Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-317
Chương 329: Võ học hoàng gia (2)
- Ôi...
Tô Tuân hít vào một hơi khó chiu, quay sang Trần Khác, ánh mắt giữ tợn:
- Nếu ngươi để cho con gái ta phải chịu một chút ủy khuất nào, ta sẽ liều mạng với Trần gia các ngươi!
- Xin nhạc phụ yên tâm!
Trần Khác vui sướng quá đỗi:
- Con nhất định sẽ coi Tiểu Muội như báu vật, yêu chiều bảo vệ đến bạch đầu giai lão!
- Nhớ kỹ lời ngươi nói!
Tô Tuân hừ một tiếng:
- Bảo cha ngươi đến định ngày đi!
- Đa tạ nhạc phụ thành toàn!
- Cho dù ngươi có khả năng thông thiên, khiến cho Quan gia đặc chỉ tứ hôn.
Thấy Trần Khác mừng phát điên từ trong tâm, Tô Tuân thầm thở dài, giọng cũng dịu bớt:
- Nhưng chỉ sợ không chặn được miệng lưỡi người đời!
- Cứ để cho bọn họ nói.
Trần Khác lắc đầu cười:
- Tiểu tế không quan tâm.
- Ôi, ngươi nói... Ngươi...
Tô Tuân lắc đầu không nói được gì nữa.
Trong khu nhà của Triệu Tông Tích, Vương phủ quận Bắc Hải.
- Bất kể thế nào, rốt cuộc đã xong việc đả thông hai bên,
Trần Khác bực bội:
- Tuy nhiên vẫn không thể bắt đầu hôn lễ, vì ý chỉ Quan gia vẫn chưa xuống.
- Thực ra phương pháp ổn nhất, là có được Thánh chỉ, sẽ tiếp tục suy tính với hai bên.
Triệu Tông Tích cười.
- Nói vậy, sợ bị hai đằng nhạc gia cho rằng lấy thế đè người, ngược lại còn xảy ra nhiều chuyện hơn.
Tâm tư của Trương thị còn tinh tế hơn cả y.
- Đúng vậy.
Trần Khác gật đầu:
- Cho nên cho dù biết như thế không thể tin cậy, ta cũng phải làm như vậy.
Nói xong, lại nhìn Triệu Tông Tích:
- Nhưng ta không có tư cách vào cung cầu kiến, còn phải nhờ ngươi nói giúp ta, xem Quan gia có thương xót không.
- Không thành vấn đề. Chẳng mấy khi ngươi phải nhờ đến ta.
Triệu Tông Tích gật đầu cười:
- Phúc của Tề nhân (người dân thường) không dễ hưởng a, khiến cho Trần học sĩ không gì không làm được lại phải ăn nói khép nép đi cầu người.
- Ngươi đừng có nói mát.
Trương thị cười nói:
- Lần này Trọng Phương không phải là không biết hưởng phúc, mà là hắn có tình có nghĩa. Đổi lại là nam nhân khác sẽ không chịu nỗi khổ này đâu. Nếu không phải vì sợ phụ một người, thì cứ nạp trăm phòng tiểu thiếp cũng không cần lao lực như vậy.
- Lời của Tẩu phu nhân thật làm cho ta cảm động!
Trần Khác gật đầu:
- Vì những lời này, tặng năm mươi thất lụa gấm Tô Châu loại tốt nhất.
- Thế này thì về sau nói nhiều lời tốt về Trọng Phương mới được...
Trương thị che miệng cười:
- Nhưng cũng không cần nhiều như vậy.
- Thực ra có người muốn hối lộ đấy. Không thể coi thường uy lực của gió bên gối (người đời thường ví dụ “gió bên gối” là lời nói nhỏ nhẹ của vợ đối với chồng).
Trần Khác thản nhiên nói.
Trương thị gật gật đầu, hiểu được ý hắn. Trong số các quý phụ ở Biện Kinh, vợ của Triệu Tông Thực nổi danh khẳng khái hào phóng, không biết đã ban bao nhiêu ơn huệ, kết bao nhiêu thiện duyên. Các quý phụ được chỗ tốt này của bà đương nhiên sẽ hướng về Triệu Tông Thực, cùng nhau thổi gió bên gối, góp lại cũng có thể đổ tường.
Khi bọn họ nói chuyện, Triệu Tương Nhi chỉ ở bên cạnh nghe, một câu cũng không thêm.
- Muội tử, nghĩ gì thế?
Triệu Tông Tích liếc mắt nhìn Tiểu quận chúa đáng thương.
- Muội nghĩ...
Triệu Tương Nhi mở to mắt, gợn nước chợt lấp lánh rồi lại chợt biến mất, cười tươi như nắng:
- Cuối cùng đại ca cũng phải kết hôn, nên tặng cái gì đây.
- Cái gì cũng không cần. Muội cứ vui tươi là lễ vật tốt nhất.
Trần Khác cười:
- Nghe nói gần đây muội luôn thức đêm, như vậy không tốt.
- Đường lễ bác đại tinh thâm. Toàn bộ chỉ nghe người Oa (người Nhật Bản, theo cách gọi của người Trung Quốc, thời xưa) muội rất không yên tâm, muốn tìm sách cổ đối chiếu, có đôi khi đang mải tra cứu, không để ý thức đến giờ giấc.
- Đó chỉ là tìm một chút chuyện cho muội làm đỡ buồn, không cần phải quá lo lắng.
Trần Khác than nhẹ:
- Mắt được nhìn trời nhiều sẽ không đỏ như thế, nên đi ra ngoài nhiều một chút.
- Dạ.
Triệu Tương Nhi ngọt ngào cười đáp:
- Đại ca không cần lo lắng, muội sẽ biết lo cho mình mà.
- Đúng rồi. Trọng Phương.
Thấy không khí hơi gượng, Triệu Tông Tích cười:
- Còn nhớ môn mã cầu ở Liêu quốc không?
Trần Khác gật đầu:
- Có. Trọn đời khó quên.
- Lúc ấy ta nghĩ, đối kháng kịch liệt trên sân cầu như vậy chính là một cách rèn luyện ý chí và khí lực tốt. Trái lại đá cầu của Đại Tống chúng ta chỉ chú trọng hoa lệ, có phần hơi giống trò chơi trẻ con.
- Ừ.
- Ngày hôm trước, ta ở chỗ Tương Nhi, có thấy điều lệ đá cầu của Đại Đường mà nó chỉnh lý.
Triệu Tông Tích nhìn muội muội:
- Thế mới biết, hóa ra đá cầu ở Đại Đường thực ra giống môn mã cầu, đều là hai bên cọ xát vật lộn, chiến đấu kịch liệt đấy.
- Đúng!
Trần Khác gật đầu, không khác với bóng đá thời hiện đại là mấy:
- Đá cầu vốn là môn thể thao trong quân đội.
- Không bằng nghĩ cách khôi phục môn đá cầu đời Đường đi. Như vậy, đá cầu mới có thể giúp người ta cường kiện thân thể và tinh thần, có ích cho đất nước.
- Ngươi có lý.
Trần Khác nhìn y.
- Ha ha.
Triệu Tông Tích ngượng ngùng cười:
- Ta đang lo mọi người đã quen cách đá cầu lười biếng như thế, sợ sẽ không dễ dàng thay đổi.
Lại cười và nói tiếp:
- Có câu dưới sự trọng thưởng tất có dũng phu. Ngươi xem ngươi có nên treo giải thưởng gì đó không?
- Nhị ca, ca xem đại ca là thần tài hả?
Triệu Tương Nhi vừa bực mình vừa buồn cười:
- Đại ca chuẩn bị cưới vợ, sao có nhiều tiền dư vậy chứ.
- Muội tử, đừng có dao động lập trường. Ta mới là ca ca của muội!
Triệu Tông Tích cười mắng.
- Được rồi được rồi, ta ra tiền.
Trần Khác đầu hang:
- Năm vạn quan thì sao?
- Nhiều hơn đi.
Triệu Tông Tích tính toán một hồi, muốn hắn phải nhả ra mười vạn quan.
- Năm vạn quan là năm vạn quan. Vàng bạc là xương ngựa chắc.
Trần Khác lắc lắc đầu:
- Ngươi phải mưa móc cùng dính với nhau, mọi người mới muốn làm... Hễ là đội ngũ dự thi, chỉ lên sàn là có tiền thi đấu, thắng nhiều được nhiều, vậy mới có thể hăng hái tham gia.
- Chuyện làm ăn ta thúc ngựa cũng không kịp nổi ngươi.
Triệu Tông Tích cười:
- Như vậy đi, ta đi kêu gọi người tham gia, tổ chức giao cho ngươi. Thế nào?
- Để cho ta sống đi.
Trần Khác cười khổ:
- Ta cũng sẽ không rảnh rỗi như vậy nữa. Địch Nguyên soái muốn ta tiếp nhận võ học viện.
- Thật sao?
Triệu Tông Tích cau mày:
- Ngươi muốn đi sao?
Trong mắt y, như vậy không hợp với thân phận của Trần Khác.
- Đi.
Trần Khác trầm giọng:
- Vì lý tưởng.
- Yến Vân...
Triệu Tông Tích lẩm bẩm:
- Ngày nào có đội quân mạnh đi đánh giặc, khôi phục mười sáu châu Yến Sơn của ta.
- Kiến tha lâu cũng đầy tổ.
Trần Khác hít sâu một hơi:
- Ta nhất định phải làm tốt ở học viện.
Kiên trì chịu đựng mấy ngày, cuối cùng Quan gia cũng triệu kiến Trần Khác.
Người đến truyền chỉ là Lý Hiến, hiện giờ trong cung thay máu, lão lại thăng quan, hiện đã là Nội thị Điện đầu của Nhập Nội Nội Thị Tỉnh, thật sự là hoạn quan cao cấp rồi. Ở vào tuổi của lão, có thể lên được cao như thế đương nhiên không chỉ là may mắn. Tính cách trầm ổn sâu sắc, thông minh linh hoạt mới là mấu chốt.
Hai người quen biết đã mấy năm, Lý Hiến còn nhớ năm đó lão chỉ là một Nội thị Hoàng môn, Trần Khác biết giao tiếp, nên đối với vị Trần học sĩ trẻ tuổi này lão rất tôn kính. Trần Khác cũng đã nhìn chuẩn lão là một nhân vật, mấy năm nay đầu tư không ít vào lão, Lý Hiến cũng biết rõ, bằng không cũng sẽ không tự mình đến truyền chỉ.
- Cơn gió nào đưa quý nhân đến đây thế này?
Trên đường vào Hoàng cung, hai người ngồi chung một chiếc xe. Trần Khác cười nói:
- Để Nội thị Hoàng môn đến là được rồi.
- Vừa lúc ta rảnh, đã lâu không gặp học sĩ, rất nhớ ngươi đấy, nên mới không để họ đi đâu.
Lý Hiến mặc bộ quan bào màu tím mới tinh khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:
- Thứ hai, trong cung bây giờ rất nghiêm, có mấy lời chỉ có thể nói ở bên ngoài... Quan gia gần đây tâm tình không tốt, khi học sĩ diện kiến nên kiềm chế một chút.
Trần Khác biết lão còn có câu sau, gật gật đầu không nói lời nào.
Lý Hiến thấp giọng
- Còn nữa, thực ra mấy năm nay Quan gia rất yêu quý Trần học sĩ, thường xuyên hỏi thăm về ngươi. Nhưng từ khi ngươi cùng vị kia đi Liêu quốc, thì cũng rất ít nhắc tới ngươi.
Trần Khác gật đầu, biến hóa này chính hắn cũng có thể nghĩ ra.
- Ta nói nhiều một câu...
Lý Hiến nhỏ giọng:
- Trước kia ngươi không nên quá thân cận với vị kia. Tuy các ngươi chỉ là giao tình nhỏ, nhưng đậu Tiến sĩ chính là môn sinh của Thiên tử rồi.
- Dĩ nhiên là như vậy.
Trần Khác cười khổ:
- Con người nếu không thay đổi, không bệnh cũng chết.
- Khẳng định học sĩ còn hiểu rõ hơn ta.
Lý Hiền hạ giọng:
- Ta cũng không phải nói để ngươi sửa, dù sao hôm nay cũng khác với trước kia rồi...
Trần Khác hiểu, người này nhìn một chiếc lá thấy cả mùa thu, rõ ràng đang chuẩn bị đường lui... Nghĩ đến ba mươi sáu cái đầu rơi xuống chỉ trong không đến nửa tháng, cung nhân lại dao động tâm tư, lão không khỏi thầm than, xem chừng đại thế đã không thể cản. Quan gia trong cung thực sự đã thành hoa cúc ngày mai.
Quan gia mới tròn năm mươi tuổi đấy! Lại phải đối mặt với hiện thực tàn khốc như thế... Trần Khác cuối cùng cũng hiểu được, đối với Hoàng đế, sinh được con hay không quan trọng đến thế nào.
Thấy hắn hơi xuất thần, Lý Hiến cho rằng mình đã dọa được hắn, bèn nhẹ giọng an ủi:
- Thực ra tấm lòng Quan gia cũng rất mềm, chuyện trong cung xảy ra như thế cũng không muốn giết người, lần này các tiện nhân phạm tội cũng chỉ để cho bọn họ xuất gia.
Lại thấp giọng tiếp:
- Học sĩ có công lớn đấy, ngươi không biết năm đó Đại Lý quy thuận Quan gia cao hứng đến thế nào đâu. Cho nên lần này nếu học sĩ có thể giải trừ được thành kiến của Quan gia, cuộc sống sau này sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
- Ôi...
Tô Tuân hít vào một hơi khó chiu, quay sang Trần Khác, ánh mắt giữ tợn:
- Nếu ngươi để cho con gái ta phải chịu một chút ủy khuất nào, ta sẽ liều mạng với Trần gia các ngươi!
- Xin nhạc phụ yên tâm!
Trần Khác vui sướng quá đỗi:
- Con nhất định sẽ coi Tiểu Muội như báu vật, yêu chiều bảo vệ đến bạch đầu giai lão!
- Nhớ kỹ lời ngươi nói!
Tô Tuân hừ một tiếng:
- Bảo cha ngươi đến định ngày đi!
- Đa tạ nhạc phụ thành toàn!
- Cho dù ngươi có khả năng thông thiên, khiến cho Quan gia đặc chỉ tứ hôn.
Thấy Trần Khác mừng phát điên từ trong tâm, Tô Tuân thầm thở dài, giọng cũng dịu bớt:
- Nhưng chỉ sợ không chặn được miệng lưỡi người đời!
- Cứ để cho bọn họ nói.
Trần Khác lắc đầu cười:
- Tiểu tế không quan tâm.
- Ôi, ngươi nói... Ngươi...
Tô Tuân lắc đầu không nói được gì nữa.
Trong khu nhà của Triệu Tông Tích, Vương phủ quận Bắc Hải.
- Bất kể thế nào, rốt cuộc đã xong việc đả thông hai bên,
Trần Khác bực bội:
- Tuy nhiên vẫn không thể bắt đầu hôn lễ, vì ý chỉ Quan gia vẫn chưa xuống.
- Thực ra phương pháp ổn nhất, là có được Thánh chỉ, sẽ tiếp tục suy tính với hai bên.
Triệu Tông Tích cười.
- Nói vậy, sợ bị hai đằng nhạc gia cho rằng lấy thế đè người, ngược lại còn xảy ra nhiều chuyện hơn.
Tâm tư của Trương thị còn tinh tế hơn cả y.
- Đúng vậy.
Trần Khác gật đầu:
- Cho nên cho dù biết như thế không thể tin cậy, ta cũng phải làm như vậy.
Nói xong, lại nhìn Triệu Tông Tích:
- Nhưng ta không có tư cách vào cung cầu kiến, còn phải nhờ ngươi nói giúp ta, xem Quan gia có thương xót không.
- Không thành vấn đề. Chẳng mấy khi ngươi phải nhờ đến ta.
Triệu Tông Tích gật đầu cười:
- Phúc của Tề nhân (người dân thường) không dễ hưởng a, khiến cho Trần học sĩ không gì không làm được lại phải ăn nói khép nép đi cầu người.
- Ngươi đừng có nói mát.
Trương thị cười nói:
- Lần này Trọng Phương không phải là không biết hưởng phúc, mà là hắn có tình có nghĩa. Đổi lại là nam nhân khác sẽ không chịu nỗi khổ này đâu. Nếu không phải vì sợ phụ một người, thì cứ nạp trăm phòng tiểu thiếp cũng không cần lao lực như vậy.
- Lời của Tẩu phu nhân thật làm cho ta cảm động!
Trần Khác gật đầu:
- Vì những lời này, tặng năm mươi thất lụa gấm Tô Châu loại tốt nhất.
- Thế này thì về sau nói nhiều lời tốt về Trọng Phương mới được...
Trương thị che miệng cười:
- Nhưng cũng không cần nhiều như vậy.
- Thực ra có người muốn hối lộ đấy. Không thể coi thường uy lực của gió bên gối (người đời thường ví dụ “gió bên gối” là lời nói nhỏ nhẹ của vợ đối với chồng).
Trần Khác thản nhiên nói.
Trương thị gật gật đầu, hiểu được ý hắn. Trong số các quý phụ ở Biện Kinh, vợ của Triệu Tông Thực nổi danh khẳng khái hào phóng, không biết đã ban bao nhiêu ơn huệ, kết bao nhiêu thiện duyên. Các quý phụ được chỗ tốt này của bà đương nhiên sẽ hướng về Triệu Tông Thực, cùng nhau thổi gió bên gối, góp lại cũng có thể đổ tường.
Khi bọn họ nói chuyện, Triệu Tương Nhi chỉ ở bên cạnh nghe, một câu cũng không thêm.
- Muội tử, nghĩ gì thế?
Triệu Tông Tích liếc mắt nhìn Tiểu quận chúa đáng thương.
- Muội nghĩ...
Triệu Tương Nhi mở to mắt, gợn nước chợt lấp lánh rồi lại chợt biến mất, cười tươi như nắng:
- Cuối cùng đại ca cũng phải kết hôn, nên tặng cái gì đây.
- Cái gì cũng không cần. Muội cứ vui tươi là lễ vật tốt nhất.
Trần Khác cười:
- Nghe nói gần đây muội luôn thức đêm, như vậy không tốt.
- Đường lễ bác đại tinh thâm. Toàn bộ chỉ nghe người Oa (người Nhật Bản, theo cách gọi của người Trung Quốc, thời xưa) muội rất không yên tâm, muốn tìm sách cổ đối chiếu, có đôi khi đang mải tra cứu, không để ý thức đến giờ giấc.
- Đó chỉ là tìm một chút chuyện cho muội làm đỡ buồn, không cần phải quá lo lắng.
Trần Khác than nhẹ:
- Mắt được nhìn trời nhiều sẽ không đỏ như thế, nên đi ra ngoài nhiều một chút.
- Dạ.
Triệu Tương Nhi ngọt ngào cười đáp:
- Đại ca không cần lo lắng, muội sẽ biết lo cho mình mà.
- Đúng rồi. Trọng Phương.
Thấy không khí hơi gượng, Triệu Tông Tích cười:
- Còn nhớ môn mã cầu ở Liêu quốc không?
Trần Khác gật đầu:
- Có. Trọn đời khó quên.
- Lúc ấy ta nghĩ, đối kháng kịch liệt trên sân cầu như vậy chính là một cách rèn luyện ý chí và khí lực tốt. Trái lại đá cầu của Đại Tống chúng ta chỉ chú trọng hoa lệ, có phần hơi giống trò chơi trẻ con.
- Ừ.
- Ngày hôm trước, ta ở chỗ Tương Nhi, có thấy điều lệ đá cầu của Đại Đường mà nó chỉnh lý.
Triệu Tông Tích nhìn muội muội:
- Thế mới biết, hóa ra đá cầu ở Đại Đường thực ra giống môn mã cầu, đều là hai bên cọ xát vật lộn, chiến đấu kịch liệt đấy.
- Đúng!
Trần Khác gật đầu, không khác với bóng đá thời hiện đại là mấy:
- Đá cầu vốn là môn thể thao trong quân đội.
- Không bằng nghĩ cách khôi phục môn đá cầu đời Đường đi. Như vậy, đá cầu mới có thể giúp người ta cường kiện thân thể và tinh thần, có ích cho đất nước.
- Ngươi có lý.
Trần Khác nhìn y.
- Ha ha.
Triệu Tông Tích ngượng ngùng cười:
- Ta đang lo mọi người đã quen cách đá cầu lười biếng như thế, sợ sẽ không dễ dàng thay đổi.
Lại cười và nói tiếp:
- Có câu dưới sự trọng thưởng tất có dũng phu. Ngươi xem ngươi có nên treo giải thưởng gì đó không?
- Nhị ca, ca xem đại ca là thần tài hả?
Triệu Tương Nhi vừa bực mình vừa buồn cười:
- Đại ca chuẩn bị cưới vợ, sao có nhiều tiền dư vậy chứ.
- Muội tử, đừng có dao động lập trường. Ta mới là ca ca của muội!
Triệu Tông Tích cười mắng.
- Được rồi được rồi, ta ra tiền.
Trần Khác đầu hang:
- Năm vạn quan thì sao?
- Nhiều hơn đi.
Triệu Tông Tích tính toán một hồi, muốn hắn phải nhả ra mười vạn quan.
- Năm vạn quan là năm vạn quan. Vàng bạc là xương ngựa chắc.
Trần Khác lắc lắc đầu:
- Ngươi phải mưa móc cùng dính với nhau, mọi người mới muốn làm... Hễ là đội ngũ dự thi, chỉ lên sàn là có tiền thi đấu, thắng nhiều được nhiều, vậy mới có thể hăng hái tham gia.
- Chuyện làm ăn ta thúc ngựa cũng không kịp nổi ngươi.
Triệu Tông Tích cười:
- Như vậy đi, ta đi kêu gọi người tham gia, tổ chức giao cho ngươi. Thế nào?
- Để cho ta sống đi.
Trần Khác cười khổ:
- Ta cũng sẽ không rảnh rỗi như vậy nữa. Địch Nguyên soái muốn ta tiếp nhận võ học viện.
- Thật sao?
Triệu Tông Tích cau mày:
- Ngươi muốn đi sao?
Trong mắt y, như vậy không hợp với thân phận của Trần Khác.
- Đi.
Trần Khác trầm giọng:
- Vì lý tưởng.
- Yến Vân...
Triệu Tông Tích lẩm bẩm:
- Ngày nào có đội quân mạnh đi đánh giặc, khôi phục mười sáu châu Yến Sơn của ta.
- Kiến tha lâu cũng đầy tổ.
Trần Khác hít sâu một hơi:
- Ta nhất định phải làm tốt ở học viện.
Kiên trì chịu đựng mấy ngày, cuối cùng Quan gia cũng triệu kiến Trần Khác.
Người đến truyền chỉ là Lý Hiến, hiện giờ trong cung thay máu, lão lại thăng quan, hiện đã là Nội thị Điện đầu của Nhập Nội Nội Thị Tỉnh, thật sự là hoạn quan cao cấp rồi. Ở vào tuổi của lão, có thể lên được cao như thế đương nhiên không chỉ là may mắn. Tính cách trầm ổn sâu sắc, thông minh linh hoạt mới là mấu chốt.
Hai người quen biết đã mấy năm, Lý Hiến còn nhớ năm đó lão chỉ là một Nội thị Hoàng môn, Trần Khác biết giao tiếp, nên đối với vị Trần học sĩ trẻ tuổi này lão rất tôn kính. Trần Khác cũng đã nhìn chuẩn lão là một nhân vật, mấy năm nay đầu tư không ít vào lão, Lý Hiến cũng biết rõ, bằng không cũng sẽ không tự mình đến truyền chỉ.
- Cơn gió nào đưa quý nhân đến đây thế này?
Trên đường vào Hoàng cung, hai người ngồi chung một chiếc xe. Trần Khác cười nói:
- Để Nội thị Hoàng môn đến là được rồi.
- Vừa lúc ta rảnh, đã lâu không gặp học sĩ, rất nhớ ngươi đấy, nên mới không để họ đi đâu.
Lý Hiến mặc bộ quan bào màu tím mới tinh khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:
- Thứ hai, trong cung bây giờ rất nghiêm, có mấy lời chỉ có thể nói ở bên ngoài... Quan gia gần đây tâm tình không tốt, khi học sĩ diện kiến nên kiềm chế một chút.
Trần Khác biết lão còn có câu sau, gật gật đầu không nói lời nào.
Lý Hiến thấp giọng
- Còn nữa, thực ra mấy năm nay Quan gia rất yêu quý Trần học sĩ, thường xuyên hỏi thăm về ngươi. Nhưng từ khi ngươi cùng vị kia đi Liêu quốc, thì cũng rất ít nhắc tới ngươi.
Trần Khác gật đầu, biến hóa này chính hắn cũng có thể nghĩ ra.
- Ta nói nhiều một câu...
Lý Hiến nhỏ giọng:
- Trước kia ngươi không nên quá thân cận với vị kia. Tuy các ngươi chỉ là giao tình nhỏ, nhưng đậu Tiến sĩ chính là môn sinh của Thiên tử rồi.
- Dĩ nhiên là như vậy.
Trần Khác cười khổ:
- Con người nếu không thay đổi, không bệnh cũng chết.
- Khẳng định học sĩ còn hiểu rõ hơn ta.
Lý Hiền hạ giọng:
- Ta cũng không phải nói để ngươi sửa, dù sao hôm nay cũng khác với trước kia rồi...
Trần Khác hiểu, người này nhìn một chiếc lá thấy cả mùa thu, rõ ràng đang chuẩn bị đường lui... Nghĩ đến ba mươi sáu cái đầu rơi xuống chỉ trong không đến nửa tháng, cung nhân lại dao động tâm tư, lão không khỏi thầm than, xem chừng đại thế đã không thể cản. Quan gia trong cung thực sự đã thành hoa cúc ngày mai.
Quan gia mới tròn năm mươi tuổi đấy! Lại phải đối mặt với hiện thực tàn khốc như thế... Trần Khác cuối cùng cũng hiểu được, đối với Hoàng đế, sinh được con hay không quan trọng đến thế nào.
Thấy hắn hơi xuất thần, Lý Hiến cho rằng mình đã dọa được hắn, bèn nhẹ giọng an ủi:
- Thực ra tấm lòng Quan gia cũng rất mềm, chuyện trong cung xảy ra như thế cũng không muốn giết người, lần này các tiện nhân phạm tội cũng chỉ để cho bọn họ xuất gia.
Lại thấp giọng tiếp:
- Học sĩ có công lớn đấy, ngươi không biết năm đó Đại Lý quy thuận Quan gia cao hứng đến thế nào đâu. Cho nên lần này nếu học sĩ có thể giải trừ được thành kiến của Quan gia, cuộc sống sau này sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Bình luận facebook