Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-316
Chương 329: Võ học hoàng gia (1)
Nếu chỉ cần có gan chỉ trích, bất kể thật hay giả, đều có thưởng! Nghĩa là bọn họ có thể không cần chứng cứ mà chửi ngươi, thì ngươi cũng sẽ không bị trừng phạt...
Cho nên các Ngôn quan của triều Tống giống một đám sói, tìm tật xấu khắp nơi. Không có chuyện bọn chúng còn phải đi kiếm chuyện ra, huống chi ngươi thực sự có chuyện... Một khi bị buộc tội thẩm tra, vấn đề cũng không chỉ là dậm chân tại chỗ, giáng chức, không dùng đến, bãi quan, thậm chí là sung quân cũng có khả năng.
Chế độ gì thì có loại quan đó. Hệ thống giám khảo này của triều Tống trên cơ bản là ra đầu đinh đi vào, tóc húi cua đi ra, muốn lên đến tầng cao thì tất cả mọi việc không được phạm sai lầm. Ví dụ trực quan nhất chính là Phú tướng công và Hàn tướng công. Năm đó hai người là nhân tài hơn người, một người đi sứ đến Liêu, hiên ngang lẫm liệt, một người uy chấn Tây bắc, địch ta đều sợ. Nhưng sau khi một thời gian làm đến tướng, tất cả đều trở nên lão luyện, điền đạm...
Hiện tại cả nhà Trần gia là tiến sĩ, bề rộng đã đủ chỉ thiếu chiều sâu thôi. Trần Hi Lượng thật sự trông mong Trần Khác có thể trở thành Tể tướng, làm cho danh tiếng của Trần gia lưu danh trọn đời. Đáng tiếc tiểu tử này dường như có chút không hiểu được đạo làm quan, hỏi làm sao mà không làm Tiểu Lượng ca tức giận cho được?
- Phụ thân.
Trầm mặc một hồi, Trần Khác ngẩng đầu lên nói:
- Người thường dạy bảo hài nhi: Nếu ăn lộc của vua thì nên tận tâm trong việc nước, không nên có quá nhiều tạp niệm.
Dừng một chút nói:
- Hài nhi biết nếu làm từng bước, chỉ trong vài năm, hài nhi hẳn sẽ dùi mài đèn sách trong quán các, sau ba năm chuyển đến làm tri châu ở địa phương, đến khi hồi kinh thì có thể lên là Thị Lang, thị Ngự Sử gì đó... Bước vào hàng ngũ đại quan.
Sau khi mãn nhiệm là có thể chọn Hàn Lâm Học Sĩ, Tri Chế Cáo, tiện thể phong tướng rồi... Nếu tất cả thuận lợi như dự tính, thì chỉ mười tám năm là được:
- Nhưng hơn nửa đời người cũng cứ thế trôi qua...
- Ngươi là quan văn, vẫn nên làm tốt chuyện của quan văn.
Trần Hi Lượng thở dài nói.
- Hàn tướng công và Phạm Văn Chính đều là từ chiến trường mà lên.
- Hiện tại có chiến tranh sao?
Trần Hi Lượng trừng mắt nhìn hắn một cái nói:
- Không chỉ hiện tại không có chiến tranh, trong vòng hai mươi năm cũng sẽ không có!
- Vậy cũng chưa chắc.
Trần Khác nói:
- Thiên hạ mặc dù đang an bình, nhưng quên chiến nhất định sẽ nguy.
- Nói như vậy là ngươi đã quyết định rồi hả?
Trần Hi Lượng lạnh lùng nói.
- Đáp ứng chuyện người khác rồi mà thay đổi là không tốt lắm.
Trần Khác nghiêm mặt nói:
- Phụ thân yên tâm, con tự có chừng mực.
- Hừ...
Trần Hi Lượng kêu lên một tiếng kết thúc cuộc nói chuyện... Trần Khác chưa kịp nhận được bổ nhiệm thì lúc này, Tô gia truyền tin đến, nói là hai đứa con trai lão Tô được làm quan... Tô Thức, Tô Triệt mặc dù là tiến sĩ chính quy, nhưng bởi vì có đại tang nên không theo kịp sự sắp đặt thống nhất của Lại bộ, sau khi hồi kinh thì được bổ sung.
Bên Tô Tuân cuối cùng cũng thông qua sự tiến cử của Hàn tướng công, được bổ nhiệm làm Giáo thư lang Tập Hiền viện. Chức quan tuy rằng không lớn cũng rất nhàn rỗi, nhưng dù sao cũng là quan văn, đại biểu cho việc học thức của y được triều đình tán thành. Quan trọng hơn là, lần phân công này rất hợp với tâm ý của y.
Tô Thức nói cho Trần Khác, lão nhân rất là cao hứng cho nên phải thừa dịp hành động.
Vì vậy, ngày kế tiếp sau khi Tô Tuân được bổ nhiệm, Trần Khác liền lên xe chạy tới Tô phủ.
Sau khi người vừa xuống xe, thị vệ khiêng mấy rương gỗ vào sân.
Vừa thấy hắn, Tô Tuân mặt liền xệ xuống nói:
- Ngươi hôm nay cũng to gan hơn rồi, dám tới cửa nhà của ta!
- Nhạc phụ cũng không phải lão hổ mà.
Trần Khác cười làm lành nói:
- Tiểu tế có cái gì mà không dám tới cửa hay không?
Nói xong chắp tay cười:
- Hôm nay tiểu tế đến đây để chức mừng nhạc phụ thăng chức, đặc biệt chuẩn bị mấy phần lễ mọn, xin nhạc phụ vui lòng nhận cho.
- Ta cũng không đồng ý.
Tô Tuân nét mặt sa sầm nói:
- Trừ khi cây vạn tuế nở hoa...
- Kiện thứ nhất, một cây vạn tuế nở hoa!
Còn chưa dứt lời, Trần Tháo đi cùng Trần Khác liền hô vang lên.
Cùng với lời của gã, bọn thị vệ mở cửa ra đưa vào một thùng cao bảy thước, một chậu cao vút, thân cây cứng như sắt, đỉnh thì rợp lá, một bồn hoa đáng yêu màu xanh bóng hiện ra trước mắt lão Tô. Đây đúng là một chậu cây vạn tuế.
Cành lá ở trên đỉnh có một đám hoa hình bán cầu màu vàng vô cùng bắt mắt, đúng là cây vạn tuế nở hoa...
- Hóa ra thật sự có cây vạn tuế nở hoa a...
Tô Thức sợ hãi than.
- Đúng vậy, cây vạn tuế còn gọi là phượng vĩ tiêu. Ở phương bắc không ra hoa, nhưng ở phía nam ra hoa cũng không gọi là hiếm lạ.
Trần Khác cười nói:
- Chỉ có điều muốn tìm được, thì phải tốn thật nhiều công sức.
Nói xong cười nói:
- Nhạc phụ, người có vừa lòng không?
- Hừ!
Tô Tuân hừ một tiếng nói:
- Còn có gà trống đẻ trứng!
- Kiện thứ hai, một con gà trống đẻ trứng!
Trần Tháo liền hô lên.
Bọn thị vệ mở ra một cái thùng nhỏ, bên trong có một con gà trống lớn, mào cao cao, lông màu vàng kim. Đúng là một con gà trống lớn thật sự.
Nhắc tới cũng đúng dịp, dưới mông con gà trống kia lăn ra một quả trứng nóng hổi trước mặt Tô Tuân...
- Oa. Thật sự là một con gà trống đẻ trứng!
Tô Thức ôm lấy quả trứng gà còn nóng ấm vẫn dính đầy phân, đưa tới trước mặt cha:
- Cha xem xem, thế giới vô biên quả nhiên có đủ thứ lạ.
Tô Tuân không tin, đi tới mở lồng sắt, cẩn thận xem con gà kia, đúng là gà trống không thể nghi ngờ. Hồ nghi nhìn Trần Khác:
- Ngươi làm cái trò gì thế?
- Tiểu tế không dám lừa gạt nhạc phụ!
Trần Khác giơ hai tay lên:
- Đây đúng là một con gà trống biết đẻ trứng tiểu tế tìm được từ khắp các châu huyện, đúng như nhạc phụ yêu cầu.
- Sao gà trống có thể đẻ trứng?
Tô Tuân không tin nổi.
- Ta nhớ ra rồi, trong một cuốn sách cổ có nhắc đến “Trứng gà trống”, tuy hiếm thấy nhưng cũng có thể làm được.
Tô Thức chợt nhớ ra:
- Lấy một con gà trống béo tốt, nhốt vào lồng. Thả đàn gà mái ngoài lồng, để cho chúng gần mà không thể tiếp xúc, lâu dần tính khí ảnh hưởng là có thể đẻ trứng. Nói vậy con gà trống này là bịa đặt mà có à?
- Ha ha...
Trần Khác chưa xem bản sách cổ kia, cũng không biết có phải đại cữu ca giúp mình không, nhưng hắn biết, gà trống đẻ trứng mà vẫn gáy, tuy hiếm thấy nhưng vẫn tồn tại. Bởi vì trong thế giới sinh vật có “tính nghịch chuyển”, tức là trống mái chuyển hoán. Trong đó, một ví dụ là, lươn, ví dụ thứ hai là gà.
Gà trống đẻ trứng có hai lý do: Một là bản thân nó vốn là gà mái. Theo như nghiên cứu đời sau phát hiện, gà mái bình thường buồng trứng bên trái phát triển bình thường, bên phải thoái hóa. Khi con gà mái mắc bệnh lao phổi, viêm màng bụng hoặc ngộ độc thức ăn, sau này, buồng trứng bên phải sẽ bắt đầu to ra hình thành một “quả trứng” của gà trống, và sinh ra kích thích tố sinh dục của giống đực, dẫn tới cơ năng sinh lý hỗn loạn, sinh ra sự thay đổi tính thứ hai, khiến gà mái biến thành gà trống.
Khả năng thứ hai là loài lưỡng tính, tức là trong cơ thể vừa có cơ quan sinh dục của giống đực lại vừa có của giống cái. Bởi vì thời gian dậy thì ngắn, khả năng xuất hiện song tính lớn hơn so với các loài khác. Ví dụ như trước kia bộ máy sinh dục đực là chủ đạo, nên phát triển thành con gà trống, nhưng do một vài nhân tố kích tích, cơ quan sinh dục cái mạnh hơn trở thành chủ đạo, vậy là có thể đẻ trứng rồi.
Trần Khác nhớ rõ, xác suất gà trống đẻ trứng là một phần vạn, như thế, chỉ cần có hàng mẫu đủ lớn nhất định có thể tìm được. Vì thế hắn ra lệnh cho tập đoàn tài chính Thanh Thần, thương hội Lam Mạo, tiền trang Biện Kinh, hiệu buôn Tứ Hải, thậm chí cả nước Đại Lý bắt đầu tìm cho mình. Muốn nói có tiền là xong hết, treo thưởng với số tiền thật lớn, rốt cuộc trong một hộ nông gia ở phủ Hà Gian, đã tìm được một con gà trống biết đẻ trứng.
Sau đó đưa nó đến Kinh thành mà giống như hầu hạ tổ tông, Trần Khác tận mắt nhìn thấy nó đẻ ba quả trứng mới dám đem đến cho nhạc phụ xem.
- Con gà béo này là của nhạc phụ rồi.
Trần Khác cười cười:
- Nó cũng không phải chỉ đẻ một lần này là hết, nếu cha lo lắng, sau này tự mình giám sát nó là được.
- Ta không còn chuyện gì để làm sao?
Tô Tuân hừ một tiếng:
- Cho dù có qua cửa này, còn nước đổ có thể hốt thì sao?
- Lễ thứ ba, có thể hốt một bát nước đã đổ đi!
Lục Lang kêu to, y thật muốn đối nghịch với lão nhân đây mà.
Còn chưa dứt lời, thị vệ đã bê lên hòm thứ ba. Mở ra, trong đó là chăn bông thật dày, bỏ lớp chăn ra, bên trong là một cái hòm đồng lạnh ngắt. Lục Lang đeo găng tay, mở nắp, từ trong đó lấy ra một cái chậu đồng, hai răng va lập cập:
- Lão bá, xin vui lòng nhận.
Tô Tuân hừ một tiếng:
- Đây là một chậu băng, không phải nước!
- Phụ thân nói sai rồi! Băng vốn là từ nước mà thành, sao có thể nói cái này không phải bằng nước?
Tô Thức đắc ý:
- Nước lạnh thành băng, trong băng có nước. Vốn chúng là một. Không thể vì ban đầu con đứng, giờ con nằm mà bảo không phải là con?
- Hừ.
Tô Tuân trừng mắt nhìn anh ta:
- Rốt cuộc ngươi đứng về phía ai?
- Từ nhỏ phụ thân đã dạy, lẽ phải không cậy đến thân sơ.
Tô Thức cười đáp:
- Các yêu cầu của cha, Trần Tam Lang không gì không làm được, phụ thân, đừng làm khó hắn nữa...
Nếu chỉ cần có gan chỉ trích, bất kể thật hay giả, đều có thưởng! Nghĩa là bọn họ có thể không cần chứng cứ mà chửi ngươi, thì ngươi cũng sẽ không bị trừng phạt...
Cho nên các Ngôn quan của triều Tống giống một đám sói, tìm tật xấu khắp nơi. Không có chuyện bọn chúng còn phải đi kiếm chuyện ra, huống chi ngươi thực sự có chuyện... Một khi bị buộc tội thẩm tra, vấn đề cũng không chỉ là dậm chân tại chỗ, giáng chức, không dùng đến, bãi quan, thậm chí là sung quân cũng có khả năng.
Chế độ gì thì có loại quan đó. Hệ thống giám khảo này của triều Tống trên cơ bản là ra đầu đinh đi vào, tóc húi cua đi ra, muốn lên đến tầng cao thì tất cả mọi việc không được phạm sai lầm. Ví dụ trực quan nhất chính là Phú tướng công và Hàn tướng công. Năm đó hai người là nhân tài hơn người, một người đi sứ đến Liêu, hiên ngang lẫm liệt, một người uy chấn Tây bắc, địch ta đều sợ. Nhưng sau khi một thời gian làm đến tướng, tất cả đều trở nên lão luyện, điền đạm...
Hiện tại cả nhà Trần gia là tiến sĩ, bề rộng đã đủ chỉ thiếu chiều sâu thôi. Trần Hi Lượng thật sự trông mong Trần Khác có thể trở thành Tể tướng, làm cho danh tiếng của Trần gia lưu danh trọn đời. Đáng tiếc tiểu tử này dường như có chút không hiểu được đạo làm quan, hỏi làm sao mà không làm Tiểu Lượng ca tức giận cho được?
- Phụ thân.
Trầm mặc một hồi, Trần Khác ngẩng đầu lên nói:
- Người thường dạy bảo hài nhi: Nếu ăn lộc của vua thì nên tận tâm trong việc nước, không nên có quá nhiều tạp niệm.
Dừng một chút nói:
- Hài nhi biết nếu làm từng bước, chỉ trong vài năm, hài nhi hẳn sẽ dùi mài đèn sách trong quán các, sau ba năm chuyển đến làm tri châu ở địa phương, đến khi hồi kinh thì có thể lên là Thị Lang, thị Ngự Sử gì đó... Bước vào hàng ngũ đại quan.
Sau khi mãn nhiệm là có thể chọn Hàn Lâm Học Sĩ, Tri Chế Cáo, tiện thể phong tướng rồi... Nếu tất cả thuận lợi như dự tính, thì chỉ mười tám năm là được:
- Nhưng hơn nửa đời người cũng cứ thế trôi qua...
- Ngươi là quan văn, vẫn nên làm tốt chuyện của quan văn.
Trần Hi Lượng thở dài nói.
- Hàn tướng công và Phạm Văn Chính đều là từ chiến trường mà lên.
- Hiện tại có chiến tranh sao?
Trần Hi Lượng trừng mắt nhìn hắn một cái nói:
- Không chỉ hiện tại không có chiến tranh, trong vòng hai mươi năm cũng sẽ không có!
- Vậy cũng chưa chắc.
Trần Khác nói:
- Thiên hạ mặc dù đang an bình, nhưng quên chiến nhất định sẽ nguy.
- Nói như vậy là ngươi đã quyết định rồi hả?
Trần Hi Lượng lạnh lùng nói.
- Đáp ứng chuyện người khác rồi mà thay đổi là không tốt lắm.
Trần Khác nghiêm mặt nói:
- Phụ thân yên tâm, con tự có chừng mực.
- Hừ...
Trần Hi Lượng kêu lên một tiếng kết thúc cuộc nói chuyện... Trần Khác chưa kịp nhận được bổ nhiệm thì lúc này, Tô gia truyền tin đến, nói là hai đứa con trai lão Tô được làm quan... Tô Thức, Tô Triệt mặc dù là tiến sĩ chính quy, nhưng bởi vì có đại tang nên không theo kịp sự sắp đặt thống nhất của Lại bộ, sau khi hồi kinh thì được bổ sung.
Bên Tô Tuân cuối cùng cũng thông qua sự tiến cử của Hàn tướng công, được bổ nhiệm làm Giáo thư lang Tập Hiền viện. Chức quan tuy rằng không lớn cũng rất nhàn rỗi, nhưng dù sao cũng là quan văn, đại biểu cho việc học thức của y được triều đình tán thành. Quan trọng hơn là, lần phân công này rất hợp với tâm ý của y.
Tô Thức nói cho Trần Khác, lão nhân rất là cao hứng cho nên phải thừa dịp hành động.
Vì vậy, ngày kế tiếp sau khi Tô Tuân được bổ nhiệm, Trần Khác liền lên xe chạy tới Tô phủ.
Sau khi người vừa xuống xe, thị vệ khiêng mấy rương gỗ vào sân.
Vừa thấy hắn, Tô Tuân mặt liền xệ xuống nói:
- Ngươi hôm nay cũng to gan hơn rồi, dám tới cửa nhà của ta!
- Nhạc phụ cũng không phải lão hổ mà.
Trần Khác cười làm lành nói:
- Tiểu tế có cái gì mà không dám tới cửa hay không?
Nói xong chắp tay cười:
- Hôm nay tiểu tế đến đây để chức mừng nhạc phụ thăng chức, đặc biệt chuẩn bị mấy phần lễ mọn, xin nhạc phụ vui lòng nhận cho.
- Ta cũng không đồng ý.
Tô Tuân nét mặt sa sầm nói:
- Trừ khi cây vạn tuế nở hoa...
- Kiện thứ nhất, một cây vạn tuế nở hoa!
Còn chưa dứt lời, Trần Tháo đi cùng Trần Khác liền hô vang lên.
Cùng với lời của gã, bọn thị vệ mở cửa ra đưa vào một thùng cao bảy thước, một chậu cao vút, thân cây cứng như sắt, đỉnh thì rợp lá, một bồn hoa đáng yêu màu xanh bóng hiện ra trước mắt lão Tô. Đây đúng là một chậu cây vạn tuế.
Cành lá ở trên đỉnh có một đám hoa hình bán cầu màu vàng vô cùng bắt mắt, đúng là cây vạn tuế nở hoa...
- Hóa ra thật sự có cây vạn tuế nở hoa a...
Tô Thức sợ hãi than.
- Đúng vậy, cây vạn tuế còn gọi là phượng vĩ tiêu. Ở phương bắc không ra hoa, nhưng ở phía nam ra hoa cũng không gọi là hiếm lạ.
Trần Khác cười nói:
- Chỉ có điều muốn tìm được, thì phải tốn thật nhiều công sức.
Nói xong cười nói:
- Nhạc phụ, người có vừa lòng không?
- Hừ!
Tô Tuân hừ một tiếng nói:
- Còn có gà trống đẻ trứng!
- Kiện thứ hai, một con gà trống đẻ trứng!
Trần Tháo liền hô lên.
Bọn thị vệ mở ra một cái thùng nhỏ, bên trong có một con gà trống lớn, mào cao cao, lông màu vàng kim. Đúng là một con gà trống lớn thật sự.
Nhắc tới cũng đúng dịp, dưới mông con gà trống kia lăn ra một quả trứng nóng hổi trước mặt Tô Tuân...
- Oa. Thật sự là một con gà trống đẻ trứng!
Tô Thức ôm lấy quả trứng gà còn nóng ấm vẫn dính đầy phân, đưa tới trước mặt cha:
- Cha xem xem, thế giới vô biên quả nhiên có đủ thứ lạ.
Tô Tuân không tin, đi tới mở lồng sắt, cẩn thận xem con gà kia, đúng là gà trống không thể nghi ngờ. Hồ nghi nhìn Trần Khác:
- Ngươi làm cái trò gì thế?
- Tiểu tế không dám lừa gạt nhạc phụ!
Trần Khác giơ hai tay lên:
- Đây đúng là một con gà trống biết đẻ trứng tiểu tế tìm được từ khắp các châu huyện, đúng như nhạc phụ yêu cầu.
- Sao gà trống có thể đẻ trứng?
Tô Tuân không tin nổi.
- Ta nhớ ra rồi, trong một cuốn sách cổ có nhắc đến “Trứng gà trống”, tuy hiếm thấy nhưng cũng có thể làm được.
Tô Thức chợt nhớ ra:
- Lấy một con gà trống béo tốt, nhốt vào lồng. Thả đàn gà mái ngoài lồng, để cho chúng gần mà không thể tiếp xúc, lâu dần tính khí ảnh hưởng là có thể đẻ trứng. Nói vậy con gà trống này là bịa đặt mà có à?
- Ha ha...
Trần Khác chưa xem bản sách cổ kia, cũng không biết có phải đại cữu ca giúp mình không, nhưng hắn biết, gà trống đẻ trứng mà vẫn gáy, tuy hiếm thấy nhưng vẫn tồn tại. Bởi vì trong thế giới sinh vật có “tính nghịch chuyển”, tức là trống mái chuyển hoán. Trong đó, một ví dụ là, lươn, ví dụ thứ hai là gà.
Gà trống đẻ trứng có hai lý do: Một là bản thân nó vốn là gà mái. Theo như nghiên cứu đời sau phát hiện, gà mái bình thường buồng trứng bên trái phát triển bình thường, bên phải thoái hóa. Khi con gà mái mắc bệnh lao phổi, viêm màng bụng hoặc ngộ độc thức ăn, sau này, buồng trứng bên phải sẽ bắt đầu to ra hình thành một “quả trứng” của gà trống, và sinh ra kích thích tố sinh dục của giống đực, dẫn tới cơ năng sinh lý hỗn loạn, sinh ra sự thay đổi tính thứ hai, khiến gà mái biến thành gà trống.
Khả năng thứ hai là loài lưỡng tính, tức là trong cơ thể vừa có cơ quan sinh dục của giống đực lại vừa có của giống cái. Bởi vì thời gian dậy thì ngắn, khả năng xuất hiện song tính lớn hơn so với các loài khác. Ví dụ như trước kia bộ máy sinh dục đực là chủ đạo, nên phát triển thành con gà trống, nhưng do một vài nhân tố kích tích, cơ quan sinh dục cái mạnh hơn trở thành chủ đạo, vậy là có thể đẻ trứng rồi.
Trần Khác nhớ rõ, xác suất gà trống đẻ trứng là một phần vạn, như thế, chỉ cần có hàng mẫu đủ lớn nhất định có thể tìm được. Vì thế hắn ra lệnh cho tập đoàn tài chính Thanh Thần, thương hội Lam Mạo, tiền trang Biện Kinh, hiệu buôn Tứ Hải, thậm chí cả nước Đại Lý bắt đầu tìm cho mình. Muốn nói có tiền là xong hết, treo thưởng với số tiền thật lớn, rốt cuộc trong một hộ nông gia ở phủ Hà Gian, đã tìm được một con gà trống biết đẻ trứng.
Sau đó đưa nó đến Kinh thành mà giống như hầu hạ tổ tông, Trần Khác tận mắt nhìn thấy nó đẻ ba quả trứng mới dám đem đến cho nhạc phụ xem.
- Con gà béo này là của nhạc phụ rồi.
Trần Khác cười cười:
- Nó cũng không phải chỉ đẻ một lần này là hết, nếu cha lo lắng, sau này tự mình giám sát nó là được.
- Ta không còn chuyện gì để làm sao?
Tô Tuân hừ một tiếng:
- Cho dù có qua cửa này, còn nước đổ có thể hốt thì sao?
- Lễ thứ ba, có thể hốt một bát nước đã đổ đi!
Lục Lang kêu to, y thật muốn đối nghịch với lão nhân đây mà.
Còn chưa dứt lời, thị vệ đã bê lên hòm thứ ba. Mở ra, trong đó là chăn bông thật dày, bỏ lớp chăn ra, bên trong là một cái hòm đồng lạnh ngắt. Lục Lang đeo găng tay, mở nắp, từ trong đó lấy ra một cái chậu đồng, hai răng va lập cập:
- Lão bá, xin vui lòng nhận.
Tô Tuân hừ một tiếng:
- Đây là một chậu băng, không phải nước!
- Phụ thân nói sai rồi! Băng vốn là từ nước mà thành, sao có thể nói cái này không phải bằng nước?
Tô Thức đắc ý:
- Nước lạnh thành băng, trong băng có nước. Vốn chúng là một. Không thể vì ban đầu con đứng, giờ con nằm mà bảo không phải là con?
- Hừ.
Tô Tuân trừng mắt nhìn anh ta:
- Rốt cuộc ngươi đứng về phía ai?
- Từ nhỏ phụ thân đã dạy, lẽ phải không cậy đến thân sơ.
Tô Thức cười đáp:
- Các yêu cầu của cha, Trần Tam Lang không gì không làm được, phụ thân, đừng làm khó hắn nữa...
Bình luận facebook