-
Chương 506-510
Chương 506 Mộng thần chi mộc 1
Giang Trần nhìn chung quanh một lần, dùng cảnh giới Tâm lực của hắn, cũng không cảm nhận được chung quanh có nguy cơ. Ở đây, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe lá, bắn vào trong rừng rậm, cho người một loại cảm giác phi thường thích ý.
- Minh Diệt Cốc này, ánh nắng tươi sáng như thế, thật sự rất khó tưởng tượng, nơi đây sẽ là một địa phương nguy cơ tứ phía?
Giang Trần ngồi xếp bằng, tựa ở dưới một cây đại thụ.
Hắn cảm thấy hoàn cảnh không tệ, ngược lại là nơi tu luyện tuyệt hảo.
Ít nhất ở phương diện Linh lực, là tương đối sung túc.
Gió nhẹ mát mẻ, nhánh cây đong đưa, ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ lá mà lộ ra có chút tán loạn, làm cho Giang Trần có một loại cảm giác cực kỳ thích ý, ẩn ẩn có ý nghĩ nghỉ ngơi một chút.
Một khi ý nghĩ này bốc lên, liền một phát không thể vãn hồi, phảng phất hình thành một loại tâm lý ám chỉ, làm cho tâm tình của Giang Trần, càng ngày càng buông lỏng, càng ngày càng an tường.
Phảng phất, tiết tấu nhánh cây đong đưa kia, phát ra thanh âm sàn sạt, như là bài hát ru con thần kỳ nhất thế giới, làm cho tâm lý phòng tuyến của Giang Trần không ngừng tan rã...
- Hoàn cảnh này mỹ hảo như thế, nghỉ ngơi một chút a.
Trong đầu Giang Trần, ý nghĩ này không ngừng bốc lên, không ngừng ám chỉ.
- Ân?
Ngay lúc đó, trong óc, một ý niệm không hài hòa xông ra.
- Vừa tới một địa phương lạ lẫm, làm sao có thể nghỉ ngơi?
Lập tức, vô số ý niệm thôi miên, giống như nước sông không ngừng vọt tới, ý đồ đuổi ý niệm không hài hòa kia đi.
- Chuyện gì xảy ra?
Trong cảm giác buồn ngủ, đột nhiên toàn thân Giang Trần giật mình một cái. Tâm lực cường đại, ở thời khắc này, trong thần trí của hắn đột nhiên hình thành một tiếng sấm sét, bổ ra Tâm Ma buồn ngủ kia.
Oanh…
Giang Trần cảm thấy đầu óc ông ông ông nổ vang.
Sau một khắc, cả người Giang Trần khôi phục thanh tỉnh, nhưng trên trán lại ứa ra mồ hôi lạnh. Kém một ít, vừa rồi chỉ kém một ít, liền thật sự ngủ quên.
Chuyện gì xảy ra?
Giang Trần lòng còn sợ hãi, thân thể như con thỏ nhảy lên.
Vừa rồi một khắc kia, hắn cách mê man chỉ một bước ngắn. Còn kém một bước, liền tiến vào trạng thái ngủ say.
Chỉ là, một Võ Giả Tiên cảnh, Tâm lực cường đại như thế, làm sao có thể bỗng nhiên tầm đó, không hề có dấu hiệu muốn ngủ, hơn nữa là thiếu chút nữa liền ngủ mất?
Không hề nghi ngờ, đây nhất định không phải vấn đề của bản thân.
Không phải vấn đề của bản thân, vậy chính là vấn đề của cảnh vật chung quanh. Rừng rậm này nhìn như an tường yên tĩnh, vậy mà ẩn chứa lực lượng đáng sợ có thể thôi miên người.
Giang Trần nhíu mũi, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm:
- Mộng Thần Chi Mộc?
Một ít trí nhớ kiếp trước từ trong đầu Giang Trần nhảy ra, lại nhìn cây cối chung quanh, đối chiếu với tư liệu của Mộng Thần Chi Mộc trong trí nhớ, vậy mà thập phần ăn khớp, cơ hồ không có gì khác nhau.
- Mộng Thần Chi Mộc, cây cao trăm trượng, không ngừng tiết ra nhựa cây màu trắng bạc, vô sắc vô vị, có thể tê liệt tâm thần, làm người ta buồn ngủ... nhánh cây đong đưa, tiết tấu, giai điệu, nhịp điệu, sẽ sinh ra một loại chấn động kỳ diệu, càng có thể gia tốc người chìm vào giấc ngủ...
Đủ loại tư liệu về Mộng Thần Chi Mộc, cùng đại thụ cao lớn trước mắt, quả thực không có nửa phần khác biệt.
- Minh Diệt Cốc, ba bước một hoạ, năm bước một khó, xem ra là không phải dọa người. Chỉ là, từ xưa có câu, họa phúc tương y. Có tai nạn, sau lưng liền cất dấu phúc duyên. Đồng dạng, có phúc duyên, sau lưng chưa hẳn không có tai nạn. Nhựa cây Mộng Thần Chi Mộc vô sắc vô vị, có công hiệu thôi miên cường đại. Nếu có thể thu thập nhiều một ít, tất có trọng dụng.
Giang Trần suy nghĩ chốc lát, trong đầu liền có rất nhiều loại công dụng. Trong nội tâm vui vẻ:
- Quả nhiên, sau lưng tai nạn, luôn tồn tại phúc duyên. Nhựa cây của Mộng Thần Chi Mộc, tuyệt đối là đồ tốt. Đáng tiếc, Mộng Thần Chi Mộc này quá lớn, nếu không cấy ghép một ít, kia sẽ càng tốt hơn.
Giang Trần thầm than, nhưng không cảm thấy quá tiếc nuối.
Hắn ngừng thở, cố gắng khuyên bảo mình không nên nhìn nhánh cây kia đong đưa, lấy ra công cụ, bắt đầu thu thập.
Nhựa cây này dinh dính, trên mỗi thân cây đều không ngừng tràn ra, rất dễ thu thập.
Rất nhanh, Giang Trần liền góp nhặt một đống lớn.
- Không sai biệt lắm rồi, nếu dừng lại nữa, mặc dù ta có thể ngừng thở, nhưng nhựa cây kia vô sắc vô vị, một khi xâm lấn thần trí, vậy thì phiền toái lớn rồi.
Giang Trần thấy tốt thì lấy, thu thập xong nhựa cây Mộng Thần Chi Mộc, toàn bộ nhét vào trong không gian giới chỉ, nhanh chóng ly khai. Mảnh rừng Mộng Thần Chi Mộc này, kéo dài ước chừng năm ba dặm.
Không bao lâu, Giang Trần liền đi ra khu vực Mộng Thần Chi Mộc.
Hít một hơi thật dài, Giang Trần có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn. Vừa rồi còn kém một chút, liền hoàn toàn bị thôi miên.
- Không biết những võ giả khác có gặp phải Mộng Thần Chi Mộc này hay không? Nếu những người khác đều gặp phải Mộng Thần Chi Mộc, chỉ sợ người có thể từ Minh Diệt Cốc đi ra, sẽ rải rác không có mấy.
Tâm lực của Giang Trần cường đại như thế, cũng thiếu chút nữa trúng chiêu. Nếu như Tâm lực hơi yếu, chỉ sợ sẽ ngủ quên tại chỗ.
Chỗ đáng sợ nhất của Mộng Thần Chi Mộc là, một khi bị thôi miên chìm vào giấc ngủ, nếu như không được cứu chữa kịp thời, vậy thì sẽ triệt để an nghỉ, rất khó cứu tỉnh.
Bất quá, kiếp trước Giang Trần không có đặc biệt nghiên cứu qua Mộng Thần Chi Mộc, căn cứ tư liệu biểu hiện, Mộng Thần Chi Mộc này, nghe nói là gặp mạnh thì mạnh.
Gặp được lực lượng tâm thần cường đại chống cự, nó bài tiết ra nhựa cây, cũng sẽ càng ngày càng nhiều, giai điệu nhánh cây đong đưa, hiệu quả thôi miên cũng sẽ càng mạnh.
Nói cách khác, tu luyện Tâm lực cao, năng lượng thôi miên của Mộng Thần Chi Mộc, cũng sẽ đi theo tăng lên.
Cái này gọi là gặp mạnh thì cường.
Bất kể nói thế nào, Giang Trần đều cảm thấy thập phần may mắn. Đã có giáo huấn như vậy, Giang Trần sẽ càng không dám xem thường.
Trong thâm cốc, địa thế phức tạp, mặc dù Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần có không ít ưu thế, nhưng tầm mắt cũng không cách nào khoáng đạt như ngoại giới.
Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng gào thét thê lương, nghe thanh âm hiển nhiên không phải nhân loại phát ra, nhất định là sinh linh trong Minh Diệt.
Thoáng cái có tám ngàn người tiến vào, tất nhiên sẽ đánh vỡ an bình trong Minh Diệt Cốc.
Mà nếu như Minh Diệt Cốc có sinh linh cường đại trú ngụ, tất sẽ phát động công kích đối với những khách không mời mà đến kia. Dù sao, không có ai nguyện ý lãnh địa mình ở bị quấy rầy.
Giang Trần không quá để ý chuyện này, dùng thần thức cường đại của mình, ở đâu có sinh linh cường đại, ít nhất có thể sớm phán đoán.
Nếu cường đại đến không thể ngăn cản, cùng lắm thì đi đường vòng. Không thể trêu vào, tránh còn không được sao?
- Mười ngày thời gian, nếu như ta thủ ở nguyên chỗ, muốn vượt qua mười ngày, tuyệt đối không có vấn đề. Nhưng mà cửa phúc duyên này, chú ý đúng là năm chữ… trong hiểm cầu phú quý. Nếu ta không dám mạo hiểm, vào Minh Diệt Cốc này, còn có ý nghĩa gì?
Giang Trần tự nhiên không muốn làm rùa đen rúc đầu.
Chương 507 Mộng thần chi mộc 2
- Hôm nay ta có Băng Hỏa Yêu Liên, thực lực bản thân lại là Địa Linh cảnh, cộng thêm Nguyên Từ Kim Sơn, cùng với đủ loại thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, dù gặp phải Yêu thú Linh phẩm cao giai, cũng có sức đánh một trận. Huống chi, ta còn có Phệ Kim Thử.
Giang Trần là kẻ tài cao gan cũng lớn, bắt đầu lưu lạc ở trong Minh Diệt Cốc.
Ở trong Minh Diệt Cốc lấy được hết thảy, đều không cần nộp lên, đây quả thực là cơ hội phát tài miễn phí, Giang Trần tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Dù có phong hiểm, Giang Trần cũng sẽ không do dự.
Ven đường đi tới, Giang Trần ngẫu nhiên cũng gặp phải mấy người khảo hạch, nhưng đều bị Giang Trần xảo diệu tránh qua.
Giang Trần không muốn gặp mặt người khảo hạch khác.
Ở chỗ này, tất cả mọi người là quan hệ cạnh tranh. Giang Trần không có ý hại người, cũng không sợ người khác có ý hại hắn.
Sở dĩ Giang Trần tránh đi, là không muốn bị người nhìn chằm chằm. Vạn nhất có cái nào ngu xuẩn muốn ra tay với hắn, liền sẽ dẫn ra một ít thị phi.
Ở trong Minh Diệt Cốc, đối thủ cạnh tranh không đáng sợ, sợ là sợ dẫn xuất sinh linh cường đại trong Minh Diệt Cốc, vậy thì phiền toái lớn.
Cho nên trên đường, Giang Trần tận lực tránh qua đám người.
Một cái Minh Diệt Cốc, thoáng cái tràn vào tám ngàn người, muốn triệt để tránh đi những người khác, điều này hiển nhiên không thực tế.
Bất quá, dưới tình huống Giang Trần tận lực tránh đi, ngược lại tránh được rất nhiều thị phi.
Một ngày trôi qua, Giang Trần cũng nhìn thấy vài trận đồng loại chém giết. Nguyên nhân chém giết rất kỳ quái, có là vì một cây Linh Dược không ý nghĩa, cũng có vì một con mồi, đương nhiên cũng có không hề lý do, chỉ vì chém giết người cạnh tranh.
Chỉ một ngày, Giang Trần có thể nói là nhìn hết các loại trò hề.
- Những ngu xuẩn này, chẳng lẽ lo lắng động tĩnh của mình không đủ lớn? Vì chút sự tình ấy, giết đến thiên hôn địa ám, hay là cảm thấy Minh Diệt Cốc này, là hậu hoa viên của nhà bọn hắn?
Giang Trần lắc đầu cười khổ, động tĩnh chém giết như vậy, dù không dẫn ra đại họa, phiền toái nhất định cũng rất nhiều. Giang Trần không muốn cùng loại người này quấy chung một chỗ.
Không bao lâu, Giang Trần tới trước một vách núi, xa xa nhìn lại.
Hắn là bị một đạo khí tức Hỏa thuộc tính mãnh liệt hấp dẫn đến, đứng trên một mõm đá, Giang Trần dõi mắt nhìn lại.
Trong mây mù, một đóa hoa như Hỏa Diễm hừng hực thiêu đốt tách ra, ở trên vách núi đá trống trải, cao ngạo khoe sắc.
- Cách xa như vậy, vậy mà có thể tản mát ra Hỏa Linh Lực đầm đặc như thế, phẩm cấp đóa hoa này, tuyệt đối không thấp, đích thị là thiên tài địa bảo.
Giang Trần xa xa nhìn lại, mặc dù là Thiên Mục Thần Đồng, cũng không cách nào phân biệt ra đây là hoa gì.
Vách núi này, cách vách núi đối diện khoảng chừng ngàn trượng, nếu không có thủ đoạn Lăng Không Hư Độ, là căn bản không cách nào hái được.
Trừ khi đi đường vòng đến dưới vách núi kia, tay không leo lên, cũng có hi vọng.
- Đáng tiếc, nếu có thể mang theo Kim Dực Kiếm Điểu, lăng không mà đi, sẽ dễ như trở bàn tay.
Trong nội tâm Giang Trần thở dài, lại nhớ tới Phệ Kim Thử Vương.
Bất quá, Giang Trần lại không có ý định đánh rắn động cỏ.
Phệ Kim Thử Vương chính là tồn tại Linh phẩm cao giai, nếu xông loạn ở trong Minh Diệt Cốc, vạn nhất dẫn động sinh linh bản địa cường đại, vậy phiền toái càng lớn.
Cho nên, không phải vạn bất đắc dĩ, Giang Trần vẫn không muốn khu động Phệ Kim Thử Vương.
Đang khi suy nghĩ, đột nhiên Giang Trần nhíu mày, nhìn chăm chú vách núi kia. Chỉ thấy có hai đạo thân ảnh, đã từ dưới vách núi chậm rãi leo lên.
Thứ tốt lực hấp dẫn mười phần, hiển nhiên, không đơn thuần là Giang Trần bị hấp dẫn đến, đồng dạng có người khác bị Linh lực mạnh mẽ kia hấp dẫn.
Hơn nữa, nhìn hai người kia, vị trí rõ ràng tốt hơn Giang Trần rất nhiều, trực tiếp xuất hiện ở dưới vách núi. Mà Giang Trần, lại cách một vách núi, trừ khi chắp cánh, nếu không chỉ có thể đứng nhìn.
- Đáng tiếc, lại có người nhanh chân đến trước.
Đang lúc Giang Trần thở dài, bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ, một ý niệm xấu chạy lên não.
Ngay lúc này, trong vách núi kia, bay ra hai luồng Hỏa Diễm. Nhìn kỹ, là hai con Hỏa Nha, như tia chớp bắn về phía hai người leo lên kia.
Hỏa Nha mở miệng, phun ra Liệt Hỏa thật dài, hình thành một đạo Hỏa Vân, trực tiếp phun tới hai người kia.
Thân ở trên vách núi, hai người kia thậm chí không kịp phản ứng, đã bị Liệt Diễm phun trúng. Liệt Diễm kia khẽ quấn, vậy mà như cỏ khô gặp lửa, toàn bộ thân hình lập tức bốc cháy lên.
A a…
Tiếng kêu thảm thiết truyền khắp cả sơn cốc, gây ra trận trận hồi âm thê lương.
Sau một khắc, hai thân thể nhao nhao từ trên vách núi ngã xuống, chỉ nghe hai tiếng bang bang trầm đục từ trong đáy cốc truyền ra.
Sau đó không còn một tiếng động.
Một màn này, động tác mau lẹ, cơ hồ khiến Giang Trần không kịp nhìn.
Thẳng đến hai người kia ngã vào đáy cốc, Giang Trần mới tỉnh ngộ lại.
- Đúng rồi, Thiên Địa linh vật, không có khả năng để nó lẻ loi trơ trọi ở trên vách núi. Bởi vì cái gọi là cô âm không sinh, cô dương không dài. Đóa kỳ hoa này, nhất định có linh thú thủ hộ. Thậm chí, bản thân nó chính là sinh linh cường đại cũng nói không chừng.
Giang Trần nhìn qua đóa kỳ hoa cao quý thánh khiết kia, trong lòng càng thêm hướng về.
Băng Hỏa Yêu Liên trong cơ thể càng rục rịch, hiển nhiên đối với đóa kỳ hoa này, là nguyện nhất định phải có.
Giang Trần lui mấy bước, trở lại bên bờ vực, giấu thân thể ở trong khe hở loạn thạch.
Sau khi nhìn thấy một màn vừa rồi, Giang Trần ngược lại tỉnh táo rất nhiều.
Căn cứ hắn nhìn ra, thực lực hai con Hỏa Nha kia, ít nhất có thể so với Tiên cảnh nhất trọng nhân loại. Nếu chỉ có hai con Hỏa Nha, ngược lại không đáng để lo.
Nhưng mà, căn cứ Giang Trần suy tính, kỳ hoa này Linh khí bắn ra bốn phía như thế, nếu quả thật là Linh thú xen lẫn Linh vật, như vậy ở trong vách núi, tuyệt đối không chỉ là hai con Hỏa Nha đơn giản như vậy.
Trên cơ bản, Giang Trần có thể xác định, hai con Hỏa Nha kia, chỉ là tiểu binh tiểu tốt mà thôi.
Hai con Hỏa Nha có thể so với Tiên cảnh nhất trọng, lại chỉ là tiểu lâu la, như vậy trong vách núi, có khả năng ẩn chứa tồn tại vô cùng đáng sợ.
- Xem ra, không thể dùng man lực, chỉ có thể dùng trí. Hơn nữa, trước còn phải điều tra, trong vách núi kia, đến cùng ẩn giấu bao nhiêu Hỏa Nha.
Chưa quen nơi đây, mặc dù Giang Trần đối với đóa kỳ hoa kia là nguyện nhất định phải có, nhưng không dám xúc động.
Vạn nhất ở trong vách núi kia, có một ổ Hỏa Nha, cường đại không hiểu, dùng tính cơ động của Hỏa Nha, coi như là Giang Trần, cũng không muốn trêu chọc.
Cho nên, hắn quyết định trước quan sát một phen, lại tùy thời làm việc.
Hai Võ Giả nhanh chân đến trước kia bị chết cháy, hiển nhiên không có đánh tan nhiệt tình của những Võ Giả khác, ước chừng mấy canh giờ sau, lại có một đám Võ Giả kết bạn mà đến.
Lúc này đây, nguyên một đám đều có chuẩn bị.
- Ân? Vậy mà có thể kết bạn ra tay? Này cũng hơi kỳ quái.
Chương 508 Giết chóc đáng sợ
Giang Trần nhìn mười mấy người kia, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Trước kia, trên đường đi hắn xem qua quá nhiều chém giết cùng tranh đấu.
Nhóm người này rõ ràng có thể buông tranh đấu, kết bạn mà đến. Xem ra, không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.
Giang Trần dứt khoát ẩn dấu thân hình, nhóm người này đã kết bạn, vậy để cho bọn hắn lên trước. Không quản bọn hắn làm khỉ gió gì, có được hay không, ít nhất có thể để Giang Trần hiểu rõ.
Bởi vì cái gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.
Nếu như nhóm người này, thật sự có thể thành công hái đóa kỳ hoa kia, Giang Trần không ngại làm Hoàng Tước, nghĩ biện pháp cướp đoạt từ trong tay nhóm người này.
Nếu nhóm người kia không có năng lực hái, như vậy ít nhất có thể thăm dò trong vách núi, đến cùng có bao nhiêu Hỏa Nha.
Nếu có thể thăm dò ra át chủ bài của quân đoàn Hỏa Nha, vậy nhóm người này cũng coi như lập công.
Nhóm người này, hiển nhiên hấp thu giáo huấn trước đó, ở dưới chân núi ngừng chân hồi lâu, thương nghị lấy cái gì, không có gấp động thủ.
Dưới vách núi là thâm cốc, từ thâm cốc đến chỗ kỳ hoa, độ cao tối thiểu có mấy trăm trượng.
Giang Trần vận Thuận Phong Chi Nhĩ, ý đồ nghe bọn hắn thương nghị.
Mây mù trong sơn cốc này, có thể ngăn cách ánh mắt, ảnh hưởng Thiên Mục Thần Đồng, nhưng mà Thuận Phong Chi Nhĩ nghe xa ngàn trượng, trong cánh đồng bát ngát, không có cách trở, ngược lại mơ hồ có thể nghe được.
Đám người kia, quả nhiên là thương nghị làm sao hái đóa kỳ hoa.
Một người trong đó nói:
- Chúng ta trước hết hái đóa kỳ hoa kia, lại theo như phương pháp ước định lúc trước tranh đoạt. Hiện tại, mọi người rút thăm, sẽ công bình nhất.
- Vậy thì rút thăm a. Bốn người leo lên, những người khác, phụ trách yểm hộ, đối phó những Hỏa Nha kia.
Mấy trăm trượng, tuy rất cao, nhưng không phải thẳng đứng, có rất nhiều chỗ đặt chân, đối với những võ giả này mà nói, ngược lại không tính quá khó.
Dù dốc thẳng đứng, tu vi đến Tiên cảnh, chỉ cần có địa phương mượn lực, cũng có thể leo trèo mà lên, tuyệt đối linh hoạt hơn hầu tử.
Thế nhưng mà, sợ là sợ Hỏa Nha kia đánh lén.
Vừa rồi hai Võ Giả nhanh chân đến trước kia, nếu không phải Hỏa Nha tập kích bất ngờ, chỉ cần từ vách núi trăm trượng trợt xuống, hơi chút mượn lực, liền có thể vững vàng chạm đất.
Cho nên, chỉ cần có người yểm hộ, đối phó những Hỏa Nha kia, vậy người trèo lên cũng không có bao nhiêu nguy hiểm.
Thế nhưng mà, lời nói mặc dù như thế, nhưng ai cũng không muốn đi mạo hiểm.
Dù sao, phong hiểm tuy nhỏ, đó cũng là phong hiểm. Vạn nhất ở đây không chỉ có hai con Hỏa Nha, mà có một ổ Hỏa Nha thì sao?
Vạn nhất những cái gọi là đồng bạn này, nhìn thấy Hỏa Nha quá nhiều, lực bất địch chúng, liền lui lại thì sao?
Tạm thời tổ đội, lẫn nhau không biết thân phận, loại liên minh tạm thời này, tự nhiên không có bao nhiêu vững chắc, ai cũng không có khả năng vì an nguy của người khác mà dốc sức liều mạng, đây là rõ ràng.
Tất cả mọi người không ai muốn đi mạo hiểm, cuối cùng chỉ có thể rút thăm.
Rất nhanh, kết quả rút thăm đã có, bốn Võ Giả bị rút ra. Bốn người bị rút trúng, hiển nhiên đều có chút không tình nguyện. Bất đắc dĩ trước đó có ước định, nếu bọn họ không đi, thế tất trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, chỉ phải lề mà lề mề, bắt đầu chuẩn bị.
Những người khác không có bị rút trúng, tự nhiên là thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau đó không ngừng thúc giục.
Thúc giục nóng nảy, bốn người bị rút trúng kia, một cái bên trong nói:
- Đừng thúc nữa, ta trước nói vài lời tục tĩu. Trước khi xuất phát, các ngươi phải thề. Nếu như số lượng Hỏa Nha quá nhiều, dù các ngươi ngăn cản không nổi, cũng phải yểm hộ chúng ta, để cho chúng ta an toàn chạm đất, sau đó mới có thể chạy trốn. Nếu không, các ngươi chạy thoát trước, lưu lại bốn người chúng ta, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lời này nhắc nhở ba người khác, đều nhao nhao gật đầu phụ họa.
- Đúng, lời này không sai. Các ngươi phải thề, tuyệt đối không thể lâm trận đào thoát. Nếu không, chúng ta tuyệt đối không lên làm pháo hôi.
- Có đạo lý, thề a. Phải phát Thiên Địa thệ ước, nếu không, không có ước thúc, các ngươi tùy thời có khả năng bỏ lại chúng ta. Miệng nói, có lực ước thúc gì?
Tất cả mọi người là tạm thời tổ kiến đội ngũ, lẫn nhau không tín nhiệm, ngược lại quá bình thường.
Những người khác tuy mất hứng, nhưng mà bởi vì để cho bốn người này đi lên, bất đắc dĩ, chỉ phải chỉ thiên thề, cam đoan dưới tình huống có nguy cơ, cũng sẽ không vứt bỏ đồng bạn trốn trước. Nhất định sẽ yểm hộ bốn người bọn họ an toàn chạm đất, lại trốn.
Nếu như vi phạm lời thề này, ắt gặp Thiên Khiển.
Thế giới võ đạo, Thiên Địa thệ ước là linh nghiệm nhất.
Bởi vì câu nói, nhân tâm có thể gạt, Thiên Đạo không thể lấn. Ai dám lừa gạt Thiên Đạo, vi phạm Thiên Địa thệ ước, kết cục nhất định sẽ rất thảm.
Nghe đồng bạn phát thệ, bốn người kia cũng tìm không được viện cớ gì nữa.
Chỉ phải một tay cầm vũ khí, một tay cầm công cụ leo trèo, cẩn thận từng li từng tí bò lên. Trên thực tế, dùng thực lực của bọn hắn, cũng không cần công cụ leo trèo gì.
Mang công cụ, tự nhiên là gia tăng cho mình một cái bảo hiểm. Vạn nhất bị Hỏa Nha công kích, có công cụ này, có thể mượn lực thoáng một phát, ít nhất có thể ở giữa không trung ổn định thân thể, dọn tay chân đến ứng đối Hỏa Nha công kích, không đến mức không hề có lực chống cự.
Giang Trần nhìn xa xa, nhóm này khoảng chừng mười người, thanh thế to lớn, hơn nữa thấp nhất cũng là Tiên cảnh nhất trọng.
Nhìn về phía trên, những thứ này có lẽ đều là Ngoại Môn Đệ Tử của bốn đại tông môn.
Chỉ là, cách mặt nạ cùng chế phục, ai cũng nhận không ra ai. Kỳ diệu nhất là, mặt nạ kia có thể biến hóa thanh âm của mỗi người, để cho mỗi người nói ra, đều là một thanh âm như đúc.
Đương nhiên, Giang Trần không chút nghi ngờ, nếu như là sư huynh đệ cùng một ngoại môn, dù cách mặt nạ, cách chế phục, cải biến thanh âm, nhưng đồng môn tầm đó nếu sớm ước hẹn ám hiệu, đồng dạng có thể câu thông.
Cho nên, trong nhóm người này, nếu có đệ tử đồng môn, chắc hẳn sẽ chiếm ưu thế.
Bất quá, tuy nhóm người này thanh thế to lớn, nhìn như người đông thế mạnh, nhưng Giang Trần có một loại trực giác, cảm thấy nhóm người này, chỉ sợ rất khó có thể thành công.
Mắt thấy bốn người kia không ngừng leo lên, đã trèo đến vị trí hai phần ba.
Chỉ cần leo lên một đoạn nữa, liền có thể tiếp cận đóa kỳ hoa kia rồi.
Ngay lúc này…
Thu, thu, thu…
Trong hư không, vô số âm thanh chói tai vang lên.
Hô, hô, hô…
Từng thân ảnh Hỏa Diễm, tựa như thiểm điện từ trên vách núi không ngừng bắn ra.
Một con, hai con, ba con... Mười con... Trăm con... Ngàn con.
Cơ hồ là nháy mắt, ở trong vách núi, vậy mà bắn ra hơn một ngàn con Hỏa Nha, trong nháy mắt, trên không vách núi, che khuất bầu trời, một mảnh hồng vân kéo vài dặm, toàn bộ nhuộm thành hải dương Hồng sắc.
Một màn này, Giang Trần không xa lạ gì.
Năm đó hắn chỉ huy đại quân Kiếm Điểu, ở trước Nhị Độ Quan của Đông Phương Vương Quốc, quy mô của nó, so với lúc này lớn hơn không chỉ nghìn lần vạn lần.
Chương 509 Hỏa thiêu trăm dặm 1
Nhưng mà lúc đó, hắn là Chúa Tể Giả của Kiếm Điểu, là Chưởng Khống Giả.
Mà giờ khắc này, hắn lại ở ngoài đứng xem, một cái không cẩn thận, thậm chí có khả năng trở thành người bị hại.
Hai loại cảm giác, hiển nhiên là hoàn toàn bất đồng.
Thanh âm bén nhọn, đâm rách hư không. Mấy ngàn con Hỏa Nha cùng một chỗ gáy minh, loại sóng âm này, ngưng tụ thành khí tràng cường đại, cực kỳ bén nhọn.
Sóng âm bén nhọn, lập tức hình thành mũi nhọn vô hình, hưu hưu hưu hưu, nhắm mười người bị khảo hạch kia bắn qua.
Mười người bị khảo hạch kia, hiển nhiên là thoáng cái bị sợ choáng váng. Vũ khí trong tay cũng không kịp giơ lên, đã bị sóng âm chi nhận giăng khắp nơi, thiết cắt thành vô số mảnh vỡ huyết nhục.
Mà bốn người trên vách núi, cũng không thể may mắn thoát khỏi. Sóng âm cường đại, hình thành một đạo hải dương, sóng âm chi nhận có thể so với đao kiếm, hoàn toàn khóa lại cả hư không.
Loại tình hình này, thật giống như ném mười mấy người vào một cái cối xay thịt, mật độ sóng âm chi nhận công kích, để cho bọn hắn cơ hồ lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Giang Trần thấy một màn như vậy, da đầu cũng run lên.
Công kích dày đặc không khe hở như thế, đừng nói là những Tiểu Linh cảnh kia, coi như là Thiên Linh cảnh, chỉ sợ cũng phải tránh đi mũi nhọn.
Nếu không cẩn thận, chỉ sợ sẽ nuốt hận tại chỗ.
Có lẽ, một màn này, chỉ có Nguyên cảnh lão quái, dựa vào khí tràng Nguyên cảnh cường đại, trực tiếp dùng uy áp đánh chết.
Nếu không, coi như là Tiên cảnh đỉnh phong, chỉ sợ cũng không cách nào ngăn cản sóng âm cường đại này.
- Chậc chậc, không thể tưởng được, Hỏa Nha kia ngoại trừ hỏa công ra, còn biết dùng sóng âm cường đại, đây quả thực là cối xay thịt. May mắn ta không có xúc động, nếu không, vội vàng lao lên, chỉ sợ cũng phải ăn thiệt thòi lớn.
Giang Trần cảm thấy lông tơ dựng đứng, cổ xúc động trong nội tâm bị hắn đè ép xuống.
Hắn quan sát thoáng một phát, tuy nhóm Hỏa Nha này cường đại, nhưng Vương giả tộc đàn của chúng, vậy mà còn không có xuất hiện.
Nói cách khác, bầy Hỏa Nha này, còn có một Vương giả cường đại hơn chưa hiện thân.
Vương giả này, có thể khống chế bầy Hỏa Nha cường đại như thế, nhất định không phải bình thường.
Đang lúc quan sát, bỗng nhiên trong đầu Giang Trần truyền đến một hồi báo động, sau đó, đại quân Hỏa Nha kia, đột nhiên chỉnh tề đập cánh, mỗi một con giống như đã trải qua huấn luyện, đầu hướng về phía vách núi, như là triều thánh, không ngừng cúi đầu.
Tình hình kia, giống như nghênh đón Vương giả của bọn chúng rời núi, cung kính không thôi.
Mấy ngàn con Hỏa Nha, mỗi một con ít nhất có thể so với Tiên cảnh nhất trọng của nhân loại, Hỏa Nha cường đại, thực lực lên tới Tiên cảnh tam tứ trọng.
Quy mô Hỏa Nha như thế, đều nhịp phóng thích ra linh lực, đong đưa lấy cánh, Hỏa Linh Lực cường đại lập tức hình thành sóng lớn, làm cho cây cối bốn phía vách núi kia, lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, nhanh chóng héo rũ, than hoá, thành tro...
Một cỗ sóng nhiệt cực lớn, làm cho Giang Trần dù cách xa ngàn trượng, cũng có thể cảm nhận được sóng nhiệt cường đại đập vào mặt, khiến làn da toàn thân như bị vô số kim đâm, thập phần khó chịu.
- Những Hỏa Nha này, phóng thích Linh lực, hình thành khí tràng, đích thị là hô ứng lấy thủ lãnh của chúng. Xem ra, Hỏa Nha Vương giả sắp xuất hiện.
Giang Trần thầm giật mình, lực lượng của mấy ngàn con Hỏa Nha này, tuyệt đối vượt qua trăm vạn Kiếm Điểu lúc trước của hắn.
Dù sao, trăm vạn Kiếm Điểu lúc trước, đều là hung cầm tương đương với Chân Khí cảnh nhân loại, không tiến vào Linh phẩm, thì không cách nào hình thành Linh lực khí tràng cường đại.
Lực sát thương của chúng, tự nhiên không thể so sánh với mấy ngàn Linh phẩm Hỏa Nha này.
Huống chi, bọn Hỏa Nha này, rõ ràng còn có Vương giả càng mạnh hơn nữa, đang chuẩn bị rời núi.
Thu…
Tiếng gáy thê lương, vạch phá bầu trời, bén nhọn như mũi tên, phảng phất muốn bắn phá hư không, tràn ngập uy nghiêm vô tận.
Uy thế của một tiếng gáy này, vậy mà dẫn tới sơn mạch chấn động, hồi âm trận trận, như Kinh Lôi ở trên bầu trời nhấp nhô, kéo dài không dứt.
Giang Trần nghe được thanh âm này, sắc mặt lập tức biến đổi.
Uy thế như vậy, tu vi của Vương giả Hỏa Nha này, ít nhất sẽ không thấp hơn Phệ Kim Thử Vương.
Thậm chí, chỉ từ tư thế đến xem, Hỏa Nha Vương giả này, càng có khả năng đạt đến nửa bước Nguyên cảnh.
Lúc này, Giang Trần không biết là nên kinh ngạc, hay là buồn bực.
Không nghĩ tới, vì tranh đoạt một cây kỳ hoa, vậy mà có thể dẫn xuất ra động tĩnh lớn như vậy.
Quả nhiên, trên vách núi, đột nhiên phá vỡ một cái khe, một ánh lửa kinh người lao ra, nhấc lên Hồng Vân trùng thiên.
Hồng Vân này phấp phới hư không, phụ trợ một con Hỏa Nha Vương giả, thân thể khổng lồ có thể so với Viễn Cổ Cự Tượng bay ra.
Hỏa Nha Vương giả kia mở ra hai cánh, diện tích che phủ càng thêm kinh người, cơ hồ có thể che lại một dãy núi.
Lông vũ toàn thân Hỏa Nha Vương giả kia đều là Hồng sắc. Toàn bộ thân hình, chợt nhìn như đắm chìm trong ngọn lửa, quanh thân bao vây một tầng quang mang hồng sắc, làm cho Hỏa Nha Vương giả này tựa như Thần Thú Chu Tước dục hỏa trùng sinh, khí thế rộng rãi, không ai bì nổi.
Thu…
Lại một tiếng gáy vang lên, hai cánh của Hỏa Nha Vương giả chấn động, thân thể hình thành lưu tuyến mỹ diệu phóng lên trời, như một đoàn Hỏa Diễm cực lớn lao lên không trung, khí thế đồ sộ.
Mấy ngàn con Hỏa Nha phía dưới, đều hưng phấn kêu to lên, học theo chiêm chiếp gáy minh, phảng phất tràn đầy sùng bái đối với Hỏa Nha Vương giả.
Phảng phất ở trong nội tâm chúng, Hỏa Nha Vương giả kia là đồ đằng, là thần của chúng.
Giang Trần nhìn thấy một màn này, trong nội tâm âm thầm cầu nguyện:
- Đi mau, đi mau. Tốt nhất mang theo đời đời con cháu của ngươi, du đãng bốn phía thoáng một phát, chỉ cần cho ta nửa khắc, ta liền có biện pháp ngắt lấy gốc kỳ hoa kia.
Giang Trần còn chưa chết tâm, kỳ hoa như vậy, ở trong liên minh 16 nước, là có thể ngộ nhưng không thể cầu, Giang Trần tuyệt đối không muốn bỏ qua.
Bỏ qua một lần, hối hận cả đời.
Chỉ là hắn cũng tinh tường, Hỏa Nha Vương giả này, tu vi cụ thể như thế nào không biết, nhưng chỉ nhìn khí thế không ai bì nổi kia, liền biết không dễ chọc.
Chọc Hỏa Nha Vương giả này, tuyệt đối là thiên đại phiền toái. Trình độ phiền toái đó, thậm chí không kém lúc trước bị Thử Triều vây quanh.
- Các con, ngày Vân Viêm Chi Hoa nở ra, là thời điểm bổn vương trùng kích Thánh phẩm. Nhưng đáng hận, trong cốc này, vậy mà đến thật nhiều ti nhân loại tiện, làm dơ bẩn địa bàn của chúng ta, quấy rầy Minh Diệt Cốc an bình. Các ngươi nói, có đáng hận hay không?
- Đáng hận.
- Có đáng giết hay không?
Hỏa Nha Vương giả kia tiếp tục quát.
- Đáng giết.
Mấy ngàn con Hỏa Nha, ngay ngắn kêu lên.
Những Hỏa Nha này đã tiến vào Tiên cảnh, đều có linh thức, có thể nói Thượng Cổ thú ngữ.
Giang Trần nghe được lời này, lông tơ lập tức dựng lên. Trong nội tâm chỉ có một ý niệm… Võ Giả thế tục tiến vào Minh Diệt Cốc, xui xẻo rồi.
Chương 510 Hỏa thiêu trăm dặm 2
Giang Trần biết rõ, hai nhóm Võ Giả kia hai lần khiêu khích, đã chọc giận Hỏa Nha nhất tộc. Ngay cả Hỏa Nha Vương giả cũng bị kinh động, xem ra, là ý định huyết tẩy nhân loại tiến vào Minh Diệt Cốc rồi.
- Ta dùng danh nghĩa Hỏa Nha Vương, mệnh lệnh các ngươi, hỏa thiêu trăm dặm, thiếu một dặm cũng không được. Các ngươi đi đến đâu, nơi đó phải thành tro bụi.
Hỏa Nha Vương giả kia hạ mệnh lệnh.
- Hỏa thiêu trăm dặm...
- Hỏa thiêu trăm dặm, đốt thành tro bụi.
Đám Hỏa Nha đều luống cuống, hưng phấn kêu lên. Nhận được mệnh lệnh của Hỏa Nha Vương giả, tất cả Hỏa Nha như mũi tên, không ngừng bắn ra bốn phía, hóa thành từng đoàn từng đoàn lưu tuyến giống như Hỏa Diễm, bắt đầu khuếch tán ra trăm dặm chung quanh.
Nhìn thấy một màn này, trong nội tâm Giang Trần trầm xuống.
- Không xong, Hỏa Linh Lực của Hỏa Nha nhất tộc này, một khi hỏa thiêu trăm dặm, nơi này sẽ thành tro bụi, tuyệt đối không có khả năng có sinh linh còn sống.
Lúc này, Giang Trần có một cảm giác nguy cơ cường đại lan khắp toàn thân.
Ý niệm đầu tiên là lui lại, nhưng ý nghĩ này, lập tức bị Giang Trần bác bỏ.
Hiện tại lui lại, hiển nhiên đã không kịp rồi. Mấy ngàn con Hỏa Nha kia, đã khuếch tán ra bốn phía, dùng tốc độ phi hành của những Hỏa Nha này, dựa vào hai cái đùi của nhân loại, căn bản không có khả năng nhanh hơn chúng.
Lúc này chạy ra, không thể nghi ngờ sẽ thành bia ngắm sống, là tự mình muốn chết.
Giang Trần cường đại, nhưng còn không có cường đại đến trình độ để cho mấy ngàn Hỏa Nha chung một chỗ đuổi giết. Huống chi, còn có một con Hỏa Nha Vương giả Linh phẩm đỉnh phong.
Trước kia Giang Trần đã nghe được, Hỏa Nha Vương giả này, là chuẩn bị dựa vào Vân Viêm Chi Hoa trùng kích Thánh phẩm.
Thánh phẩm Linh thú, tương đương với Nguyên cảnh nhân loại.
Nói cách khác, Hỏa Nha Vương giả kia, tu vi giờ phút này hẳn là Linh phẩm đỉnh phong.
Tuy Giang Trần tự tin, nhưng không cảm thấy tu vi của mình, có thể đối kháng Hỏa Nha Vương giả Linh phẩm đỉnh phong.
Đừng nói đây là địa bàn của Hỏa Nha Vương, dù ở bên ngoài, Giang Trần cũng không tự đại đến mức công nhiên đối kháng Hỏa Nha Vương.
- Vững vàng, nhất định phải vững vàng.
Giang Trần không ngừng khuyên bảo mình.
- Lúc này chạy đi, chỉ có một con đường chết. Hiện tại tất cả Hỏa Nha, đã hiện lên vòng tròn khuếch tán ra. Ta lao ra, vừa vặn ở trong vòng vây cảu chúng. Dù Hỏa Nha không công kích, thế lửa hỏa thiêu trăm dặm kia, cũng không dung ta chạy đi. Hiện tại ta trốn ở chỗ này, có lẽ Hỏa Nha nhất tộc còn chưa phát hiện.
Càng nguy hiểm, tâm tình của Giang Trần ngược lại càng thêm bình tĩnh.
Thời khắc sinh tử, Giang Trần càng tĩnh hạ tâm lai. Hiện tại tin tức tốt duy nhất, là mình ẩn nấp trong loạn thạch, cách vách núi kia ngàn trượng, còn không có bị phát hiện.
Cũng là thủ đoạn của Giang Trần cao, ẩn nấp tốt, nếu không dùng linh thức của Hỏa Nha Vương, muốn phát hiện một nhân loại ở ngoài ngàn trượng, là không khó.
Ngay lúc này, bên tai Giang Trần, không ngừng truyền tới tiếng la của Võ Giả nhân loại, âm thanh gào khóc thảm thiết.
Những âm thanh này, hoặc gần hoặc xa, hoặc thê lương, hoặc kinh hoảng.
- A, đây là vật quỷ gì?
- Chúng phóng hỏa, trời ạ, cứu mạng, ai tới cứu ta.
- Hỏa, là đại hỏa, không tốt, bốn phương tám hướng đều là hỏa, chúng ta bị thế lửa bao vây.
- Trốn, chạy mau, không thể bị thế lửa vây quanh, bằng không thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Các loại thanh âm ngoại giới, chợt xa chợt gần, thông qua Thuận Phong Chi Nhĩ, không ngừng truyền vào trong thức hải của Giang Trần.
Trong nội tâm Giang Trần thở dài:
- Thật sự là tai bay vạ gió, những võ giả kia, có lẽ căn bản không biết Vân Viêm Chi Hoa gì, lại bị vạ lây, quả thực là tai bay vạ gió.
Hắn biết rõ, Võ Giả thế tục, trừ khi không ở trong phạm vi trăm dặm, nếu không Hỏa Nha Vương nói hỏa thiêu trăm dặm, là tuyệt đối sẽ không đốt 99 dặm.
Trong phạm vi trăm dặm, trừ khi ở ngoại vi, mới có hi vọng đào thoát. Nếu không, mặc cho tốc độ của bọn hắn nhanh bao nhiêu, đều khó có khả năng nhanh hơn Hỏa Nha, càng không có khả năng nhanh hơn thế lửa khôn cùng.
Coi như có thể chắp cánh, chỉ sợ cũng là chạy trời không khỏi nắng.
Bởi vì, không trung có mấy ngàn con Hỏa Nha, cơ hồ phong tỏa trăm dặm hư không.
Thế lửa lan tràn càng lúc càng nhanh.
Thế lửa bùng lên, cái tư thế kia có thể so với thủy triều, cuồn cuộn đẩy mạnh, không ngừng khuếch trương. Không bao lâu, trong phạm vi trăm dặm đã hóa thành biển lửa.
Thế lửa cực nhanh, mãnh liệt, làm cho sinh linh ở trong đó, căn bản không kịp chạy trốn.
Ngoại trừ nhân loại, sinh linh khác trong phạm vi trăm dặm, kể cả sinh linh bản địa, ở trong thế lửa, đều không có thể chạy thoát.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, các loại gào rú thê lương, phẫn nộ,… ở trong biển lửa diệt thế, đã thành phí công.
Giang Trần thân ở trên vách núi, địa thế cao, thế lửa còn không có lan tới, bất quá bốn phía là biển lửa, nhấc lên sóng nhiệt ngập trời, đã không ngừng xông lên.
Từng đạo sóng nhiệt kia, như thủy triều trùng kích lấy vách núi.
Chiếu theo tư thế này, chỗ ẩn thân của Giang Trần, sẽ lập tức bị ảnh hướng đến.
Giang Trần ngẩng đầu nhìn hư không, con Hỏa Nha Vương kia, vậy mà lù lù bất động, vỗ cánh lơ lửng ở trong hư không, tản ra Pháp Tướng vô cùng uy nghiêm, phảng phất hướng đời đời con cháu của nó phóng thích ra uy nghiêm.
- Chết tiệt, con Hỏa Nha Vương này không hoạt động, ở trước mặt nó, chỉ cần ta hơi động, lộ ra thân hình, nhất định sẽ bị nó phát hiện.
Giang Trần thầm mắng đầu Hỏa Nha Vương này. Hắn còn muốn đợi nó này ly khai, thừa cơ đi hái Vân Viêm Chi Hoa.
Giờ phút này xem ra, đây quả thực là si tâm vọng tưởng. Hỏa Nha Vương kia, hiển nhiên sẽ không rời Vân Viêm Chi Hoa, sẽ không để cho bảo bối thoát ly tầm mắt của nó.
- Không xong, như vậy xuống dưới, dù Hỏa Nha Vương không phát hiện ta, ta cũng sẽ bị sóng nhiệt khôn cùng nướng cháy.
Giang Trần biết rõ, lại kéo xuống dưới, phiền toái càng lớn hơn.
Một khi thế lửa nổi lên, không có ba ngày ba đêm là tuyệt đối sẽ không ngừng. Nếu như không có Hỏa Nha Vương ở đây, Giang Trần tự tin, còn có thể tìm một đường sinh cơ.
Thế nhưng mà, Hỏa Nha Vương ở đó, chỉ cần Giang Trần hơi động, lộ ra thân hình, liền sẽ bị đả kích hủy diệt.
Dùng cường thế của Hỏa Nha Vương giả, Giang Trần không tin mình có thể khiêng một đạo Chân Hỏa của nó.
Bởi vậy, cục diện của Giang Trần liền xấu hổ rồi, tiến thối lưỡng nan.
Đi ra ngoài, trực tiếp đối mặt Hỏa Nha Vương, trên cơ bản là cửu tử nhất sinh, thậm chí là thập tử vô sinh.
Không ra ngoài, trốn ở chỗ này, dùng thế lửa ngập trời kia, Giang Trần không thấy mình có thể gánh vác được.
Giang Trần nghĩ tới Phệ Kim Thử Vương, thế nhưng mà lúc này triệu hoán Phệ Kim Thử Vương, Giang Trần cũng không có nắm chắc, Phệ Kim Thử Vương có thể ở trong thời gian ngắn, từ trong vách núi đào ra một thông đạo hay không.
Dù sao, lúc này lửa đã cháy đến nơi rồi.
Triệu hồi Phệ Kim Thử Vương, tất nhiên sẽ kinh động Hỏa Nha Vương.
Giang Trần nhìn chung quanh một lần, dùng cảnh giới Tâm lực của hắn, cũng không cảm nhận được chung quanh có nguy cơ. Ở đây, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe lá, bắn vào trong rừng rậm, cho người một loại cảm giác phi thường thích ý.
- Minh Diệt Cốc này, ánh nắng tươi sáng như thế, thật sự rất khó tưởng tượng, nơi đây sẽ là một địa phương nguy cơ tứ phía?
Giang Trần ngồi xếp bằng, tựa ở dưới một cây đại thụ.
Hắn cảm thấy hoàn cảnh không tệ, ngược lại là nơi tu luyện tuyệt hảo.
Ít nhất ở phương diện Linh lực, là tương đối sung túc.
Gió nhẹ mát mẻ, nhánh cây đong đưa, ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ lá mà lộ ra có chút tán loạn, làm cho Giang Trần có một loại cảm giác cực kỳ thích ý, ẩn ẩn có ý nghĩ nghỉ ngơi một chút.
Một khi ý nghĩ này bốc lên, liền một phát không thể vãn hồi, phảng phất hình thành một loại tâm lý ám chỉ, làm cho tâm tình của Giang Trần, càng ngày càng buông lỏng, càng ngày càng an tường.
Phảng phất, tiết tấu nhánh cây đong đưa kia, phát ra thanh âm sàn sạt, như là bài hát ru con thần kỳ nhất thế giới, làm cho tâm lý phòng tuyến của Giang Trần không ngừng tan rã...
- Hoàn cảnh này mỹ hảo như thế, nghỉ ngơi một chút a.
Trong đầu Giang Trần, ý nghĩ này không ngừng bốc lên, không ngừng ám chỉ.
- Ân?
Ngay lúc đó, trong óc, một ý niệm không hài hòa xông ra.
- Vừa tới một địa phương lạ lẫm, làm sao có thể nghỉ ngơi?
Lập tức, vô số ý niệm thôi miên, giống như nước sông không ngừng vọt tới, ý đồ đuổi ý niệm không hài hòa kia đi.
- Chuyện gì xảy ra?
Trong cảm giác buồn ngủ, đột nhiên toàn thân Giang Trần giật mình một cái. Tâm lực cường đại, ở thời khắc này, trong thần trí của hắn đột nhiên hình thành một tiếng sấm sét, bổ ra Tâm Ma buồn ngủ kia.
Oanh…
Giang Trần cảm thấy đầu óc ông ông ông nổ vang.
Sau một khắc, cả người Giang Trần khôi phục thanh tỉnh, nhưng trên trán lại ứa ra mồ hôi lạnh. Kém một ít, vừa rồi chỉ kém một ít, liền thật sự ngủ quên.
Chuyện gì xảy ra?
Giang Trần lòng còn sợ hãi, thân thể như con thỏ nhảy lên.
Vừa rồi một khắc kia, hắn cách mê man chỉ một bước ngắn. Còn kém một bước, liền tiến vào trạng thái ngủ say.
Chỉ là, một Võ Giả Tiên cảnh, Tâm lực cường đại như thế, làm sao có thể bỗng nhiên tầm đó, không hề có dấu hiệu muốn ngủ, hơn nữa là thiếu chút nữa liền ngủ mất?
Không hề nghi ngờ, đây nhất định không phải vấn đề của bản thân.
Không phải vấn đề của bản thân, vậy chính là vấn đề của cảnh vật chung quanh. Rừng rậm này nhìn như an tường yên tĩnh, vậy mà ẩn chứa lực lượng đáng sợ có thể thôi miên người.
Giang Trần nhíu mũi, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm:
- Mộng Thần Chi Mộc?
Một ít trí nhớ kiếp trước từ trong đầu Giang Trần nhảy ra, lại nhìn cây cối chung quanh, đối chiếu với tư liệu của Mộng Thần Chi Mộc trong trí nhớ, vậy mà thập phần ăn khớp, cơ hồ không có gì khác nhau.
- Mộng Thần Chi Mộc, cây cao trăm trượng, không ngừng tiết ra nhựa cây màu trắng bạc, vô sắc vô vị, có thể tê liệt tâm thần, làm người ta buồn ngủ... nhánh cây đong đưa, tiết tấu, giai điệu, nhịp điệu, sẽ sinh ra một loại chấn động kỳ diệu, càng có thể gia tốc người chìm vào giấc ngủ...
Đủ loại tư liệu về Mộng Thần Chi Mộc, cùng đại thụ cao lớn trước mắt, quả thực không có nửa phần khác biệt.
- Minh Diệt Cốc, ba bước một hoạ, năm bước một khó, xem ra là không phải dọa người. Chỉ là, từ xưa có câu, họa phúc tương y. Có tai nạn, sau lưng liền cất dấu phúc duyên. Đồng dạng, có phúc duyên, sau lưng chưa hẳn không có tai nạn. Nhựa cây Mộng Thần Chi Mộc vô sắc vô vị, có công hiệu thôi miên cường đại. Nếu có thể thu thập nhiều một ít, tất có trọng dụng.
Giang Trần suy nghĩ chốc lát, trong đầu liền có rất nhiều loại công dụng. Trong nội tâm vui vẻ:
- Quả nhiên, sau lưng tai nạn, luôn tồn tại phúc duyên. Nhựa cây của Mộng Thần Chi Mộc, tuyệt đối là đồ tốt. Đáng tiếc, Mộng Thần Chi Mộc này quá lớn, nếu không cấy ghép một ít, kia sẽ càng tốt hơn.
Giang Trần thầm than, nhưng không cảm thấy quá tiếc nuối.
Hắn ngừng thở, cố gắng khuyên bảo mình không nên nhìn nhánh cây kia đong đưa, lấy ra công cụ, bắt đầu thu thập.
Nhựa cây này dinh dính, trên mỗi thân cây đều không ngừng tràn ra, rất dễ thu thập.
Rất nhanh, Giang Trần liền góp nhặt một đống lớn.
- Không sai biệt lắm rồi, nếu dừng lại nữa, mặc dù ta có thể ngừng thở, nhưng nhựa cây kia vô sắc vô vị, một khi xâm lấn thần trí, vậy thì phiền toái lớn rồi.
Giang Trần thấy tốt thì lấy, thu thập xong nhựa cây Mộng Thần Chi Mộc, toàn bộ nhét vào trong không gian giới chỉ, nhanh chóng ly khai. Mảnh rừng Mộng Thần Chi Mộc này, kéo dài ước chừng năm ba dặm.
Không bao lâu, Giang Trần liền đi ra khu vực Mộng Thần Chi Mộc.
Hít một hơi thật dài, Giang Trần có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn. Vừa rồi còn kém một chút, liền hoàn toàn bị thôi miên.
- Không biết những võ giả khác có gặp phải Mộng Thần Chi Mộc này hay không? Nếu những người khác đều gặp phải Mộng Thần Chi Mộc, chỉ sợ người có thể từ Minh Diệt Cốc đi ra, sẽ rải rác không có mấy.
Tâm lực của Giang Trần cường đại như thế, cũng thiếu chút nữa trúng chiêu. Nếu như Tâm lực hơi yếu, chỉ sợ sẽ ngủ quên tại chỗ.
Chỗ đáng sợ nhất của Mộng Thần Chi Mộc là, một khi bị thôi miên chìm vào giấc ngủ, nếu như không được cứu chữa kịp thời, vậy thì sẽ triệt để an nghỉ, rất khó cứu tỉnh.
Bất quá, kiếp trước Giang Trần không có đặc biệt nghiên cứu qua Mộng Thần Chi Mộc, căn cứ tư liệu biểu hiện, Mộng Thần Chi Mộc này, nghe nói là gặp mạnh thì mạnh.
Gặp được lực lượng tâm thần cường đại chống cự, nó bài tiết ra nhựa cây, cũng sẽ càng ngày càng nhiều, giai điệu nhánh cây đong đưa, hiệu quả thôi miên cũng sẽ càng mạnh.
Nói cách khác, tu luyện Tâm lực cao, năng lượng thôi miên của Mộng Thần Chi Mộc, cũng sẽ đi theo tăng lên.
Cái này gọi là gặp mạnh thì cường.
Bất kể nói thế nào, Giang Trần đều cảm thấy thập phần may mắn. Đã có giáo huấn như vậy, Giang Trần sẽ càng không dám xem thường.
Trong thâm cốc, địa thế phức tạp, mặc dù Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần có không ít ưu thế, nhưng tầm mắt cũng không cách nào khoáng đạt như ngoại giới.
Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng gào thét thê lương, nghe thanh âm hiển nhiên không phải nhân loại phát ra, nhất định là sinh linh trong Minh Diệt.
Thoáng cái có tám ngàn người tiến vào, tất nhiên sẽ đánh vỡ an bình trong Minh Diệt Cốc.
Mà nếu như Minh Diệt Cốc có sinh linh cường đại trú ngụ, tất sẽ phát động công kích đối với những khách không mời mà đến kia. Dù sao, không có ai nguyện ý lãnh địa mình ở bị quấy rầy.
Giang Trần không quá để ý chuyện này, dùng thần thức cường đại của mình, ở đâu có sinh linh cường đại, ít nhất có thể sớm phán đoán.
Nếu cường đại đến không thể ngăn cản, cùng lắm thì đi đường vòng. Không thể trêu vào, tránh còn không được sao?
- Mười ngày thời gian, nếu như ta thủ ở nguyên chỗ, muốn vượt qua mười ngày, tuyệt đối không có vấn đề. Nhưng mà cửa phúc duyên này, chú ý đúng là năm chữ… trong hiểm cầu phú quý. Nếu ta không dám mạo hiểm, vào Minh Diệt Cốc này, còn có ý nghĩa gì?
Giang Trần tự nhiên không muốn làm rùa đen rúc đầu.
Chương 507 Mộng thần chi mộc 2
- Hôm nay ta có Băng Hỏa Yêu Liên, thực lực bản thân lại là Địa Linh cảnh, cộng thêm Nguyên Từ Kim Sơn, cùng với đủ loại thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, dù gặp phải Yêu thú Linh phẩm cao giai, cũng có sức đánh một trận. Huống chi, ta còn có Phệ Kim Thử.
Giang Trần là kẻ tài cao gan cũng lớn, bắt đầu lưu lạc ở trong Minh Diệt Cốc.
Ở trong Minh Diệt Cốc lấy được hết thảy, đều không cần nộp lên, đây quả thực là cơ hội phát tài miễn phí, Giang Trần tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Dù có phong hiểm, Giang Trần cũng sẽ không do dự.
Ven đường đi tới, Giang Trần ngẫu nhiên cũng gặp phải mấy người khảo hạch, nhưng đều bị Giang Trần xảo diệu tránh qua.
Giang Trần không muốn gặp mặt người khảo hạch khác.
Ở chỗ này, tất cả mọi người là quan hệ cạnh tranh. Giang Trần không có ý hại người, cũng không sợ người khác có ý hại hắn.
Sở dĩ Giang Trần tránh đi, là không muốn bị người nhìn chằm chằm. Vạn nhất có cái nào ngu xuẩn muốn ra tay với hắn, liền sẽ dẫn ra một ít thị phi.
Ở trong Minh Diệt Cốc, đối thủ cạnh tranh không đáng sợ, sợ là sợ dẫn xuất sinh linh cường đại trong Minh Diệt Cốc, vậy thì phiền toái lớn.
Cho nên trên đường, Giang Trần tận lực tránh qua đám người.
Một cái Minh Diệt Cốc, thoáng cái tràn vào tám ngàn người, muốn triệt để tránh đi những người khác, điều này hiển nhiên không thực tế.
Bất quá, dưới tình huống Giang Trần tận lực tránh đi, ngược lại tránh được rất nhiều thị phi.
Một ngày trôi qua, Giang Trần cũng nhìn thấy vài trận đồng loại chém giết. Nguyên nhân chém giết rất kỳ quái, có là vì một cây Linh Dược không ý nghĩa, cũng có vì một con mồi, đương nhiên cũng có không hề lý do, chỉ vì chém giết người cạnh tranh.
Chỉ một ngày, Giang Trần có thể nói là nhìn hết các loại trò hề.
- Những ngu xuẩn này, chẳng lẽ lo lắng động tĩnh của mình không đủ lớn? Vì chút sự tình ấy, giết đến thiên hôn địa ám, hay là cảm thấy Minh Diệt Cốc này, là hậu hoa viên của nhà bọn hắn?
Giang Trần lắc đầu cười khổ, động tĩnh chém giết như vậy, dù không dẫn ra đại họa, phiền toái nhất định cũng rất nhiều. Giang Trần không muốn cùng loại người này quấy chung một chỗ.
Không bao lâu, Giang Trần tới trước một vách núi, xa xa nhìn lại.
Hắn là bị một đạo khí tức Hỏa thuộc tính mãnh liệt hấp dẫn đến, đứng trên một mõm đá, Giang Trần dõi mắt nhìn lại.
Trong mây mù, một đóa hoa như Hỏa Diễm hừng hực thiêu đốt tách ra, ở trên vách núi đá trống trải, cao ngạo khoe sắc.
- Cách xa như vậy, vậy mà có thể tản mát ra Hỏa Linh Lực đầm đặc như thế, phẩm cấp đóa hoa này, tuyệt đối không thấp, đích thị là thiên tài địa bảo.
Giang Trần xa xa nhìn lại, mặc dù là Thiên Mục Thần Đồng, cũng không cách nào phân biệt ra đây là hoa gì.
Vách núi này, cách vách núi đối diện khoảng chừng ngàn trượng, nếu không có thủ đoạn Lăng Không Hư Độ, là căn bản không cách nào hái được.
Trừ khi đi đường vòng đến dưới vách núi kia, tay không leo lên, cũng có hi vọng.
- Đáng tiếc, nếu có thể mang theo Kim Dực Kiếm Điểu, lăng không mà đi, sẽ dễ như trở bàn tay.
Trong nội tâm Giang Trần thở dài, lại nhớ tới Phệ Kim Thử Vương.
Bất quá, Giang Trần lại không có ý định đánh rắn động cỏ.
Phệ Kim Thử Vương chính là tồn tại Linh phẩm cao giai, nếu xông loạn ở trong Minh Diệt Cốc, vạn nhất dẫn động sinh linh bản địa cường đại, vậy phiền toái càng lớn.
Cho nên, không phải vạn bất đắc dĩ, Giang Trần vẫn không muốn khu động Phệ Kim Thử Vương.
Đang khi suy nghĩ, đột nhiên Giang Trần nhíu mày, nhìn chăm chú vách núi kia. Chỉ thấy có hai đạo thân ảnh, đã từ dưới vách núi chậm rãi leo lên.
Thứ tốt lực hấp dẫn mười phần, hiển nhiên, không đơn thuần là Giang Trần bị hấp dẫn đến, đồng dạng có người khác bị Linh lực mạnh mẽ kia hấp dẫn.
Hơn nữa, nhìn hai người kia, vị trí rõ ràng tốt hơn Giang Trần rất nhiều, trực tiếp xuất hiện ở dưới vách núi. Mà Giang Trần, lại cách một vách núi, trừ khi chắp cánh, nếu không chỉ có thể đứng nhìn.
- Đáng tiếc, lại có người nhanh chân đến trước.
Đang lúc Giang Trần thở dài, bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ, một ý niệm xấu chạy lên não.
Ngay lúc này, trong vách núi kia, bay ra hai luồng Hỏa Diễm. Nhìn kỹ, là hai con Hỏa Nha, như tia chớp bắn về phía hai người leo lên kia.
Hỏa Nha mở miệng, phun ra Liệt Hỏa thật dài, hình thành một đạo Hỏa Vân, trực tiếp phun tới hai người kia.
Thân ở trên vách núi, hai người kia thậm chí không kịp phản ứng, đã bị Liệt Diễm phun trúng. Liệt Diễm kia khẽ quấn, vậy mà như cỏ khô gặp lửa, toàn bộ thân hình lập tức bốc cháy lên.
A a…
Tiếng kêu thảm thiết truyền khắp cả sơn cốc, gây ra trận trận hồi âm thê lương.
Sau một khắc, hai thân thể nhao nhao từ trên vách núi ngã xuống, chỉ nghe hai tiếng bang bang trầm đục từ trong đáy cốc truyền ra.
Sau đó không còn một tiếng động.
Một màn này, động tác mau lẹ, cơ hồ khiến Giang Trần không kịp nhìn.
Thẳng đến hai người kia ngã vào đáy cốc, Giang Trần mới tỉnh ngộ lại.
- Đúng rồi, Thiên Địa linh vật, không có khả năng để nó lẻ loi trơ trọi ở trên vách núi. Bởi vì cái gọi là cô âm không sinh, cô dương không dài. Đóa kỳ hoa này, nhất định có linh thú thủ hộ. Thậm chí, bản thân nó chính là sinh linh cường đại cũng nói không chừng.
Giang Trần nhìn qua đóa kỳ hoa cao quý thánh khiết kia, trong lòng càng thêm hướng về.
Băng Hỏa Yêu Liên trong cơ thể càng rục rịch, hiển nhiên đối với đóa kỳ hoa này, là nguyện nhất định phải có.
Giang Trần lui mấy bước, trở lại bên bờ vực, giấu thân thể ở trong khe hở loạn thạch.
Sau khi nhìn thấy một màn vừa rồi, Giang Trần ngược lại tỉnh táo rất nhiều.
Căn cứ hắn nhìn ra, thực lực hai con Hỏa Nha kia, ít nhất có thể so với Tiên cảnh nhất trọng nhân loại. Nếu chỉ có hai con Hỏa Nha, ngược lại không đáng để lo.
Nhưng mà, căn cứ Giang Trần suy tính, kỳ hoa này Linh khí bắn ra bốn phía như thế, nếu quả thật là Linh thú xen lẫn Linh vật, như vậy ở trong vách núi, tuyệt đối không chỉ là hai con Hỏa Nha đơn giản như vậy.
Trên cơ bản, Giang Trần có thể xác định, hai con Hỏa Nha kia, chỉ là tiểu binh tiểu tốt mà thôi.
Hai con Hỏa Nha có thể so với Tiên cảnh nhất trọng, lại chỉ là tiểu lâu la, như vậy trong vách núi, có khả năng ẩn chứa tồn tại vô cùng đáng sợ.
- Xem ra, không thể dùng man lực, chỉ có thể dùng trí. Hơn nữa, trước còn phải điều tra, trong vách núi kia, đến cùng ẩn giấu bao nhiêu Hỏa Nha.
Chưa quen nơi đây, mặc dù Giang Trần đối với đóa kỳ hoa kia là nguyện nhất định phải có, nhưng không dám xúc động.
Vạn nhất ở trong vách núi kia, có một ổ Hỏa Nha, cường đại không hiểu, dùng tính cơ động của Hỏa Nha, coi như là Giang Trần, cũng không muốn trêu chọc.
Cho nên, hắn quyết định trước quan sát một phen, lại tùy thời làm việc.
Hai Võ Giả nhanh chân đến trước kia bị chết cháy, hiển nhiên không có đánh tan nhiệt tình của những Võ Giả khác, ước chừng mấy canh giờ sau, lại có một đám Võ Giả kết bạn mà đến.
Lúc này đây, nguyên một đám đều có chuẩn bị.
- Ân? Vậy mà có thể kết bạn ra tay? Này cũng hơi kỳ quái.
Chương 508 Giết chóc đáng sợ
Giang Trần nhìn mười mấy người kia, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Trước kia, trên đường đi hắn xem qua quá nhiều chém giết cùng tranh đấu.
Nhóm người này rõ ràng có thể buông tranh đấu, kết bạn mà đến. Xem ra, không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.
Giang Trần dứt khoát ẩn dấu thân hình, nhóm người này đã kết bạn, vậy để cho bọn hắn lên trước. Không quản bọn hắn làm khỉ gió gì, có được hay không, ít nhất có thể để Giang Trần hiểu rõ.
Bởi vì cái gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.
Nếu như nhóm người này, thật sự có thể thành công hái đóa kỳ hoa kia, Giang Trần không ngại làm Hoàng Tước, nghĩ biện pháp cướp đoạt từ trong tay nhóm người này.
Nếu nhóm người kia không có năng lực hái, như vậy ít nhất có thể thăm dò trong vách núi, đến cùng có bao nhiêu Hỏa Nha.
Nếu có thể thăm dò ra át chủ bài của quân đoàn Hỏa Nha, vậy nhóm người này cũng coi như lập công.
Nhóm người này, hiển nhiên hấp thu giáo huấn trước đó, ở dưới chân núi ngừng chân hồi lâu, thương nghị lấy cái gì, không có gấp động thủ.
Dưới vách núi là thâm cốc, từ thâm cốc đến chỗ kỳ hoa, độ cao tối thiểu có mấy trăm trượng.
Giang Trần vận Thuận Phong Chi Nhĩ, ý đồ nghe bọn hắn thương nghị.
Mây mù trong sơn cốc này, có thể ngăn cách ánh mắt, ảnh hưởng Thiên Mục Thần Đồng, nhưng mà Thuận Phong Chi Nhĩ nghe xa ngàn trượng, trong cánh đồng bát ngát, không có cách trở, ngược lại mơ hồ có thể nghe được.
Đám người kia, quả nhiên là thương nghị làm sao hái đóa kỳ hoa.
Một người trong đó nói:
- Chúng ta trước hết hái đóa kỳ hoa kia, lại theo như phương pháp ước định lúc trước tranh đoạt. Hiện tại, mọi người rút thăm, sẽ công bình nhất.
- Vậy thì rút thăm a. Bốn người leo lên, những người khác, phụ trách yểm hộ, đối phó những Hỏa Nha kia.
Mấy trăm trượng, tuy rất cao, nhưng không phải thẳng đứng, có rất nhiều chỗ đặt chân, đối với những võ giả này mà nói, ngược lại không tính quá khó.
Dù dốc thẳng đứng, tu vi đến Tiên cảnh, chỉ cần có địa phương mượn lực, cũng có thể leo trèo mà lên, tuyệt đối linh hoạt hơn hầu tử.
Thế nhưng mà, sợ là sợ Hỏa Nha kia đánh lén.
Vừa rồi hai Võ Giả nhanh chân đến trước kia, nếu không phải Hỏa Nha tập kích bất ngờ, chỉ cần từ vách núi trăm trượng trợt xuống, hơi chút mượn lực, liền có thể vững vàng chạm đất.
Cho nên, chỉ cần có người yểm hộ, đối phó những Hỏa Nha kia, vậy người trèo lên cũng không có bao nhiêu nguy hiểm.
Thế nhưng mà, lời nói mặc dù như thế, nhưng ai cũng không muốn đi mạo hiểm.
Dù sao, phong hiểm tuy nhỏ, đó cũng là phong hiểm. Vạn nhất ở đây không chỉ có hai con Hỏa Nha, mà có một ổ Hỏa Nha thì sao?
Vạn nhất những cái gọi là đồng bạn này, nhìn thấy Hỏa Nha quá nhiều, lực bất địch chúng, liền lui lại thì sao?
Tạm thời tổ đội, lẫn nhau không biết thân phận, loại liên minh tạm thời này, tự nhiên không có bao nhiêu vững chắc, ai cũng không có khả năng vì an nguy của người khác mà dốc sức liều mạng, đây là rõ ràng.
Tất cả mọi người không ai muốn đi mạo hiểm, cuối cùng chỉ có thể rút thăm.
Rất nhanh, kết quả rút thăm đã có, bốn Võ Giả bị rút ra. Bốn người bị rút trúng, hiển nhiên đều có chút không tình nguyện. Bất đắc dĩ trước đó có ước định, nếu bọn họ không đi, thế tất trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, chỉ phải lề mà lề mề, bắt đầu chuẩn bị.
Những người khác không có bị rút trúng, tự nhiên là thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau đó không ngừng thúc giục.
Thúc giục nóng nảy, bốn người bị rút trúng kia, một cái bên trong nói:
- Đừng thúc nữa, ta trước nói vài lời tục tĩu. Trước khi xuất phát, các ngươi phải thề. Nếu như số lượng Hỏa Nha quá nhiều, dù các ngươi ngăn cản không nổi, cũng phải yểm hộ chúng ta, để cho chúng ta an toàn chạm đất, sau đó mới có thể chạy trốn. Nếu không, các ngươi chạy thoát trước, lưu lại bốn người chúng ta, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lời này nhắc nhở ba người khác, đều nhao nhao gật đầu phụ họa.
- Đúng, lời này không sai. Các ngươi phải thề, tuyệt đối không thể lâm trận đào thoát. Nếu không, chúng ta tuyệt đối không lên làm pháo hôi.
- Có đạo lý, thề a. Phải phát Thiên Địa thệ ước, nếu không, không có ước thúc, các ngươi tùy thời có khả năng bỏ lại chúng ta. Miệng nói, có lực ước thúc gì?
Tất cả mọi người là tạm thời tổ kiến đội ngũ, lẫn nhau không tín nhiệm, ngược lại quá bình thường.
Những người khác tuy mất hứng, nhưng mà bởi vì để cho bốn người này đi lên, bất đắc dĩ, chỉ phải chỉ thiên thề, cam đoan dưới tình huống có nguy cơ, cũng sẽ không vứt bỏ đồng bạn trốn trước. Nhất định sẽ yểm hộ bốn người bọn họ an toàn chạm đất, lại trốn.
Nếu như vi phạm lời thề này, ắt gặp Thiên Khiển.
Thế giới võ đạo, Thiên Địa thệ ước là linh nghiệm nhất.
Bởi vì câu nói, nhân tâm có thể gạt, Thiên Đạo không thể lấn. Ai dám lừa gạt Thiên Đạo, vi phạm Thiên Địa thệ ước, kết cục nhất định sẽ rất thảm.
Nghe đồng bạn phát thệ, bốn người kia cũng tìm không được viện cớ gì nữa.
Chỉ phải một tay cầm vũ khí, một tay cầm công cụ leo trèo, cẩn thận từng li từng tí bò lên. Trên thực tế, dùng thực lực của bọn hắn, cũng không cần công cụ leo trèo gì.
Mang công cụ, tự nhiên là gia tăng cho mình một cái bảo hiểm. Vạn nhất bị Hỏa Nha công kích, có công cụ này, có thể mượn lực thoáng một phát, ít nhất có thể ở giữa không trung ổn định thân thể, dọn tay chân đến ứng đối Hỏa Nha công kích, không đến mức không hề có lực chống cự.
Giang Trần nhìn xa xa, nhóm này khoảng chừng mười người, thanh thế to lớn, hơn nữa thấp nhất cũng là Tiên cảnh nhất trọng.
Nhìn về phía trên, những thứ này có lẽ đều là Ngoại Môn Đệ Tử của bốn đại tông môn.
Chỉ là, cách mặt nạ cùng chế phục, ai cũng nhận không ra ai. Kỳ diệu nhất là, mặt nạ kia có thể biến hóa thanh âm của mỗi người, để cho mỗi người nói ra, đều là một thanh âm như đúc.
Đương nhiên, Giang Trần không chút nghi ngờ, nếu như là sư huynh đệ cùng một ngoại môn, dù cách mặt nạ, cách chế phục, cải biến thanh âm, nhưng đồng môn tầm đó nếu sớm ước hẹn ám hiệu, đồng dạng có thể câu thông.
Cho nên, trong nhóm người này, nếu có đệ tử đồng môn, chắc hẳn sẽ chiếm ưu thế.
Bất quá, tuy nhóm người này thanh thế to lớn, nhìn như người đông thế mạnh, nhưng Giang Trần có một loại trực giác, cảm thấy nhóm người này, chỉ sợ rất khó có thể thành công.
Mắt thấy bốn người kia không ngừng leo lên, đã trèo đến vị trí hai phần ba.
Chỉ cần leo lên một đoạn nữa, liền có thể tiếp cận đóa kỳ hoa kia rồi.
Ngay lúc này…
Thu, thu, thu…
Trong hư không, vô số âm thanh chói tai vang lên.
Hô, hô, hô…
Từng thân ảnh Hỏa Diễm, tựa như thiểm điện từ trên vách núi không ngừng bắn ra.
Một con, hai con, ba con... Mười con... Trăm con... Ngàn con.
Cơ hồ là nháy mắt, ở trong vách núi, vậy mà bắn ra hơn một ngàn con Hỏa Nha, trong nháy mắt, trên không vách núi, che khuất bầu trời, một mảnh hồng vân kéo vài dặm, toàn bộ nhuộm thành hải dương Hồng sắc.
Một màn này, Giang Trần không xa lạ gì.
Năm đó hắn chỉ huy đại quân Kiếm Điểu, ở trước Nhị Độ Quan của Đông Phương Vương Quốc, quy mô của nó, so với lúc này lớn hơn không chỉ nghìn lần vạn lần.
Chương 509 Hỏa thiêu trăm dặm 1
Nhưng mà lúc đó, hắn là Chúa Tể Giả của Kiếm Điểu, là Chưởng Khống Giả.
Mà giờ khắc này, hắn lại ở ngoài đứng xem, một cái không cẩn thận, thậm chí có khả năng trở thành người bị hại.
Hai loại cảm giác, hiển nhiên là hoàn toàn bất đồng.
Thanh âm bén nhọn, đâm rách hư không. Mấy ngàn con Hỏa Nha cùng một chỗ gáy minh, loại sóng âm này, ngưng tụ thành khí tràng cường đại, cực kỳ bén nhọn.
Sóng âm bén nhọn, lập tức hình thành mũi nhọn vô hình, hưu hưu hưu hưu, nhắm mười người bị khảo hạch kia bắn qua.
Mười người bị khảo hạch kia, hiển nhiên là thoáng cái bị sợ choáng váng. Vũ khí trong tay cũng không kịp giơ lên, đã bị sóng âm chi nhận giăng khắp nơi, thiết cắt thành vô số mảnh vỡ huyết nhục.
Mà bốn người trên vách núi, cũng không thể may mắn thoát khỏi. Sóng âm cường đại, hình thành một đạo hải dương, sóng âm chi nhận có thể so với đao kiếm, hoàn toàn khóa lại cả hư không.
Loại tình hình này, thật giống như ném mười mấy người vào một cái cối xay thịt, mật độ sóng âm chi nhận công kích, để cho bọn hắn cơ hồ lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Giang Trần thấy một màn như vậy, da đầu cũng run lên.
Công kích dày đặc không khe hở như thế, đừng nói là những Tiểu Linh cảnh kia, coi như là Thiên Linh cảnh, chỉ sợ cũng phải tránh đi mũi nhọn.
Nếu không cẩn thận, chỉ sợ sẽ nuốt hận tại chỗ.
Có lẽ, một màn này, chỉ có Nguyên cảnh lão quái, dựa vào khí tràng Nguyên cảnh cường đại, trực tiếp dùng uy áp đánh chết.
Nếu không, coi như là Tiên cảnh đỉnh phong, chỉ sợ cũng không cách nào ngăn cản sóng âm cường đại này.
- Chậc chậc, không thể tưởng được, Hỏa Nha kia ngoại trừ hỏa công ra, còn biết dùng sóng âm cường đại, đây quả thực là cối xay thịt. May mắn ta không có xúc động, nếu không, vội vàng lao lên, chỉ sợ cũng phải ăn thiệt thòi lớn.
Giang Trần cảm thấy lông tơ dựng đứng, cổ xúc động trong nội tâm bị hắn đè ép xuống.
Hắn quan sát thoáng một phát, tuy nhóm Hỏa Nha này cường đại, nhưng Vương giả tộc đàn của chúng, vậy mà còn không có xuất hiện.
Nói cách khác, bầy Hỏa Nha này, còn có một Vương giả cường đại hơn chưa hiện thân.
Vương giả này, có thể khống chế bầy Hỏa Nha cường đại như thế, nhất định không phải bình thường.
Đang lúc quan sát, bỗng nhiên trong đầu Giang Trần truyền đến một hồi báo động, sau đó, đại quân Hỏa Nha kia, đột nhiên chỉnh tề đập cánh, mỗi một con giống như đã trải qua huấn luyện, đầu hướng về phía vách núi, như là triều thánh, không ngừng cúi đầu.
Tình hình kia, giống như nghênh đón Vương giả của bọn chúng rời núi, cung kính không thôi.
Mấy ngàn con Hỏa Nha, mỗi một con ít nhất có thể so với Tiên cảnh nhất trọng của nhân loại, Hỏa Nha cường đại, thực lực lên tới Tiên cảnh tam tứ trọng.
Quy mô Hỏa Nha như thế, đều nhịp phóng thích ra linh lực, đong đưa lấy cánh, Hỏa Linh Lực cường đại lập tức hình thành sóng lớn, làm cho cây cối bốn phía vách núi kia, lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, nhanh chóng héo rũ, than hoá, thành tro...
Một cỗ sóng nhiệt cực lớn, làm cho Giang Trần dù cách xa ngàn trượng, cũng có thể cảm nhận được sóng nhiệt cường đại đập vào mặt, khiến làn da toàn thân như bị vô số kim đâm, thập phần khó chịu.
- Những Hỏa Nha này, phóng thích Linh lực, hình thành khí tràng, đích thị là hô ứng lấy thủ lãnh của chúng. Xem ra, Hỏa Nha Vương giả sắp xuất hiện.
Giang Trần thầm giật mình, lực lượng của mấy ngàn con Hỏa Nha này, tuyệt đối vượt qua trăm vạn Kiếm Điểu lúc trước của hắn.
Dù sao, trăm vạn Kiếm Điểu lúc trước, đều là hung cầm tương đương với Chân Khí cảnh nhân loại, không tiến vào Linh phẩm, thì không cách nào hình thành Linh lực khí tràng cường đại.
Lực sát thương của chúng, tự nhiên không thể so sánh với mấy ngàn Linh phẩm Hỏa Nha này.
Huống chi, bọn Hỏa Nha này, rõ ràng còn có Vương giả càng mạnh hơn nữa, đang chuẩn bị rời núi.
Thu…
Tiếng gáy thê lương, vạch phá bầu trời, bén nhọn như mũi tên, phảng phất muốn bắn phá hư không, tràn ngập uy nghiêm vô tận.
Uy thế của một tiếng gáy này, vậy mà dẫn tới sơn mạch chấn động, hồi âm trận trận, như Kinh Lôi ở trên bầu trời nhấp nhô, kéo dài không dứt.
Giang Trần nghe được thanh âm này, sắc mặt lập tức biến đổi.
Uy thế như vậy, tu vi của Vương giả Hỏa Nha này, ít nhất sẽ không thấp hơn Phệ Kim Thử Vương.
Thậm chí, chỉ từ tư thế đến xem, Hỏa Nha Vương giả này, càng có khả năng đạt đến nửa bước Nguyên cảnh.
Lúc này, Giang Trần không biết là nên kinh ngạc, hay là buồn bực.
Không nghĩ tới, vì tranh đoạt một cây kỳ hoa, vậy mà có thể dẫn xuất ra động tĩnh lớn như vậy.
Quả nhiên, trên vách núi, đột nhiên phá vỡ một cái khe, một ánh lửa kinh người lao ra, nhấc lên Hồng Vân trùng thiên.
Hồng Vân này phấp phới hư không, phụ trợ một con Hỏa Nha Vương giả, thân thể khổng lồ có thể so với Viễn Cổ Cự Tượng bay ra.
Hỏa Nha Vương giả kia mở ra hai cánh, diện tích che phủ càng thêm kinh người, cơ hồ có thể che lại một dãy núi.
Lông vũ toàn thân Hỏa Nha Vương giả kia đều là Hồng sắc. Toàn bộ thân hình, chợt nhìn như đắm chìm trong ngọn lửa, quanh thân bao vây một tầng quang mang hồng sắc, làm cho Hỏa Nha Vương giả này tựa như Thần Thú Chu Tước dục hỏa trùng sinh, khí thế rộng rãi, không ai bì nổi.
Thu…
Lại một tiếng gáy vang lên, hai cánh của Hỏa Nha Vương giả chấn động, thân thể hình thành lưu tuyến mỹ diệu phóng lên trời, như một đoàn Hỏa Diễm cực lớn lao lên không trung, khí thế đồ sộ.
Mấy ngàn con Hỏa Nha phía dưới, đều hưng phấn kêu to lên, học theo chiêm chiếp gáy minh, phảng phất tràn đầy sùng bái đối với Hỏa Nha Vương giả.
Phảng phất ở trong nội tâm chúng, Hỏa Nha Vương giả kia là đồ đằng, là thần của chúng.
Giang Trần nhìn thấy một màn này, trong nội tâm âm thầm cầu nguyện:
- Đi mau, đi mau. Tốt nhất mang theo đời đời con cháu của ngươi, du đãng bốn phía thoáng một phát, chỉ cần cho ta nửa khắc, ta liền có biện pháp ngắt lấy gốc kỳ hoa kia.
Giang Trần còn chưa chết tâm, kỳ hoa như vậy, ở trong liên minh 16 nước, là có thể ngộ nhưng không thể cầu, Giang Trần tuyệt đối không muốn bỏ qua.
Bỏ qua một lần, hối hận cả đời.
Chỉ là hắn cũng tinh tường, Hỏa Nha Vương giả này, tu vi cụ thể như thế nào không biết, nhưng chỉ nhìn khí thế không ai bì nổi kia, liền biết không dễ chọc.
Chọc Hỏa Nha Vương giả này, tuyệt đối là thiên đại phiền toái. Trình độ phiền toái đó, thậm chí không kém lúc trước bị Thử Triều vây quanh.
- Các con, ngày Vân Viêm Chi Hoa nở ra, là thời điểm bổn vương trùng kích Thánh phẩm. Nhưng đáng hận, trong cốc này, vậy mà đến thật nhiều ti nhân loại tiện, làm dơ bẩn địa bàn của chúng ta, quấy rầy Minh Diệt Cốc an bình. Các ngươi nói, có đáng hận hay không?
- Đáng hận.
- Có đáng giết hay không?
Hỏa Nha Vương giả kia tiếp tục quát.
- Đáng giết.
Mấy ngàn con Hỏa Nha, ngay ngắn kêu lên.
Những Hỏa Nha này đã tiến vào Tiên cảnh, đều có linh thức, có thể nói Thượng Cổ thú ngữ.
Giang Trần nghe được lời này, lông tơ lập tức dựng lên. Trong nội tâm chỉ có một ý niệm… Võ Giả thế tục tiến vào Minh Diệt Cốc, xui xẻo rồi.
Chương 510 Hỏa thiêu trăm dặm 2
Giang Trần biết rõ, hai nhóm Võ Giả kia hai lần khiêu khích, đã chọc giận Hỏa Nha nhất tộc. Ngay cả Hỏa Nha Vương giả cũng bị kinh động, xem ra, là ý định huyết tẩy nhân loại tiến vào Minh Diệt Cốc rồi.
- Ta dùng danh nghĩa Hỏa Nha Vương, mệnh lệnh các ngươi, hỏa thiêu trăm dặm, thiếu một dặm cũng không được. Các ngươi đi đến đâu, nơi đó phải thành tro bụi.
Hỏa Nha Vương giả kia hạ mệnh lệnh.
- Hỏa thiêu trăm dặm...
- Hỏa thiêu trăm dặm, đốt thành tro bụi.
Đám Hỏa Nha đều luống cuống, hưng phấn kêu lên. Nhận được mệnh lệnh của Hỏa Nha Vương giả, tất cả Hỏa Nha như mũi tên, không ngừng bắn ra bốn phía, hóa thành từng đoàn từng đoàn lưu tuyến giống như Hỏa Diễm, bắt đầu khuếch tán ra trăm dặm chung quanh.
Nhìn thấy một màn này, trong nội tâm Giang Trần trầm xuống.
- Không xong, Hỏa Linh Lực của Hỏa Nha nhất tộc này, một khi hỏa thiêu trăm dặm, nơi này sẽ thành tro bụi, tuyệt đối không có khả năng có sinh linh còn sống.
Lúc này, Giang Trần có một cảm giác nguy cơ cường đại lan khắp toàn thân.
Ý niệm đầu tiên là lui lại, nhưng ý nghĩ này, lập tức bị Giang Trần bác bỏ.
Hiện tại lui lại, hiển nhiên đã không kịp rồi. Mấy ngàn con Hỏa Nha kia, đã khuếch tán ra bốn phía, dùng tốc độ phi hành của những Hỏa Nha này, dựa vào hai cái đùi của nhân loại, căn bản không có khả năng nhanh hơn chúng.
Lúc này chạy ra, không thể nghi ngờ sẽ thành bia ngắm sống, là tự mình muốn chết.
Giang Trần cường đại, nhưng còn không có cường đại đến trình độ để cho mấy ngàn Hỏa Nha chung một chỗ đuổi giết. Huống chi, còn có một con Hỏa Nha Vương giả Linh phẩm đỉnh phong.
Trước kia Giang Trần đã nghe được, Hỏa Nha Vương giả này, là chuẩn bị dựa vào Vân Viêm Chi Hoa trùng kích Thánh phẩm.
Thánh phẩm Linh thú, tương đương với Nguyên cảnh nhân loại.
Nói cách khác, Hỏa Nha Vương giả kia, tu vi giờ phút này hẳn là Linh phẩm đỉnh phong.
Tuy Giang Trần tự tin, nhưng không cảm thấy tu vi của mình, có thể đối kháng Hỏa Nha Vương giả Linh phẩm đỉnh phong.
Đừng nói đây là địa bàn của Hỏa Nha Vương, dù ở bên ngoài, Giang Trần cũng không tự đại đến mức công nhiên đối kháng Hỏa Nha Vương.
- Vững vàng, nhất định phải vững vàng.
Giang Trần không ngừng khuyên bảo mình.
- Lúc này chạy đi, chỉ có một con đường chết. Hiện tại tất cả Hỏa Nha, đã hiện lên vòng tròn khuếch tán ra. Ta lao ra, vừa vặn ở trong vòng vây cảu chúng. Dù Hỏa Nha không công kích, thế lửa hỏa thiêu trăm dặm kia, cũng không dung ta chạy đi. Hiện tại ta trốn ở chỗ này, có lẽ Hỏa Nha nhất tộc còn chưa phát hiện.
Càng nguy hiểm, tâm tình của Giang Trần ngược lại càng thêm bình tĩnh.
Thời khắc sinh tử, Giang Trần càng tĩnh hạ tâm lai. Hiện tại tin tức tốt duy nhất, là mình ẩn nấp trong loạn thạch, cách vách núi kia ngàn trượng, còn không có bị phát hiện.
Cũng là thủ đoạn của Giang Trần cao, ẩn nấp tốt, nếu không dùng linh thức của Hỏa Nha Vương, muốn phát hiện một nhân loại ở ngoài ngàn trượng, là không khó.
Ngay lúc này, bên tai Giang Trần, không ngừng truyền tới tiếng la của Võ Giả nhân loại, âm thanh gào khóc thảm thiết.
Những âm thanh này, hoặc gần hoặc xa, hoặc thê lương, hoặc kinh hoảng.
- A, đây là vật quỷ gì?
- Chúng phóng hỏa, trời ạ, cứu mạng, ai tới cứu ta.
- Hỏa, là đại hỏa, không tốt, bốn phương tám hướng đều là hỏa, chúng ta bị thế lửa bao vây.
- Trốn, chạy mau, không thể bị thế lửa vây quanh, bằng không thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Các loại thanh âm ngoại giới, chợt xa chợt gần, thông qua Thuận Phong Chi Nhĩ, không ngừng truyền vào trong thức hải của Giang Trần.
Trong nội tâm Giang Trần thở dài:
- Thật sự là tai bay vạ gió, những võ giả kia, có lẽ căn bản không biết Vân Viêm Chi Hoa gì, lại bị vạ lây, quả thực là tai bay vạ gió.
Hắn biết rõ, Võ Giả thế tục, trừ khi không ở trong phạm vi trăm dặm, nếu không Hỏa Nha Vương nói hỏa thiêu trăm dặm, là tuyệt đối sẽ không đốt 99 dặm.
Trong phạm vi trăm dặm, trừ khi ở ngoại vi, mới có hi vọng đào thoát. Nếu không, mặc cho tốc độ của bọn hắn nhanh bao nhiêu, đều khó có khả năng nhanh hơn Hỏa Nha, càng không có khả năng nhanh hơn thế lửa khôn cùng.
Coi như có thể chắp cánh, chỉ sợ cũng là chạy trời không khỏi nắng.
Bởi vì, không trung có mấy ngàn con Hỏa Nha, cơ hồ phong tỏa trăm dặm hư không.
Thế lửa lan tràn càng lúc càng nhanh.
Thế lửa bùng lên, cái tư thế kia có thể so với thủy triều, cuồn cuộn đẩy mạnh, không ngừng khuếch trương. Không bao lâu, trong phạm vi trăm dặm đã hóa thành biển lửa.
Thế lửa cực nhanh, mãnh liệt, làm cho sinh linh ở trong đó, căn bản không kịp chạy trốn.
Ngoại trừ nhân loại, sinh linh khác trong phạm vi trăm dặm, kể cả sinh linh bản địa, ở trong thế lửa, đều không có thể chạy thoát.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, các loại gào rú thê lương, phẫn nộ,… ở trong biển lửa diệt thế, đã thành phí công.
Giang Trần thân ở trên vách núi, địa thế cao, thế lửa còn không có lan tới, bất quá bốn phía là biển lửa, nhấc lên sóng nhiệt ngập trời, đã không ngừng xông lên.
Từng đạo sóng nhiệt kia, như thủy triều trùng kích lấy vách núi.
Chiếu theo tư thế này, chỗ ẩn thân của Giang Trần, sẽ lập tức bị ảnh hướng đến.
Giang Trần ngẩng đầu nhìn hư không, con Hỏa Nha Vương kia, vậy mà lù lù bất động, vỗ cánh lơ lửng ở trong hư không, tản ra Pháp Tướng vô cùng uy nghiêm, phảng phất hướng đời đời con cháu của nó phóng thích ra uy nghiêm.
- Chết tiệt, con Hỏa Nha Vương này không hoạt động, ở trước mặt nó, chỉ cần ta hơi động, lộ ra thân hình, nhất định sẽ bị nó phát hiện.
Giang Trần thầm mắng đầu Hỏa Nha Vương này. Hắn còn muốn đợi nó này ly khai, thừa cơ đi hái Vân Viêm Chi Hoa.
Giờ phút này xem ra, đây quả thực là si tâm vọng tưởng. Hỏa Nha Vương kia, hiển nhiên sẽ không rời Vân Viêm Chi Hoa, sẽ không để cho bảo bối thoát ly tầm mắt của nó.
- Không xong, như vậy xuống dưới, dù Hỏa Nha Vương không phát hiện ta, ta cũng sẽ bị sóng nhiệt khôn cùng nướng cháy.
Giang Trần biết rõ, lại kéo xuống dưới, phiền toái càng lớn hơn.
Một khi thế lửa nổi lên, không có ba ngày ba đêm là tuyệt đối sẽ không ngừng. Nếu như không có Hỏa Nha Vương ở đây, Giang Trần tự tin, còn có thể tìm một đường sinh cơ.
Thế nhưng mà, Hỏa Nha Vương ở đó, chỉ cần Giang Trần hơi động, lộ ra thân hình, liền sẽ bị đả kích hủy diệt.
Dùng cường thế của Hỏa Nha Vương giả, Giang Trần không tin mình có thể khiêng một đạo Chân Hỏa của nó.
Bởi vậy, cục diện của Giang Trần liền xấu hổ rồi, tiến thối lưỡng nan.
Đi ra ngoài, trực tiếp đối mặt Hỏa Nha Vương, trên cơ bản là cửu tử nhất sinh, thậm chí là thập tử vô sinh.
Không ra ngoài, trốn ở chỗ này, dùng thế lửa ngập trời kia, Giang Trần không thấy mình có thể gánh vác được.
Giang Trần nghĩ tới Phệ Kim Thử Vương, thế nhưng mà lúc này triệu hoán Phệ Kim Thử Vương, Giang Trần cũng không có nắm chắc, Phệ Kim Thử Vương có thể ở trong thời gian ngắn, từ trong vách núi đào ra một thông đạo hay không.
Dù sao, lúc này lửa đã cháy đến nơi rồi.
Triệu hồi Phệ Kim Thử Vương, tất nhiên sẽ kinh động Hỏa Nha Vương.
Bình luận facebook