• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhất phẩm giang sơn

  • Chap-295

Chương 321: Điểm binh (2)






- Yên trí.

Ông lão không nghi ngờ, cười nói:

- Đám binh lính cấm quân sớm đã có cách ứng phó điểm giáo đại viên.

Dừng một chút, lão giơ ngón tay gầy đét lên:

- Đương tiên phải chuẩn bị đúng hạn, nhét cho đầy mới nói tới chuyện khác được. Sau đó, để cho dân chúng mặc quân phục, cầm tên, đến doanh trại đứng cho đủ là được.

- Nếu giáo quan muốn kiểm tra binh sĩ luyện tập thì chẳng phải sẽ bị lộ sao.

- Như thế cũng dễ xử lý thôi, trong doanh trại đương nhiên vẫn còn rất nhiều lính hợp tiêu chuẩn, đi ra diễn một chút là được. Thật ra trong cấm quân có nhiều người tài, lão từng thấy bọn họ cưỡi ngựa bắn tên, luyện đao thương nhìn rất đẹp mắt.

Ông lão cười:

- Hơn nữa mỗi lần giáo quan kiểm tra lại có những tiết mục đặc biệt- người leo cột, cột cao mấy trượng liền. Cởi trần diễn đủ các trò, cuối cùng tháo dây vải nhiều màu trên đỉnh cột xuống, cung kính dâng cho giáo quan. Quan lớn mừng đến không khép miệng được, bảo đảm có thể vượt qua cửa ải dễ dàng.

Tiết mục này ám chỉ cái gì thì ai cũng hiểu:

- Mỗi lần điểm số đều là thế. Có những người chuyên biểu diễn, có người đứng như cọc gỗ, nhìn cũng biết giả vờ hồ đồ. Cả đám cứ hợp với nhau, cuối cùng đều cho qua hết...

Ông lão nói tới mức văng cả nước miếng thì bỗng thấy Trần Khác quay người định đi.

- Uây, sao lại đi vậy?

- Đột nhiên tôi nhớ làm binh phải thích chữ lên mặt, tôi thật không muốn vì chút tiền ấy mà phải vẽ mặt.

Trần Khác lắc đầu nói.

[ truyen cua tui ʘʘ net ]
- Ngốc thế, đầu năm nay cái gì mà không làm giả được.

Ông lão cười:

- Bọn họ đã sớm chế ra một loại nước thuốc, bôi lên thì trông y như thật nhưng dùng nước rửa là hết liền.

- Thôi bỏ đi, tôi không muốn mạo hiểm. Tôi còn chưa cưới vợ mà.

Trần Khác nói xong lên xe, để ông lão ở đó lắc đầu:

- Ôi mấy tên công tử nhà giàu, toàn mấy kẻ lười biếng... Ta đã biết trước việc này rồi mà.

Vẫn trong cái thư phòng kia, sau khi nghe Trần Khác kể xong thì Triệu Tông Tích nói:

- Lại nói tiếp, đây cũng không phải là lần đầu, nhưng cũng chưa từng hung hăng ngang ngược như lần này.

- Bình thường.

Trần Khác nói:

- Phú tướng công lần này quyết đánh đến cùng, Quan Gia lại phái các ngươi đến thanh tra, ai cũng biết lần này sẽ không được bỏ qua nữa.

- Vậy mà còn dám làm lộ liễu như thế?

Giọng Triệu Tông Tích căm hận.

- Bằng không thì làm thế nào? Chỗ trống to đùng như thế kiểu gì cũng phải lấp vào chứ?

- ...

Triệu Tông Tích tức giận một lúc mới thở ra:

- Theo phân phối ta cùng Triệu Tòng Cổ phụ trách hai trăm tám mươi ngàn cấm quân ở kinh thành. Hai chúng ta chia đôi, lấy Hoàng thành làm ranh giới, phía bắc của ta phía nam của gã.

Dừng một cái nói:

- Triệu Tông Thực và Triệu Tông Hữu đi Hà Bắc lộ, Triệu Tông Ngạc đi Vĩnh Hưng lộ.

- Ừm.

Trần Khác gật đầu nói:

- Hàn tướng công có vẻ khá thương ngươi nhỉ, không bắt ngươi chạy xa như họ.

- Ta lại muốn đi cho càng xa càng tốt.

Triệu Tông Tích phun bãi nước miếng:

- Cấm quân trong kinh, bất cứ chỗ nào, số quân nào cung đều liên quan tới đám hậu duệ quý tộc nhà tướng.

- Chúc mừng chúc mừng. Cửa nhà ngươi sắp bị đạp đổ rồi.

Trần Khác cười nói.

- Hiện tại cũng đông như trẩy hội rồi.

Triệu Tông Tích cười khổ nói:

- Cho nên ta mới phải chạy đến chỗ huynh đây.

Dừng một chút lại nói:

- Đúng rồi, ta mượn cơ hội này giới thiệu Vương Giới Phủ cho Phú tướng công, Trung thư tỉnh (cơ quan hành chính cao nhất triều đình) đã phát tin khẩn cấp tám trăm dặm (loại truyền tin đặc biệt, chạy ngựa liên tục tám trăm dặm, chết người không cần đền mạng, có các loại 400 dặm, 600 dặm đến 800 dặm), để lão tiến kinh rồi.

- Được, ta sẽ nói với Chương Tử Hậu.

Trần Khác gật đầu, thấp giọng nói:

- Chuyện chúng ta đừng để cho hai người anh vợ kia của ta nhúng tay vào.

- Tại sao?

Triệu Tông Tích vẫn rất mong đợi Tam Tô. Nhất là khi Triệu Tông Thực mời được Long Xương Kỳ làm gã cũng muốn lấy họ ra chống đỡ kết cục.

- Nói thế nào nhỉ?

Trần Khác cau mày:

- Không phải người nào cũng thích hợp mưu tính việc lớn.

Hắn sợ nhất cái mồm của Tô Thức với cái tính cách hẹp hòi của lão Tô. Đây đều là những người gây chuyện không tốt hay chọc rắc rối.

Tô Triệt thật ra là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng không thể bỏ lão Tô với Đại Tô qua một bên mà chỉ tìm Tiểu Tô chứ? Hiển nhiên làm vậy không thích hợp.

Thấy vẻ mặt Triệu Tông Tích khó hiểu, Trần Khác lại nói:

- Nghĩ tới thầy của ta làm sao làm hỏng chính sách mới Khánh Lịch thì ngươi liền hiểu ngay... Có một số người trong lòng chỉ biết tới điều tốt đẹp, nhưng thế giới còn ngược lại còn nhiều điều mờ ám.

Năm đó Âu Dương Tu làm một tác phẩm xuất sắc ngàn đời “Luận bằng đảng” (Luận kết đảng), cuối cùng khiến mình và đồng đội tất cả đều chôn sống dưới đảo Java.

- Cách nói uyển chuyển đấy...

Triệu Tông Tích bật cười:
- Tuy quân tử hay làm hỏng việc nhưng rất giữ thể diện. Dù sao chúng ta vẫn phải giữ chắc, đừng để bọn họ bị đối phương kéo qua.

- Nói đùa gì thế.

Trần Khác lườm y một cái:

- Ta đối đãi với người thất bại thế sao?

Cho xin, đó là thầy hắn, cha vợ, anh em vợ, ôi...

- Coi như ta chưa nói.

Triệu Tông Tích cười... Lúc đang nói chuyện thì Trần Nghĩa ở bên ngoài nói nhỏ:

- Đại nhân, Tào công tử đến.

- Xem ra ngươi trốn đến chân trời cũng vô ích.

Trần Khác vui sướng khi người khác gặp nạn nói.

- Đừng cười, tiếp theo đây làm sao bây giờ?

Triệu Tông Tích trừng hắn một cái.

- Yên lặng theo dõi kỳ biến.

Trần Khác cười nói:

- Dạy ngươi một chút... Vì sao nhân vật lớn nhìn bên ngoài rất huyền bí, đó là vì bọn họ cố ra vẻ huyền bí, mãi cho đến lúc mở ra quân bài chưa lật.

Một khi đã thế ngươi cứ huyền bí đi, sốt ruột nghĩ quân bài chưa lật làm gì?

- Cũng đúng.

Triệu Tông Tích cười:

- Cho y vào đi.

Chỉ chốc lát sao Tào Bình tiến vào, thấy hai người đang đánh cờ liền bước nhẹ đến bên đứng nhìn.

Trận cờ đã được nửa, Trần Khác hơi chiếm thế thượng phong. Quân bên phải của Triệu Tông Tích bị hắn vây chết, nếu không thoát được tất bị ăn sạch. Suy nghĩ thật lâu không nghĩ ra nước, đành phải ngẩng đầu. Trần Khác cười:

- Chẳng phải “Tiện tay ra nước, người không mưu” sao, ngươi định bỏ cả khối quân lớn góc trên ư?

Lời này dường như có huyền cơ, tám phần là nói cho mình nghe. Tào Bình vắt óc suy nghĩ.

Triệu Tông Tích nhìn nhìn rồi cười:

- Cái vùng này huynh không lấy được, chi bằng trước tiên chạy đi vài cái.

Lời này có vẻ như cũng có ẩn ý, Tào Bình lại cẩn thận suy nghĩ.

Cứ thế hai người một bên chơi cờ một bên nói nhăng nói cuội làm Tào Bình nghe choáng cả óc, não sắp nổ tung. Cuối cùng không nhịn được cười khổ:

- Hai vị đại ca tha cho tiểu đệ, chúng ta nói chuyện được không?

Hai người gần như hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lên rồi cười mắng:

- Ra là Công Chính huynh, từ đâu đến mà như quỷ thế, chẳng có tiếng động gì hết?

Tào Bình chửi thầm: Có quỷ mới tin, trên mặt cười nói:

- Thấy hai vị kỳ phùng địch thủ, ta nào dám quấy rầy hai người.

Trần Nghĩa cho gã một cái ghế ngồi ở một bên bàn cờ. Trần Khác cười nói:

- Đến làm hai ván đi, hai ngươi mới là kỳ phùng địch thủ.

- Hừm..

Triệu Tông Tích nói:

- Công Chính huynh, đây chính là đang làm tổn hại hai ta đó.

Nói xong ra vẻ:

- Tuy nhiên đánh với huynh chẳng thú vị chút nào, huynh nhường ta năm nước vẫn còn giống như chơi vậy... Công Chính huynh, hai ta chơi, mặc kệ hắn.

- Hôm nay không có thời gian chơi. Theo lệnh của cha, ta đến đây là có việc muốn nói với tiểu vương gia.

Tào Bình cười khổ:

- Trong nhà không có ai, ta biết ngay là ở chỗ này.

Triệu Tông Tích vẫn còn tiếc cờ, cười nói:

- Còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện này nữa?

Trần Khác ngược lại không thể đùa giỡn Tào Bình nữa. Dù thế nào cũng là anh em bà con, làm quá mức sẽ gây thù hằn. Đành đứng lên:

- Các ngươi cứ nói chuyện, ta đi cắt dưa.

- Không cần, huynh cũng ở lại cùng nghe đi.

Tào Bình nhìn hắn năn nỉ.

Trần Khác đành ngồi xuống, châm trà cho hai người.

Tào Bình nhìn chằm chằm vào chén trà nóng, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói:

- Người sáng suốt không nói xấu sau lưng. Huynh đệ ta là tới xin tiểu vương gia một cái nhân tình.

Triệu Tông Tích yên lặng nhìn gã. Tào Bình nói tiếp:

- Nghe nói tiểu vương gia sẽ thanh tra cấm quân trong kinh.

- Đúng.

Triệu Tông Tích gật đầu:

- Ta sẽ cùng tra với An Quốc Công.

- Không biết...

Tào Bình cẩn thận nói:

- Tiểu vương gia phụ trách nhóm quân nào?

Tống triều nhằm đảm bảo chế độ trung ương tập quyền nên thi hành “cường can nhược chi” (giảm thế lực địa phương, tập trung quyền lực trung ương), không ngừng điều động quân địa phương vào trong cấm quân, cho nên cấm quân kỳ thực cũng là bộ đội quân chủ lực. Về phần Cấm vệ quân trong ý nghĩa truyền thống thì Tống triều gọi là “Ban trực”.

Thống lĩnh cấm quân chính là “Tam nha”, tức Điện Tiền Ti, Mã Quân Ti và Bộ Quân Ti. Điện Tiền Ti chủ yếu quản lý các ban các trực cận vệ cung thất và quân Phủng Nhật bộ đội kỵ binh tinh nhuệ nhất; Mã Quân Ti và Bộ Quân Ti thì ý nghĩa như tên.

Tam nha thống lĩnh hai trăm bốn mươi ngàn cấm quân trong ngoài thành Biện Kinh. Trong khi đó quân là đơn vị biên chế cấm quân. Trước mắt thành Biện Kinh có các đại quân như Phủng Nhật, Long Vệ, Thần Vệ Thần Dũng, Tuyên Võ, Kiêu Kỵ, Ninh Sóc, Kiêu Thắng, Hổ Dực, Vân Kỵ, Vũ Kỵ tổng cộng có bốn trăm hai mươi chỉ huy. Chỉ huy là đơn vị cơ sở của quân đội, Mã Quân biên chế bốn trăm người, Bộ Quân năm trăm người...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Back
Top Bottom