• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Sát Thần Chí Tôn

  • Chương 861-865

Chương 861 Dung hợp Kim Thiền huyết mạch 2

Kim Thiền nhất tộc là như thế, trước khi nhận chủ, đối với nhân loại là phi thường mâu thuẫn.

Một khi nhận chủ, so với ai khác còn trung tâm, chuyện gì cũng vì chủ nhân cân nhắc chú đáo, phi thường tri kỷ.

Nói xong, Tiểu Kim Thiền nặn ra một giọt tinh huyết, như hạt mưa, tràn đầy không linh, rơi vào trước mặt Giang Trần.

Giang Trần phất tay, thu Kim Thiền tinh huyết, trực tiếp dung nhập vào trong huyết mạch.

Võ giả Nhân loại, dung nhập thú huyết, là chuyện thường xảy ra.

Nhưng mà, một giọt Kim Thiền huyết mạch này, lại phi phàm. Đối với Giang Trần mà nói, tạm thời so với Long Huyết càng có giá trị.

Dù sao, huyết mạch Long tộc, có thể làm cho khí huyết cường đại, có thể tăng lên độ tinh khiết huyết mạch của nhân loại, có thể tăng cường uy thế, có thể làm cho võ giả nhân loại tu luyện thần thông vũ kỹ càng mạnh hơn nữa.

Nhưng mà, huyết mạch của Kim Thiền nhất tộc, lại để cho Giang Trần đạt được truyền thừa kỹ năng của Kim Thiền nhất tộc.

Ví dụ như thần thông Kim Thiền chi dực, Kim Thiền giả chết, ví dụ như lực phòng ngự bách độc bất xâm, vạn lôi không phá, những cái này, huyết mạch Long tộc là không thể cung cấp.

Đương nhiên, đây cũng không phải là nói huyết mạch Kim Thiền cao quý hơn huyết mạch Long tộc, mà là đối với Giang Trần mà nói, huyết mạch Kim Thiền so với huyết mạch Long tộc thích hợp hắn hơn.

Huyết mạch Long tộc có thể để Giang Trần đạt được sức chiến đấu càng mạnh hơn nữa, nhưng không phải một sớm một chiều. Hơn nữa, phương pháp đề cao sức chiến đấu, Giang Trần có rất nhiều, cũng không nhất định cần phải cực hạn ở huyết mạch Long tộc.

Nhưng những thần thông của Kim Thiền nhất tộc, lại không thể thay thế.

Dung nhập giọt máu này, nếu như huyết mạch của Giang Trần dung hợp cao, ngộ tính cường đại, liền đủ lĩnh ngộ những thần thông của Kim Thiền nhất tộc.

Tiếc nuối duy nhất là, hiện tại Tiểu Kim Thiền cũng không thể tu luyện thần thông biến ảo, nếu không, giá trị một giọt máu này còn quý hơn.

Không thể nói trước, chờ về sau Tiểu Kim Thiền tiến hóa lần nữa, có thể biến ảo hình người, còn phải hỏi nó mượn một giọt tinh huyết.

- Tiểu Kim Thiền, về sau ngươi ở phụ cận Mộc Linh tuyền tu luyện, ta vận chuyển Kim Thiền Lôi Vân Mộc đến cạnh Mộc Linh tuyền, đợi một thời gian, nhất định có thể sinh ra một mảnh Lôi Vân Mộc.

Giang Trần sáp nhập Kim Thiền huyết mạch, cũng cần thời gian nhất định đến dung hợp.

Quá trình dung hợp này tốt xấu, trực tiếp quyết định hắn có thể được bao nhiêu Kim Thiền truyền thừa.

Giang Trần không dám lãnh đạm, tuyên bố bế quan bảy ngày.

Võ giả bế quan, đây là bình thường như ăn cơm. Hiện tại Giang Trần ở động phủ Chí Tôn khu, cơ hồ ba ngày hai ngày sẽ có người bế quan.

Bởi vì kiếp trước Giang Trần rất lý giải Kim Thiền nhất tộc, đối với dung luyện huyết mạch cũng có giải thích độc đáo, cho nên bảy ngày bế quan, Giang Trần thu hoạch cực lớn, cơ hồ là dùng phương thức gần như hoàn mỹ, dung hợp huyết mạch của Kim Thiền nhất tộc.

Hoàn thành dung hợp huyết mạch, Giang Trần rõ ràng cảm giác được trong cơ thể nhiều thêm một tí thuộc tính.

- Hôm nay huyết mạch của ta, bách độc khó xâm, vạn lôi không phá, cũng không phải nói khoác. Về sau gặp phải võ tu Lôi hệ, gặp phải thiên tài Lôi hệ cường đại, ít nhất không cần lo lắng sứt đầu mẻ trán.

Trong nội tâm Giang Trần đột nhiên dâng lên tin tưởng. Lúc trước luyện hóa được một nhánh Lôi Vân Mộc, Giang Trần đối với Lôi hệ thần thông, đã có sức miễn dịch nhất định.

Hôm nay luyện hóa được huyết mạch Kim Thiền, sức miễn dịch Lôi hệ thần thông, có thể nói là đột nhiên tăng lên gấp 10 lần.

Lôi hệ thần thông, đối với hắn đã không hình thành được uy hiếp gì rồi.

Về phần độc, bản thân Giang Trần là đại sư dụng độc, mặc dù không có dung hợp huyết mạch Kim Thiền, sức miễn dịch đối với độc của Giang Trần cũng rất mạnh.

Hôm nay dung hợp huyết mạch Kim Thiền, không thể nghi ngờ là tương đương bỏ thêm song trọng bảo hiểm. Dưới Chư Thiên vị diện, Giang Trần đã không thể nghĩ được có độc gì có thể xúc phạm tới hắn rồi.

Ngược lại là Kim Thiền chi dực cùng thần thông Kim Thiền giả chết, lại không phải một sớm một chiều có thể luyện thành.

Bất quá, hai môn thần thông này, Giang Trần là đặc biệt hướng tới. Nhất là Kim Thiền chi dực, đối với Giang Trần mà nói, hấp dẫn phi hành, vĩnh viễn siêu việt hết thảy.

Nhất là trong Nguyên cảnh, có thể phi hành, đây tuyệt đối là một ưu thế lớn lao.

Theo thời gian trôi qua, Huyễn Ba Sơn đan đấu, cũng càng ngày càng gần.

Sau khi Giang Trần dung hợp huyết mạch Kim Thiền, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện, là bố trí Cửu Môn Phần Thiên Trận. Bố trí trận pháp này, nếu như Giang Trần chuyên tâm đi bố trí, ước chừng cần một tháng thời gian. Như hắn bây giờ, tu luyện cùng bày trận đồng thời tiến hành, thì ít nhất cần ba tháng.

Cũng may, hiện tại cách lúc hắn bắt đầu bày trận, đã qua hai tháng. Mà Huyễn Ba Sơn đan đấu còn có hơn hai tháng, tính toán thời gian, là rất đầy đủ.

Trận pháp nhất đạo, bọn người Câu Ngọc cùng Diệp Trọng Lâu đều không hiểu. Mỗi ngày nhìn thấy Giang Trần bận rộn, bọn hắn đại khái cũng suy đoán đến một ít.

Bỗng nhiên có một ngày, phía sau núi truyền đến tiếng cười cởi mở của Thang Hồng, thằng này, lại đột phá Nguyên cảnh rồi.

Sau khi Thang Hồng đột phá Nguyên cảnh không bao lâu, Câu Ngọc cũng đột phá Nguyên cảnh.

Thứ này, phảng phất như có phản ứng dây chuyền, sau khi Câu Ngọc đột phá nửa tháng, Tiết Đồng cũng ngộ đạo, thuận lợi đột phá Nguyên cảnh.

Bởi vậy, Thang Hồng đã lấy được tư cách tiến vào Đan Hà Cốc, danh chính ngôn thuận.

Mà Câu Ngọc cùng Tiết Đồng, đều là tùy tùng của Giang Trần, Giang Trần quyết định tìm bọn hắn chăm chú nói chuyện một lần.

- Câu Ngọc, Tiết Đồng, hôm nay các ngươi đều đột phá Nguyên cảnh, tại Đan Càn Cung, cũng đủ để thành đệ tử hạch tâm. Nếu như ngươi làm tùy tùng của ta, là không thể có động phủ riêng. Nếu như muốn gia nhập Đan Càn Cung, liền có thể trở thành đệ tử hạch tâm của Đan Càn Cung, đạt được động phủ.

Tiết Đồng thoáng cái nghe rõ ý tứ của Giang Trần, lắc đầu, ngữ khí kiên định:

- Tiết Đồng ta, chỉ đi theo Thiếu chủ. Cái gì đệ tử tông môn, đều không có lực hấp dẫn như đi theo Thiếu chủ.

Câu Ngọc càng là mắt đẹp hàm giận:

- Giang Trần, có phải ngươi vẫn muốn vứt bỏ ta hay không? Dù Câu Ngọc ta không làm được nữ nhân của ngươi, cũng muốn đi theo ngươi. Những cái gọi là đệ tử tông môn kia, đối với ta mà nói, không có nửa điểm ý nghĩa.

Giang Trần cười khổ, nhìn xem hai người này kiên định, trong lúc nhất thời cũng biết rõ, hai người này tuyệt đối sẽ không phản bội mình.

Câu Ngọc trừng mắt:

- Về sau lại nói chuyện như vậy, ta nhất định sẽ không nhẹ nhàng tha thứ, hừ.

Ở trong những tùy tùng của Giang Trần, Câu Ngọc có một loại phong phạm đại tỷ, chỉ cần nàng chiếm đạo lý, mặc dù là Giang Trần, nàng cũng dám khiêu chiến, là loại tính cách bụng dạ thẳng thắn.

Câu Ngọc cùng Tiết Đồng song song đột phá, làm cho mấy người khác bị kích thích.

Ngắn ngủn mấy tháng, những tùy tùng của Giang Trần, thực lực đều bỗng nhiên tăng mạnh, cả đám đều tiến nhập Tiên cảnh đỉnh phong.
Chương 862 Bày trận thành công

Cái này để cho ngoại giới xôn xao, bởi vì thời điểm Giang Trần vừa tới, những tùy tùng này, mạnh nhất cũng không quá đáng là Địa Linh cảnh mà thôi.

Hôm nay, vậy mà ra hai Nguyên cảnh, những người khác đều là Tiên cảnh cửu trọng đỉnh phong.

Trong thời gian thật ngắn, vậy mà xuất hiện biến hóa thần kỳ như thế, làm cho toàn bộ Đan Càn Cung đã kinh ngạc, lại tràn đầy áp lực cùng động lực.

Người từ 16 quốc đến, thiên phú võ đạo cũng đáng sợ như vậy, đệ tử Đan Càng Cung bọn hắn, còn có lý do gì lười biếng?

Không thể không nói, Giang Trần xuất hiện, ngược lại mang đến cho Đan Càn Cung tác dụng xúc tiến không tưởng được, làm cho trẻ tuổi của Đan Càn Cung, tu luyện càng thêm gấp gáp, càng có động lực.

Thời điểm cách Huyễn Ba Sơn đan đấu một tháng, Giang Trần rốt cục hoàn thành bố trí Cửu Môn Phần Thiên Trận.

Trận pháp vừa thành, Giang Trần cũng thở phào nhẹ nhỏm.

Trận pháp này, ở hắn tỉ mỉ bố trí, chí ít có năm sáu thành uy lực, một khi thúc dục, đủ ngăn cường giả Thiên Thánh ở ngoài trận pháp.

Giang Trần luyện chế ra năm miếng ngọc giản trận pháp.

Trong đó một miếng cho Diệp Trọng Lâu, một miếng cho Câu Ngọc, một miếng cho Tiết Đồng, một miếng cho Hoàng Nhi, một miếng chính mình giữ lại.

Diệp Trọng Lâu, Câu Ngọc cùng Tiết Đồng, đều là người một nhà, tự nhiên không cần lo lắng.

Hoàng Nhi tiếp ngọc giản trận pháp của Giang Trần, khẽ cười nói:

- Giang công tử tín nhiệm Hoàng Nhi như vậy, Hoàng Nhi chắc chắn thay Giang công tử coi chừng trận pháp này.

Hoàng Nhi ở chỗ này, mỗi ngày ru rú trong nhà, ngẫu nhiên cùng Câu Ngọc, Ôn Tử Kỳ lui tới, sinh hoạt cực kỳ đơn giản, lại cực kỳ thích ý, tâm tình thật tốt.

Cho nên, ở sâu trong nội tâm nàng, sớm xem nơi đây trở thành nửa cái nhà, trở thành gia viên đáng giá nàng thủ hộ rồi.

- Hoàng Nhi tiểu thư, Mộc Linh tuyền kia, mỗi tháng ngươi đi tẩy lễ một lần, đối với ngươi có chỗ tốt. Chỉ là Mộc Linh tuyền kia, liên quan trọng đại, không thể bạo lộ. Cho nên, ta mới hao phí tâm huyết lớn như vậy, bố trí một cái trận pháp, đem vòng trong sơn môn nhét vào trong trận pháp phòng ngự.

Hoàng Nhi thanh hầu kiều chuyển:

- Giang công tử đại tài, trận pháp này nhất định bất phàm.

Giang Trần cười hắc hắc:

- Đều là tiểu đả tiểu nháo, lúc gặp phải nguy cơ, có thể khởi động trận pháp. Bình thường, ngược lại cũng không sao.

- Hoàng Nhi cô nương, nhớ rõ mỗi tháng đi tẩy lễ một lần, đương nhiên, nếu như ngươi ưa thích, không có việc gì liền đi, cũng không ngại.

- Đa tạ Giang công tử hào phóng ưu ái, Hoàng Nhi khắc sâu trong lòng.

Hoàng Nhi đích xác là cảm động, mình cố ý làm khuôn mặt xấu xí như vậy, vốn không muốn dùng tướng mạo sẵn có bày ra, hôm nay ngẫm lại, hành động này ngược lại là có chút dư thừa.

Giang Trần rộng rãi, bởi vì Thuấn lão phó thác, liền đem hết toàn lực chiếu cố, ngay cả Mộc Linh tuyền là Tiên Thiên Linh Địa, cũng không kiêng kị nàng, mặc nàng sử dụng, không bởi vì khuôn mặt nàng xấu xí, liền vắng vẻ nàng, bỏ qua nàng.

Có thể thấy được, Giang Trần thực sự không phải là một nam tử trông mặt mà bắt hình dong.

Hiện tại ngẫm lại, Hoàng Nhi cảm thấy lúc trước mình che dấu dung mạo mà xấu hổ. Mình vốn cũng không phải nữ tử sĩ diện cãi láo, lại bởi vì nghĩ sai mà hỏng hết, dịch dung ra bộ dạng này làm trò hề, hôm nay lại có chút không biết nên như thế nào xong việc.

- Ai, thuận theo tự nhiên a. Chỉ là tất cả mọi người thành thật đối đãi ta, ta làm như vậy, lại có chút xin lỗi bọn hắn rồi.

Hoàng Nhi nhìn bóng lưng Giang Trần rời đi, trong lòng cũng hơi có chút nhu sóng nhẹ nhàng nhộn nhạo.

Không biết tại sao, cùng Giang Trần tiếp xúc, Hoàng Nhi cảm thấy tâm tình rất buông lỏng, không như năm đó ở cố thổ, đối mặt nam tử trẻ tuổi, trong nội tâm luôn luôn có mâu thuẫn.

Cuối cùng, những người trẻ tuổi ở cố thổ kia, tuy kiệt xuất, tuy ưu tú, nhưng tổng có chút tận lực, có chút trang, để cho người rất khó sinh ra cảm giác thân cận.

Mà Giang Trần này, thoải mái, quang minh lỗi lạc, cũng không hiệp ân báo đáp, cũng không trông mặt mà bắt hình dong, càng không ở trước mặt nàng cố ý giả trang phong nhã, giả trang tiêu sái gì.

Dàn xếp tốt sự tình ở trong động phủ rồi, nội tâm Giang Trần cũng thiếu đi một tí lo lắng.

Một ngày này, Đan Trì cung chủ phát tới một đạo Truyền Âm Phù, bảo hắn đi Đan Trì biệt viện một chuyến.

Đan Trì cung chủ đối với hắn có ơn tri ngộ, Giang Trần tự nhiên sẽ không lãnh đạm, lập tức đứng dậy, đi tới Đan Trì biệt viện.

- Giang Trần, những ngày này, ngươi rất bận a. Hảo tiểu tử, thoạt nhìn, tựa hồ ngươi sắp đột phá Nguyên cảnh ngũ trọng rồi.

Đan Trì liếc liền nhìn ra, Giang Trần rõ ràng là Nguyên cảnh tứ trọng đỉnh phong.

- Tranh thủ trước Huyễn Ba Sơn đan đấu, đột phá Nguyên cảnh ngũ trọng.

Giang Trần ở trước mặt Đan Trì cung chủ, cũng không ngụy trang cái gì.

- Yêu nghiệt, yêu nghiệt a.

Đan Trì cung chủ thở dài:

- Ở trước mặt ngươi, tốc độ tu luyện của ta năm đó, hoàn toàn không có cảm giác về sự ưu việt rồi. Năm đó ta từ Nguyên cảnh nhất trọng, đến Nguyên cảnh ngũ trọng, tốt xấu cũng bỏ ra hai năm thời gian. Ngươi ngược lại tốt, một năm cũng không tới. Ta dám nói, mặc dù là thiên tài Thượng Bát Vực, cũng không quá đáng là như thế.

Giang Trần cười nói:

- Nói đến nói đi, vẫn là tài nguyên của Đan Càn Cung tốt. Đây là dính quang của cung chủ ngươi. Nếu như ngươi không dẫn ta tới Đan Càn Cung, ta sao có nhiều tài nguyên như vậy?

Rất nhiều rất nhiều Bồi Nguyên Đan, Giang Trần phục dụng xuống, đích thật là phát huy tác dụng lớn.

- Ít nói nhãm đi, Bồi Nguyên Đan có thể xúc tiến tu luyện võ đạo, nhưng tuyệt không có khả năng yêu nghiệt như vậy. Chính ngươi khẳng định có kỳ ngộ khác, mà thôi, những cái này ta không truy vấn. Lần này ta gọi ngươi tới, là muốn hỏi ngươi, lúc trước Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu kia của ngươi, là từ chỗ nào được đến?

Đan Trì cung chủ cười ha hả hỏi.

- Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu?

Giang Trần giật mình, bất quá vẫn chi tiết nói:

- Năm đó khi ta còn bé, từng được dị nhân truyền thụ, cũng học một tí bàng môn tả đạo. Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này, là lúc ấy học được.

- A, có biết luyện chế không?

Ngữ khí của Đan Trì hơi động.

- Biết.

Giang Trần cũng không phủ nhận.

Luyện chế Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, cũng không phải sự tình khó khăn gì. Nhất là lấy tu vi hiện tại của hắn, có thể nói là dễ như trở bàn tay, căn bản không phí khí lực gì.

Tại Thiên Quế Vương Quốc, đó là tài nguyên có hạn, thực lực có hạn.

Hiện tại tới Đan Càn Cung, Linh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, hắn cũng có chút chướng mắt rồi.

- Tốt, thật tốt quá. Giang Trần, Vạn Tượng Cương Vực, rượu phong rất thịnh. Đan Càn Cung ta dùng đan đạo lập tông, lại một mực không có lấy được rượu ra tay. Phương diện này, thật ra khiến Tiêu Dao Tông lấy đi danh tiếng. Ta nghĩ Huyễn Ba Sơn đan đấu kia gần tới, nếu có thể làm ra Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, tất có thể chèn ép khí diễm của Tiêu Dao Tông thoáng một phát. Tiêu Dao Tông này, ở phương diện đan đấu, vẫn là đối thủ lớn nhất của Đan Càn Cung ta.

Giang Trần cười cười, lập tức minh bạch ý đồ của Đan Trì cung chủ.
Chương 863 Lăng gia tỷ muội 1

Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, lại không phải bí mật bất truyền gì. Giang Trần không có đạo lý tàng tư.

- Cung chủ, Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này, cũng có phẩm cấp. Có Phàm phẩm, Linh phẩm, Nguyên phẩm, Thánh phẩm, Địa phẩm, Thiên phẩm. Không biết ngươi muốn phẩm cấp nào? Địa phẩm Thiên phẩm coi như xong, ta cũng không biết.

Giang Trần là biết, nhưng Địa phẩm Thiên phẩm quá dọa người, chỉ sợ tài liệu của Đan Càn Cung còn chưa làm ra được.

- Lần trước ta nếm là Linh phẩm a? Nguyên phẩm có thể làm ra không?

- Nguyên phẩm không có vấn đề, kỳ thật Thánh phẩm cũng có thể nếm thử, chỉ cần đủ tài liệu.

Giang Trần nghĩ thầm, ngươi đã muốn mượn rượu đến làm náo động, ta liền cho ngươi Thánh phẩm, để cho Đan Càn Cung ra tận danh tiếng.

Đan Càn Cung đối đãi mình không tệ, điểm ấy phản hồi cũng là nên phải.

Đan Trì cung chủ đại hỉ, Linh phẩm đã cao minh như vậy, Thánh phẩm trọn vẹn vượt lên hai phẩm cấp, vậy khẳng định là tiên nhưỡng ở Vạn Tượng Cương Vực.

- Tốt, cần tài liệu gì, dù bổn tọa đào hết Đan Càn Cung, cũng thu thập đến cho ngươi.

Giang Trần cười cười:

- Thực sự không cần khoa trương như vậy, tin tưởng Đan Càn Cung có thể chuẩn bị đầy đủ. Ngài lấy giấy bút đến, ta ghi tửu phương.

- Hảo hảo, Giang Trần, bổn tọa thiếu ngươi nhân tình.

Tâm tình của Đan Trì cung chủ thật tốt. Tuy hắn không phải người mê rượu, nhưng thế giới võ đạo, Linh Dược nhập rượu, chính là sự tình phong nhã, cơ hồ từng cường giả võ đạo, đều có chút thích rượu.

Đan Trì cung chủ, xưa nay cũng thường xuyên tự mình cất rượu, nếm thử các loại Linh Dược nhập tửu, chỉ là thu hoạch không lớn. Nếu không phải dược lực quá mạnh, vị rượu kém; hoặc là vị rượu không tệ, nhưng hàm lượng kỹ thuật lại không cao.

Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này, vị siêu tuyệt, có thể nói tiên nhưỡng. thậm chí Đan Trì cung chủ có thể tưởng tượng, một khi lấy ra, tất thịnh hành Vạn Tượng Cương Vực.

Dùng rượu tiếng tăm truyền xa, dùng rượu thu lợi, tăng lên lực ảnh hưởng của Đan Càn Cung, coi như đặt nền móng cho tương lai trùng kiến Vạn Tượng đế quốc.

Giang Trần giao Thánh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu cho Đan Trì cung chủ.

Về phần cất rượu, nhìn bộ dạng kích động của Đan Trì cung chủ, Giang Trần biết rõ, cái này ước chừng là không cần hắn động thủ.

- Ha ha, Giang Trần, cái tửu phương này, giá trị liên thành a.

Đan Trì cung chủ vui mừng nhướng mày, hăng hái.

Giang Trần trêu ghẹo nói:

- Liên Thành trưởng lão khẳng định không cho là như vậy.

Đan Trì cung chủ nghe xong, cười ha hả:

- Hảo tiểu tử, vui đùa cũng chạy đến trên đầu Liên Thành trưởng lão. Bất quá, ngươi nói lời này, chứng minh ngươi không biết Liên Thành trưởng lão, hắn là đệ nhất tửu quỷ của Đan Càn Cung ta nha. Nói đến uống rượu, nhất là Thánh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này, Liên Thành trưởng lão nhất định sẽ rất thích. Nói không chừng, qua ít ngày, hắn sẽ thành người hâm mộ của ngươi.

Giang Trần vội nói:

- Cung chủ, cái tửu phương này chỉ là chuyện nhỏ, ngài ngàn vạn lần đừng kéo ta ra. Công tích vĩ đại bực này, vẫn là tính toán trên đầu cung chủ ngài a, mới phù hợp.

Không phải Giang Trần không muốn kể công, mà là giai đoạn này, hắn thật sự không cần phải gánh nhiều quang hoàn như vậy.

Hắn cũng không hy vọng đi đến chỗ nào, người khác đều nhìn chằm chằm vào Thánh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này, ai cũng tìm hắn cất rượu, vậy sự tình làm phiền sẽ rất nhiều.

Đan Trì cung chủ khẽ giật mình, lập tức minh bạch dụng tâm của Giang Trần, khen:

- Giang Trần, ngươi ở cái tuổi này, có thể không tham mộ hư vinh, thật đúng là khó được. Đây là khác nhau lớn nhất giữa ngươi và Thẩm Thanh Hồng.

Giang Trần mỉm cười, cũng không tiện mèo khen mèo dài đuôi.

- Cung chủ, như thế ta liền về động phủ trước.

- Đi thôi, Huyễn Ba Sơn đan đấu, chờ mong ngươi bỗng nhiên nổi tiếng.

Đan Trì cung chủ khích lệ nói.

Sau khi Giang Trần rời đi, Đan Trì cung chủ nhìn tửu phương, trong lòng cũng kinh ngạc không hiểu, tửu phương bực này, đừng nói Vạn Tượng Cương Vực, chỉ sợ ném đến Thượng Bát Vực, cũng sẽ bị điên đoạt.

Giang Trần này nói lấy liền lấy ra, một chút cũng không để ý.

Chỉ từ phách lực của Giang Trần đến xem, liền đủ để thấy phong độ cùng khí phách kẻ này. Xuất ra tửu phương trân quý như vậy, lại không cần báo đáp, thậm chí không đề cập tới sự tình hồi báo.

- Ai, xem ra, cùng Bảo Thụ Tông kết minh, dẫn Giang Trần vào Đan Càn Cung, không phải ta cho hắn một cơ duyên, mà là Giang Trần này cho ta một cơ duyên a.

Trong nội tâm Đan Trì cung chủ than nhẹ, nhớ tới lúc trước Thuấn lão dặn dò, nhớ tới Thuấn lão chỉ điểm hắn, chỉ là vài ngày ngắn ngủn, liền để cho hắn đột phá gông cùm xiềng xích, tu vi liên tục tăng vọt, hôm nay càng là sắp tiến vào Thánh Cảnh lục trọng, sắp đạt được tư cách trùng kích Thiên Thánh.

Một khi đạt được tư cách trùng kích Thiên Thánh, cái kia liền có tư cách trở thành tồn tại đỉnh tiêm của Vạn Tượng Cương Vực.

Đan Trì là người có hùng tâm tráng chí, ở trên người Giang Trần, hắn thấy được hi vọng thực hiện hùng tâm của mình.

- Chỉ tiếc, Thuấn lão chỉ chỉ điểm ta vài ngày, nếu như được lão nhân gia chỉ điểm một năm, chỉ sợ ta sẽ có tư cách trùng kích Hoàng đạo.

Trở lại động phủ, Giang Trần ý định trùng kích Nguyên cảnh ngũ trọng lần nữa.

Rất nhiều Bồi Nguyên Đan trong tay, Giang Trần không có đạo lý không trùng kích thoáng một phát. Bấm tay tính toán, cách ngày xuất phát Huyễn Ba Sơn đan đấu, còn một tháng thời gian.

- Một tháng, là đủ.

Ngay khi Giang Trần bế quan trùng kích Nguyên cảnh ngũ trọng, từ Bản Thảo Đường truyền đến tin tức, Huyễn Ba Sơn đan đấu, rốt cục đã định danh sách tám người.

Bốn người thế hệ trước, theo thứ tự là: Đường chủ Vân Niết trưởng lão, phó đường chủ Sư Vọng Nhạc, phó đường chủ thứ hai Âu Dương Đức, còn có một gã trưởng lão bình thường của Bản Thảo Đường là Xa Tử Ô.

Trẻ tuổi bốn người: Giang Trần, Mộc Cao Kỳ, Lăng Bích Nhi, còn có Thẩm Thanh Hồng.

Quân Mặc Bạch cùng Thân Tam Hỏa, còn có cháu ruột của Âu Dương Đức là Âu Dương Siêu, đều không trúng cử.

Thế hệ trước, đều là trưởng lão đức cao vọng trọng của Bản Thảo Đường, người khác tự nhiên không có dị nghị gì. Tuy tu vi đan đạo của Âu Dương Đức và Xa Tử Ô, chưa hẳn bằng Đan Trì cung chủ cùng Liên Thành trưởng lão, nhưng với tư cách cung chủ và Bản Võ Đường đường chủ, hai cự đầu này, không có khả năng tự mình đi tham gia đan đấu, cái này không khỏi có phần mất mặt.

Ngược lại là trẻ tuổi, mặc kệ ai trúng tuyển, ai không trúng cử, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tranh luận.

Giang Trần, hiện tại ngược lại là ít tranh luận nhất. Dù sao, hắn biểu hiện đan đấu nhiều lần, đều có thể nói hoàn mỹ, mà Tam cự đầu của Đan Càn Cung đều liên danh ủng hộ Giang Trần, nhất định là đúng.

Mộc Cao Kỳ là Tiên Thiên Mộc Linh thể thượng thừa, đủ để người nghi vấn câm miệng. Dù lần này hắn không đại biểu được cao cấp nhất của Đan Càn Cung, nhưng với tư cách đệ nhất thiên tài đan đạo mà tông môn trường kỳ bồi dưỡng, dẫn hắn đi tham gia Huyễn Ba Sơn đan đấu, là hoàn toàn nói thông.
Chương 864 Lăng gia tỷ muội 2

Mà Lăng Bích Nhi, ở Chí Tôn khu, trước khi chiêu nạp Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ, nàng là đan đạo đệ nhất nhân trên danh nghĩa, nhưng dù vậy, nàng trúng cử, vẫn còn có ít người không phục.

Bởi vì thân ở Chí Tôn khu, thiên phú đan đạo cùng tu vi của nàng, cơ hội biểu hiện cũng không nhiều.

Về phần Thẩm Thanh Hồng, trẻ tuổi đệ nhất thiên tài, tuy thiên phú đan đạo không mấy người biết, nhưng cùng Giang Trần đánh hoà không phân thắng bại, bao nhiêu cũng nói rõ một vài vấn đề.

Thế nhưng mà, trừ lần đó ra, Thẩm Thanh Hồng cũng không có biểu hiện có sức thuyết phục gì.

Bởi vậy trong bí mật, tự nhiên là có người cảm thấy Thẩm Thanh Hồng ỷ vào thân thế cùng thiên phú võ đạo. Mà Lăng Bích Nhi, thì ỷ vào xinh đẹp mới trúng cử.

Đương nhiên, những chỉ trích này, đều là bí mật. Ai cũng không dám công khai nghi vấn.

Dù sao, trung thực mà nói, người nghi vấn, ai cũng không dám nói tu vi đan đạo của mình, có thể áp đảo Thẩm Thanh Hồng cùng Lăng Bích Nhi.

Danh sách đi ra, đối với Giang Trần ngược lại không có ảnh hưởng gì, sau khi hắn biết rõ, nội tâm cũng không kinh ngạc, đang chuẩn bị bế quan, ngoài động phủ lại có khách tới chơi.

- Là các ngươi?

Giang Trần nhìn thấy khách đến thăm, hơi có chút ngoài ý muốn, dĩ nhiên là hai tỷ muội Lăng Bích Nhi.

- Giang sư huynh, không chào đón chúng ta sao?

Lăng Huệ Nhi trừng một đôi mắt to, lông mi thật dài nhảy lên, lộ ra một cỗ dí dỏm.

Cũng không phải Giang Trần không chào đón ai, mà là hắn định bế quan, thật sự không rảnh chiêu đãi khách nhân.

Chỉ là, hai nữ hài tử này, Giang Trần ấn tượng không kém, cũng không có lý do gì cự nhân ở ngoài ngàn dặm.

Cười hắc hắc nói:

- Mời đến, mời đến.

Nhìn thấy đôi hoa tỷ muội này tới chơi, Câu Ngọc cũng hơi có chút kinh ngạc, trong nội tâm thầm giật mình:

- Tốt một đôi hoa tỷ muội.

Lăng Bích Nhi trắng không tỳ vết, như Băng Sơn bảo thạch sáng chói.

Lăng Huệ Nhi thanh xuân tịnh lệ, như một đoàn hỏa diễm xinh đẹp.

Luận hình dạng, khuôn mặt của Lăng Bích Nhi, tự tin như Câu Ngọc, cũng cảm giác mình hơi không kịp. Nàng bình sinh bái kiến nữ tử, chỉ sợ chỉ có Thiên Quế Vương Quốc Đan Phi lúc trước mới có thể vượt qua.

Mà Lăng Huệ Nhi thanh xuân tịnh lệ, gương mặt em bé, như là búp bê xinh đẹp. Tuổi còn nhỏ, trước ngực lại no đủ phong quang, miêu tả sinh động, làm cho gợi cảm như Câu Ngọc, cũng có chút không chịu nổi.

Giang Trần lại lão thần khắp nơi, cũng không có bị hai tỷ muội chói mắt này làm thần hồn điên đảo. Cũng không phải Giang Trần ra vẻ cao thâm, mà là kiếp trước hắn kiến thức rộng rãi, đối với mỹ nữ, đã sớm có sức miễn dịch.

Cho dù là mỹ nữ diễm tuyệt Chư Thiên, kiếp trước ở trước mặt Giang Trần uyển chuyển hầu hạ cũng không phải là không có.

Sau khi Câu Ngọc dâng nước trà, cũng không có dừng lại.

- Lăng Sư tỷ, lần này tới động phủ của ta, không biết có gì chỉ giáo?

Giang Trần nho nhã hỏi.

Hắn vừa hỏi, Lăng Huệ Nhi lại có chút không vui, vểnh cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Giang sư huynh, ngươi hơi quá đáng. Rõ ràng ta và tỷ tỷ cùng tới, sao ngươi chỉ hỏi tỷ tỷ, lại không hỏi ta.

Giang Trần cười khổ, sờ cái mũi:

- Được rồi, tính toán ta sai, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.

Lăng Bích Nhi nhẹ nhăn mi, nói với Lăng Huệ Nhi:

- Huệ nhi, trước khi đến ngươi đáp ứng ta không nói xằng bậy, ta mới mang ngươi tới. Ngươi còn như vậy, thì đi trở về.

Lăng Huệ Nhi hiển nhiên rất được Lăng Bích Nhi sủng nịch, cười hì hì, tựa ở trên mặt ghế, nhưng không dám nhiều lời nữa.

- Giang sư đệ, lần này đến, có chút mạo muội, kính xin thông cảm.

Đừng nhìn Lăng Bích Nhi là Băng Sơn mỹ nhân, nhưng đạo lí đối nhân xử thế vẫn rất hiểu.

- Dễ nói dễ nói, nếu Lăng sư tỷ có chính sự gì, cứ việc nói đi.

Lăng Bích Nhi gật đầu:

- Huyễn Ba Sơn đan đấu, ta may mắn đạt được một danh ngạch. Chỉ là, ở phương diện đan đạo, còn có chút nghi hoặc, muốn cùng Giang sư đệ trao đổi một phen, lẫn nhau xác minh, xúc tiến.

Nguyên lai là đến trao đổi tâm đắc đan đạo, nếu như bình thường, Giang Trần sẽ không phản đối. Nhưng hiện tại hắn đang chuẩn bị bế quan, làm sao có thời giờ?

Thấy Giang Trần không nói, Lăng Bích Nhi hơi có chút kinh ngạc:

- Giang sư đệ, có cái gì không tiện sao?

Giang Trần cũng không sĩ diện cãi láo, cười khổ nói:

- Ta đang định bế quan trùng kích gông cùm xiềng xích võ đạo, lần này Lăng sư tỷ đến, thật là có chút không khéo. Không biết Lăng sư tỷ muốn trao đổi phương diện tâm đắc nào?

Lăng Bích Nhi nghe vậy, khẽ cắn đan môi, hơi có chút thất lạc, bất quá nàng lại không phải loại thích ép buộc, hơi tiếc nuối nói:

- Tu hành Võ đạo, chính là đại sự. Như thế liền không quấy rầy Giang sư đệ. Lần sau có cơ hội, lại đến nhà thỉnh giáo.

- Thỉnh giáo thì không dám.

Giang Trần vội nói.

- Nếu trao đổi tâm đắc đan đạo, thì hoan nghênh đến.

Lăng Huệ Nhi nghe bọn hắn khách khí như vậy, có chút nhìn không được, lớn tiếng nói:

- Giang sư huynh, ngươi có lầm hay không? Tỷ tỷ của ta là một đại mỹ nhân như vậy, chủ động đến cửa tìm ngươi trao đổi tâm đắc, vậy mà ngươi cự tuyệt, có phải là nam nhân hay không a?

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lăng Bích Nhi cũng hồng, quát lớn:

- Huệ nhi, ngươi nói hưu nói vượn cái gì hả?

Giang Trần cũng bị Lăng Huệ Nhi nói có chút xấu hổ.

- Ta ở đâu nói hưu nói vượn, tỷ tỷ, coi như là Thẩm Thanh Hồng Thẩm sư huynh, sắc mặt của ngươi cũng không chút thay đổi. Đừng cho là ta không biết, Thẩm Thanh Hồng muốn ngươi làm đạo lữ của hắn, tỷ tỷ ngươi cũng cự tuyệt. Giang sư huynh, Lăng Huệ Nhi ta vừa 17 tuổi, lần thứ nhất chứng kiến tỷ tỷ chủ động tìm nam hài tử nói chuyện...

- Lăng Huệ Nhi, ngươi câm miệng cho ta.

Khuôn mặt Lăng Bích Nhi tráo một tầng băng sương, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.

Cái muội muội thành sự không có, bại sự có thừa này, thật sự là một kẻ dở hơi mười phần, làm cho Lăng Bích Nhi xấu hổ không thôi.

- Ta chính là không câm miệng, ngươi luôn nói ta nhỏ, nói ta không hiểu chuyện. Người ta đã 17 rồi? Ở đâu nhỏ chứ?

Lăng Huệ Nhi càng nói càng kích động, đứng lên, nâng cao tiền vốn ở ngực.

- Có nhiều chỗ, ta còn lớn hơn tỷ tỷ đây này.

Nói xong, lại hếch bộ ngực ngạo nghễ kia của nàng.

Giang Trần lập tức bó tay, Lăng Huệ Nhi này thật đúng là cái gì cũng dám nói a.

Giờ phút này Lăng Bích Nhi quả thực là tâm muốn chết cũng đã có, lần này thật sự là mất mặt xấu hổ ném về nhà rồi. Muội muội dở hơi này, vậy mà đang ở trước mặt một nam tử tuổi còn trẻ, cùng nàng so ngực.

Nhất là Giang Trần, sau khi nghe Lăng Huệ Nhi nói, ánh mắt không tự chủ được nhìn lướt qua bộ ngực của Lăng Bích Nhi, đây càng để cho Lăng Bích Nhi thiếu chút nữa ngất.

Trời ạ.

Sắc mặt của Lăng Bích Nhi đỏ bừng, hận không thể tại chỗ hoành kiếm tự vẫn.

Tuy không phải Giang Trần cố ý khinh bạc nàng, là vì một câu của muội muội mà sinh ra phản ứng tự nhiên.

Nhưng cái nhìn này, vẫn để cho Lăng Bích Nhi cảm giác thân thể bị người nhìn sạch.
Chương 865 Lăng Bích Nhi khúc mắc 1

Giang Trần thấy tràng diện xấu hổ, ho nhẹ một tiếng:

- Nhị vị ngồi tạm, ta đi làm chút ít điểm tâm đến.

Giang Trần là người thông minh, biết rõ thời điểm này mình không tránh né thoáng một phát, chỉ sợ Lăng Bích Nhi sẽ xuống đài không được.

Nhìn thấy Giang Trần đi, Lăng Bích Nhi mới đỡ cái ghế, không có để cho mình ngã sấp xuống, nhẹ vỗ về bộ ngực.

- Huệ nhi, ngươi muốn tỷ tỷ tức chết sao?

Lăng Huệ Nhi lại không cho là đúng:

- Tỷ tỷ, Giang sư huynh này, quá ghê tởm. Tỷ tỷ ngươi là đại mỹ nhân số một số hai của Vạn Tượng Cương Vực đến nhà, là phúc phận hắn đã tu luyện mấy đời, vậy mà hắn không nể tình, hừ, loại nam nhân này, đáng đời cả đời cô độc.

Lăng Bích Nhi một hồi im lặng, mình rõ ràng là đến cửa trao đổi tâm đắc đan đạo, bị Lăng Huệ Nhi nói như vậy, giống như là mình đi câu dẫn nam nhân a.

Cái này để cho Lăng Bích Nhi cao ngạo làm sao chịu được.

- Lăng Huệ Nhi, ngươi còn nói nữa, trở về ta cấm đoán ngươi ba năm.

Đây là đòn sát thủ cao nhất của Lăng Bích Nhi rồi. Quả nhiên, Lăng Huệ Nhi nghe vậy liền sợ hãi, một tay che miệng, vẻ mặt hoảng sợ:

- Tỷ tỷ, ta không nói nữa. Huệ nhi cho rằng, ngươi đối với Giang sư huynh có ý tứ, lúc này mới cố ý muốn tác hợp các ngươi a. Trai tài gái sắc, có cái gì không tốt chứ?

Chứng kiến ánh mắt đủ sát nhân của Lăng Bích Nhi, Lăng Huệ Nhi liên tục khoát tay, sắc mặt xám ngoét:

- Ta không nói, thật sự không nói nữa.

Lăng Bích Nhi che ngực, khuôn mặt dịu dàng tuyệt mỹ hơi có chút tái nhợt, mắt lã chã chực khóc:

- Huệ nhi, mẫu thân mất sớm, trước kia cha vì nuôi dưỡng tỷ muội chúng ta, xâm nhập kỳ hiểm chi địa của các vực, mới trúng phải kỳ độc. Khi đó ngươi mới năm tuổi, ta mới bảy tuổi. Cha bệnh nặng nằm liệt giường, lôi kéo tay của ta, dặn dò ta phải chiếu cố ngươi. Về sau chúng ta tiến vào Đan Càn Cung, ngay cả Bản Thảo Đường trưởng lão, đối với kỳ độc của phụ thân cũng thúc thủ vô sách. Gánh nặng trên người của ngươi ta, ngươi có biết không? Ta thấy Giang sư đệ, là kỳ tài đan đạo, muốn từ hắn đạt được một ít linh cảm. Ngươi lại nói bậy bạ, nói hưu nói vượn. Ngươi tưởng tỷ tỷ không biết cách nghĩ của Thẩm sư huynh sao? Ngươi nghĩ tỷ tỷ còn có nhã hứng nam nữ hoan ái sao? Kỳ độc trên người cha một ngày không khu trừ, Lăng Bích Nhi ta một ngày không lấy chồng. Ai có thể giải được độc trên người phụ thân, Lăng Bích Nhi ta làm nha hoàn cho hắn sai sử cả đời, lại có cái gì? Huệ nhi, ngươi nói hưu nói vượn như vậy, danh dự của tỷ tỷ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sẽ để cho Giang sư đệ xem thường chúng ta? Để cho cha bị thống khổ dài hơn?

Lăng Huệ Nhi không phải không có tim không có phổi, bị tỷ tỷ nói như vậy, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống, ôm lấy Lăng Huệ Nhi khóc rống.

- Tỷ tỷ, ta sai rồi, ngươi đừng khóc được không. Là Huệ nhi sai, là Huệ nhi không tốt. Về sau ta sẽ nghe tỷ tỷ. Tỷ tỷ, ta cũng yêu cha a. Huệ nhi cũng như ngươi, ai có thể giải kỳ độc trên người cha, Huệ nhi hầu hạ hắn cả đời.

Hai tỷ muội này ôm đầu khóc thành một đoàn.

Ngược lại là Lăng Bích Nhi, phục hồi tinh thần lại trước, đột nhiên ý thức được đây là địa bàn của Giang Trần, khóc nỉ non như vậy, còn ra thể thống gì.

Cố gắng khắc chế nội tâm bi thương, lau mất hai vệt nước mắt, lại xoa cho muội muội:

- Huệ nhi, ngươi đừng khóc nữa. Mặc kệ như thế nào, lần này tỷ tỷ đi Huyễn Ba Sơn, nhất định phải tìm được Linh Dược cởi bỏ kỳ độc trên người cha.

Trong lúc nhất thời, hai tỷ muội đều có chút ngượng ngùng, cái này dù sao cũng là địa bàn của Giang Trần a. Tuy Giang Trần không ở chỗ này, nhưng mà khóc thành như vậy, cũng cảm thấy có chút khó xử.

Cũng may, Giang Trần đi, cách một hồi mới quay về. Lúc này, hai tỷ muội đã điều chỉnh xong cảm xúc.

- Giang sư đệ, thật có lỗi, để ngươi chê cười.

Thanh âm của Lăng Bích Nhi có chút sa sút.

Mà Lăng Huệ Nhi, thì trốn ở sau lưng Lăng Huệ Nhi, con mắt nhanh như chớp nhìn Giang Trần.

- Huệ Nhi sư muội ngây thơ rực rỡ, làm người khác ưa thích, sao Giang mỗ lại chê cười?

Lăng Bích Nhi liếc nhìn Giang Trần, u thán một tiếng:

- Giang sư đệ đã muốn bế quan luyện võ, tỷ muội chúng ta cáo từ trước.

Nhưng Lăng Huệ Nhi lại bỗng nhiên vọt ra, đi đến trước mặt Giang Trần:

- Giang sư huynh, hiện tại tất cả mọi người nói ngươi là thiên phú đan đạo cao nhất trong trẻ tuổi. Có dám để cho ta khảo thi ngươi hay không?

Giang Trần cười ha ha:

- Huệ nhi sư muội muốn khảo thi ta cái gì?

- Ngươi có biết trong thiên hạ kỳ độc, có một loại kỳ độc vô song, tên là Mê Thần Chướng độc hay không?

Giang Trần sững sờ, Lăng Huệ Nhi này đang êm đẹp, sao lại nhắc tới Mê Thần Chướng làm chi? Ánh mắt thoáng nhìn Lăng Bích Nhi, thấy nàng khi nghe nói vấn đề này, cũng đồng dạng chú ý. Chỉ là, nàng không có ý tứ mở miệng mà thôi.

Suy nghĩ một phen:

- Năm đó từng nghe một vị dị nhân nói qua thiên hạ kỳ độc, Mê Thần Chướng này, ở trong Chư Thiên kỳ độc, bài danh khó nhập top 100. Cũng không tính là kỳ độc đặc biệt lợi hại. Nói nó kỳ độc vô song, tựa hồ có chút nói quá?

Lời vừa nói ra, thân hình Lăng Bích Nhi lại lắc lư thoáng một phát, thiếu chút nữa đứng không vững.

Nhưng Lăng Huệ Nhi lại biểu lộ khoa trương:

- Top 100 cũng không vào được? Giang sư huynh, không phải ngươi nói bừa chứ? Ta nghe nói, Mê Thần Chướng này, thiên hạ không người có thể giải a.

Muốn nói Mê Thần Chướng, ở vị diện Chư Thiên, hoàn toàn chính xác rất khó đứng vào trước 100 tên. Nhưng ở Thần Uyên Đại Lục, có lẽ thật đúng là một kỳ độc khó trị.

Lập tức cười cười, gật gật đầu:

- Ta cũng chỉ là nghe vị dị nhân kia thuận miệng nói, chưa hẳn là thực.

Hắn tự nhiên không có khả năng cùng một tiểu nha đầu tranh luận.

Quả nhiên, hắn nói ra lời này, Lăng Bích Nhi nguyên bản có chút động dung, thoáng cái lại ảm đạm đi.

Lăng Huệ Nhi càng tức giận tới mức giơ chân.

- Sự tình tin đồn, ngươi cũng lấy ra khoe khoang, thiệt là…

Giang Trần mặc cho Lăng Huệ Nhi nhả rãnh, chỉ cười cười. Cùng tiểu cô nương đấu võ mồm, lại là sự tình cố sức nhưng không nịnh nọt, Giang Trần tuyệt đối khinh thường làm.

Nhưng Lăng Bích Nhi lại mắt sắc, thấy Giang Trần như vậy, suy đoán Giang Trần khẳng định có cách giải. Nhất niệm đến đây, trong nội tâm Lăng Bích Nhi hơi động một chút.

Thoát miệng hỏi:

- Giang sư đệ, vị dị nhân ngươi nhận thức kia, có từng đề cập qua, Mê Thần Chướng này có biện pháp phá giải không?

Lăng Bích Nhi sợ Giang Trần cho rằng thái độ của nàng không chân thành, nên dùng lễ tiết thỉnh giáo hỏi Giang Trần:

- Giang sư đệ, Bích nhi thành tâm thỉnh giáo, nếu như được chỉ điểm, cảm ơn vô cùng.

Lăng Bích Nhi bất đồng Lăng Huệ Nhi.

Nếu như là Lăng Huệ Nhi hỏi, Giang Trần tất cho rằng nàng là nói đùa, sẽ không để ý.

Nhưng Lăng Bích Nhi hiển nhiên là loại không dễ dàng nhờ người khác.

Tuy Giang Trần không muốn làm náo động, nhưng Lăng Bích Nhi thành tâm đến nhà, lại chân thành thỉnh giáo như vậy, hắn cũng không có ý tứ lại giả bộ hồ đồ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Sát thần
  • Mạc Tiên
Cửu Kiếm Sát Thần
  • Ma Mị Hồng Trần
SÁT THẦN
  • Nghịch Thương Thiên
VÔ THƯỢNG SÁT THẦN

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom