• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Sát Thần Chí Tôn

  • Chương 846-850

Chương 846 Giang Trần thần hồ kỳ kỹ 2

Giang Trần thấy Thân Tam Hỏa đề phòng khắp nơi, biết rõ trong lòng của hắn đánh cái chủ ý gì. Đơn giản là lo lắng Giang Trần hắn trước, sẽ gian lận ở trên Đan Đỉnh, cho nên cướp trước, lại hết lần này tới lần khác nói đường hoàng như vậy, giống như hắn trước là chuyện có hại cỡ nào.

- Nếu người động thủ trước chịu thiệt, vậy để ta ăn cũng không ngại.

Giang Trần cười nói.

Thân Tam Hỏa biến sắc, vội nói:

- Ta trước a.

Giang Trần vốn là nói móc đối phương, cũng không phải thật muốn cướp trước, khoát tay nói:

- Vậy làm đi.

- Người đâu, nhớ thời gian.

Cái thế giới này, phương thức nhớ có dâng hương, có đồng hồ cát, còn có một ít phương pháp khác.

Sau khi bắt đầu, cả người của Thân Tam Hỏa lập tức tiến vào trạng thái, vận chuyển Tam Hỏa trong cơ thể, Hỏa nguyên lực cường đại phất phới, như là Hỏa Tinh Linh bay múa dưới Đan Đỉnh.

Giang Trần nhìn chỉ chốc lát, cũng âm thầm gật đầu. Hỏa nguyên lực của Thân Tam Hỏa này, hoàn toàn chính xác là nhất tuyệt, tuy còn không tính là Tiên Thiên Hỏa Linh thể, nhưng cũng đã tiếp cận.

Bất quá, nhìn phương pháp Thân Tam Hỏa điều khiển Hỏa Nguyên lực, Giang Trần lại không khỏi xì mũi coi thường.

Không thể không nói, so sánh với Chư Thiên thủ pháp, Đan Càn Cung này truyền thừa thủ đoạn khống hỏa, quả thực là đồ chơi cho con nít

Thân Tam Hỏa ngoại trừ Tiên Thiên Hỏa nguyên lực có chút tốt ra, ở trên thủ đoạn khống hỏa, tuy đã xuất sắc vượt xa cùng thế hệ, nhưng vẫn còn hơi có vẻ non nớt.

Nhưng mà, cái này ở trong mắt Mộc Cao Kỳ, thủ đoạn khống hỏa của Thân Tam Hỏa, lại làm cho hắn thầm giật mình. Trong nội tâm có vài phần bội phục.

Nhìn thời gian, ước chừng đã qua một phút đồng hồ.

Khi nén nhang đốt qua một phần ba, Đan Đỉnh kia liền phát ra từng đợt minh thanh vui sướng.

Tăng nhiệt Đan Đỉnh thành công.

Nén nhang bị dập tắt, đại biểu cho thời gian hoàn thành.

- Giang Trần, ta dùng không đến nửa nén hương thời gian. Đến phiên ngươi.

Thân Tam Hỏa dương dương đắc ý, cái tốc độ này, hắn tin tưởng, Giang Trần là tuyệt đối vượt qua không được.

Cái Đan Đỉnh này, theo hắn đã nhiều năm, giống như trợ thủ đắc lực của hắn. Nếu không phải như thế mà nói, thời gian hắn thêm nhiệt, tuyệt đối không chỉ như vậy.

Dù Giang Trần này có chút thiên phú, cũng không có khả năng vượt qua mình

Thân An Dương tràn đầy tự tin.

Chờ Đan Đỉnh kia triệt để nguội lại, Giang Trần vung tay lên:

- Bắt đầu.

Lại một nén hương bị điểm đốt.

Hai tay Giang Trần vung ra, trong lòng bàn tay có từng đạo hỏa nguyên bốc lên. Hai tay của Giang Trần như là ảo thuật, không ngừng véo động, hình dạng ngọn lửa kia, cũng theo thủ quyết của Giang Trần mà không ngừng biến hóa.

Chỉ chốc lát, ngọn lửa kia tựa như lầu cao, một tầng một tầng không ngừng điệp lên, bốn phương tám hướng, vậy mà điệp lên bảy bảy bốn mươi chín tầng lửa, như là xây một tòa nhà, cực kỳ đồ sộ.

Cái thủ pháp này, làm cho Mộc Cao Kỳ cuồng hô liên tục. Cái gì gọi là huyễn kỹ? Đây mới gọi là huyễn kỹ a.

So sánh xuống dưới, kỹ thuật khống hỏa của Thân Tam Hỏa, quả thực là khó có thể lọt vào tầm mắt.

Thân Tam Hỏa chứng kiến thần thông khống hỏa của Giang Trần, thật không ngờ thần kỳ, ánh mắt khó có thể tin. Tầng tầng ngọn lửa, vậy mà dùng loại phương pháp này điệp gia, đây quả thực là văn sở vị văn.

Sắc mặt Giang Trần lạnh nhạt, thủ pháp lại biến, không ngừng tăng thêm hỏa diễm. Không bao lâu, liền biến thành chín cách chín tầng, tổng cộng tám mươi mốt tầng.

Thủ đoạn khống hỏa này, tại Chư Thiên vị diện, có một cái tên gọi là… Cửu Cửu Quy Chân Hỏa.

Một khi thi triển Cửu Cửu Quy Chân Hỏa, thời gian tăng nhiệt Đan Đỉnh, có thể rút ngắn một phần chín so với bình thường.

Nén nhang còn không có cháy đến một phần năm, Đan Đỉnh liền phát ra minh thanh.

- Cái gì?

Cả người Thân Tam Hỏa triệt để mất trật tự, không thể tưởng tượng nổi nhìn Đan Đỉnh của mình, như thế nào cũng không thể tưởng được, Đan Đỉnh của mình, lại bị Giang Trần nhẹ nhàng tăng nhiệt thành công như vậy.

Giang Trần khoan thai cười cười, nhìn nén nhang, miễn cưỡng mới đến vị trí một phần năm.

Cái này không cần phóng tới so, Thân Tam Hỏa liền biết mình thua triệt để. Giang Trần sử dụng thời gian, không tới một nửa của hắn.

Cho dù là kẻ ngu, cũng có thể đoán được ai thua ai thắng.

Mộc Cao Kỳ cười ha hả:

- Trần ca, ngươi quả thực là thần hồ kỳ kỹ a. Đây là thần thông khống hỏa gì, quả thực là quá xuất sắc rồi.

Thân Tam Hỏa mặt xám như tro, muốn không thừa nhận cũng khó khăn. Nhưng mà trong nội tâm lại một vạn cái không phục:

- Ván đầu tiên coi như vận khí của ngươi tốt, bất quá ba cục hai thắng, ngươi mới thắng ván đầu tiên, chớ đắc ý.

Giang Trần mỉm cười gật đầu:

- Đúng vậy, thắng đủ hai cục, mới tính toán thắng. Ván thứ hai này, nếu nhớ không lầm, ngươi và ta đấu đan phương, không biết ngươi muốn đánh cuộc như thế nào?

Giang Trần rất hào phóng, mặc kệ Thân Tam Hỏa muốn đánh cuộc cái gì, hắn đều phụng bồi.

Thân Tam Hỏa nói:

- Ta và ngươi tất cả ra một đan phương, xóa ba loại tài liệu phụ tá trong đó. Trong vòng nửa canh giờ, phân tích đan phương lẫn nhau, bổ sung ba loại tài liệu phụ tá mất đi. Ai bổ sung nhiều, người đó liền thắng. Nếu như số lượng đồng dạng, ai hoàn thành trước thắng, như thế nào?

- Phải là tài liệu phụ tá quy định? Hay có thể dùng vật thay thế?

Giang Trần hỏi.

Luyện đan chi đạo, rất nhiều tài liệu không phải duy nhất, đều có thể thay thế.

- Vật thay thế cũng được, nhưng nhất định phải hợp tình hợp lý. Nếu như song phương có hiềm nghi, có thể đi Bản Thảo Đường xin phán quyết.

Thân Tam Hỏa nói.

Giang Trần gật đầu:

- Nếu như thế, ta và ngươi đều chuẩn bị hai phần đan phương. Trong đó một phần giữ lại bản gốc, một phần khác xóa ba loại tài liệu phụ tá. Như vậy sẽ thuận tiện so sánh, tránh cãi cọ.

Thân Tam Hỏa nghĩ chốc lát:

- Có thể, bất quá chúng ta phải thề, đan phương phải là chính xác, nếu không, xuyên tạc nội dung đan phương lung tung, tỷ thí sẽ không còn ý nghĩa.

Giang Trần cười nói:

- Cái này tự nhiên.

Hai người bắt đầu chuẩn bị đan phương.

Cùng Giang Trần so đan phương, không thể không nói, Thân Tam Hỏa này bi kịch rồi.

Phóng nhãn toàn bộ Thần Uyên Đại Lục, ở trên đan phương có thể sánh vai với Giang Trần, nhất định là đốt đèn lồng cũng tìm không ra

Giang Trần tùy tiện nghĩ, các loại đan phương liền ở trong đầu hắn không ngừng thoáng hiện.

Giang Trần tiện tay tuyển một đan phương thập phần hiếm, ghi đan phương thành hai phần. Trong đó một phần, xóa đi ba loại tài liệu phụ tá.

Thân Tam Hỏa hiển nhiên đến có chuẩn bị, lần này hắn chuẩn bị, cũng là một đan phương cực kỳ hiếm, là hắn từ tay một vị trưởng lão tông môn lấy đến.

Đan dược này, căn bản không phải đan dược thông thường, đan phương phi thường quỷ dị, đi chính là Quỷ Đan chi đạo, tuyệt đối ít có.

Thân Tam Hỏa viết xong đan phương, khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh. Cái đan phương này, nếu Giang Trần có thể phá giải, vậy hắn là thiên tài rồi.

Hai người viết xong đan phương, song song chỉ thiên thề, thề không dùng đan phương hư giả đến ăn gian.
Chương 847 Thân Tam Hỏa bái phục

Thề hoàn tất, hai người trao đổi đan phương.

Giang Trần lấy đan phương không trọn vẹn của Thân Tam Hỏa, liếc mắt đảo qua, khóe miệng liền lộ ra vẻ mĩm cười.

- Chậc chậc, Thân Tam Hỏa quả nhiên đến có chuẩn bị. Cái đan phương này, nếu như không đoán sai, gọi là Quỷ Đan nhất lưu a.

Kiếp trước Giang Trần là Đan Đạo Đại Sư nổi tiếng Chư Thiên, đối với đan đạo rất hiểu rõ, có thể nói là bao quát vạn vật.

Quỷ Đan lưu này, hắn làm sao có thể không biết?

Quỷ Đan lưu, ở chỗ dùng dược giảo quyệt, không theo như thông thường. Tận lực kiếm đi nhập đề, dùng kỳ quỷ chi đạo đến tổ kiến đan phương.

Đan phương Quỷ Đan lưu, thường thường có một đặc điểm, là ngoài ý liệu, hợp tình lý.

Đan sư Quỷ Đan lưu, đều là quỷ tài. Yêu thích lớn nhất của bọn hắn, là dùng phương thức không giống người thường, dùng phương thức phi thường khoa trương để hoàn thành đan phương.

Phương thức càng kỳ quỷ, bọn hắn càng cao hứng, càng tự hào.

Quỷ Đan lưu ở đan chi nhất đạo, tuy không tính chủ lưu, nhưng cũng là một lưu phái không thể bỏ qua. Kiếp trước, đối với đan đạo lưu phái nổi tiếng Chư Thiên, Giang Trần đều có nghiên cứu, Quỷ Đan lưu tự nhiên cũng ở trong đó.

Tuy đan phương này của Thân Tam Hỏa cũng là Quỷ Đan lưu, nhưng cấp độ hiển nhiên không cao. Giang Trần hết sức quen thuộc đường đi của Quỷ Đan lưu, nên chỉ xem chốc lát, thay vào tư duy của Quỷ Đan lưu, hơi chút cân nhắc, liền hiểu được đại khái.

Giang Trần lại ngẫm nghĩ một lát, chậm rãi cân nhắc, không bao lâu, liền viết vào ba vị Linh Dược phụ tá thiếu.

Ba vị Linh Dược này, cũng có một ít vật thay thế, Giang Trần phòng ngừa vạn nhất, mỗi dạng Linh Dược phụ tá, đều viết hai vật thay thế.

Căn cứ bọn hắn quy định, chỉ cần vật thay thế ở trong linh dược phù hợp nguyên đan phương, coi như là đáp đề chính xác. Nhưng mà mỗi một vật thay thế, chỉ có thể viết hai loại.

Nói cách khác, ba loại Linh Dược phụ tá, Giang Trần có thể ghi ba loại, tổng cộng ghi chín loại Linh Dược.

Ghi xong, nhìn thời gian, lại mới qua không đến một nửa.

Lại nhìn Thân Tam Hỏa, chỉ thấy hắn chau mày, hiển nhiên là vô kế khả thi. Giang Trần âm thầm cười lạnh, Thân Tam Hỏa này tự cho là thông minh a.

Nhận được một đan phương Quỷ Đan lưu, liền tới cùng Giang Trần hắn đánh bạc đấu.

Ở đan phương, đấu cùng Giang Trần, đó là tự rước lấy nhục.

Giang Trần cho ra đan phương, tuy không tính đặc biệt hiếm, nhưng lấy trình độ của Thân Tam Hỏa, là tuyệt đối không có khả năng nhận thức.

Hơn nữa, dùng tri thức đan đạo của Thân Tam Hỏa, cũng không có thực lực suy đoán ra.

Cho nên, Giang Trần có thể xác định, Thân Tam Hỏa này, tuyệt đối là vô kế khả thi.

Hắn cũng không đồng tình với Thân Tam Hỏa này, khoan thai cười cười:

- Thân đạo hữu, ta đã hoàn thành đan phương của ngươi. Chỉ nhìn ngươi đó.

Trong nội tâm Thân Tam Hỏa cả kinh, không thể tưởng tượng nổi nhìn Giang Trần. Thấy vẻ mặt hắn tự tin mỉm cười, trong nội tâm nhịn không được máy động, sẽ không phải đan phương Quỷ Đan lưu kia, Giang Trần cũng có thể phá giải chứ?

- Không có khả năng, không có khả năng, nhất định là Giang Trần này chứng kiến đan phương quá khó, nên cam chịu. Suy đoán lung tung, điền một tí Linh Dược lên, ý đồ đánh bậy đánh bạ, ở trên thời gian thắng ta.

Thân Tam Hỏa an ủi mình, nhưng loại lo lắng trong nội tâm, lại không cách nào khắc chế. Theo thời gian trôi qua, đan phương kia vẫn là một điểm manh mối cũng tìm không thấy.

Thẳng đến thời gian trận đấu sắp hết, Thân Tam Hỏa mới không thể mò mẫm điền một tí Linh Dược lên. Dù sao đều là đánh bậy đánh bạ, hi vọng có thể mèo mù đụng phải chuột chết.

Chỉ là, thế giới đan đạo, số lượng Linh Dược có hàng tỉ, mò mẫm ghi như vậy, cơ hồ là không thể nào trúng mục tiêu.

Hai phần nguyên Đan phương sớm đã chuẩn bị tốt, xếp đặt đi ra, để cho hai người bọn họ đối đáp án.

Sau khi Thân Tam Hỏa nhìn nguyên Đan phương của Giang Trần, vẻ mặt uể oải, nhịn không được mắng:

- Giang Trần, đây là đan phương gì? Ta hoài nghi ngươi làm bộ.

Giang Trần cười nhạt:

- Có Thiên Địa thệ ước, ngươi hoài nghi ta làm bộ, sẽ có Thiên Địa tài quyết ta. Ngươi cũng đừng phí tâm.

Thế giới tu luyện, Thiên Địa thệ ước là phi thường linh nghiệm. Ai cũng không dám trái Thiên Địa thệ ước, bởi vì một khi làm trái, cơ hồ là hiện thế báo, đến vô cùng nhanh.

Nguyên Đan phương của Thân Tam Hỏa, đáp án của Giang Trần, lại vững vàng trúng mục tiêu toàn bộ.

Bởi vậy, đánh bạc đấu đan phương, Thân Tam Hỏa là thua rối tinh rối mù, có thể nói bại hoàn toàn.

Mộc Cao Kỳ vỗ tay tán thưởng:

- Trần ca ba cục hai thắng, Thân Tam Hỏa, ngươi thua.

Thân Tam Hỏa mặt xám như tro, hắn hoàn toàn không cách nào tiếp nhận hiện thực. Hắn chuẩn bị mà đến, thậm chí ngay cả ba cục cũng không có cơ hội hoàn thành, hắn liền thua.

- Giang Trần... Ngươi... Ngươi...

Thân Tam Hỏa tức giận đến lắp bắp, nói cũng nói không nên lời.

- Thân Tam Hỏa, chẳng lẽ ngươi còn không phục?

Mộc Cao Kỳ cười lạnh hỏi.

Hiện tại trong đầu Thân Tam Hỏa đều là kinh nghiệm vừa rồi, bất kể xem thế nào, Giang Trần đều thắng hắn, quả thực như hành hạ nhi đồng ba tuổi.

Hắn không phục? Hắn không có cách nào không phục.

Trong lúc nhất thời, Thân Tam Hỏa như gà trống bại trận, ủ rũ, yên lặng thu đan phương, ý vị thâm trường liếc nhìn Giang Trần.

- Giang Trần, nếu như đây là trình độ đan đạo chân thật của ngươi, ngươi đã đủ để vào Bản Thảo Đường, đoạt được một vị trí trưởng lão. Thân Tam Hỏa ta phục rồi.

Thân Tam Hỏa cũng phóng khoáng, đã minh bạch mình thật sự không cách nào chống lại Giang Trần, trong lòng của hắn cũng khôi phục bình tĩnh.

Giang Trần thấy Thân Tam Hỏa nhận thua, cười nhạt một tiếng:

- Ngươi trời sinh Hỏa Linh thân thể, trong cơ thể có được Tam Hỏa, thiên phú rất tốt, mặc kệ võ đạo hay đan đồ, vốn nên là thiên tài độc nhất vô nhị, tại sao phải nịnh nọt người khác?

Sắc mặt Thân Tam Hỏa đột nhiên biến đổi, lập tức than nhẹ một tiếng, cái gì cũng không nói, yên lặng thu thập đồ vật, cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi.

Hiển nhiên, Giang Trần nói chuyện, đánh trúng vào nội tâm của hắn.

Thiên tài, vốn nên đặc lập độc hành, nên hơn người.

Lúc trước Giang Trần ở trong động phủ của Thẩm Thanh Hồng, nói chuyện cũng đã xúc động thần kinh của Thân Tam Hỏa. Giờ khắc này, hắn thua dưới tay Giang Trần.

Giang Trần nói, càng làm cho Thân Tam Hỏa xúc động.

Hồi tưởng mình một đường đi đến Chí Tôn khu, mình lúc đó, là hăng hái, tự tin, thong dong bực nào.

Nhưng mà, từ khi tiến vào Chí Tôn khu, đối mặt Thẩm Thanh Hồng cùng Quân Mặc Bạch đấu pháp, Thân Tam Hỏa hắn bất tri bất giác, liền nương đến dưới trướng Thẩm Thanh Hồng.

Phụ thuộc cường quyền, phụ thuộc cường giả, vốn là bản năng con người.

Thân Tam Hỏa làm như vậy, vốn cũng không tính là sai lầm lớn gì. Thế nhưng mà, dần dà, hắn ở trong loại sinh hoạt phụ thuộc này, đã bị mất phương hướng, dần dần thỏa mãn hiện trạng. Cảm thấy nếu như có thể trở thành trợ thủ đắc lực của Thẩm Thanh Hồng, đó cũng là rất tốt.

Nếu như Thẩm Thanh Hồng lên làm cung chủ Đan Càn Cung, Thân Tam Hỏa hắn như thế nào cũng có thể chấp chưởng Bản Thảo Đường a?
Chương 848 Liên Thành trưởng lão1

Thoả mãn với hiện trạng, thoả mãn với tưởng tượng, làm cho bước chân tiến bộ của Thân Tam Hỏa, trở nên càng ngày càng chậm chạp. Cả người càng ngày càng không có tinh thần.

Nhưng mà…

Giờ phút này, Giang Trần nói như là trống chiều chuông sớm, ở trong đầu hắn hung hăng gõ vang, để cho hắn rất khiếp sợ, tự phản tỉnh.

Càng nghĩ, càng cảm thấy đầu đầy mồ hôi.

Thân Tam Hỏa bỗng nhiên quay đầu lại, mới phát hiện mình ở trên con đường thiên tài, đã mất phương hướng lâu như vậy

- Thiếu chủ, chúng ta không về động phủ của Thẩm sư huynh sao?

Một gã tùy tùng cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Thân Tam Hỏa khoát tay, ánh mắt bình tĩnh:

- Không đi, ta muốn bế quan. Từ nay về sau không hỏi Chí Tôn khu đấu tranh.

Tùy tùng kia ngẩn ngơ, cũng như có điều suy nghĩ.

Tin tức Thân Tam Hỏa bại, cũng không có truyền bá ra ngoài.

Thẩm Thanh Hồng ở trong động phủ đợi trái đợi phải, lại không có đợi đến hồi âm.

Mấy canh giờ đi qua, trên mặt Thẩm Thanh Hồng đã tràn ngập lửa giận. Nhưng trong lòng thì có một loại dự cảm bất hảo.

Nếu như Thân Tam Hỏa thắng, nên sớm trở lại rồi.

Nếu như thua, cũng có đủ thời gian trở lại phục mệnh.

Thế nhưng mà, Thân Tam Hỏa giống như hư không tiêu thất, vậy mà không có nửa điểm hồi âm. Cái này để cho Thẩm Thanh Hồng vô cùng phiền muộn.

- Đại Dũng, ngươi đi tới động phủ của Giang Trần nhìn xem, đến cùng Thân Tam Hỏa là chuyện gì xảy ra?

Thẩm Thanh Hồng phân phó một gã tùy tùng nói.

Đại Dũng này, là giúp đỡ đắc lực của Thẩm Thanh Hồng, rất có năng lực làm việc. Ước chừng gần nửa canh giờ sau, Đại Dũng liền phản hồi.

- Thiếu chủ, ngoài động phủ của Giang Trần, ngoại trừ Giang Trần ở đằng kia dương dương tự đắc, cùng Mộc Cao Kỳ thưởng thức trà ra, thì không còn ai khác. Thân Tam Hỏa không thấy bóng dáng.

Thẩm Thanh Hồng có chút giật mình:

- Cái gì? Thân Tam Hỏa đi nơi nào?

Nhung Tử Phong ngạc nhiên nói:

- Giang Trần này sẽ không diệt Thân Tam Hỏa chứ?

Nhiếp Trùng cười lạnh nói:

- Ngươi đang nói mơ sao? Đây là Đan Càn Cung, Giang Trần hắn dám tru sát đồng môn sao, cái kia là tự mình muốn chết, nói sau, tuy tiểu tử này có chút bổn sự, nhưng còn không đủ giết chết Thân Tam Hỏa.

Nhung Tử Phong cười khổ, hắn cũng biết, Thân Tam Hỏa là Nguyên cảnh bát trọng, tu vi so với hắn chỉ kém một chút mà thôi.

Mặc dù Giang Trần có chút bổn sự, nhưng ở Nhung Tử Phong xem ra, đều là một ít bàng môn tả đạo. Muốn nói giết chết Thân Tam Hỏa, Nhung Tử Phong cũng không tin.

- Thân Tam Hỏa này đã chạy đi đâu? Đến cùng hắn có khiêu chiến không?

Mấy người đang nói chuyện, thì có một người chạy tới báo:

- Bẩm báo Thẩm sư huynh, Thân Tam Hỏa cùng Giang Trần đấu đan ở ngoài động phủ Giang Trần, sau đó không nói một lời ly khai, trực tiếp về động phủ của mình. Nghe nói là bế tử quan rồi.

Tin tức này, làm cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Thân Tam Hỏa đây là làm cái gì? Coi như thua, cũng phải trở lại nói một tiếng a. Không rên một tiếng chạy về bế quan, không dám nhìn người cũng phải đến nói cho Thẩm sư huynh chứ.

- Nghiệt súc Thân Tam Hỏa này, thật đúng là vô lễ.

Nhung Tử Phong chửi ầm lên.

Sắc mặt của Thẩm Thanh Hồng như băng sơn, hàn ý bao phủ.

Cử động của Thân Tam Hỏa, hiển nhiên là chọc giận Thẩm Thanh Hồng. Hắn tuyệt đối không thể tưởng được, Thân Tam Hỏa cầm Linh Thạch của mình đi khiêu chiến Giang Trần, sau đó thậm chí ngay cả đến cũng không đến, lại trở về bế quan.

- Cái phế vật này, nhất định là thua.

Nhiếp Trùng cũng lửa cháy đổ thêm dầu.

Hành động của Thân Tam Hỏa này, làm cho một phương Thẩm Thanh Hồng, triệt để lâm vào bị động.

Hiện tại, lôi đài của Giang Trần còn ở đó, đã không ngừng có người đi khiêu chiến, không ngừng có người bị thua.

Nếu cứ như vậy, không hề đi khiêu chiến, như vậy những bố cục, những tạo thế, những phỉ báng trước kia, chẳng khác nào triệt để mất đi hiệu lực, ngược lại là trong lúc vô hình tuyên truyền thay Giang Trần.

Nếu như tiếp tục khiêu chiến, ngay cả Thân Tam Hỏa cũng không địch lại Giang Trần, phái ai đây?

Nhung Tử Phong? Nhiếp Trùng?

Hai người này là tâm phúc mạnh nhất của Thẩm Thanh Hồng, nhưng mà, thiên phú đan đạo của bọn hắn, chưa hẳn mạnh hơn Thân Tam Hỏa.

Vậy còn có thể phái ai?

Chính mình tự thân xuất mã?

Thẩm Thanh Hồng rất muốn, thế nhưng mà lý trí nói cho hắn biết, trước khi làm ra lựa chọn này, phải cực kỳ thận trọng.

Hắn dùng địa vị đệ nhất thiên tài của Chí Tôn khu, đi khiêu chiến Giang Trần, nhất cử nhất động, nhất định sẽ bị chú mục, sẽ bị người nhiều chuyện không ngừng khuyếch đại.

Thắng, hắn là đệ nhất thiên tài, thắng là chuyện đương nhiên. Dù hắn thắng, cũng không nói rõ được Giang Trần là hàng nhập lậu.

Thế nhưng mà, một khi hắn địch không lại Giang Trần, vậy thanh danh của Thẩm Thanh Hồng hắn sẽ phá hủy. Hơn nữa gián tiếp, cũng sẽ thành toàn Giang Trần, để cho hắn trở thành nhân vật cọc tiêu trong Đan Càn Cung.

Cái này không phải Thẩm Thanh Hồng có thể tiếp nhận.

- Các ngươi lui xuống trước, ta đi ra ngoài một chuyến.

Thẩm Thanh Hồng là người quyết đoán, cũng không chậm trễ, lập tức ly khai Đan Hà Cốc, thẳng đến Bách Lão Phong.

Không bao lâu, hắn liền xuất hiện ở trước một động phủ của Bách Lão Phong.

Động phủ này, là động phủ của Đan Càn Cung đệ nhất Thái Thượng trưởng lão Liên Thành trưởng lão, đi theo còn có tổ phụ Kim Cốc trưởng lão của Thẩm Thanh Hồng, Đan Càn Cung Xuân Thu Đường đường chủ.

- Thanh Hồng, việc này, ngươi huyên náo quá lớn rồi. Hiện tại, ngươi là nước đổ khó hốt.

Bản Võ Đường đường chủ Liên Thành trưởng lão, là một lão ông đầu trọc, mặt mày sắc bén như chim ưng.

Kim Cốc trưởng lão khẽ thở dài:

- Liên Thành lão ca, ai nghĩ đến tiểu tử Giang Trần này kiệt ngao bất tuần như thế? Thanh Hồng với tư cách Đan Hà Cốc đệ nhất nhân, bất kể nói thế nào, cũng nên đạt được tôn trọng. Nhưng Giang Trần này, ngay cả tôn trọng cơ bản cũng không có. Việc này, thật đúng là không trách được Thanh Hồng.

Liên Thành trưởng lão cười nhạt một tiếng, mặt mày huyễn động lên một tia tinh mang:

- Kim Cốc, vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Đi khiêu chiến Giang Trần? Thanh Hồng thắng, đương nhiên; một khi thua, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Kim Cốc trưởng lão cũng phiền muộn:

- Nói cho cùng, vẫn là sự tình do Vân Niết trưởng lão làm ra. Nếu như không phải hắn cực lực đề xướng, động phủ Chí Tôn khu, dùng vũ lực giác trục, Giang Trần này sao có thể tới Chí Tôn khu?

Đây điển hình là tính cách kéo không ra thỉ trách hầm cầu.

Nhưng Liên Thành trưởng lão lại không cho là đúng:

- Kim Cốc, ngươi nói như vậy, là lừa mình dối người. Nếu Giang Trần là thiên tài thật sự, sớm một bước, muộn một bước, tổng sẽ tiến vào Chí Tôn khu. Bổn tọa ngược lại cảm thấy, sự tình phát triển đến một bước này, người thế hệ trước, không nên dính vào quá nhiều. Để cho người trẻ tuổi tự mình đi giải quyết. Thành hay bại, đều xem thủ đoạn cùng lòng dạ của chính mình.

Kim Cốc trưởng lão vội la lên:

- Liên Thành lão ca, vấn đề là, hiện tại cục diện này, Thanh Hồng đã có chút giật gấu vá vai. Hắn là đệ nhất thiên tài, bản thân ở vào một hoàn cảnh cạnh tranh không công bình. Hắn thắng cũng không có gì, tất cả mọi người cảm thấy là nên phải, thế nhưng mà nếu như hắn rơi hạ phong, tất sẽ bị người cười nhạo. Cái nà
Chương 849 Liên Thành trưởng lão 2

Liên Thành trưởng lão nhẹ nhàng lắc đầu, đối với phương thức giáo dục của Kim Cốc trưởng lão, thật là có chút im lặng.

Hắn mặc kệ Kim Cốc trưởng lão, mà nói với Thẩm Thanh Hồng:

- Thanh Hồng, chính ngươi cảm thấy, lấy vị trí của ngươi, đối với ngươi không công bình sao?

Thẩm Thanh Hồng không phản bác được, hắn không biết lời này của sư tôn là có ý gì.

Liên Thành trưởng lão thản nhiên nói:

- Ngươi ở vị trí này, bình thường hưởng thụ đãi ngộ chí cao, hưởng thụ tài nguyên tốt nhất. Khi đó ngươi có nghĩ tới, cái này đối với những người khác đồng dạng là không công bình? Cho nên, nếu như vào lúc đó ngươi phàn nàn không công bình, ngược sẽ để cho vi sư thất vọng.

Thẩm Thanh Hồng nghiêm nghị, lần này, hắn là hướng sư tôn hỏi đối sách.

Không nghĩ tới, sư tôn lại cảnh tỉnh, cho hắn một chầu phê bình. Trong lúc nhất thời, Thẩm Thanh Hồng có chút không biết làm sao.

Liên Thành trưởng lão than nhẹ một tiếng:

- Thanh Hồng, đối với ngươi mà nói, xuất thân cao quý, cất bước cao, đã là ưu thế, cũng là hoàn cảnh xấu. Tu luyện chi lộ của ngươi, thuận buồm xuôi gió, ở trong Đan Càn Cung, cơ hồ không có bị bất luận ngăn trở gì. Đây cũng là nguyên nhân bây giờ ngươi thúc thủ vô sách.

- Kim Cốc, ý của ngươi như thế nào?

Kỳ thật trong lòng Kim Cốc trưởng lão cũng có chút mất hứng. Ngươi tốt xấu gì cũng là lão sư võ đạo của Thẩm Thanh Hồng, chẳng lẽ muốn nhìn môn hạ đệ tử bị nhục?

Về phần Liên Thành trưởng lão nói có đạo lý hay không, Kim Cốc trưởng lão căn bản không thèm để ý. Hắn để ý là, địa vị cháu của mình nhận lấy khiêu chiến.

Giống như địa bàn của hắn bị người uy hiếp, Kim Cốc trưởng lão nào sẽ xem xét nhiều như vậy, hắn nghĩ đến đúng là bảo vệ địa bàn của mình, tuyệt không để cho người có cơ hội uy hiếp mình.

- Liên Thành lão ca, ta cảm thấy, mặc kệ như thế nào, Thanh Hồng là không thể thua. Nếu để cho Giang Trần tiểu nhân đắc chí, về sau địa vị của Thanh Hồng ở Chí Tôn khu, nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Huống chi, Giang Trần này vừa xuất hiện, Quân Mặc Bạch cùng Lăng Bích Nhi kia, đều theo chân xao động. Ta sợ sẽ gây ra phản ứng dây chuyền a.

Vốn, Quân Mặc Bạch cùng Lăng Bích Nhi, đối với địa vị của Thẩm Thanh Hồng là nhìn chằm chằm.

Hôm nay nhiều hơn một Giang Trần không giảng đạo lý, dã tâm của Thẩm Thanh Hồng càng bừng bừng, cái này đối với Thẩm Thanh Hồng mà nói, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.

Cho nên, Kim Cốc trưởng lão không muốn cổ vũ loại tà khí này, muốn triệt để đè xuống, giết một người răn trăm người.

Liên Thành trưởng lão thấy Kim Cốc trưởng lão kiên trì như thế, biết vậy nên im lặng.

Kim Cốc trưởng lão này, dù sao cũng là ánh mắt thiển cận.

- Thanh Hồng, ngươi nói đi, ngươi ý định giải quyết như thế nào, muốn từ chỗ vi sư được trợ giúp gì?

Liên Thành trưởng lão hỏi.

- Đệ tử vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn cùng Giang Trần ở đan đấu quyết sống mái.

Thẩm Thanh Hồng nói ra ý nghĩ trong lòng mình.

- Ngươi xác định?

Liên Thành trưởng lão chậm rãi hỏi, trong ánh mắt tràn đầy xem kỹ.

Thẩm Thanh Hồng kiên định gật đầu:

- Giang Trần này, đã xúc động đến đạo tâm của đệ tử, nếu không đè hắn xuống, trong nội tâm của đệ tử, tất có vết rách.

Liên Thành trưởng lão than nhẹ:

- Bồ đề bản phi thụ, minh kính diệc phi thai. Bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai. Thanh Hồng, bốn câu này, năm đó vi sư từ một quyển sách cổ nhìn thấy, tìm hiểu 60 năm, mới có chỗ hiểu được. Đạo tâm của ngươi, chính là vì muốn quá nhiều, mới có cơ hội bị người ảnh hưởng. Nếu như ngươi nhất tâm hướng đạo, đi con đường của mình, sẽ không chạm phải quá nhiều thị phi như vậy, không để ý khí phách chi tranh, căn bản sẽ không dẫn phát sự tình gì đến.

- Ngươi thiên phú võ đạo xuất chúng, chỉ kém nửa bước, liền đi vào Thánh Cảnh. Vì sao ngay cả một chút dung lượng cũng không có? Huyễn Ba Sơn đan đấu, dùng trình độ của ngươi, ngươi không lấy được một danh ngạch sao? Dù Giang Trần và Mộc Cao Kỳ lấy đi hai cái, ngươi cùng Lăng Bích Nhi, cũng sẽ không hề tranh luận cướp lấy hai danh ngạch khác. Kết quả thì sao? Ngươi lại hết lần này tới lần khác muốn dùng vị trí Chí Tôn, đi khó xử mấy thiên tài tân tấn.

- Ngươi không biết, mục tiêu của ngươi hẳn là Vạn Tượng đại điển sao? Là Vạn Tượng Cực Cảnh thần bí kia sao?

Liên Thành trưởng lão hướng dẫn từng bước, ánh mắt lại không có ly khai khuôn mặt của Thẩm Thanh Hồng.

Phảng phất muốn hiểu rõ toàn bộ Thẩm Thanh Hồng.

Thẩm Thanh Hồng lúng ta lúng túng nói:

- Sư tôn dạy bảo có lý, đệ tử đích thật là có chút che mắt, không thấy Thái Sơn. Bất quá, lần khiêu chiến đan đạo này, đệ tử đã hạ quyết tâm, xin sư tôn thành toàn.

Trong nội tâm Liên Thành trưởng lão có chút thất vọng.

Hắn rất hi vọng Thẩm Thanh Hồng tại chỗ đốn ngộ, buông ra chấp niệm đan đấu, quên mất phiền não do Giang Trần mang đến.

Trên thực tế, từ đầu tới đuôi, Thẩm Thanh Hồng không có tự mình đứng ở mặt đối lập Giang Trần, hiện tại hắn bứt ra, hoàn toàn có thể tiêu dao thong dong, biểu hiện khí độ đệ nhất thiên tài của mình, thậm chí cùng Giang Trần tương giao, cũng chưa hẳn không thể.

Nhưng mà…

Thẩm Thanh Hồng không có lựa chọn như vậy.

Trong nội tâm Liên Thành trưởng lão thất vọng, đồng thời cũng nhìn không tốt Thẩm Thanh Hồng.

Tuy Liên Thành trưởng lão cùng Vân Niết trưởng lão đập bàn mắng nhau qua.

Nhưng bọn hắn tầm đó, kỳ thật vẫn còn có chút thưởng thức lẫn nhau. Chỉ có điều, bọn hắn sẽ không bao giờ thừa nhận điểm này.

Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão tôn sùng Giang Trần như vậy, Liên Thành trưởng lão tuyệt đối không tin, Giang Trần này sẽ là người ăn gian.

Thẩm Thanh Hồng một đường cùng Giang Trần khó xử, một tháng trước tạo thế phỉ báng Giang Trần. Kỳ thật cũng không phải chủ trương của Liên Thành trưởng lão.

Chỉ có điều, hắn là lão sư võ đạo của Thẩm Thanh Hồng, tự nhiên không có khả năng đứng ra giội nước lã.

Đồng thời, hắn cũng có ý mượn nhờ cơ hội này, hảo hảo thẩm đạc tâm chí của Thẩm Thanh Hồng.

Hôm nay xem ra, thiên phú võ đạo của Thẩm Thanh Hồng xuất chúng, nhưng phương diện tâm trí, lại còn thiếu một ít đánh bóng.

- Ngươi định cùng hắn đổ đấu như thế nào?

Liên Thành trưởng lão hỏi.

- Đệ tử định cùng hắn đấu luyện đan, một ván quyết thắng thua. Cho nên, đệ tử thỉnh cầu sư tôn cho đệ tử mượn Thiên Cực Đỉnh dùng một lát.

Ánh mắt của Liên Thành trưởng lão ngưng trọng, có nhiều ý tứ hàm xúc, nhìn Thẩm Thanh Hồng thật sâu.

- Theo lão phu biết, Giang Trần sử dụng đỉnh, là Thiên Toa Đỉnh do Đan Trì cung chủ ban thưởng, ngươi mượn Thiên Cực Đỉnh của ta, cũng chỉ là lực lượng ngang nhau.

Trong lịch sử Đan Càn Cung đến nay, có năm đại bảo đỉnh.

Theo thứ tự là Thiên Diễn Đỉnh, Thiên Toa Đỉnh, Thiên Cực Đỉnh, Thiên Nguyên Đỉnh, Thiên Mộc Đỉnh.

Trong đó, Thiên Diễn Đỉnh cùng Thiên Mộc Đỉnh, bị cung phụng ở trong Tổ Sư Đường của Đan Càn Cung, tạm thời còn không có xuất hiện người hữu duyên sử dụng bọn nó.

Thiên Toa Đỉnh, ở chỗ Đan Trì cung chủ, ban cho Giang Trần.

Thiên Cực Đỉnh, thì ở trong tay Liên Thành trưởng lão.

Thiên Nguyên Đỉnh, thì ở trong tay Vân Niết trưởng lão khống chế.

Năm đại bảo đỉnh này, chứng kiến Đan Càn Cung quật khởi cùng huy hoàng.
Chương 850 Cơ hội phát tài đưa tới cửa 1

Thiên Cực Đỉnh đối chiến Thiên Toa Đỉnh, loại tràng diện này, ở Đan Càn Cung, đã trên trăm năm không có xuất hiện qua.

Cho nên, thời điểm Thẩm Thanh Hồng đưa ra yêu cầu này, Liên Thành trưởng lão chần chờ.

Năm đại Thần Đỉnh đối kháng, một khi xuất hiện, thế tất trở thành việc trọng đại của tông môn, sẽ bị ghi chép vào lịch sử Đan Càn Cung.

Sở dĩ Liên Thành trưởng lão chần chờ, là không muốn chứng kiến Thẩm Thanh Hồng trở thành một phương thất bại trong lịch sử.

- Xin sư tôn thành toàn.

Thẩm Thanh Hồng quỳ một chân trên đất, ngữ khí kiên quyết.

- Trận chiến này, là khúc mắc của đệ tử. Bất luận thành bại, đệ tử đều sẽ lập tức bế quan, một lần hành động phá tan Thánh Cảnh.

Liên Thành trưởng lão than nhẹ một tiếng, Thẩm Thanh Hồng đột phá Thánh Cảnh, là khẳng định không có vấn đề.

Nhưng mà, hắn lại không hy vọng Thẩm Thanh Hồng đi khiêu chiến Giang Trần.

Hiện tại, mặc dù Thẩm Thanh Hồng có ý kiến với Giang Trần, nhưng gần kề chỉ là một ít khí phách chi tranh. Nhưng nếu như trận chiến này thua, thế tất trở thành sỉ nhục của Thẩm Thanh Hồng, để cho Thẩm Thanh Hồng bị cừu hận giấu kín.

Dù Thẩm Thanh Hồng đột phá Thánh Cảnh, trên đạo tâm tất sẽ bịt kín một tầng bóng mờ, bị cừu hận này khống chế.

Lâu dài đến xem, kỳ thật đối với Thẩm Thanh Hồng là bất lợi.

Liên Thành trưởng lão đối với võ đạo của Thẩm Thanh Hồng kỳ vọng rất cao, hắn cảm thấy nội tình võ đạo của Thẩm Thanh Hồng, là có hi vọng trùng kích Hoàng đạo.

Tuy một đường hi vọng này nói không rõ ràng sẽ cao bao nhiêu, nhưng có một đường hi vọng, so với không có thì tốt hơn.

Thế nhưng mà, nếu như Thẩm Thanh Hồng bị chuyện khác ràng buộc, trên võ đạo chi lộ của hắn, sẽ rất khó chuyên tâm.

Một khi không thể chuyên tâm, hi vọng trùng kích Hoàng đạo, liền triệt để thành không.

Bất quá, chứng kiến Thẩm Thanh Hồng kiên quyết như vậy, Liên Thành trưởng lão biết là không ngăn cản được.

- Mà thôi, Thanh Hồng, đây là lựa chọn của ngươi. Thiên Cực Đỉnh ở đây, ngươi cầm đi đi.

Liên Thành trưởng lão đưa Thiên Cực Đỉnh ra.

- Đa tạ sư tôn thành toàn.

Thẩm Thanh Hồng đại hỉ.

Kim Cốc trưởng lão cũng lộ vẻ vui thích:

- Liên Thành lão ca, đến cùng vẫn là đệ tử của ngươi, nếu như Thanh Hồng thắng Giang Trần, từ nay về sau trong trẻ tuổi Đan Càn Cung, đan đạo võ đạo, không còn đối thủ.

Liên Thành trưởng lão khoát khoát tay:

- Thanh Hồng, ta và ngươi cuối cùng có duyên phận thầy trò. Lão phu chỉ cấp ngươi một câu, xem nhạt được mất, xem nhạt thắng bại.

- Nếu như ngươi hiểu rõ, mặc kệ trận chiến này thắng bại, đều có chỗ xúc tiến với ngươi; nếu như ngươi làm không được, trận chiến này đối với ngươi mà nói, mặc kệ thắng bại, đều chưa hẳn là chuyện tốt. Tự giải quyết cho tốt a.

Nói xong, Liên Thành trưởng lão phất phất tay:

- Lui ra đi.

Kim Cốc trưởng lão thấy thế, mang theo Thẩm Thanh Hồng đi ra động phủ của Liên Thành trưởng lão.

- Gia gia, tựa hồ sư tôn không quá đồng ý ta cùng Giang Trần quyết đấu?

Thẩm Thanh Hồng đối với Liên Thành trưởng lão, là phi thường tôn trọng.

Kim Cốc trưởng lão cười nói:

- Hắn là Bản Võ Đường đường chủ, ngươi ở trên đan đạo cùng người quyết thắng, hắn tự nhiên mất hứng. Tốt rồi, những sự tình này ngươi đừng có quản. Chỉ cần ngươi có thể áp chế Giang Trần, từ nay về sau ở Chí Tôn khu, duy ngươi độc tôn, Quân Mặc Bạch cũng tốt, Lăng Bích Nhi cũng tốt, đều không có khả năng cùng ngươi đối kháng.

- Tôn nhi chắc chắn toàn lực ứng phó.

Thẩm Thanh Hồng từ biệt Kim Cốc trưởng lão, phi tốc trở lại Đan Hà Cốc.

Liên Thành trưởng lão nhìn Kim Cốc trưởng lão cùng Thẩm Thanh Hồng ly khai, trong mắt chảy ra một tia đáng tiếc.

Hiển nhiên, Liên Thành trưởng lão đối với trận chiến này của Thẩm Thanh Hồng, căn bản là nhìn không tốt.

Nghĩ chỉ chốc lát, Liên Thành trưởng lão lại thán một tiếng:

- Mà thôi, Thanh Hồng này, cuối cùng là đệ tử của ta. Ta vì hắn bôn tẩu thoáng một phát, nhìn xem việc này có thể vãn hồi hay không.

Lầm bầm lầu bầu, Liên Thành trưởng lão đã đứng lên, đi ra ngoài.

Không bao lâu, Liên Thành trưởng lão liền đi tới Đan Trì biệt viện.

- Ha ha, Liên Thành trưởng lão, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?

Đan Trì cung chủ nhìn thấy Liên Thành trưởng lão tới chơi, hơi có chút ngoài ý muốn.

Liên Thành trưởng lão cũng không che lấp, thở dài:

- Lại nói tiếp hổ thẹn, lão phu đến, là vì đệ tử không nên thân kia của ta.

- A? Chỉ giáo cho?

Đan Trì cung chủ có chút sờ không được ý nghĩ.

- Trong Đan Hà Cốc, tiểu tử này cùng Giang Trần khí phách chi tranh túi bụi. Lần này lão phu đến, là muốn nhìn một chút, việc này còn có chỗ trống vãn hồi hay không. Nhị hổ tương tranh, tất có một thương. Đối với Đan Càn Cung ta mà nói, thiên tài tuổi trẻ va chạm quá độ, cũng chưa hẳn là chuyện tốt. Cung chủ, ta lấy tấm mặt mo này đến, là muốn mời ngươi ra mặt thoáng một phát, có thể khuyên bảo Giang Trần kia triệt tiêu lôi đài hay không?

Đan Trì cung chủ nhẹ nhàng cười cười, tự mình rót trà:

- Liên Thành trưởng lão dùng trà. Trẻ tuổi khí phách chi tranh, hoàn toàn chính xác không nên quá độ. Chỉ là, một tháng trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, danh dự của Giang Trần và Mộc Cao Kỳ bị ảnh hưởng rất lớn, thậm chí có chút tà khí, đã chém đến trên đầu bổn tọa cùng Vân Niết trưởng lão. Liên Thành trưởng lão, thực không dám đấu diếm, việc này, muốn bổn tọa ra mặt khuyên bảo Giang Trần triệt tiêu lôi đài, ta cảm thấy có chút ép buộc. Dù sao, lúc trước thời điểm thế cục có thể khống chế, ngươi cũng không kịp thời ngăn lại a.

- Phải, việc này, đích thật là ta chậm trễ.

Liên Thành trưởng lão rất là tự trách.

- Việc này trách nhiệm của ta rất lớn. Nếu như ta sớm ngăn tình thế lại, có lẽ sẽ không náo đến một bước này. Cử động lần này của Giang Trần xuất phát từ phẫn nộ, lão phu có thể hiểu được.

Đan Trì cung chủ trầm ngâm một lát, nói ra:

- Liên Thành trưởng lão, Thẩm Thanh Hồng này, rất được ngươi cùng Kim Cốc trưởng lão yêu thích, vì sao lần này, lại muốn phản đối hắn đan đấu quyết thắng với Giang Trần?

Liên Thành trưởng lão cười khổ nói:

- Cung chủ, chính bởi vì ta hiểu rõ Thanh Hồng, cho nên ta đoán trước trận chiến này, hắn căn bản không có phần thắng.

- A?

Đan Trì cung chủ cười cười.

- Bổn tọa đoán không sai, Kim Cốc trưởng lão nhất định không nghĩ như vậy a?

- Ai…

Liên Thành trưởng lão than nhẹ.

- Chính bởi vì Kim Cốc trưởng lão không nghĩ như vậy, khư khư cố chấp, mới khiến cho Thanh Hồng đi đến một bước này. Cung chủ, hôm nay ta kéo tấm mặt mo đến, chỉ mong cung chủ dùng đại cục tông môn làm trọng, nhìn xem có thể khuyên bảo Giang Trần huỷ bỏ lôi đài hay không.

Đan Trì cung chủ mỉm cười:

- Thẩm Thanh Hồng hùng hổ dọa người, một lòng khiêu chiến. Nếu ta bảo Giang Trần huỷ bỏ lôi đài, chỉ sợ tâm tính người trẻ tuổi, rất khó tâm phục.

Liên Thành trưởng lão buồn khổ:

- Chẳng lẽ nhị hổ tương tranh, phải tổn hại một cái sao? Thanh Hồng này, thiên phú võ đạo siêu quần, ở trong Vạn Tượng Đại Điển, là người có hi vọng dương danh lập vạn cho Đan Càn Cung ta. Nếu như hắn bởi vậy mà hao tổn, cũng là tổn thất của Đan Càn Cung a.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Sát thần
  • Mạc Tiên
Cửu Kiếm Sát Thần
  • Ma Mị Hồng Trần
SÁT THẦN
  • Nghịch Thương Thiên
VÔ THƯỢNG SÁT THẦN

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom