• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhất phẩm giang sơn

  • Chap-296

Chương 321: Điểm binh (3)






- Chúng ta không phân quân cụ thể.

Triệu Tông Tích cười nói:

- Mà lấy Hoàng thành làm ranh giới, ta bắc hắn nam.

- Ah.

Tào Bình nói khẽ:

- Thần Vệ Tả Sương của tiểu đệ, vừa đúng trong tay của tiểu vương gia.

Thượng Tứ Quân chia làm Tả Sương và Hữu Sương, gã giờ là Đô Chỉ Huy Sứ tả quân Thần Vệ.

- Dễ bàn rồi.

Triệu Tông Tích cười:

- Hiếm khi thấy Công Chính huynh mở miệng, đương nhiên sẽ ưu tiên.

- Còn có Hữu Sương Phủng Nhật, Tuyên Vũ Thượng quân, Ninh Sóc quân, Vân Kỵ quân, Hổ Dực tả hữu quân, Thượng Hạ Kiêu Kỵ quân... Mười đội quân này...

Tào Bình nhìn Triệu Tông Tích, ngượng ngùng nói:

- Khẩn cầu tiểu vương gia cho qua, Hàn gia vĩnh viễn không quên ân tình của tiểu vương gia.

Biểu muội của Tào Bình là Cao Thao Thao, cũng là vợ của Triệu Tông Thực. Tào gia có thể nói ra những lời này quả thật không dễ gì.

- Số này là một nửa số ta phải tra rồi...

Triệu Tông Tích nhăn mặt:

- Quá chướng mắt.

- Đương nhiên sẽ không làm tiểu vương gia khó xử.

Tào Bình cắn răng:

- Chúng ta ra mức ba nghìn. Thế nào?

- Ba nghìn sao.

Triệu Tông Tích không biểu lộ gì:

- Có vẻ không ít.

- Đúng vậy.

Tào Bình gật đầu:

- Gia quy phép tắc Hàn gia rất nghiêm khắc, tổ phụ nghiêm cấm con cháu uống máu của binh, cho nên chúng ta chưa bao giờ làm loại chuyện thất đức này.

Dừng một lát lại cười khổ:

- Thế nhưng người trong giang hồ không tự làm chủ được. Muốn không nhiễm hạt bụi nào là không thể. Người khác ăn, ngươi không ăn, bộ hạ tất sẽ tạo phản. Cho nên chúng ta chỉ biết mắt nhắm mắt mở, thật hổ thẹn...

- Công Chính huynh không cần giải thích.

Sắc mặt Triệu Tông Tích dịu đi, nói nhẹ:

- Ta biết nhiều khi không theo quy tắc không được.

- Đa tạ sự cảm thông.

Tào Bình như trút được gánh nặng, cười nói:

- Cho nên lần này triều đình muốn giảm chỗ trống, chúng ta giơ hai tay tán đồng, cũng mở họp cho đám người bên dưới, bắt đám người kia phun bớt một nửa ra. Ba nghìn này không gọi là nhiều nhặn gì bởi vì chỗ trống của chúng ta vốn là ít nhất, tiểu vương gia đừng hiểu lầm.

- Làm sao thế được?

Triệu Tông Tích tươi cười:

- Còn chưa bắt đầu ban sai, Tiểu vương gia đã tặng cho ta lễ lớn, trong lòng vui mừng còn chưa kịp nữa là.

- Vậy là tốt rồi, tốt rồi.

Tào Bình cười nói:

- Lúc này mới bắt đầu nên ta cũng không thể làm quá. Trở về sẽ tiếp tục mài bọn họ thêm tí nữa, kiểu gì cũng phải giúp tiểu vương gia bài trừ nhiều hơn.

- Không cần miễn cưỡng, như thế tổn hại đến tình cảm sẽ không tốt.

Triệu Tông Tích cười nói làm Tào Bình cảm kích vô cùng. Hai người trở về phòng, Triệu Tông Tích hỏi:

- Huynh thấy thế nào?

- Nửa thật nửa giả.

Trần Khác nói:

t r u y e❤n c u a t u i N e t
- Nhưng Tào Gia được xưng thủ phủ thành Biện Kinh, chắc chắn không phải ăn chay mà lớn lên rồi.

- Ừm.

Triệu Tông Tích gật đầu:

- Nhưng mà tốt nhất đừng lừa ta, bằng không ta sẽ làm bọn họ phải hối hận!

Nhìn vẻ mặt hung ác của Triệu Tông Tích, Trần Khác than nhẹ. Người ta đường đường là Quốc Cữu Gia (cậu của vua), lừa ngươi thì sao...

Trần Khác có ý muốn đi cùng Triệu Tông Tích thanh tra chỗ trống, nhưng Triệu Tông Tích kiên quyết từ chối, cười nói:

- Ta một mình xử lý được rồi, huynh giờ đang trong kỳ nghỉ phép, tội gì phải tự làm khổ mình?

- Không sao.

Trần Khác cười nói:

- Việc khổ sai này có người chia sẻ vẫn tốt hơn.

- Không cần.

Triệu Tông Tích lắc đầu:

- Huynh hãy chăm cho Tiểu Muội đi. Dù sao thì ngay trong kinh thành, chúng ta liên hệ lúc nào chẳng được. Không lo huynh bày mưu tính kế chậm.

Nói xong lại cười:

- Việc đắc tội người khác cứ để ta làm.

Thấy gã kiên quyết như thế Trần Khác cũng đành kệ.

Ngày thứ hai, Triệu Tông Tích đến Tam Nha đòi lấy danh sách. Trần Khác thì lôi Nhị Lang chạy đến cửa sau Tô gia.

- Lén lén lút lút thế còn ra thể thống gì?

Nhị Lang dù sao cũng là một quân tử, cảm giác làm vậy không giống quân tử.

- Còn không phải là tạo điều kiện cho huynh mới làm thế sao?
Trần Khác lườm gã một cái:

- Bát Nương dè dặt, huynh cũng dè dặt nốt. Hai người định dè dặt đến tám mươi tuổi à?

Nhị Lang không nói.

Trong chốc lát thấy Tô Thức nhô đầu ra nhìn bọn họ, nhe răng cười lại thụt trở về.

Đợi một lát, một nhóm sáu người Tô gia nối đuôi đi ra. Ánh mắt Trần Khác đăm đăm nhìn vào Tiểu Muội, mặc một chiếc áo thêu hoa màu trắng nhạt, váy gấm lụa nhàu Hồ Châu, tay cầm chiếc ô lụa. Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Muội hơi đỏ lên như màu son nhạt, nhưng đôi mắt lại không né tránh, thâm tình như nước nhìn lại Trần Khác. Nhất thời làm hắn cảm thán liên tục. Quả nhiên con gái mười tám càng thay đổi, càng đẹp. Tiểu nha đầu ngày xưa giờ đã lớn lên thành đại mỹ nữ tuyệt thế.

Hai người nhìn nhau cười, cảm giác hoàn toàn khác xưa. Trong lòng có nhau.

Trần Khác bước nhanh đến cầm ô lụa, đưa tay nói:

- Không biết tiểu sinh có vinh hạnh được bung dù cho tiểu nương tử không.

Tiểu Muội cười ngọt ngào, chỉnh lại trang phục thi lễ rồi khoác lên tay hắn.

Hành động thân mật có sức lây lan. Vương Phất cũng kéo tay Tô Thức, Sử Thị cũng kéo Tô Triệt. Tô Triệt mặt non nhưng nể vợ đành phải mặc kệ. Thật ra ở thành Biện Kinh đôi nam nữ giống họ cũng là bình thường, ngay cả ông bà lão còn nắm tay cùng đi nữa.

Tám người biến thành ba đôi. Hai người còn lại lúng túng đi với nhau. Mặt Nhị Lang đỏ rực, liếc trộm Bát Nương. Bát Nương thẹn thùng, cúi đầu:

- Ta hơi khó chịu trong người, xin đi về trước.

Nói xong xoay người đi vào.

- Đừng...

Sự hăng hái trong lòng Nhị Lang trào lên, liền giơ tay tóm lấy cổ tay trắng ngần của nàng.

Mặt Bát Nương đỏ lên như mã não, nhỏ giọng la:

- Mau buông tay..

- Nếu huynh buông ra thì...

Trần Khác và Tô Thức cùng thốt lên:

- Chúng tôi khinh bỉ huynh!

- Cùng đi chứ...

Bị bọn họ kích động, Nhị Lang cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Bát Nương, nhỏ giọng nói:

- Ta chờ nàng rất lâu rồi...

Câu nói này khiến thân thể mềm mại của Bát Nương cứng đờ, trái tim suýt vỡ òa.

- Nhân sinh đáo xử tri hà tự?

Ứng tự phi hồng đạp tuyết nê.

Nghĩa:

Sống ở trên đời phải làm sao?

Hồng điểu đạp tuyết bay lên cao

Trên bùn vô ý lưu dấu móng

Đông tây bay lượn, biết hướng nào?

Nê thượng ngẫu nhiên lưu chỉ trảo

Hồng phi na phục kế đông tây?

Tiếng Tô Thức vang lên. Y chậm rãi nói:

- A tỷ, đời người ngắn ngủi. Tỷ chẳng lẽ muốn Nhị ca đợi thêm mười năm nữa sao?

- Ta, ta...

Nghe đệ đệ nói vậy, nước mắt Tô Bát Nương chảy xuống.

- Đừng ép Bát Nương.

Trần Thầm đau lòng nói:

- Bát Nương, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, từ từ sẽ tới, được chứ?

- ...

Tô Bát Nương cắn cắn môi, sau một lúc lâu mới gật đầu.

Mọi người ngay lập tức mừng rỡ. Có câu “vạn sự khởi đầu nan, phao nữu canh diệc nhiên'”. Về sau bọn họ cũng không cần bọn họ phải bận tâm nữa rồi... Có ít người thích yên tĩnh, nhưng nhiều người thích náo nhiệt. Hôm qua đã thông báo hôm nay đi hội chùa Đại Tướng Quốc, bốn đôi trẻ tuổi liền tới phía nam Cảnh Linh Đông cung, xuất phát từ sông Biện Hà phía bắc chùa Tướng Quốc.

Chùa Đại Tướng Quốc là chùa của hoàng gia Đại Tống, rộng ngàn mẫu, tăng nhân từng có tới ngàn người, chung quanh viện sở chùa chiền vô số. Mỗi ngày đều có tiếng phật hiệu, tiếng chuông âm vang không dứt. Đó là một trong tám thắng cảnh Biện Lương, tháp chuông Tướng Quốc.

Nhưng đám Trần Khác không phải đến để bái phật. Chùa Tướng Quốc nổi danh nhất không phải hương khói mà là buôn bán. Trong chùa có hàng ngàn người tập hợp buôn bán, hàng hóa rất nhiều, phàm là bạn muốn có được, ở đây thứ gì cũng có. Trừ kinh doanh lớn ra thì còn có ca múa nhạc, xiếc kịch đủ cả. Hàng hóa đa dạng phong phú, đồ ăn vặt cũng nhiều, ăn uống hát hò rất náo nhiệt.

Người thường bận rộn, các tăng cũng không rảnh gì cho cam. Các hòa thượng chùa Tướng Quốc rộn ràng mở cửa hàng, thu phòng thuê, thậm chi kinh doanh không khác gì người thường. Đủ các loại mặt hàng mua bán. Các nữ công ni cô là hàng chất lượng cao được vương công quý tộc tranh nhau mua. Pháp khí được các hòa thượng hóa phép là bảo bối trừ tà lấy may của dân chúng. Kỳ lạ nhất là một vị hòa thượng tên Huệ Minh, làm nghề nướng thịt heo cực ngon, được mọi người tranh nhau đặt mua.

Tô Thức ba năm trước đến đây ăn một lần liền nhớ mãi không quên. Vừa vào chùa Tướng Quốc đã dẫn mọi người đến cửa hàng Huệ Minh.

Lúc này cửa hàng vẫn chưa mở, Huệ Minh đã dẫn theo vài người đồ đệ bận rộn dọn dẹp.

- Hòa thượng, còn nhớ tôi không?

Tô Thức đi vào, nhiệt tình chào hỏi.

- Hóa thành tro cũng nhận ra ngươi.

Huệ Minh nhìn y, thản nhiên nói:

- Còn chưa tìm cậu tính sổ đâu. Vốn lão nạp chỉ định ngày nướng một con heo, anh sửa lại cách nướng nên giờ ba con cũng không đủ bán, làm lão nạp mệt chết rồi.

- Giúp ông kiếm nhiều tiền không phải tốt sao?

Tô Thức dẫn mọi người ngồi xuống.

- Vậy còn những mệt mỏi hằng ngày mà ta phải chịu thì tính sao đây?

Huệ Minh xốc lên một nồi nướng, lôi ra một khối thịt lợn đỏ bừng, dao sắc cắt thành từ lát mỏng vào một hộp gỗ rộng khoảng hai mét vuông.

- Ông nướng ít là được chứ sao?

Tô Thức cười nói.

- Đây là chùa chiền, ai đến cũng không từ chối được.

Huệ Minh bày hộp gỗ lên bàn:

- Mời quý vị dùng, ưu tiên chiêu đãi các vị trước.

Tô Thức hít một hơi, không nhịn nổi nuốt nước bọt, gắp một miếng đưa vào mồm, vẻ mặt cảm động:

- Chính là mùi vị này, không có nó, thành Biện Lương phải thất sắc!

Lời này khiến Huệ Minh cực kỳ thoải mái, vui vẻ, lại đưa thêm vài món tráng miệng.

Mọi người cũng bị Đại Tô khơi gợi cảm giác thèm ăn nên đều nâng đũa nếm thử, quả nhiên bất phàm. Trong nháy mắt thịt trong hộp đã vơi một nửa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Back
Top Bottom