• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhất phẩm giang sơn

  • Chap-301

Chương 323: Bình địa nổi mưa giông (2)






Liên tục vài ngày, công tác kiểm tra được tiến hành từng bước. Hàng ngày, binh sĩ tập trung trên giáo trường điểm danh, công tác này được tiến hành rất cẩn thận tỉ mỉ.

Mặt trời mùa hạ thiêu đốt cũng thật độc ác, các quan lại người nào người nấy đều mệt mỏi, khàn cả giọng, không ít người bị cảm nắng chỉ có thể sắp xếp đổi lượt, nhưng Tư Mã Quang chưa từng nghỉ ngơi một chút nào, mỗi ngày đều kiên trì ở đây, cẩn thận tỉ mỉ giám sát từng khâu một.

Bất quá gã càng chăm chỉ, các tướng lĩnh cấm vệ quân càng cảm thấy sảng khoái... Năm nay tìm được một con khỉ toàn tâm toàn ý bị đùa giỡn thật sự không dễ.

Trần Khác cũng không xen vào mà giống như theo chân mọi người xem náo nhiệt. Tuy nhiên, hắn cũng không nhàn rỗi, hắn bận phối thuốc “Hoắc hương chính khí”, người nào bị trúng nắng chỉ cần uống một ngụm liền đỡ hẳn. Ở đây chuẩn bị những cây dù thật lớn, trà lạnh, dưa mát, nước ô mai giúp đám quan sai khi nghỉ ngơi có thể tìm tới chỗ mát mẻ, ăn uống đồ lạnh, dường như ngày nào cũng không thể không gian nan rồi.

Trưa hôm nay khi nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều trốn dưới cây dù, ăn dưa hấu nói chuyện phiếm. Dưa hấu này là loại chính cống của Tây Hạ, dưa cực lớn, ăn vào vừa ngon vừa ngọt lại có thể giải khát. Chỉ một lúc sau giống như gió cuốn mây tan, sáu bảy quả dưa hấu bị tiêu diệt gần hết. Bọn quan viên trẻ tuổi đang ngồi tán gẫu, một người mặt khỉ, dáng vẻ gầy yếu là viên quan Trung thư tỉnh Lý Định cười nói:

- Ta ra câu đố cho mọi người giải buồn được không?

Lúc này mọi người lấy ra khăn tay từ trong tay áo đưa lên lau miệng, đáp:

- Ngươi nói đi.

Lý Định liền chỉ lên cái chậu đựng đầy vỏ dưa hấu nói:

- Ở đây, viết hai chữ.

- Hai chữ gì?

Mọi người hỏi.

- Hai chữ này là chỉ một chuyện,

Lý Định nháy mắt mấy cái mờ ám cười nói:

- Về việc này chỉ sợ mọi người ở đây đều đã thử qua.

- Hả?

Tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú, tất cả nhìn chậu dưa đến xuất thần, ai cũng mong mình có thể nhìn ra đầu mối.

- Ngươi gợi ý một chút đi.

Có người nói:

- Bằng không làm sao có thể đoán.

- Ha ha, thật ra rất đơn giản, không thể tưởng tượng được tìm một nhân tài trong chư vị lại khó như vậy.

Lý Định rất đắc ý cười ha ha vài tiếng nói:

- Được, ta nhắc một chút, Dương gia có con gái sắp trưởng thành, nuôi dưỡng ở trong khuê phòng chưa được mọi người biết đến...

- Có ý tứ gì?

Mọi người khó hiểu nói.

Trần Khác ở một bên im lặng lắng nghe, hắn và mọi người độ tuổi tuy rằng xấp xỉ nhau, thậm chí một số người so với hắn còn lớn hơn nhưng quan giai, phẩm cấp thì khác biệt nhiều lắm. Ở quan trường cũng có chú ý, hắn mà cùng mọi người hoà đồng, kiểu gì cũng bị buộc tội kéo bè kết đảng. Lúc này hắn nhịn không được nữa bật cười.

Tất cả mọi người nhìn về phía hắn, Trần Khác khoát tay, cầm lấy một lọ nước ô mai từ trong thùng lạnh. Nhìn bình sứ trắng bóng loáng trơn mịn, giọt nước đọng óng ánh trên bình... Tựa như mỹ nhân đi tắm vậy.

- A, biết rồi,

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, cười ha hả nói:

- Được, hay cho Lý khỉ ngươi, dám giở trò đùa thối tha này trước mặt đại nhân.

- Đến tột cùng là chữ gì?

Có người nhìn người bên cạnh khó hiểu nói.

Người hiểu được nhịn cười nói:

- Thị tỳ không còn sức ngồi dậy, thì đó mới là thời gian được hưởng phúc.

- Ồ, thì ra là thế.

Những người còn lại cũng minh bạch. Hoá ra đáp án chính là ‘Phá trinh’ (*), đó còn không phải là một chậu phá dưa hay sao!

(*) Nguyên văn là ‘phá qua’ (破瓜): ‘Qua’ là hạt dưa hay quả dưa, chữ ‘qua’ (瓜) có thể tách ra thành hai chữ ‘bát’ (八), thời xưa dùng để chỉ thiếu nữ mười sáu tuổi lần đầu phá thân.

Mọi người cùng cười rất phóng đãng, Tư Mã Quang lại làm như không nghe thấy, vẫn ngồi ở một góc múa bút thành văn. Mấy ngày nay gã vẫn như vậy, ngoại trừ công tác chính là đọc viết thì không hề nhàn hạ...

- Đang làm gì vậy?

Trần Khác đi đến bên cạnh đưa cho gã một lọ ô mai ướp lạnh.

- Đa tạ,

Tư mã Quang bưng chén trà trong tay lên nói:

- Ta uống trà.

- Được thôi.

Trần Khác kéo cái ghế ngồi ở bên cạnh gã, uống một ngụm nước ô mai mà gã không nhận, nói:

- Bận rộn tới trưa còn không đi nghỉ ngơi.

- Không phải làm việc.

Tư Mã Quang cười nói:

- Ta chỉ viết chơi cho mình thôi.

Gã cho dù là tảng đá nhưng mấy ngày qua cũng bị Trần Khác làm cho nóng lên, huống chi Trần Tam Lang nhiệt tình thành khẩn, phong độ có sẵn vốn rất dễ làm cho người ta sinh ra hảo cảm.

- Thứ mà Quân Thực huynh đang viết không phải là viết chơi.

Trần Khác cười nói.

- Ha ha, khen nhầm rồi.

Tư Mã Quang ngượng cười xin lỗi:

- Mấy năm nay trong lúc rảnh rỗi ở Thái Thường Tự, điều duy nhất ta có thể làm để giải sầu đó là đọc sách lịch sử. Nhưng thấy sách sử quá nhiều, học giả khó có thể nghiền ngẫm hết, trong đầu liền nổi lên một ý tưởng viết ra “Thông chí”.

- “Thông chí”...

Trần Khác suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, cái này chính là tiền thân của “Tư trị thông giám” vĩ đại, không khỏi kích động nói:

- Ý kiến hay! Đem sách sử qua nhiều thế hệ, lấy thời gian làm “cương”, lấy sự kiện làm “mục”, giúp người khác hiểu rõ hoàn toàn ngàn năm lịch sử của Hoa Hạ chúng ta. Như thế ‘Thiện có thể làm pháp, ác có thể răn đe’, còn gì tốt hơn!

- ...
Tư Mã Quang hai mắt toả sáng, Trần Khác nói đến ý tưởng trong tâm của gã rồi, chợt cười khổ nói:

- Ý tưởng như vậy quá lớn, lấy sức một người thì nghiên cứu cả đời cũng không thể hoàn thành.

Nói xong cười cười:

- Ta chỉ tính toán viết từ Đông Chu đến khi nhà Tần kết thúc cũng đã cần rất nhiều năm.

- Sức một người đương nhiên không đủ, chiều dài lịch sử sao có thể tự làm một mình.

Trần Khác cười nói:

- Giống như lão sư của ta sửa ‘Đường thư’ và ‘Ngũ Đại sử’ đều có cả một thư cục chuyên môn, vài nhà văn học cùng nhau giải quyết với hơn mười người thư lại.

- Đó là do phía triều đình viết sử.

Tư Mã Quang trên mặt không thể giấu hết hâm mộ nói.

- Tất nhiên là do triều đình bỏ vốn ra, ta đây chỉ là tự viết lịch sử, ai bỏ vốn ra cho ta?

- Vậy trở thành quan viết lịch sử thì sao?

Trần Khác đương nhiên có thể nói ‘Ta tài trợ’ nhưng điều này rõ ràng chỉ phản tác dụng:

- Ta cảm thấy, ‘Thông chí’ này ý nghĩa rất phi phàm, Hoàng thượng khẳng định rất hứng thú.

- Ha ha.

Tư Mã Quang trong lòng tự nhủ, thằng nhãi này cũng rất hiểu ta, gã giả câm giả điếc cười cười nói:

- Ta mới viết phần đầu không có mặt mũi nào mang ra khoe, để sau hãy nói đi.

- Đúng vậy, phàm việc nào cũng phải làm cho đáng, đầu pháo này phải đánh cho vang mới được.

Trần Khác cười nói:

- Có gì cần tiểu đệ giúp đỡ, xin huynh cứ nói, tại hạ sẽ không từ chối.

- Đa tạ.

Tư Mã Quang tuy không nghĩ rằng sẽ cùng Trần Khác quan hệ mật thiết, nhưng có câu ‘Một lời hay có thể làm mùa đông thêm ấm áp’. Gã hiện tại đang ở đáy cốc, cần nhất là được thừa nhận đúng thời điểm, nghe Trần Khác nói xong gã hết sức cảm động gật đầu nói:

- Ngày sau nhất định xin chỉ giáo.

- Không dám nói tới chỉ giáo.

Trần Khác nghiêm mặt nói:

- Về học vấn, huynh là lão sư của ta.

Tư Mã Quang lại cảm thấy rất ấm áp, ngoài miệng tuy không nói nhưng trên mặt đã có ý cười.

- Huynh cứ làm đi.

Trần Khác đứng lên cười nói:

- Ta không quấy rầy nữa, tuy nhiên khom lưng viết chữ như vậy sẽ có hại cho thắt lưng và vai, nên sửa tướng lại.

- Ừ.

Tư Mã Quang gật đầu nói:

- Khi còn trẻ thì không để ý, hiện giờ đã gần bốn mươi, xương cốt không được như trước nữa, thường xuyên cảm thấy xương sống, thắt lưng đau không ngóc đầu lên được.

- Đây là do tư thế ngồi viết lâu dài tạo thành,

Trần Khác nói:

- Ta có một bộ phương pháp tập luyện, mỗi ngày viết chữ mệt rồi luyện một lần, có thể giảm bớt mệt mỏi, cơ thể thoải mái. Nếu có thể kiên trì, bền bỉ luyện tập còn có thể làm cho gân cốt tráng kiện, kéo dài tuổi thọ.

- A...

Tư Mã Quang động tâm nói:

- Ngày khác nhất định phải thỉnh giáo.

- Đâu dám đâu dám.

Trần Khác cười nói:

- Trưa mai sẽ chỉ huynh.

- Cái này... Được, đa tạ.

Có người tự nguyện trợ giúp, Tư Mã Quang hiển nhiên không từ chối.

Trần Khác xoay người sang chỗ khác nhẹ nhàng thở ra, má ơi tán gái cũng không phí nhiều tâm tư như vậy... Ngày hôm sau, Tư Mã Quang quả nhiên đi theo Trần Khác học ‘Tập thể dục văn phòng’, cái này không phức tạp, rỗi rãi chút thì có thể tập, quả thật giống như theo yêu cầu của gã mà làm ra vậy.

Khi đưa bộ pháp này cho gã, quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước, Tư Mã Quang đối với Trần Khác không tỏ thái độ xa cách nữa, thậm chí bắt đầu chủ động nói chuyện, tuyệt đối là một tiến bộ đáng mừng.

Tuy nhiên đề tài chỉ giới hạn trong việc kể chuyện lịch sử. Trần Khác giải thích về lịch sử toàn những điều mới, liền cảm giác được Tư Mã Quang sâu sắc kính nể mình, đem tất cả các sự kiện lịch sử ra cẩn thận cùng gã thảo luận.

Hôm nay, thấy tâm tình của gã không tệ, Trần Khác hàm ý xa xôi nói:

- Quân Thực huynh, huynh từng sống ở Tây Bắc đúng không?

- Đúng.

Tư Mã Quang gật gật đầu, có chút u buồn nói:

- Thời gian không lâu nhưng ta khắc cốt ghi tâm.

- Vậy à.

Trần Khác cười nói:

- Ngày hôm qua ta nghe mấy người tán gẫu liền nghĩ đến, triều đình cấm vận Tây Hạ cũng đã hơn hai năm rồi đúng không?

- Vừa đúng hai năm rưỡi.

Tư Mã Quang nói.

- Hiệu quả như thế nào?

Trần Khác hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Back
Top Bottom