Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-268
Chương 271: Quán bar
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lý do Skoll - kẻ đang rơi vào vực thẳm thất tình đến phố Thành Hoàng là vì một ý nghĩ viển vông trong đầu.
Tư duy của nó là những vị thần bị tiêu diệt lần này không giống với lần Tận thế Ragnarok trước kia. Âm phủ ở đất này có quan niệm hồn phách và lục đạo luân hồi, cho dù ai chết rồi cũng đều được ghi chép lại. Nếu Sol đã chết trong tay của thần minh ở vùng đất này, vậy thì theo khuôn phép của nơi đây, có khả năng là cô ấy đang ở âm phủ.
Cho dù có suy nghĩ như vậy, mà bản thân nó cũng nguyện tin tưởng là thế. Nhưng khi tới cửa rồi, Skoll vẫn không dám bức vén màn che giấu chân tướng cuối cùng lên... Lỡ chuyện không hề giống như nó tưởng tượng thì sao đây?
Ngộ nhỡ đáp án cuối cùng mà nó có được là Sol thật sự đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này rồi thì sao?
Vậy nên, sau khi tới sóng bạc, Skoll do dự, dừng lại ở bước chân cuối cùng... Nó thấy bản thân cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt thì mới có dũng khí đưa ra yêu cầu tiến vào âm phủ với chủ nhân nơi này.
Nhưng nào ngờ đâu, nó còn chưa chuẩn bị tâm lý xong thì mẹ kiếp, đã có người đến gây rối rồi.
Được thôi, cuộc sống vẫn luôn tràn ngập những điều bất ngờ mà. Nếu hôm nay đã không có thời gian để hỏi, vậy thì sau này đi thăm dò thêm cũng được.
Vì ngẫm nghĩ thấy không nên khoa trương quá, Skoll định tạm thời cứ nấp đi đã, đợi sau khi người ta đánh nhau xong mới rời đi. Nhưng mà sói hiền thì lại bị người bắt nạt. Vốn dĩ nó đã không muốn gây chuyện, nhưng kết quả lại có tên tạp chủng giẫm lên phần đuôi nhạy cảm, yếu đuối nhất của nó!!!
Trong đuôi của động vật họ chó, có sáu mạch máu lớn cùng vô số dây thần kinh trực tiếp liên lạc với đại não thông qua cột sống đấy, có hiểu không hả!
Thế nên, đuôi không chỉ có thể phản ánh trực quan nhất cảm xúc của họ nhà chó, còn là nơi mẫn cảm, yếu đuối nhất đấy, hiểu không hả!!!
Động vật họ chó mà bị giẫm trúng đuôi thì chẳng khác nào đám đàn ông con trai bị đạp vào của quý, hiểu không! Hiểu không!!!
Vì những lý do trên, cộng thêm tâm trạng vốn dĩ đang không tốt sẵn do cô em mà nó theo đuổi bị ăn hành, cuối cùng Skoll đã không thể nhịn được nữa.
Skoll bị khiêu khích đến mức phát cáu xoay từ trong quầy ra, ánh mắt tăm tối ghim chặt vào tên côn đồ kia. Nó nhe hàm răng nanh, cổ họng vô thức phát ra âm thanh gầm gừ trầm thấp.
Tên côn đồ giật cả mình, ánh mắt kinh ngạc không ngừng đảo trên người Skoll: “Chó? Không phải... Là sói sao?”
Giỡn nhau hả bây!!!
Trong nội thành làm sao mà có sói được?
“Đù! Bảo mày tìm dây thừng, mẹ kiếp, mày ở đó lề mà lề mề cái gì đấy!”
Bọn côn đồ ở cách đó không xa lại bắt đầu làm ầm lên, nhưng cậu thanh niên dưới ánh nhìn “yêu thương” của Skoll đã không dám lên tiếng nữa. Trong lòng bàn tay cũng như trên sống lưng cậu ta đã dần rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Không biết tại sao, cậu ta đột nhiên có ảo giác như bị một con dã thú hung ác đang săn mồi nhìn chằm chằm.
Tại cái xó ánh sáng mơ hồ sau quầy hàng này, cái bóng dưới chân Skoll đang dần dần kéo dài ra, dữ tợn hơn. Cuối cùng, trên mặt đất và vách tường đã hình thành bóng một con thú khổng lồ đáng sợ.
Theo thời gian trôi qua căng thẳng, tên thanh niên bị đôi mắt tỏa ra ánh sáng xanh âm u nhìn chằm chằm đã không tự chủ được mà run lẩy bẩy tay chân. Thậm chí, cậu ta có cảm giác mình đã bị xé nát trăm lần trong miệng đối phương rồi.
Rốt cuộc thì có một tên lưu manh khác không nhịn được mà tới đây, cánh tay từ phía sau lưng khoác lên người tên lưu manh toàn thân đã cứng đờ kia: “Tao bảo mày... Á, trong cửa hàng này còn có một con chó lớn thế này sao?
Đó không phải chó, là sói… Là sói đấy có được không...
Mày nhìn cái tai hình tam giác vểnh lên kia, cái đuôi cứng ngắc kia, ánh mắt hung hãn, dã tính kia, và cái chân sói phía sau kia đi... Sinh vật này hoàn toàn không phải là một con chó ôn hòa dễ gần!
Đầu óc tên côn đồ cực kỳ yêu thích thế giới động vật trống rỗng. Cậu ta nuốt nước miếng, muốn nhắc nhở đồng bọn của mình, tiếc rằng yết hầu lại như bị ngăn lại, không thể phát ra được âm thanh nào.
Tên đồng bọn hiển nhiên là không phát hiện ra những khác biệt nhỏ xíu này. Gã thấy bộ lông màu xám đen tầm thường trên người Skoll bèn theo bản năng cho nó là giống chó cỏ giá rẻ ở đầu đường hay là của gia đình nông dân nào đó. Gã tiện tay khua khua cây gậy sắt thô to trong tay, phát ra tiếng đe dọa, quát đuổi: “Đi đi! Cút mau...”
Tên thanh niên trước đó dường như sắp trợn tròn mắt, sợ đến suýt ngất đi. Trước cây gậy sắt đang được múa may, con “chó cỏ” trước mặt hai bọn chúng không những không sợ mà ngược lại, khi gậy sắt múa tới trước mặt mình, nó lại đột nhiên há miệng. Hàm răng nhọn như đúc bằng sắt của nó cắn đứt cái gậy sắt to như cổ tay mà không tốn chút sức nào.
Sau khi tiếng “răng rắc” lanh lảnh vang lên, tên lưu manh quơ gậy sắt sợ ngây cả người.
Tên thanh niên trước đó cũng đần cả ra.
Hai kẻ trơ mắt ếch ra nhìn con “chó cỏ” đó đang nhẹ nhàng, dễ dàng cắn đứt gậy sắt y như cắn một que kem. Nửa gậy sắt bị cắn đứt rơi xuống đất phát ra âm thanh lanh lảnh, đoạn ngắn còn lại thì bị nó nhai nát vụn giữa kẽ răng. Vài giây sau, nó “phì phì” mấy lần, phun ra một đống sắt vụn...
Chuyện này thật phản khoa học!!!
Hai tên lưu manh đồng thời hóa thành tượng đá. Còn Skoll thì rốt cuộc cũng nhấc chân trước lên, từ từ bước ra khỏi quầy, hoàn toàn lộ mình dưới ánh đèn của sòng bạc.
***
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Thành Hoàng đang ôm vợ mình, gương mặt đầy uất ức. Từ sau khi dừng chân ở con đường này, đã bao lâu anh không phải chịu sự chèn ép nào lớn thế này rồi?!
Không chỉ dựa vào tư thái dũng mãnh để dẫn dắt một đám đàn em khống chế, ổn định bàn, mà còn có thân phận Thành Hoàng nhất thống âm hồn, trước nay Thành Hoàng vẫn luôn thuận buồm xuôi gió. Thật không ngờ rằng còn có lúc bị người ta dồn đến nông nỗi này.
Vợ chồng họ không sợ đánh solo. Có vài thủ đoạn mặc dù không thể làm một cách công khai, nhưng dùng một cách âm thầm để gây trở ngại thì không thành vấn đề. Ví dụ như lúc này, nếu không có những anh em khác ở đây, anh và vợ mình tùy ý phóng ra một mảng âm khí, làm đông cứng những kẻ này lại. Thừa dịp thân thủ đối phương bị trì trệ là có thể dễ dàng tóm được đối phương rồi.
Nhưng đánh hội đồng thì không làm như vậy được. Tình hình hỗn loạn quá, sợ là sẽ ngộ thương, nhiều người quá sẽ không dễ bịt miệng... Dưới đủ mọi sự bó chân bó tay, chỉ có thể dựa vào thủ đoạn ở dương gian mà đối đầu, ưu thế đã chuẩn bị trước khi tới của đối phương thoáng chốc đã rõ ràng.
Chủ quan, quả nhiên là quá chủ quan!
Quan Vũ chủ quan còn mất Kinh Châu, nói chi là mình... Sớm biết thì đã canh phòng xung quanh thật tốt. Nếu như giống trước đây, lúc mà khắp đường toàn là lệ hồn, ác quỷ thì bọn nhóc này còn chưa sờ được vào cánh cổng đã bị vờn chết rồi.
Nào giống hiện tại? Kẻ có bản lĩnh đều xuống âm phủ cả rồi, chỉ có mấy con quỷ mới chả được việc gì lượn tới lượn lui...
Thành Hoàng đang thổn thức, đột nhiên nghe thấy bên phía quầy hàng kia truyền tới tiếng quát kinh hãi, tiếng gào rống, cùng với đủ các loại âm thanh tràn ngập bạo lực.
Anh ngẩn người ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện ra một nửa số người canh chừng bên cạnh mình đã chạy tới quầy hàng bên kia, đang quơ đủ loại vũ khí, hăng hái chiến đấu. Còn trong trung tâm vòng tròn mà những kẻ này vây quanh, một con sói lớn vô cùng dũng mãnh, nhìn rất quen mắt, thì lại đang tả xung hữu đột. Nó hoàn toàn không để ý tới những vũ khí đang lao như mưa xuống người. Sử dụng đồng thời miệng và móng vuốt, cắn xé mở ra đường máu từ giữa đám lưu manh với tư thế vô cùng dũng mãnh.
Người bên phe Thành Hoàng há hốc mồm, ngây ngốc nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra trước mắt. Mà những tên lưu manh vốn dĩ đang canh chừng bọn họ thì không ngừng tham gia vào cuộc chiến bên kia, tiếp đó là không ngừng đổ gục dưới móng vuốt của Skoll.
Chỉ mới khoảng năm phút đồng hồ, toàn bộ đối thủ của sòng bạc trung tâm đã bị dọn dẹp sạch sẽ một cách nhanh chóng.
Skoll hất hất đầu. Nó nâng móng vuốt đi qua một đống côn đồ ngổn ngang đang nằm rên rỉ trên mặt đất, đi về phía Thành Hoàng.
“Là Skoll hay là Hati thế?” Thành Hoàng thoáng chần chừ. Anh vịn vào vợ mình đứng dậy, nhìn con sói lớn đi tới trước mặt mình.
Hai anh em sói hung ác cắn nuốt mặt trăng mặt trời đã từng có thời gian du đãng ở phố Thành Hoàng. Chỉ cần làm bộ ở cái đuôi với cái tai một tẹo, phối hợp với việc hành động không khoa trương, căn bản là không có người dân nào nhận ra được giống loài thực sự của chúng.
“Grừ...” Skoll bất mãn gầm nhẹ một tiếng.
“Ha ha xin lỗi, tôi thật sự không phân biệt được hai cậu.” Thành Hoàng gãi gãi đầu, thẳng thắn cười lớn. Sau đó anh nhìn mọi người xung quanh, dường như cũng ý thức được ở đây không tiện nói chuyện nên vội chỉ vào trong phòng: “Chúng ta vào trong trước đã nha.” Rồi lại nói thêm với những người khác: “Trói hết chúng nó vào cho tao, trông coi đàng hoàng. Tao không gọi thì không được vào.”
Các huynh đệ của Thành Hoàng vừa đáp lời, vừa mượn sức lẫn nhau để dìu nhau đứng dậy. Thành Hoàng cùng vợ và Skoll vừa vào phòng liền đóng cửa lại. Tiểu Hắc lạnh mặt ẩn thân vào không khí, ném luôn Thành hoàng ở lại.
Chuyện lần này đối với chị ta mà nói cũng vô cùng nhục nhã. Nếu không làm rõ ràng để điều tra ra rốt cuộc là kẻ nào ở phía sau ngáng chân thì thế nào Tiểu Hắc cũng không thể nuốt trôi cục tức này.
Thành Hoàng còn đang giơ tay ra, thấy vợ quả quyết đi điều tra cũng chỉ đành xấu hổ cười cười với Skoll. Anh hỏi con sói to lớn vẫn luôn im lặng từ lúc bắt đầu xuất hiện tới giờ: “Cậu đến lúc nào thế? Không phải là tìm tôi có đấy việc chứ? Sao lại nấp suốt ở chỗ quầy ấy mà không lên tiếng vậy.”
Skoll do dự một hồi, trầm mặc rất lâu rồi rốt cuộc cũng mở miệng: “Tôi muốn biết Sol... chính là thần minh chết trên đất phương Đông ấy, anh linh của bọn họ sẽ tới nơi mà các anh gọi là âm phủ chứ?”
“Âm phủ?” Thành Hoàng ngẩn người, cúi đầu suy nghĩ: “Chuyện này đúng là chưa biết chừng thật.”
“Vậy nghĩa là có khả năng sao?” Đôi mắt sói của Skoll lập tức sáng lên.
“Ừm... Chuyện có chút phức tạp, nên nói thể nào với cậu đây...” Thành Hoàng xoắn xuýt sắp xếp lời nói cả buổi trời: “Luân hồi của tam giới lục đạo đều phải phán quyết tại âm ti. Nói cách khác là, chỉ cần là chết rồi, cho dù khi còn sống là yêu, tiên, thần, ma hay là người thường, luân hồi chuyển sinh của kiếp sau đều do lão Tiết quyết định... Nhưng nếu hồn bay phách tán thì không hay rồi, cụ thể là còn phải xem xem tình huống người đó chết thế nào.”
Với đám thần tộc vượt biên, Thành Hoàng cũng không dám bảo đảm với Skoll.
Khoảng thời gian gần đây, số người “ngủm” thật sự quá nhiều. Do hình thức tử vong đặc biệt hoặc là sức mạnh bị hao tổn quá lớn, đa số hồn linh đều trực tiếp bị trừ khử, không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Không nói đâu xa, ví như đôi vợ chồng của Olympus kia, ví như mười vạn đại quân dưới trướng Lucifer, hay ví như mấy người Bắc Âu trong tin tức mới nhận được kia... Ối, Bắc Âu?
Thành Hoàng đột nhiên ngộ ra. Sau khi nhớ tới quê quán của Skoll, anh không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Người mà cậu muốn hỏi không phải là nhóm người Bắc Âu chết mấy ngày trước đấy chứ?”
Skoll dường như nhận ra điều gì đó, thoáng cái đã trở lên căng thẳng: “Đúng vậy.”
“...” Nếu như là nhóm đó thì đoán chừng ngỏm hẳn rồi. Đừng nói tới âm phủ, nghe nói ngay cả anh Hy đã kiểm tra qua hiện trường cũng không tìm thấy một mảnh vụn nào.
Thành Hoàng nhìn Skoll với vẻ thương hại, mặc dù không nói gì nhưng biểu cảm của anh dường như đã nói lên tất cả.
Ánh mắt của Skoll từ kỳ vọng đến căng thẳng, từ căng thẳng đến trông mong, rồi lại từ trông mong đến tuyệt vọng...
“Đừng bi quan như thế chứ!” Thành Hoàng không nhịn được mà cảm thông, an ủi con sói đang suy sụp này: “Chúng tôi không tìm được manh mối, không có nghĩa là họ chắc chắn đã xảy ra chuyện. Tục ngữ có câu sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cũng có câu không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất... Cái gì nhỉ, hay là quay về hỏi Bàn Cổ hoặc là Vidar xem là xảy ra chuyện gì? Người tận mắt chứng kiến hiện trường hình như cũng chỉ có hai bọn họ.”
Mặc dù có chút nghi ngờ rằng đây chỉ là tự lừa mình dối người, nhưng Skoll vẫn thấy kiến nghị này tương đối sáng suốt!
Coi như chỉ đơn thuần là báo thù, nó cũng nhất định phải đi một chuyến.
Một người một sói vừa nói tới đây, bóng dáng Tiểu Hắc đột nhiên xuất hiện từ luồng không khí dao động như sóng nước. Chắc chị vừa ra ngoài dạo một vòng để tìm hiểu tình hình, giờ hiện thân rồi thì vẫn lạnh lùng mở miệng: “Trong tiệm của Ngao Tiềm xảy ra đánh nhau, là Hao Thiên và một kẻ rất giỏi khống chế nước. Mấy tên này có lẽ là có liên quan tới kẻ kia. Bọn họ vốn định đưa chúng ta qua bên đó...” Vừa rồi khi tới đây vừa hay nghe thấy câu đối thoại cuối giữa người với sói. Tiểu Hắc thoáng ngừng một chút, đưa nhìn mắt Skoll rồi tiếp tục nói: “Những người này đều là Bàn Cổ phái tới. Những kẻ mà thời gian trước tập kích nhân sĩ giang hồ chính là do người đàn ông hiện tại đang ở cửa hàng thú cưng kia cầm đầu.”
“Mẹ kiếp!” Thành Hoàng lập tức xắn tay áo, nhổ nước bọt xuống đất, trừng mắt rống lên: “Đã đánh tới cửa rồi, cho rằng Thành Hoàng tao dễ bắt nạt thật đấy à?”
Skoll vừa nghe thấy danh hiệu Bàn Cổ đã kích động quên nói tiếng người, lập tức gầm lên một tiếng.
Sau đó, hai tên động vật giống đực còn chưa kịp lao ra cửa đi đánh giết thì hai chiếc tai nhọn trên đầu Skoll đột nhiên động đậy. Nó quay ngoắt đầu lại, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một bóng đen uốn lượn yên lặng đổ dài, tràn lên từ góc cửa sổ. Gió đêm tràn vào thoáng mang theo cái mùi ẩm thấp mằn mặn, tanh tanh. Chốc lát sau, âm thanh giày cao gót lanh lảnh trên mặt đất vang lên, từ phía xa tiến dần tới gần cửa sổ. Bóng đen lả lướt, tóc xoăn xinh đẹp cũng chiếu lên khung cửa ấy.
Ánh mắt Skoll như đọng lại. Nó ngây ngốc nhìn hai bóng đen đột nhiên xuất hiện bên cửa sổ. Bóng đen dài, uốn lượn kia giống như con rắn quấn lấy bóng người con gái phía sau. Người con gái tựa như giơ tay lên, lười biếng vuốt ve đầu rắn nhô ra trên vai. Sau đó, một âm thanh quyến rũ, mang theo tiếng ma sát nhỏ vụn khàn khàn vang lên ngoài cửa sổ...
“Skoll, nghe Hati nói con thất tình???”
Sau khi nghe thấy giọng nói này, biểu cảm trên mặt Skoll trong nháy mắt bỗng trở nên trống rỗng.
Thành Hoàng và Tiểu Hắc liếc nhìn nhau. Họ hoàn toàn nghe không hiểu thứ ngôn ngữ nước ngoài này.
Sau đó, âm thanh kia lại vang lên lần nữa: “Sao thế, lẽ nào Skoll không vui khi trông thấy cô và chú đã lâu không gặp sao?”
Hela - nữ thần chết chóc của minh giới?
Còn có Jormungand - con mãng xà khổng lồ của trần gian nữa?
Cái đầu lớn của Skoll trong nháy mắt toát ra giọt mồ hôi lạnh thật lớn… Sao cặp anh em xấu xa này lại xuất hiện ở đây???
Hati, cái tên khốn nạn này!!!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

Xem ảnh 2

Tư duy của nó là những vị thần bị tiêu diệt lần này không giống với lần Tận thế Ragnarok trước kia. Âm phủ ở đất này có quan niệm hồn phách và lục đạo luân hồi, cho dù ai chết rồi cũng đều được ghi chép lại. Nếu Sol đã chết trong tay của thần minh ở vùng đất này, vậy thì theo khuôn phép của nơi đây, có khả năng là cô ấy đang ở âm phủ.
Cho dù có suy nghĩ như vậy, mà bản thân nó cũng nguyện tin tưởng là thế. Nhưng khi tới cửa rồi, Skoll vẫn không dám bức vén màn che giấu chân tướng cuối cùng lên... Lỡ chuyện không hề giống như nó tưởng tượng thì sao đây?
Ngộ nhỡ đáp án cuối cùng mà nó có được là Sol thật sự đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này rồi thì sao?
Vậy nên, sau khi tới sóng bạc, Skoll do dự, dừng lại ở bước chân cuối cùng... Nó thấy bản thân cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt thì mới có dũng khí đưa ra yêu cầu tiến vào âm phủ với chủ nhân nơi này.
Nhưng nào ngờ đâu, nó còn chưa chuẩn bị tâm lý xong thì mẹ kiếp, đã có người đến gây rối rồi.
Được thôi, cuộc sống vẫn luôn tràn ngập những điều bất ngờ mà. Nếu hôm nay đã không có thời gian để hỏi, vậy thì sau này đi thăm dò thêm cũng được.
Vì ngẫm nghĩ thấy không nên khoa trương quá, Skoll định tạm thời cứ nấp đi đã, đợi sau khi người ta đánh nhau xong mới rời đi. Nhưng mà sói hiền thì lại bị người bắt nạt. Vốn dĩ nó đã không muốn gây chuyện, nhưng kết quả lại có tên tạp chủng giẫm lên phần đuôi nhạy cảm, yếu đuối nhất của nó!!!
Trong đuôi của động vật họ chó, có sáu mạch máu lớn cùng vô số dây thần kinh trực tiếp liên lạc với đại não thông qua cột sống đấy, có hiểu không hả!
Thế nên, đuôi không chỉ có thể phản ánh trực quan nhất cảm xúc của họ nhà chó, còn là nơi mẫn cảm, yếu đuối nhất đấy, hiểu không hả!!!
Động vật họ chó mà bị giẫm trúng đuôi thì chẳng khác nào đám đàn ông con trai bị đạp vào của quý, hiểu không! Hiểu không!!!
Vì những lý do trên, cộng thêm tâm trạng vốn dĩ đang không tốt sẵn do cô em mà nó theo đuổi bị ăn hành, cuối cùng Skoll đã không thể nhịn được nữa.
Skoll bị khiêu khích đến mức phát cáu xoay từ trong quầy ra, ánh mắt tăm tối ghim chặt vào tên côn đồ kia. Nó nhe hàm răng nanh, cổ họng vô thức phát ra âm thanh gầm gừ trầm thấp.
Tên côn đồ giật cả mình, ánh mắt kinh ngạc không ngừng đảo trên người Skoll: “Chó? Không phải... Là sói sao?”
Giỡn nhau hả bây!!!
Trong nội thành làm sao mà có sói được?
“Đù! Bảo mày tìm dây thừng, mẹ kiếp, mày ở đó lề mà lề mề cái gì đấy!”
Bọn côn đồ ở cách đó không xa lại bắt đầu làm ầm lên, nhưng cậu thanh niên dưới ánh nhìn “yêu thương” của Skoll đã không dám lên tiếng nữa. Trong lòng bàn tay cũng như trên sống lưng cậu ta đã dần rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Không biết tại sao, cậu ta đột nhiên có ảo giác như bị một con dã thú hung ác đang săn mồi nhìn chằm chằm.
Tại cái xó ánh sáng mơ hồ sau quầy hàng này, cái bóng dưới chân Skoll đang dần dần kéo dài ra, dữ tợn hơn. Cuối cùng, trên mặt đất và vách tường đã hình thành bóng một con thú khổng lồ đáng sợ.
Theo thời gian trôi qua căng thẳng, tên thanh niên bị đôi mắt tỏa ra ánh sáng xanh âm u nhìn chằm chằm đã không tự chủ được mà run lẩy bẩy tay chân. Thậm chí, cậu ta có cảm giác mình đã bị xé nát trăm lần trong miệng đối phương rồi.
Rốt cuộc thì có một tên lưu manh khác không nhịn được mà tới đây, cánh tay từ phía sau lưng khoác lên người tên lưu manh toàn thân đã cứng đờ kia: “Tao bảo mày... Á, trong cửa hàng này còn có một con chó lớn thế này sao?
Đó không phải chó, là sói… Là sói đấy có được không...
Mày nhìn cái tai hình tam giác vểnh lên kia, cái đuôi cứng ngắc kia, ánh mắt hung hãn, dã tính kia, và cái chân sói phía sau kia đi... Sinh vật này hoàn toàn không phải là một con chó ôn hòa dễ gần!
Đầu óc tên côn đồ cực kỳ yêu thích thế giới động vật trống rỗng. Cậu ta nuốt nước miếng, muốn nhắc nhở đồng bọn của mình, tiếc rằng yết hầu lại như bị ngăn lại, không thể phát ra được âm thanh nào.
Tên đồng bọn hiển nhiên là không phát hiện ra những khác biệt nhỏ xíu này. Gã thấy bộ lông màu xám đen tầm thường trên người Skoll bèn theo bản năng cho nó là giống chó cỏ giá rẻ ở đầu đường hay là của gia đình nông dân nào đó. Gã tiện tay khua khua cây gậy sắt thô to trong tay, phát ra tiếng đe dọa, quát đuổi: “Đi đi! Cút mau...”
Tên thanh niên trước đó dường như sắp trợn tròn mắt, sợ đến suýt ngất đi. Trước cây gậy sắt đang được múa may, con “chó cỏ” trước mặt hai bọn chúng không những không sợ mà ngược lại, khi gậy sắt múa tới trước mặt mình, nó lại đột nhiên há miệng. Hàm răng nhọn như đúc bằng sắt của nó cắn đứt cái gậy sắt to như cổ tay mà không tốn chút sức nào.
Sau khi tiếng “răng rắc” lanh lảnh vang lên, tên lưu manh quơ gậy sắt sợ ngây cả người.
Tên thanh niên trước đó cũng đần cả ra.
Hai kẻ trơ mắt ếch ra nhìn con “chó cỏ” đó đang nhẹ nhàng, dễ dàng cắn đứt gậy sắt y như cắn một que kem. Nửa gậy sắt bị cắn đứt rơi xuống đất phát ra âm thanh lanh lảnh, đoạn ngắn còn lại thì bị nó nhai nát vụn giữa kẽ răng. Vài giây sau, nó “phì phì” mấy lần, phun ra một đống sắt vụn...
Chuyện này thật phản khoa học!!!
Hai tên lưu manh đồng thời hóa thành tượng đá. Còn Skoll thì rốt cuộc cũng nhấc chân trước lên, từ từ bước ra khỏi quầy, hoàn toàn lộ mình dưới ánh đèn của sòng bạc.
***
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Thành Hoàng đang ôm vợ mình, gương mặt đầy uất ức. Từ sau khi dừng chân ở con đường này, đã bao lâu anh không phải chịu sự chèn ép nào lớn thế này rồi?!
Không chỉ dựa vào tư thái dũng mãnh để dẫn dắt một đám đàn em khống chế, ổn định bàn, mà còn có thân phận Thành Hoàng nhất thống âm hồn, trước nay Thành Hoàng vẫn luôn thuận buồm xuôi gió. Thật không ngờ rằng còn có lúc bị người ta dồn đến nông nỗi này.
Vợ chồng họ không sợ đánh solo. Có vài thủ đoạn mặc dù không thể làm một cách công khai, nhưng dùng một cách âm thầm để gây trở ngại thì không thành vấn đề. Ví dụ như lúc này, nếu không có những anh em khác ở đây, anh và vợ mình tùy ý phóng ra một mảng âm khí, làm đông cứng những kẻ này lại. Thừa dịp thân thủ đối phương bị trì trệ là có thể dễ dàng tóm được đối phương rồi.
Nhưng đánh hội đồng thì không làm như vậy được. Tình hình hỗn loạn quá, sợ là sẽ ngộ thương, nhiều người quá sẽ không dễ bịt miệng... Dưới đủ mọi sự bó chân bó tay, chỉ có thể dựa vào thủ đoạn ở dương gian mà đối đầu, ưu thế đã chuẩn bị trước khi tới của đối phương thoáng chốc đã rõ ràng.
Chủ quan, quả nhiên là quá chủ quan!
Quan Vũ chủ quan còn mất Kinh Châu, nói chi là mình... Sớm biết thì đã canh phòng xung quanh thật tốt. Nếu như giống trước đây, lúc mà khắp đường toàn là lệ hồn, ác quỷ thì bọn nhóc này còn chưa sờ được vào cánh cổng đã bị vờn chết rồi.
Nào giống hiện tại? Kẻ có bản lĩnh đều xuống âm phủ cả rồi, chỉ có mấy con quỷ mới chả được việc gì lượn tới lượn lui...
Thành Hoàng đang thổn thức, đột nhiên nghe thấy bên phía quầy hàng kia truyền tới tiếng quát kinh hãi, tiếng gào rống, cùng với đủ các loại âm thanh tràn ngập bạo lực.
Anh ngẩn người ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện ra một nửa số người canh chừng bên cạnh mình đã chạy tới quầy hàng bên kia, đang quơ đủ loại vũ khí, hăng hái chiến đấu. Còn trong trung tâm vòng tròn mà những kẻ này vây quanh, một con sói lớn vô cùng dũng mãnh, nhìn rất quen mắt, thì lại đang tả xung hữu đột. Nó hoàn toàn không để ý tới những vũ khí đang lao như mưa xuống người. Sử dụng đồng thời miệng và móng vuốt, cắn xé mở ra đường máu từ giữa đám lưu manh với tư thế vô cùng dũng mãnh.
Người bên phe Thành Hoàng há hốc mồm, ngây ngốc nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra trước mắt. Mà những tên lưu manh vốn dĩ đang canh chừng bọn họ thì không ngừng tham gia vào cuộc chiến bên kia, tiếp đó là không ngừng đổ gục dưới móng vuốt của Skoll.
Chỉ mới khoảng năm phút đồng hồ, toàn bộ đối thủ của sòng bạc trung tâm đã bị dọn dẹp sạch sẽ một cách nhanh chóng.
Skoll hất hất đầu. Nó nâng móng vuốt đi qua một đống côn đồ ngổn ngang đang nằm rên rỉ trên mặt đất, đi về phía Thành Hoàng.
“Là Skoll hay là Hati thế?” Thành Hoàng thoáng chần chừ. Anh vịn vào vợ mình đứng dậy, nhìn con sói lớn đi tới trước mặt mình.
Hai anh em sói hung ác cắn nuốt mặt trăng mặt trời đã từng có thời gian du đãng ở phố Thành Hoàng. Chỉ cần làm bộ ở cái đuôi với cái tai một tẹo, phối hợp với việc hành động không khoa trương, căn bản là không có người dân nào nhận ra được giống loài thực sự của chúng.
“Grừ...” Skoll bất mãn gầm nhẹ một tiếng.
“Ha ha xin lỗi, tôi thật sự không phân biệt được hai cậu.” Thành Hoàng gãi gãi đầu, thẳng thắn cười lớn. Sau đó anh nhìn mọi người xung quanh, dường như cũng ý thức được ở đây không tiện nói chuyện nên vội chỉ vào trong phòng: “Chúng ta vào trong trước đã nha.” Rồi lại nói thêm với những người khác: “Trói hết chúng nó vào cho tao, trông coi đàng hoàng. Tao không gọi thì không được vào.”
Các huynh đệ của Thành Hoàng vừa đáp lời, vừa mượn sức lẫn nhau để dìu nhau đứng dậy. Thành Hoàng cùng vợ và Skoll vừa vào phòng liền đóng cửa lại. Tiểu Hắc lạnh mặt ẩn thân vào không khí, ném luôn Thành hoàng ở lại.
Chuyện lần này đối với chị ta mà nói cũng vô cùng nhục nhã. Nếu không làm rõ ràng để điều tra ra rốt cuộc là kẻ nào ở phía sau ngáng chân thì thế nào Tiểu Hắc cũng không thể nuốt trôi cục tức này.
Thành Hoàng còn đang giơ tay ra, thấy vợ quả quyết đi điều tra cũng chỉ đành xấu hổ cười cười với Skoll. Anh hỏi con sói to lớn vẫn luôn im lặng từ lúc bắt đầu xuất hiện tới giờ: “Cậu đến lúc nào thế? Không phải là tìm tôi có đấy việc chứ? Sao lại nấp suốt ở chỗ quầy ấy mà không lên tiếng vậy.”
Skoll do dự một hồi, trầm mặc rất lâu rồi rốt cuộc cũng mở miệng: “Tôi muốn biết Sol... chính là thần minh chết trên đất phương Đông ấy, anh linh của bọn họ sẽ tới nơi mà các anh gọi là âm phủ chứ?”
“Âm phủ?” Thành Hoàng ngẩn người, cúi đầu suy nghĩ: “Chuyện này đúng là chưa biết chừng thật.”
“Vậy nghĩa là có khả năng sao?” Đôi mắt sói của Skoll lập tức sáng lên.
“Ừm... Chuyện có chút phức tạp, nên nói thể nào với cậu đây...” Thành Hoàng xoắn xuýt sắp xếp lời nói cả buổi trời: “Luân hồi của tam giới lục đạo đều phải phán quyết tại âm ti. Nói cách khác là, chỉ cần là chết rồi, cho dù khi còn sống là yêu, tiên, thần, ma hay là người thường, luân hồi chuyển sinh của kiếp sau đều do lão Tiết quyết định... Nhưng nếu hồn bay phách tán thì không hay rồi, cụ thể là còn phải xem xem tình huống người đó chết thế nào.”
Với đám thần tộc vượt biên, Thành Hoàng cũng không dám bảo đảm với Skoll.
Khoảng thời gian gần đây, số người “ngủm” thật sự quá nhiều. Do hình thức tử vong đặc biệt hoặc là sức mạnh bị hao tổn quá lớn, đa số hồn linh đều trực tiếp bị trừ khử, không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Không nói đâu xa, ví như đôi vợ chồng của Olympus kia, ví như mười vạn đại quân dưới trướng Lucifer, hay ví như mấy người Bắc Âu trong tin tức mới nhận được kia... Ối, Bắc Âu?
Thành Hoàng đột nhiên ngộ ra. Sau khi nhớ tới quê quán của Skoll, anh không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Người mà cậu muốn hỏi không phải là nhóm người Bắc Âu chết mấy ngày trước đấy chứ?”
Skoll dường như nhận ra điều gì đó, thoáng cái đã trở lên căng thẳng: “Đúng vậy.”
“...” Nếu như là nhóm đó thì đoán chừng ngỏm hẳn rồi. Đừng nói tới âm phủ, nghe nói ngay cả anh Hy đã kiểm tra qua hiện trường cũng không tìm thấy một mảnh vụn nào.
Thành Hoàng nhìn Skoll với vẻ thương hại, mặc dù không nói gì nhưng biểu cảm của anh dường như đã nói lên tất cả.
Ánh mắt của Skoll từ kỳ vọng đến căng thẳng, từ căng thẳng đến trông mong, rồi lại từ trông mong đến tuyệt vọng...
“Đừng bi quan như thế chứ!” Thành Hoàng không nhịn được mà cảm thông, an ủi con sói đang suy sụp này: “Chúng tôi không tìm được manh mối, không có nghĩa là họ chắc chắn đã xảy ra chuyện. Tục ngữ có câu sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cũng có câu không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất... Cái gì nhỉ, hay là quay về hỏi Bàn Cổ hoặc là Vidar xem là xảy ra chuyện gì? Người tận mắt chứng kiến hiện trường hình như cũng chỉ có hai bọn họ.”
Mặc dù có chút nghi ngờ rằng đây chỉ là tự lừa mình dối người, nhưng Skoll vẫn thấy kiến nghị này tương đối sáng suốt!
Coi như chỉ đơn thuần là báo thù, nó cũng nhất định phải đi một chuyến.
Một người một sói vừa nói tới đây, bóng dáng Tiểu Hắc đột nhiên xuất hiện từ luồng không khí dao động như sóng nước. Chắc chị vừa ra ngoài dạo một vòng để tìm hiểu tình hình, giờ hiện thân rồi thì vẫn lạnh lùng mở miệng: “Trong tiệm của Ngao Tiềm xảy ra đánh nhau, là Hao Thiên và một kẻ rất giỏi khống chế nước. Mấy tên này có lẽ là có liên quan tới kẻ kia. Bọn họ vốn định đưa chúng ta qua bên đó...” Vừa rồi khi tới đây vừa hay nghe thấy câu đối thoại cuối giữa người với sói. Tiểu Hắc thoáng ngừng một chút, đưa nhìn mắt Skoll rồi tiếp tục nói: “Những người này đều là Bàn Cổ phái tới. Những kẻ mà thời gian trước tập kích nhân sĩ giang hồ chính là do người đàn ông hiện tại đang ở cửa hàng thú cưng kia cầm đầu.”
“Mẹ kiếp!” Thành Hoàng lập tức xắn tay áo, nhổ nước bọt xuống đất, trừng mắt rống lên: “Đã đánh tới cửa rồi, cho rằng Thành Hoàng tao dễ bắt nạt thật đấy à?”
Skoll vừa nghe thấy danh hiệu Bàn Cổ đã kích động quên nói tiếng người, lập tức gầm lên một tiếng.
Sau đó, hai tên động vật giống đực còn chưa kịp lao ra cửa đi đánh giết thì hai chiếc tai nhọn trên đầu Skoll đột nhiên động đậy. Nó quay ngoắt đầu lại, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một bóng đen uốn lượn yên lặng đổ dài, tràn lên từ góc cửa sổ. Gió đêm tràn vào thoáng mang theo cái mùi ẩm thấp mằn mặn, tanh tanh. Chốc lát sau, âm thanh giày cao gót lanh lảnh trên mặt đất vang lên, từ phía xa tiến dần tới gần cửa sổ. Bóng đen lả lướt, tóc xoăn xinh đẹp cũng chiếu lên khung cửa ấy.
Ánh mắt Skoll như đọng lại. Nó ngây ngốc nhìn hai bóng đen đột nhiên xuất hiện bên cửa sổ. Bóng đen dài, uốn lượn kia giống như con rắn quấn lấy bóng người con gái phía sau. Người con gái tựa như giơ tay lên, lười biếng vuốt ve đầu rắn nhô ra trên vai. Sau đó, một âm thanh quyến rũ, mang theo tiếng ma sát nhỏ vụn khàn khàn vang lên ngoài cửa sổ...
“Skoll, nghe Hati nói con thất tình???”
Sau khi nghe thấy giọng nói này, biểu cảm trên mặt Skoll trong nháy mắt bỗng trở nên trống rỗng.
Thành Hoàng và Tiểu Hắc liếc nhìn nhau. Họ hoàn toàn nghe không hiểu thứ ngôn ngữ nước ngoài này.
Sau đó, âm thanh kia lại vang lên lần nữa: “Sao thế, lẽ nào Skoll không vui khi trông thấy cô và chú đã lâu không gặp sao?”
Hela - nữ thần chết chóc của minh giới?
Còn có Jormungand - con mãng xà khổng lồ của trần gian nữa?
Cái đầu lớn của Skoll trong nháy mắt toát ra giọt mồ hôi lạnh thật lớn… Sao cặp anh em xấu xa này lại xuất hiện ở đây???
Hati, cái tên khốn nạn này!!!
Bình luận facebook