• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (4 Viewers)

  • Chương 1222: Quyến rũ

Nghe thấy Mộ Vân tiên tử nói vậy, đệ tử của Vương Ốc ai nấy đều kinh ngạc.

“Sư tôn!”

“Sư tỷ?”

“Sư thúc?”

Một đoàn người lập tức quỳ xuống.

Bọn họ thật sự không thể hiểu nổi, Lý Dục Thần kia chẳng qua cũng chỉ đánh thắng Dao Hoa thôi mà.

Mặc dù Dao Hoa đúng là một nhân tài trong hệ hoa của Vương Ốc này, nhưng suy cho cùng cô ta vẫn chỉ là một đệ tử đời thứ ba, chưa cần đến chưởng môn ra tay, trong những đệ tử hệ vân cũng đã có rất nhiều cao thủ rồi, sao thể có dễ dàng chịu thua như thế này, rồi dẫn anh đi gặp Nguyệt Tiên Tử chứ?

Với tu vi của Nguyệt Tiên Tử, một cái bạt tai đã có thể đập chết gã đàn ông này, nhưng tính tình của Nguyệt Tiên Tử lại không được tốt lắm, ngay cả đệ tử nhà mình cũng đối xử vô cùng nghiêm khắc, chưởng môn cứ thế dẫn Lý Dục Thần vào, có khác gì đang muốn bị mắng không?

Chẳng lẽ chưởng môn lại cho rằng, tu vi của tên họ Lý này có thể vượt qua tất cả đệ tử của Vương Ốc đang ngồi đây, vượt qua cả bản thân chưởng môn, chỉ có Nguyệt Tiên Tử mới có thể đối phó được?

Mọi người vừa tức giận lại vừa khiếp sợ, xen lẫn chút thấp thỏm.

Mộ Vân tiên tử đưa tay ra, một luồng năng lượng ôn hòa dâng lên từ mặt đất, đỡ tất cả mọi người đứng dậy, nói: “Ý tôi đã quyết, các cô không cần nói nữa đâu. Đưa Dao Hoa về Dưỡng Tâm Cung, dùng đan dược tốt nhất để chữa trị cho con bé đi.”

Nói xong, bà ta lại khẽ thở dài, trong lòng rất rõ ràng, cho dù có dùng đan dược tốt đến đâu thì tu vi của Dao Hoa cũng khó mà trở lại được như trước, cả hoa bản mệnh và phụ tu song kiếm đều đã phế, tu vi coi như đã phế mất một nửa rồi.

Hy vọng cô ta từ đây có thể tỉnh ngộ, thay đổi tính tình, may ra còn có thể bắt đầu lại từ đầu.

“Tất cả lui xuống đi, chuyện hôm nay không một ai được phép truyền ra ngoài.” Giọng điệu của Mộ Vân tiên tử không cho họ cơ hội phản đối, bà ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Cậu Lý, mời cậu đi cùng tôi. Quỳnh Hoa, cô là người đầu tiên gặp cậu Lý, cô cũng đi cùng đi.”

“Vâng.” Quỳnh Hoa khẽ cúi người, liếc Lý Dục Thần một cái, trong ánh mắt ánh lên một niềm vui sướng khó hiểu.

Lý Dục Thần cứ cảm giác Quỳnh Hoa và Mộ Vân tiên tử này có gì đó kỳ lạ.

Anh theo Mộ Vân tiên tử rời khỏi phòng tiếp khách, đi đến giữa núi.

Động thiên Vương Ốc quả không hổ danh là đệ nhất động thiên của thiên hạ, rộng lớn vô cùng, bên trong kết giới là những dãy núi trùng trùng điệp điệp, nước chảy thác đổ, nai chạy báo nằm, vượn hú hạc kêu, cảnh tượng không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh.

Dọc đường đi, Mộ Vân tiên tử vẫn luôn im lặng, không nói một lời.

Còn Quỳnh Hoa thì ngược lại, miệng nói không ngừng, giới thiệu phong cảnh rực rỡ của động thiên cho anh. Cô ta lén nhìn Mộ Vân tiên tử mấy lần, thấy sư tôn không có ý định trách móc gì thì lại quay sang làm mặt quỷ, lè lưỡi với Lý Dục Thần, rồi tiếp tục giới thiệu.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến một tòa tiên cung phía sau núi. Mộ Vân tiên tử nhẹ nhàng gõ cửa, cung kính nói:

“Nguyện Tiên Tử, đệ tử Mộ Vân, vấn an tiên tử!”

Bên trong chợt vọng ra một giọng nói:

“Mộ Vân, đi cùng cô là ai? Sao tôi lại ngửi thấy mùi của đàn ông ở đây? Bà biết Bổn cung không tiếp đàn ông mà.”

Âm thanh bay bổng lúc gần lúc xa, không biết là vọng ra từ nơi nào.

“Thưa tiên tử, cậu này là hậu nhân của nhà họ Lý ở thủ đô, tên là Lý Dục Thần.” Mộ Vân tiên tự ngừng lại một lát, dường như hơi do dự, nhưng vẫn nói thêm một câu: “Là con trai của Lý Vân Hoa.”

Lý Dục Thần khẽ cau mày, không ngờ Mộ Vân tiên tử sẽ giới thiệu mình như vậy.

Xem ra chuyện giữa Nguyệt Tiên Lăng và bố anh Lý Vân Hoa năm đó, Mộ Vân tiên tử cũng biết.

Vấn đề ở đây là, sao mà bà ta có thể chắc chắn anh là con trai của Lý Vân Hoa?

Phía bên trong im lặng không nói gì, một lát sau lại có tiếng két vang lên, cửa mở ra.

“Để cậu ta vào, hai người lui ra đi.”

“Vâng.”

Mộ Vân tiên tử làm tư thế mời, nói với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, tôi đã đưa cậu tới nơi, sống chết có số, đây là con đường cậu chọn, bây giờ rút lui vẫn còn kịp.”

Lý Dục Thần cảm thấy Mộ Vân tiên tử đang nhắc nhở mình cái gì đó, anh tò mò nhìn bà ta.

Đáng tiếc là anh lại không thể nhìn thấy một chút ám hiệu nào từ trong ánh mắt hay gương mặt kia.

Anh bước qua cánh cửa đã mở phân nửa.

Cánh cửa phía sau két lên một tiếng, đóng lại.

Bên trong là một con đường trải thảm gấm.

Đồ dùng trong đại sảnh và đồ trang trí treo trên vách tường đều là kỳ thạch mỹ ngọc, cùng với vô số trân bảo bày biện xung quanh, nhìn khác xa một trời một vực với nhân gian, cảm giác xa xỉ chỉ có ở trên trời.

Nếu người bước vào không phải là Lý Dục Thần đến từ Thiên Đô, nhìn thấy đủ các loại kỳ trân dị bảo kia chắc chắn sẽ chóng hết cả mặt.

Nguyệt Tiên Lăng này, gì mà chưởng môn về hưu chứ, thêm hai lão thái giám đứng hai bên nữa là thành Hoàng Thái Hậu luôn rồi.

Con đường dẫn vào bên trong, băng qua sân viện, đến một thiền điện.

Cửa điện két lên một tiếng rồi mở ra.

Lý Dục Thần đứng ngoài cửa, một hồi sau mới bước qua ngưỡng cửa, đi vào bên trong.

Bên trong là một gian phòng rộng lớn, đồ trang trí và vật dụng lại không nhiều như đại sải, nhưng vẫn vô cùng tinh xảo, trong phòng thoang thoảng mùi trầm hương, giống khuê phòng của phụ nữ.

Trong phòng có một chiếc giường khảm ngà voi, buông rèm mỏng.

Qua tấm rèm có thể thấy bóng dáng mơ hồ của một phụ nữ đang nằm trên giường, lấy tay chống đầu, đường cong cơ thể lả lướt, thướt tha vô cùng.

Cách một lớp rèm, dù không nhìn rõ nhưng vẫn có thể cảm nhận được sắc đẹp của tiên tử hạ phàm, chẳng trách đàn ông trong thiên hạ lại muốn đổ xô vào.

Nhưng Lý Dục Thần lại biết được, đang nằm trên kia chẳng có người phụ nữ nào cả, chỉ có một gã đàn ông đã mấy trăm tuổi.

“Sao còn chưa tới đây?”

Giọng nói của Nguyệt Tiên Lăng mềm mại nhu mì, nghe vào tê dại hết cả tai, như len lỏi vào tận trong xương tủy.

Lý Dục Thần rùng mình, da gà da vịt thi nhau nổi lên.

Một cơn gió mang theo hương thơm thổi đến, vén tấm rèm mỏng lên, để lộ tiên tử đang nằm ở đó.

Nếu như chưa biết trước thân phận thật của bà ta, có khi đến cả Lý Dục Thần cũng phải thừa nhận, bà ta thật sự rất đẹp.

Thậm chí anh còn bắt đầu nghi ngờ, có khi nào là Cung Nhân Lạc nhầm lẫn không?

Nguyệt Tiên Lăng thật sự là Diệp Tiễn Lâm sao?

Anh thật sự không thể cảm nhận được một chút gì của một gã đàn ông từ người phụ nữ trên giường kia.

Trong lòng Lý Dục Thần quả thật đang có ít mâu thuẫn.

Cũng không phải là anh không tin Cung Nhân Lạc, nhưng anh lại càng không muốn tin bố mình đã từng ‘qua lại’ với một kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ này.

“Ha ha ha….”

Nguyệt Tiên Lăng đột nhiên cười phá lên.

“Cậu đứng ngẩn ở đó làm gì thế? Chưa từng thấy người đẹp bao giờ sao? Điểm này lại chẳng giống bố cậu một chút nào cả.”

“Cậu thật sự là con trai của Lý Vân Hoa hả?”

Nguyệt Tiên Lăng từ từ ngồi dậy.

Động tác của bà ta nhẹ nhàng thong thả, phong tình vạn chủng, tựa như mỗi cái giơ tay nhấc chân kia đều sinh ra để mê hoặc lòng người.

Bà ta vươn chân ra, đôi chân dài mảnh khảnh, bàn chân nhỏ nhắn tinh tế, từ từ đặt xuống từ mép giường, xỏ vào đôi hài.

Bà ta chậm rãi đứng lên, đi về phía Lý Dục Thần.

“Lại đây, để tôi nhìn rõ chút, ừ, đúng là hơi giống! Hàng lông mày này, sống mũi, cả ánh mắt cũng giống thật đấy!”

Nguyệt Tiên Lăng đi đến trước mặt Lý Dục Thần, gần đến mức có thể cảm nhận được cả nhiệt độ cơ thể của người đối diện.

Bà ta đưa tay ra, như muốn sờ lên mặt Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần lùi về sau một bước, tránh khỏi tay của bà ta.

“Ơ, còn biết xấu hổ nữa à?” Nguyệt Tiên Lăng cười to hơn: “Điểm này lại không giống bố cậu chút nào, bố cậu đấy, ông ấy còn có thể khiến tất cả phụ nữ trên đời này biến thành những kẻ si tình đấy!”

Lý Dục Thần nhíu mày, nói: “Diệp Tiễn Lâm, hôm nay tôi tới tìm ông không phải để xem ông làm ba cái trò lố bịch này.”

Bàn tay đang duỗi ra giữa không trung của Nguyệt Tiên Lăng bỗng khựng lại, vẻ mặt bà ta thoáng cứng đờ, trong đôi mắt còn lóe lên một tia sát khí mờ nhạt, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, sau đó, bà ta lại trưng ra vẻ mặt buồn bã mất mát.

“Chà, lâu lắm rồi mới có người kêu lên cái tên ấy.” Bà ta khẽ thở dài: “Cậu không gọi thì tôi cũng sắp quên luôn sự tồn tại của ông ta rồi. Diệp Tiễn Lâm… Ha ha ha…”

Nói đến đấy, Nguyệt Tiên Lăng bật cười, cơ thể bà ta khẽ rung lên, tựa như cành hoa rung rinh trong gió, đóa hoa đầy đặn lay động trước ngực bà ta.

“Diệp Tiễn Lâm… Vậy mà vẫn còn có người nhớ đến ông đấy! Ông bảo ông đến tận khi chết cũng không được chết sạch sẽ, lại còn khiến đứa nhỏ nhà người ta nhớ thương ông thế kia…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Rể Ngoan Giá Đáo
Rể quý rể hiền
  • Đang cập nhật..
Chàng rể ma giới
  • Đang cập nhật..
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom