• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (1 Viewer)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-270

Chương 273: Không đề




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72463.png

Xem ảnh 2
72463_2.png
Chẳng hiểu anh Bàn chui ra từ lúc nào.



Dù sao thì từ sau khi Phong Tiểu Tiểu vội vàng trở về, nghe hắn nói toàn bộ quá trình xong, đối phương đã không mở miệng nói thêm câu nào nữa.



Chắc là khi đó nhỉ? Cũng có lẽ là sớm hơn một chút. Nói cho cùng, nếu hiện tại hồi tưởng lại lúc đó thì, thái độ khi hắn nói rõ sự tình dường như có hơi bình tĩnh quá.



Tôn Nguyên Hạo cắp mông đi tắm rửa, anh Bàn vẫn dùng cái dáng vẻ ngông cuồng, bá đạo, ngồi bệ vệ trước mặt Phong Tiểu Tiểu - người vừa mới suy tưởng đủ thứ trên trời dưới biển. Hắn “hừ” một tiếng qua mũi rồi nói: “Hôm nay tôi mới biết hóa ra kim thân của Đấu Chiến Thắng Phật không còn nữa... Là cô làm à? Quả nhiên độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, tốt xấu gì thì cậu ta cũng coi như là con thừa tự của cô mà.”



“Con cái nhà người thường mà không nghe lời, không phải người làm mẹ sẽ cắt bớt tiền tiêu vặt hoặc cơm tối gì đó sao.” Phong Tiểu Tiểu cạn lời. Đã biết người này là Bàn Cổ nên Phong Tiểu Tiểu dứt khoát ngồi thẳng xuống chỗ đối diện, nhíu mày: “Gan to gớm đấy anh Bàn, không sợ anh Hy đột nhiên quay về à?”



Da mặt Bàn Cổ lập tức giật giật, phẫn nộ đúng kiểu “Đôi cẩu nam nữ các người lại muốn đánh hội đồng tôi”. Hắn vung tay đập bàn: “Là cô nuốt lời trước mà giờ lại còn hùng hồn thế hả?”



Phong Tiểu Tiểu im lặng một hồi, cuối cùng vẫn thành khẩn hỏi: “Hay là anh nói xem rốt cuộc tôi đã giao hẹn chuyện gì với anh trước đã. Tôi vá trời xong thì chuyển thế, hiện tại thật sự không còn ấn tượng gì nữa... Theo như ý anh Hy nói thì hình như tôi đồng ý sinh con cho anh hả?”



Có chết cô cũng không tin kiếp trước mình lại ngu xuẩn đến cỡ này. Cái xu thế văn xôi thịt coi thường chỉ số thông minh của độc giả này là trò gì vậy hả?



“Quả nhiên cô là còn nhớ ước định!” Bàn Cổ nghe được điều mình muốn nghe, bèn quát lên đầy đanh thép: “Bây giờ cô còn dám nói mình không cố ý?”



“…”



Đúng lúc này, mặt đất của sân phía ngoài cửa “ầm ầm” nứt ra, Phục Hy từ trên xe ngựa đen nhánh nhảy xuống. Vừa hay nghe được câu nói cuối cùng của Bàn Cổ, thế là anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức quét qua bên này: “A Bàn?”



Tiếp đó, Phong Tiểu Tiểu nghe thấy rõ ràng tiếng người đàn ông bên cạnh thoáng hít một hơi khí lạnh. Sau đó, còn chưa đợi Phục Hy đi vào, Bàn Cổ đã quả quyết buông ra một câu: “Tôi sẽ còn quay lại.” Tiếp đó, hắn nghẹo đầu, cứ thế mà nhắm mắt bất tỉnh nhân sự.



Tiếp đó nữa, nhân cách của 007 bị đẩy ra: “A? Sao đột nhiên tôi lại ngủ say... Cô Phong, cô về rồi à!!! Tên Tôn Nguyên Hạo đó, cậu ta...”



Phục Hy vừa bước được một bước đã dừng lại ở giữa sân. Ngay sau đó, không khí xung quanh đã lạnh thêm cả chục phần trăm chỉ trong nháy mắt.



Phong Tiểu Tiểu: “Ha ha…”



Phong Tiểu Tiểu rất mệt mỏi. Cô không muốn nói chuyện với tên tâm thần phân liệt này nữa, bèn dứt khoát chuyển hướng sang Phục Hy: “Anh Hy, nhanh như vậy đã xong chuyện rồi à?”



Phục Hy lặng lẽ gật gật đầu, rốt cuộc cũng chịu dời mắt khỏi 007: “... Phía vực sâu bên kia, sợ là không lấp được.”



“Sao thế?” Phong Tiểu Tiểu vốn dĩ chỉ là thuận miệng hỏi, nghe đến đây mới có chút chú ý: “Lại có chuyện gì à?”



Phục Hy hơi gật đầu với phu xe. Sau khi đối phương cung kính khom người liền điều khiển xe lao “ầm ầm” xuống lòng đất. Đợi đến khi mặt đất lại khép vào, Phục Hy mới quay người lại. Làm như không thấy vẻ mặt kinh ngạc của 007, anh trầm ngâm một lát rồi nói với Phong Tiểu Tiểu: “Chủ nhân của vực sâu vừa rồi có nói với anh, tà thần của dị tộc ở trong vực sâu dường như không cam tâm. Bọn họ vẫn tìm tung tích A Bàn khắp nơi...”



Tà thần của dị tộc... Phong Tiểu Tiểu ngây ra hồi mới giật mình: “Anh đang nói Loki sao?”



Bắc Âu vốn tổ chức thành đoàn đi tới vực sâu Vô Tận để đánh Bàn Cổ. Tiếc rằng bọn họ vào trong ấy thì căn bản là không đợi được người, ngược lại còn để cho Phong Tiểu Tiểu - kẻ giữ cửa tới muộn trúng vé độc đắc.



Ngay sau đó, vì giữa đường chạm mặt với Hades mấy lần nên tiểu đội của Hela có hóng được tin tức Bàn Cổ đã bị bắt về từ hắn, đương nhiên bọn họ cũng lập tức chạy về. Chỉ còn lại Loki mang theo thiếu niên Bảo Bình đẹp trai vẫn còn ở vực sâu Vô Tận, chạy loạn như con ruồi mất đầu... Lộ trình của mọi người lệch nhau quá nhiều, lại thêm cái nhân phẩm hạng bét, số ngang như chó mực của Loki, vậy nên đến giờ hắn vẫn chưa hay tin. Chuyện này thật sự không thể xem là người khác cố ý giấu giếm được.



Phục Hy nhíu mày, gật gật đầu, tiếp tục nói với Phong Tiểu Tiểu: “Lúc ở trong vực sâu, anh thoáng cảm nhận được bát quái đồ được khởi động, sau đó lại có có năng lượng khác thường tràn ra trong thần đình... Nhưng mà A Bàn tính trốn ra ngoài, do bị kẻ thù tìm kiếm à?”



Cũng không phải là anh sợ Bàn Cổ chết, người trên toàn thế giới có chết sạch thì tên nhãi đó cũng không chết được.



Vấn đề là, nếu như thân xác này bị xử lý thật thì hắn sẽ chạy mất. Đến lúc đó mình lại phải đi bắt thêm lần nữa... Hà tất phải tốn sức như vậy làm gì.



“Ha ha...” Phong Tiểu Tiểu thực lòng khó mà nói ra chuyện thủ phạm mang người chạy trốn thực ra là Tôn Nguyên Hạo, vậy nên cô chỉ đành cười gượng cho qua chuyện.



007 nghe mà ù ù cạc cạc... Có vẻ kẻ đào thoát ở đây hẳn là chỉ mình hoặc là Tôn Nguyên Hạo? Vậy thì năng lượng khác thường chắc chính là bộ ba người đẹp và quái vật kia rồi?



Thế nhưng A Bàn là ai mới được cơ chứ??



“Theo những chuyện mà lúc trước em từng nói, có vẻ như A Bàn đã đắc tội với ba hệ thần ma.” Thiên thần sa ngã, vợ chồng chủ thần Olympus, còn có hệ thần Aesir đã bị diệt tộc... Phục Hy cũng chẳng để ý chuyện Phong Tiểu Tiểu có trả lời hay không, anh nói tiếp luôn: “Hai hệ khác thì xem như bỏ qua. Tuy là tình thế bức bách, nhưng nói cho cùng, hắn cũng không trực tiếp ra tay. Có điều, nhánh bên Bắc Âu...” Nói đến đây, anh hơi dừng lại, dường như hơi do dự. Tiếp đó, Phục Hy nói: “Từ bên tà thần kia thì có thể thấy, chỉ e nhánh này của bọn họ chưa thấy Bàn Cổ chết thì sẽ chưa thôi. Vậy nên chỗ chúng ta không thể giữ hắn lại thêm được nữa.”



Mặc dù Phục Hy nói có chút không rõ ràng nhưng Phong Tiểu Tiểu vẫn nhanh chóng hiểu ra: “Ý của anh là sợ anh Bàn ở lại cửa tiệm chúng ta thì sẽ bị người ta trả thù, cho nên muốn tiễn hắn đi à?”



Phục Hy gật đầu.



Phong Tiểu Tiểu băn khoăn một hồi: “Nhưng mà đưa đi đâu đây? Khó khăn lắm chúng ta mới bắt được người, giờ mà đưa đi thì khác nào thả hổ về rừng...”



Ánh mắt Phục Hy thản nhiên đảo qua phía 007, kẻ đang nghe mà đầu toàn dấu chấm hỏi. Anh bình tĩnh nói: “Vậy nên chưa thể lấp vực sâu Vô Tận được. Chủ nhân của vực đã cầm đầu xin đi giết giặc. Đợi sau khi quét sạch dị tộc nơi vực sâu Vô Tận là có thể thu thập pháp tắc, nhốt một mình A Bàn lại... Đến lúc đó, cho dù có bản lĩnh tới đâu, nếu hắn muốn ra ngoài thì chỉ e cũng sẽ phải tốn công vất vả một phen.”



“Không được!” Phong Tiểu Tiểu bác bỏ ngay theo phản xạ: “Chuyện đó an toàn thì an toàn thật, nhưng phóng viên Hoàng thì làm thế nào đây?”



Chẳng lẽ ngày nào Bàn Cổ chưa ra thì ngày đó phải nhốt người ở vực sâu Vô Tận, không thả ra hay sao?



Nếu như là sinh vật bền bỉ, cứng cỏi như thần ma thì còn dễ nói, nhưng giống loài yếu ớt như con người thì đừng có hành hạ thế chứ.



007 họ Hoàng nghe mãi, đến giờ mới kinh sợ chỉ vào mũi mình: “A Bàn mà mấy người nói hóa ra là tôi hả?”



Đậu phộng!!!



Có cần phải ác đến thế không???



Phục Hy liếc nhìn anh ta, rồi lại thờ ơ quay đi trước ánh mắt “cần lắm một lời giải thích” của đối phương. Anh coi như không có người này, tiếp tục nghiêm túc thảo luận với Phong Tiểu Tiểu: “Nếu vậy thì chỉ còn cách nhốt nhánh bên Bắc Âu vào, nếu không tất sẽ có phong ba...”



“...” Mẹ kiếp! Có cần phải coi thường ông đây vậy không?



Lúc này Phong Tiểu Tiểu cũng chẳng rảnh mà chú ý tới 007 đang mất mát, buồn bực. Ngẫm lại chuyện mà lúc trước Tôn Nguyên Hạo đính kèm 007 đã gặp ở thần đình, cô phải thừa nhận là lo lắng của anh Hy không sai chút nào.



Đừng nói là ba anh em mang tới bất hạnh của Bắc Âu là các tà thần và Loki, ngay như Vidar cũng đã từng tỏ rõ thái độ không chào đón 007... Mối thù diệt tộc thật sự quá lớn. Nếu không phải Phục Hy lên tiếng trước, chỉ sợ sẽ chẳng ai thèm quan tâm vấn đề chuyển đổi nhân cách giữa Bàn Cổ và 007 mà chỉ trực tiếp giải hận trước rồi tính.



Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo có mặt.



Trong đầu Phong Tiểu Tiểu vừa mới nghĩ tới cái tên Vidar thì người đàn ông đi đón trẻ con tan học này đã ôm bé gái đứng ở cổng. Không biết khi nãy anh ta đã nghe được những gì.



Bé gái đeo cặp sách nhỏ ngồi trên cánh tay Vidar. Vừa vào cửa, cô bé nhìn thấy anh Hoàng bèn vui vẻ vẫy tay: “Anh ơi!”



Người khác còn dễ nói, nhưng muốn nhốt Vidar vào vực sâu Vô Tận thì Phong Tiểu Tiểu vẫn có chút không đành lòng. Cô không nhịn được mà hỏi: “Anh Hy, Vidar là người bị hại. Nhốt cả anh ấy lại hình như có hơi…”



Phục Hy hoàn toàn không có chút cảm giác chột dạ khi quyết định nhốt người phía sau lưng mình lại, anh thản nhiên hỏi lại: “Nếu như anh ta không nhịn được mà ra tay thì đến lúc đó phải làm sao?”



“...” Vidar trầm mặc đi tới. Anh bình tĩnh nhìn 007 hồi lâu, rồi lại nhìn cô nhóc bé bỏng trong ngực mình, cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi thề... sẽ không làm tổn thương đến anh Hoàng đây.” Trừ phi anh ta lại biến thành gã kia...



“Thề sao?” Khóe môi Phục Hy nhếch lên, quay sang nhìn Vidar. Một lúc sau, anh mở miệng: “... Vậy thì coi như đã xong.”



Vidar gật gật đầu, đặt cô bé trong ngực xuống đất. Bé Thải Thải lập tức vui vẻ chạy về phía 007 đang méo mặt đau khổ.



Phục Hy đứng dậy: “Nếu đã quyết định rồi thì giờ anh sẽ đưa ba người kia ra ngoài, khóa luôn cùng với tà thần ở vực sâu.”



Tartarus là thần nguyên thủy sinh ra từ mảnh vỡ hỗn độn, còn đám người Loki và Hela theo thứ tự đã là thị thần đời thứ hai, thứ ba. Chưa kể tới vực sâu Vô Tận vốn chính là bản thân Tartarus. Trong vùng đất ấy, đến cả vô số Titan và chủ thần đời thứ hai của Olympus cũng còn bị anh ta áp chế chứ đừng nói đến đám người Loki.



Phong Tiểu Tiểu nhìn Phục Hy lên tầng hai, bước qua cánh cửa lớn hoa lệ. Hơn mười phút sau, anh bước ra, trong tay túm theo một con rắn nhỏ, một con cún con và một mỹ nữ sắc mặt tái nhợt.



Đám động vật nhỏ đã không còn sức nói chuyện nữa, nhưng mỹ nữ thì lại không cam tâm: “Tại sao kẻ bị nhốt lại là chúng tôi? Thì ra các người muốn bao che cho hắn sao?”



Giết người đền mạng, thiếu nợ thì phải trả tiền.



Cho dù có lấy cớ tên họ Hoàng 007 thật sự trong sạch, vô tội thì Phong Tiểu Tiểu cũng thấy cái cớ này thật sự quá yếu ớt.



Lòng người luôn có thiên vị, Phong Tiểu Tiểu hơi xấu hổ mà quay mặt đi chỗ khác. Cô thật sự không biết nên giải thích thế nào. Phục Hy lại cười lạnh: “Nếu là A Bàn, các người cho rằng mình có nổi một phần sức mạnh của kẻ thù sao?”



“…”



“Chẳng qua là muốn thừa dịp A Bàn không có mặt để trục lợi thôi.” Phục Hy dửng dưng nhìn cô ta bằng nửa con mắt: “Nếu như có thể trèo ra khỏi vực sâu, ta sẽ ở đây chờ các người... Nếu ngay cả chủ nhân của vực sâu cũng không địch được, vậy thì các người cũng đừng hy vọng hão huyền nữa.”



Chú cún con phẫn nộ kêu “Gâu gâu”, con rắn nhỏ thì khè khè, liều mạng giãy giụa. Người đẹp đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Phục Hy, gương mặt cô ta lộ ra ý cười nham hiểm: “... Được thôi, cứ chờ đấy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom