• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhất phẩm giang sơn

  • Chap-303

Chương 324: Chân tướng rõ ràng (2)






Thật tốt quá!

Triệu Tông Tích vui mừng quá đỗi, nói:

- Nhóm tướng công cũng sắp đến rồi, chúng ta khẩn trương đi vào thôi...

Bên trong Ngự Đường, tâm tình Triệu Trinh không tệ, khí sắc cũng đã khá nhiều... Một là do gặp được việc vui tinh thần sảng khoái, hai là Triệu Trinh gần đây không cần hao phí ‘tinh’ lực, thể chất theo đó mà tốt lên.

- Ồ, hai người các ngươi cũng tới.

Các thần tử sau khi hành lễ, Triệu Trinh nhìn hai người Triệu Tông Tích, thân thiết cười nói:

- Như thế nào, hôm nay không cần phải đi làm việc sao.

Không biết có phải là do nguyên nhân cuối cùng muốn có Hoàng tử hay không, mà Triệu Trinh nhìn hai người bọn họ thuận mắt hơn nhiều.

- Chính là vì công vụ mà đến.

Hai người Triệu Tông Tích đồng thanh nói.

- Giờ vẫn chưa hỏi tới đâu, còn tiến hành đến tháng bảy mà.

Triệu Trinh cười nói:

- Hai người các ngươi công việc tiến hành thế nào rồi?

Hai người liếc nhìn nhau, vẫn là Triệu Tông Tích bất chấp nói:

- Hài nhi khiến bệ hạ thất vọng rồi, chúng con vô tích sự, thực sự không xử lý nổi nữa...

Lời vừa nói ra, chư vị tướng công con ngươi đều co rút lại, Hàn Kỳ lập tức dâng lên dự cảm bất thường... Ngày hôm trước khi ông ta hỏi đến việc này, Tam nha Trưởng quan còn nói, hòa hợp êm thấm, vô cùng thuận lợi, không đến vài ngày nữa sẽ kết thúc mỹ mãn. Tại sao đột nhiên lại thành không xử lý nổi nữa?

- Vì sao không xử lý được vậy?

Mặt mày Triệu Trinh hơi đổi, nói.

- Bởi vì bọn họ đều dùng thủ thuật che mắt, đùa giỡn chúng con như khỉ vậy.

Triệu Tòng Cổ đáp.

- ...

Nghe xong lời này, Bao Chửng hai mắt tỏa sáng, Hàn Kỳ trước mắt tối sầm, Phú Bật thì vẫn vững như núi Thái Sơn.

- Đừng có nói linh tinh...

Thanh âm Triệu Trinh trầm xuống, nói:

- Ai đùa giỡn các ngươi? Dám đùa giỡn hay sao? Nếu nói không được xem ta trị tội các ngươi thế nào!

- Là dưới Tam nha, quan quân các doanh liên hợp lại, dùng thủ thuật che mắt lừa gạt chúng ta!

Triệu Tông Tích nói từng chữ nặng tựa ngàn cân, thượng tấu lên tình huống bí mật tra xét được.

- Quả thật có việc này?

Hoàng thượng mặt âm trầm xuống, tâm tình đang tốt không còn sót lại chút nào:

- Hàn khanh gia nói đi.

- Việc này, vi thần không biết...

Làm được đến tầng cấp như Tể tướng thế này, đối với nguy hiểm đều rất mẫn cảm. Hàn Kỳ không kịp ngẫm nghĩ sau này sẽ thế nào nữa, chỉ có thể trước mặt tự bảo vệ mình.

- Thừa tướng thấy thế nào?

Triệu Trinh lại nhìn Phú Bật.

Từ ngày đó lập kế hoạch, Phú Bật chưa phát biểu lại ý kiến về phương diện này. Hiện giờ được hoàng thượng gỡ bỏ phong tỏa, Phú Bật thở dài một tiếng trong lòng, chậm rãi gật đầu nói:

- Lão thần... Cũng có nghe thấy.

Lời nói của tể tướng một nước, tuyệt đối rất có trọng lượng.

Sắc mặt Triệu Trinh càng trở nên âm trầm như sắt, động tĩnh to lớn như vậy mà mật thám Hoàng Thành ti cũng chưa bao giờ bẩm báo, sợ là đã cùng một giuộc với những người đó rồi!

Khi vừa giác ngộ ra được việc này, Triệu Trinh không kìm nổi vừa sợ vừa giận, mặt mũi ông ta bình thường hiền lành mà giờ cũng biến thành như kim cương trừng mắt.

Bỗng nhiên đứng lên, tay gác ở phía trước ngự tọa, thong thả đi vài bước, Triệu Trinh cười khúc khích nói:

- Tốt lắm, tốt lắm, lá gan thật lớn, đều coi quả nhân như thằng ngốc mà đùa bỡn!

Chúng thần đã sớm đứng dậy, giờ phút này cùng nhau khom người nói:

- Bệ hạ bớt giận...

- Bớt giận...

Triệu Trinh nhìn trên bức tường phía tây phòng chính treo “Tự kiểm điểm trong lòng không day dứt gì, thì lo sợ gì”, đây là tín điều mà Triệu Trinh hết lòng tin theo nhiều năm, giờ phút này lại có vẻ như châm chọc. Triệu Trinh nắm chặt hai tay sau lưng đến nổi gân xanh, thanh âm khàn khàn nói:

- Ta đối với các ngươi như thế nào?

- Ân sâu tựa như biển.

Chúng thần cùng nhau đáp.

- Các ngươi cứ như vậy hồi báo lại ta?

Sự chân thành đổi lấy sự lừa gạt, Triệu Trinh thực sự phẫn nộ rồi, Triệu Trinh cưỡng chế lửa giận trong lòng, âm thanh như tiếng sấm rền cuồn cuộn nói:

- Nói, bao nhiêu người thông đồng với nhau? Hoàng Thành ti, Điện Tiền ti, Bộ Quân ti, Mã Quân ti, còn có Xu Mật viện có phải hay không?

- Tuyệt đối không có việc này!

Hàn Kỳ cao giọng nói:

- Xin hoàng thượng tỉnh táo lại, nghe lão thần nói một lời.

- ...

Triệu Trinh dừng bước, nhìn ông ta một lúc lâu rồi nói:

- Giải thích đi.

- Hoàng thượng không thể nào nghi ngờ sự trung thành của Xu Mật viện.

Hàn Kỳ trầm giọng nói:
- Xu Mật viện chỉ có quan văn chưởng quản việc điều binh thay thiên tử, không có quan hệ lợi hại gì với quân đội, chúng thần sẽ vĩnh viễn không quên lập trường của mình!

Dừng một cái nói:

- Về phần tình huống vừa rồi nhị vị Vương tử mới nói, cục diện này có thể làm cho người ta phải suy nghĩ. Nhưng sự tình liên lụy đến hai trăm ngàn cấm quân cảnh vệ kinh sư, không thể để xảy ra nửa điểm nhiễu loạn nào. Lão thần cho rằng nên bất động thanh sắc, âm thầm kiểm chứng. Nếu là sự thật thì thêm chút thời gian giải quyết, như vậy có thể bớt đi rất nhiều phiền toái.

- Vạn lần không được!

Triệu Tông Tích nhướng mày rậm lên, lớn tiếng nói lại:

- Bệ hạ, trong lúc này một bước cũng không thể nhượng, chỉ cần nhượng một bước thì không có cách nào có thể kiểm chứng. Vi thần khẩn cầu bệ hạ, lập tức hạ chỉ tập hợp tất cả cấm quân tại sân đấu võ. Đồng thời phái người coi chừng từng sân đấu võ một, sau đó vi thần và An Quốc Công sẽ dẫn người, đi từng sàn đấu võ tra xét, tất nhiên có thể biết được chân tướng sự việc rõ ràng.

- Cái này còn có câu giống tiếng người.

Triệu Trinh nhìn đứa cháu họ đang anh khí bừng bừng, thở dài nói:

- Ngươi có biết như vậy sẽ gây thù chuốc oán với người khác không?

- Hiện nay không ít người hận không thể lấy hài nhi băm ra mà ăn thịt, hài nhi cũng không ngại quá nhiều.

Triệu Tông Tích xúc động nói:

- Hài nhi hạ quyết tâm, nếu không đưa sự tình lừa gạt này tra ra manh mối, tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

- ...

Triệu Trinh híp mắt nhìn tán thưởng Triệu Tông Tích, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói:

- Lấy Kim Phê Lệnh Tiễn của quả nhân đến đây...

- Lập tức khởi giá hồi cung, điều thị vệ Hoàng Thành ti hộ giá!

Triệu Trinh nhìn tên thái giám, trầm giọng hạ lệnh.

- Lệnh cho Phủng Nhật quân ở bên ngoài toàn bộ hồi doanh, không có ý chỉ của quả nhân, không được bước ra ngoài doanh địa nửa bước, người vi phạm xử tội mưu phản!

- Lệnh cho Điện Tiền ti, Mã Quân ti, Bộ Quân ti từ Ngu hầu trở lên, các Cấm quân từ Phó chỉ huy sứ trở lên, ngay lập tức tiến cung kiến giá, không được sai sót!

Cuối cùng, Triệu Trinh cầm Kim Phê Lệnh Tiễn, đưa vào trong tay Triệu Tông Tích, nói:

- Cầm lệnh tiễn này như trẫm đích thân tới! Ngươi đi tìm Địch Vịnh, tiếp quản Bổng Nhật quân, lệnh cho tập kết tuần tra, nghiêm mật giám thị các doanh!

- Tuân lệnh!

Triệu Tông Tích cảm thấy dường như tất cả nhiệt huyết đều đang dũng mãnh tuôn ra, vội thi lễ rồi bước nhanh ra ngoài. Hồ Ngôn Đoái cũng lui xuống, đi an bài sắp xếp hồi cung.

- Cũng không cần sốt ruột quá, có một vài người đang mang thai phải ngàn vạn lần cẩn thận.

Triệu Trinh lo lắng dặn dò, nói.

- Vâng.

Hồ tổng quản lĩnh chỉ lui xuống.

Triệu Trinh lại nhìn chúng tướng công và Triệu Tòng Cổ một cái, thản nhiên nói:

- Theo quả nhân hồi cung...

Một bước ra ngoài kim điện, rời khỏi tầm mắt Hoàng đế, Hàn Kỳ liền xanh mặt đi đến trước mặt Triệu Tòng Cổ, giọng căm hận nói:

- Vì sự tình gì mà trước đó lại gạt Lưỡng phủ...

Triệu Tòng Cổ vừa muốn mở miệng thì một âm thanh ôn hòa thay thế bọn họ:

- Nhị vị Vương tử làm việc, không phải có nghĩa vụ báo cáo với Lưỡng phủ.

Là Thừa tướng Phú Bật, sắc mặt bình tĩnh đối diện với Hàn Kỳ.

- Sợ là tướng công trước đó đã hiểu rõ tình hình rồi...

Hàn Kỳ cực kỳ tức giận, ngay cả sĩ diện của Phú Bật cũng không cho.

Phú Bật không trả lời, chỉ có điều kỳ quái liếc mắt nhìn y một cái.

- ...

Hàn Kỳ nhất thời nét mặt già nua ửng đỏ. Hỏi loại vấn đề này căn bản đúng là tự rước lấy nhục...

- Khinh người, quá đáng!

Hàn Kỳ hai mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Triệu Tòng Cổ, vung mạnh tay áo, thanh âm khàn khàn nói:

- Xem các ngươi làm thế nào cho xong việc!

Nói xong liền tức giận bước đi.

Triệu Tòng Cổ sắc mặt có chút khẩn trương, Hàn tướng công tức giận quả thật rất kinh người.

- Đa tạ các ngươi.

Phú Bật xoay người lại, vẻ mặt thành khẩn nhìn y nói:

- Đại Tống triều sẽ không để cho trung lương chi sĩ phải chịu thua thiệt.

Bao Chửng cũng đi tới, vuốt chòm râu cười to nói:

- Không sai, không tệ, khiến cho lão phu phải nhìn với cặp mắt khác xưa! Ha ha ha ha...

Còn lại vài vị tướng công, có thở dài, có tán thưởng, dường như không nghĩ tới Triệu gia còn có con cháu có chữ trung, thật là vẫn còn... Triệu Tông Tích ra khỏi Ngọc Tân viên, Trần Khác đã chờ ở đó từ trước, thấy Triệu Tông Tích cầm Kim Phê Lệnh Tiễn, thản nhiên cười nói:

- Kích động không?

- Ha hả...

Triệu Tông Tích quả nhiên rất kích động, hoàng thượng giao phó cho mình Kim Phê Lệnh Tiễn, ra lệnh cho chính mình tiếp quản một nhanh bộ đội duy nhất ngoài hoàng cung, đây chính là đưa an nguy của kinh thành giao cho mình!

- Đừng cao hứng quá sớm.

Trần Khác tạt cho Triệu Tông Tích một chậu nước lạnh, nói:

- Cái này cũng không có ý nghĩa gì...

- Vậy thì...

Triệu Tông Tích dần tỉnh táo lại, mình sao lại có thể giống như một chú chó nhìn thấy cục xương vậy? Vẻ mặt Triệu Tông Tích có chút ngưng trọng nhìn Trần Khác nói:

- Ngươi nói xem, có phải chúng ta đường đột rồi phải không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Back
Top Bottom