Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-297
Chương 322: Cấm quân Đại Tống (1)
- Thơm quá đi mất...
Lúc này một thanh âm vang dội vang lên ở cửa lớn. Mọi người quay lại nhìn thì thấy một hòa thương mập mạp, quần áo tả tơi nhưng sắc mặt hồng hào, ánh mắt trong trẻo, khí độ bất phàm... Được rồi, chắc chỉ có Tô Thức thấy thế thôi. Những người còn lại chỉ thấy một tên hòa thượng béo cực kì hèn mọn.
- Đi mau đi.
Huệ Minh hiển nhiên biết tên hòa thượng này:
- Hôm nay không buôn bán gì với ngươi cả, đem tiền cơm trả cho ta trước đi rồi tính!
- A di đà phật..
Hòa thượng mập mạp chắp tay chữ thập nói:
- Người xuất gia không thể treo chữ lợi bên miệng, nói đến tiền sẽ tổn hại tình cảm, đúng không...
Nửa câu đầu rất đứng đắn, nửa câu sau như muốn ăn đòn.
Huệ Minh không hòa nhã gì với gã cho cam, mắng:
- Ai có tình cảm với cái loại tặc hòa thượng ngủ chùa khác như ngươi.
- Ê...
Tô Thức cười nói:
- Người tới là khách. Nếu vị đại sư này đã theo chúng ta đến đây tức là khách của chúng ta. Đại hòa thượng, cứ cắt thêm một phần đi.
- Cậu cho rằng chút thịt này đủ bán sao?
Huệ Minh làu bàu nhưng vẫn bưng lên một phần. Rõ ràng là do não nể tình Tô Thức nhưng không bỏ được giữ thể diện.
- Đại sư xưng hô thế nào? Ở chùa làm gì?
Tô Thức trời sinh có ấn tượng tốt với người xuất gia, cười tủm tỉm hỏi hòa thượng mập.
- Ai Di Đà Phật, bần tăng pháp danh Phật Ấn, người của Vân Thủy tăng.
Hòa thượng mập cười:
- Hiện giờ là người ngủ lại chùa Tướng Quốc trông vườn rau.
Trần Khác đang mải mê nói chuyện với Tiểu Muội không màng việc bên ngoài bỗng đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hai mắt của tên hòa thượng. Lúc đầu hắn tưởng là Lỗ Trí Thâm tới, sau mới nhận ra kia là hòa thượng nổi danh ti tiện trong lịch sử...
- Sao vậy?
Hòa thượng mập Phật Ấn căng thẳng, thầm nghĩ chẳng lẽ gặp phải khổ chủ bị mình lừa lần trước?
- Không có gì...
Trần Khác cười nói:
- Chỉ đột nhiên phát hiện đại hòa thượng cốt cách thanh kỳ, tướng mạo đường hoàng, chắc hẳn là cao tăng đắc đạo.
Hắn chỉ mới nịnh hai câu, hai ngờ cái tên hòa thượng kia tưởng thật, nhắm mắt chắp tay:
- Ai Di Đà Phật, thí chủ thật tinh tường.
- Phụt...
Tô Triệt suýt phun ra một ngụm.
Tô Thức càng thấy thú vị, cười nói:
- Hòa thượng nhanh ăn cho nóng.
- Đa tạ.
Phật Ấn không khách sáo, múa đũa như bay. Chỉ trong nháy mắt mâm thịt heo hun khói đã nuốt đầy bụng. Cuối cùng thỏa mãn:
- Hôm nay xem như rất đáng.
Tô Thức rót cho gã một chén rượu, hòa thượng uống sạch, sau đó dùng tay áo lau miệng nói:
- Thí chủ mời ta ăn thịt, hòa thượng sẽ xem tướng cho ngài. Chúng ta giao dịch công bình, không ai thiệt thòi.
Tô Thức cười nói:
- Ngài còn biết xem tướng?
- Kiếp trước, kiếp này và tương lai.
Phật Ấn mấp máy môi:
- Không thoát được hai mắt của hòa thượng này.
- Vậy ngài cứ xem thoải mái.
Tô Thức ngồi thẳng.
Phật Ấn ngưng mắt nhìn mặt Tô Thức một hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Thí chủ có đôi mắt của học sĩ.
Tô Thức cười:
- Những lời này chỉ giá trị nửa lạng thịt heo.
Ai ngờ Phật Ấn nhìn đầu Tô Thức lại lắc đầu liên tiếp:
- Chỉ tiếc đầu lại của quân sĩ.
Tất cả mọi người biến sắc, Trần Khác trừng to mắt.
- Ha ha ha, một đôi mắt học sĩ xứng với đầu của quân nhân. Tuyệt vời tuyệt vời.
Tô Thức lại vui mừng nói:
- Đại hòa thượng, câu sau này là thiên cơ phật dạy chăng? Dạy ta kiếm được!
- Tính cách của thí chủ có thể vui sướng trong cả đời bể khổ.
Phật Ấn cười rộ lên.
- Xin hỏi đại sư, làm thể nào có thể sửa mệnh cho phu quân ta?
Vương Phất không nhịn được nói.
- Đây không phải việc của phật gia ta.
Phật Ấn lắc đầu:
- Cô nên đi hỏi đám đạo sĩ.
- Có ta ở đây, mệnh của y sẽ sửa lại được!
Trần Khác lên tiếng.
- Ngươi...
Phật Ấn ngẩng đầu nhìn hắn, đầu tiên ngơ ngẩn, sau lộ vẻ mặt giật mình:
- Thì ra là vậy.
- Chẳng trách cái gì vậy?
Mọi người hỏi.
- Ngươi là người chuyên đi cải mệnh.
Phật Ấn nhìn chằm chằm Trần Khác, hạ giọng nói.
Trần Khác giật mình. Hòa thượng này lại thật có chút đạo hạnh, không phải chỉ là một lão tặc ăn không ngồi rồi. Xa không nói, nhìn ngay Bát Nương. Nếu không phải mình nhúng tay vào thì tám năm trước nàng đã ngọc nát hương tan rồi. Còn có Địch Thanh quân thần của nước Đại Lý vì sự can thiệp của mình mà vận mệnh thay đổi.
- Đáng tiếc ngươi lại không thay đổi được mệnh của mình...
Phật Ấn lại đổi giọng buồn bã nói:
- Thầy thuốc không thể tự chữa cho mình.
- Mệnh của huynh ấy sẽ thế nào?
Tiểu Muội vội hỏi.
- Đã thanh toán xong tiền ăn rồi.
Phật Ấn cười, không nói lời nào.
- Thêm suất nữa.
Tiểu Muội nói.
- Sức ăn có hạn.
Phật Ấn lắc đầu.
- Tôi cho ngài bạc.
Trần Thầm nói.
- Ta bình sinh hận nhất là vật chắn đường.
Phật Ấn vẫn lắc đầu. Mọi người còn muốn truy hỏi thì gã lại xoay người xướng một bài thơ rồi rời đi.
- Triều thần đãi lậu ngũ canh hàn
Thiết giáp tương quân dạ độ quan
Sơn tự nhật cao tăng vị khởi
Toán lai danh lợi bất như nhàn
Dịch nghĩa:
Triều thần rét mướt canh năm chờ chầu
Tướng quân giáp sắt đêm hàn vượt quan
Cao tăng trong núi chưa sáng đã thức
Tính ra danh lợi không bằng nhàn thân
- Quả là một hòa thượng mập nhìn thấu tình đời...
Nhìn bóng dáng phiêu dật của gã, Tô Thức ngẩn người, lẩm bẩm:
- Hay cho câu “Tính ra danh lợi không bằng nhàn thân”,...
- Đáng tiếc danh lợi khó quên.
Trần Khác cười gọi, định thần y lại:
- Đừng nghe lão nói hươu nói vượn, theo ta thấy tên hòa thượng này có mục đích không đơn giản.
- Ồ, sao lại nói vậy?
Mọi người đều giật mình, chỉ có Tiểu Muội và Vương Phất làm như không quan tâm.
- Lão nói dở một nửa rõ ràng là để ta hôm khác tìm lão.
Trần Khác cười nói:
- Trên đời làm gì nhiều cao nhân tuyệt thế như vậy? Hầu hết là lừa đảo thôi.
Dừng một chút lại nói:
- Mấy người có tin ta chỉ cần kiên trì chắc chắn sẽ có thể gặp lại lão.
Trần Khác vừa nói khiến không khí quái lạ do hòa thượng Phật Ấn mang đến cho mọi người tiêu tan thành mây khói... Nếm xong thịt heo nướng, tất cả lại đi dạo một vòng chùa Tướng Quốc, mua ít sách, đồ cổ, mấy thứ đồ ăn vặt. Khi sắp đến giờ Tô Tuân về thì vội vã quay lại Tô gia.
- Không biết ông ấy cả ngày bận cái gì?
Tô Thức nhỏ giọng hỏi Trần Khác.
- Âu, phú, hàn.
Trần Khác cười khổ, trong đầu hiện lên hình ảnh lão nhân khiếu cáo..
- Ôi...
Tô Thức không nói lời nào, đến cửa nhà hỏi Trần Khác vào trong ngồi lại không.
Trần Khác lắc đầu:
- Không đi. Ta còn có chuyện.
Xong hẹn với Tiểu Muội hôm nào đi chợ đêm với nàng, cuối cùng về nhà cùng Nhị Lang.
Trở về nhà của mình, đám Uy nữ thay quần áo giúp hắn rồi hầu hạ hắn vào phòng tắm. Sau khi đi ra Đỗ Thanh Sương đã ngồi ở đó, ngâm sẵn một ấm nước trà thơm.
Trần Khác cũng chẳng ngồi ghế, nằm trên đất gối đầu lên đùi Đỗ Thanh Sương.
Đỗ Thanh Sương chải đầu cho hắn, miệng ngâm nga mấy câu hát:
- Bảo kế tùng tùng vãn tựu,
Duyên hoa đạm đạm trang thành.
Hồng yên thuý vụ trạo khinh doanh,
Phi nhứ du ty vô định.
Tương kiến tranh như bất kiến,
Hữu tình hoàn tự vô tình.
Sinh ca tán hậu tửu vi tỉnh,
Thâm viện nguyệt minh nhân tĩnh.
Dịch:
Búi tóc buông lơi mới kết,
Phấn thơm man mác tân trang.
Khói hồng sương biếc nhẹ chèo loang,
Tơ liễu bay đi vô định.
Gặp gỡ thà rằng chẳng gặp,
Đa tình rồi cũng vô tình.
Người say tỉnh rượu bặt ca sênh,
Viện thẳm bên trăng u tịch.
- Tác phẩm của Tư Mã Quân Thực?
Trần Khác nhấp một ngụm trà thơm hỏi.
- Ừm.
Đỗ Thanh Sương gật đầu nói:
- Nghe nói Tư Mã tiên sinh là một phu tử khá bảo thủ nhưng dưới ngòi bút của ông thì điệu từ ngắn lại tuyệt đẹp vô cùng.
- Gặp gỡ thà rằng chẳng gặp, đa tình rồi cũng vô tình...
Trần Khác than nhẹ một tiếng, xoay người ôm eo nhỏ của nàng, lẩm bẩm:
- Đa tình mà tựa vô tình... Thanh Sương, nàng trách ta ư.
- Quan nhân sao lại nghĩ vậy.
Đỗ Thanh Sương cười nói:
- Chỉ ca một khúc từ thôi mà, đâu có ý sâu xa gì.
- Vậy là ta có tật giật mình rồi.
Trần Khác ngửa mặt nhìn chiếc cổ trắng non của nàng:
- Hai ngày này không có chuyện gì chứ?
- Quan nhân cứ đi ra ngoài là lại mấy tháng không gặp người.
Bởi vì không cần đi ra khỏi nhà nên Đỗ Thanh Sương chỉ buộc vài bó tóc nhỏ cho Trần Khác, sau đó quấn hết lên đỉnh đầu rồi buộc lại bằng dây lụa, xuyên trâm ngọc vào:
- Thiếp thân cũng đành ở vậy mà thôi.
- Không giống vậy.
Trần Khác nói khẽ:
- Ta ra ngoài cùng Tiểu Muội, trong lòng nàng hẳn không dễ chịu.
- Nói bừa.
Đỗ Thanh Sương mắt hồng lên, lại cười như không có chuyện gì:
- Ta chỉ là người thiếp thất, sao lại ghen với chính thất tương lai. Quan nhân có rảnh vẫn nên chú ý nhiều tới mở chủ Liễu gia.
- Sư tử cái thì dễ nói, nàng rộng lượng nên cảm thấy như mắc nợ vớiTiểu Muội vậy, không cho ta qua chỗ nàng mấy ngày này.
Trần Khác cười nói:
- Nhưng thật ra Tiểu Sương Nhi, em cứ tủi thân thế này bảo sao ta không đành lòng.
- Quan nhân có lòng như vậy..
Trái tim Đỗ Thanh Sương như được ngâm trong nước ấm, bạo gan cúi người hôn lên trán của Trần Khác, u uất nói:
- Thanh Sương chết vì chàng cũng đáng.
- Nói bậy, nàng phải sống cho tốt.
Trần Khác hít thật sâu mùi thơm cơ thể nàng:
- Chúng ta sẽ hạnh phúc tới già.
- Dạ.
Đỗ Thanh Sương hạnh phúc gật đầu. Thật ra nàng không kỳ vọng gì nhiều, chỉ cần trong lòng Trần Khác có nàng, ngẫu nhiên nói chuyện với nàng là đã đủ hài lòng.
- Đúng rồi.
Hai người vuốt ve một lúc, Trần Khác liền nghĩ tới một chuyện:
- Chu Định Khôn nói nhà hát kịch đã trùng tu xong rồi, mấy người Tiểu Đỗ muốn để nàng đặt tên.
- Thơm quá đi mất...
Lúc này một thanh âm vang dội vang lên ở cửa lớn. Mọi người quay lại nhìn thì thấy một hòa thương mập mạp, quần áo tả tơi nhưng sắc mặt hồng hào, ánh mắt trong trẻo, khí độ bất phàm... Được rồi, chắc chỉ có Tô Thức thấy thế thôi. Những người còn lại chỉ thấy một tên hòa thượng béo cực kì hèn mọn.
- Đi mau đi.
Huệ Minh hiển nhiên biết tên hòa thượng này:
- Hôm nay không buôn bán gì với ngươi cả, đem tiền cơm trả cho ta trước đi rồi tính!
- A di đà phật..
Hòa thượng mập mạp chắp tay chữ thập nói:
- Người xuất gia không thể treo chữ lợi bên miệng, nói đến tiền sẽ tổn hại tình cảm, đúng không...
Nửa câu đầu rất đứng đắn, nửa câu sau như muốn ăn đòn.
Huệ Minh không hòa nhã gì với gã cho cam, mắng:
- Ai có tình cảm với cái loại tặc hòa thượng ngủ chùa khác như ngươi.
- Ê...
Tô Thức cười nói:
- Người tới là khách. Nếu vị đại sư này đã theo chúng ta đến đây tức là khách của chúng ta. Đại hòa thượng, cứ cắt thêm một phần đi.
- Cậu cho rằng chút thịt này đủ bán sao?
Huệ Minh làu bàu nhưng vẫn bưng lên một phần. Rõ ràng là do não nể tình Tô Thức nhưng không bỏ được giữ thể diện.
- Đại sư xưng hô thế nào? Ở chùa làm gì?
Tô Thức trời sinh có ấn tượng tốt với người xuất gia, cười tủm tỉm hỏi hòa thượng mập.
- Ai Di Đà Phật, bần tăng pháp danh Phật Ấn, người của Vân Thủy tăng.
Hòa thượng mập cười:
- Hiện giờ là người ngủ lại chùa Tướng Quốc trông vườn rau.
Trần Khác đang mải mê nói chuyện với Tiểu Muội không màng việc bên ngoài bỗng đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hai mắt của tên hòa thượng. Lúc đầu hắn tưởng là Lỗ Trí Thâm tới, sau mới nhận ra kia là hòa thượng nổi danh ti tiện trong lịch sử...
- Sao vậy?
Hòa thượng mập Phật Ấn căng thẳng, thầm nghĩ chẳng lẽ gặp phải khổ chủ bị mình lừa lần trước?
- Không có gì...
Trần Khác cười nói:
- Chỉ đột nhiên phát hiện đại hòa thượng cốt cách thanh kỳ, tướng mạo đường hoàng, chắc hẳn là cao tăng đắc đạo.
Hắn chỉ mới nịnh hai câu, hai ngờ cái tên hòa thượng kia tưởng thật, nhắm mắt chắp tay:
- Ai Di Đà Phật, thí chủ thật tinh tường.
- Phụt...
Tô Triệt suýt phun ra một ngụm.
Tô Thức càng thấy thú vị, cười nói:
- Hòa thượng nhanh ăn cho nóng.
- Đa tạ.
Phật Ấn không khách sáo, múa đũa như bay. Chỉ trong nháy mắt mâm thịt heo hun khói đã nuốt đầy bụng. Cuối cùng thỏa mãn:
- Hôm nay xem như rất đáng.
Tô Thức rót cho gã một chén rượu, hòa thượng uống sạch, sau đó dùng tay áo lau miệng nói:
- Thí chủ mời ta ăn thịt, hòa thượng sẽ xem tướng cho ngài. Chúng ta giao dịch công bình, không ai thiệt thòi.
Tô Thức cười nói:
- Ngài còn biết xem tướng?
- Kiếp trước, kiếp này và tương lai.
Phật Ấn mấp máy môi:
- Không thoát được hai mắt của hòa thượng này.
- Vậy ngài cứ xem thoải mái.
Tô Thức ngồi thẳng.
Phật Ấn ngưng mắt nhìn mặt Tô Thức một hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Thí chủ có đôi mắt của học sĩ.
Tô Thức cười:
- Những lời này chỉ giá trị nửa lạng thịt heo.
Ai ngờ Phật Ấn nhìn đầu Tô Thức lại lắc đầu liên tiếp:
- Chỉ tiếc đầu lại của quân sĩ.
Tất cả mọi người biến sắc, Trần Khác trừng to mắt.
- Ha ha ha, một đôi mắt học sĩ xứng với đầu của quân nhân. Tuyệt vời tuyệt vời.
Tô Thức lại vui mừng nói:
- Đại hòa thượng, câu sau này là thiên cơ phật dạy chăng? Dạy ta kiếm được!
- Tính cách của thí chủ có thể vui sướng trong cả đời bể khổ.
Phật Ấn cười rộ lên.
- Xin hỏi đại sư, làm thể nào có thể sửa mệnh cho phu quân ta?
Vương Phất không nhịn được nói.
- Đây không phải việc của phật gia ta.
Phật Ấn lắc đầu:
- Cô nên đi hỏi đám đạo sĩ.
- Có ta ở đây, mệnh của y sẽ sửa lại được!
Trần Khác lên tiếng.
- Ngươi...
Phật Ấn ngẩng đầu nhìn hắn, đầu tiên ngơ ngẩn, sau lộ vẻ mặt giật mình:
- Thì ra là vậy.
- Chẳng trách cái gì vậy?
Mọi người hỏi.
- Ngươi là người chuyên đi cải mệnh.
Phật Ấn nhìn chằm chằm Trần Khác, hạ giọng nói.
Trần Khác giật mình. Hòa thượng này lại thật có chút đạo hạnh, không phải chỉ là một lão tặc ăn không ngồi rồi. Xa không nói, nhìn ngay Bát Nương. Nếu không phải mình nhúng tay vào thì tám năm trước nàng đã ngọc nát hương tan rồi. Còn có Địch Thanh quân thần của nước Đại Lý vì sự can thiệp của mình mà vận mệnh thay đổi.
- Đáng tiếc ngươi lại không thay đổi được mệnh của mình...
Phật Ấn lại đổi giọng buồn bã nói:
- Thầy thuốc không thể tự chữa cho mình.
- Mệnh của huynh ấy sẽ thế nào?
Tiểu Muội vội hỏi.
- Đã thanh toán xong tiền ăn rồi.
Phật Ấn cười, không nói lời nào.
- Thêm suất nữa.
Tiểu Muội nói.
- Sức ăn có hạn.
Phật Ấn lắc đầu.
- Tôi cho ngài bạc.
Trần Thầm nói.
- Ta bình sinh hận nhất là vật chắn đường.
Phật Ấn vẫn lắc đầu. Mọi người còn muốn truy hỏi thì gã lại xoay người xướng một bài thơ rồi rời đi.
- Triều thần đãi lậu ngũ canh hàn
Thiết giáp tương quân dạ độ quan
Sơn tự nhật cao tăng vị khởi
Toán lai danh lợi bất như nhàn
Dịch nghĩa:
Triều thần rét mướt canh năm chờ chầu
Tướng quân giáp sắt đêm hàn vượt quan
Cao tăng trong núi chưa sáng đã thức
Tính ra danh lợi không bằng nhàn thân
- Quả là một hòa thượng mập nhìn thấu tình đời...
Nhìn bóng dáng phiêu dật của gã, Tô Thức ngẩn người, lẩm bẩm:
- Hay cho câu “Tính ra danh lợi không bằng nhàn thân”,...
- Đáng tiếc danh lợi khó quên.
Trần Khác cười gọi, định thần y lại:
- Đừng nghe lão nói hươu nói vượn, theo ta thấy tên hòa thượng này có mục đích không đơn giản.
- Ồ, sao lại nói vậy?
Mọi người đều giật mình, chỉ có Tiểu Muội và Vương Phất làm như không quan tâm.
- Lão nói dở một nửa rõ ràng là để ta hôm khác tìm lão.
Trần Khác cười nói:
- Trên đời làm gì nhiều cao nhân tuyệt thế như vậy? Hầu hết là lừa đảo thôi.
Dừng một chút lại nói:
- Mấy người có tin ta chỉ cần kiên trì chắc chắn sẽ có thể gặp lại lão.
Trần Khác vừa nói khiến không khí quái lạ do hòa thượng Phật Ấn mang đến cho mọi người tiêu tan thành mây khói... Nếm xong thịt heo nướng, tất cả lại đi dạo một vòng chùa Tướng Quốc, mua ít sách, đồ cổ, mấy thứ đồ ăn vặt. Khi sắp đến giờ Tô Tuân về thì vội vã quay lại Tô gia.
- Không biết ông ấy cả ngày bận cái gì?
Tô Thức nhỏ giọng hỏi Trần Khác.
- Âu, phú, hàn.
Trần Khác cười khổ, trong đầu hiện lên hình ảnh lão nhân khiếu cáo..
- Ôi...
Tô Thức không nói lời nào, đến cửa nhà hỏi Trần Khác vào trong ngồi lại không.
Trần Khác lắc đầu:
- Không đi. Ta còn có chuyện.
Xong hẹn với Tiểu Muội hôm nào đi chợ đêm với nàng, cuối cùng về nhà cùng Nhị Lang.
Trở về nhà của mình, đám Uy nữ thay quần áo giúp hắn rồi hầu hạ hắn vào phòng tắm. Sau khi đi ra Đỗ Thanh Sương đã ngồi ở đó, ngâm sẵn một ấm nước trà thơm.
Trần Khác cũng chẳng ngồi ghế, nằm trên đất gối đầu lên đùi Đỗ Thanh Sương.
Đỗ Thanh Sương chải đầu cho hắn, miệng ngâm nga mấy câu hát:
- Bảo kế tùng tùng vãn tựu,
Duyên hoa đạm đạm trang thành.
Hồng yên thuý vụ trạo khinh doanh,
Phi nhứ du ty vô định.
Tương kiến tranh như bất kiến,
Hữu tình hoàn tự vô tình.
Sinh ca tán hậu tửu vi tỉnh,
Thâm viện nguyệt minh nhân tĩnh.
Dịch:
Búi tóc buông lơi mới kết,
Phấn thơm man mác tân trang.
Khói hồng sương biếc nhẹ chèo loang,
Tơ liễu bay đi vô định.
Gặp gỡ thà rằng chẳng gặp,
Đa tình rồi cũng vô tình.
Người say tỉnh rượu bặt ca sênh,
Viện thẳm bên trăng u tịch.
- Tác phẩm của Tư Mã Quân Thực?
Trần Khác nhấp một ngụm trà thơm hỏi.
- Ừm.
Đỗ Thanh Sương gật đầu nói:
- Nghe nói Tư Mã tiên sinh là một phu tử khá bảo thủ nhưng dưới ngòi bút của ông thì điệu từ ngắn lại tuyệt đẹp vô cùng.
- Gặp gỡ thà rằng chẳng gặp, đa tình rồi cũng vô tình...
Trần Khác than nhẹ một tiếng, xoay người ôm eo nhỏ của nàng, lẩm bẩm:
- Đa tình mà tựa vô tình... Thanh Sương, nàng trách ta ư.
- Quan nhân sao lại nghĩ vậy.
Đỗ Thanh Sương cười nói:
- Chỉ ca một khúc từ thôi mà, đâu có ý sâu xa gì.
- Vậy là ta có tật giật mình rồi.
Trần Khác ngửa mặt nhìn chiếc cổ trắng non của nàng:
- Hai ngày này không có chuyện gì chứ?
- Quan nhân cứ đi ra ngoài là lại mấy tháng không gặp người.
Bởi vì không cần đi ra khỏi nhà nên Đỗ Thanh Sương chỉ buộc vài bó tóc nhỏ cho Trần Khác, sau đó quấn hết lên đỉnh đầu rồi buộc lại bằng dây lụa, xuyên trâm ngọc vào:
- Thiếp thân cũng đành ở vậy mà thôi.
- Không giống vậy.
Trần Khác nói khẽ:
- Ta ra ngoài cùng Tiểu Muội, trong lòng nàng hẳn không dễ chịu.
- Nói bừa.
Đỗ Thanh Sương mắt hồng lên, lại cười như không có chuyện gì:
- Ta chỉ là người thiếp thất, sao lại ghen với chính thất tương lai. Quan nhân có rảnh vẫn nên chú ý nhiều tới mở chủ Liễu gia.
- Sư tử cái thì dễ nói, nàng rộng lượng nên cảm thấy như mắc nợ vớiTiểu Muội vậy, không cho ta qua chỗ nàng mấy ngày này.
Trần Khác cười nói:
- Nhưng thật ra Tiểu Sương Nhi, em cứ tủi thân thế này bảo sao ta không đành lòng.
- Quan nhân có lòng như vậy..
Trái tim Đỗ Thanh Sương như được ngâm trong nước ấm, bạo gan cúi người hôn lên trán của Trần Khác, u uất nói:
- Thanh Sương chết vì chàng cũng đáng.
- Nói bậy, nàng phải sống cho tốt.
Trần Khác hít thật sâu mùi thơm cơ thể nàng:
- Chúng ta sẽ hạnh phúc tới già.
- Dạ.
Đỗ Thanh Sương hạnh phúc gật đầu. Thật ra nàng không kỳ vọng gì nhiều, chỉ cần trong lòng Trần Khác có nàng, ngẫu nhiên nói chuyện với nàng là đã đủ hài lòng.
- Đúng rồi.
Hai người vuốt ve một lúc, Trần Khác liền nghĩ tới một chuyện:
- Chu Định Khôn nói nhà hát kịch đã trùng tu xong rồi, mấy người Tiểu Đỗ muốn để nàng đặt tên.
Bình luận facebook