-
Chương 831-835
Chương 831 Chèn ép cùng phản kích
- Giang Trần, ngươi có ý gì?
Mặc dù người này không có liệt vào Tứ Đại Thiên Vương, nhưng dầu gì cũng là thiên tài ở Chí Tôn khu rất nhiều năm, thuộc về nhân vật lão thành ở Chí Tôn khu.
Đối với đám người Giang Trần, hắn trời sinh liền có tâm lý ưu việt, hơn nữa từ trong đáy lòng, cũng rất bài xích Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ.
Hắn cảm thấy, động phủ Chí Tôn khu, là không nên khuếch trương. Nên vĩnh viễn giữ lại tám danh ngạch, như vậy mới có thể thể hiện ra hắn tôn quý cùng không giống người thường.
Thoáng cái gia nhập bốn người, để cho hắn cảm thấy hàm lượng của động phủ Chí Tôn khu, thoáng cái giảm bớt đi nhiều, để cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Nhất là sau khi chứng kiến Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ, càng là tức không chỗ đánh.
Bởi vì, Giang Trần và Mộc Cao Kỳ, vậy mà dùng tu vi Tiểu Nguyên cảnh, cùng hắn là Thiên Nguyên cảnh bình khởi bình tọa, cùng hắn hưởng thụ đãi ngộ đồng dạng.
Cái này để cho hắn như thế nào chịu được?
Còn lại mấy người kia, thấy người này nhảy ra, chẳng những không có khuyên can, ngược lại bộ dạng nhìn có chút hả hê. Trong ánh mắt, còn mang theo ý tứ kích động.
Giang Trần làm sao không thấy rõ điểm này.
- Nguyên lai cái gọi là Chí Tôn khu nguyệt hội, chính là vì cho người mới tới như chúng ta một hạ mã uy? Thanh Hồng sư huynh, cái này là đạo đãi khách của ngươi sao?
Lời này của Giang Trần, làm cho tất cả mọi người chấn động.
Giang Trần này, vậy mà lớn gan như vậy, chẳng những chống đối Nguyên cảnh bát trọng Nhung Tử Phong, còn công nhiên nghi vấn đạo đãi khách của Thẩm Thanh Hồng.
Cái này làm cho những người khác, đều cảm thấy kinh ngạc, nhịn không được nhìn nhiều hai mắt.
Thẩm Thanh Hồng khẽ chau mày, hiển nhiên, dùng địa vị cùng tác phong của hắn, coi như là ba người còn lại trong Tứ Đại Thiên Vương, cũng không có khí phách chất vấn hắn.
Giang Trần này, một thiên tài từ bên ngoài đến, dù có chút chỗ dựa, vậy mà cả gan dám vô lễ như thế?
Trong lúc đó, một tú sĩ mặc hắc bạch đạo bào tuổi trẻ mỉm cười:
- Xin chư vị bớt giận, tất cả mọi người là đệ tử Chí Tôn khu, đại biểu chính là thể diện của Đan Càn Cung. Nếu như bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này, mà náo mặt đỏ tới mang tai, sẽ rất bất nhã. Quân Mặc Bạch ta đề nghị, mọi người phẩm đan luận đạo, tâm tình đại thế của Vạn Tượng Cương Vực, như thế nào?
Quân Mặc Bạch này, bận bào phục Hắc Bạch, thoạt nhìn như một tú tài đọc đủ thi thư, hào hoa phong nhã, cho người một loại cảm giác cơ trí.
Ở trong Tứ Đại Thiên Vương, cũng chỉ có người này, mới cho người một cảm giác thân cận, không giống Tam Đại Thiên Vương khác, hoặc cao cao tại thượng như Thẩm Thanh Hồng; hoặc lạnh lùng băng lãnh như Lăng Bích Nhi; hoặc bộc lộ tài năng, lăng lệ ác liệt như Nhiếp Trùng.
Nghe Quân Mặc Bạch tỏ thái độ, Mộc Cao Kỳ vội nói:
- Vẫn là Mặc Bạch sư huynh nói có lý, nếu là người đồng tông, nên hòa hòa khí khí, đoàn kết nhất trí.
- Mộc Cao Kỳ, ngươi tính là cái gì? Nơi này có phần ngươi nói chuyện sao?
Nhung Tử Phong trước kia khiêu khích Giang Trần, cười lạnh nhìn qua Mộc Cao Kỳ.
- Đan đạo thiên tài, thật là rất giỏi. Nhưng nếu như thiên tài chết non, cái kia liền cái rắm cũng không phải. Khoan nói ngươi bây giờ còn không có trưởng thành đến một bước kia, dù đến một bước kia, ở trước mặt thiên tài võ đạo chính thức, cũng phải đứng sang bên cạnh cho ta, không có phần ngươi nói chuyện.
Lời này, quả thực là trực tiếp vẽ mặt.
Mộc Cao Kỳ tính tình tốt, không có nghĩa là hắn có thể tiếp nhận loại nhục nhã này.
Sắc mặt cũng trầm xuống:
- Nhung Tử Phong sư huynh, ngươi nói như vậy có vài phần đạo lý, bất quá, tựa hồ ngươi cũng không phải thiên tài võ đạo chính thức gì a. Nếu như ta nhớ không lầm, năm nay ngươi đã 35 rồi. Mà ta năm nay mới mười chín. Ngươi so với ta lớn hơn mười sáu tuổi, ngươi làm sao biết 16 năm sau, ta không đạt được tu vi võ đạo như ngươi bây giờ?
Giang Trần thấy Mộc Cao Kỳ nổi giận, chẳng những không phản đối, ngược lại cảm thấy sảng khoái.
Hắn hi vọng Mộc Cao Kỳ nổi giận nhiều hơn, có đôi khi, uy nghiêm cùng địa vị, là dựa vào loại phương thức nổi giận này đến thành lập.
Ngươi luôn tươi cười, luôn hòa khí, người khác sẽ cảm thấy ngươi không còn cách nào khác, cảm thấy ngươi dễ đắn đo, sẽ không tôn trọng ngươi.
Ngươi càng có tính tình, người khác có khả năng càng kiêng kị ngươi.
Nhẹ nhàng vỗ tay, Giang Trần nở nụ cười:
- Lời này của Cao Kỳ sư đệ, rất đúng ý ta. Bởi vì cái gọi là không ai mãi mãi hèn, dùng niên kỷ của Nhung sư huynh, vốn không nên cùng thiếu niên tranh phong. Thắng, ngươi không có gì sáng rọi; thua, ngoại trừ mất mặt vẫn là mất mặt.
Loại mặt hàng như Nhung Tử Phong, Giang Trần là thật không có hảo cảm.
Lẫn nhau không có cừu hận gì, Nhung Tử Phong này lại nhảy ra giẫm bọn hắn, Giang Trần há dễ dàng để cho hắn giẫm như vậy.
Sắc mặt của Nhung Tử Phong trầm xuống, niên kỷ hơi lớn một chút, đây là chỗ bẩn lớn nhất của hắn ở Chí Tôn khu.
Bởi vì, những thiên tài ở Chí Tôn khu, phổ biến đều dưới 30 tuổi. Mà Nhung Tử Phong hắn, lại hơn 35 tuổi rồi.
Lăng Bích Nhi ăn mặc khêu gợi kia, đột nhiên nhíu mày, ngữ khí băng hàn:
- Nhung Tử Phong, nói nhảm cũng đừng có nói nhiều như vậy. Đầu tiên, ngươi không coi là thiên tài võ đạo chính thức; thứ hai, ai nói thiên tài đan đạo ở trước mặt thiên tài võ đạo, phải đứng sang bên cạnh, không có phần nói chuyện?
Ở trong Tứ Đại Thiên Vương, phú đan đạo của Lăng Bích Nhi thiên cao nhất, cho nên, những lời kia của Nhung Tử Phong, đối với nàng mà nói, đồng dạng là mạo phạm lớn lao.
Nhung Tử Phong nghe Lăng Bích Nhi lên tiếng, cả kinh ra mồ hôi lạnh.
- Bích nhi sư muội, ta... Ta không có ý tứ chế giễu ngươi a.
Lăng Bích Nhi tức giận:
- Lui ra, ta không muốn nghe ngươi nói nhảm.
Nhung Tử Phong bị nữ nhân quát lớn, trong lòng giận dữ, cũng không dám phát tác, chỉ phải cúi đầu thối lui.
Nhung Tử Phong tại đây Chí Tôn khu, lớn nhất chỗ dựa tựu là Thẩm Thanh Hồng.
Thấy Nhung Tử Phong bị Lăng Bích Nhi quát lui, Thẩm Thanh Hồng thản nhiên nói:
- Lăng Sư muội, ta ngược lại cảm thấy, tuy Tử Phong cực đoan, nhưng lại có vài phần đạo lý. Tại Thần Uyên Đại Lục, cuối cùng là võ đạo lập thế. Cường giả có thể trở tay làm mưa chính thức, cơ hồ đều là thiên tài võ đạo.
Lăng Bích Nhi lạnh lùng nói:
- Ta liền cầu chúc Thẩm sư huynh ngươi, sớm ngày đi ra Đan Càn Cung, hô phong hoán vũ, làm vinh dự Đan Càn Cung ta rồi.
Tứ Đại Thiên Vương tầm đó, hiển nhiên cũng không phải hoà hợp êm thấm.
Lăng Bích Nhi này càng là lãnh ngạo, hiển nhiên ngay cả mặt mũi của Thẩm Thanh Hồng cũng không cho.
Thẩm Thanh Hồng rụt rè cười cười:
- Một ngày này, tổng sẽ đến.
Lăng Bích Nhi đạm mạc cười cười, trên mặt kiều diễm hiện ra xem thường. Nhưng lại không có cùng Thẩm Thanh Hồng biện luận cái gì nữa.
- Tốt rồi, trở lại chuyện chính.
Thẩm Thanh Hồng khoát tay chặn lại, mười phần bá khí nói:
- Người đã tới đủ, căn cứ quy củ cũ, phẩm đan luận võ, đây là lệ cũ của Chí Tôn khu nguyệt hội.
Chương 832 Muốn đánh cuộc thì lớn một chút 1
Nhung Tử Phong vèo thoáng một phát, từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên:
- Ta thả con săn sắt, bắt con cá rô, muốn gặp mấy vị sư đệ tân tấn. 1 vs 1, ngược lại là khi dễ các ngươi. Không bằng bốn người các ngươi cùng lên đi.
Nhung Tử Phong này, đích thật là không biết làm người.
Vừa nói chuyện, chẳng những đắc tội Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ, còn đắc tội hai Chí Tôn đệ tử tân tấn khác.
Hai thiên tài cướp lấy động phủ võ đạo kia, bởi vì mới đến, một mực không nói gì, cũng biết mình không có quyền lên tiếng, cho nên đê điều.
Nhưng Nhung Tử Phong này, lại hùng hổ dọa người, làm cho người ta muốn thấp điều cũng không được.
- Nhung sư huynh, lời này của ngươi, không khỏi khinh người quá đáng đi à nha? Một mình ngươi, đối chiến bốn người chúng ta?
Nhung Tử Phong cười ngạo nghễ:
- 1 vs 1, các ngươi không phải là đối thủ của ta. Một đôi bốn, các ngươi cũng chưa chắc có thể kháng qua được mười chiêu.
Giang Trần và Mộc Cao Kỳ đều là đan đấu cướp lấy động phủ, đối mặt Nhung Tử Phong khiêu chiến võ đạo, trình độ hao tổn trên mặt mũi bọn hắn, hiển nhiên không bằng hai thiên tài cướp lấy động phủ võ đấu kia.
Hai người này giận dữ, đều cảm giác đã bị vũ nhục lớn lao, tay nắm chuôi kiếm, rất có tư thế một lời không hợp, liền cùng với Nhung Tử Phong liều mạng tương bính.
Mọi ánh mắt, đều bắn về phía Giang Trần và Mộc Cao Kỳ.
Hiển nhiên, tất cả mọi người muốn nhìn một chút, Giang Trần và Mộc Cao Kỳ đến cùng có dũng khí chiến một trận hay không.
Tuy bọn họ cướp lấy động phủ đan đấu, nhưng thế giới võ đạo, nếu như bị người khiêu chiến, ngay cả dũng khí nghênh chiến cũng không có, vậy thì không khỏi quá nhu nhược rồi.
Ngón tay của Giang Trần rất có tiết tấu nhẹ nhàng gõ lấy, đối mặt ánh mắt không ngừng tập trung đến, lại bình thản ung dung.
- Giang Trần, không nên giả thần giả quỷ. Có gan liền chiến, không có gan liền cúi đầu nhận thua.
Nhung Tử Phong xùy cười một tiếng, mặt lộ vẻ khinh thường.
- Nhung Tử Phong, ngươi có xấu hổ hay không?
Bỗng nhiên Mộc Cao Kỳ đứng lên.
- Ngươi một bó to niên kỷ, còn là Thiên Nguyên cảnh, khiêu chiến Tiểu Nguyên cảnh chúng ta, ngươi không e lệ sao?
Nhung Tử Phong âm hiểm cười nói:
- Mộc Cao Kỳ, ta cũng không khi dễ ngươi, ngươi đi lên, một chiêu ta làm không được ngươi, tính toán Nhung Tử Phong ta vô năng.
- Về phần Giang Trần nha, ngươi gánh được ba chiêu của ta, tính toán ta thua.
Khẩu khí khiêu khích mười phần.
- Thua thì đã có sao?
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
- Trên đầu môi đụng một cái, loại xiếc nhàm chán này, ta không có hứng thú phụng bồi.
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Nhung Tử Phong cười lạnh liên tục.
- Ngươi muốn chơi, vậy thì chơi lớn một chút. Ai thua thì cút khỏi Chí Tôn khu.
Giang Trần trực tiếp nói.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người rùng mình, Giang Trần này ngoan độc a.
Đừng nhìn Nhung Tử Phong khí thế bức người, nhưng thật muốn hắn đánh bạc lớn như vậy, trong lúc nhất thời, còn thật không dám nhận lời.
- Như thế nào? Vừa rồi gọi hung, là hù dọa người sao? Thật muốn đánh bạc lớn một chút, liền co lại?
Giang Trần có chút chê cười lườm Nhung Tử Phong.
Thẩm Thanh Hồng cau mày nói:
- Tất cả mọi người là thiên tài của Chí Tôn khu, lúc luận bàn, ngược lại không cần phải đùa lớn như vậy. Dùng ta xem, chơi một ít tiền đặt cược có thể, nhưng cút khỏi Chí Tôn khu, thì không cần.
Lúc này, Quân Mặc Bạch cũng phụ họa nói:
- Đúng, đánh bạc một chút là được, đùa quá lớn, chỉ sợ cao tầng tông môn sẽ không thích.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Nhung Tử Phong, ta biết ngươi thua không nổi. Như vậy đi, ngươi đánh bạc được cái gì, cứ mở miệng a.
Nhung Tử Phong bị Giang Trần kích, cũng giận dữ:
- Giang Trần, đừng cho là ta không dám đánh bạc với ngươi, chỉ là sợ những người khác thua, đi chỗ cung chủ khóc nhè mà thôi. Ngươi đã muốn đánh bạc, chúng ta liền đánh bạc Bồi Nguyên Đan, đánh bạc Linh Thạch, ngươi có dám hay không?
- Nói đi, ngươi đánh bạc được bao nhiêu.
Giang Trần hời hợt cười cười.
Nhung Tử Phong cắn răng một cái:
- Đánh bạc hai trăm Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan, 500 Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, ngươi có dám hay không?
Khoản tiền này, đối với Nhung Tử Phong mà nói, coi như là một số tài phú không nhỏ rồi. Ít nhất cần một hai năm bổng lộc của hắn.
- Chỉ như vậy?
Giang Trần khinh thường cười cười.
- Quá ít, không có hứng thú.
Nhung Tử Phong biến sắc, lạnh lùng nói:
- Giang Trần, ngươi một đệ tử từ bên ngoài đến, có thể có bao nhiêu tài phú, lại ở chỗ này khoác lác?
- Nếu như ta đánh bạc không nổi, ngươi lại đến phỉ nhổ ta cũng không muộn. Đừng nhận thức sai, bây giờ là ta xem thường tiền đánh bạc của ngươi.
Nhung Tử Phong còn muốn nói chút gì đó, Thẩm Thanh Hồng kia lại bỗng nhiên nói:
- Nếu như thế, liền tăng gấp năm lần a. Tử Phong, nếu ngươi không đủ, ta giúp ngươi ứng trước.
Giang Trần cười to nói:
- Tốt, tốt, không hổ là Thẩm sư huynh tài đại khí thô, thiên tài đỉnh cấp của Chí Tôn khu, quả nhiên là ra tay xa hoa.
Lời này của Giang Trần, để cho Thẩm Thanh Hồng không khỏi khó chịu. Hắn cảm thấy, Giang Trần này là châm chọc hắn, châm chọc hắn có được tu vi hôm nay, là dựa vào tài đại khí thô chồng chất ra.
- Người đâu, lấy một ngàn viên Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan, 3000 khối Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch đến.
Thẩm Thanh Hồng vẫy tay một cái, lập tức có tùy tùng đi chuẩn bị tiền đánh bạc.
Nhung Tử Phong thấy Thẩm Thanh Hồng hữu ý vô ý cho hắn chỗ dựa, trong nội tâm đại định, nhe răng cười nói:
- Giang Trần, ta mượn Thẩm sư huynh, vừa rồi ngươi thổi rung trời, cái tiền đánh bạc này, ngươi cũng đừng nói cầm không ra nha?
Sở dĩ Giang Trần nói tới nói lui, kỳ thật là chờ đợi giờ khắc này, hắn thiếu đúng là Linh Thạch a. Cửu Môn Phần Thiên Trận kia, cần rất nhiều Tinh Thạch.
Tình hình kinh tế Giang Trần, chỉ có thể giải quyết một nửa.
Nếu như có thể thắng 3000 khối Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, cái lỗ hổng kia liền giải quyết hơn phân nửa. Lại gom góp 3000 khối, không sai biệt lắm là đủ năm năm rồi.
Rất nhanh, tùy tùng của Thẩm Thanh Hồng, liền nâng một ngàn viên Bồi Nguyên Đan, 3000 khối Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch lên.
Đối với Thẩm Thanh Hồng tài đại khí thô mà nói, tuy cái này cũng là một số không nhỏ, nhưng so với tổng tài sản của hắn, lại chỉ là một bữa ăn sáng.
- Giang Trần sư đệ, Bồi Nguyên Đan cùng Linh Thạch của ngươi có đủ hay không? Nếu không đủ, có cần từ chỗ ngu huynh dự chi một phần hay không?
Thẩm Thanh Hồng ra vẻ khách khí hỏi.
Một khi Giang Trần dùng Linh Thạch và đan dược của hắn, vậy muốn chạy thoát Thẩm Thanh Hồng hắn khống chế, tất sẽ không dễ dàng.
- Đa tạ Thẩm sư huynh quan tâm, tuy không thể tài đại khí thô như Thẩm sư huynh, nhưng chút tiền đặt cược ấy, miễn cưỡng vẫn có khả năng.
Nói xong, Giang Trần cũng lấy ra một ngàn thượng phẩm Bồi Nguyên Đan, 3000 Tinh Thạch.
Những Tinh Thạch này, đã tiếp cận hai phần ba dự trữ của Giang Trần rồi.
Nhẹ nhàng để tiền đặt cược lên bàn, ánh mắt Giang Trần trầm tĩnh, nhìn Nhung Tử Phong:
- Nói đi, đánh cuộc như thế nào? Là theo như vừa rồi ngươi khoác lác ba chiêu đến định? Hay là chương trình khác?
Chương 833 Muốn đánh cuộc thì lớn một chút 2
- Ba chiêu, là có chút không ổn, không đủ công bình.
Thẩm Thanh Hồng lắc đầu, hắn hiển nhiên sẽ không để cho Nhung Tử Phong thua.
Quân Mặc Bạch cười nói:
- Thiên Nguyên cảnh đối chiến Tiểu Nguyên cảnh, cũng không có khả năng dùng thực lực chân thật đánh bạc thắng thua? Dùng ta xem, năm chiêu là đủ?
Lăng Bích Nhi ý vị thâm trường liếc nhìn Giang Trần:
- Năm chiêu ta thấy rất công bình.
Tứ Đại Thiên Vương, có ba người lên tiếng, cuối cùng là Nhiếp Trùng, ánh mắt sắc bén bắn về phía Giang Trần:
- Giang Trần này thực lực không tệ, lúc trước đả bại Ngôn Hồng Đồ, có thực lực Địa Nguyên cảnh đỉnh phong. Ta xem ít nhất mười chiêu, mới công bình.
- Ân, vậy thì mười chiêu.
Thẩm Thanh Hồng gật đầu.
Giang Trần một mực bình tĩnh mỉm cười, bất kể những người này thương nghị thế nào, hắn căn bản không sao cả.
Quả thật, Nhung Tử Phong này là Nguyên cảnh bát trọng, nhưng thật muốn đấu, hiện tại Giang Trần là Tiểu Nguyên cảnh đỉnh phong, cũng không e ngại hắn bao nhiêu.
Thật muốn toàn lực đánh cược một lần, dù không thắng, đấu cái lực lượng ngang nhau là tuyệt đối không có vấn đề.
Thậm chí, nếu như Giang Trần lộ ra át chủ bài, chí ít có ba phần thắng.
Như vậy, bất kể là ba chiêu, hay năm chiêu, mười chiêu, thậm chí là 100 chiêu, Giang Trần đều không sao cả. Bởi vì Nhung Tử Phong này, không có khả năng thắng được hắn.
Nhung Tử Phong đã nhận được Thẩm Thanh Hồng cùng Nhiếp Trùng ủng hộ, hào khí tăng nhiều:
- Giang Trần, mười chiêu, ở trong mười chiêu, ta tất nghiền áp ngươi. Tất cả đồng môn ở đây, đều có thể làm chứng.
- Đi, chúng ta gặp trên lôi đài.
Thân hình Nhung Tử Phong nhoáng một cái, đã dẫn đầu lướt đi.
Thẩm Thanh Hồng cũng đứng lên hô:
- Luận bàn Võ đạo, chính là nhã sự của Chí Tôn khu ta, chư vị đều đi cổ động a.
Quân Mặc Bạch mỉm cười:
- Tiền đánh bạc lớn, thiên tài quyết đấu, đích thật là nhã sự. Lăng Sư muội, nhìn một cái đi.
Lăng Bích Nhi đạm mạc nói:
- Ta nghe được, không cần ngươi mời.
Nhiếp Trùng lạnh lùng cười cười, thân hình điểm một cái, bỏ đi không một dấu vết, hóa thành một đạo lưu quang, biến mất ở trước mắt mọi người.
Hai tân tấn thiên tài võ đấu cướp lấy động phủ kia, nhìn Giang Trần có chút cảm kích, có chút đồng tình.
- Giang Trần, lần này nếu như ngươi thua, tổn thất của ngươi, chúng ta giúp ngươi gánh chịu một phần.
Hai thiên tài võ đạo này cũng biết, trận chiến này của Giang Trần, là thay bọn hắn ngăn tai. Bằng không thì Nhung Tử Phong kia nói lấy một địch bốn, vạn nhất bị thua, đối với bọn họ đả kích là rất lớn.
Mộc Cao Kỳ cũng xung phong nhận việc:
- Ta gánh chịu một phần ba.
Giang Trần lại khoan thai cười cười:
- Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Mộc Cao Kỳ cùng hai thiên tài tân tấn kia đều sững sờ, nhìn thấy thân ảnh của Giang Trần đã lướt đi.
Đón lấy, thanh âm cười dài của Giang Trần truyền đến:
- Nhung Tử Phong này muốn làm tiễn tài đồng tử, các ngươi muốn chia cắt, nào có sự tình tốt như vậy?
Mộc Cao Kỳ sững sờ, thế mới biết ý tứ của Giang Trần. Nguyên lai, Trần ca là tràn đầy tự tin, căn bản không có cân nhắc qua vấn đề thua a.
Hai thiên tài tân tấn kia khẽ giật mình, đều nở nụ cười khổ. Tốc độ cũng nhanh hơn, chạy như bay tới khu lôi đài, hiển nhiên là không muốn bỏ qua trận chiến này.
Động phủ của Thẩm Thanh Hồng, hiển nhiên là thường xuyên tổ chức loại luận bàn này, cho nên có lôi đài chuyên môn.
Nhung Tử Phong đứng trên lôi đài, diễu võ dương oai, không ai bì nổi.
Thiên Nguyên cảnh uy áp, không hề giữ lại phóng xuất ra, bao phủ toàn bộ lôi đài.
Cho người một loại cảm giác cực kỳ đè nén.
- Trần ca, ngươi phải cẩn thận. Tuy Nhung Tử Phong không phải Tứ Đại Thiên Vương, nhưng ở Chí Tôn khu, trước kia bài danh là thứ sáu, thực lực rất mạnh.
Mộc Cao Kỳ nhắc nhở.
Giang Trần nhẹ nhàng gật đầu, từng bước một đi lên.
Thiên Nguyên cảnh uy áp, đích thật là không thể coi thường. Toàn bộ lôi đài, đều bị một cổ lực lượng cường đại bao phủ, làm cho Giang Trần cảm giác được một loại hào khí cực kỳ áp lực.
- Ân? Đây là cái gì? Trọng Lực thần thông?
Giang Trần đi vài bước, vừa đạp lên lôi đài, liền cảm nhận được một cỗ khí lưu bàng bạc, để cho hắn cảm giác toàn thân trầm xuống, hành động tựa hồ nhận lấy trói buộc.
Ánh mắt của Nhung Tử Phong lạnh lùng, như là liếc người ngu, khinh miệt lườm Giang Trần.
- Giang Trần, ta không biết ngươi đi cửa sau gì, có thể làm cho Đan Trì cung chủ coi trọng ngươi như vậy. Bất quá hôm nay, Nhung Tử Phong ta muốn vạch trần mặt nạ lừa đời lấy tiếng của ngươi, để cho người trong thiên hạ biết, hương dã thôn phu, cuối cùng chỉ là hương dã thôn phu, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ cùng thiên tài chính thức bình khởi bình tọa.
Ngữ khí của Nhung Tử Phong uy nghiêm, phảng phất ở trên lôi đài, hắn là chúa tể. Từng câu từng chữ, nhất cử nhất động của hắn, đều là thánh chỉ.
- Thiên tài chính thức?
Đột nhiên Giang Trần cười rộ lên.
- Ngươi nói là ngươi sao? Thật có lỗi, ta không có thấy thiên tài gì, ở trước mắt ta, chẳng qua là một tên ngu ngốc mà thôi.
Sắc mặt của Nhung Tử Phong ngưng tụ, thúc dục khí thế, lập tức như một tòa núi lớn, vắt ngang ở trước mặt Giang Trần.
Nhung Tử Phong là thiên phú Thổ hệ, thần thông thủ đoạn của hắn, đều ở trong Thổ thuộc tính.
- Giang Trần, sắp chết đến nơi, ngươi còn dám mạnh miệng, ở trong Đại Địa Hồng Lưu của ta, năng lực hành động của ngươi, sẽ trực tiếp cắt giảm hai phần ba, ta ngược lại muốn nhìn, ngươi lấy cái gì cuồng.
Đại Địa Hồng Lưu, là một môn Trọng Lực thần thông của Nhung Tử Phong, một khi thi triển, có thể tăng Trọng Lực lên mấy lần, hình thành lực kéo cường đại, từ đó ảnh hưởng năng lực hành động của đối thủ.
Tay Nhung Tử Phong chà xát, một lá bùa tràn ngập phù văn rậm rạp chằng chịt, ở trong hư không hóa thành hư vô.
Trong lúc đó, quang điểm màu vàng đất như là ngôi sao, lập tức hình thành một tầng khí lưu lơ lửng cao một thước, đây cũng là khí lưu trải qua thần thông diễn dịch mới thành bụi bậm.
Nhưng hiển nhiên, cái bụi bậm này, đã không phải là bụi bậm bình thường, từng hạt đều có thể so với thiên quân, còn kèm theo lực trói buộc cường đại.
Thần thông bản thân Giang Trần, đối với Thổ thuộc tính, hoàn toàn chính xác không có phương pháp khắc chế gì. Ít nhất cho tới bây giờ, Giang Trần không có thần thông nào có thể khắc chế thần thông Đại Địa Hồng Lưu.
Nhưng mà, cái này cũng không đại biểu Giang Trần sẽ thúc thủ vô sách.
Hai tay mở ra, chín chín tám mươi mốt đạo Băng Hỏa Yêu Liên, lập tức như là linh xà, từ dưới nền đất thò ra, bao bọc vây quanh Giang Trần.
Giang Trần đứng trong bụi hoa, ánh mắt nhu hòa.
Ở trong thế giới Băng Hỏa Yêu Liên, hắn là Vương.
Coi như là Đại Địa Hồng Lưu, đối với hắn ảnh hưởng cũng cực kỳ bé nhỏ.
Bởi vì, bản thân Băng Hỏa Yêu Liên có lực lượng cường đại, đại địa đá núi lại cứng rắn, chúng đều có thể phá nát. Cùng lý, đối mặt thần thông Thổ thuộc tính này, Băng Hỏa Yêu Liên bị trói buộc, sẽ không lớn như bản thân Giang Trần.
- Nhung Tử Phong, ngươi chỉ có mười chiêu, chính mình phải tính toán tốt a.
Chương 834 Kim cương cự tí
Giang Trần trong lúc cấp bách, vẫn không quên chế giễu Nhung Tử Phong thoáng một phát.
Tuy Giang Trần đối với Nhung Tử Phong này tu luyện thần thông Thổ thuộc tính, bao nhiêu cũng có chút kinh ngạc. Nhưng mà Trọng Lực trói buộc cấp bậc này, cũng không có đến loại trình độ không thể nghịch chuyển kia.
Nếu như là một cường giả Thánh Cảnh, thi triển Trọng Lực thần thông, có lẽ Giang Trần thật sự sẽ bị trói buộc không thể động đậy
Nhưng mà Nhung Tử Phong, hiển nhiên còn xa xa không đủ.
Nhung Tử Phong nghe vậy, khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh, quát:
- Giang Trần, ngươi đã một lòng muốn chết, ta sẽ thanh toàn ngươi.
Trong lúc đó, hai tay của Nhung Tử Phong chấn động, cánh tay không ngừng bành trướng, vậy mà biến thành một đôi cự thủ, quả thực có thể so với chân voi. Chiều dài khoảng chừng năm mét, độ thô cũng có thể so với một cây đại thụ.
Nắm đấm kia tách ra gợn sóng màu vàng đất, lớn như một cái cổ lớn.
Oanh…
Nhung Tử Phong hung hăng nện một quyền, vậy mà không có đánh tới Giang Trần, mà là trực tiếp đập vào mặt đất.
Phanh…
Toàn bộ lôi đài đột nhiên lay động, như sơn băng địa liệt.
Thân hình Giang Trần có chút nhoáng một cái.
Đón lấy, một quyền khác của Nhung Tử Phong, lại cách không nện xuống, lập tức nện tới trước mặt Giang Trần.
Nắm đấm cực lớn này lăng không nện đến, xoáy lên vô số phù văn màu vàng đất, tràn đầy uy áp cường thế của Thiên Nguyên cảnh.
Giang Trần thấy quyền thế của Nhung Tử Phong đáng sợ như vậy, cũng âm thầm nghiêm nghị.
Thiên tài Chí Tôn khu, quả nhiên không có một cái nào là hư danh nói chơi. Nhung Tử Phong này có thể ở Chí Tôn khu bài danh thứ sáu, tu vi thật đúng là không phải nói khoác ra.
Nắm đấm cực lớn nện xuống, Giang Trần cũng không nhàn rỗi, dẫn mười tám đạo Băng Liên, trực tiếp cuốn tới cánh tay kia.
- Quấn…
Giang Trần dẫn thủ quyết, mười tám đạo Băng Liên lập tức quấn quanh cánh tay.
Giang Trần lại biến thủ quyết:
- Đóng băng.
Mười tám đạo Băng Liên, phun ra nuốt vào vô số hàn mang, phát ra thanh âm xì xì xì, nhanh chóng ở trên cánh tay ngưng tụ ra một tầng băng cứng rắn.
Xu thế băng quấn kia, vậy mà ngạnh kháng một quyền của Nhung Tử Phong.
- Tốt, một chiêu.
Mộc Cao Kỳ ở dưới kêu lên, khi hắn chứng kiến một quyền đáng sợ kia của Nhung Tử Phong, trong nội tâm cũng hít một hơi lãnh khí.
Nếu như đổi Mộc Cao Kỳ hắn lên, chỉ sợ một quyền này cũng nện hắn thành thịt nát.
May mắn Trần ca cao minh, cũng không dùng hết toàn lực, liền ngăn trở một quyền này của Nhung Tử Phong, hơn nữa còn thuận tay phản kích.
Một quyền của Nhung Tử Phong bị phong bế, thấy băng lực cường đại còn có ý đồ đóng băng cánh tay của hắn, liền hét lớn một tiếng
Cánh tay đột nhiên hiện ra một tầng vầng sáng đất màu vàng, oanh…
Cánh tay lại tráng kiện một phần, gân xanh dài hẹp, như là rắn nước ở dưới da thịt lay động, cho người một loại cảm giác cực kỳ dữ tợn.
Cái chấn động này, vậy mà chấn khai toàn bộ vụn băng, rầm rầm… vỡ nát.
- Giang Trần, lại ăn một quyền của ta.
Lúc này, cánh tay của Nhung Tử Phong quét ngang, vậy mà đến một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân.
Nếu như nói trước kia là Thái Sơn áp đỉnh, Băng Hỏa Yêu Liên còn có thể lăng không cuốn lấy, như vậy Hoành Tảo Thiên Quân này, lại trực tiếp quét về phía eo của Băng Hỏa Yêu Liên.
Tạch tạch tạch két…
Lập tức có hơn mười dây leo, bị xu thế quét ngang oanh đoạn.
Nhưng mà, hiển nhiên Giang Trần sớm có chuẩn bị. Một đạo Nguyên Từ Phong Bạo ầm ầm đẩy tới, đâm vào cánh tay.
Bị Nguyên Từ Phong Bạo cuốn, cánh tay như đánh vào không gian thác loạn, thậm chí có chút suy yếu.
- Ha ha, chiêu thứ hai, Trần ca, cố gắng lên.
Mộc Cao Kỳ ở dưới đất, đã kích động, lại hưng phấn. Giờ phút này hắn đã hoàn toàn vong ngã, không nhìn thái độ Thẩm Thanh Hồng nhíu mày không thích.
Mộc Cao Kỳ rất rõ ràng, hắn tới Chí Tôn động phủ, nhất định sẽ bị Thẩm Thanh Hồng chèn ép. Hôm nay, nếu như đã vạch mặt, cũng không cần phải nơm nớp lo sợ Thẩm Thanh Hồng.
Tuy hắn nhu nhược, nhát gan, nhưng Mộc Cao Kỳ hôm nay, sớm đã không phải Mộc Cao Kỳ năm đó, tâm cảnh của hắn đã bắt đầu lột xác.
Giang Trần thúc dục Hỏa Liên, một cây Hỏa Liên như là Hỏa Long, phụt lên hỏa diễm, bao bọc cả cánh tay của Nhung Tử Phong, mãnh lực đốt cháy.
Nhung Tử Phong dữ tợn cười một tiếng:
- Giang Trần, đừng uổng phí khí lực. Kim Cương Cự Thủ của ta, thủy hỏa bất xâm. Ngươi muốn dựa vào Thủy Hỏa chi lực đối phó ta, đó là nằm mơ.
Nhung Tử Phong nói xong, hai đấm liên tục vung mạnh, điên cuồng đập tới Giang Trần.
Trước kia liên tục hai chiêu, đều không thể đánh trúng Giang Trần, Nhung Tử Phong cảm thấy rất không thoải mái. Bộ《 Đại Kim Cương Tí 》này của hắn, cũng không phải chỉ có hai chiêu đơn giản như vậy, mà là một bộ vũ kỹ công kích liên tục.
Một khi thi triển ra, thật sự là như Kim Cương giận dữ, Chư Thiên lạnh mình.
Bành bành bành…
Quyền thế ngập trời, không ngừng áp súc lấy phạm vi phòng ngự của Băng Hỏa Yêu Liên.
Từ khi Giang Trần có được Băng Hỏa Yêu Liên đến nay, bách chiến bách thắng. Nhưng mà giờ khắc này, uy lực của Băng Hỏa Yêu Liên, đích thật là bị áp chế đến thấp nhất.
Không phải Băng Hỏa Yêu Liên không tốt, mà là bộ công kích cuồng bạo của đối phương, đơn thuần dùng Thủy Hỏa, là rất khó khắc chế.
Cũng may, số lượng của Băng Hỏa Yêu Liên rất nhiều, hiện tại đã có thể thúc dục một trăm lẻ tám gốc.
Tuy phòng tuyến không ngừng thu nhỏ lại, nhưng mà Băng Hỏa Yêu Liên hình thành phòng ngự, lại không có dễ dàng bị phá hủy như vậy.
Mấu chốt nhất là, năng lực tái sinh cường đại của Băng Hỏa Yêu Liên, là mấu chốt để Giang Trần có thể tự bảo vệ mình.
- Không ổn, ta phòng ngự như vậy, cuối cùng là rơi xuống hạ phong, không thể để cho một mình hắn đánh cao hứng, ta lại chỉ có thể chống đỡ, không thể hoàn thủ.
Nhất niệm đến đây, Giang Trần nắm thủ quyết, vô số khí lưu màu vàng kim, theo đầu ngón tay hắn tràn ra.
Lúc này, Giang Trần uấn nhưỡng Nguyên Từ Phong Bạo, uy lực gấp mấy lần trước kia.
Đột nhiên tầm đó, hai tay Giang Trần đẩy ra, một đạo Nguyên Từ Phong Bạo ầm ầm vọt tới Nhung Tử Phong đang hùng hổ dọa người.
Nhung Tử Phong một quyền đón lấy một quyền, đánh đến cao hứng, bị Nguyên Từ Phong Bạo va chạm, thân hình nhoáng một cái, thiếu chút nữa bị Nguyên Từ Phong Bạo cuốn vào.
Hai tay vội vàng thu về, hung hăng đẩy ra.
Oanh…
Song chưởng này, không thể không nói uy lực cực lớn, vừa đẩy ra, vậy mà trực tiếp xé rách Nguyên Từ Phong Bạo, hóa thành vô số mảnh vỡ, hóa thành hư vô.
Mà lúc này, giữa hai người, đã giao chiến bảy chiêu.
- Trần ca cố gắng lên, thằng này, chỉ còn lại ba chiêu.
Mộc Cao Kỳ kêu lớn.
Nhung Tử Phong giận tím mặt, nếu theo như hắn nói ba chiêu quyết thắng thua, như vậy giờ phút này hắn đã thua. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Giang Trần sẽ mạnh mẽ như vậy.
Bộ Đại Kim Cương Tí này của hắn, thi triển ra, coi như là cường giả cấp bậc Tứ Đại Thiên Vương, cũng phải để cho hắn mũi nhọn nhất thời, phải chờ thời điểm hắn lực suy, mới có thể đánh bại hắn.
Chương 835 Giang Trần thắng 1
Thế nhưng mà, bộ Đại Kim Cương Tí này, liên tục bảy quyền, lại bắt không được Giang Trần? Chỉ là một võ giả Tiểu Nguyên cảnh đỉnh phong?
Thằng này, tựa hồ còn là một thiên tài đan đạo?
Cái này để cho Nhung Tử Phong không tiếp thụ được.
Ngay lúc này, Giang Trần lại cười lạnh một tiếng:
- Nhung Tử Phong, ngươi cũng tiếp ta một chiêu.
Đang khi nói chuyện, ngón tay Giang Trần hư không đâm một cái.
Tất cả Hỏa Liên đi theo tiết tấu của Giang Trần, phụt ra vô số hỏa diễm, lập tức như bị Giang Trần hút đi, ngưng ở đầu ngón tay.
- Đi.
Ngón tay của Giang Trần lại đâm một cái, chỉ lực đáng sợ lập tức tràn đầy hư không.
- Thiên Viêm Bạo Tinh chỉ.
Một chỉ lực này, như đến đỉnh phong, có thể đánh nát ngôi sao. Lực phá hoại có thể nói kinh người. Nhung Tử Phong kai đang hồ nghi, một chỉ mang theo khí tức đốt hủy thiên địa, đã đâm tới trước người hắn.
Nhung Tử Phong giận dữ, cánh tay đẩy tới, một đạo gợn sóng từ trong lòng bàn tay không ngừng phun ra.
Oanh…
Chỉ lực oanh phá, phòng ngự gợn sóng lập tức nổ tung. Cánh tay của Nhung Tử Phong bị lực lượng khổng lồ va chạm, lập tức cảm thấy hai tay nóng hổi.
Ngay lúc này, Giang Trần bỗng nhiên biến đổi chiêu thức, lăng không lại là một chỉ đâm đến.
Một chỉ này, càng thêm huyền diệu.
- Ngân Hà Bạo Tinh chỉ.
Một chỉ này, chính là tới hiện tại, một chỉ lực phá hoại mạnh nhất, ẩn chứa Kim Nguyên chi lực nhiều nhất, hình thành lực phá hủy đáng sợ.
Hai chiêu, tuy trước sau phát ra, nhưng cơ hồ là đồng thời đến.
Thời điểm Nhung Tử Phong cảm thấy cánh tay nóng hổi, Ngân Hà Bạo Tinh chỉ kia đã đánh úp lại.
Oanh.
Một chỉ đáng sợ, hóa thành lưu quang Kim sắc, chui vào trong cánh tay của Nhung Tử Phong.
Bành…
Tiếng nổ mạnh chói tai, vang vọng màng tai mọi người.
Sau một khắc, đôi cự thủ của Nhung Tử Phong máu tươi đầm đìa, ở trong hư không lạnh run, bị Ngân Hà Bạo Tinh chỉ đánh huyết nhục mơ hồ.
Một màn này, làm cho người đang xem cuộc chiến dưới đài, đều trợn mắt há hốc mồm.
Kim Cương Cự Tí của Nhung Tử Phong đáng sợ đến cỡ nào, kể cả Thẩm Thanh Hồng ở bên trong, tất cả mọi người rất rõ ràng.
Giờ khắc này, đôi Kim Cương Cự Tí kia, lại bị một Tiểu Nguyên cảnh đỉnh phong đả thương, dù không có thương gân động cốt, đó cũng là sự tình chưa bao giờ có.
Mộc Cao Kỳ đại hỉ:
- Tốt, chiêu thứ chín, còn có một chiêu, Trần ca, một chiêu cuối cùng, kiên trì xuống, ngươi sẽ thắng.
Mộc Cao Kỳ la to, lộ ra thập phần chói tai. Nhưng mà giờ phút này, đả kích tâm lý đối với Nhung Tử Phong, lại dị thường lớn.
- Giang Trần…
Nhung Tử Phong ngửa mặt lên trời thét dài, trong mắt bạo tuôn sát cơ.
- Ngươi... Lại dám thương đến Kim Cương Cự Tí của ta, quả thực là không thể tha thứ. Ngươi khinh nhờn Kim Cương Cự Tí của ta, ta nhất định phải xé nát ngươi, phá hủy ngươi, mặc kệ ngươi có bao nhiêu địa vị, mặc kệ ngươi có núi dựa gì.
Nhung Tử Phong điên cuồng.
Nhìn Kim Cương Cự Tí của mình, vậy mà máu tươi đầm đìa, đây quả thực là sỉ nhục trước nay chưa có a.
Mộc Cao Kỳ ở dưới mặt đất, không ngừng vung vẩy cánh tay, tựa hồ muốn đem lực lượng toàn thân mình, cấp hết cho Giang Trần, để hắn có thể ngăn cản được một chiêu cuối cùng của Nhung Tử Phong.
Ở Mộc Cao Kỳ xem ra, võ giả Tiểu Nguyên cảnh, đối kháng Thiên Nguyên cảnh, bản thân cái này là con thỏ đánh Sư tử, nếu như có thể bảo trì mười chiêu bất bại, đây tuyệt đối là chiến đấu cấp Sử Thi.
- Mộc Cao Kỳ, ngươi đắc ý quá sớm. Ngươi cho rằng Nhung Tử Phong đứng thứ sáu ở Chí Tôn khu, chỉ có chút bổn sự như vậy sao?
Trong lúc đó, Tứ Đại Thiên Vương bài danh thứ tư Nhiếp Trùng, cười lạnh một tiếng nói.
Khóe miệng Thẩm Thanh Hồng cũng tràn ra vẻ mĩm cười:
- Không thể tưởng được, Giang Trần này chỉ là Tiểu Nguyên cảnh đỉnh phong, vậy mà có thể bức Tử Phong vận dụng tuyệt chiêu, khó được. Đáng tiếc cuối cùng là tuổi còn trẻ a.
Lăng Bích Nhi cũng hơi than nhẹ, tựa hồ có chút đồng tình Giang Trần, nhưng tựa hồ lại càng chán ghét Nhung Tử Phong, bờ môi khêu gợi có chút nhúc nhích, nhưng không nói gì.
Ngược lại là Quân Mặc Bạch, cười ha ha nói:
- Giang Trần này, rất thú vị. Nhung Tử Phong có át chủ bài, làm sao biết Giang Trần không có át chủ bài? Một người không có át chủ bài, có thể được cung chủ đại nhân khâm điểm? Có thể được Vân Niết trưởng lão coi trọng? Có thể đi vào Chí Tôn khu?
Quân Mặc Bạch gần đây cùng Thẩm Thanh Hồng là ý kiến không hợp.
Không có gì khác, bởi vì hai người bọn họ muốn tranh đoạt vị trí lão đại của Chí Tôn khu.
Thiên phú cùng thực lực của hai người, đều không sai biệt lắm.
Nhưng Quân Mặc Bạch lại thua Thẩm Thanh Hồng nửa trù, điểm chênh lệch ấy, thể hiện ở xuất thân bất đồng. Tuy Quân Mặc Bạch cũng có danh sư chỉ điểm, nhưng so với Bản Võ Đường đường chủ Liên Thành trưởng lão vẫn có chênh lệch.
Huống chi, Thẩm Thanh Hồng còn có một gia gia là Xuân Thu Đường đường chủ.
Thẩm Thanh Hồng đạm mạc cười cười:
- Mặc Bạch, thiên phú của ngươi rất cao. Nhưng có đôi khi, tổng khó tránh khỏi cực đoan, muốn lấy rễ cỏ nghịch tập thiên tài. Thiên hạ này, nào có nhiều chuyện cổ tích như vậy?
Lời này tự tin, thong dong, hơn nữa rất trang bức.
Ý nghĩa, tự nhiên ám chỉ Quân Mặc Bạch là rễ cỏ, mà Thẩm Thanh Hồng hắn là thiên tài quý tộc. Cũng âm thầm khuyên bảo Quân Mặc Bạch, đừng nên khiêu chiến địa vị lão đại của ta, bởi vì Quân Mặc Bạch ngươi không xứng.
Lời này, Quân Mặc Bạch hiểu, những người khác tự nhiên cũng hiểu.
Quân Mặc Bạch cười nhạt một tiếng, lại không có tranh luận, tiêu sái cười cười:
- Mỏi mắt mong chờ a, ta cuối cùng là coi trọng Giang Trần.
Mộc Cao Kỳ nghe vậy, đối với Quân Mặc Bạch quăng đi ánh mắt cảm kích.
Ở Chí Tôn khu, dám công khai ủng hộ Giang Trần, trước mắt trừ Mộc Cao Kỳ hắn ra, cũng chỉ có Quân Mặc Bạch.
Tuy chưa chắc Quân Mặc Bạch là thật sự ủng hộ Giang Trần, nhưng ít ra hắn đã công khai.
Giờ phút này, trên lôi đài, khí lưu màu vàng đất đã bao phủ toàn bộ lôi đài. Đôi tay của Nhung Tử Phong dùng tốc độ cực nhanh khép lại.
Trên cánh tay của hắn, vô số phù văn màu vàng đất, như là nòng nọc, tới lui tuần tra cực kỳ nhanh ở trên hai cánh tay.
Xung quanh cự tí, hư không chấn động, như một cự nhân chống thiên đạp địa, nắm lấy núi cao.
Từng đạo khí lưu màu vàng đất xuất hiện trong tay hắn, không ngừng ngưng tụ, trong nháy mắt, khí lưu màu vàng đất này liền ngưng tụ thành một ngọn núi lớn.
Một ngọn núi do Nguyên lực khí ngưng tụ, nhưng lại giống như núi thật nguy nga.
Nhung Tử Phong dữ tợn cười một tiếng, mỗi một sợi gân xanh toàn thân, đều vừa thô vừa to, phảng phất tùy thời sẽ bạo liệt.
- Giang Trần, nhìn ngươi ở dưới Trọng Lực Thiên Sơn của ta, còn đào thoát như thế nào.
Đang khi nói chuyện, cánh tay của Nhung Tử Phong run lên, đột nhiên ném núi cao tới Giang Trần.
Lực lượng cường đại, tựa như trời giáng một tòa núi lớn, tản mát ra khí thế kinh người, cùng mặt đất hình thành một đạo Trọng Lực lao lung, triệt để bao phủ thân hình của Giang Trần.
- Giác ngộ a.
Nhung Tử Phong hét lớn một tiếng, hai tay chúi xuống.
- Giang Trần, ngươi có ý gì?
Mặc dù người này không có liệt vào Tứ Đại Thiên Vương, nhưng dầu gì cũng là thiên tài ở Chí Tôn khu rất nhiều năm, thuộc về nhân vật lão thành ở Chí Tôn khu.
Đối với đám người Giang Trần, hắn trời sinh liền có tâm lý ưu việt, hơn nữa từ trong đáy lòng, cũng rất bài xích Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ.
Hắn cảm thấy, động phủ Chí Tôn khu, là không nên khuếch trương. Nên vĩnh viễn giữ lại tám danh ngạch, như vậy mới có thể thể hiện ra hắn tôn quý cùng không giống người thường.
Thoáng cái gia nhập bốn người, để cho hắn cảm thấy hàm lượng của động phủ Chí Tôn khu, thoáng cái giảm bớt đi nhiều, để cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Nhất là sau khi chứng kiến Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ, càng là tức không chỗ đánh.
Bởi vì, Giang Trần và Mộc Cao Kỳ, vậy mà dùng tu vi Tiểu Nguyên cảnh, cùng hắn là Thiên Nguyên cảnh bình khởi bình tọa, cùng hắn hưởng thụ đãi ngộ đồng dạng.
Cái này để cho hắn như thế nào chịu được?
Còn lại mấy người kia, thấy người này nhảy ra, chẳng những không có khuyên can, ngược lại bộ dạng nhìn có chút hả hê. Trong ánh mắt, còn mang theo ý tứ kích động.
Giang Trần làm sao không thấy rõ điểm này.
- Nguyên lai cái gọi là Chí Tôn khu nguyệt hội, chính là vì cho người mới tới như chúng ta một hạ mã uy? Thanh Hồng sư huynh, cái này là đạo đãi khách của ngươi sao?
Lời này của Giang Trần, làm cho tất cả mọi người chấn động.
Giang Trần này, vậy mà lớn gan như vậy, chẳng những chống đối Nguyên cảnh bát trọng Nhung Tử Phong, còn công nhiên nghi vấn đạo đãi khách của Thẩm Thanh Hồng.
Cái này làm cho những người khác, đều cảm thấy kinh ngạc, nhịn không được nhìn nhiều hai mắt.
Thẩm Thanh Hồng khẽ chau mày, hiển nhiên, dùng địa vị cùng tác phong của hắn, coi như là ba người còn lại trong Tứ Đại Thiên Vương, cũng không có khí phách chất vấn hắn.
Giang Trần này, một thiên tài từ bên ngoài đến, dù có chút chỗ dựa, vậy mà cả gan dám vô lễ như thế?
Trong lúc đó, một tú sĩ mặc hắc bạch đạo bào tuổi trẻ mỉm cười:
- Xin chư vị bớt giận, tất cả mọi người là đệ tử Chí Tôn khu, đại biểu chính là thể diện của Đan Càn Cung. Nếu như bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này, mà náo mặt đỏ tới mang tai, sẽ rất bất nhã. Quân Mặc Bạch ta đề nghị, mọi người phẩm đan luận đạo, tâm tình đại thế của Vạn Tượng Cương Vực, như thế nào?
Quân Mặc Bạch này, bận bào phục Hắc Bạch, thoạt nhìn như một tú tài đọc đủ thi thư, hào hoa phong nhã, cho người một loại cảm giác cơ trí.
Ở trong Tứ Đại Thiên Vương, cũng chỉ có người này, mới cho người một cảm giác thân cận, không giống Tam Đại Thiên Vương khác, hoặc cao cao tại thượng như Thẩm Thanh Hồng; hoặc lạnh lùng băng lãnh như Lăng Bích Nhi; hoặc bộc lộ tài năng, lăng lệ ác liệt như Nhiếp Trùng.
Nghe Quân Mặc Bạch tỏ thái độ, Mộc Cao Kỳ vội nói:
- Vẫn là Mặc Bạch sư huynh nói có lý, nếu là người đồng tông, nên hòa hòa khí khí, đoàn kết nhất trí.
- Mộc Cao Kỳ, ngươi tính là cái gì? Nơi này có phần ngươi nói chuyện sao?
Nhung Tử Phong trước kia khiêu khích Giang Trần, cười lạnh nhìn qua Mộc Cao Kỳ.
- Đan đạo thiên tài, thật là rất giỏi. Nhưng nếu như thiên tài chết non, cái kia liền cái rắm cũng không phải. Khoan nói ngươi bây giờ còn không có trưởng thành đến một bước kia, dù đến một bước kia, ở trước mặt thiên tài võ đạo chính thức, cũng phải đứng sang bên cạnh cho ta, không có phần ngươi nói chuyện.
Lời này, quả thực là trực tiếp vẽ mặt.
Mộc Cao Kỳ tính tình tốt, không có nghĩa là hắn có thể tiếp nhận loại nhục nhã này.
Sắc mặt cũng trầm xuống:
- Nhung Tử Phong sư huynh, ngươi nói như vậy có vài phần đạo lý, bất quá, tựa hồ ngươi cũng không phải thiên tài võ đạo chính thức gì a. Nếu như ta nhớ không lầm, năm nay ngươi đã 35 rồi. Mà ta năm nay mới mười chín. Ngươi so với ta lớn hơn mười sáu tuổi, ngươi làm sao biết 16 năm sau, ta không đạt được tu vi võ đạo như ngươi bây giờ?
Giang Trần thấy Mộc Cao Kỳ nổi giận, chẳng những không phản đối, ngược lại cảm thấy sảng khoái.
Hắn hi vọng Mộc Cao Kỳ nổi giận nhiều hơn, có đôi khi, uy nghiêm cùng địa vị, là dựa vào loại phương thức nổi giận này đến thành lập.
Ngươi luôn tươi cười, luôn hòa khí, người khác sẽ cảm thấy ngươi không còn cách nào khác, cảm thấy ngươi dễ đắn đo, sẽ không tôn trọng ngươi.
Ngươi càng có tính tình, người khác có khả năng càng kiêng kị ngươi.
Nhẹ nhàng vỗ tay, Giang Trần nở nụ cười:
- Lời này của Cao Kỳ sư đệ, rất đúng ý ta. Bởi vì cái gọi là không ai mãi mãi hèn, dùng niên kỷ của Nhung sư huynh, vốn không nên cùng thiếu niên tranh phong. Thắng, ngươi không có gì sáng rọi; thua, ngoại trừ mất mặt vẫn là mất mặt.
Loại mặt hàng như Nhung Tử Phong, Giang Trần là thật không có hảo cảm.
Lẫn nhau không có cừu hận gì, Nhung Tử Phong này lại nhảy ra giẫm bọn hắn, Giang Trần há dễ dàng để cho hắn giẫm như vậy.
Sắc mặt của Nhung Tử Phong trầm xuống, niên kỷ hơi lớn một chút, đây là chỗ bẩn lớn nhất của hắn ở Chí Tôn khu.
Bởi vì, những thiên tài ở Chí Tôn khu, phổ biến đều dưới 30 tuổi. Mà Nhung Tử Phong hắn, lại hơn 35 tuổi rồi.
Lăng Bích Nhi ăn mặc khêu gợi kia, đột nhiên nhíu mày, ngữ khí băng hàn:
- Nhung Tử Phong, nói nhảm cũng đừng có nói nhiều như vậy. Đầu tiên, ngươi không coi là thiên tài võ đạo chính thức; thứ hai, ai nói thiên tài đan đạo ở trước mặt thiên tài võ đạo, phải đứng sang bên cạnh, không có phần nói chuyện?
Ở trong Tứ Đại Thiên Vương, phú đan đạo của Lăng Bích Nhi thiên cao nhất, cho nên, những lời kia của Nhung Tử Phong, đối với nàng mà nói, đồng dạng là mạo phạm lớn lao.
Nhung Tử Phong nghe Lăng Bích Nhi lên tiếng, cả kinh ra mồ hôi lạnh.
- Bích nhi sư muội, ta... Ta không có ý tứ chế giễu ngươi a.
Lăng Bích Nhi tức giận:
- Lui ra, ta không muốn nghe ngươi nói nhảm.
Nhung Tử Phong bị nữ nhân quát lớn, trong lòng giận dữ, cũng không dám phát tác, chỉ phải cúi đầu thối lui.
Nhung Tử Phong tại đây Chí Tôn khu, lớn nhất chỗ dựa tựu là Thẩm Thanh Hồng.
Thấy Nhung Tử Phong bị Lăng Bích Nhi quát lui, Thẩm Thanh Hồng thản nhiên nói:
- Lăng Sư muội, ta ngược lại cảm thấy, tuy Tử Phong cực đoan, nhưng lại có vài phần đạo lý. Tại Thần Uyên Đại Lục, cuối cùng là võ đạo lập thế. Cường giả có thể trở tay làm mưa chính thức, cơ hồ đều là thiên tài võ đạo.
Lăng Bích Nhi lạnh lùng nói:
- Ta liền cầu chúc Thẩm sư huynh ngươi, sớm ngày đi ra Đan Càn Cung, hô phong hoán vũ, làm vinh dự Đan Càn Cung ta rồi.
Tứ Đại Thiên Vương tầm đó, hiển nhiên cũng không phải hoà hợp êm thấm.
Lăng Bích Nhi này càng là lãnh ngạo, hiển nhiên ngay cả mặt mũi của Thẩm Thanh Hồng cũng không cho.
Thẩm Thanh Hồng rụt rè cười cười:
- Một ngày này, tổng sẽ đến.
Lăng Bích Nhi đạm mạc cười cười, trên mặt kiều diễm hiện ra xem thường. Nhưng lại không có cùng Thẩm Thanh Hồng biện luận cái gì nữa.
- Tốt rồi, trở lại chuyện chính.
Thẩm Thanh Hồng khoát tay chặn lại, mười phần bá khí nói:
- Người đã tới đủ, căn cứ quy củ cũ, phẩm đan luận võ, đây là lệ cũ của Chí Tôn khu nguyệt hội.
Chương 832 Muốn đánh cuộc thì lớn một chút 1
Nhung Tử Phong vèo thoáng một phát, từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên:
- Ta thả con săn sắt, bắt con cá rô, muốn gặp mấy vị sư đệ tân tấn. 1 vs 1, ngược lại là khi dễ các ngươi. Không bằng bốn người các ngươi cùng lên đi.
Nhung Tử Phong này, đích thật là không biết làm người.
Vừa nói chuyện, chẳng những đắc tội Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ, còn đắc tội hai Chí Tôn đệ tử tân tấn khác.
Hai thiên tài cướp lấy động phủ võ đạo kia, bởi vì mới đến, một mực không nói gì, cũng biết mình không có quyền lên tiếng, cho nên đê điều.
Nhưng Nhung Tử Phong này, lại hùng hổ dọa người, làm cho người ta muốn thấp điều cũng không được.
- Nhung sư huynh, lời này của ngươi, không khỏi khinh người quá đáng đi à nha? Một mình ngươi, đối chiến bốn người chúng ta?
Nhung Tử Phong cười ngạo nghễ:
- 1 vs 1, các ngươi không phải là đối thủ của ta. Một đôi bốn, các ngươi cũng chưa chắc có thể kháng qua được mười chiêu.
Giang Trần và Mộc Cao Kỳ đều là đan đấu cướp lấy động phủ, đối mặt Nhung Tử Phong khiêu chiến võ đạo, trình độ hao tổn trên mặt mũi bọn hắn, hiển nhiên không bằng hai thiên tài cướp lấy động phủ võ đấu kia.
Hai người này giận dữ, đều cảm giác đã bị vũ nhục lớn lao, tay nắm chuôi kiếm, rất có tư thế một lời không hợp, liền cùng với Nhung Tử Phong liều mạng tương bính.
Mọi ánh mắt, đều bắn về phía Giang Trần và Mộc Cao Kỳ.
Hiển nhiên, tất cả mọi người muốn nhìn một chút, Giang Trần và Mộc Cao Kỳ đến cùng có dũng khí chiến một trận hay không.
Tuy bọn họ cướp lấy động phủ đan đấu, nhưng thế giới võ đạo, nếu như bị người khiêu chiến, ngay cả dũng khí nghênh chiến cũng không có, vậy thì không khỏi quá nhu nhược rồi.
Ngón tay của Giang Trần rất có tiết tấu nhẹ nhàng gõ lấy, đối mặt ánh mắt không ngừng tập trung đến, lại bình thản ung dung.
- Giang Trần, không nên giả thần giả quỷ. Có gan liền chiến, không có gan liền cúi đầu nhận thua.
Nhung Tử Phong xùy cười một tiếng, mặt lộ vẻ khinh thường.
- Nhung Tử Phong, ngươi có xấu hổ hay không?
Bỗng nhiên Mộc Cao Kỳ đứng lên.
- Ngươi một bó to niên kỷ, còn là Thiên Nguyên cảnh, khiêu chiến Tiểu Nguyên cảnh chúng ta, ngươi không e lệ sao?
Nhung Tử Phong âm hiểm cười nói:
- Mộc Cao Kỳ, ta cũng không khi dễ ngươi, ngươi đi lên, một chiêu ta làm không được ngươi, tính toán Nhung Tử Phong ta vô năng.
- Về phần Giang Trần nha, ngươi gánh được ba chiêu của ta, tính toán ta thua.
Khẩu khí khiêu khích mười phần.
- Thua thì đã có sao?
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
- Trên đầu môi đụng một cái, loại xiếc nhàm chán này, ta không có hứng thú phụng bồi.
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Nhung Tử Phong cười lạnh liên tục.
- Ngươi muốn chơi, vậy thì chơi lớn một chút. Ai thua thì cút khỏi Chí Tôn khu.
Giang Trần trực tiếp nói.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người rùng mình, Giang Trần này ngoan độc a.
Đừng nhìn Nhung Tử Phong khí thế bức người, nhưng thật muốn hắn đánh bạc lớn như vậy, trong lúc nhất thời, còn thật không dám nhận lời.
- Như thế nào? Vừa rồi gọi hung, là hù dọa người sao? Thật muốn đánh bạc lớn một chút, liền co lại?
Giang Trần có chút chê cười lườm Nhung Tử Phong.
Thẩm Thanh Hồng cau mày nói:
- Tất cả mọi người là thiên tài của Chí Tôn khu, lúc luận bàn, ngược lại không cần phải đùa lớn như vậy. Dùng ta xem, chơi một ít tiền đặt cược có thể, nhưng cút khỏi Chí Tôn khu, thì không cần.
Lúc này, Quân Mặc Bạch cũng phụ họa nói:
- Đúng, đánh bạc một chút là được, đùa quá lớn, chỉ sợ cao tầng tông môn sẽ không thích.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Nhung Tử Phong, ta biết ngươi thua không nổi. Như vậy đi, ngươi đánh bạc được cái gì, cứ mở miệng a.
Nhung Tử Phong bị Giang Trần kích, cũng giận dữ:
- Giang Trần, đừng cho là ta không dám đánh bạc với ngươi, chỉ là sợ những người khác thua, đi chỗ cung chủ khóc nhè mà thôi. Ngươi đã muốn đánh bạc, chúng ta liền đánh bạc Bồi Nguyên Đan, đánh bạc Linh Thạch, ngươi có dám hay không?
- Nói đi, ngươi đánh bạc được bao nhiêu.
Giang Trần hời hợt cười cười.
Nhung Tử Phong cắn răng một cái:
- Đánh bạc hai trăm Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan, 500 Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, ngươi có dám hay không?
Khoản tiền này, đối với Nhung Tử Phong mà nói, coi như là một số tài phú không nhỏ rồi. Ít nhất cần một hai năm bổng lộc của hắn.
- Chỉ như vậy?
Giang Trần khinh thường cười cười.
- Quá ít, không có hứng thú.
Nhung Tử Phong biến sắc, lạnh lùng nói:
- Giang Trần, ngươi một đệ tử từ bên ngoài đến, có thể có bao nhiêu tài phú, lại ở chỗ này khoác lác?
- Nếu như ta đánh bạc không nổi, ngươi lại đến phỉ nhổ ta cũng không muộn. Đừng nhận thức sai, bây giờ là ta xem thường tiền đánh bạc của ngươi.
Nhung Tử Phong còn muốn nói chút gì đó, Thẩm Thanh Hồng kia lại bỗng nhiên nói:
- Nếu như thế, liền tăng gấp năm lần a. Tử Phong, nếu ngươi không đủ, ta giúp ngươi ứng trước.
Giang Trần cười to nói:
- Tốt, tốt, không hổ là Thẩm sư huynh tài đại khí thô, thiên tài đỉnh cấp của Chí Tôn khu, quả nhiên là ra tay xa hoa.
Lời này của Giang Trần, để cho Thẩm Thanh Hồng không khỏi khó chịu. Hắn cảm thấy, Giang Trần này là châm chọc hắn, châm chọc hắn có được tu vi hôm nay, là dựa vào tài đại khí thô chồng chất ra.
- Người đâu, lấy một ngàn viên Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan, 3000 khối Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch đến.
Thẩm Thanh Hồng vẫy tay một cái, lập tức có tùy tùng đi chuẩn bị tiền đánh bạc.
Nhung Tử Phong thấy Thẩm Thanh Hồng hữu ý vô ý cho hắn chỗ dựa, trong nội tâm đại định, nhe răng cười nói:
- Giang Trần, ta mượn Thẩm sư huynh, vừa rồi ngươi thổi rung trời, cái tiền đánh bạc này, ngươi cũng đừng nói cầm không ra nha?
Sở dĩ Giang Trần nói tới nói lui, kỳ thật là chờ đợi giờ khắc này, hắn thiếu đúng là Linh Thạch a. Cửu Môn Phần Thiên Trận kia, cần rất nhiều Tinh Thạch.
Tình hình kinh tế Giang Trần, chỉ có thể giải quyết một nửa.
Nếu như có thể thắng 3000 khối Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, cái lỗ hổng kia liền giải quyết hơn phân nửa. Lại gom góp 3000 khối, không sai biệt lắm là đủ năm năm rồi.
Rất nhanh, tùy tùng của Thẩm Thanh Hồng, liền nâng một ngàn viên Bồi Nguyên Đan, 3000 khối Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch lên.
Đối với Thẩm Thanh Hồng tài đại khí thô mà nói, tuy cái này cũng là một số không nhỏ, nhưng so với tổng tài sản của hắn, lại chỉ là một bữa ăn sáng.
- Giang Trần sư đệ, Bồi Nguyên Đan cùng Linh Thạch của ngươi có đủ hay không? Nếu không đủ, có cần từ chỗ ngu huynh dự chi một phần hay không?
Thẩm Thanh Hồng ra vẻ khách khí hỏi.
Một khi Giang Trần dùng Linh Thạch và đan dược của hắn, vậy muốn chạy thoát Thẩm Thanh Hồng hắn khống chế, tất sẽ không dễ dàng.
- Đa tạ Thẩm sư huynh quan tâm, tuy không thể tài đại khí thô như Thẩm sư huynh, nhưng chút tiền đặt cược ấy, miễn cưỡng vẫn có khả năng.
Nói xong, Giang Trần cũng lấy ra một ngàn thượng phẩm Bồi Nguyên Đan, 3000 Tinh Thạch.
Những Tinh Thạch này, đã tiếp cận hai phần ba dự trữ của Giang Trần rồi.
Nhẹ nhàng để tiền đặt cược lên bàn, ánh mắt Giang Trần trầm tĩnh, nhìn Nhung Tử Phong:
- Nói đi, đánh cuộc như thế nào? Là theo như vừa rồi ngươi khoác lác ba chiêu đến định? Hay là chương trình khác?
Chương 833 Muốn đánh cuộc thì lớn một chút 2
- Ba chiêu, là có chút không ổn, không đủ công bình.
Thẩm Thanh Hồng lắc đầu, hắn hiển nhiên sẽ không để cho Nhung Tử Phong thua.
Quân Mặc Bạch cười nói:
- Thiên Nguyên cảnh đối chiến Tiểu Nguyên cảnh, cũng không có khả năng dùng thực lực chân thật đánh bạc thắng thua? Dùng ta xem, năm chiêu là đủ?
Lăng Bích Nhi ý vị thâm trường liếc nhìn Giang Trần:
- Năm chiêu ta thấy rất công bình.
Tứ Đại Thiên Vương, có ba người lên tiếng, cuối cùng là Nhiếp Trùng, ánh mắt sắc bén bắn về phía Giang Trần:
- Giang Trần này thực lực không tệ, lúc trước đả bại Ngôn Hồng Đồ, có thực lực Địa Nguyên cảnh đỉnh phong. Ta xem ít nhất mười chiêu, mới công bình.
- Ân, vậy thì mười chiêu.
Thẩm Thanh Hồng gật đầu.
Giang Trần một mực bình tĩnh mỉm cười, bất kể những người này thương nghị thế nào, hắn căn bản không sao cả.
Quả thật, Nhung Tử Phong này là Nguyên cảnh bát trọng, nhưng thật muốn đấu, hiện tại Giang Trần là Tiểu Nguyên cảnh đỉnh phong, cũng không e ngại hắn bao nhiêu.
Thật muốn toàn lực đánh cược một lần, dù không thắng, đấu cái lực lượng ngang nhau là tuyệt đối không có vấn đề.
Thậm chí, nếu như Giang Trần lộ ra át chủ bài, chí ít có ba phần thắng.
Như vậy, bất kể là ba chiêu, hay năm chiêu, mười chiêu, thậm chí là 100 chiêu, Giang Trần đều không sao cả. Bởi vì Nhung Tử Phong này, không có khả năng thắng được hắn.
Nhung Tử Phong đã nhận được Thẩm Thanh Hồng cùng Nhiếp Trùng ủng hộ, hào khí tăng nhiều:
- Giang Trần, mười chiêu, ở trong mười chiêu, ta tất nghiền áp ngươi. Tất cả đồng môn ở đây, đều có thể làm chứng.
- Đi, chúng ta gặp trên lôi đài.
Thân hình Nhung Tử Phong nhoáng một cái, đã dẫn đầu lướt đi.
Thẩm Thanh Hồng cũng đứng lên hô:
- Luận bàn Võ đạo, chính là nhã sự của Chí Tôn khu ta, chư vị đều đi cổ động a.
Quân Mặc Bạch mỉm cười:
- Tiền đánh bạc lớn, thiên tài quyết đấu, đích thật là nhã sự. Lăng Sư muội, nhìn một cái đi.
Lăng Bích Nhi đạm mạc nói:
- Ta nghe được, không cần ngươi mời.
Nhiếp Trùng lạnh lùng cười cười, thân hình điểm một cái, bỏ đi không một dấu vết, hóa thành một đạo lưu quang, biến mất ở trước mắt mọi người.
Hai tân tấn thiên tài võ đấu cướp lấy động phủ kia, nhìn Giang Trần có chút cảm kích, có chút đồng tình.
- Giang Trần, lần này nếu như ngươi thua, tổn thất của ngươi, chúng ta giúp ngươi gánh chịu một phần.
Hai thiên tài võ đạo này cũng biết, trận chiến này của Giang Trần, là thay bọn hắn ngăn tai. Bằng không thì Nhung Tử Phong kia nói lấy một địch bốn, vạn nhất bị thua, đối với bọn họ đả kích là rất lớn.
Mộc Cao Kỳ cũng xung phong nhận việc:
- Ta gánh chịu một phần ba.
Giang Trần lại khoan thai cười cười:
- Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Mộc Cao Kỳ cùng hai thiên tài tân tấn kia đều sững sờ, nhìn thấy thân ảnh của Giang Trần đã lướt đi.
Đón lấy, thanh âm cười dài của Giang Trần truyền đến:
- Nhung Tử Phong này muốn làm tiễn tài đồng tử, các ngươi muốn chia cắt, nào có sự tình tốt như vậy?
Mộc Cao Kỳ sững sờ, thế mới biết ý tứ của Giang Trần. Nguyên lai, Trần ca là tràn đầy tự tin, căn bản không có cân nhắc qua vấn đề thua a.
Hai thiên tài tân tấn kia khẽ giật mình, đều nở nụ cười khổ. Tốc độ cũng nhanh hơn, chạy như bay tới khu lôi đài, hiển nhiên là không muốn bỏ qua trận chiến này.
Động phủ của Thẩm Thanh Hồng, hiển nhiên là thường xuyên tổ chức loại luận bàn này, cho nên có lôi đài chuyên môn.
Nhung Tử Phong đứng trên lôi đài, diễu võ dương oai, không ai bì nổi.
Thiên Nguyên cảnh uy áp, không hề giữ lại phóng xuất ra, bao phủ toàn bộ lôi đài.
Cho người một loại cảm giác cực kỳ đè nén.
- Trần ca, ngươi phải cẩn thận. Tuy Nhung Tử Phong không phải Tứ Đại Thiên Vương, nhưng ở Chí Tôn khu, trước kia bài danh là thứ sáu, thực lực rất mạnh.
Mộc Cao Kỳ nhắc nhở.
Giang Trần nhẹ nhàng gật đầu, từng bước một đi lên.
Thiên Nguyên cảnh uy áp, đích thật là không thể coi thường. Toàn bộ lôi đài, đều bị một cổ lực lượng cường đại bao phủ, làm cho Giang Trần cảm giác được một loại hào khí cực kỳ áp lực.
- Ân? Đây là cái gì? Trọng Lực thần thông?
Giang Trần đi vài bước, vừa đạp lên lôi đài, liền cảm nhận được một cỗ khí lưu bàng bạc, để cho hắn cảm giác toàn thân trầm xuống, hành động tựa hồ nhận lấy trói buộc.
Ánh mắt của Nhung Tử Phong lạnh lùng, như là liếc người ngu, khinh miệt lườm Giang Trần.
- Giang Trần, ta không biết ngươi đi cửa sau gì, có thể làm cho Đan Trì cung chủ coi trọng ngươi như vậy. Bất quá hôm nay, Nhung Tử Phong ta muốn vạch trần mặt nạ lừa đời lấy tiếng của ngươi, để cho người trong thiên hạ biết, hương dã thôn phu, cuối cùng chỉ là hương dã thôn phu, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ cùng thiên tài chính thức bình khởi bình tọa.
Ngữ khí của Nhung Tử Phong uy nghiêm, phảng phất ở trên lôi đài, hắn là chúa tể. Từng câu từng chữ, nhất cử nhất động của hắn, đều là thánh chỉ.
- Thiên tài chính thức?
Đột nhiên Giang Trần cười rộ lên.
- Ngươi nói là ngươi sao? Thật có lỗi, ta không có thấy thiên tài gì, ở trước mắt ta, chẳng qua là một tên ngu ngốc mà thôi.
Sắc mặt của Nhung Tử Phong ngưng tụ, thúc dục khí thế, lập tức như một tòa núi lớn, vắt ngang ở trước mặt Giang Trần.
Nhung Tử Phong là thiên phú Thổ hệ, thần thông thủ đoạn của hắn, đều ở trong Thổ thuộc tính.
- Giang Trần, sắp chết đến nơi, ngươi còn dám mạnh miệng, ở trong Đại Địa Hồng Lưu của ta, năng lực hành động của ngươi, sẽ trực tiếp cắt giảm hai phần ba, ta ngược lại muốn nhìn, ngươi lấy cái gì cuồng.
Đại Địa Hồng Lưu, là một môn Trọng Lực thần thông của Nhung Tử Phong, một khi thi triển, có thể tăng Trọng Lực lên mấy lần, hình thành lực kéo cường đại, từ đó ảnh hưởng năng lực hành động của đối thủ.
Tay Nhung Tử Phong chà xát, một lá bùa tràn ngập phù văn rậm rạp chằng chịt, ở trong hư không hóa thành hư vô.
Trong lúc đó, quang điểm màu vàng đất như là ngôi sao, lập tức hình thành một tầng khí lưu lơ lửng cao một thước, đây cũng là khí lưu trải qua thần thông diễn dịch mới thành bụi bậm.
Nhưng hiển nhiên, cái bụi bậm này, đã không phải là bụi bậm bình thường, từng hạt đều có thể so với thiên quân, còn kèm theo lực trói buộc cường đại.
Thần thông bản thân Giang Trần, đối với Thổ thuộc tính, hoàn toàn chính xác không có phương pháp khắc chế gì. Ít nhất cho tới bây giờ, Giang Trần không có thần thông nào có thể khắc chế thần thông Đại Địa Hồng Lưu.
Nhưng mà, cái này cũng không đại biểu Giang Trần sẽ thúc thủ vô sách.
Hai tay mở ra, chín chín tám mươi mốt đạo Băng Hỏa Yêu Liên, lập tức như là linh xà, từ dưới nền đất thò ra, bao bọc vây quanh Giang Trần.
Giang Trần đứng trong bụi hoa, ánh mắt nhu hòa.
Ở trong thế giới Băng Hỏa Yêu Liên, hắn là Vương.
Coi như là Đại Địa Hồng Lưu, đối với hắn ảnh hưởng cũng cực kỳ bé nhỏ.
Bởi vì, bản thân Băng Hỏa Yêu Liên có lực lượng cường đại, đại địa đá núi lại cứng rắn, chúng đều có thể phá nát. Cùng lý, đối mặt thần thông Thổ thuộc tính này, Băng Hỏa Yêu Liên bị trói buộc, sẽ không lớn như bản thân Giang Trần.
- Nhung Tử Phong, ngươi chỉ có mười chiêu, chính mình phải tính toán tốt a.
Chương 834 Kim cương cự tí
Giang Trần trong lúc cấp bách, vẫn không quên chế giễu Nhung Tử Phong thoáng một phát.
Tuy Giang Trần đối với Nhung Tử Phong này tu luyện thần thông Thổ thuộc tính, bao nhiêu cũng có chút kinh ngạc. Nhưng mà Trọng Lực trói buộc cấp bậc này, cũng không có đến loại trình độ không thể nghịch chuyển kia.
Nếu như là một cường giả Thánh Cảnh, thi triển Trọng Lực thần thông, có lẽ Giang Trần thật sự sẽ bị trói buộc không thể động đậy
Nhưng mà Nhung Tử Phong, hiển nhiên còn xa xa không đủ.
Nhung Tử Phong nghe vậy, khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh, quát:
- Giang Trần, ngươi đã một lòng muốn chết, ta sẽ thanh toàn ngươi.
Trong lúc đó, hai tay của Nhung Tử Phong chấn động, cánh tay không ngừng bành trướng, vậy mà biến thành một đôi cự thủ, quả thực có thể so với chân voi. Chiều dài khoảng chừng năm mét, độ thô cũng có thể so với một cây đại thụ.
Nắm đấm kia tách ra gợn sóng màu vàng đất, lớn như một cái cổ lớn.
Oanh…
Nhung Tử Phong hung hăng nện một quyền, vậy mà không có đánh tới Giang Trần, mà là trực tiếp đập vào mặt đất.
Phanh…
Toàn bộ lôi đài đột nhiên lay động, như sơn băng địa liệt.
Thân hình Giang Trần có chút nhoáng một cái.
Đón lấy, một quyền khác của Nhung Tử Phong, lại cách không nện xuống, lập tức nện tới trước mặt Giang Trần.
Nắm đấm cực lớn này lăng không nện đến, xoáy lên vô số phù văn màu vàng đất, tràn đầy uy áp cường thế của Thiên Nguyên cảnh.
Giang Trần thấy quyền thế của Nhung Tử Phong đáng sợ như vậy, cũng âm thầm nghiêm nghị.
Thiên tài Chí Tôn khu, quả nhiên không có một cái nào là hư danh nói chơi. Nhung Tử Phong này có thể ở Chí Tôn khu bài danh thứ sáu, tu vi thật đúng là không phải nói khoác ra.
Nắm đấm cực lớn nện xuống, Giang Trần cũng không nhàn rỗi, dẫn mười tám đạo Băng Liên, trực tiếp cuốn tới cánh tay kia.
- Quấn…
Giang Trần dẫn thủ quyết, mười tám đạo Băng Liên lập tức quấn quanh cánh tay.
Giang Trần lại biến thủ quyết:
- Đóng băng.
Mười tám đạo Băng Liên, phun ra nuốt vào vô số hàn mang, phát ra thanh âm xì xì xì, nhanh chóng ở trên cánh tay ngưng tụ ra một tầng băng cứng rắn.
Xu thế băng quấn kia, vậy mà ngạnh kháng một quyền của Nhung Tử Phong.
- Tốt, một chiêu.
Mộc Cao Kỳ ở dưới kêu lên, khi hắn chứng kiến một quyền đáng sợ kia của Nhung Tử Phong, trong nội tâm cũng hít một hơi lãnh khí.
Nếu như đổi Mộc Cao Kỳ hắn lên, chỉ sợ một quyền này cũng nện hắn thành thịt nát.
May mắn Trần ca cao minh, cũng không dùng hết toàn lực, liền ngăn trở một quyền này của Nhung Tử Phong, hơn nữa còn thuận tay phản kích.
Một quyền của Nhung Tử Phong bị phong bế, thấy băng lực cường đại còn có ý đồ đóng băng cánh tay của hắn, liền hét lớn một tiếng
Cánh tay đột nhiên hiện ra một tầng vầng sáng đất màu vàng, oanh…
Cánh tay lại tráng kiện một phần, gân xanh dài hẹp, như là rắn nước ở dưới da thịt lay động, cho người một loại cảm giác cực kỳ dữ tợn.
Cái chấn động này, vậy mà chấn khai toàn bộ vụn băng, rầm rầm… vỡ nát.
- Giang Trần, lại ăn một quyền của ta.
Lúc này, cánh tay của Nhung Tử Phong quét ngang, vậy mà đến một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân.
Nếu như nói trước kia là Thái Sơn áp đỉnh, Băng Hỏa Yêu Liên còn có thể lăng không cuốn lấy, như vậy Hoành Tảo Thiên Quân này, lại trực tiếp quét về phía eo của Băng Hỏa Yêu Liên.
Tạch tạch tạch két…
Lập tức có hơn mười dây leo, bị xu thế quét ngang oanh đoạn.
Nhưng mà, hiển nhiên Giang Trần sớm có chuẩn bị. Một đạo Nguyên Từ Phong Bạo ầm ầm đẩy tới, đâm vào cánh tay.
Bị Nguyên Từ Phong Bạo cuốn, cánh tay như đánh vào không gian thác loạn, thậm chí có chút suy yếu.
- Ha ha, chiêu thứ hai, Trần ca, cố gắng lên.
Mộc Cao Kỳ ở dưới đất, đã kích động, lại hưng phấn. Giờ phút này hắn đã hoàn toàn vong ngã, không nhìn thái độ Thẩm Thanh Hồng nhíu mày không thích.
Mộc Cao Kỳ rất rõ ràng, hắn tới Chí Tôn động phủ, nhất định sẽ bị Thẩm Thanh Hồng chèn ép. Hôm nay, nếu như đã vạch mặt, cũng không cần phải nơm nớp lo sợ Thẩm Thanh Hồng.
Tuy hắn nhu nhược, nhát gan, nhưng Mộc Cao Kỳ hôm nay, sớm đã không phải Mộc Cao Kỳ năm đó, tâm cảnh của hắn đã bắt đầu lột xác.
Giang Trần thúc dục Hỏa Liên, một cây Hỏa Liên như là Hỏa Long, phụt lên hỏa diễm, bao bọc cả cánh tay của Nhung Tử Phong, mãnh lực đốt cháy.
Nhung Tử Phong dữ tợn cười một tiếng:
- Giang Trần, đừng uổng phí khí lực. Kim Cương Cự Thủ của ta, thủy hỏa bất xâm. Ngươi muốn dựa vào Thủy Hỏa chi lực đối phó ta, đó là nằm mơ.
Nhung Tử Phong nói xong, hai đấm liên tục vung mạnh, điên cuồng đập tới Giang Trần.
Trước kia liên tục hai chiêu, đều không thể đánh trúng Giang Trần, Nhung Tử Phong cảm thấy rất không thoải mái. Bộ《 Đại Kim Cương Tí 》này của hắn, cũng không phải chỉ có hai chiêu đơn giản như vậy, mà là một bộ vũ kỹ công kích liên tục.
Một khi thi triển ra, thật sự là như Kim Cương giận dữ, Chư Thiên lạnh mình.
Bành bành bành…
Quyền thế ngập trời, không ngừng áp súc lấy phạm vi phòng ngự của Băng Hỏa Yêu Liên.
Từ khi Giang Trần có được Băng Hỏa Yêu Liên đến nay, bách chiến bách thắng. Nhưng mà giờ khắc này, uy lực của Băng Hỏa Yêu Liên, đích thật là bị áp chế đến thấp nhất.
Không phải Băng Hỏa Yêu Liên không tốt, mà là bộ công kích cuồng bạo của đối phương, đơn thuần dùng Thủy Hỏa, là rất khó khắc chế.
Cũng may, số lượng của Băng Hỏa Yêu Liên rất nhiều, hiện tại đã có thể thúc dục một trăm lẻ tám gốc.
Tuy phòng tuyến không ngừng thu nhỏ lại, nhưng mà Băng Hỏa Yêu Liên hình thành phòng ngự, lại không có dễ dàng bị phá hủy như vậy.
Mấu chốt nhất là, năng lực tái sinh cường đại của Băng Hỏa Yêu Liên, là mấu chốt để Giang Trần có thể tự bảo vệ mình.
- Không ổn, ta phòng ngự như vậy, cuối cùng là rơi xuống hạ phong, không thể để cho một mình hắn đánh cao hứng, ta lại chỉ có thể chống đỡ, không thể hoàn thủ.
Nhất niệm đến đây, Giang Trần nắm thủ quyết, vô số khí lưu màu vàng kim, theo đầu ngón tay hắn tràn ra.
Lúc này, Giang Trần uấn nhưỡng Nguyên Từ Phong Bạo, uy lực gấp mấy lần trước kia.
Đột nhiên tầm đó, hai tay Giang Trần đẩy ra, một đạo Nguyên Từ Phong Bạo ầm ầm vọt tới Nhung Tử Phong đang hùng hổ dọa người.
Nhung Tử Phong một quyền đón lấy một quyền, đánh đến cao hứng, bị Nguyên Từ Phong Bạo va chạm, thân hình nhoáng một cái, thiếu chút nữa bị Nguyên Từ Phong Bạo cuốn vào.
Hai tay vội vàng thu về, hung hăng đẩy ra.
Oanh…
Song chưởng này, không thể không nói uy lực cực lớn, vừa đẩy ra, vậy mà trực tiếp xé rách Nguyên Từ Phong Bạo, hóa thành vô số mảnh vỡ, hóa thành hư vô.
Mà lúc này, giữa hai người, đã giao chiến bảy chiêu.
- Trần ca cố gắng lên, thằng này, chỉ còn lại ba chiêu.
Mộc Cao Kỳ kêu lớn.
Nhung Tử Phong giận tím mặt, nếu theo như hắn nói ba chiêu quyết thắng thua, như vậy giờ phút này hắn đã thua. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Giang Trần sẽ mạnh mẽ như vậy.
Bộ Đại Kim Cương Tí này của hắn, thi triển ra, coi như là cường giả cấp bậc Tứ Đại Thiên Vương, cũng phải để cho hắn mũi nhọn nhất thời, phải chờ thời điểm hắn lực suy, mới có thể đánh bại hắn.
Chương 835 Giang Trần thắng 1
Thế nhưng mà, bộ Đại Kim Cương Tí này, liên tục bảy quyền, lại bắt không được Giang Trần? Chỉ là một võ giả Tiểu Nguyên cảnh đỉnh phong?
Thằng này, tựa hồ còn là một thiên tài đan đạo?
Cái này để cho Nhung Tử Phong không tiếp thụ được.
Ngay lúc này, Giang Trần lại cười lạnh một tiếng:
- Nhung Tử Phong, ngươi cũng tiếp ta một chiêu.
Đang khi nói chuyện, ngón tay Giang Trần hư không đâm một cái.
Tất cả Hỏa Liên đi theo tiết tấu của Giang Trần, phụt ra vô số hỏa diễm, lập tức như bị Giang Trần hút đi, ngưng ở đầu ngón tay.
- Đi.
Ngón tay của Giang Trần lại đâm một cái, chỉ lực đáng sợ lập tức tràn đầy hư không.
- Thiên Viêm Bạo Tinh chỉ.
Một chỉ lực này, như đến đỉnh phong, có thể đánh nát ngôi sao. Lực phá hoại có thể nói kinh người. Nhung Tử Phong kai đang hồ nghi, một chỉ mang theo khí tức đốt hủy thiên địa, đã đâm tới trước người hắn.
Nhung Tử Phong giận dữ, cánh tay đẩy tới, một đạo gợn sóng từ trong lòng bàn tay không ngừng phun ra.
Oanh…
Chỉ lực oanh phá, phòng ngự gợn sóng lập tức nổ tung. Cánh tay của Nhung Tử Phong bị lực lượng khổng lồ va chạm, lập tức cảm thấy hai tay nóng hổi.
Ngay lúc này, Giang Trần bỗng nhiên biến đổi chiêu thức, lăng không lại là một chỉ đâm đến.
Một chỉ này, càng thêm huyền diệu.
- Ngân Hà Bạo Tinh chỉ.
Một chỉ này, chính là tới hiện tại, một chỉ lực phá hoại mạnh nhất, ẩn chứa Kim Nguyên chi lực nhiều nhất, hình thành lực phá hủy đáng sợ.
Hai chiêu, tuy trước sau phát ra, nhưng cơ hồ là đồng thời đến.
Thời điểm Nhung Tử Phong cảm thấy cánh tay nóng hổi, Ngân Hà Bạo Tinh chỉ kia đã đánh úp lại.
Oanh.
Một chỉ đáng sợ, hóa thành lưu quang Kim sắc, chui vào trong cánh tay của Nhung Tử Phong.
Bành…
Tiếng nổ mạnh chói tai, vang vọng màng tai mọi người.
Sau một khắc, đôi cự thủ của Nhung Tử Phong máu tươi đầm đìa, ở trong hư không lạnh run, bị Ngân Hà Bạo Tinh chỉ đánh huyết nhục mơ hồ.
Một màn này, làm cho người đang xem cuộc chiến dưới đài, đều trợn mắt há hốc mồm.
Kim Cương Cự Tí của Nhung Tử Phong đáng sợ đến cỡ nào, kể cả Thẩm Thanh Hồng ở bên trong, tất cả mọi người rất rõ ràng.
Giờ khắc này, đôi Kim Cương Cự Tí kia, lại bị một Tiểu Nguyên cảnh đỉnh phong đả thương, dù không có thương gân động cốt, đó cũng là sự tình chưa bao giờ có.
Mộc Cao Kỳ đại hỉ:
- Tốt, chiêu thứ chín, còn có một chiêu, Trần ca, một chiêu cuối cùng, kiên trì xuống, ngươi sẽ thắng.
Mộc Cao Kỳ la to, lộ ra thập phần chói tai. Nhưng mà giờ phút này, đả kích tâm lý đối với Nhung Tử Phong, lại dị thường lớn.
- Giang Trần…
Nhung Tử Phong ngửa mặt lên trời thét dài, trong mắt bạo tuôn sát cơ.
- Ngươi... Lại dám thương đến Kim Cương Cự Tí của ta, quả thực là không thể tha thứ. Ngươi khinh nhờn Kim Cương Cự Tí của ta, ta nhất định phải xé nát ngươi, phá hủy ngươi, mặc kệ ngươi có bao nhiêu địa vị, mặc kệ ngươi có núi dựa gì.
Nhung Tử Phong điên cuồng.
Nhìn Kim Cương Cự Tí của mình, vậy mà máu tươi đầm đìa, đây quả thực là sỉ nhục trước nay chưa có a.
Mộc Cao Kỳ ở dưới mặt đất, không ngừng vung vẩy cánh tay, tựa hồ muốn đem lực lượng toàn thân mình, cấp hết cho Giang Trần, để hắn có thể ngăn cản được một chiêu cuối cùng của Nhung Tử Phong.
Ở Mộc Cao Kỳ xem ra, võ giả Tiểu Nguyên cảnh, đối kháng Thiên Nguyên cảnh, bản thân cái này là con thỏ đánh Sư tử, nếu như có thể bảo trì mười chiêu bất bại, đây tuyệt đối là chiến đấu cấp Sử Thi.
- Mộc Cao Kỳ, ngươi đắc ý quá sớm. Ngươi cho rằng Nhung Tử Phong đứng thứ sáu ở Chí Tôn khu, chỉ có chút bổn sự như vậy sao?
Trong lúc đó, Tứ Đại Thiên Vương bài danh thứ tư Nhiếp Trùng, cười lạnh một tiếng nói.
Khóe miệng Thẩm Thanh Hồng cũng tràn ra vẻ mĩm cười:
- Không thể tưởng được, Giang Trần này chỉ là Tiểu Nguyên cảnh đỉnh phong, vậy mà có thể bức Tử Phong vận dụng tuyệt chiêu, khó được. Đáng tiếc cuối cùng là tuổi còn trẻ a.
Lăng Bích Nhi cũng hơi than nhẹ, tựa hồ có chút đồng tình Giang Trần, nhưng tựa hồ lại càng chán ghét Nhung Tử Phong, bờ môi khêu gợi có chút nhúc nhích, nhưng không nói gì.
Ngược lại là Quân Mặc Bạch, cười ha ha nói:
- Giang Trần này, rất thú vị. Nhung Tử Phong có át chủ bài, làm sao biết Giang Trần không có át chủ bài? Một người không có át chủ bài, có thể được cung chủ đại nhân khâm điểm? Có thể được Vân Niết trưởng lão coi trọng? Có thể đi vào Chí Tôn khu?
Quân Mặc Bạch gần đây cùng Thẩm Thanh Hồng là ý kiến không hợp.
Không có gì khác, bởi vì hai người bọn họ muốn tranh đoạt vị trí lão đại của Chí Tôn khu.
Thiên phú cùng thực lực của hai người, đều không sai biệt lắm.
Nhưng Quân Mặc Bạch lại thua Thẩm Thanh Hồng nửa trù, điểm chênh lệch ấy, thể hiện ở xuất thân bất đồng. Tuy Quân Mặc Bạch cũng có danh sư chỉ điểm, nhưng so với Bản Võ Đường đường chủ Liên Thành trưởng lão vẫn có chênh lệch.
Huống chi, Thẩm Thanh Hồng còn có một gia gia là Xuân Thu Đường đường chủ.
Thẩm Thanh Hồng đạm mạc cười cười:
- Mặc Bạch, thiên phú của ngươi rất cao. Nhưng có đôi khi, tổng khó tránh khỏi cực đoan, muốn lấy rễ cỏ nghịch tập thiên tài. Thiên hạ này, nào có nhiều chuyện cổ tích như vậy?
Lời này tự tin, thong dong, hơn nữa rất trang bức.
Ý nghĩa, tự nhiên ám chỉ Quân Mặc Bạch là rễ cỏ, mà Thẩm Thanh Hồng hắn là thiên tài quý tộc. Cũng âm thầm khuyên bảo Quân Mặc Bạch, đừng nên khiêu chiến địa vị lão đại của ta, bởi vì Quân Mặc Bạch ngươi không xứng.
Lời này, Quân Mặc Bạch hiểu, những người khác tự nhiên cũng hiểu.
Quân Mặc Bạch cười nhạt một tiếng, lại không có tranh luận, tiêu sái cười cười:
- Mỏi mắt mong chờ a, ta cuối cùng là coi trọng Giang Trần.
Mộc Cao Kỳ nghe vậy, đối với Quân Mặc Bạch quăng đi ánh mắt cảm kích.
Ở Chí Tôn khu, dám công khai ủng hộ Giang Trần, trước mắt trừ Mộc Cao Kỳ hắn ra, cũng chỉ có Quân Mặc Bạch.
Tuy chưa chắc Quân Mặc Bạch là thật sự ủng hộ Giang Trần, nhưng ít ra hắn đã công khai.
Giờ phút này, trên lôi đài, khí lưu màu vàng đất đã bao phủ toàn bộ lôi đài. Đôi tay của Nhung Tử Phong dùng tốc độ cực nhanh khép lại.
Trên cánh tay của hắn, vô số phù văn màu vàng đất, như là nòng nọc, tới lui tuần tra cực kỳ nhanh ở trên hai cánh tay.
Xung quanh cự tí, hư không chấn động, như một cự nhân chống thiên đạp địa, nắm lấy núi cao.
Từng đạo khí lưu màu vàng đất xuất hiện trong tay hắn, không ngừng ngưng tụ, trong nháy mắt, khí lưu màu vàng đất này liền ngưng tụ thành một ngọn núi lớn.
Một ngọn núi do Nguyên lực khí ngưng tụ, nhưng lại giống như núi thật nguy nga.
Nhung Tử Phong dữ tợn cười một tiếng, mỗi một sợi gân xanh toàn thân, đều vừa thô vừa to, phảng phất tùy thời sẽ bạo liệt.
- Giang Trần, nhìn ngươi ở dưới Trọng Lực Thiên Sơn của ta, còn đào thoát như thế nào.
Đang khi nói chuyện, cánh tay của Nhung Tử Phong run lên, đột nhiên ném núi cao tới Giang Trần.
Lực lượng cường đại, tựa như trời giáng một tòa núi lớn, tản mát ra khí thế kinh người, cùng mặt đất hình thành một đạo Trọng Lực lao lung, triệt để bao phủ thân hình của Giang Trần.
- Giác ngộ a.
Nhung Tử Phong hét lớn một tiếng, hai tay chúi xuống.
Bình luận facebook