kia thì sao?
Lăng Huệ Nhi chớp hai mắt thật to, lông mi cong cong nháy động lên.
- Ta hoài nghi, trong Thiên Toa Đỉnh kia, có Cực phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan. Bằng không thì, Linh lực chấn động nồng đậm kia, căn bản giải thích không được. Hơn nữa hắn che dấu vô cùng nhanh, phảng phất sợ người khác chứng kiến vậy. Ngay lập tức cất Đại Mộng Thiên Thu đan còn lại.
Muội muội không phải người ngoài, Lăng Bích Nhi nói ra nghi ngờ của mình.
Nhưng Lăng Huệ Nhi lại như nghe Truyền Kỳ, bán tín bán nghi nói:
- Tỷ, không thể nào đâu? Nếu như ta là Giang Trần, Thẩm Thanh Hồng khi dễ ta, bịa đặt phỉ báng ta như vậy, ta luyện chế ra Cực phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan, không lấy ra đánh mặt hắn mới lạ.
Chương 858 Trù bị trận pháp 1
Cái đầu nhỏ của Lăng Huệ Nhi dao động như trống lúc lắc, lại nói:
- Trưởng lão Đan Càn Cung chúng ta, cũng luyện chế không ra Cực phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan, mặc dù ta biết Giang Trần rất lợi hại, thế nhưng mà, hắn có thể lợi hại hơn Vân Niết trưởng lão sao? Hơn nữa, hắn lấy ra Cực phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan, có thể triệt để áp đảo Thẩm Thanh Hồng, thay thế Thẩm Thanh Hồng trở thành Đan Hà Cốc đệ nhất nhân, hắn có lý do gì không lấy ra?
Nàng nói một đống lớn lý do, đều rất có đạo lý.
Lăng Bích Nhi tự nhiên cũng nghĩ tới những đạo lý này, nhưng mà ở sâu trong nội tâm nàng, vẫn kiên trì phán đoán kia.
Có lẽ là ảo giác, nhưng Lăng Bích Nhi cảm thấy, Giang Trần này rất thần bí, tựa hồ lưu lại một tay.
Nếu như Giang Trần thật sự lưu lại một tay, vậy thiên phú cùng tu vi đan đạo của Giang Trần, quả thật là đáng sợ.
Cái này so với thắng Thẩm Thanh Hồng còn đáng sợ hơn.
Ai cũng biết, luyện đan đổ đấu, thắng một ván dễ dàng, nhưng muốn tạo ra thế hoà, lại không phải dễ dàng như vậy.
Trừ khi có ưu thế tuyệt đối, nắm chắc tuyệt đối, mới có thể làm thành thạo như vậy.
Trong lòng Lăng Bích Nhi, quanh quẩn lấy một tia nghi hoặc như vậy.
Tuy không giống Lăng Huệ Nhi nói khoa trương như vậy, nhưng Giang Trần này, hoàn toàn chính xác để cho Lăng Bích Nhi sinh ra một tia hiếu kỳ, một tia tìm tòi nghiên cứu.
Cái này đối với Băng Sơn mỹ nhân Lăng Bích Nhi mà nói, xác thực là trước nay chưa có.
Tin tức thế hoà không phân thắng bại, rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ Đan Hà Cốc, truyền khắp toàn bộ Đan Càn Cung.
Đón lấy, ba người Đan Càn Cung cung chủ, Bản Võ Đường đường chủ, Bản Thảo Đường đường chủ dắt tay nhau phát biểu thanh minh.
Yêu cầu tất cả đệ tử trong môn đình chỉ hết thảy lời đồn, điểm danh khen ngợi thiên phú đan đạo của bọn người Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ, cũng nâng lên trận chiến đỉnh phong của Thiên Toa Đỉnh cùng Thiên Cực Đỉnh, cổ vũ người trẻ tuổi Đan Càn Cung trao đổi nhiều một ít, bớt đi đối lập.
Thanh minh vừa ra, tất cả lời đồn đều tự sụp đổ.
Mọi người cũng chính thức ý thức được, Giang Trần và Mộc Cao Kỳ quật khởi, là bản lĩnh thật sự, không thể ngăn cản. Ngay cả lão sư võ đạo Liên Thành trưởng lão của Thẩm Thanh Hồng, cũng đã công khai tán thành điểm này.
Giang Trần ngược lại không thèm để ý ngoại giới chê khen, hắn càng để ý chính là danh dự của Liên Thành trưởng lão.
Liên Thành trưởng lão ngược lại là người thủ tín, Giang Trần đưa ra những yêu cầu kia, vừa rạng sáng ngày thứ hai, đã bị người bí mật đưa tới.
Thuận tiện còn kèm theo 3000 viên Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan.
- Phát…
Giang Trần nhìn xem những chiến lợi phẩm này, mở cờ trong bụng.
Chỉ là Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, lần này thế hoà không phân thắng bại, liền có đến ba vạn viên.
Đan Trì cung chủ cùng Vân Niết trưởng lão mỗi người 5000, cộng lại là một vạn.
Liên Thành trưởng lão đưa tới một vạn, thuận tiện từ trong tay Thẩm Thanh Hồng lừa tới một vạn.
Cộng lại là ba vạn.
Hơn nữa trước kia Giang Trần gom góp, nhiều lần đổ đấu lại thắng không ít.
Hiện tại Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch của Giang Trần, tổng số đã tiếp cận sáu vạn.
Cái này đã vượt ra gấp ba hắn mong muốn.
- Sáu vạn khối Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch này, đủ thúc dục năm sáu thành uy lực. Một khi bày trận thành công, có thể duy trì mười năm.
Trong lòng Giang Trần tính toán một chút, lúc trước hắn cần Linh Thạch, ước chừng hai vạn là đủ rồi.
Hai vạn, có thể thúc dục ba thành uy lực.
Hôm nay có sáu vạn khối Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, thúc dục năm sáu thành uy lực, là có hi vọng.
- Trận pháp nhất đạo, đương nhiên là uy lực càng cao càng tốt. Cửu Môn Phần Thiên Trận, nếu như thúc dục mười thành uy lực, chỉ sợ cường giả Hoàng đạo, cũng khó có thể phá trận. Mà năm sáu thành uy lực này, ít nhất có thể phòng cường giả Thiên Thánh.
Giang Trần cũng không phải lo lắng người Đan Càn Cung, mà là Mộc Linh tuyền quan hệ trọng đại, Giang Trần không hy vọng Mộc Linh tuyền bạo lộ.
Cái này nếu bộc lộ ra, tất khiến cho toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực hỗn loạn, thậm chí khiến thế lực cường đại khác cướp đoạt.
Đạo trận pháp này, nhìn như phòng ngự người Đan Càn Cung xông loạn, kỳ thật cuối cùng, là bảo vệ người Đan Càn Cung, tránh lộ tiếng gió, đưa tới tai hoạ ngập đầu.
Sau khi lấy được những tài liệu này, tài liệu Giang Trần bố trí trận pháp, đã tập hợp đủ.
Đương nhiên, trận pháp chi đạo, nhất là loại trận pháp cỡ lớn này, cũng không phải hai ba ngày là có thể hoàn thành.
Giang Trần cũng không vội nhất thời.
Bước đầu tiên, trước phải luyện hóa trận kỳ. Hắn từ chỗ Liên Thành trưởng lão muốn tới 100 cân Tử Ô Kim, kỳ thật chính là vì luyện chế trận kỳ.
Tử Ô Kim cũng không phải tài liệu luyện chế trận kỳ tốt nhất, nhưng ở Vạn Tượng Cương Vực, Tử Ô Kim này đã tính toán tài liệu rất tốt.
Lại cao cấp, ở trong Vạn Tượng Cương Vực là cầm không ra.
Ít nhất Giang Trần không bảo đảm Đan Càn Cung có thể cầm ra được.
Về phần Tinh Vân Sa, Xích Đan chu sa, đều là tài liệu bố trí trận pháp, khắc phù văn cần.
Một cái trận pháp, liên quan rất rộng, có thể nói là do nhiều chi tiết nhỏ tạo thành. Bất kỳ một khâu nào cũng không thể sai lầm.
Một khâu hơi yếu, sẽ ảnh hưởng phẩm chất của toàn bộ trận pháp.
Giang Trần bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, nhiều giá lớn như thế, tự nhiên không cho phép bất luận khâu nào phạm sai lầm.
Trận pháp này, ít nhất tương lai mười năm, sẽ trở thành thủ hộ thần của hắn.
Đương nhiên, mục tiêu của Giang Trần, tuyệt không chỉ thoả mãn hiện tại.
Cửu Môn Phần Thiên Trận này, còn có thể không ngừng hoàn thiện. Mục tiêu cuối cùng của Giang Trần, là phát huy ra mười thành uy lực, chính thức có thể phòng ngự cường giả Hoàng đạo.
Đương nhiên, đây là một công trình trường kỳ, không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành.
Luyện chế trận kỳ, cần thiết bị luyện khí chuyên dụng, trong động phủ Giang Trần không có khả năng có thiết bị hoàn thiện như vậy.
Cũng may, chín đường của Đan Càn Cung, có Luyện Khí Đường chuyên môn luyện chế thần binh lợi khí. Ở trong chín nội đường của Đan Càn Cung, bài danh thứ sáu.
Nếu như toàn bộ Cửu Môn Phần Thiên Trận hoàn toàn phát huy tác dụng, ít nhất phải dùng đến chín chín tám mươi mốt cây trận kỳ.
Hiện tại, Giang Trần không có khả năng có truy cầu cao như vậy, hắn chỉ ý định luyện chế sáu sáu ba mươi sáu cây trận kỳ.
Bởi vậy, uy lực trận pháp, phạm vi trận pháp, sẽ bị chiết khấu.
Tần trước Giang Trần cùng Tiểu Kim Thiền ước định, mười ngày sau để nó tiến vào Mộc Linh tuyền tẩy lễ. Hiện tại thời gian còn kém mấy ngày, Giang Trần quyết định luyện chế trận kỳ trước.
Thời gian cấp bách, Giang Trần cũng không kéo dài, trực tiếp đi Luyện Khí Đường.
Dùng danh khí hiện tại của Giang Trần, đi vào Luyện Khí Đường, tự nhiên không người nào dám lãnh đạm hắn. Hiện tại người nào không biết, Giang Trần là đại hồng nhân trước mặt Đan Trì cung chủ cùng Vân Niết trưởng lão?
Ngay cả Bản Võ Đường đường chủ Liên Thành trưởng lão, cũng thừa nhận địa vị bây giờ của Giang Trần.
Cho nên, hiện tại mặc dù Giang Trần vẫn không thể sánh vai cùng Thẩm Thanh Hồng, nhưng đã không sai biệt nhiều.
Chương 859 Trù bị trận pháp 2
Tuy Luyện Khí Đường cũng là nghành trọng yếu, nhưng so sánh với những đại đường như Bản Võ Đường, Bản Thảo Đường, thì chênh lệch không nhỏ.
Nhìn thấy Giang Trần, một gã chấp sự của Luyện Khí Đường cơ hồ là dùng ngữ khí nịnh bợ hỏi:
- Giang sư đệ, ngọn gió nào thổi ngươi tới Luyện Khí Đường a? Có phải cần luyện chế thần binh lợi khí gì hay không? Luyện Khí Đường chúng ta chuyên môn vì thiên tài tông môn giải quyết những nan đề này.
Giang Trần cười cười, nhìn gã chấp sự kia nói:
- Ta muốn mượn Luyện Khí Thất dùng thoáng một lát, chẳng biết có được không?
Chấp sự kia có chút khó xử:
- Mượn Luyện Khí Thất? Giang Trần sư đệ, cái này... bề ngoài giống như Luyện Khí Đường có quy định nghiêm khắc, không cho người ngoài Luyện Khí Đường vận dụng thiết bị luyện khí của Luyện Khí Đường a.
- Xin dàn xếp thoáng một phát.
Giang Trần vươn tay, cùng chấp sự này nắm thoáng một phát, một bình thuốc bí mật đưa đến trong tay đối phương.
Chấp sự kia nhéo nhéo bình thuốc, trên mặt tươi cười:
- Giang sư đệ là thiên tài đỉnh cấp của Đan Càn Cung ta, mọi thứ nên có trường hợp đặc biệt, ta đi xin giúp sư đệ. Chỉ cần đường chủ đại nhân gật đầu phê chuẩn, tuyệt đối là không có vấn đề.
- Xin sư huynh nói tốt vài câu.
Vẻ mặt chấp sự kia ngầm hiểu, cười nói:
- Phải, phải. Hiệu lực cho thiên tài như Giang sư đệ, cũng là vinh quang của Luyện Khí Đường chúng ta.
Chấp sự kia biết rõ Giang Trần là thiên tài luyện đan, đồ vật hắn lấy ra, khẳng định không tầm thường. Mình không duyên cớ nhận chỗ tốt của người ta, không ra lực sao được?
Phân phó xuống dưới:
- Chiêu đãi Giang sư đệ chu đáo cho ta, ta đi gặp đường chủ đại nhân thoáng một phát.
Chấp sự này nhanh chóng tiến vào Nội đường, vụng trộm mở bình thuốc kia ra, nhìn kỹ, dĩ nhiên là mười khỏa Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan.
Trong lúc nhất thời, tim chấp sự này lập tức đập gia tốc.
Phải biết rằng, chấp sự Luyện Khí Đường như hắn, một tháng bổng lộc, cũng không quá đáng là hai ba mươi viên Bồi Nguyên Đan, còn là Hạ phẩm.
Mười viên Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan này, đủ vượt hơn một ngàn viên Hạ phẩm Bồi Nguyên Đan, là trọn vẹn mấy chục tháng bổng lộc của hắn.
- Chậc chậc, thật sự là tài đại khí thô a, không hổ là thiên tài luyện đan, xem ra, cùng thiên tài luyện đan kéo tốt quan hệ, mới có tiền đồ.
Trong nội tâm gã chấp sự này cuồng hỉ, càng thêm kiên định tín niệm, nhất định phải giúp Giang Trần làm tốt việc này. Nếu như có thể mượn cơ hội này cùng Giang Trần kéo lên quan hệ, về sau Giang Trần tiện tay khen thưởng một ít, cái kia cũng đủ hắn hưởng thụ vô cùng a.
Chỉ một lúc sau, Luyện Khí Đường đường chủ Lữ Đoan liền tự thân xuất mã. Luyện Khí Đường đường chủ này, là một đại mập mạp như viên thịt.
Bước nhanh chạy tới, tựa như một đống thịt lăn đi.
- Giang Trần, thất nghinh thất nghinh, Lữ mỗ hổ thẹn a.
Luyện Khí Đường đường chủ này, Giang Trần là lần đầu tiên nhìn thấy, thấy hắn nhiệt tình như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngoài ý muốn.
Bàn tay mập ục ục, bắt lấy tay Giang Trần, lung lay sáng ngời:
- Giang Trần, Luyện Khí Đường ta, khó được có khách quý như ngươi, đến đến, đi vào ngồi, đi vào ngồi. Thiên tài giá lâm, Luyện Khí Đường ta bồng tất sinh huy a, bổn tọa muốn đích thân dâng một ly trà.
Giang Trần ngược lại là bị Lữ Bàn tử này làm có chút không ý tứ.
- Lữ đường chủ khách khí như vậy, Giang Trần sao dám đảm đương?
- Ha ha, dám đảm đương, dám đảm đương.
Lữ Đoan nhếch miệng cười to, lôi kéo Giang Trần, liền đi đến bên trong. Giang Trần bất đắc dĩ, chỉ phải đi theo mập mạp này vào trong.
Bị một tên mập, hơn nữa là một nam Bàn tử kéo tay, Giang Trần có cảm giác im lặng.
Cũng may, sau khi đi vào, Lữ Bàn tử liền tự mình đi pha trà, Giang Trần ở gã chấp sự kia mời mọc, liền ngồi xuống.
- Đến, Giang Trần, uống trà. Luyện Khí Đường chúng ta có chút thô lậu, không có vật gì tốt. Một ly trà nhạt, không nên ghét bỏ, không muốn ghét bỏ a.
Lữ Bàn tử rất nhiệt tình, rõ ràng là trà ngon, lại hết lần này tới lần khác muốn nói thành trà nhạt.
- Lữ đường chủ, lần này ta đến, là muốn mượn thiết bị luyện khí thoáng một phát. Yêu cầu này, khả năng có chút quá phận. Bất quá nếu như có thể mà nói, ta nguyện ý làm một ít đền bù tổn thất.
Giang Trần cũng không khách sáo, nói rõ ý đồ mình đến.
Lữ Bàn tử cười hắc hắc, thịt mỡ trên mặt rung động lắc lư:
- Quy tắc là không cho phép, nhưng Giang Trần ngươi là thiên tài đỉnh cấp của Đan Càn Cung, sẽ theo sự tình đặc thù mà xử lý.
- Như thế thật sự là đa tạ Lữ đường chủ thành toàn. Cái này là một phần lễ mọn của ta, kính xin Lữ đường chủ không nên ghét bỏ.
Giang Trần thấy Lữ Đoan đáp ứng sảng khoái như vậy, tự nhiên không thể keo kiệt, đẩy một lọ đan dược tới Lữ đường chủ.
Bàn tử kia cười hắc hắc, lại không có thu bình thuốc, đẩy bình thuốc trở lại trước mặt Giang Trần.
- Giang Trần, ngươi thật muốn cảm tạ bổn tọa, bổn tọa có một yêu cầu quá đáng.
Giang Trần sững sờ, lại nói:
- Xin Lữ đường chủ nói rõ, nếu như Giang mỗ đủ khả năng, nhất định sẽ không chối từ.
- Là như thế này, tu vi võ đạo của bổn tọa, dừng lại ở Nguyên cảnh đỉnh phong đã hai mươi năm. Mỗi lần cảm ứng được Thánh Cảnh, lại thủy chung thiếu một chút hỏa hầu, không dám đi nếm thử. Cuối cùng, là thiếu một viên Huyền Long Đan sáu văn. Ta nghe nói lúc trước ngươi giúp Vân Niết trưởng lão luyện chế ra Huyền Long Đan sáu văn, lại không biết...
Giang Trần nghe xong lời này, đã minh bạch ý tứ của đối phương.
Liếc nhìn Lữ Đoan, mập mạp này thật đúng là dừng lại ở Nguyên cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu một bước liền vượt qua.
Lữ Đoan chán nản,thất vọng thở dài:
- Giang Trần, năm nay bổn tọa 160 tuổi, đã qua tuổi tốt nhất. Như loại người tuổi trẻ các ngươi, một khi tiến vào Nguyên cảnh đỉnh phong, đột phá Thánh Cảnh, dù có Tâm Ma kiếp, cũng sẽ không quá khoa trương. Nhưng cái tuổi này của ta, Tâm Ma lại rất mạnh, ta lo lắng lúc đột phá, thiên kiếp quá mạnh mẽ, gánh không được a. Nếu có một khỏa Huyền Long Đan sáu văn, nắm chắc sẽ lớn hơn. Ta một thân thịt mỡ, ngược lại cũng không phải sợ chết. Chỉ là đáng thương dưới gối còn có một con gái bảy tám tuổi, nhi tử bốn năm tuổi...
Mập mạp này một trận khóc lóc kể lể, diễn xuất cùng hành động làm cho Giang Trần không khỏi nhớ tới một cố nhân ở Đông Phương Vương Quốc, Tuyên Bàn tử.
Đồng dạng Bàn tử, hành động đồng dạng, phong cách đồng dạng.
- Lữ đường chủ, Huyền Long Đan sáu văn này, là vật của Vân Niết trưởng lão. Ta đích thật là không có. Bất quá, ngày khác nếu như ngươi thu thập đủ tài liệu, ta có thể hỗ trợ luyện chế một chút. Không nói Cực phẩm, Trung phẩm nhất định có thể cam đoan.
Con mắt Lữ Bàn tử sáng ngời:
- Chuyện này là thật?
Giang Trần cười nói:
- Đệ tử Đan Càn Cung ta, tự nhiên nhất ngôn cửu đỉnh.
Lữ Bàn tử cười ha hả:
- Hảo hảo, nếu như thế, thiết bị Luyện Khí Đường ta, vĩnh viễn rộng mở cho ngươi. Ngươi muốn dùng bao lâu, muốn dùng như thế nào thì dùng như thế đó, nếu có địa phương cần Lữ Bàn tử ta, cứ mở miệng.
Chương 860 Dung hợp Kim Thiền huyết mạch 1
Cũng không phải Giang Trần không muốn để Lữ Bàn tử động thủ, nói thật, dùng thân phận Luyện Khí Đường đường chủ của Lữ Bàn tử, ở phương diện luyện khí, so với Giang Trần khẳng định càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Bất quá Giang Trần vẫn quyết định tự mình động thủ, kiếp trước hắn đối với luyện khí cũng không xa lạ gì. Ở kiếp này, chỉ là thiếu cơ hội thao tác mà thôi.
Cho hắn chút cơ hội thực tế, mặc dù hắn không thành Luyện Khí Đại Sư đỉnh cấp được, nhưng trình độ ít nhất cũng là nhất lưu.
Đương nhiên, sự tình luyện chế trận kỳ này, phải tự thân mình làm, giao cho người khác, hắn lo lắng.
Cũng may, hắn từ chỗ Liên Thành trưởng lão lấy được đủ nhiều Tử Ô Kim, có tiền vốn lãng phí.
Bảy ngày sau, sáu sáu ba mươi sáu cây trận kỳ, bị Giang Trần thành công luyện chế ra.
Kỳ thật Giang Trần luyện chế ra hơn năm mươi cây, nhưng giai đoạn trước, Giang Trần không quá hài lòng, đều bị hắn đào thải.
Còn lại, đều là tinh phẩm.
Luyện chế trận kỳ thành công, Giang Trần cũng không lưu lại, muốn ly khai Luyện Khí Đường.
Lữ Bàn tử liên tục giữ lại:
- Giang Trần, khó được ngươi tới Luyện Khí Đường, cho ta làm chủ nhân một lần, mời ngươi ăn một bữa tiệc a.
Uống rượu Giang Trần đích thật là không có thời gian.
- Lữ đường chủ, nếu như không chê, lần sau mời đến động phủ của ta làm khách. Những ngày này, Giang mỗ thời gian cấp bách, tiếp qua một thời gian ngắn, là Huyễn Ba Sơn đan đấu, phải làm rất nhiều chuẩn bị.
Lữ Bàn tử gật đầu, thở dài:
- Nếu như thế, Lữ mỗ cũng không lưu lại. Lúc rảnh rỗi, thường đến chơi a. Luyện Khí Đường chính là nửa cái nhà của ngươi.
Lữ Bàn tử này rất tinh, hiểu giao tế, thường xuyên qua lại, liền cùng Giang Trần như huynh đệ.
Cũng khó trách Lữ Bàn tử coi trọng Giang Trần như vậy, thật sự là bởi vì thiên tài động phủ Chí Tôn khu, mặc dù ngẫu nhiên sẽ đến Luyện Khí Đường, nhưng đối với Luyện Khí Đường cũng không phải quá nhiệt tình.
Dù sao, Luyện Khí Đường không phải Bản Võ Đường, không phải Bản Thảo Đường, ở trong mắt thiên tài, đó là gân gà, cùng bọn họ không sinh ra quá nhiều xuất hiện.
Cho nên, tuy Lữ Bàn tử là Luyện Khí Đường đường chủ, nhưng những thiên tài đỉnh cấp kia, lại không có mấy người nguyện ý cùng hắn kết giao.
Giang Trần lại là người thứ nhất.
Nói không dễ nghe, Lữ Bàn tử làm Luyện Khí Đường đường chủ, nhưng địa vị chưa hẳn vượt qua trưởng lão Top 5 của Bản Võ Đường hoặc là Bản Thảo Đường.
- Lữ đường chủ, nếu như ngươi thu thập đủ tài liệu Huyền Long Đan, tùy thời đi động phủ của ta.
Giang Trần cũng không phải người qua sông đoạn cầu.
- Nhất định, nhất định.
Lữ Bàn tử mở cờ trong bụng, hắn ngược lại là muốn cầu Vân Niết trưởng lão giúp hắn luyện chế Huyền Long Đan sáu văn, thế nhưng mà Luyện Khí Đường đường chủ hắn, cùng Bản Thảo Đường đường chủ địa vị kém quá xa. Hắn không dám mở miệng.
Dù sao, Vân Niết trưởng lão là Thái Thượng trưởng lão, là một trong tam cự đầu của Đan Càn Cung.
Trở lại động phủ, cùng Tiểu Kim Thiền ước định, cũng đúng lúc đến kỳ.
Giang Trần không nuốt lời, triệu hồi Tiểu Kim Thiền ra, dẫn nó vào Mộc Linh tuyền.
Tiểu Kim Thiền chứng kiến Mộc Linh tuyền, cũng triệt để tin tưởng Giang Trần, tiến vào Mộc Linh tuyền tẩy lễ.
Tiểu Kim Thiền cùng Linh thú khác bất đồng, bổn sự của nó rất đặc biệt, vào Mộc Linh tuyền, nó không đơn thuần là tẩy lễ, còn có thể hút.
Hút linh tuyền, đối với cải tạo huyết mạch của nó, tự nhiên là càng có lợi.
Đương nhiên, cũng không phải Linh thú khác không thể hút, chỉ là hiệu quả hút hoàn toàn không bằng Tiểu Kim Thiền mà thôi.
Tiểu Kim Thiền tẩy lễ, nhất định là một quá trình dài dòng buồn chán, Giang Trần sẽ không thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm.
Hắn mỗi ngày ban ngày bày trận, buổi tối tu luyện.
Ước chừng một tháng sau, Tiểu Kim Thiền rốt cục hoàn thành tiến hóa huyết mạch, trên hình thái xuất hiện biến hóa cực lớn.
Tiểu Kim Thiền vốn lớn như nắm đấm, nay đã như một cái dưa hấu. Cánh chim mở ra, càng là hơn một mét.
- Tiểu Kim Thiền bái kiến chủ nhân.
Căn cứ ước định trước kia, Tiểu Kim Thiền hoàn thành tiến hóa huyết mạch, phải thần phục Giang Trần, nhận Giang Trần làm chủ.
- Tiểu Kim Thiền, không cần gọi ta là chủ nhân, ta gọi Giang Trần. Ngươi có thể như bọn họ, bảo ta Trần thiếu.
- Ta gọi ngươi Trần ca ca a.
Tiểu Kim Thiền cùng Giang Trần ở chung lâu rồi, cũng biết rõ tính cách của Giang Trần, biết chủ nhân nhân loại này, không phải hung thần ác sát, đại gian đại ác.
Có thể nhận chủ nhân như vậy, trong nội tâm Tiểu Kim Thiền cũng biết, cái này là phúc phần của mình.
Kim Thiền nhất tộc, tuy huyết mạch cao quý, nhưng mà lực công kích bản thân chúng có hạn, cho nên, muốn ở trong Chư Thiên thế giới tàn khốc sinh tồn, đúng là vẫn còn phải phụ thuộc chủng tộc khác.
Mà Nhân loại, là chủng tộc mà Kim Thiền phụ thuộc tương đối nhiều.
Nhận Giang Trần làm chủ, Tiểu Kim Thiền chẳng khác gì là đã tìm được một núi dựa lớn, không cần suốt ngày lo lắng hãi hùng.
- Ha ha, ngươi thích gọi gì thì gọi.
Tâm tình của Giang Trần thật tốt, lại hỏi:
- Ngươi hoàn thành tiến hóa huyết mạch, không biết đã thức tỉnh truyền thừa trí nhớ chưa?
Nói đến đây, vẻ mặt của Tiểu Kim Thiền cũng ngạc nhiên:
- Trần ca ca, thực bị ngươi nói trúng rồi, Kim Thiền nhất tộc chúng ta thật là bách độc bất xâm, vạn lôi không phá.
Về phần thần thông Kim Thiền chi dực, Kim Thiền giả chết,… Tiểu Kim Thiền đã sớm biết.
Đối với Giang Trần mà nói, trong trí nhớ kiếp trước, Kim Thiền nhất tộc hắn tự nhiên là hiểu rõ. Nhưng ở Tiểu Kim Thiền xem ra, lại là phi thường thần kỳ.
Trước khi mình thức tỉnh truyền thừa trí nhớ, cũng không biết những thứ này, vậy mà Trần ca ca sớm biết. Chẳng lẽ Trần ca ca có thủ đoạn biết trước?
- Tiểu Kim Thiền, ngươi cũng đừng xem ta như vậy. Kỳ thật, nếu như ngươi hoàn toàn thức tỉnh truyền thừa trí nhớ, nên biết, thần thông Hóa Hình của Kim Thiền nhất tộc các ngươi càng lợi hại. Tu luyện tới đỉnh phong, có thể có vô số thần thông biến ảo. Cái này lại càng thêm khó lường.
Kim Thiền nhất tộc, luận sức chiến đấu, đây tuyệt đối là cặn bã.
Nhưng muốn nói thủ đoạn khác, Kim Thiền nhất tộc thật sự là có rất nhiều. Nhất là thần thông biến ảo, có thể tùy ý biến ảo, để cho người căn bản không cách nào phân biệt.
Sức chiến đấu của Kim Thiền nhất tộc yếu như vậy, nhưng có thể ở Chư Thiên thế giới một mực sinh tồn, dựa vào đúng là những thủ đoạn này.
Mà những thủ đoạn này, đối với một ít chủng tộc cường đại mà nói, cũng đặc biệt hữu dụng.
Tiểu Kim Thiền cười hì hì:
- Trần ca ca, muốn thần thông biến ảo, tối thiểu phải chờ ta tiến vào Thánh Cảnh, Trần ca ca, có phải ngươi muốn học hay không?
Thần thông biến ảo này, Giang Trần thật đúng là có chút đỏ mắt.
Thế nhưng mà, tuy hiện tại Tiểu Kim Thiền thức tỉnh truyền thừa trí nhớ, huyết mạch đột nhiên tăng mạnh, nhưng luận tu vi, mặc dù tăng rất lớn, nhưng chỉ mới tương đương Tiểu Nguyên cảnh của nhân loại.
Muốn đi vào Thánh Cảnh, còn có lộ trình rất dài phải đi.
- Hì hì, Trần ca ca, ta là trêu chọc ngươi đấy. Đáp ứng cho ngươi một giọt huyết mạch, hiện tại liền cho ngươi a. Chờ về sau ta có thể tu luyện thần thông biến ảo, hóa thành nhân hình, một lần nữa cho Trần ca ca một giọt tinh huyết, để ngươi cũng có cơ hội tu luyện thần thông biến ảo của Kim Thiền nhất tộc chúng ta.
Ước chừng một lúc lâu sau, Giang Trần âm thầm cảm ứng được, trong lò đan của Thẩm Thanh Hồng, đã dần dần hình thành đan tượng.
Bên Giang Trần, hỏa hầu cũng không sai biệt lắm đến một bước này.
Án lấy tiết tấu của Thẩm Thanh Hồng, Giang Trần khống chế lấy tiết tấu của mình.
Trong lúc đó, Thiên Cực Đỉnh của Thẩm Thanh Hồng phát ra thanh âm Long Ngâm Hổ Khiếu.
Cơ hồ cùng lúc đó, Thiên Toa Đỉnh của Giang Trần, cũng phát ra từng đạo thanh âm đồng dạng.
Đây là dấu hiệu thành đan.
Tất cả mọi người chấn động, hai người dĩ nhiên là đồng thời thành đan.
Lại có sự tình trùng hợp như vậy?
Mặc dù kiến thức rộng rãi như Lăng Bích Nhi cùng Quân Mặc Bạch, cũng nhìn nhau, trong ánh mắt đều bắn ra sắc thái khó có thể tin.
Lăng Huệ Nhi vỗ nhẹ bộ ngực:
- Làm ta sợ muốn chết, như thế nào cùng lúc phát ra đan âm? Bọn họ là ước hẹn sao?
Lăng Bích Nhi quát:
- Không cần nhiều lời.
Bên Thẩm Thanh Hồng kia, mặt mũi cũng tràn đầy kinh ngạc, nhìn qua Giang Trần.
Giang Trần là người duy nhất biết nguyên nhân, nhưng lúc này, làm bộ đương nhiên phải làm đủ, cũng bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
Cử động này của hắn, ngay cả Mộc Cao Kỳ cũng không nhận ra.
Đón lấy, ánh mắt của Thẩm Thanh Hồng cùng Giang Trần, đều đồng thời nhìn về phía Lăng Bích Nhi.
Lăng Bích Nhi trầm ngâm nói:
- Thời gian thành đan của nhị vị, là ở đồng nhất khắc. Ở trên thời gian, nhất định là phân không ra thắng bại. Chỉ nhìn tầng thứ đan dược của các ngươi.
Giang Trần khoan thai cười cười, nhìn Thẩm Thanh Hồng:
- Thẩm sư huynh, ta lại muốn bán cái nút rồi. Ngươi là khách, ngươi lấy ra đan dược trước đi.
Giang Trần không phải là không muốn lấy ra trước, mà là hắn không biết nên cầm cấp độ nào ra.
Bởi vì hắn phát hiện, trong Thiên Toa Đỉnh, thậm chí có một viên Cực phẩm. Nếu lấy ra cái này, nhất định sẽ miểu sát Thẩm Thanh Hồng.
Thế nhưng mà, có thể lấy ra sao? Không thể a.
Chỉ có thể để cho Thẩm Thanh Hồng lấy ra trước, hắn chiếu theo xứng đôi là được.
Thế hoà không phân thắng bại, ván này, phải là thế hoà không phân thắng bại.
Thẩm Thanh Hồng cười cười, mở lòng bàn tay, lấy ra một viên Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan.
- Giang Trần, phẩm chất cao nhất của ta, là Thượng phẩm. Lấy ra đan dược của ngươi đi. Nếu ngươi có thể lấy ra Cực phẩm, liền có thể thắng ta rồi.
Tất cả mọi người kinh hô, Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan.
Đây chính là số ít mấy trưởng lão của Bản Thảo Đường mới có thể luyện chế a.
Ngay cả Lăng Bích Nhi cũng rung động lắc lư. Nàng một mực không rõ thiên phú đan đạo của Thẩm Thanh Hồng như thế nào, nhìn đến Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan, nghi vấn trong lòng nàng, thoáng cái đã bị đánh tan.
Thiên phú đan đạo của Thẩm Thanh Hồng, tuyệt đối sẽ không thua nàng, Thẩm Thanh Hồng có chỗ dựa, có Thiên Cực Đỉnh, thành tựu đan đạo, so với Lăng Bích Nhi nàng chỉ mạnh không yếu
Trong lúc nhất thời, trong nội tâm Lăng Bích Nhi có một loại buồn vô cớ, kìm lòng không được nhìn lại Giang Trần.
Ánh mắt của mọi người, đều nhìn Giang Trần.
Hiển nhiên, giờ phút này, mọi người đều nhìn không tốt Giang Trần. Đại Mộng Thiên Thu đan, không phải dễ dàng luyện chế như vậy. Ngay cả trưởng lão cự đầu tông môn, cũng luyện không ra Cực phẩm.
Giang Trần có thể luyện chế ra Cực phẩm mới lạ.
Ngay cả Mộc Cao Kỳ, cũng có chút khẩn trương nhìn Giang Trần, lòng bàn tay đều chảy ra mồ hôi.
Bọn người Nhiếp Trùng và Nhung Tử Phong, càng vênh váo tự đắc, một bộ chờ chê cười Giang Trần.
Giang Trần đối mặt ánh mắt của mọi người, lại khoan thai cười cười.
- Ta không cần Cực phẩm a? Nếu như nhớ không lầm, hoà là được rồi? Ta vừa vặn cũng luyện chế ra một khỏa Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan, mời đánh giá.
Tay áo Giang Trần quét qua, đem Đại Mộng Thiên Thu đan khác chứa vào trong bình, lòng bàn tay giơ một viên Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan.
Mọi người nhìn lại, một viên Đại Mộng Thiên Thu đan phẩm chất thuần khiết, chân chính là Thượng phẩm.
Trong lúc nhất thời, ngay cả Thẩm Thanh Hồng cũng triệt để im lặng.
Nhiếp Trùng cùng Nhung Tử Phong, vốn là vênh váo tự đắc, trong lúc nhất thời cũng lâm vào trạng thái hóa đá.
Thời điểm mọi người ở đây giống như hòn đá xơ cứng tại chỗ, Giang Trần đã dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai, bỏ một vạn Linh Thạch của Thẩm Thanh Hồng vào trong túi.
Nhếch miệng cười to:
- Mới vừa rồi đã nói, Thẩm sư huynh không có thua ta, nhưng mà không có thắng ta. Thế hoà không phân thắng bại, một vạn Linh Thạch này liền cho ta. Ha ha ha, Giang mỗ đành phải thu nhận a.
Tiếng cười chói tai, diễn xuất như thần giữ của, làm cho không khí hiện trường thoáng cái biến vị rồi.
Cái này là người nào a?
Đánh cuộc đan đấu, hắn không thèm để ý cái khác, lại nhìn chằm chằm vào một vạn Thượng phẩm Linh Thạch kia. Thằng này, chẳng lẽ thật sự bị quỷ tiền bám vào người sao?
Thẩm Thanh Hồng im lặng, bất quá trong lòng cũng nhẹ nhõm, lưng ứa ra mồ hôi lạnh.
Một trận chiến này, tuy không thắng, nhưng ít ra không thua, mặt mũi xem như bảo trụ, mình cũng tìm được một cái bậc thang đi xuống.
Lập tức cười nhạt một tiếng:
- Giang Trần, đã nói trước, Linh Thạch này đưa ngươi lại có làm sao?
Nói xong, vung tay lên, mang theo thủ hạ còn chưa có lấy lại tinh thần đi ra.
Đừng nhìn Thẩm Thanh Hồng đi tiêu sái, kỳ thật trong lòng của hắn là khiếp sợ không hiểu. Một trận chiến này, hắn tĩnh hạ tâm lai tưởng tượng, cảm thấy điểm đáng ngờ nhiều lắm.
Nhưng cụ thể đáng ngờ ở địa phương nào, hắn lại nói không nên lời.
Chỉ là, trận chiến này thật sự quá quỷ dị, loại sự tình đồng thời thành đan này, cơ hồ là không thể nào xuất hiện, lại hết lần này tới lần khác xuất hiện.
Nếu như nói Giang Trần cố ý nhường mình, Thẩm Thanh Hồng có chút không tin.
Nhưng vô luận như thế nào, Thẩm Thanh Hồng có thể kết luận, thiên phú đan đạo của Giang Trần, tuyệt đối không dưới hắn, thậm chí có khả năng trên hắn.
Bởi vì, lần này hắn luyện chế Đại Mộng Thiên Thu đan, là gặp may mắn. Bởi vì lúc trước hắn luyện chế qua viên thuốc này. Mà Giang Trần, lại là lần đầu tiên tiếp xúc.
Chính là vì có rất nhiều nguyên nhân, nên Thẩm Thanh Hồng mới không có nhiều lời nói nhảm, lưu loát ly khai.
Hắn biết rõ, việc này dừng ở đây, mình theo lối thoát đi, là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Tiếp tục dây dưa, có khả năng tự rước lấy nhục.
Mà cử động tham tài của Giang Trần, Thẩm Thanh Hồng cẩn thận ngẫm lại, vẫn cảm thấy có chút kỳ quặc. Thấy thế nào, Giang Trần này đều không có lý do gì xem tài như mạng như vậy.
Chẳng lẽ, đây hết thảy, đều là Giang Trần cố ý giả vờ?
Thẩm Thanh Hồng quả thực không dám nghĩ tới, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Bởi vậy, một cuộc chiến đỉnh phong, dùng thế hoà quỷ dị chấm dứt.
Về phần một vạn Linh Thạch, Thẩm Thanh Hồng tự nhiên sẽ không để ý. Chút tổn thất ấy với hắn mà nói, chỉ là nhổ một sợi lông mà thôi.
Ngược lại là Quân Mặc Bạch, ý vị thâm trường nhìn bóng lưng của Thẩm Thanh Hồng, lại nhìn Giang Trần đang vui rạo rực một chút.
Bỗng nhiên cười nói:
- Giang sư đệ, chúc mừng a. Từ nay về sau, Chí Tôn khu này, không còn bọn đạo chích dám can đảm nghi vấn địa vị cùng thành tích của ngươi.
Chương 857 Một trận chiến chi uy
Giang Trần tùy ý cười cười:
- Đa tạ đa tạ, đa tạ chư vị cổ động.
Nghe ý tứ này, hiển nhiên là không có ý mời mọi người vào động phủ ngồi xuống.
Quân Mặc Bạch vốn có ý kết giao Giang Trần, nhưng nghe khẩu khí kia, biết rõ hôm nay Giang Trần không có ý tứ mời mọi người.
Lập tức tiêu sái cười cười, hướng Giang Trần ôm quyền nói:
- Giang sư đệ, vẫn là câu nói kia, lúc nào rảnh, đến động phủ của ta tâm sự, Quân mỗ tùy thời xin đợi.
- Dễ nói, dễ nói.
Giang Trần khách sáo vài câu.
Sau khi Quân Mặc Bạch rời đi, thân ảnh ngọc thụ như tuyết kia của Lăng Bích Nhi, chân thành đi đến trước mặt Giang Trần.
- Giang sư đệ, có thể hỏi ngươi một vấn đề không?
Giang Trần cười nói:
- Hỏi gì?
- Thuần túy là hiếu kỳ, có thể nhìn xem mấy khỏa Đại Mộng Thiên Thu đan còn lại của Giang sư đệ không?
Ngữ khí của Lăng Bích Nhi lạnh nhạt, như Lãnh Nguyệt mênh mông.
Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, âm thầm nghiêm nghị, Lăng Bích Nhi này, chẳng lẽ nhìn ra sơ hở gì? Vừa rồi Giang Trần cố ý thu Đại Mộng Thiên Thu đan còn lại vào, chính là vì tránh tai mắt của người, sợ người bên ngoài phát giác được khỏa Cực phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan kia.
Nếu người ngoài phát hiện, vậy thì lòi đuôi rồi. Hắn truy cầu thế hoà, sẽ tuyên cáo thất bại.
- Ha ha, may mắn luyện chế ra một viên Thượng phẩm, mặt khác đều là tàn thứ phẩm, khó nhập pháp nhãn của sư tỷ.
Giang Trần cười hắc hắc, đem đề tài này qua loa tắc trách đi qua.
Lăng Bích Nhi nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt thanh tú có nhiều ý tứ, liếc nhìn Giang Trần thật sâu.
- Nếu như thế, cáo từ.
Quay người nói với Lăng Huệ Nhi:
- Huệ nhi, trở về.
Lăng Huệ Nhi mặt trẻ ngực to, hai cái đùi tràn ngập sức sống, như nai con chạy đến trước mặt Giang Trần, tăng thêm váy ngắn da báo, tràn đầy dã tính thanh xuân.
- Giang Trần, ngay cả Thẩm sư huynh cũng không thắng được ngươi. Xem ra, lần trước bại trong tay ngươi, thật là không oan đây này.
- Ha ha, Huệ nhi sư muội, thiên phú đan đạo của ngươi cũng không thấp. Chờ đến niên kỷ như ta, trình độ đan đạo của ngươi, nói không chừng vượt qua ta đây này.
Giang Trần qua loa nói.
Lăng Huệ Nhi khanh khách một tiếng:
- Nói như ngươi so với ta lớn hơn nhiều vậy. Năm nay ta 17 tuổi rồi, tỷ tỷ hai mươi tuổi. Giang Trần, ngươi bao nhiêu?
Tiểu cô nương này, ngây thơ rực rỡ, một bộ mặt em bé, để cho người rất khó sinh ra tâm lý kháng cự.
Giang Trần cười cười:
- Ta tính toán hai mươi mốt a.
- Cái gì gọi là tính toán hai mươi mốt? Chẳng lẽ ngươi bao nhiêu tuổi cũng không biết?
Lăng Huệ Nhi vểnh cái miệng nhỏ nhắn, phảng phất phát giác được Giang Trần đang qua loa nàng.
Giang Trần cười khổ, hắn đi tới nơi này, đối với tuổi của mình, thật đúng là không quá quan tâm. Cẩn thận tính toán, có lẽ vừa vặn hai mươi mốt a.
Lăng Bích Nhi lông mày kẻ đen cau lại, cô muội muội này của mình, nàng cũng là không có biện pháp. Lại bại lộ tuổi của Lăng Bích Nhi nàng.
- Huệ nhi, còn không đi?
Lăng Huệ Nhi thấy tỷ tỷ có chút tức giận, cũng lóe lóe đầu lưỡi:
- Giang Trần, nhớ kỹ a, có rảnh dạy ta luyện đan, lần sau ta tới tìm ngươi.
Nhìn bóng lưng hai tỷ muội đi xa, Mộc Cao Kỳ thở dài:
- Cao ngạo giống như lãnh nguyệt, nhiệt tình giống như lửa. Hai tỷ muội cùng một mẹ sinh, vì cái gì tính cách bất đồng như vậy. Mỗi người một vẻ, không thẹn là hoa tỷ muội xuất chúng nhất Đan Càn Cung a.
Giang Trần một cước đạp bay Mộc Cao Kỳ:
- Nhìn chút tiền đồ kia của ngươi.
Mộc Cao Kỳ một cái xoay người, đứng lên, vỗ vỗ bờ mông, cười hắc hắc:
- Trần ca, đừng như vậy a. Ta cũng không có ý cùng ngươi đoạt. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, bất quá, ta cảm giác, hoa tỷ muội này, sớm muộn gì cũng trốn không thoát ma chưởng của Trần ca ngươi... A
Lại một cước đạp tới, trực tiếp đạp Mộc Cao Kỳ bay hơn 10m.
- Trần ca, không nên ác như vậy a.
Mộc Cao Kỳ ôm bờ mông, tiếng kêu thảm truyền đến xa xa.
- Tỷ tỷ, tại sao ngươi muốn xem những Đại Mộng Thiên Thu đan còn lại của Giang Trần? Chẳng lẽ ngươi có hứng thú với phế đan sao?
Vừa rồi Lăng Huệ Nhi cùng Giang Trần nhiều lời vài câu, sợ tỷ tỷ sinh khí, cố ý nói sang chuyện khác.
Đột nhiên Lăng Bích Nhi ngừng chân, ánh mắt thanh hàn chỉ có nhìn muội muội, mới nhiều thêm vài phần nhu hòa.
- Huệ nhi, ngươi nhớ lâu một chút được chứ?
Lăng Huệ Nhi rất oan uổng:
- Tỷ, Huệ nhi lại thế nào a? Lại giáo huấn người ta.
- Vì cái gì ngươi nói ra tuổi của chúng ta?
Lăng Bích Nhi hỏi.
Lăng Huệ Nhi cười hì hì:
- Tỷ a, ngươi là vì chuyện này mà tức giận sao? Tuổi của chúng ta, chỉ cần người có tâm, liền có thể thăm dò được, hơn nữa, ta cảm thấy Giang sư huynh không phải là người xấu.
Lăng Bích Nhi than nhẹ một tiếng, khẽ lắc đầu, lại không nói cái gì nữa.
Đối với cô muội muội này, nàng đã trìu mến, lại đau đầu, quả thực là vô kế khả thi.
Thấy tỷ tỷ không để ý tới nàng, lại đi lên phía trước, Lăng Huệ Nhi khẽ cười một tiếng, chạy chậm tiến lên, dắt lấy cánh tay của Lăng Bích Nhi:
- Tỷ, ngươi còn không có nói cho ta biết, tại sao muốn xem những phế đan kia? Không phải ngươi vừa ý Giang sư huynh, nên dùng loại phương pháp vụng về này tiếp cận hắn chứ?
Cả người Lăng Bích Nhi hóa đá rồi, cô muội muội thần kinh không ổn định này, thật sự là cái gì cũng dám nói a.
- Lăng Huệ Nhi….
Khuôn mặt thanh tú của Lăng Bích Nhi trầm xuống:
- Ngươi lại nói hưu nói vượn, thì đừng gọi ta là tỷ tỷ.
- Hì hì, dù sao ta cũng cảm thấy rất kỳ quái. Tất cả mọi người nói ngươi là Băng Sơn mỹ nhân. Băng Sơn mỹ nhân chủ động muốn xem phế đan của nam hài tử, cái kia...
Lăng Bích Nhi bỗng nhiên nói:
- Huệ nhi, ngươi thực cảm thấy, những đan dược còn lại của Giang Trần là phế đan?
Lăng Huệ Nhi nghe ra ngữ khí của tỷ tỷ khác thường, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng lên, kinh ngạc hỏi:
- Đây không phải Giang Trần tự nói ra sao? Hắn nói chỉ là một ít tàn thứ phẩm.
- Cho nên nói ngươi quá ngây thơ rồi.
Lăng Bích Nhi thở khẽ như lan, ngữ khí sâu kín.
- Giang Trần lấy ra khỏa Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan kia, ta đứng vô cùng gần, ẩn ẩn phát giác, trong Thiên Toa Đỉnh có Linh lực chấn động, vượt xa Thiên Cực Đỉnh của Thẩm Thanh Hồng.
- Cái kia thì sao?
Lăng Huệ Nhi chớp hai mắt thật to, lông mi cong cong nháy động lên.
- Ta hoài nghi, trong Thiên Toa Đỉnh kia, có Cực phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan. Bằng không thì, Linh lực chấn động nồng đậm kia, căn bản giải thích không được. Hơn nữa hắn che dấu vô cùng nhanh, phảng phất sợ người khác chứng kiến vậy. Ngay lập tức cất Đại Mộng Thiên Thu đan còn lại.
Muội muội không phải người ngoài, Lăng Bích Nhi nói ra nghi ngờ của mình.
Nhưng Lăng Huệ Nhi lại như nghe Truyền Kỳ, bán tín bán nghi nói:
- Tỷ, không thể nào đâu? Nếu như ta là Giang Trần, Thẩm Thanh Hồng khi dễ ta, bịa đặt phỉ báng ta như vậy, ta luyện chế ra Cực phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan, không lấy ra đánh mặt hắn mới lạ.
Chương 858 Trù bị trận pháp 1
Cái đầu nhỏ của Lăng Huệ Nhi dao động như trống lúc lắc, lại nói:
- Trưởng lão Đan Càn Cung chúng ta, cũng luyện chế không ra Cực phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan, mặc dù ta biết Giang Trần rất lợi hại, thế nhưng mà, hắn có thể lợi hại hơn Vân Niết trưởng lão sao? Hơn nữa, hắn lấy ra Cực phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan, có thể triệt để áp đảo Thẩm Thanh Hồng, thay thế Thẩm Thanh Hồng trở thành Đan Hà Cốc đệ nhất nhân, hắn có lý do gì không lấy ra?
Nàng nói một đống lớn lý do, đều rất có đạo lý.
Lăng Bích Nhi tự nhiên cũng nghĩ tới những đạo lý này, nhưng mà ở sâu trong nội tâm nàng, vẫn kiên trì phán đoán kia.
Có lẽ là ảo giác, nhưng Lăng Bích Nhi cảm thấy, Giang Trần này rất thần bí, tựa hồ lưu lại một tay.
Nếu như Giang Trần thật sự lưu lại một tay, vậy thiên phú cùng tu vi đan đạo của Giang Trần, quả thật là đáng sợ.
Cái này so với thắng Thẩm Thanh Hồng còn đáng sợ hơn.
Ai cũng biết, luyện đan đổ đấu, thắng một ván dễ dàng, nhưng muốn tạo ra thế hoà, lại không phải dễ dàng như vậy.
Trừ khi có ưu thế tuyệt đối, nắm chắc tuyệt đối, mới có thể làm thành thạo như vậy.
Trong lòng Lăng Bích Nhi, quanh quẩn lấy một tia nghi hoặc như vậy.
Tuy không giống Lăng Huệ Nhi nói khoa trương như vậy, nhưng Giang Trần này, hoàn toàn chính xác để cho Lăng Bích Nhi sinh ra một tia hiếu kỳ, một tia tìm tòi nghiên cứu.
Cái này đối với Băng Sơn mỹ nhân Lăng Bích Nhi mà nói, xác thực là trước nay chưa có.
Tin tức thế hoà không phân thắng bại, rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ Đan Hà Cốc, truyền khắp toàn bộ Đan Càn Cung.
Đón lấy, ba người Đan Càn Cung cung chủ, Bản Võ Đường đường chủ, Bản Thảo Đường đường chủ dắt tay nhau phát biểu thanh minh.
Yêu cầu tất cả đệ tử trong môn đình chỉ hết thảy lời đồn, điểm danh khen ngợi thiên phú đan đạo của bọn người Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ, cũng nâng lên trận chiến đỉnh phong của Thiên Toa Đỉnh cùng Thiên Cực Đỉnh, cổ vũ người trẻ tuổi Đan Càn Cung trao đổi nhiều một ít, bớt đi đối lập.
Thanh minh vừa ra, tất cả lời đồn đều tự sụp đổ.
Mọi người cũng chính thức ý thức được, Giang Trần và Mộc Cao Kỳ quật khởi, là bản lĩnh thật sự, không thể ngăn cản. Ngay cả lão sư võ đạo Liên Thành trưởng lão của Thẩm Thanh Hồng, cũng đã công khai tán thành điểm này.
Giang Trần ngược lại không thèm để ý ngoại giới chê khen, hắn càng để ý chính là danh dự của Liên Thành trưởng lão.
Liên Thành trưởng lão ngược lại là người thủ tín, Giang Trần đưa ra những yêu cầu kia, vừa rạng sáng ngày thứ hai, đã bị người bí mật đưa tới.
Thuận tiện còn kèm theo 3000 viên Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan.
- Phát…
Giang Trần nhìn xem những chiến lợi phẩm này, mở cờ trong bụng.
Chỉ là Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, lần này thế hoà không phân thắng bại, liền có đến ba vạn viên.
Đan Trì cung chủ cùng Vân Niết trưởng lão mỗi người 5000, cộng lại là một vạn.
Liên Thành trưởng lão đưa tới một vạn, thuận tiện từ trong tay Thẩm Thanh Hồng lừa tới một vạn.
Cộng lại là ba vạn.
Hơn nữa trước kia Giang Trần gom góp, nhiều lần đổ đấu lại thắng không ít.
Hiện tại Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch của Giang Trần, tổng số đã tiếp cận sáu vạn.
Cái này đã vượt ra gấp ba hắn mong muốn.
- Sáu vạn khối Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch này, đủ thúc dục năm sáu thành uy lực. Một khi bày trận thành công, có thể duy trì mười năm.
Trong lòng Giang Trần tính toán một chút, lúc trước hắn cần Linh Thạch, ước chừng hai vạn là đủ rồi.
Hai vạn, có thể thúc dục ba thành uy lực.
Hôm nay có sáu vạn khối Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, thúc dục năm sáu thành uy lực, là có hi vọng.
- Trận pháp nhất đạo, đương nhiên là uy lực càng cao càng tốt. Cửu Môn Phần Thiên Trận, nếu như thúc dục mười thành uy lực, chỉ sợ cường giả Hoàng đạo, cũng khó có thể phá trận. Mà năm sáu thành uy lực này, ít nhất có thể phòng cường giả Thiên Thánh.
Giang Trần cũng không phải lo lắng người Đan Càn Cung, mà là Mộc Linh tuyền quan hệ trọng đại, Giang Trần không hy vọng Mộc Linh tuyền bạo lộ.
Cái này nếu bộc lộ ra, tất khiến cho toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực hỗn loạn, thậm chí khiến thế lực cường đại khác cướp đoạt.
Đạo trận pháp này, nhìn như phòng ngự người Đan Càn Cung xông loạn, kỳ thật cuối cùng, là bảo vệ người Đan Càn Cung, tránh lộ tiếng gió, đưa tới tai hoạ ngập đầu.
Sau khi lấy được những tài liệu này, tài liệu Giang Trần bố trí trận pháp, đã tập hợp đủ.
Đương nhiên, trận pháp chi đạo, nhất là loại trận pháp cỡ lớn này, cũng không phải hai ba ngày là có thể hoàn thành.
Giang Trần cũng không vội nhất thời.
Bước đầu tiên, trước phải luyện hóa trận kỳ. Hắn từ chỗ Liên Thành trưởng lão muốn tới 100 cân Tử Ô Kim, kỳ thật chính là vì luyện chế trận kỳ.
Tử Ô Kim cũng không phải tài liệu luyện chế trận kỳ tốt nhất, nhưng ở Vạn Tượng Cương Vực, Tử Ô Kim này đã tính toán tài liệu rất tốt.
Lại cao cấp, ở trong Vạn Tượng Cương Vực là cầm không ra.
Ít nhất Giang Trần không bảo đảm Đan Càn Cung có thể cầm ra được.
Về phần Tinh Vân Sa, Xích Đan chu sa, đều là tài liệu bố trí trận pháp, khắc phù văn cần.
Một cái trận pháp, liên quan rất rộng, có thể nói là do nhiều chi tiết nhỏ tạo thành. Bất kỳ một khâu nào cũng không thể sai lầm.
Một khâu hơi yếu, sẽ ảnh hưởng phẩm chất của toàn bộ trận pháp.
Giang Trần bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, nhiều giá lớn như thế, tự nhiên không cho phép bất luận khâu nào phạm sai lầm.
Trận pháp này, ít nhất tương lai mười năm, sẽ trở thành thủ hộ thần của hắn.
Đương nhiên, mục tiêu của Giang Trần, tuyệt không chỉ thoả mãn hiện tại.
Cửu Môn Phần Thiên Trận này, còn có thể không ngừng hoàn thiện. Mục tiêu cuối cùng của Giang Trần, là phát huy ra mười thành uy lực, chính thức có thể phòng ngự cường giả Hoàng đạo.
Đương nhiên, đây là một công trình trường kỳ, không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành.
Luyện chế trận kỳ, cần thiết bị luyện khí chuyên dụng, trong động phủ Giang Trần không có khả năng có thiết bị hoàn thiện như vậy.
Cũng may, chín đường của Đan Càn Cung, có Luyện Khí Đường chuyên môn luyện chế thần binh lợi khí. Ở trong chín nội đường của Đan Càn Cung, bài danh thứ sáu.
Nếu như toàn bộ Cửu Môn Phần Thiên Trận hoàn toàn phát huy tác dụng, ít nhất phải dùng đến chín chín tám mươi mốt cây trận kỳ.
Hiện tại, Giang Trần không có khả năng có truy cầu cao như vậy, hắn chỉ ý định luyện chế sáu sáu ba mươi sáu cây trận kỳ.
Bởi vậy, uy lực trận pháp, phạm vi trận pháp, sẽ bị chiết khấu.
Tần trước Giang Trần cùng Tiểu Kim Thiền ước định, mười ngày sau để nó tiến vào Mộc Linh tuyền tẩy lễ. Hiện tại thời gian còn kém mấy ngày, Giang Trần quyết định luyện chế trận kỳ trước.
Thời gian cấp bách, Giang Trần cũng không kéo dài, trực tiếp đi Luyện Khí Đường.
Dùng danh khí hiện tại của Giang Trần, đi vào Luyện Khí Đường, tự nhiên không người nào dám lãnh đạm hắn. Hiện tại người nào không biết, Giang Trần là đại hồng nhân trước mặt Đan Trì cung chủ cùng Vân Niết trưởng lão?
Ngay cả Bản Võ Đường đường chủ Liên Thành trưởng lão, cũng thừa nhận địa vị bây giờ của Giang Trần.
Cho nên, hiện tại mặc dù Giang Trần vẫn không thể sánh vai cùng Thẩm Thanh Hồng, nhưng đã không sai biệt nhiều.
Chương 859 Trù bị trận pháp 2
Tuy Luyện Khí Đường cũng là nghành trọng yếu, nhưng so sánh với những đại đường như Bản Võ Đường, Bản Thảo Đường, thì chênh lệch không nhỏ.
Nhìn thấy Giang Trần, một gã chấp sự của Luyện Khí Đường cơ hồ là dùng ngữ khí nịnh bợ hỏi:
- Giang sư đệ, ngọn gió nào thổi ngươi tới Luyện Khí Đường a? Có phải cần luyện chế thần binh lợi khí gì hay không? Luyện Khí Đường chúng ta chuyên môn vì thiên tài tông môn giải quyết những nan đề này.
Giang Trần cười cười, nhìn gã chấp sự kia nói:
- Ta muốn mượn Luyện Khí Thất dùng thoáng một lát, chẳng biết có được không?
Chấp sự kia có chút khó xử:
- Mượn Luyện Khí Thất? Giang Trần sư đệ, cái này... bề ngoài giống như Luyện Khí Đường có quy định nghiêm khắc, không cho người ngoài Luyện Khí Đường vận dụng thiết bị luyện khí của Luyện Khí Đường a.
- Xin dàn xếp thoáng một phát.
Giang Trần vươn tay, cùng chấp sự này nắm thoáng một phát, một bình thuốc bí mật đưa đến trong tay đối phương.
Chấp sự kia nhéo nhéo bình thuốc, trên mặt tươi cười:
- Giang sư đệ là thiên tài đỉnh cấp của Đan Càn Cung ta, mọi thứ nên có trường hợp đặc biệt, ta đi xin giúp sư đệ. Chỉ cần đường chủ đại nhân gật đầu phê chuẩn, tuyệt đối là không có vấn đề.
- Xin sư huynh nói tốt vài câu.
Vẻ mặt chấp sự kia ngầm hiểu, cười nói:
- Phải, phải. Hiệu lực cho thiên tài như Giang sư đệ, cũng là vinh quang của Luyện Khí Đường chúng ta.
Chấp sự kia biết rõ Giang Trần là thiên tài luyện đan, đồ vật hắn lấy ra, khẳng định không tầm thường. Mình không duyên cớ nhận chỗ tốt của người ta, không ra lực sao được?
Phân phó xuống dưới:
- Chiêu đãi Giang sư đệ chu đáo cho ta, ta đi gặp đường chủ đại nhân thoáng một phát.
Chấp sự này nhanh chóng tiến vào Nội đường, vụng trộm mở bình thuốc kia ra, nhìn kỹ, dĩ nhiên là mười khỏa Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan.
Trong lúc nhất thời, tim chấp sự này lập tức đập gia tốc.
Phải biết rằng, chấp sự Luyện Khí Đường như hắn, một tháng bổng lộc, cũng không quá đáng là hai ba mươi viên Bồi Nguyên Đan, còn là Hạ phẩm.
Mười viên Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan này, đủ vượt hơn một ngàn viên Hạ phẩm Bồi Nguyên Đan, là trọn vẹn mấy chục tháng bổng lộc của hắn.
- Chậc chậc, thật sự là tài đại khí thô a, không hổ là thiên tài luyện đan, xem ra, cùng thiên tài luyện đan kéo tốt quan hệ, mới có tiền đồ.
Trong nội tâm gã chấp sự này cuồng hỉ, càng thêm kiên định tín niệm, nhất định phải giúp Giang Trần làm tốt việc này. Nếu như có thể mượn cơ hội này cùng Giang Trần kéo lên quan hệ, về sau Giang Trần tiện tay khen thưởng một ít, cái kia cũng đủ hắn hưởng thụ vô cùng a.
Chỉ một lúc sau, Luyện Khí Đường đường chủ Lữ Đoan liền tự thân xuất mã. Luyện Khí Đường đường chủ này, là một đại mập mạp như viên thịt.
Bước nhanh chạy tới, tựa như một đống thịt lăn đi.
- Giang Trần, thất nghinh thất nghinh, Lữ mỗ hổ thẹn a.
Luyện Khí Đường đường chủ này, Giang Trần là lần đầu tiên nhìn thấy, thấy hắn nhiệt tình như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngoài ý muốn.
Bàn tay mập ục ục, bắt lấy tay Giang Trần, lung lay sáng ngời:
- Giang Trần, Luyện Khí Đường ta, khó được có khách quý như ngươi, đến đến, đi vào ngồi, đi vào ngồi. Thiên tài giá lâm, Luyện Khí Đường ta bồng tất sinh huy a, bổn tọa muốn đích thân dâng một ly trà.
Giang Trần ngược lại là bị Lữ Bàn tử này làm có chút không ý tứ.
- Lữ đường chủ khách khí như vậy, Giang Trần sao dám đảm đương?
- Ha ha, dám đảm đương, dám đảm đương.
Lữ Đoan nhếch miệng cười to, lôi kéo Giang Trần, liền đi đến bên trong. Giang Trần bất đắc dĩ, chỉ phải đi theo mập mạp này vào trong.
Bị một tên mập, hơn nữa là một nam Bàn tử kéo tay, Giang Trần có cảm giác im lặng.
Cũng may, sau khi đi vào, Lữ Bàn tử liền tự mình đi pha trà, Giang Trần ở gã chấp sự kia mời mọc, liền ngồi xuống.
- Đến, Giang Trần, uống trà. Luyện Khí Đường chúng ta có chút thô lậu, không có vật gì tốt. Một ly trà nhạt, không nên ghét bỏ, không muốn ghét bỏ a.
Lữ Bàn tử rất nhiệt tình, rõ ràng là trà ngon, lại hết lần này tới lần khác muốn nói thành trà nhạt.
- Lữ đường chủ, lần này ta đến, là muốn mượn thiết bị luyện khí thoáng một phát. Yêu cầu này, khả năng có chút quá phận. Bất quá nếu như có thể mà nói, ta nguyện ý làm một ít đền bù tổn thất.
Giang Trần cũng không khách sáo, nói rõ ý đồ mình đến.
Lữ Bàn tử cười hắc hắc, thịt mỡ trên mặt rung động lắc lư:
- Quy tắc là không cho phép, nhưng Giang Trần ngươi là thiên tài đỉnh cấp của Đan Càn Cung, sẽ theo sự tình đặc thù mà xử lý.
- Như thế thật sự là đa tạ Lữ đường chủ thành toàn. Cái này là một phần lễ mọn của ta, kính xin Lữ đường chủ không nên ghét bỏ.
Giang Trần thấy Lữ Đoan đáp ứng sảng khoái như vậy, tự nhiên không thể keo kiệt, đẩy một lọ đan dược tới Lữ đường chủ.
Bàn tử kia cười hắc hắc, lại không có thu bình thuốc, đẩy bình thuốc trở lại trước mặt Giang Trần.
- Giang Trần, ngươi thật muốn cảm tạ bổn tọa, bổn tọa có một yêu cầu quá đáng.
Giang Trần sững sờ, lại nói:
- Xin Lữ đường chủ nói rõ, nếu như Giang mỗ đủ khả năng, nhất định sẽ không chối từ.
- Là như thế này, tu vi võ đạo của bổn tọa, dừng lại ở Nguyên cảnh đỉnh phong đã hai mươi năm. Mỗi lần cảm ứng được Thánh Cảnh, lại thủy chung thiếu một chút hỏa hầu, không dám đi nếm thử. Cuối cùng, là thiếu một viên Huyền Long Đan sáu văn. Ta nghe nói lúc trước ngươi giúp Vân Niết trưởng lão luyện chế ra Huyền Long Đan sáu văn, lại không biết...
Giang Trần nghe xong lời này, đã minh bạch ý tứ của đối phương.
Liếc nhìn Lữ Đoan, mập mạp này thật đúng là dừng lại ở Nguyên cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu một bước liền vượt qua.
Lữ Đoan chán nản,thất vọng thở dài:
- Giang Trần, năm nay bổn tọa 160 tuổi, đã qua tuổi tốt nhất. Như loại người tuổi trẻ các ngươi, một khi tiến vào Nguyên cảnh đỉnh phong, đột phá Thánh Cảnh, dù có Tâm Ma kiếp, cũng sẽ không quá khoa trương. Nhưng cái tuổi này của ta, Tâm Ma lại rất mạnh, ta lo lắng lúc đột phá, thiên kiếp quá mạnh mẽ, gánh không được a. Nếu có một khỏa Huyền Long Đan sáu văn, nắm chắc sẽ lớn hơn. Ta một thân thịt mỡ, ngược lại cũng không phải sợ chết. Chỉ là đáng thương dưới gối còn có một con gái bảy tám tuổi, nhi tử bốn năm tuổi...
Mập mạp này một trận khóc lóc kể lể, diễn xuất cùng hành động làm cho Giang Trần không khỏi nhớ tới một cố nhân ở Đông Phương Vương Quốc, Tuyên Bàn tử.
Đồng dạng Bàn tử, hành động đồng dạng, phong cách đồng dạng.
- Lữ đường chủ, Huyền Long Đan sáu văn này, là vật của Vân Niết trưởng lão. Ta đích thật là không có. Bất quá, ngày khác nếu như ngươi thu thập đủ tài liệu, ta có thể hỗ trợ luyện chế một chút. Không nói Cực phẩm, Trung phẩm nhất định có thể cam đoan.
Con mắt Lữ Bàn tử sáng ngời:
- Chuyện này là thật?
Giang Trần cười nói:
- Đệ tử Đan Càn Cung ta, tự nhiên nhất ngôn cửu đỉnh.
Lữ Bàn tử cười ha hả:
- Hảo hảo, nếu như thế, thiết bị Luyện Khí Đường ta, vĩnh viễn rộng mở cho ngươi. Ngươi muốn dùng bao lâu, muốn dùng như thế nào thì dùng như thế đó, nếu có địa phương cần Lữ Bàn tử ta, cứ mở miệng.
Chương 860 Dung hợp Kim Thiền huyết mạch 1
Cũng không phải Giang Trần không muốn để Lữ Bàn tử động thủ, nói thật, dùng thân phận Luyện Khí Đường đường chủ của Lữ Bàn tử, ở phương diện luyện khí, so với Giang Trần khẳng định càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Bất quá Giang Trần vẫn quyết định tự mình động thủ, kiếp trước hắn đối với luyện khí cũng không xa lạ gì. Ở kiếp này, chỉ là thiếu cơ hội thao tác mà thôi.
Cho hắn chút cơ hội thực tế, mặc dù hắn không thành Luyện Khí Đại Sư đỉnh cấp được, nhưng trình độ ít nhất cũng là nhất lưu.
Đương nhiên, sự tình luyện chế trận kỳ này, phải tự thân mình làm, giao cho người khác, hắn lo lắng.
Cũng may, hắn từ chỗ Liên Thành trưởng lão lấy được đủ nhiều Tử Ô Kim, có tiền vốn lãng phí.
Bảy ngày sau, sáu sáu ba mươi sáu cây trận kỳ, bị Giang Trần thành công luyện chế ra.
Kỳ thật Giang Trần luyện chế ra hơn năm mươi cây, nhưng giai đoạn trước, Giang Trần không quá hài lòng, đều bị hắn đào thải.
Còn lại, đều là tinh phẩm.
Luyện chế trận kỳ thành công, Giang Trần cũng không lưu lại, muốn ly khai Luyện Khí Đường.
Lữ Bàn tử liên tục giữ lại:
- Giang Trần, khó được ngươi tới Luyện Khí Đường, cho ta làm chủ nhân một lần, mời ngươi ăn một bữa tiệc a.
Uống rượu Giang Trần đích thật là không có thời gian.
- Lữ đường chủ, nếu như không chê, lần sau mời đến động phủ của ta làm khách. Những ngày này, Giang mỗ thời gian cấp bách, tiếp qua một thời gian ngắn, là Huyễn Ba Sơn đan đấu, phải làm rất nhiều chuẩn bị.
Lữ Bàn tử gật đầu, thở dài:
- Nếu như thế, Lữ mỗ cũng không lưu lại. Lúc rảnh rỗi, thường đến chơi a. Luyện Khí Đường chính là nửa cái nhà của ngươi.
Lữ Bàn tử này rất tinh, hiểu giao tế, thường xuyên qua lại, liền cùng Giang Trần như huynh đệ.
Cũng khó trách Lữ Bàn tử coi trọng Giang Trần như vậy, thật sự là bởi vì thiên tài động phủ Chí Tôn khu, mặc dù ngẫu nhiên sẽ đến Luyện Khí Đường, nhưng đối với Luyện Khí Đường cũng không phải quá nhiệt tình.
Dù sao, Luyện Khí Đường không phải Bản Võ Đường, không phải Bản Thảo Đường, ở trong mắt thiên tài, đó là gân gà, cùng bọn họ không sinh ra quá nhiều xuất hiện.
Cho nên, tuy Lữ Bàn tử là Luyện Khí Đường đường chủ, nhưng những thiên tài đỉnh cấp kia, lại không có mấy người nguyện ý cùng hắn kết giao.
Giang Trần lại là người thứ nhất.
Nói không dễ nghe, Lữ Bàn tử làm Luyện Khí Đường đường chủ, nhưng địa vị chưa hẳn vượt qua trưởng lão Top 5 của Bản Võ Đường hoặc là Bản Thảo Đường.
- Lữ đường chủ, nếu như ngươi thu thập đủ tài liệu Huyền Long Đan, tùy thời đi động phủ của ta.
Giang Trần cũng không phải người qua sông đoạn cầu.
- Nhất định, nhất định.
Lữ Bàn tử mở cờ trong bụng, hắn ngược lại là muốn cầu Vân Niết trưởng lão giúp hắn luyện chế Huyền Long Đan sáu văn, thế nhưng mà Luyện Khí Đường đường chủ hắn, cùng Bản Thảo Đường đường chủ địa vị kém quá xa. Hắn không dám mở miệng.
Dù sao, Vân Niết trưởng lão là Thái Thượng trưởng lão, là một trong tam cự đầu của Đan Càn Cung.
Trở lại động phủ, cùng Tiểu Kim Thiền ước định, cũng đúng lúc đến kỳ.
Giang Trần không nuốt lời, triệu hồi Tiểu Kim Thiền ra, dẫn nó vào Mộc Linh tuyền.
Tiểu Kim Thiền chứng kiến Mộc Linh tuyền, cũng triệt để tin tưởng Giang Trần, tiến vào Mộc Linh tuyền tẩy lễ.
Tiểu Kim Thiền cùng Linh thú khác bất đồng, bổn sự của nó rất đặc biệt, vào Mộc Linh tuyền, nó không đơn thuần là tẩy lễ, còn có thể hút.
Hút linh tuyền, đối với cải tạo huyết mạch của nó, tự nhiên là càng có lợi.
Đương nhiên, cũng không phải Linh thú khác không thể hút, chỉ là hiệu quả hút hoàn toàn không bằng Tiểu Kim Thiền mà thôi.
Tiểu Kim Thiền tẩy lễ, nhất định là một quá trình dài dòng buồn chán, Giang Trần sẽ không thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm.
Hắn mỗi ngày ban ngày bày trận, buổi tối tu luyện.
Ước chừng một tháng sau, Tiểu Kim Thiền rốt cục hoàn thành tiến hóa huyết mạch, trên hình thái xuất hiện biến hóa cực lớn.
Tiểu Kim Thiền vốn lớn như nắm đấm, nay đã như một cái dưa hấu. Cánh chim mở ra, càng là hơn một mét.
- Tiểu Kim Thiền bái kiến chủ nhân.
Căn cứ ước định trước kia, Tiểu Kim Thiền hoàn thành tiến hóa huyết mạch, phải thần phục Giang Trần, nhận Giang Trần làm chủ.
- Tiểu Kim Thiền, không cần gọi ta là chủ nhân, ta gọi Giang Trần. Ngươi có thể như bọn họ, bảo ta Trần thiếu.
- Ta gọi ngươi Trần ca ca a.
Tiểu Kim Thiền cùng Giang Trần ở chung lâu rồi, cũng biết rõ tính cách của Giang Trần, biết chủ nhân nhân loại này, không phải hung thần ác sát, đại gian đại ác.
Có thể nhận chủ nhân như vậy, trong nội tâm Tiểu Kim Thiền cũng biết, cái này là phúc phần của mình.
Kim Thiền nhất tộc, tuy huyết mạch cao quý, nhưng mà lực công kích bản thân chúng có hạn, cho nên, muốn ở trong Chư Thiên thế giới tàn khốc sinh tồn, đúng là vẫn còn phải phụ thuộc chủng tộc khác.
Mà Nhân loại, là chủng tộc mà Kim Thiền phụ thuộc tương đối nhiều.
Nhận Giang Trần làm chủ, Tiểu Kim Thiền chẳng khác gì là đã tìm được một núi dựa lớn, không cần suốt ngày lo lắng hãi hùng.
- Ha ha, ngươi thích gọi gì thì gọi.
Tâm tình của Giang Trần thật tốt, lại hỏi:
- Ngươi hoàn thành tiến hóa huyết mạch, không biết đã thức tỉnh truyền thừa trí nhớ chưa?
Nói đến đây, vẻ mặt của Tiểu Kim Thiền cũng ngạc nhiên:
- Trần ca ca, thực bị ngươi nói trúng rồi, Kim Thiền nhất tộc chúng ta thật là bách độc bất xâm, vạn lôi không phá.
Về phần thần thông Kim Thiền chi dực, Kim Thiền giả chết,… Tiểu Kim Thiền đã sớm biết.
Đối với Giang Trần mà nói, trong trí nhớ kiếp trước, Kim Thiền nhất tộc hắn tự nhiên là hiểu rõ. Nhưng ở Tiểu Kim Thiền xem ra, lại là phi thường thần kỳ.
Trước khi mình thức tỉnh truyền thừa trí nhớ, cũng không biết những thứ này, vậy mà Trần ca ca sớm biết. Chẳng lẽ Trần ca ca có thủ đoạn biết trước?
- Tiểu Kim Thiền, ngươi cũng đừng xem ta như vậy. Kỳ thật, nếu như ngươi hoàn toàn thức tỉnh truyền thừa trí nhớ, nên biết, thần thông Hóa Hình của Kim Thiền nhất tộc các ngươi càng lợi hại. Tu luyện tới đỉnh phong, có thể có vô số thần thông biến ảo. Cái này lại càng thêm khó lường.
Kim Thiền nhất tộc, luận sức chiến đấu, đây tuyệt đối là cặn bã.
Nhưng muốn nói thủ đoạn khác, Kim Thiền nhất tộc thật sự là có rất nhiều. Nhất là thần thông biến ảo, có thể tùy ý biến ảo, để cho người căn bản không cách nào phân biệt.
Sức chiến đấu của Kim Thiền nhất tộc yếu như vậy, nhưng có thể ở Chư Thiên thế giới một mực sinh tồn, dựa vào đúng là những thủ đoạn này.
Mà những thủ đoạn này, đối với một ít chủng tộc cường đại mà nói, cũng đặc biệt hữu dụng.
Tiểu Kim Thiền cười hì hì:
- Trần ca ca, muốn thần thông biến ảo, tối thiểu phải chờ ta tiến vào Thánh Cảnh, Trần ca ca, có phải ngươi muốn học hay không?
Thần thông biến ảo này, Giang Trần thật đúng là có chút đỏ mắt.
Thế nhưng mà, tuy hiện tại Tiểu Kim Thiền thức tỉnh truyền thừa trí nhớ, huyết mạch đột nhiên tăng mạnh, nhưng luận tu vi, mặc dù tăng rất lớn, nhưng chỉ mới tương đương Tiểu Nguyên cảnh của nhân loại.
Muốn đi vào Thánh Cảnh, còn có lộ trình rất dài phải đi.
- Hì hì, Trần ca ca, ta là trêu chọc ngươi đấy. Đáp ứng cho ngươi một giọt huyết mạch, hiện tại liền cho ngươi a. Chờ về sau ta có thể tu luyện thần thông biến ảo, hóa thành nhân hình, một lần nữa cho Trần ca ca một giọt tinh huyết, để ngươi cũng có cơ hội tu luyện thần thông biến ảo của Kim Thiền nhất tộc chúng ta.
Bình luận facebook