Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-269
Chương 272: Phòng tối
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Dương Nghiên chỉ có một cảm tưởng là: Người có liên quan tới chứng mau quên không dễ chọc.
Tổ thần có liên quan tới chứng mau quên không dễ chọc vào.
“Tôi có nên vui mừng vì ít nhất Bàn Cổ vẫn tuân thủ quy tắc cơ bản của luật chơi không!” Dương Nghiên cảm khái nói: “Nếu dựa theo những đầu mối đã tổng hợp để phán đoán thì… Lời tiên tri về ngày tận thế, về cái chết của các vị thần trong vòng mười năm được hiển thị trên bát quái chính là chỉ kỳ hạn của trò chơi… Tôi nghĩ khoảng thời gian này, Bàn Cổ vẫn chưa có cách nào khôi phục hoàn toàn. Thế là hắn ta liều mạng chạy khắp nơi kiếm chuyện, còn mấy vị cũng liều mạng tìm ông ta và thu dọn cục diện rối rắm. Mười năm sau, ông ta mà clear thì thắng còn nếu không đạt được mục tiêu thì hai vị thắng?”
Sau khi Dương Nghiên than thở, người bị anh ta nhìn khinh bỉ và lên án một cách kịch liệt là Phong Tiểu Tiểu chỉ còn biết câm nín.
Cho nên mới nói mọi việc có lúc không nên suy nghĩ quá nhiều.
Vốn tưởng rằng có ân oán tình thù long giời lở đất gì, kết quả lại chỉ là câu chuyện một đứa trẻ con vùng vằng giận dỗi.
Chẳng qua, người thường có giận dỗi thì cùng lắm cũng chỉ là tôi lén nói xấu anh vài câu, anh lén vứt một ít rác ở cổng nhà tôi. Ghê hơn tí thì thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Đẳng cấp cao nữa là dùng quyên lực đè người hoặc cạnh tranh giành giật cùng đẳng cấp.
Thế nhưng đến lượt Tổ thần thì... Với năng lực cỡ đó mà nói, hắn có muốn chơi lớn thì đúng là không khó để chấp nhận cho lắm.
Lấy một ví dụ khác. Khi ra ngoài, một người phải đè nén, nhẫn nhịn. Lúc về nhà mình mà có muốn giải tỏa thì hẳn là thích ném cốc thì ném cốc, muốn đạp cửa thì đạp cửa. Dù thế nào đi nữa, ở địa bàn người ta, người ta là chủ.
Tình huống của Bàn Cổ cũng gần như thế. Suy cho cùng, thế gian là do hắn tạo ra, hắn hứng lên muốn hủy thì hủy, muốn chơi thì chơi. Cứ cho là mắng chửi, ăn vạ, la khóc om sòm thì vẫn là đúng lý hợp tình.
Trùng hợp đêm đó, Phong Tiểu Tiểu nhận được một cuộc điện thoại hỏi thăm của Phục Hy khi ra khỏi kết giới. Chủ yếu là Phục Hy muốn báo cho Phong Tiểu Tiểu biết chỉ còn khoảng một tháng nữa anh sẽ kết thúc thời gian bế quan.
Sau một hồi xoắn xuýt, nghĩ đi nghĩ lại, Phong Tiểu Tiểu vẫn đem những chuyện nghe được từ Nguyệt Lão nói với Phục Hy.
Phục Hy nghe xong, trầm mặc hồi lâu: “... Em với Bàn Cổ từng đánh cuộc à? Sao trước giờ không nói cho anh biết?”
“...” Phong Tiểu Tiểu thấy bản thân rất vô tội. Chuyện xảy ra rất lâu rồi, hơn nữa ký ức của cô cũng không đầy đủ, nào có biết việc này. “Đại khái là... năm đó, em kéo anh đến nhân gian chơi rồi quên nhắc việc này.”
Hóa ra người khiến Bàn Cổ đang trong thời kỳ phản nghịch thành phản diện trẩu tre như này chỉ có mỗi mình cô thôi sao?!
“Hừ!” Phục Hy hừ lạnh một tiếng, coi như bỏ qua việc này: “Quên rồi thì thôi... Xem ra Bàn Cổ cũng hẹp hòi quá. Dù anh không thực hiện lời hứa thì hắn cũng làm gì được? Em không cần sợ hắn, cứ thoải mái đi. Anh còn muốn xem xem hắn dám làm gì đây!”
Bao che vô điều kiện là đây! Phong Tiểu Tiểu vừa cảm động vừa xoắn xuýt: “Cũng không thể nói thế được. Em cảm thấy mọi người nên cùng nhau ngồi xuống nói chuyện cho tử tế, lấy sự tồn vong của cả thế giới ra đọ thắng thua liệu có phải hơi thái quá không?”
Phục Hy không khách sáo cười lạnh: “Bàn Cổ là kẻ cố chấp, chưa chắc đã nghe lời giãi bày của em. Phí lời làm gì? Em cứ mặc kệ hắn đi.”
“...” Lúc này, Phong Tiểu Tiểu bắt đầu hoài nghi rằng chuyện ngày xưa mình dám tùy tiện mặc kệ chuyện người khác có tám phần là do Phục Hy dung túng mà ra.
Nhưng ngay sau đó, Phục Hy cũng rất tôn trọng ý kiến của Phong Tiểu Tiểu mà đưa ra phương án thứ hai: “Nếu em cảm thấy cùng nhau bàn bạc sẽ tốt hơn thì một khi tìm ra tung tích, anh sẽ trói hắn mang về. Có điều anh đã bắt trói hắn vài lần rồi, e rằng lần này hắn sẽ có phòng bị.”
“...” Anh Hy à, đủ rồi đấy, thật đó!
Trong phút chốc, Phong Tiểu Tiểu sâu sắc cảm nhận được cảm giác bị liệt vào hàng hạ cấp mà Dương Nghiên đã từng nghiêm túc nói trước đó.
Hóa ra, bắt đầu từ thời Hỗn Độn... Thuộc tính trẩu tre đã là thứ không cách nào ngăn nổi rồi sao?!
***
Kể từ ngày hôm sau, vì thức thời quy hàng nên Nguyệt Lão nhanh chóng được sắp xếp vào bộ máy của thần đình, coi như lão được Phong Tiểu Tiểu trao cho tư cách tham gia vào công cuộc cứu thế và diệt thế. Khi ấy, đúng lúc Nữ Bạt cùng cậu Liên từ Nông Gia Lạc trở về. Nghe nói Nguyệt Lão đi nhờ vả để được gia nhập thần đình, cô ta chẳng khách khí gì mà quăng ngay một ánh mắt khinh bỉ, rõ ràng là nghi ngờ tiêu chuẩn thẩm mỹ của Phong Tiểu Tiểu.
“Tiệm gốm của mấy người nhận cả công nhân bốn mươi tuổi à?” Đến cả cậu Liên cũng cảm thấy kinh ngạc: “Hình như ổng cũng không biết làm gốm phải không?! Trông như là kết dây thủ công ấy. Vừa rồi lúc tới đây, tôi có thấy ông ấy đang thắt một cái kết rất phức tạp… Mặc dù cũng là nghệ thuật truyền thống, nhưng thế này thì lệch nghề hơi quá rồi còn gì?”
Phong Tiểu Tiểu lướt qua cậu Liên, trực tiếp kéo Nữ Bạt về phía mình. Trước vẻ mặt kinh ngạc, không ngừng liếc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của đối phương, Phong Tiểu Tiểu thấp giọng hỏi: “Tôi muốn xác nhận một chuyện, Bàn Cổ... Hai người đều biết lý do Bàn Cổ muốn hủy diệt thế gian à?”
Nữ Bạt ngậm cái miệng xinh xắn vừa há ra vì kinh ngạc của mình lại, nhíu mày đáp: “Biết thì sao nào?”
Khóe miệng Phong Tiểu Tiểu giật giật: “Không thấy trẻ con à?!” Em gái à, tùy tiện đi theo một chủ nhân có mục tiêu cuộc đời ngáo ngơ chán ngắt thế này mà không thấy có vấn đề gì sao?
Nữ Bạt bỏ tay Phong Tiểu Tiểu ra, xoa xoa cổ tay mình. Cô nàng cười lạnh: “Những thứ ấy không liên quan gì đến tôi cả, chỉ cần theo người ta mà giải tỏa được oán khí trong lòng là ổn.”
Những kẻ có mục tiêu khác nhau, vì lý do khác nhau nhưng lại hoàn thành cùng một việc... Lý do của người ta là gì không quan trọng, chỉ cần kết quả sau cùng mà bọn họ theo đuổi giống nhau là được rồi.
“...”
Phong Tiểu Tiểu tuyệt vọng với thế giới thần kỳ này lắm rồi.
Vidar về đội, âm thầm đi vào phòng khách, ngồi xuống vị trí cũ của mình - cũng chính là trên ghế sô-pha lớn đối diện với màn hình ti vi.
Nguyệt Lão đã bện xong mấy cái kết, đang ở bên cạnh lật lại xem dây hoa. Thấy người đàn ông lạnh lùng vừa vào đã cầm lấy điều khiển bật kênh hoạt hình, lão không nhịn được mà liếc nhìn một cái, rồi liếc hai cái... Sau đó, bầu không khí quá ngột ngạt khiến lão quyết định bắt chuyện.
“Xin chào!”
“...”
“Tôi họ Nhạc, tên Nhạc Phó“.*
“...”
*Nhạc Phó: đồng âm với nhạc phụ là bố vợ.
“Phụt” Phong Tiểu Tiểu bưng nước đi ngang qua, ho khan một tiếng: “Ông cứ tiếp tục đi.”
Nhạc Phụ... À không, Nguyệt Lão vô cùng lúng túng, bỏ qua việc trêu đùa Vidar, quay lại đối diện với Phong Tiểu Tiểu: “Nương nương, lẽ nào ở đây không có việc gì cần làm sao? Bằng không tôi lại đi buộc mấy đôi tình nhân là được rồi.”
“Cứ gọi tôi Tiểu Tiểu là được.” Phong Tiểu Tiểu thả mình xuống sô-pha, Vidar ở bên cạnh cũng rất tế nhị yên lặng dịch ra một chút, chừa ra một khoảng rộng hơn cho Phong Tiểu Tiểu.
Sau khi thuận miệng nói cảm ơn, Phong Tiểu Tiểu quay lại nói với Nguyệt Lão: “Ở đây có nhiều người lắm, ông gọi tôi là nương nương, mọi người sẽ nghĩ đầu óc ông có vấn đề đấy... Ngoài ra, hôm qua tôi quên nói với ông chuyện của anh Vũ, anh ta là Võ tu. Nếu ông muốn kết tơ hồng thì đừng có mà động vào anh ta đấy.”
“Võ tu?” Nguyệt Lão trố mắt nghẹn họng.
Phong Tiểu Tiểu cũng không sợ lão mật đi báo. Lai lịch của lão quá không trong sạch, lúc mới nhận vào cô đã cho một roi trước rồi… Cũng tới khi thu nhận Nguyệt Lão kiểu này cô mới phát hiện, hóa ra roi da của anh Hy lại có thể dùng làm đạo cụ quan trọng của trò chơi.
Bàn Cổ thì hạ cấm chế, còn cô thì quất roi da... Hai bên đều có những chiêu trò riêng để chiêu mộ nhân tài. Đây đúng chuẩn game chiến lược rồi.
Có điều, cái đám đã dùng khế ước thu vào thần đình thì làm sao giờ?! Tìm lúc nào rảnh rồi quật dần từng người à?!
Nguyệt Lão nhìn sợi tơ hồng trong tay, buồn rầu nói: “Khó lắm mới tìm được một đôi trời định...”
“... Dạng như anh ta mà cũng có người hợp cơ à?”
“Giờ thì đương nhiên là hết rồi.” Nguyệt Lão than thở: “Một khi đã bước vào con đường tu hành thì nhân duyên thế tục cũng đứt. Nếu anh ta không chủ động cho tôi buộc dây vào thì tôi cũng chẳng làm gì được.” Nói xong, Nguyệt Lão bèn làm mẫu. Lão khom người buộc một đầu dây vào chân Vidar: “Ví dụ như này, cô xem...”
Vidar im lặng nhìn lão buộc, đợi đến khi Nguyệt Lão buộc xong đứng thẳng dậy và nói: “Gỡ ra đi!” Vidar nghe lời, đưa tay kéo… Tay bị bật ngược ra.
Phong Tiểu Tiểu: “...”
Nguyệt Lão: “Ớ!?”
“Thế này là sao?” Phong Tiểu Tiểu hỏi Nguyệt Lão - người có thể giải thích khái quát cho cô nghi vấn của mình.
Nguyệt Lão ngây ngẩn hồi lâu rồi mới yếu ớt nói như người mộng du: “Chắc là hệ thống không giống nhau... Chúng ta chú trọng vạn pháp quy nhất, chỉ cần tu vi mạnh thì có thể cưỡng chế phá bỏ các loại cấm chế khác. Còn người thuộc hệ thần khác thì không có khái niệm tu hành, toàn bộ năng lực mạnh yếu đều là trời sinh hoặc được thần chức ban cho. Cho nên hình như họ gần như không có sức đề kháng với mấy năng lực kiểu không đúng ngành như này thì phải.”
Chợt nghĩ... thì thấy cũng đúng nhỉ.
Ví như thiên triều có tu đạo, tu phật, tu tiên, các loại tu. Thế mọi người từng nghe về chuyện đỉnh Olympus và Asgard có ai đi luyện lấy exp bao giờ chưa? Trình độ và kỹ năng của của các vị thần ở đây đều đã được định sẵn cả rồi.
Ví dụ như thần Tình Yêu Eros (con trai của nữ thần Aphrodite) chẳng có bản lĩnh nào khác kia kìa. Eros đã sử dụng mũi tên tình ái với biết bao vị thần đẳng cấp cao. Thần Apollo thì khỏi nói rồi, ngay cả Hades cũng chạy không thoát.
Phong Tiểu Tiểu trừng mắt với ông ta: “Vậy ông tháo cho anh ta đi chứ”
Lỗi này buộc phải nghĩ cách giải quyết. Trước mắt, ở bên cạnh mình đa phần đều là thần tộc quốc tịch nước ngoài. Đến lúc đó Bàn Cổ đừng có tìm thấy nhân tài đặc biệt nào đó nha. Thế thì khéo làm một mẻ tóm được cả mình luôn quá.
Nguyệt Lão càng chột dạ: “Dây... Dây tơ hồng mà chưa buộc vào cả hai người thì còn cởi ra được. Nhưng khi đã buộc xong thì tôi cũng không thể làm gì thêm được, trừ khi bản thân họ có khả năng tự cởi dây. Tuy nhiên, tôi có thể buộc một cái nút ở giữa, tạo ra một ít chướng ngại, khiến bọn họ yêu nhau mà không đến được với nhau.” Phát hiện thấy sắc mặt Phong Tiểu Tiểu không tốt lắm, Nguyệt Lão mới cuống quýt thêm vào câu sau.
“Cái trò thất đức gì thế hả!” Phong Tiểu Tiểu mắng một câu theo phản xạ. Sau khi phục hồi tinh thần rồi cô lại phát hiện ra một điểm quan trọng. Cô tròn mắt: “Đầu dây còn lại ông buộc vào ai rồi?”
“Vì lúc trước tôi đã buộc dây vào người cùng đôi với cậu họ Vũ kia nên người còn lại tôi cần buộc đương nhiên là cậu ta... Nhưng mà cậu Vũ lại giật đứt dây. Cho nên đoạn dây tiếp theo này sẽ tự động bổ sung vào vị trí đó, ngầm nhận định thành đôi cùng người cặp với cậu Vũ...” Vẻ mặt Nguyệt Lão như đưa đám, lão kêu oan: “Nương nương, quả thực tôi không cố ý mà.”
“... Ông hãy thành thật nói cho tôi biết, người mà ông buộc dây để thành đôi với Vidar rốt cuộc là ai thì hơn.” Phong Tiểu Tiểu đau đầu đỡ trán.
“Là, là em gái của Tôn Đại Thánh...” Nguyệt Lão lắp bắp nói ra đáp án.
“...” Phong Tiểu Tiểu đen mặt nhìn lão.
“...” Nguyệt Lão nhìn lại cô, nước mắt chứa chan.
Phong Tiểu Tiểu vỗ vỗ Nguyệt Lão: “... Được lắm, ông dám buộc sợi tơ hồng cho em gái của con khỉ đó, xem ra gan ông cũng lớn đấy.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Tổ thần có liên quan tới chứng mau quên không dễ chọc vào.
“Tôi có nên vui mừng vì ít nhất Bàn Cổ vẫn tuân thủ quy tắc cơ bản của luật chơi không!” Dương Nghiên cảm khái nói: “Nếu dựa theo những đầu mối đã tổng hợp để phán đoán thì… Lời tiên tri về ngày tận thế, về cái chết của các vị thần trong vòng mười năm được hiển thị trên bát quái chính là chỉ kỳ hạn của trò chơi… Tôi nghĩ khoảng thời gian này, Bàn Cổ vẫn chưa có cách nào khôi phục hoàn toàn. Thế là hắn ta liều mạng chạy khắp nơi kiếm chuyện, còn mấy vị cũng liều mạng tìm ông ta và thu dọn cục diện rối rắm. Mười năm sau, ông ta mà clear thì thắng còn nếu không đạt được mục tiêu thì hai vị thắng?”
Sau khi Dương Nghiên than thở, người bị anh ta nhìn khinh bỉ và lên án một cách kịch liệt là Phong Tiểu Tiểu chỉ còn biết câm nín.
Cho nên mới nói mọi việc có lúc không nên suy nghĩ quá nhiều.
Vốn tưởng rằng có ân oán tình thù long giời lở đất gì, kết quả lại chỉ là câu chuyện một đứa trẻ con vùng vằng giận dỗi.
Chẳng qua, người thường có giận dỗi thì cùng lắm cũng chỉ là tôi lén nói xấu anh vài câu, anh lén vứt một ít rác ở cổng nhà tôi. Ghê hơn tí thì thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Đẳng cấp cao nữa là dùng quyên lực đè người hoặc cạnh tranh giành giật cùng đẳng cấp.
Thế nhưng đến lượt Tổ thần thì... Với năng lực cỡ đó mà nói, hắn có muốn chơi lớn thì đúng là không khó để chấp nhận cho lắm.
Lấy một ví dụ khác. Khi ra ngoài, một người phải đè nén, nhẫn nhịn. Lúc về nhà mình mà có muốn giải tỏa thì hẳn là thích ném cốc thì ném cốc, muốn đạp cửa thì đạp cửa. Dù thế nào đi nữa, ở địa bàn người ta, người ta là chủ.
Tình huống của Bàn Cổ cũng gần như thế. Suy cho cùng, thế gian là do hắn tạo ra, hắn hứng lên muốn hủy thì hủy, muốn chơi thì chơi. Cứ cho là mắng chửi, ăn vạ, la khóc om sòm thì vẫn là đúng lý hợp tình.
Trùng hợp đêm đó, Phong Tiểu Tiểu nhận được một cuộc điện thoại hỏi thăm của Phục Hy khi ra khỏi kết giới. Chủ yếu là Phục Hy muốn báo cho Phong Tiểu Tiểu biết chỉ còn khoảng một tháng nữa anh sẽ kết thúc thời gian bế quan.
Sau một hồi xoắn xuýt, nghĩ đi nghĩ lại, Phong Tiểu Tiểu vẫn đem những chuyện nghe được từ Nguyệt Lão nói với Phục Hy.
Phục Hy nghe xong, trầm mặc hồi lâu: “... Em với Bàn Cổ từng đánh cuộc à? Sao trước giờ không nói cho anh biết?”
“...” Phong Tiểu Tiểu thấy bản thân rất vô tội. Chuyện xảy ra rất lâu rồi, hơn nữa ký ức của cô cũng không đầy đủ, nào có biết việc này. “Đại khái là... năm đó, em kéo anh đến nhân gian chơi rồi quên nhắc việc này.”
Hóa ra người khiến Bàn Cổ đang trong thời kỳ phản nghịch thành phản diện trẩu tre như này chỉ có mỗi mình cô thôi sao?!
“Hừ!” Phục Hy hừ lạnh một tiếng, coi như bỏ qua việc này: “Quên rồi thì thôi... Xem ra Bàn Cổ cũng hẹp hòi quá. Dù anh không thực hiện lời hứa thì hắn cũng làm gì được? Em không cần sợ hắn, cứ thoải mái đi. Anh còn muốn xem xem hắn dám làm gì đây!”
Bao che vô điều kiện là đây! Phong Tiểu Tiểu vừa cảm động vừa xoắn xuýt: “Cũng không thể nói thế được. Em cảm thấy mọi người nên cùng nhau ngồi xuống nói chuyện cho tử tế, lấy sự tồn vong của cả thế giới ra đọ thắng thua liệu có phải hơi thái quá không?”
Phục Hy không khách sáo cười lạnh: “Bàn Cổ là kẻ cố chấp, chưa chắc đã nghe lời giãi bày của em. Phí lời làm gì? Em cứ mặc kệ hắn đi.”
“...” Lúc này, Phong Tiểu Tiểu bắt đầu hoài nghi rằng chuyện ngày xưa mình dám tùy tiện mặc kệ chuyện người khác có tám phần là do Phục Hy dung túng mà ra.
Nhưng ngay sau đó, Phục Hy cũng rất tôn trọng ý kiến của Phong Tiểu Tiểu mà đưa ra phương án thứ hai: “Nếu em cảm thấy cùng nhau bàn bạc sẽ tốt hơn thì một khi tìm ra tung tích, anh sẽ trói hắn mang về. Có điều anh đã bắt trói hắn vài lần rồi, e rằng lần này hắn sẽ có phòng bị.”
“...” Anh Hy à, đủ rồi đấy, thật đó!
Trong phút chốc, Phong Tiểu Tiểu sâu sắc cảm nhận được cảm giác bị liệt vào hàng hạ cấp mà Dương Nghiên đã từng nghiêm túc nói trước đó.
Hóa ra, bắt đầu từ thời Hỗn Độn... Thuộc tính trẩu tre đã là thứ không cách nào ngăn nổi rồi sao?!
***
Kể từ ngày hôm sau, vì thức thời quy hàng nên Nguyệt Lão nhanh chóng được sắp xếp vào bộ máy của thần đình, coi như lão được Phong Tiểu Tiểu trao cho tư cách tham gia vào công cuộc cứu thế và diệt thế. Khi ấy, đúng lúc Nữ Bạt cùng cậu Liên từ Nông Gia Lạc trở về. Nghe nói Nguyệt Lão đi nhờ vả để được gia nhập thần đình, cô ta chẳng khách khí gì mà quăng ngay một ánh mắt khinh bỉ, rõ ràng là nghi ngờ tiêu chuẩn thẩm mỹ của Phong Tiểu Tiểu.
“Tiệm gốm của mấy người nhận cả công nhân bốn mươi tuổi à?” Đến cả cậu Liên cũng cảm thấy kinh ngạc: “Hình như ổng cũng không biết làm gốm phải không?! Trông như là kết dây thủ công ấy. Vừa rồi lúc tới đây, tôi có thấy ông ấy đang thắt một cái kết rất phức tạp… Mặc dù cũng là nghệ thuật truyền thống, nhưng thế này thì lệch nghề hơi quá rồi còn gì?”
Phong Tiểu Tiểu lướt qua cậu Liên, trực tiếp kéo Nữ Bạt về phía mình. Trước vẻ mặt kinh ngạc, không ngừng liếc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của đối phương, Phong Tiểu Tiểu thấp giọng hỏi: “Tôi muốn xác nhận một chuyện, Bàn Cổ... Hai người đều biết lý do Bàn Cổ muốn hủy diệt thế gian à?”
Nữ Bạt ngậm cái miệng xinh xắn vừa há ra vì kinh ngạc của mình lại, nhíu mày đáp: “Biết thì sao nào?”
Khóe miệng Phong Tiểu Tiểu giật giật: “Không thấy trẻ con à?!” Em gái à, tùy tiện đi theo một chủ nhân có mục tiêu cuộc đời ngáo ngơ chán ngắt thế này mà không thấy có vấn đề gì sao?
Nữ Bạt bỏ tay Phong Tiểu Tiểu ra, xoa xoa cổ tay mình. Cô nàng cười lạnh: “Những thứ ấy không liên quan gì đến tôi cả, chỉ cần theo người ta mà giải tỏa được oán khí trong lòng là ổn.”
Những kẻ có mục tiêu khác nhau, vì lý do khác nhau nhưng lại hoàn thành cùng một việc... Lý do của người ta là gì không quan trọng, chỉ cần kết quả sau cùng mà bọn họ theo đuổi giống nhau là được rồi.
“...”
Phong Tiểu Tiểu tuyệt vọng với thế giới thần kỳ này lắm rồi.
Vidar về đội, âm thầm đi vào phòng khách, ngồi xuống vị trí cũ của mình - cũng chính là trên ghế sô-pha lớn đối diện với màn hình ti vi.
Nguyệt Lão đã bện xong mấy cái kết, đang ở bên cạnh lật lại xem dây hoa. Thấy người đàn ông lạnh lùng vừa vào đã cầm lấy điều khiển bật kênh hoạt hình, lão không nhịn được mà liếc nhìn một cái, rồi liếc hai cái... Sau đó, bầu không khí quá ngột ngạt khiến lão quyết định bắt chuyện.
“Xin chào!”
“...”
“Tôi họ Nhạc, tên Nhạc Phó“.*
“...”
*Nhạc Phó: đồng âm với nhạc phụ là bố vợ.
“Phụt” Phong Tiểu Tiểu bưng nước đi ngang qua, ho khan một tiếng: “Ông cứ tiếp tục đi.”
Nhạc Phụ... À không, Nguyệt Lão vô cùng lúng túng, bỏ qua việc trêu đùa Vidar, quay lại đối diện với Phong Tiểu Tiểu: “Nương nương, lẽ nào ở đây không có việc gì cần làm sao? Bằng không tôi lại đi buộc mấy đôi tình nhân là được rồi.”
“Cứ gọi tôi Tiểu Tiểu là được.” Phong Tiểu Tiểu thả mình xuống sô-pha, Vidar ở bên cạnh cũng rất tế nhị yên lặng dịch ra một chút, chừa ra một khoảng rộng hơn cho Phong Tiểu Tiểu.
Sau khi thuận miệng nói cảm ơn, Phong Tiểu Tiểu quay lại nói với Nguyệt Lão: “Ở đây có nhiều người lắm, ông gọi tôi là nương nương, mọi người sẽ nghĩ đầu óc ông có vấn đề đấy... Ngoài ra, hôm qua tôi quên nói với ông chuyện của anh Vũ, anh ta là Võ tu. Nếu ông muốn kết tơ hồng thì đừng có mà động vào anh ta đấy.”
“Võ tu?” Nguyệt Lão trố mắt nghẹn họng.
Phong Tiểu Tiểu cũng không sợ lão mật đi báo. Lai lịch của lão quá không trong sạch, lúc mới nhận vào cô đã cho một roi trước rồi… Cũng tới khi thu nhận Nguyệt Lão kiểu này cô mới phát hiện, hóa ra roi da của anh Hy lại có thể dùng làm đạo cụ quan trọng của trò chơi.
Bàn Cổ thì hạ cấm chế, còn cô thì quất roi da... Hai bên đều có những chiêu trò riêng để chiêu mộ nhân tài. Đây đúng chuẩn game chiến lược rồi.
Có điều, cái đám đã dùng khế ước thu vào thần đình thì làm sao giờ?! Tìm lúc nào rảnh rồi quật dần từng người à?!
Nguyệt Lão nhìn sợi tơ hồng trong tay, buồn rầu nói: “Khó lắm mới tìm được một đôi trời định...”
“... Dạng như anh ta mà cũng có người hợp cơ à?”
“Giờ thì đương nhiên là hết rồi.” Nguyệt Lão than thở: “Một khi đã bước vào con đường tu hành thì nhân duyên thế tục cũng đứt. Nếu anh ta không chủ động cho tôi buộc dây vào thì tôi cũng chẳng làm gì được.” Nói xong, Nguyệt Lão bèn làm mẫu. Lão khom người buộc một đầu dây vào chân Vidar: “Ví dụ như này, cô xem...”
Vidar im lặng nhìn lão buộc, đợi đến khi Nguyệt Lão buộc xong đứng thẳng dậy và nói: “Gỡ ra đi!” Vidar nghe lời, đưa tay kéo… Tay bị bật ngược ra.
Phong Tiểu Tiểu: “...”
Nguyệt Lão: “Ớ!?”
“Thế này là sao?” Phong Tiểu Tiểu hỏi Nguyệt Lão - người có thể giải thích khái quát cho cô nghi vấn của mình.
Nguyệt Lão ngây ngẩn hồi lâu rồi mới yếu ớt nói như người mộng du: “Chắc là hệ thống không giống nhau... Chúng ta chú trọng vạn pháp quy nhất, chỉ cần tu vi mạnh thì có thể cưỡng chế phá bỏ các loại cấm chế khác. Còn người thuộc hệ thần khác thì không có khái niệm tu hành, toàn bộ năng lực mạnh yếu đều là trời sinh hoặc được thần chức ban cho. Cho nên hình như họ gần như không có sức đề kháng với mấy năng lực kiểu không đúng ngành như này thì phải.”
Chợt nghĩ... thì thấy cũng đúng nhỉ.
Ví như thiên triều có tu đạo, tu phật, tu tiên, các loại tu. Thế mọi người từng nghe về chuyện đỉnh Olympus và Asgard có ai đi luyện lấy exp bao giờ chưa? Trình độ và kỹ năng của của các vị thần ở đây đều đã được định sẵn cả rồi.
Ví dụ như thần Tình Yêu Eros (con trai của nữ thần Aphrodite) chẳng có bản lĩnh nào khác kia kìa. Eros đã sử dụng mũi tên tình ái với biết bao vị thần đẳng cấp cao. Thần Apollo thì khỏi nói rồi, ngay cả Hades cũng chạy không thoát.
Phong Tiểu Tiểu trừng mắt với ông ta: “Vậy ông tháo cho anh ta đi chứ”
Lỗi này buộc phải nghĩ cách giải quyết. Trước mắt, ở bên cạnh mình đa phần đều là thần tộc quốc tịch nước ngoài. Đến lúc đó Bàn Cổ đừng có tìm thấy nhân tài đặc biệt nào đó nha. Thế thì khéo làm một mẻ tóm được cả mình luôn quá.
Nguyệt Lão càng chột dạ: “Dây... Dây tơ hồng mà chưa buộc vào cả hai người thì còn cởi ra được. Nhưng khi đã buộc xong thì tôi cũng không thể làm gì thêm được, trừ khi bản thân họ có khả năng tự cởi dây. Tuy nhiên, tôi có thể buộc một cái nút ở giữa, tạo ra một ít chướng ngại, khiến bọn họ yêu nhau mà không đến được với nhau.” Phát hiện thấy sắc mặt Phong Tiểu Tiểu không tốt lắm, Nguyệt Lão mới cuống quýt thêm vào câu sau.
“Cái trò thất đức gì thế hả!” Phong Tiểu Tiểu mắng một câu theo phản xạ. Sau khi phục hồi tinh thần rồi cô lại phát hiện ra một điểm quan trọng. Cô tròn mắt: “Đầu dây còn lại ông buộc vào ai rồi?”
“Vì lúc trước tôi đã buộc dây vào người cùng đôi với cậu họ Vũ kia nên người còn lại tôi cần buộc đương nhiên là cậu ta... Nhưng mà cậu Vũ lại giật đứt dây. Cho nên đoạn dây tiếp theo này sẽ tự động bổ sung vào vị trí đó, ngầm nhận định thành đôi cùng người cặp với cậu Vũ...” Vẻ mặt Nguyệt Lão như đưa đám, lão kêu oan: “Nương nương, quả thực tôi không cố ý mà.”
“... Ông hãy thành thật nói cho tôi biết, người mà ông buộc dây để thành đôi với Vidar rốt cuộc là ai thì hơn.” Phong Tiểu Tiểu đau đầu đỡ trán.
“Là, là em gái của Tôn Đại Thánh...” Nguyệt Lão lắp bắp nói ra đáp án.
“...” Phong Tiểu Tiểu đen mặt nhìn lão.
“...” Nguyệt Lão nhìn lại cô, nước mắt chứa chan.
Phong Tiểu Tiểu vỗ vỗ Nguyệt Lão: “... Được lắm, ông dám buộc sợi tơ hồng cho em gái của con khỉ đó, xem ra gan ông cũng lớn đấy.”
Bình luận facebook