• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhất phẩm giang sơn

  • Chap-299

Chương 322: Cấm quân Đại Tống (3)






Người hầu giúp hai người họ thay ra bộ áo ngoài dính đầy hơi rượu, sau dâng lên trà đặc.

Vương Khải bưng lên súc miệng, nói với Triệu Tông Tích:

- Ba trăm mười hai người này, dù là nguyên nhân gì thì cứ tính vào.

Nói xong cười nói:

- Một quân liền cắt phăng bốn trăm bốn mươi hai đầu người, coi như là mở đầu suôn sẻ.

- Ừm.

Triệu Tông Tích gật đầu:

- Đúng là không ít.

- Quyết định thế nhé?

Vương Khải cười nói.

- Quyết định vậy.

Triệu Tông Tích gật đầu.

- Cậu xem những lần thanh tra sau có phải cũng chiếu lệ này mà làm không?

Vương Khải cười nói:

- Cũng nên cho cậu chút thể diện mới được.

- Đa tạ bộ soái chiếu cố.

Triệu Tông Tích chắp tay nói.

- Ha ha ha.

Vương Khải cười nói:

- Ta cùng Bát vương gia chơi với nhau từ hồi tóc để chỏm, sao ta lại không giúp đỡ hậu duệ của lão chứ?

Nói xong thở dài:

- Ài. Ta đây chắc sẽ chịu cả đống oán hận dồn tới.

- Ta sẽ nhớ ân tình của ngài.

Triệu Tông Tích nói:

- Nếu phiền phức quá thì coi như thôi cũng được.

- Không vấn đề gì. Lão phu sang năm sẽ xuống rồi, để đám nhóc kia mắng vài câu cũng không hề gì.

Vương Khải cười to. Vốn hôm nay định thanh tra hai quân nhưng thời gian uống rượu quá lâu. Lúc rời khỏi giáo trường của Tuyên Võ Thượng Quân thì bóng hoàng hôn đã phủ dài trên nền đất.

- Xem ra hôm nay chỉ có thể đến đây thôi.

[ truyen cua tui ʘʘ net ]
Mặt Triệu Tông Tích đỏ lên:

- Đi nói lại với ông mai sẽ lại đi nữa.

Thị vệ nhận lệnh rời khỏi.

- Nếu không có việc gì hạ quan xin cáo lui trước.

Tư Mã Quang hành lễ nói.

- Ài, đừng đi vội. Chúng ta họp lại một chút.

Triệu Tông Tích không để gã đi, nói với Trần Khác:

- Đến chỗ của Truyền Phú đi. Trưa nay chẳng hề được đụng đũa tới thứ gì hết giờ hơi đói.

- Được.

Trần Khác lệnh Trần Nghĩa vào trong sắp xếp.

- Trong nhà hạ quan còn có việc.

Tư Mã Quang khẽ cau mày:

- Nếu không quá quan trọng thì có thể nói vào ngày mai được không?

- Cực kì quan trọng.

Triệu Tông Tích không cho gã đi, Trần Khác cũng kéo gã tới Nhất Phẩm lầu.

Truyền Phú sắp xếp mọi thứ thỏa đáng rồi tự mình nghênh đón, đưa bọn họ tới một gian riêng tầng cao nhất. Thị vệ gác ở đầu cầu thang ngăn không cho bất cứ kẻ nào lại gần.

Thấy không có ca kỹ hay nữ hầu bồi ăn, Tư Mã Quang cảm giác được điều gì nên ngồi lẳng lặng nhìn họ gọi món, kiên nhẫn đợi Triệu Tông Tích mở miệng.

Triệu Tông Tích quả thật đói bụng, ăn tích cực một hồi mới ngẩng đầu hỏi:

- Sao tiên sinh không động đũa?

- Giữa trưa ăn no, giờ hạ quan không đói.

Tư Mã Quang chắp tay:

- Vẫn chưa cảm tạ tiểu vương gia đã giải vây cho hạ quan.

- Ngươi nói chuyện đó à...

Triệu Tông Tích ngạc nhiên, một lúc lâu mới cười:

- Tú tài gặp binh, có lý mà khó nói. Ngươi đừng bận tâm.

- Không sao.

Tư Mã Quang cười.

- Tình hình hôm nay làm ta nhớ tới một người.

Trần Khác chen vào.

- Người nào?

Tư Mã Quang nhìn hắn.

- Vương Giới Phủ.

Trần Khác cười đáp:

- Tết âm lịch hai năm rưỡi hay ba năm trước ở phủ Âu Dương Công, Túy Ông mời rượu y cũng kiên quyết không uống. Vẻ mặt, thần thái của hai người giống nhau như đúc.

- Tôi không bằng Giới Phủ...

Tư Mã Quang thẳng thắn:

- Túy ông mời rượu, nếu tình hình đi quá xa thì đến cuối cùng ta vẫn sẽ uống.

Dừng một lát lại nói:

- Nhưng Giới Phủ thì không. Y sẽ không thay đổi nguyên tắc của mình vì bất cứ ai.

- Tuy nhiên ngày đó cuối cùng y vẫn uống.

Trần Khác cười nói.

- Thật sao?

Tư Mã Quang ngạc nhiên.

- Là y chủ động uống.

Trần Khác nói:

- Lúc mà không ai ép y.

- Có thế chứ.

Tư Mã Quang cười nói:

- Người có thể thay đổi y, không có.

Mượn chủ đề của Vương An Thạch nói chuyện bầu không khí không còn trầm lắng. Trần Khác là một tay tiếp chuyện già đời, nhanh chóng kéo gần quan hệ với Tư Mã Quang.

Tiếc rằng chỉ một cái nhìn của Tư Mã Quang đã nhìn thấu tâm ý của hắn, kéo khoảng cách ra nói:

- Tiểu vương gia còn gì phân phó?

- Không có việc gì.
Triệu Tông Tích đặt đũa xuống, súc miệng xong nói:

- Không phải đã nói rồi ư, mở một cuộc họp tổng kết bàn cách ứng đối cho ngày mai.

- Vâng.

Tư Mã Quang gật đầu, kiểu ngài cứ nói, ta đang nghe.

- Hôm nay chủ yếu là tiên sinh xét tra.

Triệu Tông Tích nói:

- Ngài nói trước đi.

- Hạ quan xin nói thẳng.

Tư Mã Quang suy nghĩ một chút rồi thản nhiên nói:

- Sau khi nghe xong, có lẽ tiểu vương gia sẽ thấy không xuôi tai.

- Lời thật mất lòng, đạo lý đó ta hiểu.

Triệu Tông Tích cười nói:

- Cứ nói đi!

- Được rồi.

Tư Mã Quang nói:

- Hạ quan thấy hôm nay chúng ta đã bị chơi xỏ một vố.

- Sao lại vậy?

Triệu Tông Tích nói:

- Không xảy ra điều gì bất thương mà?

- Biểu hiện của họ quả thật rất tốt. Số lượng bốn trăm trống hoàn toàn có thể chấp nhận. Tóm lại mọi việc đều cực kì thuận lợi, thoạt nhìn rất hoàn mỹ.

Tư Mã Quang nói.

- Chẳng lẽ không tốt?

Triệu Tông Tích hỏi.

- Đại Tống có ba họa, tham nhũng binh đứng đầu. Phụ nữ và trẻ em cũng biết điều đó. Nếu chỉ giải trừ quân bị đơn giản vậy là xong thì mấy chục năm nay nó đã không làm Đại Tống khó khăn như thế.

Tư Mã Quang dừng một lát rồi nói:

- Bời vì quá thuận lợi nên rất khác thường. Việc bất thường tất có vấn đề.

- Vấn đề ở đâu?

Triệu Tông Tích nói:

- Không nhìn ra bất kì sơ hở gì, những người lính kia đều là thật.

- Đúng, liếc mắt cũng có thể nhìn ra họ đều là lính cũ.

Tư Mã Quang gật đầu:

- Nhưng kế sách mà Đổng Trác có thể nghĩ ra thì người Đại Tống chúng ta lại không thể nghĩ ra được.

- Kế sách gì?

Triệu Tông Tích hỏi.

- Lúc trước Đổng Trác tiến vào Lạc Dương, muốn dùng vũ lực áp đảo công khanh. Nhưng lính của lão không nhiều, khó mà đạt được hiệu quả uy hiếp.

Tư Mã Quang có yêu thích kể sử, giải đáp:

- Vì khiến mọi người uy phục, che giấu tai mắt người khác, Đổng Trác dùng một chiêu gọi là “Phô trương thanh thế”. Trong bốn năm ngày liên tiếp lão ra lệnh quân đội của mình, ban ngày thì tiến vào thành diễu võ giương oai, rêu rao khắp nơi tối lại lệnh cho bọn chúng lặng lẽ ra khỏi thành, sau đó ngày hôm sau lại gõ trống khua chiêng vào thành. Người kinh thành không biết, đều tưởng người của lão đông không đếm xuể. Nhưng thực chất đây chỉ là thủ thuật che mắt của lão.

- Ý ngươi là bọn họ dùng thủ thuật che mắt ư?

Triệu Tông Tích trừng to mắt.

- Rất có khả năng.

Tư Mã Quang thản nhiên nói:

- Thành Biện Kinh có bốn trăm quân doanh, giáo trường cũng có ba mươi sáu chỗ. Bọn họ hoàn toàn có thể gộp binh lực hai quân thậm chí ba quân lại để ứng phó đợt kiểm tra của chúng ta.

Dừng một lát lại nói:

- Trong nha môn tam ti, kỳ thật vẫn có quan văn là người của họ. Những kẻ này hoàn toàn có thể sửa sang quân tịch gọn gàng, nhưng họ lại cố ý làm lung tung để lợi dụng sơ hở.

- Ngươi nói cũng phải.

Triệu Tông Tích gật đầu:

- Vậy bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?

- Điều này phải xem ý của tiểu vương gia.

Tư Mã Quang nhìn y, ngữ điệu thong thả khiến người dễ chịu:

- Ngài muốn làm qua loa hay muốn làm mạnh vụ này.

- Tức là thế nào?

Triệu Tông Tích nói.

- Nếu muốn qua loa thì nhắm mắt làm ngơ là được.

Tư Mã Quang vẫn giữ nguyên ngữ điệu:

- Hạ quan thiết nghĩ nếu đã có tiền lệ này thì những cánh quân sau cũng sẽ bắt chước. Đến lúc đó có thể tra được số lượng tầm mười ngàn, đủ để tiểu vương gia bàn giao.

Dừng một lát, gã nói khẽ:

- Số lượng mười ngàn thực ra cũng là ranh giới cuối cùng Phú tướng công có thể chấp nhận...

Số lượng mười ngàn, thật ra là giới hạn của Phú tướng công.

Những lời nói này thật sự rất tổn thương người, Triệu Tông Tích nhăn mặt, nhất thời đỏ bừng:

- Hoá ra bọn họ cho ta là kẻ vô dụng sao? Tìm mọi cách nịnh hót ta như là dỗ trẻ con?

- Vì giải trừ quân trang lần này,

Tư Mã Quang chậm rãi nói:

- Phú tướng công ra sức rất nhiều, thoả hiệp với nước Liêu, thoả hiệp với tướng môn, bỏ ra hết thảy không tiếc bất cứ giá nào đổi lấy một thái độ, về tất cả các phương diện không thể không cho ông ta một chút thể diện...

Dừng một chút nói tiếp:

- Hạ quan nghe nói, thật ra Phú tướng công muốn tự mình động thủ.

- Phải.

Triệu Tông Tích nói:

- Nhưng hoàng thượng không đồng ý, nói là vì nghĩ cho con cháu bọn họ nên đem việc xấu đó giao cho chúng ta rồi.

- Tướng công không thể tự mình động thủ nên chỉ có thể chờ đợi các vị Vương tử ra tay thôi.

Tư Mã Quang thản nhiên nói:

- Cho nên kết quả dù tốt hay xấu đều chỉ có thể chờ chư vị Vương tử hành động. Nếu chỉ hời hợt như chúng ta, thì tiếng sấm lớn nhưng mưa lại nhỏ, hòa khí êm thấm đều trôi qua hết.

Dừng một chút nói tiếp:

- Theo điều tra sơ bộ thì số người còn thiếu khoảng ba bốn mươi ngàn, muốn đối phó với mặt mũi Phú tướng công không có gì trở ngại, nhưng không đạt được mục đích bắt chẹt tướng môn, dùng được vài năm liền sẽ bị nhấn chìm.

- Cái này thật mâu thuẫn.

Triệu Tông Tích cau mày nói:

- Nếu Phú tướng công chỉ vì vẻ bề ngoài thì cần gì phải tự tổn hại thanh danh đi thỏa hiệp với nước Liêu?

- Điểm mấu chốt chính là đây!

Tư Mã Quang lộ ra ánh mắt ‘trẻ nhỏ dễ dạy’ :

- Cho nên cách nghĩ thật sự của ông ta, không chỉ đơn giản tuyên bố như vậy đâu! Ông ta chuẩn bị buông tay làm một ván lớn đấy!

Dừng một chút lại nói tiếp:

- Tại sao phải định ra quy tắc ‘chuyện cũ sẽ bỏ qua’, không phải do sợ đám tướng môn đó mà ông ta muốn lưu cho họ một chút hơi tàn trong lúc dứt khoát hạ đao, tránh để “cá chết lưới rách” thôi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Back
Top Bottom