-
Chương 496-500
Chương 496 Đề ra nghi vấn cùng lấy lòng 2
- Truy Dương lão tổ, ta ở trong Nguyên Từ Kim Sơn, là muốn leo lên tầng thứ càng cao. Thời gian thí luyện chưa hết, ta ở trong Nguyên Từ Kim Sơn, lại có cái gì không ổn? Nếu như tham gia khảo hạch cũng sai, như vậy xin hỏi Truy Dương lão tổ, Tử Dương Tông các ngươi còn tham gia đại tuyển bạt làm gì? Chẳng lẽ chính là vì hướng những đệ tử thế tục chúng ta diễu võ dương oai?
Giang Trần đối với Tử Dương Tông, cho tới bây giờ là không có hảo cảm, lúc này bị Truy Dương lão quái công nhiên thẩm vấn, dùng uy áp Nguyên cảnh không ngừng áp bách hắn, Giang Trần tự nhiên là phẫn nộ, kiêu ngạo trong xương để cho hắn nhịn không được lớn tiếng trách cứ.
- Chậc chậc? Ngươi còn rất mạnh miệng?
Truy Dương lão tổ hừ lạnh một tiếng, lại tăng thêm một thành uy áp.
Năm thành uy áp, coi như là cường giả Địa Linh cảnh, ở dưới dạng áp bách này, cũng kiên trì không được bao lâu.
Khuôn mặt Giang Trần đỏ bừng, nhưng lại càng thêm bất khuất, lòng tràn đầy phẫn uất thoáng cái bạo phát ra, ngửa đầu cười ha hả:
- Tốt một cái Tử Dương Tông, tốt một Nguyên cảnh lão tổ. Ngươi là Nguyên cảnh lão tổ, chèn ép ta một hậu sinh vãn bối. Thật sự là uy phong, ngươi là Nguyên cảnh lão tổ, có thể nhẹ nhõm nghiền áp ta, bất quá ngươi muốn cầm ta ra khí, muốn ta khuất phục, lại mơ tưởng hảo huyền, coi như hôm nay ngươi giết ta, ta nhìn ngươi lấy cái gì đi ngăn chặn miệng của Võ Giả khắp thiên hạ.
Cơ bắp trên mặt Giang Trần, theo áp bách của Truy Dương lão tổ tăng lên, cũng hơi run rẩy, toàn thân như có vô số Đại Sơn áp bách.
- Đã đủ rồi.
Cửu Sư lão tổ hét lớn một tiếng, tiến lên một bước, một đạo uy áp đánh tới Truy Dương lão tổ.
Oanh…
Lực lượng cường đại của hai lão tổ va chạm, nhấc lên vô số khí lãng, khiến giám khảo bốn phía không ngừng lui về phía sau.
Thiên Diệp lão tổ cũng tiến lên, cười ha hả nói:
- Truy Dương đạo hữu, Nguyên Từ Kim Sơn biến mất, không phải ta và ngươi có khả năng hiểu được, cần gì làm khó một thiếu niên?
Băng Lam lão tổ cũng khuyên nhủ:
- Được rồi, ta và ngươi lòng dạ đều biết rõ, Nguyên Từ Kim Sơn, tuyệt không phải một thiếu niên có thể mang đi. Nói sau, dù việc này có quan hệ tới hắn, đó cũng là phúc duyên của hắn. Thế giới võ đạo, mọi người đều có cơ duyên, Truy Dương đạo huynh cần gì xoắn xuýt?
Cửu Sư lão tổ hắc hắc cười quái dị:
- Truy Dương lão quái, có nghe hay không? Cái này là chính nghĩa thì được ủng hộ. Ngươi muốn một tay che trời, kia là không thể nào. Khi dễ một thiếu niên, mặt mũi của bốn đại tông môn chúng ta gánh không nổi.
Sắc mặt Truy Dương lão tổ âm trầm, liếc nhìn ba vị lão tổ chung quanh, lại liếc nhìn Giang Trần.
Rồi đột nhiên, khóe miệng cười lạnh nói:
- Ba người các ngươi, ở chỗ này giả bộ làm người tốt, đơn giản là nhìn trúng thiếu niên thiên tài này. Đừng tưởng rằng lão phu không biết trong lòng các ngươi tính toán nhỏ nhặt.
Nói xong, ánh mắt của Truy Dương lão tổ lại bắn về phía Giang Trần, cười nhạt một tiếng:
- Thiếu niên, sự tình trước kia, chỉ là lão phu nhất thời cao hứng, ra tay thăm dò thiên phú của ngươi thoáng một phát mà thôi. Không tệ, không tệ, không hổ là Tâm lực thiên tài bách niên khó ngộ. Người trẻ tuổi có ngông nghênh, có võ đạo chi tâm, tiền đồ vô lượng. Lão phu chỉ là yêu tài, mới nhịn không được ra tay thăm dò. Chắc hẳn, dùng thông minh tài trí của ngươi, sẽ hiểu được ta dụng tâm lương khổ.
Không hổ là Nguyên cảnh lão tổ, tốc độ trở mặt nhanh, quả thực là quá khoa trương.
Nếu như Giang Trần thật sự là thiên tài thế tục, tuổi còn trẻ, bị Truy Dương lão tổ lật qua lật lại như vậy, tất sẽ vui lòng phục tùng, rất là cảm động.
Mọi người đã nói, là nhìn trúng ngươi, mới ra tay thăm dò, đây không phải chèn ép, là tích tài, ái tài. Ngụ ý là cái gì? Kia chính là nhìn trúng ngươi rồi, muốn mời chào ngươi.
Bất quá, Giang Trần cuối cùng là Giang Trần, hắn không phải Võ Giả thế tục bình thường.
Kiếp trước trăm vạn năm lịch duyệt nhân sinh, để cho ánh mắt hắn nhìn rõ mọi việc.
Truy Dương lão tổ này trở mặt lại hoàn mỹ, nói càng dễ nghe, ở Giang Trần xem ra, cũng là giả mù sa mưa.
Giang Trần không phải loại thiếu niên đầu óc choáng váng, Truy Dương lão tổ càng như vậy, trong nội tâm Giang Trần ngược lại càng đề phòng.
- Truy Dương lão quái này trong chốc lát cường ngạnh, trong chốc lát ôn hòa, tính cách hay thay đổi, đích thị là thế hệ xảo trá. Về sau vô luận như thế nào, cũng phải lưu ý hắn một chút.
Trong nội tâm Giang Trần nắm chắc, nhưng biểu hiện ra lại là vẻ mặt thụ sủng nhược kinh:
- Là tiểu tử ngu dốt, lúc trước không có minh bạch lão tổ dụng tâm lương khổ, thiếu chút nữa trách oan lão tổ rồi.
Truy Dương lão tổ mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy, trẻ nhỏ dễ dạy. Ta nghe nói ngươi ở khảo thí thiên phú, chỉ tuyển khảo thí võ đạo, võ đạo chi tâm kiên quyết như thế, quả nhiên là đáng khen.
Bốn đại tông môn sớm có quy định, trong lúc tuyển bạt, phải công bằng cạnh tranh, không thể sử dụng thủ đoạn mời chào.
Thấy Truy Dương lão tổ như vậy, Cửu Sư lão tổ cười lạnh:
- Truy Dương lão quái, ngươi làm được trò hay a. Lừa bịp người trẻ tuổi dễ dàng, lừa bịp chúng ta, lại không đủ. Nói sau, bốn đại tông môn ước định, trong lúc tuyển bạt, không được tự mình mời chào. Ngươi không cảm thấy mình có chút vượt biên giới sao?
Truy Dương lão tổ cười nhạt một tiếng:
- Lão phu chỉ tán dương hắn vài câu, có nói qua nửa câu mời chào sao?
- Phi, không biết xấu hổ, ngươi khoa trương người ta võ đạo chi tâm kiên định, lại nói cái gì trẻ nhỏ dễ dạy. Ám chỉ trắng trợn như vậy, ngươi coi chúng ta đều não tàn, nghe không hiểu?
Cửu Sư lão tổ hùng hùng hổ hổ.
- Truy Dương đạo hữu, tất cả mọi người là người thông minh, cần gì như thế?
Thiên Diệp lão tổ cười nhạt nói.
- Tốt rồi, cửa khảo hạch thứ ba chấm dứt. Việc này không nên chậm trễ, lập tức tiến vào cửa thứ tư. Mấy lão gia hỏa chúng ta, cũng đừng tham dự quá độ.
Băng Lam lão tổ đi ra giảng hòa.
Giang Trần thừa cơ hội này, về tới trong đội ngũ dự thi, nhưng trong nội tâm đối với Truy Dương lão tổ, lại nhiều ra một chút đề phòng.
Hắn biết rõ, mình tuyệt đối đã bị Truy Dương lão tổ theo dõi.
Bị một Nguyên cảnh lão quái nhìn chằm chằm, bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, sẽ luôn rất khó chịu.
Bất quá ở trong Viễn Cổ di cảnh, lá gan của Truy Dương lão quái này lại lớn, tính cách lại bá đạo, chỉ sợ cũng không dám trực tiếp ra tay với hắn.
Dù sao, còn có ba lão tổ khác ở đằng kia, Truy Dương lão tổ không có khả năng khư khư cố chấp, khiến cho ba đại tông môn khác tức giận.
Trải qua ba cửa ải khảo hạch, bốn mươi vạn Võ Giả thế tục, còn lại, đã chưa đủ hai vạn.
Mặc dù chỉ hai vạn, nhưng đó cũng là số lượng cực kỳ kinh người.
Cửa thứ tư là thực chiến, cũng là ở trong tất cả các cửa, có khả năng xuất hiện tổn thương nhiều nhất.
Còn lại hai vạn Võ Giả, đều như sóng cồn đào cát lưu lại, tinh thần mỗi một cái vô cùng phấn chấn, xoa tay, trong ánh mắt tràn đầy nóng bỏng, khát vọng ở cửa thứ tư đại triển thân thủ.
Chương 497 Cửa thứ tư, tiếp tục yêu nghiệt
- Cửa thứ tư này, khảo nghiệm là lực thực chiến của một Võ Giả, khảo nghiệm, cũng là năng lực lĩnh ngộ vũ kỹ của các ngươi.
Quan chủ khảo cửa ải này, xa xa chỉ một tấm bia đá bóng loáng, lớn khoảng chừng vài mẫu phía trước.
- Chứng kiến tấm bia đá kia không?
Hai vạn Võ Giả, hai vạn ánh mắt, đồng loạt nhìn lại tấm bia đá kia.
- Đợi lát nữa, trên tấm bia đá này, sẽ hiển hiện một bộ vũ kỹ, tên là 《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》. Bộ vũ kỹ này sẽ một chữ không lọt, biểu hiện ở trên tấm bia đá. Mà các ngươi, có tối đa ba ngày thời gian học tập lĩnh ngộ. Nhớ kỹ, là học tập lĩnh ngộ. Nói cách khác, các ngươi chỉ có thể ở trong đầu suy diễn môn võ kỹ này, không thể thật tu luyện. Ba ngày sau, các ngươi dùng bộ《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》này, tiến vào Thanh Minh Đại Điện khảo hạch. Ở trong Thanh Minh Đại Điện, có vô số cơ quan mật thất, mỗi một gian mật thất, sẽ có Khôi Lỗi cấp bậc khác nhau. Khôi Lỗi này, cũng chỉ dùng 《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》đối chọi với các ngươi. Mật thất có tất cả mười cấp. Mà cơ hội để các ngươi khiêu chiến, chỉ có ba lượt. Cuối cùng, tám ngàn người bài danh cao nhất, sẽ tiến vào khâu khảo hạch tiếp theo. Người còn lại, toàn bộ đào thải.
- Các ngươi khẳng định muốn hỏi, bài danh định như thế nào?
- Quy tắc định bài danh, đương nhiên là căn cứ đẳng cấp mật thất mà các ngươi khiêu chiến đến định. Lấy tám ngàn người bài danh trước nhất.
Có người hỏi:
- Tổng cộng có mười cấp, nếu như khiêu chiến mật thất, đẳng cấp đồng dạng, thì phân chia như thế nào, ai bài danh cao, ai bài danh thấp?
Giám khảo kia cười ha ha, nói:
- Nếu như khiêu chiến mật thất đẳng cấp đồng dạng, vậy thì dùng thời gian khiêu chiến mật thất đến định bài danh trước sau. Mật thất cùng cấp, sử dụng thời gian càng ngắn, bài danh lại càng cao. Nếu như khiêu chiến hao phí thời gian trùng hợp cũng đồng dạng, vậy thì ai lĩnh ngộ hết vũ kỹ 《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》trước, người đó bài danh cao hơn.
Tổng cộng chỉ có mười cấp mật thất, nhất định sẽ có rất nhiều người khiêu chiến đẳng cấp giống nhau.
Dùng thời gian khiêu chiến đến phân bài danh, này cũng là hợp lý. Ai dùng thời gian ngắn, liền ý nghĩa lực thực chiến càng mạnh hơn nữa.
Nếu như hao phí thời gian đồng dạng, ai lĩnh ngộ vũ kỹ trước, cái kia đại biểu năng lực lĩnh ngộ mạnh hơn, đây cũng là hợp lý.
Phân nhỏ như vậy, liền rất dễ dàng phân chia ra bài danh.
Hai vạn Võ Giả có thể lưu lại, lực lĩnh ngộ của ai đều không thấp. Đối với quy tắc này, tự nhiên nghe hiểu.
Rất nhiều người đều âm thầm khuyên bảo mình, phải dùng toàn bộ tinh thần. Hai vạn người tham gia khảo hạch, cuối cùng nhất chỉ có tám ngàn người lưu lại.
Ai cũng không muốn bị đào thải, ai cũng muốn trở thành tám ngàn người lưu lại.
Quyết định bài danh, không đơn thuần là khiêu chiến đẳng cấp, còn khiêu chiến thời gian, thậm chí cả tốc độ lĩnh ngộ vũ kỹ trước sau.
Cái cạnh tranh này, có thể nói là không chỗ nào không có.
Trong lúc nhất thời, tất cả Võ Giả, đều cảm nhận được một tia áp lực không hiểu.
Hai vạn người lưu tám ngàn tên, tỉ lệ đào thải vượt qua một nửa. Cạnh tranh to lớn có thể nghĩ.
Giang Trần khoanh chân mà ngồi, trong đám người, không hiển sơn lộ thủy, lộ ra thập phần điệu thấp.
-《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》?
Giang Trần ở trong thần thức tìm kiếm môn công pháp này, bất quá đáng tiếc, trong trí nhớ kiếp trước của hắn, cũng không có tin tức gì về môn võ kỹ này.
- Đây chỉ là một môn vũ kỹ bình thường, kiếp trước ta không có ghi nhớ, cũng là bình thường.
Nội tâm Giang Trần thản nhiên cười cười.
Dùng nhận thức của hắn đối với võ đạo, kiếp trước chưa xem môn võ kỹ này, kỳ thật vấn đề cũng không lớn.
Lực lý giải của hắn còn đó, tựa như ban đầu ở Đông Phương Vương Quốc, tu luyện Đông Phương Vương Quốc Trấn Quốc vũ kỹ 《 Tử Khí Đông Lai Quyết 》, hắn tùy tùy tiện tiện, liền tu luyện《 Tử Vân chưởng 》 cùng 《 Đông Vương chỉ 》đến cấp độ truyền thuyết.
Cũng là lần kia, Giang Trần triệt để chinh phục Câu Ngọc công chúa cao ngạo.
Có lẽ,《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》này cao cấp hơn《 Tử Khí Đông Lai Quyết 》, nhưng mà, đối với Giang Trần mà nói, đều là việc nhỏ.
Ngay thời điểm Giang Trần suy nghĩ, quan chủ khảo ra lệnh một tiếng:
- Tốt rồi, từ giờ trở đi, khảo hạch bắt đầu.
Trên tấm bia đá, một hàng chữ từ từ xuất hiện.
Tấm bia đá to như vậy, kiểu chữ biểu hiện lại thập phần rõ ràng.
Giang Trần giương mắt nhìn, ghi tạc từng chữ vào trong nội tâm.
Dùng cảnh giới Tâm lực của Giang Trần, thần thức mạnh, trí nhớ cao, tự nhiên không phải Võ Giả thế tục khác có thể so.
Xem qua một lần, vũ kỹ hơn vạn chữ, đã lạc ấn trong ký ức của hắn, không thể xóa nhòa
Sau khi ghi nhớ, Giang Trần không hề phân tâm, thu liễm tâm thần, tiến vào trạng thái minh tưởng.
- Thanh Minh Sinh Tử Ấn, là một môn ấn pháp, mô phỏng Chư Thiên Vạn Tượng, ngưng tụ sinh tử thủ ấn. Nhất sinh nhất tử tầm đó, bao hàm toàn diện...
Trong đầu Giang Trần, bắt đầu suy diễn môn ấn pháp này.
Đúng như lúc trước hắn suy nghĩ, môn《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》này không tính một môn vũ kỹ đặc biệt cao thâm, thích hợp cấp bậc Võ Giả nhất, là Tiểu Linh cảnh.
Dưới Tiểu Linh cảnh, tu luyện vũ kỹ này có chút cố sức.
Tiểu Linh cảnh trở lên, đến cấp bậc Địa Linh cảnh, tu luyện vũ kỹ này, thì có chút không đủ nhìn.
Đương nhiên, bất luận một môn vũ kỹ nào, nếu có thể tu luyện tới cảnh giới Đại viên mãn, cái kia lại là chuyện khác. Coi như là Địa Linh cảnh, nếu như có thể tu luyện môn ấn pháp này tới Đại viên mãn, như vậy uy lực của nó, tuyệt đối là phi thường đáng sợ.
Bản thân Vũ kỹ cấp độ cao thấp, tuy có thể quyết định rất nhiều thứ.
Nhưng mà, Tu Luyện giả tu luyện cao thấp, cũng đồng dạng có thể quyết định rất nhiều thứ.
Đương nhiên giờ phút này, Giang Trần tâm vô tạp niệm, căn bản không có để ý những ý niệm loạn thất bát tao kia.
Giờ phút này, trong đầu hắn đang không ngừng suy diễn lấy môn ấn pháp này.
Cửa khảo hạch thứ tư, có một địa phương phi thường hà khắc, là trước khi khiêu chiến, chỉ có thể suy diễn trong đầu, không cho phép luyện tập.
Muốn luyện tập, nhất định phải tiến vào Thanh Minh Đại Điện khiêu chiến.
Cơ hội khiêu chiến, chỉ có ba lượt.
Có lẽ, lần thứ nhất ngươi có thể lựa chọn cấp bậc thấp nhất, đến kiểm nghiệm hiệu quả lĩnh ngộ của mình.
Lần thứ hai, cấp bậc có thể cao một chút, tiếp tục đạt được cơ hội diễn luyện.
Lần thứ ba khiêu chiến, vậy không thể qua loa chủ quan rồi. Lần thứ ba, phải tận lực chọn lựa mật thất cấp bậc cao khiêu chiến.
Cấp bậc quá thấp, vạn nhất không vào được tám ngàn người cuối cùng, vậy sẽ thua lỗ lớn.
Không thể không nói, loại phương thức khảo hạch này, phi thường hà khắc, đối với lực lĩnh ngộ của võ giả, yêu cầu rất cao.
Tất cả Võ Giả, trên mặt đều tràn ngập ngưng trọng.
Ngay từ đầu, mỗi một phút thời gian, đều phi thường trân quý.
Một canh giờ đi qua, Giang Trần đã sơ bộ hiểu rõ môn võ kỹ này.
Hai canh giờ, Giang Trần đã có thể ở trong đầu, diễn luyện cực kỳ trôi chảy.
Chương 498 Nhẹ nhõm xông cửa 1
Ba canh giờ sau, Giang Trần đứng dậy, đi đến trước mặt giám khảo:
- Ta muốn khiêu chiến.
Bộ dạng giám khảo kia vốn có chút ngủ gật, hiển nhiên hắn căn bản không có chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Theo như thông thường mà nói, có ba ngày lĩnh ngộ học tập.
Dù là thiên tài lực lĩnh ngộ siêu cường, kia ít nhất cũng phải một hai ngày a? Cho nên, nhóm giám khảo căn bản không nghĩ tới, mới mấy canh giờ đã có người muốn khiêu chiến.
- Cái gì? Khiêu chiến?
Giám khảo kia ngẩn ngơ.
- Hiện tại?
Giang Trần gật gật đầu.
- Cái này... Được rồi, ngươi theo ta.
Mỗi một cửa giám khảo đều bất đồng, cho nên, giám khảo cửa thứ tư này, hiển nhiên là không biết đại danh "Bàn thạch yêu nghiệt", cũng không có nghĩ tới nơi này.
Nếu không, nếu như hắn biết, đứng ở trước mặt hắn là "Bàn thạch yêu nghiệt", hắn nhất định sẽ không kinh ngạc như vậy.
- Nhanh như vậy?
- Ba canh giờ, liền khởi xướng khiêu chiến? Thằng này, không phải hắn đã tu luyện qua 《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》 chứ? Cái này... Ba canh giờ, có thể động thủ sao?
- Ách, ta nghe nói, khảo hạch lúc trước ra một thiên tài, mọi người gọi hắn là bàn thạch yêu nghiệt, sẽ không phải là hắn chứ?
- Này rất có khả năng a.
- Chậc chậc chậc, thiên tài là thiên tài. Bất quá, ba canh giờ liền khởi xướng khiêu chiến, này có phải quá ngông cuồng hay không? Những võ giả khác, trong nội tâm có thể bị đả kích hay không?
- Nói nhảm, ngươi đã biết người ta là thiên tài, vậy thì phải biết, thiên tài như vậy, nhãn giới của hắn căn bản không có nhìn Võ Giả thế tục. Đối thủ mà người ta cạnh tranh, là những đệ tử tông môn kia.
- Đúng không? Chuyện này thật là thú vị. Đệ tử thiên tài của bốn đại tông môn, đại khái như thế nào cũng không thể tưởng được, thế giới thế tục, lại ra một thiên tài đủ cùng bọn họ quyết tranh hơn thua. Lần này, thế tục cùng tông môn va chạm, liền đặc sắc rồi.
Giang Trần đi theo quan chủ khảo, đi vào Thanh Minh Đại Điện, căn bản không thèm để ý ngoại giới bình luận như thế nào.
Thanh Minh Đại Điện này cực kỳ trống trải, có vô số mật thất, chi chít như sao. Mười gian mười gian xếp đặt, có thể thoáng cái dung nạp mấy ngàn người đồng thời khảo hạch.
Mười gian một hàng, đó là bởi vì những mật thất này phân ra mười cấp, từ cấp một đến cấp mười, hình thành một chỉnh thể.
- Ngươi có chứng kiến mười gian mật thất kia không? Từ một đến mười, độ khó từng bước tăng lên. Ngươi có ba lượt khiêu chiến, thành tích lấy tốt nhất tính toán. Bất quá, ngươi phải nhớ kỹ, ba cơ hội, chỉ cần có một lần thất bại, vậy thì triệt để thất bại. Cho nên, lúc ngươi lựa chọn độ khó, tốt nhất phải nghĩ chu toàn. Bởi vì, ngươi thất bại không nổi.
Quan chủ khảo kia ngược lại rất hòa ái kiên nhẫn, giải thích quy tắc kỹ càng.
Giang Trần gật đầu, trên thực tế, hắn sớm đã có kế hoạch khiêu chiến.
- Ta khiêu chiến cấp thứ năm.
Giang Trần mở miệng nói.
- Cái gì?
Quan chủ khảo kia giật mình, ngay từ đầu liền khiêu chiến cấp thứ năm, này có phải quá mạo hiểm hay không?
- Cấp thứ năm, tương đương với Tiên cảnh nhị trọng, ngươi đi vào, sẽ đối mặt một Khôi Lỗi Tiên cảnh nhị trọng. Hơn nữa, ngươi chỉ có thể dùng 《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》, ngươi quyết định chắc chắn?
Quan chủ khảo kia ngược lại rất hảo tâm, nhịn không được nhắc nhở Giang Trần. Bởi vì, hắn cảm thấy Giang Trần lựa chọn, thật sự là quá mạo hiểm rồi.
Nói như vậy, Võ Giả có thể thông qua cấp thứ năm, tuyệt đối là đứng đầu trong danh sách. Đừng nói tám ngàn người, coi như là tám mươi người, cũng rất có hi vọng.
Như vậy, lần thứ nhất lựa chọn, lựa chọn thông minh nhất là cấp thứ nhất hoặc cấp thứ hai.
Khôi Lỗi ở đó tương đương với Chân Khí cảnh, diễn luyện thân thủ thoáng một phát, làm quen vũ kỹ một chút, coi như là trước nóng người cũng tốt.
Vừa lên liền khiêu chiến cấp độ khó thứ năm, đây quả thực là nói giỡn, tựs mình gây khó dễ sao?
Giang Trần quăng đi nụ cười thiện ý, bày ra cảm kích. Hắn quả thật có thể cảm nhận được giám khảo này thiện ý nhắc nhở.
Bất quá vẫn kiên định gật đầu:
- Đúng vậy, là cấp thứ năm, ta đã nghĩ kỹ.
Người khảo hạch đã kiên định, nhưng vậy giám khảo tự nhiên không có khả năng bắt buộc người khảo hạch làm gì, than nhẹ một tiếng, gật gật đầu:
- Được rồi, đây là cửa vào cấp thứ năm. Chính ngươi đi vào, nhớ kỹ, thời gian khiêu chiến, sẽ trở thành căn cứ bài danh cuối cùng của ngươi.
Tuy giám khảo không biết Giang Trần là ai, nhưng đối với loại thiếu niên dám xông dám liều này, vẫn là rất thưởng thức.
Giang Trần tiến lên, đẩy cửa vào, đại môn mật thất chậm rãi đóng lại.
Quan chủ khảo kia nhìn đại môn mật thất chậm rãi đóng lại, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Lúc nào Võ Giả thế tục cũng xúc động như vậy a? Trong trí nhớ của ta, Võ Giả thế tục, bởi vì thiếu tài nguyên, ít kiến thức, vẫn luôn rất là cẩn thận, sợ đầu sợ đuôi. Người trẻ tuổi này, ngược lại rất cổ quái.
Lúc này, mấy giám khảo còn lại bên kia, cũng nhao nhao đi tới.
Hiển nhiên, bọn hắn đối với người khảo hạch trong ba canh giờ liền hoàn thành lĩnh ngộ, đồng dạng cũng tràn đầy hứng thú. Nhìn thấy quan chủ khảo, nhịn không được hỏi:
- Người khảo hạch kia, hắn chọn cấp mấy?
- Các ngươi đoán xem?
Quan chủ khảo cố ý thừa nước đục thả câu.
- Ta đoán hẳn là cấp một, độ khó thấp nhất. Thằng này, nhất định là muốn mượn cửa khẩu độ khó thấp, diễn luyện lực thực chiến của mình.
- Đúng vậy, nhất định là muốn vừa thực chiến, vừa lĩnh ngộ một lần nữa. Nếu như nói trong ba canh giờ hắn liền lĩnh ngộ hoàn tất, vậy lực lĩnh ngộ võ đạo này, thật sự quá mạnh mẽ a?
- Cũng có khả năng lúc trước đã tu luyện qua 《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》?
Có một giám khảo nói, hắn không tin trong ba canh giờ, có người có thể lĩnh ngộ một môn vũ kỹ.
- Hắc hắc...
Quan chủ khảo kia cười quỷ dị, lập tức nói.
- Hắn lựa chọn cấp thứ năm.
- Cái gì?
- Cấp thứ năm? Nói giỡn sao?
- Điều đó không có khả năng, lĩnh ngộ ba canh giờ, lần thứ nhất liền khiêu chiến cấp thứ năm, trừ khi hắn muốn chết, một môn vũ kỹ chưa bao giờ diễn luyện qua, lĩnh ngộ trong ba canh giờ, liền đi tác chiến với Khôi Lỗi Tiên cảnh nhị trọng, cái này căn bản là vô nghĩa.
Quan chủ khảo kia cười khổ nhún vai:
- Các ngươi thích tin hay không cũng vậy. Dù sao hắn là tiến vào mật thất cấp thứ năm.
- Điên rồi, thật sự điên rồi. Dù hắn là bàn thạch yêu nghiệt trước kia mọi người nói, thiên phú kinh người, thế nhưng mà thoáng cái khiêu chiến độ khó cao như vậy, đến lúc đó ăn phải lỗ vốn, liền hối tiếc không kịp.
- Thiếu niên lông bông, khả năng phía trước quá thuận lợi, để cho hắn có chút lâng lâng đi à nha?
- Có nhiều trường hợp người trẻ tuổi ngông cuồng, võ đạo chi lộ cuối cùng nhấp nhô. Thiên tài chính thức, vẫn là cần ma luyện mới được.
- Võ Giả thế tục, không có tông môn bồi dưỡng, đúng là rất thiếu khí chất tỉnh táo.
Những giám khảo này, nhao nhao cảm khái, hiển nhiên đều nhìn không tốt Giang Trần.
Quan chủ khảo cũng thở dài:
- Trước kia ta cũng nhắc nhở hắn, tiếc rằng kẻ này thập phần kiên định, căn bản không giống như là người có thể khích lệ.
Chương 499 Nhẹ nhõm xông cửa 2
- Đã không thể khích lệ, vậy thì ăn chút thiệt thòi cũng tốt.
- Ừ, nếu như hắn thật sự là bàn thạch yêu nghiệt kia, dù khảo hạch thất bại, sau đó bốn đại tông môn cũng sẽ tranh đoạt hắn.
Này là lời nói thật, khảo hạch quy khảo hạch, quy củ là quy củ.
Nhưng mà, dùng biểu hiện yêu nghiệt trước kia của Giang Trần, Thiên tài Tâm lực, thiên phú võ đạo thượng đẳng, ở Nguyên Từ Kim Sơn là người cuối cùng bị bắn ra.
Đủ loại như thế đã chú định, hắn chắc chắn trở thành hàng bán chạy ở bốn đại tông môn.
Thời điểm mấy giám khảo đang nói chuyện, đại môn mật thất đột nhiên mở ra.
Vẻ mặt Giang Trần mây trôi nước chảy đi ra, ngay cả góc áo cũng không có lật thoáng một phát, thật giống như đi vào uống một ly trà vậy.
- Ngươi…
Nhóm giám khảo nguyên một đám trợn mắt thật lớn.
- Sao ngươi lại đi ra?
- Khảo hạch chấm dứt, không thể ra sao?
Giang Trần ngạc nhiên.
- Cái gì? Đã xong?
Đích thật là đã xong, chờ mấy giám khảo nghiệm chứng, biểu lộ thoáng cái trở nên cực kỳ phong phú.
Trước kia bọn hắn đều nhìn không tốt, không nghĩ tới, chỉ chớp mắt, người ta liền làm thịt Khôi Lỗi cấp thứ năm, hơn nữa tốc độ cực nhanh, quá trình nhẹ nhõm, quả thực giống như chụp chết một con ruồi.
Ăn gian?
Mật thất có vô số cơ quan giám sát, chỉ cần người khảo hạch dùng vũ kỹ khác, sẽ lập tức bị cơ quan đá ra khỏi cục.
Nói cách khác, người khảo hạch này, là đích đích xác xác dùng 《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》 thông qua khảo hạch, đánh tan Khôi Lỗi thủ quan.
Tiếp nhận Minh Bài dự thi của Giang Trần, ghi chép thành tích vào.
Lúc quan chủ khảo trả Minh Bài lại cho Giang Trần, ngữ khí rõ ràng càng thêm khách khí:
- Người trẻ tuổi, còn khiêu chiến nữa không?
Giang Trần mỉm cười nói:
- Trận chiến này có chút thu hoạch, ta dung hợp tiêu hóa thoáng một phát, sau nửa canh giờ, lại tới khiêu chiến lần thứ hai.
Sau nửa canh giờ.
Giám khảo khác đều ngây ngẩn cả người, phải biết rằng, thời gian khảo hạch rất dài, khoảng chừng mười ngày.
Người bị khảo hạch, hoàn toàn không cần phải vội vàng như vậy.
Nhìn thân ảnh Giang Trần đi ra ngoài, quan chủ khảo kia thở dài một tiếng:
- Những lão gia hỏa như chúng ta này, quả nhiên là già rồi. Trong thế tục, lúc nào ra yêu nghiệt bực này?
- Ha ha ha, thú vị, thú vị. Hiện tại, ta rất muốn biết, sau khi hắn lấy mặt nạ xuống, rốt cuộc sẽ là ai?
- Ta đoán, đích thị là đệ tử ngoại môn của bốn đại tông môn, nằm gai nếm mật giấu tài, chỉ chờ ở đại tuyển bạt trổ hết tài năng.
Không phải nhóm giám khảo xem thường đệ tử thế tục, nhưng mà, ý niệm đầu tiên của bọn hắn vẫn cảm thấy, thiên tài như vậy, sinh ra ở ngoại môn của bốn đại tông môn, mới càng thêm hợp lý.
Mặc dù chỉ là ngoại môn, tuy hưởng thụ không đến tài nguyên hạch tâm của tông môn, nhưng ít nhất ngoại môn có thể dính vào một chút quang của tông môn.
Ngoại môn của bốn đại tông môn, ngẫu nhiên xuất hiện mấy thiên tài như vậy, cũng là có khả năng.
Sau nửa canh giờ, Giang Trần đúng hẹn đi tới.
Lúc này, hắn lại vượt cấp, trực tiếp khiêu chiến cấp thứ bảy.
Cấp thứ năm, chỉ tương đương với Tiên cảnh nhị trọng bình thường. Nhưng mà cấp thứ bảy, liền tương đương với Tiên cảnh tam trọng đỉnh phong.
Chỉ thiếu chút nữa, liền có thể so với Địa Linh cảnh.
Độ khó ở cấp thứ bảy, so với cấp thứ năm, tuyệt đối là tăng lên mấy lần.
Thoáng cái tăng tới cấp thứ bảy, làm cho mấy giám khảo, đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái đánh giá hắn.
Hiện tại bọn hắn không dám hoài nghi vị thiên tài điên cuồng này rồi, nhưng mà, bọn hắn cũng muốn nhìn một chút, đến cùng vị thiên tài điên cuồng này, có thể đi bao xa?
Chứng kiến đại môn cấp thứ bảy chậm rãi đóng cửa, quan chủ khảo kia lần nữa thở dài:
- Chúng ta vẫn cho rằng hắn là tên điên, cuồng vọng kiêu ngạo, đến từ thế tục, tầm mắt quá thấp, ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng. Trên thực tế, chúng ta mới thật sự là ếch ngồi đáy giếng.
Những lời này, làm cho mấy giám khảo kia cười khổ không thôi.
Lời này tuy không dễ nghe, nhưng lại có vài phần đạo lý.
Khôi Lỗi Tiên cảnh tam trọng đỉnh phong, quả nhiên so với trước cường đại hơn nhiều.
Giang Trần vừa vào, liền phát giác đối thủ này không đơn giản.
Bất quá, Giang Trần dầu gì cũng là Tiên cảnh tam trọng, hơn nữa hắn thông qua luyện tập với Khôi Lỗi cấp thứ năm, lĩnh ngộ môn《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》này, lại tăng tiến một tầng.
Bởi vậy, Tiên cảnh tam trọng đối chiến tam trọng, tăng thêm ưu thế của Giang Trần, ở cửa ải này, Giang Trần như trước có thể thành thạo.
Bất quá, lúc này đây, Giang Trần hiển nhiên không hề truy cầu tốc chiến tốc thắng.
Trái lại, hắn cơ hồ là du đấu, cùng Khôi Lỗi dây dưa, mượn Khôi Lỗi này ma luyện chính mình
Nếu như nói lần thứ nhất khiêu chiến, hắn truy cầu là nhanh, như vậy lần thứ hai khiêu chiến, Giang Trần truy cầu là chậm.
Trong chậm nhận thức tinh hoa, trong chậm lĩnh ngộ tinh túy.
Hắn muốn thông qua đối thủ lực lượng ngang nhau này, đến ma luyện thủ pháp Thanh Minh Sinh Tử Ấn, không ngừng hoàn thiện vũ kỹ, từ đó truy cầu cấp độ truyền thuyết trên viên mãn.
Hắn biết rõ, tu luyện tới viên mãn, tối đa chỉ có thể khiêu chiến đến cấp độ khó thứ tám.
Tuy cấp độ khó thứ tám, đã đầy đủ để hắn đỗ trạng nguyên, nhưng mà mục tiêu của Giang Trần, là khiêu chiến cấp thứ mười. Đã tới tham gia khảo hạch, vậy liền khiêu chiến đỉnh phong, đây là võ đạo chân tủy.
Khôi Lỗi độ khó cao nhất, tương đương với Tiên cảnh ngũ trọng.
Tuy Khôi Lỗi không linh hoạt bằng võ tu chính thức, thiếu khuyết âm mưu quỷ kế như nhân loại.
Nhưng mà tu vi cảnh giới còn ở đó, nếu Giang Trần không tu luyện《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》tới cấp độ truyền thuyết, là không thể nào khiêu chiến cấp thứ mười.
Cho nên, lần thứ hai khiêu chiến, Giang Trần muốn đúng là kinh nghiệm thực chiến, thông qua thực chiến, đến tăng cường lĩnh ngộ《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》. Lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, đây cũng là một sách lược của Giang Trần.
Chỉ có lĩnh ngộ đến cấp độ truyền thuyết, phát huy《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》siêu việt cấp độ Đại viên mãn, mới có hi vọng cùng Khôi Lỗi cấp thứ mười chiến một trận.
Phanh…
Giang Trần oanh ra một thủ ấn, cùng Khôi Lỗi kia va chạm, thân thể như lá rụng phất phới, tay trái lại ra một ấn.
Rầm rầm rầm…
Trong lúc nhất thời, toàn bộ mật thất chật ních khí lưu, hư không tràn đầy áp lực, phát ra tiếng nổ tách tách cổ quái. Trình độ chiến đấu kịch liệt, có thể thấy được lốm đốm.
- Bàn thạch yêu nghiệt kia, lần này xem ra là muốn thua thiệt lớn a?
Một gã giám khảo cười ha ha nói.
- Ân, thiếu niên thiên tài, ăn chút thiệt thòi chưa chắc là chuyện xấu.
- Lần này xác thực có chút kỳ quái. Cấp độ khó thứ năm, hắn dùng không tới nửa khắc đồng hồ liền đi ra. Nhưng cấp độ khó thứ bảy này, vậy mà qua hai ngày còn chưa ra? Lâm vào khổ chiến, cũng không khổ đến loại trình độ này a?
Hoàn toàn chính xác, từ khi Giang Trần tiến vào mật thất cấp thứ bảy, đến bây giờ đã qua hai ngày.
Hai ngày, những võ giả khác, cũng đã có người bắt đầu khiêu chiến.
Chương 500 Mục tiêu của Giang Trần 1
Thế nhưng mà, Giang Trần liên tục hai ngày, lại không có đi ra.
Hai ngày chiến đấu liên tục, làm cho giám khảo không thể không hoài nghi, hắn thật có thể khiêng sao?
Trên thực tế, hai ngày này, Giang Trần không hề giống như ngoại giới nghĩ, là lâm vào khổ chiến. Trái lại, hai ngày này, hắn thu hoạch rất lớn.
Thông qua đối chiến luận bàn với Khôi Lỗi, hắn lĩnh ngộ《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》, cũng không ngừng đề thăng, ẩn ẩn đã có dấu hiệu đột phá Đại viên mãn.
- Thời khắc sinh tử, bao dung vạn tượng. Sinh Tử Ấn này, sinh tử huyền ảo, nếu như ta dung nhập huyền ảo của Khô Vinh Thần Quyền, có thể ăn khớp huyền ảo của nó không?
Trong lúc đó, Giang Trần có một ý niệm cực kỳ đặc sắc.
Khô Vinh Thần Quyền, đích thật là một môn vũ kỹ cực cao. Giang Trần nhiều lần dung hợp《 Khô Vinh Thần Quyền 》với vũ kỹ khác, đều lấy được hiệu quả không thể tưởng tượng nổi.
Dung hợp Băng Hỏa Yêu Liên, Khô Vinh Thần Quyền này phát huy tác dụng thật lớn.
Mà tu luyện 《 Toái Nguyệt Phi Đao 》, Giang Trần cũng sáp nhập Khô Vinh Thần Quyền vào, Ưng Phi thức cùng Hổ Phác thức kia, không bàn mà hợp ý phong luật động, thủy cuồng dã, Giang Trần dung nhập huyền ảo của nó vào, cả hai hợp kích, ban đầu ở Mê Cảnh Thu Liệp, từng khuất nhục Ngân Nguyệt Yêu Viên tương đương với Địa Linh cảnh nhân loại.
Bởi vậy có thể thấy được, huyền ảo của《 Khô Vinh Thần Quyền 》này, thực sự có diệu dụng hóa mục nát thành thần kỳ.
Mỗi lần Giang Trần lĩnh ngộ, đều có thu hoạch mới.
Giờ phút này, hắn dung nhập huyền ảo khô vinh vào trong Sinh Tử Ấn, vậy mà cũng có kỳ hiệu để cho người không thể tưởng được.
- Ăn một ấn của ta.
Giang Trần mở bàn tay, tiêu sái đánh ra một chưởng, một đạo thủ ấn khắc nghiệt như gió thu, trực tiếp chụp về phía Khôi Lỗi.
Đồng thời, tay trái họa quyển, lại là một ấn, huyền ảo sinh sôi không ngừng, cùng tay phải tạo thành một Luân Hồi hô ứng.
Trong lúc nhất thời, uy lực của hai đạo thủ ấn điệp gia, lực lượng cường đại, phảng phất xúc động lực lượng Thiên Địa Luân Hồi, oanh ở trên người Khôi Lỗi.
Phanh…
Khôi Lỗi bị oanh trúng, thân hình đâm vào tường, tán thành mảnh vỡ rơi trên đất.
Giang Trần đại hỉ, quả nhiên, sau khi dung hợp huyền ảo khô vinh, uy lực của Sinh Tử Ấn, thoáng cái đã đột phá Đại viên mãn, đột phá cực hạn vốn có của《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》, đạt đến cấp độ truyền thuyết.
Một kích này, quả nhiên là như dẫn động lực lượng Thiên Địa Luân Hồi, làm cho Khôi Lỗi Tiên cảnh tam trọng đỉnh phong, bị nổ nát bấy.
Đại môn, từ từ mở ra.
Giang Trần, lần thứ hai khiêu chiến, thành công.
Mà giờ khắc này, khảo hạch mới chỉ qua ba ngày.
Nói cách khác, Giang Trần còn có bảy ngày, đi khiêu chiến cấp độ khó thứ mười. Đương nhiên, cơ hội khiêu chiến của hắn, đã dùng xong hai lần, chỉ còn lại có lần cuối cùng.
Nghỉ ngơi và hồi phục một buổi, Giang Trần lại lần nữa xuất hiện ở Thanh Minh Đại Điện.
Bởi vì Võ Giả thế tục khác, thẳng cho tới bây giờ, biểu hiện xuất chúng rải rác không có mấy, cái này làm cho những giám khảo kia hoặc nhiều hoặc ít có chút nhàm chán.
Với tư cách giám khảo, niềm vui thú lớn nhất của bọn hắn, là phát hiện thiên tài.
Thế nhưng mà, cho tới bây giờ, ngoại trừ "Bàn thạch yêu nghiệt" một lần lại một lần để bọn hắn khiếp sợ ra, những Võ Giả thế tục còn lại này, tuy cũng có một bộ phận biểu hiện không tệ, nhưng đặc biệt kinh diễm, lại không có một cái.
Đừng nói quyết tranh hơn thua với bàn thạch yêu nghiệt, coi như là tiếp cận hắn cũng không có.
Bởi vậy, nhóm giám khảo nhàm chán nhìn thấy Giang Trần, đều lộ vẻ vui mừng.
Chỉ cần bàn thạch yêu nghiệt này xuất hiện, liền đại biểu thời gian nhàm chán nặng nề sẽ đi qua, thời khắc đặc sắc kích thích đã đến.
- Lại muốn khiêu chiến?
Giám khảo chạy ra đón chào, trên mặt tươi cười.
Giang Trần gật đầu, không khiêu chiến tới Thanh Minh Đại Điện làm gì?
- Lần này, ý định khiêu chiến cấp thứ mấy?
Quan chủ khảo tràn đầy chờ mong.
Lần thứ nhất khiêu chiến, hắn còn lo lắng Giang Trần thoáng cái khiêu chiến độ khó quá cao, khuyên Giang Trần không nên vọng động. Nhưng mà giờ phút này, hắn lại lo lắng Giang Trần khiêu chiến độ khó quá thấp.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trần, tràn đầy chờ mong.
Cấp thứ bảy đã thành công khiêu chiến, như vậy ít nhất cũng là cấp thứ tám.
Nếu như có thể khiêu chiến cấp thứ tám thành công, chỉ là năng lực thực chiến, ít nhất có thể so với thiên tài chuẩn nhất lưu của tông môn rồi. Hơn nữa thiên phú kẻ này xuất chúng, đợi một thời gian, tuyệt đối có thể bao trùm trên những thiên tài kia, đưa thân vào hàng ngũ thiên tài cao cấp nhất tông môn.
- Lần này đẳng cấp cao một chút, ta ý định khiêu chiến cấp thứ mười.
Giang Trần mở miệng nói.
- Cái gì?
- Cấp thứ mười? Cấp cao nhất?
- Từ cấp thứ bảy, trực tiếp nhảy đến cấp thứ mười? Cái này... Có phải quá khoa trương hay không?
Thần kinh những giám khảo kia, lại một lần nữa bị Giang Trần kích thích. Bọn hắn biết rõ Giang Trần lợi hại, hiện tại bọn hắn không phủ nhận điểm này. Thậm chí, bọn hắn còn chờ mong Giang Trần có thể khiêu chiến cấp thứ tám, cấp thứ chín.
Thế nhưng mà cấp thứ mười, những giám khảo này, là nghĩ cũng không dám suy nghĩ.
Phải biết rằng, cấp thứ mười này, là tương đương với Tiên cảnh ngũ trọng đỉnh phong, dùng sức chiến đấu của Võ Giả thế tục, đừng nói chỉ định vũ kỹ, dù không chỉ định vũ kỹ, khiêu chiến Tiên cảnh ngũ trọng đỉnh phong, đó chính là tìm tai vạ.
Mặc dù là bốn đại tông môn, thiên tài hai ba mươi tuổi, tu vi có thể vượt qua Tiên cảnh ngũ trọng cũng không nhiều, trong từng tông môn, chỉ rải rác mấy người mà thôi.
Thiên tài thế tục này, tuy biểu hiện kinh người, thế nhưng mà, lúc này lại muốn khiêu chiến cấp thứ mười, này chỉ thuộc về loại thiên tài đỉnh cấp tông môn, mới có tư cách khiêu chiến a.
Võ Giả thế tục, đừng nói cấp thứ mười, coi như là cấp thứ tám, kia cũng đã là lần đầu tiên.
Nhóm giám khảo mắt to trừng đôi mắt nhỏ, cuối cùng vẫn là quan chủ khảo phản ứng nhanh nhất:
- Cấp thứ mười, tương đương với Tiên cảnh ngũ trọng đỉnh phong, người thiếu niên, ngươi xác định muốn khiêu chiến?
Giang Trần dứt khoát đáp:
- Xác định.
Đã tới tham gia tuyển bạt, Giang Trần sẽ không nghĩ bảo tồn thực lực. Võ Giả chi lộ, vĩnh viễn tranh thứ nhất, đây là tín niệm mà bất kỳ một Võ Giả nào cũng thờ phụng.
Có lẽ, phần lớn người bị quản chế ở thiên phú, vĩnh viễn tranh không đến thứ nhất, nhưng bất kỳ một Võ Giả có chí khí, có chí hướng nào, đều sẽ không buông tha cho tranh đoạt đệ nhất.
Một khi không có ý niệm trùng kích này, sẽ không còn động lực đi tới nữa.
Võ Giả, chỉ có thời điểm đứng ở đỉnh phong quan sát chúng sinh, mới có thể cảm nhận được tu luyện tàn khốc cùng hạnh phúc.
Sinh tử thắng bại tầm đó, mới có thể lĩnh ngộ chân lý võ đạo.
Đại môn cấp thứ mười mở ra, bóng lưng cao ngất của Giang Trần chậm rãi đi vào mật thất.
Ở thời khắc này, mấy giám khảo hoảng hốt tầm đó, phảng phất cảm thấy mình chứng kiến một đoạn Truyền Kỳ sinh ra, một thiên tài hàng lâm.
Bóng lưng cao ngất kia, ở thời khắc này, vậy mà khắc sâu vào trong đầu bọn hắn.
- Truy Dương lão tổ, ta ở trong Nguyên Từ Kim Sơn, là muốn leo lên tầng thứ càng cao. Thời gian thí luyện chưa hết, ta ở trong Nguyên Từ Kim Sơn, lại có cái gì không ổn? Nếu như tham gia khảo hạch cũng sai, như vậy xin hỏi Truy Dương lão tổ, Tử Dương Tông các ngươi còn tham gia đại tuyển bạt làm gì? Chẳng lẽ chính là vì hướng những đệ tử thế tục chúng ta diễu võ dương oai?
Giang Trần đối với Tử Dương Tông, cho tới bây giờ là không có hảo cảm, lúc này bị Truy Dương lão quái công nhiên thẩm vấn, dùng uy áp Nguyên cảnh không ngừng áp bách hắn, Giang Trần tự nhiên là phẫn nộ, kiêu ngạo trong xương để cho hắn nhịn không được lớn tiếng trách cứ.
- Chậc chậc? Ngươi còn rất mạnh miệng?
Truy Dương lão tổ hừ lạnh một tiếng, lại tăng thêm một thành uy áp.
Năm thành uy áp, coi như là cường giả Địa Linh cảnh, ở dưới dạng áp bách này, cũng kiên trì không được bao lâu.
Khuôn mặt Giang Trần đỏ bừng, nhưng lại càng thêm bất khuất, lòng tràn đầy phẫn uất thoáng cái bạo phát ra, ngửa đầu cười ha hả:
- Tốt một cái Tử Dương Tông, tốt một Nguyên cảnh lão tổ. Ngươi là Nguyên cảnh lão tổ, chèn ép ta một hậu sinh vãn bối. Thật sự là uy phong, ngươi là Nguyên cảnh lão tổ, có thể nhẹ nhõm nghiền áp ta, bất quá ngươi muốn cầm ta ra khí, muốn ta khuất phục, lại mơ tưởng hảo huyền, coi như hôm nay ngươi giết ta, ta nhìn ngươi lấy cái gì đi ngăn chặn miệng của Võ Giả khắp thiên hạ.
Cơ bắp trên mặt Giang Trần, theo áp bách của Truy Dương lão tổ tăng lên, cũng hơi run rẩy, toàn thân như có vô số Đại Sơn áp bách.
- Đã đủ rồi.
Cửu Sư lão tổ hét lớn một tiếng, tiến lên một bước, một đạo uy áp đánh tới Truy Dương lão tổ.
Oanh…
Lực lượng cường đại của hai lão tổ va chạm, nhấc lên vô số khí lãng, khiến giám khảo bốn phía không ngừng lui về phía sau.
Thiên Diệp lão tổ cũng tiến lên, cười ha hả nói:
- Truy Dương đạo hữu, Nguyên Từ Kim Sơn biến mất, không phải ta và ngươi có khả năng hiểu được, cần gì làm khó một thiếu niên?
Băng Lam lão tổ cũng khuyên nhủ:
- Được rồi, ta và ngươi lòng dạ đều biết rõ, Nguyên Từ Kim Sơn, tuyệt không phải một thiếu niên có thể mang đi. Nói sau, dù việc này có quan hệ tới hắn, đó cũng là phúc duyên của hắn. Thế giới võ đạo, mọi người đều có cơ duyên, Truy Dương đạo huynh cần gì xoắn xuýt?
Cửu Sư lão tổ hắc hắc cười quái dị:
- Truy Dương lão quái, có nghe hay không? Cái này là chính nghĩa thì được ủng hộ. Ngươi muốn một tay che trời, kia là không thể nào. Khi dễ một thiếu niên, mặt mũi của bốn đại tông môn chúng ta gánh không nổi.
Sắc mặt Truy Dương lão tổ âm trầm, liếc nhìn ba vị lão tổ chung quanh, lại liếc nhìn Giang Trần.
Rồi đột nhiên, khóe miệng cười lạnh nói:
- Ba người các ngươi, ở chỗ này giả bộ làm người tốt, đơn giản là nhìn trúng thiếu niên thiên tài này. Đừng tưởng rằng lão phu không biết trong lòng các ngươi tính toán nhỏ nhặt.
Nói xong, ánh mắt của Truy Dương lão tổ lại bắn về phía Giang Trần, cười nhạt một tiếng:
- Thiếu niên, sự tình trước kia, chỉ là lão phu nhất thời cao hứng, ra tay thăm dò thiên phú của ngươi thoáng một phát mà thôi. Không tệ, không tệ, không hổ là Tâm lực thiên tài bách niên khó ngộ. Người trẻ tuổi có ngông nghênh, có võ đạo chi tâm, tiền đồ vô lượng. Lão phu chỉ là yêu tài, mới nhịn không được ra tay thăm dò. Chắc hẳn, dùng thông minh tài trí của ngươi, sẽ hiểu được ta dụng tâm lương khổ.
Không hổ là Nguyên cảnh lão tổ, tốc độ trở mặt nhanh, quả thực là quá khoa trương.
Nếu như Giang Trần thật sự là thiên tài thế tục, tuổi còn trẻ, bị Truy Dương lão tổ lật qua lật lại như vậy, tất sẽ vui lòng phục tùng, rất là cảm động.
Mọi người đã nói, là nhìn trúng ngươi, mới ra tay thăm dò, đây không phải chèn ép, là tích tài, ái tài. Ngụ ý là cái gì? Kia chính là nhìn trúng ngươi rồi, muốn mời chào ngươi.
Bất quá, Giang Trần cuối cùng là Giang Trần, hắn không phải Võ Giả thế tục bình thường.
Kiếp trước trăm vạn năm lịch duyệt nhân sinh, để cho ánh mắt hắn nhìn rõ mọi việc.
Truy Dương lão tổ này trở mặt lại hoàn mỹ, nói càng dễ nghe, ở Giang Trần xem ra, cũng là giả mù sa mưa.
Giang Trần không phải loại thiếu niên đầu óc choáng váng, Truy Dương lão tổ càng như vậy, trong nội tâm Giang Trần ngược lại càng đề phòng.
- Truy Dương lão quái này trong chốc lát cường ngạnh, trong chốc lát ôn hòa, tính cách hay thay đổi, đích thị là thế hệ xảo trá. Về sau vô luận như thế nào, cũng phải lưu ý hắn một chút.
Trong nội tâm Giang Trần nắm chắc, nhưng biểu hiện ra lại là vẻ mặt thụ sủng nhược kinh:
- Là tiểu tử ngu dốt, lúc trước không có minh bạch lão tổ dụng tâm lương khổ, thiếu chút nữa trách oan lão tổ rồi.
Truy Dương lão tổ mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy, trẻ nhỏ dễ dạy. Ta nghe nói ngươi ở khảo thí thiên phú, chỉ tuyển khảo thí võ đạo, võ đạo chi tâm kiên quyết như thế, quả nhiên là đáng khen.
Bốn đại tông môn sớm có quy định, trong lúc tuyển bạt, phải công bằng cạnh tranh, không thể sử dụng thủ đoạn mời chào.
Thấy Truy Dương lão tổ như vậy, Cửu Sư lão tổ cười lạnh:
- Truy Dương lão quái, ngươi làm được trò hay a. Lừa bịp người trẻ tuổi dễ dàng, lừa bịp chúng ta, lại không đủ. Nói sau, bốn đại tông môn ước định, trong lúc tuyển bạt, không được tự mình mời chào. Ngươi không cảm thấy mình có chút vượt biên giới sao?
Truy Dương lão tổ cười nhạt một tiếng:
- Lão phu chỉ tán dương hắn vài câu, có nói qua nửa câu mời chào sao?
- Phi, không biết xấu hổ, ngươi khoa trương người ta võ đạo chi tâm kiên định, lại nói cái gì trẻ nhỏ dễ dạy. Ám chỉ trắng trợn như vậy, ngươi coi chúng ta đều não tàn, nghe không hiểu?
Cửu Sư lão tổ hùng hùng hổ hổ.
- Truy Dương đạo hữu, tất cả mọi người là người thông minh, cần gì như thế?
Thiên Diệp lão tổ cười nhạt nói.
- Tốt rồi, cửa khảo hạch thứ ba chấm dứt. Việc này không nên chậm trễ, lập tức tiến vào cửa thứ tư. Mấy lão gia hỏa chúng ta, cũng đừng tham dự quá độ.
Băng Lam lão tổ đi ra giảng hòa.
Giang Trần thừa cơ hội này, về tới trong đội ngũ dự thi, nhưng trong nội tâm đối với Truy Dương lão tổ, lại nhiều ra một chút đề phòng.
Hắn biết rõ, mình tuyệt đối đã bị Truy Dương lão tổ theo dõi.
Bị một Nguyên cảnh lão quái nhìn chằm chằm, bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, sẽ luôn rất khó chịu.
Bất quá ở trong Viễn Cổ di cảnh, lá gan của Truy Dương lão quái này lại lớn, tính cách lại bá đạo, chỉ sợ cũng không dám trực tiếp ra tay với hắn.
Dù sao, còn có ba lão tổ khác ở đằng kia, Truy Dương lão tổ không có khả năng khư khư cố chấp, khiến cho ba đại tông môn khác tức giận.
Trải qua ba cửa ải khảo hạch, bốn mươi vạn Võ Giả thế tục, còn lại, đã chưa đủ hai vạn.
Mặc dù chỉ hai vạn, nhưng đó cũng là số lượng cực kỳ kinh người.
Cửa thứ tư là thực chiến, cũng là ở trong tất cả các cửa, có khả năng xuất hiện tổn thương nhiều nhất.
Còn lại hai vạn Võ Giả, đều như sóng cồn đào cát lưu lại, tinh thần mỗi một cái vô cùng phấn chấn, xoa tay, trong ánh mắt tràn đầy nóng bỏng, khát vọng ở cửa thứ tư đại triển thân thủ.
Chương 497 Cửa thứ tư, tiếp tục yêu nghiệt
- Cửa thứ tư này, khảo nghiệm là lực thực chiến của một Võ Giả, khảo nghiệm, cũng là năng lực lĩnh ngộ vũ kỹ của các ngươi.
Quan chủ khảo cửa ải này, xa xa chỉ một tấm bia đá bóng loáng, lớn khoảng chừng vài mẫu phía trước.
- Chứng kiến tấm bia đá kia không?
Hai vạn Võ Giả, hai vạn ánh mắt, đồng loạt nhìn lại tấm bia đá kia.
- Đợi lát nữa, trên tấm bia đá này, sẽ hiển hiện một bộ vũ kỹ, tên là 《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》. Bộ vũ kỹ này sẽ một chữ không lọt, biểu hiện ở trên tấm bia đá. Mà các ngươi, có tối đa ba ngày thời gian học tập lĩnh ngộ. Nhớ kỹ, là học tập lĩnh ngộ. Nói cách khác, các ngươi chỉ có thể ở trong đầu suy diễn môn võ kỹ này, không thể thật tu luyện. Ba ngày sau, các ngươi dùng bộ《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》này, tiến vào Thanh Minh Đại Điện khảo hạch. Ở trong Thanh Minh Đại Điện, có vô số cơ quan mật thất, mỗi một gian mật thất, sẽ có Khôi Lỗi cấp bậc khác nhau. Khôi Lỗi này, cũng chỉ dùng 《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》đối chọi với các ngươi. Mật thất có tất cả mười cấp. Mà cơ hội để các ngươi khiêu chiến, chỉ có ba lượt. Cuối cùng, tám ngàn người bài danh cao nhất, sẽ tiến vào khâu khảo hạch tiếp theo. Người còn lại, toàn bộ đào thải.
- Các ngươi khẳng định muốn hỏi, bài danh định như thế nào?
- Quy tắc định bài danh, đương nhiên là căn cứ đẳng cấp mật thất mà các ngươi khiêu chiến đến định. Lấy tám ngàn người bài danh trước nhất.
Có người hỏi:
- Tổng cộng có mười cấp, nếu như khiêu chiến mật thất, đẳng cấp đồng dạng, thì phân chia như thế nào, ai bài danh cao, ai bài danh thấp?
Giám khảo kia cười ha ha, nói:
- Nếu như khiêu chiến mật thất đẳng cấp đồng dạng, vậy thì dùng thời gian khiêu chiến mật thất đến định bài danh trước sau. Mật thất cùng cấp, sử dụng thời gian càng ngắn, bài danh lại càng cao. Nếu như khiêu chiến hao phí thời gian trùng hợp cũng đồng dạng, vậy thì ai lĩnh ngộ hết vũ kỹ 《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》trước, người đó bài danh cao hơn.
Tổng cộng chỉ có mười cấp mật thất, nhất định sẽ có rất nhiều người khiêu chiến đẳng cấp giống nhau.
Dùng thời gian khiêu chiến đến phân bài danh, này cũng là hợp lý. Ai dùng thời gian ngắn, liền ý nghĩa lực thực chiến càng mạnh hơn nữa.
Nếu như hao phí thời gian đồng dạng, ai lĩnh ngộ vũ kỹ trước, cái kia đại biểu năng lực lĩnh ngộ mạnh hơn, đây cũng là hợp lý.
Phân nhỏ như vậy, liền rất dễ dàng phân chia ra bài danh.
Hai vạn Võ Giả có thể lưu lại, lực lĩnh ngộ của ai đều không thấp. Đối với quy tắc này, tự nhiên nghe hiểu.
Rất nhiều người đều âm thầm khuyên bảo mình, phải dùng toàn bộ tinh thần. Hai vạn người tham gia khảo hạch, cuối cùng nhất chỉ có tám ngàn người lưu lại.
Ai cũng không muốn bị đào thải, ai cũng muốn trở thành tám ngàn người lưu lại.
Quyết định bài danh, không đơn thuần là khiêu chiến đẳng cấp, còn khiêu chiến thời gian, thậm chí cả tốc độ lĩnh ngộ vũ kỹ trước sau.
Cái cạnh tranh này, có thể nói là không chỗ nào không có.
Trong lúc nhất thời, tất cả Võ Giả, đều cảm nhận được một tia áp lực không hiểu.
Hai vạn người lưu tám ngàn tên, tỉ lệ đào thải vượt qua một nửa. Cạnh tranh to lớn có thể nghĩ.
Giang Trần khoanh chân mà ngồi, trong đám người, không hiển sơn lộ thủy, lộ ra thập phần điệu thấp.
-《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》?
Giang Trần ở trong thần thức tìm kiếm môn công pháp này, bất quá đáng tiếc, trong trí nhớ kiếp trước của hắn, cũng không có tin tức gì về môn võ kỹ này.
- Đây chỉ là một môn vũ kỹ bình thường, kiếp trước ta không có ghi nhớ, cũng là bình thường.
Nội tâm Giang Trần thản nhiên cười cười.
Dùng nhận thức của hắn đối với võ đạo, kiếp trước chưa xem môn võ kỹ này, kỳ thật vấn đề cũng không lớn.
Lực lý giải của hắn còn đó, tựa như ban đầu ở Đông Phương Vương Quốc, tu luyện Đông Phương Vương Quốc Trấn Quốc vũ kỹ 《 Tử Khí Đông Lai Quyết 》, hắn tùy tùy tiện tiện, liền tu luyện《 Tử Vân chưởng 》 cùng 《 Đông Vương chỉ 》đến cấp độ truyền thuyết.
Cũng là lần kia, Giang Trần triệt để chinh phục Câu Ngọc công chúa cao ngạo.
Có lẽ,《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》này cao cấp hơn《 Tử Khí Đông Lai Quyết 》, nhưng mà, đối với Giang Trần mà nói, đều là việc nhỏ.
Ngay thời điểm Giang Trần suy nghĩ, quan chủ khảo ra lệnh một tiếng:
- Tốt rồi, từ giờ trở đi, khảo hạch bắt đầu.
Trên tấm bia đá, một hàng chữ từ từ xuất hiện.
Tấm bia đá to như vậy, kiểu chữ biểu hiện lại thập phần rõ ràng.
Giang Trần giương mắt nhìn, ghi tạc từng chữ vào trong nội tâm.
Dùng cảnh giới Tâm lực của Giang Trần, thần thức mạnh, trí nhớ cao, tự nhiên không phải Võ Giả thế tục khác có thể so.
Xem qua một lần, vũ kỹ hơn vạn chữ, đã lạc ấn trong ký ức của hắn, không thể xóa nhòa
Sau khi ghi nhớ, Giang Trần không hề phân tâm, thu liễm tâm thần, tiến vào trạng thái minh tưởng.
- Thanh Minh Sinh Tử Ấn, là một môn ấn pháp, mô phỏng Chư Thiên Vạn Tượng, ngưng tụ sinh tử thủ ấn. Nhất sinh nhất tử tầm đó, bao hàm toàn diện...
Trong đầu Giang Trần, bắt đầu suy diễn môn ấn pháp này.
Đúng như lúc trước hắn suy nghĩ, môn《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》này không tính một môn vũ kỹ đặc biệt cao thâm, thích hợp cấp bậc Võ Giả nhất, là Tiểu Linh cảnh.
Dưới Tiểu Linh cảnh, tu luyện vũ kỹ này có chút cố sức.
Tiểu Linh cảnh trở lên, đến cấp bậc Địa Linh cảnh, tu luyện vũ kỹ này, thì có chút không đủ nhìn.
Đương nhiên, bất luận một môn vũ kỹ nào, nếu có thể tu luyện tới cảnh giới Đại viên mãn, cái kia lại là chuyện khác. Coi như là Địa Linh cảnh, nếu như có thể tu luyện môn ấn pháp này tới Đại viên mãn, như vậy uy lực của nó, tuyệt đối là phi thường đáng sợ.
Bản thân Vũ kỹ cấp độ cao thấp, tuy có thể quyết định rất nhiều thứ.
Nhưng mà, Tu Luyện giả tu luyện cao thấp, cũng đồng dạng có thể quyết định rất nhiều thứ.
Đương nhiên giờ phút này, Giang Trần tâm vô tạp niệm, căn bản không có để ý những ý niệm loạn thất bát tao kia.
Giờ phút này, trong đầu hắn đang không ngừng suy diễn lấy môn ấn pháp này.
Cửa khảo hạch thứ tư, có một địa phương phi thường hà khắc, là trước khi khiêu chiến, chỉ có thể suy diễn trong đầu, không cho phép luyện tập.
Muốn luyện tập, nhất định phải tiến vào Thanh Minh Đại Điện khiêu chiến.
Cơ hội khiêu chiến, chỉ có ba lượt.
Có lẽ, lần thứ nhất ngươi có thể lựa chọn cấp bậc thấp nhất, đến kiểm nghiệm hiệu quả lĩnh ngộ của mình.
Lần thứ hai, cấp bậc có thể cao một chút, tiếp tục đạt được cơ hội diễn luyện.
Lần thứ ba khiêu chiến, vậy không thể qua loa chủ quan rồi. Lần thứ ba, phải tận lực chọn lựa mật thất cấp bậc cao khiêu chiến.
Cấp bậc quá thấp, vạn nhất không vào được tám ngàn người cuối cùng, vậy sẽ thua lỗ lớn.
Không thể không nói, loại phương thức khảo hạch này, phi thường hà khắc, đối với lực lĩnh ngộ của võ giả, yêu cầu rất cao.
Tất cả Võ Giả, trên mặt đều tràn ngập ngưng trọng.
Ngay từ đầu, mỗi một phút thời gian, đều phi thường trân quý.
Một canh giờ đi qua, Giang Trần đã sơ bộ hiểu rõ môn võ kỹ này.
Hai canh giờ, Giang Trần đã có thể ở trong đầu, diễn luyện cực kỳ trôi chảy.
Chương 498 Nhẹ nhõm xông cửa 1
Ba canh giờ sau, Giang Trần đứng dậy, đi đến trước mặt giám khảo:
- Ta muốn khiêu chiến.
Bộ dạng giám khảo kia vốn có chút ngủ gật, hiển nhiên hắn căn bản không có chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Theo như thông thường mà nói, có ba ngày lĩnh ngộ học tập.
Dù là thiên tài lực lĩnh ngộ siêu cường, kia ít nhất cũng phải một hai ngày a? Cho nên, nhóm giám khảo căn bản không nghĩ tới, mới mấy canh giờ đã có người muốn khiêu chiến.
- Cái gì? Khiêu chiến?
Giám khảo kia ngẩn ngơ.
- Hiện tại?
Giang Trần gật gật đầu.
- Cái này... Được rồi, ngươi theo ta.
Mỗi một cửa giám khảo đều bất đồng, cho nên, giám khảo cửa thứ tư này, hiển nhiên là không biết đại danh "Bàn thạch yêu nghiệt", cũng không có nghĩ tới nơi này.
Nếu không, nếu như hắn biết, đứng ở trước mặt hắn là "Bàn thạch yêu nghiệt", hắn nhất định sẽ không kinh ngạc như vậy.
- Nhanh như vậy?
- Ba canh giờ, liền khởi xướng khiêu chiến? Thằng này, không phải hắn đã tu luyện qua 《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》 chứ? Cái này... Ba canh giờ, có thể động thủ sao?
- Ách, ta nghe nói, khảo hạch lúc trước ra một thiên tài, mọi người gọi hắn là bàn thạch yêu nghiệt, sẽ không phải là hắn chứ?
- Này rất có khả năng a.
- Chậc chậc chậc, thiên tài là thiên tài. Bất quá, ba canh giờ liền khởi xướng khiêu chiến, này có phải quá ngông cuồng hay không? Những võ giả khác, trong nội tâm có thể bị đả kích hay không?
- Nói nhảm, ngươi đã biết người ta là thiên tài, vậy thì phải biết, thiên tài như vậy, nhãn giới của hắn căn bản không có nhìn Võ Giả thế tục. Đối thủ mà người ta cạnh tranh, là những đệ tử tông môn kia.
- Đúng không? Chuyện này thật là thú vị. Đệ tử thiên tài của bốn đại tông môn, đại khái như thế nào cũng không thể tưởng được, thế giới thế tục, lại ra một thiên tài đủ cùng bọn họ quyết tranh hơn thua. Lần này, thế tục cùng tông môn va chạm, liền đặc sắc rồi.
Giang Trần đi theo quan chủ khảo, đi vào Thanh Minh Đại Điện, căn bản không thèm để ý ngoại giới bình luận như thế nào.
Thanh Minh Đại Điện này cực kỳ trống trải, có vô số mật thất, chi chít như sao. Mười gian mười gian xếp đặt, có thể thoáng cái dung nạp mấy ngàn người đồng thời khảo hạch.
Mười gian một hàng, đó là bởi vì những mật thất này phân ra mười cấp, từ cấp một đến cấp mười, hình thành một chỉnh thể.
- Ngươi có chứng kiến mười gian mật thất kia không? Từ một đến mười, độ khó từng bước tăng lên. Ngươi có ba lượt khiêu chiến, thành tích lấy tốt nhất tính toán. Bất quá, ngươi phải nhớ kỹ, ba cơ hội, chỉ cần có một lần thất bại, vậy thì triệt để thất bại. Cho nên, lúc ngươi lựa chọn độ khó, tốt nhất phải nghĩ chu toàn. Bởi vì, ngươi thất bại không nổi.
Quan chủ khảo kia ngược lại rất hòa ái kiên nhẫn, giải thích quy tắc kỹ càng.
Giang Trần gật đầu, trên thực tế, hắn sớm đã có kế hoạch khiêu chiến.
- Ta khiêu chiến cấp thứ năm.
Giang Trần mở miệng nói.
- Cái gì?
Quan chủ khảo kia giật mình, ngay từ đầu liền khiêu chiến cấp thứ năm, này có phải quá mạo hiểm hay không?
- Cấp thứ năm, tương đương với Tiên cảnh nhị trọng, ngươi đi vào, sẽ đối mặt một Khôi Lỗi Tiên cảnh nhị trọng. Hơn nữa, ngươi chỉ có thể dùng 《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》, ngươi quyết định chắc chắn?
Quan chủ khảo kia ngược lại rất hảo tâm, nhịn không được nhắc nhở Giang Trần. Bởi vì, hắn cảm thấy Giang Trần lựa chọn, thật sự là quá mạo hiểm rồi.
Nói như vậy, Võ Giả có thể thông qua cấp thứ năm, tuyệt đối là đứng đầu trong danh sách. Đừng nói tám ngàn người, coi như là tám mươi người, cũng rất có hi vọng.
Như vậy, lần thứ nhất lựa chọn, lựa chọn thông minh nhất là cấp thứ nhất hoặc cấp thứ hai.
Khôi Lỗi ở đó tương đương với Chân Khí cảnh, diễn luyện thân thủ thoáng một phát, làm quen vũ kỹ một chút, coi như là trước nóng người cũng tốt.
Vừa lên liền khiêu chiến cấp độ khó thứ năm, đây quả thực là nói giỡn, tựs mình gây khó dễ sao?
Giang Trần quăng đi nụ cười thiện ý, bày ra cảm kích. Hắn quả thật có thể cảm nhận được giám khảo này thiện ý nhắc nhở.
Bất quá vẫn kiên định gật đầu:
- Đúng vậy, là cấp thứ năm, ta đã nghĩ kỹ.
Người khảo hạch đã kiên định, nhưng vậy giám khảo tự nhiên không có khả năng bắt buộc người khảo hạch làm gì, than nhẹ một tiếng, gật gật đầu:
- Được rồi, đây là cửa vào cấp thứ năm. Chính ngươi đi vào, nhớ kỹ, thời gian khiêu chiến, sẽ trở thành căn cứ bài danh cuối cùng của ngươi.
Tuy giám khảo không biết Giang Trần là ai, nhưng đối với loại thiếu niên dám xông dám liều này, vẫn là rất thưởng thức.
Giang Trần tiến lên, đẩy cửa vào, đại môn mật thất chậm rãi đóng lại.
Quan chủ khảo kia nhìn đại môn mật thất chậm rãi đóng lại, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Lúc nào Võ Giả thế tục cũng xúc động như vậy a? Trong trí nhớ của ta, Võ Giả thế tục, bởi vì thiếu tài nguyên, ít kiến thức, vẫn luôn rất là cẩn thận, sợ đầu sợ đuôi. Người trẻ tuổi này, ngược lại rất cổ quái.
Lúc này, mấy giám khảo còn lại bên kia, cũng nhao nhao đi tới.
Hiển nhiên, bọn hắn đối với người khảo hạch trong ba canh giờ liền hoàn thành lĩnh ngộ, đồng dạng cũng tràn đầy hứng thú. Nhìn thấy quan chủ khảo, nhịn không được hỏi:
- Người khảo hạch kia, hắn chọn cấp mấy?
- Các ngươi đoán xem?
Quan chủ khảo cố ý thừa nước đục thả câu.
- Ta đoán hẳn là cấp một, độ khó thấp nhất. Thằng này, nhất định là muốn mượn cửa khẩu độ khó thấp, diễn luyện lực thực chiến của mình.
- Đúng vậy, nhất định là muốn vừa thực chiến, vừa lĩnh ngộ một lần nữa. Nếu như nói trong ba canh giờ hắn liền lĩnh ngộ hoàn tất, vậy lực lĩnh ngộ võ đạo này, thật sự quá mạnh mẽ a?
- Cũng có khả năng lúc trước đã tu luyện qua 《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》?
Có một giám khảo nói, hắn không tin trong ba canh giờ, có người có thể lĩnh ngộ một môn vũ kỹ.
- Hắc hắc...
Quan chủ khảo kia cười quỷ dị, lập tức nói.
- Hắn lựa chọn cấp thứ năm.
- Cái gì?
- Cấp thứ năm? Nói giỡn sao?
- Điều đó không có khả năng, lĩnh ngộ ba canh giờ, lần thứ nhất liền khiêu chiến cấp thứ năm, trừ khi hắn muốn chết, một môn vũ kỹ chưa bao giờ diễn luyện qua, lĩnh ngộ trong ba canh giờ, liền đi tác chiến với Khôi Lỗi Tiên cảnh nhị trọng, cái này căn bản là vô nghĩa.
Quan chủ khảo kia cười khổ nhún vai:
- Các ngươi thích tin hay không cũng vậy. Dù sao hắn là tiến vào mật thất cấp thứ năm.
- Điên rồi, thật sự điên rồi. Dù hắn là bàn thạch yêu nghiệt trước kia mọi người nói, thiên phú kinh người, thế nhưng mà thoáng cái khiêu chiến độ khó cao như vậy, đến lúc đó ăn phải lỗ vốn, liền hối tiếc không kịp.
- Thiếu niên lông bông, khả năng phía trước quá thuận lợi, để cho hắn có chút lâng lâng đi à nha?
- Có nhiều trường hợp người trẻ tuổi ngông cuồng, võ đạo chi lộ cuối cùng nhấp nhô. Thiên tài chính thức, vẫn là cần ma luyện mới được.
- Võ Giả thế tục, không có tông môn bồi dưỡng, đúng là rất thiếu khí chất tỉnh táo.
Những giám khảo này, nhao nhao cảm khái, hiển nhiên đều nhìn không tốt Giang Trần.
Quan chủ khảo cũng thở dài:
- Trước kia ta cũng nhắc nhở hắn, tiếc rằng kẻ này thập phần kiên định, căn bản không giống như là người có thể khích lệ.
Chương 499 Nhẹ nhõm xông cửa 2
- Đã không thể khích lệ, vậy thì ăn chút thiệt thòi cũng tốt.
- Ừ, nếu như hắn thật sự là bàn thạch yêu nghiệt kia, dù khảo hạch thất bại, sau đó bốn đại tông môn cũng sẽ tranh đoạt hắn.
Này là lời nói thật, khảo hạch quy khảo hạch, quy củ là quy củ.
Nhưng mà, dùng biểu hiện yêu nghiệt trước kia của Giang Trần, Thiên tài Tâm lực, thiên phú võ đạo thượng đẳng, ở Nguyên Từ Kim Sơn là người cuối cùng bị bắn ra.
Đủ loại như thế đã chú định, hắn chắc chắn trở thành hàng bán chạy ở bốn đại tông môn.
Thời điểm mấy giám khảo đang nói chuyện, đại môn mật thất đột nhiên mở ra.
Vẻ mặt Giang Trần mây trôi nước chảy đi ra, ngay cả góc áo cũng không có lật thoáng một phát, thật giống như đi vào uống một ly trà vậy.
- Ngươi…
Nhóm giám khảo nguyên một đám trợn mắt thật lớn.
- Sao ngươi lại đi ra?
- Khảo hạch chấm dứt, không thể ra sao?
Giang Trần ngạc nhiên.
- Cái gì? Đã xong?
Đích thật là đã xong, chờ mấy giám khảo nghiệm chứng, biểu lộ thoáng cái trở nên cực kỳ phong phú.
Trước kia bọn hắn đều nhìn không tốt, không nghĩ tới, chỉ chớp mắt, người ta liền làm thịt Khôi Lỗi cấp thứ năm, hơn nữa tốc độ cực nhanh, quá trình nhẹ nhõm, quả thực giống như chụp chết một con ruồi.
Ăn gian?
Mật thất có vô số cơ quan giám sát, chỉ cần người khảo hạch dùng vũ kỹ khác, sẽ lập tức bị cơ quan đá ra khỏi cục.
Nói cách khác, người khảo hạch này, là đích đích xác xác dùng 《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》 thông qua khảo hạch, đánh tan Khôi Lỗi thủ quan.
Tiếp nhận Minh Bài dự thi của Giang Trần, ghi chép thành tích vào.
Lúc quan chủ khảo trả Minh Bài lại cho Giang Trần, ngữ khí rõ ràng càng thêm khách khí:
- Người trẻ tuổi, còn khiêu chiến nữa không?
Giang Trần mỉm cười nói:
- Trận chiến này có chút thu hoạch, ta dung hợp tiêu hóa thoáng một phát, sau nửa canh giờ, lại tới khiêu chiến lần thứ hai.
Sau nửa canh giờ.
Giám khảo khác đều ngây ngẩn cả người, phải biết rằng, thời gian khảo hạch rất dài, khoảng chừng mười ngày.
Người bị khảo hạch, hoàn toàn không cần phải vội vàng như vậy.
Nhìn thân ảnh Giang Trần đi ra ngoài, quan chủ khảo kia thở dài một tiếng:
- Những lão gia hỏa như chúng ta này, quả nhiên là già rồi. Trong thế tục, lúc nào ra yêu nghiệt bực này?
- Ha ha ha, thú vị, thú vị. Hiện tại, ta rất muốn biết, sau khi hắn lấy mặt nạ xuống, rốt cuộc sẽ là ai?
- Ta đoán, đích thị là đệ tử ngoại môn của bốn đại tông môn, nằm gai nếm mật giấu tài, chỉ chờ ở đại tuyển bạt trổ hết tài năng.
Không phải nhóm giám khảo xem thường đệ tử thế tục, nhưng mà, ý niệm đầu tiên của bọn hắn vẫn cảm thấy, thiên tài như vậy, sinh ra ở ngoại môn của bốn đại tông môn, mới càng thêm hợp lý.
Mặc dù chỉ là ngoại môn, tuy hưởng thụ không đến tài nguyên hạch tâm của tông môn, nhưng ít nhất ngoại môn có thể dính vào một chút quang của tông môn.
Ngoại môn của bốn đại tông môn, ngẫu nhiên xuất hiện mấy thiên tài như vậy, cũng là có khả năng.
Sau nửa canh giờ, Giang Trần đúng hẹn đi tới.
Lúc này, hắn lại vượt cấp, trực tiếp khiêu chiến cấp thứ bảy.
Cấp thứ năm, chỉ tương đương với Tiên cảnh nhị trọng bình thường. Nhưng mà cấp thứ bảy, liền tương đương với Tiên cảnh tam trọng đỉnh phong.
Chỉ thiếu chút nữa, liền có thể so với Địa Linh cảnh.
Độ khó ở cấp thứ bảy, so với cấp thứ năm, tuyệt đối là tăng lên mấy lần.
Thoáng cái tăng tới cấp thứ bảy, làm cho mấy giám khảo, đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái đánh giá hắn.
Hiện tại bọn hắn không dám hoài nghi vị thiên tài điên cuồng này rồi, nhưng mà, bọn hắn cũng muốn nhìn một chút, đến cùng vị thiên tài điên cuồng này, có thể đi bao xa?
Chứng kiến đại môn cấp thứ bảy chậm rãi đóng cửa, quan chủ khảo kia lần nữa thở dài:
- Chúng ta vẫn cho rằng hắn là tên điên, cuồng vọng kiêu ngạo, đến từ thế tục, tầm mắt quá thấp, ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng. Trên thực tế, chúng ta mới thật sự là ếch ngồi đáy giếng.
Những lời này, làm cho mấy giám khảo kia cười khổ không thôi.
Lời này tuy không dễ nghe, nhưng lại có vài phần đạo lý.
Khôi Lỗi Tiên cảnh tam trọng đỉnh phong, quả nhiên so với trước cường đại hơn nhiều.
Giang Trần vừa vào, liền phát giác đối thủ này không đơn giản.
Bất quá, Giang Trần dầu gì cũng là Tiên cảnh tam trọng, hơn nữa hắn thông qua luyện tập với Khôi Lỗi cấp thứ năm, lĩnh ngộ môn《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》này, lại tăng tiến một tầng.
Bởi vậy, Tiên cảnh tam trọng đối chiến tam trọng, tăng thêm ưu thế của Giang Trần, ở cửa ải này, Giang Trần như trước có thể thành thạo.
Bất quá, lúc này đây, Giang Trần hiển nhiên không hề truy cầu tốc chiến tốc thắng.
Trái lại, hắn cơ hồ là du đấu, cùng Khôi Lỗi dây dưa, mượn Khôi Lỗi này ma luyện chính mình
Nếu như nói lần thứ nhất khiêu chiến, hắn truy cầu là nhanh, như vậy lần thứ hai khiêu chiến, Giang Trần truy cầu là chậm.
Trong chậm nhận thức tinh hoa, trong chậm lĩnh ngộ tinh túy.
Hắn muốn thông qua đối thủ lực lượng ngang nhau này, đến ma luyện thủ pháp Thanh Minh Sinh Tử Ấn, không ngừng hoàn thiện vũ kỹ, từ đó truy cầu cấp độ truyền thuyết trên viên mãn.
Hắn biết rõ, tu luyện tới viên mãn, tối đa chỉ có thể khiêu chiến đến cấp độ khó thứ tám.
Tuy cấp độ khó thứ tám, đã đầy đủ để hắn đỗ trạng nguyên, nhưng mà mục tiêu của Giang Trần, là khiêu chiến cấp thứ mười. Đã tới tham gia khảo hạch, vậy liền khiêu chiến đỉnh phong, đây là võ đạo chân tủy.
Khôi Lỗi độ khó cao nhất, tương đương với Tiên cảnh ngũ trọng.
Tuy Khôi Lỗi không linh hoạt bằng võ tu chính thức, thiếu khuyết âm mưu quỷ kế như nhân loại.
Nhưng mà tu vi cảnh giới còn ở đó, nếu Giang Trần không tu luyện《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》tới cấp độ truyền thuyết, là không thể nào khiêu chiến cấp thứ mười.
Cho nên, lần thứ hai khiêu chiến, Giang Trần muốn đúng là kinh nghiệm thực chiến, thông qua thực chiến, đến tăng cường lĩnh ngộ《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》. Lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, đây cũng là một sách lược của Giang Trần.
Chỉ có lĩnh ngộ đến cấp độ truyền thuyết, phát huy《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》siêu việt cấp độ Đại viên mãn, mới có hi vọng cùng Khôi Lỗi cấp thứ mười chiến một trận.
Phanh…
Giang Trần oanh ra một thủ ấn, cùng Khôi Lỗi kia va chạm, thân thể như lá rụng phất phới, tay trái lại ra một ấn.
Rầm rầm rầm…
Trong lúc nhất thời, toàn bộ mật thất chật ních khí lưu, hư không tràn đầy áp lực, phát ra tiếng nổ tách tách cổ quái. Trình độ chiến đấu kịch liệt, có thể thấy được lốm đốm.
- Bàn thạch yêu nghiệt kia, lần này xem ra là muốn thua thiệt lớn a?
Một gã giám khảo cười ha ha nói.
- Ân, thiếu niên thiên tài, ăn chút thiệt thòi chưa chắc là chuyện xấu.
- Lần này xác thực có chút kỳ quái. Cấp độ khó thứ năm, hắn dùng không tới nửa khắc đồng hồ liền đi ra. Nhưng cấp độ khó thứ bảy này, vậy mà qua hai ngày còn chưa ra? Lâm vào khổ chiến, cũng không khổ đến loại trình độ này a?
Hoàn toàn chính xác, từ khi Giang Trần tiến vào mật thất cấp thứ bảy, đến bây giờ đã qua hai ngày.
Hai ngày, những võ giả khác, cũng đã có người bắt đầu khiêu chiến.
Chương 500 Mục tiêu của Giang Trần 1
Thế nhưng mà, Giang Trần liên tục hai ngày, lại không có đi ra.
Hai ngày chiến đấu liên tục, làm cho giám khảo không thể không hoài nghi, hắn thật có thể khiêng sao?
Trên thực tế, hai ngày này, Giang Trần không hề giống như ngoại giới nghĩ, là lâm vào khổ chiến. Trái lại, hai ngày này, hắn thu hoạch rất lớn.
Thông qua đối chiến luận bàn với Khôi Lỗi, hắn lĩnh ngộ《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》, cũng không ngừng đề thăng, ẩn ẩn đã có dấu hiệu đột phá Đại viên mãn.
- Thời khắc sinh tử, bao dung vạn tượng. Sinh Tử Ấn này, sinh tử huyền ảo, nếu như ta dung nhập huyền ảo của Khô Vinh Thần Quyền, có thể ăn khớp huyền ảo của nó không?
Trong lúc đó, Giang Trần có một ý niệm cực kỳ đặc sắc.
Khô Vinh Thần Quyền, đích thật là một môn vũ kỹ cực cao. Giang Trần nhiều lần dung hợp《 Khô Vinh Thần Quyền 》với vũ kỹ khác, đều lấy được hiệu quả không thể tưởng tượng nổi.
Dung hợp Băng Hỏa Yêu Liên, Khô Vinh Thần Quyền này phát huy tác dụng thật lớn.
Mà tu luyện 《 Toái Nguyệt Phi Đao 》, Giang Trần cũng sáp nhập Khô Vinh Thần Quyền vào, Ưng Phi thức cùng Hổ Phác thức kia, không bàn mà hợp ý phong luật động, thủy cuồng dã, Giang Trần dung nhập huyền ảo của nó vào, cả hai hợp kích, ban đầu ở Mê Cảnh Thu Liệp, từng khuất nhục Ngân Nguyệt Yêu Viên tương đương với Địa Linh cảnh nhân loại.
Bởi vậy có thể thấy được, huyền ảo của《 Khô Vinh Thần Quyền 》này, thực sự có diệu dụng hóa mục nát thành thần kỳ.
Mỗi lần Giang Trần lĩnh ngộ, đều có thu hoạch mới.
Giờ phút này, hắn dung nhập huyền ảo khô vinh vào trong Sinh Tử Ấn, vậy mà cũng có kỳ hiệu để cho người không thể tưởng được.
- Ăn một ấn của ta.
Giang Trần mở bàn tay, tiêu sái đánh ra một chưởng, một đạo thủ ấn khắc nghiệt như gió thu, trực tiếp chụp về phía Khôi Lỗi.
Đồng thời, tay trái họa quyển, lại là một ấn, huyền ảo sinh sôi không ngừng, cùng tay phải tạo thành một Luân Hồi hô ứng.
Trong lúc nhất thời, uy lực của hai đạo thủ ấn điệp gia, lực lượng cường đại, phảng phất xúc động lực lượng Thiên Địa Luân Hồi, oanh ở trên người Khôi Lỗi.
Phanh…
Khôi Lỗi bị oanh trúng, thân hình đâm vào tường, tán thành mảnh vỡ rơi trên đất.
Giang Trần đại hỉ, quả nhiên, sau khi dung hợp huyền ảo khô vinh, uy lực của Sinh Tử Ấn, thoáng cái đã đột phá Đại viên mãn, đột phá cực hạn vốn có của《 Thanh Minh Sinh Tử Ấn 》, đạt đến cấp độ truyền thuyết.
Một kích này, quả nhiên là như dẫn động lực lượng Thiên Địa Luân Hồi, làm cho Khôi Lỗi Tiên cảnh tam trọng đỉnh phong, bị nổ nát bấy.
Đại môn, từ từ mở ra.
Giang Trần, lần thứ hai khiêu chiến, thành công.
Mà giờ khắc này, khảo hạch mới chỉ qua ba ngày.
Nói cách khác, Giang Trần còn có bảy ngày, đi khiêu chiến cấp độ khó thứ mười. Đương nhiên, cơ hội khiêu chiến của hắn, đã dùng xong hai lần, chỉ còn lại có lần cuối cùng.
Nghỉ ngơi và hồi phục một buổi, Giang Trần lại lần nữa xuất hiện ở Thanh Minh Đại Điện.
Bởi vì Võ Giả thế tục khác, thẳng cho tới bây giờ, biểu hiện xuất chúng rải rác không có mấy, cái này làm cho những giám khảo kia hoặc nhiều hoặc ít có chút nhàm chán.
Với tư cách giám khảo, niềm vui thú lớn nhất của bọn hắn, là phát hiện thiên tài.
Thế nhưng mà, cho tới bây giờ, ngoại trừ "Bàn thạch yêu nghiệt" một lần lại một lần để bọn hắn khiếp sợ ra, những Võ Giả thế tục còn lại này, tuy cũng có một bộ phận biểu hiện không tệ, nhưng đặc biệt kinh diễm, lại không có một cái.
Đừng nói quyết tranh hơn thua với bàn thạch yêu nghiệt, coi như là tiếp cận hắn cũng không có.
Bởi vậy, nhóm giám khảo nhàm chán nhìn thấy Giang Trần, đều lộ vẻ vui mừng.
Chỉ cần bàn thạch yêu nghiệt này xuất hiện, liền đại biểu thời gian nhàm chán nặng nề sẽ đi qua, thời khắc đặc sắc kích thích đã đến.
- Lại muốn khiêu chiến?
Giám khảo chạy ra đón chào, trên mặt tươi cười.
Giang Trần gật đầu, không khiêu chiến tới Thanh Minh Đại Điện làm gì?
- Lần này, ý định khiêu chiến cấp thứ mấy?
Quan chủ khảo tràn đầy chờ mong.
Lần thứ nhất khiêu chiến, hắn còn lo lắng Giang Trần thoáng cái khiêu chiến độ khó quá cao, khuyên Giang Trần không nên vọng động. Nhưng mà giờ phút này, hắn lại lo lắng Giang Trần khiêu chiến độ khó quá thấp.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trần, tràn đầy chờ mong.
Cấp thứ bảy đã thành công khiêu chiến, như vậy ít nhất cũng là cấp thứ tám.
Nếu như có thể khiêu chiến cấp thứ tám thành công, chỉ là năng lực thực chiến, ít nhất có thể so với thiên tài chuẩn nhất lưu của tông môn rồi. Hơn nữa thiên phú kẻ này xuất chúng, đợi một thời gian, tuyệt đối có thể bao trùm trên những thiên tài kia, đưa thân vào hàng ngũ thiên tài cao cấp nhất tông môn.
- Lần này đẳng cấp cao một chút, ta ý định khiêu chiến cấp thứ mười.
Giang Trần mở miệng nói.
- Cái gì?
- Cấp thứ mười? Cấp cao nhất?
- Từ cấp thứ bảy, trực tiếp nhảy đến cấp thứ mười? Cái này... Có phải quá khoa trương hay không?
Thần kinh những giám khảo kia, lại một lần nữa bị Giang Trần kích thích. Bọn hắn biết rõ Giang Trần lợi hại, hiện tại bọn hắn không phủ nhận điểm này. Thậm chí, bọn hắn còn chờ mong Giang Trần có thể khiêu chiến cấp thứ tám, cấp thứ chín.
Thế nhưng mà cấp thứ mười, những giám khảo này, là nghĩ cũng không dám suy nghĩ.
Phải biết rằng, cấp thứ mười này, là tương đương với Tiên cảnh ngũ trọng đỉnh phong, dùng sức chiến đấu của Võ Giả thế tục, đừng nói chỉ định vũ kỹ, dù không chỉ định vũ kỹ, khiêu chiến Tiên cảnh ngũ trọng đỉnh phong, đó chính là tìm tai vạ.
Mặc dù là bốn đại tông môn, thiên tài hai ba mươi tuổi, tu vi có thể vượt qua Tiên cảnh ngũ trọng cũng không nhiều, trong từng tông môn, chỉ rải rác mấy người mà thôi.
Thiên tài thế tục này, tuy biểu hiện kinh người, thế nhưng mà, lúc này lại muốn khiêu chiến cấp thứ mười, này chỉ thuộc về loại thiên tài đỉnh cấp tông môn, mới có tư cách khiêu chiến a.
Võ Giả thế tục, đừng nói cấp thứ mười, coi như là cấp thứ tám, kia cũng đã là lần đầu tiên.
Nhóm giám khảo mắt to trừng đôi mắt nhỏ, cuối cùng vẫn là quan chủ khảo phản ứng nhanh nhất:
- Cấp thứ mười, tương đương với Tiên cảnh ngũ trọng đỉnh phong, người thiếu niên, ngươi xác định muốn khiêu chiến?
Giang Trần dứt khoát đáp:
- Xác định.
Đã tới tham gia tuyển bạt, Giang Trần sẽ không nghĩ bảo tồn thực lực. Võ Giả chi lộ, vĩnh viễn tranh thứ nhất, đây là tín niệm mà bất kỳ một Võ Giả nào cũng thờ phụng.
Có lẽ, phần lớn người bị quản chế ở thiên phú, vĩnh viễn tranh không đến thứ nhất, nhưng bất kỳ một Võ Giả có chí khí, có chí hướng nào, đều sẽ không buông tha cho tranh đoạt đệ nhất.
Một khi không có ý niệm trùng kích này, sẽ không còn động lực đi tới nữa.
Võ Giả, chỉ có thời điểm đứng ở đỉnh phong quan sát chúng sinh, mới có thể cảm nhận được tu luyện tàn khốc cùng hạnh phúc.
Sinh tử thắng bại tầm đó, mới có thể lĩnh ngộ chân lý võ đạo.
Đại môn cấp thứ mười mở ra, bóng lưng cao ngất của Giang Trần chậm rãi đi vào mật thất.
Ở thời khắc này, mấy giám khảo hoảng hốt tầm đó, phảng phất cảm thấy mình chứng kiến một đoạn Truyền Kỳ sinh ra, một thiên tài hàng lâm.
Bóng lưng cao ngất kia, ở thời khắc này, vậy mà khắc sâu vào trong đầu bọn hắn.
Bình luận facebook